Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập

[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 10: Gọi cảnh sát, không muốn gọi cảnh sát


Xe cấp cứu đã không đến, bởi vì người đàn ông đã ngăn lại.“Sẽ tỉnh lại ngay thôi.”

Tần Bắc Phong khẳng định, hắn ra tay, hắn rõ nhất, “Không cần lãng phí tài nguyên công cộng.”

Lộc Nhung không tin, định cầm điện thoại, nhưng bị người đàn ông nắm chặt.Sức của Tần Bắc Phong rất lớn, khoảnh khắc cổ tay bị khóa chặt, cô nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng khi bị fan quấy rầy, theo bản năng muốn giãy giụa.Người đàn ông không buông tay, ngón cái nhẹ nhàng ấn lên mạch đập đang nhảy loạn xạ vì căng thẳng của cô.

Mắt đen nhìn về phía cô, ánh mắt tĩnh lặng, sâu thẳm.Lộc Nhung vô cớ cảm thấy chút an toàn khó tả, ngoan ngoãn đi theo hắn trốn ra sau một cái cây gần đó.Chỉ vài phút sau, người fan tỉnh lại như lời người đàn ông nói.

Hắn hoảng hốt bò dậy, phản ứng đầu tiên là kiểm tra đồ trong túi có bị mất không.“A.”

Một tiếng cười ngắn ngủi.Người đàn ông đứng sau lưng cô, khoảng cách rất gần.

Tiếng cười xuyên qua không khí, lăn vào hõm vai trũng xuống của cô gái.Có gì buồn cười sao, Lộc Nhung không hiểu.

Cô lại nhớ đến cảnh tượng khi lần đầu gặp mặt, người này chắc chắn thích nhìn người khác hoảng loạn.Một sở thích thật tồi tệ, cô nghĩ, thấy fan đã kiểm tra xong đồ, rồi không quay đầu lại mà rời đi.Thế là kết thúc sao, trò hề đáng sợ này?Lộc Nhung nắm chặt điện thoại, xóa từng con số mà mình đã nhập vào.115… số “5” cuối cùng, cô do dự rất lâu, không phải là không nỡ xóa, mà là do dự có nên quay một dãy số khác không.115 thành 11… rất nhanh, lại biến thành 1…“Số 0 ở kia.”

Tần Bắc Phong đứng bên cạnh, tự cho là tốt bụng chỉ.“Tôi biết.”

Lộc Nhung ngẩng đầu, sợ nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống.“Nhưng cô không muốn.”

Tần Bắc Phong vạch trần cô.

Giọng nói vẫn bình thản như thường, nhưng lại ẩn chứa vẻ chế giễu sự thiện lương giả tạo của cô.Lời nói của người đàn ông rút đi, đồng thời mang theo sự ấm áp xung quanh Lộc Nhung.

Gió đêm hơi lạnh thổi qua da thịt, cô mất đi vòng bảo hộ, đột nhiên cảm thấy cô độc.“Tôi không phải không muốn.”

Cô vội vàng kéo lấy ngón tay út của người đàn ông.

“Tôi chỉ là không muốn làm phiền ai nữa.

Tôi sợ làm lãng phí thời gian của cảnh sát, với lại, hắn có một đứa con, anh thấy rồi đó, mới nhỏ như vậy…”

Nói đến sau, giọng cô đã nghẹn lại, Lộc Nhung không kìm được nữa, nức nở: “Đừng cười nhạo tôi nữa, được không?”

Tần Bắc Phong từ rất lâu rồi đã làm một bài đánh giá tâm lý, chẩn đoán của bác sĩ tâm thần là rối loạn cảm xúc.Hắn không thể cảm nhận được cảm xúc của người bình thường, ví dụ như sự sợ hãi của cô gái, cũng không hiểu những lý do “không muốn gọi cảnh sát” của cô.

Hắn chỉ biết, hóa ra khi nước mắt rơi xuống mu bàn tay, là cảm giác như thế này.Không có sự sền sệt của máu, cơn gió lướt qua không để lại dấu vết.Hắn cong ngón út, ngược lại móc lấy tay cô gái.“Đứa bé kia, dù cô có gọi cảnh sát hay không, hắn đều sẽ có một người cha phạm tội.

Khác ở chỗ, có phải chịu sự trừng phạt hay không.

Cô không làm phiền bất cứ ai, cũng không làm lãng phí thời gian của bất cứ ai.”

Tần Bắc Phong nói nhỏ.Lộc Nhung lặng lẽ nhìn hắn một lát.Hơn nửa người hắn ẩn trong bóng cây, mờ ảo .Là ánh sáng hoàng hôn quá ấm áp, hay là nước mắt làm mờ đi sương khói, cô lại có ảo giác rằng người đàn ông trước mắt tỏa ra sự dịu dàng.“Trừ tôi ra.”

Tần Bắc Phong buông tay.“…”

Quả nhiên là ảo giác.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 11: Người đàn ông này ,cô không thể nhìn thấu


Quá trình gọi cảnh sát đơn giản hơn Lộc Nhung tưởng nhiều.Người tiếp nhận hồ sơ, làm biên bản là một nữ cảnh sát.

Nhận ra sự sợ hãi của cô, cô ấy đưa cho cô một cốc nước ấm: “Không sao, cô làm rất đúng.”

“Vậy còn việc chúng tôi đánh hắn thì sao?”

Lộc Nhung cầm cốc nước ấm, cẩn thận dùng từ “chúng tôi”.

Người đàn ông ra tay là để cứu cô, lỡ đâu vì hành vi phòng vệ chính đáng quá mức mà bị liên lụy thì sao…“Yên tâm, anh Tần tay nghề cao lắm.”

Nữ cảnh sát vỗ vai cô trấn an, rồi đưa cô ra ngoài.Trong sảnh, Tần Bắc Phong đang được vài cảnh sát vây quanh.“Anh, cuối tuần chỉ cho bọn em vài đường quyền anh được không?”

“Anh, lần đầu tiên thấy anh đi cùng người bị hại đấy.”

Câu sau, Tần Bắc Phong không đáp lại, nhíu mày, dường như cũng không nhận ra điểm này.Hai người sóng vai đi ra khỏi đồn cảnh sát.Lộc Nhung giả vờ lơ đễnh đánh giá người đàn ông.

Ánh sáng vàng mờ nhạt được thay thế bằng ánh đèn trắng, tạo bóng đổ dưới sống mũi cao thẳng của hắn.Vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ, đôi mắt không pha trộn bất kỳ chút cảm xúc nàoTrong lời Triệu Tinh Tinh, hắn là kẻ xấu xa, ngồi tù, ngược đãi động vật, ẩu đả người già.Nhưng các cảnh sát hoàn toàn không có khoảng cách với hắn, thậm chí có thể nói là có quan hệ rất tốt.Ông chủ cửa hàng đồ uống lạnh từng nói tốt về hắn: “Tiểu Tần trông hung dữ, nhưng người rất tốt.”

Ông nói lúc đầu mình cũng không thích người đàn ông này, cho đến một lần nhập hàng, quên thắng tay, nhìn chiếc xe trôi xuống dốc, sắp đâm vào…Tần Bắc Phong lao tới, vài bước tăng tốc đuổi kịp chiếc xe, một tay chống vào cạnh xe.

Cả người hắn bật lên trong khoảnh khắc, đầu gối ngay lập tức đập vỡ cửa kính.Động tác mạnh mẽ, trôi chảy, xem đến ông chủ há hốc mồm.Nhưng điều thực sự làm ông chủ thay đổi suy nghĩ là một chuyện sau đó.Tiền sửa xe, cộng với tiền bảo hiểm, bị vợ mắng một trận ra trò, ông chủ đang buồn bực thì Tần Bắc Phong lại đến.“Hôm đó cảm ơn nha.”

Ông chủ lấy ra một xấp tiền từ ngăn kéo.Vừa mới đưa qua, một phong bì dày cộm lại được đẩy lại.“Tiền cửa kính xe.”

Tần Bắc Phong chọn một que kem muối từ tủ đông.

“Tiền cảm ơn tôi tự lấy.”

“Thằng nhóc này, mày cũng phải chọn cái gì đắt hơn chứ, như là kem của hãng X chẳng hạn.”

Ông chủ cười mắng, lúc này mới thuê hắn làm nhân viên thời vụ.Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn, Lộc Nhung hoàn toàn không hiểu.“Cảm ơn anh đã đi cùng tôi.”

Lộc Nhung thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.“Chỉ là trả tiền kem thôi mà.”

Tần Bắc Phong đưa ra một lý do đường hoàng, coi như để giải thích sự bất thường của mình.Hắn cũng không thích nợ ai.Kem muối, giá gốc là 2 tệ 5 hào, ông chủ thấy cô mua nhiều nên tặng không.Người này có tình cảm với kem muối à, hắn có biết sự giúp đỡ của mình rẻ mạt đến vậy không?Báo cảnh sát xong, Lộc Nhung cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, suýt nữa cười thành tiếng.“?”

Tần Bắc Phong liếc cô một cái.Ánh mắt “hình viên đạn” quen thuộc liếc qua, Lộc Nhung không hề sợ hãi, thậm chí còn có dũng khí đón nhận: “Tôi mời anh ăn bữa tối nhé.”

Người đàn ông không nói, nhưng cô luôn muốn trả ơn.Lộc Nhung ban đầu nghĩ với tính cách kỳ quái lạnh lùng của đối phương, hắn sẽ từ chối, còn chuẩn bị nói thêm vài câu.

Không ngờ đối phương dứt khoát “Ừ” một tiếng.Loay hoay lâu như vậy, Tần Bắc Phong quả thật đã đói bụng, không có ai lại chê đồ ăn.Đồn cảnh sát ở khu phố không xa khu chung cư, họ đi bộ đến, về cũng tương tự.

Ánh đèn đường kéo dài hai bóng người, một cái đuôi lạnh lùng dài ngoẵng kéo theo một cái đuôi nhỏ lải nhải.“Ngài học quyền anh à?”

Lộc Nhung nhớ lại những gì nghe được ở đồn cảnh sát.“Không cần dùng kính ngữ.”

Tần Bắc Phong dừng bước.Lộc Nhung đang đi nhanh theo sau thì bất ngờ đâm sầm vào lưng hắn.Tần Bắc Phong quay đầu nhìn cô gái đang xoa mũi, rồi bước đi chậm lại.

“Một chút thôi.”

“Một chút” trong miệng người đàn ông chắc chắn không đơn giản như “một chút” đâu, Lộc Nhung có thể đoán ra.Trước khi cô ngất, dường như có một cơn gió lướt qua trước mắt, nhanh đến mức không thấy rõ tàn ảnh.“Ngài… anh lúc ấy giả vờ không quen tôi, là để hắn ta thả lỏng cảnh giác à?”

Cô lặng lẽ đổi câu hỏi.Từ một người đi trước một người đi sau, giờ họ đi song song.

Tần Bắc Phong không cần nhìn nhiều cũng có thể thấy ánh sao lấp lánh trong mắt cô gái, không thể giấu được.Bác sĩ từng nói, hắn bị rối loạn cảm xúc, sẽ che chắn tất cả những cảm xúc tiêu cực, và mở rộng những cảm xúc còn lại, một niềm vui nguyên thủy.Nói dễ hiểu hơn, là niềm vui của một đứa trẻ chưa hình thành đạo đức, một sự độc ác nhỏ bé.Ánh mắt sáng lấp lánh của cô làm Tần Bắc Phong cảm thấy chói mắt.

Hắn quay đầu đi mới nói: “Không, chỉ đơn thuần là thấy vui thôi.”

“…”

Người này, quả nhiên rất xấu xa, Lộc Nhung cảm kích, ánh mắt lấp lánh trở nên buồn bã
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 12: Người này nếu là người xấu


Đi bộ gần mười phút, cuối cùng cũng đến được khu vực bên ngoài chung cư.Buổi tối 7 giờ, các quán ăn rất đông khách, vừa vào cửa đã ồn ào đủ loại âm thanh: gọi món, cụng ly, và tiếng khóc lớn của ai đó vì thất tình hoặc thất nghiệp.Lộc Nhung đứng trong đám đông, hít thở thật sâu hương thơm của đồ ăn, không để ý rằng, từ khi cô và người đàn ông xuất hiện, tiếng ồn ào đã giảm đi một phần.Tìm một bàn trống ở góc, Tần Bắc Phong chờ cô gái ngồi xuống rồi mới từ từ ngồi vào ghế, ở vị trí ngoài cùng, tầm mắt hướng ra cửa chính.Là người mời, Lộc Nhung chủ động đưa thực đơn, bảo đối phương cứ tự nhiên gọi món.“Tôi ăn nhiều lắm đấy.”

Tần Bắc Phong cầm chiếc bút bi dùng để gọi món, năm ngón tay đồng loạt chuyển động, theo quán tính mà nghịch nó.Chiếc bút dài xoay vòng qua lại giữa những ngón tay thon dài của người đàn ông.

Lộc Nhung nhìn mà hoa cả mắt, không khỏi cảm thán, thật linh hoạt…“Không sao đâu.”

Hắn sẽ không cố ý gọi thật nhiều đâu, Lộc Nhung nhủ thầm, uyển chuyển nói: “Tôi đang giảm béo, ăn không nhiều lắm…”

“Giảm béo à?”

Cán bút dừng lại.Vốn dĩ hắn đã cao lớn, dù ngồi xuống cũng cao hơn cô gái không ít.

Ánh mắt sắc bén dưới ánh đèn của quán ăn từ trên cao lướt qua cơ thể cô.Cổ mảnh mai tạo thành một đường cong quyến rũ.

Tần Bắc Phong dám đảm bảo, chỉ cần không cần nhiều sức cũng có thể dễ dàng bóp gãy.Ánh mắt đánh giá không dừng lại, tiếp tục di chuyển xuống dưới.Hai bầu ngực cao vút ở trước ngực, có lẽ là phần duy nhất trên toàn thân cô gái có thể dính dáng đến từ “đẫy đà”.Vải vóc không ngăn được hình dáng đầy đặn toát ra một sức hấp dẫn khó tả.

Tần Bắc Phong theo bản năng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.Có thể nắm lấy không?Trực giác mách bảo hắn, phải tự mình thử mới biết được câu trả lời.Ham muốn đến quá đột ngột, hormone bùng lên không yên.

Gân xanh trên mu bàn tay Tần Bắc Phong chợt nổi lên.Giây tiếp theo, Lộc Nhung nhìn chiếc bút bị tháo rời, mơ màng nói: “Sao, sao vậy?”

“Gọi xong rồi.”

Ánh mắt Tần Bắc Phong trở nên trầm tĩnh.Lộc Nhung dần quen với tính cách lúc nóng lúc lạnh của hắn, không hỏi nhiều, ngoan ngoãn cầm tờ giấy đến chỗ nhân viên.Khi đứng dậy, vì chỗ ngồi trong quán chật chội, cô gái nhón chân, cẩn thận đi ra.Nhớ lại tính cách hấp tấp, dễ vấp ngã của cô, Tần Bắc Phong thuận tay đỡ một cái.Hơi ấm nóng rực trên eo chỉ thoáng qua, Lộc Nhung không để tâm, càng không biết suy nghĩ của người đàn ông.Cơ thể nhỏ nhắn như được tạo ra riêng cho hắn, vòng eo hoàn hảo ôm sát lấy lòng bàn tay, đặc biệt thích hợp để bóp lấy, làm vài việc gì đó.Hơn nữa, vòng eo nhỏ như vậy, làm thế nào để nâng đỡ hai bầu ngực kia, Tần Bắc Phong cử động vài ngón tay, cảm thấy nghi ngờ sâu sắc.Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, đều là những món đặc sắc của địa phương, hương vị đậm đà.Lộc Nhung ăn đến mặt nhỏ đỏ bừng, sau đó thật sự không chịu nổi, muốn một ly sữa.Lửa trong người vừa mới giảm được một nửa, đối diện là cái lưỡi nhỏ xíu tinh nghịch liếm sữa, đũa trong tay Tần Bắc Phong lại cứng lại.Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, cứu nguy cho đôi đũa suýt gặp nạn.“Anh phục vụ ơi, có thể làm phiền anh nói với bàn kia một chút, đừng hút thuốc được không?”

Bàn bên cạnh là hai mẹ con.

Người mẹ ôm con gái thương lượng nói: “Con gái tôi bị hen suyễn, ngại quá.”

Người phục vụ không lên tiếng, lộ vẻ khó xử.Bàn mà người mẹ nói là mấy gã đàn ông cởi trần, cao lớn vạm vỡ.

Vừa nhìn đã biết không phải người dễ nói chuyện.“Mẹ kiếp, tao hút thuốc thì sao, có bản lĩnh thì đổi chỗ khác mà ăn cơm đi.”

Một trong những gã vạm vỡ mơ hồ nghe được cuộc đối thoại, lớn tiếng la ó.“Đúng đó, lại chẳng phải vợ với con gái chúng ta.”

“Chưa chắc đâu, có phải không, phải ngủ mới biết.”

Những chai rượu rỗng dưới chân họ ngổn ngang.

Sau khi say, họ càng thêm ngông cuồng, buông lời thô tục.Lộc Nhung thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng hoảng loạn.

Cô sợ có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ có nên bảo hai mẹ con kia sang ngồi chung không, ít nhất bên phía mình có…Chỗ ngồi của người đàn ông.Khi Tần Bắc Phong đi qua, gã đàn ông vạm vỡ vẫn còn lẩm bẩm chửi bới.“Mày là ai…”

Gã loạng choạng đứng dậy, đáng tiếc lời còn chưa dứt, trước mắt đã tối sầm lại.Tần Bắc Phong xách cổ áo hắn, ánh mắt lướt qua những người khác.Một giây trước còn buông lời ngông cuồng, giờ lại im lặng như ve sầu mùa đông.

Họ đồng loạt dập thuốc, khiêng người anh cả bất tỉnh đi.“Đừng lãng phí đồ ăn.”

Tần Bắc Phong lạnh lùng gõ lên mặt bàn, giọng nói không lớn, trầm thấp, nhưng đầy áp lực.Một đám đàn ông vạm vỡ với vẻ mặt buồn bã, khổ sở nhồi nhét đồ ăn vào bụng trông thật hài hước, đặc biệt khi bên cạnh còn có một người đang nằm.Chỉ tiếc là không ai trong quán dám cười thành tiếng một cách trắng trợn.Tần Bắc Phong đi qua đôi mẹ con kia, nhướng mày.

“Không có gì đâu.”

Người mẹ sợ hãi ôm con gái chạy đi không quay đầu lại, nhưng cô con gái nhỏ lại dựa vào vai mẹ, vẫy tay với người đàn ông.“Thật bất lịch sự.”

Tần Bắc Phong lại cầm lấy đôi đũa.“…”

Anh nói lời này, có thích hợp không vậy, Lộc Nhung hơi hé miệng, nghĩ lại, rồi khép lại.Nhưng người này, cho dù là một kẻ tồi tệ, cũng nên là một kẻ xấu rất tốt .
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 13: Vậy thì tôi qua đó


Vì sự cố bất ngờ, đồ ăn trên bàn vẫn còn hơn nửa.

Lộc Nhung từng miếng từng miếng nhỏ ăn món ngon, trong lúc đó, người đàn ông rời đi một lát.Nhân cơ hội này, Lộc Nhung mở điện thoại ra, tính toán tiền một cách lén lút.Không hổ danh là quán cơm bình dân, 3 món ăn 1 món canh chưa đến 100 tệ.Biết ví tiền được bảo vệ, cô ăn ngon miệng hơn nhiều, uống hết cả sữa bò.Tần Bắc Phong vừa trở về đã thấy cô gái cười cong mắt.

Hai vầng trăng khuyết cong cong lay động, làm hắn lại muốn trêu chọc cô.“Tôi vừa đi đóng gói thêm hai phần tôm hùm đất.”

Hắn nghiêm túc nói.

“Không ngại chứ.”

“…”

Lộc Nhung ngước mắt, cố nén bi thương, giọng mềm nhũn nói: “Không, không ngại.”

Tần Bắc Phong nhìn đôi môi mấp máy nhẹ nhàng của cô, đỏ tươi ướt át.

Chiếc lưỡi nhỏ xíu ẩn hiện bên trong, hắn bỗng dưng có một thôi thúc muốn dùng ngón tay khuấy động một chút.Đối với cô, dường như hắn có vô số những thôi thúc không thể kiềm chế.Những hộp thuốc nổ càng ngày càng nhiều, ngòi nổ đang rục rịch.Hai phần tôm hùm đất thì tốn bao nhiêu tiền đây, vầng trăng khuyết trên mắt Lộc Nhung treo xuống khóe miệng, đung đưa.

Đồ ăn trong miệng bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo.“Chào anh, xin hỏi tổng cộng hết bao nhiêu tiền ạ?”

Cô ôm chai sữa bò chưa uống xong đứng trước quầy thu ngân, trông thật đáng thương.“Anh Tần trả tiền rồi.”

Nhân viên phục vụ sững sờ.“Ai?”

Lộc Nhung đột nhiên ngẩng đầu.Theo quán tính, người đàn ông đứng phía sau cô.

Hắn cúi đầu, tóc mái rủ xuống.

Đồng tử đen thầm lặng mang theo vẻ trêu chọc.

Hắn dang hai tay chống lên quầy, như thể ôm cô gái vào lòng.“Gần quá…”

Lộc Nhung bị hắn nhìn chằm chằm mà sững sờ, khẩn trương nuốt nước bọt.“ Sao tôi có thể xài tiền của phụ nữ sao?”

Tần Bắc Phong ngậm một viên kẹo bạc hà, hơi thở mang theo khí lạnh trong trẻo.Mặt Lộc Nhung nóng lên, nghẹn một lúc mới nhớ ra phải phản bác hắn: “Bây giờ nam nữ bình đẳng.”

“Ừm.”

Tần Bắc Phong gật đầu, rất đồng tình.Nhưng nam nữ bình đẳng thì liên quan gì đến hắn, dù sao thì hắn cũng không xài tiền của phụ nữ.“Đi thôi.”

Hắn vươn tay hất chai sữa bò.Chiếc chai kẹp giữa ngực cô hơi bật ra, nhưng rất nhanh lại lọt vào, yên ổn nằm im.“Đi thôi.”

Người đàn ông lặp lại, giọng nói rõ ràng pha lẫn sự bực bội.Lộc Nhung hoàn toàn không đoán được lý do hắn tức giận, chỉ nghĩ có lẽ hắn là người theo chủ nghĩa đàn ông, không thích bị cô làm bẻ mặt.Hai người đi trước đi sau, Tần Bắc Phong dẫn đầu vào tòa chung cư, ấn thang máy, nhưng lại phát hiện cô gái không ở bên cạnh, mà dừng lại ở bên ngoài.“Tôi ăn hơi nhiều, muốn đi bộ tiêu bớt…”

Lộc Nhung nói một lời nói dối không thể giả hơn.Hành lang có thể dọn dẹp, bó hoa vương vãi trên đất được quét vào thùng rác, không để lại dấu vết.

Nhưng ký ức thì không thể.Cô nghĩ rằng sau khi báo cảnh sát, ăn cơm, và xem một màn kịch của người khác, mọi chuyện sẽ qua đi.

Nhưng hoàn toàn vô ích.Lộc Nhung không thể quên cái cảm giác đó, người fan mà cô từng tin tưởng, từng coi là bạn bè, suýt chút nữa đã xâm hại cô.Có người đàn ông ở bên cạnh thì tốt, một khi hắn rời đi, sự sợ hãi và bất an lại trỗi dậy.Thân hình nhỏ bé gầy gò bị bóng đêm bao phủ.

Vầng trăng khuyết cười cũng vậy, hay vầng trăng khuyết khóc cũng vậy, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.Tần Bắc Phong không thích như vậy.

“Lại đây.”

“Tôi… tôi tiêu bớt đồ ăn.”

Giọng Lộc Nhung lại mang theo tiếng khóc nức nở.“Vậy thì tôi qua đó.”

Trên mặt Tần Bắc Phong không có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào.Hắn từ ánh sáng bước vào bóng đêm, đến bên cạnh cô, giống như lúc trước cô nắm lấy ngón út của hắn, hắn nắm lấy tay cô.Tay người đàn ông thô ráp, khớp ngón tay dày đặc những vết chai sần, còn có vài vết sẹo cũ không rõ từ năm nào.Lộc Nhung đã từng thấy hắn ra tay hai lần, tàn nhẫn, lạnh lùng, không chút lưu tình.Cô nhớ lại những con mãnh thú mà cô từng thấy trong vườn bách thú khi còn nhỏ, những loài mèo lớn.

Bất kể vẻ ngoài có hung hãn và uy mãnh thế nào, đệm thịt của chúng luôn mềm mại.Giống như lòng bàn tay của người đàn ông vậy.Mặc kệ hắn nắm tay mình vào thang máy, ra thang máy, đến cửa nhà, Lộc Nhung cúi đầu, không dám liếc hắn một cái.Không ai nói chuyện, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.Trước khi trái tim cô gái nhảy ra khỏi lồng ngực, người đàn ông lên tiếng.“Không nỡ buông à?”

“Ngủ ngon!”

Lộc Nhung mặt đỏ bừng hất tay hắn ra.Trong tiếng cười khẽ quen thuộc của người đàn ông, cô trở lại dáng vẻ thường ngày, chạy trốn.Trong phòng, Lộc Nhung ôm mặt dựa vào cửa, một lát sau, cô tách ngón tay ra, nhìn lén động tĩnh bên ngoài.

Cô phát hiện người đàn ông không về nhà, mà xách gói đồ ăn lại xuống lầu.Hắn đi đâu vậy?Lộc Nhung cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, dù sao cũng sắp đến giờ phát sóng trực tiếp rồi.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 14: Trò hề trên phòng livestream


Sau khi buổi livestream cố định mỗi đêm kết thúc, Lộc Nhung mấy lần định ấn nút tắt, nhưng lại do dự dời kim đồng hồ đi chỗ khác.Cô tự cho là mình đã giấu rất kỹ, nhưng không biết rằng những fan quen thuộc đã sớm phát hiện ra manh mối.“Lộc bảo tối nay cứ lơ đãng sao ấy.”

“Có phải gặp chuyện gì không?”

“Lộc bảo nói cho chúng em nghe đi mà.”

Những bình luận lướt qua.

Trong thực tế, họ và Lộc Nhung có lẽ chỉ là những người xa lạ chưa từng gặp mặt, không biết tuổi tác, không biết nghề nghiệp, nhưng thông qua nền tảng điện tử ảo này, sự tử tế và quan tâm đã được truyền đi một cách chân thật.Ánh mắt Lộc Nhung nhìn xuống bàn tay đang nắm chuột, cổ tay ẩn hiện vết bầm tím.“Thật ra có một chuyện…”

Cô chậm rãi mở lời, thay đổi một chút về thời gian và địa điểm xảy ra, che giấu một phần chi tiết, nhấn mạnh việc mọi người cần chú ý đến an toàn thông tin trên mạng, và gặp chuyện nhất định phải báo cảnh sát.Nói xong chữ cuối cùng, tâm trạng Lộc Nhung rất lâu sau không thể bình tĩnh lại.Đối với những chuyện mình đã trải qua, những cảm giác sợ hãi đó, cô không muốn có thêm ai khác phải chịu đựng.Hôm nay nói ra, dù có thể tạo ra một chút tác dụng nhỏ nhoi, cũng là tốt rồi.“Trời ơi, thật đáng sợ.

Bảo sao mấy hôm trước có người nhắn tin hỏi mình có phải là sinh viên đại học xx không…”

“Kẻ bám đuôi chết đi!

Quá kinh tởm, có lần tan làm tôi cũng bị theo dõi.”

“Ôm một cái, chị em trên lầu ơi.”

Một hòn đá ném xuống làm cả hồ dậy sóng, các cô gái kể chuyện cho nhau nghe, an ủi nhau.Họ không hề đơn độc.Không phải một mình đang trải qua, không phải một mình đang đối mặt.Hốc mắt Lộc Nhung ướt, cảm động trước khung cảnh ấm áp, hòa thuận.

Nhưng rất nhanh, trong phần bình luận xuất hiện nhiều người xa lạ, cười ha ha gửi những lời lẽ xấu xí.“Vừa vào đã thấy có người đang diễn kịch.”

“Nghe giọng là biết trà xanh rồi, im đi, im đi.”

“Tao đoán con streamer này muốn câu mấy thằng ngốc, kết quả chê người ta không có tiền?”

“Chất lượng gì vậy, không biết nói thì đừng mở miệng.”

Lộc Nhung nhìn cuộc chiến bình luận trên màn hình, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Kênh của cô là kênh riêng tư, không thể có người ngoài fan vào được.Trừ phi…Cô mở khung chat với quản lý viên, đối phương lập tức trả lời, kèm theo một biểu tượng nhe răng và một đường link.【 Streamer giọng loli gặp fan cuồng, suýt bị…

Bấm vào kênh để xem nội dung nóng bỏng. 】Không khó để nhận ra, sự hỗn loạn trong phòng livestream lúc này hoàn toàn là do nền tảng cố ý sắp xếp, vì lượng truy cập.“Tiểu Lộc, mỗi lần em hát lại mặc kín như vậy, mọi người cũng phải kiếm cơm mà.

Khó khăn lắm mới có cơ hội nổi tiếng, em đừng không biết điều.”

Lộc Nhung là một streamer lâu năm trên nền tảng này, quản lý viên không làm gì được cô, nhưng chưa bao giờ từ bỏ ý định khuyên cô thay đổi hình tượng.Những nội dung quen thuộc đến mức cô có thể thuộc lòng, không cần nhìn cũng có thể nói ra.

Cô im lặng lướt qua khung chat.Trong phòng livestream, những lời mỉa mai, châm chọc càng ngày càng nghiêm trọng.“Ai mà rảnh rỗi đi theo dõi chứ.”

“Phụ nữ đừng lên mạng, thì chẳng có chuyện gì cả.”

“Tốt nhất cũng đừng ra ngoài đường, kẻo lại ăn vạ đàn ông, lãng phí thời gian của mọi người.”

“Lại còn báo cảnh sát.

Cô phá hoại một gia đình người ta, trong lòng có thấy áy náy không?”

“Hắn ta chỉ phạm một sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải thôi, tính toán chi li làm gì.”

Mấy năm trước, khi Lộc Nhung mới bắt đầu livestream, vì chất giọng, nền tảng đã giới thiệu cô cho rất nhiều người dùng nam.Khi đó, đối mặt với những tình huống như vậy, cô sẽ co rúm lại, hát quên lời, thậm chí không nói nên lời, nghi ngờ giọng mình có vấn đề thật không, có phải là “dâm đãng” như họ nói không?Lộc Nhung đã kiên trì rất lâu mới đi đến ngày hôm nay.

Cô thẳng lưng, lưng chạm vào chiếc ghế đệm êm ái, cơ thể bản năng nhớ lại một lồng ngực ấm áp, rộng lớn.Tiếng cười trầm trầm như ở bên tai.“Tôi, chúng ta, không làm phiền bất cứ ai, không lãng phí thời gian của bất cứ ai.”

Cô chạm vào micro, giọng nói mềm mại, nhưng ngữ khí lại kiên định chưa từng có.Nói xong, không thèm liếc nhìn những lời lăng mạ, Lộc Nhung rũ mắt, vầng trăng khuyết bình yên rơi vào hồ nước.

“Bây giờ, để chào mừng tất cả các bé muốn nghe tôi hát, hát thêm vài bài nhé.”

Cô không làm bất cứ điều gì sai, cô chỉ đang hát, đang nói, đang đi, đang thở.

Họ không làm bất cứ điều gì sai.Cô gái hai tay nắm micro, mặc quần áo thường ngày đơn giản.

Những người qua đường bị tiêu đề hấp dẫn vào xem náo nhiệt dần mất hứng thú.

Trút giận xong, họ lập tức giải tán sang các kênh của các cô gái xinh đẹp khác để xem những điệu nhảy gợi cảm.Ba bài hát xong, buổi livestream kết thúc hoàn toàn.Chào tạm biệt những người vẫn còn lưu luyến, Lộc Nhung tắt nguồn điện.

Khi nằm lên giường, quản lý viên lại gửi tin nhắn, rất bất mãn với cách xử lý của cô.Cô coi như không thấy, lần lượt trả lời tin nhắn.Trong đó có một tin nhắn viết: “Lộc bảo, lúc livestream cậu nói cái gì mà dùng đường trắc ngang để tính toán địa điểm chụp ảnh ấy, là trong sách nào vậy?

Tớ học ngành máy tính, muốn thử làm ví dụ cho bài luận văn, trình bày và phân tích về an toàn thông tin trên internet bây giờ.”

Lộc Nhung hơi xấu hổ, thẳng thắn nói: “Học được từ bạn thôi.”

Khi kể lại chuyện, cô quá căng thẳng, trong đầu toàn là người đàn ông đối diện.

Cô không kìm lòng được mà “vẽ hổ theo mèo”.“Lần sau livestream có thể mời bạn đó không?

Tớ thấy nhiều streamer mời bạn bè tương tác lắm, làm một số về an toàn được không?

Tớ muốn xem!”

Lời của fan chạm đúng vào lòng Lộc Nhung.Người đàn ông đó, với vẻ ngoài của một kẻ bám đuôi chuyên nghiệp, mời hắn đến làm “tài liệu phản diện” thì thích hợp quá còn gì.
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 15: "Ư... mời tôi ư..."


Về việc làm thế nào để mời người đàn ông kia làm khách mời livestream, Lộc Nhung đã suy nghĩ rất lâu nhưng hoàn toàn không có tiến triểnSáng sớm hôm sau, cô đứng trước bồn rửa mặt với vẻ mặt ngái ngủ, máy móc đánh răng.Sau khi nhổ hết bọt kem đánh răng ra, Lộc Nhung ngáp một cách khoa trương, rồi giơ bàn chải đánh răng lên, đối diện với gương, bắt đầu diễn tập, giống như những cuộc phỏng vấn mời khách trong TV.“Thưa anh, chào anh, tôi thật ra là một streamer, muốn mời anh cùng tôi…”

Nói xong, cô đặt bàn chải xuống, suy nghĩ một lát, rồi chống tay lên gương.

Để đảm bảo độ chân thật, Lộc Nhung không quên cố gắng nhón mũi chân lên.“Sao lại có người cao như vậy, ăn cái gì mà lớn thế không biết…”

Cô vừa lẩm bẩm vừa nheo mắt lại, cúi người nghiêng đầu, cố tình hạ thấp giọng nói: “Ư… mời tôi ư…”

Giọng nói ẻo lả, sến súa từ đâu ra vậy!Bị chính mình bắt chước vụng về làm nổi da gà, Lộc Nhung nhắm mắt lại, nghiêm túc nhớ lại giọng nói của người đàn ông.“Không nỡ buông à?”

“Vậy thì tôi qua đó.”

“Lại đây.”

Giọng nói trầm thấp mang theo một sự tê dại, ngứa ngáy, nhiệt độ tăng cao, nóng rực đến mức hút hết mọi không khí.Lộc Nhung vội vàng mở mắt ra, trong khoảnh khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, chân nhũn ra suýt không đứng vững.“Có phải mình bị bệnh rồi không?”

Cô che mặt đang nóng bừng, ra khỏi phòng tắm, chui vào trong chăn trên ghế sofa, trùm kín đầu.Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại làm Lộc Nhung đang cố gắng làm đà điểu giật mình.Màn hình hiện lên một số điện thoại lạ.“Alo, xin hỏi ai vậy ạ?”

Lộc Nhung không nghĩ nhiều, bắt máy.Đầu dây bên kia là một phụ nữ trung niên, vừa mở miệng đã buông lời cay nghiệt: “Con streamer ‘Lộc gì đó’ trên nền tảng IK phải không?

Mày lừa chồng tao tiêu tiền, mấy chục triệu mấy chục triệu đánh thưởng cho mày, còn báo cảnh sát bắt hắn, đừng tưởng tao không biết mày ở đâu…”

Cả năm livestream Lộc Nhung nhận được tiền thưởng cộng lại cũng chưa đến mấy chục triệu, cô vừa nghe đã đoán ra được điều gì đó.Rõ ràng, người fan kia theo dõi không chỉ mình cô, phần lớn số tiền kia đã đánh thưởng cho những streamer khác chuyên cung cấp dịch vụ nhạy cảm.Với sự việc đêm qua, lời nói của vợ người fan có vẻ kém phần công kích, không thể xuyên thủng lớp giáp của Lộc Nhung.Cô vén chăn lên, nói thẳng: “Anh nhà làm gì thì bà nên trực tiếp hỏi hắn.

Tôi chỉ báo cảnh sát theo đúng thủ tục, có vấn đề gì, cứ gặp ở đồn cảnh sát.”

Nói xong chữ cuối cùng, Lộc Nhung ngắt điện thoại.Cảm xúc dâng trào, khóe môi cô cong lên một nụ cười tự hào vì sự dũng cảm của mình.

Nhưng chỉ kiên trì được một lát, cô lại rụt rè trở lại.“Sẽ không thật sự tìm đến đây chứ?”

Lộc Nhung buồn rầu gặm móng tay.

“Nếu mình báo trước với bảo vệ khu chung cư thì có ích gì không nhỉ?”

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, cô ra cửa đi đến phòng bảo vệ.Trong lúc chờ thang máy, ánh mắt Lộc Nhung thường xuyên liếc nhìn sang phía đối diện.Có nên nói cho người đàn ông kia không?

Hắn có để ý không, hay sẽ thấy mình phiền phức, cứ gây chuyện mãi?Thật kỳ lạ, rõ ràng trước ngày hôm qua, cô vẫn tìm mọi cách để trốn tránh hắn.Những ý nghĩ mâu thuẫn quấn lấy tâm trí Lộc Nhung, rối rắm thành một mớ bòng bong.Người trực ban ở phòng bảo vệ là một chàng trai trẻ, hai chân gác lên bàn đang chơi game, miệng lẩm bẩm “Lên, lên, lên”.

Nhìn thấy có người đến, cậu ta thuận tay gập điện thoại lại.“Có chuyện gì không ạ?”

“Chào anh…”

Lộc Nhung suy nghĩ làm thế nào để mở lời.

Cô không giỏi miêu tả diện mạo người khác, huống chi cô chỉ nhìn thấy mặt của vợ người fan trên ảnh một thoáng.Không ngờ cô vừa mới mở lời, anh bảo vệ lập tức hỏi lại: “Cô là ở tòa 35, tầng 17 à?”

“Đúng vậy.”

Lộc Nhung mơ màng.“Yên tâm, anh Tần đã dặn dò hết rồi.”

Anh bảo vệ lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, một lần nữa cầm điện thoại lên.“Dặn dò cái gì?”

Lộc Nhung càng nghe càng bối rối, cô biết “anh Tần” trong miệng mọi người là ai.“Người này đến khu chung cư, không cho vào.”

Anh bảo vệ không dùng tay, kéo ngăn kéo ra, bên trong là một bức phác họa đơn giản.

Vài nét vẽ thô sơ, nhưng có thể nhìn rõ đặc điểm, chính là vợ của người fan.Một cảm giác nóng rực vô cớ lại lan lên mặt, Lộc Nhung lúng túng gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.”

“Cảm ơn gì, việc nên làm mà.”

Anh bảo vệ không hề để tâm xua tay, thấy cô chuẩn bị đi, lại nói thêm: “Tối qua món tôm hùm đất ngon lắm, đủ tươi.”

“Tôm hùm đất?”

“Đúng vậy, không phải chị dâu mua sao?”

Anh bảo vệ không ngẩng đầu lẩm bẩm.“Không phải tôi, là hắn…”

Lộc Nhung không muốn mang tiếng nhận lợi từ người đàn ông, tuy nói là cô mời, nhưng tiền là hắn trả.Khoan đã, “chị dâu” là ai?!
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 16: Mắt to trừng mắt nhỏ


Anh ta đang nói vớ vẩn gì vậy, ai là “chị dâu” cơ?Lộc Nhung dựa vào tường thang máy, vùi mặt vào cánh tay.

Ban đầu chỉ là nóng lên, bây giờ có thể trực tiếp nấu thứ gì đó được rồi.“Ùng ục ùng ục”, nước sôi rồi.Trước khi rời khỏi phòng bảo vệ, cô cố nén sự ngượng ngùng hỏi thêm vài câu.“Anh Tần…”

Nhớ ra mình vẫn chưa biết tên đầy đủ của người đàn ông, Lộc Nhung đổi lời: “Anh ấy nói với các anh cái gì, sao các anh có thể nhận ra tôi ngay lập tức?”

Chắc là bản phác họa, cô tự hỏi tự đáp trong lòng.Trong đầu cô vô thức hiện lên hình ảnh khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông, bàn tay to lớn thon dài, cầm bút, từng nét từng nét phác họa.Hắn vẽ vợ của người fan, và khi vẽ chính mình, biểu cảm có khác nhau không, Lộc Nhung nghĩ một cách vi diệu.“Một cô gái trẻ trông không được lanh lợi lắm.”

Anh bảo vệ kết thúc trò chơi, từ tốn nói: “Anh ấy nói vậy.”

“…”

Hóa ra là mình suy nghĩ vẩn vơ hết.Mình trông không lanh lợi chỗ nào chứ, Lộc Nhung lẩm bẩm đi ra khỏi thang máy, không về nhà, đứng yên trước cửa căn hộ đang đóng chặt đối diện.Cánh cửa địa ngục mà cô đã sợ hãi suốt mấy ngày, khóa lại một con quái vật vô danh, một con quái vật có chút tồi tệ nhưng đã giúp cô nhiều lần.Cái gọi là “chị dâu” chắc hẳn là hiểu lầm thôi.

Cô quên hỏi bảo vệ, luôn cảm thấy hỏi nhiều sẽ càng thêm xấu hổ.Nhưng không hỏi bảo vệ, hỏi người đàn ông, còn kỳ quái hơn.“Có phải anh nói với người khác là chúng ta có quan hệ đó không?”

Lộc Nhung quay mặt vào cánh cửa, không hề diễn, cô nhập vai vô cùng, hai tay chống nạnh.Chưa đầy một giây, cô dùng sức lắc đầu, cố gắng vứt bỏ ý nghĩ tự luyến đó.“Hay là về thôi, đừng hỏi nữa.”

Thở dài một cách yếu ớt, Lộc Nhung xoay người.

Khi quay được nửa vòng, cô không kìm lòng được mà nghĩ, không hỏi thì không hỏi, nhưng hắn lại một lần nữa giúp mình, phải cảm ơn.Nửa vòng lại nửa vòng, nửa vòng thì nhiều lắm.

Mình sinh ra để quay nửa vòng, vạn sự thành phí thời gian.Lộc Nhung xoay đến mức đầu óc choáng váng, suýt nôn.Cuối cùng, lòng áy náy và cảm kích chiếm ưu thế Cô cẩn thận giơ tay lên, từ từ gõ cửa.Lộc Nhung đợi một lúc, không thấy ai mở cửa.

Tâm trạng cô phức tạp, nhất thời không biết việc hắn không có nhà là tốt hay xấu.Định từ bỏ thì cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra.“Là cô à?”

Giọng người đàn ông khàn khàn, mang theo sự bực bội và uy hiếp.Lý do cảm ơn đã chuẩn bị từ trước tan biến ngay lập tức vì thái độ lạnh lùng của đối phương.

Mũi Lộc Nhung vô cớ cay cay.Cánh mũi nhỏ xíu từ từ co lại, sự tủi thân bộc lộ ra ngoài.

Tần Bắc Phong thấy vậy, cứng người, cố nén cơn bực dọc.

“Sao vậy, vừa nãy tôi đang bận.”

“Tôi, tôi đã đến phòng bảo vệ rồi.

Cảm ơn ngài, ngài cứ tiếp tục bận đi.”

Lộc Nhung mím môi, cố gắng không khóc.

Cô chỉnh lại tư thế, làm cho mình trông thành khẩn nhất có thể: “Và nếu có chỗ nào cần giúp, tôi đều có thể giúp.”

Nợ ân tình của hắn, phải trả lại hết.Tần Bắc Phong nhìn về phía cô, đôi mắt cô gái rất to, tròn như quả hạnh, lông mi dài.Ngay cả khi khóc, nước mắt cũng sẽ được mí dưới giữ lại, một vũng nước trong veo, trừ khi bị ấn xuống một cách thô bạo bị ngoại lực bắt nạt, mới như mặt nước căng tràn, vỡ tan… sụp đổ.Muốn làm hỏng cô.Ánh mắt lặng lẽ như một con mãnh thú đang rình mồi, Tần Bắc Phong khàn giọng nói: “Thủ dâm, giúp không?”

Lộc Nhung trong một khoảnh khắc tưởng mình bị ảo giác.“Thủ dâm, giúp không?”

Tần Bắc Phong rất thích vẻ ngốc nghếch, không hiểu chuyện của cô gái.

Một tay nhẹ nhàng ấn xuống sau gáy cô khiến cô cúi đầu.

“Em yêu.”

Những từ ngữ thô tục hơn nữa cho cô biết đây không phải ảo giác.

Cô làm theo động tác của người đàn ông, nhìn xuống một cách chậm chạp.Lúc này, cô mới phát hiện áo trên của hắn đã được vén lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc như được đúc bằng sắt.

Đường cong của cơ bụng hoàn hảo.

Quần treo lỏng lẻo, giữa đám lông đen rậm rạp, có một vật thể dữ tợn đang cương cứng.Là cái mà cô đã vô tình nắm lấy trong ngày đầu tiên, con cặc của người đàn ông.Không có vải che, con cặc thô dài ở ngay trước mắt.

Ngay cả những mạch máu nổi lên trên đó cũng có thể nhìn thấy rõ.Trong khi đó, lỗ sáo ở đỉnh đầu lại nhận được một kích thích không ngờ từ ánh mắt ngây ngẩn của cô gái, căng ra, tiết ra vài giọt dịch trong suốt.“Em yêu?”

Ngón cái Tần Bắc Phong cọ xát lên làn da mịn màng ở cổ cô.Mắt to trừng mắt nhỏ, Lộc Nhung mất một lúc lâu để đại não xử lý rõ ràng những gì đang xảy ra.

Khi cơ thể có thể hoạt động, cô lập tức phản ứng.“Phanh!”

“Ôi trời, một đêm không gặp, lá gan phì ra đến mức dám đóng sầm cửa của mình rồi.”

Tần Bắc Phong buồn cười lên tiếng.—“Sao lại có người làm chuyện này giữa ban ngày ban mặt chứ!!!”

Lộc Nhung về đến nhà, một lần nữa đóng vai đà điểu.

Cô trùm kín mình trong chăn, hai chân kẹp vào nhau một cách gượng gạo.

Cảm giác ướt át dần dần lan ra làm cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi.“Mình sau này không bao giờ muốn đi tìm người đàn ông đó nữa.”

Giây tiếp theo khi lời thề vừa được lập, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.“Cốc.”
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 17: Được, dùng xong rồi đi


Rất nhiều lúc, hành vi và thói quen của một người sẽ rất phù hợp với tính cách của họ.Lộc Nhung gõ cửa một cách cẩn thận, sợ làm phiền người khác.Còn Tần Bắc Phong thì ngắn gọn và mạnh mẽ, mang theo mục đích rõ ràng.Quan trọng nhất là hắn biết cô ở trong nhà và chắc chắn cô sẽ ra mở cửa.Gõ xong một tiếng, người đàn ông dừng lại, kiên nhẫn chờ đợi con mồi nhỏ ngây thơ chủ động bước vào phạm vi săn mồi.Quả nhiên, không lâu sau, trong phòng có tiếng động rất nhỏ, ánh sáng từ mắt mèo tối đi.Sao lại không biết cô gái đang lén nhìn mình, Tần Bắc Phong lười biếng nói: “Mở cửa đi.”

Lộc Nhung nín thở, nghe hắn cất tiếng, sợ đến mức các ngón tay nắm chặt vạt áo.

Cô khó khăn lấy lại được giọng nói, run rẩy: “Anh đi đi, tôi sẽ không… cái kia cho anh đâu.”

“Cái nào?”

Tần Bắc Phong cố ý hỏi.“…”

Lộc Nhung hối hận.

Lẽ ra nên giả chết, không mở cửa mới phải.Cái đầu vừa ló ra đã rụt trở lại vào trong tổ, không có động tĩnh.

Lá gan của cô gái chắc chỉ to bằng móng tay cái, cùng lắm là bị chọc tức, cố gắng cào một cái.

Không đau, chỉ ngứa, ngứa ngáy trong lòng.Tần Bắc Phong dựa vào bên cạnh, nói ra mục đích: “Phòng tắm bị hỏng rồi, cho tôi mượn một chút.”

Hắn không nói dối.Vài phút trước, cô gái đã cắt ngang cuộc vui của hắn, ham muốn xuất tinh bị mắc kẹt giữa chừng, không xuống được, cũng không bắn ra được.Tần Bắc Phong đành phải mở vòi sen phòng tắm, mượn nước lạnh để hạ hỏa.Khoảnh khắc dòng nước dội xuống, tiếng thở dốc tràn ra khỏi cổ họng.

Hắn ngẩng đầu, môi mím lại tạo thành một đường cong đầy kiềm chế.

Cơ bụng phập phồng nhịp nhàng như một sinh vật sống.Khi còn ở trong đội, một vài đồng đội có bạn tình cố định.

Một vài người khác đi làm nhiệm vụ ở đâu thì tìm gái ở đó, tình một đêm.

Còn hắn thuộc số ít, không tham gia vào bất kỳ hoạt động tình dục nào.Không phải là trung thành với bạn đời tương lai, đơn thuần là không có hứng thú.Nếu không phải liên tục mấy ngày mơ thấy cô gái, Tần Bắc Phong tuyệt đối sẽ không thủ dâm.Động tác thô lỗ, vụng về nắm lấy con cặc thô to, năm ngón tay dùng sức vuốt ve.

Trong đầu người đàn ông tràn ngập đôi mắt tròn ướt át của cô gái, đôi môi mấp máy khẽ, bầu ngực cao vút mềm mại.

Mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày của cô đều không thể quên đuoc.Hắn không phải không bắn ra được, mà là có một nơi rõ ràng hắn muốn làm bẩn.Một tiếng chửi thề thoát ra.

Khi Tần Bắc Phong lấy lại tinh thần, vòi hoa sen đã hi sinh dưới nắm đấm của hắn.Cầu mong trên thiên đường không có những con chó độc thân nóng nảy, Amen.Tầm mắt Lộc Nhung bị kẹt trong cái lỗ mắt mèo nhỏ xíu, không dám nhìn lung tung, sợ nhìn thấy những thứ đáng sợ.“Thật không?”

Cô không đoán được lời nói của người đàn ông là thật hay giả, chỉ sợ hãi hỏi hắn.Tần Bắc Phong nghẹn họng.

Điều này giống hệt như việc cô bé quàng khăn đỏ chủ động hỏi bà ngoại sói: “Bà không phải là sói xám chứ?”

“Thật.”

Hắn nói một cách chân thành.Lộc Nhung nợ người đàn ông quá nhiều ân tình, nếu chỉ là mượn phòng tắm, không quá đáng, cô có thể chấp nhận.Dù sao thì cái gì cũng tốt hơn là… thủ dâm kia.Thời gian vẫn còn sớm, chờ người đàn ông dùng xong phòng tắm, cô vẫn kịp dọn dẹp sạch sẽ trước khi Triệu Tinh Tinh tan làm.“Vậy anh dùng xong thì đi ngay, không được chạm vào đồ của bạn cùng phòng tôi.”

Lộc Nhung mím môi, nới lỏng những ngón tay đang nắm chặt.Cô từ từ mở cửa.

Người đàn ông dựa vào bên ngoài, mí mắt hơi rũ xuống, giọng nói trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng của kim loại nhưng lại vô cùng quyến rũ.“Được, dùng xong… rồi đi.”
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 18: Đừng nhúc nhích


Căn chung cư thuê nhỏ nhắn, 90 mét vuông, ba phòng một sảnh, ấm cúng và đơn giản.Từ cửa đến phòng tắm chỉ vài bước chân, nhưng Lộc Nhung cảm thấy nó xa vời một cách lạ thường, bước đi vô cùng khó khăn.Cô hối hận, đưa người đàn ông vào nhà không phải là một ý hay.“Dùng xong… rồi đi.”

Rõ ràng là những lời giống hệt nhau, nhưng qua hắn, mọi thứ đều trở nên mập mờ, đầy ẩn ý.Hơn nữa…

Lộc Nhung cố kiềm chế tầm mắt, không nhìn xuống phía dưới của đối phương.

Chỗ đó quần áo chỉnh tề, vải vóc kín đáo, nhưng lại phồng lên một khối lớn rõ rệt, giấu đầu lòi đuôi.Hắn có thể nào vào phòng tắm thật không?!Đôi mắt tròn xoe, Lộc Nhung chân tay lóng ngóng, đứng dậm chân tại chỗ.Lại là một màn kịch nữa ư?

Dù bao nhiêu lần, Tần Bắc Phong đều bị sự vụng về của cô gái kích thích những sở thích xấu xa.“Lạc đường à?”

“…”

Hối hận thì hối hận, nhưng Lộc Nhung không thể làm ra chuyện đuổi người đàn ông đi.Cô nhỏ giọng nói về những trục trặc của phòng tắm, vì lâu năm không sửa chữa nên thỉnh thoảng nước nóng sẽ chuyển thành nước lạnh, một lúc sau sẽ ổn.“Nước lạnh ra thì anh nhớ lùi lại nhé.”

“Nước nóng không cần vặn quá, sẽ bị bỏng.”

“Nếu thấy bí thì có thể bật quạt thông gió.”

“Đây là khăn tắm mới.

Dép lê thì anh có thể đi của tôi… nhưng chắc anh không vừa đâu, vậy anh cẩn thận đừng trượt chân.”

Vừa nói, cô không thể dừng lại, Lộc Nhung lẩm nhẩm không ngừng, cái miệng nhỏ mấp máy liên tục.Xung quanh hắn trước đây toàn là những người đàn ông mạnh mẽ, không choảng nhau vài quyền đã là tốt lắm rồi, làm gì có ai nhỏ giọng dặn dò như thế.Tần Bắc Phong thấy lạ, thân dưới càng thêm cứng.Những ánh mắt đánh giá tưởng chừng như lơ đễnh của cô gái, hắn đều nhận ra.

Nhưng một thợ săn giỏi không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ, quá trình nhẫn nại cũng là một loại thú vui.Từ từ mà đến, từng miếng một, hủy hoại rồi ăn vào bụng.Cô gái dặn dò xong, lướt qua người đàn ông, trước khi ra khỏi phòng tắm, cô bổ sung một câu thật nhỏ: “Không được làm chuyện kỳ quái.”

A, nói ra rồi!Mặt Lộc Nhung đỏ bừng, hai tay vẫy loạn xạ phủ nhận: “Không đúng không đúng…”

Hai tay vẫy vẫy, kéo theo hai bầu ngực rung lắc, vẻ trắng nõn mê người sống động, lọt vào đôi mắt đen tối gần như đối lập.Tần Bắc Phong nghiến răng, tiến thêm một bước, khóa chặt hành động của cô: “Không phải cái gì?”

“Chuyện kỳ quái, là chuyện gì?”

Hai câu hỏi liên tiếp, hơi thở nóng rực nguy hiểm phả vào mặt Lộc Nhung, dọa cô đến mức bắp đùi tê dại.“Tôi…”

Nước mắt đã sẵn sàng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu…“Tiểu Lộc!

Dậy chưa!”

Giọng nói đầy năng lượng của Triệu Tinh Tinh vang lên khi cô mở cửa.

“Tớ về lấy đồ.”

Cô ấy chú ý đến cánh cửa phòng tắm đóng lại, tiếng nước róc rách dần vang lên: “Cậu đang tắm à?

Nhớ dùng chai sữa tắm tớ giới thiệu nhé, mùi mật ong sữa bò, vừa trơn vừa thơm, da nhạy cảm cũng dùng được!”

Triệu Tinh Tinh vội vã về, vội vã rời đi, vẫy vẫy tay áo, không mang theo một áng mây nào.Hoàn toàn không biết rằng trái tim Lộc Nhung trong phòng tắm lúc này đã ngừng đập.Vì sợ bị bạn cùng phòng phát hiện, cô gái hoảng hốt không kịp chọn đường, mạnh bạo kéo người đàn ông vào phòng tắm.

Tay kia tự nhiên che miệng hắn để ngăn hắn phát ra tiếng.Kéo người đối diện đã dùng hết sức lực của Lộc Nhung.

Cô nhón chân, ngã vào lồng ngực rộng lớn một cách miễn cưỡng.Phòng tắm chật hẹp không có lấy một tiếng thở.Nhận ra mình đã làm một chuyện mất mặt như thế, cô không kịp buông tay đứng dậy.

Lòng bàn tay cô một mảnh ấm áp.“Đừng nhúc nhích.”

Tần Bắc Phong nâng cánh tay ôm lấy eo cô gái.Cơ thể vừa mới tách ra vài milimet lại va chạm trở lại.

Có một vật cứng rắn nghiền mạnh vào phần lõm giữa hai chân của Lộc Nhung, suýt nữa làm cô nổ tung, sau đó như một cú đấm cùn vào bụng dưới mềm mại, tê dại nhức nhói.Lộc Nhung đương nhiên biết đó là cái gì.

Nức nở muốn trốn, nước mắt đã chực chờ trên lông mi.Đây là phản ứng đã được dự đoán.

Tần Bắc Phong không nhanh không chậm nắm lấy tay cô, mạnh mẽ kéo xuống dưới: “Giúp tôi bắn ra đi.”
 
[ H Tục - 1 Vs 1 ] Phong Nhập
Chương 19 (H): Từ chối, hay giúp tôi một chút?


Thân hình của người đàn ông quá cao lớn.

Trong tư thế nửa ôm, cằm hắn tự nhiên tựa vào đỉnh đầu cô gái.

Hơi thở phả qua tóc, lan đến trán.Lộc Nhung sợ đến mức đầu óc trống rỗng, bàn tay không bị hắn giữ lại phản kháng theo bản năng.Cô quá mềm yếu, đến cả phản kháng cũng dịu dàng.

Cứ như không có xương, cô ấn lòng bàn tay vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, một cách yếu ớt.Sự chống cự yếu ớt đó khơi dậy ham muốn hành hạ dơ bẩn, đê tiện.

Tần Bắc Phong thưởng thức cảm xúc tiêu cực này, nhưng không để nó lan tràn.Trước khi tiếng nức nở không rõ ràng của cô gái biến thành lời nói cụ thể, hắn đã lên tiếng trước: “Cô có thể từ chối tôi.”

“Làm trái ý muốn của phụ nữ sẽ bị bắt đấy.”

Giọng hắn mang theo ý cười mập mờ, nhưng ngữ khí lại nghiêm túc.Tầm mắt Lộc Nhung cố gắng nhìn lên.

Yết hầu của người đàn ông hơi di chuyển, như một con mồi đang nhấp nhô trên mặt nước.“Tôi…”

Cô thử mở miệng, giọng nói mềm mại đến mức gần như là rên rỉ.“Phải từ chối.

Sao có thể làm chuyện này với người đàn ông mới quen không lâu chứ.”

Lộc Nhung tự nhủ hết lần này đến lần khác, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà mềm nhũn ra.Cho dù không nhìn thấy, Tần Bắc Phong cũng có thể đoán được ánh mắt của cô.

Bất an, sợ hãi, ẩm ướt, toàn là nước.“Từ chối, hay là…”

Hắn nói, bàn tay đang nắm chặt tay cô dừng lại trước đích đến, cởi dây buộc quần.Có lẽ hắn nên hôn cô, giống như những người đàn ông và phụ nữ khác thường hôn môi tán tỉnh trước khi quan lên giườngĐáng tiếc, cô gái này quá lùn.Giọng nói trầm thấp của Tần Bắc Phong vô cớ pha lẫn một chút buồn bực, bất đắc dĩ: “Giúp tôi một chút.”

“Cứng đến khó chịu thật.”

Cằm hắn áp sát vào búi tóc mềm mại của cô, bắt chước môi lưỡi, nhẹ nhàng cọ xát xung quanh.Thật là xấu xa.Lý trí vốn đã mơ hồ của Lộc Nhung trở nên rối bời.

Bụng dưới cô từng đợt co thắt, tất cả sức lực đều theo cái cọ nhẹ của người đàn ông mà biến mất.Cô mềm oặt trong vòng tay hắn, khó khăn đưa ra câu trả lời: “Tôi không biết…”

“Không biết”, chứ không phải “không muốn”.Tần Bắc Phong hiểu được hàm ý sâu xa bên trong, cười khẽ dụ dỗ cô: “Tôi cũng không biết.”

“Học cùng nhau nhé.”

Quần ngoài được kéo xuống, lộ ra chiếc quần lót đen tuyền.

Bên dưới là con cặc màu đỏ tươi.Màu đỏ và màu đen va chạm, “thịch” một tiếng nhảy vào mắt cô.Dù nhìn bao nhiêu lần, con cặc của người đàn ông vẫn lớn một cách đáng kinh ngạc.

Thân hình thô dài cong một độ cong nhất định, quy đầu tròn, sau khi được dâm dịch cọ rửa, sáng bóng đến đáng sợ.Lộc Nhung xấu hổ quay đầu đi, cô cảm thấy có thứ gì đó ướt dính chảy ra từ giữa hai chân.“Không nhìn, làm sao mà học?”

Bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ của cô, đồng loạt siết chặt cặc, Tần Bắc Phong từ từ di chuyển.Khoái cảm mãnh liệt như dòng điện tê liệt thần kinh.

Hắn hít một hơi thật mạnh, thắt lưng và bụng đột nhiên căng cứng, cố gắng kiềm chế sự bùng nổ.Hắn hoàn toàn không ngờ, chỉ bị tay cô gái chạm vào một chút thôi, mà lại sướng đến thế…“Nếu là những chỗ khác thì sao?”

Tần Bắc Phong nghĩ, sự tự chủ đáng tự hào của hắn vỡ tan.

Hắn tăng tần suất và biên độ của bàn tay, âm thanh con cặc cọ xát trong lòng bàn tay vang lên.Tiếng “bạch bạch” ướt át, đặc sệt, dính dính.Lòng bàn tay cô bị tinh hoàn đầy đặn va chạm, cảm giác lạ lẫm và chua xót làm Lộc Nhung vừa kinh hãi vừa sợ hãi.

Cô gân cổ lên khóc kêu: “Tôi không học… không học.”

“Muộn rồi.”

Tần Bắc Phong đã kìm nén một khoảng thời gian dài, con mồi đã vào miệng, làm sao có thể nói buông là buông.Hắn sướng đến mức hít một hơi thật sâu.

Con cặc đâm mạnh vào lòng bàn tay cô.

Nhiều lần thậm chí xuyên qua vòng tay nhỏ, đâm thẳng vào đùi cô gái.Lộc Nhung hoàn toàn thất thần.

Tay cô bị kẹp giữa bàn tay lớn của người đàn ông và con cặc .

Cô nhất thời không thể phân biệt được lòng bàn tay của người đàn ông nóng hơn, hay vật đang cọ xát trong lòng bàn tay nóng hơn.Hay là dịch nước từ giữa hai chân mình nóng hơn.Tần Bắc Phong vốn đã cấm dục từ lâu, giờ được khai thông, ít nhiều đã mất kiểm soát.

Tinh dịch đặc bắn ra khỏi lỗ sáo sau hàng chục lần va chạm mạnh, làm bẩn viền váy của cô gái.Đồng tử đen trầm tĩnh của hắn lấy lại một chút tỉnh táo.

Hắn chỉ thấy người trong lòng run rẩy, cắn môi thút thít, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt giàn giụa ở khóe mắt.Con cặc vừa mới trút bỏ lại cứng lên.Tần Bắc Phong thầm mắng, không rảnh lo chuyện đó.

Hắn đưa tay sờ gáy cô gái, xác nhận cô không sao, rồi một gối quỳ xuống, để cô dựa vào mình mà phục hồi hơi thở.“Sao vậy?”

Hắn không giỏi nói lời quan tâm, khi lời nói ra khỏi miệng, cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Hắn vẫn quyết định trước tiên cởi quần áo bẩn trên người cô, rồi tắm rửa sạch sẽ.Bàn tay to lớn vén váy lên, sờ thấy một bàn tay ướt át.Đồng tử tan rã của Lộc Nhung dần dần ngưng tụ lại, đối diện với vẻ mặt lo lắng không quá rõ ràng của người đàn ông, trong một khoảnh khắc cô thấy hoảng hốt.Cô nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hoảng sợ muốn bất lực kéo váy xuống: “Không cần…

đừng chạm.”

Nhưng đã muộn rồi.Chiếc quần lót màu trắng bằng vải bông ướt sũng, hòa lẫn với tinh dịch, nửa trong suốt, là màu sắc lừa tình.Hóa ra là vì hắn thủ dâm bằng tay cô mà cô lại lên đỉnh.“Cô học xong rồi, đến lượt tôi học nhé?”

Chỉ trong một giây, hắn trở lại với dáng vẻ tồi tệ nhất mà cô gái quen thuộc.

Đầu ngón tay hắn từ từ phủ lên chỗ lõm nhỏ ngay lỗ lồn cô
 
Back
Top Bottom