Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)

[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 49] Philo


Giống cái Hồ tộc đúng hạn là đến, tộc trưởng Hồ tộc mang đến tổng cộng mười mấy thú nhân giống cái, các tộc nhân ở khoảng đất giữa thôn nổi một đống lửa thật to, xung quanh còn có các đống lửa nhỏ, trên đồng lửa nướng đủ loại thú, còn có giống đực học theo Mộ Sa hầm thịt, bắc một vỏ thú thật to trên đống lửa, bắt đầu hầm thịt.

Giống cái Hồ tộc, do Diskin bạn đời của Rogge và Lakka bạn đời của Kreider cũng tới từ Hồ tộc kéo đi đến từng đống lửa một, đến trước đống lửa thì đứng lại, để chủ nhân ở đó biểu hiện lòng nhiệt tình của hắn, tặng thực vật và lễ vật mà hắn đã chuẩn bị.

Đi quanh một vòng, các giống cái đều ăn no đồng thời còn nhận được rất nhiều lễ vật, có khi là trái cây, có khi là răng nanh loài thú quý hiếm...Thật rất đa dạng, và phong phú đủ chủng loại.

Dù sao chỉ cần có thể biểu hiện cho thấy bản thân cường tráng, bản lĩnh cao cường là các thú nhân giống đực đều bừng bừng hứng chí thể hiện.

Ban nãy là giống đực tỏ tình cảm với giống cái, kế đó là giống cái tỏ tình cảm với giống đực, nếu giống cái có tình cảm với giống đực nào, chỉ cần mang lễ vật mình mang đến tặng cho hắn, có thể là quả dại, cũng có thể là một đoá hoa nhỏ, dù sao chỉ cần biểu đạt tâm ý là được, nếu giống đực nhận, như vậy hai người có thể trở thành bạn đời, đưa luôn vào động phòng, tiến hành nghi thức giao phối.

Thông thường ở ngày đầu tiên, có rất ít giống cái bày tỏ với giống đực, trừ khi ở lễ đón dâu mùa đông trước đã có mục tiêu, Lakka đang dốc hết sức chào hàng cho giống cái chỗ tốt của giống đực trong tộc, khuyến khích họ đến bày tỏ.

Đột nhiên có một thú nhân giống cái bước đến, ngượng ngùng kéo tay Diskin, hỏi nhỏ: _“Diskin, sao không thấy Chelsea vậy, hôm nay anh ấy đi vắng sao?”

Cả mùa đông cậu ta đều ở trong Sư tộc, rất chung tình với Chelsea, đáng tiếc khi đó hắn chưa trưởng thành, mới hẹn ước đến lần đón dâu này, kì lạ là đi một vòng rồi mà không thấy hắn.

Diskin hơi khó xử liếc qua Lakka, kéo cậu ta sang bên, hạ giọng nói: _“Philo, thật ra trong tộc chúng tôi còn nhiều giống đực tốt hơn Chelsea lắm, cậu nhìn kĩ đi, sẽ hiểu nhiều hơn đấy.”

Philo lo lắng hỏi: “Chelsea có chuyện gì rồi?

Anh ấy có chuyện gì bất trắc sao?”

Diskin lắc đầu nói: “Hắn không bất trắc, chỉ là hắn có bạn đời rồi.”

Philo lặng đi, không thể tin nổi lắc đầu: “Điều đó không thể nào, mùa đông năm ngoái anh ấy còn chưa trưởng thành, chúng tôi hẹn ước lễ đón dâu trước mùa mưa sẽ gặp lại, anh ấy sẽ không chọn giống cái khác mà.”

Diskin vỗ tay cậu ta an ủi: “Philo cậu bình tĩnh một chút nghe tôi nói, mùa xuân năm nay, Ryan đột nhiên cứu được một giống cái mang về, các trưởng lão trong tộc thấy cô ấy có khả năng sinh sản cực mạnh, có thể sinh được giống đực hùng mạnh và giống cái có khả năng sinh sản cao, vì có thể thai nghén đời sau mạnh nhất, mới ép Chelsea lấy cô ấy.

Chelsea cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Philo lặng yên một hồi, yếu ớt hỏi: _“Giống cái có khả năng sinh sản mạnh đó, cô ta có gì khác với chúng ta sao?”

Diskin bĩu môi nhìn về phía đối diện, xem thường nói: “Tự cậu xem đi, đang đứng đó kìa, cái người bên cạnh Ivey đó, thấp bé nhỏ con, thành bạn đời của Chelsea lâu thế rồi mà chẳng thấy cô ta hái được quả dại nào, còn đem trứng lục mãng về, hại Ryan phải đốt nhà.

Khả năng sinh sản cực mạnh gì chứ, chưa nghe tin tức có thai gì hết, không chừng mùa xuân sang năm vẫn không có tin, các trưởng lão nên đuổi cô ta đi cho rồi, sống chả làm được gì, đến cả sinh con cũng không, chẳng lẽ cứ nuôi không vậy à.”

Diskin bất mãn các trưởng lão nói Mộ Sa có khả năng sinh sản cực mạnh gì đó, nói giống cái bọn hắn thấp hơn cô một bậc, mới thuận miệng oán hận với Philo.

Người nói vô ý, người nghe có tâm, thấy Mộ Sa dáng vẻ yếu đuối, tim Philo vốn đang bình tĩnh lại dao động.
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 50] Bị từ chối


Phía bên kia Lakka không ngừng thuyết phục, có hai thú nhân giống cái hơi nôn nóng cầm lễ vật của mình, vô cùng ngượng ngùng đi về phía thú nhân giống đực.

Trong đó có một giống cái tên Meira, mùa đông năm ngoái cũng ở trong thôn giống Philo, cầm cái rổ chuẩn bị đầy đủ trái cây, ngượng nghịu nói: “Ryan, cái này tặng cho anh.”

Ryan vốn không muốn tham gia lễ đón dâu này, nhưng vì hắn chưa có bạn đời nên các tộc nhân nhấ mực kéo hắn đến nhóm một đống lửa, hắn cũng chỉ tuỳ tiện nướng thịt thú bình thường thôi, muốn đối phó cho xong chuyện, không ngờ lại có giống cái đến bày tỏ tình cảm với hắn.

Nếu hắn không quen Mộ Sa, không cảm mến cô, có lẽ hắn sẽ chấp nhận giống cái tên Meira này, dù sao giống cái nào cũng như nhau, trở thành bạn đời của ai cũng vậy.

Nhưng hắn bây giờ trong lòng đang có Mộ Sa, nên bất giác cứ so sánh giống cái này với cô.

Da cậu ta không trắng bằng Mộ Sa, sờ chắc chắn cũng không mịn bằng Mộ Sa, cậu ta cũng không có mùi hương của Mộ Sa, tướng người thô cứng chắc chắn ôm vào không mềm mại như Mộ Sa.

Giống cái thế này, hắn thật sự không thể ôm ấp, cho nên hắn nói sao cũng không đồng ý. _“Thật xin lỗi.”

Ryan không nhận rổ trái cây, nói xin lỗi.

Quả thật rất hiếm thấy có giống đực cự tuyệt giống cái, Meira nghe vậy thì ngây người, nhìn rổ trái cây mà không biết phải làm sao, các thú nhân khác xôn xao bàn tán.

Meira sửng sốt hồi lâu cuối cùng không nhịn nổi oà lên khóc.

Diskin với Lakka nhanh chóng bước đến ôm cậu ta an ủi, hung tợn trợn mắt liếc Ryan, đưa Meira đang khóc bù lu bù loa với các giống cái không định bày tỏ bỏ đi.

Nhìn các giống cái rời đi, các giống đực khó tránh khỏi bực tức với Ryan......Ryan cũng không phản bác, chỉ cười cho qua.

May lúc đó còn một giống cái bày tỏ thành công, bị giống đực mình chọn lựa vác ngay lên vai, đi về động phòng, tiến hành nghi thức giao phối.

Các thú nhân hoan hô, nhìn theo bọn họ vào động phòng đều sôi nổi bàn tán, các thú nhân sắp thành niên lập tức có chút tò mò.

Kéo đến ngồi chồm hổm ngoài cửa sổ nhà người ta lén quan sát.

Mộ Sa chỉ theo Ivey đến xem náo nhiệt, không dè lại bị Ivey kéo đến nghe lén.

Các thú nhân đang nghe lén thấy họ đến, dường như cảm thấy rất hợp lý, thậm chí còn chủ động nhường chỗ, để vị trí đầu nhường cho hai người.

Mộ Sa xấu hổ đỏ bừng cả mặt, muốn thoát khỏi tay Ivey, nhưng lại bị cậu ta nắm chặt quá, giãy hoài không ra, cô lại không dám giãy dụa hết sức, sợ bị người bên trong nghe thấy, nên càng thêm xấu hổ.

Không bao lâu trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ ư ư a a, Mộ Sa đỏ mặt cúi gằm, nhưng âm thanh không muốn nghe đó cứ chui vào tai cô, làm cô không muốn nghe cũng không được.

Ivey không hài lòng vì cô cứ cúi đầu, kéo cô lại, ghé vào tai cô nói nhỏ: _“Mau xem đi, học tập kinh nghiệm, giống cái Hồ tộc ở phương diện đó rất lợi hại, cô học cho tốt, về sử dụng với Chelsea, bảo đảm cô sai hắn dễ ợt.”

Mộ Sa nhất thời cảm thấy mặt như phát cháy, cuối cùng không ở lại nữa, giãy mạnh tay cậu ta ra, bưng mặt chạy về nhà.

Trời ạ, tự dưng cô lại đi nhìn lén hai tên đàn ông “làm việc”, tuy cô rất muốn biết hai người đàn ông rốt cuộc là làm thế nào, nhưng mà, lại bảo cô đi xem trộm, đặc biệt là còn xem cùng nhiều người như vậy, ui, cô thấy thẹn lắm đó nha.

Mộ Sa chạy về nhà, vừa đẩy cửa thì nghe trong nhà có tiếng nói, ngẩng lên thì thấy Chelsea đang nói chuyện với một thú nhân xa lạ.

Chelsea và thú nhân lạ mặt đó vừa thấy cô vào thì cùng im lặng.

Mộ Sa sửng sốt, thú nhân này, chắc là giống cái từ Hồ tộc đến, thú nhân trong thôn tuy có người cô không biết tên, nhưng ở đây lâu ngày nên nhớ mặt, thú nhân này chưa từng gặp qua, nhất định là từ Hồ tộc đến.

Theo phép tắc, Mộ Sa mỉm cười, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Mộ Sa.”
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 51] Ngu ngốc


Thú nhân đó lúc đầu là sửng sờ, sau mới thân mật mỉm cười với Mộ Sa: _“Xin chào, cô chắc là bạn đời của Chelsea rồi, tôi là Philo đến từ Hồ tộc, mùa đông năm trước đều ở thôn này.”

Rồi khẽ liếc qua nhìn Chelsea, có chút ngượng ngùng nói: “Nhờ Chelsea chăm sóc, hôm nay mang trái cây đến cảm ơn hắn.”

Philo vừa nói vừa giơ giơ hoa quả trên tay.

Rồi lại ấm ức nói tiếp: “Nhưng nói gì hắn cũng không chịu nhận, Mộ Sa cô nhận thay hắn được không?”

Vừa nói vừa đưa đến trước mặt Mộ Sa. _“A, cám ơn....”

Mộ Sa thuận tay nhận lấy.

Thấy Mộ Sa nhận, Philo cười vui vẻ, Chelsea thì hung hăng trợn mắt liếc cô một cái, rồi hậm hực quay đi.

Mộ Sa bị hắn trừng mà không hiểu chuyện gì, không phải là trái cây à, người ta có ý tốt đưa đến thì nhận thôi, có phải thứ quý giá gì đâu.

Đang ngẫm nghĩ, Philo liền bước tới, lấy một quả trong rổ ra nói với Mộ Sa: “Mộ Sa, cô nếm thử đi, ngon lắm đó.” _“Ừm, được, cám ơn.”

Mộ Sa không khách sáo cầm lấy, chùi chùi lên áo rồi cắn một cái.

Đến dị giới này lâu thế rồi, cũng bị ảnh hưởng của các thú nhân không còn câu nệ mấy việc vặt vãnh, dù sao ở đây cũng chả có thuốc trừ sâu, trái cây không cần rửa cũng không sao. _“Ừm, thật sự rất ngon, Philo cám ơn nhé.”

Trái đó thật sự hơi khác mấy trái cô đã ăn, nước rất nhiều, hơn nữa còn chua chua ngọt ngọt, Mộ Sa ăn một hơi, còn khen ngon.

Sau khi nói xong mới phát hiện vẻ mặt Philo cứng ngắc, Mộ Sa nhìn nhìn cái trái trong tay, chẳng lẽ không phải ăn như thế?

Nhưng vỏ thứ quả này rất mỏng, không giống loại phải lột vỏ mà.

Hơi khó hiểu nhìn Philo hỏi: _“Có chuyện gì à?

Có gì không đúng sao?”

Philo cố ý đưa Mộ Sa thứ này, vì đây là thứ vô cùng khó hái, nhưng hái được nó lại là vinh dự đối với giống cái, tưởng đâu cô ta sẽ giật mình, không ngờ cô ta không nói hai lời đã ăn luôn, trong khoảnh khắc không phản ứng kịp nên cứng người, nghe Mộ Sa hỏi, có chút xấu hổ nên lắc đầu: “Không có gì, không sao, vậy, tôi cũng phải về rồi, bằng không mọi người sẽ lo lắng, Mộ Sa, Chelsea, ngày mai gặp lại.”

Nói xong bước nhanh ra ngoài. _“Ngày mai gặp.”

Mộ Sa vẫy vẫy tay với bóng lưng cậu, thấy cậu ta tự nhiên như chạy trốn thì thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô đã làm gì hù doạ cậu ta sao??Đang trầm ngâm, thì nghe Chelsea nói nhỏ: “Ngu ngốc.”

Mộ Sa ngẩng lên trừng mắt liếc hắn, rồi ôm chặt cái giỏ trái cây vào phòng mình, đóng cửa phòng cái rầm trước mặt hắn, rồi dựa vào cửa, nhìn giỏ trái cây mắng thầm: “Anh mới ngu ngốc đó, Chelsea là đại ngu ngốc, đại lưu manh.”

Ngoài cửa, Chelsea nhìn chòng chọc cánh cửa, hận không thể đốt thủng một lỗ trên nó.

Hắn cũng rất muốn kéo cô nàng bên trong cánh cửa làm hắn cả ngày tâm thần không yên ra ngoài, lay thật mạnh cô, hỏi cô rốt cuộc là muốn thế nào.

Mới bước lên hai bước, lại ép mình ngừng lại, tự nói với mình phải dằn xuống, không thể phát cáu với cô, không thể nổi giận với cô, cô đã nói hắn không được dịu dàng như Ryan, không được săn sóc như Ryan....nếu hắn còn nổi giận với cô, thì cô sẽ thật sự không cần hắn, mà chạy đến tìm Ryan, tuy rằng trong tộc chưa có tiền lệ, nhưng khi thấy trưởng lão xem trọng cô...nếu cô đưa ra ý muốn đổi bạn đời, các trưởng lão dù không muốn...cũng sẽ đồng ý.

Chelsea vừa nghĩ đến Mộ Sa toàn thân trần trụi bị Ryan đè xuống đâm vào rút ra còn rên rỉ kêu gào là ý muốn giết người đã hừng hực bốc lên.

Không, hắn không thể cho phép Mộ Sa thuộc về thú nhân khác, ai cũng không được, nên hắn phải nghĩ cách mau chóng làm Mộ Sa thay đổi cái nhìn về hắn mới được.

Không phải là dịu dàng chăm sóc sao, hừ, hắn không tin hắn không bằng Ryan.
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 52] Nguyện ý


Lúc bây giờ Ryan đang nằm trằn trọc trên giường, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa: “Ryan...Ryan...mở cửa...”

Hắn nhận ra là tiếng của Mộ Sa, nhanh chóng ngồi dậy mở cửa.

Mộ Sa lập tức nhào vào ngực hắn, khóc rấm rứt: _“Ryan, anh không được chọn người khác làm bạn đời, không được.”

Ryan nghe vậy lặng người, rồi vô cùng mừng rỡ, vỗ về lưng cô dịu giọng an ủi: _“Đừng khóc, Mộ Sa đừng khóc, anh sẽ không chọn người khác, trong lòng anh chỉ có em thôi.

Em có bằng lòng ở cùng với anh không, chúng ta rời khỏi thôn này, đến nơi khác sống.”

Cuối cùng hắn không ngăn được lời muốn nói vào ngày trước.

Mộ Sa ngẩng đầu nhìn hắn, vừa rơi lệ vừa gật đầu đáp: “Em bằng lòng, em bằng lòng.”

Ryan kích động không thôi, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mà mình khát vọng đã lâu, kéo đầu lưỡi trơn ướt của cô, ngậm trong miệng cẩn thận liếm láp.

Quả nhiên là ngọt giống như trong tưởng tượng của hắn.

Hôn một lúc Ryan đã thở nặng nề, cảm thấy có một luồng nhiệt từ bụng dưới lủi lên.

Ryan thở dốc buông cô ra, vừa lấy phần hưng phấn dựng đứng cọ lên người cô vừa nhỏ giọng hỏi: “Mộ Sa, anh muốn em, cho anh được không?”

Mộ Sa e lệ rụt vào lòng hắn, “Vâng” một tiếng như có như không.

Được sự cho phép của cô, Ryan phấn khởi ôm ngang người cô, thả nhẹ lên giường, rồi cởi y phục cô, kéo da thú của mình, nhẹ nhàng phủ người lên, hôn từ xương quai xanh của cô đi xuống, bàn tay dò trên người cô, cuối cùng dời đến phần mềm mại trước ngực khiến hắn tò mò lần lên nơi vun đầy, chụp lên mà vuốt ve.

Cảm nhận được ngực cô mềm mại lại đàn hồi, Ryan kích động suýt rên thành tiếng, thật sự quá tuyệt vời.

Kìm lòng không đậu cúi đầu xuống ngậm lên nơi đỏ hồng trước ngực, cẩn thận liếm láp.

Mộ Sa víu thân hình cường tráng của hắn, mắt mê ly rên nhỏ, khao khát hắn tiến thêm một bước.

Ryan dần dần không thoả mãn, gậy nóng dưới thân căng cứng giục hắn hung hăng tiến vào.

Ryan kéo rộng hai chân cô ra, một tay dò xuống sờ soạng, hắn biết thân thể cô khác với giống cái trong tộc, các trưởng lão từng lấy tranh da thú giảng giải cho bọn hắn, nhưng lý luận dù sao cũng khác với thực tiễn, hắn sờ một hồi cuối cùng tìm được cửa huyệt, cảm thấy vui vẻ, đút hết ngón giữa vào trong, ra vào thật nhanh. _“Ư...”

Bị vật lạ đột nhiên tiến vào làm Mộ Sa không kịp thích ứng, thở gấp nỉ non: “Nhẹ thôi, Ryan.”

Ryan nghe vậy thả chậm lại tốc độ, cảm nhận khoái cảm ngón tay được bao bọc chặt, cảm thấy không khỏi nghi ngờ: Cửa huyệt nhỏ thế kia, một ngón tay đã lấp đầy, cực đại của hắn làm sao cắm vào được?”

Lập tức lại nghĩ đến không phải Chelsea đã nhiều lần vào rồi đó sao.

Của Chelsea với của hắn không xê xích nhau bao nhiêu, nếu Chelsea vào được, vậy hắn nhất định cũng được.

Nghĩ vậy bèn rút ngón tay ra, nắm cực đại sưng cứng, ưỡn lưng đâm vào tiểu huyệt nhỏ hẹp của cô. _“A...”

Theo đà tiến vào của hắn, Mộ Sa rên lên thật dài.

Ryan lại cúi người, bàn tay không ngừng vuốt ve bầu ngực mềm mại, nồng nhiệt gặm cắn cổ Mộ Sa, thì thào khẽ gọi tên cô: “Mộ Sa, Mộ Sa.”

Giọng nói vì tình dục mà trở nên khàn đặc.

Một lần lại một lần, theo tiếng gọi thâm tình của hắn, tốc độ ra vào dưới thân không ngừng nhanh hơn. _“Mộ Sa, sướng không?

Nói cho anh biết có sướng không?”

Ryan nhìn cô mềm nhũn nằm dưới thân hắn, bị hắn ra vào mà ánh mắt mê mang, há miệng đáng yêu rên ư a, bất giác lại nhớ đến cô cũng từng nằm thế này dưới thân Chelsea, bị hắn ta ra vào mà rên rỉ mị hoặc.

Ghen tỵ bùng lên làm hắn không nhịn được mà tăng thêm lực, hung hăng đâm vào tiểu huyệt cô càng lúc càng mạnh. _“A...

Sướng...

Ryan, a... nhẹ chút... sâu quá...

Em sắp bị anh đâm thủng rồi... aa...”

Mộ Sa lắc lư theo nhịp ra vào của hắn, ngửa đầu rên rỉ. _“Anh và Chelsea ai làm em sướng hơn, nói anh biết, nói anh biết mau!”

Ryan trái hẳn tao nhã ngày thường, bàn tay bóp chặt eo cô, nổi điên như dồn hết sức lực đâm vào, như muốn đâm thấu tim cô mới cam lòng. _“Aaa...”

Mộ Sa không chịu nổi kêu lớn, nắm thặt da thú bên dưới, gọi lung tung: “Anh, Ryan, anh làm em sướng hơn, a...

Ryan...

Ryan... cho em... cho em...”

Ryan nghe mà thoả mãn, không nhiều lời kéo chân cô rộng thêm, ôm chặt mông cô, toàn lực đâm vào.

Cùng với nhịp tiến vào rút ra điên cuồng của hắn, khoái cảm càng lúc càng nhiều, dần dần đạt đến cực hạn. _“A...”

Ryan hét lên, phun ra.

Nằm sấp trên người cô thở gấp tận hưởng dư âm của cực đỉnh, khi thoáng bình phục, liền ngọt ngào gọi cô: “Mộ Sa, bảo bối, em thật giỏi, anh dễ chịu quá.”

Vừa gọi vừa quay lại muốn hôn cô, nhưng định thần lại mà không có hình bóng Mộ Sa, hắn ôm chặt vào lòng vuốt ve không phải cô mà lại là tấm da thú, không tin nổi cúi nhìn, phát hiện trên tấm da thú quấn quanh gậy nóng đã mềm nhũn là một mảng tinh dịch khi hắn lên đỉnh đã bắn ra.

Chán nản xoay người, không khỏi cười khổ, hoá ra đây chỉ là mộng xuân.

Mộ Sa sau ngày đó đã không còn đến tìm hắn, càng không thể nào quan tâm hắn có chọn người khác làm bạn đời hay không.

Trong lòng cô từ đầu đến cuối đều không có hắn, hắn có nên hết hi vọng không, nhưng hắn không cam lòng, tại soa Chelsea đối xử với cô như vậy, cô còn tình nguyện ở bên cạnh hắn ta, mà không chịu hướng về hắn dù là nửa bước, chỉ cần cô chịu hướng về hắn, hắn sẽ tình nguyện vì cô mà phản bội Chelsea, phản bội cả thôn, mang cô đến nơi khác sinh sống, nhưng mà...

Ryan mệt mỏi nằm trên giường chong mắt chờ trời sáng, nội tâm bị dày vò, có ai nói cho hắn biết, rốt cuộc hắn nên làm sao mới tốt đây...
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 53] Bạn trai cũ


Sáng sớm hôm sau Mộ Sa vừa ra đến cửa phòng thì thấy một cái rổ để dưới đất, trong rổ nhiều trái cây loại hôm qua cô ăn khen ngon.

Hoài nghi cầm lên, nhìn quanh, Chelsea đã ra ngoài săn thú, cái này chẳng lẽ là hắn cố ý đi hái cho cô, vì hôm qua cô đã khen ngon ư?

Mộ Sa không đoán ra nổi, lại nghĩ đến hôm qua không phải hắn còn mắng cô ngu ngốc đó sao, mấy ngày nay còn mặt mày chù ụ với cô, hôm nay mắc chứng gì lại cố tình hái trái cây cho cô vậy nè?

Đối với hành vi của Chelsea, Mộ Sa rất khó hiểu, không dám nhận trái cây, để cái rổ trên bàn, ra ngoài rủ Ivey đi hái trái dại với thảo dược.

Ivey với Mộ Sa gần ra khỏi thôn, vừa lúc gặp phải Philo và Meira cũng định ra thôn hái trái dại.

Thế là từ hai người biến thành bốn người đi chung.

Mộ Sa nhận ra Meira chính là giống cái hôm qua trong lễ đón dâu đã bày tỏ với Ryan mà bị cự tuyệt, có điều hôm nay thấy bộ dáng hắn ủ rũ, hình như là do tâm trạng hôm qua mà ra.

Lịch sự không đụng chạm đến nỗi đau của người khác, Mộ Sa và Ivey không nhắc gì đến chuyện hôm qua, trên đường đi chợt nghe Philo hỏi han Mộ Sa, hỏi đến mức Mộ Sa mệt mỏi, cũng mau Ivey không dám dẫn họ đi quá xa, bốn người dừng lại bắt đầu hái trái dại.

Ivey, Philo và Meira đều là loại thân thủ mạnh mẽ, nhẹ nhàng leo lên cây hái trái.

Mộ Sa thấy độ cao cây đại thụ đó là đã phát khiếp, dứt khoát không làm khó bản thân, chỉ ở quanh quẩn tìm thảo dược và cây giống mình biết ở bãi cỏ gần đó.

Trên đường về thôn, Philo rất ‘tốt bụng’ lấy trái cây mình hái chia cho Mộ Sa một ít, Mộ Sa khéo léo từ chối, dù sao trong nhà chỉ cô cô và Chelsea, Chelsea đã trữ đủ trái cây, cô lấy về cũng không ăn hết.

Nghe Mộ Sa nói thế, Philo và Meira nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, nhưng che giấu rất nhanh.

Philo còn ra vẻ hâm mộ: “Mộ Sa à, Chelsea tốt với cô thật đó.”

Mộ Sa nghe vậy cười khổ, không đáp.

Hắn tốt với cô hay không, nếu không xảy ra sự việc hôm đó, cô cũng biết Chelsea không tệ với cô lắm, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng đó với cô, cô lại không biết hắn là tốt hay không tốt với cô nữa.

Buổi tối theo thường lệ tiếp tục tiến hành nghi lễ đón dâu, đêm nay còn náo nhiệt hơn đêm qua, còn sắp xếp hai nhóm giống đực ra sân so tài săn bắn, có cảm giác tương tự như luận võ.

Chelsea cũng đến xem cuộc tranh tài, nhưng hắn không đứng gần Mộ Sa, mà đứng chỗ Philo vừa cười vừa nói.

Ivey thấy có gì đó kì quái, Chelsea với Mộ Sa nhất định có chuyện gì đó, mấy ngày trước Chelsea vừa thấy Mộ Sa là bám dính không rời, cậu mới trêu mấy câu đã hùng hổ làm dữ với cậu, hôm nay sao không thèm nhìn đến Mộ Sa mà đi tán gẫu với Philo nhỉ.

Xem ra cậu phải nhắc nhở Mộ Sa một chút, thế là kéo Mộ Sa lại, hỏi nhỏ: “Cô cãi nhau với Chelsea hả Mộ Sa?

Sao không ai nhìn mặt ai vậy?”

Ánh mắt Mộ Sa sầm lại không đáp, Ivey khó chịu nhất là bộ dạng ấp úng ngập ngừng này của cô, mở miệng nhắc nhở: _“Tôi cho cô biết, Philo kia để ý hắn nhiều lắm đó, mùa đông năm ngoái hắn còn ở trong thôn, quan hệ rất tốt với Chelsea, tôi thấy, nếu không phải cô xuất hiện, tám chín phần là hắn sẽ thành bạn đời của Chelsea á.” _“Hả?”

Mộ Sa kinh ngạc há hốc, chẳng trách cô cảm thấy ánh mắt Philo nhìn Chelsea là lạ, hoá ra là bạn gái cũ, à không là bạn trai cũ của Chelsea, cách gọi này cũng quái thật, tha thứ cho cô, thật sự không thể tưởng tượng nổi tình địch của cô lại là một gã đàn ông, trời ạ, cô cho là mình đã thích ứng tốt rồi, ai dè bây giờ lại có hơi rối loạn đầu óc rồi.

Mộ Sa nhìn về hướng Chelsea với Philo, cảm giác không còn giống vừa nãy, mà giống như nhìn thấy chồng mình ngang nhiên cặp bồ trước mặt mình, hận không thể tiến đến đánh vào hai bàn tay hắn.
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 54] Được nước lấn tới


Kỳ hạn ba ngày đón dâu nháy mắt đã hết, các tộc nhân qua mấy ngày cố gắng, Hồ tộc có tám giống cái trong đó có Philo bằng lòng ở lại cùng nhau qua mùa mưa, đây là mùa đông người nhất hàng năm, hơn nữa vào ngày đầu tiên đón dâu có một giống đực thành công tìm được bạn đời, điều này thật sự là sự kiện đáng ăn mừng.

Vui vẻ tiễn tộc trưởng Hồ tộc và giống cái còn lại ra về, không đầy hai ngày nữa là mùa mưa đến, bầu trời trở nên u ám, cả ngày đều trút mưa, giống đực không đi săn thú mà đào rãnh thoát nước chung quanh thôn.

Tuy rằng đã đào rất nhiều rãnh thoát nước nhưng mưa rất lớn, mặt đất vẫn đọng nước rất nhiều, sàn nhà gỗ cũng ngấm nước, lúc này mới thấy được ưu thế ngôi nhà của Ryan và Chelsea, nhà họ vì được xây cao cách mặt đất, nên sàn nhà không ẩm thấp, các thú nhân thấy mà hối hận than thở, lúc trước tại sao không nghe lời Mộ Sa xây nhà cao lên, vậy thì giờ nhà họ sẽ không ngập nước, tuy trước đây họ đều sống thế này, nhưng thấy sàn nhà khô ráo vẫn thèm thuồng biết bao, tất cả râm ran chờ qua mùa mưa, nhất định sẽ cất nhà lại.

Philo đột nhiên đến tìm Chelsea, đáng thương nói: “Chelsea, em có thể đến ở tạm nhà anh được không, nhà mà thôn sắp xếp cho em bị ngập hết rồi, cả ngày dầm nước, chân em bị nước ăn hết cả, anh xem này.”

Nói rồi còn giơ bàn chân trắng bệch cho Chelsea xem, mong được thương hại.

Chelsea trầm tư, nói thật để y đến ở nhà hắn, quả thật có chỗ không tốt lắm, nhưng nếu y đến đây, vậy thì vật nhỏ kia sẽ phải dọn về ngủ cùng giường với hắn, hắn đã lâu lắm không chạm đến cô, nghĩ đến đấy máu nóng hắn lại sôi trào.

Thấy Chelsea có chút do dự, Philo không ngừng cố gắng cầu xin: _“Chelsea, em xin anh, nhà anh không phải có hai phòng sao, em ở phòng kia là được rồi, cam đoan sẽ không quấy rầy anh với Mộ Sa.”

Cuối cùng Chelsea gật đầu: “Vậy cũng được, em thu dọn đồ đạc, lát nữa dọn qua đây.”

Philo nghe vậy vui mừng hớn hở gật đầu, chạy về dọn đồ.

Mộ Sa ở trong phòng may thử quần áo bằng da thú nghe họ nói chuyện từ đầu đến cuối, cô giận run người, tiểu tam nam này quá kiêu ngạo rồi, thế mà còn được nước lấn tới, tên Chelsea chết bầm còn dám đồng ý, có phải xem cô như chết rồi không....làm cô tức chết mà.

Ở thế giới cũ, cô bị chồng sắp cưới và bạn thân phản bội, đến nơi dị giới này chẳng lẽ còn phải nhìn ông chồng thú nhân với tiểu tam nam ở trong nhà cô tán tỉnh nhau à.

Mộ Sa đột nhiên cảm thấy ngực nóng bừng, dường như giận đến không thở nổi, thế là mang giày da thú không thấm nước, mở cửa xông ra.

Chelsea thấy sắc mặt Mộ Sa không tốt chạy ra thì hoảng sợ, nhanh chóng chạy theo sau cô, thấy cô chạy đến nhà Ivey mới nhẹ thở ra, vòng về nhà mình mang đồ đạc của Mộ Sa dọn về phòng lại.

Ivey và Sander đang bám dính nhau, thấy Mộ Sa đột nhiên khóc lóc ào vào, nhanh chóng đẩy Sander ra, kéo Mộ Sa lại lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vừa hỏi vừa giật miếng da lau nước mưa cho cô.

Mộ Sa định tìm Ivey nói chuyện, dù sao ở dị giới này chỉ có cậu ta với Ryan là tốt với cô, Ryan thì từ sau bữa đó không đến tìm nữa, còn cô cũng không chủ động tìm hắn, dù sao gặp lại vẫn thấy có chút ngài ngại.

Nhưng vừa vào thì thấy Sander cũng ở nhà, làm cô không nói được gì, đành cúi đầu thút tha thút thít.

Ivey thấy cô không được tự nhiên, nhìn Sander ra hiệu, đuổi hắn đi ra.

Chờ Sander đi rồi, Ivey mới vội vàng hỏi: _“Được rồi, bây giờ chỉ có hai người, cô mau nói tôi biết rốt cuộc cô gặp chuyện gì, khóc mãi không chịu nói làm tôi lo chết được.”
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 55] Phản kích


_“Ivey...”

Mộ Sa cảm kích nhìn cậu, rồi thút thít kể lại chuyện mấy ngày nay của cô và Chelsea cho Ivey nghe, nhưng cố ý bỏ đoạn có Ryan, dù sao cũng là chuyện giữa cô và Chelsea, cô không muốn nhắc đến Ryan.

Ivey sau khi nghe xong, nhíu chặt mày, vẻ mặt không đồng ý nói: “Mộ Sa, lần này cô thật sự hơi quá đáng rồi, cô biết không, lúc Chelsea còn nhỏ, cha mẹ hắn trong một lần du ngoạn, sơ ý gặp phải bao vây của mãnh thú khổng lồ, hai người đều bị thương, khó khăn chạy về được thôn, nhưng không biết bị thương ở đâu mà máu cứ chảy không ngừng, cứ vậy mà chảy mãi chảy mãi, không đầy hai ngày thì chết, hắn là được người trong thôn nuôi nấng mà lớn.

Từ đó về sau thì luôn rất sợ thấy máu chảy, cô còn lừa hắn như vậy, hắn nhất định là một lúc tức giận mới làm cô bị thương, bây giờ khẳng định là đang hối hận chết được, có điều không mặt mũi nào xin lỗi cô, bằng không cô không càn quấy được đâu, còn ở riêng nữa chứ, tôi nói với cô rồi, dục vọng giống đực rất mạnh, cô như thế không cho hắn chạm đến, chắc chắn hắn khó chịu lắm rồi, cẩn thận bị tên Hồ tộc kia cướp mất á, tôi thấy y vẫn chưa từ bỏ Chelsea đâu, bằng không sẽ không trăm phương ngàn kế muốn ở nhà các người, cô mau về đi, làm nũng với Chelsea rồi kéo hắn lên giường, cho ăn thật no, cho tên hồ ly thúi kia giương mắt nhìn.”

Ivey vừa nói vừa kéo Mộ Sa ra ngoài.

Mộ Sa còn đang mơ mơ hồ hồ đã bị Ivey đẩy ra, bị nước mưa lạnh như băng xối lên mới tỉnh táo.

Cô thật sự không ngờ thân thế Chelsea lại bi thảm như thế, tuy cô cũng không cha không mẹ từ nhỏ, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy cha mẹ chảy máu mà chết, nhất định là càng đau đớn hơn cô.

Nghĩ vậy không còn giận Chelsea nữa, ngược lại thấy hơi đau lòng cho hắn.

Nhưng đau lòng thì đau lòng, phải dạy cho bài học thì phải dạy, hắn dám ngang nhiên mang, ờ, bạn trai cũ về nhà, nói gì cũng phải cho hắn biết mùi một chút mới được.

Thế là Mộ Sa đến chỗ Kreider xin mấy thứ rồi mới đi về.

Vừa vào đến cửa thì thấy Chelsea với Philo đang nấu cơm chiều, một đưa một nhận phối hợp thật là ăn ý, lòng Mộ Sa lại ê ẩm.

Philo vừa thấy Mộ Sa về, liền nhiệt tình chào hỏi: “Mộ Sa cô về rồi à, chờ một lát là có cơm ăn rồi.”

Mộ Sa ừm một cái, cho thấy cô biết rồi, rồi quay đầu đi, bất mãn lầm bầm nhỏ: _“Vô liêm sỉ, sao không nghĩ ai mới là chủ nhà chứ.”

Tiếng Mộ Sa dù nhỏ, nhưng Chelsea thính lực tốt nghe rất rõ ràng, trong giọng cô không hề che giấu mùi vị ghen tuông làm Chelsea bất giác nhếch miệng, thấy cô cả người ướt sũng, sợ cô lạnh sinh bệnh, vậy là ném cơm chiều cho Philo lo một mình, quay vào phòng tắm nấu nước nóng cho Mộ Sa tắm.

Mộ Sa vào phòng, lấy quần áo chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa sẵn tiện gội đầu, thay quần áo luôn, vừa đẩy cửa phòng tắm thì thấy Chelsea đang ngồi chồm hổm nấu nước, nghi hoặc nhíu mày, đang nấu nước cho cô đấy à?

Mấy ngày nay mỗi buổi sáng hắn đều để thứ trái cây kì quái trước cửa phòng cô, bây giờ còn nấu nước nóng cho cô, đây là đang làm hoà với cô sao?

Nhưng hắn không chịu nói chuyện với cô, lại không giống vẻ đang làm hoà, Mộ Sa bị hắn làm cho hồ đồ.

Chelsea thấy cô vào, hơi xấu hổ đứng lên đưa tay thử nước, cảm thấy vửa đủ nóng, tắt lửa, đổ nước ấm vào thùng tắm, rồi chẳng nói chẳng rằng, quay lưng đi ra.

Mộ Sa nhìn chòng chọc cánh cửa, chờ cả buổi không thấy ai vào nữa, nghĩ thầm chắc là chuẩn bị cho cô rồi, thế là cởi quần áo, tắm nước nóng một cách khoan khoái.

Khi cô tắm xong đi ra, Chelsea và Philo đã chuẩn bị xong cơm chiều.

Philo thấy cô đi ra, vô cùng nhiệt tình mời cô ăn cơm.

Mộ Sa bất mãn y thể hiện với mình cứ y như y là chủ nhà này vậy, còn cô là khách đến chơi, nhưng không tiện nổi sùng, bất quá cô sẽ không để y quá đắc ý là được.

Thế là cười yếu ớt gật đầu, đi đến ngồi kế bên Chelsea, cô chịu ngồi gần hắn như thế, Chelsea rất bất ngờ, vui sướng cắt miếng thịt bỏ vào chén cô.

Mộ Sa nhích sát người hắn, ôm tay hắn nói nũng nịu: “Anh yêu à, anh cắt nhỏ nhỏ cho người ta được không?

Lớn quá người ta sợ mắc nghẹn.”
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 56] Bài học (1)


Chelsea nghe mà ngạc nhiên, trong mắt có vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lần đầu tiên cô gọi hắn là ''anh yêu'' nha, xem ra hắn để Philo vô ở là làm đúng rồi.

Vội vàng ân cần cầm chén thịt cắt nhỏ cho cô, rồi cầm một miếng đút cho cô ăn, Mộ Sa mỉm cười nuốt xuống, rồi bánh ít đi bánh quy lại cầm một miếng đút lại cho Chelsea.

Philo nhìn hai người ngọt ngào thân mật đút nhau ăn, ghen tị không dứt, không còn để tâm thưởng thức mùi vị, ăn nhanh vài miếng liền nói ăn no rồi, tránh về phòng.

Mộ Sa thấy y đi rồi, chẳng còn tâm tình ra vẻ ân ái gì nữa, cầm chén đứng lên ngồi ở chỗ cách xa hắn nhất, cũng chả thèm nhìn hắn, cúi đầu ăn cơm.

Chelsea thấy cô đột nhiên trở lạnh như băng, bấy giờ mới kịp phản ứng, hoá ra vừa rồi cô vì chọc tức Philo mới cố ý thân thiết với hắn, hắn còn tưởng cô vì sợ hắn bị cướp đi mới nồng nhiệt thế kia, báo hại hắn mừng hụt cả buổi.

Không khỏi oán hận trừng cô, Mộ Sa mặc kệ hắn có trừng cô hay không, cứ cắm cúi ăn, trong lòng còn tính toán đêm nay trừng trị hắn ra sao.

Một lát sau hai người cũng ăn xong, Chelsea thu dọn xong, thấy sắc trời tối đen, nghĩ sắp được ôm Mộ Sa mà lòng ngứa ngáy.

Thấy cô còn rề rà không chịu lên giường ngủ, Chelsea gấp không chịu nổi, nhưng không dám thúc giục cô, sợ làm cô phản cảm, đành tự nằm im re trên giường giả vờ ngủ.

Nhắm mắt chờ hồi lâu, cuối cùng đến khi Mộ Sa chậm chạp bò lên giường, nằm cuộn tròn ở bên kia giường cách hắn thật xa.

Chelsea cười thầm, duỗi tay kéo cô vào lòng. _"Á..."

Mộ Sa hết hồn há miệng định kêu thì bị Chelsea hôn lên môi, nuốt tiếng kêu sợ hãi của cô vào bụng.

Chelsea đói bụng đã lâu, bây giờ được hôn lại cánh môi hắn thèm khát lần nữa, lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng, thân dưới nháy mắt sưng lên.

Mộ Sa cố tránh khỏi hắn nhưng làm không lại.

Thấy hắn sắp đạt được ý đồ xấu, Mộ Sa thật sự không cam lòng, thế là mò bàn tay xuống dưới, túm lấy vật hắn đang để bên hông cô, bóp chặt. _"Ư..."

Chelsea kêu lên đau đớn, Mộ Sa không ngừng khuấy động cực đại sưng cứng của hắn, càm thấy lực hắn đè lên cô giảm bớt đi.

Thế là nhẹ giọng nói: "Em muốn lên trên."

Chelsea thấy cô không cự tuyệt, còn dùng tay chủ động kích thích hắn, hắn khoan khoái hừ hừ.

Nghe cô nói muốn lên trên, không nghĩ nhiều liền ôm cô xoay người, để cô ngồi giạng chân trên người mình.

Mộ Sa nhếch môi, tay vừa kích thích nhanh hơn, vừa lấy đồ giấu dưới tấm da thú, đó là cái túi nhỏ chứa bột phấn xin ở chỗ Kreider, rồi nín thở, một tay banh miệng túi ra, lúc Chelsea còn đang mở miệng thở dốc liền vẩy về phía hắn.

Chelsea không hề phòng bị, hít vào một lượng lớn, đợi khi hắn cảm thấy không ổn muốn nín thở thì người đã run lên, không nhúc nhích nổi. _"Em àm zì ậy?"

Ma Tê tán, Mộ Sa lại dám dùng ma tê tán với hắn, Chelsea chấn động, không tin nổi trừng mắt hỏi Mộ Sa, nhưng cả đầu lưỡi cũng bắt đầu không nghe theo hắn.

Mộ Sa không ngó đến hắn, xác định hắn thật sự không động đậy được, mới đứng dậy mở cửa sổ ra, rồi một tay bịt mũi, một tay lấy miếng da thú nhúng nước lau sạch bột phấn trên giường.

Cô không muốn lát nữa sơ ý đụng phải phần bột còn sót lại, vậy thì cả cô cũng không nhúc nhích đượng.

Khi Mộ Sa dọn dẹp sạch sẽ xong, đóng cửa sổ lại, rồi bò lên giường, nằm lên người hắn, cúi đầu cắn lên môi hắn, bàn tay trêu chọc hai chỗ nhạy cảm trước ngực hắn. _"Ưmm..."

Chelsea cảm thấy một luồng điện từ bụng dưới chạy lên, vật ấy càng thêm sưng to khó chịu, muốn đè cô xuống, hung hăng vọt vào tiểu huyệt chật khít, nhưng cơ thể không nghe theo hắn điều khiển, đành trừng hai mắt tức giận nhìn cô.

Mộ Sa bị biểu hiện khó chịu của hắn chọc cho mắc cười, nhỏm eo lên ngồi trên bụng hắn, cánh mông cọ nhẹ lên vật sưng cứng, nghịch ngợm hỏi: "Rất khó chịu đúng không?

Rất muốn vào đúng không?"

Chelsea bị cô tra tấn sắp phát điên, nhưng không phát ra được tiếng nào, chỉ có cách dùng ánh mắt nóng rực và tiếng nức nở khốn khổ biểu đạt khao khát của mình. _"Đúng rồi, em quên anh bây giờ không thể nói được."

Mộ Sa hả hê cười trên nỗi đau của hắn, "Vậy đi, em hỏi anh một câu, nếu anh đồng ý thì nháy mắt hai cái, nếu không thì nháy một cái, nếu anh trả lời làm em vừa lòng, có lẽ em sẽ cho anh được dễ chịu, hiểu không?"

Nói rồi còn cố ý vòng tay ra sau búng lên vật cứng của hắn một cái.
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 57] Bài học (2)


Chelsea bị dục vọng tra tấn đã không còn bao nhiêu lí trí, nhanh nhẹn phối hợp chớp mắt hai cái, chỉ hi vọng cô có thể cho hắn sướng khoái.

Mộ Sa thấy hắn phối hợp như thế, cúi xuống hôn lên môi hắn khen ngợi: _"Ngoan lắm." _"Ư ư..."

Chelsea khó chịu phát ra giọng mũi giục cô, hắn sắp nổ tung đến nơi rồi.

Mộ Sa ho một cái nghiêm mặt nói: _"Em cho anh biết, em không thích Philo ở đây, ngày mai anh bảo y đi chỗ khác đi, anh đồng ý không?"

Chelsea không chút nghĩ ngợi lại chớp hai cái, Philo gì đó hiện giờ đã không còn nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn. _"Ừ, tốt lắm."

Mộ Sa hài lòng gật đầu...nói tiếp: "

Sau này anh không thể một mình đi gặp Philo, cũng không được nói chuyện với y, cười với y."

Nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Với giống cái cũng không được phép, đời này của anh chỉ được có em là bạn đời, anh có đồng ý không?"

Chelsea lại chớp mạnh hai cái, "ừ" bằng âm mũi, nóng ruột sao cô hỏi nhiều quá vậy.

Mộ Sa vỗ nhẹ mặt hắn, sẵng giọng: _"Nói bậy bạ gì đó, mau trả lời đàng hoàng, bằng không anh cứ nằm trơ thế này cả đêm luôn đi."

Nằm trơ cả đêm?

Vậy không phải hắn sẽ khó chịu mà chết à, Chelsea nhanh chóng chớp mắt.

Mộ Sa không nhìn đến hắn, thoáng trầm tư, hơi áy náy nói: "Về chuyện chảy máu, không phải em cố ý lừa anh, thật xin lỗi, em nhận lỗi anh chịu hay không chịu?"

Chịu, chịu, chỉ xin em cho anh được sung sướng, Chelsea gào thét trong lòng, lại nhanh nhẹn chớp mắt hai cái.

Mộ Sa thấy hắn đón nhận, nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Vậy sau này anh không được dữ dằn với em, không được làm em đau nữa, còn nữa những lúc thế này, nếu em nói không muốn anh cũng không được ép buộc, phải lập tức dừng lại, anh có hứa không?"

Không dữ dằn, không làm đau, hắn có thể cam đoan, nhưng cô nói không muốn thì phải dừng lại, cô hay nói không muốn, chẳng lẽ lần nào hắn làm một nửa cũng phải dừng?

Chelsea rất không đồng ý câu này nha.

Mộ Sa thấy hắn chậm chạp không ra hiệu, tay lại duỗi ra sau, cầm của hắn...uy hiếp: _"Rốt cuộc có hứa không?"

Hứa, hứa mà, Chelsea lập tức chớp hai cái nữa, hứa thì hứa, còn làm theo hay không còn phải xem tình hình lúc đó nữa. _"Ừm."

Mộ Sa gật gù, hài lòng, lúc này mới thấy mồ hôi đầy trán hắn, hắn nhẫn nhịn đến khó chịu rồi.

Cảm thụ độ sưng cứng của vật trong tay, bất giác nghĩ cứng thế này quả thật là khổ sở, nghĩ vậy cũng có chút đau lòng.

Thế là ngoan ngoãn nhấc eo lên, tay đỡ lấy nó đưa vào hoa huyệt._"Ugh..."

Chelsea thấy cô chịu cho hắn, kích động rên ư ử. _"Ừm...

Tức quá..."

Mộ Sa để quy đầu ngay hoa huyệt, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Lừng khừng hồi lâu chỉ nuốt được một phần ba, Mộ Sa bị căng tức, lầu bầu rồi nằm trên người hắn thở hổn hển không chịu cử động. _"Ư ư..."

Chelsea bị cô làm nửa vời, càng khó chịu hơn, hắn thật sự hận nhất cảm giác bất lực này, đành ư ư giục cô nhanh nhanh. _"Biết rồi, biết rồi mà, nghỉ chút đã!"

Mộ Sa tuy nói vậy nhưng vẫn rướn eo lên chậm rãi ngồi xuống, đến khi đội đến tử cung mới ngưng, tuy rằng của hắn vẫn còn một phần ở bên ngoài nhưng giờ có nói gì cô cũng không chịu ngồi xuống.

Thở dốc rồi xoay eo bắt đầu lên xuống từ từ.

Chelsea mặc dù không hài lòng động tác chậm rì rì của cô, nhưng bây giờ hắn không nhúc nhích được, đành nhẫn nhịn để dục hoả càng lúc càng cao khiêu khích. _"Aaa..."

Mộ Sa cưỡi ngựa như kị sĩ một hồi, nơi mẫn cảm nhất trong người không biết bị ma sát thế nào, cô bị kích thích mãnh liệt ngửa cổ rên dài, co thắt mạnh rồi lên cao trào.
 
[ H Nặng ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 58] Cứu mạng


Cao trào qua đi, Mộ Sa mềm nhũn nằm thở dốc trên người Chelsea.

Hoa huyệt của cô vốn đã chặt, khi lên đỉnh càng chặt hơn, còn trào ra từng dòng nước nóng tưới lên gậy thịt cứng như sắt của Chelsea, cơ thịt run rẩy vẫn trói quanh hắn, như có hàng ngàn cái miệng nhỏ đang không ngừng mút.

Lòng Chelsea ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể đè cô ra, ra sức đâm vào, đâm đến hư hỏng.

Nhưng bây giờ hắn không làm gì được, gậy thịt bị cô mút chặt cũng bắt đầu sưng đau. _“Ứ ứ...”

Chelsea thúc giục cô mau di chuyển, hắn chưa ra được lần nào, căng sắp nổ tung rồi.

Nhưng Mộ Sa mệt đến mức không muốn động đậy, nhỏm eo lên để gậy thịt tuột ra, rồi kéo cánh tay hắn, nằm lên khuỷu tay tìm vị trí thoải mái nhất, ngọ nguậy rồi nhắm mắt ngủ. _“Ay... ay...

ư ư...”

Chelsea thấy cô bỏ mặc hắn, kích động phát ra âm mũi ư ử. _“Ngoan, đừng ồn.”

Mộ Sa nhắm mắt vỗ lên ngực hắn an ủi, than thở: “Mệt chết đi được, để em nghỉ đã rồi chút làm tiếp.”

Nói rồi liền ngủ. _“Ứm ứm...”

Nghe tiếng cô hít thở đều đều, biết cô đã ngủ, Chelsea quả thật khóc không ra nước mắt, cô ấy cố ý mà, cố ý trừng trị hắn, trời ạ, hắn khó chịu gần chết còn cô sung sướng rồi lại vứt hắn mà ngủ.

Vật nhỏ, em đợi đó, đợi anh động đậy được rồi xem anh trị em thế nào.

Chelsea oán hận thề thầm chờ hắn cục cựa được rồi sẽ dày vò cô ba ngày ba đêm cho coi.

Hắn mờ to cặp mắt đỏ hồng, giữ nguyên tư thế với vật sưng cứng như thế không nhúc nhích đến gần hừng đông. _“Ưm...”

Mộ Sa ngủ một giấc no mắt, vươn vai tỉnh dậy, đột nhiên cánh tay giang thẳng bị trúng một vật thể không rõ.

Mộ Sa quay lại nhìn, là Chelsea, thế là tình hình tối hôm qua chậm rãi quay về.

Nhìn vật cứng vẫn đứng thẳng cùng cặp mắt đỏ ngầu của hắn, thầm kêu nguy to, tối qua cô chưa thoả mãn hắn đã ngủ mất tiêu, đêm qua hắn chắc chắn khó chịu chết được, ư ư...

Không biết nếu hắn nhúc nhích được rồi có bóp chết cô không nữa.

Càng nghĩ càng sợ, Mộ Sa đứng phắt dậy, vơ đại quần áo mặc vào, mang giày da thú, chạy trốn nhanh như chớp. _“Ivey, cứu tôi, cứu tôi.”

Mộ Sa kêu lớn vọt vào nhà Ivey, vừa lúc thấy Ivey và Sander hai người đang bối rối quấn da thú lại.

Đoán ra mình đã cắt ngang chuyện tốt của người ta, Mộ Sa đỏ mặt, quay người định đi ra lại, nhưng vừa đi mấy bước thì bị Ivey kéo giật lại, tò mò hỏi: “Cô bị sao mà kêu cứu.” _“Là...

ừm...”

Mộ Sa không biết làm sao để nói, tối qua cô làm chuyện hoang đường thế kia thật sự không thể nào mở miệng được, vừa rồi do sợ hãi không kịp suy nghĩ đã chạy đến tìm Ivey, nhưng rốt cuộc phải nói sao với cậu ta đây. _“Aiz, cô nói thật đi, làm tôi lo chết mất.”

Ivey thấy cô bắt đầu ấp a ấp úng thì lo lắng không thôi. _“Là, là...

Chelsea muốn giết tôi, có chỗ nào cho tôi trốn trước không.”

Mộ Sa "là" cả buổi, cuối cùng nặn ra một câu không đầu không đuôi. _“Hả?”

Ivey với Sander đều hoảng hồn, không tin nổi liếc nhau.

Thầm nói: rốt cuộc cô ta làm gì mà khiến Chelsea lại muốn giết người, chẳng lẽ cô ta thật sự... _“Mau lên, mau lên.”

Mộ Sa thấy hai người ngây ngốc không nói tiếng nào, lòng nóng như lửa đốt, Ma tê tán của Kreider chỉ có tác dụng đến sáng nay thôi, mà trời sáng nãy giờ rồi, tác dụng không biết đã hết từ lúc nào, chỉ cần Chelsea có thế đi lại được, cô nhất định phải khổ. _“Được, được, cô đừng lo quá, để tôi nghĩ đã.”

Ivey thấy cô gấp gáp quá độ, vỗ vai cô an ủi, rồi nhăn mày suy nghĩ nơi Chelsea không tìm ra được, nhưng khứu giác thú nhân rất nhạy, Chelsea mà dốc lòng tìm người thì làm gì có chỗ nào hắn không tìm ra được, trừ khi giấu ở tộc khác, có điều vậy thì nguy hiểm quá, Mộ Sa là giống cái mà, bất cứ lúc nào cũng bị ăn sạch sành sanh...

Ivey suy nghĩ một hồi mà không nghĩ ra chỗ nào để trốn, Mộ Sa gấp đến độ chạy lòng vòng quanh phòng, Sander nãy giờ nín thinh, đột nhiên ôm chầm Ivey nói: _“Không cần nghĩ nữa, không kịp nữa rồi.”
 
Back
Top Bottom