Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)

[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 58] Hỏa thiêu


Mộ Sa lắc lắc đầu nói: “Chưa biết, tôi bị người đẩy ngã phía sau, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, cũng không thấy rõ là ai đẩy tôi, cho nên không thể nào tra ra ai.”_“Theo tôi thấy, nhất định là cái người tên gì ấy ở Hồ tộc đẩy cô.”

Nhất thời nghĩ đến đáng vẻ yểu điệu của nam nhân kia nàng liền nổi da gà._“Đừng nói lung tung, dù sao không có chứng cứ rõ ràng, cũng đừng nói oan cho Philo.”

Mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì, Mộ Sa cũng không quan tâm .Điền Hân không cho là đúng bĩu môi, nàng từ đầu đến giờ không cùng chung suy nghĩ với Mộ Sa.

Tính cách Mộ Sa rất hiền lành, nhưng nàng có thù ắt sẽ trả.

Tuy nhiên cho dù Mộ Sa có thể không truy cứu, Chelsea nhất định sẽ truy cứu.Điền Hân đang muốn nói, Ryan đã đi tới, nói với nàng có việc muốn đi ra ngoài, dặn nàng ngoan ngoãn ở đây với Mộ Sa, một hồi hắn sẽ trở lại.Thấy Điền Hân gật đầu, Ryan mới đi ra ngoài, Chelsea dặn dò Mộ Sa vài câu cũng đi theo ra ngoài.

Linh cảm Điền Hân khẳng định bọn họ đi xử lý chuyện Mộ Sa bị đẩy ngã.Tuy nhiên giờ phút này mọi tâm tư của Mộ Sa đều ở trên người sư tử nhỏ, hẳn là không phát hiện, nàng cũng không nói, coi như không biết, bởi nàng biết Mộ Sa đến lúc đó lại mềm lòng, xin tha cho Hồ tộc thú nhân.Không bao lâu Chelsea cùng Ryan trở lại, trên mặt Chelsea còn phảng phất vẻ vui mừng, sự việc dường như có chút manh mối, Ryan nói muốn về nhà, Điền Hân cũng lo lắng muốn biết sự việc rốt cuộc thế nào, cho nên lập tức đồng ý, cùng Ryan nắm tay đi về nhà.Mới vừa đi ra khỏi ba bốn bước, Điền Hân nhịn không được, lay cánh tay Ryan hỏi: “Ryan, thế nào?

Bắt được người rồi sao?

Có phải Philo làm hay không?”

Ryan ngây ra một lúc, lập tức giả ngu nói: “Em nói cái gì vậy?

Bắt người cái gì?”_“Đừng có giả bộ, anh dám nói anh cùng Chelsea đi ra ngoài không phải đi xử lý chuyện của Mộ Sa?

Khẳng định anh đã sớm biết là ai, sau đó hôm nay đi cùng Chelsea thương lượng xử lý người kia như thế nào, còn giấu giếm em, không nói cho em biết, anh thật là đáng giận.”

Điền Hân càng nói càng tức, nắm tay Ryan để lên miệng cắn một cái._“Được, được, được rồi anh nói, anh nói, em đừng cắn.”

Ryan vội vàng xin tha, rút nhanh tay ra khỏi cái miệng nhỏ của nàng.

Hắn thật sự kinh ngạc với phản ứng nhanh nhạy của nàng, không lừa được mắt nàng, bèn thẳng thắn nói: “Anh cũng nghi ngờ là Philo làm, nhưng không có chứng cớ, hơn nữa thân phận Philo đặc biệt, hắn là Hồ tộc, lại là giống cái, cho nên phải cẩn thận xử lý, tối hôm qua sau khi em ngủ, có tộc nhân tới tìm anh nói hắn thấy Mộ Sa gặp chuyện không may ngày đó, Philo mặc đồ màu lam nhạt áo choàng vội vàng trở về, anh liền đi tới chỗ Mộ Sa gặp chuyện không may nhìn qua, quả nhiên tìm được vài da lông màu lam, đó là lông Lam Hồ, rất quý hiếm, chỉ có đất Hồ tộc mới có.

Hôm nay anh cầm lông Lam Hồ tới cùng Chelsea thương lượng, sau đó cùng đi tìm Philo, đem chứng cớ tới trước mặt hắn, sau đó dọa hắn, hắn liền thừa nhận.”_“Anh thấy chưa, em đã nói rồi, khẳng định là Philo.”

Điền Hân đắc ý cười nói._“Đúng rồi vợ anh là giỏi nhất.”

Ryan dịu dàng âu yếm véo cái mũi của nàng, sau đó giúp nàng sửa sang lại áo choàng da thú trên người, dắt tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi trở về.Điền Hân đắc ý một chút, lập tức lại nghĩ đến một vấn đề: “Vậy các anh tính xử lý Philo ra sao?”

Ánh mắt Ryan buồn bã, ẩn chứa vẻ khó xử: “Hắn thiếu chút nữa hại chết Tiểu Bạch sư, Chelsea cùng các trưởng lão trong tộc đều rất tức giận, cho nên tính thiêu chết hắn, hiện giờ chắc đã chuẩn bị.”_“Thiêu, chết cháy??”

Điền Hân nói không ra lời, tuy rằng…tuy rằng nàng thực ghét Philo, cũng rất tức giận hắn đẩy Mộ Sa, nhưng lại muốn thiêu sống một giống cái, thật sự là quá tàn nhẫn, nàng không thể gật bừa._“Ừ.”

Ryan gật gật đầu, đây là luật lệ trong tộc, đối với người phạm phải tội lớn bình thường đều phải chết cháy, tuy nhiên hình phạt thiêu chết bình thường đều để đối phó với kẻ tàn ác, còn đây lần đầu tiên dùng với một cái giống cái yếu ớt.Từ khi biết Philo sẽ bị chết cháy, Điền Hân cả ngày tinh thần đều hoảng hốt, Ryan khuyên hồi lâu, nàng mới dần dần ổn định.Nhưng đến lúc đi ngủ, nàng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện một bóng người ở hỏa thiêu đau đớn kêu gào, hình người thảm thiết làm cho nàng kinh hồn không thể ngủ được.Điền Hân ép buộc mình không nghĩ đến nhưng vẫn không thể ngủ, cuối cùng thật sự chịu không nổi, quyết định đi ra ngoài.

Nàng nhìn thấy Ryan đang ngủ say, cũng không đánh thức hắn, lặng lẽ mặc áo choàng lén lút đi ra ngoài.Cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại đi vào phòng Philo ở, mượn ánh trăng vừa thấy, chỉ thấy cửa đều bị cây gỗ chốt chặt bên ngoài, bên trong mơ hồ nghe tiếng khóc vọng ra.Điền Hân liền mềm lòng, quay qua bốn phía nhìn nhìn, dường như không có người, nhất thời đồng cảm, liền gở bỏ khúc gỗ đặt trước cửa.

Philo nhất thời xúc động làm ra việc sai trái, nghĩ đến mình lúc này chết chắc rồi, cả người run rẩy cuộn mình cạnh cửa khóc, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Điền Hân xuất hiện ở trước mắt Philo, Philo sửng sốt sợ hãi.Điền Hân thấy Philo còn ngây người, đành phải thúc giục: _“Ngươi chạy nhanh đi, cũng đừng về Hồ tộc, đi Hùng tộc hoặc là Hổ tộc Báo Tộc gì đó, rồi tìm ai đó cưới, đừng trở về nữa, ta lén đến, ngươi đi nhanh đi đừng để bị bắt.”

Hai mắt Philo chan chứa nước nhìn nàng, không biết nên dùng từ gì, không phải nàng và Mộ Sa cùng tộc sao, không phải rất ghét hắn sao, như thế nào lại giúp hắn?

Hắn không hiểu._“Ngươi nhanh chút đi, một hồi bị phát hiện chạy không được, mau đi.”

Điền Hân thấy Philo không đi, sốt ruột nhịn không được liền kéo tay Philo đi.Philo lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lau khóe mắt, đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài thônĐiền Hân ở phía sau dặn với Philo: “Đừng trở về, trong lòng Chelsea đối với ngươi cho dù không có Mộ Sa hắn cũng sẽ không nhìn ngươi, cho dù chỉ một cái liếc mắt.”

Philo nghe vậy cả người cứng đờ, dừng chân lại, cũng không quay đầu lại âm thanh đắng chát đáp: “Cảm ơn.”, sau đó rời đi rất nhanh.

Lúc Chelsea tìm tới vẻ mặt căm hận không mảy may thương tình nói muốn thiêu chết hắn, thời khắc đó hắn đã chết tâm, cuối cùng cũng nhận rõ sự thật, trong lòng Chelsea căn bản là không có hắn, cho dù không có Mộ Sa không có Tiểu Bạch sư, Chelsea cũng sẽ không muốn hắn, trước kia hắn thật là quá ngốc, nhìn không ra.Điền Hân nhìn chăm chú Philo dần dần biến mất trong màn đêm, không khỏi thở dài, hắn cũng là kẻ ngốc quá si tình.Đột nhiên cảm giác phía sau ấm áp, cả người bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Điền Hân ngửi mùi hương nam tính quen thuộc phía sau, biết ngay người phía sau là Ryan.

Nàng đã từng cảm thấy khó hiểu, nàng lăn qua lộn lại nửa ngày, hắn làm sao có thể ngủ ngon, té ra lúc nãy hắn giả vờ ngủ._“Lá gan của em cũng thật là lớn, tự mình dám thả để cho hắn thoát.

Em không sợ Chelsea cùng các trưởng lão trong tộc đem em đi thiêu hả?”.

Ryan cắn lỗ tai nàng, oán hận nói.Điền Hân thích ý tựa vào trong lòng hắn, không hề lo lắng ngẩng đầu lên mà nói: “Em là phụ nữ có thai, bọn họ cho dù đang tức giận cũng phải lo lắng đứa bé trong bụng, hơn nữa anh cũng sẽ không bỏ mặc để em chết cháy đúng không?”.Ryan nhìn vẻ mặt nàng đầy đắc ý, bất đắc dĩ thở dài nói: “Đúng, em nói đúng, em nha, cũng rắc rối thật, lúc này anh nên chuẩn bị để các trưởng lão mắng.”

Ryan tuy rằng miệng nói như thế, nhưng cũng thấy hợp ý hắn, cảm thấy vui vẻ.

Dù sao hắn cũng không đành lòng nhìn Philo bị chôn sống chết cháy, tuy nhiên hắn thật không nghĩ tới, Điền Hân to gan đến thả Philo, nàng không phải thực chán ghét Philo sao?

Nàng thật đúng là vật nhỏ làm cho người ta đau đầu._“Chồng yêu, em biết anh là người tốt nhất...”

Điền Hân xoay người lại, dụ dỗ hắn, hôn chụt choẹt trên mặt hắn tùy tiện nói vài câu lấy lòng.

Tuy rằng biết rõ hắn vẫn đi theo phía sau nàng cũng không ngăn cản, khẳng định cũng đồng ý nàng làm như thế, tuy nhiên vẫn là hết sức cố gắng lấy lòng chồng._“Ha ha...”

Ryan bị nàng hôn cười không ngừng, trong lòng ngọt ngào, cho dù bị các trưởng lão mắng chửi cũng đáng.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 59] Ai xin lỗi ai?


Hai người chậm rãi ở đi bộ về nhà dưới ánh trăng.

Điền Hân ngủ một đêm thật ngon, sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Ryan đã đánh thức Điền Hân, điểm tâm cũng chưa làm cho nàng ăn, vội vàng ôm nàng còn chút mơ mơ màng màng đi đến nhà Chelsea.Đứng trước cửa ở bên tai nàng nhỏ giọng dặn: “Chốc lát em gặp Mộ Sa, trước hết đem chuyện Chelsea muốn hỏa thiêu Philo cùng chuyện em lén lút thả Philo đi, nói cho Mộ Sa biết mọi chuyện, một chút nữa không chừng sẽ có người phát hiện không thấy Philo, chúng ta nên ra tay trước thì tốt hơn, có nghe thấy không?”

Điền Hân lúc này mới tỉnh táo một ít, thoáng suy tư, liền hiểu được Ryan đang lo lắng gì, để Mộ Sa che chắn cho nàng, cho dù Chelsea biết nàng thả Philo đi cũng không dám làm gì nàng, nếu như Chelsea cùng Mộ Sa cũng không tra xét, thì các trưởng lão cũng không lời nào để nói, thế là bèn cười gật đầu nói:
_“Chồng em thật thông minh.”

Ryan được nàng khen mặt mày hớn hở, cúi đầu hôn nhẹ chóp mũi của nàng, rồi mới gõ cửa đi vào.Vừa vào cửa đã bị Chelsea trừng mắt liếc mắt một cái, nhìn y bộ dạng mệt mỏi, tối hôm qua dường như ngủ không ngon.

Điền Hân cùng Ryan không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, sau đó nhanh chóng giấu đi ý cười, Ryan nhanh chân đỡ Điền Hân tới bên giường, rồi xoay sang giúp Chelsea đang bận làm bữa sáng.Mộ Sa lúc này cũng tỉnh thấy Điền Hân cùng Ryan đến vội vàng ở trên giường ngồi dậy, thuận tay kéo da thú lên Tiểu Bạch sư đang cuộn tròn ở một bên ngủ say.Điền Hân nhìn Mộ Sa cũng có chút mệt mỏi liền hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon, nhìn như mệt chết đi được?”

Mộ Sa gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử này ăn rất nhiều, cả đêm tỉnh lại đến mấy lần, tính tình lại khó chịu, không cho ăn lập tức khóc lớn, lúc này mới có mấy ngày, sữa của tôi đã không đủ cho con ăn, Chelsea nói đứa nhỏ trong thôn mới sinh ra đều cho ăn trái cây, lấy trái cây cho cục cưng ăn, bé chẳng những không ăn còn khóc thật lớn, làm cả đêm tôi và anh ấy không ngủ được.”_“Á...”

Điền Hân nhìn vẻ mặt ngây ngô đang ngủ của tiểu sư tử, quả thực không thể tin được cục cưng như thế lại ầm ĩ như vậy.Hai người đang nói, Tiểu Bạch sư lười biếng duỗi người tỉnh dậy, ngóng cổ về hướng âm thanh phát ra, dùng ánh mắt ướt át nhìn Điền Hân._“Chu choa…Bé ngoan của cô.”

Điền Hân nhìn tiểu bạch sư trong lòng liền mềm yếu, yêu thương ôm hắn vào trong ngực, hôn hai cái thật kêu.Tiểu Bạch sư ở trong lòng nàng cọ cọ, hóa lại hình người, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước ngực nàng lần tìm bầu sữa để ăn, hai cái tay nhỏ bé cũng không thành thật ý đồ luồn vào trong áo nàng.Dáng điệu thật dễ thương, chọc Mộ Sa cùng Điền Hân không khỏi cười to ra tiếng, với không tới bầu sữa cậu nhóc liền không vui, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra tủi thân cong lên, khóc lớn vì không được cho ăn.Cục cưng vừa khóc, Mộ Sa thở dài, bước nhanh qua, vừa vén áo vừa khẽ dỗ dành: “A A…Đừng khóc…Đừng khóc...Mẹ cho ăn…

Mẹ cho ăn...Đừng khóc…Đừng khóc…”

Ở phòng bếp nấu cơm Chelsea nghe tiếng con khóc, lo lắng đẩy cửa vào, nhìn con bú sữa mới ngừng tiếng khóc, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, y đối với tính tình đứa nhỏ cũng hết cách, thật không biết nó giống ai.Điền Hân nhìn Chelsea lại lui đi ra ngoài, thế này mới thừa dịp Mộ Sa cho Tiểu Bạch sư bú sữa mới đem chuyện Philo nói ra.Mộ Sa vừa nghe nói muốn thiêu cháy Philo cũng chấn động, cảm xúc kích động muốn đi tìm Chelsea nói rõ, bị Điền Hân ngăn lại, nói cho Mộ Sa biết nàng đã lén lút giúp Philo trốn thoát, Mộ Sa lúc này mới bình tĩnh trở lại._“Vậy...”

Mộ Sa vừa định hỏi Philo đi đâu, Chelsea đã tới, kêu bọn họ ăn cơm .Cậu nhóc cũng ăn no, lại hóa thành tiểu sư tử chạy đến ngoạm cuộn chỉ._“Cốc cốc...”

Đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa.Chelsea hơi nhíu mày, cất cao giọng nói: “Vào đi.”

Một giống đực thú nhân thần sắc kích động đi đến, chạy đến Chelsea bên tai thì thầm vài câu, Chelsea sắc mặt đại biến phóng đi ra ngoài, Ryan vừa thấy liền đoán được chuyện Philo đã bị phát hiện, cũng chạy đuổi theo.Không bao lâu hai người một trước một sau tiến vào, sắc mặt Chelsea khó coi dọa người, khóe miệng Ryan giống như có một vết bầm, Điền Hân vừa thấy, lo lắng chạy nhanh đến đón, vụng trộm kéo kéo góc áo Ryan, nhỏ giọng hỏi: “Miệng của anh bị gì vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt của nàng lo lắng, vốn định cười trấn an nàng một chút, không nghĩ tới lại đụng đến vết thương nơi khóe miệng, nhịn không được hít vào một hơi.Nghe Ryan thở phập phồng, Điền Hân liền cảm thấy lòng thắt lại, đau lòng đưa tay lên khóe miệng của hắn nhẹ vỗ về an ủi, tức giận nói: “Ai đánh?”

Ryan nhìn nàng đau lòng vì mình, trong lòng cảm thấy thật ngọt, cười nhìn nàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.Hắn không nói Điền Hân cũng đoán được, nhìn người đi đến bên cạnh Mộ Sa là Chelsea thấp giọng nói: “Có phải hắn làm hay không?”

Ryan cười nói: “Không phải, không có việc gì, một chút cũng không đau.”_“Không phải cái gì không phải, anh thật ngu ngốc.”

Điền Hân ở trong lòng hắn giãy dụa, Ryan sợ làm nàng bị thương, cũng không dám dùng sức, dành buông tay cho nàng đi ra.Điền Hân bước đi đến trước mặt Chelsea, Ryan ở phía sau cũng nhanh theo tới.Điền Hân đi đến Chelsea, dùng sức dẫm lên chân hắn một cái “A…”

Chelsea đau nhức quay đầu lại thấy rõ Điền Hân là người dẫm lên chân hắn, kiêng nể nàng đang mang thai không dám đem chân rút ra, mặt nhăn mày nhíu trừng nàng.Điền Hân dùng sức dẫm thêm vài cái, lại hung hăng nghiền chân thêm hai cái, nhìn nét mặt Chelsea chịu đau, lúc này mới thõa mãn thu chân về, hai tay chống nạnh hùng hồn nói: “Để cho Philo chạy thoát là tôi, anh có việc gì thì cứ đến tìm tôi, giận chó đánh mèo, Ryan làm cái gì sao, anh ấy cái gì cũng chưa làm.”

Mộ Sa thế này mới nhìn Ryan xem xét, phát hiện khóe miệng của hắn thật sự có vết bầm.

Mộ Sa lòng không đồng ý, bênh vực Ryan nhìn Chelsea nói: “Chelsea, tại sao anh lại đánh Ryan, em cũng không muốn Philo chết cháy, là em nói Điền Hân để cho Philo chạy thoát, anh có phải cũng muốn đánh em không?”

Chelsea vốn đang tức giận, nghe Mộ Sa nói như thế thái độ lập tức dịu xuống, thấp giọng nói: “Em đừng giận, đừng giận, là anh nhất thời nổi nóng mới làm như vậy.”_“Xin lỗi đi.”

Điền Hân tức giận trừng Chelsea, ra lệnh nói.Chelsea quay đầu trừng mắt nhìn nàng, giống cái này thật lắm chuyện, nàng tự tiện để cho Philo chạy y còn chưa tính sổ, còn dám kêu y xin lỗi?

Y không sai tại sao phải xin lỗi?

Muốn xin lỗi phải là nàng xin lỗi y mới đúng.Chelsea “Hừ” một tiếng, lười quan tâm nàng, vừa xoay người liền gặp vẻ mặt không đồng tình của Mộ Sa nhìn y, giống như y không xin lỗi là một tội ác tày trời.Chelsea cuối cùng không thể địch nổi ánh mắt trách cứ của Mộ Sa, không cam lòng quay đầu nhìn Ryan nói: “Xin lỗi.”
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 60] Ở lại bên anh được không?


Ryan vốn không để ý đến vết thương ở miệng, hơn nữa hắn cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị đánh, Điền Hân tự ý thả Philo, Chelsea biết được khẳng định sẽ nổi cơn thịnh nộ, chỉ đánh hắn có một đấm cũng coi như là đã nể mặt cha ông hắn lắm rồi.Hắn trước kia từng bị những vết thương nặng hơn gấp trăm lần, Điền Hân cũng chưa từng quan tâm, không ngờ, lần này chỉ là một vết thương nhỏ ở miệng, lại giống như gà mẹ xù lông lên bảo vệ hắn, điều này phải chăng có nghĩa là nàng hiện tại rất quan tâm đến hắn?

Phát hiện này khiến cho cảm xúc của Ryan dâng trào, tựa như mặt nước vốn phẳng lặng nay lại nổi sóng.Lời xin lỗi của Chelsea, Ryan lờ đi, giờ phút này, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người Điền Hân, cũng may Điền Hân biết nặng nhẹ thu quân, Chelsea không cam lòng xin lỗi, chuyện của Philo đến đây cũng đủ rồi, thế là nhanh chóng lôi Ryan về nhà, kẻo Chelsea lại đến tận nhà đòi nợ.Ryan có chút ngây ngốc, ánh mắt cứ bám dính trên người Điền Hân, để mặc nàng kéo về nhà.Hai người vừa vào nhà, Điền Hân lập tức buông tay hắn ra, vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi nói: “Làm em sợ chết được, ánh mắt Chelsea quả thực rất dọa người, hình như chỉ khi anh ta nhìn Mộ Sa mới dịu dàng được.”

Ryan lúc này mới hồi phục tinh thần, ôm lấy nàng từ phía sau, liếm vành tai nàng, thâm tình gọi: _“Bà xã, bà xã…”

Điền Hân cười ha ha, nghiêng đầy né tránh: “Ha ha, đừng đùa, ngứa…”_“Bà xã…Bảo bối…”

Ryan nỉ non, không ngừng hôn nàng, hơi thở nóng rực phả trên cổ nàng.Điền Hân lúc này mới nhận ra Ryan hình như lại bị châm lửa, âm thầm nuốt nước miếng, hơi hơi kháng cự nói: “Ryan, đừng…”

Mơ hồ đoán được hắn muốn làm gì, nhưng cơ thể nàng hiện nay không có cách đáp lại hắn được.Lúc này, trong lòng Ryan tràn đầy nhu tình, giờ phút này thầm nghĩ chỉ muốn yêu nàng thật nhiều, những thứ khác đều không quan tâm, hắn nhẹ nhàng xoay người nàng lại, cúi người ngậm lấy môi nàng, mút nhẹ, hôn lên._“Ưm…Ưm…”

Thân thể Điền Hân mẫn cảm dị thường, bị hắn hôn vài cái đã mềm nhũn ra, cũng không từ chối, để hắn ôm nàng lên giường, hai ba động tác đã lột hết quần áo trên người nàng.Nhưng đến khi Ryan nhìn thấy cái bụng hơi nhô cao của nàng, nhất thời giống như bị dội một gáo nước lanh, sự khó chịu không thể thỏa mãn lần trước còn chưa phai nhạt, không khỏi than một tiếng, nghiêng người hôn lên bụng nàng, sau đó khẽ vuốt mặt nàng, ai oán nói: “Tiểu bảo bối, ba khó chịu sắp chết rồi, con nhớ rõ cho ba, chờ sau khi con chào đời, phải bắt ma ma bồi thường thật hậu hĩnh cho ba đó.”

Điều Hân nghe xong nhịn không được phì một tiếng bật cười, nhìn Ryan, mắng: “Háo sắc, cho anh khó chịu chết luôn đi, ai thèm bồi thường cho anh.”

Ryan nghe vậy cũng không chịu buông tha, dùng hạ khố nóng rực cọ vào người nàng, tỏ ra cực kỳ đáng thương nói: “Bà xã, em không thương anh.”

Điền Hân thấy hắn như vậy không thể chống cự, mặt đỏ hồng khẽ đưa tay xuống, nhẹ vuốt ve khiến nhục bổng của hắn đứng lên.Ryan quả thực quá mức vui mừng, kích động hôn hôn đôi môi nhỏ nhắn của nàng, hai tay khẽ sờ soạng xoa nắn bầu vú của nàng._“Ô ô…”

Điền Hân bị xoa xoa sờ sờ khiến cả người đều nóng lên, bàn tay nhỏ bé không khỏi xoa bóp càng nhanh.Ryan đã lâu chưa phát tiết, trong lòng lại kích động, cho nên không kiên trì được bao lâu đã gầm một tiếng bắn ra.Điền Hân bị chất dịch nóng hổi trên tay khiến cho sửng sốt, khi nhận ra đó là thứ gì, mặt đỏ bừng đẩy Ryan ra, giãy dụa muốn đứng lên.

Ryan thấy nàng sắp sinh cục cưng đến nơi rồi mà vẫn còn e thẹn như vậy, không khỏi nở nụ cười, hôn lên môi nàng một cái thật kêu, tiếng rên rỉ khàn khàn, thấp giọng nói: _“Em nằm yên đừng nhúc nhích, anh làm là được rồi.”

Nói xong đứng dậy xuống giường, lấy nước nóng lau rửa sạch sẽ cho Điền Hân, sau đó nằm trở lại trên giường, vén lên lớp da thú trên người Điền Hân, chui vào, dịu dàng ôm nàng từ phía sau, bàn tay to lớn không an phận lần sờ xuống dưới, đầy ẩn ý hỏi: “Bảo bối, cần anh giúp đỡ không?”

Điền Hân khép hờ mắt có chút mệt mỏi, trong nhất thời không phản ứng lại, mãi đến khi bàn tay to lớn của hắn tiến vào giữa hai chân nàng, mới vừa thẹn vừa giận nắm chặt tay hắn, thấp giọng trách cứ: _“Đừng mà, em vẫn mệt lắm.”

Ryan nghe nàng kêu mệt, thế mới thu tay lại không đùa giỡn nàng nữa, bàn tay to lớn một lần nữa sờ lên bụng nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, trầm mặc một hồi, mới cố lấy dũng khí nói nhỏ: _“Điền Hân, anh yêu em, thật sự rất rất yêu em, chưa bao giờ trải qua cảm giác mãnh liệt như vậy, chỉ cần được ở bên em thôi đã rất thỏa mãn…

Cho nên, em đừng đi, vì anh và cũng vì cục cưng, ở lại, được không?”
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 61] Bé con chào đời


Điền Hân nghe vậy cả người đều trấn động, nàng mở to mắt, há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt nổi thành lời, cuối cùng nhắm hai mắt lại, giả bộ đang ngủ không hề nghe thấy.Ryan nín thở đợi thật lâu vẫn không thấy được lời hứa hẹn của nàng, thế là thất vọng thu tay lại, hai tay đặt bên người nắm chặt thành nắm đấm, răng cắn chặt môi dưới để kiềm chế bản thân không năn nỉ nàng nữa, nàng che chở cho hắn, chấp nhận sự cầu hoan của hắn, thậm chí đối xử dịu dàng với hắn, nhưng vẫn dứt khoát không chịu ở bên hắn, hắn thực sự không hiểu được tình cảm mà nàng dành cho hắn là thế nào nữa.Càng nghĩ lại càng bồn chồn, Ryan không khỏi thở dài, còn tiếp tục ở bên nàng hắn sợ rằng sẽ không nhịn dược mà bóp chết nàng, thế nên đứng dậy đi ra ngoài.Nghe thấy tiếng đóng cửa ở phía sau, Điền Hân vẫn nhắm chặt mắt không mở, nước mắt từng dòng lặng lẽ chảy xuống, nàng biết trong lòng hắn khó chịu, nàng thực sự không cố ý làm tổn thương hắn, Ryan, thật xin lỗi, Ryan, thật xin lỗi, trong lòng Điền Hân không ngừng xin lỗi hắn.Điền Hân nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, không khỏi có chút nôn nóng, Ryan không biết đã chạy đi nơi nào, cả ngày cũng không thấy bóng dáng đâu, đến cả bữa trưa cũng không trở về nấu cho nàng ăn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi nàng mang thai.Điền Hân đứng ngồi không yên, lại đợi thêm một lát, Ryan vẫn chưa trở về, nàng thật sự không thể chờ nữa, quyết định ra ngoài tìm hắn.Đang vụng về mặc quần áo, Ryan liền từ bên ngoài đẩy cửa vào, trong tay còn xách một tấm da thú màu trắng ướt sũng.

Thấy Điền Hân bao chặt kín mít, đầu đội da thú, chân đi giày da thú, trên người khoác áo choáng, bụng phình to như quả cầu, bộ dáng thật rất buồn cười, khóe miệng không khỏi cong lên, cười hỏi: “Em mặc kín mít như vậy, muốn làm gì vậy?”

Lời nói vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như trước, giống như chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra vậy.Điền Hần nhìn mặt hắn vẫn tươi cười dịu dàng như trước, hốc mắt không khỏi đỏ lên, lập tức khịt mũi đáp: _“Không làm gì cả, em chỉ định ra ngoài tìm anh thôi.”

Ryan gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đói bụng chưa, anh đi nấu cơm cho em.”

Điền Hân lắc đầu nói: “Em chưa đói bụng, anh không cần vội, bên ngoài rất lạnh đi, sưởi ấm trước đi đã.”

Ryan gật đầu, cả hai đều cố tránh không nhắc lại chuyện không thoải mái lúc sáng, coi như chưa có gì xảy ra.

Hết thảy lại như cũ, nhưng thật ra làm sao có thể như cũ được, ngay cả Mộ Sa cũng thấy hai người có chút khác lạ, vụng trộm hỏi thăm vài chuyện, đều bị nàng trả lời có lệ.Chỉ chớp mắt Tiểu Bạch sư đã được một tháng tuổi, sức ăn cũng càng lúc càng lớn, sữa của Mộ Sa căn bản là không đủ ăn, bị Chelsea bắt ép ăn trái cây.Thời gian nó duy trì hình người càng lúc càng dài, đôi mắt to hắc bạch phân minh, khảm trên khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú, thật sự vô cùng đẹp, khiến Điền Hân giành phân nửa thời gian trong ngày ở nhà Mộ Sa chơi đùa với nó.Chelsea với việc này vô cùng bất mãn, thật sự không thể nhịn được chạy tới kháng nghị với Ryan, để hắn mang bà xã hắn về nhà, tránh làm chậm trễ chuyện vợ chồng ân ái của y.Ryan chỉ cười cười, cũng không thật sự làm theo lời hắn, ai bảo Điền Hân hiện tại đang ở giai đoạn đặc thù, không thể thỏa mãn dục vọng của hắn, hắn đè nén khó chịu, cũng đã nghĩ tìm ai đó bồi hắn cùng nhau khó chịu, thực không khéo, Chelsea trở thành cái người không may mà hắn muốn tìm kia.Điền Hân ngày ngày vẫn tới báo danh, Chelsea sắc mặt càng ngày càng khó coi, cũng may không liên tục lui tới bao lâu, Điền Hân lại chủ động không tới nữa, thì ra càng gần ngày sinh, thân thể nàng càng trở nên nặng nề, động tác càng ngày càng chậm, hơn nữa nàng bắt đầu mệt rã rời, mỗi ngày tỉnh lại không bao lâu lại ngủ mê mệt.Ryan bắt đầu khẩn trương, bắt đầu thường xuyên cả đêm không ngủ nhìn nàng, sợ cục cưng không biết khi nào sẽ sinh ra.Đêm nay, Điền Hân vừa ngủ không lâu, đã cảm thấy bụng quặn đau từng cơn, Ryan nghe thấy tiếng rên của nàng, rất nhanh mở mắt, thấy nàng bắt đầu đổ mồ hôi trán, không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội la lên: “Xảy ra chuyện gì?

Đau bụng sao?”

Điền Hân lấy tay ôm bụng, khẽ hít thở, gian nan nói: “Hình như sắp sinh, mau, nhanh lên, gọi Mộ Sa đến.”

So với đám giống cái trong thôn có kinh nghiệm đỡ đẻ, nàng càng nguyện để Mộ Sa thay nàng đỡ đẻ._“Ừ, được, được.”

Tuy rằng Ryan đã sớm chuẩn bị tốt chờ cục cưng chào đời, nhưng khi chuyện xảy ra trước mắt, đầu hắn vẫn đầy mồ hôi, lúc xuống giường còn bởi vì không biết nên bước chân nào xuống mà thiếu chút nữa ngã úp sấp.Nghiêng ngả lảo đảo tìm Mộ Sa tới, Chelsea cũng lo lắng ôm Tiểu Bạch sư đang ngủ say chạy đến, thuận tiện còn đi đưa Kreider cùng mấy thú nhân giống cái có kinh nghiệm đỡ đẻ tìm tới.Bởi vì từng có trường hợp của Chelsea, cho nên Ryan ngay từ đầu đã bị nhốt ngoài cửa, Mộ Sa còn bảo Chelsea nếu nàng không mở cửa thì dù thế nào cũng không được cho Ryan vào.Ryan đứng ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh kêu đau của Điền Hân trong phòng, hắn quả thực tâm loạn như ma, không biết làm sao cho phải, Chelsea nhìn dáng vẻ đầy bất an lo lắng của hắn, lấy dáng vẻ của người từng trải vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi: _“Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Ryan gật gật đầu, hắn cũng biết sẽ không có việc gì, nhưng không sao ngừng lo lắng được, lúc trước khi Mộ Sa sinh, hắn nhìn dáng vẻ điên cuồng phá cửa của Chelsea, còn cảm thấy y thật thiếu bình tĩnh, nhưng bây giờ đến lượt hắn, hắn quả thực cũng có xúc động muốn phá cửa xông vào._“A a…Đau quá…”

Điền Hân đau đớn đổ mồ hôi đầy người, hai tay gắt gao nắm chặt da thú bên người._“Điền Hân, kiên trì một chút, rất nhanh, rất nhanh cục cưng sẽ ra.”

Mộ Sa ở bên cạnh không ngừng lau mồ hôi cho nàng, không ngừng cổ vũ nàng.Nhưng nhìn máu tươi chảy ra như suối, thấm vào giường, màu sắc đỏ tươi kia, thật sự thấy mà ghê người, cả người Mồ Sa cũng không khỏi ướt đẫm mồ hôi._“A a a…”

Điền Hân biết sinh đứa nhỏ rất đau, cũng đã tận mắt nhìn quá trình Mộ Sa sinh đứa nhỏ, đã chuẩn bị tâm lý rằng không phải đau đớn bình thường, nhưng khi dưới thân truyền tới một trận đau đớn xa lạ, giống như thủy triều ồ ạt kéo đến, đau đớn như vậy căn bản không trong phạm vi tưởng tượng của nàng, quả thực giống như muốn lấy đi cả mạng của nàng._“Dùng sức, dùng sức, đầu đứa nhỏ lộ ra rồi.”

Giống cái phụ trách phía dưới kinh hỉ hô._“Haizz…”

Nghe thấy đầu đứa nhỏ đã đi ra, Mộ Sa cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng may đứa nhỏ nàng không giống như con nàng giằng co lâu như vậy._“A a a…”

Mỗi giây lúc này đối với Điền Hân dài như cả thế kỉ, dựa theo tiếng vang xung quanh nàng cố gắng dùng sức, môi đã bị cắn nát, máu tươi chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đỏ bừng nay lại trắng như tuyết.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 62] Sữa tươi


_“Dùng sức, Điền Hân, lại dùng sức, đứa nhỏ lập tức sẽ đi ra.”

Mộ Sa dùng sức nắm lấy tay nàng, hy vọng có thể cho nàng mượn chút sức lực._“A…”

Điền Hân hít một ngụm khí, hai tay nắm chặt tấm da thú dưới thân, dùng tất cả khí lực trong người dùng sức một lần, tiếng tiếng kêu thê lương vang vọng khắp bầu trời đêm, lấp đầy lỗ tai của Ryan đang đứng bên ngoài, trong lòng không khỏi run lên, một hàng lệ nóng không tự chủ chảy xuống.Điền Hân cảm giác có thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể mình, sức lực toàn thân trong nháy mắt cạn kiệt, cả người nàng xụi lơ.Cả người ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa từ trong nước bước ra, ý thức dần dần biến mất…_“Oa…”

Một tiếng khóc rõ to đột nhiên nổ tung, đồng thời cửa cũng phát ra âm thanh “oành” mở ra.Điền Hân muốn nâng lên mí mắt nặng nề, nàng muốn nhìn cục cưng một chút, nhưng nàng thực sự không còn chút sức lực nào, trước mắt tối sầm, ngất đi không còn biết gì nữa.Điền Hân không biết đã mê man bao lâu, khi tỉnh lại chợt nghe bên tai tiếng trẻ con khóc nỉ non cùng với giọng nam ôn nhi dỗ dành: “Cục cưng ngoan, không khóc, không khóc nha, nước trái cây này rất ngọt, ngoan, uống một chút nha?

Hay con muốn ăn cháo?”

Cục cưng?

Đứa nhỏ?

Điền Hân đột nhiên nhớ nàng đã sinh cục cưng, mắt mở lớn, nghiêng đầu liền thấy Ryan đứng ở một góc rất xa trong phòng, một tay ôm cái chăn da thú màu tuyết trắng bao kín một đứa nhỏ, một tay lấy một trái cây chín mọng, thấp giọng dỗ dành.Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, Điền Hân không khỏi mỉm cười, khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cất tiếng khàn khàn nói: “Ryan, đưa con cho em coi đi.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng nàng, Ryan không khỏi sửng sốt, lập tức kinh hỉ ngẩng đầu lên, ba bước cũng làm hai bước đi đến bên giường, ôn nhu hỏi: _“Em đã tỉnh, có gì không thoải mái không?”

Hắn vừa vào phòng đã thấy nàng mê man bất tỉnh, không nhúc nhích làm hắn sợ hãi khôn cùng, xông lên phía trước định lay nàng tỉnh, may mà Kreider giữ chặt hắn, luôn miệng cam đoan nàng chỉ là mệt mỏi ngất đi, nghỉ ngơi một chút là được, hắn mới thoáng an tâm.

Nhìn vẻ mặt nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong lòng hắn tràn ngập cảm kích.
____________________Điền Hân lắc đầu, hết sức chăm chú cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng hắn, cục cưng, con nàng hẳn là con gái, con trai nhà Mộ Sa sinh ra hình thú, mà con nàng là hình người, vậy hẳn là con gái.Cục cưng bép béo mập mập, làn da vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo.

Mắt nhắm tịt, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, khóc vô cùng ủy khuất.Nhìn sinh mệnh tươi mới này, Điền Hân không biết như thế nào, trong mắt chợt ươn ướt, dưới đáy lòng chợt dâng trào xúc động.Ryan thấy nàng đột nhiên đỏ mắt, lo lắng nàng làm sao không thoải mái, thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì?

Sao lại khóc?”

Điền Hân lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Sau đó vừa giơ tay nhận lấy cục cưng, vừa hỏi: “Là con gái?”

Ryan gật đầu, hưng phấn nói năng lộn xộn: “Ừ, là con gái, là con gái giống em.

Các trưởng lão vừa rồi cũng ghé thăm, ngay cả khi tiểu bạch sư nhà Chelsea sinh ra, các trưởng lão cũng còn chưa nhìn qua.

Bọn họ đều nói đứa bé thật xinh đẹp, còn khen em thật lợi hại, lần đầu mang thai đã sinh được giống cái có năng lực sinh dục mạnh nhất.

Em bây giờ là công thần lớn nhất làng, chờ lúc em khỏe lại, còn muốn làm tiệc chúc mừng đấy.”

Đột nhiên cảnh tượng trước mắt làm Ryan ngưng bặt, Điền Hân vén áo lên, nhét một đầu vú vào miệng bé con, cục cưng liền ngừng khóc, dùng sức mút lấy mút để.Ryan không ngờ rằng bầu vú phía trước của nàng khiến hắn yêu thích không muốn buông lại còn có công dụng thần kì như vậy, giống như thú mẹ vắt sữa tươi, là nguồn thức ăn cho cục cưng, không trách bé con không chịu uống nước trái cây mà cũng không chịu ăn cháo.Tiểu bảo bảo không tham ăn như Tiểu Bạch sư nhà Mộ Sa, một bên chưa hết đã ngủ, Điền Hân nhẹ nhàng đặt cục cưng sang một bên, sau đó cũng nằm xuống cạnh con, ánh mắt chăm chú âu yếm nhìn cục cưng.Ryan bị hình ảnh ấm áp hạnh phúc này cuốn hút, cũng leo lên giường nằm phía sau Điền Hân, sau đó ôm lấy nàng, nhẹ giọng nỉ non bên tai: “Vất vả cho em, bà xã.”

Điền Hân xoay người, ôm lấy thắt lưng Ryan, cọ cọ vào ngực hắn, làm nũng nói: “Thời điểm sinh cục cưng thật đau chết đi, nhưng bây giờ nhìn con dễ thương như vậy, ngẫm lại cũng đáng giá, dáng vẻ con khả ái xinh đẹp, giống em đúng không?”_“Đúng, xinh đẹp giống em.”

Ryan cười khẽ gật gật đầu, một tay khẽ vuốt ve bụng nàng, một tay nhẹ xoa đầu nàng đang vùi trong ngực mình, khẽ hôn lên đỉnh đầu Điền Hân, hắn thật hy vọng thời gian có thể dừng lại mãi ở giây phút này, để nàng cùng cục cưng mãi mãi ở bên hắn.Bây giờ cục cưng đã chào đời, phải chăng cũng là dấu hiệu nàng sắp rời khỏi hắn, hắn không dám hỏi, bởi sợ rằng ngay sau đó nàng sẽ rời đi.

Hắn chỉ có thể không ngừng lừa gạt chính mình, có lẽ, có lẽ nàng vì luyến tiếc cục cưng mà ở lại, hoặc là chỉ cần hắn không nói, nàng không chừng cũng đã quên.Đột nhiên Điền Hân lại ngọ nguậy, tay nhỏ bé đẩy đẩy ngực hắn, Ryan cúi đầu vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Điền Hân có chút thẹn thùng nói: “Ư, nơi đó trướng khó chịu.”

Ryan vừa nghe chân mày nhíu chặt, vội vàng nói: “Làm sao khó chịu?

Em cố chịu, anh đi gọi Kreider lại đây.”

Dáng vẻ khẩn trương như muốn lập tức kéo Kreider đến.Điền Hân vội vàng kéo hắn, sẵng giọng: _“Anh gọi hắn làm gì?

Em, ngực em trướng…”_“Ách...”

Ryan sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không kịp hiểu ra.Điền Hân nhìn vẻ mặt hắn ngây ngốc, bất giác có chút buồn cười, gạt ngượng ngùng sang một bên, vén áo lên kéo bàn tay hắn đặt lên một vú mình, hồng mặt nói: “Cục cưng ăn ít, bên này hơi trướng, anh nặn bớt đi.”

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, Ryan lúc này mới hồi phục tinh thần lại, thụ sủng nhược kinh bóp lấy._“Tê…Nhẹ chút...”

Bầu vú đầy sữa càng thêm mẫn cảm, không thích ứng được với đại lực của hắn, khiến Điền Hân bị đau kêu lên.Ryan rất nhanh thu lực đạo lại, cúi đầu nhìn kia nhũ tiêm thẳng đứng chảy ra chất lỏng màu trắng, không tự chủ được cúi xuống, ngậm lấy đầu vú vào miệng, hút lấy, lập tức một chất lỏng hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp miệng, Ryan hưởng thụ nuốt xuống, không ngờ sữa này lại ngon như vậy.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 63] Tiểu bạch sư ra oai


_“Ừm…”

Cảm giác ngực bên phải sưng tấy vừa căng ra dần dần biến mất, nhưng sau đó Điền Hân lại cảm thấy tê ngứa.Mút cho đến khi cảm thấy sữa đã ít dần, thì cả người Ryan lại nóng lên, tay hắn cũng bắt đầu xấu xa sờ loạn trên người Điền Hân.Nhận thấy hắn có ý đồ gây rối, Điền Hân nhanh chóng đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: “Em vừa mới sinh, sức khỏe chưa tốt, bây giờ không được.”

Ryan khó chịu ai oán kêu một tiếng, đáng thương nhìn nàng hỏi: “Khi nào thì mới được?”

Cả ngày chỉ được nhìn mà không được chạm vào làm hắn sắp nghẹn chết.Điền Hân sửng sốt, cố gắng tự hỏi, rốt cuộc khi nào mới có thể được, nhưng nàng nghĩ đến nửa ngày cũng không nghĩ ra, thế là mù mờ nói: “Đại khái phải hơn nửa năm.”_“Nửa năm?”

Ryan khó tin la lớn, đợi nửa năm chẳng phải là muốn mạng của hắn sao._“Nếu không chính là ba tháng, trời ơi em không biết, nói chung bây giờ không được.”

Điền Hân cảm thấy lúc này mình cùng Ryan nói chuyện về vấn đề này thật sự rất xấu hổ.Ryan thấy nàng cũng mơ hồ không rõ, vì chính hạnh phúc và lợi ích của mình suy nghĩ đứng dậy nói: “Để anh đi hỏi Kreider coi sao.”_“Không được đi.”

Điền Hân nghe hắn muốn đi tìm Kreider hỏi loại chuyện này, lập tức xấu hổ giữ chặt không cho hắn đi.Ryan khó hiểu nhìn nàng nói: “Tại sao?

Kreider là thầy thuốc trong tộc, hắn nhất định sẽ biết.”

Điền Hân nhìn giống đực thú nhân không biết xấu hổ này không biết phải nói gì, đành phải đáp cho có lệ: _“Chuyện này hắn là giống đực làm sao biết được, chờ em, chờ vài ngày nữa em sẽ đi hỏi Mộ Sa.

Không cho phép anh đi hỏi Kreider, cả Chelsea cũng không được, anh nghe chưa?.”

Ryan ngẫm lại cũng có lý, thế là gật gật đầu, lại nằm xuống bên cạnh nàng, hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim đập của đối phương, không bao lâu sau lần lượt chìm vào giấc ngủ .Thời tiết dần dần ấm áp, thấm thoát bé cưng Điền Điềm đã đầy tháng, trong Sư tộc không có phong tục làm tiệc mừng đầy tháng, con của Chelsea cũng không được làm đầy tháng, tuy nhiên Điền Hân bây giờ là công thần lớn nhất trong tộc, các trưởng lão trong tộc hối hả lo liệu tiệc mừng công nàng sinh ra đứa nhỏ, vừa vặn đúng một tháng của bé cưng.Theo như phong tục ngày trước, ở giữa quảng trường bọn họ đốt một đống lửa thật lớn, bốn phía là thức ăn thịt nướng cùng các loại hoa quả trái cây, phần đông thú nhân tụ cùng một chỗ vừa hát vừa nhảy, Mộ Sa còn cố ý đem rượu trái cây còn lại ra cho mọi người thưởng thức.Điền Hân dùng da thú bao kín bảo bối Điền Điềm bế ra, bé cưng không sợ người lạ chút nào, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, tò mò nhìn bốn phía, cái miệng nhỏ nhắn trông ngóng giống tiểu anh đào, nho nhỏ, hồng hồng, dù là ai nựng, bé đều nể tình nhếch miệng cười.Điều này khiến cho các thú nhân thi nhau khen ngợi bé con dễ thương, tranh nhau muốn ôm cục cưng bé một cái.

Vừa mới bắt đầu Điềm Điềm còn cảm thấy chơi đùa thật vui luôn nở nụ cười, nhưng vừa rời khỏi vòng tay ôm ấp của mẹ một lúc cái miệng nhỏ nhắn tủi thân của bé cưng khóc rống lên, khóc đến ánh mắt ngập nước sưng đỏ, đáng thương làm cho mọi người thương yêu vô cùng.Mộ Sa đứng bên cạnh ôm Mộ Hàng hiện tại đã duy trì được hình người trong thời gian dài ở trong lòng.

Mộ Hàng vừa nghe tiếng khóc của Điềm Điềm, cũng góp vui khóc theo, trong khoảng thời gian ngắn giữa quảng trường chỉ nghe đến tiếng trẻ con khóc rõ to.Điền Hân nghe thấy tiếng khóc của bé cưng liền nhanh chóng ôm bé con vào lòng nhẹ giọng dỗ.

Bé cưng không biết là nghe được giọng nói dỗ nhẹ của mẹ hay hương vị của mẹ, dần dần tiếng khóc nhỏ lại, mở đôi mắt ngập nước rất là ủy khuất nhìn Điền Hân, giống như lên án: “Mẹ, mẹ vừa rồi đi đâu ?

Sao mẹ không ôm con?”

Nhìn dáng điệu của bé vô cùng đáng yêu, lòng Điền Hân lập tức mềm nhũn, cúi đầu hôn lên mặt cô con gái yêu thương một cái, khiến bé cưng lại nở nụ cười.Ryan ở trong đang vội chuẩn bị đồ ăn cùng nước uống, từ xa đã nghe được tiếng con gái khóc liền vội vàng chạy lại, thấy bé cưng đang nằm ở trong lòng Điền Hân vui vẻ cười, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.Nhẹ nhàng đi tới, ôm mẹ con nàng vào lòng, thừa dịp Điền Hân ngẩng đầu hôn lên môi nàng, sau đó vươn tay về phía cục cưng: “Tới đây, con gái, ba ôm.”

Bé cưng dường như nghe hiểu được, nở nụ cười, Ryan vừa ôm cục cưng thì nghe có người nói Báo tộc cho người đưa lễ vật đến, ăn mừng đầy tháng bé cưng.Trong khoảng thời gian ngắn quảng trường đều im lặng, tự động rẽ ra tạo thành lối đi cho người đưa lễ vật tới trước mặt Ryan cùng Điền Hân.Bảy tám thú nhân giống đực của Báo tộc dâng lên nhiều thịt thú, còn có một cây gỗ to thô chắc tiến tới trước Điền Hân cùng Ryan, thủ lĩnh đi đầu là báo đen Yansi.Điền Hân vừa thấy người này lập tức nhớ tới nàng mơ màng đồng ý gả con gái đến Báo tộc, trong khi nàng lại không hề muốn con gái đến Báo tộc, không khỏi khẩn trương nhìn về phía Ryan.Ryan vỗ vỗ tay trấn an nàng, tiến lên từng bước nói: “Yansi đích thân đưa lễ vật chúc mừng, Báo tộc thật sự là quá khách khí.”

Yansi cười nói: “Cô bé tương lai sau này chính là người của Báo tộc chúng tôi, nên đến ăn mừng một chút cũng là điều nên làm.”

Lời tuy là nói với Ryan, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không rời bé con trắng hồng đẹp như điêu khắc trong lòng Ryan.Tuy rằng trong lòng Ryan vô cùng không muốn, nhưng dù sao cũng chính miệng hắn đồng ý chuyện này, hiện tại cũng không đổi ý được, đành phải miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, phân phó thú nhân bên cạnh nhận lấy lễ vật của bọn họ mang tới.Chơi đùa một hồi lâu, cục cưng Điền Điềm đã mệt, mở cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, dáng vẻ vô cùng đáng yêu làm Yansi nở nụ cười, giang hai tay muốn ôm lấy.Ryan không tiện từ chối, miễn cưỡng vươn tay đưa cục cưng đưa cho gã, đột nhiên nghe thấy một tiếng rống, sau đó một cái bóng trắng lủi qua, trên tay Yansi tê rần, theo bản năng rụt tay lại, toàn bộ thần kinh giương cao cảnh giác nhảy về sau một bước, quay đầu nhìn về phía bóng trắng rơi xuống đất.Chỉ thấy trên mặt đất là một thân ảnh nho nhỏ trắng trắng, mắt hung ác nhìn gã.

Lúc này gã mới nhận ra đó là một thú nhân non mới sinh, còn chưa biết làm gì thì liền có người ngăn cản, sau đó một âm thanh trầm thấp truyền bên tai: “Thật xin lỗi, nó mới vừa sinh ra không bao lâu, không hiểu lễ phép.”

Yansi ngẩng đầu thấy người ngăn cản gã là tộc trưởng Chelsea, theo bản năng lắc đầu, tỏ vẻ không để ý.Ngay sau đó bóng dáng một giống cái nhỏ nhắn giống như Điền Hân bế nó lên, nhẹ nhàng vỗ về người nó, lập tức thú nhân nhỏ kia thay đổi thân hình, biến thành đứa bé cực kỳ xinh đẹp.Giống cái kia ôm đứa bé đến trước mặt hắn tươi cười xin lỗi: “Thật xấu hổ, có lẽ nó cảm thấy trên người anh có mùi lạ, nên cho rằng anh là người xấu mới có thể tấn công, đừng để ý nha, không bị thương chứ?”_“Không có.”

Yansi lắc đầu đáp.

Gã giấu cánh tay bị thương ở phía sau lưng, trong lòng cười khổ "đường đường là hắc báo Yansi lại bị tiểu sư tử mới sinh ra mấy tháng làm bị thương, nếu truyền ra ngoài, không phải khiến người ta cười rớt hàm răng."
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 64] Bỏ lệnh cấm


Sau việc Tiểu bạch sư làm nhốn nháo này, Yansi cũng không ngu ngốc, lấy cớ nói là có chuyện, dẫn thú nhân rời đi.Sau khi chờ bọn Yansi rời đi, thú nhân Sư tộc bắt đầu bàn chuyện sôi nổi, tất cả đề ngạc nhiên đối với chuyện Tiểu Bạch Sư có thể tấn công mạnh mẽ như vậy, vẻ mặt Chelsea cũng đầy tự hào, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía con mình.

Mộ Sa bất đắt dĩ lắc đầu, con làm sai không có người phê bình, ngược lại còn được khen ngợi, chuyện này là thế nào?

Nàng vỗ vỗ tiểu Mộ Hàng khuyên răn: _“

Sau này không được tùy tiện làm người khác bị thương biết không?”

Tiểu Bạch sư vẻ mặt vô tội nhìn nàng, giống như đang nói: “Vừa mới ra tay làm người bị thương không phải là con.”

Mộ Sa vừa định mắng mỏ nó thêm vài câu, Điền Hân ôm Điền Điềm đi tới, cúi đầu hôn trên mặt Tiểu Bạch Sư một cái, cười nói: “Tiểu Mộ Hàng, cám ơn con nha, bảo vệ em gái không để người khác ức hiếp, con cũng thật dũng cảm, là anh hùng nhỏ đây.”

Tiểu Mộ Hàng dường như nghe hiểu khanh khách nở nụ cười, Mộ Sa vừa nghe vẻ mặt tối sầm, xem ra quan niệm của nàng đã tụt hậu, ở tại thế giới thú nhân, nho nhã lễ độ hình như không được hoan nghênh.Điền Hân ôm Điền Điềm cùng Mộ Hàng một chỗ chơi một hồi, bé cưng dường như mệt, bắt đầu nháo khóc không ngừng.

Điền Hân bảo với Ryan hai mẹ con về nhà trước, rồi ôm lấy Điềm Điềm vừa đi vừa dỗ bé ngủ.Dỗ cục cưng ngủ xong, Điền Hân có chút mệt mỏi, thế là tắm rửa, nằm xuống bên cục cưng ngủ.Ngủ đến nửa đêm, trong lúc say giấc nồng nàng cảm giác có bàn tay to cực nóng ở trên người nàng sờ loạn, hơi thở tràn đầy quen thuộc pha lẫn hương vị rượu trái cây, biết ngay Ryan đã về, nhưng không thể địch lại cơn buồn ngủ, không sao mở mắt được, tránh trái tránh phải muốn né tránh sự quấy rầy, đáng tiếc, lại không tài nào trốn thoát.

“Ưhm…”

Nàng không tự chủ được rên rỉ một tiếng, miễn cưỡng mở to mắt, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn nói: “Anh đã về, vậy là đã kết thúc rồi?”

Ryan “Ừm” một tiếng xem như trả lời, môi lưỡi nóng như lửa đốt không ngừng hôn lên vành tai cùng cổ nàng, sau đó dời xuống môi nàng.Điền Hân xoay đầu vừa trốn tránh nụ hôn của hắn vừa chống tay đẩy ngực hắn, sợ đánh thức cục cưng ngủ bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, Ryan, anh đứng lên, nằm qua bên cạnh ngủ đi.”

Ryan không đáp, bá đạo đặt đôi môi nóng bỏng lên môi nàng hôn tới tấp.

Điền Hân biết hắn kìm nén sắp điên rồi, trong lòng mềm nhũn cũng phối hợp hé miệng để đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của hắn tiến vào dò xét.Được nàng phối hợp, Ryan càng hưng phấn, trong ngực kịch liệt phập phồng, thở dốc vừa thô vừa nặng, bàn tay to nắm thắt lưng của nàng, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, dục vọng dưới người đã cứng rắn to lớn áp sát cọ cọ bụng của Điền Hân.Điền Hân thẹn thùng ngọ ngoạy, nhưng trong khoang miệng bị hắn quét ngang dọc, câu lấy đầu lưỡi khiến cả người Điền Hân mền nhũn.

Ryan một tay ôm eo nàng, một tay thuận thế trượt dọc theo đường cong của nàng, rồi dời xuống dùng sức xoa nắn cặp mông xinh đẹp._“Bảo bối, anh muốn em…”

Âm thanh Ryan nồng đậm hương vị tình dục, làm cho Điền Hân giật mình, thần trí có chút mê muội lập tức hồi tỉnh lại, dùng sức đẩy hắn, hơi thở dồn dập cự tuyệt nói: “Ryan, đừng, vẫn chưa được…”

Điền Hân còn chưa nói xong đã bị Ryan ngắt lời nói: “Được, anh đã hỏi Chelsea, anh ta nói qua một tháng là có thể được.”

Điền Hân nghe vậy nhất thời xấu hổ, đã nói không cho hắn đi hỏi, hắn còn đi, thật là sắc sư tử, Điền Hân tức giận ở trên lưng hắn đánh vài cái cho đỡ tức.Lúc này dù thấy đau một chút, Ryan cũng không thèm để ý, cười khẽ, bàn tay thô ráp thuần thục thăm dò giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tiểu trân châu mẫn cảm được che đậy phía trên._“Ưhm…”

Thân thể Điền Hân được hắn âu yếm đã thành thói quen, chỉ bị hắn chạm vài cái, cả người liền mềm yếu phó mặc người cần người cứ lấy .Ryan cảm thấy nhận được nàng khuất phục, dùng sức tách hai chân nàng, làm cho hoa huyệt dính mật dịch hoàn toàn rơi vào đáy mắt hắn, ngón trỏ thô to mượn mật dịch trơn, thâm nhập tiến vào thật sâu trong tiểu huyệt, ngón tay dài rất nhanh dính đầy mật dịch bên trong tiểu huyệt._“Đừng…Ưhm…”

Trong hoa huyệt truyền đến từng đợt cảm giác tê dại, thần trí Điền Hân dần dần bị tình dục khống chế, bất giác nâng mông lên, phối hợp với ngón tay của hắn rút ra chọc vào.Tay Ryan ở trong hoa huyệt của nàng một hồi làm hoa huyệt của nàng mở rộng, tuy rằng nàng còn chưa đủ ẩm ướt, nhưng vật nam tính dưới thân hắn đã trướng phát đau, nhịn không được, thế là rút ngón tay ra, thẳng lưng đút đại nhục bổng vào trong tiểu huyệt của nàng, thật sự không thể trách hắn thô lỗ, hắn đã đói bụng từ lâu, hôm nay lại uống rất nhiều rượu, còn có thể nhịn dục vọng xuống xướng khúc dạo đầu đã là cực hạn ._“A…”

Hoa huyệt Điền Hân lâu chưa vận động, lại vừa sinh, khiến cho hoa huyệt chặt chẽ hơn trước, bị hắn thô lỗ như vậy cắm xuống lập tức đau kêu một tiếng.Ryan chỉ cảm thấy đại nhục bổng bị huyệt thịt gắt gao hút chặt, tư vị mất hồn kia quả thực muốn bức điên hắn rồi, làm sao còn để ý cảm thụ của nàng, thoải mái hừ nhẹ một tiếng, nâng chân nàng lên vác trên vai, đứng lên nửa người trên lao xuống hung hăng đem quy đầu đâm tiến tử cung ở chỗ sâu trong._“A a a…”

Điền Hân rên rỉ một tiếng thật dài, hai tay gắt gao nắm lấy da thú dưới thân, hai hàng lông mày nhíu chặt, liều chết cắn môi chịu đựng đau nhức truyền đến trong hoa huyệt.

Ô ô, rõ ràng là đã sinh đứa nhỏ, như thế nào còn đau như thế.Ryan không đợi nàng thích ứng kề sát quy đầu ngay cửa tiểu huyệt, lại hung hăng dùng lực cắm vào, làm cho đại quy đầu vừa nhanh vừa mạnh va chạm thành tử cung của nàng, động tác hung ác như muốn giết chết nàng._“A a…A…Ưhm…A…Ưhm…”

Điền Hân bị hắn dùng lực ra vào làm cho nàng tức giận thở không ra hơi, muốn nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể xụi lơ vô lực rên rỉ ở trên giường.Ryan điên cuồng ra vào mấy trăm lần, khoái cảm trong cơ thể Điền Hân tích tụ ngày càng nhiều, nhịn không được cả người run rẩy, một đợt nhiệt lưu mạnh mẽ phun ra, đại quy đầu Ryan bị nàng làm cho tê dại, khoái cảm cực đỉnh khiến sống lưng lạnh toát, thét lên một tiếng bắn ra ngoài.Cao trào qua đi, Ryan còn chưa hết ý định tiếp tục nằm đè trên người Điền Hân, liếm mồ hôi ẩm ướt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hô hấp dồn dập đùa giỡn nói: “Em đã sinh con, tiểu huyệt sao còn nhỏ như vậy, thật sự là bức chết anh, vợ yêu, em thích vậy phải không?”

Nghe xong lời thô tục hắn nói, Điền Hân vừa thẹn vừa giận, nhéo bên hông hắn, sẵng giọng: “Đi xuống, nặng chết em.”
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 65] Người khởi xướng


_“Vợ yêu, em để anh khát lâu như vậy, một lần sao có thể đủ, đêm nay em đừng hòng ngủ.”

Vật nam tính cứng rắn ở trong tiểu huyệt Điền Hân lại cứng lên, phần eo hắn bắt đầu động tác đi chuyển xong vòng chậm rãi, vách tường hoa huyệt Điền Hân bên trong ngứa khó nhịn._“Ưm…Đừng…Anh…Em mệt lắm rồi, ngày mai lại làm …”

Điền Hân biết hắn được bỏ lệnh cấm, đêm nay lại uống rượu, căn bản không khống chế được dục vọng, thực sự muốn làm cả đêm, thế này thì thắt lưng nàng ngày mai nguy cơ phải chặt đứt, thế là khẽ giãy dụa cầu xin tha thứ._“Bé yêu, em sẽ thích, anh sẽ làm cho em khóc lóc cầu anh lấp đầy em.”

Nơi nào đó của Ryan như cũng đồng tình, bàn tay to nâng eo của nàng lên, rút đại nhục bổng ra, khiến tinh dịch bên trong đi ra ngoài, sau đó phủ đại nhục bổng, thẳng lưng một cái một lần nữa đem đỉnh đầu đại nhục bổng to lớn đâm thẳng vào hoa huyệt của Điền Hân, đứng lên hung mãnh rút ra chọc vào._“Ông xã…Nhẹ chút…Đau…A…”

Điền Hân khổ sở kêu ra tiếng, bàn tay nhỏ bé gắt gao bắt lấy da thú dưới thân, vô lực thừa nhận dưới thân va chạm.

Hoa huyệt đã lâu chưa vận động, vách tường thịt càng trở nên mềm mại, vừa bị hắn điên cuồng bị hắn mạnh mẽ ra vào xuyên suốt, không thể chống đỡ.Ryan thoáng nhẹ nhàng hơn, một bàn tay mò lên, nắm lấy một bầu vú nàng dùng lực xoa nắn: “Em yêu, vú có phải nở ra hay không, anh giúp em xoa bóp?

Nha?”

Hắn chỉ bóp nhẹ một chút là liền chảy sữa.Hoa huyệt Điền Hân bị đại nhục bổng của hắn ra vào làm cho đau rát, vú cũng bị hắn xoa nắn có chút đau.

Nàng ngẩng đầu lên âm thanh mị hoặc cần xin hắn nói: “A…Đau…Nhẹ chút…

Anh…Nhẹ chút…Xin anh…A…”

Ryan nhìn chất lỏng màu trắng ngà kia, lại nghĩ tới hương vị ngọt ngào, không tự chủ được cúi người xuống, ngậm đầu ngực trắng hồng hút vào, đồng thời động tác dưới thân cũng không ngừng, chầm chậm tiến vào nơi sâu nhất._“Ưm…A…”

Điền Hân thoải mái nheo mắt lại, hưởng thụ khoái cảm được phóng thích.

Ngón tay chậm rãi luồn vào gáy Ryan, nhẹ nhàng nắm tóc vuốt ve.Ryan tham lam hút hết hai bên vú nàng, mãi đến khi bên trong sữa tươi đều hết sạch, lúc này mới hưng phấn ngẩng đầu lên, cười gian tà, nâng đùi của nàng, hung mãnh rút ra chọc vào._“A a…Quá nhanh…Ưhm…Chậm…Chậm một chút…A…”

Hắn bất thình lình thay đổi làm Điền Hân hoảng sợ, dồn dập thở dốc._“Nhanh sao?

Vợ yêu, nhưng anh lại cảm thấy quá chậm.”

Hơi thở Ryan phun ở cần cổ nàng, nhìn biểu hiện của nàng vừa thống khổ vừa vui thích, tốc độ lại càng nhanh hơn, càng thêm mạnh, dịch trắng bên trong hoa huyệt của nàng tràn ra xung quanh._“A…A a…A a a…”

Điền Hân bị hắn đâm sâu đã không còn sức nói chuyện, đại nhục bổng của hắn thật sự là quá dài, mỗi lần đỉnh của hắn đâm vào giống như đâm tới tận trái tim của nàng._“A…A…Đừng…Đừng…A a a…”

Nàng bị đâm mạnh đến toàn thân nhộn nhạo, trong miệng kiều mị kêu không thôi, chìm đắm trong dòng chảy tình dục.

Nàng không ngừng nắm lấy da thú khẽ nhích người lên, nhưng nàng trốn làm sao được đại nhục bổng của Ryan.Ryan cảm giác được hoa huyệt nàng theo quy luật co rút lại, biết nàng sắp cao trào, động tác nhanh hơn, đại nhục bổng thật lớn thâm nhập sâu lại mạnh mẽ đâm vào nộn huyệt, thành tử cung chặt chẽ không co rút được, gắt gao hút chặt hắn._“A…”

Điền Hân kêu một tiếng thật dài, lên đỉnh, Ryan bị nàng kịch liệt co rút lại thét lớn một tiếng, khẽ rên một tiếng: “Nhanh quá.”

Sau đó cố gắng di chuyển cái mông, càng dùng sức ra vào nộn huyệt._“A…Không cần…Anh…Xin anh…A…”

Cao trào làm cho hoa huyệt càng thêm mẫn cảm, nàng cảm thấy hoa nguyệt chính mình bị hắn bức muốn hư, hắn càng cố ý dùng đại quy đầu nghiền nát vách tường tử cung, càng điên cuồng kích thích làm cho nàng cơ hồ muốn thất thanh thét chói tai._“Xoắn chặt như vậy…Còn nói không…Cái miệng nhỏ nhắn này cũng thật không thành thực…”

Ryan bị hoa huyệt của nàng rất nhanh làm cho mất hồn khoái cảm kích thích động tác càng thêm hung mãnh, trán dần dần chảy ra mồ hôi, tích tụ ở trên ngực nàng, dâm mỹ mà mị hoặc._“A a…Không được…Tha em…A…”

Quá nhiều kích tình làm cho nàng thể lực cạn kiệt, khó nhịn xụi lơ ở trên giường, vách tường thịt co rút mạnh, tựa hồ muốn đẩy đại nhục bổng của hắn ra._“Vợ yêu, em muốn bẻ gãy anh sao?”

Ryan bị nàng ép chặt thét lớn một tiếng, thô suyễn mở rộng chân nàng, đại nhục bổng cứng như thép thật mạnh đi vào tận gốc, giống như muốn nghiền nát nàng, không để ý tới lời xin tha của nàng, điên cuồng rút ra chọc vào.Điền Hân bị hắn ra vào mồ hôi như mưa, tiếng rên rỉ dần dần yếu đi nhỏ dần, dường như sắp ngất xỉu.Đột nhiên bên người truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, Điền Hân giật mình một cái, đột nhiên tỉnh lại, dùng sức đánh nam nhân phía trên mình còn đang liên tục rút ra chọc vào, thở hổn hển nói: “Đi ra ngoài, con khóc.”

Ryan đang cao hứng, đột nhiên bị cắt ngang thật sự khó chịu nhịn không được, nhưng nghe tiếng cục cưng khóc trong lòng hắn giống như vật gì xuyên qua, đau lòng không thôi, thế là lại dùng sức đâm hai cái, mới không cam lòng không muốn rút đại nhục bổng từ tiểu huyệt kia ấm áp mất hồn kia đi ra.Điền Hân chống đỡ thân mình bủn rủn, xoay người sang chỗ khác, ôn nhu nhìn chăm chú cục cưng, dịu dàng dỗ: “A, A, cục cưng ngoan, không khóc, không khóc, mẹ đến đây, mẹ đến đây.”

Một bên giở một bên mở da thú trên người cục cưng ra xem cục cưng có phải tè dầm hay không, Ryan cố nén nóng lòng phát tiết dục vọng phối hợp đứng dậy đi lấy da thú sạch, giúp cục cưng thay.Thay da thú sạch sẽ, lại được mẹ đến dỗ dành, bé cưng tựa hồ thư thái chút, tiếng khóc nhỏ dần nhỏ giọng nức nở, Điền Hân đưa một bên đầu vú nhét vào miệng cục cưng, nhẹ giọng dỗ nàng ngủ.Ryan đem da thú đi giặt, phơi khô, thế này mới một lần nữa leo lên giường, dịu dàng nhìn chăm chú Điền Hân cho cục cưng bú sữaBởi vì vừa rồi hai vú sữa đều bị Ryan hút cái sạch sẽ, giờ sữa đã không còn bao nhiêu, bé cưng hút một hồi vốn không có, đem đầu vú phun ra, chép chép miệng ủy khuất khóc lên.Điền Hân rất nhanh nhét một bên đầu vú khác vào miệng bé, tuy rằng cũng không còn bao nhiêu, nhưng tạm thời dỗ nó ngủ, bé cưng có sữa, thế này mới dừng tiếng khóc dùng sức mút.Nhìn con gái yêu hơi nhíu mày, Điền Hân hung ác trừng mắt nhìn người khởi xướng phía sau, nhưng trong mắt Ryan lại thành dáng vẻ quyến rũ hắn, nhìn bên cạnh nàng cho bé cưng bú sữa, bắp đùi chỗ lầy lội không chịu nổi, hơi hơi tách ra giữa hai chân chỗ còn có thể thấy huyệt khẩu kia mất hồn vẫn như cũ sưng đỏ không chịu nổi, đang run nhè nhẹ.Cố nén dục vọng, lại mãnh liệt bao phủ lý trí hắn, rốt cuộc nhịn không được tách chân nàng ra, nằm nghiêng theo nàng phía sau liền rất nhanh đi vào.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 66] Tiểu sắc sư tử


_“A...”

Điền Hân không đề phòng, bị hắn đẩy về phía trước, may là hắn ôm thắt lưng nàng, nàng mới không đè lên con gái._“Anh điên ư...Mau, mau dừng lại...A...”

Điền Hân một tay ôm con gái bên người, vừa chịu đựng va chạm dưới thân, vừa cố gắng ổn định phía trên cho con gái bú sữa, tư thế này khiến nàng xấu hổ vô cùng kêu lên._“Ngoan...Nhịn một chút...Rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Ryan hôn dọc lưng nàng nhẹ giọng dỗ đồng thời đẩy mạnh tốc độ dưới thân, rút ra chọc vào nhanh hơn._“Ưm...”

Điền Hân cố giữ cho con gái phía dưới không bị đè, tinh thần khẩn trương thân thể lại càng thêm mẫn cảm, bị đỉnh hơn mười lần liền kịch liệt run rẩy cao trào.Cũng may tiểu bảo bối ăn no bụng rồi thì ngoan ngoãn ngủ, Ryan thấy con gái đã ngủ, rất nhanh ôm Điền Hân sang một bên, đổi thành quỳ tư thế, cái mông tuyết trắng nâng cao, hắn niết mông nàng, lại thật mạnh đỉnh nhập, không để ý tới nàng cầu xin.Ryan có rượu vào sức lực thật sự hung hăng ép buộc nàng một đêm, đến khi trời sáng, Điền Hân rốt cuộc không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, lúc này mới bỏ qua.Ryan thỏa mãn dục vọng cả người sảng khoái, nhìn mặt Điền Hân còn vương nước mắt ngủ mê man, nhẹ nhàng vén mái tóc ẩm ướt dính trên trán đẫm mồ hôi, yêu thương hôn xuống.

Không biết khi nào nàng sẽ rời đi, cho nên hắn muốn nhớ kỹ từng giây từng phút cùng nàng ở một chỗ.Ryan không thấy buồn ngủ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, cho mãi đến khi cục cưng lại bắt đầu khóc nỉ non, Ryan đau lòng nhìn Điền Hân vừa mới ngủ, nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ được quấn trong da thú, vừa nhẹ giọng dỗ vừa đi ra ngoài: “Bảo bối không khóc nha, ba ôm, ngoan nào, mẹ đang ngủ, chúng ta không nên làm phiền mẹ, ngoan nào.”

Tiểu bảo bối như là nghe hiểu liền nín khóc, ủy khuất kéo kéo thấp giọng nức nở.

Ryan thấy cục cưng hình như là đói bụng, ôm bé đến phòng bếp cầm trái cây chín mộng, từng chút từng chút mớm đút nước trái cây vào trong miệng bé, Điền Điềm bảo bối cũng không khó ăn, cố gắng nuốt nước trái cây, ăn no còn vung bàn tay nhỏ xíu chơi đùa cùng Ryan.Ryan cùng cục cưng chơi trong chốc lát thì nghe có người gõ cửa, mở cửa nhìn thì ra là Mộ Sa ôm Tiểu Bạch sư đến tìm Điền Điềm chơi, Điền Điềm thấy Tiểu Bạch sư dường như thật cao hứng bộ dáng, y y a a cùng hắn chào hỏi.Tiểu Bạch sư thấy Điền Điềm bảo bối cũng thật hưng phấn, giãy dụa trong lòng mẹ, Mộ Sa ôm hắn đến bên Điền Điềm.

Tiểu Bạch sư bất ngờ vươn đầu lưỡi liếm môi bảo bối nhi hai cái, chọc Điền Điềm cười khanh khách.Ryan vừa thấy lại mất hứng, tiểu sư tử này nhỏ như thế đã dám hôn môi con gái hắn, khi trưởng thành sẽ càng nguy hiểm, hắn ôm Điền Điềm lui về sau hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Tiểu Bạch sư.Động tác Tiểu Bạch sư ngoài dự đoán của mọi người khiến cho Mộ Sa không biết phải nói gì, nàng thật sự không nghĩ tới con nhà mình lại là tiểu sắc nhi, vẫn còn chưa biết nói thì đã biết phi lễ con gái nhà người ta.Tiểu Bạch sư thấy Điền Điềm cách xa nó, với tay không tới, bất mãn ô ô ra tiếng.

Mộ Sa vỗ nhẹ ở nó lưng hai cái, có ý bảo nó an phận một chút sau đó xấu hổ ho nhẹ một chút, thuận miệng hỏi: _“Điền Hân đâu?”

Lúc này đến phiên Ryan xấu hổ, ánh mắt hắn có chút mập mờ nói: “Cô ấy còn đang ngủ.”

Còn đang ngủ?

Mộ Sa sửng sốt một chút, đã đến giờ này mà còn đang ngủ sao, nàng ấy bình thường không phải là sâu ngủ, hơn nữa đứa nhỏ đã tỉnh thì sao nàng ấy lại ngủ được, đột nhiên nghĩ đến cục cưng Điền Điềm ngày hôm qua vừa tròn một tháng thì liền hiểu ra, giống đực thú nhân dục vọng mãnh liệt, bị cấm dục mấy tháng gần như là nghẹn sắp hỏng rồi, giờ bỏ được lệnh cấm chắc chắn sẽ điên cuồng gây sức ép vài ngày, lần trước hắn và Ðiền Hân ở nhà nàng thì có một đêm nàng nghe được tiếng rên rỉ cùng âm thanh thô suyễn, thật sự khiến nàng lĩnh giáo được hắn tuy bề ngoài nhã nhặn nhưng bên trong vẫn là thú tính mãnh liệt.Mộ Sa cũng là người từng trải, biết bị hung hãng ép buộc một buổi tối, chắc rằng Ðiền Hân không ngủ đến buổi chiều thì không dậy nổi.Hiểu rõ nên Mộ Sa mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Vậy ngày mai mới đến chơi với cô ấy vậy.”

Nàng ấy cúi đầu ôn nhu nói với Tiểu Bạch sư: “Hàng Hàng, dì Ðiền Hân còn đang ngủ, chúng ta ngày mai lại đến tìm Ðiền Ðiềm chơi, bye bye với dượng Ryan đi.”

Sau đó nâng chân trước của Tiểu Bạch quơ quơ làm động tác chào tạm biệt, rồi ôm Tiểu Bạch sư về nhà.Ryan nhìn bóng dáng Mộ Sa đi xa, trong lòng lại tĩnh lặng như nước, cảm giác tâm động khác thường trước kia đã không còn bóng dáng, không khỏi cảm thấy may mắn, may lúc trước Chelsea chạy tới kịp thời, hắn mới không gây họa lớn, bằng không hắn làm sao có thể gặp được Ðiền Hân, thần rừng rậm thật sự là đối với hắn không tệ, cảm tạ thần rừng rậm phù hộ.Ðiền Hân quả nhiên ngủ thẳng buổi chiều mới tỉnh lại, vừa khẽ động, xương cốt cả người giống như là từng bị người ta đánh nát sau đó lắp lại, đau nhức khó chịu._“Ưm…”

Ðiền Hân nhịn không được cau mày, thống khổ kêu rên ra tiếng.Nghe thấy trên giường phát ra thanh âm, Ryan đang ôm cục cưng dỗ con ngủ vội vàng chạy tới bên giường, khuôn mặt tươi cười lấy lòng ôn nhu hỏi: “Em tỉnh?”

Điền Hân theo bản năng gật gật đầu, lập tức hình ảnh điên cuồng dâm mỹ tối hôm qua ở trong đầu hiện lên, nhất thời nàng vừa thẹn thùng vừa tức giận còn có chút ủy khuất, hung hăng liếc mắt trừng Ryan một cái, đưa tay ôm lấy cục cưng.Cục cưng cả ngày không được bú mẹ, đói khóc chỉ được Ryan đút một chút nước trái cây, bây giờ ngửi được mùi sữa vội vàng lủi vào trong lòng mẹ, cái miệng nhỏ nhắn áp đến ngực mẹ tìm đầu vú.Nhìn thấy cục cưng đói bụng đến vậy, Điền Hân cũng có chút đau lòng, đem đầu vú nhanh nhét vào miệng con gái, Điền Điềm bảo bối thỏa mãn mút lấy.Ryan bị liếc một cái, chột dạ sờ sờ mũi, tối hôm qua hắn dường như có chút quá trớn, nhìn nàng bây giờ còn vừa động liền khó chịu đến cau mày, nhanh chân đi nấu nước để nàng tắm, lại vừa chuẩn bị thuốc mỡ giảm đau cho nàng.Điền Hân cho đứa nhỏ bú sữa rồi dỗ nó ngủ xong hắn ôm nàng ngâm nước ấm, giúp nàng thoa tốt thuốc mỡ, sau đó hắn để nàng ghé vào trên giường, nhẹ nhàng mát xa ở phía sau nàng.Điền Hân ghé vào trên giường thoải mái thở dài, nàng vốn rất giận khi hắn ép buộc nàng không biết chừng mực, muốn lạnh nhạt với hắn vài ngày, không thèm quan tâm hắn, nhưng thấy hắn vừa nấu nước vừa mát xa, thái độ nhận sai rất có lòng thành, hơn nữa đứa nhỏ đã đầy tháng, nàng cũng sắp phải rời khỏi, cho nên không muốn cùng hắn so đo.Điền Hân mơ mơ màng màng nghĩ, dục vọng hắn mãnh liệt như thế, sau này nàng đi rồi hắn giải quyết dục vọng làm sao?
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 67] Trăm lần nghĩ ngợi


Nàng nên giúp hắn tìm kiếm bạn đời mới trước khi rời đi, cũng thuận tiện giúp cục cưng tìm được một người mẹ sau này.

Điền Hân bị hắn một đêm "dịu dàng" muốn nàng làm nàng sợ tới mức nhất thời tỉnh táo ra.Mạnh mẽ xoay người lại, biểu tình nghiêm túc nhìn Ryan, Ryan bị nàng nhìn đến có chút sợ hãi, không khỏi thấp giọng hỏi nói: “Xảy ra chuyện gì vậy bà xã, sao lại nhìn anh như thế?”_“Ừ…”

Điền Hân do dự đáp, nhẹ nhàng đặt con gái xuống liền sà vào lòng Ryan, ôm lấy thắt lưng hắn, giương mắt nhìn hắn nói: “Ryan, nhân sư tộc các anh nếu như bạn đời ngoài ý muốn chết đi thì sẽ thế nào?”

Ryan hơi hơi sửng sốt, tuy rằng không rõ vì sao nàng hỏi như thế, nhưng vẫn suy nghĩ rồi trả lời: “Một số người sẽ trông coi thi thể bạn đời sau đó không ăn không uống rồi cùng chết đi...”

Tự tử?

Sao thế được, Điền Hân vội vàng xen lời hắn: “Vậy nếu có đứa nhỏ cần chiếu cố thì sao?”_“Nếu có đứa nhỏ cần chiếu cố thì đương nhiên sẽ sống để chăm sóc đứa nhỏ a.”

Không hiểu tại sao nàng lại để ý vấn đề này như thế, Ryan một bên trả lời, một bên vỗ nhẹ lưng trấn an tâm tình xao động của nàng._“Vậy không thể lại cưới lại, tìm một giống cái mới hay sao?”

Điền Hân nắm chặt cánh tay Ryan hỏi._“Có thể.”

Ryan không chắc chắn lắm.

Nhân sư tộc bọn hắn cả sinh mạng và sức lực đều rất mạnh, huống chi trên thực tế giống cái bạn đời chết giữa chừng rất ít, cho nên ví dụ tham khảo trường hợp này rất hiếm._“Bạn đời mới đối xử với đứa nhỏ đó có tốt không?”

Đây mới là điều Điền Hân lo lắng nhất.Nghe thế, Ryan cuối cùng hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, ánh mắt buồn bã, cố ý hù dọa nàng nói: “Người đó sẽ đem đứa nhỏ đuổi đi, lập gia rồi tự mang thai đứa nhỏ của chính hắn.”_“Không thể, tuyệt đối không thể.”

Điền Hân không nhịn được nói lớn._“Em nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức cục cưng.”

Ryan nhanh chóng che miệng nàng, nhẹ giọng nhắc nhở.Điền Hân gỡ tay hắn xuống, nhỏ giọng khẩn cầu nói: “Ryan, đừng đuổi cục cưng đi lập gia được không, nó còn nhỏ như vậy, lại là con gái, nó sống một mình sẽ rất nguy hiểm.

Anh có thể đừng lấy giống cái mới hay không...”

Điền Hân biết chính mình yêu cầu này thực quá đáng, cho nên thanh âm yếu bớt đi xuống, đáng thương nhìn Ryan.Ryan nhìn nàng nửa ngày, mới thì thào mở miệng nói: “Muốn cho anh không cưới giống cái mới, em cũng đừng rời đi.”_“Em...”

Điền Hân nghẹn lời, đề tài này bọn họ dường như đã bàn hơn trăm lần, nhưng mà nàng đến cuối cùng vẫn không thể hạ được quyết tâm ở lại: “Hai người chờ em được không, chờ sau khi ông nội sống hết quãng đời còn lại em sẽ trở về.”

Điền Hân lại một lần nữa nhượng bộ.Ryan nhìn nàng không nói gì làm tim Điền Hân càng thêm bối rối, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, hai chân cũng chặt chẽ bám vào người hắn, giọng điệu mang theo nghẹn ngào kể lại:_“Khi em năm tuổi, cha mẹ em bất ngờ qua đời, là ông nội bà nội nuôi em lớn, đến khi mười tuổi bà nội cũng sinh bệnh mất đi, từ đó về sau chỉ còn lại em cùng ông nội nương tựa vào nhau mà sống.

Ông nội vất vả làm việc ở phòng khám trung y để cho em được đến trường...”_“...Khó khăn lắm em mới tốt nghiệp đại học, có thể kế thừa phòng khám trung y của ông nội, vốn định sau này sẽ hiếu kính ông thật tốt, để cho ông yên ổn lúc tuổi già, nhưng không nghĩ tới em lên núi hái thuốc lại đến thế giới này.

Em rất lo lắng ông nội một mình cô độc già đi, bên người không ai chiếu cố, cho nên…Cho nên em phải trở về, Ryan, anh tha thứ em, không phải em nhẫn tâm, em là bất đắc dĩ, anh chờ em được không, em sẽ trở về, anh chờ em được không?”

Đây là nàng lần đầu tiên đem thân thế nói cho người khác nghe, với bằng hữu tốt nhất nàng cũng chưa từng nói qua, nàng không muốn để cho người khác thương hại mình, cho dù không có cha mẹ lại như thế nào, nàng có ông nội, ông cho nàng toàn bộ tình thương, cho nên nàng vẫn vui vẻ kiên cường.Ryan đối với lời nói của nàng cái hiểu cái không, nhưng vướng mắc
trong lòng nàng làm cho hắn rất là đau lòng, không khỏi thở dài, nhẹ nhàng lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, ôn nhu nói: _“Yên tâm đi, anh sẽ không cưới giống cái khác, anh sẽ trông coi nuôi dưỡng cục cưng, em...Khi nào sẽ đi ?”

Điền Hân nghe vậy sửng sốt, thực cảm động nhìn Ryan, khẽ cắn môi hạ quyết tâm nói: “Ba ngày nữa...”

Nàng phải buộc chính mình nhanh chóng rời khỏi, nếu không nàng sợ càng ở chung với cục cưng nàng sẽ càng luyến tiếc khi ra đi.Ryan gật gật đầu, cái gì cũng không nói đứng dậy đi giúp nàng chuẩn bị đồ đạc khi ra đi, thật sự cái gì cũng không muốn làm nhưng vì hắn muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nếu không hắn sợ hắn sẽ thất thố rơi lệ...Ðiền Hân sử dụng thời gian ba ngày này cùng Mộ Sa đi từ biệt với từng giống cái thú nhân khác trong thôn, thỉnh cầu bọn họ chiếu cố Ðiền Ðiềm bảo bối nhiều hơn, cũng tự mình chế tác túi thảo dược tặng cho mọi người làm lễ vật chia tay.Giống cái thú nhân trong thôn với Ðiền Hân không được thân thiết, bởi vì nàng mới đến một thời gian mà còn không lâu đã mang thai, Ryan lại vây quanh ở bên nàng suốt ngày nên bọn họ không có nhiều cơ hội cùng nàng tiếp xúc, lúc này nghe nói nàng phải rời khỏi thì cảm thấy rất là kinh ngạc, tò mò hỏi vài câu, nhưng Ðiền Hân ấp úng không chịu nói tỉ mỉ, bọn họ cũng không hỏi tiếp nữa, lễ phép tỏ vẻ sẽ giúp nàng chiếu cố Ðiền Ðiềm bảo bối.Mộ Sa thấy tiếc với quyết định rời đi của Điền Hân, nhưng mỗi người đều có chí hướng, nếu nàng ấy có ý muốn đi nàng cũng không ngăn cản được, nhận lời nàng ấy cố hết sức chăm sóc tốt cho Ðiền Ðiềm, Ðiền Hân lúc này mới thoáng an tâm.Sáng sớm ngày thứ tư, Ðiền Hân và Ryan ôm theo Ðiền Ðiềm một nhà ba người lên đường.

Ðiền Ðiềm dường như cũng cảm nhận được cha mẹ lúc này không vui nên dọc đuờng đi đều rất nhu thuận, không khóc cũng không nháo, chỉ mở to đôi mắt tròn nhìn cha rồi lại nhìn mẹ.Ðiền Hân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn của con gái, trong lòng rối như tơ vò, nàng quả là một người mẹ nhẫn tâm, thật xin lỗi a, bảo bối, tha thứ cho mẹ, mẹ có nỗi khổ riêng, con đừng oán trách mẹ.
 
Back
Top Bottom