Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)

[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 48] Thật xin lỗi


Nghe hắn bằng lòng thả nàng đi, Điền Hân vừa vui sướng vừa cảm thấy mất mát khó tả, miễn cưỡng đè nén tình cảm phức tạp này, nghĩ đến phải đợi chín tháng mười ngày mới có thể sinh hạ đứa bé, thời gian này không phải là ngắn, vừa định mở miệng, đã bị Ryan ngắt lời nói: “Anh chỉ có một yêu cầu này.”

Tay Điền Hân không tự chủ sờ xuống bụng mình, từ sau khi biết mình mang thai, nàng vẫn cảm thấy xúc động nôn nóng trong lòng, nàng sợ bản thân luyến tiếc đứa nhỏ, cho nên vẫn không chịu thẳng thắn thừa nhận sự tồn tại của nó, bây giờ ngẫm lại, sinh nó ra, để lại cho Ryan nuôi nấng tựa hồ là lựa chọn tốt nhất, thế là chậm rãi gật đầu.Ryan thấy nàng gật đầu, mặt không thay đổi rút đại nhục bổng từ trong hoa huyệt nàng ra, sau đó lên bờ mặc quần áo, chỉnh trang xong, lẳng lặng đứng trên bờ chờ Điền Hân.Không được hắn ôm ấp, Điền Hân tuy rằng ngâm người trong suối nước nóng những vẫn cảm thấy lạnh lẽo, sự lạnh lẽo từ đáy lòng, làm nàng không nhịn được rùng mình.

Ngâm mình trong ôn tuyền một hồi, sau đó lấy tay rửa sạch tinh dịch bên trong, không chút khí lực đi về phía bờ, nàng cố hết sức leo lên bờ, nhưng cơ thể vừa bị hung hăng yêu thương suy yếu vô cùng, đành phải cầu cứu nhìn về phía Ryan.Ryan bất đắc dĩ thở dài, vươn tay kéo nàng ra khỏi suối nước nóng, hắn vẫn mãi không thể nhẫn tâm với nàng, cho dù nàng một lòng muốn rời xa hắn.Nhìn Điền Hân mặc quần áo chỉnh chu rồi, Ryan xoay người đi trước về phía thôn, Điền Hân nhìn bóng dáng hắn, có chút ủy khuất mếu máo, chạy chậm bước theo.Thời điểm hai người rời thôn cực kì cao hứng phấn chấn, ngọt ngào nồng nàn, nhưng thời điểm trở về lại thành trầm trầm sặc mùi tử khí, một trước một sau, Mộ Sa đang ở trong khu vườn nhỏ nhìn thấy, lấy làm lạ la lớn: _“Điền Hân.”

Điền Hân nghe thấy có người kêu tên nàng, dừng bước, ngoái đầu nhìn thoáng, thì ra là Mộ Sa, quay đầu về hướng Ryan, vừa vặn Ryan cũng quay đầu nhìn.Bốn mắt nhìn nhau, mặt Ryan lại không chút thay đổi quay đầu đi, tiếp tục bước về nhà.Đối với thái độ lạnh như băng của hắn, Điền Hân rất khó chịu.

Tuy rằng biết Ryan như vậy với nàng cũng là nàng tự tìm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên cảm giác mất mát tột cùng.Vì không muốn về nhà đối mặt với thái độ lạnh lùng của hắn, Điền Hân xoay người đi theo Mộ Sa, Mộ Sa thân thiết hỏi: “Cô và Ryan xảy ra chuyện gì vậy?

Thời điểm đi ra ngoài không phải rất thân thiết sao?”

Điền Hân lắc đầu, nói có lệ: _“Không cái gì, anh ấy với tôi không có gì.”

Không biết vì sao, chuyện giữa nàng và Ryan, Điền Hân không muốn nhiều lời, có lẽ chính lương tâm nàng cũng cho rằng mình không đúng.Mộ Sa thấy nàng không muốn nói, cũng không truy vấn, trấn an nàng một hai câu, bảo Ryan tính tình tốt lắm, nói vài ba câu dễ nghe, là có thể tùy ý sai bảo hắn.Điền Hân gật đầu sau đó chỉ một gốc cây mạ lảng sang chuyện khác hỏi: “Đây là cái gì?”

Nói đến cây mạ kia, ánh mắt Mộ Sa lập tức sáng lên, hưng trí bừng bừng giải thích: “Đây là bông mạ, năm trước tôi thu hoạnh được một ít, còn đây là cây bông, năm nay nhiều hơn một ít, nói không chừng đến mùa thu đủ may áo mặc, còn nữa ở đây còn có khoai lang, còn có…”

Nhìn Mộ Sa hưng phấn chỉ từng gốc cho nàng xem, Điền Hân trong lòng xúc động, chín tháng sau nàng phải rời khỏi nơi này, nàng cũng nên cố gắng nổ lực cải thiện cuộc sống nơi này, dù sao tương lai cục cưng nàng cũng sinh sống ở đây, hơn nữa Ryan cũng sẽ vẫn sinh sống tại nơi này.Nói là làm liền, Điền Hân hỏi Mộ Sa nhà thầy thuốc trong thôn ở đâu, Mộ Sa hoảng sợ cho là nàng lại có ý bỏ đứa bé, mãi đến khi Điền Hân giải thích, nhà nàng là trung y thế gia, tuy rằng không được chân truyền, nhưng biết về y dược không ít, chỉ là dược tính thực vật nơi này không rành, muốn đi kiếm thầy thuốc tìm hiểu.Nghe Điền Hân giải thích, Mộ Sa yên tâm, tự mình dẫn Điền Hân đi đến nhà Kreider.Kreider trùng hợp cũng đang ở nhà, nghe Điền Hân nói xong, Kreider quả thực rất vui sướng.

Thú nhân trong thôn rất lười, không người nào muốn cùng hắn nghiên cứu thảo dược thực vật, cho nên y thuật cao thấp trong thôn đều chỉ nhờ hắn, không ai để tham thảo nghiên cứu, quả thực rất buồn chán.Bây giờ Điền Hân chủ động yêu cầu thỉnh giáo y thuật hắn, thật sự hắn vui mừng đến phát điên, hai người nhất thời tán gẫu quên thời gian, mãi đến khi tối rồi vẫn chưa dừng lại.

Mộ Sa ngồi trên ghế bên cạnh nghe ngủ quên mất, vậy mà hai người kia vẫn không hề phát hiện ra, cuối cùng vẫn là Chelsea về nhà không thấy Mộ Sa, tìm đến cắt ngang câu chuyện của hai người.Mộ Sa bị Chelsea ôm về nhà, Điền Hân nhìn nhìn sắc trời, cũng không sớm, thế là hẹn Kreider mai đến học tập, sau đó đứng dậy về nhà.Thời điểm về nhà Ryan đã nằm trên giường ngủ, cơm chiều để trên bàn, cũng không biết hắn đã ăn chưa.

Điền Hân ăn vội vàng, tắm rửa qua loa rồi leo lên giường, nằm xuống cạnh Ryan.Vòng tay ấm áp nàng mong chờ hằng ngày không còn nữa, Điền Hân cảm thấy không thích ứng được, cứ thế trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ nổi.Thế là nàng chủ động dựa vào, ôm lấy thắt lưng hắn, mặt áp sát lưng Ryan, lẩm bẩm nói: “Ryan, anh đừng như vậy, anh như vậy lòng em buồn bã khổ sở, chúng ta hãy vui vẻ bên nhau chín tháng đi, cho em hồi ức tốt đẹp để sau này nhớ lại.”

Ryan nghe vậy vèo một cái, xoay người đè lên nàng, "Xoẹt" một tiếng xé rách quần áo nàng, rống lên: “Em không phải cái gì cũng không cần sao, không cần anh, không cần cục cưng, vậy em còn muốn nhớ lại làm gì, lưu lại làm gì.”

Nói rồi kéo hai chân nàng ra, không hề báo trước động thân mà vào, Ryan phẫn nộ đau thương trừng mắt nhìn thân hình nhỏ bé phía dưới, thắt lưng hưng hăng luật động, ra sức va chạm hoa huyệt nàng._“Ư…”

Điền Hân cảm giác hạ thể đau đớn giống như bị xé rách, đau đến độ chảy nước mắt, đau đớn mãnh liệt làm nàng tỉnh táo, cảm nhận được trái tim Ryan so với nỗi đau cơ thể nàng còn đau hơn.Đau lòng khôn nguôi dâng trào, Điền Hân cố nén cảm giác đau đớn nơi hoa huyệt, đung đưa vòng eo phối hợp với hắn, vươn cánh tay bám lấy bờ vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn nghẹn ngào nói: _“Ryan, thực xin lỗi, Ryan, thực xin lỗiThực xin lỗi...”

Từng lời xin lỗi nghẹn ngào kia, chậm rãi xua tan cơn tức giận của Ryan, động tác hắn dần dần dịu dàng hơn, đôi môi ẩm ướt nóng ấm khẽ hôn lên làn da trắng nõn của nàng, ngón tay ôn nhu vuốt ve hai má nàng, cất tiếng khẩn khoản cầu xin: “Ở lại với anh được không?”_“Em…”

Điền Hân nghẹn lời, giờ này khắc này nàng thật sự rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh ông nội hai mắt đẫm lệ, lại làm cho nàng không thể không cứng rắn.Ryan đợi nửa ngày không thấy nàng trả lời, thất vọng ưỡn thắt lưng, mãnh liệt rút ra chọc vào, động tác mạnh mẽ tra tấn, như muốn phát tiết nỗi thất vọng đau thương trong lòng mình.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 49] Rất rất yêu em


Ryan ép buộc nàng suốt một buổi tối, Điền Hân vừa khóc lại kêu, cuối cùng khí lực kêu khóc không còn, biến thành vô lực hừ hừ, mãi đến khi trời gần sáng, thật sự chịu không nổi ngất đi, Ryan mới buông tha nàng.Ngày hôm sau buổi chiều Điền Hân tỉnh lại, cổ họng nói không nên lời, toàn thân cũng đau đớn không chịu nổi, quay đầu nhìn, Ryan đã không còn ở bên cạnh, phỏng chừng đã ra ngoài đi săn thú.Miễn cưỡng đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, vừa từ phòng tắm đi ra, liền thấy Ryan cầm con mồi trong tay từ cửa đi vào.Điền Hân theo bản năng co rúm lại, nắm chặt quần áo trên người.Ryan nhìn nàng một cái không nói gì, khiêng con mồi đi đến kho.

Sau đó lại cầm nguyên liệu nấu ăn đi ra, làm đồ ăn chiều.Điền Hân thấy hắn nãy giờ không nói gì, trong lòng thấp thỏm khôn nguôi, sợ cơn giận hắn còn sót lại chưa tiêu cũng không dám trêu chọc hắn.

Ngoan ngoãn lăng xăng quanh hắn phụ giúp.Ryan vẫn không để ý tới nàng, nhưng không đuổi nàng, cơm chiều rất nhanh làm xong, hai người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn im lặng ăn cơm.Lúc trước Ryan đều rất nhiệt tình chăm sóc nàng, thời điểm ăn cơm không ngừng dỗ nàng ăn nhiều một chút, cho dù giận dỗi cũng chưa từng hờ hững với nàng, nay đột nhiên lãnh đạm với nàng, làm cho nàng trong lúc nhất thời không chấp nhận được.

Trong lòng Điền Hân khó chịu, nhịn không được chủ động nhích lại gần bên người Ryan, cúi đầu ai oán gọi: “Ông xã…”

Ryan ngẩng đầu nhìn nàng một cái, há mồm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nói câu: “Ăn cơm.”

Một câu đơn giản lại làm cho Điền Hân xúc động đến muốn rơi lệ, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, sau đó cúi đầu gắp miếng thịt nướng, cố gắng nuốt, nước mắt trào ra khóe mắt tí tách rơi.Ryan nhìn dáng vẻ nàng ủy khuất lặng lẽ rơi nước mắt đau lòng vô hạn, không khỏi thở dài, sờ sờ đầu nàng, dịu dàng nói: “Vui vẻ ăn cơm đi, chúng ta đều cùng vui vẻ, chín tháng thì chín tháng.”

Điền Hân “Oa” một tiếng bổ nhào vào trong lòng hắn khóc, nàng có thể cảm nhận được hắn có bao nhiêu ủy khuất, vậy nhưng hắn vì nàng mà đè nén nó xuống, điều này thật sự không thể không làm cho nàng cảm động._“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.”

Ryan xoa xoa lưng nàng, ôn nhu dỗ dành.

Tuy rằng sự ra đi của nàng làm hắn tổn thương, nhưng hắn không muốn miễn cưỡng nàng, nếu như nàng muốn đ thì để nàng đi, hắn nguyện ý vì nàng thỏa hiệp, ai bảo hắn để ý đến nàng còn hơn chính bản thân, thà rằng để mình khó chịu, cũng không đành lòng làm khó nàng.

Cảm xúc này hắn chưa từng có, ngay cả với Mộ Sa cũng chưa từng, hắn không biết nên xử lý ra sao, đành thuận theo phản ứng bản năng của bản thân, chẳng lẽ đây là tình yêu sao?

Hắn không hiểu, nhưng hắn tin đây chính là tình yêu, hắn yêu nàng, cho nên nguyện ý buông tay.Rất yêu rất rất yêu em, cho nên nguyện ý từ bỏ để em có thể bay đi đến nơi hạnh phúc hơn.

Trong đầu Điền Hân đột nhiên xuất hiện lời ca ấy, giờ này khắc này nàng cuối cùng cũng đã tin, tin rằng Ryan yêu nàng, rất yêu rất rất yêu nàng, chỉ là nàng có yêu hắn hay không, bản thân nàng cũng không biết, mà cũng không dám đón nhận, giờ phút này nàng lại cam tâm tình nguyện muốn vì hắn sinh hạ đứa nhỏ này, nếu nàng không có cách nào khác làm bạn hắn, vậy thì đành nhờ đứa nhỏ bù đắp cho hắn.Từng ngày từng ngày trôi qua, hai người đối với chuyện Điền Hân ra đi đều không đá động tới, tình cảm càng lúc càng bền chặt, trong lòng Điền Hân cũng không còn băn khoăn nữa, nàng muốn bồi thường phần nào đó, đem tất cả nhu tình dồn lên người hắn.

Ban ngày vắt óc tìm cách lưu lại cho đứa nhỏ cùng Ryan đầy đủ tiện nghi, da thú áo choàng, giày da thú, chuẩn bị một bộ rồi lại thêm một bộ, các loại dược liệu trị thương ngoài da, cảm mạo ho khan linh tinh, nhét đầy vào bao to.

Đến buổi tối cũng không bài xích hoan ái cùng Ryan, mà là nhiệt tình như lửa đáp lại hắn.Đến tháng năm thì cục cưng Ivey ra đời, là một bé trai cực kì dễ thương, Ryan nói đó là giống cái, nhưng Điền Hân lại chẳng nhìn được ra điểm gì khác với thú nhân giống đực.

Nàng vẫn rất tò mò không biết đàn ông làm sao sinh con, nhưng thực đáng tiếc cục cưng Ivey ra đời lúc nửa đêm, đến khi nàng biết được thì cục cưng đã được sinh ra rồi, làm nàng không có cơ hội tìm hiểu.Sau đó mùa mưa kéo đến, hết mùa mưa chính là mùa thu, Mộ Sa nói năm nay rất được mùa, khoai lang, bông, các loại không ít, cộng với số bông thu hoạch năm ngoái, Điền Hân và Mộ Sa cân nhắc cùng nhau gặt những cây bông lớn, sau đó dệt thành tấm vải lớn.

Cả hai đều rất vui khi hoàn thành, bèn bàn bạc xem năm sau có nên mở rộng gieo trồng.Điền Hân còn đưa ra phương hướng nuôi đông vật có lông để làm len, Mộ Sa cũng rất hưởng ứng, bèn khẩn cầu Chelsea cùng Ryan thu thập thêm nhiều lông, để các nàng ở nhà xe sợi.Hai người cuối cùng cũng làm được hai một chiếc áo lông, đẹp đến độ không dám mặc lên người, mà đem khoe khắp nơi.

Thời tiết dần dần trở lạnh, bụng Mộ Sa càng lúc càng lớn, bụng Điền Hân cũng lớn hơn, Chelsea và Ryan cả hai cũng bắt đầu nôn nóng, không đi săn thú nữa, cả ngày canh phòng bên cạnh, cẩn thận chiếu cố.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 50] Đối mặt


_“Em muốn ăn trái cây màu đỏ mọng chua chua ngọt ngọt kia.”

Điền Hân nằm nghiêng trên giường, một chân đặt trên người Ryan, sai bảo Ryan đang đấm chân giúp nàng lấy trái cây ăn.Ryan lập tức vui vẻ chạy xuống giường lấy trái cây cho nàng, sau đó lại cung kính dâng hai tay.Điền Hân ăn một quả cảm thấy nằm như thế không thoải mái, lại lật người, để Ryan đấm lưng cho nàng._“Xích lên một chút, đúng rồi, chính là chỗ đó, mạnh lên, dùng sức ấn đi.”

Điền Hân chỉ huy như lão Phật gia.Ryan bên cạnh cẩn thận hầu hạ, vẻ mặt còn tràn ngập hạnh phúc, hai mắt Điền Hân đang lim dim hưởng thụ đột nhiên nhớ tới cái gì mở to mắt, hưng phấn xoay người lại, hỏi: “Ryan, anh thích con trai hay con gái?”

Những lời này từ khi mang thai đến bây giờ nàng đã hỏi không dưới mười lần.

Ryan biết nàng gọi con gái là giống cái, con trai là giống đực, hắn vẫn là nghìn bài một điệu ca trả lời: “Đều được.”

Chỉ cần là nàng sinh, hắn đều thích.Điền Hân cũng quá biết đáp án của hắn là gì, vừa rồi chẳng qua chỉ là hỏi lấy lệ, cho nên nghe hắn trả lời xong, rảnh rỗi lại nói tiếp: _“Ngày hôm qua Mộ Sa nhìn bụng em nói dường như là con gái, còn nói nếu cô ấy sinh con trai, em sinh con gái thì cả hai kết thành thông gia, tương lai gả con gái chúng ta cho con trai họ, anh có chịu không?”

Tuy rằng có vẻ như đang trưng cầu ý kiến Ryan, nhưng không đợi Ryan trả lời, đã tiếp tục tự trả lời: _“Em thấy Chelsea cũng rất đẹp trai, Mộ Sa cũng xinh đẹp, con bọn họ khẳng định không thể xấu được, nhưng nếu con họ tính tình giống Mộ Sa thì tốt, chứ nếu như giống Chelsea lạnh như băng, khuê nữ nhà chúng ta lại phải chịu khổ.

Anh nói đúng không?”

Ryan sủng nịch nhéo mũi nàng, cười nói: “Em đừng quên em đã hứa gả con gái cho Hắc Báo, thì làm sao gả cho con Mộ Sa được.”_“Đúng ha, em sao lại quên mất.”

Điền Hân lè lưỡi, lúc trước nàng căn bản không nghĩ sẽ có con với Ryan, cho nên sẽ theo tùy tiện đáp ứng rồi, bây giờ thì nguy rồi, nếu như nàng sinh con gái, không biết phải làm sao._“Cùng lắm thì anh với em lại sinh thêm.”

Điền Hân thuận miệng nói, nói xong mới chợt nhận ra mình lỡ miệng, nàng sinh đứa nhỏ này xong đã ra đi, sao có thể có nữa.

Điền Hân liếc trộm nhìn về phía Ryan, hắn giống như chưa từng nghe, vẫn cúi thấp đầu vẻ mặt dịu dàng, tay phải mềm nhẹ mát xa cho nàng, nhưng nàng lại không thấy ở một chỗ khác, bàn tay trái Ryan nắm chặt thành quyền tiết lộ cảm xúc thật của hắn._“Này, Ryan, em muốn ăn khoai lang, anh nướng khoai lang cho em đi?”

Điền Hân rất nhanh nói sang chuyện khác, sai khiến Ryan đi nướng khoai.Ryan gật đầu, nhéo nhéo mũi nàng cười nói: “Được, để anh đi nướng khoai.”

Nói xong đứng dậy đi nướng khoai, Điền Hân nhìn hắn đi ra ngoài, không khỏi thở dài, mấy ngày nay bọn họ luôn cực lực tránh nói đến vấn đề kia, nhưng rõ ràng chỉ còn nhiều nhất hai tháng nữa nàng sẽ sinh, vấn đề này sớm muộn gì hay là muốn đối mặt, cho dù bọn họ không muốn, cũng phải đến lúc nghĩ đến chuyện này.Không bao lâu Ryan đã nướng xong khoai thơm phức, Điền Hân thấy chung quanh mắt hắn có chút ửng hồng, không khỏi xúc động trong lòng, chẳng lẽ hắn đã khóc?Nhưng nàng không dám hỏi, vội vàng nhận lấy cúi đầu ăn, đang ăn chợt có người vọt vào kêu tên nàng.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 51] Bé con chào đời


Điền Hân hoảng sợ, nửa củ khoai lang ăn dở đang cầm trên tay rớt lên giường.

Vừa ngẩng đầu lên chợt nhìn thấy người mới tới là Chelsea.Vẻ mặt Chelsea đầy kích động đi nhanh vào cửa, không nói năng gì liền kéo Điền Hân đi ra ngoài.

Điền Hân không kịp đề phòng bị y kéo một cái lảo đảo suýt ngã từ trên giường xuống.

May mắn Ryan nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, Chelsea bực tức tiến đến nắm cổ tay của nàng.Ryan bất mãn nhìn Chelsea giận dữ hét: “Anh muốn làm gì, cô ấy đang có thai đấy?”

Tình hình cấp bách làm cho đầu óc Chelsea rối tung, quên mất Điền Hân đang mang thai nên đi lại không tiện.

Bị Ryan tức giận quát to mới đột nhiên nhớ ra mình suýt nữa gây ra họa lớn.

Nhưng cả người Mộ Sa toàn là máu làm cho y lo lắng nên mới như vậy, vội vàng nói: “Cô mau đi xem Mộ Sa một chút, cô ấy chảy máu rất nhiều, bụng cũng rất đau, Kreider cũng không biết phải làm gì.

Mau, đi nhanh lên.”

Chelsea vừa nói vừa định cầm cổ tay Điền Hân kéo đi, lại bị Ryan cản lại, Ryan ôm Điền Hân vào trong lòng, khiến Chelsea không cách nào kéo Điền Hân đi được.

Tuy nghe Mộ Sa chảy nhiều máu Ryan cũng rất lo lắng nhưng điều hắn quan tâm nhất vẫn là thân thể của Điền Hân.Thôi chết, Mộ Sa có thể sẽ sinh non, đây là điều đầu tiên Điền Hân nghĩ đến.

Nàng ở trong ngực Ryan vội vàng nói: “Nhanh ôm em qua chỗ Mộ Sa, cô ấy có khả năng sinh non.”

Nếu để nàng tự đi chỉ sợ không còn kịp nữa.Ryan nghe theo lập tức ôm nàng đi đến nhà Chelsea.

Điền Hân vừa vào đến cửa liền nghe thấy tiếng Mộ Sa la khóc: “A a…Đau quá…Đau quá a…A…Đau…Ô ô...”

Ngẩng đầu lên vừa thấy, Mộ Sa đang nằm ở trên giường, lớn tiếng kêu khóc, xung quanh là vài thú nhân đang đứng, tất cả đều bó tay không biết phải làm gì.

Kreider rõ ràng cũng bất lực, mồ hôi đầm đìa, tình huống này lần đầu tiên hắn gặp phải.Điền Hân giãy dụa từ trên người Ryan đi xuống, vội vàng chạy đến bên giường, vừa vặn có người lủi qua đưa nàng vội tới giường.

Chelsea nắm chặt tay Mộ Sa, nhìn nàng đau đớn khổ sở y đau lòng muốn chết, nghe nàng la khóc, trong lòng y như có vết dao cứa vào, hốc mắt Chelsea đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào nỉ non: _“Mộ Sa, bà xã, em cố gắng chịu đựng, Điền Hân đến rồi, nhanh thôi sẽ không đau nữa, em cố gắng chịu đựng một chút.

Anh ở đây, anh ở đây với em, anh sẽ ở đây với em.”_“Ô ô…Đau quá a…Em không muốn sinh, không muốn sinh…Chelsea, em đau quá…Ô ô...”

Từ trong bụng Mộ Sa truyền đến từng cơn đau dày vò, chợt nghe tiếng Chelsea nhịn không được ủy khuất khóc òa lên._“Được…Không sinh…Không sinh...”

Đôi mắt Chelsea ẩm ướt, nghe nàng kêu la thê lương như vậy, y đau lòng không chịu được, sớm biết sinh đứa nhỏ sẽ làm nàng ấy thống khổ như vậy, y cam tâm tình nguyện không cần sinh con nối dõi.Chelsea đứng đó làm Điền Hân không thể nào lại gần, nàng nhìn Ryan đang đứng ở bên cạnh ra hiệu cho bọn họ đưa Chelsea ra ngoài.Kỳ thật Điền Hân chưa bao giờ đỡ đẻ, nhưng cũng thấy qua giống cái thú nhân sinh con, coi như nàng cũng có kinh nghiệm, tình huống trước mắt xem như làm cho ngựa chết thành ngựa sống.Nàng dặn dò vài giống cái thú nhân kinh hãi choáng váng đang đứng bên ngoài chuẩn bị chút nước ấm cùng da thú sạch sẽ mang lại đây.

Sau đó tiến tới chỗ Mộ Sa, trấn an: “Mộ Sa là tôi đây, Điền Hân đây, đừng sợ, không có chuyện gì đâu, sinh đứa nhỏ đau như vậy cô chịu đựng được nãy giờ là tốt rồi, chắc chắn đứa nhỏ sẽ ra thôi, nào, hít sâu, tốt, sau đó dùng sức, dùng sức…”_“Tốt, hít sâu, lại dùng lực...”_“Dùng sức...”

Điền Hân cũng không biết làm như vậy có đúng hay không, nhưng nàng xem trên tivi mấy bà đỡ đều làm như, chắc là đúng rồi._“Um…Đau quá…Thật là khó chịu…Điền Hân...Có phải tôi sắp chết rồi hay không?

A...”

Cơn đau ập đến làm cho Mộ Sa đau đớn vô cùng, Mộ Sa cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, nước mắt không nhịn được chảy xuống, có phải nàng sắp chết hay không?

Nhưng nàng còn rất luyến tiếc a, luyến tiếc Chelsea, nàng cũng luyến tiếc đứa nhỏ còn chưa sinh ra này, nàng biết sinh đứa nhỏ rất đau, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đau đớn này vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nàng.Điền Hân cảm thấy lo lắng, ngoài cửa lúc này truyền vào tiếng gõ cửa rất lớn cùng với tiếng gào thét của Chelsea, rõ ràng Ryan cùng Kreider sắp không khống chế được Chelsea.Trong lòng Điền Hân như có lửa đốt, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống, sinh đứa nhỏ vốn rất nguy hiểm huống chi lại sinh ở nơi lạc hậu không có điều kiện chữa trị.

Hơn nữa Mộ Sa sinh non, nàng sợ, nàng sợ có điều gì xấu xảy ra, nhưng nàng không được phép buông xuôi.

Nàng dụi dụi mũi, mỉm cười trấn an nói: “Cô nói bậy cái gì đó, đừng quên, tôi còn muốn làm thông gia với cô, nhanh chút, dùng sức chút, sinh con rể tôi ra, nhanh chút, tôi thấy đầu của đứa nhỏ rồi, đừng dừng lại, dùng sức, dùng sức a.”

Thật ra Điền Hân căn bản chưa thấy cái gì cả, hơn nữa bụng của nàng quá lớn cũng khom không được tới thắt lưng.

Nàng nói như thế chẳng qua chỉ để an ủi Mộ Sa._“A…A...”

Mộ Sa liên tục bị cơn đau tra tấn, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nhưng rồi lại bị Điền Hân đánh thức, tiếng la của nàng càng ngày càng yếu, nhưng đứa nhỏ vẫn chưa hề có chút động tĩnh, hai giống cái thú nhân hỗ trợ ở bên cạnh, vẫn lắc đầu lia lịa chưa thấy gì.

Điền Hân cảm thấy có chút tuyệt vọng, đã lâu như vậy đứa nhỏ vẫn chưa ra, nếu cứ như vậy phải mau chóng mổ, nhưng nơi này không có dao giải phẫu, cũng không có đồ vật khử trùng, căn bản không có cách nào giải phẫu được, chẳng lẽ, chẳng lẽ…Nàng thật không dám tưởng tượng.Giờ phút này ngoài phòng đã không còn tiếng động, Chelsea hẳn là bị Ryan cùng Kreider dùng biện pháp gì đó làm hôn mê bất tỉnh, bằng không cũng sẽ không im lặng như thế._“A a a...”

Không gian đang yếu ớt bỗng có tiếng rên rỉ thê lương, Mộ Sa cảm thấy trong bụng có cái gì cuồn cuộn dâng lên, nàng hung hăng dùng sức._“Thấy đầu, thấy đầu rồi.”

Giống nhân thú cái phụ trách ấn chân hai bên kinh hỉ kêu lên.Thấy đầu?

Mộ Sa như được tiếp thêm động lực, dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng vài lần, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, bụng như rỗng không, ít nhiều cũng rất đau nhưng vẫn cố gắng hết sức, chợt trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh._“Sinh rồi, sinh rồi.”

Mọi người vui mừng la lớn, Điền Hân chợt không nghe tiếng Mộ Sa, bàn tay run rẩy để lên mũi của nàng ấy xem xét._“Ha...”

Cũng may, còn có hơi thở, Điền Hân thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ấy là mệt ngất đi thôi.

Lau mồ hôi trên đầu cho Mộ Sa, đắp da thú lên, rồi Điền Hân đứng dậy theo chân bọn họ đi xem tiểu bảo bảo mới sinh.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 52] Nguyên nhân


Dĩ nhiên là con sư tử trắng nhỏ, vẫn còn chưa mở mắt, Điền Hân kinh ngạc, thì ra giống đực thú nhân mới sinh ra là hình thú.

Vậy quả là quá mức kinh ngạc, không biết khi nào nó mới có thể hóa thành người đây?Điền Hân nhìn sư tử nhỏ đến ngẩn người.

Chợt cánh cửa bị thô bạo đẩy ra, sau đó bóng người nhoáng một cái trước mắt, Chelsea chạy tới bên giường, hai mắt rưng rưng sờ sờ, nhận ra Mộ Sa quả là chỉ do quá mệt mỏi nên sau khi sinh xong mê man.

Lúc này y mới đi tới nhận lấy sư tử nhỏ từ trong tay mọi người, nhìn chăm chú vật nhỏ ở trong tay cả buổi, nhưng lại không ai phát hiện ra y đang cười.

Đây là con trai của y, Mộ Sa giúp y sinh cục cưng, giờ phút này trong lòng y cảm nhận được hạnh phúc của việc được làm cha.Ryan đi đến bên Điền Hân, kéo nàng vào trong lòng, nói nhỏ bên tai nàng: “Vất vả cho em, mệt lắm rồi phải không.”

Lúc này Điền Hân mới cảm nhận được cả người mệt mỏi, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh làm Ryan hoảng sợ, mọi người lại một trận luống cuống tay chân.

May mắn Kreider nói nàng chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, lúc này Ryan mới thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận ôm nàng về nhà nghỉ ngơi đi.Sau đó Kreider kêu mọi người về nghỉ, cả một buổi tối căng thẳng, mọi người cũng đều mệt chết rồi.

Hiện tại mẹ con họ đều không sao nữa, cứ yên tâm về nhà nghỉ ngơi đi.Chelsea ôm sư tử nhỏ nhìn ngây ngốc một hồi, cho đến khi sử tử nhỏ vì lạnh cả người run rẩy, y mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đem sư tử nhỏ đến bên người Mộ Sa, sau đó dùng da thú bao lại.

Chelsea ngồi ở bên giường, lòng tràn đầy yêu thương nhìn hai người một lớn một nhỏ, hai bảo bối của y._____________________“Nhìn em như vậy là sao?”

Điền Hân tỉnh ngủ mở to mắt, thấy Ryan chăm chú nhìn nàng, một cái chớp mắt cũng không có, chốc lát mỉm cười một hồi lại nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, thế là tò mò mở miệng hỏi.Ryan cười mà không đáp, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, lót một miếng da thú ở phía sau làm đệm lưng cho nàng, để Điền Hân dựa vào trên tường, sau đó đứng dậy đi bưng tô canh nóng vào, dỗ nàng uống hết.Điền Hân uống hết chén canh lại ăn chút thịt nướng cùng hoa quả, ăn uống no say, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, bèn tiếp tục tra hỏi: _“Nói, anh vừa nghĩ cái gì?

Mỉm cười một hồi rồi lại nhíu mày.”_“Anh đang suy nghĩ cục cưng của chúng mình ra sao, giống anh hay là giống em?”

Ryan nhẹ giọng nói, vừa nói vừa khẽ vuốt cái bụng nhô lên của nàng._“Vậy tại sao anh nhíu mày?”

Nàng cũng tưởng tượng đến hình dáng của cục cưng đến chục lần, mỗi lần nghĩ đến lại không nhịn được cười, vậy tại sao lại nhíu mày chứ?Ryan thở dài nói: “Nghĩ đến em sinh cục cưng ra đau đớn như vậy, anh đau lòng.”

Hắn tuy là chưa tận mắt chứng kiến giống cái trong làng sinh con, nhưng có nghe giống đực khác nói, hình như cũng không có đau đến vậy, có phải nàng và Mộ Sa có kết cấu cơ thể không với giống cái thú nhân khác cho nên sinh cục cưng cực kỳ đau đớn, làm khổ nàng.Điền Hân nghĩ đến khi Mộ Sa sinh con vô cùng thảm thương, không nhịn được bỗng chốc co rúm lại, buột miệng nói: “Nhìn Mộ Sa đau như vậy, em cũng rất sợ, không muốn sinh.”

Ryan nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên trừng nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nói bậy cái gì, cục cưng còn hai tháng nữa là ra đời, sao có thể không sinh?”

Điền Hân thấy hắn đột nhiên tức giận, hờn dỗi đánh ngực hắn một cái nói: “Anh trừng mắt cái gì, ngoài miệng em nói như vậy thôi.”

Lập tức nhớ đến một việc, không đùa giỡn, nghiêm túc hỏi: “Không phải Mộ Sa còn hơn nửa tháng mới sinh sao?

Tại sao lại sinh non?”

Ryan nghe vậy sắc mặt tối sầm, suy nghĩ đáp: “Nghe nói Mộ Sa thừa dịp Chelsea không chú ý vụng trộm xuống giường đến xem Ivey cùng cục cưng của hắn, kết quả ở trên đường không biết bị ai đụng phải một cái, té lăn ra đất.

May mắn Chelesea chạy tới kịp.”

Điền Hân vừa nghe liền kích động thẳng lưng ngồi dậy, bắt lấy tay Ryan vội vàng hỏi: “Là ai đụng phải nàng, có bắt được không?”

Ryan lắc lắc đầu nói: “Mộ Sa sinh non làm Chelsea sợ hãi, không có thời gian tìm hiểu xem ai làm chuyện này.”

Lập tức lại có chút lo lắng dặn nói: “Em phải ngoan ngoãn không cho phép chạy loạn biết không?”

Toàn bộ suy nghĩ của Điền Hân bây giờ đều đặt ở chỗ là ai đụng phải Mộ Sa, ngoảnh mặt làm ngơ với lời dặn dò của Ryan tiếp tục nói: “Theo em thấy, đáng nghi nhất chính là thú nhân giống cái gì đó ở Hồ tộc, lần đại hội đón dâu đã giữ hắn lại, không phải hắn chưa ý định từ bỏ với Chelsea sao, khẳng định là có vấn đề.”

Nàng nghe Mộ Sa nhắc tới thú nhân này, nói hắn ta là tình địch, hơn nữa nàng vừa thấy hắn liền cảm thấy chán ghét, một đại nam nhân lại cố tình giả vờ yếu ớt, làm cho người ta không nói được lời nào.Ryan nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng cưng chiều nói: “Chuyện này nên giao cho Chelsea xử lý, em nên an tâm ở nhà chờ đến ngày sinh.”

Điền Hân không hài lòng đẩy tay hắn ra, thuận miệng nói: “Nhanh, thành thật khai báo, có phải anh có tình nhân hay không, mau khai ra, nếu không ngày nào đó em cũng vô duyên vô cớ bị người ta đụng phải, cũng không biết là ai.”

Ryan nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức có chút chột dạ đưa mắt nhìn đi nơi khác, nói cho có lệ: “Anh đâu có tình nhân, em đừng suy nghĩ lung tung.”

Hắn theo bản năng không muốn cho nàng biết chuyện lúc trước của hắn với Mộ Sa, cảm thấy thật có lỗi với nàng.Điền Hân thuận miệng nói, nhưng nhìn hắn dường như có chút chột dạ, vừa định truy hỏi sự việc kỹ càng, Ryan lại đột nhiên ôm nàng lên giường, sau đó để nàng ngồi lên đùi, dựa vào người hắn, bàn tay to hướng xuống phía dưới tìm kiếm._“Anh, anh làm gì vậy?”

Tư thế như vậy, Điền Hân không còn xa lạ, ở phía sau bụng của nàng có cái gì nổi lên, Ryan thích nhất dùng tư thế này để yêu nàng, bởi vì bụng nàng càng ngày càng to, một tháng nay nàng cùng Ryan chưa hoan ái, hôm nay làm sao đột nhiên lại muốn.

Nàng nghe nói thời kỳ mang thai không thể hoan ái, cụ thể vì sao không biết, dù sao cũng không tốt.

“Ryan, đừng, như vậy không được.”

Điền Hân giãy dụa khép hai chân lại, không cho hắn đưa tay vào dò xét bên trong._“Không gì đâu, bảo bối, đừng khẩn trương, anh giúp em giãn nở một chút, lúc sinh cục cưng sẽ đau, không làm em bị thương, ngoan, đừng nhúc nhích.”

Ryan dùng đầu gối tách ra hai chân nàng, bàn tay to tìm được chỗ tiểu cầu huyệt khẩu của nàng, mềm nhẹ nắn._“Um..”

Điền Hân vừa thẹn vừa giận nắm chặt tay hắn, đối với lời hắn nói có chút nghi ngờ, tuy nhiên hắn hạ quyết tâm muốn làm, nàng cũng không ngăn cản được, rồi cũng hắn ép buộc, dù sao nàng rất chắc chắc hắn không làm nàng bị thương.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 53] Đồ ngốc


Hai ngón tay Ryan khẽ vân vê tiểu cầu mẫn cảm kia, bởi vì Điền Hân mang thai mà hoa huyệt càng thêm mẫn cảm, rất dễ ẩm ướt, Ryan càng thuận lợi sáp nhập ngón tay vào bên trong.Lâu chưa vận động nên hoa huyệt càng chặt, vì có vật lạ xâm nhập càng làm cho hoa huyệt co rút._“Ưm…Đừng...”

Điền Hân có chút căng thẳng, nắm cánh tay hắn lắc đầu, hoa huyệt dưới thân càng thêm chặt, muốn nắm tay hắn kéo ra._“Bảo bối ngoan, thả lỏng chút, một ngón tay em không thể thích ứng, như thế này sao sinh được cục cưng, ngoan, thả lỏng...”

Ryan rất kiên nhẫn dừng động tác lại, dụ dỗ bên tai nàng.Hắn tựa vào bên tai nàng nói nhỏ, hơi thở nóng hổi phả vào lỗ tai nàng, làm cả người nàng đều nóng lên._“Ưm…Ưm...”

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Điền Hân bị nhiễm dục vọng càng ngày càng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy rên rỉ thậm chí nhịn không được xoay thắt lưng hùa theo đón nhận ngón tay ra vào càng sâu hơn.Biết nàng đã sẵn sàng, tốc độ Ryan ra vào nhanh hơn, ngón tay rút ra chọc vào thật sâu, cảm giác đóa hoa nàng non mềm ửng đỏ dường như sưng căng, gắt gao bao lấy ngón tay của hắn.

Hắn dùng sức kéo ra, ngón tay gấp khúc nắn hoa huyệt, cọ xát làm tiểu thịt cầu sưng lên, gần như không chịu nổi sự kích cuồng, Thân thể Điền Hân đẫy đà mềm mại run rẩy, hoa huyệt không ngừng mấp máy co rút lại, mật dịch theo ở chỗ sâu nhất trào ra, làm cho nàng cao giọng thét chói tai: “A...”

Ryan thất thần nhìn nàng lên cao trào, hắn cắn răng nhịn dục vọng xuống, để nhục bổng chậm rãi sáp nhập hoa huyệt nàng.

Sợ làm nàng bị thương, cho nên cũng không dám dừng sức, chỉ tiến vào hơn phân nửa liền dừng lại, động tác mềm nhẹ luật động._“Ưm…Ưm...”

Cái miệng nhỏ nhắn của Điền Hân bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, cả người mềm yếu không có một tia sức lực tựa vào trên người Ryan.Bàn tay to của Ryan ôm trọn bầu ngực nàng, vỗ về chơi đùa.

Bởi vì mang thai mà nó càng thêm đẫy đà mềm mại, cắn nhẹ vành tai nàng giọng điệu mềm nhẹ hỏi: _“Bảo bối ngoan, thoải mái không?”_“Ưm…Thoải mái...”

Ánh mắt Điền Hân mê ly, mơ màng nói ra cảm giác của mình.

Được Ryan ôn nhu hầu hạ, làm cho nàng vô cùng thoải mái, cảm giác như ở thiên đường._“Nếu như đau thì nói với anh nhé, anh sẽ nhẹ một chút.”

Giọng nói Ryan bởi vì áp lực dục vọng mà trở nên khàn khàn._“Ưm...”

Điền Hân bây giờ mới phát hiện hình như hắn không được thoải mái, cũng phải, ngày thường hắn đã quen với thói mãnh liệt cuồng dã, đột nhiên bây giờ lại phải chậm rãi, đối với hắn khẳng định là tra tấn, hơn nữa đại nhục bổng của hắn dường như chưa vào toàn bộ.Điền Hân không khỏi có chút đau lòng, mặt hồng hồng ngượng ngùng nói: “Ông xã, anh có thể cẩn thận một chút, sẽ không làm em đau.”

Ryan nghe vậy sửng sốt một chút, trong lòng vô cùng vui sướng khẽ nói bên tai nàng: “Bà xã, em thật tốt.”

Nàng quan tâm đến cảm xúc của hắn, thật sự là quá cảm động, tuy rằng không được thực sự phóng thích làm cho hắn có cảm giác muốn phát điên, nhưng vì nàng và cục cưng hắn có thể nhịn, hơn nữa vui vẻ chịu đựng.Ryan hưng phấn càng thêm ra sức lấy lòng nàng, không bao lâu Điền Hân được hắn âu yếm đạt đến đỉnh, rên rỉ một tiếng thật dài, tựa vào trong lòng hắn thở dốc.Ryan lưu luyến rút đại nhục bổng vẫn còn cứng rắn ra khỏi hoa huyệt,bàn tay vừa vuốt ve ngực nàng, đại nhục bổng lại sáp nhập ở giữa hai chân nàng, cọ xát rất nhanh, động tác của hắn càng ngày càng mãnh liệt, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng dồn dập, cắn cổ nàng mút để lại một dấu ấn đỏ, cuối cùng hắn rống một tiếng, phun ra chất dịch nhày nhụa giữa hai chân nàng.Điền Hân thẹn thùng nhìn qua chỗ khác.

Ryan ôm nàng thở dốc một hồi, sau đó mềm nhẹ bế nàng đến giường, lấy da thú ẩm giúp Điền Hân rửa sạch sẽ, sau đó nằm bên người nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.Điền Hân đột nhiên xoay qua, cắn lỗ tai hắn, cúi đầu suy nghĩ nói: “Đồ ngốc”.

Hắn thật sự ngốc, thà rằng để mình khó chịu muốn chết, cũng không dám làm nàng bị thương, quả thực ngốc làm cho nàng đau lòng.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 54] Thử thách


Điền Hân ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau liền đến thăm Mộ Sa, Ryan không lay chuyển được nàng, đành phải cùng nàng đến nhà Mộ Sa.Hai người vừa mới tới cửa chợt nghe tiếng Mộ Sa khóc, Điền Hân hoảng sợ, nghĩ cục cưng có chuyện gì, vội vàng đi tới, không ngờ bước chân loạng choạng ngã về phía trước, may mắn Ryan ngay phía sau, bàn tay to duỗi ra ôm nàng vào trong lòng.Ryan bị dọa toát mồ hôi lạnh, nếu nàng không cẩn thận ngã xuống, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng, Ryan ngẫm lại vẫn còn sợ, hai tay run rẩy gắt gao ôm Điền Hân vào trong ngực, phải qua cả nửa ngày mới ổn định lại cảm xúc, thoáng lùi ra phía sau một bước, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc nói: _“Nói bao nhiêu lần, đi đường phải chú ý, đi từ từ thôi, nếu như lặp lại lần nữa, trước khi sinh con hai chân của em đừng hòng bước được xuống đất.”

Điền Hân cũng hoảng sợ, may không ngã, nếu không giống Mộ Sa phải sinh non.

Biết Ryan sợ hãi, cọ cọ làm nũng lấy lòng hắn: _“Em biết rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa.”

Ryan “Ừ” một tiếng, xem như chấp nhận lời cam đoan của nàng, tuy nhiên vẫn còn có chút lo lắng nên nắm tay nàng không buông.Điền Hân rất nhớ Mộ Sa cùng cục cưng của nàng ấy, cho nên cũng không quản việc ấy, cứ nắm tay hắn đi vào bên trong.Vào nhà liền thấy, Mộ Sa đang ngồi ở trên giường, tựa vào trong lòng Chelsea nhỏ giọng khóc nức nở, Chelsea vuốt ve lưng nàng nhẹ giọng an ủi.Tiểu sư tử trắng như tuyết gục bên cạnh Mộ Sa, ánh mắt buồn tủi nhìn Mộ Sa, cái miệng nhỏ kêu to.Điền Hân nhìn tiểu sư tử giống như bị bệnh, âm thầm đoán, chẳng lẽ tiểu sư tử sinh bệnh, mà Mộ Sa và Chelsea hai người đều bó tay.Bèn đi tới thân thiết hỏi: “Tiểu sư tử xảy ra chuyện gì, nhìn sắc mặt rất yếu, bị bệnh sao?”

Mộ Sa nghe thấy nàng hỏi, mới dời ánh mắt đang nhìn tiểu sư tử chằm chằm, liếc mắt sang Điền Hân, nghẹn ngào đáp: “Không có bệnh, nó đói không còn sức lực.”_“A?”

Điền Hân nghe xong kinh ngạc há to miệng, không khỏi cao giọng nói: “Vậy cho bé ăn nhanh lên, chẳng lẽ cô không có sữa?”

HÌnh như không phải, bầu vú Mộ Sa rất to, tuy rằng ngực lớn hay nhỏ có sữa hay không cũng không liên quan đến nhau, nhưng người ta nói ngực lớn là có nhiều sữa.

Điền Hân theo bản năng nhìn bộ ngực đầy đặn của Mộ Sa đầy ngưỡng mộ.Mộ Sa bị nàng nhìn đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: “Không phải.”

Lúc này Ryan mở miệng nói: _“Tiểu sư tử vừa sinh đều phải bị đói vài ngày, như vậy mới có thể bức nó biến thân, bằng không nó trưởng thành sẽ rất khó biến thân.”_“A?”

Còn có tập tục như vậy, Điền Hân tò mò hỏi: “Nếu bé vẫn không thay đổi thì sao?”_“Hm...”

Hắn tuy rằng chưa gặp qua trường hợp như vậy, nhưng theo lời các tiền bối trước giảng giải, cũng có một vài trường hợp tiểu sư tử không thể biến thân, Ryan dừng một chút rồi đáp: “Có thể sẽ bị chết đói, tuy nhiên cho tới bây giờ anh chưa thấy trường hợp nào như vậy.”_“Chết đói?

Có cha mẹ nào lại tàn nhẫn như vậy, để đứa con của chính mình bị chết đói.”

Điền Hân nghe thấy giống như thời thiên cổ, quả thực không thể tin được còn có thể có chuyện như vậy.Mộ Sa nghe nói tiểu sư tử không thể biến thân sẽ bị chết đói, nàng ấy khóc càng dữ dội, giãy dụa muốn ôm Tiểu Bạch sư, bị Chelsea gắt gao giữ chặt hai tay, không cho nàng ấy cử động, đồng thời thấp giọng trấn an bên tai nàng: “Em bình tĩnh, đừng nóng lòng, con là Bạch sư, không thể nào không biến thân, chúng ta phải tin tưởng con có đúng không?”_“Em mặc kệ, cho dù con thật sự không thể biến thân, cũng là con em, em sẽ không để con bị chết đói.”

Mộ Sa lắc đầu không chịu, Tiểu Bạch sư sinh ra thiếu tháng, lại chịu đói bụng, hiện tại đã không thở nổi, Mộ Sa đau lòng không thôi, người khác mặc kệ, mặc kệ con có thể biến thân hay không nàng không muốn con mình bị chết vì đói._“Mộ Sa, em nghe lời anh, nếu như con không có cách nào khác biến thân, nó sẽ thành dã thú, không có cảm tình của con người, nó sẽ tấn công mọi người, ngay cả em nó cũng không tha.

Cho nên chúng mình phải cho con thời gian biến thân, biết không?”

Chelsea cũng có chút nóng nảy, không tự chủ lớn giọng nói.

Nhìn đứa con trai của y đang quằn quại vì đói y đau lòng không kém, nhưng y phải cứng rắn, để con trai tự mình đối diện với thử thách đầu tiên.Mộ Sa nghe vậy cả người chấn động, cuối cùng không giãy dụa, òa một tiếng khóc trong lòng Chelsea “Ô ô....”

Chelsea thở dài, bàn tay to nhẹ nhàng ở trên lưng nàng ấy khẽ vuốt, nhẹ giọng khuyên nàng ấy đừng khóc nữa.Điền Hân mất thật nhiều sức lực mới tiêu hóa nổi tin tức khiếp sợ này, trời ạ, thì ra giống đực thú nhân vừa sinh ra đều sẽ trải qua thử thách biến thân, chẳng trách bọn họ lại dũng mãnh như vậy.Nhớ tới Ryan cũng từng trải qua quá trình thử thách sinh tử, không khỏi quay đầu nhìn về phía hắn, Ryan cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng, nhẹ giọng an ủi nói: _“Không có việc gì, Tiểu Bạch sư chắc chắn có thể biến thân .”
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 55] Biến thân


_“Ừm.”

Điền Hân gật đầu lia lịa, nàng cũng tin chắc Tiểu Bạch sư biến thân thành công.

Mộ Sa có cơ duyên mới đến được đây, nàng ấy cùng Chelsea trải qua nhiều khó khăn như vậy mới có Tiểu Bạch sư, ông trời cũng thông cảm cho bọn họ, sẽ không để Tiểu Bạch sư dễ dàng chết đi như vậy.Cảm nhận được niềm hy vọng của cha mẹ, Tiểu Bạch sư cũng dấy lên ý chí chiến đấu sống còn, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, cổ họng phát ra tiếng ô ô to dần.Thấy Tiểu Bạch sư bắt đầu biến hóa, Mộ Sa cũng ngừng khóc, nắm chặt lấy tay Chelsea, nhìn chăm chú Tiểu Bạch sư.Điền Hân cùng Ryan cũng nhích lại gần, bốn người đều nín thở tập trung nhìn Tiểu Bạch sư, chờ đợi khoảnh khắc thần kì kia đang đến.Xương cốt toàn thân Tiểu Bạch sư tựa hồ đều bắt đầu biến hóa, phát ra thanh âm, Tiểu Bạch sư dường như càng ngày càng thống khổ, toàn thân bắt đầu run rẩy, rống lên một tiếng càng lúc càng thê lương.Mộ Sa đau lòng muốn chết, nước mắt không kiềm chế được lại chảy ra, Điền Hân cũng đau lòng không kém, không đành lòng quay mặt đi nơi khác, Ryan vỗ nhẹ ở trên lưng nàng trấn an.Tiểu Bạch sư thê lương rống lên một tiếng cuối cùng, sau đó ánh sáng chợt lóe, khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn của một đứa trẻ hiện ra trước mắt mọi người, đứa trẻ mở mắt to nhìn Mộ Sa, sau đó miệng ủy khuất lớn tiếng khóc.Nhìn Tiểu Bạch sư biến thân thành công, Mộ Sa mừng đến độ không biết làm sao, nhếch miệng nở nụ cười, không biết tại sao nước mắt lại rơi xuống.Chelsea rất nhanh ôm cục cưng đang lớn tiếng khóc, để vào trong lòng Mộ Sa, sau đó dùng khăn lau nước mắt nàng, ôn nhu dỗ nói: _“Con ngoan, ngoan, đừng khóc, không sao nữa rồi?

Em mau bế con, con khóc tội nghiệp lắm.”_“Ưm...”

Cánh mũi Mộ Sa phập phồng, nhẹ nhàng đu đưa cục cưng, định xốc áo lên cho đứa nhỏ ăn, đột nhiên nhớ tới Ryan còn ở đây, xấu hổ kéo áo lại.Lúc này Điền Hân cũng nhận ra, vội vàng đẩy Ryan đi ra ngoài, Ryan mơ hồ không hiểu, không phải chỉ là cho đứa nhỏ ăn sao, sao hắn lại không được nhìn?

Hắn chưa thấy qua nữ nhân cho đứa nhỏ ăn, nên nghĩ chắc là cho đứa nhỏ ăn trái cây.Mộ Sa thấy Ryan bị đẩy đi ra ngoài, mới vén áo, nhấc cục cưng lên.

Cục cưng thật sự rất đói bụng, ngửi thấy mùi sữa, giữ chặt đầu vú không ngừng mút chụt chụt.Chelsea đứng bên cạnh nhìn vô cùng ngạc nhiên, tuy rằng Mộ Sa đã có nói qua với y, sau khi sinh cục cưng ngực nàng sẽ có sữa để cho cục cưng ăn, nhưng lần đầu tiên thấy nàng cho đứa nhỏ ăn vẫn bị chấn động, nếu như so sánh việc cho cục cưng ăn trái cây với cho cục cưng bú sữa mẹ thì bú sữa mẹ tốt hơn nhiều.Sức ăn cục cưng rất lớn, sữa một bên vú Mộ Sa bị nó bú không đủ, khuôn mặt nhỏ bắt đầu nhăn lại, Mộ Sa nhanh tay rút đầu vú ra khỏi miệng bé, định đổi bên kia cho bé ăn, thỏa mãn cơn đói của cục cưng nhưng lại không kịp, bé con tưởng chưa ăn no lại không cho bé ăn, cái miệng nhỏ nhắn mím mím, ủy khuất muốn khóc._“Đây, đây, đừng khóc, đừng khóc.”

Mộ Sa nhét đầu vú bên kia vào miệng hắn, cục cưng mút mút, phát hiện bên này có sữa, thế này mới vừa lòng bú tiếp.Mút hơn phân nửa, tốc độ cục cưng chậm lại, Mộ Sa đoán chừng con đã ăn no, định đem đầu vú trong miệng cục cưng lấy ra, kết quả vừa nhích ra, bé con lại mút mạnh hai cái, giống như muốn nói: “Không được, con chưa ăn no mà.”

Mộ Sa nhìn cục cưng nở nụ cười, nhẹ giọng trấn an nói: “Cục cưng ngoan, một lần không thể ăn nhiều như vậy, nếu không rất khó chịu, một tí nữa đói bụng lại ăn có được không.”

Nói xong rút đầu vú trong miệng cục cưng ra, thằng nhóc không hài lòng chép chép miệng, tuy nhiên hẳn là đã ăn no, tâm tình không tệ lắm, cũng không khóc._“Ôm dựng lên, để cho cục cưng tựa vào vai, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cục cưng, để nó ợ rồi mới cho nằm xuống, nếu không nó sẽ ợ sữa.”

Điền Hân đột nhiên nhớ ở trên tivi cũng nói qua, trẻ con ăn xong đều phải làm như vậy, liền ra dáng chỉ huy.Mộ Sa nghe theo nàng nói đem cục cưng ôm lấy vỗ vài cái, cục cưng quả nhiên ợ một cái, ba người đều nở nụ cười.Cục cưng ăn no, dường như không thích bị ôm vậy, tay chân bắt đầu khua loạn, Chelsea bảo Mộ Sa buông ra, kết quả Mộ Sa vừa để bé lên giường, tiểu bảo bảo lăn lông lốc liền biến thân thành sư tử nhỏ trắng như tuyết, sau đó nằm bò trên giường, ngẩng đầu lên tò mò nhìn ba người bọn họ đánh giá.Ryan nghe thấy trong phòng có tiếng cười, vừa lúc thấy Điền Hân vươn tay muốn chạm vào sư tử nhỏ, hắn hoảng sợ, lớn tiếng ngăn cản: “Cẩn thận.”

Vừa kêu vừa tiến lên vươn tay đến ngăn cản, đáng tiếc hắn cách quá xa, đã không kịp rồi.

Chelsea đang chăm sóc Mộ Sa, không chú ý đến Điền Hân làm gì, đến lúc nghe được Ryan kêu quay đầu lại định ngăn cản cũng không còn kịp.Chỉ thấy Điền Hân đã nắm tay nhỏ của tiểu sư tử, tiểu sư tử vậy mà không vươn móng vuốt sắc nhọn cào nàng, mà vươn đầu lưỡi ở mặt trên liếm liếm, đầu ngón tay cảm giác ngứa ngứa làm Điền Hân khanh khách nở nụ cười, thấy Ryan xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt không khỏi tò mò hỏi: “Vừa rồi anh kêu cẩn thận cái gì?”

Ryan không khỏi nhẹ nhàng thở ra nói: “Không có gì.”

Thật sự là rất kỳ lạ, thú nhỏ mới sinh ra vốn có tính tấn công rất mạnh, thậm chí còn có thú nhỏ tấn công cha mẹ của nó, thế nào cũng phải dạy dỗ vài lần mới có thể ngoan được, không nghĩ tới Tiểu Bạch sư lại không tấn công Điền Hân, ngược lại còn rất tốt với cô._“A!”

Hiện tại Điền Hân đã bị sư tử nhỏ đáng yêu này hấp dẫn, không nghe thấy hắn nói, cũng chỉ chú ý đến sư tử nhỏ, quay đầu cùng tiểu sư tử tiếp tục chơi đùa.Đầu tiên là dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc nó, thấy nó không gạt ra, to gan xoa xoa cái đầu mềm mại như nhung của tiểu sư tử, tiểu sư tử tựa như hưởng thụ mắt nhắm hờ mặc cho nàng xoa xoa, grừ…grừ…phát ra âm thanh thoải mái dễ chịu.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 56] Đặt tên


_“Ôi…”

Thật sự rất đáng yêu, Điền Hân nghĩ, không ngừng phát ra tiếng "woa woa" ngạc nhiên, Tiểu Bạch sư cùng nàng chơi một hồi dường như có chút mệt, ngáp một cái, sau đó lừ đừ đi tới gần Mộ Sa, cọ cọ ở bên chân nàng ấy, ô ô kêu hai tiếng, giống như năn nỉ cô ôm.Mộ Sa lập tức nằm xuống bên cạnh Tiểu sư tử, vẻ mặt dịu dàng vuốt ve, nhẹ nhàng âu yếm trên lưng Tiểu Bạch sư, Tiểu Bạch sư thoải mái nhắm mắt lại, đầu gối lên cánh tay của nàng ấy an tâm đi vào giấc ngủ.Nhìn dáng vẻ rất đáng yêu, khiến Điền Hân thiếu chút nữa không kìm được lại muốn xán lại.

Ryan thấy nàng dường như còn muốn ở đây đợi Tiểu Bạch sư tỉnh ngủ, liền nhanh chóng ôm nàng đi về nhà.Vào đến nhà, Điền Hân vẫn còn phấn khích, hưng phấn quấn lấy Ryan hỏi: “Ryan, Tiểu Bạch sư đáng yêu quá đúng không?”_“Đáng yêu, đáng yêu.”

Ryan nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, vừa thu xếp lấy cho nàng chút đồ ăn, vừa thuận miệng có lệ nói.

Tiểu thú kia nhìn bộ dạng quả thật cũng không tệ lắm, toàn thân trắng tinh.

Tuy sinh thiếu tháng nhìn có vẻ suy yếu, nhưng nó chỉ mới vừa sinh ra, kế thừa huyết thống tốt đẹp của Chelsea, trưởng thành sẽ có sức chiến đấu cường hãn hùng mạnh của Sư tộc, hắn thật sự không thấy nó có điểm đáng yêu nào, giống đực thú nhân mới sinh ra trước đây không phải đều như vậy sao?

Hơn nữa đáng yêu đối với giống đực mà nói, hẳn là không phải ưu điểm.

Song Điền Hân nói đáng yêu, thì là đáng yêu, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi.Nhớ lại dáng vẻ tiểu sư tử ngây thơ lúc nãy, hai mắt Điền Hân tỏa sáng: “Tiểu Bạch sư thật sự là rất đáng yêu, thật là muốn được ôm nó, hôn nó, chút nữa nó tỉnh ngủ chúng ta lại qua chơi được không?”

Điền Hân hiện tại hồn vía đều bị tên tiểu tử đáng yêu Tiểu Bạch sư bắt mất, vừa mới rồi khỏi trong chốc lát, đã nhớ không chịu được, nàng ưỡn thắt lưng lên, cầm tay Ryan năn nỉ.

Ryan nhìn nàng bất đắc dĩ thở dài nói: “Em đừng quấy, ngày mai chúng mình lại qua, Mộ Sa vừa mới sinh cần được nghỉ ngơi, tiểu sư tử cũng không đủ tháng, cũng phải nghỉ ngơi, chúng mình không nên quấy rầy bọn họ đúng không?”

Điền Hân ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng có chút thất vọng nghiêng về phía trước ôm thắt lưng Ryan nói: “Chồng ơi, chúng ta cũng sinh tiểu sư tử để chơi đùa đi.”

Lúc trước nàng vẫn còn lo lắng sinh ra mặt người mình sư tử, hoặc là mặt sư tử mình quái vật, hiện tại nàng thấy Tiểu Bạch sư của Mộ Sa, nàng hoàn toàn không còn lo lắng, còn hận không thể cũng sinh ra một Tiểu sư tử để chơi đùa.Ryan nghe nàng nói lại nhịn không được thở dài, không thể nói trước có sinh tiểu sư tử hay không.

Sinh ra tiểu sư tử cũng không phải hắn quyết định, nàng nói muốn sinh tiểu sư tử để chơi đùa, làm hắn không nói nên lời.

Hắn hao hết tâm tư và sức lực tưới tiêu mấy tháng trời mới có cục cưng, thế nhưng lại là “đồ chơi” cho nàng, tuy nhiên để nàng vui, Ryan vẫn là thuận theo nàng nói: “Được, chúng ta cũng sinh tiểu sư tử.”_“Đúng rồi.”

Điền Hân như nghĩ ra gì đó ngẩng đầu lên nói: “Em sinh tiểu sư tử thì ắt nó màu vàng?”

Ryan gật đầu, nói: “Đương nhiên là màu vàng, anh là Kim sư mà.”

Nếu như sinh ra tiểu sư tử màu khác mới là kỳ quái.Điền Hân gật gật đầu, tuy rằng tiểu Kim sư không đáng yêu bằng Tiểu Bạch sư, nhưng cũng có bộ lông mềm mềm, chơi đùa cũng tốt lắm, giờ phút này trong đầu nàng xuất hiện tiểu kim sư._“Đúng rồi, Mộ Sa đặt tên cho Tiểu Bạch sư là gì?”

Ryan suy nghĩ, lắc lắc đầu nói: _“Hình như không có, chắc là chưa kịp quyết định.”

Điền Hân gật gật đầu, lập tức nói:_“Vậy chúng mình đặt tên trước cho con đi, chứ không đến lúc đó đột ngột cũng không đặt tên được, chúng mình còn chưa nghĩ ra tên.”_“Còn không biết là giống cái hay giống đực thì đặt tên con như thế nào.”

Tên chỉ để xưng hô mà thôi, cục cưng sinh ra tùy tiện chọn cái tên là được rồi, Ryan thật sự không biết có gì quan trọng mà phải nghĩ._“Là con trai hay con gái chứ, cái gì mà giống cái giống đực khó nghe gần chết.”

Điền Hân bất mãn hắn gọi cục cưng là giống cái giống đực, giống như là động vật, cho nên mỗi lần Ryan gọi như thế nàng đều phải sửa cho đúng._“Được được, là con trai con gái, không biết là con trai hay con gái làm sao gọi tên.”

Ryan thỏa hiệp nói, hắn lại quên mất phải gọi là con trai con gái._“Vậy thì đặt sẵn trước một tên con trai một tên con gái.

Con gái tên Điền Điềm, được không?”

Ryan bọn họ đều không có họ, cho nên Điền Hân muốn cho con gái cùng họ với nàng.
 
[ H Nặng ] [ Hạ Bộ ] Ông Xã Em Là Thú Nhân (Full)
[Chương 57] Mộ Hàng


_“Ừm…Em đặt tên gì cũng được.”

Cục cưng tên là gì, hắn không có ý kiến, chỉ mong cục cưng có thể bình an chào đời là tốt rồi._“Nếu là con trai, tên Rayne được không?”_“Được.”_“Không được, không được, Ryan, Rayne, nghe giống như anh em, nếu không kêu Reithy.”_“Cũng được.”_“Không được, không được, Reithy giống tên con gái, nếu không kêu Rhett?”_“Được.”

Điền Hân bất mãn hắn cái gì cũng đều nói được, giống như nói cho có lệ với nàng.

Nàng cấu hắn một cái, Ryan đau điếng người kêu lên, Điền Hân ngẩng đầu lên trừng mắt giận với hắn: “Cục cưng không phải con anh sao, anh không quan tâm tên con sao?”

Thấy nàng tức giận, Ryan cúi đầu hôn nàng, trấn an nói: “Em đừng giận, đừng tức giận, anh làm sao có thể không quan tâm cục cưng, anh cảm thấy con gọi tên gì cũng tốt, chỉ cần con có thể bình an cho đến lúc sinh ra.”

Điền Hân nghe hắn trả lời cũng vừa lòng, không náo loạn nữa, thuận thế làm ổ trong lòng hắn, suy tư nên đặt tên cho con là gì, nghĩ được tên hay lại nói cho Ryan.

Nhưng rồi chả mấy chốc nàng cũng im bặt.Sau đó nàng thật sự không nghĩ ra được, lại bắt Ryan nghĩ, nhưng mỗi lần Ryan nói một cái tên đã bị nàng lấy lý do thế này thế kia bác bỏ, cứ thế suy nghĩ cả buổi tối cũng không tìm được tên cho cục cưng.Sáng sớm hôm sau, Điền Hân muốn đi thăm Tiểu Bạch sư, Ryan dỗ nửa ngày, cuối cùng cũng bắt nàng ăn xong điểm tâm rồi mới qua.Lúc Điền Hân sang, vừa vặn Tiểu Bạch Sư cũng ăn no, ở trong lòng Mộ Sa cọ cọ làm nũng.Điền Hân thấy, vội vàng đi tới, vỗ vỗ tay với Tiểu Bạch Sư, ý muốn ôm nó.

Tiểu Bạch Sư không sợ người lạ, lủi vào lòng Điền Hân, sau đó cọ cọ trong ngực nàng, như chú mèo nhỏ giơ chân trước để lên ngực Điền Hân, đầu nhỏ úp sấp trên ngực nàng, tựa cuộn bông nhỏ thật đáng yêu vô cùng.Lòng Điền Hân lập tức dịu đi hơn phân nửa, tình thương của mẹ thoáng cái nổi lên, bế Tiểu Bạch Sư hôn mạnh vài cái, Ryan đứng cạnh không khỏi thấy ganh tỵ.

Hắn liền tìm cớ nói để Tiểu Bạch sư luyện tập kỹ xảo đi săn, sau đó lấy cuộn chỉ cho Tiểu Bạch Sư mang lên trên giường chơi.Điền Hân thực bất mãn nhìn Ryan cướp Tiểu Bạch Sư trong lòng nàng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tuy nhiên Tiểu Bạch Sư lại vồ lại cắn cuộn chỉ chơi không biết chán, nàng cũng không phải không biết xấu hổ lại bắt nó ôm trong lòng, đành ngồi ở bên giường nói chuyện phiếm cùng Mộ Sa._“Mộ Sa, hai người đặt tên Tiểu Bạch Sư là gì?”

Điền Hân tò mò hỏi.Mộ Sa nhìn con, dịu dàng cười cười, sau đó quay đầu nói: “Mộ Hàng.”_“Đặt tên mang họ cô?”

Điền Hân giật mình nói.Mộ Sa có chút ngượng ngùng gật gật đầu, ánh mắt ngắm một chỗ khác không biết Ryan thấp giọng nói cái gì với Chelsea, nhẹ giọng nói: “Anh ấy nói, đứa nhỏ để tôi đặt tên, tôi hỏi anh ấy họ gì, anh ấy nói anh ấy không có họ, nên cho đứa nhỏ theo họ tôi.”

Điền Hân gật gật đầu, hiện giờ ở nơi đây có rất nhiều giống đực thú nhân tốt, ít nhất bọn họ không có tư tưởng đứa nhỏ nhất định phải mang họ cha, bọn họ về phương diện này tiến bộ hơn nhiều.Điền Hân lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vẻ mặt nghiêm chỉnh, hỏi:
_“Đúng rồi, tôi nghe Ryan nói, cô bị đẩy ngã sấp xuống, mới sinh non, biết hung thủ là ai chưa?”
 
Back
Top Bottom