Ăn sáng xong, Trương Du thấy Hà Tô nằm dài trên ghế sofa xem TV.Sau những ngày tiếp xúc và hòa hợp, Hà Tô không còn coi anh là người lạ, cũng không còn sợ anh nữa, điều này khiến Trương Du cảm thấy rất thành tựu.Hôm nay, Hà Tô lại không mặc đồ ngủ nữa, khả năng bà Trương thấy không ổn lắm đã thay đồ khác, đương nhiên là có mặc đồ lót.Trương Du ngồi dưới chân Hà Tô.
Hôm nay, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, một chiếc quần dài thoải mái màu xanh nhạt, tóc cũng được chải gọn gàng, buông xõa xuống vai.Tóc Hà Tô hơi vàng, dưới ánh nắng mặt trời, ánh lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ, trông rất đẹp.Trương Du thấy Hà Tô chăm chú xem TV như vậy, hoàn toàn không để ý tới mình, bỗng nhiên, anh nhớ ra hôm qua có mua một túi đồ ăn vặt dành riêng cho cô.Vừa mới ăn xong nên không lấy ra nhiều đồ ăn lắm.Anh mở hộp khoai tây chiên, gắp một miếng nhét vào miệng, cố ý phát ra tiếng động lớn, cố ý thu hút sự chú ý của Hà Tô.Quả nhiên, chiêu này đã có hiệu quả.Nghe tiếng khoai tây chiên giòn, Hà Tô bò đến cạnh Trương Du, đưa tay ra định chộp lấy, nhưng Trương Du cố tình tránh đi.
Anh quay đầu lại, vẻ mặt đắc ý nhìn Hà Tô.
Thấy tay cô vẫn đang đưa ra, Trương Du lại giơ hộp khoai tây chiên lên cao đến mức Hà Tô không với tới được.Nhìn cái miệng chu ra của Hà Tô, Trương Du nhướn mày."
Muốn ăn không?"
Hà Tô gật đầu, lại cố gắng với lấy hộp khoai tây chiên."
Vậy thơm một cái."
Trương Du cười nham hiểm, nhìn chằm chằm vào Hà Tô.Hà Tô không chút do dự hôn "Chụt" lên má Trương Du.
Vì lực quá mạnh, cả khuôn mặt Hà Tô đập thẳng vào má Trương Du, không chỉ khiến Trương Du bị đau, mà cô còn nhăn mặt đau đớn."
A..."
Trương Du xoa mặt, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, không nhịn được cười, đưa tay xoa mặt Hà Tô, rồi lại cúi xuống hôn cô.Trước khi Hà Tô bình phục tinh thần khỏi cơn đau, Trương Du đã đưa tay còn lại ra sau đầu Hà Tô, giữ chặt gáy cô rồi hôn.Hà Tô theo bản năng lùi lại, Trương Du đành phải hôn môi cô vài cái trấn an, môi cô mím chặt.Sau khi nếm đủ hương vị đôi môi mỏng manh, anh đưa lưỡi ra, mạnh mẽ tách hàm răng đang khép chặt của Hà Tô ra, kéo đầu lưỡi cô quấn lấy, mút mạnh, nếm thử vị ngọt ngào của cô.Trương Du mút mạnh, lưỡi Hà Tô hơi đau nên nhíu mày, dùng hai tay đẩy người đàn ông to khỏe, cổ họng liên tục phát ra những tiếng "Ưm ư" phản kháng, nhưng cô yếu đuối, không thể nào thắng được Trương Du cường tráng.Trương Du đặt miếng khoai tây chiên xuống, ôm lấy vòng eo thon thả đang giãy dụa, nhấc bổng cô lên, rồi ôm người ngồi lên đùi mình.Bàn tay siết chặt eo, khiến Hà Tô và mình dán chặt không còn khe hở.Cuối cùng anh buông môi lưỡi mềm mại của Hà Tô ra, cô kịp lấy lại hơi thở, ngã vào vòng tay Trương Du.Trương Du nhận ra mình hơi thô bạo, anh nhẹ nhàng liếm đôi môi hé mở của Hà Tô, rồi đưa lưỡi vào, lướt qua miệng ,cẩn thận liếm láp từng ngóc ngách."
Ưm!"
Khi lưỡi lướt qua vòm miệng trên, thân thể nhạy cảm Hà Tô run lên, một âm thanh nhỏ phát ra từ cổ họng.Trương Du mở to mắt nhìn Hà Tô, đầu lưỡi tiếp tục liếm láp vòm miệng trên một cách táo bạo."
Ưm...
ưm..."
Cơ thể Hà Tô run rẩy không ngừng, nước mắt giàn giụa, ngón tay nắm chặt vạt áo Trương Du, phát ra những tiếng không thể chịu đựng nổi.Một lúc lâu sau, Trương Du nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, cuối cùng cũng buông môi lưỡi ra: "
Sau này hôn là phải vậy, hiểu chưa?"
Trương Du nhìn Hà Tô đang thở hổn hển nằm trong lòng mình.
Không đợi cô phản ứng, anh lại vùi đầu vào chiếc cổ thon thả của cô, liếm láp cắn mút lớp thịt mềm mại trên cổ.
Anh sợ để lại dấu vết trên cổ, không thể để bà Trương phát hiện ra, nên không dùng quá nhiều lực, cũng không nán lại quá lâu trên cổ cô.Anh luồn tay vào gấu áo Hà Tô, mò lên eo và lưng cô, chạm vào một mảng da mịn màng, hận không thể hung hăng nắm chặt lấy nó, để lại dấu vết của riêng mình.Một tay anh siết chặt eo Hà Tô, ngón tay cái liên tục vuốt ve vùng bụng mềm mại của cô."
Anh Trương Du..."
Hà Tô dần hồi phục sau nụ hôn vừa rồi: "Em muốn ăn khoai tây ..."
Tâm trí Hà Tô chỉ nghĩ đến việc: Nếu muốn ăn khoai tây thì phải hôn."
Được rồi, để tôi hôn em lần nữa..."
Một tay Trương Du cởi cúc áo lót của Hà Tô, cởi áo trên cùng đồ lót rồi ném sang một bên.
Ngực Hà Tô nảy lên như hai con thỏ.Da thịt cô đột nhiên tiếp xúc với không khí, trần trụi trước mặt người khác.
Hà Tô không khỏi rụt vai lại, hai núm vú bất giác dựng đứng lên.Trương Du nhìn con thỏ trắng to lớn trước mặt, lưới liếm liếm môi, cắn nhẹ lên bầu ngực một ngụm."
A!
Anh Trương Du..."
Hà Tô bị cắn đến mức sợ hãi, "Em không hôn..."
"Ngoan!
Một lát nữa sẽ ổn thôi, hôn xong em muốn gì tôi sẽ mua cho em."
Trương Du tiếp tục lợi dụng để dụ dỗ cô."
Vậy ...một lát thôi..."
Đồ ăn vặt và đồ chơi luôn có tác dụng với trẻ con.Trương Du kéo tay Hà Tô lên vai mình, tay anh đặt trên eo và lưng cô.Đầu anh vùi sâu vào bầu ngực mềm mại của Hà Tô, hít một hơi thật sâu, ngửi thoang thoảng hương sữa.Anh ngậm một ngụm lớn bầu thịt, nhẹ nhàng mút, rồi dùng lưỡi liếm, khiến hai bầu ngực tràn đầy nước bọt.Trương Du nhìn chằm chằm vào núm vú hồng hào một lúc rồi mở miệng mút."
A!
Anh Trương Du!
Em khó chịu quá, a..."
Hà Tô rụt người lại, nhưng bị cánh tay rắn chắc của Trương Du ngăn lại, khiến cô không còn đường lui.Anh dùng một tay giữ chặt một bên ngực, thịt căng mọng tràn ra khỏi ngón tay.
Anh siết chặt năm ngón tay, nhẹ nhàng véo nó, mềm mại đến mức dường như muốn vắt ra sữa.
Anh ngậm bầu ngực còn lại trong miệng, đầu lưỡi liên tục liếm núm vú cương cứng, thỉnh thoảng lại mút vào, như thể đang thưởng thức món ăn ngon, trong miệng phát ra tiếng "chậc chậc".Hai ngón tay của bàn tay kia véo núm vú, liên tục xoa bóp, thỉnh thoảng lại dùng móng tay bấu vào lỗ nhỏ xíu trên núm vú."
A!
Không...
Đừng hôn em...
Ooooooo...
Trương Du...
Hừ...
Anh!"
Hà Tô bị Trương Du hành hạ, khóc lớn, cô không biết mình bị làm sao nữa, không biết mình đang thoải mái hay khó chịu, muốn lùi lại, nhưng cũng muốn đến gần Trương Du hơn.Cảm giác kỳ lạ khiến Hà Tô sợ hãi.Nghe thấy tiếng khóc của Hà Tô, Trương Du không khỏi càng thêm tùy ý, bàn tay đang véo núm vú cô vòng ra sau lưng, chậm rãi di chuyển xuống dưới, cũng đổi sang một bên ngực khác, tiếp tục liếm láp.Lòng bàn tay anh đẩy cạp quần sang một bên, tiến vào bên trong, chạm vào cặp mông căng tròn mịn màng, véo một cái và thấy nó rất mềm.Ngón tay anh luồn vào qua mông và chạm vào lỗ hậu chặt chẽ."
Ôi..."
Trương Du vừa chạm vào, Hà Tô sợ hãi khóc nấc lên.Tiếng khóc đánh thức Trương Du, rút tay đang vùi trong mông ra.Mặt Hà Tô đẫm nước mắt, cô gái khóc nức nở.Trương Du lập tức cảm thấy hối hận, anh không nên gấp gáp như vậy làm cho cô sợ hãi, đưa tay ôm lấy Hà Tô đang khóc, ấn đầu cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ dành."
Đừng hôn nữa, đừng hôn nữa... chúng ta có thể ăn được không?"
Trương Du kiên nhẫn và lo lắng dỗ dành, sợ Hà Tô sẽ không thèm để ý đến mình.Hà Tô trong vòng tay Trương Du bình tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ.Trương Du thấy tâm trạng của cô đã bình tĩnh lại, nhìn cơ thể phát hiện không có dấu vết gì, anh yên tâm lấy quần áo bên cạnh mặc vào cho cô.Sau khi mặc quần áo vào, cuối cùng cô cũng nín khóc, nhưng đầu vẫn cúi gằm, không thể nhìn rõ biểu cảm.Trương Du nâng mặt cô lên, lấy khăn giấy lau nước mắt.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, anh không khỏi cảm thấy đau lòng.Anh ôm Hà Tô an ủi thêm một lúc lâu, rồi lấy đồ ăn vặt trên bàn, kẹp một miếng khoai tây chiên, đút vào miệng Hà Tô: "Ăn đi."
Thấy Hà Tô há miệng ăn khoai tây chiên, anh mới thở phào nhẹ nhõm.Trương Du cứ như vậy ôm Hà Tô, đút đồ ăn vặt, an ủi tâm trạng của cô.