Lãng Mạn [GURIA] Delicated

[Guria] Delicated
Ngoại truyện: Kỉ niệm


Chẳng mấy chốc đã gần một năm trôi qua kể từ ngày cả hai đánh dấu vĩnh viễn, dạo gần đây, Minseok mơ hồ cảm giác Minhyeong có gì đó kì lạ hơn ngày thường.

Không phải do hắn ít tương tác với cậu, cũng không phải do hắn không quan tâm cậu nhiều như trước mà là do cậu luôn đọc được cảm giác lo âu luôn thường trực trong tin tức tố của hắn.

Minseok thắc mắc, còn vấn đề gì khiến Lee Minhyeong phải lo âu nữa?

Mỗi lần cậu hỏi, Minhyeong đều trả lời,"Không có gì đâu, dạo này anh hơi mệt thôi."

Qua nhiều sự kiện, Minseok đồng ý tin tức tố của Minhyeong không thể ổn định một sớm một chiều được, tuy vậy cậu có cảm giác câu trả lời này không làm cậu thỏa mãn tính hiếu kỳ.

Nhưng bây giờ, Minhyeong không muốn nói thật thì cậu phải làm thế nào?Vậy nên Minseok nghĩ... có khi nào hắn có được cậu rồi nên hắn đang hối hận không?Không, Minhyeong không phải là người như vậy.

Chỉ là... ngày trước cả hai không bị ảnh hưởng tin tức tố của nhau, có thể thoải mái chia sẻ cảm xúc mà không lo lắng đối phương hiểu lầm mình, bây giờ khi lời chia sẻ cùng cảm xúc thật lại dễ xảy ra mâu thuẫn với nhau khiến cho cậu cảm giác... khá khó chịu.

Minseok không phải người lý trí như Minhyeong, cậu biết bản thân mình suy nghĩ cảm tính và có phần hơi trẻ con nhưng gần đây, lời nói và cảm xúc của Minhyeong không đồng nhất với nhau khiến cậu bức bối không yên."

Có gì thì nói thẳng ra đi!

Bực mình quá!"

Vậy nên, Minseok quyết định tách con gấu ra một vài ngày, tránh việc cả hai lao vào cãi nhau như ngày trước.

Và cậu cũng sợ Minhyeong biết được cậu đang tức giận mà lại phiền lòng.

Nhưng mà bây giờ đi đâu đây?

Minseok đã quen với việc đăng ký thường trú ở nhà Minhyeong rồi, bây giờ nói cậu tách hắn ra lang thang một hai ngày, cậu thật tình không biết đi đâu.

Minseok lướt danh bạ tìm xem có ai có thể giúp cậu khuây khỏa không và đó là lúc, cậu nhớ đến nhóm tiền bối cậu rất kính trọng.Anh Kim Hyuk-kyu và anh Kwang-hee.- Minhyeongie, thứ sáu này em đi nhậu với nhóm anh lạc đà nha.Minseok nghiêng đầu nhìn Minhyeong đang theo dõi đấu tập trên màn hình, hắn nghe cậu nói vậy liền bấm ngưng trận đấu lại, ánh mắt không giấu sự ngạc nhiên rồi hỏi lại lần nữa.- Thứ sáu này á?- Ừa.

Mấy anh chỉ rảnh thứ sáu thôi, bạn cần em gửi định vị không?Minseok đọc được sự dao động của Minhyeong, có chút gì đó bực bội và chút gì đó không hài lòng nhưng hắn chỉ cố nén trong hơi thở nặng nề rồi gật đầu xác nhận với cậu.

- Hôm đó... bạn đi về sớm chút được không?

- Sao vậy?

Hôm đó có gì hở?Bỗng...

Minseok ngửi được mùi tức giận của Minhyeong nhưng thịnh nộ bỗng hóa thành buồn bã trông cái chớp mắt, cậu hỏi hắn tiếp.- Bạn không muốn em đi chung với anh lạc đà hở?- Không.

- Minhyeong lạnh nhạt đáp - Bạn đi thì đi đi, về sớm là được.

Còn định vị thì không cần.Dứt câu, Minhyeong nhấn nút "play" trên màn hình, không quan tâm Minseok đang thế nào và điều này khiến cho cún con tủi thân vô cùng.

Dù biết cả hai đã là của nhau nhưng sự thờ ơ của Minhyeong khiến trái tim cậu như bị đâm xuyên thấu, Minseok quýnh cái bốp vào vai con gấu rồi tức tối bỏ đi, không thèm nhìn xem hắn có bị đau hay không.Minseok không hiểu, tại sao ngày trước, mỗi khi hắn nghe cậu đi chơi với nhóm lạc đà, Minhyeong đều tìm cách này đến cách khác cản cậu lại, vậy mà vừa đánh dấu cậu xong liền không thèm quan tâm đến cậu nữa.

Không lẽ Minhyeong lại chính là kiểu người quất ngựa truy phong?

Ăn xong rồi liền chùi mép bỏ đi?

Chưa kể... cậu bây giờ đâu còn khả năng tìm bến đỗ khác nhưng hắn không như cậu, nếu muốn...

Minhyeong vẫn tìm một omega khác cho mình.

Tuy bây giờ công nghệ đã phát triển, omega bị đánh dấu vĩnh viễn vẫn có thể tách bản thể của alpha nhưng... không lẽ Minhyeong thật sự muốn cậu phải trải qua chuyện đó sao?

Cậu có tin tức tố của hắn trong người, Minhyeong có thể lần theo mùi để biết cậu ở đâu nhưng cậu không thể làm chiều ngược lại, và điều đó cũng khiến cho Minseok thêm phần bất mãn.- Minseokie, tụi anh ở đây.- Hello mấy anh, lâu rồi không gặp.Minseok cất lại lo âu của mình rồi cùng các anh nhậu tưng bừng một đêm, cậu không phải kiểu người hay uống rượu nhưng hôm nay, cậu muốn uống thật say để quên đi nỗi phiền muộn trong người.

Cậu không hiểu Minhyeong, cậu dễ dàng hiểu hắn hơn khi không có pheromone nhưng khi có pheromone rồi, lại khiến cả hai như rơi lại vào chuỗi mâu thuẫn ngày trước, một người không hiểu suy nghĩ một người, còn người kia vì lo sợ cảm xúc của cậu mà không ngại nói lời mâu thuẫn với chính mình.Rốt cuộc, cậu phải làm sao để thoát cảm giác bất an đây?Những suy nghĩ triền miên khiến cho Minseok uống đến say mèm, các anh muốn xách cậu về nhà Minhyeong nhưng cậu lại không tỉnh để nhớ được địa chỉ nhà hắn.

Cuối cùng, taxi phải chở cậu về lại kí túc xá của T1.Lúc Minseok mở mắt đã là trưa thứ bảy, đầu cậu đau như búa bổ cùng cơn khát ở cổ họng.

Minseok lòm còm ngồi dậy đã thấy Wooje gõ cửa phòng đi vào.- Anh dậy rồi hở, anh uống nước giải rượu nè.- Cảm ơn em...

- Minseok khào giọng đáp lại, hôm qua quá chén khiến cổ họng cậu khô như sa mạc, sau khi nốc sạch cốc nước trong tay, cậu nhận ra có gì đó không đúng.

- Ủa... kí túc xá của mình có nước giải rượu sẵn từ khi nào vậy?

- Làm gì có sẵn?

Anh Minhyeong khuya hôm qua nấu cho anh đó.

- Wooje đứng chống nạnh nhìn con sâu rượu Minseok - Tối qua trời mưa lớn nên ổng không có nghe được mùi của anh, gọi anh lại không được, báo hại ổng phải đội mưa chạy kiếm anh khắp nơi.

Lúc biết anh đã về lại kí túc xá, anh Minhyeong nấu sẵn nước cho anh rồi về nhà nghỉ ngơi rồi.

Anh bớt báo ổng lại đi, ổng khổ lắm rồi.Minseok ném cái gối thẳng về phía Wooje, ai cho phép nhóc nói năng kiểu đó với tiền bối hả.

Wooje không thèm đôi co với người không biết lý lẽ, cậu nhóc cầm ly nước rồi rời khỏi phòng Minseok.

Khi cánh cửa đóng lại, Minseok cảm thấy áy náy vô cùng.

Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy qua nhà Minhyeong kiểm tra xem hắn thế nào.Lúc cánh cửa được bật ra, trước mắt Minseok là những cánh hoa hồng tung bay trong gió, cánh hoa trải đầy lối đi từ cửa đến sofa.

Ruy băng màu trắng được trang trí dọc vách tường, bong bóng được điểm tô một góc và khắp ngôi nhà tràn ngập mùi hoa nhài, loài hoa tượng trưng cho sự thuần khiết và tình yêu chân thành.Minseok lẳng lặng tiến theo dấu những cánh hoa dẫn lối, đến bàn trà cậu thấy một tờ ghi chú..."

Cảm ơn bạn đã chọn bên anh,Mừng kỉ niệm một năm,Anh yêu bạn."

Minseok nhớ đến biểu hiện của Minhyeong khi hay tin cậu và nhóm lạc đà đi chơi vào tối thứ sáu..."

Hôm đó... bạn đi về sớm chút được không?"

"Bạn đi thì đi đi, về sớm là được."

Hôm qua... là ngày tròn một năm hắn đánh dấu cậu vĩnh viễn nhưng Minseok không hề nhớ.

Không phải vì cậu không nhớ mà là trong khối óc của cậu mặc định ngày cả hai quen nhau là ngày đầu tiên cậu và hắn lên giường với nhau!

Và ngày đó không phải là hôm qua!Hắn... hắn xem ngày đánh dấu vĩnh viễn là một ngày kỉ niệm sao?Minseok hoảng loạn không biết phải làm sao, nếu bây giờ cậu thừa nhận cả hai không cùng chung tư duy, Minhyeong có buồn vì công sức trang trí bị đổ sông đổ bể không?

Nhưng Minhyeong lại có khả năng đồng cảm với cậu, chắc chắn hắn sẽ biết cậu đang hoảng loạn!

Minseok rơm rớm nước mắt không tìm được cách xử lý tình huống, cậu không muốn làm Minhyeong buồn đâu, cậu cũng không muốn làm hắn tủi thân.

Lúc nào hắn cũng thương cậu hết, hắn nhất định không muốn cậu đi với nhóm anh lạc đà nhưng lại cảm thấy không thể ích kỷ cấm đoán cậu đi chơi.

Minhyeong nhất định...

đã rất khó xử...Nghĩ đến cảm giác của hắn ngồi đợi cậu vào khuya hôm qua, Minseok không nén được cảm xúc mà ôm mặt òa khóc.

Nước mắt chẳng mấy chốc đã đầm đìa cả khuôn mặt.- Sao khóc nữa...?Minhyeong đứng trên lầu nhìn Minseok đang thút thít dưới nhà, hắn vẫn còn mệt do hôm qua dùng nhiều pheromone để lần mùi bạn nhỏ, vậy nên lúc đi về đã ngủ một giấc muốn hết cả ngày mà chưa kịp dọn dẹp đống đồ trang trí tàn dư.

Hắn nhìn bóng lưng của cậu cúi gầm xuống không trả lời mà thêm phần sốt ruột, hắn cũng đoán Minseok khi thấy sẽ áy náy cho mà xem.Có điều...

Minhyeong cũng biết giận chứ?

Hắn đâu phải thánh nhân mà thoát được bảy tội lỗi của loài người?

Sau một hồi không nghe Minseok đáp lời, Minhyeong thở dài thườn thượt, hắn gãi đầu rồi từ tốn bước xuống nhà để lại gần cậu, nói gì thì nói, nhìn bạn nhỏ khóc làm hắn cũng đau lòng theo.

Minhyeong ôm Minseok vào lòng, xoa xoa đôi vai đang run rẩy của cậu, kê càm hắn vào trên đỉnh đầu của cậu, cố nén nỗi niềm của mình mà nhẹ giọng an ủi.- Không khóc nữa, bạn khóc lâu quá làm anh khóc theo đó...Hôm qua, Minhyeong giận cậu muốn điên.

Hắn suy nghĩ không biết có thật cậu hiểu "yêu" nghĩa là thế nào không.

Hắn luôn thấy bản thân yêu cậu nhiều hơn cách cậu yêu hắn nhưng màn so đo này không mang lại cảm giác chiến thắng, hắn biết không nên rạch ròi nhưng cũng không thể ngăn bản thân mang tình yêu cả hai lên bàn cân.

Vì suy cho cùng, Minseok cũng đã vì hắn vất vả rất nhiều.

Hắn biết mình nên đối xử thật tốt với cậu một cách hoàn hảo và tinh tế, vậy nên hắn đã cố nén ức chế để cậu có thể thoải mái sống với lựa chọn của mình.Đó là lí do hắn đã dễ dàng đồng ý nói cậu hãy đi với những người cậu muốn, chỉ cần tối về với hắn là được.

Nhưng mà cái con người này không những tối qua không về còn để quên điện thoại chỗ anh lạc đà, nếu không phải có anh lạc đà nói đã đưa cậu lên taxi về kí túc xá T1 chắc hắn phải bới toàn bộ cái Seoul này để tìm cậu mất!

- Minhyeongie ơi...Minseok thút thít trong lòng hắn, ngấn đôi mắt cún con nhìn thẳng vào hắn, gò má và sóng mũi vì xúc động mà như phủ một lớp hồng ngọt ngào.

Cậu không đợi hắn phản ứng mà nói tiếp.- Cho Minseokie xin lỗi nha...Giải thanh niên thiếu nghị lực, xin được trao cho Lee Minhyeong.Quả cún con mắt ngấn lệ này là tuyệt chiêu Minseok dùng trăm lần đảm bảo hiệu quả ngàn lần, hắn hôn lên mắt bạn nhỏ rồi suýt xoa nói.- Ừ ừ, không giận, không giận nữa...

Minseokie không khóc nữa nhé?Hắn nhận ra Minseok chưa an tâm nên vội hôn thật sâu lên trán của bạn, lên gò má của bạn, lên nốt ruồi duyên của bạn rồi ôm bạn vào lòng.

Hắn ôm bạn nhỏ lắc qua lắc lại.- Để anh thay bạn xua đuổi tà ma nhé?

Minseok nhận ra vừa rồi Minhyeong vừa từ trạng thái tức giận chuyển qua hạnh phúc, vậy là... sau này cậu chỉ cần mắt ngấn lệ nhìn hắn là được rồi hả?

Vậy là sau này, mỗi lần muốn hắn thay đổi tâm trạng, cậu chỉ cần làm nũng là được rồi sao?

Nhưng mà sao lúc cả hai lăn giường với nhau, Minhyeong thấy cậu khóc, hắn càng mất tính người vậy?Nhưng hôm nay, cậu muốn bù đắp cho hắn.

Ít nhất thì... cậu biết hắn thích cái gì nhất.Và sau những nụ hôn phủ kín người cậu, là một nụ hôn sâu như tình cảm hắn dành cho cậu, day dứt và đầy nồng nàn.

Mỗi một lần chuyển động là cả hai lại thêm một lần ngã về phía sau, chẳng mấy chốc cậu đã bị ấn ngã xuống sofa.

Hắn nâng tay cậu hôn lên lòng bàn tay như một đứa nhỏ tìm hơi ấm da thịt và dù đã quen thuộc mùi hương của nhau nhưng hắn vẫn luôn lưu luyến tin tức tố tỏa ra xung quanh cậu.

Cậu không có ngụ ý câu dẫn hắn, đây là vì cậu luôn chìm đắm trong cảm giác được hắn âu yếm nhìn cậu, dịu dàng ngắm cậu và trân quý hình ảnh của cậu như một viên kim cương vì hắn mà rực rỡ.

Cậu thật sự không muốn làm hắn tổn thương.Và hắn thật lòng không muốn tước đoạt tự do của cậu.Minseok đẩy Minhyeong xuống sofa trước sự ngạc nhiên của hắn, cậu nằm trên người hắn, lả lướt khiêu gợi như một "chàng" Cửu Vỹ Hồ quấn lấy con mồi.

Hắn say mê chiêm ngưỡng thân ảnh cậu đang từ từ cúi xuống hạ thân, đôi tay cậu không ngừng chạm vào điểm nóng đang vì cậu mà hóa thành thứ vũ khí mạnh mẽ nhất thế gian.

Và cậu luôn thể hiện mình không thích nhưng vào những lúc cần thiết, cậu biết mình cần phải làm gì để đối phương không thể thoát.

Cậu có thể là một cá thể yếu đuối ở bên ngoài nhưng khi trên giường, cậu chính là thợ săn.Và bất kỳ ai cậu đã nhắm làm con mồi đều không thể thoát khỏi sức hút của cậu được.Chưa kể, Minhyeong luôn thích tận hưởng cảm giác nhìn thấy cậu vì hắn mà phải khuất phục bản năng, hắn luôn dán ánh mắt cao ngạo từ trên nhìn xuống tựa vị thần trên đỉnh Targon, dõi theo người đang vùi mặt vào giữa chân hắn mà thèm khát con quái vật đang dần tiến hóa theo mỗi đợt cậu lướt đầu lưỡi.Hắn chưa bao giờ dùng pheromone để bắt cậu phải phục tùng mình, hắn chỉ dùng hương tuyết tùng để tiếp thêm can đảm cho cậu nuốt gói hàng vào trong khoang miệng nhỏ xinh.

Bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc cậu, đôi lúc không thể khống chế mà siết chặt lấy phần tóc dư, còn cậu đang vụng về nuốt lấy viên kẹo mút khổng lồ khiến gò má phập phồng không ngừng nghỉ.

Dưới sự chăm sóc tận tình của cậu, hắn khoác một khuôn mặt vô cùng hài lòng như thể vừa trau dồi được viên ngọc quý, vì hắn mà đậm màu sắc dục.- Ăn kẹo thích vậy sao...?Con gấu đáng ghét, nếu không phải vì đang áy náy với hắn, cậu không có chủ động làm chuyện này đâu!Nhưng... có thật là vậy không?Nếu không phải, tại sao khi thấy hắn run người, ngửa cổ ra tận hưởng khoái lạc, chính bản thân cậu cũng tự động tiết hương hoa ở trên lẫn bên dưới?

Nếu không phải, tại sao khi cao trào chuẩn bị đến cậu lại kiên nhẫn ở lại chờ đón dư vị của hắn nhưng một kẻ khát tình muốn xin chén nước thánh?

Nếu không phải, tại sao cậu lại cảm thấy mùi hương từ cơ thể hắn lại trở thành thứ nước uống ngon lành nhất thế gian này?

Ực.Nếu không phải, tại sao cậu lại cho hắn thấy... cậu đang cảm ơn hắn vì đã ban phát cho mình cơ hội nếm thứ tinh hoa này?Nếu không phải, tại sao mỗi khi nhìn thấy biểu cảm hắn mân mê cậu, cậu lại càng thêm cảm giác muốn được cung phụng hắn, muốn được chiều chuộng hắn, muốn được hắn chạm vào cơ thể mình?Vì cậu thích cảm giác hắn hạnh phúc và thỏa mãn khi ở bên cạnh cậu.Còn hắn thích cảm giác được cậu thể hiện tình yêu bằng hành động.Minhyeong nhếch môi nhìn người bên dưới đang ngước nhìn hắn bằng đôi mắt phủ mờ hương tình say cùng khuôn mặt ửng đỏ như đóa hoa khoe sắc đầy diễm lệ.

Hắn âu yếm gò má cậu như một lời tuyên dương cho người vừa hoàn thành nghĩa vụ xuất sắc, Minhyeong nâng người Minseok nằm trên mình, tách môi bạn nhỏ để chia sẻ hương vị tanh nồng còn sót lại trong hơi ấm cuống họng, hắn say sưa hôn cậu như quên mất việc vì sao hôm qua lại giận cậu, còn cậu cũng không nhớ tại sao lúc nãy lại khóc lóc vì sợ làm hắn buồn.

Chỉ là lúc này...Cậu biết...Và hắn cũng biết...

Cả hai đều rất tận hưởng cảm giác ở bên nhau._- Bạn hỏi anh ngày đó nghĩa là sao á hả?Minhyeong nằm trên giường nhìn Minseok đang run rẩy sợ hãi trong lòng mình, hắn lờ mờ đoán ra được lí do vì sao bạn nhỏ lúc nãy lại khóc lóc đến như vậy.

Sau đó, hắn nói tiếp.- Không phải...

Ý anh là, ngày đầu anh với bạn quen nhau sẽ được tính là "kỉ niệm quen nhau", còn ngày đánh dấu vĩnh viễn...

- Minhyeong định nói gì đó mà đỏ mặt nên vội xua tay, không nói nữa.

- Là ngày gì?

- Minseok thấy hắn ngập ngừng nên thắc mắc.Minhyeong không đáp mà chỉ hôn cái chóc lên gò má bạn, hắn kêu Minseok đi ngủ đi, hắn đi làm cơm tối.

Mặc cho cún con cả buổi mè nheo muốn hắn nói cho hết câu nhưng Minhyeong nhất quyết không trả lời.

Vì với hắn, ngày đó có nghĩa là..."

Là ngày chúng ta nên duyên "vợ chồng."

Nhưng phản ứng của Minseok như vậy, hắn cũng tự hiểu cậu không nghĩ việc đánh dấu vĩnh viễn sẽ theo chiều hướng đó.

Từ đó, Minhyeong tự suy ra Minseok cũng chưa sẵn sàng để cả hai tiến đến hôn nhân.

Vậy nên ở góc tủ bí mật, có một chiếc nhẫn vẫn ngủ yên đợi thời điểm phù hợp sẽ được đeo lên tay người hắn yêu nhất.- Nhưng mà Minhyeongie này.

- Minseok không thuyết phục được Minhyeong trả lời mình nên quyết định bỏ cuộc, cậu ôm sau lưng hắn như cún con ôm gấu lớn, thủ thỉ hỏi.

- Có chuyện này em muốn nói bạn biết.- Sao?

- Minhyeong vừa cắt trái cây vừa đáp.-

Sau này... có chuyện gì... bạn có thể thành thật cảm xúc của bạn với em được không?Minhyeong cúi nhìn cún con đang tròn xoe mắt nhìn mình, gò má hây hây như có ai phủ nhành hồng.- Nhé?

- Minseok nghiêng đầu đợi hắn xác nhận.Gấu lớn buông dụng cụ trên tay của mình xuống, hắn bế bạn nhỏ lên rồi dịu dàng đáp.- Được.

Với lại anh quyết định rồi Minseokie...- Sao á?

- Cún con choàng tay mình lên vai hắn để giữ thăng bằng, mỗi lần mặt đối mặt với Minhyeong cậu đều cảm thấy rất xấu hổ.- Tối nay mình đặt đồ ăn ở ngoài.

- Minhyeong vừa bế Minseok, vừa tiến lại khu vực phòng khách.- Hả?Cậu tròn xoe mắt nhìn hắn như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi hắn bắt đầu nâng bắp chân cậu lên và trượt những nụ hôn trên đó, Minseok mới hiểu ý nghĩa thâm sâu trong câu nói đó nghĩa là gì.

- K-k-khoan!

Em còn mệt lắm!

Á!Một chút chân thành, một chút yêu thương, một chút nhường nhịn, một chút thấu hiểu, mỗi một chút nhỏ nhắn tạo nên một tình yêu to lớn.

Tình yêu với Minhyeong không phải là sự rằng buộc mà là sự lựa chọn, tình yêu với Minseok không phải là sự ích kỷ mà là sự thấu hiểu lẫn nhau.Và họ chọn lắng nghe nhau để tìm đến điểm chung cho mối quan hệ này.__

Author's note:Lí ra mình phải ghi là "nên duyên chồng-chồng" nhưng mà nghe không xuôi tai lắm nên mọi người thông cảm nha 😀Và từ "vợ" mình có để trong ngoặc kép cho mọi người tự hiểu ẩn dụ.Mình thuộc hội người hèn LCK nên mn đừng trông mong sẽ có cảnh bùng nổ nha =)))
 
[Guria] Delicated
Ngoại truyện: Bé thỏ


[Chuyện diễn ra trước khi Lee Minhyeong lấy lại tin tức tố]Sau Chung Kết Thế Giới, lịch trình bận rộn khiến cho Minhyeong không có thời gian về thăm gia đình và gặp lại bạn bè cũ của mình.

Cuối cùng hắn cũng thu xếp được một ngày nghỉ ngơi, sau khi đảm bảo Minseok đã đủ "liều" dư vị của hắn, Minhyeong chia tay bạn nhỏ rồi khăn gói đi chơi với nhóm bạn học cũ.

Nhưng không hiểu sao...

Minhyeong đi trên đường cứ có cảm giác người xung quanh cứ nhìn hắn kì thị, mãi cho đến khi hắn gặp đám bạn của mình.- Ông mới té vô vũng nước hoa nào hả cha nội?!

Mùi ngọt chết luôn á!Thanh niên vừa nói vừa xịt khử mùi khắp người Minhyeong, hắn không nghe được hương pheromone của Minseok và cũng không muốn lộ mối quan hệ kể hai ra bên ngoài nên nói đại một lí do.- Thông cảm, cún nhà tui sáng làm đổ nước hoa lên người rồi nhảy lên ôm tui đó mà.

Hahaha.Dĩ nhiên, Minhyeong nghe là biết tác phẩm trên người hắn là của ai nên hắn vui như trẩy hội, vừa ngồi hàn thuyên với đám bạn mà lòng chỉ nghĩ về hung thủ đang nằm ở nhà.

Tối nay nhất định hắn phải "thưởng" cún con nhà hắn một trận no nê mới được.Cuộc hội thoại vẫn diễn ra bình thường bỗng có người huých vai Minhyeong, bắt hắn nhìn theo hướng trong góc phòng.

Ở nơi đó có một omega trội, cậu có nước da trắng ngần, nét nhu mì nhã nhặn cùng dáng vẻ nhỏ nhắn, trông cũng rất dễ thương.

Minhyeong vừa nhìn thấy nhan sắc kia thì thuận miệng cảm thán, vô thức "ồ" lên một tiếng.

Và vừa hay lời này của hắn đã bị đối phương bắt gặp.

Cậu thanh niên đó không xấu được xấu hổ, khuôn mặt chẳng mấy chốc đã ửng hồng tận mang tai.Minhyeong nhận ra... hình như hắn vừa rắc thính một cách vô ý nên vội quay mặt đi, giả vờ lướt điện thoại.

Người bạn kế bên thì không ngừng luyến thoắn bảo, nghe nói Minhyeong thích gu nam nhỏ nhắn đúng không, có người hợp quá kìa, có tính đánh chén người đẹp không?

Thậm chí một số còn quay sang giới thiệu hắn, người này đơn phương hắn từ khi còn đi học, lúc hắn lên T1 còn theo dõi không sót một trận nào.

Dù Minhyeong không có nhu cầu nhưng hắn ta càng kể càng hăng, không ngừng nói với Minhyeong, nguyên tố hai người lại hòa hợp, đi chung với nhau sẽ càng có thêm nhiều tính trội, hai người sinh con đảm bảo rạng danh gia tộc.

Minhyeong nghe tới đó đã cáu kỉnh muốn nổi khùng lên nhưng do không có tin tức tố đe dọa, người ngoài thấy hắn giận như vậy chỉ nghĩ hắn đang xấu hổ nên được đà thuận nước đẩy thuyền.

Đối phương nghe vậy càng đỏ mặt hơn, càng thêm điệu bộ chờ mong hắn nhìn về phía mình.

Hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời khóc không ra tiếng, làm ơn đi, chó nhà tôi nó cắn tôi chết!- Tôi có người yêu rồi!Minhyeong đập ly rượu xuống bàn rồi dõng dạc tuyên bố với anh em, nhà hắn đã có nóc!

Làm ơn tha cho hắn đi!

Nhưng trái với dáng vẻ nghiêm túc của Minhyeong, do không có tin tức tố hăm dọa nên lời hắn nói ra càng khiến người ngoài nghĩ hắn đang nói dối.

Minhyeong không kiên nhẫn nữa nên dứt khoát khoác áo ra về, mặc cho đám bạn không ngừng tỉ tê năn nỉ hắn ở lại.

Lúc này, hắn xách cổ một đứa trong đám lên rồi cố ý "đánh gà dọa khỉ".

Minhyeong gầm ra lửa.- TAO NÓI TAO CÓ NGƯỜI YÊU RỒI, CÚT!Tuy không có pheromone trong người để thể hiện cơn thịnh nộ nhưng sát khí của Minhyeong vẫn khiến một số cá thể trong phòng rụt cổ e dè.

Mọi người nhận ra hắn nói thật nên không trêu hắn nữa mà tìm cách hòa giải không khí buổi tiệc, bé thỏ cũng vì vậy mà cụp tai rũ vai, không trông mong gì đến hắn.

Minhyeong thở dài thườn thượt, hắn không muốn phá hỏng cuộc vui của mọi người nhưng mà hắn không muốn khiến đối phương thêm hi vọng.Minhyeong từng đơn phương một người nên hắn hiểu cảm giác đó nghĩa là gì.Cuộc vui sau đó vẫn được tiếp tục diễn ra nhưng đã kết thúc với Minhyeong từ lúc hắn muốn xách áo đi về, vì nể mặt mọi người trong nhóm nên hắn cũng chịu đựng đến lúc tàn tiệc.

Hắn không nói chuyện với ai mà chỉ ngồi trong góc bấm điện thoại nhắn tin với cún con nhà hắn than thở, hắn chán, muốn đi về với bạn nhỏ.

Cún con nghe vậy liền hỏi thăm, sao vậy, có gì hở.

Minhyeong không thể kể chi tiết được nên chỉ đành nói dối, không có gì, nhớ bạn."

Tí nữa rồi gặp thôi mà.

Em cũng nhớ bạn."

Minhyeong cong khóe môi cười hạnh phúc, Minseokie vẫn là đáng yêu nhất.Bỗng lúc này có một bóng dáng nhỏ nhắn ngã nhào vào lòng hắn, không ai khác chính là bé thỏ lúc nãy.

Cậu ta say đến mất tỉnh táo, nước da trắng tinh vì men say mà ửng đỏ, áo sơ mi cũng cởi bỏ những cúc áo lộ ra xương quai xanh đầy hấp dẫn, quần áo xộc xệch cùng hương mồ hôi lấm tấm trên trán.

Cậu ta vừa nằm trong lòng Minhyeong vừa thút thít hỏi hắn.- Minhyeong...

Em... em không có cơ hội hả...?Minhyeong không cần ngửi tin tức tố cũng hiểu đối phương đang có mưu đồ gì, hắn định túm cổ áo bạn thỏ vất ra đường cho tuyết làm nguội cơ thể nhưng lại bị cậu ta ôm chầm lấy cánh tay hắn, dụi liên tục vào lồng ngực hắn, hơi ấm từ da thịt chạm vào nhau khiến cho hương vị ám muội rõ nét hơn bao giờ hết.Minhyeong thề, trên đời này người làm động tác này khiến hắn phải "dựng lều" chỉ có mỗi Ryu Minseok mà thôi.- Tôi cho cậu hai sự lựa chọn - Minhyeong không thèm liếc mắt về phía người - một là cậu từ bỏ tôi trong vui vẻ.- Còn hai...?

- Đối phương chưa hiểu hắn định làm gì nên long lanh mắt hỏi hắn.- Hai là cậu vừa khóc vừa phải từ bỏ tôi.

- Minhyeong cất điện thoại vào trong túi, hắn chịu hết nổi rồi.- Anh nói dối...

- Vì không có tin tức tố nên sự đe dọa của hắn không thật sự đáng sợ.- Có muốn thử không?

- Hắn dứt khoát đứng dậy, hất cánh tay khỏi người mình - Tôi cho cậu gặp người yêu tôi để cậu hiểu... cậu không có cửa.Bé thỏ bị khiêu khích nên không giấu được cơn thịnh nộ, hắn nhếch môi cười hài lòng.

Nếu chỉ mới nghe vậy thôi mà đã bị khích tướng thì còn lâu mới có cửa đấu khẩu với cún con nhà hắn.

Minhyeong cúi đầu chào mọi người rồi rời khỏi đó, hắn chán lắm rồi, buổi tiệc này đúng là phí phạm ngày nghỉ hiếm hoi của hắn.Trước khi về nhà, Minhyeong ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chai xịt khử mùi, xịt khắp cả người hắn, không chừa bất kỳ chỗ nào, hắn không muốn Minseok nghĩ ngợi lung tung cũng không muốn cậu phải nghe thấy mùi từ con thỏ đáng ghét đó.

Xong xuôi, hắn thủ tiêu chai xịt mùi rồi bước vào nhà.

Minseok đang ôm TV ngoài sofa vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã hớn hở chạy ra mừng hắn.- Bạn về... rồi...?Đột nhiên Minseok khựng lại khiến Minhyeong tim rớt một nhịp, sao vậy, hắn xịt còn sót chỗ nào hả?- Anh về rồi nè.

Minseokie ăn gì chưa?

Anh có mua bánh cho bạn nè.Minseok không nói gì chỉ đứng yên nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt cậu như có máy quét, quét đến đâu là Minhyeong rùng mình đến đó.

Tuy bây giờ, cả hai không còn liên kết omega và alpha định mệnh nhưng không hiểu sao Minhyeong lại mơ hồ Minseok đang hoài nghi hắn, cậu không rạng rỡ như mọi khi mà sắc thái càng lúc càng nghiêm nghị, nét mặt không có gì thay đổi nhưng đôi mắt lại đang lạnh như băng.Minhyeong nuốt nước bọt cái ực, hắn định đi lại ôm bạn nhỏ nhằm phân tán sự chú ý bỗng Minseok hỏi.- Hôm nay, trong nhóm có ai là omega trội hở Minhyeongie?Người ta thường nói, đừng bao giờ đánh giá thấp linh cảm của các "bà vợ", Minhyeong lần đầu thấm từng câu từng chữ trong câu nói này.

Hắn ngoan ngoãn gật đầu nhưng cũng vội giải thích, hắn với người trong nhóm không có gì hết, bạn nhỏ không cần lo lắng.

Nhưng Minseok không trả lời, cậu khoanh tay trước ngực rồi dõng dạc nói.- Em cho bạn hai sự lựa chọn.Câu thoại này nghe quen quen...?- Một là... bạn vui vẻ kể đầy đủ.- Còn hai...?

- Minhyeong cười cười nhìn cún con đang nghiêm túc trước mặt.- Hai là vừa khóc vừa khai ra không sót chi tiết nào.

- Minseok khoanh tay nhìn hắn, sắc thái sắc bén hệt như dao găm.Có điều trước khi Minseok kịp nhận đáp án, Minhyeong đã bay lại hôn bạn nhỏ tới tấp.

Cún con của hắn là dễ thương vô đối, trên đời không có ai sánh bằng!- Minseokie!

Anh yêu bạn!- Đi ra!

Bạn chưa có trả lời em là mùi con thỏ đó là của ai?!

Lee Minhyeong!

Á!Sau khi con gấu ham ăn đánh chén bạn nhỏ no nê liền giải thích đầy đủ không thiếu một chi tiết, còn cún con nằm trên giường suy nghĩ tại sao hắn làm sai mà cậu lại phải chịu cảnh bị làm thịt?

Công lý ở đâu?
 
[Guria] Delicated
Ngoại truyện: Gấu, Cáo và Hổ


Ở một khu rừng nọ, nơi có một chú gấu bé nhỏ luôn buồn bã vì từ khi được sinh ra đến nay, gấu không được ai yêu thương.

Bạn của bé chỉ có mỗi bạn Bạch Hổ ở khu rừng kế bên.

Lâu lâu cả hai mới có dịp gặp nhau, giao lưu vài ba chiêu thức rồi ai về nhà nấy.

Bạn Bạch Hổ là người duy nhất có thể đánh ngang kèo với bé Gấu mà không có ác ý làm bé bị thương, thậm chí mỗi khi bé bị bắt nạt, Bạch Hổ còn không ngần ngại xuất hiện giúp bé.Mỗi ngày, Gấu luôn chiến đấu với những tia sét từ trên cao, thiêu rụi khu rừng của nó ngày qua ngày.

Gấu luôn khổ sở tìm cách né tránh, nhưng ngọn lửa ác ý kia chưa từng buông tha nó, đôi lúc nó không cẩn thận bị lửa bén vào người, làm cháy cả một mảng lông lộ ra một mảng da trụi lũi.

Gấu rất buồn vì càng lúc bản thân càng xấu xí, gấu luôn cảm thấy bản thân cô đơn và thừa thãi trong cuộc sống.

Và đó là lúc, nó gặp được bé Cáo Tuyết đứng đối diện bên kia con sông."

Sao cậu lại ở đây?"

- Gấu thấy có người xuất hiện liền lộ rõ ánh mắt lấp lánh, đã lâu rồi từ lần cuối gặp Bạch Hổ, cậu mới thấy có ai khác xuất hiện."

Tại sao tôi không được ở đây?"

- Cáo Tuyết cong đuôi, kêu ngạo đáp."

Tại...

ở đây là thế giới của tôi mờ?"

- Gấu có chút rụt rè vì nhận ra người bên cạnh không thân thiện như bạn của cậu."

Không phải bạn kêu tôi đến đây sao?"

- Cáo Tuyết phóng qua con sông ngăn cách hai người, lả lướt quanh chú gấu đang độ tuổi trưởng thành."

Tôi kêu bạn hở?"

- Gấu nâu xấu hổ vì lần đầu tiên, nó gặp loài có bộ lông óng ả và xinh đẹp như Cáo Tuyết."

Bạn kêu tôi mà bạn không biết?

Mà sao lông bạn nham nhở quá vậy?

Người chỗ nào cũng bị thương hết?"

- Cáo Tuyết dùng đuôi mình chạm vào những vết sẹo trên người chú Gấu."

Kệ... kệ tôi!"

Gấu xấu hổ vì tự nhiên bị sỉ nhục nhan sắc, nó giận dỗi bỏ đi chỗ khác không thèm nói chuyện với người này nữa.

Nhưng Cáo Tuyết lại lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa hỏi nó sao lại bỏ đi, nó đâu nói gì sai.

Lúc này, Gấu tức tưởi bật khóc bảo, người xinh đẹp như cậu làm sao hiểu được cảm giác bị căm ghét như tôi chứ?

Tôi đâu muốn sinh ra như vậy nhưng người ta không thương tôi, tôi biết phải làm sao?

Thà rằng tôi chết cho rồi, tôi không muốn sống nữa!

"Sao lại không ai thương bạn, không phải có tôi thương bạn sao?"

- Cáo Tuyết nghiêng đầu nhìn chú Gấu trưởng thành trước mắt.

Ánh mắt tròn xoe long lanh như chứa cả ngân hà trong con ngươi.Gấu nâu vì câu nói này mà nhạt nhòa nước mắt, nó lấy tay lau đi đôi mắt ướt sũng của mình còn Cáo Tuyết kiều diễm đi lại, dụi đầu mình vào lồng ngực Gấu nâu, giúp nó lan tỏa hơi ấm từ bộ lông xinh đẹp của mình.

Tối hôm đó là đầu tiên, Gấu nâu cảm nhận được thế nào là ấm áp giữa đêm đông, và ngày hôm đó trở thành ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời nó."

Sau này... tụi mình còn gặp lại nhau không?"

- Gấu nâu nhìn Cáo Tuyết đang chuẩn bị rời đi."

Chắc chắn rồi."

- Cáo Tuyết vui vẻ đáp, cười rạng rỡ với Gấu nâu."

Sau này... mình sẽ trở thành chú Gấu mạnh mẽ nhất để bảo vệ bạn."

- Gấu nâu đưa cho Cáo Tuyết chiếc lá mà nó thích nhất."

Cảm ơn cậu."

- Cáo Tuyết ngậm chiếc lá vào miệng như nâng niu bảo vật rồi phóng đi mất, để lại trên nền tuyết những dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn.Nhờ lời hứa đó, Gấu nâu có thể chịu đựng những đợt tấn công khốc liệt xuống khu rừng của mình, nó đã trở thành Gấu khổng lồ, cơ thể cường tráng hơn và uy dũng hơn bao giờ hết, nó cũng trở thành Á thần cai quản lãnh nguyên, bán kính xung quanh không ai là đối thủ của nó.

Mỗi ngày, nó đều đi đến con sông lần đầu gặp Cáo Tuyết để hi vọng có một ngày cậu sẽ xuất hiện đến bên nó.

Nhưng đáng tiếc thay người không thể giữ lời lại là nó...Ngày ấy, trên trời sao giáng thẳng một tia sét trúng ngay tâm điểm là trái tim chú Gấu đáng thương.

Nó bị đánh bật ra gốc cây, trái tim lủng hẳn cả một lỗ.

Nó cố lết thân đầy thương tích của mình để đến một hang động để ẩn nấp.

Cả người nó lúc này không chỗ nào là không bê bết máu, càng lúc tim nó càng thoi thóp dần.

Trong đầu nó lúc này, lần lượt hình ảnh chuỗi ngày nó sống trong khổ sở vì bị ghét bỏ, lúc nào nó cũng sống trong lạnh giá và cảm giác thừa thãi không được ai quan tâm.

Vậy nên, nếu nó chết đi cũng tốt...Nhưng còn Cáo Tuyết thì sao?Nó nhớ ra nó vẫn còn nợ lời hứa với cậu, đợi cậu quay trở về gặp nó.

Nhưng nó phải làm sao với cơn đau lồng ngực đây, ý chí của nó không đủ đấu lại với tử thần đang đứng kề bên."

Cáo Tuyết ơi... tớ xin lỗi cậu..."

Chú Gấu từ từ trĩu đôi mắt và chính thức chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng trong hang động lạnh giá.Cả thế giới nó chìm vào bóng đêm vô tận, nó không cảm nhận được đau đớn, không nghe hay thấy bất kỳ điều gì.

Cho đến một ngày, khi nó nghe thấy mùi hương quen thuộc khiến nó lờ mờ mở mắt, lúc này trước mắt nó chính là Cáo Tuyết đang bị một con Báo Đen tấn công."

Sau này... mình sẽ trở thành chú Gấu mạnh mẽ nhất để bảo vệ bạn."

Nó nắm chặt móng vuốt Bạch Hổ trong tay, ho ra từng bụm máu tươi, nó dùng toàn bộ sinh khí còn lại trong người rệu rã tiến lên phía trước.

Cáo Tuyết đã trưởng thành nay hóa thành chú cáo xinh đẹp kiều diễm, nhan sắc kia không thể để loài báo đen chúng mày được phép đụng vào...Hơi thở Gấu nặng nề mùi thịnh nộ, chỉ bằng một cú tát uy dũng đã đánh bay xa kẻ thù.

Sau đó Hắc Báo lao vào cấu xé chú gấu đáng thương, từ vai, chân, lưng, không nơi nào là lành lặn trước đợt tấn công vũ bão của kẻ thù.

Vết thương nơi lồng ngực của nó cũng khiến cho Gấu không thể dồn sức tấn công, chỉ có thể để kẻ thù lao vào xâu xé mình."

GẦMMMMM!!!"

Bỗng từ phía bên cánh rừng, một tiếng gầm oai hùng vang lên khiến kẻ thù trước mặt phải e dè kinh hãi.

Một cơn gió thoáng qua và Bạch Hổ đã vụt xuất hiện trước mặt Gấu nâu."

Sao te tua dữ vậy bạn?

Lâu ngày không đánh, quên cách chiến đấu rồi sao?"

- Bạch Hổ ngoe nguẩy đuôi trêu chọc bạn mình."

Tại bạn đến chậm thì có."

- Gấu mỉm cười nhìn người bạn của mình.

"Lên dạy cho chúng một bài học thôi."

- Bạch Hổ thu thế chuẩn bị bước vào giao tranh.Một cuộc hỗn chiến diễn ra bằng cái chớp mắt, Hắc Báo không phải đối thủ của Gấu nâu, nay còn tiếp thêm cả Bạch Hổ.

Cả hai lần lượt tiến hóa thành thần thú, chẳng mấy chốc Bạch Hổ và Thần Gấu hiện lên trước mắt Hắc Báo, Gấu ra đòn bằng cú tát đầy uy lực còn Bạch Hổ nhanh nhẹn, móng vuốt liên tục nhắm vào chỗ hiểm con mồi.Khi cuộc chiến qua đi, kẻ thù lần lượt rút lui cũng là lúc Gấu khuỵu chân gục ngã và rơi vào hôn mê.

Nó nghe tiếng khóc lóc của Cáo Tuyết bên tai nhưng không thể giúp bạn lau nước mắt, bằng chút sức lực cuối cùng, nó thủ thỉ hỏi Cáo Tuyết."

Bạn ôm mình...

được không...?"

Cáo Tuyết khóc hết nước mắt, nó cố dùng bộ lông trắng tinh nay đã lấm tấm màu máu của Gấu, nằm cuộn tròn giúp Gấu sưởi ấm cơ thể đang dần lạnh buốt, nó dụi đầu vào bạn, liếm đi vết thương không ngừng chảy ra trên người bạn.

Gấu mỉm cười hạnh phúc vì nó nhận ra... cuối cùng cũng có người yêu thương nó rồi.-Minhyeong tỉnh dậy, cả người rã rời như vừa trải qua một chuyến phiêu lưu dài đằng đẵng.

Hắn quay sang thấy Minseok đang cuộn tròn người nằm trong lòng mình, cả người cậu tỏa hào quang nhàn nhạt.

Nhìn cậu đang ngủ say giấc khiến cho trái tim hắn cũng trở nên ấm áp lạ kỳ.

Hắn ôm bạn nhỏ nhích vào lòng mình, hôn lên tóc mềm rồi lẩm bẩm..."

Gấu nâu", "Cáo Tuyết", "Bạch Hổ"...Chắc là trùng hợp thôi.Hắn nghĩ vậy.
 
[Guria] Delicated
Ngoại truyện: Quán cà phê


Xin chào mọi người, Tôi là chủ của một tiệm cà phê chuyên sưu tầm sách cổ nói về nguyên tố mộc.

Gia đình của tôi gồm có tôi, "chồng" tôi và một bé nhỏ cũng là một omega.

Mọi người quanh đây hay trêu cả gia đình tôi là "tổ hợp omega" và chúng tôi cũng rất tự hào về biệt danh này.

Khách hàng của chúng tôi thường không nhiều, hầu hết đều là khách vãng lai và khách mua mang đi.

Cuộc sống của chúng tôi vẫn bình yên và phẳng lặng cho đến một ngày... một alpha trội ghé đến thăm.- Cho em một Americano.Cậu thanh niên đó trông chừng chỉ khoảng đôi mươi, dáng vẻ rất u ám và có phần đáng sợ.

Chúng tôi biết, không phải alpha nào cũng hung dữ nhưng riêng tin tức tố của cậu trai ấy đã đủ để khiến cho những omega nhỏ bé như chúng tôi thấy kinh hãi.

Cậu ấy thường uống cà phê một mình, đôi lúc lơ đễnh nhìn ra phố xá bên ngoài và không bao giờ thấy cậu ấy dắt một ai khác đến đây.

Hầu hết thời gian, cậu ấy đều thẫn thờ nhìn vô định về một hướng, tựa như con thuyền cheo leo giữa biển khơi, không biết phải làm gì để vượt qua đại dương để cập đến đất liền.Trông cậu ấy rất cô đơn.Cho đến một hôm, một nhân viên trong quán của tôi khi thấy cậu ấy đặt chân đến, đã đỏ mặt như xôi gất, không ngừng lắc tay tôi nói."

Đó chính là tuyển thủ Gumayusi của T1 đó chị!"

Lúc đó tôi chỉ biết T1 là một tập đoàn tài chính viễn thông và chồng tôi là một bác sĩ thuộc tập đoàn này.

Còn tôi không biết Gumayusi là gì nhưng khi cậu ấy nghe thấy tên của mình được nhắc đến, cậu đã mỉm cười rồi cúi đầu chào nhân viên."

Một đứa bé thật lịch sự."

- Tôi đã nghĩ như vậy.Nhưng là một đứa bé lịch sự và cô đơn.Nhiều ngày sau đó, nhân viên của tôi đã cập nhật cho tôi rất nhiều thông tin xoay quanh T1 Gumayusi, tôi nghe mà ù ù hết cả tai vì không hiểu gì hết nhưng khi tôi trông thấy đồng đội của cậu ấy, một omega đang hiên ngang sánh bước bên cạnh Gumayusi, tôi liền mơ hồ một cảm giác ngưỡng mộ dành cho cậu omega này."

Hóa ra omega cũng có thể thành công như vậy..."

Nhưng điều làm tôi chú ý nhất, là cách Gumayusi làm chủ bản thân và luôn nhường nhịn Keria khi thi đấu.

Tôi thấy họ thật chuyên nghiệp và tài giỏi.

Vì đem lòng ngưỡng mộ nên tôi đã theo dõi từng ván đấu của T1 và không ngại dùng nó để bắt chuyện với Gumayusi.- Tôi... tôi có xem ván đấu vừa rồi của T1, cậu đánh hay lắm ý.

Từ nay, tôi sẽ là fan của tuyển thủ Gumayusi!Cậu thanh niên đó nhìn tôi chớp chớp mắt như không tin lời tôi vừa nói, nhưng điều tôi ngạc nhiên là... chỉ bằng lời nói vụng về đó của tôi đã khiến cậu ấy nhoẻn miệng cười rất hạnh phúc, tôi không giỏi dùng văn thơ để diễn tả, nhưng đó là nụ cười ấm áp đến tan chảy cả trái tim.- Em cảm ơn chị...Khuôn mặt cậu bỗng chốc đỏ lên vì xấu hổ, cậu gãi gãi đầu của mình thay cho dáng vẻ ngại ngùng, tôi vì hình ảnh đó mà ấm lòng không thôi.

Cậu ấy thật sự rất đáng yêu.

Sau đó, tôi và cậu chẳng mấy chốc trở nên thân thiết với nhau nhưng kì lạ ở chỗ, mỗi khi tôi nhắc đến Keria, cậu ấy lại trông giống như sắp khóc vậy.

Dù cậu rất giỏi điều khiển cảm xúc trên gương mặt nhưng người đã từng nhìn thấy nụ cười ấm áp của cậu ấy như tôi, tôi biết cậu chỉ đang giữ hình ảnh chuyên nghiệp."

Sao vậy nhỉ?"

Tôi rất tò mò nhưng lại không thể tùy tiện tọc mạch vào chuyện người khác, vậy nên tôi im lặng và giữ nỗi trăn trở đó cho riêng mình.Bỗng một ngày, cửa hàng của tôi đón tiếp thêm một alpha khác nhưng người này... không phải là người đáng mến.

Hắn ta hạch sách đủ điều với nhân viên, rõ ràng gọi đồ uống lạnh nhưng lại khăng khăng khẳng định bản thân gọi nóng.

Dù đã đề nghị miễn phí không tính tiền nhưng hắn cắn mãi không buông, thậm chí còn tạt ly nước đó vào mặt tôi.

Tôi chỉ biết cắn răng nhịn nhục vì số tin tức tố hắn đang tỏa ra đã đủ để tôi phải bật khóc nức nở.Bảo bối của tôi vừa bước vào trong, thấy cảnh như vậy liền khóc thét lên, hắn trông thấy lại càng phát tiết không biết điểm dừng, vung tay tính đánh bé con.

Tôi thấy nguy hiểm tính bay ra đỡ đòn liền thấy Gumayusi chặn bàn tay của tên khốn đó lại.

Cậu dùng toàn bộ tin tức tố trong người uy hiếp hắn, chẳng mấy chốc trước mắt toàn bộ chúng tôi khi ấy chính là Á thần Gấu khổng lồ của lãnh nguyên.- Biến.Một từ nhẹ bâng nhưng lại khiến toàn bộ người ở đó khiếp sợ, bé con vì thấy cảnh kinh hãi mà sợ đến nỗi ướt ra cả quần.

Tên khốn kia biết mình không phải đối thủ của cậu nên co giò bỏ chạy thục mạng, còn Gumayusi nhẹ nhàng tiến lại gần bảo bối, cậu chỉ lẳng lặng đỡ bé lên rồi ân cần hỏi.- Bé có sao không?Lúc đó, toàn bộ tin tức tố đe dọa đã hóa thành lớp khiên vững chãi may bằng hương tuyết tùng, cậu không dùng tin tức tố ức hiếp cá thể yếu ớt như những alpha thông thường, cậu chỉ dùng để bảo vệ những gì cậu tin là xứng đáng.

Từ đó về sau, tôi thêm lòng thương cậu bé này.

Tôi cũng không hiểu từ khi nào, tôi đã xem cậu ấy là một người em kết nghĩa của mình.

Cậu ấy sau đó cũng dần trải lòng với chúng tôi, bắt tôi gọi cậu ấy là Lee Minhyeong, tôi cũng vui vẻ đáp lại, được, vậy em hãy gọi chị là chị của em nhé.Minhyeong rất bận, cậu ấy kể phần lớn dành thời gian để luyện tập và nghỉ ngơi, chỉ khi nào không muốn gặp một người, cậu ấy sẽ ra đây.

Tôi thấy vậy không khỏi thắc mắc, ai làm một alpha trội như em phải trốn khỏi T1 vậy Minhyeong.

Cậu ấy cười chua chát bảo.- Ryu Minseok."

Một omega trội làm một alpha trội phải bỏ chạy sao?"

- Tôi nghĩ cảnh tượng này có gì đó sai sai.Sau một hồi đoán già đoán non, tôi mơ hồ đoán...

Minhyeong là đang đơn phương Minseok và cậu ấy đang rất khổ sở vì tình cảm của mình không được đối phương đáp lại.

Tuy nhiên vì hai người vẫn là đồng đội nên việc chạm mặt nhau thường xuyên khiến cho Minhyeong không thể buông bỏ được Minseok, vậy nên khi có cơ hội, Minhyeong luôn tìm cách tránh mặt cậu bé này.- Em thích Minseok hả Minhyeong?Minhyeong chỉ lẳng lặng gật đầu, không hề phản đối cũng không hề lảng tránh câu hỏi này.

Thấy cậu thờ ơ như vậy tôi cũng không biết nói gì thêm, một lúc sau Minhyeong mới tiếp lời tôi nói.- Nhưng mà... cậu ấy không thích em, nếu không muốn nói là... ghét em...- Sao vậy?Minhyeong không nói gì thêm, chỉ cười buồn nói với tôi.- Chắc là... tại em không xứng.Cậu ấy đáp rất nhẹ nhàng cùng ánh mắt lại đỏ hoe nhưng lại không rơi bất kỳ giọt lệ nào, tôi là một người mẫn cảm, thấy cậu như vậy làm tôi bỗng nhạt nhòa nước mắt.

Minhyeong thấy tôi khóc nức nở liền bối rối vô cùng.- Sao tự nhiên chị khóc vậy?!- Em không khóc được nên chị khóc giùm em đó!

Có lẽ lời nói này của tôi nghe rất buồn cười nhưng đó là sự thật, tôi chưa từng thấy Minhyeong khóc khi thất bại trên sàn đấu, cũng chưa từng thấy thằng bé rơi nước mắt khi kể về Minseok, với tôi, Minhyeong giống như một chú gấu cô đơn và đáng thương, thằng bé xứng đáng có những gì tốt đẹp nhất.

Lúc nghe tôi nói vậy, Minhyeong bật cười đầy ngô nghê.Mỗi lần thấy em ấy cười, tôi chỉ thấy ấm áp.- Chị ơi, mấy ngày nữa em bị cách ly rồi không tới quán được.

Có gì chị đừng có nhớ em quá rồi khóc nghe.- Tào lao quá, em không tới chị còn mừng.

Ngày nào tới cũng giỡn hớt với bảo bối một trận muốn banh quán!- Hahaha.

Bảo bối đáng yêu mà.

Em thích con nít lắm, sau này có con, nhất định em sẽ cưng con em như bảo bối vậy.- Ráng cua "chàng thơ" Ryu Minseok của em kìa.

Hai đứa cùng nguyên tố với nhau sinh con cũng được lắm đó.- Thôi đi.

Minhyeong đỏ mặt rồi xua tay, cậu không nói nhưng tôi biết tình cảm của cậu dành cho Minseok sâu đậm đến thế nào, vì kể cả khi cậu bị Minseok ghét, bị Minseok bắt nạt khi đấu tập nhưng mỗi khi kể về Keria, cậu luôn dành cho em ấy một ánh mắt rực sáng như mặt trời nhỏ, khuôn mặt không giấu nét tự hào mà hỏi tôi."

Chị thấy Keria giỏi không?

Giỏi đúng không?"

Tôi chưa từng gặp Minseok ngoài đời nên không rõ tính cách của em ấy.

Tôi nghe nhân viên tôi kể, Keria là một người rất đáng yêu, lại tài năng nên rất được nhiều người săn đón.

Vậy là Minhyeong phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán với nhiều alpha trội lắm mới giành giật được Minseok đây, tôi thấy lo ngại cho thằng bé vô cùng.Ngày nào tôi cũng ngóng trông Minhyeong cách ly quay trở lại chơi với tôi nhưng mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng của nó đâu.

Thằng bé gần như biến mất suốt thời gian sau đó, cuối cùng tôi chịu không nổi nên đã hỏi chồng mình và được hay tin..."

Lee Minhyeong mất tin tức tố rồi."

Đêm hôm đó, tôi buồn đến nỗi không muốn làm gì, mỗi khi nghĩ đến việc em ấy và Minseok sẽ mãi mãi chẳng thể đến với nhau, trái tim tôi lại thêm phần trĩu nặng...

Vì tôi biết, Minhyeong là đứa cứng đầu, nếu không nó đã chẳng ôm khư khư tình cảm của mình suốt thời gian dài đằng đẵng như vậy.

Việc mất tin tức tố với Minhyeong là một đòn giáng thẳng vào lòng tự trọng của nó.

Nó vốn không có can đảm bày tỏ tình cảm của mình với Minseok, nay còn thêm việc không còn bản năng đánh dấu nguyên thủy, nó sẽ không bao giờ... không bao giờ tự tin để đến với Minseok được.Và tôi tin rằng, với tính cách của Minhyeong cũng sẽ không yêu thêm bất kỳ ai.Có điều, tôi không bao giờ nghĩ có ngày Minseok sẽ xuất hiện ở quán của tôi.

Lần đầu tiên khi thấy Minseok ngoài đời, tôi có chút ngây người vì vẻ ngoài của thằng bé.

Nó đáng yêu hơn tôi tưởng và bản thân nó cũng biết mình có vẻ ngoài ưa nhìn, vậy nên thằng bé có chút gì đó cao ngạo và khó gần.

Hoàn toàn trái ngược với Minhyeong, lúc nào cũng rầu rĩ và tự ti.

Hai đứa nó như hai thái cực, vừa giống cũng lại vừa khác.

Điều tôi ngạc nhiên nhất là sau khi Minhyeong bị mất tin tức tố, Minseok lại chủ động đến gặp thằng bé.

Tuy hai đứa không nói gì với nhau nhưng tôi luôn thấy Minseok dán mắt về phía Minhyeong.

Nó giả vờ đọc sách mà không biết mình đang cầm ngược sách, nó giả vờ mình không quan tâm nhưng luôn hướng tai về phía chúng tôi trò chuyện.

Có thể nó thấy có lỗi, cũng có thể nó thấy áy náy vì lỗi lầm do nó gây ra khiến Minhyeong bị tổn thương sức khỏe, tôi không thân với Minseok để hiểu nó đang thấy thế nào.

Tôi đoán có khi do thằng bé sợ Minhyeong còn giận, và nó cái tôi quá lớn để thừa nhận cái sai của mình.Có thể tôi không hiểu Minseok nhưng tôi tin là...

Minhyeong vẫn còn yêu cậu, chỉ là bây giờ nó thấy nó không xứng nữa, nó vịn vào việc không có tin tức tố làm cái cớ để từ bỏ một người, để không phải đối diện tình cảm nó đã luôn giữ kín trong lòng, nó thà để tình yêu đó chôn vùi trong quá khứ còn hơn nói ra để người ta khước từ mình.

Minhyeong cũng tự cao không thua gì Minseok."

Hai cái đứa này..."

Cuối cùng khi đã nhịn hết nổi, tôi phải nói toàn bộ sự thật cho Minhyeong biết, còn việc quyết định có cho Minseok cơ hội hay không là quyết định của thằng bé.

Đó là vào một hôm mưa như trút nước, tôi cố tình lấy ra một ô cho hai người thay vì hai ô dành cho một người nhưng Minhyeong lại từ chối về cùng Minseok, tôi muốn đánh nó một trận nhưng Minseok đã bỏ chạy trước khi tôi kịp ép con gấu ngu ngốc kia.

Sau khi Minseok rời đi, tôi như phát hỏa mà phun lửa về phía Minhyeong.- Minhyeong, em không định đuổi theo Minseok thật hả?

Lỡ thằng bé bị cảm rồi sao?- Chuyện cậu ấy không liên quan đến em.

Em nói rồi, em không quan tâm nữa.- Hừm, Minseok cũng biết lỗi rồi đó, chẳng qua do em ấy nhát quá không dám đối diện với em thôi.- Chị đùa vui.- Vậy chị sẽ cho em biết một bí mật của Minseok, em lại chỗ thằng bé hay ngồi đi.- Để làm gì, ai quan tâm bí mật của cậu ấy đâu.

Ây da!

Thả em ra!Mặc kệ nó từ chối, tôi vẫn nắm cổ nó lôi về phía sofa nơi Minseok hay ngồi.

Dù tỏ vẻ không hài lòng nhưng Minhyeong cũng ngoan ngoãn hợp tác, sau đó tôi dứt khoát nói.- Ngồi xuống!

Ô sách ngoài cùng, hàng thứ tư từ dưới lên, lấy quyển nào cũng được!

Nhanh!- Rồi, rồi!

Sao nữa?!- Có phải khi nhìn qua khoảng cách chính giữa ở ô thứ tư lúc này, em sẽ quan sát được vị trí em hay ngồi không?

Lee Minhyeong?- ...Lí do tôi biết là vì... tôi luôn bắt gặp ánh mắt của Minseok len lỏi qua ô cửa này.

Minseok không thấy tôi nhìn nó vì thằng bé mãi đặt tầm nhìn về phía Minhyeong mỗi khi con gấu ngồi ở đây.- Chị nghĩ...

Minseok biết sai rồi nhưng chưa dám mở lời với em thôi.

Nếu có dịp, em hãy cho Minseok cơ hội sửa sai nhé?- Chị này... em... em để quên đồ ở kí túc xá, cho em mượn ô.- Ừ, giờ chạy còn kịp giờ về kí túc xá đó.Thời gian sau đó, Minhyeong lẫn Minseok không còn ghé quá của tôi nữa, lúc Minhyeong đến trả ô cho tôi lại không gặp được tôi.

Thỉnh thoảng có quản lý của hai đứa đến đây thay cả hai mua cà phê, tôi có hỏi thăm thì họ chỉ cười cười rồi phớt lờ lời xác nhận.

Tôi cũng hiểu, đây là nguyên tắc bí mật trong nghề nên không tiện kể lung tung.Nhưng vào một mùa thu nọ tôi đi dạo quanh phố để thư giãn, tôi bắt gặp hai đứa nó nắm tay nhau lướt đi trên đường, kể cả khi Minhyeong không có pheromone, cả hai vẫn rất hạnh phúc.

Và nụ cười trên môi Minhyeong lúc này... chính là nụ cười đầu tiên nó đã cười với tôi.Ấm áp đến tan chảy cả trái tim.- À chị ơi, nãy anh Minhyeong với Minseok có ghé thăm chị mà không gặp chị á.Nhân viên thấy tôi trở về liền tíu tít kể lại toàn bộ sự việc trong lúc tôi đi vắng, con bé có vẻ rất thích bộ đôi này.- Có gì không em, họ vẫn khỏe chứ?- Hai anh bảo, hôm nào cả nhà chị ghé nhà hai anh chơi, dắt theo bé con nữa.

Anh Minhyeong có để lại thư cho chị nè.Sau khi treo khăn quàng và áo khoác lên giá treo, tôi cũng vội vã mở thư..."

Chị của em,Cảm ơn chị đã luôn lắng nghe em và cho em những lời khuyên đúng đắn.Em cũng xin lỗi chị vì lịch trình bận rộn nên không thể thường xuyên ghé thăm chị cùng gia đình được, mong chị không buồn em và nghĩ em phản bội chị, cũng đừng nhớ em quá mà khóc huhu nhé.Cuối cùng... em cũng có được "chàng thơ" của mình rồi.Có phải chị đang tự hào về em không?

Em biết mà, em cũng thấy mình may mắn.Chắc vì kiếp trước em cứu cả thế giới nên kiếp này may mắn có được cậu ấy, em sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt.Thứ sáu này, nếu có thời gian, kính mời cả gia đình ghé thăm nhà của em nhé!

Em để địa chỉ nhà và số điện thoại của em ở đây.Lee Minhyeong."

Thành tâm trong lòng tôi hi vọng... những gì tốt đẹp nhất sẽ dành cho Lee Minhyeong.Vì đứa trẻ đó xứng đáng một cuộc sống vẹn toàn hạnh phúc.Tôi gạt khuôn mặt lòe nhòe nước mắt của mình, cố bình tĩnh nhắn nhủ với nhân viên của mình.- Tối thứ sáu, em nghỉ nhé, có gì chị vẫn tính lương cho em.

- Ok chị yêu!

"Hôm nay tiệm nghỉ."
 
[Guria] Delicated
Ngoại truyện: I do


- Hai đứa bây tính chừng nào kết hôn?Phụt.Một câu hỏi vớ vẩn của Moon Hyeonjoon khiến Minseok phun hết nước ra bên ngoài, cậu mặt đỏ tía tai, run rẩy nhìn phía thằng bạn mình mà không tìm được ngôn từ nào phù hợp.- Nói vớ vẩn cái gì thế?!- Ủa chưa có ý định hả?

Tao xin lỗi.

Hyeonjoon tưởng hai đứa bên nhau ngần đó thời gian như vậy rồi cũng tính đến chuyện... bước nữa chứ nhỉ?

Tuy nhìn Minseok thuộc kiểu vô tư chứ hắn thấy Minhyeong muốn xách cún con lên phường đăng ký kết hôn lắm rồi.

Hổ giấy nghĩ... chắc là do Minseok chưa sẵn sàng nên con gấu cũng không ép.

Với lại, cả hai cũng đánh dấu vĩnh viễn với nhau đồng nghĩa với việc nói cho cả thiên hạ biết "người này đã thuộc về tôi trọn đời", chỉ là thiếu một bước công khai cho truyền thông và hợp thức hóa mối quan hệ thôi.

Hyeonjoon nghĩ, có khi do Minhyeong lo ngại dư luận nhìn vào sẽ đánh giá Minseok nên cũng ngầm hiểu bây giờ chưa phải là lúc phù hợp.

Hyeonjoon nhìn Minseok đang giả điên huýt sáo, hắn cẩn trọng dặn dò.- Làm gì thì làm, đừng có nghỉ đẻ giùm tao là được.

- Má con chó này!

Minseok nhá cú đấm vào Hyeonjoon như thể cậu sẽ thực sự ra đòn nếu hắn còn nói linh tinh.Nhưng mà... câu dặn dò vu vơ của Hyeonjoon đang là nỗi lo gần đây của Ryu Minseok.

Tầm thời gian này, cậu cảm nhận cơ thể của mình có gì đó khác lạ không tên, cậu không rõ đó là gì nhưng luôn cảm thấy buồn ngủ, đầu ngực luôn cảm giác căng cứng và quan trọng nhất là bụng dưới luôn đau nhức như bị ai đó kéo căng lớp da.

Minhyeong vẫn luôn thay cậu dùng thuốc nhưng có khi nào... hắn quên uống hay không?Trong cơn mơ màng, cậu đụng trúng Minhyeong đang đi ra từ cửa phòng tập.- Ui da!Cả hai rên lên một tiếng, người xoa trán, người xoa cằm.

Minhyeong vừa nhận ra là cậu đã lập tức mỉm cười rạng rỡ như mặt trời tỏa nắng ấm áp.

Minseok nhìn tên ngốc trước mắt mà dấy lên cảm xúc hỗn tạp, từ khi nào mà hắn dễ thương quá vậy?Minseok đá nhẹ vô chân Minhyeong, dẫu môi trách mắng.- Nguyên tắc quẹo ra đường lớn là phải dừng lại quan sát, bạn tự giác đóng phạt đi.- Bạn muốn phạt kiểu gì?Minhyeong nghiêng đầu nhìn cậu, khuôn mặt hắn không hề có chút áy náy vì va phải cậu.

- Hôn em một cái.Sau một hồi suy nghĩ lựa chọn, Minseok ngẩng mặt lên chờ hắn "đóng phạt", Minhyeong cũng vui vẻ đáp ứng.

Hương cỏ cây vang khắp hành lang khiến cho Hyeonjoon đáng thương ngồi trong phòng tập mà không ngừng phát tiết chửi thề.- Yêu nhau ra chỗ khác mà yêu!Minseok đọc được mùi hạnh phúc phát ra từ Minhyeong, cậu hiểu hắn đang rất tận hưởng cảm giác này và cậu cũng cảm nhận tương tự, nhưng nếu... cậu dính em bé thì hắn có vui như vậy không?Minseok cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng để tiến thêm một bước, cậu vẫn còn đam mê kiếm tiền và tự do bay nhảy.

Nghĩ đến việc... tay ôm em bé đi đánh giải đã làm cậu nhức đầu muốn tiền đình.

Cậu không ghét con nít, ngược lại rất thích nữa kìa.

Trong T1 có một em bé Choi Wooje đã đủ làm cậu thấy thỏa mãn rồi, cậu cũng thích cảm giác chăm sóc một đứa nhỏ, thương yêu và dạy dỗ nó thành một người có ích với xã hội.Nhưng có con lại là chuyện không đơn giản, cậu cảm thấy bản thân chưa đủ độ "chín" nhưng cậu tin 1000%, Minhyeong sẽ muốn có con.

Bằng chứng là hắn luôn cho cậu xem ảnh mấy đứa cháu của hắn bằng một cặp mắt không thể trìu mến hơn, thậm chí mỗi khi chơi cùng với bé con trong cửa hàng cà phê hai đứa hay lui tới, Minhyeong cười đến tít cả mắt.

Đó là lúc, Minseok nhận ra quan điểm con cái giữa Minhyeong và cậu đang bắt đầu khác nhau.

- Ryu Minseok!Minseok mơ màng tỉnh giấc giữa phòng họp, cậu đang ngủ gục trên vai Minhyeong.

Cả đội đang chăm chú dõi theo chuyển động của hỗ trợ nhỏ.- Em mệt lắm hả?

Có muốn về phòng nghỉ ngơi không?Huấn luyện viên nhìn sắc mặt tái mét của Minseok mà không thể thôi lo âu, không chỉ anh, toàn đội đều không giấu sự bồn chồn khi thấy cậu đang vô cùng yếu ớt.

Chung Kết Thế Giới đang đến gần và đây không phải là thời điểm để tuyển thủ gặp vấn đề sức khỏe.- Em xin lỗi...

Mọi người nói tới đâu rồi ạ?Minseok cố gượng dậy, cậu vỗ mặt vài cái như tìm tia sáng trong khối óc mụ mị của mình.

Minhyeong bên cạnh lo lắng đến đứng ngồi không yên khi sức khỏe của cậu đang ngày một suy giảm, đặc biệt là hương hoa của Minseok đang rất nhạt, tựa như đóa hoa đã qua mùa nở rộ và đang chuẩn bị lìa cành.

Sau cuộc họp tản ra, trong phòng chỉ còn mỗi Minseok và Minhyeong ngồi lại để theo dõi trận đấu tập.

Cậu ngồi trong lòng hắn còn Minhyeong choàng tay ôm cậu vào lòng, cậu hỏi hắn.- Minhyeongie, em hỏi bạn câu này được không?- Sao đó?"

Minhyeongie đang lo lắng."

- Ừm...

Bạn... nghĩ sao về việc có con?"

Minhyeongie thấy vui khi nghe câu hỏi này."

- Bạn muốn có con hả?Minhyeong nâng người Minseok ngồi thẳng dậy để hắn có thể nhìn rõ mặt cậu.

Ánh mắt hắn như có từng tia sáng lấp lánh như đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, khuôn mặt đối phương lộ rõ vẻ chờ mong khiến cậu có chút xấu hổ.

Minseok lấy cổ áo che đi khuôn mặt đang đỏ lên của mình.

Cậu hỏi ngược lại hắn.- Không phải, ý là các đôi alpha-omega bên nhau một thời gian, người ta sẽ muốn có con với nhau, sao không bao giờ thấy bạn nhắc chuyện này hết vậy?- À..."

Minhyeongie có chút buồn bã."

- Này, bạn đang đọc cảm xúc của anh đó hả, Minseokie?

- Minhyeong nhận ra Minseok đang đọc cảm xúc của mình, hắn búng cái bóc lên trán bạn nhỏ.

Minseok la cái oái rồi hỏi làm sao hắn biết.- Nhìn mặt bạn là biết.

- Minhyeong hừ một tiếng rồi trở lại câu chuyện dang dở - còn chuyện con cái, tại sao anh phải làm giống như những người khác?

- Bạn không buồn em hở?

- Minseok nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt không ngừng thăm dò biểu cảm của đối phương.- Chuyện này... là lựa chọn của bạn mà.

- Minhyeong đưa tay đẩy Minseok tránh xa khỏi mặt mình, hắn xẩu hổ đến đỏ hết cả mặt - Với lại... anh nghĩ hiện tại tụi mình vẫn còn nhiều mối bận tâm khác để ưu tiên, chuyện con cái không nên cưỡng cầu.Minseok lắc đầu, cậu không hiểu.

Theo những gì cậu biết, người ta bên nhau lâu thì tự động sẽ có mong muốn "tạo ra thế hệ sau", nhưng Minhyeong lại không giống như vậy mà hoàn toàn phó mặc cho cậu tự quyết định.

Vậy là hắn muốn có hay không?- Ý bạn là... bạn bây giờ chưa muốn hở?Minhyeong hoàn toàn suy sụp vì lối tư duy đi vào lòng đất của Minseok, hắn thở dài đầy ngao ngán.

Sau vài sự kiện của cả hai, Minhyeong nhận ra cách giao tiếp tốt nhất dành cho Minseok là nói vắn tắt, vào thẳng vấn đề và không nên vòng vo.- Không.

Ý anh là nếu bạn không đồng ý, anh sẽ không muốn.

Cơ thể của bạn, bạn phải là người quyết định.Minseok ồ lên một tiếng, ra là vậy.

Cậu có được đáp án liền cười hì hì, Minhyeong nhìn sắc mặt bạn nhỏ vui vẻ cũng bị dáng vẻ ngốc nghếch đó lây sang, hắn bật cười rồi cùng cậu tiếp tục theo dõi đấu tập.

Sự bình yên chen giữa họ khiến cho cún con cảm thấy rất dễ chịu, ngày nào cậu cũng như đi trên mây.

Cả hai sau vài hiểu lầm đã học cách tương tác với đối phương, cậu cố không nhét chữ vào suy nghĩ của hắn còn Minhyeong tìm cách giao tiếp mềm mỏng khi trò chuyện cùng cậu.Nhưng cơ thể của Minseok ngày một thay đổi khiến cậu không thôi lo âu, cậu nhìn bản thân trước gương suy nghĩ có khi nào mình thật sự có tiểu bảo bối hay không.

Cái bụng này là do tối qua thồn quá nhiều Hadilao hay là vì lí do gì khác vậy?

Minhyeong bước vào trong phòng liền trông thấy làn da trắng nõn của bạn nhỏ, không nhịn được liền đi lại xoa xoa cái bụng mềm èo.

Hắn còn chăm chọc cậu.- Ai da, con ai đây?

Bé mấy tháng rồi?- ...Minseok kéo áo xuống, lao vào đánh Minhyeong một trận vì tội giỡn không vui.

Vài ngày sau, tình trạng ngủ gục của Minseok diễn ra càng lúc càng thường xuyên, dù cậu đã cố nạp caffeine vào người nhưng chỉ cầm cự được trong thời gian đấu tập.

Ngay sau khi hết tác dụng, cậu liền rơi vào trạng thái mê man.

Cả người lúc nào cũng lâng lâng như cánh hoa bay trong gió.

Cuối cùng, tất cả mọi người đều đồng ý Minseok nên đi bệnh viện kiểm tra.

Tuy cậu một mực không đồng ý với đủ loại lí do nhưng dưới sức ép của ban huấn luyện, Minhyeong phải gông cổ Minseok dẫn đến bệnh viện mặc kệ bạn nhỏ giãy dụa phản kháng.Khi chuẩn bị vào cổng bệnh viện nhân lúc Minhyeong đang lơ là, Minseok đã cong đuôi bỏ chạy thục mạng.

Minhyeong khổ sở cả buổi mới lôi được hỗ trợ của mình quay trở lại, hắn mất hết kiên nhẫn mà bắt đầu gầm gừ tiếng trách móc.- Bạn bị cái gì vậy hả?!

Khám đại đi rồi còn về nữa!- Không đi khám đâu!Lúc này, cậu không khác gì mấy con cún vừa nhìn thấy tiệm thú y đã cong người sợ hãi.

Minhyeong nửa mắc cười, nửa phát bực vì bạn nhỏ không chịu hợp tác.

Hắn tức giận vác hẳn cậu trên vai rồi hùng dũng tiến vào trong bệnh viện.- Đừng mà Minhyeongie...!

Đừng mà!Minseok hoảng loạn khi thấy đối phương không có ý định dừng lại, cậu bắt đầu khóc nấc lên như con nít chuẩn bị mang đi tiêm phòng khiến người đi đường không thôi chỉ trỏ vào cả hai.

Vì quá xấu hổ nên Minhyeong đành lôi bạn nhỏ vào lối thoát hiểm, đặt cậu ngồi trên cầu thang để Minseok bình tĩnh lại.

Lòng hắn rối bời không thôi trước dáng vẻ nức nở của cậu, Minseok bình thường đâu có nhõng nhẽo đến như vậy nếu không phải do mẫn cảm, tại sao cậu lại sợ việc đi xét nghiệm như thấy Diêm Vương vậy?- Này...

Rốt cuộc làm sao mà bạn sợ đi bệnh viện vậy?

- Minhyeong giúp Minseok xoa bóp khu vực cổ vai gáy, nơi vẫn luôn là điểm nhạy cảm của omega.

Minseok nhận ra mình không còn đường lui, bàn tay chứa hơi lạnh của hắn giúp cậu bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cậu cũng thành thật thừa nhận.- Minhyeongie...

Em... em sợ em có em bé...Thịch.Một lời bày tỏ đơn giản nhưng cũng đủ khiến cho Minhyeong ngây người, cậu không cần đọc vị hắn vẫn có thể thấy..."

Lee Minhyeong đang vô cùng lo âu."

- Bạn sợ hả...?

- Minseok ngấn nước mắt nhìn hắn.Minhyeong ngồi xuống nhìn kĩ về phía Minseok, hắn đưa tay chạm vào gò má của cậu để giúp cậu thêm cảm giác an tâm.

- Không.

Anh không sợ, anh lo cho sức khỏe của bạn thôi.Minseok tiu nghỉu lắc đầu không biết, sau đó cậu giải thích tình trạng gần đây của mình cho Minhyeong nghe, hắn chỉ im lặng quan sát sắc mặt của Minseok.

Cậu càng nói càng nức nở.- Minhyeongie ơi, nếu tụi mình có em bé, em phải làm sao đây...?

Em... em chưa sẵn sàng...

Em sợ lắm...Minseok bó gối ấm ức khóc, Minhyeong tiến lên ôm bạn nhỏ vào lòng xoa cậu, đồng thời tiết ra pheromone giúp cậu mau bình tĩnh.

Được một lúc, Minhyeong nhỏ nhẹ đáp.- Dù bạn có quyết định thế nào... anh vẫn sẽ đồng hành cùng bạn mà.Hắn giúp cậu lau nước mắt, đồng thời thay cậu chỉnh lại mái tóc đã bù xù của mình.

Minseok biết hắn không nói dối nhưng cậu vẫn không thôi ngừng cảm giác bất an trong lòng, cậu hỏi hắn.- Nhưng mà... có chuyện này, em muốn hỏi bạn.- Nói đi.

- Minhyeong nhìn cậu mỉm cười.- Nếu có con, đứa bé sẽ theo họ của bạn hay họ của em?Sự thay đổi tâm trạng như vũ bão của Minseok thành công làm hắn phải phì cười, Minhyeong vui vẻ đáp.- Cho bạn quyết định hết.

Cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại cùng lời động viên không ngừng của Minhyeong, Minseok cũng nạp đủ can đảm đối diện với kết quả.

Tuy trấn an Minseok là vậy, nhưng Minhyeong cũng hiểu những lo lắng của bạn nhỏ không phải không có cơ sở vì uống thuốc cũng có tỉ lệ thất bại.

Và hắn cũng đang thật sự hối hận vì đã để cậu phải có em bé khi chưa sẵn sàng, hắn chỉ ra vẻ bình tĩnh để cậu có thể làm xét nghiệm trước.

Hiện tại, lòng hắn đang vô cùng rối bời.

Toàn bộ tâm trí hắn lúc này đang bận rộn nhảy số xem nếu có con thật, chuyện đầu tiên hắn cần làm là gì, hợp đồng của cậu có chế độ thai sản không, cả hai cần chọn một ngôi nhà mới hay nên sửa lại căn nhà hiện tại, con hắn nên theo học ở trường nào, giới tính sẽ là omega hay alpha v...v...Minseok ngước mắt nhìn Minhyeong, cậu không cần đọc tin tức tố cũng thấy hắn đang vô cùng căng thẳng nhưng đâu đó lại trong tâm thế sẵn sàng cùng cậu đón nhận mọi kết quả.

Và cái nắm tay của cả hai lúc này như thay lời hắn muốn nói."

Dù có thế nào, anh cũng sẽ cùng bạn chịu trách nhiệm."

Minseok nghĩ, nếu là Minhyeong nhất định hắn sẽ không để cậu chịu thiệt thòi.

Hắn thương cậu nhiều đến thế nào, sao cậu lại không hiểu được?

Và càng ở lâu bên Minhyeong, cậu cũng cảm nhận rõ trừ gia đình ra, cả thế gian này gộp lại cũng không bằng tình cảm hắn dành cho cậu.

Minseok cũng tin, nếu là Minhyeong, hắn nhất định sẽ là một ông bố tốt.Bỗng khi nghĩ đến cảnh sau này của cả hai, Minseok bật cười khúc khích.

Chắc chắn Minhyeong sẽ trở thành dạng ông bố một ngày kể 7749 câu chuyện về con mình trên sóng livestream cho mà xem.

À, hay cậu nên nghĩ đến việc lập một kênh youtube về chủ đề gia đình nhỉ, chắc sẽ thu hút được lượng lớn quảng cáo ấy chứ.

Nếu vậy, cậu sẽ giao Minhyeong làm content, còn cậu sẽ phụ trách chỉnh sửa clip, lâu lâu sẽ có cameo của T1 xuất hiện nữa.

Nghĩ đến những cảnh tượng tương lai khiến Minseok không giấu được khuôn mặt vui vẻ của mình.

Cậu thêm can đảm tiến lên phía trước cùng Minhyeong, dẫu có kết quả thế nào, cậu cũng không sợ nữa.Vì lúc này bên cạnh cậu, luôn có một người dù cho cậu là ai, làm gì, ở đâu, đang bên ai, có thế nào, ra sao... người đó vẫn sẽ luôn toàn tâm toàn ý yêu cậu bằng chất cả chân thành....- À...

Không sao đâu, chỉ là do căng thẳng quá nên rối loạn nội tiết tố thôi, uống thuốc thời gian là hết à.Lời nhẹ nhàng của bác sĩ cất lên mà đối với Minseok lẫn Minhyeong tựa như tiếng chuông an lành phát lên lúc giáng sinh đến.

Tối hôm đó, gấu con và cún con ăn mừng vì bản thân vẫn còn thời gian tận hưởng tuổi trẻ tự do.Nhiều ngày sau, Minseok đã chủ động nói với Minhyeong.- Minhyeongie, em muốn mua nhà!- Hả?!

- Minhyeong tròn xoe mắt ngạc nhiên - căn hiện tại không đủ sao?Minseok lắc đầu, ý cậu không phải như vậy.- Ý em là nhà chung cơ, căn hiện tại là nhà của bạn mà?

Với lại... sau này ví dụ có con, bạn muốn con ngủ chung với mình hay con ngủ riêng?Một câu nói duy nhất của Minseok đã đánh bay mọi luận điểm phản đối của Minhyeong, hắn lùng hết toàn bộ căn nhà ở Seoul để tìm cho ra bằng được nơi nào có thể có đáp ứng được yêu cầu của Ryu Minseok.

Nhưng cậu cũng không muốn rời khỏi nơi đã trở thành kỉ niệm của cả hai, vậy nên sau khi cân đo đong đếm, cả hai quyết định mua một căn khác để trưng bày đồ người hâm mộ tặng cho hai người, còn căn hiện tại sẽ sửa lại để phù hợp cho tương lai của cả hai.Trong lúc gói đồ trong nhà để chuẩn bị thi công, trong lúc Minseok đống thùng hàng, cậu nhìn thấy trong ngăn tủ có một ô khóa bí mật.

Với bản tính tò mò bẩm sinh, cậu đã nhanh chóng khui ra được chỗ đó chứa cái gì và chẳng mấy chốc... một chiếc nhẫn cầu hôn đã xuất hiện trước mắt cậu cùng lời ghi chú đã bạc màu."

Ryu Minseok,Cảm ơn bạn đã chọn ở bên một đứa trẻ to xác như anh, lắng nghe anh, tìm cách thấu hiểu cảm xúc của anh và yêu thương anh.Với anh, đây giống như một phép màu của tạo hóa... vì giữa thế gian rộng lớn này, anh và bạn có thể gặp nhau và là định mệnh của nhau, thật kỳ diệu nhỉ?

Mỗi ngày ở bên cạnh bạn, anh nhận ra tình cảm của mình dành cho bạn lại nhiều hơn hôm qua.

Và chẳng mấy chốc những câu như "cảm ơn bạn vì đã bên anh" hay "anh yêu bạn" chẳng đủ để diễn tả cảm xúc anh dành cho bạn, nếu có thể chọn lựa, anh sẽ nghĩ anh chỉ có thể nói..."

Anh rất hạnh phúc."

Anh và bạn vừa giống nhau và cũng thật khác nhau, cũng vì khác nhau nên cũng thật giống nhau.

Và sau tất cả, chúng ta đã chọn đến với nhau.

Anh hi vọng sau này, 10 năm, 100 năm, 1000 năm, chúng ta vẫn mãi nắm tay nhau thong thả đi chung một con đường về nhà, chậm rãi nhìn ngắm cảnh sắc thay đổi theo thời gian, cùng nhau trải qua những ngày mưa lẫn ngày nắng, dẫu có bão tuyết hay mưa giông, bạn vẫn sẽ ở đây, bên cạnh anh và yêu thương anh.

Chúng mình... mãi ở bên nhau nhé?Tình yêu của anh.Lee Minhyeong."

- Minseokie à, chỗ phòng của bạn đã xếp hàng xong chưa á?- EM ĐỒNG Ý!Bỗng tiếng Minseok hét lớn làm Minhyeong giật hết cả mình, sau đó cún con chạy xồng xộc ra ôm chầm lấy hắn, đưa hộp đựng nhẫn cùng tờ ghi chú cho hắn xem.- Lee Minhyeong!

Em đồng ý!Gấu lớn phát hiện bí mật của mình đã bị bại lộ, hắn đỏ hết cả mặt vội vội vàng vàng giật lấy cái hộp nhẫn nhưng Minseok không cho, cậu tự đeo nhẫn trên tay rồi chạy một hơi ra ban công thét lớn, còn Minhyeong xấu hổ giữ lấy eo cậu, cố kéo bạn nhỏ ngược lại vào trong.

- EM ĐỒNG ÝYYYY!!!

MỌI NGƯỜI ƠIIII, EM ĐỒNG ÝYYYY!!!Tối hôm đó, trong nhóm chat của công ty là hình ảnh một bàn tay nhỏ nhắn cùng chiếc nhẫn cầu hôn lấp lánh kim cương, kèm với dòng chữ,"Chuẩn bị tiền mừng đi mọi người ơi!"

Hổ giấy😀ính rồi hả?Cún con:

Dính cái đầu mày!!!

Vịt con:Bạn không thể nhắn tin với người dùng này, xin hãy liên lạc qua phương thức khác.Anh cánh cụt:Lee Sanghyeok đã rời khỏi cuộc hội thoại.Gấu bự:Mấy cái người này!___"Hôm nay tiệm nghỉ"- Ủa hôm nay quán cà phê đóng cửa hở?Một vị khách đứng ngây người nhìn cửa tiệm cà phê treo bảng tạm nghỉ.- À nghe nói gia đình nhỏ đi dự đám cưới một người quen ấy mà.

- Một nhân viên của cửa hàng kế bên thay vị khách kia trả lời thắc mắc.

- Nghe đâu là của một đôi cũng nổi tiếng lắm, quen nhau đâu cũng gần chục năm mới chịu kết hôn, nên vừa hay tin là họ chuẩn bị xiêm y đi ăn cưới liền.- Chà, nghe thấy vui giùm họ luôn ha.- Chứ gì nữa, người ngoài như tôi nghe còn thấy vui nữa là.Ở một khu ngoại ô nọ, có một nhà thờ nhỏ, hai bộ vest trắng, có những vị khách thân quen, một lời thề, hai tiếng đồng ý, biết bao giọt nước mắt hạnh phúc, một nụ hôn giữa muôn ngàn cánh hoa hồng trắng tung bay, hai bàn tay nắm chặt không rời cùng tiếng chuông an lành giữa muôn ngàn lời chúc phúc."

Trăm năm hạnh phúc."___Author's note: Viết cái chap này tôi phải ngưng lại chục lần vì lả chả nước mắt mỗi khi nghĩ cảnh RMS và LMH thật sự kết hôn.

Huhuhuhu.
 
[Guria] Delicated
Ngoại truyện: Happily Ever After


Nhiều năm sau đó, Lee Minhyeong và Ryu Minseok chính thức giải nghệ.

Lee Minhyeong trở thành huấn luyện viên giao tranh còn Ryu Minseok trở thành huấn luyện viên phân tích chiến thuật, cả hai đều đầu quân ở đội tuyển đã gắn bó với mình suốt cả sự nghiệp tuyển thủ, T1.

Tuy là vậy nhưng thời khóa biểu của cậu và hắn có chút khác nhau vì Minseok không nhất định phải ở lại công ty còn Minhyeong thì có.Hôm đó, công ty có liên hoan cuối năm, Minseok vì lí do sức khỏe nên không tham gia, để cho con gấu bự tự đi tự bắt taxi về.

Gấu ta không có cún con đi chung nên mặt mài vô cùng cau có, giận dỗi nên uống say bí tỉ rồi mới chịu lết xác về nhà.Lúc hắn về, cậu đang ôm điện thoại coi gì đó trông rất vui vẻ.

Vừa hát vu vơ vừa lắc qua lắc lại, trông rất tận hưởng cảm giác một ngày không có hắn bên cạnh.Hừ.- Không có anh ở nhà bạn vẫn vui vẻ quá ha?Minhyeong bực dọc nhìn Minseok đang ngoe nguẩy bắp chân trắng nõn, khuôn mặt cứ cười tủm tỉm suốt.

Cậu mặc áo thun trắng oversize cùng quần đùi màu xanh nhạt.

Đôi chân cứ đưa qua đưa lại như mời gọi hắn đến chung vui và Minhyeong dĩ nhiên không từ chối lời mời này.

Hắn mon men nằm gần bạn nhỏ rồi ôm bạn vào lòng.

Minseok thấy hắn có ý đồ nên gằng giọng nhắc nhở trước.- Bạn đi nhậu cũng vui mà nhưng mà người bạn nồng quá, đi ra đi, người toàn mùi men thôi.- Tại ai hả?

Tại bạn không đi nên anh phải uống giùm cả phần của bạn đó.

Gấu bự dụi mặt vào cún con, mặc cho cậu giãy dụa vùng thoát khỏi người hắn, bàn tay táy máy bắt đầu luồn vào bên dưới lớp vải mỏng manh.- Minhyeongie.

- Minseok nghiêm mặt nhìn con gấu to xác.

- Dừng lại.- Sao?

- Hắn không ngưng lại bàn tay đang mon men tấn công bạn nhỏ.- Hôm nay không có làm được đâu.

- Cậu kéo tay hắn ra khỏi người mình - mai cũng không được, mốt cũng không được.

Tháng sau lẫn tháng tới, một năm đều không được.- Tại sao?

Anh làm gì sai hở?

- Minhyeong vẫn chưa hiểu sao hôm nay cún con của hắn khó ở hơn ngày thường.Bỗng Minseok đưa cho hắn xem màn hình của cậu lúc này là một ảnh siêu âm, tuy nhiên... trên đó có một hạt đậu rất nhỏ, nhỏ xíu xiu.

Minhyeong nheo mắt để nghĩ xem hạt đậu này nghĩa là gì, hắn tập trung nhìn ngắm ảnh trong màn hình điện thoại và khi ngẩng đầu lên, đã thấy Minseok mang đến một que thử thai... hai vạch.- Chúc mừng bạn lên chức nhé ~Cún con nhoẻn miệng cười, lộ ra một cái răng thỏ xinh xắn.

Gấu bự vừa nhìn thấy que thử là đầu tự động nhảy số, hắn giống như chưa tin đây là sự thật, cứ nhìn xuống que rồi nhìn lên biểu hiện của Minseok, lặp đi lặp lại một cách ngốc nghếch, cậu trông thấy hắn như vậy chỉ nhe răng cười lém lỉnh.

Ngay sau khi nhận thấy điều hắn nghĩ là đúng, Minhyeong lả chả nước mắt ôm chầm lấy bạn nhỏ mà nức nở.- AAAAAAAAAAAA!!!Minhyeong vừa hôn tới tấp lên gò má bạn nhỏ, vừa đưa tay chạm vào bụng của cậu lúc này.

Sau khi đã phát tiết được mớ cảm xúc hạnh phúc trong lòng, Minhyeong nhanh chóng chụp hết ảnh xung quanh rồi đăng lên mạng xã hội, không quên tag đầy đủ nhóm đồng đội cũ vào để chung vui với hắn."

MỌI NGƯỜI ƠIIII, MINHYEONG LÊN CHỨC RỒIIIII"Choi Wooje:Quào quao!!!!

Chúc mừng, chúc mừng!!!Hi vọng giống anh Minseok.Moon Hyeonjoon:Chúc mừng!Cuối cùng cũng chờ được đến ngày xem gen Minhyeong trội hay gen Minseok trội.Minseokie, tao tin mày sẽ là người chiến thắng!!Lee Sanghyeok:Chúc mừng.___Author's note:Tỉnh dậy lúc nửa đêm tự nhiên nghĩ ra cái plot =)))Con cả Minhyeong và Minseok là alpha, vẻ ngoài thanh tú giống Minseok, tính lại overthingking giống Minhyeong.

Con út omega, lúc bé thì đáng yêu như cục bột nhỏ, lớn lên lại nam tính như Minhyeong, tính cách vô tư giống Minseok.

Mọi người bảo do chơi với Wooje quá nhiều nên bị lây.Cảm ơn mọi người đã đọc đến chương cuối cùng, cùng mình trải qua nhiều thăng trầm.Ngoại truyện chính thức kết thúc ở đây, khép lại hành trình của Delicated.Thân ái và tạm biệt, hẹn ngày gặp lại.END.
 
Back
Top Bottom