[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Guria] Delicated
Ngoại truyện: Kỉ niệm
Ngoại truyện: Kỉ niệm
Chẳng mấy chốc đã gần một năm trôi qua kể từ ngày cả hai đánh dấu vĩnh viễn, dạo gần đây, Minseok mơ hồ cảm giác Minhyeong có gì đó kì lạ hơn ngày thường.
Không phải do hắn ít tương tác với cậu, cũng không phải do hắn không quan tâm cậu nhiều như trước mà là do cậu luôn đọc được cảm giác lo âu luôn thường trực trong tin tức tố của hắn.
Minseok thắc mắc, còn vấn đề gì khiến Lee Minhyeong phải lo âu nữa?
Mỗi lần cậu hỏi, Minhyeong đều trả lời,"Không có gì đâu, dạo này anh hơi mệt thôi."
Qua nhiều sự kiện, Minseok đồng ý tin tức tố của Minhyeong không thể ổn định một sớm một chiều được, tuy vậy cậu có cảm giác câu trả lời này không làm cậu thỏa mãn tính hiếu kỳ.
Nhưng bây giờ, Minhyeong không muốn nói thật thì cậu phải làm thế nào?Vậy nên Minseok nghĩ... có khi nào hắn có được cậu rồi nên hắn đang hối hận không?Không, Minhyeong không phải là người như vậy.
Chỉ là... ngày trước cả hai không bị ảnh hưởng tin tức tố của nhau, có thể thoải mái chia sẻ cảm xúc mà không lo lắng đối phương hiểu lầm mình, bây giờ khi lời chia sẻ cùng cảm xúc thật lại dễ xảy ra mâu thuẫn với nhau khiến cho cậu cảm giác... khá khó chịu.
Minseok không phải người lý trí như Minhyeong, cậu biết bản thân mình suy nghĩ cảm tính và có phần hơi trẻ con nhưng gần đây, lời nói và cảm xúc của Minhyeong không đồng nhất với nhau khiến cậu bức bối không yên."
Có gì thì nói thẳng ra đi!
Bực mình quá!"
Vậy nên, Minseok quyết định tách con gấu ra một vài ngày, tránh việc cả hai lao vào cãi nhau như ngày trước.
Và cậu cũng sợ Minhyeong biết được cậu đang tức giận mà lại phiền lòng.
Nhưng mà bây giờ đi đâu đây?
Minseok đã quen với việc đăng ký thường trú ở nhà Minhyeong rồi, bây giờ nói cậu tách hắn ra lang thang một hai ngày, cậu thật tình không biết đi đâu.
Minseok lướt danh bạ tìm xem có ai có thể giúp cậu khuây khỏa không và đó là lúc, cậu nhớ đến nhóm tiền bối cậu rất kính trọng.Anh Kim Hyuk-kyu và anh Kwang-hee.- Minhyeongie, thứ sáu này em đi nhậu với nhóm anh lạc đà nha.Minseok nghiêng đầu nhìn Minhyeong đang theo dõi đấu tập trên màn hình, hắn nghe cậu nói vậy liền bấm ngưng trận đấu lại, ánh mắt không giấu sự ngạc nhiên rồi hỏi lại lần nữa.- Thứ sáu này á?- Ừa.
Mấy anh chỉ rảnh thứ sáu thôi, bạn cần em gửi định vị không?Minseok đọc được sự dao động của Minhyeong, có chút gì đó bực bội và chút gì đó không hài lòng nhưng hắn chỉ cố nén trong hơi thở nặng nề rồi gật đầu xác nhận với cậu.
- Hôm đó... bạn đi về sớm chút được không?
- Sao vậy?
Hôm đó có gì hở?Bỗng...
Minseok ngửi được mùi tức giận của Minhyeong nhưng thịnh nộ bỗng hóa thành buồn bã trông cái chớp mắt, cậu hỏi hắn tiếp.- Bạn không muốn em đi chung với anh lạc đà hở?- Không.
- Minhyeong lạnh nhạt đáp - Bạn đi thì đi đi, về sớm là được.
Còn định vị thì không cần.Dứt câu, Minhyeong nhấn nút "play" trên màn hình, không quan tâm Minseok đang thế nào và điều này khiến cho cún con tủi thân vô cùng.
Dù biết cả hai đã là của nhau nhưng sự thờ ơ của Minhyeong khiến trái tim cậu như bị đâm xuyên thấu, Minseok quýnh cái bốp vào vai con gấu rồi tức tối bỏ đi, không thèm nhìn xem hắn có bị đau hay không.Minseok không hiểu, tại sao ngày trước, mỗi khi hắn nghe cậu đi chơi với nhóm lạc đà, Minhyeong đều tìm cách này đến cách khác cản cậu lại, vậy mà vừa đánh dấu cậu xong liền không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Không lẽ Minhyeong lại chính là kiểu người quất ngựa truy phong?
Ăn xong rồi liền chùi mép bỏ đi?
Chưa kể... cậu bây giờ đâu còn khả năng tìm bến đỗ khác nhưng hắn không như cậu, nếu muốn...
Minhyeong vẫn tìm một omega khác cho mình.
Tuy bây giờ công nghệ đã phát triển, omega bị đánh dấu vĩnh viễn vẫn có thể tách bản thể của alpha nhưng... không lẽ Minhyeong thật sự muốn cậu phải trải qua chuyện đó sao?
Cậu có tin tức tố của hắn trong người, Minhyeong có thể lần theo mùi để biết cậu ở đâu nhưng cậu không thể làm chiều ngược lại, và điều đó cũng khiến cho Minseok thêm phần bất mãn.- Minseokie, tụi anh ở đây.- Hello mấy anh, lâu rồi không gặp.Minseok cất lại lo âu của mình rồi cùng các anh nhậu tưng bừng một đêm, cậu không phải kiểu người hay uống rượu nhưng hôm nay, cậu muốn uống thật say để quên đi nỗi phiền muộn trong người.
Cậu không hiểu Minhyeong, cậu dễ dàng hiểu hắn hơn khi không có pheromone nhưng khi có pheromone rồi, lại khiến cả hai như rơi lại vào chuỗi mâu thuẫn ngày trước, một người không hiểu suy nghĩ một người, còn người kia vì lo sợ cảm xúc của cậu mà không ngại nói lời mâu thuẫn với chính mình.Rốt cuộc, cậu phải làm sao để thoát cảm giác bất an đây?Những suy nghĩ triền miên khiến cho Minseok uống đến say mèm, các anh muốn xách cậu về nhà Minhyeong nhưng cậu lại không tỉnh để nhớ được địa chỉ nhà hắn.
Cuối cùng, taxi phải chở cậu về lại kí túc xá của T1.Lúc Minseok mở mắt đã là trưa thứ bảy, đầu cậu đau như búa bổ cùng cơn khát ở cổ họng.
Minseok lòm còm ngồi dậy đã thấy Wooje gõ cửa phòng đi vào.- Anh dậy rồi hở, anh uống nước giải rượu nè.- Cảm ơn em...
- Minseok khào giọng đáp lại, hôm qua quá chén khiến cổ họng cậu khô như sa mạc, sau khi nốc sạch cốc nước trong tay, cậu nhận ra có gì đó không đúng.
- Ủa... kí túc xá của mình có nước giải rượu sẵn từ khi nào vậy?
- Làm gì có sẵn?
Anh Minhyeong khuya hôm qua nấu cho anh đó.
- Wooje đứng chống nạnh nhìn con sâu rượu Minseok - Tối qua trời mưa lớn nên ổng không có nghe được mùi của anh, gọi anh lại không được, báo hại ổng phải đội mưa chạy kiếm anh khắp nơi.
Lúc biết anh đã về lại kí túc xá, anh Minhyeong nấu sẵn nước cho anh rồi về nhà nghỉ ngơi rồi.
Anh bớt báo ổng lại đi, ổng khổ lắm rồi.Minseok ném cái gối thẳng về phía Wooje, ai cho phép nhóc nói năng kiểu đó với tiền bối hả.
Wooje không thèm đôi co với người không biết lý lẽ, cậu nhóc cầm ly nước rồi rời khỏi phòng Minseok.
Khi cánh cửa đóng lại, Minseok cảm thấy áy náy vô cùng.
Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi chạy qua nhà Minhyeong kiểm tra xem hắn thế nào.Lúc cánh cửa được bật ra, trước mắt Minseok là những cánh hoa hồng tung bay trong gió, cánh hoa trải đầy lối đi từ cửa đến sofa.
Ruy băng màu trắng được trang trí dọc vách tường, bong bóng được điểm tô một góc và khắp ngôi nhà tràn ngập mùi hoa nhài, loài hoa tượng trưng cho sự thuần khiết và tình yêu chân thành.Minseok lẳng lặng tiến theo dấu những cánh hoa dẫn lối, đến bàn trà cậu thấy một tờ ghi chú..."
Cảm ơn bạn đã chọn bên anh,Mừng kỉ niệm một năm,Anh yêu bạn."
Minseok nhớ đến biểu hiện của Minhyeong khi hay tin cậu và nhóm lạc đà đi chơi vào tối thứ sáu..."
Hôm đó... bạn đi về sớm chút được không?"
"Bạn đi thì đi đi, về sớm là được."
Hôm qua... là ngày tròn một năm hắn đánh dấu cậu vĩnh viễn nhưng Minseok không hề nhớ.
Không phải vì cậu không nhớ mà là trong khối óc của cậu mặc định ngày cả hai quen nhau là ngày đầu tiên cậu và hắn lên giường với nhau!
Và ngày đó không phải là hôm qua!Hắn... hắn xem ngày đánh dấu vĩnh viễn là một ngày kỉ niệm sao?Minseok hoảng loạn không biết phải làm sao, nếu bây giờ cậu thừa nhận cả hai không cùng chung tư duy, Minhyeong có buồn vì công sức trang trí bị đổ sông đổ bể không?
Nhưng Minhyeong lại có khả năng đồng cảm với cậu, chắc chắn hắn sẽ biết cậu đang hoảng loạn!
Minseok rơm rớm nước mắt không tìm được cách xử lý tình huống, cậu không muốn làm Minhyeong buồn đâu, cậu cũng không muốn làm hắn tủi thân.
Lúc nào hắn cũng thương cậu hết, hắn nhất định không muốn cậu đi với nhóm anh lạc đà nhưng lại cảm thấy không thể ích kỷ cấm đoán cậu đi chơi.
Minhyeong nhất định...
đã rất khó xử...Nghĩ đến cảm giác của hắn ngồi đợi cậu vào khuya hôm qua, Minseok không nén được cảm xúc mà ôm mặt òa khóc.
Nước mắt chẳng mấy chốc đã đầm đìa cả khuôn mặt.- Sao khóc nữa...?Minhyeong đứng trên lầu nhìn Minseok đang thút thít dưới nhà, hắn vẫn còn mệt do hôm qua dùng nhiều pheromone để lần mùi bạn nhỏ, vậy nên lúc đi về đã ngủ một giấc muốn hết cả ngày mà chưa kịp dọn dẹp đống đồ trang trí tàn dư.
Hắn nhìn bóng lưng của cậu cúi gầm xuống không trả lời mà thêm phần sốt ruột, hắn cũng đoán Minseok khi thấy sẽ áy náy cho mà xem.Có điều...
Minhyeong cũng biết giận chứ?
Hắn đâu phải thánh nhân mà thoát được bảy tội lỗi của loài người?
Sau một hồi không nghe Minseok đáp lời, Minhyeong thở dài thườn thượt, hắn gãi đầu rồi từ tốn bước xuống nhà để lại gần cậu, nói gì thì nói, nhìn bạn nhỏ khóc làm hắn cũng đau lòng theo.
Minhyeong ôm Minseok vào lòng, xoa xoa đôi vai đang run rẩy của cậu, kê càm hắn vào trên đỉnh đầu của cậu, cố nén nỗi niềm của mình mà nhẹ giọng an ủi.- Không khóc nữa, bạn khóc lâu quá làm anh khóc theo đó...Hôm qua, Minhyeong giận cậu muốn điên.
Hắn suy nghĩ không biết có thật cậu hiểu "yêu" nghĩa là thế nào không.
Hắn luôn thấy bản thân yêu cậu nhiều hơn cách cậu yêu hắn nhưng màn so đo này không mang lại cảm giác chiến thắng, hắn biết không nên rạch ròi nhưng cũng không thể ngăn bản thân mang tình yêu cả hai lên bàn cân.
Vì suy cho cùng, Minseok cũng đã vì hắn vất vả rất nhiều.
Hắn biết mình nên đối xử thật tốt với cậu một cách hoàn hảo và tinh tế, vậy nên hắn đã cố nén ức chế để cậu có thể thoải mái sống với lựa chọn của mình.Đó là lí do hắn đã dễ dàng đồng ý nói cậu hãy đi với những người cậu muốn, chỉ cần tối về với hắn là được.
Nhưng mà cái con người này không những tối qua không về còn để quên điện thoại chỗ anh lạc đà, nếu không phải có anh lạc đà nói đã đưa cậu lên taxi về kí túc xá T1 chắc hắn phải bới toàn bộ cái Seoul này để tìm cậu mất!
- Minhyeongie ơi...Minseok thút thít trong lòng hắn, ngấn đôi mắt cún con nhìn thẳng vào hắn, gò má và sóng mũi vì xúc động mà như phủ một lớp hồng ngọt ngào.
Cậu không đợi hắn phản ứng mà nói tiếp.- Cho Minseokie xin lỗi nha...Giải thanh niên thiếu nghị lực, xin được trao cho Lee Minhyeong.Quả cún con mắt ngấn lệ này là tuyệt chiêu Minseok dùng trăm lần đảm bảo hiệu quả ngàn lần, hắn hôn lên mắt bạn nhỏ rồi suýt xoa nói.- Ừ ừ, không giận, không giận nữa...
Minseokie không khóc nữa nhé?Hắn nhận ra Minseok chưa an tâm nên vội hôn thật sâu lên trán của bạn, lên gò má của bạn, lên nốt ruồi duyên của bạn rồi ôm bạn vào lòng.
Hắn ôm bạn nhỏ lắc qua lắc lại.- Để anh thay bạn xua đuổi tà ma nhé?
Minseok nhận ra vừa rồi Minhyeong vừa từ trạng thái tức giận chuyển qua hạnh phúc, vậy là... sau này cậu chỉ cần mắt ngấn lệ nhìn hắn là được rồi hả?
Vậy là sau này, mỗi lần muốn hắn thay đổi tâm trạng, cậu chỉ cần làm nũng là được rồi sao?
Nhưng mà sao lúc cả hai lăn giường với nhau, Minhyeong thấy cậu khóc, hắn càng mất tính người vậy?Nhưng hôm nay, cậu muốn bù đắp cho hắn.
Ít nhất thì... cậu biết hắn thích cái gì nhất.Và sau những nụ hôn phủ kín người cậu, là một nụ hôn sâu như tình cảm hắn dành cho cậu, day dứt và đầy nồng nàn.
Mỗi một lần chuyển động là cả hai lại thêm một lần ngã về phía sau, chẳng mấy chốc cậu đã bị ấn ngã xuống sofa.
Hắn nâng tay cậu hôn lên lòng bàn tay như một đứa nhỏ tìm hơi ấm da thịt và dù đã quen thuộc mùi hương của nhau nhưng hắn vẫn luôn lưu luyến tin tức tố tỏa ra xung quanh cậu.
Cậu không có ngụ ý câu dẫn hắn, đây là vì cậu luôn chìm đắm trong cảm giác được hắn âu yếm nhìn cậu, dịu dàng ngắm cậu và trân quý hình ảnh của cậu như một viên kim cương vì hắn mà rực rỡ.
Cậu thật sự không muốn làm hắn tổn thương.Và hắn thật lòng không muốn tước đoạt tự do của cậu.Minseok đẩy Minhyeong xuống sofa trước sự ngạc nhiên của hắn, cậu nằm trên người hắn, lả lướt khiêu gợi như một "chàng" Cửu Vỹ Hồ quấn lấy con mồi.
Hắn say mê chiêm ngưỡng thân ảnh cậu đang từ từ cúi xuống hạ thân, đôi tay cậu không ngừng chạm vào điểm nóng đang vì cậu mà hóa thành thứ vũ khí mạnh mẽ nhất thế gian.
Và cậu luôn thể hiện mình không thích nhưng vào những lúc cần thiết, cậu biết mình cần phải làm gì để đối phương không thể thoát.
Cậu có thể là một cá thể yếu đuối ở bên ngoài nhưng khi trên giường, cậu chính là thợ săn.Và bất kỳ ai cậu đã nhắm làm con mồi đều không thể thoát khỏi sức hút của cậu được.Chưa kể, Minhyeong luôn thích tận hưởng cảm giác nhìn thấy cậu vì hắn mà phải khuất phục bản năng, hắn luôn dán ánh mắt cao ngạo từ trên nhìn xuống tựa vị thần trên đỉnh Targon, dõi theo người đang vùi mặt vào giữa chân hắn mà thèm khát con quái vật đang dần tiến hóa theo mỗi đợt cậu lướt đầu lưỡi.Hắn chưa bao giờ dùng pheromone để bắt cậu phải phục tùng mình, hắn chỉ dùng hương tuyết tùng để tiếp thêm can đảm cho cậu nuốt gói hàng vào trong khoang miệng nhỏ xinh.
Bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc cậu, đôi lúc không thể khống chế mà siết chặt lấy phần tóc dư, còn cậu đang vụng về nuốt lấy viên kẹo mút khổng lồ khiến gò má phập phồng không ngừng nghỉ.
Dưới sự chăm sóc tận tình của cậu, hắn khoác một khuôn mặt vô cùng hài lòng như thể vừa trau dồi được viên ngọc quý, vì hắn mà đậm màu sắc dục.- Ăn kẹo thích vậy sao...?Con gấu đáng ghét, nếu không phải vì đang áy náy với hắn, cậu không có chủ động làm chuyện này đâu!Nhưng... có thật là vậy không?Nếu không phải, tại sao khi thấy hắn run người, ngửa cổ ra tận hưởng khoái lạc, chính bản thân cậu cũng tự động tiết hương hoa ở trên lẫn bên dưới?
Nếu không phải, tại sao khi cao trào chuẩn bị đến cậu lại kiên nhẫn ở lại chờ đón dư vị của hắn nhưng một kẻ khát tình muốn xin chén nước thánh?
Nếu không phải, tại sao cậu lại cảm thấy mùi hương từ cơ thể hắn lại trở thành thứ nước uống ngon lành nhất thế gian này?
Ực.Nếu không phải, tại sao cậu lại cho hắn thấy... cậu đang cảm ơn hắn vì đã ban phát cho mình cơ hội nếm thứ tinh hoa này?Nếu không phải, tại sao mỗi khi nhìn thấy biểu cảm hắn mân mê cậu, cậu lại càng thêm cảm giác muốn được cung phụng hắn, muốn được chiều chuộng hắn, muốn được hắn chạm vào cơ thể mình?Vì cậu thích cảm giác hắn hạnh phúc và thỏa mãn khi ở bên cạnh cậu.Còn hắn thích cảm giác được cậu thể hiện tình yêu bằng hành động.Minhyeong nhếch môi nhìn người bên dưới đang ngước nhìn hắn bằng đôi mắt phủ mờ hương tình say cùng khuôn mặt ửng đỏ như đóa hoa khoe sắc đầy diễm lệ.
Hắn âu yếm gò má cậu như một lời tuyên dương cho người vừa hoàn thành nghĩa vụ xuất sắc, Minhyeong nâng người Minseok nằm trên mình, tách môi bạn nhỏ để chia sẻ hương vị tanh nồng còn sót lại trong hơi ấm cuống họng, hắn say sưa hôn cậu như quên mất việc vì sao hôm qua lại giận cậu, còn cậu cũng không nhớ tại sao lúc nãy lại khóc lóc vì sợ làm hắn buồn.
Chỉ là lúc này...Cậu biết...Và hắn cũng biết...
Cả hai đều rất tận hưởng cảm giác ở bên nhau._- Bạn hỏi anh ngày đó nghĩa là sao á hả?Minhyeong nằm trên giường nhìn Minseok đang run rẩy sợ hãi trong lòng mình, hắn lờ mờ đoán ra được lí do vì sao bạn nhỏ lúc nãy lại khóc lóc đến như vậy.
Sau đó, hắn nói tiếp.- Không phải...
Ý anh là, ngày đầu anh với bạn quen nhau sẽ được tính là "kỉ niệm quen nhau", còn ngày đánh dấu vĩnh viễn...
- Minhyeong định nói gì đó mà đỏ mặt nên vội xua tay, không nói nữa.
- Là ngày gì?
- Minseok thấy hắn ngập ngừng nên thắc mắc.Minhyeong không đáp mà chỉ hôn cái chóc lên gò má bạn, hắn kêu Minseok đi ngủ đi, hắn đi làm cơm tối.
Mặc cho cún con cả buổi mè nheo muốn hắn nói cho hết câu nhưng Minhyeong nhất quyết không trả lời.
Vì với hắn, ngày đó có nghĩa là..."
Là ngày chúng ta nên duyên "vợ chồng."
Nhưng phản ứng của Minseok như vậy, hắn cũng tự hiểu cậu không nghĩ việc đánh dấu vĩnh viễn sẽ theo chiều hướng đó.
Từ đó, Minhyeong tự suy ra Minseok cũng chưa sẵn sàng để cả hai tiến đến hôn nhân.
Vậy nên ở góc tủ bí mật, có một chiếc nhẫn vẫn ngủ yên đợi thời điểm phù hợp sẽ được đeo lên tay người hắn yêu nhất.- Nhưng mà Minhyeongie này.
- Minseok không thuyết phục được Minhyeong trả lời mình nên quyết định bỏ cuộc, cậu ôm sau lưng hắn như cún con ôm gấu lớn, thủ thỉ hỏi.
- Có chuyện này em muốn nói bạn biết.- Sao?
- Minhyeong vừa cắt trái cây vừa đáp.-
Sau này... có chuyện gì... bạn có thể thành thật cảm xúc của bạn với em được không?Minhyeong cúi nhìn cún con đang tròn xoe mắt nhìn mình, gò má hây hây như có ai phủ nhành hồng.- Nhé?
- Minseok nghiêng đầu đợi hắn xác nhận.Gấu lớn buông dụng cụ trên tay của mình xuống, hắn bế bạn nhỏ lên rồi dịu dàng đáp.- Được.
Với lại anh quyết định rồi Minseokie...- Sao á?
- Cún con choàng tay mình lên vai hắn để giữ thăng bằng, mỗi lần mặt đối mặt với Minhyeong cậu đều cảm thấy rất xấu hổ.- Tối nay mình đặt đồ ăn ở ngoài.
- Minhyeong vừa bế Minseok, vừa tiến lại khu vực phòng khách.- Hả?Cậu tròn xoe mắt nhìn hắn như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi hắn bắt đầu nâng bắp chân cậu lên và trượt những nụ hôn trên đó, Minseok mới hiểu ý nghĩa thâm sâu trong câu nói đó nghĩa là gì.
- K-k-khoan!
Em còn mệt lắm!
Á!Một chút chân thành, một chút yêu thương, một chút nhường nhịn, một chút thấu hiểu, mỗi một chút nhỏ nhắn tạo nên một tình yêu to lớn.
Tình yêu với Minhyeong không phải là sự rằng buộc mà là sự lựa chọn, tình yêu với Minseok không phải là sự ích kỷ mà là sự thấu hiểu lẫn nhau.Và họ chọn lắng nghe nhau để tìm đến điểm chung cho mối quan hệ này.__
Author's note:Lí ra mình phải ghi là "nên duyên chồng-chồng" nhưng mà nghe không xuôi tai lắm nên mọi người thông cảm nha 😀Và từ "vợ" mình có để trong ngoặc kép cho mọi người tự hiểu ẩn dụ.Mình thuộc hội người hèn LCK nên mn đừng trông mong sẽ có cảnh bùng nổ nha =)))