Siêu Nhiên [ Guria ] Bản giao hưởng thời gian

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
390678480-256-k908249.jpg

[ Guria ] Bản Giao Hưởng Thời Gian
Tác giả: miinn141002
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đam mỹ học đường, bí ẩn, giả tưởng nhẹ
-Tóm tắt cốt truyện:
Tại một ngôi trường trung học danh giá, một chàng trai vô tình phát hiện ra cây đàn piano cũ trong phòng nhạc bị bỏ hoang.

Mỗi lần chạm vào phím đàn, cậu sẽ nhìn thấy một đoạn ký ức từ quá khứ của một cậu bé bí ẩn-một học sinh đã từng học ở đây nhưng không hề có tên trong bất kỳ hồ sơ nào.

Khi chàng trai cố gắng tìm hiểu sự thật, cậu dần nhận ra cậu bé ấy không chỉ là một cái bóng trong quá khứ, mà còn có liên quan mật thiết đến số phận của chính cậu.​
 
[ Guria ] Bản Giao Hưởng Thời Gian
0. Giới thiệu nhân vật


Lee Minhyeong: Một học sinh có năng khiếu âm nhạc nhưng đã từ bỏ đàn piano sau một biến cố gia đình.

Cậu tình cờ phát hiện ra cây đàn cũ trong phòng nhạc và bắt đầu bị cuốn vào những ký ức kỳ lạ.

Ryu Minseok: Cậu bé bí ẩn xuất hiện trong những ký ức mà Minhyeong nhìn thấy.

Dường như cậu từng học ở trường này, nhưng không ai nhớ đến cậu cả.

Moon Hyeonjun: Bạn thân của MinhyeongBaek Sooji: Một học sinh thiên tài âm nhạc.

Ryu Haejin: Chú của Ryu Minseok ----

Cảm ơn các bạn đã đọc fic của mình.

Vì là tác phẩm đầu nên có chút sai sót nhỏ, hoặc lối hành văn không đuợc hay cho lắm.

Nếu các bạn thấy sai sót hoặc không vừa ý đoạn nào thì hãy cho mình biết nhé ạ 🥺 Kam xa mi ta 💗💗Chap này chủ yếu là giới thiệu nhân vật nên đến đây thui nhaa.

Cảm ơn mí bạn nhìuu 🥰🥰🚨Warning: kết truyện mang hướng hơi SE xíuu ạa.

Cân nhắc trước khi đọc nhaa.
 
[ Guria ] Bản Giao Hưởng Thời Gian
1. Bí ẩn


Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả khoảng trời phía tây.

Một làn gió nhẹ lướt qua sân trường trung học Seongwon, khiến những tán cây khẽ lay động, tạo thành những tiếng xào xạc như một khúc nhạc mơ hồ.

Trong không gian vắng lặng của khu nhạc viện cũ, những âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng hơn, như thể nơi này chưa từng bị lãng quên.

Lee Minhyeong bước dọc hành lang dài, hai tay đút túi quần, bước chân chậm rãi nhưng vô thức.

Vừa kết thúc buổi luyện tập bóng rổ, cậu không vội về nhà mà lang thang tìm một chỗ yên tĩnh để thư giãn.

Với một người như Minhyeong - đội trưởng đội bóng rổ, thiếu gia nhà họ Lee - sự chú ý của người khác giống như một phần tất yếu của cuộc sống.

Nhưng đôi khi, cậu lại thấy mệt mỏi với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn kỳ vọng từ những người xung quanh.

Cậu không hiểu vì sao hôm nay mình lại đi về hướng này.

Khu nhạc viện cũ không còn được sử dụng nhiều nữa, từ khi trường xây khu nhạc viện mới hiện đại hơn.

Những phòng học ở đây gần như bị bỏ hoang, chỉ còn lại vài câu lạc bộ ít người lui tới.

Chợt, Minhyeong dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn.

"Phòng nhạc số 3" - dòng chữ trên tấm bảng gỗ đã cũ, màu sơn bạc đi theo thời gian.

Minhyeong nhíu mày.

Cậu nhớ mang máng rằng đây từng là phòng nhạc chính của trường vào nhiều năm trước.

Nhưng kể từ khi khu nhạc viện mới được xây dựng, không ai còn nhắc đến nó nữa.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cánh cửa khẽ rung lên, phát ra một tiếng kẽo kẹt nhỏ.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Minhyeong, như thể cậu đang đứng trước điều gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Sau một giây chần chừ, cậu đưa tay đẩy cửa.

Bên trong căn phòng, ánh sáng yếu ớt len qua lớp rèm cửa mỏng, phủ lên không gian một màu vàng nhạt u buồn.

Không khí trong phòng có chút lạnh lẽo, mang theo mùi hương của gỗ cũ và nhạc cụ lâu ngày không sử dụng.

Minhyeong bước vào, ánh mắt lướt qua những hàng ghế phủ bụi, những giá sách chứa đầy bản nhạc cũ.

Những bức tranh âm nhạc treo trên tường đã phai màu, những chiếc ghế gỗ xếp lộn xộn, như thể ai đó đã từng vội vã rời đi mà không kịp sắp xếp lại.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của cậu nhất chính là cây đàn piano đặt ở góc phòng.

Một cây đàn màu trắng ngà, bề mặt phủ một lớp bụi mỏng.

Dù đã cũ, nó vẫn toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ, như thể đang chờ đợi ai đó chạm vào.

Minhyeong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Cậu không xa lạ gì với piano.

Ngày trước, cậu từng chơi piano rất giỏi, nhưng vì một lý do nào đó, cậu đã quyết định từ bỏ nó.

Bây giờ, đứng trước cây đàn này, một cảm giác hoài niệm chợt ùa về, xen lẫn một nỗi bất an mơ hồ.

Không suy nghĩ nhiều, cậu bước đến, kéo ghế ngồi xuống.

Ngón tay chạm nhẹ lên phím đàn.

Một phím.

Tiếng đàn vang lên, trong trẻo nhưng u uất.

Khoảnh khắc ấy, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cậu.

Không gian xung quanh như chậm lại, và ngay trước mắt cậu.

Một hình ảnh thoáng qua.

Một cậu bé đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách dày.

Mái tóc đen mềm mại khẽ rung nhẹ dưới ánh nắng chiều.

Đồng phục gọn gàng, gương mặt thanh tú mang một vẻ trầm tĩnh lạ thường.

Minhyeong giật mình, buông tay khỏi phím đàn.

Hình ảnh ấy lập tức biến mất, để lại căn phòng im ắng đến đáng sợ.

Cậu quay đầu nhìn xung quanh.

Không có ai cả.

Nhưng cậu chắc chắn rằng mình đã thấy ai đó.

Tim đập mạnh trong lồng ngực.

Minhyeong hít một hơi thật sâu.

Có thể nào đó chỉ là ảo giác?

Không, cảm giác ấy quá chân thực.

Từng tia sáng, từng đường nét trên gương mặt cậu bé kia, tất cả đều rõ ràng như thể cậu vừa bước vào một ký ức nào đó.

Minhyeong nhìn lại cây đàn trước mặt.

Một suy nghĩ kỳ quái nảy lên trong đầu: nếu cậu chơi tiếp, liệu hình ảnh ấy có xuất hiện lần nữa không?

Sự tò mò trỗi dậy mạnh mẽ hơn nỗi sợ hãi.

Cậu chậm rãi đặt tay lên phím đàn.

Lần này, cậu chơi một đoạn nhạc đơn giản - một bản nhạc mà ngày xưa cậu từng rất thích.

Những giai điệu dịu dàng vang lên, hòa quyện cùng ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

Và rồi, ngay khi giai điệu ấy ngân lên, hình ảnh kia lại xuất hiện.

Cậu bé ấy vẫn ngồi bên cửa sổ, nhưng lần này, cậu ta không đọc sách nữa.

Cậu ta đang viết gì đó lên một tờ giấy, đôi mày khẽ nhíu lại như đang suy nghĩ sâu sắc.

Bất chợt, cậu bé ấy dừng tay.Chậm rãi, cậu ta quay đầu lại.

Ánh mắt ấy chạm vào Minhyeong.

Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như ngừng lại.

Rồi-

Tất cả biến mất.

Minhyeong hít mạnh một hơi, giật tay khỏi phím đàn.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu, dù căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Cậu bé đó...

Là ai?

Minhyeong nhìn chằm chằm vào cây đàn trước mặt, tâm trí rối bời.

Có một sự thật hiển nhiên mà cậu không thể phủ nhận.

Cây đàn này không bình thường.

Và căn phòng này, cũng không đơn giản chỉ là một phòng nhạc bị bỏ hoang.

Một bí ẩn nào đó đang ngủ yên nơi đây.

Và có lẽ, chính cậu vừa vô tình đánh thức nó.
 
[ Guria ] Bản Giao Hưởng Thời Gian
2. Giai điệu từ quá khứ


Sau khi rời khỏi phòng nhạc số 3 vào tối qua, Minhyeong không thể ngừng nghĩ về những gì mình đã thấy.

Cậu bé bên cửa sổ, gương mặt trầm tư, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một thế giới mà Minhyeong không thể chạm tới.Đó không thể nào chỉ là ảo giác.Sáng hôm sau, dù trong tiết học, đầu óc Minhyeong vẫn lơ lửng giữa những suy nghĩ rối bời.

Cậu không hề chú ý đến bài giảng của giáo viên, cũng không để tâm đến những ánh mắt dõi theo mình-điều mà bình thường cậu sẽ rất quen thuộc."

Lee Minhyeong, mày bị làm sao vậy?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cậu.

Moon Hyeonjun đang nhìn cậu đầy tò mò."

Trông mày có vẻ mất ngủ nhỉ?

Đừng nói với tao là đêm qua mày mơ thấy ma nhé?"

Minhyeong lườm cậu ta.

"Không phải mơ.

Tao thực sự đã thấy một người trong phòng nhạc số 3."

Hyeonjun nhướng mày.

"Phòng nhạc số 3?

Chỗ đó bỏ hoang lâu rồi mà?

Ai lại rảnh đến mức ra đó ngồi?"

Minhyeong khoanh tay, giọng nghiêm túc.

"Tao cũng muốn biết.

Nhưng vấn đề là... cậu bé đó không phải người bình thường.

Cậu ta xuất hiện ngay khi tao chơi đàn, rồi biến mất ngay khi tao dừng lại."

Hyeonjun cười khẽ.

"Nghe giống mấy câu chuyện ma quái mày vẫn hay cười nhạo nhỉ?

Không ngờ có ngày Lee Minhyeong lại tin vào mấy thứ này."

Minhyeong không đáp, chỉ nhìn cậu bạn bằng ánh mắt nghiêm túc.

Một lúc sau, nụ cười trên môi Hyeonjun nhạt dần."

Mày thực sự nhìn thấy?"

"Ừ."

Không khí giữa hai người bỗng chốc trầm xuống.

Moon Hyeonjun chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc sau, cậu ta lên tiếng."

Vậy thì chúng ta có hai khả năng.

Một, mày bị ảo giác."

Minhyeong liếc cậu ta.

"Khả năng đó rất thấp."

Hyeonjun nhún vai.

"Vậy thì hai-cậu ta thực sự tồn tại, nhưng bằng cách nào đó, không ai biết đến cậu ta."

Câu nói đó khiến Minhyeong thoáng rùng mình.Không ai biết đến cậu ta...Chẳng lẽ cậu ta chưa từng tồn tại trong hồ sơ học sinh?"

Tao sẽ quay lại phòng nhạc đó sau giờ học."

Minhyeong nói, giọng kiên định.

Hyeonjun huýt sáo.

"Hầy, mày quyết tâm vậy luôn sao?"

"Cây đàn đó... có gì đó rất lạ.

Tao cần biết chuyện gì đang xảy ra."

Hyeonjun mỉm cười, ánh mắt lấp lánh hứng thú.

"Được.

Tao cũng tò mò xem cậu bé bí ẩn của mày là ai."

---

Buổi chiều, sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, Lee Minhyeong và Moon Hyeonjun nhanh chóng lẻn khỏi khu giảng đường chính và tiến về phía khu nhạc viện cũ.Hành lang dài vẫn vắng lặng như hôm qua.

Từng tấm bảng gỗ cũ kỹ treo trên tường khiến nơi này mang một không khí u ám kỳ lạ.Hyeonjun bước cạnh Minhyeong, lầm bầm.

"Tao thề là nơi này giống y nhà ma."

Minhyeong không đáp, chỉ tập trung vào cánh cửa phòng nhạc số 3 trước mặt.

Cậu hít một hơi sâu, rồi đẩy cửa bước vào.Căn phòng vẫn như cũ - ánh sáng hoàng hôn hắt vào qua lớp rèm mỏng, bụi phủ một lớp mờ trên các dãy ghế và giá sách.

Nhưng cây đàn piano màu trắng ngà vẫn đứng lặng lẽ ở đó, nó đang chờ đợi?Minhyeong chậm rãi tiến đến cây đàn, tim đập mạnh hơn một chút.Cậu không do dự nữa.

Ngồi xuống, đặt tay lên phím đàn.Lần này, cậu không chỉ thử một phím đơn lẻ mà bắt đầu chơi một bản nhạc quen thuộc-một giai điệu mà cậu đã không nghe thấy và chạm vào suốt nhiều năm.

Tiếng đàn vang lên, lan tỏa khắp căn phòng.Và rồi...Không gian bỗng thay đổi.Lần này, hình ảnh trước mặt không chỉ là một cậu bé bên cửa sổ.Cả căn phòng đã biến đổi.

Ánh sáng trở nên mờ ảo, bầu không khí mang theo một cảm giác hoài niệm khó tả.

Và ngay trước mắt Minhyeong, cậu bé đó lại xuất hiện.

Nhưng lần này, cậu ta không ngồi đọc sách nữa.Cậu ta đang đứng trước cây đàn và... chơi nhạc.Tiếng đàn không phát ra từ Minhyeong, mà từ chính cậu bé đó.Minhyeong sững sờ.

Ngay cả Hyeonjun đứng cạnh cũng cứng đờ người, mắt mở to nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt.Cậu bé vẫn giữ dáng vẻ trầm tư như trước, đôi tay thon dài lướt trên phím đàn một cách thành thục.

Giai điệu cậu ta chơi mang một nỗi buồn sâu thẳm, một khúc nhạc chưa được hoàn tất?Và rồi, cậu bé ngừng lại.Chậm rãi, cậu ta ngẩng đầu lên.

Và nhìn thẳng vào Minhyeong.Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, một giọng nói vang lên trong đầu cậu."

Cậu tìm thấy tôi rồi sao?"

Minhyeong giật mình.

Cậu không thể nghe thấy giọng nói đó bằng tai, nhưng nó vang vọng rõ ràng trong tâm trí cậu.Lần này, cậu bé không tan biến ngay lập tức.

Cậu ta chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Minhyeong bằng đôi mắt tĩnh lặng, như đang chờ đợi điều gì đó.Minhyeong nuốt khan, cảm thấy cổ họng khô khốc."...Cậu là ai?"

Cậu bé không trả lời.

Nhưng sau một thoáng do dự, cậu ta nhẹ nhàng đưa tay lên, chỉ về phía một ngăn kéo nhỏ phía dưới cây đàn.Rồi, như một cơn gió thoảng qua, hình ảnh cậu ta dần nhạt đi, rồi biến mất hoàn toàn.Căn phòng trở lại như bình thường, chỉ còn tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực của Lee Minhyeong.Hyeonjun là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên."...Vừa rồi, mày cũng thấy đúng không?"

Giọng cậu ta có chút run rẩy.Minhyeong gật đầu.

Không chỉ thấy, cậu còn nghe được giọng nói của cậu bé đó.

Và điều quan trọng nhất...Cậu ta đã chỉ vào ngăn kéo dưới cây đàn.

Không chần chừ, Minhyeong cúi xuống mở ngăn kéo ra.Bên trong có một tập giấy cũ, mép giấy đã ngả màu theo thời gian.Khi cậu cầm lên và lật giở, tim cậu như ngừng đập.Đó là bản nhạc...Nhưng chưa hoàn tất.Nửa sau của bản nhạc bị bỏ trống, như thể người viết chưa kịp hoàn thành.Dưới cùng của trang giấy, có một dòng chữ nhỏ được viết bằng mực đen:"Nếu một ngày nào đó cậu tìm thấy tôi... hãy để âm nhạc kể lại câu chuyện của tôi."

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương hoa nhài thoang thoảng.Hyeonjun hít một hơi thật sâu.

"Chết tiệt, tao bắt đầu tin vào mấy thứ siêu nhiên rồi."

Minhyeong không nói gì.Cậu chỉ siết chặt tập giấy trong tay, mắt nhìn chăm chú vào những dòng nhạc dang dở trước mặt.Cậu bé đó là ai?Và tại sao cậu ta để lại lời nhắn này?Một bí ẩn đã được hé mở - nhưng nó chỉ mới là khởi đầu.
 
Back
Top Bottom