Lãng Mạn 𝐆𝐮𝐨𝐧 ᡣ𐭩 vợ sếp

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
79,821
0
0
400842002-256-k872580.jpg

𝐆𝐮𝐨𝐧 ᡣ𐭩 Vợ Sếp
Tác giả: cat3yes
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Sếp Lee và nhân viên Moon là vợ chồng sao!?​
 
𝐆𝐮𝐨𝐧 ᡣ𐭩 Vợ Sếp
1


Công ty vào mùa cao điểm, ai nấy đều tất bật với công việc.

Phòng hành chính sáng nay rộ lên tin đồn: sếp mới chuyển về trụ sở chính.

Một người trẻ tuổi, có học thức, ngoại hình nổi bật - đến mức chỉ cần bước qua là không ai nỡ rời mắt.Lee Minhyung.Không ai biết rõ về đời tư của anh, chỉ biết rằng anh điềm đạm, khó gần, không bao giờ để ai bước quá giới hạn.

Nhưng dù vậy, người vẫn cố tình vượt ranh giới... thì lúc nào cũng có."

Em pha cà phê rồi đó ạ, sếp uống đi cho đỡ mệt."

Giọng nữ đồng nghiệp vang lên, dịu nhẹ quá mức cần thiết.

Ly cà phê đen được đặt ngay cạnh tay Minhyung, còn cô thì nán lại như chờ một ánh mắt cảm ơn.Minhyung liếc qua, không nói gì.

Ánh mắt anh đảo nhẹ về phía dãy bàn xa hơn - nơi có một người đang ngồi yên lặng bên màn hình máy tính.

Moon Hyeonjun.Cậu đeo kính gọng tròn, đầu hơi cúi, tay lướt nhanh trên bàn phím.

Rất ít người để ý đến cậu.

Ai cũng nghĩ cậu là kiểu nhân viên nhỏ bé, hiền lành dễ bắt nạt... nên mới bị đùn hết việc.Đặc biệt là bởi chính cô đồng nghiệp kia."

Hyeonjun, bản báo giá hôm qua chị giao đâu?"

"Em gửi qua mail rồi ạ..."

"Ủa?

Chị chưa thấy.

Gửi lại đi."

"...Da."

"À mà cái bảng kê chi tiết của phòng mình, em làm luôn nha.

Chị đang bận lắm."

Không cần hỏi cũng biết ai là người bận hơn.Khoảng mười phút sau, Minhyung đẩy ghế, gọi lớn:"Hyeonjun, lên phòng tôi chút."

Không khí chùng xuống.

Có người thì thầm:"Không lẽ bị sếp gọi lên trách à?"

Hyeonjun nghe rõ mọi lời bàn tán nhưng chẳng nói gì, chỉ đứng dậy và bước theo Minhyung.

Cửa phòng giám đốc đóng lại, mọi thứ bên trong trở nên yên ắng.Chỉ vài giây sau..."

Ngồi xuống đây."

Giọng Minhyung dịu đi rõ rệt.

Hyeonjun chần chừ, nhưng rồi cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Nhưng Minhyung không ngồi sau bàn làm việc - mà vòng qua, kéo nhẹ cổ tay cậu."

Lại đây."

"Ơ... làm gì vậy..."

"Anh nói rồi, chỉ có mình em được ngồi đâythôi mà."

Và thế là, Hyeonjun ngồi gọn trên đùi Minhyung.

Bàn tay anh ôm lấy eo cậu, còn tay kia thì đặt lên bàn, đẩy ly cà phê qua một bên.

"Anh không thích cà phê."

"...Sao không nói với người ta?"

"Nói để làm gì, người anh cần nghe thì ngồi đây rồi."

Hyeonjun ngẩn người, tai đỏ ửng.

Cậu đưa tay sửa lại cổ áo Minhyung, nhỏ giọng:"Em thấy cô ấy cứ... cố ý lại gần anh."

"Anh biết."

"Lúc nãy... em có bảo, anh không thích cà phê đâu.

Nhưng cô ấy đâu có tin."

"Ừ, nên mới phải gọi em lên đây cho tin."

Minhyung hạ giọng, mũi khẽ chạm vào tóc cậu.

"Nè."

"...Dạ?"

"Đừng để mấy người đó làm em buồn."

"Em không buồn.

Chỉ hơi ghét thôi."

"Vậy mai nghỉ một buổi đi.

Mình đi ăn sáng, nha dâu."

"Không được, em còn-""Có anh mà," Minhyung cắt lời, ngón tay chạm nhẹ gò má cậu, "Em không cần làm gì một mình đâu."

Cửa phòng vẫn đóng chặt, nhưng tiếng bàn tán ngoài kia dẫn im bặt.

Không ai biết trong căn phòng đó, người tưởng bị "gọi lên trách" lại đang dựa vào nhau, tay đan tay, mắt nhìn nhau dịu dàng như cả thế giới ngoài kia chẳng còn quan trọng nữa.
 
𝐆𝐮𝐨𝐧 ᡣ𐭩 Vợ Sếp
2


Sáng hôm sau, không khí ở công ty có chút khác thường.

Cô đồng nghiệp kia hôm nay ăn mặc chẳng giống ngày thường áo sơ mi mỏng ôm sát, váy ngắn bó sát cơ thể, son môi đỏ sẫm nổi bật giữa văn phòng vốn luôn ưa sự nhã nhặn.

Chẳng ai nói gì, nhưng ánh mắt lại đảo theo từng bước chân cô ta đi qua.Minhyung ngồi sau bàn làm việc, tay lật hồ sơ.

Đôi mắt anh nhíu lại khi đọc phần lý do trừ lương nhân viên Moon một bản tường trình vội vã, không rõ ràng, từ chính cô đồng nghiệp đang cố làm thân.Anh gọi qua bộ đàm:"Mời cô Kang lên phòng tôi một chút."

Chưa đầy một phút sau, cô ta đẩy cửa bước vào, giọng ngọt như mía lùi: "Sếp gọi em ạ?

À... hôm nay em có pha cà phê, để em mang lên cho sếp uống cho đỡ mệt nhé?"

Chưa kịp phản hồi, Minhyung đã thấy cô ta bước tới, cốc cà phê trên tay còn bốc khói.

Nhưng đúng lúc đó - như thể diễn đúng kịch chân khựng lại, gót bản trong đầu cô ta giày trượt một chút rồi cả người nghiêng về phía anh, như định...

"vấp" vào lòng sếp.Nhưng mọi thứ ngừng lại khi tiếng mở cửa vang lên.Một giọng nói đủ to, đủ rõ để ai trong văn phòng đang ngồi gần đó cũng phải ngẩng đầu:"Chồng ơi, cho bé hỏi về việc bị trừ lương..."

Gọng kính gọng tròn phản chiếu ánh đèn vàng mờ mờ trong phòng.

Hyeonjun đứng ở ngưỡng cửa, vai khoác balo, môi khẽ nhếch thành một nụ cười không cảm xúc.Minhyung đứng bật dậy."

Hyeon.."

"À, bé hỏi rồi, hông cần chồng giải thích đâu, - giọng cậu mềm, đang dỗi nhưng vẫn thách thức cô đồng nghiệp kia, mắt vẫn dính chặt vào hình ảnh cô gái trước mặt Minhyung."

Giờ bé về, để chồng nói chuyện với... chị ấy nha."

Không chờ phản hồi, Hyeonjun xoay người, rời khỏi căn phòng.Tiếng cửa khép lại vừa đủ êm.

Nhưng dư âm câu nói "chồng ơi" vẫn còn lởn vởn trong đầu tất cả mọi người.Minhyung đưa tay lên day trán.

"Cô ra ngoài đi, cô Kang.

Tôi có việc gấp phải giải quyết ngay bây giờ."

Giọng anh trầm, không lạnh, nhưng tuyệt nhiên không còn một chút kiên nhẫn.
 
𝐆𝐮𝐨𝐧 ᡣ𐭩 Vợ Sếp
3


Sau khi bỏ về nhà, Moon Hyeonjun vẫn còn giận dỗi, đóng cửa thật chặt không thèm cho Minhyung bước vào.

Ngoài hành lang vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nài nỉ kéo dài:"Junie aa, cho anh vô đi mà..."

Bên trong, Hyeonjun khoanh tay trước ngực, mặt hằm hằm, cố tình không đáp.Giọng Minhyung lại vang lên, có chút gấp gáp:

"Anh xin lỗi.

Anh gọi cô Kang vào chỉ để hỏi chuyện trừ lương, chứ không có ý gì khác.

Bé tin anh nha..."

Vẫn im lặng.

Chỉ còn tiếng dép lê lạch cạch của Hyeonjun trên sàn, rõ ràng cố ý cho anh biết mình đang không muốn nghe.Ngoài cửa, Minhyung thở dài, rồi xuống nước thêm:

"Bé không cho anh vô thì ai nấu ăn cho bé?"

Trong phòng, Hyeonjun nhếch môi, đáp lại bằng giọng lạnh tanh:

"Tôi chỉ là nhân viên quèn thôi, sao dám để sếp Lee vào bếp.

Tôi đặt đồ ăn ngoài là được."

Nói thì nói vậy, nhưng đến khi đồ ăn ngoài mang đến, cậu chỉ nếm một miếng đã nhăn mặt.

Tính khó ăn khó chiều của cậu vốn dĩ chỉ hợp với tay nghề của Minhyung.

Thế là gần một tiếng đồng hồ, trong khi Minhyung - người đàn ông cao gần mét chín, sếp Lee khó tính ở công ty - đang ngồi co ro ngoài hành lang "đếm kiến", Hyeonjun mới bực mình chịu thua, mở cửa.Minhyung lập tức hớn hở như trẻ con, bước nhanh vào, hỏi ngay:

"Junie, bé hết giận anh rồi hả?"

Anh còn định dang tay ôm lấy cậu, nhưng chưa kịp thì đã bị Hyeonjun đẩy ra:"Em còn giận lắm.

Không ôm."

Nụ cười trên môi Minhyung thoáng chùng xuống.

Anh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ đi thẳng vào bếp, tự tay nấu một bàn ăn tươm tất.

Hyeonjun thì ngoài mặt vẫn làm bộ giận, nhưng từng miếng cơm, từng miếng thịt kho đều ăn sạch sẽ.Đến giờ đi ngủ, Hyeonjun cố chấp chỉ thẳng vào phòng khách:"Anh qua đó mà ngủ.

Em muốn được ở một mình."

Minhyung gật đầu, ngoan ngoãn ôm gối ra ngoài.

Anh nằm yên, nhắm mắt, chẳng kêu ca.Thế nhưng trong phòng ngủ, Hyeonjun lăn qua lăn lại mãi không ngủ nổi.

Cậu vò gối, kéo chăn, thậm chí bật đèn đọc sách, nhưng cuối cùng nhận ra nguyên nhân chỉ có một: nhớ mùi chồng.Cắn môi, Hyeonjun ôm gối, khẽ mở cửa, bước sang phòng khách.

Trong ánh đèn ngủ mờ, Minhyung vẫn nằm điềm tĩnh.

Cậu rón rén chui vào lòng anh, vùi mặt vào ngực.

Minhyung không đẩy ra, ngược lại, khẽ siết tay ôm eo cậu, thì thầm trong mơ:"Ngủ ngoan, Junie."

Cả hai ôm nhau ngủ ngon lành đến sáng.Sáng hôm sau, công ty lại dậy sóng.

Tin tức bất ngờ: Moon Hyeonjun được tăng lương.

Ngược lại, cô đồng nghiệp họ Kang bị trừ lương nặng vì báo cáo sai.Cô ta tức đến phát điên, đứng phắt dậy giữa văn phòng, quát ầm lên:"Moon Hyeonjun!

Đàn ông mà so đo tính toán với phụ nữ à?

Anh có biết bố tôi là ai không?

Là giám đốc điều hành đó!

Bố tôi có thể đuổi anh bất cứ lúc nào!"

Hyeonjun vốn hay nhẫn nhịn, nhưng lần này kìm không nổi, gằn giọng đáp trả:"Cô làm sai thì bị trừ lương là đúng.

Đừng tưởng có bố làm giám đốc thì muốn lấn lướt ai cũng được.

Tôi không sợ."

Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, tức tối rút điện thoại, gọi ngay cho bố.

Chưa đầy một giờ sau, giám đốc điều hành Kang bước thẳng vào văn phòng, mặt mày hầm hầm.

Ông chỉ thẳng vào mặt Hyeonjun, quát lớn:"Cậu là cái thá gì mà dám hỗn với con gái tôi?

Loại nhân viên như cậu, công ty này không cần!"

Tiếng "đuổi việc" vang vọng khiến cả phòng sững sờ.

Hyeonjun siết chặt tay, ngực thắt lại, nhưng vẫn đứng thẳng, không cúi đầu.Ngay lúc ấy, cửa phòng chủ tịch bật mở.

Giọng Lee Minhyung vang lên, trầm thấp mà sắc lạnh:"Ông vừa nói...

đuổi việc ai cơ?"

Không khí đông cứng lại.

Giám đốc Kang thoáng khựng, nhưng rồi vẫn gằn giọng:"Thưa Chủ tịch Lee, nhân viên này hỗn láo với cấp trên, còn xúc phạm con gái tôi.

Tôi đề nghị-""Đề nghị?"

Minhyung nhếch môi cười nhạt, bước chậm rãi vào.

Ánh mắt anh quét qua căn phòng, cuối cùng dừng lại trên Hyeonjun đang đứng lặng người.

Chỉ một thoáng, giọng anh đổi hẳn, mềm đi nhưng đầy kiên định:"Moon Hyeonjun... là người của tôi, được tôi đích thân chọn.

Ai dám động đến cậu ấy, tức là động đến tôi."

Một câu nói, dập tắt hết mọi xì xào.

Văn phòng im phăng phắc.

Giám đốc Kang sững sờ, còn con gái ông ta tái mặt không dám hé răng.Minhyung tiến thêm một bước, giọng lạnh băng:"Từ giờ, cô Kang không còn là nhân viên của công ty này.

Còn ông, nếu muốn giữ chức giám đốc điều hành, thì hãy học cách phân biệt công và tư.

Tôi không chấp nhận bất kỳ ai lấy quyền lực cá nhân để chèn ép người khác trong công ty của tôi."

END

Tui bị bí ý tưởng nên viết xàm viết điên nên mọi người thông cảm nha!
 
𝐆𝐮𝐨𝐧 ᡣ𐭩 Vợ Sếp
Moon Hyeonjun


Vậy có bạn trai làm chủ tịch thì có ích lợi gì?"

Gửi bảng chấm công đi."

Lee Minhyung ngồi ở chính giữa phòng họp, vừa dứt câu đã cảm thấy nhiệt độ điều hòa có vẻ hơi thấp, thư ký bên cạnh đưa bảng chấm công lên.

Lúc này trưởng nhóm đứng dậy trình bày."

Thưa sếp, Moon Hyeonjun có vẻ không khỏe nên đã xin nghỉ phép.

Chắc là nghiêm trọng lắm vì bình thường cậu ấy không hay đến muộn đâu ạ."

Hyeonjun à, trưởng nhóm chỉ có thể cứu cậu đến đây thôi, cậu nên chắp tay cầu nguyện đi, dẫu sao thứ hai tuần trước cậu cũng đã trễ cuộc họp thường kỳ, rồi còn bị sếp gọi lên phòng giáo huấn tận nửa tiếng mới chịu thả về, kể từ đó không một ai dám đi muộn, đặc biệt là muộn họp đầu tuần."

Ok, bắt đầu đi."

Tất cả mọi người đều cho rằng Lee Minhyung sẽ nổi giận, nhận được câu trả lời như vậy mặc dù chưa thể hoàn toàn thả lỏng nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nghe cấp dưới trình bày được một lúc, Lee Minhyung cầm lấy điện thoại trên bàn bắt đầu nhắn tin."

Cưng ơi em dậy chưa?

Sáng nay chỉ họp bình thường thôi, không cần phải vội đến công ty đâu, nhớ phải hâm nóng bữa sáng rồi ăn hết mới được đi làm đấy, đừng giả vờ là em không nhìn thấy nhé, không ăn sáng tối về biết tay anh."

Tại anh đêm qua anh bắt nạt em quá đáng chứ tại ai.

Khi Moon Hyeonjun đọc được tin nhắn của Lee Minhyung, cậu đã xổ xong giấy chuẩn bị rồi nhá, cuối cùng vẫn phải nghe lời dỗ vào bếp ăn sáng xong mới dời đến công ty, muộn thì cũng muộn rồi, ngu gì mà để cái bụng đói meo, lúc mầm mầm điểm tâm còn phải chụp ảnh báo cáo cho Lee Minhyung mới chịu.Lee Minhyung nhìn thấy ảnh báo cáo cực cưng gửi mới gật đầu yên tâm, đặt điện thoại xuống bàn tiếp tục nghe bản kế hoạch, mà trưởng nhóm lúc này đã lo lắng đến toát hết mồ hôi, mắc gì vừa nói được hai câu sếp đã bấm điện thoại, bấm xong còn quay sang nhìn mình nữa chứ, không lẽ kế hoạch của mình lại dở đến thế, nhưng hôm nay hết cờ nội phê duyệt lại rồi còn đâu."

Phương án... cũng ổn áp đấy, nhanh chóng thực hiện đi nhé, tan họp."

Nhận xét cho có lệ xong Lee Minhyung quay trở lại văn phòng.Đợi đến khi Moon Hyeonjun thong thả bước xong việc là gần chín giờ, thu dọn đồ đạc đến văn phòng tìm Lee Minhyung.

"Cục cưng chờ anh một xíu nhé, anh sắp xong rồi, em nghĩ xem tối nay mình ăn gì đi."

Lee Minhyung dỗ dành người đang đợi ở ghế sofa."

Anh muốn ăn... budae jjigae không?"

"Anh có."

Moon Hyeonjun ngồi nghịch điện thoại một lúc, Lee Minhyung cuối cùng cũng hoàn thành mọi thứ, hai người nắm tay nhau bước ra khỏi công ty, đến nhà hàng gọi món xong xuôi, Lee Minhyung liền nói muốn đi vệ sinh, đến khi quay lại trên tay đã cầm một bông hồng trắng."

Anh mới mua ở ven đường đấy."

"Sao đột nhiên lại tặng hoa cho em?

Hôm nay có dịp à?"

Nói xong, Moon Hyeonjun bắt đầu cầm điện thoại lên kiểm tra, sợ rằng mình đã bỏ lỡ ngày kỷ niệm nào đó, dù sao chú mèo con này cũng là người rất coi trọng lễ nghi."

Không, chỉ là anh muốn tặng em hoa thôi.

Hôm nay anh cũng rất thích Moon Hyeonjun nên muốn mua hoa cho em."

Đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, Choi Hyeonjoon bên cạnh trợn mắt nhìn cậu sẵn tới hỏi."

Hyeonjun, họp đầu tuần mà cũng dám đến muộn hả, cũng may là có trưởng nhóm nói đỡ rồi đấy, sếp cũng không giận lắm."

"Vâng anh, tối qua bạn trai em lên cơn, tinh lực dồi dào bảo em hôm nay khỏi cần đi làm."

Moon Hyeonjun nghiến răng nghiến lợi, dùng tay xoa xoa cái eo đau nhức của mình."

Khổ thân em tôi."

Choi Hyeonjoon cảm thán rồi quay trở lại chỗ làm việc, để sếp bắt quả tang trong giờ làm cứ mải ăn dưa hóng hớt thì toi."

Hyeon...

à Hyeonjun ơi, sếp muốn gặp em đấy."

Mọi người đang chuẩn bị đi ăn cơm trưa, nhìn bóng lưng Moon Hyeonjun đi đến văn phòng của sếp chỉ biết khấn cho đồng nghiệp tai qua nạn khỏi.Moon Hyeonjun bên này mở cửa tiến vào cũng không mấy tươi tỉnh, nhìn người đang cười tủm tỉm ngồi trên ghế sofa, trong lòng lại thả phẫn nộ ầm ầm.Lee Minhyung vỗ vỗ chỗ bên cạnh ra hiệu Moon Hyeonjun tới ngồi."

Cục cưng lại đây nào, để anh xoa eo cho em.

Sáng nay anh đi làm hơi sớm, thấy em vẫn mệt nên không gọi em, eo em còn đau không?"

Moon Hyeonjun trừng mắt nhìn hắn rồi nằm xuống tận hưởng phục vụ, thoải mái đến mức ngủ thiếp đi luôn, mãi đến khi Lee Minhyung đánh thức cậu dậy ăn trưa."

Ăn cơm nào cục cưng, ăn no mới có sức làm việc."

Lee Minhyung nhìn cục cưng của mình nhét đầy thức ăn trong miệng đáng yêu hệt như một bé hamster!!

Dỗ người yêu ăn cơm thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc, trước khi Moon Hyeonjun rời đi, Lee Minhyung còn dúi cho cậu một chiếc bánh dâu, cuối cùng hôn hôn hai cái dỗ dành mới chịu buông ra.Hết giờ cống hiến cho tư bản, đồng nghiệp mới phát hiện Moon Hyeonjun vẫn còn đang làm việc."

Hyeonjun, chưa về hả em?"

Choi Hyeonjoon chuẩn bị chuồn khỏi công ty hỏi một câu."

Sáng em đi làm muộn nên tăng ca anh ạ!

Phải cống hiến hết mình chứ, mọi người về cẩn thận nhé."

Moon Hyeonjun vẫy tay chào cả nhà, ngón tay tiếp tục gõ bàn phím.Mặc dù đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhưng nghe được những lời như vậy Moon Hyeonjun vẫn sẽ đỏ mặt, cầm bông hồng trắng trên tay ngắm đến si mê, hít hà hương thơm đến nghiện, mãi đến tận lúc đồ ăn được bưng lên mới chịu buông xuống, thậm chí cậu còn uống hai ly trong bữa ăn.

Người trưởng thành không thể thư giãn nếu không có cồn.

Rượu trắng lạnh buốt lại mang đến cảm giác ấm nóng, đầu óc thoải mái xua tan áp lực mệt mỏi.Sau bữa tối, hai người nắm tay sánh vai đi bộ về nhà, ghé vào siêu thị mua ít nguyên liệu làm điểm tâm, về đến nhà Lee Minhyung cho đồ vào trong tủ lạnh sắp xếp ngăn nắp, mà Moon Hyeonjun thì tỉa hoa rồi cắm vào bình, Moon Hyeonjun nhìn Lee Minhyung đang đứng trong bếp nấu canh giải rượu, bỗng thấy sững sờ.

Ánh đèn mờ ảo phủ xuống cơ thể hắn, tạp dề quấn quanh vòng eo thon gầy rắn chắc, tay áo sơ mi xắn đến khuỷu, cảm giác một nhà hạnh phúc một mái, này được phóng đại vô hạn, hóa ra, chúng mình đã yêu nhau giản đơn như vậy.Ở công ty, chúng mình sẽ cố gắng hết sức hoàn thành trách nhiệm, sẽ không bởi vì đối phương mà lười biếng, cũng không bao che lỗi lầm của nhau, đây là nhận thức mà chúng mình khi trưởng thành nên có, sau giờ làm việc, chúng mình chỉ là một đôi tình nhân bình thường, làm những việc hai người yêu nhau thường làm, yêu nhau bền lâu đến khi mái đầu chuyển bạc, cho dù tình yêu là cảm tính, thì chúng mình vẫn luôn có thể lý tính trong công việc.
 
Back
Top Bottom