Asher sững sờ nhìn Selena, rồi lần lượt nhìn qua Roth và Kaien.
Lời mời ấy giống như một ngọn lửa rực sáng trước mặt, khiến trái tim cậu đập nhanh hơn.Gia nhập nhóm Trinh Sát 1… nghĩa là đứng cùng hàng ngũ với những người mạnh nhất, được bước vào các trận chiến vĩ đại, được công nhận ngay lập tức.
Nhưng đồng thời, cũng là gánh trên vai áp lực khổng lồ, bước vào vòng xoáy khắc nghiệt nơi không còn chỗ cho sai lầm.Asher thoáng do dự.
Bên tai cậu, những tiếng xì xào không ngừng vang lên:“Cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý thôi!”
“Đây là cơ hội cả đời không ai có được!”
“Nếu là mình, mình sẽ nhận ngay lập tức…”
Clara đứng ngoài đám đông, hai bàn tay nắm chặt đến run rẩy.
Trong lòng cô thoáng lên nỗi lo sợ rằng Asher sẽ rời xa, rằng cậu sẽ chọn bước vào đội hình mà ngay cả cô cũng không thể với tới.
Eiden thì khoanh tay, gương mặt điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Asher.Ngay khoảnh khắc Asher chuẩn bị mở miệng trả lời, một ánh sáng xanh nhạt chợt lóe lên giữa không trung.Một tấm màn hình ma thuật xuất hiện, chớp nháy dồn dập.
Dòng chữ được khắc rõ ràng, giọng nam trung tính của hệ thống vang lên lạnh lùng:“Khẩn cấp!
Ở tuyến đường phía Tây dẫn vào Lunarris, một nhóm bốn phù thủy lạ mặt đang tấn công đoàn xe tân sinh khóa 2.
Có thương vong.
Yêu cầu chi viện ngay lập tức.”
Tiếng xì xào ngưng bặt.
Tất cả học viên đều nhìn chằm chằm vào bảng thông báo lơ lửng trước mắt.Trái tim Asher thắt lại.
Hình ảnh ngày đầu tiên cậu đặt chân đến Lunarris ùa về: con Hắc Lang Or, Eliss và khoảnh khắc cả xe ngựa chìm trong hiểm nguy.
Lần ấy, nếu không nhờ Eiden và đội kỵ sĩ kịp thời ứng cứu, chưa chắc cậu đã đứng được ở đây.Cậu mím môi, không chút do dự đưa tay ấn vào nút xác nhận tình nguyện trên màn hình.“Asher!?
Cậu…” – Clara khẽ kêu lên, vừa bất ngờ vừa lo lắng.Nhưng cậu chỉ quay sang, ánh mắt sáng rực một quyết tâm:
“Tôi không thể bỏ mặc.
Tôi đã từng là người ở vị trí đó.”
Trong khi đó, ba thành viên nhóm Trinh Sát 1 chỉ liếc nhìn qua rồi phẩy tay.
Roth nhún vai, giọng trầm khàn:
“Những tên phù thuỷ vặt vãnh này không cần đến chúng ta ra tay.
Cũng chẳng có gì đáng để phải bận tâm.”
Selena không nói gì thêm, chỉ nghiêng đầu, đôi mắt tím long lanh ánh sáng khó đoán.
Nụ cười của cô nửa như khinh miệt, nửa như hiếu kỳ.Clara nghiến răng, rồi dứt khoát: “Nếu cậu đi, mình cũng đi.”
Còn Eiden, sau một thoáng im lặng, cuối cùng cũng hừ nhẹ, giọng thản nhiên nhưng sắc bén:
“Đừng nghĩ là tôi đi để theo lệnh cậu.
Nhưng nếu bọn tân sinh kia bị giết, danh tiếng của học viện cũng chẳng còn.
Tôi không muốn mang tiếng xấu.”
Cả ba người nhìn nhau, rồi gần như cùng lúc đưa tay ấn vào bảng thông báo.
Ánh sáng lam lan ra, xác nhận quyết định của họ.
Không khí trong sân luyện tập lại xôn xao, ai cũng tò mò xem những cái tên nào sẽ hiện ra trong danh sách cuối cùng.Chỉ ít phút sau, tấm màn hình ma thuật rung nhẹ, hàng chữ màu bạc từ từ hiện lên:“Người được cử đi thực hiện nhiệm vụ: Lyras Venn, Tilo Ragnir.”
Một vài tiếng reo hò nho nhỏ vang lên từ nhóm học viên khác.
Nhưng ngay khi chưa kịp trọn vẹn, ánh sáng nơi màn hình bỗng chớp nháy dữ dội.“Hử?” – Clara giật mình.Màn hình nhòe đi, rồi sáng trở lại.
Lần này, danh sách đã thay đổi hoàn toàn:“Người được cử đi thực hiện nhiệm vụ: Asher Vale, Clara Arven, Eiden Albel.”
Cả quảng trường chết lặng.
Clara sững sờ, đôi mắt mở to không tin nổi.
Asher cũng lùi nửa bước, trái tim đập dồn, vô cùng tò mò“Là nhóm chúng ta…” – Clara thì thầm.Trong khi ấy, Eiden chỉ khẽ cau mày, rồi bật ra một tiếng cười nhạt.
Khác với sự bất ngờ của hai người kia, ánh mắt hắn lặng lẽ, như thể đã đoán trước từ đầu.“Ra là vậy…” – Eiden nghĩ thầm.
Gia tộc Albel vốn phục vụ cho Hội Bàn Tròn đã lâu, hắn đã từng nghe nói về những lần “điều chỉnh” danh sách như thế này.
Không phải lỗi kỹ thuật, mà là sự can thiệp có chủ đích.Eiden liếc sang Asher.
Cậu hiểu lý do quá rõ: sức mạnh vượt trội bất thường của Asher đã khiến Hội Bàn Tròn bắt đầu để mắt.
Với họ, những cá nhân như Asher là một nghịch lý: vừa đáng phấn khích vì tiềm năng, vừa đáng dè chừng vì sự khó kiểm soát.
Cách duy nhất để ứng phó, chính là tìm thêm cơ hội quan sát, thu thập thông tin.Đối với Hội Bàn Tròn, việc “nắm rõ” đồng nghĩa với việc có thể phân tích nguồn ma thuật, tìm ra điểm yếu, và chuẩn bị phương án đối phó nếu một ngày nào đó Asher có xu thế phản bội.Eiden nheo mắt, khóe môi cong lên một đường lạnh lẽo:
“Có vẻ như lần này… chúng ta được chọn rồi.”
Asher vẫn chưa hết kinh ngạc, nhưng ánh sáng quyết tâm lại bùng lên trong mắt cậu.
Clara thì mím môi, lặng lẽ gật đầu.
Dù họ không biết vì sao lại bị thay đổi, nhưng nhiệm vụ đã giao xuống, và họ – bằng mọi giá – phải hoàn thành!
______Bầu trời phía Tây nhuốm màu xám tro, mùi khói khét và máu tanh lẩn quẩn trong gió.
Khi Asher, Clara và Eiden tiến gần đến con đường được giao nhiệm vụ, cảnh tượng trước mắt khiến cả ba đều siết chặt nắm tay.Chiếc xe ngựa của đoàn tân sinh đã tan thành từng mảnh, bánh xe vỡ nát, khung gỗ cháy sém rải rác khắp lối.
Những tân sinh đáng lẽ đang trên đường bước vào học viện giờ chỉ còn biết nằm rên rỉ trên nền đất, cơ thể dập nát, hơi thở đứt quãng.
Máu loang đỏ cả thảm cỏ dại ven đường.Đứng giữa khung cảnh đổ nát ấy là bốn bóng người – những phù thủy xa lạ, nhưng ánh mắt chứa đầy sự điên loạn và ngạo mạn.Ả đầu tiên, một người phụ nữ với mái tóc dài màu tím than, khoác lên mình bộ váy xẻ cao phóng đãng, miệng cười khanh khách.
Ả ta liếc nhìn đám tân sinh đang rên rỉ dưới chân, rồi ngả đầu cười giễu cợt:
“Chơi đùa với đám phù thủy tập sự này thú vị thật…
Hay là bắt một đứa về làm thú cưng cho ta nhỉ?”
Kế bên ả, một gã đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đeo chuỗi xích sắt quanh cánh tay.
Gương mặt hắn đầy sẹo, đôi mắt đỏ ngầu như thú hoang.
Chỉ cần hắn hít thở thôi cũng mang đến áp lực nặng nề, như một con quái vật sẵn sàng nghiền nát mọi thứ.Chưa hết, phía bên kia là một tên phù thủy dáng người mảnh khảnh, quần áo bó sát, lưng khom xuống.
Hắn chống tay xuống đất, khẽ khều khều một tân sinh đang hấp hối rồi nghiêng đầu cười rợn người:
“Này này…
Dậy chơi tiếp với ta đi…
đừng ngủ vội mà.”
Giọng hắn kéo dài, méo mó, đầy sự khinh miệt.Cuối cùng, tách biệt với đám kia, dựa hờ lưng vào gốc cây cổ thụ, là một ả phù thủy khác.
Không điên loạn như đồng bọn, gương mặt ả sắc lạnh, đôi mắt điềm tĩnh nhưng đầy khinh miệt.
Mái tóc đen xoăn dài buông xõa, áo choàng tối giản mà tinh tế.
Khi lên tiếng, giọng nói ả vang vọng như lời tuyên án:
“Chống đối với chúng ta những tay sai trung thành của Nữ hoàng North quả là một sai lầm.”
Ả đảo mắt qua đám tân sinh hấp hối, rồi chậm rãi tiếp lời:
“Cũng may lần này, bọn ta đến không phải để giết người.
Nhiệm vụ là chiêu mộ.
Nếu các ngươi từ bỏ quyền nhập học Lunarris, dốc lòng phục vụ cho nữ hoàng của chúng ta… bọn ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.”
Trong khoảnh khắc đó, một cơn gió mạnh lùa qua, cuốn bụi và tro bay mù mịt.Và rồi, từ xa, ba bóng hình xuất hiện giữa màn bụi.
Asher dẫn đầu, ánh mắt cháy rực lửa giận; phía sau là Clara với đôi mắt sáng ngời kiên định, và Eiden – khuôn mặt lạnh băng, cơ thể đã trong tình trạng sẵn sàng một cuộc chiến.Sự xuất hiện của họ như một ngọn lửa bùng lên giữa cảnh hoang tàn, khiến bốn kẻ kia khẽ liếc mắt, nụ cười chế giễu vẫn còn treo nơi khóe môi.Trong lòng Asher, ngọn lửa phẫn nộ đã không thể dập tắt.
Cậu nhớ lại chính mình cũng từng là tân sinh bị tập kích, nhớ lại cảm giác bất lực trước cái ác.
Lần này, cậu tuyệt đối sẽ không để điều đó lặp lại.“Đủ rồi.” – Giọng Asher vang vọng, mạnh mẽ như một lời tuyên chiến.Cả ba gần như đồng loạt lao tới, không khí bắt đầu dày đặc ma thuật như lưỡi dao xé gió.Ả tóc tím bật cười, giơ tay khẽ vung, vòng tròn ma pháp bao quanh bàn tay.
Lập tức, từ lòng bàn tay ả tràn ra một làn khói tím sẫm đặc quánh, nhanh chóng lan rộng bao phủ cả con đường.
Khói quấn lấy cây cỏ, làm lá héo rũ, khiến không khí nồng nặc mùi hắc độc hại.Eiden thoáng hít vào, lập tức cảm thấy cổ họng rát bỏng và lồng ngực nặng trĩu.
Đôi mắt cậu nhíu lại, nhận ra ngay:
“Khói độc!
Đừng hít vào!”
Ngay khi giọng cậu vang lên, Asher đã nhanh chóng dựng lên một lớp khiên ma thuật mỏng bao quanh cả ba để ngăn khói xâm nhập.
Nhưng lớp chắn mana chỉ ngăn được phần nào, không thể cản hết sự thẩm thấu dần bào mòn của lớp khói dày đặc.Trong lúc đó, Clara lùi lại nửa bước, thì thầm chú ngữ.
Một vòng sáng màu ngọc lục bùng nổ từ cây kiếm của cô, rồi lan tỏa bao quanh Eiden và Asher.
Ánh sáng ấy không chỉ giúp họ tỉnh táo và hồi phục những tổn thương nhỏ bị bào mòn từ ma thuật của ả ta mà còn khiến cơ thể họ như nhẹ đi, sức chịu đựng tăng lên rõ rệt.
Nhờ thế, ảnh hưởng từ khói độc bị giảm đi đáng kể.“Các cậu ổn chứ?” – Clara cất giọng, đôi mắt đầy kiên định.Trong làn khói mù mịt ấy, một tiếng rít rợn người vang lên, nặng nề như kim loại va vào nhau.
Từ bên kia, gã to con gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu lóe sáng.
Vòng xích quấn trên cánh tay hắn bất ngờ phình to, từng mắt xích nở rộng như cột trụ thép, nối liền thành một dây xích khổng lồ phát sáng bằng mana màu đỏ đậm.“Để tao nghiền nát tụi bây!!” – Hắn rống lên, rồi kéo mạnh.Sợi xích khổng lồ quất xuống đất, mặt đất vỡ tung, bụi đất và đá vụn bắn mù trời.
Cả con đường như chấn động.Asher phản ứng ngay lập tức, dựng thêm một lớp khiên bán nguyệt chắn phía trước.
Lưới sáng xanh lam va chạm với dây xích, tia lửa mana tóe lên rực rỡ, tiếng nổ dội cả khu rừng.Gã to con nghiến răng, kéo xích lùi lại, rồi xoay người vung tiếp, từng đòn đánh mạnh mẽ đến mức khiến đất đá vỡ vụn mỗi lần va chạm.
Nhưng Asher không hề lùi bước, lớp khiên ma thuật của cậu liên tiếp hiện lên, chống đỡ trọn vẹn.Bên cạnh, Eiden không bỏ lỡ cơ hội.
Trong làn khói dày, cậu dậm mạnh chân xuống, gọi ra những mũi nhọn đất đá trồi lên từ lòng đất, nhắm thẳng vào ngực gã khổng lồ.
Nhưng chỉ vừa nhú lên thì bóng xích đỏ đã vung ngang, quét bay toàn bộ cột đất như nghiền nát đồ chơi.Cuộc đối đầu trở thành thế ngang sức.Hai bên giằng co dữ dội, dây xích đỏ của gã khổng lồ vung lên như cơn bão, mỗi cú quét đủ sức nghiền nát cả khối đá khổng lồ.
Asher và Eiden liên tục phối hợp, khiên ma thuật đan xen với cột đất, Clara ở phía sau liên tục truyền vào họ luồng ánh sáng hồi phục.
Nhờ vậy, cả ba vẫn giữ được thế cân bằng, nhưng sức mạnh cuồng bạo của đối thủ khiến bọn họ càng đánh càng kiệt lực.“Chết đii!!” – gã khổng lồ gầm lên, rồi bất ngờ tăng tốc, dây xích vung thẳng về phía Asher.Trong khoảnh khắc ấy, Asher vừa dựng khiên, vừa xoay người đỡ lấy đòn tấn công.
Nhưng bất ngờ, hắn không chỉ tiếp cận được, mà còn lao sát đến, đủ vừa tầm để tung ra một cú đánh chí mạng.Asher hoảng hốt, gần như theo bản năng, đưa tay trái ra và chạm nhẹ vào cánh tay gã khổng lồ.Ngay lập tức, một luồng ma lực vô hình bùng phát từ cơ thể Asher.
Nó không phải lửa, không phải sấm sét, cũng chẳng phải bất kỳ dạng mana nào họ từng biết.
Đó là một thứ áp lực chết chóc thuần túy gần như vô hình nhưng đè nặng đến mức khiến phổi gã khổng lồ như ngừng thở, trái tim siết chặt như sắp vỡ tung.Đôi mắt đỏ của hắn trợn ngược, toàn thân run rẩy.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy bản thân như đứng trước vực thẳm hư vô, nơi cái chết dang tay chờ đợi.
Gã khổng lồ phát ra một tiếng gầm khàn khàn, rồi bật lùi về phía sau hàng chục bước như thể bị một sức mạnh khủng khiếp đẩy đi.Không khí im bặt.Ngay cả Asher cũng sững sờ, bàn tay run run nhìn chính mình, không hiểu tại sao lại làm được điều đó.Đồng đội của gã khổng lồ – ả tóc đỏ cùng tên mảnh khảnh – nhìn nhau, vẻ mặt vừa bàng hoàng vừa khó hiểu.
Chúng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết rằng người khổng lồ kia, kẻ nổi tiếng cuồng bạo, lại lùi bước vì một cái chạm.“Ngươi… ngươi vừa làm gì vậy?” – Tên mảnh khảnh phì một hơi khó chịu.Không khí chưa kịp lắng xuống thì từ phía xa, giọng trầm lãnh vang lên:
“Có vẻ các ngươi đã đùa giỡn quá đủ rồi.”
Ả phù thủy đang dựa gốc cây nãy giờ rốt cuộc cũng nhấc người.
Đôi mắt ả lạnh lẽo, ánh mana u tối xoáy tròn quanh bàn tay, sẵn sàng lao vào trận.Nhưng đúng lúc đó..Xoẹt!!Một tia sáng chói lòa xé ngang bầu trời, rạch thẳng xuống đất.
Tiếng nổ bùng phát dữ dội, cả con đường rung chuyển, đất đá bị cày nát thành một đường dài hun hút, khói bụi cuộn thành sóng.Làn khói hỗn loạn tan dần, để lộ hai bóng người đang chậm rãi đáp xuống từ trên cao.Người đi trước là một cô gái trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn, chạc tuổi Asher.
Mái tóc bạc buộc gọn hai bên với 2 chiếc nơ đen dài rũ xuống, đôi mắt xám có chút kiêu ngạo lại vô sắc bén.
Ánh sáng mana bao phủ cơ thể khiến cô trông vừa trong trẻo vừa nguy hiểm.Ngay sau lưng cô là một người phụ nữ trưởng thành, tóc đen búi gọn gàng, vóc dáng cao hơn, áo choàng đen phủ dài gần chạm đất.
Hai ống tay áo rộng phất phơ, mỗi cử động đều toát lên vẻ uy nghiêm, điềm tĩnh.
Bà không cần nói lời nào, nhưng áp lực từ sự hiện diện đã khiến cả khu vực như đông cứng lại.Khi họ vừa chạm đất, khí tức lập tức thay đổi.
Không khí trở nên nặng nề, mana cuộn xoáy dồn nén khiến tất cả đều phải chú ý.
Ngay cả ả tóc đỏ và tên khổng lồ vừa rồi cũng ngưng thở một nhịp, ánh mắt đầy cảnh giác.“Một phe thứ ba…?” – Clara thì thầm, tay siết chặt trượng, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.Còn Asher, ánh mắt cậu mở to, cậu cảm nhận đường một luồng ma thuật cực lớn ép thẳng vào lồng ngực.Hai bóng người vừa đáp xuống, mặt đất khẽ rung lên.Cô gái trẻ bước lên trước, giơ thẳng tay chỉ về phía bốn kẻ phù thủy đối diện, giọng nói vang dội, đầy nghi hoặc“Ta cực kỳ ghét cảnh ỷ đông hiếp yếu, và càng khinh bỉ những kẻ mượn danh người khác để ra oai.”
Âm thanh ấy như đâm thẳng vào tim những kẻ đối diện.Ả tóc tím cau mày, lùi lại một bước.
Tên khổng lồ siết chặt xích nhưng ánh mắt dao động.
Ngay cả ả phù thủy lạnh lùng nãy giờ vẫn giữ vẻ bình tĩnh cũng thoáng chốc biến sắc.Những lời cô gái nói đã khiến cả bọn phải chột dạ.
Mượn danh North?
Quả thực, chúng đã từng nhân danh nữ hoàng phương Bắc để gieo rắc nỗi sợ hãi, nhưng nay, đứng trước hai người này, chúng dường như nhận ra một điều gì đó kinh hoàng hơn.“Va..va..” – tên mảnh khảnh thì thầm, giọng run rẩy.Cả bọn nhìn nhau, ánh mắt hốt hoảng hiện rõ trên từng khuôn mặt, không một chút chần chừ, cả bọn đều rướn lên vào không trung rồi bỏ chạy.Cô gái trẻ liếc nhẹ theo, môi mím lại.
Rồi xoay người, quay lưng về phía người phụ nữ đang đứng sau lưng mình.
Giọng nàng cất lên rõ ràng, ngắn gọn:“Varity!”
Người phụ nữ kia – Varity – không nói một lời, chỉ gật đầu rất nhẹ.
Động tác đơn giản đến mức tưởng như vô nghĩa, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, thân ảnh bà liền tan biến khỏi tầm mắt.Không ai kịp nhận ra bà đã di chuyển thế nào.
Một luồng gió lạnh quét ngang, rồi ngay khi mọi người còn chưa kịp chớp mắt, Varity đã xuất hiện lại đúng vị trí ban đầu.
Áo choàng dài của bà khẽ tung bay, dáng đứng vẫn uy nghiêm, bình thản như chưa từng nhấc chân.Nhưng!Bốn kẻ phù thủy vừa bỏ chạy kia đã nằm gục trên mặt đất, máu nhuộm đỏ đất khô, sinh mệnh tắt lịm từ bao giờ.Không một tiếng kêu.
Không một vết xô xát.
Tựa như cái chết đã đến với chúng quá nhanh để kịp nhận ra.Cả Asher, Eiden và Clara đều chết lặng, mắt mở to, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra?” – Clara lẩm bẩm, bàn tay siết chặt lấy vạt áo.Eiden thì nheo mắt, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy chính mình, một phù thủy A-class, lại nhỏ bé đến vậy.
Sức mạnh chênh lệch là quá lớn.Còn Asher, trái tim đập dồn dập.
Hình ảnh Varity biến mất rồi xuất hiện trở lại như một bóng ma, để lại bốn xác chết, in sâu trong tâm trí cậu như một vết khắc không thể phai mờ.Không một ai trong số họ hiểu chuyện gì vừa diễn ra.