Chương 2: Hợp tác Tổ Chức Eye.Trong cơn mê man, Rumejiha tiếp tục chìm đắm trong dòng chảy của ký ức, những hình ảnh quá khứ liên tục hiện về trong tâm trí cậu.
Rumejiha thấy mình trong một căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp, nơi một gia đình nhỏ ba người đang cùng nhau cười nói vui vẻ trong buổi sinh nhật.
Mẹ của Rumejiha dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm dao của cậu, giúp cậu chia chiếc bánh kem thành nhiều phần.
Bên cạnh, cha của Rumejiha đang hát chúc mừng sinh nhật, tay cầm một hộp quà nhỏ, ánh mắt hạnh phúc dõi theo từng khoảnh khắc của con trai.
Một niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng Rumejiha, khiến cậu muốn chìm sâu mãi mãi trong khoảnh khắc này.
Nhưng rồi, một cơn đau rát bất ngờ bùng lên ở tay, Rumejiha cúi xuống, sững sờ khi thấy trên tay mình là một vết cháy.
Viền lửa đỏ cam lan nhanh, thiêu rụi từng mảnh hình ảnh hạnh phúc, để lại một khoảng không đen tối vô tận."
Cha!
Mẹ!"
Rumejiha giật mình tỉnh dậy, gọi lớn."
Hừ, cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả?!"
Một giọng nữ đầy tức giận khiến cậu giật mình.Rumejiha thấy mình đang nằm trên giường ở một nơi xa lạ, bên cạnh là cô gái bí ẩn lúc đó, người đã xuất hiện trong trận chiến cùng chiếc mặt nạ và ngọn lửa đỏ.
Ánh mắt cô như có ngọn nến đang nhảy múa, hơi thở dồn dập như muốn bóp nghẹt Rumejiha ngay lập tức.
Cậu sợ hãi, run rẩy lùi vào góc tường, không thể nhúc nhích.
Mái tóc đỏ của cô phủ xuống vai, khẽ lay động như lửa phập phồng.
Không gian nóng lên như một cái lò hấp.Cô nhìn Rumejiha trừng trừng, lửa giận dường như càng ngày càng bùng cháy, lập tức từ miệng tuôn ra những lời mắng chửi gay gắt, khiến Rumejiha giật mình sợ hãi co rúm lại, cố nép mình vào góc tường như thể muốn tránh càng xa cô gái càng tốt.
Cậu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đáng sợ ấy.
Sự trách móc dồn dập của cô khiến cậu nghẹt thở, tim đập thình thịch vì thiếu không khí.Cơn giận của cô không dừng lại ở đó.
Cô bất ngờ túm lấy cổ áo của Rumejiha, nhấc cậu lên một cách mạnh bạo.
Cảm giác bị chân không chạm đất khiến Rumejiha mất thăng bằng, càng thêm sợ hãi.
Cậu bắt đầu mất kiểm soát, sự sợ hãi tràn ngập trong đầu, nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn lại, van xin cô gái tha cho mình.Cô gái nhìn Rumejiha khóc lóc, đôi mắt sắc bén dần dịu lại.
Cô cảm thấy bản thân có phần hơi quá đáng khi hành xử mạnh tay như vậy, dù sao cậu cũng chỉ là một người bình thường vô tình bị kéo vào, bèn thả Rumejiha xuống đất.
Giọng nói của cô hạ thấp, nhưng vẫn chứa đựng sự nghiêm khắc, chìa tay ra, nói: "Trao trả lại con mắt mà cậu đã nhặt được."
Rumejiha nghe thấy yêu cầu ấy thì bối rối.
"Con mắt...
Con mắt đã biến mất rồi.
Nó không còn nữa.
Khi tôi về đến nhà, nó đã không còn ở trong tay tôi..."
Cô gái há hốc miệng, sự tức giận ngay lập tức không thể kìm hãm được nữa, thét lớn, giọng nói như lưỡi đao hung dữ muốn chém Rumejiha thành trăm mảnh cho hả giận.
"Cậu không thể vô trách nhiệm như thế được!
Cậu có biết thứ cậu vừa đánh mất quý giá đến nhường nào không?"
Cơn giận của cô như muốn bùng nổ, nhưng bỗng dưng cô im lặng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Rumejiha, mắt nheo lại.
Đột ngột cúi xuống vội vã, đè Rumejiha ngã ra, áp sát vào khuôn mặt cậu, đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở của cô.
Rumejiha chưa kịp phản xạ vì giật mình, cô đã giữ chặt đầu cậu và tỉ mỉ quan sát mắt phải của cậu.Một lát sau, Cô gái thở phào nhẹ nhõm như chút hết sự tức giận, ánh mắt dịu đi và ngồi xuống bên cạnh cậu.
Cô nói với giọng nhẹ nhàng hơn, "Không sao rồi.
Con mắt ấy...
đang ở ngay đây."
Rumejiha ngạc nhiên nhìn cô, hoàn toàn bối rối.
"Cái gì ở đây?
Cô đang nói đến cái gì vậy?"
Cô gái không trả lời ngay.
Cô vớ lấy một chiếc gương đã vỡ trên bàn, đưa cho Rumejiha.
Khi nhìn vào trong gương, cậu kinh ngạc.
Trong mắt phải của cậu là một ánh sáng rực rỡ, khác thường, đẹp lạ kỳ.
Nó giống hệt như con mắt của người đàn ông đã chết mà cậu đã thấy trước đó.Cô gái đứng cạnh, nhìn cậu với vẻ trầm ngâm.
"Thường thì sau khi bị tước đoạt bằng vũ lực, nhãn thần sẽ mất một thời gian mới hồi phục và hoạt động trở lại.
Nhưng dường như... nó đã không bị vô hiệu hóa, mà còn ngay lập tức chọn cậu làm người sở hữu mới."
Cô gái nói.Rumejiha nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình, bối rối trước lời giải thích của cô.
Cậu ngơ ngác không hiểu nổi những gì cô nói.
Cô gái nhận ra điều đó, bèn đứng dậy, bỏ chiếc mặt nạ ra, hiện lên một gương mặt xinh đẹp và chậm rãi tự giới thiệu.
"Tên tôi Jika, là thành viên của Eye, một tổ chức bí mật bảo vệ những người sở hữu nhãn thần khỏi sự truy đuổi của tập đoàn M.
Giờ, hãy cho tôi biết tên của cậu."
"Rumejiha," cậu lẩm bẩm, vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảnh mình đang rơi vào.Jika đưa cho cậu hai lựa chọn: "Giờ cậu có hai con đường.
Hoặc tự nguyện hợp tác với chúng tôi và nhận sự bảo vệ của Eye, hoặc tự mình đối phó với tất cả và kết thúc như người đàn ông trước đó."
Cô dường như còn muốn nói thêm gì đó với ánh mắt suy nghĩ khi ướm ba ngón tay lên mắt cậu như thể muốn móc nó ra.Rumejiha dường như cũng hiểu ý định kia của cô, hơi run nói:" Nếu... nếu được thì cô cứ móc con mắt ra là được.
Tôi... tôi cũng không cần đến nó đâu."
Jika nghe vậy lập tức rút tay lại, giấu sau lưng:"Nếu chuyện đơn giản vậy thì tôi đã làm từ lúc thấy nó rồi.
Nghe đây, nếu cậu bị tước đi Nhãn Thần, cậu sẽ chết.Nghe đến "Chết."
Cái tay đang táy máy Nhãn Thần của Rumejiha nhanh chóng dừng lại.
Nếu Jika không nói sớm, có lẽ cậu đã móc nó ra."
Nói tóm lại hiện giờ cậu chỉ có hai lựa chọn thôi, chọn nhanh đi.
Dù là chọn cái nào thì hãy cứ chuẩn bị tinh thần bái bai cuộc sống bình thường đi là vừa."
Jika nói với giọng của người từng trải.Rumejiha cảm thấy lựa chọn này thực chất chỉ có một.
Tuy cậu còn quá mơ hồ về tổ chức Eye và không thể hoàn toàn tin tưởng Jika ngay lập tức nhưng cô ấy có vẻ sẽ không làm hại cậu, trước đó còn cứu cậu khỏi đám người của tập đoàn M nữa.
Khi nghĩ đến cái chết của người đàn ông kia và sự truy sát gắt gao của tập đoàn M, cậu biết rằng một mình bản thân sẽ không thể sống sốt.
Lựa chọn tối ưu nhất hiện tại để được an toàn là nghe theo lời Jikai và tạm thời hợp tác với tổ chức Eye."
Được rồi.
Tôi... tôi sẽ hợp tác," Rumejiha nói, giọng cậu run rẩy và đầy ngờ vực.Jika khẽ gật đầu, đôi mắt rực lên một ánh sáng khác thường.
"Tốt.
Giờ thì chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, trước khi người của tập đoàn M tìm ra tung tích của cậu."
Rumejiha lo lắng hỏi, "Nhưng làm sao chúng ta có thể đi khỏi đây?
Tôi bị tập đoàn M truy lùng khắp nơi rồi."
Jika liếc cậu một cái, gương mặt cô toát lên vẻ tự tin tuyệt đối.
"Không cần phải lo lắng.
Tôi sẽ đưa cậu đến căn cứ của tổ chức Eye ở Bắc Đô, và tôi đảm bảo sẽ đưa cậu đi an toàn.
Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa."
Nói rồi, Jika bất ngờ giơ chân, đá mạnh vào chân của Rumejiha, khiến cậu mất thăng bằng và ngã vào vòng tay cô.
Trước sự ngạc nhiên và đỏ mặt của Rumejiha, Jika bế cậu lên theo kiểu công chúa, đôi mắt cậu nhìn lên cô đầy bối rối."
Cô... cô định làm gì thế này?"
Rumejiha lắp bắp, nhưng Jika chỉ im lặng, ánh mắt quyết liệt.Cô bước ra khỏi cửa, con mắt phải của cô dần sáng lên màu đỏ rực rỡ, tạo thành một nguồn sức mạnh lạ kỳ.
Rumejiha có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ bên dưới Jika.
Đột nhiên, một ngọn lửa lớn bao bọc lấy chân cô, bùng cháy mạnh mẽ rồi đẩy cả hai lao đi như một mũi tên lửa.Chưa kịp định thần, Rumejiha chỉ có thể hét lên trong sợ hãi, nhưng một lúc sau, cơn hoảng sợ đã làm cậu ngất lịm trong vòng tay của Jika.Khi Rumejiha tỉnh dậy, cậu nhận thấy cả hai đang ở bên ngoài một khu phố lạ lẫm, một nơi yên tĩnh và vắng vẻ hơn rất nhiều so với khu vực cậu từng sống ở Đông Đô.
Cô gái đặt cậu xuống đất nhẹ nhàng và nhìn xung quanh."
Chúng ta đã đến căn cứ của Eye tại Bắc Đô.
Đây là một nơi tương đối an toàn và bí mật," Jika nói, ánh mắt cô sắc bén không ngừng quan sát xung quanh, đề phòng bất kỳ mối nguy hiểm nào có thể xuất hiện.Rumejiha vẫn còn choáng váng, nhưng khi nhớ lại những gì vừa trải qua, tim cậu đập nhanh, cảm giác như vừa thoát chết từ một cơn ác mộng kinh hoàng.
Cậu sờ vào mắt phải của mình trong sự kinh ngạc, vẫn chưa thể tin nổi rằng bản thân mình giờ đây đã là một người sở hữu mắt thần.Jika nhìn cậu, đôi mắt cô dịu dàng hơn so với vẻ cứng rắn lúc đầu.
"Giờ cậu là một phần của cuộc chiến này rồi, Rumejiha.
Từ nay, Eye sẽ bảo vệ cậu.
Nhưng hãy nhớ rằng, cậu phải học cách mạnh mẽ lên.
Mắt thần trong cậu là thứ duy nhất có thể giúp cậu tồn tại trong cuộc chiến khốc liệt này."
Cậu gật đầu, ánh mắt kiên định hơn.
Cậu không biết con đường phía trước sẽ ra sao, nhưng nếu muốn sống sót, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với tất cả.Rumejiha bước vào căn cứ của tổ chức Eye với sự ngạc nhiên tột độ.
Trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng ban đầu của cậu về một nơi ẩn náu tạm bợ, căn cứ hiện lên như một trung tâm công nghệ cao cấp, sầm uất và bận rộn.
Những màn hình lớn hiển thị bản đồ, các bản tin và thông tin liên lạc trải dài dọc các bức tường, trong khi hàng chục người đang tập trung trước những bàn điều khiển, chăm chú làm việc hoặc giao tiếp nhanh chóng qua các thiết bị.
Không khí ở đây căng thẳng nhưng đầy tinh thần chiến đấu, khác xa với cuộc sống bình lặng mà Rumejiha từng biết.Di chuyển giữa những dãy hành lang với ánh sáng xanh dịu mát, Rumejiha nhận ra vài nhiều người sở hữu ánh mắt sắc bén và sức mạnh từ mắt thần giống như cậu.
Những người này nhìn cậu với ánh mắt tò mò, nhưng không có ai dừng lại quá lâu vì ai nấy đều đang bận rộn trong công việc của mình.
Khi bước vào một căn phòng lớn, Jika nói với cậu, "Chờ ở đây một chút, Rumejiha.
Kanji, người đứng đầu của Eye muốn gặp cậu."
Chỉ vài phút sau, người phụ nữ trẻ trung với vẻ ngoài quyền uy đang đứng trước mặt.
Kanji có mái tóc đen dài óng ả, xõa tự nhiên xuống vai, tôn lên nét thanh tú trên gương mặt kiều diễm.
Ánh mắt sắc sảo và rạng ngời của cô khiến người khác khó có thể rời mắt, đặc biệt là mắt phải của cô mang một màu sáng bạc kỳ diệu, dấu hiệu của sức mạnh mắt thần vô cùng mạnh mẽ.trái ngược với vẻ bề ngoài uy quyền, Kanji lại tỏ ra khá thân thiện và dí dỏm.
Ngay khi Jika vừa tiến lại gần, Kanji nở một nụ cười bí ẩn rồi chọc ghẹo vài câu khiến Jika đỏ mặt khó chịu.
Rumejiha không thể nhịn cười trước sự tương tác bất ngờ này, và ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn khi đứng trước người lãnh đạo của tổ chức Eye."
Ah, Jika thân yêu của chúng ta lại nghiêm túc quá rồi!"
Kanji trêu đùa, giọng điệu pha chút hài hước.
"Lần này cô có phải đã bắt tân binh tội nghiệp của chúng ta bay qua cả nửa thành phố như pháo hoa không?"
Jika đỏ mặt, lườm Kanji một cái, nhưng cô không dám nói gì thêm.
Kanji mỉm cười và quay sang Rumejiha, đôi mắt sáng bạc của cô ánh lên vẻ thân thiện.
Cô giới thiệu bản thân và kể cho Rumejiha nghe câu chuyện về mắt thần, giải thích về sứ mệnh và những lý do tồn tại của tổ chức Eye.
Theo lời cô, rất lâu trước đây, tồn tại hai vị thần là Bắt Đầu và Kết Thúc, người anh Bắt Đầu đảm nhận trọng trách sáng tạo, trong khi người em Kết Thú đảm nhận trọng trách hủy diệt.
Hai tồn tại đối lập cùng nhau duy trì sự cân bằng cho vũ trụ.
Rồi một ngày, Bắt Đầu phát hiện ra một hành tinh có tên Trái Đất, sự tồn tại của nó khiến ông tò mò và quyết định hóa thành người và sinh sống ở đây.
Trước khi chết vì tuổi già, để bảo vệ nơi này khỏi sự hủy diệt sẽ sớm đến của Kết Thúc, ông đã chia quyền năng của bản thân vào mười ba mắt thần.
Từ đó đến nay đã hàng vạn năm, mắt thần bí mật tồn tại trong thế giới loài người, liên tục tìm kiếm và trao sức mạnh cho những ai xứng đáng, với sứ mệnh bảo vệ Trái Đất khỏi sự hủy diệt của Kết Thúc."
Tập đoàn M muốn độc chiếm sức mạnh này để mở ra kỷ nguyên mới dưới quyền kiểm soát của họ," Kanji nói với giọng điềm đạm nhưng cương nghị.
"Tuy nhiên, trách nhiệm bảo vệ thế giới này thuộc về những người như chúng ta, người được mắt thần chọn lựa."
Sau khi giải thích cho Rumejiha về truyền thuyết và sứ mệnh của Eye, Kanji quay sang Jika, giao nhiệm vụ bảo vệ và hướng dẫn cậu cho cô.
"Hãy đưa Rumejiha đi tham quan căn cứ, và giúp cậu ấy hiểu rõ về những gì chúng ta đang làm ở đây," Jika cúi đầu nhận lệnh, sau đó dẫn Rumejiha đi dọc theo hành lang dài với các cửa phòng liên tục mở ra bên đường.Trên đường đi, Jika không chỉ giới thiệu cho Rumejiha về các khu vực trong căn cứ mà còn kể nhiều hơn về bản thân mình.
Cô cho biết mình được chọn bởi một mắt thần có khả năng điều khiển lửa, và đã dành nhiều năm để rèn luyện sức mạnh này.
Nếu không nhờ mắt thần, có lẽ cô đã không thể sống sót sau thảm kịch gia đình mình.
"Kẻ đứng sau vụ đó vẫn đang ngoài kia, và tôi đang trên con đường tìm kiếm hắn.
Đây là động lực lớn nhất khiến tôi gia nhập tổ chức Eye," cô nói, ánh mắt lấp lánh ngọn lửa quyết tâm.
"Tôi đã thề rằng sẽ không để bất cứ ai phải trải qua những mất mát đau đớn như tôi từng chịu đựng."
Câu chuyện của Jika khiến Rumejiha cảm thấy kính phục, đồng thời cũng khơi dậy trong lòng cậu một nỗi lo mơ hồ về những hiểm nguy đang chờ phía trước.
Họ tiếp tục đi qua các khu vực, cậu gặp gỡ và trò chuyện với nhiều người khác trong Eye.
Mỗi người đều mang theo một câu chuyện riêng, một lý do riêng để chiến đấu, nhưng tựu chung lại, họ đều có quyết tâm bảo vệ thế giới khỏi những hiểm họa mà tập đoàn M và những thế lực khác đem đến.Khi họ vừa bước qua cánh cửa dẫn đến khu vực trung tâm của căn cứ, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên.
Tiếng báo động lan khắp mọi nơi, làm mọi người trong căn cứ dừng lại.
Jika ngay lập tức đứng sững, mắt cô nghiêm lại.
"Đó là báo động tấn công.
Một khu vực của Bắc Đô đang bị Sumetin tấn công," cô nói, ánh mắt sắc bén.Nghe đến tên "Sumetin," Rumejiha cảm thấy ngạc nhiên và không ít phần lo sợ.
Cậu đã nghe qua về Sumetin – những sinh vật kỳ lạ và đáng sợ xuất hiện do hành động tàn phá thiên nhiên của con người.
Sumetin thường là những sinh vật quái dị với sức mạnh hủy diệt, và tập đoàn M luôn tuyên truyền rằng họ là những người duy nhất đủ khả năng tiêu diệt chúng.Jika phản bác với vẻ nghiêm túc.
"Sumetin không chỉ là sản phẩm từ việc con người phá hủy thiên nhiên.
Chúng là mầm mống của Thần Kết Thúc – những sinh vật đại diện cho sự hủy diệt đến từ tận cùng của sự sống.
Nếu chúng không bị ngăn chặn, chúng sẽ mang đến sự diệt vong cho thế giới."
Jika vừa dứt lời, chuẩn bị vội vã đi đối phó với lũ Sumetin, thì một người khác từ Eye ngăn cô lại.
"Jika, cô có nhiệm vụ quan trọng hơn," người này nói.
"Để đội chuyên trách xử lý lũ Sumetin đó.
Cô hãy ở lại và chăm sóc cho Rumejiha, đừng vội lôi cậu ấy gặp nguy hiểm."
Rumejiha nhìn Jika và hỏi với sự bối rối, "Nếu tập đoàn M có thể xử lý Sumetin, vậy tại sao Eye lại cần thiết phải can thiệp?"
Jika quay lại, giọng cô trầm hẳn xuống.
"Những Sumetin mà tập đoàn M tiêu diệt đều đã được họ biến đổi và cố tình thả ra, sức mạnh và độ nguy hiểm của chúng đã bị giảm xuống rất nhiều.
Tập đoàn M lợi dụng sự tấn công của chúng để chứng minh công nghệ và lòng tốt giả tạo của mình trước công chúng.
Họ hiện tại chưa thể ngăn chặn Sumetin tự nhiên thực sự, chúng nguy hiểm hơn rất nhiều và có thể gây ra những hậu quả kinh hoàng mà M không muốn hoặc không thể ngăn cản."
Hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, Rumejiha bắt đầu thấy mình bị cuốn vào một thế giới đầy mưu mô và sự thật phũ phàng.
Nếu Eye nói đúng, thì tập đoàn M đã thao túng sự thật để chi phối công chúng.
Và giờ đây, khi những Sumetin tự nhiên đang tấn công thành phố, không có gì đảm bảo rằng tập đoàn M có thể kiểm soát được chúng.Jika dường như không thể chờ thêm nữa.
Mặc kệ lời khuyên của người đồng đội, cô nhìn Rumejiha và nói, "Rốt cuộc, ngăn chặn Thần Kết Thúc và lũ Sumetin vẫn là trách nhiệm của những người được mắt thần lựa chọn.
Đừng tách ra khỏi tôi."
Trước khi Rumejiha kịp phản ứng, Jika bất ngờ bế cậu lên và lao ra ngoài với tốc độ khủng khiếp.
Cảm giác bay nhanh và hơi nóng tỏa ra từ đôi chân rực lửa của cô lại khiến cậu choáng váng.
Cậu chỉ kịp hét lên một tiếng trước khi cảnh vật xung quanh trở thành một cơn lốc hỗn độn, mọi thứ như vụt qua trong chớp mắt.CHÂN THÀNH CẢM ƠN BẠN ĐÃ ĐỌC.