Tối hôm đó, sau khi chào tạm biệt Lin ở góc phố, Manh bước đi trên con đường về nhà, lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Gió đêm khẽ lùa qua mái tóc ngắn của cô, mang theo hương thơm thoảng của cỏ cây.
Bầu trời lấp lánh vài ngôi sao lẻ loi, như những đốm sáng nhỏ bé giữa màn đêm sâu thẳm.
Lần đầu tiên sau rất lâu, Manh cảm thấy một niềm vui lặng lẽ len lỏi trong tim – một cảm giác mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ tìm lại được.Khi đi ngang qua một cây anh đào già cỗi ven đường, những cánh hoa mỏng manh rơi lác đác xuống vỉa hè, Manh bất chợt nghe thấy một giọng nói vang vọng, ngọt ngào và trong trẻo như tiếng chuông bạc:- Chào Manh trở về nhé!Giọng nói ấy ấm áp, dễ thương, như thể đã lặp lại câu chào này hàng trăm lần.
Manh giật mình, khựng bước, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên một cành anh đào xum xuê, thấp thoáng trong ánh trăng nhạt, là một cô gái nhỏ nhắn.
Cô mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn, vải lấp lánh như dệt từ ánh sáng.
Hai tay chống lên cành cây, đôi chân nhỏ bé đung đưa nhịp nhàng, tựa như đang chơi đùa với không khí.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô sáng bừng, đôi mắt lấp lánh niềm vui tinh nghịch.Manh đứng sững, đầu óc trống rỗng.
Cô gái kia dường như nhận ra sự ngỡ ngàng của Manh, nụ cười chợt khựng lại.
Cô lắp bắp, giọng run run: - Cậu đang nhìn tớ sao?Manh chớp mắt, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi lạc đi vì kinh ngạc:- Cậu... là ai?
Sao cậu biết tên tớ?Manh đứng sững dưới tán cây anh đào, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô gái nhỏ bé đang phát sáng trước mặt.
Jas, với nụ cười rạng rỡ và đôi chân đung đưa trên không, đột nhiên nhảy phốc xuống đất, đôi tay dang rộng như muốn ôm trọn cả thế giới.- CẬU THẤY TỚ RỒI!
- Jas hét lên, giọng vỡ òa trong niềm vui không kìm nén.
Cô nhảy nhót quanh Manh, mái tóc ngắn màu hồng phấn tung bay theo từng bước chân.
- Trời ơi, bao nhiêu năm rồi!
Ngày nào tớ cũng ở đây, chào cậu, nhìn cậu, mà cậu cứ đi qua như tớ là không khí!
Hôm nay cuối cùng cậu cũng thấy tớ!
Cậu không biết tớ mừng thế nào đâu!Manh chớp mắt, đầu óc quay cuồng.
Cô chưa thể tin nổi những gì đang xảy ra, nhưng ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ Jas, giọng nói trong veo và sự phấn khích chân thật ấy khiến cô vô thức cảm thấy... thiên thần có thật.
Dù vậy, cô vẫn cau mày, hỏi lại:- Cậu... cậu là ai?
Nhà cậu ở đâu mà giờ này còn ngồi trên cây?
Sao cậu biết tên tớ?
Cậu chào tớ kiểu gì mà như quen lắm vậy?Jas nghiêng đầu, nhảy phốc xuống đất nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, tiến lại gần Manh.
Cơ thể cô tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, khiến Manh càng thêm hoang mang.- Tớ là Jas!
- Cô tự giới thiệu, giọng đầy phấn khích.
- Tớ không có nhà như cậu nghĩ đâu, tớ sống ngay đây, với cây anh đào này.
Tớ là tiểu tinh linh, linh hồn của cây ấy mà!
Tớ biết tên cậu vì ngày nào tớ cũng thấy cậu đi qua, và tớ luôn chào cậu, dù cậu chẳng bao giờ nghe thấy.Manh trợn mắt, lùi lại một bước:- Tinh linh?
Cậu đừng giỡn nữa, làm gì có chuyện đó ngoài đời thật!Jas bật cười, âm thanh trong veo vang vọng:- Thật chứ sao không!
Tớ là linh hồn của cây anh đào này, gắn bó với nó từ lúc nó còn là một cái mầm nhỏ xíu.
Tớ thấy mọi thứ ở đây – nắng, mưa, những người đi qua, và cả cậu nữa!
Tớ thích cậu vì cậu hay dừng lại ngắm cây này, dù chỉ vài giây thôi.
Chắc cậu không biết đâu, nhưng tớ luôn ở đây, chờ cậu đáp lại lời chào của tớ.Manh cau mày, lắc đầu:- Nghe thâth vô lý.
Chắc cậu trèo cây chơi rồi bịa chuyện thôi.Jas phồng má, giả vờ giận dỗi:- Không tin hả?
Được thôi, tớ sẽ cho cậu thấy!Cô giơ tay lên, khẽ huýt một tiếng trong trẻo.
Từ tán cây anh đào, một đàn bướm đủ màu sắc ùa ra, rực rỡ như những đốm sáng sống động.
Có con xanh ngọc lấp lánh, có con vàng óng như nắng, có con tím mộng mơ.
Chúng bay lượn quanh Manh, luồn qua mái tóc ngắn của cô, vạt áo hoodie phấp phới trong gió.
Một con bướm đỏ nhỏ đậu lên vai cô, đôi cánh mỏng rung nhẹ như chào hỏi.Manh sững sờ, đưa tay chạm vào không khí, cảm nhận làn gió mát lành từ cánh bướm.
Nhưng chưa kịp định thần, Jas vung tay lần nữa.
Đàn bướm tụ lại dưới chân Manh, nâng cô từ từ bay lên không trung.
Gió lùa qua mặt, những cánh hoa anh đào xoáy theo vòng tròn quanh cô.
Manh hét lên, nửa kinh ngạc nửa sợ hãi:- Gì thế này?!
Thả tớ xuống đi!Jas bay lên theo, lơ lửng bên cạnh, cười toe toét: - Thấy chưa?
Tinh linh thật mà!
Cậu tin tớ chưa?Manh nắm chặt áo, tim đập thình thịch khi đàn bướm từ từ hạ cô xuống đất.
Cô thở hổn hển, nhìn Jas với ánh mắt vừa sợ vừa ngờ vực:Được rồi... tớ tin cậu là thật.
Nhưng mà... kỳ quá, tớ chưa quen được.Jas đáp xuống cạnh cô, nghiêng đầu nhìn Manh đầy tò mò:- Kỳ gì đâu!
Tớ vui lắm vì cậu thấy tớ.
Bao năm rồi, ngày nào tớ cũng ở đây, chào cậu, mà cậu cứ đi qua như không.
Hôm nay cậu vui hơn, nên mới cảm nhận được tớ.
Cậu còn gì thắc mắc thì cứ hỏi đi, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ là tinh linh thật mà!Manh lùi lại, vẫn còn e dè:- Ờ... chắc là không....Thấy thế Jas hào hứng hẳn lên, cô đưa đôi bàn tay bé nhỏ nằm lấy bàn tay có vẻ hơi thô ráp của Manh, khẽ hỏi:- Chúng ta làm bạn nhé?Manh nhìn lên nhìn Jas rồi nhìn xuống tay mình, có ý muốn rút về nhưng không dám: - Làm bạn?
Tớ... tớ chưa chắc nữa.
Cậu là tinh linh, tớ là người, khác quá.
Với lại tớ chưa từng nghe ai thấy tinh linh ngoài đời bao giờ.Jas nắm chặt tay Manh hơn, đôi mắt lấp lánh chân thành:- Khác gì đâu mà!
Tớ thích cậu vì cậu đặc biệt, cậu hay ngắm cây anh đào này, cậu không giống mấy người vội vã khác.
Tớ chỉ muốn trò chuyện với cậu thôi, không làm gì xấu đâu!Manh nhìn bàn tay nhỏ bé của Jas, cảm giác ấm áp kỳ lạ từ đó khiến cô dần thả lỏng.
Sau một lúc im lặng, cô khẽ gật đầu:- Ừ...
được rồi.Jas reo lên, nhảy nhót quanh Manh:- Yeah!
Cậu đồng ý rồi!
Tớ biết cậu sẽ thích tớ mà!Manh thở dài, nhìn đồng hồ:- Trễ rồi, tớ phải về đây.Nhưng vừa xoay người, cô nghe tiếng chân lích chích bám theo.
Jas lẽo đẽo chạy theo sau, đôi tay nhỏ xíu níu lấy mép áo hoodie của Manh:- Ơ, khoan đã!
Đừng bỏ tớ mà!
Cho tớ đi theo cậu với!Manh khựng lại, quay đầu nhìn Jas với vẻ miễn cưỡng:- Đi theo sao...?Jas chớp chớp đôi mắt lấp lánh, giọng nài nỉ:- Thì tớ không có nhà mà!
Tớ chỉ có cây anh đào thôi, nhưng tối lạnh lắm, ở đó buồn lắm.
Cho tớ theo cậu về nhà đi, tớ sẽ ngoan mà, không quậy đâu!Manh cau mày, không muốn đồng ý chút nào:- Nhà tớ không phải chỗ cho... tinh linh ở đâu.
Với lại, tớ không tự nguyện đâu đấy.- Đi mà, đi mà!
- Jas ôm chặt lấy cánh tay Manh, nhảy nhót như chú chim nhỏ.
- Tớ sẽ không làm phiền cậu đâu, hứa luôn!
Coi như cậu giúp một tinh linh đáng thương đi!Manh thở dài, hết cách chống cự trước sự dai dẳng của Jas.
Dù không bằng lòng, cô đành gật đầu miễn cưỡng:- Thôi được.
Nhưng nhà tớ còn có bà, cậu phải cư xử lễ phép đấy.
Bà không thích người ăn mặc phóng khoáng...
à không, kiểu giống chiếc áo cậu đang mặc vậy.
- Vừa nói cô vừa khẽ nhìn từ trên xuống dưới chiếc áo liền thân 2 dây màu trắng ngà, mỏng một chút nữa thôi có thể sẽ thấy cả bên trong của Jas.Jas cười toe toét, nhưng ánh mắt ngây ngô như chẳng hiểu Manh vừa nói gì.
Cô gật đầu lấy lệ, nét mặt vô tư lự khiến Manh không chắc Jas có thật sự nghe vào hay không.Trên đường về, Jas lẽo đẽo bám theo Manh, miệng líu lo không ngừng về cây anh đào, về những ngày nắng đẹp hay những đêm mưa buồn tẻ.
Manh chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu cho qua.
Khi đến trước cửa nhà – một căn nhà nhỏ cũ kỹ với mái ngói rêu phong – Manh dừng lại, quay sang Jas:- Đợi chút, tớ giới thiệu cậu với bà đã.Jas gật đầu, đứng yên sau lưng Manh, đôi tay đan vào nhau như cố tỏ ra ngoan ngoãn.
Manh đẩy cửa bước vào, bà cô – một người phụ nữ tóc bạc phơ, đang ngồi trên ghế mây đan – ngẩng lên nhìn:- Manh về rồi à?Manh hít một hơi, kéo Jas đứng cạnh mình, cố gắng giữ giọng tự nhiên:- Dạ, đây là Jas, bạn mới của cháu.
Cháu gặp cậu ấy trên đường, cậu ấy... không có chỗ ở, nên cháu dẫn về.Bà nhíu mày, nhìn quanh một lượt, rồi hỏi lại:- Bạn nào cơ?
Cháu đang nói với ai thế?Manh sững người, quay sang Jas.
Cô tiểu linh vẫn đứng đó, cười toe toét, vẫy tay chào bà một cách hồn nhiên.
Nhưng ánh mắt nghi hoặc của bà khiến Manh lạnh sống lưng.
Cô lắp bắp: - Dạ...
Jas, đứng ngay đây mà...Jas bật cười khúc khích, khẽ kéo tay áo Manh:- Hihi, tớ quên nói rồi.
Chỉ có cậu thấy tớ thôi!
Người khác không thấy được đâu.Manh trợn mắt, tim đập thình thịch.
Cô quay sang bà, vội vàng chữa cháy: - Dạ, không có gì đâu bà!
Cháu... cháu nói nhầm thôi.
Cháu hơi mệt, lên phòng nghỉ chút đây ạ!Không đợi bà kịp hỏi thêm, Manh nắm tay Jas kéo tuột lên cầu thang, lao thẳng vào phòng mình.
Cánh cửa vừa đóng sầm lại, cô quay sang Jas, giọng hoảng hốt:- Cậu nói gì cơ?
Chỉ mình tớ thấy cậu?
Sao cậu không nói sớm?!Jas nhún vai, ngồi phịch xuống sàn, đôi chân nhỏ đung đưa:- Tớ quên mất!
Tại tớ vui quá mà.
Với lại, có sao đâu, chỉ cần cậu thấy tớ là đủ rồi!Manh ôm đầu, ngồi thụp xuống giường, cố gắng bình tĩnh lại.
Jas nghiêng đầu nhìn cô, cười tinh nghịch:- Này, đừng căng thẳng thế chứ!
Tớ ở đây với cậu, vui mà!
Kể tiếp chuyện hôm nay của cậu đi, tớ muốn nghe thêm về cô bạn đạp xe kia!Manh thở dài, liếc nhìn Jas.
Dù vẫn còn hoang mang, cô không thể phủ nhận sự hiện diện kỳ lạ nhưng ấm áp của tiểu linh này.
Có lẽ, cuộc sống của cô từ giờ sẽ không còn đơn độc nữa – dù là với Lin hay với một tinh linh nhỏ bé, dai dẳng như Jas.