Siêu Nhiên [GL] Tôi Có Thể Nhìn Thấy Em

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
220117315-256-k587563.jpg

[Gl] Tôi Có Thể Nhìn Thấy Em
Tác giả: MinhBoBo
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Girl love, mối tình giữ cô nàng ít nói và một tiểu tinh linh tinh nghịch Tags: girllovegl​
 
[Gl] Tôi Có Thể Nhìn Thấy Em
Giới Thiệu


Manh - Một cô gái có vẻ ngoài không có gì đặc biệt, thậm chí có chút luộm thuộm.

Cô cao, nhưng có chút gầy.

Là một người khá ít nói, chỉ có duy nhất một người bạn...

Các học sinh trong lớp hay giáo viên đều cảm thấy rằng cô rất mờ nhạt.

Jas - Một tiểu linh ham vui, tính cách năng động và có đôi chút ồn ào.

Rất không hài lòng về việc bị bơ nhưng nếu là Manh thì cũng ổn...

Mọi thứ còn lại về cô vẫn còn là một ẩn số đối với Manh.
 
[Gl] Tôi Có Thể Nhìn Thấy Em
Soul 1


Tiếng chuông tan học ngoài cửa lớp 12A3 vang lên dồn dập.- Nghiêm!Cả lớp đồng loạt đứng bật dậy, chỉ trừ một cô bạn vẫn đang lúng túng với chiếc tà áo dài bị kẹt vào cạnh ghế.

Manh thoáng liếc sang, nhanh nhẹn đá chân ghế ra sau, rồi lập tức đứng thẳng người như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Chiếc áo này thật phiền phức," cô thầm nghĩ.Cô bạn kia thở phào nhẹ nhõm, vội chỉnh lại tư thế nghiêm trang, đôi mắt dán chặt vào giáo viên.

Thầy cô đảo mắt quanh lớp một lượt, không nhận thấy điều gì bất thường, liền quay gót bước đi.

Lớp học ngay tức thì rộn ràng hẳn lên.

Tiếng cặp sách xáo động, từng nhóm học sinh lác đác kéo nhau ra về.Manh lặng lẽ đeo chiếc túi chéo lên vai, bước ra khỏi lớp.

Bất chợt, một bàn tay trắng trẻo níu lấy dây túi, kéo cô giật lại.

Manh khựng người, quay đầu nhìn.

Đó là cô bạn lúc nãy, nụ cười rạng rỡ trên môi.- Huh?

- Manh khẽ thở ra, không phải khó chịu, mà chỉ là chút ngạc nhiên.- Manh này, cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi nhé!

- Cô bạn nghịch ngợm luồn tay vào lọn tóc, cười tươi.

- Cô Nga nghiêm lắm, chỉ chậm một chút thôi là tớ tiêu luôn rồi!- Không có gì, - Manh đáp gọn, rồi định bước tiếp.- Ế, khoan đã!

- Cô bạn vội kéo tay Manh lại, giọng hơi hốt hoảng.

- Cậu vừa giúp tớ một việc lớn thế mà!

Để tớ trả ơn chứ!Manh khựng lại, quay sang nhìn cô bạn – lớp phó học tập Lin – với ánh mắt dò xét:- Thế lớp phó muốn gì?Lin phồng má, giả vờ giận dỗi:- Này, người ta muốn trả ơn mà cậu làm như tớ định ăn tươi nuốt sống cậu không bằng!- Haizz...

- Manh thở dài, ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp, - Cậu định trả ơn thế nào?Lin nghe vậy thì sáng bừng đôi mắt, không nói thêm lời nào, kéo tay Manh ra khỏi lớp trước những ánh nhìn ngơ ngác của đám bạn cùng lớp.- Lin thân với Manh từ bao giờ thế nhỉ?Dưới nhà xe, ánh chiều tà nhạt dần.

Manh khẽ hất tay Lin ra, giọng có chút khó chịu:- Này, cậu làm gì thế?Lin thoáng bất ngờ, đôi mày khẽ chau lại:- Cùng là con gái mà sao cậu mạnh tay thế...?Manh giật mình, nhận ra mình hơi quá đà, vội lí nhí:- X-xin lỗi.- Hihi, không sao đâu!

Tớ chỉ muốn dẫn cậu đi một chỗ thôi!

- Lin nhanh chóng lấy lại vẻ tươi tắn, vỗ vai Manh.

- Chờ tớ chút nhé, để tớ lấy xe!Manh gật đầu, đứng yên chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên sau cả tuần chuyển đến ngôi trường này, có người chủ động bắt chuyện với cô – hay đúng hơn, là lần đầu tiên cô đáp lại.

Một cảm giác bồi hồi khó tả len lỏi trong lòng.

Lin, lớp phó học tập, là người đã thay giáo viên giới thiệu cô trước lớp khi cô mới đến.

Không phải lớp trưởng, mà là Lin – có lẽ vì cô ấy trông thân thiện và hoạt bát hơn?

Nhưng từ đó đến nay, hai người chưa từng trò chuyện.

Cho đến hôm nay...- Manh!

Lên xe nào!

- Giọng Lin vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Manh.Cô ngẩng đầu, thấy Lin đang ngồi trên chiếc xe đạp cũ kỹ màu xám, phía trước là cái rổ dán đầy sticker hình thỏ.

Lin vẫy tay nhiệt tình, trông chẳng khác nào một đứa trẻ phấn khích.

Manh ngập ngừng chỉ tay vào mình:- Cậu... chở tớ sao?- Haha, chứ còn gì nữa?

Nhanh lên, trời tối rồi đấy!Manh vội bước tới, vụng về trèo lên yên sau, ngồi im như báo hiệu đã sẵn sàng.

Lin bật cười khẽ, bắt đầu đạp xe.

Vừa đi được vài vòng, cô đã quay sang bắt chuyện:- Manh này, sao cậu không mặc áo dài thế?Câu hỏi ấy, từ khi lên cấp ba, Manh đã nghe không dưới chục lần.

Không phải cô trách họ, nhưng những ánh mắt tò mò và lời xì xào luôn khiến cô lảng tránh.

Nhưng lần này, cô quyết định không né nữa.- Tớ muốn mình trông nam tính hơn, - Manh đáp, giọng bình thản.- Cậu thích con gái à?

- Lin hỏi ngay lập tức, không chút ngập ngừng.Manh khựng lại, nhưng rồi trả lời dứt khoát:- Đúng.- Aha, tớ biết ngay mà!

Vậy là tớ với cậu chung thuyền rồi!

- Lin reo lên, giọng đầy phấn khích.

Thấy Manh im lặng, cô tiếp tục, - Haha, bất ngờ lắm đúng không?

Thực ra tớ là bisexual đấy!- Bisexual?

Cậu á...?

- Manh lắp bắp, không giấu nổi ngạc nhiên.- Ủa, có gì đâu mà ngạc nhiên?

Tớ thấy bình thường mà, - Lin nhún vai, giọng vô tư.- Bình thường á?

- Manh gằn giọng, biểu cảm cứng lại.Cô thật sự không hiểu.

Ở trường cũ dưới quê, chỉ cần cách ăn mặc khác biệt của cô thôi cũng đủ để đám bạn xúm lại bàn tán, chỉ trỏ.

Nhưng từ khi chuyển lên thành phố, đến lớp này, mọi người dường như chẳng để tâm.

Với một cô gái vùng núi như Manh, sự khác biệt ấy quá lớn để chấp nhận ngay được.- Manh, cậu sao thế?

Có chuyện gì à?

- Lin đột nhiên hỏi, giọng quan tâm.- Hả?

Sao cơ?- Tớ thấy cậu hơi lạ khi nói về chuyện này.- À, ờm...

- Manh gãi má, lúng túng không biết trả lời sao.

Lin quan sát Manh một lúc, rồi như hiểu ra điều gì, cô bật cười:- Hình như tớ đoán được rồi!

- Giọng Lin đượm chút tinh nghịch, nhưng ngay sau đó, cô hét lên như trút hết cảm xúc, - MANHHHH!!!Tiếng hét vang vọng khiến Manh giật mình, còn người đi đường có lẽ tưởng Lin vừa trốn viện tâm thần.

Cô tiếp tục:- Cậu đã ở đây rồi thì đừng lo về chuyện giới tính nữa!

- Lin khẳng định chắc nịch, quay lại nhìn Manh với ánh mắt rạng rỡ.Câu nói ấy như một liều thuốc xoa dịu trái tim Manh – một thiếu nữ vốn luôn giấu kín nỗi đau thầm lặng.

"Giờ thì ổn rồi," cô thầm nghĩ, không hiểu sao bản thân lại nhẹ nhõm đến thế.

Lin mang đến cho cô cảm giác vừa lạ lẫm vừa an toàn, như một bến đỗ mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ tìm thấy.Manh thoáng muốn gần gũi hơn với cô bạn luôn tươi sáng này, nhưng một cảm giác mơ hồ lại kìm cô lại.

Cô lắc đầu, tự nhủ: "Thôi kệ đi."

- C-cảm ơn nhé...

- Manh lí nhí, rụt cổ vào chiếc áo hoodie, một biểu cảm hiếm thấy mà tiếc là Lin không nhìn được.- Tớ biết mà!

Tớ hiểu cậu, vậy nên chúng ta làm bạn nhé!

- Lin gật gù, mắt sáng long lanh./KÍTTTT/Chiếc xe đạp đột ngột phanh gấp, Manh bị dúi về phía trước, chạm vào lưng Lin.

Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ kịp cảm nhận sự mềm mại từ lưng Lin trước khi đứng hình.

Lin quay lại, cười toe toét:- Thôi nào, ngại gì mà ngại chết thế!Manh ngượng nghịu nhìn xuống đất, trong khi Lin nhảy xuống xe, kéo cô đến gần một hàng cây tùng nhỏ xanh mướt.

Cô khẽ nháy mắt:- Tớ biết cậu ngại lắm, đúng không?Manh mím môi, cố nhịn cười:- Có lẽ...Lin bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Manh:- Đừng lo, cậu không cần phải thay đổi vì ai cả.

Tớ thích cậu vì cậu là chính cậu, với tất cả những gì cậu có.

Chúng ta có thể là bạn, hoặc hơn thế nếu cậu muốn, nhưng quan trọng nhất là không cần dán nhãn hay gò mình vào bất kỳ khuôn khổ nào.Lời nói của Lin khiến Manh sững sờ.

Đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy, và cảm giác ấy thật mới mẻ.

Hai người đứng lặng nhìn nhau một lúc, rồi Manh khẽ nhếch môi:- Cảm ơn, Lin.Hôm ấy, Manh không còn bận tâm đến những nhãn mác hay ánh mắt xã hội.

Cô và Lin tiếp tục hành trình trên chiếc xe đạp cũ kỹ, ghé qua những con hẻm nhỏ gần trường, chia sẻ với nhau những câu chuyện đời thường.

Manh cảm nhận được sự tự do chưa từng có, và cô biết mình đã tìm thấy một người bạn thật sự trong Lin.

Cuộc sống của cô dần trở nên tươi sáng hơn.Trên chiếc xe đạp ấy, Manh và Lin cùng nhau khám phá thế giới, sẻ chia niềm vui và đồng hành qua những ngày tháng tuổi trẻ.

Câu chuyện về tình bạn và sự chấp nhận bản thân vẫn còn tiếp diễn, và Manh hiểu rằng, cô đã tìm được một người đồng hành đáng tin cậy trên chặng đường dài phía trước.
 
[Gl] Tôi Có Thể Nhìn Thấy Em
Soul 2


Tối hôm đó, sau khi chào tạm biệt Lin ở góc phố, Manh bước đi trên con đường về nhà, lòng nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Gió đêm khẽ lùa qua mái tóc ngắn của cô, mang theo hương thơm thoảng của cỏ cây.

Bầu trời lấp lánh vài ngôi sao lẻ loi, như những đốm sáng nhỏ bé giữa màn đêm sâu thẳm.

Lần đầu tiên sau rất lâu, Manh cảm thấy một niềm vui lặng lẽ len lỏi trong tim – một cảm giác mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ tìm lại được.Khi đi ngang qua một cây anh đào già cỗi ven đường, những cánh hoa mỏng manh rơi lác đác xuống vỉa hè, Manh bất chợt nghe thấy một giọng nói vang vọng, ngọt ngào và trong trẻo như tiếng chuông bạc:- Chào Manh trở về nhé!Giọng nói ấy ấm áp, dễ thương, như thể đã lặp lại câu chào này hàng trăm lần.

Manh giật mình, khựng bước, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trên một cành anh đào xum xuê, thấp thoáng trong ánh trăng nhạt, là một cô gái nhỏ nhắn.

Cô mặc chiếc váy liền thân màu hồng phấn, vải lấp lánh như dệt từ ánh sáng.

Hai tay chống lên cành cây, đôi chân nhỏ bé đung đưa nhịp nhàng, tựa như đang chơi đùa với không khí.

Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô sáng bừng, đôi mắt lấp lánh niềm vui tinh nghịch.Manh đứng sững, đầu óc trống rỗng.

Cô gái kia dường như nhận ra sự ngỡ ngàng của Manh, nụ cười chợt khựng lại.

Cô lắp bắp, giọng run run: - Cậu đang nhìn tớ sao?Manh chớp mắt, cố lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi lạc đi vì kinh ngạc:- Cậu... là ai?

Sao cậu biết tên tớ?Manh đứng sững dưới tán cây anh đào, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô gái nhỏ bé đang phát sáng trước mặt.

Jas, với nụ cười rạng rỡ và đôi chân đung đưa trên không, đột nhiên nhảy phốc xuống đất, đôi tay dang rộng như muốn ôm trọn cả thế giới.- CẬU THẤY TỚ RỒI!

- Jas hét lên, giọng vỡ òa trong niềm vui không kìm nén.

Cô nhảy nhót quanh Manh, mái tóc ngắn màu hồng phấn tung bay theo từng bước chân.

- Trời ơi, bao nhiêu năm rồi!

Ngày nào tớ cũng ở đây, chào cậu, nhìn cậu, mà cậu cứ đi qua như tớ là không khí!

Hôm nay cuối cùng cậu cũng thấy tớ!

Cậu không biết tớ mừng thế nào đâu!Manh chớp mắt, đầu óc quay cuồng.

Cô chưa thể tin nổi những gì đang xảy ra, nhưng ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ Jas, giọng nói trong veo và sự phấn khích chân thật ấy khiến cô vô thức cảm thấy... thiên thần có thật.

Dù vậy, cô vẫn cau mày, hỏi lại:- Cậu... cậu là ai?

Nhà cậu ở đâu mà giờ này còn ngồi trên cây?

Sao cậu biết tên tớ?

Cậu chào tớ kiểu gì mà như quen lắm vậy?Jas nghiêng đầu, nhảy phốc xuống đất nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, tiến lại gần Manh.

Cơ thể cô tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, khiến Manh càng thêm hoang mang.- Tớ là Jas!

- Cô tự giới thiệu, giọng đầy phấn khích.

- Tớ không có nhà như cậu nghĩ đâu, tớ sống ngay đây, với cây anh đào này.

Tớ là tiểu tinh linh, linh hồn của cây ấy mà!

Tớ biết tên cậu vì ngày nào tớ cũng thấy cậu đi qua, và tớ luôn chào cậu, dù cậu chẳng bao giờ nghe thấy.Manh trợn mắt, lùi lại một bước:- Tinh linh?

Cậu đừng giỡn nữa, làm gì có chuyện đó ngoài đời thật!Jas bật cười, âm thanh trong veo vang vọng:- Thật chứ sao không!

Tớ là linh hồn của cây anh đào này, gắn bó với nó từ lúc nó còn là một cái mầm nhỏ xíu.

Tớ thấy mọi thứ ở đây – nắng, mưa, những người đi qua, và cả cậu nữa!

Tớ thích cậu vì cậu hay dừng lại ngắm cây này, dù chỉ vài giây thôi.

Chắc cậu không biết đâu, nhưng tớ luôn ở đây, chờ cậu đáp lại lời chào của tớ.Manh cau mày, lắc đầu:- Nghe thâth vô lý.

Chắc cậu trèo cây chơi rồi bịa chuyện thôi.Jas phồng má, giả vờ giận dỗi:- Không tin hả?

Được thôi, tớ sẽ cho cậu thấy!Cô giơ tay lên, khẽ huýt một tiếng trong trẻo.

Từ tán cây anh đào, một đàn bướm đủ màu sắc ùa ra, rực rỡ như những đốm sáng sống động.

Có con xanh ngọc lấp lánh, có con vàng óng như nắng, có con tím mộng mơ.

Chúng bay lượn quanh Manh, luồn qua mái tóc ngắn của cô, vạt áo hoodie phấp phới trong gió.

Một con bướm đỏ nhỏ đậu lên vai cô, đôi cánh mỏng rung nhẹ như chào hỏi.Manh sững sờ, đưa tay chạm vào không khí, cảm nhận làn gió mát lành từ cánh bướm.

Nhưng chưa kịp định thần, Jas vung tay lần nữa.

Đàn bướm tụ lại dưới chân Manh, nâng cô từ từ bay lên không trung.

Gió lùa qua mặt, những cánh hoa anh đào xoáy theo vòng tròn quanh cô.

Manh hét lên, nửa kinh ngạc nửa sợ hãi:- Gì thế này?!

Thả tớ xuống đi!Jas bay lên theo, lơ lửng bên cạnh, cười toe toét: - Thấy chưa?

Tinh linh thật mà!

Cậu tin tớ chưa?Manh nắm chặt áo, tim đập thình thịch khi đàn bướm từ từ hạ cô xuống đất.

Cô thở hổn hển, nhìn Jas với ánh mắt vừa sợ vừa ngờ vực:Được rồi... tớ tin cậu là thật.

Nhưng mà... kỳ quá, tớ chưa quen được.Jas đáp xuống cạnh cô, nghiêng đầu nhìn Manh đầy tò mò:- Kỳ gì đâu!

Tớ vui lắm vì cậu thấy tớ.

Bao năm rồi, ngày nào tớ cũng ở đây, chào cậu, mà cậu cứ đi qua như không.

Hôm nay cậu vui hơn, nên mới cảm nhận được tớ.

Cậu còn gì thắc mắc thì cứ hỏi đi, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ là tinh linh thật mà!Manh lùi lại, vẫn còn e dè:- Ờ... chắc là không....Thấy thế Jas hào hứng hẳn lên, cô đưa đôi bàn tay bé nhỏ nằm lấy bàn tay có vẻ hơi thô ráp của Manh, khẽ hỏi:- Chúng ta làm bạn nhé?Manh nhìn lên nhìn Jas rồi nhìn xuống tay mình, có ý muốn rút về nhưng không dám: - Làm bạn?

Tớ... tớ chưa chắc nữa.

Cậu là tinh linh, tớ là người, khác quá.

Với lại tớ chưa từng nghe ai thấy tinh linh ngoài đời bao giờ.Jas nắm chặt tay Manh hơn, đôi mắt lấp lánh chân thành:- Khác gì đâu mà!

Tớ thích cậu vì cậu đặc biệt, cậu hay ngắm cây anh đào này, cậu không giống mấy người vội vã khác.

Tớ chỉ muốn trò chuyện với cậu thôi, không làm gì xấu đâu!Manh nhìn bàn tay nhỏ bé của Jas, cảm giác ấm áp kỳ lạ từ đó khiến cô dần thả lỏng.

Sau một lúc im lặng, cô khẽ gật đầu:- Ừ...

được rồi.Jas reo lên, nhảy nhót quanh Manh:- Yeah!

Cậu đồng ý rồi!

Tớ biết cậu sẽ thích tớ mà!Manh thở dài, nhìn đồng hồ:- Trễ rồi, tớ phải về đây.Nhưng vừa xoay người, cô nghe tiếng chân lích chích bám theo.

Jas lẽo đẽo chạy theo sau, đôi tay nhỏ xíu níu lấy mép áo hoodie của Manh:- Ơ, khoan đã!

Đừng bỏ tớ mà!

Cho tớ đi theo cậu với!Manh khựng lại, quay đầu nhìn Jas với vẻ miễn cưỡng:- Đi theo sao...?Jas chớp chớp đôi mắt lấp lánh, giọng nài nỉ:- Thì tớ không có nhà mà!

Tớ chỉ có cây anh đào thôi, nhưng tối lạnh lắm, ở đó buồn lắm.

Cho tớ theo cậu về nhà đi, tớ sẽ ngoan mà, không quậy đâu!Manh cau mày, không muốn đồng ý chút nào:- Nhà tớ không phải chỗ cho... tinh linh ở đâu.

Với lại, tớ không tự nguyện đâu đấy.- Đi mà, đi mà!

- Jas ôm chặt lấy cánh tay Manh, nhảy nhót như chú chim nhỏ.

- Tớ sẽ không làm phiền cậu đâu, hứa luôn!

Coi như cậu giúp một tinh linh đáng thương đi!Manh thở dài, hết cách chống cự trước sự dai dẳng của Jas.

Dù không bằng lòng, cô đành gật đầu miễn cưỡng:- Thôi được.

Nhưng nhà tớ còn có bà, cậu phải cư xử lễ phép đấy.

Bà không thích người ăn mặc phóng khoáng...

à không, kiểu giống chiếc áo cậu đang mặc vậy.

- Vừa nói cô vừa khẽ nhìn từ trên xuống dưới chiếc áo liền thân 2 dây màu trắng ngà, mỏng một chút nữa thôi có thể sẽ thấy cả bên trong của Jas.Jas cười toe toét, nhưng ánh mắt ngây ngô như chẳng hiểu Manh vừa nói gì.

Cô gật đầu lấy lệ, nét mặt vô tư lự khiến Manh không chắc Jas có thật sự nghe vào hay không.Trên đường về, Jas lẽo đẽo bám theo Manh, miệng líu lo không ngừng về cây anh đào, về những ngày nắng đẹp hay những đêm mưa buồn tẻ.

Manh chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu cho qua.

Khi đến trước cửa nhà – một căn nhà nhỏ cũ kỹ với mái ngói rêu phong – Manh dừng lại, quay sang Jas:- Đợi chút, tớ giới thiệu cậu với bà đã.Jas gật đầu, đứng yên sau lưng Manh, đôi tay đan vào nhau như cố tỏ ra ngoan ngoãn.

Manh đẩy cửa bước vào, bà cô – một người phụ nữ tóc bạc phơ, đang ngồi trên ghế mây đan – ngẩng lên nhìn:- Manh về rồi à?Manh hít một hơi, kéo Jas đứng cạnh mình, cố gắng giữ giọng tự nhiên:- Dạ, đây là Jas, bạn mới của cháu.

Cháu gặp cậu ấy trên đường, cậu ấy... không có chỗ ở, nên cháu dẫn về.Bà nhíu mày, nhìn quanh một lượt, rồi hỏi lại:- Bạn nào cơ?

Cháu đang nói với ai thế?Manh sững người, quay sang Jas.

Cô tiểu linh vẫn đứng đó, cười toe toét, vẫy tay chào bà một cách hồn nhiên.

Nhưng ánh mắt nghi hoặc của bà khiến Manh lạnh sống lưng.

Cô lắp bắp: - Dạ...

Jas, đứng ngay đây mà...Jas bật cười khúc khích, khẽ kéo tay áo Manh:- Hihi, tớ quên nói rồi.

Chỉ có cậu thấy tớ thôi!

Người khác không thấy được đâu.Manh trợn mắt, tim đập thình thịch.

Cô quay sang bà, vội vàng chữa cháy: - Dạ, không có gì đâu bà!

Cháu... cháu nói nhầm thôi.

Cháu hơi mệt, lên phòng nghỉ chút đây ạ!Không đợi bà kịp hỏi thêm, Manh nắm tay Jas kéo tuột lên cầu thang, lao thẳng vào phòng mình.

Cánh cửa vừa đóng sầm lại, cô quay sang Jas, giọng hoảng hốt:- Cậu nói gì cơ?

Chỉ mình tớ thấy cậu?

Sao cậu không nói sớm?!Jas nhún vai, ngồi phịch xuống sàn, đôi chân nhỏ đung đưa:- Tớ quên mất!

Tại tớ vui quá mà.

Với lại, có sao đâu, chỉ cần cậu thấy tớ là đủ rồi!Manh ôm đầu, ngồi thụp xuống giường, cố gắng bình tĩnh lại.

Jas nghiêng đầu nhìn cô, cười tinh nghịch:- Này, đừng căng thẳng thế chứ!

Tớ ở đây với cậu, vui mà!

Kể tiếp chuyện hôm nay của cậu đi, tớ muốn nghe thêm về cô bạn đạp xe kia!Manh thở dài, liếc nhìn Jas.

Dù vẫn còn hoang mang, cô không thể phủ nhận sự hiện diện kỳ lạ nhưng ấm áp của tiểu linh này.

Có lẽ, cuộc sống của cô từ giờ sẽ không còn đơn độc nữa – dù là với Lin hay với một tinh linh nhỏ bé, dai dẳng như Jas.
 
Back
Top Bottom