[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 125,206
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Gl] Gió Lặng, Mặt Trời Xa - Mặt Trời Nhỏ
Chương 75: Lời nguyện ước
Chương 75: Lời nguyện ước
"Nụ hôn khẽ khàng lưu lại trên môi lạnh giá.
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi đau hóa thành quyết tâm, nguyện một lần ôm trọn mọi vết thương thay người."
Tiếng sóng như rút lui về xa, chỉ còn tiếng gió quất rát qua tai.
Dao từ phía sau len lỏi qua đám đông, vừa kịp thấy Tô Mộc Vy gục xuống ôm chặt lấy Lục Thanh Di thì cả người cô nàng cũng chết sững.
Một thoáng, cổ họng Dao nghẹn lại, bàn tay lạnh toát.
Nhưng phản xạ bừng lên nhanh, cô vọt tới nhóm cứu hộ, giọng run mà vẫn cố ép cho rõ ràng, dứt khoát."
Anh... tình hình sao rồi ạ?
Cô ấy... cô ấy có cứu được không?"
Một anh cứu hộ mặt còn lấm tấm nước biển kéo khẩu trang xuống, thở gấp:
"Có lẽ không sao đâu cô, nhưng phải đưa vào bệnh viện kiểm tra ngay.
Xe cấp cứu đến rồi."
Anh cứu hộ đưa tay chỉ về phía con đường ven biển.
Dao quay đầu theo hướng chỉ, đèn đỏ nhấp nháy cắt đôi màn sương, một chiếc xe cấp cứu đã dừng lại, cửa sau bật mở, bác sĩ và y tá lao xuống, đẩy cáng thẳng về phía bãi cát."
Vy!"
Dao quay phắt lại, lao đến quỳ xuống bên cạnh, hai tay chụp lấy vai bạn.
"Cậu nghe tớ, ngồi dậy đi để bác sĩ kiểm tra."
Tô Mộc Vy như không nghe, cánh tay vẫn ôm chặt Lục Thanh Di, mặt áp vào mái tóc ướt sũng của người nằm bất động, tiếng nấc nghẹn bật lên.
Dao siết chặt hơn, giọng bỗng cao vút vì gấp gáp:
"Vy!
Di chưa đi đâu!
Nghe tớ nói không, Di chưa đi!
Cậu phải tránh ra để bác sĩ kiểm tra cho cậu ấy!"
Hai từ "chưa đi" xuyên qua màn sương đặc quánh trong đầu Tô Mộc Vy.
Vòng tay nàng khựng lại, run rẩy nới dần.
Dao nhân lúc ấy tách nàng ra, một tay đỡ sau lưng nàng.
Cô nàng hạ giọng, kéo Tô Mộc Vy sát vào mình, giọng vẫn còn run nhưng cố dịu đi:
"Bình tĩnh nào...
Di không sao đâu, cậu ấy chưa chết."
Tô Mộc Vy run bần bật, đôi môi tím lại, mắt vẫn dán vào gương mặt trắng bệch của Lục Thanh Di, sợ chỉ cần rời mắt một giây thôi cô sẽ biến mất.
Dao ôm lấy vai bạn mình, ép nàng lùi sang bên.
Đúng lúc ấy, hai y tá và một bác sĩ đã quỳ xuống bên Lục Thanh Di, thao tác nhanh và gọn: kiểm tra đồng tử, bắt mạch, đặt lại mặt nạ oxy.
Một y tá vừa quấn mền nhiệt vừa nói to:
"Nhấc lên cáng.
Một... hai... ba!"
Thân thể ướt sũng của Lục Thanh Di được nâng lên, đặt ngay ngắn lên cáng.
Những giọt nước từ mái tóc cô rơi xuống, vỡ tan trên mặt cáng inox lạnh buốt.
Bác sĩ vừa giữ mặt nạ, vừa quay đầu hỏi nhanh, giọng vang giữa gió:
"Ai là người nhà?"
Tô Mộc Vy bật đứng dậy, giọng khản đặc nhưng chắc nịch:
"Để...
để em lên!
Em sẽ đi cùng!"
Một y tá ra hiệu: "Theo chúng tôi!"
Rồi xoay cáng, lao về hướng xe cấp cứu.
Tô Mộc Vy chạy sát bên, bàn tay run rẩy nắm vào thanh cáng như sợ nó trôi tuột khỏi tầm với.
Cửa sau xe bật rộng, người ta đẩy cáng trượt lên ray, khóa "cạch" một tiếng.
Trước khi leo lên, nàng ngoái lại, ánh mắt đỏ hoe.
Dao vẫy tay dằn từng chữ:
"Vy, giữ bình tĩnh.
Gặp ở bệnh viện."
Nàng gật, cắn chặt môi, rồi nhảy lên xe.
Cánh cửa đóng sầm.
Tiếng còi hú xé ngang màn sương, chiếc xe lao đi.Dao đứng yên đúng một nhịp thở.
Rồi rút điện thoại:
"Minh!
Đến bệnh viện Kiến Hòa ngay!
Di đang được chuyển vào đó.
Ừ, bây giờ!
Tớ bắt taxi theo sau."
Cúp máy, Dao chạy đi hỏi thăm một chút sau đó chạy đến chiếc taxi vừa chở hai người tới, mở cửa sầm một cái.
Ánh mắt Dao dán chặt theo đốm đèn đỏ đang dần nhỏ lại ở khúc cua xa.Tiếng còi hú chói tai vang vọng trong không gian còn mờ sương, xuyên qua từng lớp sóng biển xé toạc bầu trời tĩnh lặng của buổi sáng tinh mơ.
Trong xe cấp cứu, ánh đèn neon trắng hắt xuống gương mặt tái nhợt của Lục Thanh Di, làm da cô càng thêm trắng toát đến đáng sợ.
Cô nằm im, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dính nước, hơi thở thoi thóp khe khẽ phập phồng dưới mặt nạ oxy mới được y tá đeo vào.Tô Mộc Vy ngồi sát bên cạnh, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay lạnh buốt đến mức giống như đang nắm một khối băng.
Ngón tay nàng vô thức vuốt nhẹ dọc theo mu bàn tay mảnh mai kia, cố tìm một chút hơi ấm còn sót lại, nhưng tất cả chỉ là sự lạnh giá khiến nàng run lên.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, viền mi sưng mọng, hàng nước mắt chưa kịp khô lại nối tiếp nhau tràn ra, ướt đẫm gò má.Nàng cúi đầu, thầm thì cầu nguyện, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nàng nghe thấy:
"Xin đừng bỏ em... xin Di hãy mở mắt ra...
Mọi đau khổ, mọi gánh nặng...
để em gánh cùng, xin đừng một mình như vậy nữa."
Bác sĩ và hai y tá ngồi sát bên, vừa kiểm tra mạch đập vừa điều chỉnh bình oxy, ánh mắt họ tập trung đến mức nghiêm trọng, tiếng dụng cụ va vào nhau lách cách.
Xe lao vút đi, bánh xe rẽ nước tung tóe.
Bên ngoài, bầu trời xám xịt dần chuyển sang sáng bạc, nhưng ánh sáng ấy không hề ấm áp, chỉ thêm lạnh lẽo tựa như muốn nuốt trọn mọi hy vọng cuối cùng.Khoảng mười lăm phút sau, xe cấp cứu rít lên một tiếng chói tai rồi dừng hẳn trước cổng bệnh viện.
Cửa sau mở ra, bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy cáng xuống.
Tô Mộc Vy lập tức lao theo mà chẳng kịp cảm nhận cái lạnh đang thấm vào.
Nàng cúi người chạy sát bên cạnh, nắm lấy thanh cáng không buông, ánh mắt không rời khỏi gương mặt trắng nhợt đang chìm trong oxy kia.Khi đến cửa phòng cấp cứu, một y tá quay lại, giọng dứt khoát:
"Người nhà vui lòng đợi bên ngoài.
Không thể theo vào được."
Tô Mộc Vy sững lại, đôi mắt mở lớn.
Nàng vẫn định bước theo nhưng bàn tay y tá đã ngăn lại, cánh cửa dần khép sầm trước mặt.
Khoảnh khắc cánh cửa trắng lạnh lẽo đóng kín, nàng đứng ngây ra, bàn tay rơi thõng xuống, nước mắt lại trào ra lần nữa.Đúng lúc ấy, tiếng gọi hối hả vang lên:
"Vy!
Di sao rồi?"
Minh và Lam đã chạy đến, thở hổn hển, gương mặt cả hai đầy mồ hôi và lo lắng.
Minh nhìn quanh, ánh mắt đỏ ngầu vì một đêm không ngủ, giọng gấp gáp.
Tô Mộc Vy chỉ khẽ lắc đầu, môi run run không nói được gì, bàn tay chỉ vào cánh cửa phòng cấp cứu đang khép chặt.Dao cũng vừa vội vã chạy đến, thấy nàng ngồi phịch xuống ghế chờ, đôi vai nhỏ vẫn run lên vì mệt mỏi và sợ hãi.
Dao lập tức quỳ xuống trước mặt nàng, hai tay đỡ lấy cánh tay bạn mình, giọng gấp gáp:
"Vy, nghe tớ nói này.
Lúc nãy tớ có hỏi mấy người ở đó rồi.
Họ nói khi Di bước xuống biển thì có một chú ngư dân ở gần đó đã kịp thời lao đến kéo lên, rồi đội cứu hộ tới ngay lập tức.
Như vậy là... chắc chắn sẽ không sao đâu.
Cậu ấy còn cơ hội mà."
Tô Mộc Vy ngẩng mặt lên nhìn Dao, đôi mắt rưng rưng ngấn nước, môi run run nhưng chẳng thể thốt nổi một lời.Lam lúc này ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, bàn tay nhỏ ôm lấy khuôn mặt.
Nước mắt cô bé rơi không ngừng, từng giọt lăn dài trên gò má, rơi xuống bàn tay lạnh buốt.
Toàn thân Lam run lên từng cơn, nỗi sợ hãi bóp nghẹt lồng ngực.
Đây đã là lần thứ hai cô bé phải ngồi ngoài phòng cấp cứu, nhìn chị mình giành giật sự sống từ tay thần chết.
Cái cảm giác ấy quá quen, nhưng cũng quá khủng khiếp.
Lần đầu đã là ác mộng, lần này... nếu chị không tỉnh lại nữa thì sao?
Nếu lần này thật sự biến mất khỏi thế giới này... thì cô bé sẽ biết phải làm sao?Lam cúi đầu, đôi vai nhỏ bé run lên, môi mím chặt để không bật thành tiếng nức nở, nhưng hàng nước mắt vẫn tuôn ra như mưa, nhòe đi mọi thứ trước mắt.Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở với âm thanh "cạch" nặng nề, đánh thức cả dãy hành lang vốn đang im phăng phắc.
Vị bác sĩ bước ra, khẩu trang được kéo xuống để lộ khuôn mặt còn vương mệt mỏi.
Cả nhóm gần như đồng loạt bật dậy, mắt ai cũng đỏ ngầu, nín thở chờ đợi.
Minh lao tới đầu tiên, giọng run mà gấp gáp:
"Bác sĩ... cô gái bên trong đó thế nào rồi ạ?"
Ông đưa mắt nhìn từng gương mặt trước mặt, giọng chậm rãi nhưng rõ ràng:
"Cô ấy may mắn lắm.
Nước chưa kịp tràn vào phổi quá nhiều, chỉ bị ngạt một chút và kiệt sức.
Hiện tại vẫn chưa tỉnh ngay được, nhưng để nghỉ ngơi, hồi phục thì sẽ ổn thôi.
Một lát nữa chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân về phòng bệnh, mọi người có thể vào thăm."
Những lời ấy tựa mưa rơi xuống mảnh đất khô nứt.
Cả bọn đồng loạt thở ra một hơi dài, đôi vai buông lỏng, ánh mắt cuối cùng cũng lóe lên chút ánh sáng.
Dao ôm chặt lấy Tô Mộc Vy, mỉm cười mà nước mắt vẫn còn lăn dài:
"Thấy chưa, Vy?
Cậu ấy sẽ ổn thôi...
Di lì lắm, không bỏ rơi tụi mình đâu."
Minh vuốt mồ hôi trên trán, thở hắt ra rồi gật đầu lia lịa:
"May quá... may quá rồi.
Tớ thật sự sợ lần này... không kịp."
Tô Mộc Vy vẫn chưa thể thốt nên lời.
Nàng ngẩng lên nhìn bác sĩ thêm lần nữa, đôi mắt đỏ hoe long lanh như cầu xin được khẳng định lại:
"Thật... thật sự sẽ không sao chứ ạ?"
Bác sĩ khẽ gật đầu, giọng chắc nịch:
"Ừ, yên tâm đi.
Cô ấy còn trẻ mà, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ hồi phục."
Tô Mộc Vy mím môi, cả cơ thể nàng như vừa thoát khỏi vực sâu.Minh lúc này vội nói:
"Được rồi, tớ sẽ đi làm thủ tục nhập viện cho Di.
Mọi người theo y tá qua phòng bệnh trước đi, để tớ lo bên ngoài."
Dao gật đầu, dìu Tô Mộc Vy đi.
Lam lặng lẽ đi bên cạnh, mắt vẫn không rời khỏi cánh cửa vừa khép lại sau lưng bác sĩ.
Cả ba men theo hành lang sáng trắng, mùi thuốc sát trùng phảng phất, những bước chân nặng nề vang vọng giữa khoảng không im lìm.Y tá hướng dẫn cả ba đến một phòng bệnh ở cuối dãy.
Dao bước lên trước, bàn tay nắm chặt lấy tay nắm cửa, hít vào một hơi rồi đẩy ra.
Tiếng bản lề kêu "cót két" vang lên trong không gian tĩnh lặng.Phòng bệnh giản dị, bốn bức tường trắng loang lổ vệt thời gian, mùi thuốc sát trùng quyện cùng hương hoa dưới công viên phảng phất qua khung cửa sổ khép hờ.
Hai chiếc giường kê song song, ngăn cách bởi một tấm rèm xanh nhạt.
Giường gần cửa có vài bộ quần áo xếp gọn trên tủ đầu giường, chắc là của bệnh nhân khác đã ra ngoài.Ba người chậm rãi tiến vào, vén nhẹ tấm rèm.
Khoảnh khắc ấy, cả không gian dường như lắng lại. :ục Thanh Di nằm yên trên giường, gương mặt trắng bệch.
Bộ đồ bệnh nhân màu xanh lá khoác trên thân hình gầy gò, mái tóc vẫn còn ẩm bết lại quanh gò má.
Trên mu bàn tay gắn kim truyền dịch, từng giọt nước nhỏ xuống đều đặn, lặng lẽ.Dao kéo chiếc ghế bên bàn lại, đặt sát giường, rồi nhẹ nhàng dìu Tô Mộc Vy ngồi xuống.
Lam đứng cạnh, đôi mắt đỏ hoe dõi theo.
Nàng chậm rãi nâng bàn tay lạnh lẽo kia lên, đặt gọn vào lòng bàn tay mình, ngón tay khẽ vuốt ve từng khớp xương nhỏ bé.
Đôi mắt nàng lại nhòe đi, hốc mắt đỏ rực vì đã khóc quá nhiều.Dao nhìn sang, thấy bầu không khí nặng nề đến mức có thể bóp nghẹt hơi thở.
Trong lòng cô nàng cũng dâng lên từng cơn nghẹn đắng, hình ảnh Lục Thanh Di nằm đó với gương mặt trắng bệch khiến trái tim Dao thắt lại.
Nhưng nhìn Tô Mộc Vy ngồi bất động, bàn tay nhỏ bé run run ôm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lục Thanh Di, đôi mắt đỏ hoe vẫn không chớp, Dao không đành lòng để im lặng kéo dài thêm.Dao cố mỉm cười, cất giọng dịu dàng xen lẫn chút pha trò, mong phá tan màn sương u ám:
"Vy, cậu đừng lo quá, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại.
Có khi lát nữa mở mắt ra còn trách tụi mình khóc lóc làm phiền ấy chứ."
Dao vừa nói vừa khẽ nhún vai cười gượng, nhưng giọng lạc đi vì run.
Lam gật nhẹ, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn chị gái trên giường bệnh.Tô Mộc Vy không đáp, chỉ ngồi im lặng.
Cái im lặng của nàng khiến Dao và Lam đứng cạnh cũng chẳng dám nói thêm gì.
Trong căn phòng bệnh chỉ còn tiếng máy truyền dịch nhỏ giọt đều đều, và ánh mắt của Tô Mộc Vy vẫn khóa chặt vào gương mặt đang ngủ say của người con gái nằm đó.Cánh cửa phòng bệnh khẽ vang lên một tiếng cạch nhỏ, Minh đẩy cửa bước vào.
Cậu vừa bước vừa khẽ cười, dù khóe môi run run cũng không che giấu được vẻ căng thẳng trong ánh mắt.
Minh đảo mắt một lượt, nhìn thấy Tô Mộc Vy ngồi sát mép giường nắm chặt tay Lục Thanh Di, Lam đứng lặng yên cạnh bên, còn Dao thì đứng ở phía đầu giường, bầu không khí trầm lắng đến nặng nề.
Cậu hắng giọng, cố ý pha chút tươi sáng trong giọng nói:
"Trời đất, sao ai cũng mặt mày như đưa đám thế này?
Di mà thấy được chắc sẽ càm ràm tụi mình dữ lắm đấy.
Cậu ấy vẫn ổn mà, bác sĩ nói vậy rồi còn gì."
Dao nhếch môi cười theo:
"Ừm đúng rồi.
Với lại, lúc cậu ấy tỉnh chắc đói bụng lắm.
Hay là tụi mình tranh thủ về nhà chuẩn bị ít đồ ăn.
Bác sĩ cũng nói Di bị kiệt sức mà.
Về tới Kiến Hòa rồi, tớ sẽ về nhờ mẹ nấu thêm vài món tẩm bổ, tiện mua thêm ít đồ dùng cá nhân cho cậu ấy nữa."
Minh gật đầu ngay:
"Ý hay đó.
Ăn cháo gà hay canh nóng thì mau hồi phục hơn.
Cũng cần mua thêm quần áo cho Di thay nữa, chỉ có mỗi bộ bệnh nhân thì không ổn."
Dao xoay sang Tô Mộc Vy, giọng mềm mỏng:
"Vy, cậu đi về cùng bọn tớ nha?
Vừa nghỉ một chút, vừa lấy thêm đồ, rồi quay lại cũng không muộn."
Nhưng nàng vẫn ngồi im, tay không rời khỏi tay cô, ánh mắt dán chặt vào gương mặt đang yên lặng kia.
Giọng nàng khàn khàn, nhỏ nhưng kiên định:
"Các cậu cứ đi đi... mình ở lại với Di.
Mình không đi đâu hết."
Không khí lại trùng xuống.
Dao và Minh đưa mắt nhìn nhau, trong ánh nhìn thoáng chút bất lực.
Minh khẽ nhún vai, như ngầm nói "thôi, để cậu ấy thế đi".
Dao thở hắt ra, rồi ngồi xuống cạnh nàng, tay đặt nhẹ lên vai bạn, giọng nghiêm túc:
"Vy... tớ hiểu cậu lo cho Di.
Nhưng cậu đã thức trắng cả đêm qua, còn chạy tới chạy lui tìm kiếm, đến giờ chẳng ăn uống gì.
Cậu cứ thế này thì khi Di tỉnh lại, cậu lại ngất trước mặt cậu ấy thì làm sao?
Bây giờ bọn tớ để cậu ở lại với cậu ấy ,nhưng tối nay, nếu Di vẫn chưa tỉnh, để Minh vào đây thay cậu, còn cậu thì về nhà ngủ một giấc.
Cậu có sức thì mới chăm sóc được Di chứ."
Tô Mộc Vy khẽ "ừm" một tiếng, rõ ràng nàng chẳng nghe lọt những lời trấn an ấy, chỉ buông ra một tiếng đáp cho có lệ.Dao nhìn thấy thì khẽ lắc đầu, ánh mắt mệt mỏi mà bất lực.
Cô nàng đứng dậy, quay sang Minh, khẽ gật, rồi lại cúi xuống nói với nàng:
"Thôi được rồi... vậy bọn tớ đi nha.
Yên tâm đi, lát nữa tớ sẽ đem đồ ăn tới cho cậu và Di.
Nếu tối nay Di chưa tỉnh, thì nhất định phải để Minh thay ca, nghe rõ chưa?"
Dao nói xong, khẽ kéo tay Lam định bước ra.
Nhưng Lam vừa bị kéo đi đã giãy mạnh, đôi mắt đỏ hoe, giọng vỡ ra đầy bướng bỉnh:
"Em không muốn đi!
Em muốn ở lại với chị Di...
Em không bỏ chị ấy lại đâu!"
Dao thấy Lam giãy nảy lên thì khựng lại một chút, sau đó thay vì nghiêm giọng như với Tô Mộc Vy ban nãy, cô nàng bật ra một nụ cười nửa đùa nửa dỗ dành, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô bé:
"Trời ạ, em gái ơi!
Này, nghe chị đi, Vy ở lại canh rồi, Di không biến mất nữa đâu mà lo.
Em theo chị ra ngoài cho biết Kiến Hòa thế nào.
Mình đi làm một vòng rồi quay lại ngay, chị không bán em đi đâu mà sợ."
Dao vừa nói vừa kéo nhẹ cánh tay Lam, nửa lôi đi nửa trêu đùa, giọng cố tình pha chút dí dỏm:
"Đi thôi nào, đi với chị, lát nữa có khi còn được ăn cháo gà mẹ chị nấu đấy.
Ở lì trong này thì chỉ có ngửi mùi thuốc sát trùng thôi, chẳng vui gì đâu."
Lam ngước lên, nước mắt vẫn rưng rưng, môi khẽ mím lại, nhưng không phản ứng mạnh mẽ như ban nãy nữa.
Dao tranh thủ nháy mắt một cái:
"Chị mà bỏ em lại không cho em ăn uống gì, Di tỉnh lại sẽ tính sổ với chị mất.
Giờ đi với chị, vừa đi vừa kể chuyện cho chị nghe, coi như đi dạo giải khuây một vòng vậy."
Lam cắn môi, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn về phía giường bệnh, nhưng bàn tay nhỏ cuối cùng cũng để yên trong tay Dao, để Dao kéo đi.Cánh cửa khép lại, tiếng bước chân Dao và Lam dần xa trong hành lang dài, để lại căn phòng bệnh rơi vào tĩnh lặng.
Ánh đèn huỳnh quang trên trần hắt xuống một màu trắng nhợt, hệt như lớp sương mờ phủ lên cả không gian.
Giờ đây chỉ còn lại hai người, một người lặng im trong giấc ngủ sâu, một người ngồi bên cạnh run run nắm chặt tay kia, bấu víu vào sự tồn tại mong manh ấy.Nếu như hôm nay không có người ngư dân ấy...
Nếu như không kịp kéo cô từ lòng biển lên... thì có phải bây giờ, tất cả đã là quá muộn rồi không?
Có phải nàng đã mất cô, mất đi một nửa linh hồn của mình mãi mãi không?Hình ảnh trên bãi cát sáng nay lại ùa về, khắc sâu trong tim nàng.
Giây phút thấy cô nằm bất động, mái tóc ướt sũng phủ lên gương mặt trắng bệch, mắt nhắm nghiền, đôi môi tím tái... khoảnh khắc ấy, tim nàng bị xé toạc thành hàng trăm mảnh vụn, từng mảnh vỡ xoáy sâu vào lồng ngực, khiến nàng nghẹt thở đến mức gần như ngã quỵ.
Cả đời này nàng không muốn lặp lại khoảnh khắc ấy thêm một lần nào nữa.Bàn tay nàng run run nâng tay cô lên, áp nhẹ vào má mình.
Sau đó cúi xuống, đặt một nụ hôn run rẩy lên mu bàn tay ấy, hệt như đang hôn lên một mảnh thủy tinh mong manh, sợ rằng chỉ cần mạnh tay thôi nó sẽ vỡ tan tành.
Rồi nàng dụi mặt vào tay cô như một con mèo nhỏ tìm kiếm hơi ấm, mùi thuốc sát trùng cay nồng quanh đó cũng chẳng thể át được cảm giác lạnh buốt len vào tim nàng.Thời gian trôi đi chậm chạp, ánh nắng ngoài cửa sổ dần thay màu, từ xám bạc sang vàng nhạt, đến khi về chiều.
Tiếng đồng hồ treo tường nhích từng nhịp, tiếng truyền dịch nhỏ giọt đều đều, tất cả gom lại thành bản nhạc lặng lẽ mà dày đặc, mỗi giây trôi qua dài như thế kỷ.Tiếng cửa phòng khẽ 'cạch' một cái, Dao và Lam bước vào.
Dao đi trước, vừa thấy Tô Mộc Vy vẫn ngồi nguyên tư thế ấy từ sáng đến giờ, trong lòng thoáng nhói lên.
Cô nàng khẽ thở dài, nhưng nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt, nặn một nụ cười tươi để xua bớt không khí u ám.
Dao giơ túi đồ trong tay lên, giọng cố tình vui vẻ vang vọng trong phòng:
"Ê, Vy, nhìn nè!
Mẹ tớ nghe tin liền hì hục nấu cho tụi mình một nồi cháo thịt với canh gà đó nha.
Đặc biệt lắm đó, hai bình giữ nhiệt còn nóng hổi luôn.
Mau lại ăn thử đi, ngon lắm!"
Dao vừa nói vừa đặt túi đồ lên bàn, lôi từng bình giữ nhiệt ra.
Hương gà thơm phức tỏa ra, lấn át cả mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh.
Nhưng Tô Mộc Vy chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào không khí:
"Hai người ăn trước đi... mình chưa đói."
Không khí trong phòng lại rơi vào trầm mặc.
Dao khựng một nhịp, ánh mắt thoáng xót xa khi nhìn dáng vẻ gầy gò, bờ vai run lên vì kiệt sức của bạn mình.
Rồi chẳng kìm nén được nữa, cô chống tay xuống bàn, lớn giọng hẳn lên, khiến cả phòng vang lên một tiếng chấn động bất ngờ:
"Vy!
Cậu đang làm cái gì thế?
Không chịu nghỉ ngơi cũng không chịu ăn uống...
Cậu nghĩ ngồi đây cả ngày không chợp mắt, không ăn một miếng thì Di sẽ tỉnh lại ngay à, rồi khi tỉnh lại cậu ấy sẽ vui à?
Không!
Tới lúc đó cậu ngất ra đấy thì sao?"
Âm cuối bật ra khàn khàn, vừa tức giận vừa xót xa.
Dao nói xong thì quay mặt đi, mím môi thật chặt, sợ mình sẽ bật khóc.Lam đứng phía sau giật bắn người, tim đập thình thịch.
Cô bé chưa bao giờ nghe Dao quát lớn như vậy.
Lam ngập ngừng bước lại gần, ngón tay xoắn lấy vạt áo, đôi má đỏ bừng vì ngại ngùng.
Cô bé nhớ lại hình ảnh Tô Mộc Vy sốt sắng tìm chị mình khắp nơi, rồi bật khóc nức nở trước cửa phòng cấp cứu, và giờ đây vẫn ngồi run rẩy canh bên giường chị mình không rời.
Trong lòng thầm nghĩ
"Người này... chắc chắn thật lòng.
Cảm giác sợ hãi và lo lắng kia không thể giả dối được."
Lam khẽ hít một hơi, giọng lí nhí, ngại ngùng:
"Chị Vy... chị nên ăn chút gì đó đi.
Rồi nghỉ một lát...
để...
để em chăm chị Di một lúc cho."
Tô Mộc Vy thoáng giật mình khi nghe giọng Lam, nàng quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt ngại ngùng nhưng kiên định của cô bé.
Dao vẫn đứng bên cạnh, hai tay khoanh lại, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng run lên vì lo lắng.
Hai giọng nói, một gắt gỏng trách móc, một khẽ khàng nài nỉ, hòa vào nhau kéo nàng ra khỏi cơn u mê.Nàng cúi đầu, hơi thở run rẩy, rồi thở hắt ra một tiếng, giọng khàn đặc:
"Được rồi... tớ sẽ ăn.
Nhưng tớ nói trước, tớ sẽ không đi đâu cả.
Chỉ khi nào Di tỉnh lại, kể hết mọi chuyện cho tớ nghe, thì tớ mới yên tâm được."
Dao nghe thế thì mím môi, rồi thở phào nhẹ nhõm, như vừa gỡ được một tảng đá trong ngực.
Cô nàng vội cười tươi trở lại, giọng dịu đi:
"Thế cũng được.
Cậu chịu ăn là tốt rồi.
Thôi, qua đây, tớ múc cháo cho.
Mẹ tớ nấu đó, không ăn hết là tớ méc mẹ đấy nha."
Dao vừa nói vừa nhanh nhẹn mở bình giữ nhiệt, múc cháo ra cái chén sứ nhỏ mang theo.
Hương thịt nóng hổi bốc lên, lan tỏa khắp căn phòng.
Cô nàng còn để sẵn một phần riêng, cẩn thận chừa lại trong bình giữ nhiệt cho Lục Thanh Di.
Rồi chẳng cho Tô Mộc Vy kịp làm gì, Dao kéo nàng ra khỏi mép giường, ấn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bàn."
Ngồi đây, ăn đi.
Tớ giám sát cậu, liệu mà ăn cho hết đó."
Tô Mộc Vy cầm lấy chén cháo, đôi tay vẫn run khẽ.
Nàng ngước nhìn cô lần nữa rồi mới đưa thìa lên môi.Lam ngồi xuống chiếc ghế mà Tô Mộc Vy vừa đứng dậy, đôi mắt dõi theo gương mặt chị gái đang yên lặng trên giường bệnh.
Trái tim cô bé đập thình thịch, vừa nhẹ nhõm vừa lo âu.
Như nhớ ra điều gì, Lam lập tức lấy điện thoại trong túi áo, ngón tay run run lướt qua danh bạ rồi bấm gọi cho chị Linh.Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng chị Linh đầy căng thẳng:
"Lam!
Có tin gì của Di chưa?
Em nói mau đi!"
Lam nghe mà cổ họng nghẹn lại, nước mắt dâng lên, vội vàng kể hết mọi chuyện: từ lúc tìm thấy Lục Thanh Di ngoài bãi biển, rồi đưa vào bệnh viện, đến lúc bác sĩ trấn an rằng hiện tại chỉ bị ngạt nước và kiệt sức.
Giọng cô bé run lên theo từng câu, sợ chỉ cần thở gấp thêm một chút thì tất cả sẽ vỡ òa.Ở đầu dây bên kia, chị Linh thở phào một hơi thật dài.
Giọng chị dịu đi, vẫn còn run nhưng đã nhẹ nhõm hơn:
"Không sao là tốt rồi...
May quá.
Mấy ngày này chị sẽ giải quyết công việc thay Di, nên nhờ em chăm sóc Di giúp chị nha.
Khi nào Di tỉnh lại và hồi phục, gọi cho chị ngay, chị sẽ đến đón hai đứa về."
Lam cắn môi, khẽ dạ một tiếng, giọng chắc nịch:
"Em biết rồi, chị yên tâm."
"Ừ, ngoan.
Vậy chị cúp máy đây."
Giọng chị Linh vẫn còn vương nặng nề nhưng đã bớt căng thẳng hơn, rồi ngắt cuộc gọi.Trong phòng bệnh, thời gian trôi đi chậm rãi.
Tô Mộc Vy ăn xong chén cháo, liền quay trở lại ngồi bên giường Lục Thanh Di, tay cẩn thận cầm lấy khăn sạch, nhẹ nhàng lau từng ngón tay lạnh giá của cô, ánh mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt ấy.Lam lúc này đã đứng dậy, không thể ở yên được nữa.
Cô bé đi tới đi lui trong phòng, rồi khẽ liếc nhìn rổ trái cây đặt ở góc tủ.
Như tìm thấy việc gì để làm, Lam cầm lấy quả táo, đi ra bồn rửa nhỏ trong góc phòng.
Nước từ vòi chảy ra, tiếng róc rách vang lên, át đi phần nào bầu không khí nặng nề.
Cô bé cẩn thận gọt từng đường dao, bàn tay nhỏ run nhẹ, nhưng động tác ngày càng ổn định.
Một lúc sau, những lát táo mỏng xếp ngay ngắn trên đĩa trắng, hương thơm ngọt lan khắp phòng.Trong khi đó, Dao lại tìm được một "đồng minh" mới để phá vỡ sự im lặng.
Bà bác nằm giường bên cạnh vừa đi dạo về, thấy đám trẻ tụ tập thì tò mò bắt chuyện.
Bà nheo mắt nhìn rồi khẽ hỏi:
"Cô gái này là em của cháu à?
Xinh thế, mà sao nằm li bì chưa tỉnh thế kia?"
Dao nhanh nhảu đáp, giọng vẫn mang chút tếu táo thường ngày:
"Dạ, không phải đâu ạ, cậu ấy là bạn cháu.
Tụi cháu vừa tìm được cậu ấy ngoài biển sáng nay, cậu ấy kiệt sức nên chưa tỉnh thôi ạ."
Bà bác nghe thế thì lắc đầu thở dài, ánh mắt thoáng xót xa:
"Đẹp đẽ thế kia, đời còn dài, còn bao nhiêu thứ để sống, sao lại tự làm khổ mình."
Dao cười gượng, chắp tay sau lưng, cố pha thêm chút hài hước để bầu không khí bớt u ám:
"Dạ, cháu cũng nghĩ vậy đó bác.
Nhưng bạn cháu cứng đầu lắm, ai khuyên gì cũng chẳng chịu nghe.
Chắc phải đợi cậu ấy tỉnh lại, tụi cháu thay nhau... lải nhải cả ngày thì may ra mới ngoan ngoãn."
Bà bác khẽ cười, giọng đùa vui, vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phái Tô Mộc Vy:
"Khổ cho mấy đứa rồi.
Nhưng mà nhìn cách mấy đứa chăm sóc thế này, nhất là con bé kia, bác tin cô bé ấy không nỡ phụ tấm lòng của bạn bè đâu."
Dao nghe thế thì mắt sáng lên, cười tươi:
"Thế là cháu có thêm đồng minh rồi, cậu ấy tỉnh lại mà không chịu nghe lời, cháu sẽ đè cậu ấy ra dạy dỗ một trận mới được."
Tiếng trò chuyện rộn rã giữa Dao và bác gái lan trong phòng, khiến bầu không khí dịu lại đôi phần.
Lam cũng mang đĩa trái cây gọt xong đặt lên bàn, khẽ mỉm cười với Tô Mộc Vy, dù nàng chỉ khẽ gật đầu cảm ơn rồi lại cúi xuống lau tay cho Lục Thanh Di.Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở lần nữa.
Minh xuất hiện, tay xách theo một túi lớn đầy đồ cá nhân mới mua cho Lục Thanh Di: quần áo sạch, khăn mặt, bàn chải, cả đôi dép mới.
Cậu cười hiền, giọng vui vẻ vang lên:
"Đây, tớ mang đủ cả rồi."
Dao lập tức đón túi đồ, lục lọi bên trong, vừa làm vừa trêu:
"Ồ, Cậy đúng là chu đáo ghê.
Đến cả dép mới cũng mua, sợ Di tỉnh lại rồi mắng cậu à?
Ở chung với cậu bấy lâu cũng chưa thấy cậu chăm sóc tớ như vậy à nha."
Minh cười gượng, gãi đầu:
"Thì... cậu ấy vốn hay khó tính mà.
Tớ chuẩn bị trước cho chắc."
Không khí trong phòng lại rộn ràng hơn, Dao và Lam như hai chị em lâu ngày gặp lại, tíu tít hỏi nhau đủ chuyện, lúc thì trêu đùa Minh, lúc lại đùa giỡn với bác gái giường bên.
Minh cũng góp lời, thỉnh thoảng cười lớn.Chỉ có Tô Mộc Vy là vẫn trầm lặng, ngồi cạnh giường, cẩn thận lấy khăn ấm lau cho Lục Thanh Di, thỉnh thoảng điều chỉnh lại ống truyền dịch.
Nàng tách biệt khỏi vòng trò chuyện ấm áp kia, ánh mắt chưa một lần rời khỏi gương mặt nhợt nhạt trên giường bệnh tựa như tất cả thế giới ngoài kia chẳng còn quan trọng bằng hơi thở mong manh của người trước mặt.Ánh sáng đèn trong phòng bệnh đã dịu bớt, chỉ còn những dải sáng trắng hắt xuống nhợt nhạt.
Bên ngoài hành lang, tiếng bước chân y tá và tiếng bánh xe đẩy vang lên đều đặn, kéo theo mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
Một y tá trẻ bước vào, tay cầm bảng ghi chép, giọng dứt khoát:
"Đã hết giờ thăm bệnh rồi.
Chỉ được một người ở lại chăm sóc bệnh nhân qua đêm thôi, mong mọi người thông cảm."
Cả nhóm sững lại, đưa mắt nhìn nhau.
Không ai mở lời trước, bởi trong lòng ai cũng muốn ở lại.
Bầu không khí im lặng kéo dài, cho đến khi Lam hít một hơi sâu, giọng run nhưng quả quyết:
"Để em ở lại đi.
Dù sao cũng là chị của em...
Chị ấy đã chăm sóc em bấy lâu nay rồi, giờ em cũng nên có trách nhiệm chăm sóc chị ấy."
Ánh mắt Lam lóe lên sự kiên định, đôi bàn tay nhỏ siết chặt lại, muốn chứng minh mình đã lớn, có thể gánh vác phần nào cho chị.Dao quay sang nhìn, thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ gật đầu, nụ cười dịu hẳn:
"Ừ, em nói cũng có lý.
Nhưng nếu em mệt quá, trụ không nổi thì để Minh thay vào nhé."
Cô vừa nói vừa ngoái nhìn Minh, khẽ chỉ tay:
"Đúng không?"
Minh gật đầu ngay, giọng dứt khoát:
"Ừ, cứ gọi anh bất cứ lúc nào cũng được."
Nhưng khi mọi người còn đang bàn bạc, thì ở bên cạnh giường, có một người vẫn bất động.
Tô Mộc Vy ngồi thẳng lưng, tay nắm chặt lấy bàn tay cô chưa hề buông, môi khẽ mấp máy:
"Mọi người về đi... mình muốn ở lại với cậu ấy."
Không khí lặng xuống.
Dao ngập ngừng bước đến gần, giọng mềm hẳn, cố khuyên nhủ:
"Vy... cậu đã chăm sóc cậu ấy cả ngày rồi.
Cậu nên về nghỉ ngơi một chút, ngày mai có thể đến sớm mà.
Để Lam ở lại đi, không sao đâu."
Nàng khẽ lắc đầu, ánh mắt kiên quyết, giọng nghẹn mà cứng rắn:
"Không... tớ không muốn về.
Cậu ấy còn chưa tỉnh, thì tớ không thể nào ngủ được."
Lời nói ấy bật ra, đơn giản nhưng kiên định, khiến mọi người đều im lặng.
Dao nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở hắt ra, bất lực.
Cô àng lắc đầu, môi nhếch lên cười khổ:
"Cái đồ cứng đầu nhà cậu...
Thôi được rồi.
Bọn tớ nhường cậu ở lại.
Nhưng nghe rõ đây, bọn tớ sẽ đi xin thêm chăn gối nhờ người đem đến để cậu nằm nghỉ ở đây, chứ không được ngồi lỳ như vậy.
Đến sáng, bọn tớ sẽ vào sớm để phụ cậu chăm sóc Di, hiểu chưa?"
Tô Mộc Vy khẽ gật đầu, như một lời cảm ơn nhưng không nói thành tiếng.
Nàng quay sang Lam, giọng nhẹ nhàng hơn:
"Lam, em có thể về nhà chị, chị sẽ gọi ba mẹ đón em.
Đêm nay để chị ở lại là được rồi."
Dao thấy vậy liền khoác vai Lam, ngăn lại, giọng chắc nịch:
"Không cần đâu.
Lam sẽ về nhà tớ ở, để tớ chăm sóc con bé cho.
Cậu yên tâm đi."
Lam nhìn chị, định phản đối, nhưng khi thấy ánh mắt cương quyết của Dao thì chỉ khẽ cúi đầu.
Minh cũng bước đến, đặt tay lên vai Tô Mộc Vy, giọng ấm áp:
"Vậy bọn tớ về trước.
Cậu cũng phải nhớ nghỉ một chút đó.
Tụi tớ sẽ quay lại sớm."
Lam nhìn chị mình trước khi rời đi, đôi mắt hoe đỏ nhưng vẫn gắng nặn một nụ cười, rồi để Dao kéo đi.
Minh đi cuối cùng, ngoái lại nhìn một cái đầy lo lắng, sau đó mới khép nhẹ cánh cửa lại.Căn phòng bệnh lặng lẽ, chỉ còn lại tiếng truyền dịch nhỏ giọt tí tách.
Ánh đèn vàng hắt xuống, bóng người con gái ngồi bên giường kéo dài, in đậm lên nền gạch lạnh.
Tô Mộc Vy khẽ cúi xuống, từng ngón tay mảnh mai run run vuốt ve gương mặt Lục Thanh Di.
Làn da nhợt nhạt, đôi hàng mi dài phủ bóng, tất cả khiến tim nàng se thắt.Nàng ngắm nhìn thật kỹ, khắc sâu từng đường nét vào lòng, rồi chậm rãi cúi xuống.
Đầu tiên là một nụ hôn dịu dàng trên vầng trán lạnh.Tiếp đó, môi nàng chạm khẽ vào gò má nhợt nhạt kia, lưu lại chút ấm áp.
Và cuối cùng, đôi môi khẽ dừng lại nơi khóe môi cô.
Nụ hôn này dài hơn, run rẩy và khát khao hơn, như muốn đánh thức cô khỏi giấc ngủ triền miên, như muốn truyền hết tất cả tình yêu và lo lắng dồn nén vào đó.Khi đôi môi rời khỏi, Tô Mộc Vy vẫn giữ gương mặt thật gần.
Hàng nước lại tuôn trào thêm một lần nữa, lăn dài xuống gò má, rơi xuống nơi lồng ngực của người nằm yên.
Nàng nhẹ nhàng dịch chuyển, tựa đầu vào ngực Lục Thanh Di, áp tai lắng nghe từng nhịp tim mỏng manh nhưng vẫn đều đặn.
Mỗi nhịp như một lời khẳng định rằng cô vẫn còn ở đây, vẫn chưa bỏ nàng."
Di... tỉnh lại đi.
Em lo lắng lắm rồi...
Đừng im lặng mãi như thế nữa" Nàng thì thầm, giọng vỡ ra, hòa trong hơi thở nặng nề của chính mình.Giây phút ấy, nàng hạ quyết tâm, một quyết tâm sắt đá chưa từng có.
Khi Lục Thanh Di tỉnh lại, nàng nhất định sẽ hỏi đến cùng, bắt cô nói ra hết những gì đã đè nặng trong lòng.
Từng nỗi đau, từng vết thương, từng hiểu lầm... tất cả, nàng sẽ cùng cô tháo gỡ từng chút một.Tô Mộc Vy nhắm mắt, gương mặt cọ khẽ vào áo bệnh nhân màu xanh lá, thì thầm thêm lần nữa như một lời thề:
"Em sẽ không để Di chọn cách rời xa em thêm một lần nào nữa..."
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã chìm hẳn vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ phủ xuống một quầng sáng dịu dàng.
Trong căn phòng yên tĩnh, bóng hai người đan vào nhau trong khoảng lặng bình yên hiếm hoi, mở ra một khởi đầu mới giữa những ngày đau thương vừa trải qua.
-------------------------Sun: Xin lỗi mng vì up hơi trễ nha.
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ ạaaa.
Đọc rồi nhớ cho tui xin 1 vote với nhoaaa