Sài Gòn, tháng Bảy năm 2012.
Cơn mưa đầu mùa trút xuống con hẻm nhỏ như ai mở vòi nước trên trời.
Mái tôn lạch cạch, nền xi măng lạnh ngắt mùi ẩm mốc lâu ngày.
Nước mưa lẫn lá cây rơi đầy sân trước, trôi theo khe rãnh nhỏ chạy ra cống.Bà Ngọc (mẹ của Tường Mai) đi vắng mấy hôm, trước khi ra cửa còn dặn dò:“Con Mai, ở nhà nhớ trông nhà cho mẹ.
Đừng có đi chơi la cà đâu đó nghe chưa.
Đợi mẹ về rồi muốn đi đâu thì đi.”
Mai vừa gật đầu lia lịa, mắt vẫn dán chặt vô tivi, vừa đáp lại giọng nũng nịu:“Trời ơi, con lớn rồi mà mẹ còn lo!
Mẹ đi đi, về nhớ mua gì ngon ngon cho con nha.”
Bà Ngọc nghe xong chỉ biết lắc đầu, vừa thương vừa bất lực.
Vừa bước ra tới cửa, bà lại khựng lại, vỗ trán một cái:“Trời đất, xém nữa thì quên!
Có người tới thuê phòng số ba đằng sau đó rồi đấy.
Tầm vài hôm nữa người ta lại nhận phòng , con ra mở cửa tiếp giúp mẹ nha.
Nhớ ăn nói cho lễ phép, biết chưa?”
Mai vẫn không rời mắt khỏi màn hình, hờ hững đáp:
“Con biết rồi mà, mẹ yên tâm đi đi.”
Đúng lúc bà quay đi, Mai mới ngoái lại, giơ tay vẫy vẫy:
“Mẹ đi cẩn thận nha.
Nhớ về sớm với con đó.”
Bà Ngọc bật cười, xách túi đi thẳng ra cổng rào.Mai ngồi trên bậc cửa nhà trọ, tay chống cằm, mắt lơ đãng nhìn dòng nước mưa còn đọng lại, kéo theo vài chiếc lá vàng trôi qua kẽ gạch ẩm mốc.Ngẩng mặt lên, cô thấy một người phụ nữ đang lách bước vào con hẻm nhỏ.
Trên tay là chiếc vali kéo, ướt sũng nước mưa.
Bóng dáng ấy dừng lại ngay trước cổng, lớn tiếng gọi:“Chị Ngọc ơi…”
Mai giật mình, vội vàng cầm chiếc dù dựng bên cạnh rồi chạy ra mở cổng.
“Chị đến thuê phòng phải không?” – cô nghiêng đầu hỏi.Người phụ nữ gật đầu, nụ cười thoáng trên môi nhưng không chạm tới mắt.“Vào đi ạ.
Phòng ở cuối hành lang.
Có gì chị cứ gọi em, mẹ em đi vắng mấy hôm rồi.” – Mai vừa nói vừa kéo cánh cổng sắt nặng nề.Người phụ nữ bước vào, dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai.
Mái tóc đen buộc gọn sau gáy, áo sơ mi trắng dính mưa ôm sát lấy bờ vai gầy, chiếc quần jeans sẫm màu càng làm cả thân hình toát lên vẻ giản dị nhưng cũng mang đến cảm giác khí chất dịu dàng.
Cô không nói nhiều, chỉ gật đầu cảm ơn.Mai đứng nép sang một bên cửa, ánh mắt lặng lẽ dõi theo bóng dáng ấy đi ngang qua dãy phòng trọ cũ kỹ.Phòng số ba đơn sơ, chỉ đủ kê một chiếc giường nhỏ, cái bàn học với vài kệ sách gỗ đã tróc sơn.
Cửa sổ mở ra bức tường rêu xanh phía sau nhà, hơi ẩm và mùi mưa quện vào nhau.Mai dựa vào khung cửa, lòng có cảm giác lạ lùng – vừa tò mò, vừa dè chừng.
“Chị có cần em giúp gì không?” – cô hỏi, giọng nhỏ nhưng vang trong hành lang vắng.Người phụ nữ đang mở vali, khẽ lắc đầu:
“Không cần đâu, cảm ơn em.”
Cô rút ra một chiếc khăn bông, cúi đầu lau qua tóc và vai áo.Mai gật nhẹ, ngập ngừng vài giây rồi lại lên tiếng:
“Chị… là sinh viên hả?”
“Ừ, nhưng vừa mới ra trường rồi.”
Mai sáng mắt: “Chị học ngành gì thế?”
“Sư phạm toán học.”
“Wow… chắc chị giỏi lắm mới tốt nghiệp được ngành đó.”
Người phụ nữ chỉ khẽ “Ừ” một tiếng, ánh mắt không rời khỏi đống đồ đang sắp xếp.Mai cắn nhẹ môi, trong đầu lẩm bẩm một câu phán xét vu vơ, rồi tự bật cười với chính mình.
“Chị ở đây lâu không?” – Mai lại hỏi, giọng vô thức như muốn níu cuộc trò chuyện.“Chưa biết.
Có việc thì ở, không thì đi.” – người phụ nữ đáp, ngắn gọn, khó đoán.Mai ngập ngừng một lúc, rồi tò mò:
“Chị… từ đâu tới vậy?”
“Bến Tre.”
Đôi mắt Mai sáng lên: “À, Bến Tre có nhiều dừa lắm.”
Người phụ nữ – Xuân – khẽ bật cười, nụ cười mong manh nhưng lại làm Mai hơi ngẩn ra, không biết là vì câu nói ngây ngô của mình hay vì điều gì khác.
“Ừ, nhiều dừa.
Nhưng mà… toàn đắng.”
Mai thoáng sững người.
Cô không hiểu lắm, nhưng câu nói ấy cứ vương lại trong đầu như một ẩn dụ.
Dừa thì ngọt chứ, sao chị ấy lại bảo đắng?Bên ngoài, mưa vẫn rơi lộp bộp, tiếng tí tách dội xuống mái tôn, vọng lại trong hẻm nhỏ.
Mai đứng lặng người, mắt dõi ra cửa sổ mưa xám mịt mùng, rồi lại quay vào căn phòng số ba đơn sơ.
Hình ảnh bóng lưng gầy guộc kia đang sắp xếp từng món đồ càng khiến cảm giác trong lòng cô vừa lạ lẫm, vừa mơ hồ khó gọi tên.