Chương 37Tôi nhắn tin cho Trúc Quyên.
Hiện tại đã là cuối tháng Tư, tôi vẫn sòng phẳng hết mức trừ tiền những ngày còn lại trong tháng ra rồi chuyển khoản trả lại cùng số tiền cọc.
Khánh Vy xoè tay ra, dù chưa biết em muốn làm gì nhưng tôi vẫn đặt điện thoại vào lòng bàn tay của em.
Khánh Vy bấm một lúc rồi trả điện thoại lại.
Tôi cúi đầu đọc nội dung tin nhắn gần nhất đề cập đến giá tiền của chiếc camera mà Thành Phúc đã đập bể, ẩn ý Trúc Quyền phải đền lại cái mới.Đến cuối ngày, tôi vẫn chưa nhận được tiền đền bù.Sang hôm sau, Trúc Quyên mới trả lời, nói rằng sẽ trả lại tiền đền camera nếu tôi đồng ý xoá sạch hai video quay lại cảnh Thành Phúc rình mò.
Khánh Vy bật cười khi đọc tin nhắn, ý cười không tràn tới mắt.
Chưa dừng ở đó, Trúc Quyên còn chu đáo nhắc nhở tôi cần xoá luôn video đó ở dữ liệu trong zalo.Khánh Vy cầm điện thoại của tôi, nhấn huỷ kết bạn với Trúc Quyên.Hai ngày sau, tôi bất ngờ nhận được thông báo chuyển khoản từ Trúc Quyên.
Không biết điều gì đã khiến cô bạn nghĩ lại nhưng tôi đang có quá nhiều mối lo để giải quyết thay vì để ý đến điều nhỏ nhặt ấy.
Tôi cho rằng, từ giờ trở đi, Trúc Quyên không còn liên quan gì đến cuộc sống của tôi nữa.Sang đến đầu tháng Năm, chủ gian BBQ trao đổi với Khánh, nói rằng sang tháng Sáu sẽ trả mặt bằng.
Sau khi nghe Khánh nói xong điều này, tôi chỉ đáp lại bằng cái gật đầu khẽ.
Nếu nhìn thẳng vào Khánh, tôi sẽ thấy được sự nản chí của chính mình phản chiếu chiếu trong ánh mắt Khánh.
Hiện tại đang trống một gian, tới tháng Sáu sẽ có đến ba gian còn trống.
Khánh tiếp tục gấp rút tìm người thuê nhưng đáp lại sự chủ động mời chào là những lời từ chối.Một buổi tối, tôi và Khánh Vy ngồi bàn bạc một lúc lâu, cân nhắc về việc có nên tiếp tục tìm người ở ghép.
Chúng tôi đứng ở hai phía đối lập.
Tôi vẫn muốn tìm người ở ghép mới, và sẽ rút kinh nghiệm từ lần đầu, ghi rõ thêm một vài yêu cầu cần thiết trên bài đăng.
Dẫu cho tôi vẫn được nhận lương khi làm ở tiệm trà và bánh, nhưng chẳng đáng kể.
Thu nhập của Khánh Vy khả quan hơn, em làm song song hai công việc ở ngân hàng và người mẫu ảnh.
Nhưng khi đã quá quen với mức sống thoải mái về tiền bạc, chừng đó lương của cả hai cộng lại vẫn không đủ với chúng tôi.
Tiền thuê chung cư chiếm một khoản chi tiêu khá lớn trong đó.Vào chiều Chủ nhật, tôi ngồi xem phát trực tiếp của nhãn hàng quần áo trên tiktok.
Tôi đã nghĩ khách mời, đối tác thu hút người xem và kéo lượt mua bằng cách đứng giới thiệu sản phẩm.
Nhưng những gì trên màn hình khiến tôi khựng mất mấy nhịp.
Bốn bạn nữ đứng nhún nhảy theo điệu nhạc sôi động đang thịnh hành, nhạc đổi liên tục.
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, lo lắng Khánh Vy sẽ xuất hiện với chiếc đầm ngắn cũn cỡn và đứng nhảy lắc hông hệt như vậy.
Ba trong bốn bạn đều mặc váy quá ngắn, có hai bạn dù có quần bảo hộ nhưng vẫn để lộ lằn mông khi nhún nhảy.
Quần áo được trưng bày đa dạng bao nhiêu thì điệu nhảy nghèo nàn bấy nhiêu, chỉ lặp đi lặp lại cũng cách lắc mông.
Đôi lúc họ vẫn dừng nhảy để tương tác với người xem.
Cách bán hàng này không lạ, nhưng tôi không mong muốn Khánh Vy đi theo hình tượng này, nó không phù hợp với em.Tôi mím môi, mười lăm phút trôi qua vẫn chưa thấy Khánh Vy.
Vì quá chú tâm tôi không nghe được tiếng mở cửa.
"Mua gì mà xem live?"
Tiếng nói sát bên tai khiến tôi giật mình.
Tôi quay lại nhìn Khánh Vy đang đứng chống hông, cúi người nhìn vào điện thoại trên tay tôi."
Chị đâu có mua gì đâu."
"Vậy sao xem live?"
Lúc này tôi mới ý thức được sự xuất hiện của Khánh Vy, chưa hiểu tại sao giờ này em lại ở nhà.
Phản ứng rì rì này của tôi gây ra sự hiểu lầm.
Khánh Vy đứng thẳng người dậy, nhìn tôi chằm chằm như đang nhìn một sinh vật lạ lẫm chưa từng được phát hiện trước đó.
Còn tôi đang ngồi sát ngay mép giường hệt như một con chuột bị vờn dưới nanh vuốt sắc nhọn của chú mèo."
À," Khánh Vy kéo dài giọng, chất giọng dịu dàng nhưng khiến tôi thấy gai gai trong người.
"Xem nhảy đúng không.
Chị cũng thích kiểu nhảy đang thịnh này hả?
Muốn xem thì em nhảy cho xem."
Giờ tôi mới hiểu Khánh Vy đang ám chỉ điều gì, tôi khoá màn hình điện thoại.
"Chị tưởng em sẽ xuất hiện trong phiên live này mà?
Bữa trước em có nói với chị."
"Em từ chối rồi, tại thấy không hợp.
Nay em đi quay clip thôi à."
Tôi nở nụ cười nhẹ nhõm, đôi mắt cong cong.
Khánh Vy nghiêng đầu nhìn, hiểu rằng đến cả chuyện này chúng tôi cũng chung một quan điểm.
Em mỉm cười."
Chị sợ em sẽ xuất hiện, chị không muốn em nhảy như vậy cho nhiều người xem đâu.
Em nói chị cổ hủ cũng được."
Tôi xoay người lại, ngồi thả hai chân xuống sàn.
Tôi nắm lấy tay em, vân vê những đầu ngón tay của Khánh Vy.Khánh Vy dùng ngón trỏ của tay đang bị nắm, vuốt ve lại tay tôi.
"Em có biết nhảy đâu.
Người ta kêu em cứ đứng lắc lắc mông là được, nghe xong em biết mình không hợp với bên này rồi.
Một thời gian dài em dừng đăng bài nên lượng tương tác của em không cao, thành ra ít người liên hệ với em lắm, có đợt vừa rồi em nổi ké anh Huy nên chắc vậy bên này mới mời em."
Tôi cố nắm bắt từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt Khánh Vy để nhìn ra được điểm tiếc nuối trên đó.
Có lẽ là không có.
Khánh Vy có lần chia sẻ với tôi, em chỉ xem việc làm mẫu là công việc làm thêm, không có ý định gắn bó lâu dài và cũng không muốn chuyển sang làm KOL.
"Chị..."
Tôi nói đúng một tiếng rồi im bặt.
Khánh Vy nghiêng đầu chờ tôi nói tiếp.
Tôi mấp máy môi, muốn hỏi có phải tôi hơi vô dụng không?
Bởi quá nửa chi phí sinh hoạt đều do Khánh Vy chi trả.
Khánh Vy nhận ra khoảng lặng trong tôi, em lên tiếng: "Mà em nhận được bên khác book rồi, kiểu quay bên này hợp với em lắm.
Chút em cho chị xem."
Tôi gật đầu.
Nụ cười mỉm trên môi tôi chuyển cái phì cười khi Khánh Vy đứng nhảy lắc mông.
Em ngả ngớn dí mông vào mặt tôi.
Tôi đánh vào mông em cái bốp.
Khánh Vy rên khẽ một tiếng, cố tình kéo dài và hạ thấp giọng.
Tôi bật cười lớn, đánh Khánh Vy thêm cái nữa nhưng em đã mau lẹ né được.Rồi chúng tôi chuyển sang nói về việc kinh doanh của Làng Pháp trong hẻm.
Nói cho em biết tình hình khó khăn tôi đang gặp phải.
Không thuộc chuyên môn của mình, Khánh Vy phần lớn chỉ lắng nghe mà không đưa ra ý kiến.
Nhưng với tôi như vậy là đủ.
Tôi thích mê cách em luôn để tâm đến tất cả những gì tôi kể, luôn muốn lắng nghe tôi tâm sự nhất là vào mỗi lúc tôi gặp khó khăn, và chưa bao giờ em tỏ vẻ nhàm chán khi nghe tôi chỉ nói mãi về công việc.
Tôi và Khánh tiếp tục tìm người cho thuê ba gian còn lại.
Nửa tháng trôi qua, chúng tôi vẫn không nhận được lời xin thuê nào.
Doanh thu của tiệm trà và bánh có dấu hiệu đi xuống, chúng tôi ngồi xem xét lại vấn đề, lên ý tưởng trang trí mới.
Một buổi tối trời gió to, tôi đứng trước cửa tiệm ngẩng đầu ngắm nhìn những quả chò xoay mình đáp xuống đất, quả chò bị gió cuốn bay mà lại có thể tạo thành cú xoay đẹp đến vậy, một vũ điệu của thiên nhiên trong âm thanh vi vút.
Trên sân phủ đầy những quả chò.
Có vài người cũng đứng ngắm cảnh.
Đứng dưới trời gió lạnh, tôi mỉm cười lấy điện thoại quay lại những tán cây và mặt sân.Trong buổi tối hôm ấy, tôi đã nghĩ mọi việc rồi đâu sẽ vào đấy, việc kinh doanh suy cho cùng vẫn ổn định.Nhưng tôi đã quên mất một điều: khó khăn thường kéo đến cùng lúc.Vào một buổi chiều tối thứ Tư, tiếng kêu thất thanh từ bên ngoài truyền vào, qua ô cửa kính nhỏ, tôi thoáng thấy mọi người chạy tán loạn.
Adrenaline rần rật khắp người, tôi ào chạy ra sân trước, quẹo về phía bên trái, vài người chạy hướng ngược lại đâm sầm vào tôi, tôi lách người sang và tiếp tục chạy.
Cách một quãng ngắn, tôi thấy cảnh người đàn ông đang ngồi lên người phụ nữ, máu chảy đỏ sẫm mỗi lúc loang rộng ướt đẫm khoảng sân.
Tôi đứng chết trân, bàng hoàng đến mức không thể hét lên tiếng nào, vô thức bước lùi vài bước, vấp phải bàn phía sau và ngã nhào.
Tôi cố giữ bình tĩnh làm hết những gì cần làm sau đó.
Rồi tôi ngồi sụp xuống ghế trong phòng dành cho nhân viên, tay chống đỡ trán không ngừng run lẩy bẩy.
Người phụ nữ đó nay đã trở thành thi thể.
Tôi dùng những ngón tay lần trên mặt mình, kiểm tra xem có nước mắt hay không.
Nhưng nước mắt mắc kẹt bên trong cũng như nỗi sợ neo vào lòng, chẳng thể tràn ra được.
Nỗi kinh hãi do lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng chết chóc, và cái sợ khi phải đối diện với viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy đến với tiệm trà và bánh.Ba, bốn ngày liền, tin tức hãi hùng này phủ sóng khắp mạng xã hội.
Tôi không xem lại trích xuất camera, nhưng vẫn nghe được mọi người bàn tán về cơn hấp hối của người phụ nữ.
Tôi lướt mạng, đọc báo về vụ án đã xảy ra.
Hai người họ từ tỉnh khác ghé ngang qua đây, người đàn ông ngẫu nhiên chọn một quán để làm nơi gửi lời vĩnh biệt người yêu cũ của mình.
Từng câu chữ như kim châm khiến lòng tôi đau đáu.
Một lúc nào đó, tôi đã muốn hét lên, muốn buông lời rủa xả gã đàn ông ích kỉ, ông ta liệu có ý thức được hành vi đó đã làm tổn hại đến việc kinh doanh của người khác đến mức nào không?
Tôi biết người phụ nữ đã khuất và gia đình của cô mới là người mang nhiều nỗi đau nhất, nhưng tôi nào chối được sự thật hiển nhiên khi một người lâm vào hoàn cảnh gian khó, người đó chỉ thấy cả thế giới xoay vần quanh mình, cảm xúc thông cảm cho sự mất mát của người xa lạ trong tôi đã bị gặm nhấm khi chính bản thân đang vấp phải khó khăn.
Và tôi chẳng buồn chấn chỉnh thái độ lạnh lùng này của mình, vẫn muốn tìm nơi xả cơn oán giận.
Vậy mà tôi vẫn giữ được vẻ ngoài điềm đạm vốn có của mình như một kì tích.
Khánh không giữ được bình tĩnh như tôi, anh bạn xả như một cơn sóng thần.Làng Pháp trong hẻm tạm thời đóng cửa nhiều ngày liền.
Sang đến tháng Sáu, khu phức hợp ẩm thực Làng Pháp trong hẻm chỉ còn đúng một gian hàng Mon Bébé hoạt động.
Hợp đồng thuê mặt bằng giữa Khánh với những chủ gian hàng khác chỉ kéo dài một năm.
Khi tôi nhận ra sự trùng hợp về mặt thời gian vụ án xảy ra gần kề với ngày kết thúc hợp đồng đó cũng là lúc họ đồng loạt trả mặt bằng.
Kinh doanh ảm đạm của những gian hàng khác trước đó phần nào đã làm cho không gian mất đi sự nhộn nhịp cần có nhưng sự thiếu vắng những gian hàng khác mới khiến Làng Pháp trong hẻm trở nên tiêu điều.
Khách hàng đến Mon Bébé chỉ còn lại những khách hàng quen thuộc hoặc một vài khách vãng lai do chưa biết sự tình.
Tôi ngồi trong phòng dành cho nhân viên, một bạn mở cửa và nói với tôi rằng có người muốn gặp tôi.
Tôi đeo tạp dề của quán rồi bước ra ngoài.
Khi vừa đặt chân ở ngưỡng cửa, nhìn gương mặt của hai người đang đứng trước quầy gọi món, hết thảy cảm xúc dồn nén của tôi vỡ oà.
Một giọt nước mắt đọng ở khoé mi, tôi nhanh đưa tay lên gạt nó đi.
Họ gọi món và ngồi ở bàn góc sâu trong cùng.
Tôi đặt hai ly nước lên bàn, chờ đợi họ mở lời.
Mẹ tôi xúc động, muốn ôm chầm lấy tôi nhưng mong muốn đó bị chính thái độ phòng vệ của tôi ngăn cản.
"Con ngồi xuống đi."
Ba tôi lên tiếng, và tôi vô thức nghe lời, nhận ra được sự kính sợ trong tôi vẫn còn đấy.
Mãi là đứa trẻ của họ.Tôi cúi gằm mặt và giữ im lặng, không hỏi vì sao họ tìm được đến tôi.
Trích xuất camera do sự cố trước đó được tung lên mạng, quá dễ dàng để ba mẹ tìm được tôi ở đây.
"Con cùng bạn con mở chỗ này à?"
Ba tôi hỏi, cách ông trò chuyện tựa như ba con tôi vẫn gặp nhau mỗi ngày, không một chút xa cách."
Dạ vâng."
Tôi vẫn cúi gằm mặt.
"Việc kinh doanh của con tốt không?"
"Dạ vẫn tốt."
Ba không lật tẩy lời nói dối của tôi.
Thực ra nó không tốt như tôi đã dự liệu lúc bắt tay vào làm và tôi đang để ba mẹ chứng kiến nó vào lúc tệ nhất."
Con có gì muốn nói với ba mẹ không?"
Ba tôi hỏi bằng chất giọng khiến tôi sẵn sàng mở lòng mình ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, nhận lại được hai ánh nhìn âu yếm đầy khắc khoải.
Tôi muốn phô bày sự yếu đuối của mình trước mặt ba mẹ, muốn để họ vỗ về tôi như những ngày thơ ấu."
Con..."
Tôi ấp úng, muốn nói rất nhiều nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Mẹ tôi kiềm không đặng cơn nóng lòng, bà nói: "Về đi con."
"Chuyện của con và Vy..."
Tôi bỏ lửng câu nói để thăm dò phản ứng của hai người trước mặt.Mẹ tôi gật đầu.
"Cứ về đi con."
"Vậy tức là ba mẹ đồng ý cho con với Vy bên nhau?"
Tôi hỏi nhanh với chất giọng run rẩy, tia hy vọng bừng sáng, sáng trong đôi mắt, sáng trong từng nét mặt.Mẹ tôi gật đầu, cái gật trong mắt tôi hoá thành thước phim tua chậm, tôi quan sát không sót một biến chuyển nhỏ nào, ngay giây phút nhìn ra sự lưỡng lự vô tình để lộ ấy, tôi biết được đó là lời đồng ý dối trá."
Mẹ nói dối."
Tôi siết chặt hai nắm tay đặt trên đùi.
"Mẹ đang nói dối."
Tôi di chuyển ánh nhìn từ mẹ sang ba.Một quãng im lặng nghẹt thở.
Tôi những tưởng mình đã oà khóc.
"Ba mẹ nói vậy chỉ để thuyết phục con về thôi đúng không?
Con không về, cho dù ba mẹ nói gì con cũng không về."
"Về đi con," mẹ tôi kiên nhẫn khuyên nhủ, bỏ qua thái độ gay gắt của tôi.
"Ba mẹ đã sắp xếp cho con hết rồi.
Con muốn tiếp tục việc kinh doanh của riêng mình, ba mẹ sẽ hỗ trợ để con thoải mái thử sức, có thất bại cũng không sao, ba mẹ luôn ở phía sau ủng hộ con.
Về việc con với Vy, hai bên gia đình chúng ta sẽ cùng ngồi xuống nói chuyện, không sao đâu con."
"Không!
Con chỉ muốn biết ba mẹ có đồng ý hay không thôi."
Tôi gắt."
Con và Vy sẽ duy trì mối quan hệ như cũ."
Tôi hiểu mẹ đang muốn nói đến mối quan hệ khi hai đứa chưa bắt đầu yêu nhau."
Hai gia đình sẽ thân thiết trở lại, như trước.
Ba mẹ luôn xem Vy như con cái trong nhà, như em gái của con.
Con có từng nghĩ đến việc trò chuyện với bác sĩ tâm lý không, Phụng?
Mẹ nghĩ điều đó tốt cho con sau tất cả những gì vừa xảy ra, mẹ biết là con rất sợ."
"Không, không phải ý đó.
Mẹ nghĩ con bị bệnh, đúng không?"
Tôi bật cười khan rồi khóc như mưa.
"Sau tất cả mẹ vẫn nghĩ con bị bệnh đúng không?"
Bà đứng lên, muốn tiến lại gần ôm tôi.
Tôi ngồi lùi về phía sau, chân ghế kéo lê trên sàn nhà tạo thành âm thanh chói tai.
Tôi hét lên: "ĐỪNG!
MẸ ĐỪNG CHẠM VÀO CON."
Mẹ tôi đứng sững lại, dùng sự im lặng để xoa dịu những cảm xúc đang cháy trong tôi.
"Trước đó con từng quen thằng bé Huy, vậy tại sao giờ con không thể quay lại yêu người khác giới được?
Con cứ về nhà đi, mọi chuyện ba mẹ sẽ lo liệu hết."
Kinh ngạc với những lời mẹ vừa nói, tôi ngẩng đầu lên nhìn bà qua màn nước mắt.
Những lời trên đôi môi mấp máy của tôi chực tuôn nhưng may mắn tôi kìm lại được, tôi đã muốn hỏi sao mẹ lại biết, thay vào vậy tôi nói: "Mẹ từng nói với con, đã bao giờ con ngẫm lại có thể mình đang hiểu lầm tình cảm thân thiết như chị em giữa con và Vy thành tình yêu chưa, đúng không?
Vậy con sẽ trả lời cho ba mẹ biết, con không hiểu lầm.
Trước đó con từng quen anh Huy, và khi nhận ra mình chỉ xem anh Huy như anh trai, con đã quyết định chia tay.
Một khi con đã từng nhận ra được điều đó với anh Huy, thì làm sao có chuyện con không nhận ra được điều tương tự với Vy nếu con cũng hiểu lầm?
Con không yêu đàn ông, con gái ba mẹ là người đồng tính, tới giờ ba mẹ vẫn chưa hiểu được sao."
"Ba mẹ tới đây để nhìn con thất bại đúng không?"
"Ba mẹ cứ lôi con về đi nếu hai người muốn vậy!"
"Con là đứa thất bại, được chưa?"
"Con bị bệnh, được chưa?"
"Con chẳng làm được gì nên hồn nếu không có ba mẹ sắp xếp, được chưa?"
"Ba mẹ nghĩ ba mẹ luôn làm điều tốt nhất cho con, vậy có bao giờ hai người quan tâm đến cảm nhận của con chưa?"
"Được mấy lần hai người lắng nghe con tâm sự?
Hay chỉ cần con báo cáo kết quả học tập?
Báo cáo những gì con đã làm thay vì hỏi con cảm thấy như thế nào?
Những việc đó với con không khó, con là được, làm được hết.
Chỉ riêng chuyện của con với Vy, con không muốn nghe theo lời hai người nữa."
Tôi nói trong tiếng nức nở.Rồi tôi hét lên: "ĐỪNG LẠI GẦN CON!
ĐỪNG ÔM CON!
CON KHÔNG CẦN!"
Tôi nói như một người điên, chẳng màng có ai đang chú ý đến mình không.
Rồi tôi ngồi đó khóc tấm tức, để sự dồn nén bấy lâu nay phun trào.
Nỗi nhớ nhung ba mẹ trong tôi chuyển thành cơn tức giận vì sự áp đặt mà họ dành cho tôi.
Tôi nói tiếp, nói nữa, ném hết ngôn từ mất kiểm soát của mình về phía ba mẹ, nhưng suốt lúc ấy, tôi vẫn ngồi cúi gằm mặt không dám nhìn họ lấy một lần, sâu trong đáy lòng vẫn là nỗi sợ của một đứa con luôn mong mỏi ngày được thừa nhận.
Đáp lại những cảm xúc dữ dội của tôi, ba đứng sát bên cạnh đặt bàn tay lên đỉnh đầu tôi.
Giá như ông cho tôi cái tát vì sự hỗn xược của tôi thì hơn.Rồi họ để tôi ngồi lại đó, trước lúc mẹ thoát khỏi tầm mắt của tôi, tôi kịp nhìn những giọt nước mắt chưa kịp khô của bà.
Trong nỗi thất vọng cùng cực, tôi không muốn lý giải chúng.Tôi quyết định đêm nay ngủ lại quán, nhắn tin cho Khánh Vy mình không về.
Em gọi lại nhưng tôi ngắt máy.
Sau mười phút, tôi gọi lại cho em, cố giấu cơn xáo động của mình bằng giọng nói vui vẻ.
Tôi nói dối rằng tôi và Khánh qua đêm tại quán để lên ý tưởng thiết kế, nói ở cạnh tôi và Khánh còn hai bạn khác nữa nên em đừng lo.
Khánh Vy nghe được tiếng ồn xung quanh vọng vào, em không nghi ngờ gì hết, chỉ ân cần dặn dò tôi đừng thức quá khuya.
Cúp điện thoại, tôi dùng trỏ chuột nhấn tạm dừng video đang phát ở trên youtube.
Trong quán chỉ còn mình tôi.Mỏi mệt đến vậy nhưng tôi thức trắng đêm.
Cảm giác rợn người khi nhớ lại thi thể của người phụ nữ càng làm dây thần kinh của tôi căng thêm.