Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!

[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 50


Chuyến đi lần này góp phần mở mang thêm sự hiểu biết của mọi người, ít nhất là giúp họ nâng cao được sự hiểu biết về cách hưởng thụ của giới nhà giàu là như thế nào.Cả nhóm bốn người kia ngoại trừ Hi An vừa hưởng thụ vừa lo sợ thấp thỏm.Sau hai tuần đi tham quan hết những địa điểm nổi tiếng của thành phố, gần như đã không còn nơi nào mới mẻ nữa để mọi người cùng khám phá nên chuyến đi dần rơi vào sự nhàm chán.Bước qua tuần thứ ba, cả bọn gần như ít ra khỏi khách sạn hẳn mà chỉ đi lại bên trong khách sạn.Anh họ của hai anh em họ Lục bắt đầu cảm thấy chán chường mà cả ngày nghịch điện thoại và kêu ca."

Chán quá đi!

Những nơi có thể đi đều đã đi hết rồi, lẽ nào thực sự không còn cái gì để chúng ta chơi sao?"

Lục Vũ vừa đọc sách vừa nhàn nhạt đáp lại có chút đồng tình."

Đúng là chuyến đi dài 1 tháng mà chỉ ở yên ở một thành phố thì đúng là có hơi chán."

Hai người bên đây đang đôi lúc thỉnh thoảng tán gẫu vài câu bỗng điện thoại của Lục Vũ nhảy lên tin nhắn từ Hi An trong group chat nhóm."

Chú của tớ mời bọn mình trải nghiệm thử cắm trại ngoài trời, mọi người có muốn tham gia không?"

Vốn đang sắp chán chết lại có một hoạt động mới nên ai cũng hào hứng, nhóm chat cũng nhanh chóng trở nên náo nhiệt."

Được đấy!

Chuyến cắm trại ngoài trời này sẽ tổ chức ở đâu đấy?"

"Cắm trại ngoài trời?

Nhưng chúng ta không có lều thì phải làm sao bây giờ?"

"Vậy địa điểm cắm trại là ở đâu đấy?

Tớ thấy thành phố này khó mà tìm được địa điểm lý tưởng lắm."

Lục Vũ nhìn tin nhắn mà hơi nhíu mày, cậu nhanh chóng vào trang cứu mà tìm hiểu một chút rồi lại tiếp tục nhắn vào group."

Tớ vừa tìm hiểu qua một chút, ở thành phố này nơi có thể trở thành nơi cắm trại hoàn hảo nhất là ngọn đồi ở phía Nam.

Mà tớ vừa đọc qua là hình như nơi đó đã trở thành đất tư nhân được mua lại rồi."

Hi An xem tin nhắn của Lục Vũ xong thì có chút ậm ừ rồi chậm chạp đáp lại."

À, ừ, ngọn đồi đó... nó là của nhà tớ!"

Sau khi Hi An gửi tin nhắn vào, cả group chat đồng loạt rơi vào sự im lặng đóng băng một lúc.Lần đầu tiên mọi người lại tâm linh tương thông vô cùng hiểu ý nhau mà nhanh chóng chuyển chủ đề."

Vậy khi nào mình đi cắm trại á Hi An?"

"Dụng cụ cắm trại chuyên dụng thì như nào?"

Mọi người ăn ý uyển chuyển bàn qua vấn đề khác.

Cả nhóm từ trạng thái nhàm chán và có chút ủ rũ dần trở nên sôi nổi hơn hẳn.Những ngày này, cả bọn ai nấy cũng háo hức chuẩn bị các thứ cần thiết....Lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cắm trại trên đồi tư nhân nên cảm giác của mọi người có chút vi diệu.Người hướng dẫn ban đầu là Lâm Phi Khải chú của Hi An.

Chú ấy rất nhiệt tình mà chỉ dẫn cả nhóm từ khâu chuẩn bị dụng cụ cắm trại, cho đến việc sắp xếp phương tiện di chuyển cho nhóm.Nhưng chú ấy chỉ là người hướng dẫn, còn người dẫn đoàn là một người khác.Người dẫn đoàn là nhân viên có kinh nghiệm cần thiết cho việc cắm trại vô cùng phong phú và dày dặn.Theo sự chỉ dẫn của người dẫn đoàn, mọi người lên xe và chuẩn bị di chuyển lên đồi.Mất hơn nửa giờ, cuối cùng cả nhóm đã có mặt ở chân đồi và bắt đầu hành trình leo đồi.May mắn đường đi lên đồi cũng không mấy gập ghềnh khó khăn nên không mất nhiều thời và sức lực thì cả bọn đã có mặt trên đỉnh.Đỉnh đồi rợp cây xanh cùng với thảm cỏ xanh mướt trải dài, phong cảnh trên đây vô cùng hữu tình rất thích hợp cho các chuyến cắm trại ngoài trời như này.Dưới sự tận tình của người dẫn đoàn, mọi người bắt đầu quá trình dựng trại.

Do đây là lần đầu tiên thực hành dựng trại nên có chút mất thời gian.Mất hơn 20 phút, cuối cùng cái lều đầu tiên cũng đã được dựng lên, đó là lều của nhóm nam.Nhóm nữ bên đây vẫn còn loay hoay chưa xong được việc gì.Hi An cặm cụi làm theo sự hướng dẫn mà đóng cọc xuống đất, chờ cô đóng xong cọc thì hai người còn lại bắt đầu lúng túng mở bạt ra rồi phủ lên trên.Lục Hạ với Ngọc Trà lần đầu làm việc này nên tay chân lúng ta lúng túng đầy khó nhọc.Làm được một nửa thì Ngọc Trà không chịu nổi nữa mà kêu ca."

Ay, sao khó quá vậy?

Tấm bạt này cũng có hơi nặng quá rồi đó, mệt chết tớ rồi!"

Nghe mấy lời than vãn này, Lục Hạ đứng phía đối diện chỉ có thể cười gượng gạo mà cổ vũ."

Cậu cố thêm tí nữa đi, chúng ta sắp xong rồi!"

Thấy bên đây cứ loay hoay mãi chưa xong việc nên hai người bên kia đành bước đến giúp đỡ.Nhờ có sự trợ giúp từ Lục Vũ với anh họ nên bên đây cũng nhanh chóng xong việc.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 51


Hoàn thành quá trình dựng trại, mọi người khi này cùng nhau đi tìm củi để nhóm lửa.Người dẫn đoàn chỉ dẫn cả nhóm cách nhóm lửa tiện và nhanh nhất.Chờ đến khi xong hết việc thì trời cũng đã sụp tối.Trên đỉnh đồi tối đen như mực chỉ có le lói ánh sáng từ ngọn lửa trại bập bùng cháy giữa không gian rộng lớn.Vì là ngày đầu mới dựng xong lều trại nên ai nấy cũng thấm mệt, cả nhóm tối nay ngồi quây quần bên nhau bên đống lửa cùng nhau ăn đồ hộp.Trời tối xuống, chưa đến giữa đêm nhưng không khí ở trên đỉnh đồi đã hơi se lạnh.

Có lẽ, ở đây là rừng cây cho nên không khí cũng mau lạnh hơn khi ở trong thành phố.Thời gian tích tắc trôi qua đến nửa đêm, ai về lều nấy để ngủ.

Bên ngoài lều sương bắt đầu rơi, dù đã nằm trong túi ngủ nhưng vẫn có chút lạnh lẽo.Lục Vũ cùng anh họ và người dẫn đoàn ở chung một lều, còn Hi An và Ngọc Trà, Lục Hạ ở cùng một lều.Lều khá to nên chứa 3 người vẫn không hề gây cảm giác chật chội.Ngày đầu tiên ngủ ngoài trời trong cái lều mỏng manh mang lại cảm giác khá mới lạ cho mọi người, dù sao việc cắm trại ngoài trời ở trong nước vẫn chưa quá phổ biến.Qua ngày thứ hai.Mới sáng sớm, tiếng chuông báo thức từ lều của nhóm nam đã reo lên inh ỏi đánh thức mọi người.Người dẫn đoàn mau chóng thức dậy rồi đi ra ngoài lều.Buổi sớm ở đỉnh đồi sương mù giăng lối khiến cho cả không gian đều chìm vào sự mờ ảo.Sau người dẫn đoàn là đến Lục Vũ tỉnh dậy rồi đi ra ngoài, tiếp đến là người anh họ Trần Hoàng Phi.Lúc anh họ Lục Vũ đi ra thì trùng hợp Hi An và Lục Hạ cũng đã tỉnh và đang chuẩn bị đi ra khỏi lều.Khi ấy chỉ còn lại mỗi Ngọc Trà vẫn còn đang say ngủ bên trong.Những đã dậy bắt đầu lục tục chia việc cho nhau làm.Khi cả nhóm đang loay hoay phân công thì Ngọc Trà cũng xuất hiện.Ngọc Trà trong tình trạng vẫn còn ngáy ngủ dụi mắt đi ra ngoài.Thấy người cuối cùng cũng đã có mặt nên người dẫn đoàn mau chóng chia nốt công việc còn lại cho cô.Nghe giải thích về việc cần làm bỗng Ngọc Trà tỉnh táo hẳn ra.Công việc của Ngọc Trà cũng không quá phức tạp, việc của cô chính là đi vào rừng cây gần đó nhặt những cành cây khô về để làm củi và hái một ít nấm dại có thể ăn được.Người phụ trách rất nhiệt tình giải thích và chỉ dạy cách nhận biết, phân biệt nâm ăn được và nấm không thể ăn cho Ngọc Trà.Vậy mà, sau khi nghe xong Ngọc Trà liền mau chóng cau chặt mày và bắt đầu kêu ca than thở."

Ơ, sao việc của em khó thế ạ?

Mấy cái thông tin mà anh nói làm sao em có thể nhớ hết được."

Anh trai dẫn đoàn nghe Ngọc Trà phàn nàn thì cũng có chút sượng nhưng vẫn cố nở nụ cười thân thiện mà thuyết phục."

Vậy để anh nói lại lần nữa cho em, nếu vẫn không nhớ hay là em lấy điện thoại ra đi, anh nhắc lại một lần cho em note vào trong điện thoại."

"Như vậy có hơi mất thời gian."

Ngọc Trà đáp lại với chất giọng đáng yêu pha chút chán nản và sự đáng thương.

Bất chợt, đôi mắt của cô sáng lên rồi vội nắm lấy bàn tay của người đối diện mỉm cười ngọt ngào và lại nói: "Hay là, anh có thể soạn tin nhắn tất cả mấy thứ vừa rồi, rồi sau đó gửi qua cho em được không?"

Đối mặt với dáng vẻ nhờ vả này của Ngọc Trà với cương vị là một người anh lớn, cũng như là một đàn ông thì làm sao anh ta có thể từ chối một cô gái nhỏ bé như vậy được nên đành ngậm ngùi đồng ý.Mọi việc đều theo ý mình nên Ngọc Trà rất vui vẻ mà nhận việc.Nhận được tin nhắn kia, Ngọc Trà khi này mới bắt đầu công việc mà di chuyển vào bên trong cánh rừng.La cà một lúc lâu thì cô mới chậm rãi bắt tay vào việc.

Phải mất một khoảng thời gian thì Ngọc Trà mới xong việc mà mang theo những thứ được giao phải thu nhặt quay về.Khi trở về, Ngọc Trà chỉ nhìn thấy Lục Hạ đang ngồi bên đống lửa đã tàn đêm qua đốt lên đang cặm cụi làm gì đó.Chẳng nhìn thấy được bóng dáng của người khác nên Ngọc Trà có hơi bâng khuâng hỏi."

Chỉ có mỗi cậu thôi hả?

Mọi người đâu hết rồi?

Vẫn chưa xong việc sao?"

"Ừm, anh họ với anh trai dẫn đoàn đi làm gì rồi.

Còn anh tớ với Hi An thì được giao đi xuống cái hồ ở chân đồi câu cá."

Nghe vậy, Ngọc Trà không ở lại mà liền đứng dậy chuẩn bị đi xuống đồi."

Cậu đi đâu vậy?

Xong việc rồi sao không ở lại đây?"

"Tớ định xuống chân đồi tìm Hi An với anh cậu."

"Hả?

Để làm gì?

Khi nào họ xong việc thì họ sẽ tự giác quay về thôi."

Lục Hạ khó hiểu gãi đầu nhìn người đối diện.Không muốn giải thích nhiều với đối phương, Ngọc Trà chỉ bâng quơ đáp lại:"Cậu không hiểu!"
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 52


Ngọc Trà nghe Lục Hạ nói xong cũng không nhiều lời làm mất thêm thời gian mà nhanh chóng xông xuống đồi.Con đường mòn để xuống đồi vốn không quá gập ghềnh nhiều chướng ngại vật lớn gì, nhưng bù lại nhiều cây cối và con đường phủ không ít rêu trơn trượt, nếu không cẩn thận thì việc té ngã là chuyện không thể tránh khỏi.Lúc từ dưới chân đồi đi lên, Ngọc Trà luôn mồm kêu ca than thở rằng con đường quá dài, quá khó khăn, quá khó đi và cô đi rất mệt không muốn đi tiếp làm trì hoãn cả nhóm suốt cả chặng đường lên đồi.

Vậy mà, bây giờ chẳng biết Ngọc Trà lấy từ đâu ra được sức mạnh mà theo lối cũ đi xuống đồi một mình.Lục Hạ đã chạy theo sau cố khuyên nhủ nhưng tất cả đều vô dụng đều bất thành, thấy vậy cô từ khuyên ngăn trở thành muốn cùng Ngọc Trà xuống đồi nhưng vẫn bị cự tuyệt.

Sự ngăn cản của Lục Hạ hoàn toàn không được Ngọc Trà để tâm.

Không thể ngăn được sự tùy hứng của đối phương mà bản thân Lục Hạ còn bị từ chối không cho đi cùng, vì lý do cô vẫn còn việc chưa hoàn thành nên bị khuyên ngược lại phải ở lại làm xong hết việc.

Khi ấy, Lục Hạ đứng trước sự cương quyết của Ngọc Trà chỉ có thể ngậm ngùi dặn dò đối phương xuống đồi cẩn thận.Nhìn bóng dáng nhỏ bé không mấy chênh lệch với mình của Ngọc Trà thì thật sự Lục Hạ không có an tâm lắm, nên ngay sau khi người đi thì cô liền tìm cách liên lạc với hai người ở dưới đồi và thông báo cho trưởng đoàn.May mắn ở trên đỉnh đồi bắt sóng rất tốt và càng may mắn hơn là cả hai người Hi An và Lục Vũ đều mang theo điện thoại bên người.Vừa liên lạc cho anh trai báo lại tình hình xong thì trưởng đoàn cũng tức là anh trai dẫn đoàn cùng người anh họ từ một phía khác của rừng cây bước ra.Lục Hạ vội vội vàng vàng kể lại sự tình ban nãy cho hai người nghe, anh trai trưởng đoàn nghe xong liền đanh mặt lại."

Em đã báo lại cho hai người ở bên dưới chưa?"

Anh trai nọ nhăn nhó hỏi."

Có ạ, em vừa gọi cho anh trai nói Ngọc Trà đang xuống đồi tìm hai người họ rồi ạ."

Lục Hạ cảm thấy có hơi áy náy khi không giữ được Ngọc Trà mà có phần yết ớt đáp lại."

Em làm tốt lắm!

Đừng cảm thấy có lỗi, người muốn xuống thì cũng khó mà giữ được.

Cô bạn đó của bọn em tính nết cũng không vừa ha.

Lúc leo lên đồi thì cứ càm ràm làm chậm trễ mọi người, với tốc độ bình thường chỉ cần mất tầm nửa giờ là có thể lên đến đỉnh rồi.

Dù sao ngọn đồi cũng không quá cao."

Anh trai dẫn đoàn an ủi Lục Hạ vài lời rồi tiếp tục: "Mà đường mòn cũng không mấy quá khó đi, chắc bạn em không sao đâu, đi xuống thường nhanh hơn đi lên, chắc bây giờ bạn em đi được nửa đường rồi.

Chờ thêm lát đi, không chừng người xuống tới chân đồi là hai người kia liền báo lại cho chúng ta hay thì sao."

Nghe mấy lời trấn an của trưởng đoàn cảm thấy cũng khá hợp lý nên Lục Hạ cũng dần yên ổn tâm tình lại.

Nói gì đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu cô được tham gia chuyến nghỉ hè mà không có phụ huynh như này nên vẫn còn hơi lo lắng, lo sợ thái quá cũng là chuyện bình thường.Tâm lý học sinh cấp ba chưa hoàn toàn trưởng thành mà, vẫn là chưa được vững cho lắm....Hai người ở dưới chân đồi đang ngồi bên hồ câu cá thì điện thoại Lục Vũ reo lên.Vừa đưa điện thoại lên tai nghe thì cậu đã nghe ra giọng nói gấp gáp ẩn chứa sự lo lắng của em gái."

Anh ơi, Ngọc Trà cứ nhất quyết đòi tự mình xuống đồi tìm hai người, em không ngăn cậu ấy được.

Em muốn đi cùng nhưng cậu ấy lại từ chối không cho em theo cùng, bây giờ phải làm sao đây anh?"

"Em bình tĩnh lại!

Mọi chuyện sẽ ổn mà, đường xuống đồi cũng không quá khó đi, chắc sẽ không có việc gì đâu.

Anh với Hi An sẽ dưới này chờ, nếu lâu quá vẫn chưa thấy người xuống tới thì bọn anh sẽ đi tìm cậu ấy.

Em đừng lo!"

Lục Vũ bình tĩnh trấn an em gái.Hi An bên cạnh nghe thấy mọi việc rất rõ ràng, hai đầu lông mày cũng bất giác cau chặt lại.

Chờ người bên cạnh nhét điện thoại trở lại túi quần thì cô mới cất lời hỏi han."

Có chuyện gì xảy ra ở trên kia sao?

Đừng nói là liên quan tới Ngọc Trà?"

Lục Vũ nhìn qua người bên cạnh rồi nhướng mày đầy ẩn ý, đáp:"Cậu hình như hiểu rất rõ con người của Ngọc Trà nhỉ!"

"Cậu nghĩ sao?

Cậu không nghe mấy người trong lớp kể về mối quan hệ giữa tớ với cậu ta trước lúc hai người chuyển đến à?"

Hi An cười nhạt nhìn người kế bên rồi nhướng mắt hỏi ngược lại.Lục Vũ đối với câu hỏi mà Hi An vừa đặt ra không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi nói tiếp, cậu lúc này trả lời cho câu hỏi trước đó của cô:"Mà cậu đoán đúng rồi đấy, Ngọc Trà xong việc không ở lại mà một mực tự mình đòi xuống đây tìm chúng ta."

Từ lúc thân thiết hơn thì Lục Vũ không còn tiếc lời như vàng nữa, cậu cũng nói nhiều hơn vài câu so với trước.Nhận được câu trả lời không khác gì suy đoán của bản thân là mấy, Hi An chẳng có bình luận gì mà chỉ thở dài một hơi.Khi này Lục Vũ đang nhìn cần câu bỗng bâng quơ nói:"Có từng nghe qua chuyện của hai người rồi."

Nói xong, cậu ít khi trỗi dậy cơn tò mò mà tiếp tục thắc mắc: "Nhưng nhìn hai người không giống bạn thân, trông hai người có hơi gượng gạo.

Ngọc Trà rất hay ngẩn người rồi vô thức tránh né cậu.

Không nhận ra sao?"

Hi An không nhìn qua người con trai ngồi bên cạnh mà vẫn chăm chú nhìn xuống cần câu, cô nhếch môi cười đầy thâm ý."

Cậu nghĩ như nào?"

Lục Vũ miễn bàn luận thêm mà chỉ nhún vai một cái.Ai mà biết ẩn tình giữa hai người là gì cơ chứ.

Cậu cũng không có nhu cầu đào sâu chuyện của người khác.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 53


Hi An và Lục Vũ ngồi bên bờ hồ cách chân đồi không bao xa để câu cá.Hai người trước giờ ít khi trải nghiệm qua bộ môn này nên đến giờ chỉ câu được một vài con cá nhỏ không đáng kể.Ngồi câu đã hơn nửa giờ, sau khi nhận được cuộc gọi của Lục Hạ thì hai người lại tiếp tục ngồi chờ thêm nửa tiếng.

Cả hai ngồi chờ từ lúc trời quang đãng đầy nắng cho đến tận khi cả bầu trời tụ đầy mây nhưng vẫn chưa thấy Ngọc Trà đâu.Cảm thấy có điều bất ổn, hai người nhanh chóng thu cần câu lại rồi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc xung quanh."

Chờ hơn 30 phút rồi, có khi nào cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi không?"

Lục Vũ vừa dọn đồ vừa hơi nhíu mày nói.Còn Hi An thì lấy điện thoại ra gọi cho Ngọc Trà nhưng chỉ có tiếng đổ chuông chứ không hề có người nhấc máy, gọi lại thêm vài lần cuối cùng cũng có người nhận."

Hi An, Ngọc Trà để sạc điện thoại trong lều không mang theo."

Giọng nói của Lục Hạ từ bên kia vang lên."

À, tớ biết rồi.

Vậy tớ cúp máy đây!"

Không để người bên kia kịp hỏi thêm một lời nào thì cô đã ngắt máy."..."

Cô chợt trầm tư trong giây lát rồi nhét đồ trong tay qua cho Lục Vũ, vội nói: "Trời cũng sắp mưa rồi, đường lên xuống đồi cũng hơi trơn trượt, nên là tớ đi tìm người trước khi trời đổ mưa, cậu chú ý điện thoại nếu có việc tớ sẽ gọi cậu hỗ trợ."

Lục Vũ nhận lấy đồ Hi An vừa nhét qua cho mình rồi gật đầu đồng ý.Hi An khi này liền chạy về phía chân đồi.Lại lần nữa theo con đường cũ đi lên đồi.Trời cũng sắp đến giữa trưa, mặt trời vốn phải sắp điểm trên đỉnh đầu nhưng đã bị mây che khuất mất.Con đường lên đồi, hai bên rợp nhiều cây xanh chỉ chừa một con đường ở giữa không quá lớn cũng không quá nhỏ cho người di chuyển, xung quanh cũng không thiếu nhiều đá tảng lớn tự nhiên.Đường bên dưới nhiều rong rêu rồi đá cuội, rễ cây nên Hi An phải cẩn trọng đi lên từng chút một.Vừa đi cô vừa đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, còn miệng không ngừng gọi người.Trời đầy mây trắng khi này mây đã trở nên xám xịt, độ ẩm trong không khí cũng tăng lên và có hơi lạnh.

Sau vài dấu hiệu thì vài giọt mưa lưa thưa rơi xuống.Suốt đoạn đường phải vừa đi vừa nhìn quanh tìm người nên khá mất thời gian, gần nửa giờ thì Hi An chỉ được hơn nửa đường lên đồi.Trong lúc Hi An đang cố lớn giọng gọi Ngọc Trà thì điện thoại reo.Lục Vũ gọi đến hỏi thăm tình hình, cậu đã thu dọn xong đồ đạc, cậu bảo rằng bản thân sắp đi lên và sẽ tìm kiếm lại một lần nữa ở phía sau.Cả hai người thống nhất với nhau qua điện thoại xong, Hi An lại tiếp tục công cuộc tìm người.Mưa lưa thưa cũng dần nặng hạt hơn, Hi An đi trên con đường mòn gần lên đến đỉnh đồi bỗng có tia sáng từ dưới đất hơi lóe lên thu hút tầm nhìn của cô.Nhìn xuống, ánh măt của Hi An liền va phải một sợi lắc tay rơi ven buổi cỏ gần con đường mòn đầy đất.

Sợi lắc tay này cô nhớ không lầm thì cô đã từng thấy nó nằm trên cổ tay của Ngọc Trà.Nếu sợi lắc rơi ở đây thì sợ rằng Ngọc Trà có thể đã đi ra khỏi đường mòn mà bước vào rừng cây bên cạnh, nhưng Ngọc Trà vì gì mà đi qua đó thì Hi An không rõ.Do có mưa lâm râm mà xung quanh con đường nhỏ đều lem nhem đầy đất bùn.

Hi An có hơi do dự nhưng cuối cùng đành phải lấy điện thoại ra nhắn tin qua cho Lục Vũ."

Tớ tìm được lắc tay của Ngọc Trà, hình như cậu ta đi ra khỏi con đường mòn rồi, tớ đi qua bên rừng cây tìm cậu ấy."

Gửi xong tin nhắn thì Hi An liền nhét điện thoại vào túi quần rồi bắt đầu bước ra khỏi con đường nhỏ....Lục Hạ khi này đang ở đỉnh đồi với hai người còn lại.

Mọi người đều nghĩ Ngọc Trà đã xuống đến dưới chân đồi và tụ họp với hai người kia.Lúc này ba người đều đã chia nhau ra làm các công việc khác.Hai người con trai sức dài vai rộng thì làm những việc nặng nhọc hơn, như là tìm thêm tảng đá vừa có bề mặt lán mịn để thay thế tấm thớt và vài hòn đá làm đế lót nhằm để nồi chảo lên trên mà nấu nướng rồi bê về.Cả hai người kia đều đã đi vào rừng cây một lần nữa để tìm đá, khi này chỉ còn lại Lục Hạ được giao nhiệm vụ làm sạch số rau nấm dại mà cô và Ngọc Trà tìm được trước đó, sau đó công việc tiếp theo của Lục Hạ là xếp củi lại để lát sau hai người kia quay sẽ nhóm lửa lên.Lục Hạ đi tìm thêm một ít rau quả dại có thể ăn vì lo chỉ bấy nhiêu không đủ mọi người ăn, kế đó cô quay về và gom đống củi khô mang ra chỗ đống củi đêm qua được nhóm lên và bắt đầu sắp xếp, xong việc thì cô quay đi làm việc mới.Ôm theo mớ rau nấm đi lấy nước để rửa sạch thì khi lúc này Lục Hạ mới giật mình nhận ra nước dùng để nấu nướng và uống đã vơi đi mất gần một nửa, còn nước được mọi người dùng để vệ sinh cá nhân cũng mất đi không ít.Ở dưới nền đất ướt đẫm nước, dấu hiệu cho thấy số nước từ nãy đến giờ không ai đụng đến mà mất đi rõ ràng là đã có người lén dùng một cách lãng phí.Nhìn vết tích cho thấy có sự hiện diện của người khác ngoài ba người là cô và anh họ cùng anh trai trưởng đoàn thì Lục Hạ liền rơi vào hoang mang.Cô tay chân run run lấy điện thoại ra muốn gọi đi cầu cứu anh họ bỗng bên trong lều của nhóm nữ loạt soạt vang lên tiếng động.Thân thể của Lục Hạ bất chợt cứng đờ khi nghe thấy tiếng động bất thường.

Có khi nào là có người khác lén lút đến đây sau cả nhóm và luôn âm thầm quan sát bọn họ nhằm mục đích bất chính nào đó?Càng nghĩ thì chỉ số sợ hãi trong Lục Hạ càng tăng lên, mãi cho đến khi tiếng bước chân dừng lại sau lưng Lục Hạ thì cô gần như nín thở."

Hạ, cậu đứng ở đây làm gì?"

Giọng nói của Ngọc Trà vang lên.Bất ngờ trước sự xuất hiện của Ngọc Trà, cô kinh ngạc ngay lập tức quay về sau nhìn.Ngọc Trà bị cái quay đầu đột ngột của Lục Hạ làm cho giật mình mà lùi về nửa bước."

Cậu, sao cậu lại ở đây?

Không phải cậu đã xuống đồi tìm Hi An với anh tớ sao?

Cậu trở lại khi nào vậy?"

Lục Hạ trợn mắt đầy kinh sợ lấp bấp hỏi.Ngọc Trà nhìn bộ dạng này của người đối diện chợt cảm thấy hơi buồn cười, cô cười cười nhún vai đáp lại."

Ừ đúng rồi thì vốn dĩ là vậy, nhưng mà đi nửa đường tớ mỏi chân nên ngồi nghỉ một lát rồi quyết định không đi nữa nên quay về đây.

Tớ cũng chỉ mới vừa quay về không lâu lắm, lúc tớ về thì không có ai ở đây hết."
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 54: [End1]


"Ừ đúng rồi thì vốn dĩ là vậy, nhưng mà đi nửa đường tớ mỏi chân nên ngồi nghỉ một lát rồi quyết định không đi nữa nên quay về đây.

Tớ cũng chỉ mới vừa quay về không lâu lắm, lúc tớ về thì không có ai ở đây hết."

"Mà xui xẻo ghê, lẽ ra tớ không nên đi xuống, lúc ngồi nghỉ tớ vô tình trượt chân, chân toàn dính bùn đất, kinh chết đi được.

Tớ cũng làm rơi sợi lắc tay rồi, hic."

Ngọc Trà nhăn mặt đầy vẻ ghét bỏ, cô le lưỡi đầy ghê sợ khi nhớ lại cảnh tượng trong quá khứ lúc nãy, rồi lại nhìn xuống cổ tay tỏ ra đầy tiếc nuối.Nghe người đối diện nói vậy, Lục Hạ run rẩy không nói thành lời trong giây lát, lần đầu tiên Lục Hạ biết được tức giận là như thế nào.

Cô cố nén lại cơn giận của bản thân cố hỏi lại lần nữa cho kỹ càng."

Ngọc Trà, vậy là cậu đi nửa đường rồi cảm thấy mỏi chân nên không đi nữa?

Sau đó, chân cậu dính đất nên khi quay về cậu đã dùng nước ở đây để rửa chân?"

"Đúng vậy!"

Nhận được lời xác nhận đầy dửng dưng của Ngọc Trà, Lục Hạ cảm giác như sắp có gì đó phun ra từ đỉnh đầu.

Cả thân thể của cô run lẩy bẩy vì giận dữ."

Cậu nói là do chân cậu dính bùn bị dơ nên dùng nước rửa thì xem như tạm chấp nhận đi.

Vậy còn nước mà chúng ta dùng để uống với dùng nấu ăn trong hai ngày tới vì sao chỉ còn lại một nửa?"

Lục Hạ cố gắng kìm nén cơn giận mà nhỏ giọng chất vấn."

À cái đấy à, cái đấy tớ dùng để rửa mặt.

Kem chống nắng của tớ trôi rồi nên phải tẩy trang rửa mặt để bôi lại lớp mới.

Chúng ta ở đỉnh đồi gần mặt trời như vậy, không bôi kem chống nắng kỹ thì đen mất."

Ngọc Trà đáp lại lời chất vấn của đối phương với giọng điệu đó giống như là lẽ đương nhiên.Lục Hạ nghe xong câu trả lời thì càng giận dữ hơn, người dù có hiền hòa yếu đuối đến đâu thì cũng phải có giới hạn, khi điểm giới hạn bị chạm đến tất nhiên cũng sẽ biết nổi giận, thậm chí sự tức giận có khi còn đáng sợ hơn so với người bình thường khác.Cơn giận phút chốc chạm đến đỉnh điểm giới hạn của Lục Hạ khiến cô muốn bùng nổ, nhưng rồi trời bất chợt đổ mưa lâm râm làm cho Lục Hạ bừng tỉnh khỏi sự tức giận mà vội vàng lao ra gom đống củi khô vào nơi khô ráo.Ngọc Trà không hề giúp cô mang đồ vào mà chỉ ngồi một bên nhìn.

Làm xong việc, chỉ vừa thở phào thì có cái gì đó xoẹt qua trong đầu Lục Hạ, cô chợt nhớ ra một chuyện khác.Nếu Ngọc Trà ở đây thì chẳng phải hai người dưới chân đồi vẫn còn đang đi tìm người sao?Lục Hạ nhìn trời mưa lưa thưa đang dần nặng hạt hơn, không dám chậm trễ mà lấy điện thoại gọi cho anh trai trước."

Anh ơi, anh với Hi An quay về đi, Ngọc Trà đang ở đây, cậu ấy không có xuống đồi."

"Cái gì?

Nhưng Hi An đang đi tìm cậu ta!

Được rồi, để anh gọi cho Hi An.

Em báo việc này lại cho anh trưởng đoàn đi."

Nghe lời anh trai, Lục Hạ vội vàng gọi cho anh trai dẫn đoàn để báo cáo lại tình hình.

Nói điện thoại với anh trai dẫn đoàn xong, Lục Hạ lần đầu nổi cáu mà quay sang nhìn Ngọc Trà mà quát lớn."

Cậu có biết cậu vừa làm ra chuyện gì không?

Mọi thứ rối tung lên vì cậu, còn cậu bây giờ ngồi đó nghịch tóc nghịch móng tay?

Trời đang mưa như vậy, anh tôi với Hi An còn đang phải tìm cậu."

"Tớ..."...Lục Vũ sau khi nhận được cuộc gọi của em gái thì gần như muốn quăng hết đồ đạc sang một bên đi tìm Hi An.Trời đang mưa, đã vậy còn là đường đồi đầy bùn đất, cây cối khó di chuyển, ai biết được trong thời tiết mưa gió như này liệu có chuyện gì xảy ra hay không.Cậu tạm để đồ đạc trên tay xuống đất rồi lấy điện thoại gọi cho Hi An.Vốn dĩ ban đầu chẳng có gì xảy ra, cậu còn nhận được tin nhắn của Hi An, vậy mà bây giờ gọi qua lại thuê bao.Cảm thấy có chuyện bất an không lành, Lục Vũ tay xách tay mang một đống đồ mà vội vã lên lại đỉnh đồi.

Vừa bước lên đến nơi đặt đồ xuống, động tĩnh bên đây hơi lớn nên ngay tức khắc thu hút sự chú ý của mọi người.Anh trai trưởng đoàn và anh họ Trần vừa nhìn thấy Lục Vũ liền vội bước đến hỏi han về tình hình.Xác định tình trạng hiện tại là gọi cho Hi An không được, cũng không rõ Hi An đã đi vào cánh rừng ở đoạn nào và đã đi được bao xa.Cả nhóm cảm thấy mọi chuyện đã không còn kiểm soát được nên trong lúc trời vẫn còn mưa thì chia nhóm rồi xông đi tìm người.Trước khi chia nhau ra đi tìm Hi An, người dẫn đoàn gọi về cho Lâm Phi Khải để có thêm sự trợ giúp.

Dù gì thân phận của Hi An cũng không thể đùa được, cô là gì?

Cô là cháu gái của ông chủ khách sạn 7 sao lớn nhất nước đấy, nói chính xác hơn là người nhà của ông chủ.

Nếu để Hi An có chuyện gì thì toi.Theo sự tường thuật lại của Ngọc Trà, Lục Vũ nghe chính miệng cô nói lại mọi chuyện thì bất giác sắc mặt cậu càng trở nên khó coi, ánh mắt khi nhìn Ngọc Trà cũng chẳng còn sót lại miếng thiện cảm nào."

Tớ lúc đó mỏi chân đã ngồi ở đây, lắc tay hình như cũng rơi ở đâu đây.

Có thể là..."

Ngọc Trà nói với chất giọng áy náy đầy ngập ngừng."

Chia nhau ra đi.

Hạ, em với anh họ với anh trưởng đoàn đi cùng nhau qua phía bên kia tìm người đi.

Anh với Ngọc Trà sẽ đi phía bên này."

Ngữ điệu của Lục Vũ nghiêm túc hơn bình thường."

Được!"

Dứt lời, dựa theo sự thống nhất của cả nhóm rồi mọi người chia thành hai hướng mà đi....Còn Hi An lúc này đang bước đi trong rừng cây, bên dưới giày dính đầy bùn đất, cũng chính do bùn đất mà đường càng trở nên khó đi hơn trong trời mưa.Quần áo của cô cũng đã bị nước mưa làm ướt sũng, Hi An lấy điện thoại trong túi ra mở lên mới phát hiện điện thoại bị nước vào hư rồi.Dù sao ở thời gian hiện giờ công nghệ chống nước ở điện thoại vẫn chưa tốt lắm, mới dính nước mưa mà đã mở điện thoại không lên.Nhét đồ trở lại túi, Hi An lại tiếp tục công cuộc tìm người, cô vừa vịn vào thân cây ở xung quanh mà di chuyển vừa kêu lớn."

Ngọc Trà, cậu đang ở chỗ nào?"

Nhưng có kêu cỡ nào xung quanh vẫn yên lặng không hề có sự hồi đáp nào ngoài tiếng gió tiếng mưa.Gió càng lúc càng mạnh, mưa cũng dần to hơn ban nãy.Cây cối bị gió thổi xào xạc đung đưa không ngừng.

Cảm thấy càng đi sâu trong tình trạng thời tiết như này dường như không ổn, có lẽ nên quay trở về tìm thêm sự trợ giúp để tìm người vẫn tốt hơn.Khó khăn đi lại trong mưa gió bên trong rừng cây, Hi An nương tựa vào mấy thân cây gần bên để quay trở về đường cũ.Quay lại đi trên con đường cũ.

Sở dĩ, lúc nãy bước qua không hề có chuyện gì, vậy mà bây giờ chưa đi được mười bước bỗng chân cô đạp phải phần đất mềm giống như bên dưới không có gì chống đỡ, cây xanh ở gần phần đất này nhất nhanh chóng theo đó mà trượt ra rồi đổ xuống.Hi An đang bám tay trên thân cây cũng mất đà mà nghiêng người ngã xuống theo phần đất lở.

Cô lăn xuống dốc, tay chân bị cỏ cùng đất đá cào xước, rồi chợt 'ầm' một phát hai mắt Hi An hoa lên dần trở nên mờ ảo.Cô ngừng lăn xuống dốc vì đập phải tảng đá lớn, tiếng va chạm không lớn, nhưng động tĩnh khi đất lở lại khá lớn.

Đầu cô bị va đập tóe máu, hai mắt nhanh chóng hoa lên.Cả người đau nhức vô cùng nhưng trận đau đớn này có phần quen thuộc mà cô không thể nào nhớ rõ được.

Trong lúc gần mất nhận thức, Hi An loáng thoáng nghe có tiếng có người gọi mình.Cô cố gắng chống đỡ níu giữ một chút tỉnh táo mà thều thào đáp lại."

Tớ... tớ ở...

đây..."[Hoàn "Mở Đầu"]
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 55


Lăn xuống sườn đồi cùng với đất đá khi trận sạt lở diễn ra, chỉ trong tích tắc Hi An đã bị chôn vùi bên dưới đấy.Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, cô mơ màng nghe thấy có ai đó đang gọi mình.Bên dưới lớp đất đá, Hi An mê man cố đáp lại tiếng gọi của đối phương.

Đau quá!

Giữa ngực cô đau quá!

Có vẻ phổi của cô không ổn rồi.

Không chỉ ngực đau mà toàn thân chỗ nào cũng đau.Hình như cô đang chết dần chết mòn dưới lớp đất dày này.Lại phải chết sao?Ý thức cuối cùng còn sót lại dần mất đi.Cô thật xui xẻo mà!...Một lần nữa tỉnh lại.Ký ức của Hi An dừng lại ở đoạn bản thân bị cuốn vào tai nạn sạt lở đất.Cô mơ màng run rẩy mí mắt rồi chậm rãi hé mở mắt.Mùi cồn sát khuẩn đặc trưng của bệnh viện thoang thoảng trong bầu không khí.Hình ảnh mờ ảo trước mắt dần rõ hơn, nhìn trần nhà chỉ có một màu trắng, Hi An khó khăn động đậy rồi nghiêng đầu nhìn xung quanh.Căn phòng khá rộng rãi và thoáng mát nhìn chẳng khác gì phòng khách sạn đắt tiền.Bên cạnh đầu giường là máy móc thiết bị đo điện tim, cây treo truyền dịch và khắp người cô đều là các thiết bị y tế.Trong lúc vẫn còn mê man, Hi An nghe thấy tiếng mở cửa.Cửa mở ra và ngay lập tức giây sau liền có âm thanh đồ vật rơi xuống đất vang lên.Giọng nói già nua đầy mỏi mệt của người đàn ông trung niên vang lên, ông gào lên trong sung sướng."

Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi tỉnh rồi!"

Kế đó, Hi An nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến đến, khuôn mặt vốn luôn trẻ trung xinh đẹp của mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn hiện ra trước mắt cô.Bà không kìm nén được nên nước mắt cứ lả chả rơi xuống như mưa, bà muốn chạm vào cô nhưng lại có hơi rụt rè không dám chạm, bà sợ chạm vào sẽ khiến con gái mình đau."

An, bé An của mẹ, con tỉnh rồi!

Tạ ơn trời đất!"

Bà ngồi phịch xuống ghế bên cạnh giường rồi ôm mặt khóc nức nở.Hi An chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô muốn đưa tay gạt nước mắt cho mẹ nhưng cánh tay lại vô lực nên chỉ có thể kéo vạt váy của bà thều thào an ủi:"Mẹ, mẹ, con không sao!"

Có lẽ, do lâu rồi không nói chuyện nên dây thanh quản của cô hơi yếu không có lực mà chỉ toàn hơi mỏng run run lên tiếng.Cô vừa nói xong, từ bên ngoài dồn dập tiếng bước chân chạy vào.Dẫn đầu là một đội ngũ bác sĩ vừa có người trong nước lẫn người nước ngoài trông hết sức chuyên nghiệp.Người đi đầu vội vã tiến đến xem xét tình hình và bắt đầu quy trình kiểm tra toàn bộ từ trên xuống dưới cho Hi An.Mất một khoảng thời gian, sau khi hoàn tất quá trình kiểm tra, đội ngũ bác sĩ quay sang ghi chép gì đó rồi mới dặn dò người nhà một số điều cần lưu ý.Bác sĩ sau khi rời đi, cha của cô cũng xuất hiện.Ông vốn phong độ ngời ngời vậy mà bây giờ già đi hẳn chục tuổi, vành mắt ông đỏ hoe có hơi ngấn nước ôm lấy vai vợ rồi quay mặt đi đưa tay gạt đi nước trên khóe mắt."

Tỉnh là được rồi!

Cha còn tưởng con vì một thằng đàn ông không ra gì mà không muốn tỉnh lại nữa."

Âm giọng run rẩy trầm đục của ông cất lên đầy trách móc.Hi An vẫn chưa hiểu lắm mà nhìn cha với mẹ đầy nghi hoặc hỏi:"Cha, mẹ, hai người đang nói gì vậy?

Đã có chuyện gì xảy ra với con?"

Thấy dáng vẻ yếu ớt đáng thương của con gái, hai người lớn không nhịn được mà cay cay mắt thêm lần nữa.

Hai ông bà khi này nhẹ nhàng vuốt mái tóc khô xơ của cô sau nhiều ngày truyền dịch, rồi chậm chạp kể lại những gì đã xảy ra cho cô nghe.Ngày hôn lễ hôm đó, sau khi tuyên bố hủy hôn thì Hi An bỏ chạy khỏi hiện trường.Ngay sau đó có một trận động đất xảy ra và cô là một trong những nạn nhân bị chôn vùi dưới đống đổ nát.Nhưng may thay có chướng ngại vật chặn lại nên đống bê tông không đè bẹp dí cô bên dưới.Sau khi được lực lượng cứu hộ cứu ra khỏi đống tàn tích đổ nát thì ngay lập tức cô được đưa đến bệnh viện cấp cứu.Hai ông bà khi vừa nghe được tin dữ liền bỏ hết tất cả mà tức tốc chạy đến bệnh viện.

Sau khi cô được cấp cứu qua cơn nguy kịch, hai ông bà vừa đến liền không nghĩ nhiều mà ngay lập tức làm thủ tục chuyển cô đến bệnh viện tuyến đầu trong nước để chạy chữa.Từ ngày xảy ra tai nạn, Hi An luôn trong tình trạng hôn mê sâu không tỉnh lại suốt 3 tháng ròng rã.Trong khoảng thời gian Hi An xảy ra chuyện phải nằm viện và không có dấu hiệu tỉnh lại, thì đôi cẩu nam nữ Hà Lạc Thành với Dương Ngọc Trà chỉ xuất hiện vào ngày đầu sau khi Hi An được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Còn những ngày sau đó, họ chẳng hề đặt chân đến đây ngày nào.Còn bên phía gia đình của Hà Lạc Thành vẫn luôn mặt dày không đồng ý hủy hôn, họ làm sao buông tha cho đứa con dâu nhà giàu như Hi An một cách dễ dàng được.

Họ còn nói thêm, lễ cưới là do Hi An phá hỏng, nếu muốn hủy hôn không phải không được, nhưng đó là chỉ khi phía nhà gái trả lại toàn bộ sính lễ và bồi thường gấp 3 lần tiền sính lễ ban đầu.Nghe đến đây, điện tâm đồ của Hi An bất chợt lên xuống bất thường, tiếng máy móc kêu vang.

Ông Lâm bà Lâm thấy tình trạng con gái bất chợt trở nên kích động liền mau chóng an ủi cô.Mẹ cô vội nắm nhẹ lấy bàn tay vẫn còn cắm ống truyền dịch của cô, bà thút thít rơi nước mắt cầu xin."

An, con gái của mẹ, bình tĩnh đi con, con có gì thì làm sao mẹ với cha sống nổi đây.

An đừng vậy mà con..."

Thấy từng giọt nước mắt lớn của mẹ rơi xuống mu bàn tay của chính mình, Hi An dần lấy lại được bình tĩnh, điện tâm đồ cũng dần yên ổn.Cha Lâm hai mắt đỏ hoe, vết chân chim ở đuôi mắt ông dường như sâu hơn, bàn tay ông run rẩy đặt trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng xoa xoa."

Con gái, con dưỡng bệnh mau chóng khỏe lại, cha sẽ không để cho tên cặn bã đó sống yên ổn đâu.

Ngày trước vì luôn lo chuyện của con nên cha mới mắt nhắm mắt mở để cho hắn sống tốt thêm vài tháng.

Chỉ cần con mau khỏe lại, cha sẽ giúp con chơi chết hắn ta."
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 56


Cứ tưởng sống lại ở quá khứ để có thể sửa chữa sai lầm gặp gỡ tên khốn nạn cặn bã Hà Lạc Thành và thay đổi quá khứ có thêm những người bạn mới.Nhưng nào ngờ mọi thứ lại đổ sông đổ bể.Ban đầu Hi An cứ nghĩ những chuyện mà bản thân đã trải qua ở quá khứ kia chỉ là một giấc mơ, nhưng làm gì có giấc mơ nào chân thật đến vậy.Cảm xúc khi khiến cho Ngọc Trà không thể nào chống trả mà bất lực mặc cô muốn làm gì thì làm không thể nào là giả được.

Lẫn cái cảm giác ngột ngạt, ngợp thở khi bị chôn vùi dưới lớp đất đá sau khi trận sạt lở diễn ra, thậm chí cái cảm giác bị cây cỏ, sỏi đá cắt qua da thịt khi lăn xuống sườn đồi đầy đau đớn kia thì làm sao mà là mơ được.Lẽ nào, cô ở thời điểm đó trận lở đất ấy cũng đã chết nên mới có thể tỉnh lại ở thời điểm luôn hôn mê này?Đây là trùng sinh kép sao?Những ngày này, Hi An luôn nằm trên giường thẩn thờ nhìn trần nhà ngẫm lại những chuyện đã qua.

Cô luôn tự hỏi bản thân rốt cuộc những gì đã trải qua khi sống lại ở quá khứ có phải là thật hay không?Tận mắt chứng kiến tình hình của con gái luôn trầm ngâm tựa như suy nghĩ về một điều gì đó làm cho ông bà Lâm thật sự rất lo lắng.

Hai người lớn luôn lo sợ sẽ kích thích đến con gái, nên trong khoảng thời gian vừa qua, sau khi con gái tỉnh lại họ vẫn luôn tránh các chủ đề liên quan đến hai con người khốn nạn kia.

Họ không muốn đề cập quá nhiều về hai kẻ tồi tệ ấy, hai người không muốn chọc hở vết thương chỉ vừa hơi khép lại của con gái.Mỗi ngày, ông bà Lâm đều đặn ra vào phòng bệnh đúng giờ thay phiên nhau chăm sóc con gái, họ có lúc sẽ đọc sách cho cô, giúp cô làm một số việc nhỏ và trò chuyện với cô.Hai người đều tìm những chuyện thú vị, vui vẻ để nói giúp Hi An cải thiện tâm trạng.Hi An cũng hiểu tâm ý của cha mẹ nên vẫn luôn cố gắng hợp tác với bác sĩ để điều trị.Rất nhanh cô đã khỏe hơn và không cần truyền dịch nữa mà có thể ăn thức ăn lỏng....Sau khi đứa con gái tâm can Hi An đã khỏe hơn, Lâm Phi Hồng cùng vợ cũng yên tâm để bắt đầu bắt tay xử lý các công việc tồn đọng kể từ khi con gái xảy ra chuyện.

Theo sự cho phép của bác sĩ, Hi An được cha mẹ hộ tống xuất viện quay về nhà.Khoảng thời gian sắp đến, hai ông bà ít về nên khó có thể chăm sóc cô tỉ mỉ, vậy nên họ liền vung tiền thuê một đội ngũ bác sĩ y tá hàng đầu để chăm sóc Hi An.Sắp xếp xong mọi thứ từ trên xuống dưới cho con gái cẩn thận, ông bà Lâm liền an tâm hơn và có thể dành hết tâm trí để lo cho công việc.Trở về nhà sau khoảng thời gian dài, Hi An mặc dù đã khỏe hơn nhưng vẫn hơi yếu, thậm chí việc đi lại cũng phải có người dìu.

Mặc dù vết thương đã lành kha khá, nhưng dù sao cũng do nằm trên giường bệnh lâu quá nên cơ bắp có chút yếu so với ngày trước.Do vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại như ban đầu, Hi An cả ngày đều chỉ ở yên trong phòng, hoặc thỉnh thoảng cô lại được người làm dìu đi lại quanh quẩn trong nhà và phía sau vườn hoa nhằm tập luyện hồi phục.Việc Hi An tỉnh lại và xuất viện hoàn toàn bị Lâm Phi Hồng cha cô bưng kín không để lọt ra ngoài.

Việc này chỉ có mỗi người nhà và người làm nhà họ Lâm biết được.Từ lúc trở về nhà, những ngày này cô luôn ở không có việc gì làm ngoài đi đi lại lại, rồi lại ngồi ngây ngốc trong phòng, Hi An sau bao ngày cuối cùng cũng được dùng điện thoại trở lại.Trước đó, từ lúc tỉnh lại, cha mẹ đã luôn không cho cô động đến thoại, thậm chí còn ra lệnh cho người làm trong nhà giám sát việc Hi An sử dụng các thiết bị điện tử như là điện thoại, laptop, máy tính bảng, máy tính bàn, tivi thông minh, đồng hồ thông minh...v.v, miễn là thứ có thể kết nối vào mạng thì đều không được để Hi An sử dụng.

Mãi cho đến hôm nay, cô mới tranh thủ lúc không có ai chú ý mà lén dùng điện thoại.Mở điện thoại lên, truy cập vào wifi và mở mạng xã hội lên, Hi An hoàn toàn bị những thông tin trước mắt làm cho choáng ngợp.Dương Ngọc Trà, Ngọc Trà, cô ta vẫn trơ trẽn như ngày nào.

Không ngờ được rằng lễ cưới ngày hôm đó, trong sự náo loạn đã có người kịp quay video lại rồi còn tiện tay đăng lên mạng.Mọi chuyện lớn hơn khi đoạn clip trong ngày cưới hôm đó bị tung lên mạng và nó đã viral làm dậy sóng mạng xã hội một khoảng thời gian.Một trong những nhân vật chính của câu chuyện, Ngọc Trà, cô ta trong đoạn phim đóng vai tiểu tam lén lút ngủ với chồng sắp cưới của bạn thân thì tất nhiên sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió cùng tên cặn bã cũng tức là chú rể Hà Lạc Thành để chịu ăn chửi, và sự hỏi thăm 18 đời tổ tông từ cộng đồng mạng.Nhưng nếu mọi chuyện chỉ có thế thì Hi An đã không kích động như hiện tại.

Ngọc Trà là tiểu tam trong câu chuyện nên bị mọi người mỉa mai, châm biếm mỗi ngày không chút thương tiếc.

Khi bị cả cộng đồng mạng chửi mắng không thể ngóc đầu dậy nổi thì những người xung quanh cũng dần tránh né, tránh qua lại với cô ta.

Bị bạn bè người quen xa lánh thì Ngọc Trà bắt đầu đi khắp nơi khóc lóc giải thích với tất cả mọi người có quen biết cả ba người họ rằng, thực ra Hi An luôn biết chuyện và chính Hi An úp mở đề nghị cô ta làm tình nhân cho Hà Lạc Thành.Cô ta đã quay các đoạn clip ngắn khóc lóc than thở biện minh, thanh minh rửa tội cho bản thân đủ điều.

Không chỉ quay clip mà Ngọc Trà còn lớn mật mở phát trực tiếp livestream để đính chính, cô ta trước ống kính khóc như hoa lê dính mưa trông hết sức tội nghiệp và đáng thương.

Ngọc Trà livestream nói nhăng nói cuội không ngừng, dăm ba bữa lại phát trực tiếp một lần.Những lý lẽ, câu chuyện mà Ngọc Trà vẽ ra để tự biện bạch cho bản thân là, vì Hi An lúc nào cũng bận rộn, bận bịu công việc không có thời gian quan tâm đến Hà Lạc Thành nên chính Hi An đã nhờ vả cô ta chăm sóc cho bạn trai cũng chính là chồng sắp cưới.

Đã vậy, Hi An còn nhiều lần ngầm ám chỉ rằng muốn cô ta làm tình nhân nhỏ của Hà Lạc Thành thay Hi An chăm sóc cho hắn, chiều chuộng hắn mỗi khi Hi An ở bên ngoài bận bịu.Ồ, do câu chuyện mà cô ta bịa ra kết hợp với nét mặt đáng thương yếu đuối mà chân thành kia nên cộng đồng mạng hơi quay xe rồi.Sau đó từ đâu lại tuôn ra một số thông tin nói rằng Hi An là một người coi trọng công việc và luôn đặt công việc lên hàng đầu mà bỏ mặc bạn trai trong bất kể hoàn cảnh gì.

Và kế đó là hình ảnh Hi An đi ăn bàn công việc với đối tác và một tấm ảnh Hà Lạc Thành sắc mặt trắng bệt nằm trên giường bệnh cùng cánh tay bị cắm dây truyền nước, người đăng hình còn đưa ra thông tin là hai tấm ảnh là cùng ngày cùng giờ.Nhờ một bài đăng này, nó càng xác thực cho lời nói của Ngọc Trà và giang cư mận hoàn toàn quay xe đứng về phía của hai kẻ ác.Giang cư mận tuy không mắng chửi Hi An nặng lời như Ngọc Trà và Lạc Thành hồi đầu, nhưng đa số bọn họ đều vào khuyên bảo Hi An nên tha thứ cho hai người bọn họ.Còn có người lại nói Hi An là kẻ vô tâm tham lam dù không để tâm đến Hà Lạc Thành nhưng vẫn không muốn chia tay buông tha cho hắn ta.Có người dường như đã trở thành fan của Ngọc Trà nên liền quay sang mắng Hi An là kẻ không ra gì, tự biên tự diễn, lòng dạ đen tối độc ác vì bản thân tự nguyện dâng chồng sắp cưới cho người khác nhưng đến cuối lại quay sang trách móc trách tội người ta.Đây chẳng há phải thấy Hi An đang trong tình trạng không thể đáp trả lại bất cứ điều gì và cô ta có thể tha hồ nói gì cũng được nên muốn làm gì thì làm đây mà.Mỗi người một lời càng nói càng khó nghe dần.Hi An đọc hết một lượt mấy thứ này mà không thể nhịn nổi phải thốt lên một câu:"Cái đéo gì thế này?!"

Nếu vẽ chuyện* là một nghệ thuật thì Ngọc Trà hẳn là một nghệ sĩ!(*) Đặt điều, bày đặt những điều không cần thiết qua lời nói, thường gây ra phiền toái.
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 57


Trải qua không ít biến cố, Hi An đã rèn luyện được cho bản thân khả năng khống chế cảm xúc ở mức nhất định.Buông bỏ điện thoại trên tay đặt về chỗ cũ, vẻ mặt Hi An từ bàng hoàng không thể tin, tức giận dần trở lại bình tĩnh.Có vẻ khoảng thời gian vừa qua bọn họ sống rất tốt trong khi cô phải chật vật nằm ở bệnh viện không rõ sống chết nhỉ?Hi An biết rõ tình trạng hiện tại của bản thân vẫn chưa tiện lắm, nên cứ để cho bọn khốn nạn ấy sống vui vẻ thêm vài hôm vậy.Từ ngày biết được tin tức truyền đi khắp mạng xã hội, Hi An càng tích cực hơn trong việc luyện tập để phục hồi và cô rất chú ý đến sức khỏe của bản thân.

Cô vẫn còn rất nhiều việc dang dở cần phải làm....Những ngày này, Hi An đặt việc hồi phục lên hàng đầu, cô vô cùng chăm chỉ tập luyện và rất quan tâm đến vấn đề dinh dưỡng, thuốc uống và các thực phẩm chức năng do chính bác sĩ khuyên dùng.Bên cạnh tập trung cho việc bình phục thì Hi An cũng dành một ít thời gian để nghe ngóng một chút thông tin bên ngoài.Thời gian cha mẹ cô đều ở công ty và công tác bên ngoài thì Hi An chỉ ở nhà một mình với quản gia, người làm và đội ngũ chăm sóc đặc biệt được cha mẹ thuê về nên cũng có chút chán mỗi khi rảnh.Để giết thời gian, Hi An đôi khi sẽ xem tivi dưới sự quản lý của quản gia và lén lút sử dụng điện thoại sau khi về lại phòng.Lẽ ra điện thoại của cô cũng sẽ bị cha mẹ giấu đi, nhưng có vẻ họ lo làm quá mức sẽ khiến cô khó chịu không vui nên mới để điện thoại lại.Hi An nhàm chán xem những chương trình được chiếu trên kênh mà không phải các nội dung bản thân yêu thích chỉ có thể xem khi truy cập tivi vào mạng.Trong lúc nhấn chuyển kênh liên tục chợt giọng nói phát ra ở một kênh kéo lại sự chú ý của cô.

Vì đang tua nhanh qua các kênh nên Hi An không dừng kịp mà lỡ chuyển sang kênh khác, cô khi này bỗng ngồi thẳng lưng vẻ mặt hơi nghiêm tục nhấn lùi lại một kênh.Cái giọng nói trầm ấm đầy nam tính quá mức quen thuộc vang lên đều đều, ngữ khí khi nói chuyện của người đó cũng rất khiêm tốn mà không hề làm mất đi phong thái của bản thân.Người phóng viên nữ mỉm cười lịch sự hỏi rồi hướng micro về phía người nam:"Tổng giám đốc Hà, dự án xây dựng khu chung cư cao cấp vừa rồi của quý công ty thu hồi được rất nhiều phản ứng tốt từ cộng đồng và nhiều nhà đầu tư khác.

Trước đó tình hình công ty của Hà gia vốn không tốt, vậy mà nhanh chóng đã vực dậy được, ngài quả là doanh nhân tài giỏi.

Nghe nói nhà đầu tư lớn của dự án lần này là vị kia của tập đoàn xăng dầu, còn có tin tức ngài cùng cô công chúa của vị ấy chuẩn bị kết hôn.

Nhưng cũng có rất nhiều tin tức lan truyền trên mạng rằng anh và vị tiểu thư ấy đã hủy bỏ lễ cưới ngay tại hiện trường vì có thêm một cô gái khác chen chân vào giữa hai người, liệu đó có phải là sự thật không?

Nếu vậy thì có ảnh hưởng gì đến ngài và tiến độ dự án không?"

Câu hỏi đầy hóc búa và lắt léo được đặt ra, nhưng người đàn ông được gọi là tổng giám đốc Hà kia không hề có lấy một chút tức giận nào, ngược lại, hắn rất điềm tĩnh nở nụ cười mà đáp lại:"Toàn là tin vịt thôi, những thứ trên mạng làm sao mà tin được, tôi với vợ tôi vẫn rất tốt, tôi và người kia chỉ là bạn bè, cô ấy là bạn thân của vợ tôi đấy, là do vợ tôi quá nhạy cảm với dễ ghen nên mới hiểu lầm.

Còn về lễ cưới là do vợ tôi hiện tại đang gặp vấn đề sức khỏe nên chưa thể hoàn thành lễ cưới được.

Mọi thứ đều là tin giả mà đối thủ làm ra nhằm hạ bệ công ty tôi mà thôi.

Với lại, dự án lần này thành công hoàn toàn là dựa vào đội ngũ nhân viên trên dưới của chúng tôi chứ hoàn toàn không có sự trợ giúp nào, nhà đầu tư là nhà đầu tư."

Hắn nói đến đó và nhấn mạnh lại nhiều lần rằng mọi thứ hắn có được hiện tại đều là công sức của hắn chứ không hề có sự trợ giúp của bất kì ai.Hi An cầm điều khiển trên tay lắng nghe người trong màn hình tivi nói chuyện mà đuôi mắt lẫn khóe môi hơi giật giật.

Không nhắc đến có lẽ cô cũng quên mất, giờ hắn có gan mang lên chương trình phát sóng cho hàng nghìn hàng vạn người xem mà nói rằng tất cả những gì hắn có hiện tại là do bản thân hắn?Đúng là đồ đê tiện thì bịa chuyện không biết ngượng miệng.

Hắn với Ngọc Trà quả là đôi kim đồng ngọc nữ mà.Trong trí nhớ của Hi An vẫn còn chút ấn tượng với dự án xây dựng khu chung cư cao cấp này, chính hắn đã lấy lòng cô và cầu xin cô nói một lời giúp hắn trước mặt cha, vậy mà giờ hắn lại nói rằng mọi thứ hắn có được đều là do tự lực cánh sinh?Lúc cô vừa gặp hắn, khi hắn vẫn đang tích cực theo đuổi cô thì nhà hắn cũng đã sắp phá sản, sau khi theo đuổi được Hi An cô thì cũng nhờ cô mà nhà hắn mới duy trì được chút hơi tàn.Mãi cho đến khi mối quan hệ của cả hai dần trở nên sâu sắc hơn và chuẩn bị tính đến hôn nhân thì công ty nhà hắn mới vực dậy trở lại nhờ sự giúp đỡ của chú và cha cô.Càng lúc hắn càng làm cho Hi An cô muốn nhanh chóng hủy hoại hắn và tình nhân bé nhỏ của hắn hơn rồi....Qua hơn 2 tháng kể từ lúc xuất viện.Trải qua nhiều chuyện, Hi An bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều về mặt cảm xúc, cô khi này đã có thể thuần thục khống chế điều tiết cảm xúc mà không còn dễ mất bình tĩnh nữa.Bên cạnh đó, nhờ vào việc hằng ngày chăm chỉ luyện tập kết hợp ăn uống, uống thuốc kiểm tra kỹ càng nên rất nhanh Hi An đã dần hồi phục lại như trước nhưng vẫn chưa phải hoàn toàn.Cha mẹ Hi An cũng đã quay lại sau chuyến công tác dài.

Tất cả công việc trên công ty lẫn trong gia đình đều được dàn xếp ổn thỏa.Hai người sau khoảng thời gian dài mới gặp lại con gái nên rất để tâm đến Hi An.Chỉ cần Hi An khẽ nhíu mày trong một giây cũng khiến hai người họ cuống cuồng lên.Cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc của cha mẹ dành cho mình, Hi An cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp và dường như các vết thương vẫn còn đau rát do những kẻ không ra gì gây ra cũng dần dịu lại.Ngày trước, chính Hi An luôn phớt lờ sự quan tâm của họ và tự suy diễn những thứ không đâu.

Lần này cô biết sai rồi, cô muốn chính bản thân bù đắp lại tất cả sai lầm của chính mình.

Cô sẽ dành thời gian bên cạnh họ và chia sẻ với họ nhiều hơn.Ông bà Lâm sau khi quay về nhà từ chuyến công tác, hai người luôn túc trực ở nhà không rời nửa bước, cả hai lúc nào cũng không dám rời mắt khỏi Hi An quá lâu.

Bởi vì họ đã biết, họ biết việc Hi An đã xem điện thoại và cũng xem được bản tin tức kia.Chính vì đã biết nên họ mới tức tốc thu xếp và tăng tiến độ hoàn thành công việc để mau chóng trở về.Cả nhà ba người trong thời gian này bên nhau rất êm đềm, họ hàng sau khi biết tin Hi An đã tỉnh lại cũng gọi điện đến hỏi thăm rồi gửi quà cáp từ xa đến.Cảm thấy tình trạng của Hi An đã ổn định, ông Lâm bàn bạc với vợ về việc tổ chức một bữa tiệc tẩy trần để gột rửa hết mọi xui xẻo cho con gái và chúc mừng cô có phước lớn mạng lớn đã tai qua nạn khỏi.Vợ chồng bàn bạc với nhau như thế nào, đến cuối cùng lại từ một bữa tiệc tẩy trần lại biến thành một bữa tiệc hoành tráng hơn.

Hai ông bà Lâm dự định rằng ngay sau bữa tiệc, kế đó cả nhà họ Lâm sẽ cùng nhau dâng lễ tạ ơn ở tất cả ngôi chùa lớn nhỏ và một ngày lễ nghi dâng hương cho tổ tiên.Dù sao Lâm Phi Hồng cũng người đứng đầu nhà họ Lâm hiện tại và Lâm Hi An chính là đích nữ của nhà họ Lâm.Sau khi hai người lớn bàn bạc với nhau xong thì mới nhớ đến con gái mà hỏi ý kiến của cô.Hi An cảm thấy bữa tiệc này đến cũng thật đúng lúc.

Cũng đến lúc cô phải công bố ra bên ngoài, hay nói chính xác là muốn thông báo đến tra nam tiện nữ rằng những ngày yên ổn của bọn họ phải chấm dứt rồi.Sẵn tiện, cô cũng muốn công bố cho cả nước này biết rằng, Lâm Hi An không phải kẻ ở xó xỉnh, đầu đường xó chợ nào mà ai cũng có thể chọc vào được.Khiêm tốn?

Khiêm nhường?

Cô đã như thế suốt những năm qua rồi nhưng đổi lại được gì?

Chẳng gì cả!
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 58


Dưới sự chủ trương của cha Lâm, Hi An được phép tự mình lên kế hoạch sắp xếp cho buổi tiệc tẩy trần công bố Hi An đã tỉnh lại và xuất viện.Đã tổ chức tiệc thì phải làm cho lớn, nếu không lại mất mặt nhà họ Lâm.

Hi An cô dù sao cũng đã nhiều năm làm mất mặt Lâm gia, nhưng lần này và kể về sau sẽ không như thế nữa.Những ngày này ở nhà rảnh rỗi không có nhiều việc làm, cha và mẹ đều không cho cô động ngón tay vào bất cứ việc gì, thậm chí, công việc cũng không cần lo.Vì có nhiều thời gian nên Hi An cũng đặt tâm tư vào việc chuẩn bị tiệc hơn.

Trong lúc ngồi lên kế hoạch cho tiệc tẩy trần, máy tính bảng bên cạnh luôn được phát liên tục mấy video có liên quan đến các sự kiện có sự góp mặt Hà Lạc Thành và Ngọc Trà suốt khoảng thời gian cô vắng bóng, hôn mê.Nghe mấy lời tâng bốc cặp đôi ti tiện bên trong clip mà Hi An đau hết cả tai.

Mặc dù, bị mấy lời đó làm cho buồn nôn đến đâu nhưng cô vẫn cố gắng kiên nhẫn ngồi nghe hết.Biết giặc biết ta, trăm trận trăm thắng mà.Nên là cô cố ngồi nghe thêm tí nhỉ...Trong lúc đang căng não không biết bố trí và sắp xếp trình tự tổ chức tiệc, lễ dâng hương lẫn lễ tạ ơn ở các chùa sao cho hợp lí.

Bỗng một tin tức lọt vào tai Hi An.Cuối tuần sau, công ty của Hà Lạc Thành tổ chức tiệc gì đấy nhưng Hi An không quan tâm bữa party ấy là gì, ngoài ra, khi cô liếc mắt nhìn qua màn hình máy tính bảng thì trông thấy Ngọc Trà đang đứng phía sau lưng hắn ở vị trí thư ký trợ lý.Không ngờ Ngọc Trà vậy mà đã 'thăng tiến' nhanh đến thế.Từ lúc tốt nghiệp đại học, Ngọc Trà trở thành thực tập sinh ở một công ty có quy mô tầm trung và trở thành nhân viên chính thức ở đó, với năng lực tầm thường thì cô ta làm việc hơn 2 năm cũng không thấy động tĩnh.Thế mà, Hi An chỉ vừa hôn mê 3 tháng thì người ta đã nhanh chóng đổi công ty mà còn thăng quan tiến chức thành thư ký thân thiết được xuất hiện bên cạnh chủ công ty là Hà Lạc Thành rồi.Nhìn hình bóng hai người họ trong đoạn clip, cô bắt gặp ánh mắt thoáng qua của cả hai người họ nhìn nhau lại nhịn không được mà cười nhạt đầy khinh miệt.Ầy, ngọt ngào đến vậy à, công khai liếc mắt đưa tình với nhau sao?Một sáng kiến bất chợt lướt qua đầu Hi An.

Có vẻ, cô biết nên làm gì tiếp theo rồi....Hi An bàn bạc lại với cha mẹ đôi chút rồi bắt đầu cho người tìm kiếm thầy phong thủy giỏi để xem ngày giờ tốt để tổ chức lễ dâng hương cho tổ tiên và lễ phật tại các chùa.Về lễ tạ ơn dâng hương cho các chùa, sau khi được cả nhà xem xét lại thì cuối cùng quyết định chỉ dâng hương cho ba ngôi chùa lớn ở thành phố và quyên góp tiền sửa chửa cho tất cả chùa lớn nhỏ trong thành phố là cách giải quyết tối ưu nhất.Thứ mà nhà họ Lâm không thiếu nhất chính là tiền nha.Cả nhà ba người sẽ chia nhau dâng lễ cùng một lúc ở ba ngôi chùa.Sắp xếp xong hơn một nửa công việc, Hi An ngồi đối diện cha mẹ mình chợt nở nụ cười xấu xa.Hai người lớn nhìn vẻ mặt sắp làm chuyện xấu của con gái chỉ có thể cười lắc đầu, họ hiểu con gái của họ nhất, họ tin rằng dù có làm gì đi nữa thì Hi An sẽ tự biết chừng mực.Hi An của hiện tại quả thực là trở nên có hơi xấu tính.

Sau bao nhiêu năm ngu muội mất não bị người ta coi thành bàn đạp để lợi dụng.

Bây giờ, khi mà tất cả sự đẹp đẽ kia bị bóc trần sạch sẽ, sự phản bội như con dao cùn cứa đi cứa lại vào da thịt vào trái tim đầy tự ti và ngây thơ ngu xuẩn trước đó đã giết chết con người chân thành, thuần khiết ít toan tính và ngu ngơ dễ tin tưởng kia.Trở nên tỉnh táo hẳn sau bao nhiêu chuyện nhưng Hi An có lẽ khó mà trở về được như trước, tính luôn cả lần trùng sinh ở quá khứ thì cô cũng đã làm ra quá nhiều việc tự làm bẩn tay chính mình.Có nhiều việc vẫn là tự bản thân làm vẫn hơn, dù tay có bẩn thì vẫn thỏa mãn hơn.Lý trí cho biết những việc mà chính mình đã làm, đang làm và sắp làm là sai trái, nhưng về mặt cảm xúc thì khó nói...Âm thầm lên kế hoạch, phân bố bố trí xong tất cả cho buổi tiệc tẩy trần, Hi An nói chuyện điện thoại với ai đó xong, vừa tắt máy thì đánh mắt liếc nhìn qua hình ảnh vẫn luôn chiếu đi chiếu lại của đôi nam nữ trên máy tính bảng.Càng nhìn hai gương mặt quen thuộc thì tay cầm điện thoại không tự chủ mà siết chặt hơn.Để rồi mà xem!
 
[Gl, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!
Chương 59


Bên đây Hà Lạc Thành từ lúc Hi An gặp tai nạn luôn trong trạng thái hôn mê sâu không tỉnh thì hắn cũng thảnh thơi hơn rất nhiều.

Ít nhất là hắn không phải ngày ngày đi theo giả vờ ân cần trước mặt cô ta.Khi Hi An vừa được đưa vào bệnh viện cấp cứu, hắn lúc biết tin một chút cũng không cảm thấy gì, đã vậy còn khoan thai đến muộn.Lúc hắn đến thì Hi An đã được đưa vào ICU, hắn đến cùng người tình của hắn Ngọc Trà.Hai người không chút xấu hổ áy náy mà đến sau rồi nhìn mẹ Lâm khóc ngất trước giường bệnh rồi qua loa nói vài câu mau chóng rời đi.Ngọc Trà còn rất biết ý mà mua một giỏ trái cây đến thăm bệnh, vậy mà đôi vợ chồng kia chẳng có chút biết điều mà ném thẳng giỏ trái cây vào thùng rác lớn bên ngoài.Hắn vô cùng tức giận nhưng vì không tiện thể hiện ra ngoài nên đành nhịn xuống, Lạc Thành khi đó lại nhìn qua người nằm trên giường bệnh với chi chít dây nhợ máy móc gắn trên người cũng hơi hả giận.Sau ngày hôm đó, Lạc Thành cũng chẳng buồn bước nửa bước đến cổng bệnh viện làm gì nữa.

Dù sao, hắn cầu Hi An chết càng sớm càng tốt còn chẳng kịp.Hắn không đến thăm người vợ chưa kịp bước vào cửa của hắn lấy thêm một lần nào nữa từ ngày hôm đấy.Lạc Thành ngày ngày chỉ biết công việc, xong việc là tìm Ngọc Trà rồi cả hai cùng nhau vui vẻ, nào là đi xem phim, mua sắm cứ như một đôi tình nhân thực thụ.Cho đến một lần, bỗng có nhiều người thân thích gọi qua cho hắn liên tục bảo hắn mau mở mạng lên xem.Trên các diễn đàn mạng, mạng xã hội đang tràn lan hình ảnh của hắn vào lễ cưới lúc Hi An nổi đóa lên kéo khăn voăn gần như trong suốt xuống khỏi đầu rồi vứt xuống nền nhà và thẳng thừng kiên định nói:"Tôi chính thức bỏ anh!"

Bên dưới video không rõ do người nào đăng tải đã bùng nổ, video được lan truyền tràn lan khắp mọi ngóc ngách của mạng xã hội.Chính vì một đoạn clip ngắn ghi lại trong buổi kết hôn dang dở kia mà gần như hủy hoại hết mọi danh tiếng của hắn và Ngọc Trà.Cả hai chật vật lên mạng thanh minh.Hắn là đương sự chính khó mà lên tiếng trực tiếp nên đành để cho Ngọc Trà ra trận trước.Ngọc Trà cũng vì một trận càn quét trên mạng mà cũng bị công ty sa thải, cả hai bàn bạc với nhau hướng giải quyết và cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.Cô bắt đầu lên mạng livestream khóc lóc thanh minh cho bản thân bằng mọi cách mọi lời nói.Cư dâng mạng mà, hiếm khi tìm hiểu mọi chuyện tường tận thì đã nhanh chóng quay xe, bọn họ bắt đầu giảm bớt gây gắt và dần chuyển hướng sang tin những lời Ngọc Trà nói.Có lẽ, Lâm gia không hề để tâm những lời Ngọc Trà nói nhăng nói cuội trên mạng, hoặc do lo chuyện của con gái cưng nên họ cũng chả có mấy tâm tư mà bận tâm đến, nên cũng chẳng cho người can thiệp mà mặc kệ cô ta nói gì thì nói.Vốn dĩ cứ tưởng như thế là xong, nhà họ Lâm kể từ lúc chuyện Hi An phải nhập viện cũng không hề đá động gì đến việc hôn lễ, mặc dù lễ nghi hình thức chưa hoàn thành nhưng Hà Lạc Thành hắn nghiễm cũng có thêm cái mác 'con rể nhà họ Lâm'.Miễn là nhà hắn vẫn cứ ậm ờ cho qua việc hủy bỏ hôn lễ, không đá động đến chuyện đó thì nhà họ Lâm làm được gì cơ chứ.

Cùng lắm thì chỉ có thể xem như, trong lúc làm lễ cô dâu và chú rể có xung đột nên tạm thời trì hoãn buổi kết hôn lại mà thôi.Với lại...Cái danh hiệu 'con rể nhà tài phiệt' này xài cũng êm lắm, nhờ cái mác này mà hắn ăn nên làm ra rất nhiều.

Vậy mà, chỉ mới yên ổn chưa bao lâu thì lại có thêm chuyện.Scandal trên mạng thôi tưởng chừng đã đủ đau đầu, nhưng ngờ đâu lại có thêm rắc rối mới kéo đến.Ông Lâm bà Lâm lại đột ngột gọi cho hắn rồi tuyên bố rằng muốn hủy hôn cắt đứt quan hệ với Hà Lạc Thành hắn một lần nữa.

Lần này hai người bọn họ có vẻ rất cương quyết, quyết tâm.

Chuyện này làm sao mà được cơ chứ!?Hi An 'vợ' hắn rõ 'yêu' hắn chết đi sống lại đến vậy cơ mà, làm sao mà dễ dàng hắn và cô ta hủy bỏ hôn ước chấm dứt tất cả mối liên hệ được, chưa nói đến là cô 'vợ' đó còn đang khốn khổ nằm trên giường ở phòng ICU chưa tỉnh.Lẽ ra, hắn chỉ muốn lợi dụng cái danh tiếng 'con rể' của nhà họ Lâm này để kiếm thêm chút lợi ích và đối tác cho công ty, và hắn vốn không định gây ra thêm rắc rối gì cho bọn họ.

Dẫu sao hắn cũng 'nể tình' đôi bên là thông gia với nhau, hai người lớn bên Lâm gia kia hắn cũng phải gọi một tiếng 'cha, mẹ'.Nhưng nhìn xem, Lạc Thành hắn 'nể mặt' bọn họ đến vậy, mà họ lại cứ một mực muốn đập nát cái mặt nạ thân thiện này của hắn, nên là cũng đừng trách hắn vô tình, vô sỉ.Hắn căn dặn cha mẹ mình rằng, nếu nhà họ Lâm lại đòi hủy hôn cắt đứt quan hệ thì cứ thẳng thừng đòi bồi thường và trả lại sính lễ vì người phá hủy hôn lễ hôm đó là con gái bọn họ Hi An, chứ không phải hắn.Sính lễ 500 triệu gồm tiền mặt và trang sức vòng vàng, còn có chiếc xe loại phổ thông và căn nhà cấp 4 tầm trung của hắn đã mua trước đó phải được hoàn trả lại không thiếu một xu một đồng nào.

Còn về bồi thường thì phải lên đến gấp ba lần sính lễ ban đầu của hắn đưa ra, nhưng hắn là người làm ăn, hắn cũng không có ngu mà lại lấy bồi thường sính lễ bằng tiền mặt hay xe nhà gì đó.Thứ mà Lạc Thành hắn thật sự muốn là cổ phần của tập đoàn xăng dầu kia kìa.Hắn muốn được bồi thường bằng cổ phần cơ.Quả nhiên, đề nghị vừa đưa ra thì bọn người bên Lâm gia ngay lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngay.Từ lúc nhà họ Lâm bớt làm ầm ĩ, làm phiền đến Lạc Thành thì cuộc sống của hắn thoải mái hơn hẳn.

Công việc cũng ngày càng thuận lợi, mấy dự án cũng có tiến triển tốt.Thuận lợi đến mức, Ngọc Trà cũng trở thành thư ký thân cận cho hắn.Quá hài lòng với hiện tại, Hà Lạc Thành dường như cũng quên mất đi sự tồn tại của cô 'vợ' qua cửa không thành của hắn vẫn còn đang chưa tỉnh.Dự án xây dựng khu chung cư cao cấp tiến hành vô cùng suôn sẻ, để có thể kéo thêm nhà đầu tư và quảng bá cho dự án, Lạc Thành còn rất phóng khoáng chi tiền tổ chức một buổi tiệc không hề nhỏ để chiêu đãi các nhà đầu tư hiện tại và các nhà đầu tư tương lai, chẳng những vậy, hắn còn mời thêm một số khách hàng tiềm năng, các đối tác lớn quan trọng của công ty đến dự.Buổi tiệc này rất quan trọng nên không thể có thiếu sót, lần này hắn đặt hết hy vọng vào bữa tiệc.

Bỗng dưng có chút bất an, đầu hắn liền nhảy số đến nhà họ Lâm kia.

Để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn, Hà Lạc Thành cho người nghe ngóng thông tin điều tra tình hình Lâm gia dạo gần đây nhưng vẫn như cũ, không thể tra ra cái gì.
 
Back
Top Bottom