Tâm Linh [Gl - bh] Duyên Trời Đã Định

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396619555-256-k658412.jpg

[Gl - Bh] Duyên Trời Đã Định
Tác giả: HuLinhMieu
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-Duyên trời đã định ngày rằm tháng bảy, quỷ khiêng kiệu, mặc áo cưới đỏ, gả tân nương, mời người lên kiệu,..- Tags: bhbhttlgbt​
 
[Gl - Bh] Duyên Trời Đã Định
chương 1: Mở đầu - Hát ru


Trong đêm u tối tĩnh mịch , phía trước làn sương ẩn hiện lối đi vào một ngôi làng lâu đời , không gian yên tĩnh chỉ còn lại những tiếng dế kêu cùng với đom đóm đang dẫn đường đến trước cổng làng,nơi mà cây đa già vang lên những âm thanh xào xạc mỗi khi làn gió nhẹ qua.Cả ngôi làng chìm trong bóng tối ấy như thể bị thời gian bỏ quên đi,mái ngói âm dương cũng bạc màu, rong rêu bám đầy ở đó phủ lên màu của thời gian.Trên con đường đất đỏ gập ghềnh dẫn đi khắp các ngõ ngách quanh làng cũng khựng lại trước một Tư Gia của ông địa chủ Hồ Quảng." oe..oe..''tiếng khóc của một đứa bé vang vọng khắp ngôi làng, bà đỡ hối hả chạy từ trong phòng sinh ra, trên tay ôm theo một đứa bé bụ bẫm mang tới trước mặt người đàn ông nãy giờ vẫn không ngừng đi qua đi lại phía trước cửa nói:" sinh rồi sinh rồi là một bé gái"giọng nói của bà đỡ còn mang theo chút hớn hở vui mừng nhưng người đàn ông kia nghe vậy sắc mặt lại trầm xuống"mang nó vào với bà ấy đi"nói rồi lập tức quay người bỏ đi bỏ lại sự ngơ ngác còn hiện trên mặt bà đỡ kia.Một hồi bà cũng nhận ra được vấn đề nằm ở đâu, bà nhìn xuống đứa bé nằm trong tay mình thở dài một cái rồi cũng ngậm ngùi bước lại vào phòng.Bên trong,tiếng thở gấp đầy mệt mỏi của người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường khó nhọc hít từng ngụp không khí,phía dưới máu đầm đìa, loang lỗ dưới thân đang được người hầu nữ bên cạnh vệ sinh lại.Chỉ cần nhìn qua thôi thì cũng biết đây là một ca khó sinh rồi.Người phụ ấy dùng hết sức lực còn lại nói lên vài chữ đầy khó khăn"mau...mau mang..con..ta..đến đây"cùng với đó là hành động dang tay ra,hướng về phía của bà đỡ, có vẻ rất mong ngóng nhìn thấy con mình.Bà đỡ nghe vậy lại có phần lo lắng nhìn qua do dự có nên hay không vì bà Hồ vừa sinh xong,sức khoẻ chưa thể nào mà ngay lập tức đã hồi phục luôn được, có phần lo lắng là điều dễ hiểu.Thấy bà đỡ còn chần chừ như vậy thì bà cũng hiểu được lí do rồi"yên..tâm..ta vẫn..ổn"bà đỡ nghe được lời này thì không thể nào từ chối được nữa bèn đi lại gần chỗ bà Hồ rồi đặt nhẹ đứa nhỏ vào trong vòng tay ấm áp đầy yêu thương kia của bà.Bà nhìn ngắm đúa nhỏ một hồi lâu rồi cong lên một nụ cười êm dịu chứa muôn vàn tình thương cho đứa con bé bỏng trong lòng.Đặt nhẹ lên trán đứa nhỏ một nụ hôn rồi bế lên người cho bú một lúc đứa bé cũng ngủ ngon lành còn không quên ợ lên thêm vài cái nữa chứ."ngủ ngoan..con của mẹ"bà nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống bên cạnh mình,đắp lên cơ thể bé xíu ấy một tấm vải rồi ngân nga một lời ru muôn thủa mà có lẽ ai cũng từng được mẹ hát cho nghe."

à~a~ả~à~ời à~i~ả~ơi~i""lời~mẹ ru~có lạ đâu~,à ơi~nối tiếp~câu~ạ~ời""à~a~ả~à~ời à~i~ả~ơi~i""cách cò bay lả trắng ơi""con xô tre cũng về bơi quanh màn~""con chim chích đậu cành chanh~,thằng bờm cái quạt~mo trở thành lời~ngà~ru~"..từng lời ru nhẹ nhàng da diết vang lên trong căn phòng ấm cúng làm cho quanh đây lại có cảm giác bình yên đến lạ,mang theo một chút gì đó nhớ mong.Bà sau một đêm mệt mỏi cũng đã thiếp đi bên cạnh đứa nhỏ nên đã không chú ý rằng gần đó,có một bóng dáng mở ảo mặc một chiếc áo cưới đỏ tươi thoát ẩn thoát hiện âm thầm quan sát tất cả.
 
[Gl - Bh] Duyên Trời Đã Định
chương 2 - Vứt bỏ


"này,bác có nghe nói gì chưa"mới sáng sớm là mấy người bán rau bán gạo đã bày hàng ra gần cổng đình,trong đó hầu hết là đang bàn tán về nhà ông Hồ ở gần cuối làng."có chuyện gì sao hả bác"bà lão đang bán gạo kế bên vừa tới đã thấy mấy người đang bàn tán gì đó cũng ngó vào hóng chuyện còn về để mà kể cho mấy người hàng xóm gần đó nghe."chắc bác cũng biết đứa con gái kia của nhà ông Hồ nhỉ,nghe nói mấy năm nay ông Hồ vẫn không sinh thêm được đứa con trai nào,chắc là do tức quá lão đang lên ý định vứt bỏ con bé kia vào rừng rồi"nghe thấy thế bà bán gạo cũng không ngờ đến chuyện này.Tại bình thường ông Hồ mặc dù không thích con gái nhưng cũng đâu đến nỗi ghét bỏ ra mặt vậy đâu"ôi sao lão lại nỡ lòng bỏ đứa nhỏ như vậy,mấy lần bà Hồ dắt theo con bé đến chỗ tôi mua gạo,tôi thấy nó dễ thương lắm lại còn rất nghe lời,có đứa con như vậy mà còn bỏ được thì đúng là.."

Vừa định nói ra chứ ấy thì ông Hồ lại đi ngang qua,không nói câu gì hoặc cũng có thể là chưa nghe được nên cứ một mạch đi thẳng đến cuối làng."hazz..tội đứa nhỏ" bà đỡ lúc trước đang chọn rau bên cạnh cũng đã nghe được hết,mà nghe thì cứ nghe vậy thôi chứ làm gì được đâu vì nhà ông Hồ vừa là một địa chủ lớn có tiếng lại vừa là một bô lão trong làng này ai mà không kiêng rè né tránh ra xa,sợ hãi cũng là điều không thể thiếu được"thời buổi bây giờ vẫn còn loạn lạc,những chuyện như vậy sảy ra như cơm bữa,nhất là trong cái làng này,còn gì mà chưa làm chứ"cô bán khoai gần kề cũng lên tiếng tham gia vào cuộc nói chuyện của mấy người kia,nhà cô ở gần nhà ông Hồ nên biết khá nhiều tại cũng hay buôn truyện nhà cửa bếp núc với bà Hồ.Trong sân nhà của ông Hồ một bóng dáng nhỏ bé ngồi bệt trên mặt đất,ngẩn ngơ nhìn về khoảng không phía trước,trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia sáng,thích thú cất tiếng gọi non nớt:"chị ơi",rõ ràng trước mắt chẳng có một ai nhưng trong ánh nhìn ấy hiện lên một cô gái xinh đẹp đến hút hồn,mái tóc đen dài xoã sang hai bên,mặc bộ áo cưới đỏ cũ kỹ có vẻ từ rất lâu rồi như thể đến nhầm thời đại vậy.

Chỉ có một điều duy nhất không thay đổi từ lúc cô bé có nhận thức đến nay có lẽ là nụ cười và gương mặt ấy, kiều diễm, quyến rũ đến mức say đắm mà không thể dứt ra như thể bị trúng tà vậy.Đến mấy con mèo còn không chịu nổi thì huống chi là một cô bé con."chị rất muốn chơi với em nhưng chị không thể.."giọng nói nhẹ nhàng,ấm áp vang lên vọng lại từ một nơi xa thẳm.Đôi mắt cô bé có chút rũ xuống,buồn bã vì cô không chơi với mình.

Cô bé đứng dậy,từng bước chậm rãi đi đến chỗ cô đang đứng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt nói:"chị ơi,chị cho em biết tên chị được không ạ?"cô bé vươn tay nhỏ của mình nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô lắc qua lắc lại,nũng nịu,hiện rõ ý muốn biết câu trả lời.Cô cười nhẹ,vươn bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn lên,xoa đầu cô bé đáng yêu này.Kì lạ ở chỗ vừa đặt tay lên đầu cô bé mấy móng vuốt kia lập tức biến mất tăm,chỉ để lại bàn tay thanh mảnh,lạnh lẽo kia nhẹ nhàng vén tóc cô bé sang hai bên."tên chị là Đinh Thị Thư.."giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cô bé,trái ngược với bàn tay lạnh ngắt kia.Cô bé khi nghe được tên của người con gái trước mắt trong lòng tự nhiên lại thấy quen thuộc đến lạ.Rõ ràng đây chính là lần đầu tiên được nghe cái tên này,dù em chỉ là một cô bé mới tám tuổi nhưng có vẻ suy nghĩ lại chững chạc hơn mấy bạn nhỏ cùng trang lứa."còn em là..An,chị đừng quên nha chị"cô bé cũng nói tên mình ra cho cô biết,gượng mặt tươi cười rạng rỡ hiện lên hai núm đồng tiền xinh xắn.Cô nhìn thẳng vào cô bé đang cọ cọ vào tay mình đáp:" chị..sẽ không quên đâu,sẽ nhớ tên của em".Hai người một lớn một nhỏ cứ đứng ở giữa khoảng sân nhà,lớn cúi nhỏ ngước cứ vậy mà nhìn nhau,nhỏ thì ríu rít nói cười,lớn lại im lặng lắng nghe,thi thoảng thì đáp lại cô bé ấy vài câu.

Một hồi thì cô bé cũng có chút thấm mệt liền kéo tay cô đi theo mình vào nhà,người làm thì ngơ ngác nhìn theo cô chủ nhỏ như thể đang lôi kéo ai đó,thấy lạ quá thằng Sên hỏi đứa bên cạnh:"ê Nến,mày thấy cô chủ đang nắm tay ai không"thằng Nến cũng chẳng khác gì Sên, cũng đang ngơ ngác nhìn:" tao thường nghe mấy già làng nói trẻ con dễ nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn lắm,có khi nào thứ mà cô chủ đang nắm tay là.."cả hai rùng mình một cái,lập tức chạy đi bẩm báo với ông Hồ về cái việc tà môn này."kia rồi ông kia rồi"thằng Nến nhanh mắt thấy ông hồ vừa đi vào nhà trong,không do dự lập tức chạy đến chỗ ông Hồ.

Ông Hồ nghe ở phía sau có tiếng động thì dừng lại,quay người ra phía sau nhìn thì thấy được hai thằng hầu đang hối hả chạy đến, mồm thì không ngừng gọi với"ông..ông ơi"trong chất giọng còn mang theo tiếng thở gấp.

Thấy hai thằng này lạ nên ông cũng đứng lại chờ xem hai thằng này gọi mình là có chuyện gì.Thằng Sên vội vã lên tiếng trước:"ông..ông ơi..cô..cô chủ dắt tay..tay quỷ vào..vào nhà trong rồi..".

Nghe thế ông Hồ liền cau mày lẩm nhẩm:"không lẽ thật sự như lời thầy bói nói sao","mày nói có thật không hả"ông Hồ có vẻ vẫn chưa tin được nên quay lại hai thằng hỏi"chính mắt con thất mà ông,thằng Nến cũng thấy vậy nữa".Đôi mày nhíu lại càng chặt hơn, cây cậy trong tay ông Hồ bị nắm chặt,liên tục đi qua đi lại,mặt đầy lo lắng nói:"không được,cứ để như vậy thì không được,hai thằng chúng mày đêm nay mang nó vào rừng cho ông,không thể để nó làm cái nhà này tuyệt hậu được''hai thằng nghe vậy thì có chút sợ run rẩy mà đáp lại ông Hồ:"nhưng..nhưng mà,thưa ông làm như vậy có hơi..''ông Hồ có phần tức giận,dùng gậy đập mạnh một cái xuống sàn làm hai thằng hầu kia không dám hó hé thêm câu gì"liệu mà làm cho tốt vào,về ông thưởng thêm cho chúng mày"ông Hồ quay người lại vào trong đóng cửa phòng lại.

Hai thằng hầu kia thì nắm chắc đêm nay không làm không được,một phần là sợ ông Hồ,một phần là vì tiền che mờ mắt.Ngay đêm đó,nhân lúc cô bé ngủ say hai thằng hầu rón rén bước vào trong phòng trên tay còn cầm theo một bao tải lớn.Hai thằng cứ đứng đó nhìn nhau vẫn chưa dám ra tay, thằng Nến khẽ nói nhỏ:"ê Sên,mày mau nhét nó vào bao đi,để đấy tao giữ bao này cho mày nhét" vừa nói thằng Nến vừa cởi dây buộc bao ra rồi banh rộng.Thằng Sên có hơi sợ nhưng vẫn làm theo"cẩn thận chút không nó dậy bây giờ" vừa chỉ mới đụng nhẹ vào tay cô bé thì đột nhiên lại khẽ lay động nhẹ rồi xoay người sang hướng khác làm cả hai thót tim một cái cứ tưởng là tỉnh dậy rồi."hay là.." thằng Sên úp mở thì thầm với Nến , móc trong túi áo ra một lọ thuốc nhỏ đưa ra trước mặt.Thằng Nến nhìn thấy thì tò mò mà hỏi thằng Sên:"cái gì vậy mày"Nến đang chăm chú lấy thuốc ra làm gì đó cũng tiện mồm mà trả lời cho thằng Sên nghe:" thuốc này hồi nãy ông gọi tao qua rồi đưa cho,có nói là hoa cà độc dược* gì đấy,dặn là phải dùng cận thận loại này độc lắm" nói vậy làm thằng Sên có chút sợ hãi trong lòng rồi,còn thằng Nến thì đang lấy một viên thuốc trong lọ ra nghiền nát rồi trộn với nước,lấy mảnh vải trong túi ra ngấm vào.* hoa cà độc dược còn được biết với cái tên khác là mạn đà la,một loài hoa độc, hình vuông chỉ nở vào đêm không trăng,mọc rất nhiều trên núi.Nghe đồn mạn đà la sắc tím như khói,hương thơm như mộng,là biểu tượng của tâm linh lẫn pháp thuật ,gắn liền với những sự bí ẩn,luân hồi và danh giới giữa sống chết."mày đang làm cái gì vậy"thằng Sên đứng xem nãy giờ vẫn không hiểu gì cả nên khẽ hỏi nhưng Nến vẫn không để tâm chỉ im lặng cầm mảnh vải ngâm thuốc kia tiến tới chỗ cô bé.Rồi đột nhiên bị chặt miệng cô bé lại làm thằng Sên bên cạnh muốn sảng hồn luôn,lúc này cô bé cũng đã tỉnh dậy,sợ hãi muốn hét to lên nhưng lại không thể,chỉ biết dùng hết sức dãy dụa cào cấu tay Nến phát ra những tiếng ư ử đầy khó chịu.Một lúc lâu sau cô bé cũng không còn phản kháng gì nữa,lại chìm vài giấc ngủ say vì thuốc mê trong tấm vải đã bắt đầu có tác dụng rồi.Nhanh chóng Nến bế cô bé lên cho vào bao tải để thằng Sên vác đi,cả hai chạy một hồi,mệt thì lại thay phiên nhau vác chứ không dám dừng lại nghỉ ngơi.Mặc dù vào giờ này người trong làng đã ngủ say nhưng vẫn sẽ có người tranh thủ cấy mạ vì khi trời sáng sẽ rất nắng không thể nào làm được nên cả hai nếu có mệt quá thì chạy chậm lại thôi."

ê Sên, cứ thế mà vứt bỏ như vậy ổn không,lỡ đâu có người tìm ra thì sao"đi một lúc Nến bất chợt nhớ ra liền quay qua Sên lo lắng hỏi.Thằng Sên đang nghĩ về chuyện khi nào làm xong sẽ được ông thưởng mấy đồng nên cũng chẳng mảy may để ý gì lắm mà đáp lại:"mày lo làm cái gì,thời buổi loạn lạc,bên ngoài bây giờ còn đang bị bọn Pháp chiếm đóng,không ai dám rời làng quá xa đâu,vả lại có khi bị mấy bọn đấy bắn chết luôn rồi chứ đừng nói là tìm được đường về".Thằng Sên nghe vậy thì thấy rất có lý nên cũng không nghĩ gì nhiều nữa.Chẳng mấy chốc,cả hai cuối cùng cũng vác bao tải đến cái miếu bỏ hoang cách rất xa làng,bao tải vừa rơi xuống mặt đất ẩm ướt, phát ra tiếng bịch nặng nề giữa không gian hoang vắng,vang vọng như tiếng vọng từ cõi âm.Gió đêm thổi xuyên qua khe cửa miếu mục nát,rít lên những âm thanh ghê rợn như tiếng than thở của oan hồn không siêu thoát."

Đi nhanh đi mày đừng đứng đó nữa,tự nhiên tao cứ thấy nó rợn rợn kiểu gì ấy, lạnh hết cả sống lưng luôn rồi" thằng Sên nói khẽ,lo lắng liếc nhìn quanh như sợ thứ gì đó bất ngờ nhảy xổ ra từ trong bóng tối.Thằng Nến cũng chẳng khác là bao,da gà da vịt đều nổi hết lên cả rồi,thấy thằng Sên nó thế cũng chỉ khẽ gật đầu rồi cả hai quay đầu bỏ chạy,để lại phía sau cái bao tải im lìm như một khối u ám.Phía trong một góc tối gần đó,một bóng dáng mảnh mai mặc chiếc áo dài đỏ thẫm khẽ lay động,tà áo thi thoảng lại theo những cơn gió nhẹ mà phất phới.Hàng mi xinh đẹp dần run rẩy,khoé môi lại mấp máy điều gì đó.Người này không phải ai khác mà chính là cô.Cô theo bọn họ từ lúc nào thì không rõ,chỉ rõ một điều rằng đôi mắt cô đã đỏ ngầu,chảy hai hàng huyết lệ.Cô chậm rãi tiến tới,móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng xé rách bao tải,bế đứa bé nhỏ nhắn bên trong lên rồi cứ thế khuất dần vào màn sương dày đặc của núi rừng phía sau miếu."chị xin lỗi,chị còn quá yếu,không thể giúp gì được cho em cả,bây giờ..để chị đưa em đến một nơi tốt hơn nhé.."

Giọng nói của cô vang vọng từ một nơi sâu thẳm,đượm buồn hoà cùng với tiếng gió rít,tê dại cả sống lưng,nhỏ dần rồi vụt tắt hẳn.
 
Back
Top Bottom