Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở

Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 10



10.

Chưa đầy vài phút sau, Tống Dịch gọi điện đến.

Tôi lập tức chặn số.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn lại là mẹ anh ta vừa mách lẻo với anh ta.

Tôi chẳng có tâm trạng mà nghe anh ta lải nhải.

Trước đây, anh ta là chồng tôi, vì tình nghĩa vợ chồng, tôi có thể nhẫn nhịn bố mẹ anh ta.

Nhưng bây giờ, anh ta chỉ là một gã đàn ông phản bội, thế mà còn tưởng tôi sẽ nhún nhường với bố mẹ anh ta sao?

Thang máy đưa tôi lên tầng 12, tôi nhanh chóng đến phòng bệnh của mẹ.

Nhìn thấy bà, sống mũi tôi cay xè.

“Mẹ, sao mẹ bệnh mà không nói cho con biết? Mẹ làm vậy, con đau lòng lắm có biết không?”

Mẹ tôi mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay tôi.

“Nói cho con thì có ích gì đâu, chỉ làm con lo lắng thêm thôi. Ở đây điều kiện y tế rất tốt, mẹ cũng chỉ bị viêm phổi nhẹ, truyền vài ngày nước là ổn rồi.”

Nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.

Sao có thể chỉ là viêm phổi nhẹ?

Bà đã gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng xanh xao hẳn.

Bố tôi thì râu ria xồm xoàm, trông đầy vẻ mệt mỏi.

Chắc chắn không phải chỉ là một cơn viêm phổi đơn giản.

Lấy cớ xuống dưới mua đồ, tôi rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến văn phòng bác sĩ.

Hỏi xong mới biết, mẹ tôi nhập viện không phải vì viêm phổi mà do phát hiện có một khối polyp không đều trong phổi.

Bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật cắt bỏ, gửi mẫu mô xét nghiệm, kết quả chẩn đoán là ung thư phổi giai đoạn đầu.

Bác sĩ bảo tôi đừng quá lo lắng, kế hoạch điều trị đã được sắp xếp ổn thỏa.

Chỉ cần mẹ giữ tâm trạng tốt, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, việc điều trị sau này sẽ có kết quả khả quan hơn.

Rời khỏi văn phòng bác sĩ, tôi ngồi thụp xuống cầu thang thoát hiểm, khóc rất lâu.

Là con gái, vậy mà đến khi mẹ nhập viện tôi mới biết.

Suốt thời gian qua, bà phẫu thuật, nằm viện, bên cạnh chỉ có mỗi bố tôi chăm sóc.

Còn tôi thì sao?

Tôi lại như một bà giúp việc, ngày ngày chăm lo cho bố của Tống Dịch.

Bảy năm hôn nhân, rốt cuộc tôi đã nhận lại được gì?
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 11



11.

Tôi lau khô nước mắt, quay trở lại phòng bệnh.

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Những ngày tiếp theo, tôi luôn ở bệnh viện chăm sóc mẹ.

Bà nhiều lần giục tôi về nhà, nói rằng có bố chăm sóc là đủ rồi.

Tôi hiểu ý bà.

Dù gì tôi cũng đã kết hôn, nếu cứ ở đây mãi không về, bà sợ rằng Tống Dịch sẽ không vui.

Nhưng lúc này, tôi chưa muốn nói với bố mẹ chuyện ly hôn.

Tôi chỉ bảo rằng mọi thứ ở nhà đều đã sắp xếp ổn thỏa, tôi không cần bận tâm.

Việc quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc sức khỏe cho bà.

Nhưng tôi không ngờ rằng, Tống Dịch lại dám dẫn theo Tôn Thiến Thiến đến tận phòng bệnh của mẹ tôi.

Không biết họ moi được số phòng bệnh từ đâu.

Khi hai người họ khoác tay nhau bước vào, tôi hoàn toàn sững sờ, mẹ tôi cũng kinh ngạc không kém.

Tống Dịch vội vàng muốn rút tay lại, nhưng Tôn Thiến Thiến nắm chặt, nhất quyết không buông.

Tôi tức giận gằn giọng với Tống Dịch, đẩy họ ra ngoài:

“Có chuyện gì về nhà nói! Đừng đến bệnh viện quấy rầy mẹ tôi!”

Tôn Thiến Thiến khiêu khích nhìn tôi, giọng đầy mỉa mai:

“Ly hôn chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ, tại sao phải về nhà mới nói? Đến em còn không sợ, chị lại sợ gì?”

Cô ta cố tình nói lớn tiếng hơn.

Tôi nghiến răng, hạ giọng cảnh cáo:

“Tống Dịch, dẫn người phụ nữ của anh cút ra ngoài ngay! Nếu không, tôi báo cảnh sát!”

Nhưng Tôn Thiến Thiến vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục hất cằm nói lớn:

“Tôi đến đây chỉ để hỏi chị một chuyện, chị dựa vào đâu mà đòi lấy 70% tài sản của anh Dịch khi ly hôn?”

“Công ty là do anh ấy điều hành, còn chị chẳng qua chỉ là một bà nội trợ. Chị ăn gì, mặc gì, thứ nào không phải do anh ấy kiếm tiền mà có? Chị có tư cách gì để lấy nhiều tài sản như vậy? Chị chẳng qua chỉ thấy anh ấy dễ bắt nạt nên mới giở trò! Tôi nói cho chị biết, có tôi ở đây, chị đừng hòng đạt được mục đích!”

Cô ta hùng hổ, khí thế hừng hực như thể mình mới là chính thất, còn tôi chỉ là kẻ thứ ba đến tranh giành tài sản của chồng cô ta.

Đúng lúc này, từ trong phòng bệnh vang lên giọng nói đầy kích động của mẹ tôi:

“Tinh Tinh, con muốn ly hôn với Dịch sao?”

Tôi siết chặt nắm tay, cố nén cơn giận, nhỏ giọng cầu xin:

“Tống Dịch, Tôn Thiến Thiến, mẹ tôi vừa mới phẫu thuật xong, bà không thể chịu k*ch th*ch. Ra ngoài nói chuyện có được không?”
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 12



12.

Đúng lúc đó, bố tôi sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Ông lạnh lùng nhìn ba người chúng tôi đang giằng co, ánh mắt sắc bén lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Tầm mắt ông quét thẳng về phía Tôn Thiến Thiến.

Cô ta vô thức co rúm người lại, nhanh chóng buông hai tay đang níu lấy áo tôi.

Trong ánh mắt bố tôi tràn đầy thất vọng và lạnh lùng.

Dù gì, Tôn Thiến Thiến cũng là người mà gia đình tôi đã giúp đỡ suốt hơn mười năm trời.

Vậy mà bây giờ, cô ta lại là kẻ chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi.

Giọng bố tôi băng lạnh như băng:

“Bố mẹ cô dạy cô làm người như vậy đấy à? Vong ân bội nghĩa, không biết liêm sỉ?”

Tôn Thiến Thiến run lên, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô ta lí nhí biện bạch:

“Chú à, tình cảm là thứ không thể ép buộc. Con và anh Dịch yêu nhau, con có làm gì sai đâu? Còn chuyện trước đây chú giúp đỡ con, nếu cần, sau này con sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền đó.”

Bố tôi bật cười lạnh hai tiếng, không buồn đáp lại cô ta nữa mà quay sang nhìn tôi.

“Con định làm gì tiếp theo?”

Giọng ông vẫn lạnh, nhưng trong ánh mắt tràn đầy xót xa.

Tôi cười khổ:

“Người phụ nữ bên ngoài của anh ta đã mang thai đến tận mặt con rồi, con còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là ly hôn.”

Bố tôi gật đầu:

“Vậy tài sản định phân chia thế nào?”

Tôi đáp thẳng:

“Con muốn 70% tài sản trong thời gian hôn nhân.”

Bố tôi thản nhiên nói:

“Hợp lý. Ban đầu, vốn khởi nghiệp của công ty là tiền của bố bỏ ra, chia cho nó 30% cũng xem như là bố thí rồi.”

Tôn Thiến Thiến lập tức la lên:

“Dựa vào cái gì chứ? Công ty là của anh Dịch, các người dựa vào đâu mà đòi lấy 70% tài sản…”

Bố tôi chỉ liếc cô ta một cái.

Cô ta lập tức câm nín, nhưng vẫn lẩm bẩm không cam tâm.

Bố tôi giơ tay, một cái tát mạnh giáng thẳng xuống mặt cô ta.

“Đồ không bằng cầm thú!”

“Cái tát này, tôi thay mẹ cô dạy dỗ cô. Bà ta không biết cách dạy con, vậy để tôi dạy thay!”

Tôn Thiến Thiến sững người, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.

Tống Dịch lập tức xông lên, kéo cô ta ra sau lưng mình.

“Bác… có gì thì nói đàng hoàng, đ á n hngười như vậy thì ra thể thống gì chứ?”

Anh ta cố gắng lên giọng trách móc, nhưng giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Anh ta vẫn còn e dè và kính nể bố tôi.

Nhớ năm đó, vì muốn cưới tôi, anh ta từng khúm núm trước mặt bố tôi, tận lực lấy lòng.

Sau khi kết hôn, bố tôi đã bỏ ra ba triệu để làm vốn khởi nghiệp cho công ty.

Khi ấy, anh ta còn suýt quỳ xuống mà dập đầu tạ ơn.

Bố tôi trầm giọng, mang theo uy nghi không thể phản kháng:

“Tống Dịch, nể tình anh từng là chồng của con gái tôi, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá khó coi. Lấy 30% tài sản rồi biến đi. Nếu không, dù có phải dốc cạn tất cả tài sản còn lại của tôi, tôi cũng sẽ khiến anh không thể sống yên ổn.”

“Anh biết đấy, tôi nói được làm được. Cùng lắm là cá chết lưới rách, nhưng tôi tuyệt đối không để anh ức h**p con gái tôi.”

Mũi tôi cay xè, nước mắt chực trào.

Tống Dịch tái mặt, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.

Anh ta đương nhiên hiểu rõ lời bố tôi có ý nghĩa gì.

Bố tôi tiếp tục nói:

“Muộn nhất là ngày mai, mang đơn ly hôn đến đây. Nếu dám giở trò gì trên hợp đồng, tôi sẽ khiến anh phải hối hận.”

Nói đến đây, ông bỗng quay đầu nhìn Tôn Thiến Thiến, giọng điệu bình thản:

“À phải rồi, lúc nãy cô có nói muốn hoàn lại số tiền mà tôi đã giúp đỡ suốt bao năm qua đúng không? Được thôi, ngày mai tôi sẽ gửi cho cô một bảng kê chi tiết, may là tôi vẫn còn lưu đầy đủ sổ sách.”

Sắc mặt Tôn Thiến Thiến lập tức trắng bệch, cơ thể lảo đảo như muốn ngã.

Tống Dịch kịp thời đỡ lấy cô ta, nếu không chắc chắn cô ta đã ngã xuống sàn.
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 13



13.

Một tháng sau, tôi và Tống Dịch chính thức nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Theo nội dung trong thỏa thuận ly hôn, chúng tôi tiến hành phân chia tài sản.

Tống Dịch muốn giữ lại công ty, nên đã thương lượng với tôi, dùng toàn bộ tài sản hiện có để đổi lấy cổ phần công ty của tôi.

Tôi đương nhiên đồng ý.

Tôi chỉ cần lấy lại đúng 70% tài sản thuộc về mình.

Vì thế, anh ta đã xoay sở khắp nơi, thậm chí còn vay hơn 10 triệu, mới đủ tiền chuyển nhượng phần tài sản của tôi.

Lúc này, đã ba tháng kể từ ngày chúng tôi ly hôn.

Tống Dịch tạm thời thuê một căn hộ chung cư, đợi công ty có lợi nhuận để vực dậy tình hình.

Còn tôi, dùng số tiền chia được sau ly hôn để mua một căn biệt thự mới.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng sau khi ly hôn, mình sẽ phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn, đau khổ.

Nhưng thực tế, có quá nhiều việc phải làm.

Tôi thậm chí không có thời gian để buồn.

Tôi đưa bố mẹ đi du lịch một thời gian, sau đó trở về sắp xếp lại biệt thự, trồng hoa, trồng cây.

Mỗi ngày đều có quá nhiều việc bận rộn.

Thời gian vội vã trôi qua, chớp mắt đã hơn nửa năm.

Cuối năm, Tôn Thiến Thiến sinh con.

Là một cặp long phụng.

Chuyện này tôi không chủ động tìm hiểu, nhưng Tống Dịch lại tổ chức tiệc linh đình, thậm chí còn thuê cả quảng trường khu chung cư nơi họ sống để tổ chức liên tiếp hai ngày.

Mời đội múa lân, mời cả những người nổi tiếng trên mạng đến góp vui.

Gần như cả nửa thành phố đều biết chuyện này.

Nhưng trong lòng tôi, chuyện đó chẳng thể gợi lên bất kỳ gợn sóng nào.

Bởi vì lúc này, tôi đang tất bật chuẩn bị mở công ty của riêng mình.
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 14



14.

Sau khi bàn bạc với bố, tôi quyết định quay lại ngành nghề truyền thống của ông.

Mở một xưởng sản xuất đồ lót giữ nhiệt và đồ tập yoga.

Như vậy, có thể kinh doanh suốt bốn mùa trong năm.

Lần này, chúng tôi tập trung vào thị trường trong nước.

Bố tôi có kinh nghiệm hàng chục năm trong việc quản lý xưởng và sản xuất quần áo, tôi mời ông làm cố vấn sản xuất cho mình.

Đồng thời, tôi cũng chiêu mộ hai nhà thiết kế trẻ tuổi nhưng đầy thực lực trong ngành với mức lương hấp dẫn.

Song song đó, tôi xây dựng đội ngũ bán hàng, chia thành hai mảng chính: thương mại điện tử và bán hàng trực tiếp.

Nhóm bán hàng trực tiếp sẽ phụ trách tiếp cận các thị trường bán buôn, hợp tác với hệ thống siêu thị và cửa hàng bán lẻ.

Mảng thương mại điện tử, giai đoạn đầu chủ yếu cung cấp hàng cho các streamer hoặc các công ty thương mại điện tử khác.

Chúng tôi không tập trung vào bán lẻ mà chủ yếu làm bán sỉ và cung cấp hàng theo mô hình dropshipping.

Có lẽ vì đã quá quen thuộc với lĩnh vực này, xưởng quần áo vận hành rất thuận lợi.

Dù không giống như công ty phần mềm trước đây của Tống Dịch – một đơn hàng có thể lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu,

Nhưng ăn, mặc, ở, đi lại là nhu cầu thiết yếu của cuộc sống.

Chỉ cần vận hành tốt, lợi nhuận tuy không cao đột biến nhưng có thể duy trì ổn định lâu dài.
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 15



15.

Thêm một mùa đông nữa lại đến.

Nhờ được nhiều KOL (người có ảnh hưởng trên mạng) giới thiệu, doanh số bán đồ lót giữ nhiệt của tôi bất ngờ tăng vọt.

Các cửa hàng trực tuyến liên tục nhận thêm đơn hàng mới.

Công nhân phải làm việc theo ca suốt ngày đêm, máy may chạy đến mức nóng rực.

Gần Tết, một người bạn đến xưởng chọn mua bộ đồ giữ nhiệt để làm quà cho người lớn trong nhà.

Sau khi chọn xong, cô ấy ngồi lại văn phòng tôi, hai chúng tôi cùng thưởng trà.

Trong lúc trò chuyện, cô ấy bỗng nhắc đến chuyện bố của Tống Dịch qua đời.

Cô ấy nói:

“Cậu biết không, bố của Tống Dịch mới mất hôm kia, cả căn nhà bốc mùi kinh khủng.”

Tôi hơi sững sờ.

Dù trước đây ông ta có tổn thương thần kinh, đi lại không thuận tiện, nhưng sức khỏe vẫn ổn định.

Sao lại đột ngột qua đời nhanh như vậy?

Bạn tôi thở dài, nói tiếp:

“Nghe nói trên người ông ấy lở loét đầy vết loét do nằm lâu, đau đớn đến chết.”

“Tống Dịch bỏ mặc bố mình ở nhà không ai chăm sóc, đưa mẹ đi sống cùng Tôn Thiến Thiến và hai đứa con. Mẹ anh ta mỗi tuần mới về nhà một lần, nấu một ít đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, để ông già tự hâm nóng mà ăn.”

“Lúc đầu ông ta còn có thể cử động, nhưng về sau không thể rời khỏi giường nữa, đói đến mức nằm r*n r* suốt ngày. Rồi một hôm, bỗng nhiên im bặt. Hàng xóm lo lắng xảy ra chuyện, gọi cảnh sát. Khi cảnh sát đến, người đã chết rồi, cả căn nhà bốc mùi thối rữa.”

Quả thật là quá bi thảm.

Tôi chết lặng, không nói nên lời.

Bạn tôi lại tiếp tục:

“Còn chưa hết đâu, chuyện còn sốc hơn nữa này—ông già còn chưa được chôn cất xong, mẹ của Tống Dịch đã tìm được bạn trai mới rồi.”

“Bà ta vốn mong ông ấy chết sớm, mấy năm trước đã có người khác bên ngoài rồi.”

Tôi nhớ lại hai năm cuối đời của bố chồng cũ.

Mẹ Tống Dịch quả thực chưa bao giờ quan tâm đến bệnh tình của chồng, cũng chẳng chăm sóc ông ta ngày nào.

Bà ta lúc nào cũng ăn diện lộng lẫy, sáng đi tối về.

Có lẽ từ dạo ấy, bà ta đã có người đàn ông khác.

Tôi đoán, Tống Dịch có lẽ cũng giống hệt mẹ anh ta.
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 16



16.

Chuyện này tôi chỉ nghe cho biết, chứ không để tâm.

Dù sao thì gia đình Tống Dịch sống chết thế nào, cũng chẳng còn liên quan gì đến tôi.

Lại hai tháng trôi qua.

Tống Dịch tìm đến tận xưởng của tôi.

Bảo vệ không nhận ra anh ta, anh ta nói là đến xem hàng, nên làm thủ tục đăng ký ở cổng rồi vào được bên trong.

Anh ta tìm đến văn phòng của tôi.

Lúc đó, tôi đang cùng nhà thiết kế bàn bạc về mẫu trang phục yoga cho mùa xuân hè sắp tới.

Nhìn thấy anh ta lấp ló ở cửa, bộ dạng lén lút, tôi tức giận quát:

“Anh đến đây làm gì?”

Tống Dịch lập tức nặn ra một nụ cười nịnh nọt.

Tôi ra hiệu cho nhà thiết kế quay về chỉnh sửa bản phác thảo, lát nữa tôi sẽ xem lại.

Tống Dịch ga-lăng tiễn cô ấy ra cửa, sau đó đóng cửa lại.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Người đàn ông từng phong độ, tự tin ngày nào, giờ đây mặt mày ảm đạm, quần áo nhăn nhúm, bộ dạng vô cùng sa sút.

“Thẩm Tinh, lần này anh đến tìm em là muốn nhờ em giúp một chuyện.”

Tôi vẫn giữ im lặng, không có chút phản ứng nào.

Anh ta cười gượng, tự mình nói tiếp:

“Công ty anh gặp chút khó khăn, có vài đơn hàng lớn tháng sau sẽ hết hạn hợp đồng, họ cũng không có ý định gia hạn nữa. Họ tìm công ty phần mềm khác rồi. Em có thể giúp anh nói chuyện với họ không? Anh có thể giảm giá thêm 10% nữa.”

Hóa ra là vì chuyện này.

Tôi nhếch môi cười nhạt:

“Anh hoàn toàn có thể tự đi thương lượng, chuyện này liên quan gì đến tôi?”

Gương mặt anh ta thoáng hiện vẻ hối hận, nói tiếp:

“Năm ngoái, anh từng đắc tội với hai người phụ trách trong số đó. Hai năm qua, tình hình thị trường không tốt, họ đã đề xuất giảm 10% phí dịch vụ, nhưng anh không đồng ý.

Giờ hợp đồng hết hạn, họ lập tức cắt đứt hợp tác với anh. Không hiểu sao, những đơn hàng lớn còn lại cũng đồng loạt không gia hạn tiếp.”

“Anh không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Nếu biết trước, anh đã nhượng bộ rồi. Những khách hàng này trước đây đều do em đàm phán ký hợp đồng, em có thể giúp anh nói với họ một tiếng không? Giờ anh đồng ý giảm giá rồi! Em yên tâm, nếu thành công, anh sẽ không để em thiệt đâu.”

Đúng là ngu xuẩn.

Hai năm qua, không ít công ty phần mềm đã chủ động giảm giá để giữ khách hàng.

Công ty của anh ta chẳng phải là một tập đoàn phần mềm quốc tế, không có hệ thống nào là không thể thay thế.

Anh ta rốt cuộc có cái gì mà ngạo mạn như vậy?

Tôi khẽ mỉm cười.

Anh ta lập tức sáng mắt lên, như thể thấy được tia hy vọng.

Nhưng tôi lạnh nhạt nói:

“Nếu Tống tiên sinh muốn đặt mua đồ lót giữ nhiệt thì tôi rất hoan nghênh. Còn những chuyện khác, miễn bàn. Những điều anh nói chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi thực sự không hiểu, anh lấy đâu ra mặt mũi đến đây tìm tôi?”

Nghĩ đến những lời sỉ nhục anh ta từng nói với tôi trước đây, tôi không quên nhắc nhở:

“Dù sao thì, đi thương lượng làm ăn với người khác cũng là chuyện ‘hèn hạ’ đúng không? Chính miệng anh đã nói vậy đấy. Tôi còn lâu mới đi làm chuyện hèn hạ này.”

Tống Dịch gấp đến mức sắp khóc.

Nhưng tôi không có hứng xem anh ta diễn vai đáng thương.

Tôi bấm điện thoại gọi bảo vệ, trực tiếp đuổi anh ta ra ngoài.
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 17



17.

Sau khi Tống Dịch rời đi, tôi nhìn thông tin đơn hàng mà giám đốc điều hành của tôi gửi đến, bật cười thành tiếng.

Ngay khi xưởng may của tôi đi vào ổn định, tôi đã hợp tác với một người bạn để thành lập một công ty phần mềm.

Tuy nhiên, trong danh sách cổ đông không hề có tên tôi.

Lĩnh vực kinh doanh của công ty này gần như giống hệt công ty của Tống Dịch.

Trong hai năm qua, tôi dần dần chiêu mộ những kỹ sư phần mềm tài giỏi từ công ty của anh ta.

Những hợp đồng lớn mà anh ta mất đi, phần lớn đều bị tôi giành lấy.

Bây giờ anh ta lại đến nhờ tôi giúp đàm phán.

Chẳng phải là muốn tôi tự cướp đi việc làm ăn của chính mình sao?

Hai năm sau, công ty của Tống Dịch chính thức tuyên bố phá sản và tiến hành thanh lý tài sản.

Tòa nhà văn phòng bị niêm phong.

Ngay cả bàn ghế văn phòng cũng bị ngân hàng tịch thu để thanh toán khoản nợ.

Còn tôi, vào thời điểm đó, đã bắt đầu một mối quan hệ mới.

Người đàn ông ấy là một giáo sư vật lý đại học.

Anh ấy cũng từng ly hôn.

Nghe nói anh và vợ cũ chia tay trong hòa bình, cô ấy đã ở lại một viện nghiên cứu vật lý ở nước ngoài, lấy thẻ xanh và kết hôn với một người ngoại quốc.

Tôi quen anh qua sự giới thiệu của bạn bè.

Anh ấy trông có vẻ ít nói, nhưng lại hài hước một cách kỳ lạ.

Nghe có vẻ mâu thuẫn đúng không?

Nhưng chỉ cần gặp anh ấy, nói chuyện đôi ba câu, bạn sẽ thấy hai điều đó dung hòa một cách hoàn hảo trong con người anh ấy.

Chúng tôi không nói chuyện quá nhiều.

Anh ấy bận nghiên cứu vật lý, tôi bận quản lý xưởng.

Những khi anh ấy có kỳ nghỉ, tôi sẽ dành thời gian đưa anh ấy đi du lịch, thư giãn.

Hai năm sau khi kết hôn, tôi mang thai.

Hôm tôi cùng chồng đi khám thai, lại vô tình gặp Tống Dịch và Tôn Thiến Thiến.

Họ đang chạy theo một chiếc xe cứu thương, vừa khóc vừa chạy.

Trên xe, một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi nằm đó, toàn thân đầy m á u.

Chiếc xe lao thẳng đến phòng cấp cứu.

Khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, hai người họ ngã gục trước cửa, khóc thảm thiết.

Sau khi tôi kiểm tra xong, trên đường xuống tầng dưới, tôi nghe mọi người bàn tán về một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi bị rơi từ trên cao xuống.

Mọi người nói cậu bé đã không qua khỏi.

Trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên cảnh tượng hai vợ chồng họ chạy theo chiếc xe cứu thương.

Liệu có phải con của họ không?

Mãi sau này, tôi mới biết toàn bộ câu chuyện.

Nghe nói, Tôn Thiến Thiến và mẹ của Tống Dịch nghiện đ á n hmạt chược.

Vì muốn ra ngoài chơi bài, họ đã khóa hai đứa nhỏ trong nhà.

Trong nhà không có gì để ăn.

Buổi chiều, hai đứa trẻ đói quá, muốn tìm mẹ, nhưng gọi điện thế nào cũng không được.

Cậu bé trai chợt nhớ đến những cảnh trong phim, thấy người ta có thể tuột xuống từ cây bên ngoài cửa sổ để thoát ra ngoài.

Thế là cậu bé cũng muốn làm như vậy.

Nhà của Tống Dịch ở tầng bốn, ngay bên ngoài cửa sổ có một cái cây lớn.

Cô bé em gái kéo ghế lại gần cửa sổ.

Cậu bé trèo lên.

Nhưng chân trượt, từ ban công rơi thẳng xuống đất.

Cô bé sợ hãi hét lên, nửa người chồm ra ngoài gào khóc:

“Anh ơi! Anh ơi!”

Lúc đó, hàng xóm ở dưới mới chú ý đến.

Có người lập tức báo cảnh sát, sau đó cậy cửa vào nhà.

Chỉ khi đó, họ mới phát hiện cậu bé đã rơi xuống bãi cỏ phía sau khu nhà.

Họ vội vàng gọi xe cấp cứu, đồng thời liên hệ với vợ chồng Tống Dịch.
 
Giữa Đông, Hoa Vẫn Nở
Chương 18



18.

Nghe xong câu chuyện, tôi sững sờ, mãi mà không thốt nên lời.

Một sinh mạng còn sống sờ sờ, cứ thế bị chính gia đình họ hủy hoại.

Nhớ lại cảnh hai đứa trẻ chào đời trong sự tung hô, vây quanh của bao người.

Kết cục ngày hôm nay, khiến người ta không khỏi thở dài chua xót.

Sau này, Tống Dịch và Tôn Thiến Thiến ly hôn.

Quyền nuôi con gái thuộc về Tống Dịch.

Từ sau cái chết của con trai, Tôn Thiến Thiến gần như rơi vào trạng thái nửa điên nửa dại.

Cô ta lúc nào cũng lẩm bẩm gọi con.

Còn mẹ của Tống Dịch, bị anh ta đuổi thẳng ra khỏi nhà, cấm không bao giờ được quay lại.

Bà ta tìm đến người tình cũ.

Nhưng con cái của lão già đó phát hiện, kiên quyết phản đối họ ở bên nhau.

Hai người họ lén lút thuê khách sạn gặp mặt.

Ai ngờ bị con gái của lão già đó bắt quả tang ngay tại trận.

Quần áo của mẹ Tống Dịch bị ném thẳng xuống từ tầng trên khách sạn.

Cuối cùng, nhân viên khách sạn đành tìm cho bà ta hai bộ quần áo mà khách bỏ quên trong phòng để mặc tạm, bà ta mới có thể rời đi.

Sau sự kiện đó, nghe nói bà ta đã biến mất.

Còn đi đâu, không ai biết.

Khoảng hai năm sau, tôi tình cờ gặp lại Tống Dịch trên đường.

Lúc ấy, chồng tôi đang bế con gái, tôi khoác tay anh, cả nhà đang chuẩn bị vào trung tâm thương mại mua đồ cho con.

Ngay khi đi ngang qua, tôi thấy Tống Dịch đứng đối diện.

Anh ta há miệng như muốn nói gì đó.

Nhưng tôi vẫn trò chuyện vui vẻ với chồng, thỉnh thoảng còn chọc con gái cười khanh khách.

Tôi thậm chí không liếc anh ta một cái.

Sau lưng, dường như có tiếng sụt sịt vang lên.

Nhưng tôi không nghe rõ.

Bởi vì tiếng cười giòn tan của con gái tôi đã át đi tất cả.

Tôi sẽ không quay đầu lại.

Bởi vì hạnh phúc của tôi, đang ở phía trước.

-Hoàn –
 
Back
Top Bottom