Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam

Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 10



Cô ngồi ở góc bên trái bàn làm việc, phía sau là cửa sổ có ánh sáng phản chiếu. Bạc Dật Châu không thể nhìn thấy màn hình nếu không cúi người xuống.

Nhưng khi anh cúi xuống, hai người không thể tránh khỏi việc ở gần nhau như vậy.

Gần như trong tích tắc, cả Bạc Dật Châu và Hướng Án đều nhận ra tư thế này thực sự hơi mập mờ.

Nhưng đã làm rồi, đứng thẳng lên sẽ quá gượng gạo, nên Bạc Dật Châu không cử động, chỉ duy trì tư thế tay trái chống gần cánh tay cô, ánh mắt dừng lại trên màn hình đen của cô và hỏi: “Vừa rồi cô nhấn phím nào?”

Hướng Án cũng không giữ được vẻ bình thản, hắng giọng nhẹ, giơ tay phải lên, chỉ vào phím vừa nhấn và đáp: “Phím này.”

Khi cô cảm thấy ngượng hoặc căng thẳng, cô thường muốn hắng giọng.

Trong hai tuần gần đây khi ở cùng Bạc Dật Châu, cô đã làm động tác theo thói quen này nhiều lần.

Bạc Dật Châu nhìn cô qua màn hình đen bóng, hơi phản chiếu, sau đó anh đứng thẳng dậy và nói bằng giọng bình thản: “Có thể có vấn đề, tôi sẽ bảo Lâm Huy đổi máy khác cho cô.”

Anh vừa đứng thẳng người lên rời đi, Hướng Án cảm thấy áp lực vừa bao trùm quanh mình biến mất trong chớp mắt. Cô không thay đổi biểu cảm, ngón tay phải lại bấm lung tung vài cái trên bàn phím.

Cô đáp lại: “Ừm.”

Mặc dù Bạc Dật Châu lớn tuổi hơn và có khí chất mạnh mẽ hơn cô, nhưng khi cần giữ vững thì nhất định phải giữ vững, không thể thua.

Tính hiếu thắng của cô luôn hiện hữu vào bất kỳ lúc nào, không muốn vô cớ thua kém Bạc Dật Châu.

Vài phút sau, máy tính được thay xong.

Bạc Dật Châu đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Hướng Án. Sau khi đổi máy tính mới, bật máy lên, cô nhanh chóng đắm chìm vào trạng thái làm việc.

Khi nãy anh sợ cuộc gọi của mình sẽ ảnh hưởng đến cô nên cố tình đi xa hơn một chút, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như cô không bị bất kỳ sự quấy rầy nào.

Bạc Dật Châu rời mắt, anh cúi nhìn xuống, thấy một sợi tóc dài, hơi xoăn, dính trên ống tay áo bên phải của mình.

Chắc là khi anh vừa tiến gần Hướng Án, nó dính từ quần áo hoặc đuôi tóc của cô lên người anh.

Anh nhìn một lúc, nghe thấy đối tác ở đầu dây gọi: “Tổng giám đốc Bạc?”

“Ừm.” Anh ngước mắt lên, để sợi tóc đó ở lại trên áo sơ mi của mình, không cố ý gỡ bỏ nó.

Một giờ sau, Hướng Án cuối cùng cũng xử lý xong hai tài liệu mà trợ lý Ngô Tiêu gửi đến. Cô đặt tay trái lên gáy, xoay nhẹ cổ, rồi với tay cầm cốc bên cạnh máy tính lên uống một ngụm.

Khi đặt cốc xuống, cô chợt nhớ lúc mới ngồi xuống bên cạnh không có cốc nước.

Nghĩ vậy, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông không xa.

Bạc Dật Châu dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngước nhìn, ánh mắt dừng lại trên người cô rất ngắn ngủi, rồi tiếp tục cúi đầu xem tài liệu: “Tôi vừa rót cho cô đấy.”

Hướng Án hiểu ra anh đang giải thích về cốc nước bên cạnh máy tính của cô.

Cô giơ cốc lên uống thêm một ngụm: “Cảm ơn.” Bạc Dật Châu: “Ừm.”

Sáu giờ mười lăm phút, hai người rời khỏi văn phòng, đi thang máy xuống bãi đỗ xe.

Biệt thự nhà họ Bạc cách tòa nhà công ty Bác An gần nửa giờ đi xe.

Khi lên xe, thắt đai an toàn xong, Hướng Án ngập ngừng hỏi người ngồi ghế lái: “Tôi không chuẩn bị gì cả, đến nhà anh tay không có phải không hay…?”

Bạc Dật Châu nhìn thẳng phía trước, lái xe ra khỏi chỗ đỗ: “Không sao, họ không quan tâm những chuyện đó.”

“Chỉ cần có mặt cô là được.” Anh nói.

Hướng Án liếc nhìn gương mặt Bạc Dật Châu, rồi ngả người về sau, không suy nghĩ nhiều nữa. Đã khi Bạc Dật Châu nói vậy thì chắc không sao.

Hơn nữa, hôm nay nhận giấy chứng nhận khá đột ngột, cô thực sự không nghĩ đến chuyện này.

Nửa giờ sau, xe dừng trước sân biệt thự nhà họ Bạc.

Khi xe dừng hẳn, cô tháo đai an toàn, mở cửa xe, xuống trước, đứng trước xe đợi vài giây, Bạc Dật Châu cũng đi tới.

Lúc trên đường chưa cảm thấy gì, nhưng giờ bất chợt xuống xe, đối diện với biệt thự phía xa, Hướng Án cảm thấy hơi căng thẳng.

Dù sao cũng là lần đầu cầm giấy chứng nhận gặp gia đình đối phương, nếu cô không có cảm giác gì mới là bất thường.

Có lẽ biểu cảm ngơ ngẩn của cô quá rõ ràng, Bạc Dật Châu khoác áo vest trên tay, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.

“Không thoải mái à?” Anh hỏi.

Hướng Án đưa tay vuốt tóc: “Cũng không hẳn.”

Sau đó cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Lát nữa tôi có nên thể hiện thân thiết với anh một chút không?”

Quá xa lạ có thể sẽ bị gia đình liên tục hỏi han.

“Không cần.” Bạc Dật Châu chỉnh lại ống tay áo, “Trong mắt gia đình tôi, cô bị ép buộc kết hôn với tôi, nên cô lạnh nhạt một chút là bình

thường.”

“…” Hướng Án không ngờ câu chuyện tình yêu mà anh tùy tiện bịa ra lại có tác dụng như vậy. Cô vén tóc sau tai, “Được.”

Bạc Dật Châu là con trai độc nhất, nhưng khi vào nhà, cô phát hiện ngoài ba mẹ anh ra, còn có cả anh chị em họ của anh.

Hai người đứng ở hành lang, anh rất tự nhiên nhận lấy túi xách từ tay cô đưa cho người giúp việc trong nhà, giải thích: “Ba mẹ tôi nghĩ lần đầu gặp cô phải tỏ ra tôn trọng một chút, chỉ có hai người họ thì quá vắng

vẻ.”

Hướng Án liếc nhìn về phía phòng khách: “Ừm.”

Tống Mẫn Chi đứng giữa phòng khách, không biết nên đi về phía hành lang hay đứng nguyên tại chỗ. Bà nắm hai tay vào nhau xoa xoa vài giây, gọi Bạc Thiệu Thanh đang ngồi trên ghế sofa, hạ giọng: “Đi chào anh trai và chị dâu của con đi.”

Bạc Thiệu Thanh đứng dậy, đi vòng qua: “Sao thím không đi?” Tống Mẫn Chi giục cậu: “Thím sợ qua đó, chị dâu con sẽ áp lực.”

Bạc Thiệu Thanh nhún vai cười: “Có thể làm người ta áp lực bằng anh trai con được sao?”

“Nói đúng lắm.” Giọng Tống Mẫn Chi khá bực bội.

Hai năm rồi, mỗi lần sắp xếp cho anh đi xem mắt, anh không phũ người ta thì cũng phũ người ta. Giờ rốt cuộc có một cô gái bên cạnh, lại là cướp đối tượng đính hôn của nhà họ Thương.

Không biết cô gái ấy có thực sự thích anh không, thật là tội nghiệp.

Bạc Hải Đông cũng đi vòng qua từ một bên, ông đứng bên cạnh Tống Mẫn Chi, cũng không tiến lên.

Ông nhìn chằm chằm hai người ở hành lang vài giây, thấy Bạc Dật Châu lại nhận lấy áo khoác ngoài của Hướng Án cùng với của mình và tiện tay treo lên giá áo.

Ông thúc khuỷu tay vào vợ mình, chỉ về phía Hướng Án và Bạc Dật Châu đang đứng: “Tôi thấy hai đứa hình như hợp nhau đấy, Hướng Án cũng không có vẻ ghét nó.”

Nói xong ông lại nhìn thêm vài lần, kéo tay áo Tống Mẫn Chi, khẳng định suy nghĩ của mình: “Nếu Hướng Án thực sự không đồng ý thì cũng không thể kết hôn với nó được.”

Tống Mẫn Chi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn: “Con trai ông mấy ngày trước về nhà nói gì nhỉ?”

Bạc Dật Châu đã về nhà một lần vài ngày trước, ăn tối xong, sau đó thẳng thắn rằng anh sắp kết hôn, đừng sắp xếp xem mắt cho anh nữa.

Bạc Hải Đông nhớ lại: “Nó nói nó thầm yêu con bé sáu năm rồi.”

“Sáu năm?” Tống Mẫn Chi tính thời gian, “Vậy là đã thích Tiểu Án từ khi con bé mười chín tuổi?”

Bà nhíu mày nhẹ, nghĩ rằng nếu vậy thì việc Bạc Dật Châu trước đây luôn từ chối xem mắt cũng có lý.

Cởi áo khoác, treo túi xách, Hướng Án nhận đôi dép mà Bạc Dật Châu đưa tới, đặt xuống sàn, cô cúi người thay, hỏi nhỏ: “Tại sao anh lại nói với ba mẹ anh rằng anh thích tôi đã nhiều năm vậy?”

Bạc Dật Châu đã thay xong, đứng bên cạnh đợi cô: “Nếu không, trước giờ luôn từ chối xem mắt, giờ đột nhiên kết hôn, khó giải thích.”

Ba mẹ anh chắc chắn sẽ nghĩ anh đang lừa họ.

Hướng Án thay xong giày, cô đứng thẳng dậy, ồ một tiếng, liếc nhìn anh, hạ thấp giọng, giống như đang nói chuyện riêng: “Vậy là anh tạo cho mình hình tượng một người si tình?”

Để tránh người trong phòng khách thấy họ nói chuyện, Bạc Dật Châu luôn đứng trước mặt cô, nửa thân che chắn cô.

Hướng Án hạ thấp giọng nói như vậy và tiến gần hơn, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp.

Bạc Dật Châu rũ mắt, vừa hay nhìn thấy sợi tóc dính trên môi cô, giống như sợi tóc dính trên ống tay áo sơ mi của anh chiều nay.

Biểu cảm của cô khi “ồ” rất sinh động, anh nhếch môi, thuận miệng trả lời theo câu hỏi của cô: “Ừm.”

Đương nhiên còn một điểm nữa, mối quan hệ giữa cô và nhà họ Thương vẫn chưa rõ ràng, nếu có ai muốn nói ra nói vào, lý do như vậy cũng có thể đổ hết lỗi lên đầu anh.

Nếu nhất định phải có điều tiếng, cũng sẽ không đến lượt cô.

Dù sao cô gái đã đồng ý kết hôn với anh, tuy không có tình cảm, nhưng cũng không thể để cô phải chịu thiệt thòi.

Những gì anh phải gánh vác, anh đều sẽ đi trước cô một bước, đứng trước mặt cô, nhận lấy trách nhiệm.

Hai người lùi lại ở hành lang quá lâu, Bạc Dật Châu thấy cô đã thay xong giày, cằm hất nhẹ về phía sau: “Đi thôi.”

Hướng Án: “Ừm.”

Bữa ăn ở nhà họ Bạc vui vẻ hơn nhiều so với những gì Hướng Án tưởng tượng.

Dù nhà họ Bạc có địa vị rất cao trong giới thượng lưu, nhưng bản thân Tống Mẫn Chi và Bạc Hải Đông đều không có vẻ kiêu kỳ, rất dễ trò chuyện.

Hơn nữa, có lẽ vì những lời Bạc Dật Châu nói với ba mẹ anh, khiến hai người lớn luôn nghĩ rằng cô miễn cưỡng và con trai họ có vấn đề lớn, nên suốt buổi họ nói chuyện với cô rất hòa nhã.

Khi rời đi, Tống Mẫn Chi còn đóng gói một ít món nhỏ trong nhà, đưa cho hai người mang đi.

Hướng Án theo Bạc Dật Châu đứng ở cửa, Tống Mẫn Chi kéo kéo áo choàng trên vai, đưa túi đồ ăn đóng gói trong tay phải cho họ: “Hai đứa mang về, sáng mai muốn ăn cháo có thể ăn kèm cái này, hoặc làm bữa khuya.”

Tống Mẫn Chi: “Mang về để trong tủ lạnh của hai đứa, nếu Tiểu Án thích ăn thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ bảo người giúp việc làm rồi gửi qua.”

Câu nói này ngầm thừa nhận hai người đang sống cùng nhau. Hướng Án liếc nhìn Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu nhận túi đồ từ tay Tống Mẫn Chi, cánh tay trái vẫn khoác áo vest, trả lời bằng giọng nhẹ nhàng: “Vâng, sáng mai sẽ thử xem, nếu cô ấy thích, con sẽ gọi điện trực tiếp cho dì Lưu.”

Hướng Án không kìm được lại nhìn anh một lần nữa.

Cô cảm thấy anh rất phù hợp làm diễn viên, diễn vai gì cũng không lộ sơ hở.
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 11



Hai mươi phút sau, xe dừng lại dưới tòa nhà của Hướng Án. Sau khi xe đã đỗ yên, Bạc Dật Châu cầm túi giữ nhiệt ở ghế sau và đưa cho Hướng Án: "Cô cầm lấy mà ăn."

Đó là những món ăn nhỏ mà Tống Mẫn Chi vừa đưa cho họ.

Chiếc túi căng phồng, dù không mở ra xem, cũng có thể đoán bên trong chứa khoảng sáu bảy hộp giữ nhiệt.

Cô thường ăn tại công ty vào ban ngày, buổi sáng để ngủ thêm một lúc, cô thường chỉ ăn qua loa, không dậy sớm để nấu bữa sáng, nên những món ăn này thực sự không có ích gì cho cô.

Cô vẫy tay, dùng dây buộc tóc ở cổ tay phải để buộc tóc lên: "Không cần đâu, tôi không có cơ hội để ăn."

Ánh mắt của Bạc Dật Châu dừng lại trên người cô. Cô thường để tóc xõa, hiếm khi buộc tóc cao. Lúc này có lẽ vì nóng, tóc cô được buộc cao thành búi, để lộ cổ thon dài và mịn màng.

Bạc Dật Châu không rút tay đang đưa ra: "Họ có thể sẽ hỏi cô về hương vị đấy."

Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Tống Mẫn Chi, có lẽ thỉnh thoảng bà sẽ gọi điện cho Hướng Án, quan tâm đến "cuộc sống vợ chồng" của họ, vì vậy tốt hơn hết là nên đưa những thứ này cho Hướng Án, để tránh việc khi trò chuyện, bà hỏi về hương vị của món ăn.

Suy nghĩ một lúc, Bạc Dật Châu lại nói: "Dì giúp việc trong nhà là người Nam Thành, một số món được nấu theo khẩu vị ở đó, rất ngon, cô có thể thử."

Đến nước này, Hướng Án không cần từ chối nữa, cô nhận lấy túi: "Được rồi, cảm ơn anh.”

Bạc Dật Châu gật đầu.

Hướng Án sắp xếp túi giữ nhiệt và túi đeo trên tay phải, cô nhẹ nhàng

ngước nhìn người ở ghế lái qua gương chiếu hậu trong xe, suy nghĩ một lúc rồi hỏi để xác nhận: "Chúng ta có cần gặp nhau sau này không?"

Không sống cùng nhau, kết hôn chỉ để đối phó với cha mẹ hai bên, nếu không cần thiết thì dường như cũng không có lý do gì để hai người gặp nhau.

Quả nhiên, cô vừa hỏi xong, khuỷu tay trái của Bạc Dật Châu vẫn tựa trên cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên khung cửa, nói bằng giọng

bình thản: "Có việc cần thì sẽ gặp."

Ý là loại bỏ những cuộc gặp gỡ và giao tiếp không cần thiết. Hướng Án khẽ gật đầu, thể hiện sự hiểu biết và ghi nhớ trong lòng.

Hôm nay là ngày đầu tiên đăng ký kết hôn, vì lịch sự, cô vốn định mời Bạc Dật Châu lên nhà ngồi một lát, nhưng bây giờ xem ra thôi vậy.

Cô dùng tay trái cầm túi, tay phải nhẹ nhàng lắc điện thoại ra hiệu cho anh: "Vậy sau này nếu có việc gì, tôi sẽ liên hệ với trợ lý Lâm Huy của anh trước, nếu thực sự không giải quyết được thì mới gọi điện cho anh."

Bạc Dật Châu nhìn lướt qua mặt cô, rồi nhìn chiếc điện thoại trong tay trái cô đang ra hiệu, sau một lúc: "Được."

Hướng Án đã hiểu đại khái về cách họ sẽ ứng xử với nhau sau này, nên không nói thêm gì nữa, cô chỉ khẽ gật đầu, xách túi lên, mở cửa xuống xe.

Khi đi đến cửa tòa nhà, cô nghe thấy tiếng xe nổ máy không xa, quay đầu lại, chiếc xe vừa đỗ trước tòa nhà đang quay đầu, sau đó, chạy theo con đường lúc đến để ra cổng khu dân cư.

Hướng Án rời mắt, cô nhẹ nhàng nhún vai, cảm thấy Bạc Dật Châu thật là lạnh lùng.

Đưa cô về là phép lịch sự, đưa đến nơi rồi đi ngay, hoàn toàn là xuất phát từ lòng anh.

Đi thang máy lên lầu, vào nhà, vừa đặt túi giữ nhiệt lên bàn ăn thì điện thoại rung lên, hiển thị cuộc gọi đến.

Cô rút một tờ giấy lau tay, sau đó nhấc điện thoại lên trả lời, bấm phím loa ngoài, đặt trên bàn.

Giọng của anh họ Hướng Tư Hằng truyền đến từ phía điện thoại.

Giọng anh ấy trầm, ngữ điệu hơi nghiêm túc: "Em và Bạc Dật Châu kết hôn rồi à??"

Anh ấy và em họ của Bạc Dật Châu là Bạc Thiệu Thanh có mối quan hệ tốt, vừa gọi điện cho cậu ta, cậu ta vô tình nhắc đến, vừa gặp chị dâu ở nhà, Hướng Tư Hằng mới biết chuyện này.

Khi còn nhỏ, Hướng Án có mối quan hệ tốt với anh trai ruột Hướng Hoài Đình, sau kỳ thi đại học, Hướng Hoài Đình đi nước ngoài, có lẽ vì tuổi tác tăng dần, hai người không còn tâm sự mọi chuyện như trước.

Người liên lạc nhiều với cô lại là anh họ Hướng Tư Hằng.

Hướng Tư Hằng và Bạc Dật Châu không hòa thuận, cô biết điều này từ trước, hình như hai người ở nước ngoài vì công việc kinh doanh mà kết oán với nhau.

Tóm lại, Hướng Tư Hằng luôn có ấn tượng không tốt về Bạc Dật Châu.

Lúc này, cô vô thức cảm thấy có lỗi, đặt hộp giữ nhiệt vào tủ lạnh, xếp ngay ngắn, khẽ ho hai tiếng, né tránh vấn đề chính: "Anh nghe ai nói vậy?"

Hướng Tư Hằng: "Em trả lời câu hỏi của anh trước đã."

Cô quay người, lấy thêm hai hộp giữ nhiệt từ bàn, tiếp tục tránh né câu hỏi: "Anh đừng nghe người khác nói bậy.”

"Người khác nào?" Hướng Tư Hằng nói, "Anh nghe Bạc Thiệu Thanh nói đấy, cậu ta bảo hôm nay ăn cơm với chị dâu rất vui, đã gọi là chị dâu rồi, ai là người khác chứ?"

"..."

Hộp giữ nhiệt hơi cao, tổng cộng sáu cái, một tầng đặt ba cái vừa đủ, cô lùi lại nửa bước, lấy ra chai nước ép trên tầng trên đang kẹp với nhau, đặt vào tầng dưới.

Hướng Tư Hằng không nghe thấy tiếng cô, biết cô không dám lên tiếng: "Anh ta là người lạnh lùng vô tình, thiếu tình cảm, em kết hôn với anh ta, mong anh ta đối xử tốt với em? Sợ rằng chung sống cả đời cũng như người xa lạ. "

Hướng Án cắt ngang lời anh: "Đâu có khoa trương như vậy."

Hướng Án nhìn lướt qua những món ăn nhỏ trong tủ lạnh, cố gắng bênh vực cho Bạc Dật Châu: "Hôm nay anh ấy đưa em về, còn đưa cho em những món ăn nhỏ mà mẹ anh ấy làm nữa."

Hướng Tư Hằng nhíu mày: "Đã kết hôn rồi mà không sống chung?" Hướng Án: ...

Hướng Tư Hằng: "Anh ta chỉ muốn tìm người để đối phó với gia đình, anh ta có nghĩ đến em không? Anh ta chắc chắn là kiểu người sẽ bạo lực lạnh lùng trong gia đình..."

Hướng Tư Hằng dừng lại một chút, nói ra hai chữ mà bình thường anh ấy không nói: "Trai đểu."

Hướng Án ra khỏi nhà bếp, cô kéo ghế bên bàn ăn ngồi xuống, đổi tay cầm điện thoại, đưa lên tai, giải thích: "Là chúng em cùng bàn bạc không sống chung, không phải do anh ấy."

"Hơn nữa..." Cô khẽ rũ mắt, lật tay trái lên, nhìn móng tay vừa được cắt của mình, "không có tình cảm cũng tốt, với Thương Duyên em vốn không phải cũng muốn nuôi dưỡng tình cảm với anh ta sao, kết quả em nghiêm túc với anh ta, em đã nhận được gì?"

Cô lẩm bẩm: "Chi bằng kiểu này ngay từ đầu nói rõ ràng, cả hai đừng động lòng, vốn dĩ chỉ là hôn nhân sắp đặt thôi."

Thật ra những gì Hướng Án nói có lý, nhưng với tư cách là anh của Hướng Án, Hướng Tư Hằng chắc chắn mong muốn cô sống tốt.

Dù người xung quanh đều là hôn nhân sắp đặt, không tình cảm thì không tình cảm, ngoại tình thì ngoại tình, anh ấy vẫn hy vọng em gái mình gặp được một người tốt.

"Hơn nữa nhà họ Bạc có tiền mà." Hướng Án thực sự cảm thấy đây là một thương vụ chắc thắng, "Việc tài trợ của Hướng Chi trong nửa năm sau đã có chỗ dựa rồi, em cũng không cần phải van xin ai nữa."

Cô càng nói càng thấy kết hôn với Bạc Dật Châu là tốt: "Hơn nữa, anh ấy có thể thực sự sẽ không thích em, nhưng nhân cách anh ấy không tệ, ít nhất sẽ không bạo hành hay hại em, vậy đã rất tốt rồi."

Hướng Tư Hằng: ...

Anh ấy có chút thất vọng: "Em chỉ có chừng đó tiến bộ thôi sao."

Hướng Án nhún vai cười, nghĩ thoáng: "Trong giới chúng ta này, những cặp vợ chồng có tình cảm và yêu thương nhau được mấy cặp? Kính trọng nhau đã là rất tốt rồi."

"Em không đòi hỏi nhiều." Cô nói.

Hướng Tư Hằng không nói gì, một lúc sau, giọng điệu vẫn không thiện cảm: "Nhưng anh ta cũng phải có trách nhiệm với em chứ, đã kết hôn rồi mà còn sống riêng, ai cũng không quan tâm ai? Không thể bạo lực lạnh lùng trong gia đình được.”

Hướng Tư Hằng: "Khi em cần người chăm sóc mà anh ta không ở đó, anh ta đăng ký kết hôn với em để làm gì??"

Hướng Án hít sâu một hơi, cô cảm thấy những gì Hướng Tư Hằng nói có vẻ có lý, nhưng hiện tại Bạc Dật Châu lạnh nhạt không nhắc đến chuyện này, cô cũng không muốn tiến lại gần để thắt chặt mối quan hệ với anh.

Cô lấy túi đựng từ trên bàn, đặt bên cạnh thùng rác dưới bàn ăn, chuyển chủ đề: "Vậy anh kết hôn với cô gái nhà họ Giang có phải sẽ chuyển đến ở cùng nhau ngay không?"

Nhà họ Giang và họ Hướng đã đính ước từ rất sớm, những năm gần đây không nhắc đến, những người trẻ như họ tưởng có lẽ mọi người đều không coi trọng chuyện đó nữa.

Nhưng hai tháng trước, nghe nói những người lớn lại nhắc đến, hy vọng họ có thể kết hôn trong hai năm tới.

Hướng Tư Hằng im lặng vài giây: "Em đừng lo chuyện của anh trước."

Hướng Án thấy phản ứng này của anh ấy rất thú vị, cô tựa vào lưng ghế, bật cười: "Khi anh và Giang Yểu kết hôn, ở cùng nhau thì mời em đến

nhà mới nhé.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 12



Hướng Tư Hằng vốn ít nói, đã lải nhải với cô suốt hai mươi phút. Tóm lại ý chính là — Bạc Dật Châu không phải là người phù hợp.

Cô tất nhiên biết Bạc Dật Châu không phải là người phù hợp, nhưng Thương Duyên còn tệ hơn. So sánh giữa hai người… Cô chống khuỷu tay trái lên bàn ăn và ngoái đầu lại, nhìn về phía tủ lạnh vừa được cô nhét đầy thức ăn.

Bạc Dật Châu ít ra còn là người bình thường.

Cô nhặt túi đồ ăn dưới đất lên và đi về phía cửa, dọn rác và vứt ra ngoài cửa, sau đó quay lại phòng ngủ, chuẩn bị đồ đạc để đi tắm.

Cô lấy bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, quay người và mò tìm điện thoại trên mặt bàn. Cô nhìn xuống, cân nhắc có nên nhắn tin hỏi Bạc Dật Châu đã về đến nhà chưa.

Sau khi suy nghĩ hai giây, cô quyết định thôi. Khi còn ở dưới xe, thái độ của anh rất rõ ràng: có việc thì liên lạc, không việc thì đừng làm phiền nhau.

Hướng Án không suy nghĩ thêm, đặt điện thoại xuống và đi vào phòng tắm.

Một tuần sau, vào sáng thứ sáu, khi Hướng Án vừa họp xong và đi ra khỏi phòng họp, cô bị một người chú bác trong công ty họ Lý gọi lại.

Cô dừng lại, quay đầu và gọi “Chú Lý”.

Người đàn ông giơ tay từ sau lưng, chỉ về hướng phòng làm việc của cô không xa: “Ba cô đến rồi, tôi cũng có chút việc, chúng tôi vào phòng cô nói chuyện.”

Cô khẽ nhướng mày, đoán là ông lại đến vì chuyện của Thương Duyên.

Cô đi theo ông ấy, quả nhiên, khi còn chưa đến phòng làm việc, trợ lý

của cô – Ngô Tiêu đã đón và đưa cho cô tài liệu mà cô đã yêu cầu trong

cuộc họp, đồng thời nói nhỏ: “Ngoài ba chị, còn có vài cổ đông của công ty nữa.”

Hướng Án gật đầu, báo hiệu đã hiểu, rồi đi theo người chú bác họ Lý về phía trước. Sau vài bước, cửa phòng làm việc được mở ra và cô đi vào.

Vừa vào, cô đã thấy những người ngồi trên ghế sofa và ghế trước bàn làm việc của mình đều là những gương mặt quen thuộc, tất cả đều là những người lớn.

Có lẽ vì biết dự án Duy An đã hoàn toàn thất bại, Thương Duyên tuần này không còn đến gây phiền phức cho cô nữa. Tuy nhiên, cô nghe tin đồn rằng trong một buổi gặp mặt riêng, Thương Duyên đã nói sau này sẽ không giúp nhà họ Hướng kết nối hay làm bất kỳ dự án nào.

Ngụ ý trong những lời đó là gia đình người con thứ ba nhà họ Hướng vẫn duy trì được đến nay chỉ nhờ mối quan hệ với gia đình anh ta – nhà họ Thương.

Hướng Án đánh giá điều đó là: anh ta thật thích tự đề cao mình.

Cô lịch sự gật đầu với mấy người chú bác, sau đó đi vòng qua bàn làm việc, kéo ghế và ngồi xuống vị trí của mình.

Hướng Chí Hoa hai ngày trước cũng đi công tác bên ngoài. So với hai người anh, năng lực của ông không tốt lắm, vì vậy đến thế hệ của ông, các công ty giao cho ông đều có xu hướng suy thoái dần.

Nhưng may mắn thay, Hướng Hoài Đình và Hướng Án đều rất giỏi. Sau khi hai người tốt nghiệp và vào công ty, không thể nói là cứu vãn tình thế, nhưng ít nhất đã ngăn chặn được xu hướng suy thoái.

Tuy nhiên, Hướng Chí Hoa năm nay mới chỉ 60 tuổi, ông không muốn nhường quyền, nên vẫn chen chân vào nhiều việc của công ty.

Hướng Án đoán đúng, hôm nay ông chủ yếu đến vì chuyện hôn nhân của cô với Thương Duyên.

Hướng Án ngồi xuống mà không nhìn ông, ông cũng biết mấy năm nay cô không hợp với ông, không muốn về nhà, và cũng không muốn nghe lời ông nói.

Nhưng ông vẫn gõ lên mặt bàn, lấy ra uy quyền của một người cha, để thu hút sự chú ý của cô: “Chuyện của con và nhà họ Thương thế nào rồi? Thương Duyên đã công khai nói ngoài kia rằng sau này sẽ không làm ăn với chúng ta nữa, chẳng phải đây là công khai làm mất mặt chúng ta

sao?”

Ông cau mày, đưa tay chỉ vào điện thoại của Hướng Án: “Con gọi cho nó một cuộc, hẹn ra ăn cơm, sắp trở thành người một nhà rồi, có gì mà không thể thương lượng?”

Hướng Án đang cầm điện thoại trong tay, rũ mắt nhắn tin cho trợ lý của Bạc Dật Châu là Lâm Huy.

Hướng Án: [Anh có thông tin nào chứng minh tôi và Bạc Dật Châu đã kết hôn không, hoặc ảnh giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi?]

Lâm Huy đang đi công tác với Bạc Dật Châu ở Nam Thành, thấy tin nhắn, anh ấy quay người từ ghế phụ và hỏi Bạc Dật Châu ngồi ở hàng ghế sau: “Cô Hướng hỏi tôi có thông tin nào chứng minh hai người đã kết hôn không.”

Hướng Án sợ sau khi nói xong sẽ bị Hướng Chí Hoa chất vấn và mất nhiều thời gian cãi vã, nên cô nghĩ nếu có bằng chứng, cô sẽ đưa trực tiếp cho ông xem.

Thời gian trước cô rất bận, định cuối tuần này mang giấy đăng ký kết hôn về nhà, tự mình nói với Hướng Chí Hoa.

Không ngờ họ đã đến tìm cô trước khi cô kịp thú thật.

Bạc Dật Châu đang xem tài liệu cho cuộc họp sắp tới, lúc này anh ngẩng đầu, nhìn điện thoại trong tay Lâm Huy, nhớ ra cô đã từng nói, có việc gì cô sẽ liên lạc với Lâm Huy trước.

Anh gấp tài liệu lại, đưa tay về phía Lâm Huy: “Đưa điện thoại cho tôi.” Lâm Huy hơi cúi đầu, hai tay đưa điện thoại lên.

Màn hình sáng, Bạc Dật Châu nhìn tin nhắn của Hướng Án, sau đó gọi điện trực tiếp cho cô.

Khi thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, cô tưởng là Lâm Huy, nhấc máy “Alo” một tiếng, rồi nghe thấy giọng của Bạc Dật Châu.

Giọng người đàn ông trầm, vang qua ống nghe, trầm ấm dễ nghe: “Có chuyện gì vậy?”

Hướng Án sững người, cô liếc nhìn Hướng Chí Hoa đối diện, đẩy ghế đứng dậy, đi về phía cửa sổ kính.

Đến bên cửa sổ, cô hạ giọng: “Anh có ảnh giấy đăng ký kết hôn của chúng ta không?”

Nếu không phải Bạc Dật Châu gọi điện, cô còn chưa nhớ ra, hôm đi đăng ký kết hôn, khi ra khỏi Cục Dân Chính, có vẻ như Bạc Dật Châu đã chụp một tấm và gửi cho Tống Mẫn Chi.

Bạc Dật Châu suy nghĩ hai giây, anh lấy điện thoại từ túi ra, trước tiên tìm bức ảnh Hướng Án cần và gửi cho cô, rồi lại hỏi lần nữa: “Có chuyện gì vậy?”

Vừa rồi khi cô đứng dậy đến nghe điện thoại, cô đã nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Hướng Chí Hoa, nhưng cô không để ý, vẫn tự do tự tại đến nghe cuộc gọi này.

Lúc này, qua phản chiếu của cửa kính, cô thấy Hướng Chí Hoa vẫn ngồi ở vị trí cũ, gõ nhẹ lên bàn của cô với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Cô giải thích với Bạc Dật Châu: “Ba tôi đến rồi, cùng với vài cổ đông của công ty. Tôi muốn nói với họ chúng ta đã kết hôn, nhưng không mang theo giấy đăng ký, cũng không có ảnh, sợ họ không tin tôi.”

Đầu bên kia Bạc Dật Châu ngẫm nghĩ một lát: “Bật loa ngoài cho ba cô nghe đi?”

Hướng Án hiểu ra: “Anh muốn nói chuyện với ông ấy à?” Bạc Dật Châu: “Ừm.”

Thật ra việc này để Bạc Dật Châu nói thì tốt hơn.

Thứ nhất, chính anh nói sẽ rất thuyết phục. Thứ hai, địa vị của anh cao, Hướng Chí Hoa muốn lấy lòng anh, sẽ không gây khó dễ cho anh, tất nhiên càng không gây khó dễ cho cô.

Anh sẵn lòng giúp đỡ, Hướng Án tất nhiên thấy là chuyện tốt, cô không do dự nhiều, cầm điện thoại đi trở lại.

Cô đi đến trước mặt Hướng Chí Hoa, trước tiên nói thẳng: “Ba, con có chuyện muốn nói với ba, con đã kết hôn rồi.”

“Vì vậy con và Thương Duyên, với nhà họ Thương không còn liên quan gì nữa, xin đừng vì anh ta mà tìm con nữa.”

“Ngoài ra.” Cô chỉ vào điện thoại, “Chồng con muốn nói vài lời với ba.”

Cô thậm chí không có sự chuẩn bị nào, chỉ nói thẳng ba câu này, khiến Hướng Chí Hoa bối rối. Ông ngơ ngác ba giây, nhíu mày, hơi nâng giọng: “Con nói gì vậy??”

Hướng Án sợ Bạc Dật Châu đợi lâu, lấy ra bức ảnh mà Bạc Dật Châu vừa gửi cho cô từ điện thoại, phóng to, đặt trước mắt Hướng Chí Hoa cho ông xem, rồi đưa điện thoại về phía ông.

Hướng Án: “Là Bạc Dật Châu, con đã kết hôn với Bạc Dật Châu, anh ấy muốn nói vài lời với ba.”

Văn phòng yên tĩnh, cô cũng không cố ý hạ giọng, vài người ngồi trên ghế sofa đều nghe thấy, kể cả người chú bác họ Lý đã nhiều lần khuyên nhủ cô trước đây.

“Tiểu Án, cô nói gì vậy? Cô đừng vì không muốn liên hôn mà lừa chúng tôi.” Ông liếc nhìn mấy vị lãnh đạo khác, “Chúng tôi cũng không phải là người già lẩm cẩm…”

Hướng Án không để ý đến ông ấy, cô chỉ đưa điện thoại về phía Hướng Chí Hoa một lần nữa, thúc giục: “Anh ấy còn có việc.”

Người bận rộn cả ngày, cuộc hôn nhân vốn chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, cô không muốn lãng phí thời gian của Bạc Dật Châu.

Hướng Chí Hoa quan sát cô vài giây, nửa tin nửa ngờ nhận lấy điện thoại.

Điện thoại đã bật loa ngoài, Hướng Chí Hoa vừa “Alo” một tiếng, giọng của Bạc Dật Châu đã vang lên: “Chú à, xin chào.”

Hướng Chí Hoa không quen giọng của Bạc Dật Châu, nhưng từ khí chất và giọng điệu cũng có thể nghe ra, có lẽ đúng là anh thật.

Mối quan hệ của ông với Hướng Án tuy không tốt, nhưng Hướng Án chưa đến mức lừa ông trong chuyện này, hơn nữa cô vừa cho ông xem giấy đăng ký kết hôn.

Giọng Bạc Dật Châu rất ổn định, mang một chút kính trọng của người trẻ đối với người lớn: “Con và Hướng Án đã đăng ký kết hôn một tuần trước, rất xin lỗi vì không báo với chú trước, đó là lỗi của con.”

Đối tượng kết hôn của con gái đột nhiên chuyển từ Thương Duyên thành Bạc Dật Châu, mặc dù Hướng Chí Hoa vẫn chưa tiêu hóa được tin này, nhưng khi nói chuyện, giọng điệu vô thức dịu đi, không nghiêm khắc

như khi nói với Hướng Án lúc nãy.

Ông ngước mắt nhìn Hướng Án vẫn đang đứng trước mặt: “Chú vừa nghe con bé nói rồi.”

“Mẹ con muốn gặp chú một lần, để con và Hướng Án bàn bạc, sau đó sẽ sắp xếp cho hai gia đình gặp mặt. Bác An trong nửa năm sau có khoản đầu tư cho ngành giải trí, sẽ ưu tiên xem xét Truyền thông Hướng Chi trước. Về vấn đề tài chính, con có thể giúp một phần.”

Hướng Chi hiện đang rất thiếu tiền, lời của Bạc Dật Châu tương đương với một lời hứa.

Mặc dù chỉ là lời hứa miệng, nhưng có cơ hội nhận được đầu tư từ Bác An sẽ giúp giải quyết vấn đề cấp bách của Hướng Chi.

Hướng Án đứng tựa vào bàn và nhận thấy những người ngồi trên ghế

sofa không còn nhìn cô bằng ánh mắt gay gắt như khi họ vừa bước vào.

Trong thương trường, ai cũng chỉ quan tâm đến tiền bạc, cô đã hiểu điều đó từ lâu, nhưng lúc này vẫn không khỏi thầm cảm thán.

Quả nhiên có tiền thì việc gì cũng xong, tất cả đều là những kẻ xu thời.

Hướng Chí Hoa im lặng hai giây, vẫn giữ tư thế của người lớn, nhưng giọng điệu đã dịu dàng hơn trước: “Được rồi, vậy chú xin cảm ơn con, nhưng chuyện hôn nhân quan trọng như vậy mà không báo trước vẫn là lỗi của các con.”

“Vâng, con hiểu.” Bạc Dật Châu đáp.

Hướng Chí Hoa: “Sau này, khi có thời gian, hai gia đình sẽ cùng ăn một bữa cơm.”

Sau khi Hướng Chí Hoa và Bạc Dật Châu chào hỏi xong, Hướng Án cầm lấy điện thoại của mình, cô hơi nghiêng đầu, hạ thấp giọng nói với Bạc Dật Châu ở đầu dây bên kia: “Tôi tạm biệt anh trước, tôi cần xử lý một số việc.”

Cô không nói cảm ơn.

Mọi người đều đang nhìn, nói cảm ơn với “chồng” mình có vẻ quá khách sáo.

Bạc Dật Châu: “Ừm, cô cứ xử lý đi.”

“Được rồi.” Hướng Án cúp điện thoại, cất máy vào túi rồi nhìn về phía những người đang ngồi.

Cô đứng thẳng người, tay phải đặt trên mặt bàn: “Chúng tôi không muốn làm quá ồn ào, cũng không muốn tổ chức đám cưới. Kết hôn chỉ là để sống tốt đẹp cùng nhau, nên mong các chú các bác đừng loan tin này ra ngoài như phát thanh viên.”

“Bác An đã cam kết sẽ đầu tư một phần vào hai dự án của Hướng Chi trong nửa năm tới, nên các vị không cần lo lắng về vấn đề tài chính nữa.” Nói đến đây, Hướng Án ngừng lại một chút rồi tiếp tục, “Ngoài ra, tôi muốn nói là dù Hướng Chi hiện đang gặp khó khăn, nhưng không có nghĩa là phải luôn dựa vào người khác để tồn tại. Trước đây là Thương Duyên, bây giờ là Bác An, những điều này chỉ là những sức mạnh bên ngoài có thể mượn, không phải là nền tảng phát triển vững chắc của Hướng Chi.”

“Vì tôi đã tiếp quản công ty này, tôi sẽ làm tốt. Hy vọng các cổ đông tin tưởng vào khả năng của tôi, thay vì luôn quan tâm đến vấn đề hôn nhân của tôi với hy vọng có người khác đến giúp đỡ.”

Hướng Chí Hoa vỗ bàn: “Con nói gì vậy, mọi người không phải đang quan tâm đến con sao?”

Hướng Án không muốn phản bác, cũng không muốn tranh cãi. Họ đều là người lớn, nên vẫn phải tôn trọng.

“Vâng.” Cô gật đầu, hơi cúi người, “Cảm ơn các chú bác ạ.”

Việc dự án trong nửa năm tới có nguồn tài chính là một tin vui lớn, nên các cổ đông không còn ý định gây khó dễ cho Hướng Án nữa.

Họ chúc mừng hôn nhân mới một cách chiếu lệ rồi đều ra ngoài.

Hướng Chí Hoa khi rời đi cũng không gây khó dễ thêm, chỉ bảo cô khi nào có thời gian thì cùng Bạc Dật Châu về nhà ăn một bữa cơm.

Hướng Án gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ, còn về thời điểm nào thì để sau tính.

Cánh cửa văn phòng cuối cùng cũng đóng lại, Hướng Án thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa tai, cảm thấy vừa rồi trong phòng quá nhiều người, ồn ào đến nhức đầu.

Cô đi vòng qua bàn, đến chỗ ngồi, chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại rung lên hai tiếng.

Cô lấy ra xem.

Bạc Dật Châu: [Đã giải quyết xong chưa?]

Hướng Án ngồi thẳng lưng, nghĩ đến việc Bạc Dật Châu không thích người liên lạc, nên trả lời rất công thức: [Ừm, cảm ơn anh.]

Nói đến cảm ơn, cô chuyển sang hộp thoại với Lâm Huy và cũng gửi một câu: [Trợ lý Lâm, hôm nay cảm ơn anh.]

Nếu không phải Lâm Huy chuyển điện thoại cho Bạc Dật Châu, vấn đề này có lẽ đã không được giải quyết nhanh như vậy.

Đánh xong chữ, rồi gửi đi, ngón cái vô tình chạm vào biểu tượng cảm xúc, gửi kèm theo một mặt thỏ cười.

Cô mới hai mươi lăm tuổi, khi nói chuyện với bạn bè đương nhiên sẽ dùng biểu tượng cảm xúc, nên trong điện thoại cũng có không ít.

Mặt thỏ cười này không quá đáng yêu, thuộc loại khá nghiêm túc, gửi trong hoàn cảnh này cũng không quá đột ngột.

Hơn nữa Lâm Huy là người tốt, lần trước đi tìm Bạc Dật Châu, cô đã nói chuyện với anh ấy vài câu, biết rằng Lâm Huy đã học cùng trường với cô và là đàn anh của cô.

Nghĩ một lúc, cô quyết định không thu hồi tin nhắn. Đã gửi rồi, nếu đối phương nhìn thấy mà cô thu hồi lại thì cũng hơi ngượng.

Sau đó cô không bận tâm nữa, đặt điện thoại lại lên bàn làm việc, xoa xoa thái dương, trong đầu lướt qua lịch trình buổi chiều.

Trong khi đó, ở phía bên kia, cả hai chiếc điện thoại đều đang nằm trong tay Bạc Dật Châu.

Sau khi vừa dùng điện thoại của Lâm Huy để nói chuyện với Hướng Án, anh chưa kịp đổi lại, lúc này nhìn xuống, có thể thấy hai khung tin nhắn hiện lên những thông tin khác nhau.

Với anh thì rất công thức, nhưng với Lâm Huy lại thêm một biểu tượng cảm xúc.

Vài giây sau, ánh mắt anh rời khỏi biểu tượng cảm xúc đó, trả điện thoại lại cho Lâm Huy ở ghế trước.

Lâm Huy dùng hai tay nhận lấy.

Bạc Dật Châu mở lại tài liệu vừa đóng, đọc hai dòng rồi hỏi: “Cậu và Hướng Án thân thiết lắm sao?”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 13



Lâm Huy hơi ngỡ ngàng.

Anh ấy tắt chiếc điện thoại vừa nhận được, cho vào túi trong của áo vest, suy nghĩ một lúc rồi trả lời thành thật: “Không quá thân.”

Vợ của sếp, anh ấy đã gặp vài lần, nhưng đều là vì mối quan hệ với sếp.

Hơn nữa… không hiểu sao, trong tình huống này, anh ấy luôn cảm thấy mình không nên trả lời là rất thân.

Nói xong, anh ấy vô thức ngẩng đầu, liếc nhìn người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.

Bạc Dật Châu lật qua trang hồ sơ, tay phải dùng bút bi đánh dấu vào một chỗ, không thèm ngước mắt lên: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Lâm Huy bị bắt quả tang, có cảm giác tội lỗi khó hiểu, anh ấy đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi rồi nói thêm: “Cô ấy và tôi học cùng trường đại học, cô ấy là đàn em của tôi.”

Hai giây sau, Bạc Dật Châu thờ ơ đáp lại một tiếng, Lâm Huy lại liếc nhìn anh một cái rồi quay đi.

Có lẽ là anh nghĩ nhiều quá, Bạc Dật Châu trông có vẻ chỉ hỏi qua loa thôi.



Sáu giờ tối, trước khi tan làm, Hướng Án nhận được điện thoại từ Tống Mẫn Chi.

“Alo, mẹ?” Cô chưa quen gọi như vậy, giữa hai chữ này có một khoảng dừng không rõ ràng.

Tống Mẫn Chi rất vui khi được gọi như thế, bà đáp lại vui vẻ bên đầu dây bên kia, rồi hỏi: “Mấy món đồ ăn mẹ mang cho các con lần trước ngon không?”

Hướng Án đẩy ngăn kéo lại, cô bước ra khỏi bàn làm việc, nghĩ thầm Bạc Dật Châu đoán đúng, quả nhiên bà đã hỏi.

Mấy món đồ ăn đó cô mới ăn cách đây hai ngày, lúc này trả lời thật lòng: “Vâng, rất ngon ạ.”

Tống Mẫn Chi vui mừng: “Vậy thì tốt, các con đang ở nhà không? Lát nữa mẹ qua đưa thêm một ít cho các con.”

Hướng Án đang cầm túi xách bỗng dừng tay lại, cô lấy điện thoại ra khỏi tai, mở tin nhắn WeChat của Bạc Dật Châu: “Con hỏi Bạc Dật Châu một chút.”

Bên kia, Tống Mẫn Chi rõ ràng ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Con hỏi thằng bé làm gì, thằng bé không phải đi công tác rồi sao?”

Hướng Án hơi sững người, sau đó xóa mấy chữ đã gõ trong khung chat, đổi thành: [Anh đi công tác à?]

Gần một tuần nay ngoài cuộc gọi trưa đó, hai người không có liên lạc gì, Hướng Án đương nhiên không biết anh đi công tác.

“Tiểu Án?” Tống Mẫn Chi không nghe thấy tiếng trả lời, gọi tên cô qua điện thoại.

Hướng Án hoàn hồn, vội nói dối: “Con hỏi xem Dật Châu còn muốn đồ ăn nữa không.”

Tống Mẫn Chi thở dài: “Không cần quan tâm đến nó, con thích là được.”

Không thể từ chối tấm lòng, sau tình huống vừa rồi, Hướng Án cũng sợ mình nói nhiều sẽ sai nhiều.

“Vậy mẹ mang qua cho các con nhé?” Qua điện thoại truyền đến tiếng sột soạt, có vẻ như Tống Mẫn Chi đang đứng dậy khỏi ghế sofa, “Bây giờ con đang ở nhà phải không, hay là lát nữa?”

Hướng Án hoàn toàn không biết nhà của Bạc Dật Châu ở đâu.

Trong khung chat, Bạc Dật Châu vẫn chưa trả lời tin nhắn, cô gấp rút gõ thêm một tin: [Nhà anh ở đâu?]

Người bên kia có lẽ đang bận, tin nhắn này cũng như tin trước đều không được hồi đáp.

Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Hướng Án không kịp có phản ứng nào khác, cô treo áo khoác lên tựa ghế sofa trong văn phòng, lên tiếng ngăn Tống Mẫn Chi: “Mẹ, để con qua lấy.”

Tống Mẫn Chi cười: “Con muốn qua đây à?”

Hướng Án thấy có thể thương lượng được, nói chắc chắn hơn: “Vâng, con vẫn đang ở công ty, đang định qua gần đó gặp bạn lấy đồ, tiện thể mang về luôn, không cần mẹ phải chạy một chuyến nữa.”

Đều là con cái trong nhà, Tống Mẫn Chi không ép nữa, chỉ nói một tiếng được.

Hướng Án rời khỏi công ty, ghé nhà họ Bạc một chuyến, Tống Mẫn Chi tưởng cô còn công việc nên trao đồ cho cô mà không nói chuyện nhiều.

Ngoài túi đồ ăn trong hộp giữ nhiệt giống lần trước, Tống Mẫn Chi còn tiện tay đưa cho cô một mô hình máy bay đã được gói cẩn thận.

Bà nói đó là thứ mà Bạc Thiệu Thanh gần đây nhờ người làm, muốn đưa cho Bạc Dật Châu xem.

Trên đường về, Hướng Án nhận được điện thoại của Bạc Dật Châu, dường như anh rất quen với việc gọi điện trực tiếp khi không thể trả lời kịp thời.

Hướng Án bật Bluetooth trên xe, giọng của Bạc Dật Châu phát ra từ loa. “Có chuyện gì?” Câu mở đầu quen thuộc của anh.

Hướng Án bẻ tay lái, chuyển sang làn đường bên phải: “Không có gì, mẹ anh đột nhiên gọi điện muốn đến nhà đưa đồ ăn cho chúng ta, tôi hơi hoảng một chút nên hỏi nhà anh ở đâu.”

Nghe giọng cô hiện giờ bình tĩnh, có lẽ vấn đề đã được giải quyết. “Bây giờ thì sao?” Bạc Dật Châu theo trợ lý ra khỏi lối đi sân bay.

Hướng Án đi xuống từ đường cao tốc, hướng về phía công ty, cô vừa đi vội nên quên mang theo một tài liệu.

“Tôi nói với mẹ anh là tôi sẽ đến gần đó gặp bạn lấy đồ, nên tiện thể qua lấy luôn, không để bà ấy phải mang đến nữa.”

Nói xong, cô hơi cau mày: “Nhưng mà sao anh đi công tác cũng không nói với tôi vậy?”

Làm cô suýt lộ tẩy.

Sau khi xuống máy bay, nhìn hai tin nhắn trên màn hình cùng với câu hỏi hiện tại của Hướng Án, Bạc Dật Châu cũng đại khái hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Không nói nhiều, anh lập tức đáp: “Xin lỗi, đó là lỗi của tôi.” Bạc Dật Châu: “Tôi vừa xuống máy bay, đã về rồi.”

Không ngờ Bạc Dật Châu lại xin lỗi trực tiếp, Hướng Án vốn không giận, giờ lại càng không giận nữa: “Đồ ăn tôi mang qua cho anh nhé? Bạc Thiệu Thanh có một mô hình máy bay muốn cho anh xem, mẹ anh bảo tôi mang về luôn.”

Bạc Dật Châu nhận máy tính bảng từ tay Lâm Huy, liếc nhìn hợp đồng mà đối tác vừa gửi đến: “Được.”

Hướng Án nhìn vị trí trên định vị, cô đã không còn xa công ty: “Vậy anh gửi địa chỉ nhà cho tôi, tôi lấy xong đồ ở công ty sẽ đến tìm anh.”

Điện thoại cúp, vài giây sau, điện thoại rung lên một tiếng, cô không nhìn nhưng biết chắc đó là địa chỉ Bạc Dật Châu gửi đến.

Mười phút sau, xe cô đến trước tòa nhà công ty, cô lên lầu lấy đồ rồi xuống, mở ứng dụng chat, nhìn tin nhắn Bạc Dật Châu đã gửi.

Biệt thự Tân Hà, không xa công ty của cô lắm, chỉ là ngược hướng với nơi cô đang sống.

Chỉ mất vài cây số, cô nhanh chóng đến nơi. Bạc Dật Châu có lẽ đã báo trước với bảo vệ khu, xe của cô dễ dàng vào được.

Khu chỉ có hai tòa nhà, Bạc Dật Châu sống ở tòa phía đông, tầng cao nhất là tầng 32, có thể nhìn thấy một nửa Bắc Thành.

Mỗi tầng một căn hộ, đi thang máy lên, khi đến tầng 32 bước ra, cô lấy điện thoại trong túi phải, mở lại tin nhắn Bạc Dật Châu vừa gửi.

Ngoài địa chỉ chi tiết, tin nhắn còn có mật khẩu nhà anh.

Hướng Án đi đến trước cửa không xa, cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa do dự hai giây, sau đó tay phải vẫy trước khóa cửa điện tử, màn hình sáng lên, cô nhập mật khẩu như Bạc Dật Châu đã chỉ dẫn.

Nhập hai lần, màn hình điện tử đều hiện thị xâm nhập trái phép, không thể vào. Cô hơi cau mày, rồi từ bỏ.

Bạc Dật Châu chắc sắp đến, cô đợi một lát cũng không sao.

Hơn nữa, cô vốn cảm thấy khi chủ nhà không có ở đó, tự ý vào nhà người khác là không hay lắm.

Cô đành lùi lại hai bước, lưng tựa vào tường hành lang, cúi đầu vừa chơi điện thoại vừa đợi Bạc Dật Châu.

Cô thích giải “Sudoku” lúc rảnh rỗi để giết thời gian, trên điện thoại có một ứng dụng chơi Sudoku, cô mở lên, vào một ván và chơi tập trung.

Hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng hoàn thành một ván, cô ngáp một cái, nghe thấy tiếng thang máy không xa.

Cô đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn về phía thang máy.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đậm gần như đen, bên dưới cổ áo là cà vạt đen hơi mảnh, trên đường đi đến, tay phải anh giơ lên, móc vào nút thắt cà vạt kéo hơi lỏng ra.

Theo bước chân anh tiến lại gần, đèn hành lang lần lượt sáng lên. “Sao không vào?” Anh đi đến trước mặt cô.

Tay phải Hướng Án vẫn đeo túi giữ nhiệt, mô hình máy bay được cô đặt dưới đất bên cạnh chân, một bên tựa vào tường.

Cô chỉ vào ổ khóa: “Tôi nhập mật khẩu không mở được.”

Bạc Dật Châu cau mày, ngón cái tay trái vuốt ổ khóa, màn hình điện tử sáng lên: “Thật sao?”

Hướng Án tiến lên nửa bước, đứng bên cạnh anh: “Ừm, tôi nghĩ mình không nhập sai, nhập hai lần đều không vào được, nên tôi không thử nữa, sợ sai quá nhiều lần cửa sẽ khóa hoàn toàn.”

Bạc Dật Châu lại nhấn mật khẩu một lần nữa và phát hiện cũng không đúng, chợt nhớ ra mật khẩu này đã bị Tống Mẫn Chi thay đổi vài tháng trước, anh cũng quên mất là gì.

Anh luôn dùng vân tay nên bỏ qua chi tiết này.

Anh ấn đầu ngón cái lên chỗ xác minh vân tay: “Đợi bao lâu rồi?”

“Không lâu.” Hướng Án rũ mắt nhìn thời gian trên điện thoại, “Hai mươi phút.”

Lời vừa dứt, cánh cửa đã mở ra rồi lại bị Bạc Dật Châu đóng lại, sau đó anh giơ tay về phía cô: “Đưa tay cho tôi.”

“Cái gì?” Hướng Án không hiểu ý anh, nhưng vẫn đưa tay trái ra.

Tay cô lơ lửng giữa không trung, cách lòng bàn tay đang giơ ra của anh một khoảng, chưa chạm vào.

Bạc Dật Châu liếc nhìn bàn tay cô đưa ra, sau đó nắm lấy ngón cái của cô: “Tay thuận là tay trái à?”

Chưa kịp để cô hiểu ra, Bạc Dật Châu đã nắm ngón cái của cô ấn lên chỗ xác minh vân tay trên khóa cửa.

Ổ khóa kêu “bíp—” một tiếng, rồi lặp lại hai lần. Bạc Dật Châu đang cài vân tay cho cô.

Đầu ngón tay người đàn ông ấm áp, nắm trên đốt ngón tay cô.

Đây là lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân thể thực sự.

Dù sao đây cũng là không gian riêng tư của đối phương, cô ngạc nhiên, sững người hai giây không tìm được giọng nói.

Sau khi xác nhận vân tay lần thứ hai, ổ khóa lại phát ra tiếng “bíp” báo hiệu, cô phỏng đoán nói bừa một câu, cố phá tan bầu không khí có phần quá tĩnh lặng lúc này.

“Tay thuận của tôi là tay phải.”

Bạc Dật Châu khẽ cười, nắm ngón tay cô xác nhận lần thứ ba, sau đó ánh mắt dừng lại trên tay phải đang buông xuống của cô, như đùa: “Vậy lát nữa cài luôn cho tay phải của cô.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 14



Sau khi ghi xong dấu vân tay, Bạc Dật Châu đi vào trước, rồi anh nghiêng người nhìn Hướng Án vẫn đang đứng bên ngoài cửa.

“Không vào à?” Anh hỏi.

Hướng Án giơ tay chỉ vào cửa của anh: “Anh cho tôi ghi dấu vân tay, không sợ khi anh vắng nhà, tôi lẻn vào sao?”

Người đàn ông đổi tư thế đứng, rút tay phải ra khỏi túi quần tây: “Cô sẽ làm vậy sao?”

Hướng Án cúi người ôm mô hình máy bay dưới chân, làm vẻ như đang suy nghĩ gì đó, hai giây sau, cô nhìn vào anh và nói: “Không.”

Thấy rõ ý cô đang đùa, Bạc Dật Châu mỉm cười.

Mô hình máy bay quá lớn, cô cầm rất vất vả, Bạc Dật Châu tiến lên nửa bước, đỡ lấy, sau đó Hướng Án tháo túi giữ nhiệt đeo trên tay phải đưa

cho anh: “Món đồ lần trước anh đưa tôi vừa ăn hết, cái này thực sự không thể mang về nhà được.”

Bạc Dật Châu nhìn lướt qua túi đồ, trong lòng cũng hiểu.

Mỗi lần Tống Mẫn Chi gói đồ ăn đều gói rất nhiều, sáu hộp lần trước nếu cô đã ăn hết, chắc trong thời gian ngắn đã ngán rồi.

Hơn nữa, nhìn thái độ làm việc của cô, cũng không giống dạng thường xuyên ăn cơm ở nhà, mang đồ ăn này về chỉ tổ gánh thêm.

“Ừm.” Bạc Dật Châu nhận lấy, lại nghiêng người nhường đường. Hướng Án nhìn anh hai giây, bước vào trong.

Ban đầu không định vào, cô đến chỉ vì mô hình máy bay và đồ ăn mà cô thực sự không thể ăn hết, nhưng đã đến rồi, cô cũng có chuyện muốn nói với Bạc Dật Châu.

Cửa đóng lại sau lưng cô.

“Cần thay giày không?” Cô nhìn tủ giày.

Bạc Dật Châu đi công tác rất thường xuyên, tuy đây là nhà anh, nhưng anh không ở nhiều, người khác càng ít đến, không có dép nữ dư.

Đôi duy nhất, Tống Mẫn Chi đã từng mang.

Bạc Dật Châu đặt mô hình máy bay lên kệ ở hành lang, anh quay đầu thấy cô tựa vào tủ giày, tư thế định thay giày.

“Tôi sợ làm bẩn sàn nhà anh.” Cô giải thích.

Bản thân cô hơi sạch sẽ, trước đây đã ăn lẩu với Bạc Dật Châu một lần, cảm thấy anh cũng vậy.

Trước khi ăn cơm, dùng khăn lau tay của nhà hàng, lau đi lau lại hai lần.

Hướng Án đoán không sai, nhưng Bạc Dật Châu sợ cô không tiện, vốn không định bảo cô thay, giờ nghe cô nói vậy, anh ngẫm nghĩ một giây.

Để mô hình trên kệ hành lang xong: “Dép nam được không, phòng kho chỉ có dép mới dạng nam.”

Hướng Án gật đầu, cô không kén: “Được.”

Hai phút sau Bạc Dật Châu từ phòng kho quay lại, tay phải cầm đôi dép mới đặt xuống sàn trước mặt: “Hơi to, cô đi cẩn thận.”

Hướng Án dạ một tiếng, lùi lại hai bước ngồi xuống ghế mềm ở hành lang, thay giày xong.

Đôi dép dưới chân cô và Bạc Dật Châu đang đi cùng một nhãn hiệu, cùng cỡ, cùng kiểu dáng, khác là đôi của Bạc Dật Châu màu đen, còn của cô màu xám đậm.

Mang vào quả nhiên to hơn nhiều, gót chân thừa ra một đoạn.

Hướng Án đứng dậy, hai chân dẫm qua dẫm lại, bỏ qua chút không thoải mái, rồi đi về phía phòng ăn, hướng về phía Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu vừa đặt túi giữ nhiệt cô mang đến lên đảo bếp, anh mở túi, lấy từng hộp đồ ăn ra.

Bảy tám hộp được anh xếp gọn gàng, tổng cộng ba chồng, một chồng món mặn, một chồng món chay, một chồng nửa mặn nửa chay.

Hướng Án đoán sơ bộ, người này không chỉ sạch sẽ, chắc còn hơi ám ảnh cưỡng chế.

Nhưng cũng tốt, cô cũng vậy, sau này bắt buộc phải chung sống, sẽ không vì điểm này mà cãi nhau.

Bạc Dật Châu chú ý ánh mắt của cô: “Sao vậy?” “Không có gì.” Hướng Án lắc đầu.

Bạc Dật Châu cầm chồng hộp đồ ăn chay, đi về hướng tủ lạnh trong bếp: “Uống nước không?”

Hướng Án lại lắc đầu: “Không cần.”

Cô cúi đầu nhìn giờ, muốn nói chuyện với Bạc Dật Châu về mối quan hệ của họ.

Tuy không có tình cảm, cũng không sống chung, nhưng dù sao đã kết hôn, vẫn phải đối phó với người lớn hai bên, như chuyện hôm nay suýt bị Tống Mẫn Chi phát hiện tốt nhất không nên xảy ra.

Nếu không sẽ khó giải thích.

Cô tựa vào bên đảo bếp, nhìn Bạc Dật Châu qua lại hai chuyến, đưa tất cả hộp đồ ăn vào tủ lạnh, rồi lấy một cái cốc từ kệ trên đầu, rót nước cho cô.

Khi ly nước được đưa vào tay, Hướng Án đổi tư thế đứng, nhìn anh: “Anh nghĩ chúng ta có nên tìm hiểu cuộc sống của nhau không?”

“Như đi công tác, vắng nhà, hoặc có chuyện gì khác xảy ra, đều nói cho đối phương biết, nếu không khi ba mẹ gọi điện hỏi sẽ rất khó xử.”

Hướng Chí Hoa cũng có số của Bạc Dật Châu, không chắc lúc nào sẽ gọi hỏi thăm “con rể”, nếu phát hiện cuộc sống của họ không đủ hạnh phúc hòa hợp, chắc chắn sẽ gọi điện hỏi cô, rất phiền não.

Những điều Hướng Án nói, Bạc Dật Châu đã nghĩ đến trên đường về.

Anh kéo ghế mời Hướng Án ngồi xuống trước, sau đó tự mình cũng kéo ghế, ngồi đối diện cô không xa.

Hai người ngồi cùng một bên bàn ăn, đối mặt nhau, cách nhau hơn một mét.

“Cô muốn làm thế nào?” Anh hỏi ý kiến cô trước, miễn là không quá đáng, anh đều sẽ phối hợp với cô.

Cả hai vẫn mặc quần áo khi làm việc, Hướng Án là bộ vest công sở, Bạc Dật Châu là áo sơ mi, ngồi đối diện nhau nghiêm túc như vậy, trông giống như đang bàn hợp đồng.

Hướng Án chợt thấy tình cảnh này hơi buồn cười.

Có thể kết hôn thành ra thế này, hai người họ nói nghiêm khắc cũng khá hợp nhau.

Có lẽ vì cô nghĩ vậy nên vô thức mỉm cười, hai tay Bạc Dật Châu đan vào nhau đặt trên đùi, hơi ngả người về sau, ánh mắt đặt trên mặt cô có chút thay đổi.

“Nghĩ đến gì vậy?” Anh hỏi.

“Không có gì.” Hướng Án vẫy tay, sau đó khẽ ho một tiếng, nói chuyện nghiêm túc, “Thế này nhé, mỗi sáng thức dậy, chúng ta đều gửi lịch trình ngày hôm đó cho đối phương.”

Hướng Án: “Không cần quá chi tiết, sơ lược là được.”

Phương án này Bạc Dật Châu đồng ý, anh khẽ gật đầu: “Được.”

Sau đó Hướng Án lại nói: “Chúng ta cũng làm một bản về sở thích, khẩu vị, thói quen sống của mỗi người…”

Cô không tìm được từ ngữ thích hợp, thuận miệng dùng hồ sơ thay thế: “Làm một bản hồ sơ gửi cho đối phương, tránh lộ sơ hở trong các dịp tụ họp gia đình.”

Đây là lần đầu tiên Bạc Dật Châu bị yêu cầu gửi hồ sơ.

Anh mở lỏng đôi tay đặt trên đùi, hạ mi mắt và vô thức khẽ cười.

Hướng Án tưởng anh không hài lòng với đề xuất này, cô hơi nhíu mày và đổi cách nói: “Nếu anh thấy không tiện, chỉ cần cho tôi biết những điều cần lưu ý với gia đình anh là được…”

“Tiện mà.” Bạc Dật Châu đáp, “Tôi sẽ chuẩn bị và gửi cho cô vào ngày mai.”

Đổi lại, Hướng Án cũng nói: “Tôi cũng sẽ gửi lịch của tôi cho anh vào ngày mai.”

Khi mọi việc đã thỏa thuận xong, cả hai đều im lặng. Không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh. Vì chưa quen nhau, lại ở trong không gian riêng tư như nhà riêng nên có chút ngượng ngùng.

Hướng Án ngồi dịch ra sau và ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường. Mới vào phòng được mười phút.

Cô đang cân nhắc xem có nên đứng dậy cáo từ không thì đối phương đã rút khăn giấy, giúp cô lau khô nước đọng bên ngoài ly: “Dạo này cô thế nào?”

Hai người đã hơn một tuần không gặp, cũng không gọi điện cho nhau. Họ không chỉ không biết tình hình gần đây của nhau mà khi gặp lại còn cảm thấy lạ lẫm một cách kỳ lạ.

Thời gian qua, cô chỉ biết làm việc và làm việc, không có gì rất tốt hay không tốt. Cô vén tóc mái sau tai: “Cũng được.”

Sau câu trả lời đó, hai người lại rơi vào im lặng. Đã trò chuyện như vậy, Hướng Án không tiện rời đi ngay nên cũng phải hàn huyên với anh.

Cô hỏi lại: “Còn anh thì sao?”

Bạc Dật Châu khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người cô, không nhiều cảm xúc, giọng điệu điềm đạm và trầm ổn: “Thứ sáu tuần trước tôi đi thành phố bên cạnh, tuần này vẫn đang đàm phán một vụ mua bán sáp nhập, thứ ba đi công tác ở Giang Thành, ở đó ba ngày, hôm nay vụ án đàm phán xong mới về.”

Mô tả rất chi tiết, Hướng Án nghe xong trầm ngâm hai giây rồi thêm vào: “Cuối tuần trước tôi cũng đi công tác, đi thứ bảy về chủ nhật, tuần này ở công ty suốt, không đi đâu.”

Quá giống như báo cáo lịch trình… cả cô và Bạc Dật Châu đều vậy.

Sau khi nhận ra điều này, cô lại cảm thấy ngượng, nghiêng đầu cầm cốc uống một ngụm nước, rồi đứng dậy: “Tối nay tôi còn có cuộc họp video, tôi đi trước nhé.”

Bạc Dật Châu cũng đứng lên: “Tôi tiễn cô nhé?”

Hướng Án đặt cốc xuống, đáy cốc chạm mặt bàn. Nghĩ đến việc cốc cô dùng xong còn phải làm phiền Bạc Dật Châu – chủ nhà – rửa, cô do dự một chút rồi cầm cốc định đi vào bếp.

Bạc Dật Châu nhìn thấy: “Cứ để đó đi.”

Chỉ là dùng cốc của nhà anh uống nước thôi, không cần phải khách sáo đến mức cô không thể để anh rửa cốc giúp.

Hướng Án tay phải bóp nhẹ cốc rồi đặt xuống: “Được rồi, phiền anh.”

Bạc Dật Châu gật đầu, lại nói: “Nếu mẹ tôi gọi điện cho cô, cô đối phó không nổi thì đẩy cho tôi, dù có lỡ lời trong cuộc trò chuyện, bà ấy cũng sẽ không nói gì cô đâu.”

Việc nói dối với gia đình lúc đó chỉ để đảm bảo cô có thể sống thoải mái và dễ chịu trước mặt người nhà anh.

Hướng Án xoay xoay đồng hồ ở cổ tay phải: “Được.”

Cô tự lái xe, không để Bạc Dật Châu tiễn, cô rời khỏi nhà anh và lái xe về nhà.

Tối nay mười giờ cô thực sự có một cuộc họp video với nước ngoài.

Về đến nhà, cô ăn vội vài miếng, vào phòng tắm tắm rửa rồi thay quần áo, cầm tài liệu mang về từ công ty đi vào phòng làm việc.

Còn hơn mười phút nữa mới đến mười giờ, cô định xem tài liệu trước.

Máy tính đã kết nối video, đối tác chưa lên mạng, trong phòng họp video chỉ có cô và trợ lý Ngô Tiêu.

Ngô Tiêu cũng đang cúi đầu kiểm tra các ghi chú cuộc họp sẽ dùng, cả hai đều không nói gì.

Khi xem đến trang thứ ba của tài liệu, điện thoại rung lên. Hai giây sau, sự chú ý của cô tạm thời rời khỏi tài liệu trên tay, cô cầm điện thoại lên nhìn.

Bạc Dật Châu: [Cuối tuần hai gia đình muốn ăn cơm cùng nhau.] Bạc Dật Châu: [Ba cô vừa gọi điện thoại, cũng có ý này.]

Bạc Dật Châu: [Nên tôi hỏi thời gian của cô.]

Hướng Án nhìn lịch trình của mình, sau đó trả lời: [Tối chủ nhật được không?]

Bạc Dật Châu: [Được.]

Bạc Dật Châu: [Vậy quyết định Chủ nhật.]

Bạc Dật Châu: [Lúc đó ngoài ba mẹ tôi ra, còn có một số người khác trong gia đình tôi.]

Bạc Dật Châu: [Cô có phiền không?] Hướng Án: [Không phiền, đều được cả.]

Trước khi Bạc Dật Châu gọi điện cho Hướng Chí Hoa, Tống Mẫn Chi cũng gọi cho anh một cuộc, ý là vì chưa đính hôn, cũng chưa có lễ cưới, cuộc gặp mặt cuối tuần để thể hiện sự tôn trọng đối với Hướng Án, cần long trọng một chút.

Tại khách sạn tốt nhất của nhà họ Bạc, về trang phục, bà cũng muốn đặt cho Hướng Án một chiếc sườn xám kiểu Trung Hoa.

Hai thợ may mà Tống Mẫn Chi vẫn dùng đều có truyền thừa từ các gia đình danh tiếng.

Bà muốn đặt quần áo cho Hướng Án, đó là tấm lòng của bà. Bạc Dật Châu truyền đạt ý của Tống Mẫn Chi.

Hướng Án: [Ừm ừm, được, cảm ơn dì nhé.]

Bạc Dật Châu nhìn tin nhắn trong hộp thoại vài giây.

Từ khi đăng ký kết hôn đến nay, khi gặp Tống Mẫn Chi, cô đều gọi là mẹ, nhưng khi riêng tư vẫn gọi là dì.

Bạc Dật Châu: [Ừm, cô cần gửi một số số đo qua.]

Thật ra tốt nhất là đo trực tiếp, nhưng thời gian gấp, Hướng Án lại bận, việc đến đo trực tiếp không thuận tiện.

Hướng Án nhìn thấy tin nhắn này hơi ngẩn người.

Cô chưa từng gửi số đo ba vòng của mình cho người khác, nhưng nghĩ kỹ, Bạc Dật Châu hiện giờ là chồng cô, chuyện này dường như không nên quá câu nệ.

Hướng Án ngón tay động đậy: [90, 56, 88.] Hướng Án: [Từ vòng ngực đến vòng mông.]

Cô vừa gửi đi, bên dưới ngay lập tức là một tin nhắn của Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu: [Cô gửi cho trợ lý của tôi, Lâm Hàm, tôi sẽ gửi danh thiếp của cô ấy cho cô sau.]

Ba tin nhắn gần như hiện ra cùng lúc, Hướng Án chỉ ngẩn người nửa giây, cô nhanh chóng thu hồi hai tin nhắn đầu.

Trong hộp thoại chỉ còn lẻ loi câu nói của Bạc Dật Châu.

Hướng Án biết mình đã hiểu nhầm ý, lúc này có chút muốn tìm một khe đất chui xuống.

Đợi khoảng nửa phút, loa máy tính truyền đến âm thanh thử giọng, đối tác đã vào phòng họp video.

Hướng Án định nuốt sự ngượng ngùng này xuống, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Màn hình hiện lên một tin nhắn thoại.

Cô mở ra đặt bên tai, có lẽ vì sợ cô ngượng, giọng anh ấm áp trầm ổn, mang theo nụ cười không rõ ràng.

“Gửi cho tôi cũng được.” Anh nói chậm rãi, “Vừa thu hồi quá nhanh nên chưa kịp thấy, gửi lại một lần nữa nhé?”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 15



Bạc Dật Châu đã nói như vậy.

Sau đó anh gửi lại thông tin cho Hướng Án một lần nữa.

Nhưng anh không thêm mấy chữ “từ vòng ngực đến vòng mông”, chỉ có ba con số đơn giản ban đầu.

Sau đó Bạc Dật Châu hỏi cô thêm về kích thước cánh tay và cổ tay.

Hướng Án đang chuẩn bị họp, không thể báo cáo cho anh ngay được, nên trả lời rằng sau khi họp xong, cô sẽ đo và báo lại cho anh.

Bạc Dật Châu chỉ đáp một chữ “Được”.

Vào ngày chủ nhật, Hướng Án không đi làm, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Bạc Dật Châu, cô biết anh đang ở công ty.

Lúc ba giờ chiều, sau khi dọn dẹp một chút và thay quần áo, cô ra ngoài để đến công ty tìm anh.

Buổi tối hai người chắc chắn sẽ cùng nhau đi ăn. Bạc Dật Châu vốn định đón cô, nhưng cô cũng muốn làm việc một lúc nên quyết định đi tìm anh.

Ở đó anh có thể cung cấp máy tính cho cô, họ có thể thảo luận trực tiếp về một số vấn đề của dự án bảo mật.

Đến Bác An, Hướng Án đi lại thuần thục, dùng thẻ mà anh chàng lễ tân đã đưa cho cô trước đây để quẹt thang máy riêng lên lầu.

Ra khỏi thang máy, cô đi thẳng vào trong và gặp Lâm Huy ở phòng trợ lý tổng. Cô ngạc nhiên hỏi: “Các anh vẫn còn làm việc sao?”

Hôm nay là chủ nhật.

“Ngày mai có một hội nghị thương mại quan trọng, hôm nay chúng tôi đến làm thêm giờ.” Anh ấy nhường sang một bên, ra hiệu cho cô nhìn vào phòng trợ lý tổng phía sau.

Hướng Án liếc nhìn: “Sếp của các anh thật bóc lột.”

Lâm Huy cười: “Trả lương cao, mọi người sẵn lòng đến làm.”

Nói xong, có lẽ vì sợ Hướng Án thực sự có ấn tượng xấu về Bạc Dật Châu, anh ấy bổ sung: “Chúng tôi cũng không làm thêm giờ nhiều, nếu không có việc gấp thì cuối tuần đều được nghỉ.”

Vừa dứt lời, cánh cửa văn phòng không xa bị kéo ra. Lâm Huy thấy Bạc Dật Châu đang nắm tay nắm cửa, vô thức lùi lại hai bước.

Lần trước Bạc Dật Châu đã hỏi anh ấy có thân với Hướng Án không, mặc dù không biết mục đích hỏi là gì, nhưng vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.

Phòng trợ lý tổng đối diện với hành lang là kính chạm sàn, Hướng Án lại thấy có người trong phòng trợ lý tổng ngẩng đầu nhìn về phía này.

Cô hạ giọng nói với Lâm Huy: “Đừng tiết lộ việc tôi kết hôn với sếp của anh, cứ nói tôi là đối tác của anh ấy.”

Lâm Huy ngừng một chút, hiểu ý cô là nếu có ai hỏi, anh ấy hãy nói với những người khác trong phòng trợ lý tổng như vậy.

Trước đây Bạc Dật Châu chưa từng dặn anh ấy điều này, anh ấy tưởng rằng việc họ kết hôn đã được công khai.

Anh ấy hơi cúi người: “Được, thưa cô.”

“Vẫn gọi tôi là cô Hướng hoặc tổng giám đốc Hướng thì hơn.” Hướng Án nói.

Lâm Huy gật đầu: “Được, tổng giám đốc Hướng.”

Bạc Dật Châu mở cửa vì đã nhắn tin cho Hướng Án nhưng cô không trả lời. Tính theo thời gian, cô gần đến nơi rồi, nên anh định ra đón cô.

Không ngờ mở cửa ra thấy cô đang nói chuyện với Lâm Huy.

Có vẻ như họ đang trò chuyện vui vẻ, đến mức cô nhìn thấy anh mà cũng không đi lại.

Hướng Án nói chuyện xong với Lâm Huy, ngẩng đầu nhìn thấy Bạc Dật Châu vẫn đứng ở cửa văn phòng, liền bước đến: “Có chuyện gì vậy?”

Bạc Dật Châu buông tay khỏi nắm cửa, nhạt nhòa: “Không có gì.”

Hướng Án bước vào cửa, Bạc Dật Châu đóng cửa lại đằng sau cô, sau đó hai người trước sau đi vào văn phòng.

Hướng Án nghe Bạc Dật Châu hỏi phía sau lưng: “Cô vừa nói gì với Lâm Huy vậy?”

“Không có gì.” Hướng Án liếc qua bàn làm việc của anh, tìm chỗ cho mình ngồi, “Dạo này tôi đến chỗ anh quá thường xuyên, nên bảo anh ấy đừng nói ra việc chúng ta kết hôn.”

Bạc Dật Châu nhặt một xấp báo tài chính trên bàn trà, vừa đi được hai bước về phía cô, nhíu mày: “Cái gì?”

Hướng Án rời mắt khỏi bàn làm việc bên trái anh, nghĩ rằng lúc mới vào nên nói với Lâm Huy mang ghế, giờ quên mất, vẫn phải nhờ Bạc Dật Châu nói lại với anh ta.

“Ngoài gia đình, không phải anh không muốn để người khác biết chúng ta kết hôn sao?” Hướng Án nhìn lại, có vẻ rất thông cảm, “Anh không sợ phiền phức sao?”

Bạc Dật Châu liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, anh im lặng một giây, rồi đi vòng qua cô đến bàn không xa: “Ừm.”

Hướng Án khẽ nhún vai, cô cảm thấy mặc dù vẫn chưa thật sự quen với Bạc Dật Châu, nhưng hai ngày liền gặp nhau, giao tiếp với anh cũng không có vấn đề gì.

Một lúc nảy sinh tâm trạng muốn trò chuyện, cô tiến lên hai bước: “Lâm Huy học đại học cùng trường với tôi, chuyên ngành cũng gần nhau, coi như anh ấy là đàn anh một nửa của tôi.”

Bạc Dật Châu đã đi đến bàn, gọi điện cho văn phòng thư ký bên ngoài, bảo họ mang máy tính và ghế đến.

Điện thoại vừa cúp, Hướng Án dựa vào cạnh bàn làm việc của anh, vẫn trò chuyện với anh về Lâm Huy: “Trường chúng tôi cũng được, cảm thấy Lâm Huy có năng lực làm việc rất mạnh, cũng hiểu nhiều về chuyên ngành pháp lý, hình như anh ấy đã học hai bằng…”

Cửa văn phòng mở hé được mở ra, hai người từ bên ngoài khiêng vào những thứ Bạc Dật Châu yêu cầu.

Nghe thấy động tĩnh, Hướng Án đứng thẳng dậy, cô ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Bạc Dật Châu.

Cô học đại học ở nước ngoài bốn năm, tình cảm với trường cũ rất sâu đậm, lúc này thấy Bạc Dật Châu nhìn mình, mới nhận ra bản thân dường như đã nói hơi nhiều.

Cũng không biết Bạc Dật Châu có thích nghe không.

Cô vội dừng lại, ánh mắt ra hiệu về phía hai người đang khiêng đồ, chuyển chủ đề: “Tôi qua đó giúp một tay.”

Bạc Dật Châu gật đầu, nửa giây sau thu hồi ánh mắt quay đi, từ hộp bút chọn một cây bút máy tốt, đặt vào vị trí cô sẽ ngồi.

Chỉ là khiêng cái ghế thôi, trợ lý không để Hướng Án động tay giúp đỡ, cô đành cởi áo khoác, đi đến giá treo quần áo gần cửa sổ, treo áo lên.

Khi treo xong áo và đi trở lại, Bạc Dật Châu đã sắp xếp xong chỗ ngồi cho cô.

Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, chưa đầy một giờ, Hướng Án đã xem xong phần báo cáo còn lại từ thứ sáu, tay đỡ gáy nhẹ nhàng xoay cổ, duỗi người.

Cô liếc nhìn Bạc Dật Châu không xa, phát hiện anh cũng không làm việc nữa, mà đang cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang trả lời tin nhắn

của ai.

Đang suy nghĩ có nên tìm việc gì đó làm, điện thoại của cô cũng reo lên. Hướng Tư Hằng: [Tối nay ăn cơm với nhà họ Bạc à?]

Anh tốt nghiệp và thành lập công ty ở nước ngoài, ở nước ngoài mấy năm, từ năm ngoái mới chuyển trọng tâm về trong nước, gần một năm nay chạy qua lại giữa trong nước và nước ngoài, phần lớn thời gian đều trải qua trên máy bay.

Vài ngày trước vừa từ nước ngoài về, mãi đến trưa nay mới biết tối nay phải ăn cơm.

Hướng Án biết Hướng Tư Hằng và Bạc Dật Châu không hợp nhau trong giới kinh doanh, đánh giá về Bạc Dật Châu cũng không cao.

Vì vậy khi nói chuyện với Hướng Tư Hằng về Bạc Dật Châu, cô luôn cảm thấy hơi áy náy.

Cô chống tay ngồi thẳng lên, ngón tay khẽ chạm qua sống mũi, trả lời:

[Từ khi đăng ký kết hôn đến nay hai gia đình vẫn chưa gặp nhau, nên ăn một bữa cơm.]

Hướng Tư Hằng: [Từ khi đăng ký kết hôn đến giờ vẫn chưa gặp, không phải là vấn đề của Bạc Dật Châu sao?]

Hướng Án không muốn hai người gây khó chịu cho nhau, vô thức bênh vực: [Cũng không hẳn, em cũng không muốn để anh ấy gặp ba.]

Dừng vài giây, đối phương trả lời. Hướng Tư Hằng: [Tay phải đấm tay trái.]

Hướng Án nghĩ đây không phải là tay phải đấm tay trái, chỉ là hy vọng mọi người sống hòa bình với nhau.

Hướng Tư Hằng: [Bây giờ em ở nhà?]

Chân Hướng Án tì vào dưới bàn, cô lùi ghế ra một chút, liếc nhìn Bạc Dật Châu phía trước.

Hướng Án: [Em đang ở Bác An.]

Hướng Án chụp một tấm ảnh bàn làm việc và gửi qua. Bên kia Hướng Tư Hằng nhìn xong, lại nhíu mày.

Bức ảnh của Hướng Án không chụp được Bạc Dật Châu, nhưng chụp

được máy tính của anh, có thể thấy bàn làm việc rộng lớn, hai người một trái một phải, ngồi rất xa, không giống vợ chồng, giống như đang thảo luận hợp đồng.

Còn là thảo luận xong là rời đi ngay, không biết lần sau có làm được hợp đồng nữa hay không.

Hướng Tư Hằng: [Bây giờ em định làm gì?] Còn vài giờ nữa mới đến bữa tối.

Hướng Án liếc nhìn màn hình máy tính của mình: [Xem phim một lúc vậy.]

Công việc đều đã làm xong, muốn thư giãn một chút. Hướng Tư Hằng: [Bảo Bạc Dật Châu đi cùng em.] Hướng Án: [Cái gì?]

Hướng Tư Hằng: [Em vất vả đến công ty tìm anh ta, đúng vào cuối tuần, em muốn xem phim mà anh ta không đi cùng?]

Hướng Tư Hằng: [Nếu vậy thì sớm ly hôn với anh ta đi.]

Hướng Án cảm thấy Hướng Tư Hằng dùng mấy chữ “vất vả” hơi quá, cô lái xe chỉ nửa tiếng thôi, hơn nữa Bạc Dật Châu ban đầu định đón cô mà.

Chưa kịp gửi tin nhắn lại cho Hướng Tư Hằng, điện thoại của Bạc Dật Châu đã reo.

Nghe thấy tiếng chuông, cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Bạc Dật Châu liếc màn hình, nhíu mày rất nhẹ, rồi đứng dậy nghe máy.

“Alo?”

Văn phòng rất yên tĩnh, Hướng Án nghe thấy giọng đàn ông mơ hồ từ đầu dây bên kia của anh.

Cô cảm thấy đó là Hướng Tư Hằng.

Mà cảm giác này càng mạnh mẽ hơn khi Bạc Dật Châu đi ra khỏi bàn làm việc, nghe thêm vài câu từ người ở đầu dây bên kia, rồi nhìn về phía cô.

“Tôi biết rồi.” Anh rời mắt, tay trái đặt giá bút trên bàn vào ngăn kéo, “Để tôi hỏi cô ấy.”

Cuộc gọi kết thúc, Hướng Án vẫn giữ tư thế hai tay cầm điện thoại để dưới bàn, ngẩng đầu nhìn anh.

Bạc Dật Châu đi về phía cô: “Anh trai cô bảo tôi đi xem phim với cô.” Hướng Án: “Hướng Tư Hằng?”

“Ừm.” Bạc Dật Châu đã đi gần, đứng bên cạnh bàn cô, ánh mắt dừng lại trên màn hình sáng.

Màn hình máy tính của Hướng Án quả thật đang dừng ở một phần mềm phát, bộ phim chỉ mới chạy phần đầu, đã bị tạm dừng.

“Cô định xem phim?” anh hỏi.

Hướng Án chỉ vào tai nghe đang định lấy ra từ túi đựng: “Đúng vậy, xem xong hợp đồng, thư giãn một chút.”

Bạc Dật Châu lại quét nhìn màn hình của cô: “Phim gì vậy?”

Mặc dù Hướng Án rất yêu công việc, nhưng về sở thích thì không khác gì các cô gái hơn hai mươi tuổi bình thường, bây giờ máy tính đang chiếu một bộ phim tình cảm.

Còn là một bộ phim không có gì dinh dưỡng, nam nữ diễn viên đẹp trai xinh đẹp, rất phóng đại, bộ phim về các ông chủ nước ngoài.

Bình thường cô làm việc quá mệt, khi rảnh rỗi thích xem những thứ không cần động não, lại thân thiện với thị giác — để thư giãn.

Những bộ phim bắp rang bơ thương mại, những bộ phim nam đẹp trai nữ xinh đẹp được làm sơ sài, cô đều xem.

Dù sao cứ để đó nghe tiếng, miễn là không khiến cô phải động não là được.

Nhưng giờ Bạc Dật Châu hỏi, cô không dám nói thật.

Cô lắc lắc tai nghe rồi cất lại, lừa gạt nói: “Một bộ phim tài liệu lịch sử kể về cách xây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình, có ý nghĩa tham khảo và học tập thực tế.”

Phim về ông chủ, tóm tắt như vậy cũng không sai phải không?

Nếu biết sớm sẽ bị bắt quả tang thì đã không xem, cô cũng chỉ thấy đánh giá trên mạng tốt, nên mới mở lên.

Bạc Dật Châu rõ ràng không tin lời cô, lại nhìn qua phần đầu bộ phim: “Phim tài liệu lịch sử có chất lượng hình ảnh tốt như vậy sao? Mà diễn viên cũng…”

Quả thực trông giống như phim thần tượng quá.

Hướng Án như đoán được suy nghĩ của anh, rất bình tĩnh tắt phần mềm video, đóng máy tính xách tay lại.

Cô ngước mắt nhìn anh, mặt không đỏ tim không đập: “Những người tạo ra đế chế kinh doanh cũng có người trông đẹp đẽ mà, ví dụ như anh.”

Bạc Dật Châu: …

Cô thật biết khen người.

Bạc Dật Châu nhìn cô mà không nói gì. Cô vội vàng chuyển chủ đề, vừa thu dọn tập tài liệu trên bàn, vừa liếc nhìn về phía máy tính của anh: “Chúng ta dùng máy tính của anh để xem phải không?”

“Không cần.” Bạc Dật Châu nhận lấy dây nguồn laptop từ tay cô, cuộn gọn lại, “Phòng nghỉ phía sau có máy chiếu và màn hình, chúng ta đến đó xem.”

Hướng Án “ồ” một tiếng, ngả người ra sau, nhìn Bạc Dật Châu giúp cô thu dọn đồ đạc.

Đến đó xem cũng tốt, có máy chiếu, chắc cũng có sofa nữa.

Điều duy nhất không hay là, không biết phòng nghỉ của anh to nhỏ thế nào, đèn tắt đi, hai người ngồi cạnh nhau, khó tránh khỏi không có gì để nói, sẽ cảm thấy không thoải mái.

Vậy thì lát nữa cô không thể xem phim tình cảm kiểu tổng giám đốc nữa, nếu có cảnh hôn thì thật là ngượng.

Bạc Dật Châu giúp cô cuộn gọn dây nguồn và chuột, đặt lên laptop vừa đóng lại: “Đi thôi?”

Hướng Án đứng dậy, đi theo Bạc Dật Châu về phía phòng nghỉ của anh.

Cửa phòng nghỉ mở ra, Hướng Án đứng phía sau Bạc Dật Châu, nhìn vào trong. Không gian không nhỏ, nhưng phòng khách nối liền với phòng ngủ, bên trong còn có phòng tắm, nên diện tích riêng của phòng khách không còn rộng lắm.

Chắc chắn là không thể so với ngôi nhà của Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu lùi lại, ra hiệu cho cô vào trong. Đợi cô ngồi xuống sofa, anh nhặt điều khiển từ tủ tivi, điều khiển rèm cửa đóng lại, rồi hỏi cô muốn xem gì.

“Gì cũng được.” Hướng Án ôm một chiếc gối vào lòng, ngả người ra sau, dựa vào một cách thoải mái, cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc.

Bạc Dật Châu thực sự không biết con gái thích xem gì, anh bấm điều khiển tìm một hồi, vẫn quay đầu hỏi cô: “Cô thích thể loại nào?”

Hướng Án lục lọi trong ký ức những bộ phim mình đã xem, Bạc Dật Châu chắc hẳn sẽ không muốn xem những phim về tai nạn xe, mất trí nhớ, hay kiểu tổng tổng giám đốc.

Cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định: “Xem phim trinh thám đi, tìm trên mạng, chọn bộ nào có đánh giá cao.”

Bạc Dật Châu gật đầu, quay lại nhìn màn hình: “Trên giường có một cái hộp, cô xem thử, đó là quần áo mẹ tôi đặt cho cô.”

Hôm qua đã giao đến chỗ anh, anh vẫn chưa kịp đưa cho cô.

Hướng Án quay đầu nhìn, thấy chiếc hộp Bạc Dật Châu nhắc đến trên chiếc giường lớn phía sau: “Lát nữa ăn cơm phải mặc nó không?”

“Tùy cô.” Tống Mẫn Chi gửi quần áo chỉ là tấm lòng, nếu cô thực sự không muốn mặc cũng không sao, anh đương nhiên cũng vậy.

Nhưng Hướng Án cảm thấy quần áo đã được tặng, không mặc sẽ không lịch sự: “Vẫn nên mặc đi.”

Bạc Dật Châu vẫn đang tìm phim, nghe vậy nói: “Vậy cô thử trước đi? Nếu không thoải mái hoặc không thích thì mặc quần áo của mình.”

Hướng Án thấy anh vẫn đang nghiêm túc xem đánh giá các bộ phim, nghĩ rằng tốt hơn là mình nên đi thử quần áo trước.

Cô đặt chiếc gối trong lòng xuống, đứng dậy đi vòng qua, cầm chiếc hộp trên giường, mở ra nhìn qua, rồi quan sát căn phòng, thấy bên cạnh phòng tắm có phòng thay đồ: “Tôi vào phòng thay đồ thử nhé?”

Bạc Dật Châu quay lưng về phía cô, cuối cùng đã tìm được một bộ phim có phản hồi không tệ: “Ừm, cô đi đi.”

Hướng Án cầm hộp vào phòng thay đồ, vừa định cởi quần áo, chợt hiểu tại sao mình vừa rồi cảm thấy không đúng.

Phòng nghỉ của Bạc Dật Châu, phòng thay đồ không lớn lắm, cũng không có cửa.

Mặc dù phòng thay đồ có hình chữ nhật, cô đứng ở phía trong cùng để thay, bên ngoài có lẽ không nhìn thấy, nhưng không có cửa vẫn khiến cô cảm thấy thiếu an toàn.

Cô cầm quần áo đứng tại chỗ do dự, hai giây sau vẫn quyết định đến phòng tắm bên cạnh để thay.

Cô vừa cầm hộp đi ra, ánh mắt chạm phải Bạc Dật Châu đang điều chỉnh phim và đặt điều khiển xuống.

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt thắc mắc: “Sao vậy, không vừa à?”

“Không phải.” Hướng Án xua tay, tay cầm hộp siết chặt hơn, chỉ về phía phòng tắm bên cạnh, “Tôi định đến phòng tắm để thử.”

Bạc Dật Châu liếc nhìn phía sau cô, hiểu ra, sau đó anh đi về phía cô.

Hướng Án đứng yên tại chỗ, thấy Bạc Dật Châu đến gần, ngước mắt nhìn qua phòng thay đồ phía sau cô: “Thay trong phòng thay đồ đi, bên trong có ghế sofa và gương.”

“Tôi không vào đâu.” Anh nói.

Phòng thay đồ quả thật thuận tiện hơn phòng tắm nhiều, và Hướng Án vốn không phải muốn phòng anh, nên vô thức đính chính: “Tôi không có ý đó.”

“Vậy cô có ý gì?” Bạc Dật Châu nhìn cô.

Anh hỏi rất bình thản, không mang theo bất kỳ ý trêu chọc nào, nhưng Hướng Án không hiểu sao cảm thấy nhìn thấy sự trêu đùa trong mắt anh.

“Tôi không vào đâu, bên ngoài cũng không nhìn thấy.” Anh nói tiếp. Hướng Án: …

Cô chắc chắn rồi, anh đang cố tình.

Hướng Án sờ tai, không muốn tỏ ra yếu thế: “Nhìn thấy cũng không sao, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, nếu có khóa kéo phía sau, có thể cô còn phải nhờ tôi giúp.”

Không được thì sau này cô sẽ tìm cơ hội nhìn lại. Dù sao cũng là vợ chồng, không thể chịu thua.

Rõ ràng Bạc Dật Châu không ngờ cô sẽ nói như vậy, anh ngừng lại nửa giây rồi cười không rõ ràng, sau đó rất tùy ý gật đầu, tay trái chỉ về phía cửa sổ kính: “Tôi đợi cô ở đó, nếu cần giúp đỡ thì gọi tôi.”

Hướng Án cũng giữ nét mặt bình tĩnh gật đầu, nhìn anh thêm một giây, sau đó cầm hộp quay người vào phòng thay đồ.

Cửa phòng thay đồ ở góc tây bắc, căn phòng rất sâu, miễn là Bạc Dật Châu không đứng ở cửa, thực sự không nhìn thấy.

Sườn xám kiểu dáng dài, màu trắng như ánh trăng, đến bắp chân, kích cỡ vừa vặn, cô mặc vào rồi soi gương.

Có lịch sử kế thừa cả trăm năm, quần áo làm ra quả thực khác biệt, từ vai đến eo, kiểu dáng vừa vặn, không thừa một tấc, không thiếu một tấc, tôn lên tất cả ưu điểm hình thể của cô, rất đẹp.

Cô ngắm thêm vài lần trong gương, đang định cởi ra, thì nghe thấy giọng đàn ông từ bên ngoài.

“Thay xong rồi à?” Giọng Bạc Dật Châu trầm ổn và đầy từ tính.

Hướng Án vừa cởi nút ở cổ, nghe vậy liền đáp: “Ừm, màu sắc rất đẹp, kích cỡ cũng vừa vặn.”

Bạc Dật Châu quay người từ cửa sổ kính, đi về phía phòng thay đồ vài bước: “Ra đây để tôi xem thử.”

Nghe vậy, tay Hướng Án khựng lại, cài lại nút vừa cởi, đi ra khỏi phòng thay đồ, đến cửa, đúng lúc gặp Bạc Dật Châu đang đi tới.

Cô thường mặc đồ thể thao hoặc đồ công sở, lần cuối mặc váy hở vai là vào buổi tiệc thương mại hai tháng trước.

Lúc này bị Bạc Dật Châu nhìn, cô vô thức kéo kéo váy.

Cô không phải cảm thấy ngại khi mặc loại quần áo này, mà là cảm thấy ngại khi bị Bạc Dật Châu nhìn.

Vì phải xem phim, rèm cửa đều đã kéo gần hết, ánh sáng trong phòng nghỉ chỉ dựa vào ánh sáng trắng phản chiếu từ màn hình và đèn tường, không quá sáng, không khí có chút mơ hồ ái muội.

Hơn nữa nói thật, sườn xám là một loại trang phục không lộ nhiều da thịt nhưng rất quyến rũ, cô có thói quen tập thể dục, điều kiện cơ thể rất tốt, mặc chiếc sườn xám này, hơi nổi bật vòng một và vòng ba.

Bạc Dật Châu cũng không ngờ Hướng Án mặc bộ quần áo này sẽ đẹp đến vậy.

Vì đây là quần áo Tống Mẫn Chi đưa, anh sợ thực sự không vừa nhưng Hướng Án vì lịch sự mà miễn cưỡng, nên mới bảo cô ra ngoài để anh xem.

Hai giây sau, anh bình tĩnh rời ánh mắt khỏi người cô, chỉ nhìn vào mặt cô.

“Có chỗ nào không vừa không?” Anh hỏi.

Hướng Án kéo kéo gấu sườn xám, không có chỗ nào không vừa, nhưng những bộ quần áo kiểu sườn xám, nếu làm đúng kiểu dáng thì đều hơi chật, một khi mặc vào phải đi chậm, ngồi thẳng, không thoải mái như quần áo thường ngày.

Cô vẫn chưa nói gì, Bạc Dật Châu nhìn thấy động tác của cô: “Không thoải mái à?”

“Hơi một chút.” Hướng Án thành thật, “Tôi quen mặc quần áo rộng rãi rồi.”

Bạc Dật Châu: “Vậy đi thay đi, lát nữa ăn cơm không cần mặc.”

Hướng Án ngần ngừ: “Như vậy không hay lắm sao? Đó là do mẹ anh tặng tôi…”

Hơn nữa nếu không mặc, coi như chỉ là thử cho anh xem một chút. “Không sao, không cần quan tâm những điều này.” Bạc Dật Châu nói.

Hướng Án ừm một tiếng, vẫn chưa quyết định lát nữa có mặc hay không, nhưng giơ tay chỉ vào phòng thay đồ phía sau: “Em đi thay ra trước nhé?”

Ngay cả khi phải mặc, cũng là lúc ra về mới thay, còn phải xem phim với Bạc Dật Châu, mặc thế này hơi kỳ.

Động tác giơ tay của cô khiến đường cong được sườn xám ôm lấy càng rõ rệt hơn.

Bạc Dật Châu không để ý tránh né, khi thu tầm nhìn vô tình lướt qua, sau đó đi về phía sofa trước máy chiếu: “Thay xong thì ra đây, xem phim trước.”

“Được.” Hướng Án quay người đi về phòng thay đồ.

Bạc Dật Châu đứng trước bàn trà, nghe thấy tiếng động của người đằng sau đi vào phòng thay đồ, có lẽ do vừa làm việc mà không uống nước, cảm thấy hơi khô miệng một cách kỳ lạ.

Anh hơi cúi người, cầm lấy một cái cốc thủy tinh trên bàn trà, nắm lấy miệng cốc, uống vài ngụm.

Mùa hè mặc ít quần áo, cởi và mặc sườn xám rất nhanh, hai phút sau, Hướng Án cầm quần áo từ phòng thay đồ đi ra.

Nhìn thấy Bạc Dật Châu, cảm giác không tự nhiên khi mặc sườn xám vẫn còn đọng lại trong cô, cô hắng giọng, điều chỉnh nét mặt đi về phía Bạc Dật Châu.

Nghe thấy tiếng động, Bạc Dật Châu quay đầu lại, sau đó ánh mắt của Hướng Án dừng lại trên chiếc cốc thủy tinh trong tay anh.

Khi vừa vào đây, cô đã lấy nước và hai chiếc cốc thủy tinh, cố ý lấy hai chiếc khác nhau, một cái cao hơn, một cái thấp hơn.

Mà chiếc cốc trong tay Bạc Dật Châu, cô vừa mới sử dụng.

Theo ánh mắt của cô nhìn mình, Bạc Dật Châu rũ mắt, ánh mắt cũng dừng lại trên chiếc cốc trong tay trái của mình, sau đó cũng nhận ra.

Khi anh vừa cầm chiếc cốc này, bên trong có nước, đã uống một nửa. Vậy nên đó là cốc cô đã dùng.
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 16



“Xin lỗi.” Bạc Dật Châu đặt cốc xuống.

Hướng Án nghĩ thầm: “Anh đã uống rồi, xin lỗi có tác dụng gì chứ?” Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Bạc Dật Châu.

Nuốt lại những lời định nói, cô chỉ đáp: “Không sao.”

Bạc Dật Châu mỉm cười, hơi cúi người, đẩy cái cốc anh vừa dùng ra xa một chút, rồi cầm ấm trà rót nước vào một cốc khác còn trống.

“Vừa rồi cô định nói gì vậy?” Anh hỏi. Hướng Án: “Không có gì.”

Bạc Dật Châu cầm cốc nước vừa rót đưa cho cô: “Cô vừa mới dùng ánh mắt để mắng tôi.”

“…” Chẳng lẽ biểu hiện của cô rõ đến thế sao?

Hơn nữa, cô đâu có mắng anh, anh nói bậy. Cô chỉ có chút thắc mắc thôi.

Hướng Án cầm cốc lên, hơi cúi đầu, môi chạm vào miệng cốc, hạ giọng: “Anh nhìn nhầm rồi.”

Bạc Dật Châu không phản bác, ánh mắt dừng lại trên người cô một thoáng rồi quay đi, ngồi xuống sofa: “Ngồi đi, phim dài một tiếng rưỡi, xem xong vừa đi ăn.”

Sofa không rộng lắm, lại lún khá sâu, khi ngồi xuống cảm thấy hơi chật, không đến mức người sát người, nhưng khoảng cách giữa hai người không đến nửa mét.

Gần gũi mập mờ, khiến người ta vô cớ có chút xao động.

Phim kinh dị không đến nỗi nhàm chán, nhưng Hướng Án dễ buồn ngủ khi xem những thứ nghiêm túc như vậy. Chưa xem được bao lâu, mí mắt cô đã nặng trĩu không mở nổi, mơ màng thiếp đi.

Bạc Dật Châu thì không sao, anh không xem nhiều phim, với hầu hết các phim đều không có phản ứng mạnh, xem xong là xong.

Đến đoạn cao trào kế tiếp, nhận thấy người bên cạnh không có tiếng động, anh quay đầu nhìn mới phát hiện cô đã ngủ.

Người phụ nữ ngả về phía tay vịn sofa bên kia, ôm chặt gối trong lòng, giữa mày hơi nhăn, không biết là vì mệt mỏi hay đang mơ thấy điều không vui.

Bạc Dật Châu im lặng vài giây, đưa tay qua đỡ lấy đầu cô từ phía bên kia, đưa cô tựa vào vai mình.

Cô ngủ say, khi được đỡ tựa vào anh cũng không tỉnh, ngược lại còn nghiêng mặt cọ nhẹ một cái, tìm được vị trí thích hợp ở hõm vai anh và “đóng quân” ở đó.

Trên màn hình, phim đã chuyển sang cảnh kế tiếp, ánh sáng trắng lóe lên.

Bạc Dật Châu đưa tay trái lên che trước mắt cô, sau đó hơi cử động cơ thể, thân trên nghiêng về phía trước với lấy điều khiển từ bàn trà, tắt máy chiếu.

Phim vừa tắt, âm thanh và ánh sáng đều biến mất, chỉ còn cảm nhận được cái đầu tựa trên vai anh và hơi thở đều đặn của cô.

Vài giây sau, vai anh hơi xệ xuống, người ngả ra sau, dựa vào sofa, cũng nhắm mắt lại.

Khi Hướng Án tỉnh dậy, trước mắt là một màn đen tối.

Ngủ vào buổi chiều thường khiến người ta dễ mơ màng, cô cũng vậy, mở mắt mơ hồ, đầu óc rơi vào trạng thái mông lung, quên mất mình đang ở đâu.

Cô hơi cử động đầu, nhận ra bên cạnh có người, vô thức đưa tay lên, túm được áo sơ mi của anh.

Sau đó cổ tay cô bị người ta nắm lấy, là giọng hơi khàn của người đàn ông, như thể anh cũng vừa tỉnh giấc.

“Tỉnh rồi à?” Bạc Dật Châu hỏi cô.

Hướng Án chớp mắt hai lần, vẫn đang thích ứng với ánh sáng, sau đó mới nhận ra mình vừa dựa vào Bạc Dật Châu để ngủ.

Hơn nữa, bây giờ tay trái cô đang bị anh nắm, tay phải dường như còn đặt trên đùi anh. Khi vừa tỉnh chưa để ý, tay sờ lung tung tưởng mình đang chạm vào sofa.

Bạc Dật Châu cảm nhận được sự ngỡ ngàng của cô, tay vẫn nắm cổ tay cô không buông, tay kia đỡ vai cô, ngồi thẳng lên, giọng vẫn đầy vẻ khàn đặc: “Ngủ đến choáng váng à?”

Nói rồi anh định lấy điều khiển trên bàn trà, chuẩn bị bật đèn.

Mới tỉnh được chưa đầy nửa phút, Hướng Án vẫn còn choáng váng, khi nhận ra anh định bật đèn, cô vô thức túm lấy áo sơ mi anh: “Đợi chút.”

Cô dùng lực khá mạnh, Bạc Dật Châu bị kéo lại, hai người lại gần nhau, khi anh nghiêng người qua, Hướng Án cảm thấy như mũi mình vừa chạm vào áo sơ mi anh.

Đợi một lúc, Bạc Dật Châu đỡ vai cô và hỏi lại: “Sao vậy?”

Cũng không có gì… Hướng Án buông áo sơ mi anh ra, đưa tay chạm vào mũi, sau đó mò mẫm ấn lên sofa, rồi không đầu không đuôi hỏi một câu: “Vừa rồi tôi có sờ vào chân anh không?”

Bạc Dật Châu sững người.

Cô đúng là loại người dám nói ra bất cứ điều gì.

Bạc Dật Châu vẫn chưa rút tay khỏi vai cô, trong bóng tối anh cười một cách đầy ẩn ý, giọng trầm trầm, mang theo chút khàn đặc kỳ lạ nhưng dễ

nghe: “Đúng vậy, cô định làm gì?” “Cái gì?”

“Không phải cô hỏi tôi rằng cô có sờ chân tôi không sao?” Bạc Dật Châu nói, “Có, vậy cô định làm gì?”

Hướng Án khi hỏi câu đó đã không ngờ Bạc Dật Châu sẽ trả lời, giờ cô cũng nhận ra câu hỏi của mình hơi đột ngột, cô chống tay lên sofa, suy nghĩ một chút rồi xin lỗi: “Xin lỗi.”

Cuối giọng người đàn ông hơi nhấc lên, ngữ điệu chậm rãi: “Chỉ vậy thôi sao?”

Hướng Án cảm thấy tấm chăn đắp trên người trượt xuống, cô đưa tay định nắm lại, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Chứ còn sao nữa?”

Im lặng ngắn ngủi, cô nghe thấy Bạc Dật Châu hình như lại cười một tiếng, rồi đổi chủ đề, hỏi cô: “Có thể bật đèn được chưa?”

“Bật đi.”

Hướng Án vô thức đưa tay lên, định che ánh sáng, không ngờ bàn tay đang đặt trên vai cô nhanh chóng buông ra, nhẹ nhàng che lên mắt cô.

Đèn lần lượt sáng lên, đợi đến khi Hướng Án thích ứng với ánh sáng, tay Bạc Dật Châu rút khỏi mắt cô, anh ngồi dịch sang bên.

Hướng Án chớp mắt, thấy rõ hình dáng anh.

Áo sơ mi trên người anh ngoài nếp nhăn ở ngực, không thấy dấu hiệu

xộc xệch nào khác, anh ngồi cách cô nửa mét, hai tay đan vào nhau, đặt trên đùi.

Giống như sự mập mờ thoáng qua vừa rồi chưa từng tồn tại.

Hướng Án kéo tấm chăn lông đang tuột xuống, cũng chỉnh lại vẻ mặt, trở về trạng thái bình thường: “Đến giờ đi chưa?”

Bạc Dật Châu nhìn đồng hồ đeo tay, giọng trầm và đầy từ tính: “Cũng gần rồi, có thể khởi hành sau nửa giờ, cô sửa soạn một chút đi.”

Hướng Án sờ vào mặt mình, tóc đã rối tung, má dường như cũng bị ép đến đỏ, đúng là cần chỉnh trang lại.

“Được, vậy anh đợi tôi nhé.” Cô đứng dậy, đưa tấm chăn lông vừa đắp lại cho anh.

Bạc Dật Châu nhận lấy: “Không vội.”

Nửa giờ sau, hai người ra khỏi tòa nhà Bác An.

Bạc Dật Châu lái xe, Hướng Án ngồi ghế phụ, kéo dây an toàn thắt lại, nghe thấy Bạc Dật Châu hỏi: “Còn ngủ trên xe không?”

Cô vừa định trả lời, ngước mắt nhìn thấy nụ cười nơi khóe môi anh qua gương chiếu hậu, nên nuốt lại câu trả lời.

Bây giờ cô cảm thấy những gì Hướng Tư Hằng nói trước đây là đúng, người này tuy chưa làm gì, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy anh đầy tâm tư.

Xe rẽ trái, hòa vào đường chính.

Có vẻ như Bạc Dật Châu cũng không cần một câu trả lời, chỉ hỏi cho có, khóe môi luôn mang một nụ cười rất nhạt, mơ hồ, điểm trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, có một vẻ đẹp khó tả.

Hướng Án nhìn chằm chằm hai giây, tay đang móc dây an toàn buông ra, ngả người về phía sau ghế ngồi, nhắm mắt lại.

Giọng lạnh nhạt, có chút khiêu khích: “Ngủ, sau này xe anh phải chuẩn bị chăn, tinh dầu thơm, bịt mắt, không thì tôi ngủ không được.”

Người lái xe không nói gì, chỉ cười rất nhẹ.

Nơi ăn cơm không xa lắm, lái xe chỉ mất hơn mười phút, Hướng Án cũng không định ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi đến nơi, Bạc Dật Châu dừng xe, cô mở mắt, tháo dây an toàn, đi xuống cùng anh.

Chiếc sườn xám cuối cùng cô đã không mặc, Bạc Dật Châu nói nếu không thoải mái thì đừng mặc, mọi thứ đều lấy cảm giác của cô làm ưu tiên.

Hướng Án xuống xe trước, cô đứng ở quảng trường trước xe đợi một lúc, Bạc Dật Châu xuống xe đi tới.

Người cùng ăn cơm không nhiều cũng không ít.

Bên nhà họ Bạc có cha mẹ của Bạc Dật Châu, chú ba và em họ Bạc Thiệu Thanh, nhà họ Hướng thì có cha mẹ Hướng Án, Hướng Hoài Đình, cặp song sinh long phượng, bác lớn cùng Hướng Tư Hằng của Hướng Án.

Hai người đi vào từ tầng một, đi sâu vào một chút, gặp Tống Mẫn Chi đang ra đón.

Ngoại trừ Hướng Hoài Đình, mọi người đều đã đến, Tống Mẫn Chi nghe Hướng Án nói trên điện thoại họ vừa đỗ xe nên mới ra đón.

“Mẹ.” Bạc Dật Châu gọi.

Tống Mẫn Chi đón hai người, liền trừng mắt nhìn con trai, vì Hướng Án còn ở đó nên chỉ có thể hạ giọng trách mắng: “Sao con đến muộn vậy?

Để cha mẹ Hướng Án đợi con.”

Vì Hướng Án ngủ nên mới đến muộn, cô tiến lên nửa bước, chủ động giải thích: “Tại con, con quá buồn ngủ, nên đã ngủ một lúc trong văn phòng anh ấy, ngủ quên, nên mới muộn.”

Bạc Dật Châu vốn đang đứng với tay sau lưng, thoáng nhìn thấy cô tiến lên, nghiêng đầu nhìn cô.

Hướng Án cũng nhìn anh, ở chỗ Tống Mẫn Chi không thấy, khẽ nhướng mày hỏi anh có chuyện gì.

Bạc Dật Châu không trả lời, lắc đầu nhẹ, ra hiệu không có gì.

Tống Mẫn Chi nắm tay Hướng Án: “Không sao, con ngủ không sao cả, mẹ tưởng nó cố ý, đi, chúng ta vào ăn cơm thôi.”

Hướng Án bị Tống Mẫn Chi nắm tay đi trước, Bạc Dật Châu theo sau hai người.

Cách hai người phía trước hơn một mét, anh nhìn Tống Mẫn Chi nắm tay Hướng Án, hỏi cô gần đây sức khỏe thế nào, công việc ra sao.

Vài phút sau, mọi người vào phòng riêng, Tống Mẫn Chi buông tay Hướng Án, đi vòng qua bàn về chỗ ngồi của mình.

Hướng Án và Bạc Dật Châu lần lượt chào hỏi các người lớn đang ngồi, sau đó mới đi đến chỗ dành sẵn cho họ.

Khi họ chưa đến, hai gia đình đã trò chuyện với nhau vài câu.

Hướng Chí Hoa rất hài lòng với Bạc Dật Châu, Tống Mẫn Chi và Bạc Hải Đông cũng vậy. Trong mắt họ, việc Bạc Dật Châu có thể thật lòng thích ai đó không dễ dàng, mà cô gái ấy cũng sẵn lòng, càng không dễ dàng hơn.

Hai gia đình hòa thuận, vừa ăn vừa trò chuyện, nửa số câu chuyện là về cuộc sống hàng ngày và công việc kinh doanh, nửa còn lại là về hai người họ.

Khi nói đến hai người, mặc dù Hướng Án cũng có thể trả lời, nhưng thật ra cô không muốn, dù vậy Bạc Dật Châu dường như biết điều này, nên hầu hết đều được anh tiếp nhận hoặc chặn lại.

Bữa cơm này thoải mái hơn cô tưởng tượng, ngoại trừ Hướng Tư Hằng ngồi bên phải cô có vẻ mặt khá lạnh lùng, dường như không muốn nói chuyện với cô.

Hoặc có thể là cô nghĩ nhiều, có lẽ anh ấy đơn giản là không muốn nói chuyện với Bạc Dật Châu.

Nhưng quan hệ giữa cô và Hướng Tư Hằng vẫn tốt, nên cô không muốn nhìn anh ấy với vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

Nhân lúc mọi người lại bắt đầu nói về một chủ đề khác.

“Anh?” Cô gọi nhỏ, sau đó dùng đũa gắp một con tôm, đặt vào đĩa anh ấy.

Hướng Tư Hằng đang xem tin nhắn từ trợ lý, nghe thấy giọng cô, anh ấy tắt màn hình điện thoại, úp xuống bàn, nhìn qua.

Anh hơi nhíu mày, vẻ mặt bình thường.

Thật ra Hướng Tư Hằng không hay nổi giận, anh ấy là người có cảm xúc rất ổn định, những lần gần đây mới đối xử với cô như vậy, có lẽ thực sự là vì lo cho hạnh phúc của cô, Hướng Án đều biết.

Vì vậy — cô lại gắp cho anh một con tôm nữa: “Sao anh không ăn gì cả? Chỉ làm việc thôi không được đâu, về nhà rồi lại làm hỏng sức khỏe.”

Nếu cô không nói điều này, Hướng Tư Hằng còn không tức giận: “Em cũng biết là không nên tìm người chỉ thích làm việc à?”

Những người khác trên bàn đều đang nói chuyện khác, không ai chú ý đến họ, giọng Hướng Tư Hằng không nhỏ, Hướng Án sợ Bạc Dật Châu nghe thấy, nên cố gắng nặn ra một nụ cười, nghiêng người sang bên, muốn che Bạc Dật Châu đang ngồi bên kia.

Nhưng đáng tiếc, lời vừa rồi của Hướng Tư Hằng, dường như vẫn bị Bạc Dật Châu nghe thấy.

Cô nhận ra khi cô nghiêng người thì người đàn ông kia hình như đã nhìn cô một cái.

Nhưng Hướng Tư Hằng dường như hoàn toàn không e ngại ánh mắt Bạc Dật Châu nhìn qua, anh ấy thở dài nhẹ, tỏ vẻ thất vọng: “Anh ta có phải nói anh ta thầm thương trộm nhớ em không?”

Hướng Án nghĩ đến việc đăng ký kết hôn trước đó, lời nói dối mà Bạc Dật Châu đã bịa ra cho mọi người.

Hướng Tư Hằng nhẹ nhàng gõ bàn, hơi nhíu mày: “Đó là thầm thương trộm nhớ em sao? Hàng ngày không ở bên nhau, đi công tác không nói cho em biết, không có ai trong tim anh ta quan trọng hơn công việc của anh ta, còn luôn bắt em đến công ty tìm anh ta, nói dối mà còn không chịu trách nhiệm.”

Hướng Án cảm thấy tim mình đánh thót, nghĩ thầm không biết Bạc Dật Châu đã làm gì mà để lại ấn tượng quá tệ trong mắt Hướng Tư Hằng.
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 17



Mặc dù đang quay lưng về phía Bạc Dật Châu, nhưng cô nghe thấy anh đã đặt đũa xuống và dường như đang nhìn về phía cô.

Cũng phải thôi, chỗ ngồi gần nhau như vậy, cô chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào anh, không nghe thấy mới là lạ.

Đang suy nghĩ làm thế nào để hóa giải tình huống, Bạc Dật Châu đã lên tiếng từ phía sau cô.

Anh nhận chiếc khăn nóng từ nhân viên phục vụ và lau tay: “Cô đang nói chuyện gì với anh trai vậy?”

Hướng Án quay người nhìn anh, thấy anh gấp chiếc khăn đã dùng thành hình vuông đặt lên bàn, trong lòng nghĩ: anh không biết chúng tôi đang nói gì sao? Đang mắng anh đấy.

“Đang khen anh đấy.” Cô hắng giọng.

Vừa dứt lời, cô cảm thấy Bạc Dật Châu và Hướng Tư Hằng đều nhìn cô. “…” Không phải cô cũng chẳng còn cách nào khác sao?

Cô không cần nhìn cũng biết trong ánh mắt của Hướng Tư Hằng lúc này chắc đang viết: “Anh có giống người có thể khen được anh ta không?”

Nửa giây sau, cô nhận thấy Hướng Tư Hằng đã chuyển hướng nhìn đi chỗ khác, vai cô hơi thả lỏng, có lẽ Hướng Tư Hằng nghĩ rằng chuyện này không cứu vãn được nữa.

Khi cô nghĩ rằng cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, Bạc Dật Châu nhận lấy chiếc khăn cô đã dùng, gấp hai lần rồi đặt cùng với khăn của anh, lại hỏi: “Khen thế nào?”

Hướng Án:

Cô đẩy bát súp nhỏ trước mặt ra xa một chút, chuyển đổi hai từ vừa mắng Bạc Dật Châu thành: “Khen anh nói năng khéo léo, hành động theo ý muốn của cá nhân.”

Bạc Dật Châu sắp xếp đồ ăn trước mặt ngăn nắp, cười một tiếng.

Nghe câu nói đó, Hướng Tư Hằng đặt điện thoại xuống, lại nghiêng mắt nhìn cô. Tay phải Hướng Án vẫn cầm thìa súp, làm một cử chỉ xin tha nhỏ về phía anh trai.

Cô nghi ngờ khi làm ăn ở nước ngoài, Bạc Dật Châu đã nợ tiền Hướng Tư Hằng, nếu không tại sao anh trai lại có ý kiến với anh nhiều như vậy.

Cô kẹt giữa hai người, cả hai đều không muốn làm mất lòng, sau câu nói đó, đành cúi đầu uống canh, ngẩng đầu gắp thức ăn, như một cái xác chỉ biết ăn mà không biết nói.

Sau khi đóng vai “xác ch.ết” được mười phút, chủ đề trên bàn ăn lại xoay quanh cô và Bạc Dật Châu.

Tống Mẫn Chi và Hướng Chí Hoa không biết nói đến chuyện gì, bỗng nhớ ra điều gì đó, nhìn sang: “Hiện giờ hai đứa đang ở căn nhà nào? Có cần mua một căn mới không?”

Bạc Dật Châu đang kiểm tra món tráng miệng sẽ được phục vụ tiếp theo với nhân viên, Tống Mẫn Chi đương nhiên chuyển ánh mắt về phía Hướng Án đang lắng nghe bà nói.

“Nhà mới sẽ được trang trí theo phong cách con thích?” Bà mỉm cười dịu dàng, hỏi: “Hiện giờ hai đứa đang ở đâu, biệt thự ở Đình Hồ hay khu Cao Tân?”

Hướng Án làm sao biết đang ở đâu, biệt thự Đình Hồ và khu Cao Tân là cái gì, cô không biết gì cả.

Cô đặt tay dưới bàn, khẽ dịch sang bên cạnh, rất nhẹ nhàng vỗ vào chân Bạc Dật Châu.

Bạc Dật Châu cảm thấy được, anh đưa tay giữ cổ tay cô, đầu ngón tay hơi thô ráp của anh ấn lên làn da mịn màng của cô.

Hai người cùng lúc cảm nhận được sự hiện diện của đối phương, nhưng không ai chịu rút tay về trước.

Bạc Dật Châu nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc, anh vừa mải trao đổi với nhân viên phục vụ nên không nghe thấy Tống Mẫn Chi nói gì.

Hướng Án hạ giọng, khẽ giải thích lý do vừa vỗ anh: “Mẹ hỏi chúng ta hiện đang ở đâu.”

Tiếng “mẹ” này thật ra cô gọi không được tự nhiên, mỗi lần đều ngượng ngùng, Bạc Dật Châu nghe ra được điều đó.

Lúc này ngước mắt nhìn qua, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Tống Mẫn Chi, anh nắm cổ tay cô, điều chỉnh tư thế ngồi thẳng hơn: “Biệt thự Tân Hà.”

Tống Mẫn Chi hồi tưởng lại địa chỉ anh vừa nói, một lúc sau: “Chỗ đó không được rồi.”

Đó là căn nhà từ vài năm trước, anh ở một mình thì được, làm nơi ở sau kết hôn thì không thích hợp.

“Để Tiểu Án chọn một căn biệt thự ở Đình Hồ.” Tống Mẫn Chi quyết định, “Trang trí lại rồi chuyển đến đó.”

Bạc Dật Châu vẫn chưa buông cổ tay cô, Hướng Án động đậy, ám chỉ anh, nhưng không biết đàn ông có hiểu ý của cô không, khi hai người nhìn nhau, đuôi mày anh khẽ nhướng lên, vẻ mặt dò hỏi.

Anh trả lời Tống Mẫn Chi: “Đình Hồ quá xa, biệt thự Tân Hà ở khu Cao Tân, gần công ty của cả hai chúng con.”

Hướng Án vẫn đang nghĩ cách làm cho Bạc Dật Châu hiểu ý buông tay cô ra, giằng hai cái không được, tay phải đưa qua vỗ vỗ cổ tay anh.

Cuối cùng người đàn ông cũng hiểu, buông cô ra, Hướng Án rút tay về, tay phải nắm cổ tay trái, xoay hai vòng.

Đến cuối bữa ăn, Tống Mẫn Chi vẫn không từ bỏ ý định muốn họ chuyển đến biệt thự ở Đình Hồ, nói rằng kết hôn mà ở nhà cũ sẽ thiệt thòi cho Hướng Án.

Cuối cùng cả hai đều nhượng bộ, nói là sẽ chọn nhà ở Đình Hồ trong vài ngày tới để trang trí, còn ở hay không thì tính sau.

Sau khi ăn xong, Tống Mẫn Chi nhất định muốn họ cùng đến Đình Hồ xem, để Hướng Án chọn một căn nhà. Đến khi chọn xong trở về, đã hơn mười giờ.

Khi hai người lên xe chuẩn bị rời đi, Tống Mẫn Chi đứng bên xe, cúi người nói với Hướng Án: “Nhà ở biệt thự Tân Hà cũng cũ rồi phải không, có đồ đạc nào cần thay thì cứ nói với mẹ nhé?”

Nói xong bà liếc Bạc Dật Châu: “Nó không được, nó không lo được như mẹ, chi bằng con nói với mẹ.”

Hướng Án làm vẻ ngoan ngoãn: “Vâng, vâng, được rồi mẹ.”

Cô cứ gọi liên tục, nghe suôn sẻ hơn lúc ngồi trên bàn ăn, Bạc Dật Châu tay trái đặt trên vô lăng, hơi nhướng mí mắt, liếc cô qua gương chiếu hậu bên trong xe.

Sau vài câu nói khác, thời gian lại bị trì hoãn một lúc. Đến khi xe lên đường, Hướng Án thắt dây an toàn và cuối cùng cũng thở phào.

Hai cửa sổ bên hé mở, không khí lưu thông, đang vào mùa hè nóng bức, gió thổi vào mang theo chút hơi nóng.

Bạc Dật Châu một tay nắm vô lăng, liếc thấy cử chỉ của cô: “Nếu cô thấy mẹ tôi phiền thì không cần phải để ý bà ấy nhiều.”

Hướng Án không cảm thấy Tống Mẫn Chi phiền, mẹ cô mất sớm, quan hệ với mẹ kế bình thường, rất ít khi có người lớn là phụ nữ quan tâm hỏi han cô như vậy.

Vì thế cô không cảm thấy không tốt, ngược lại còn thấy rất ấm áp.

Chỉ là không biết Tống Mẫn Chi sau khi biết nơi họ ở, có đến thăm hay “kiểm tra đột xuất” không, Hướng Án nghĩ đi nghĩ lại thấy có lẽ không, Tống Mẫn Chi không giống kiểu người đến quấy rầy cuộc sống của con cái mà không báo trước.

Nửa giờ sau, xe đến khu nhà Hướng Án ở, cô thu dọn đồ xuống xe, đi thang máy lên lầu. Vừa vào nhà, vừa thay quần áo vào phòng tắm, thì nhận được điện thoại của Bạc Dật Châu.

Cô có thói quen mang điện thoại khi tắm.

Hướng Án lau nước trên màn hình, tạm dừng vòi nước, rồi nghe máy.

Giọng Bạc Dật Châu truyền ra từ điện thoại: “Tài liệu cô mang theo hôm nay để quên ở ghế sau xe tôi rồi, ngày mai cô có cần không, tôi đem qua cho cô?”

Được Bạc Dật Châu nhắc, Hướng Án mới nhớ ra mình quả thật đã để tập tài liệu trên xe anh và quên mang theo.

Khi rời khỏi văn phòng anh, túi tài liệu được bỏ vào túi cùng với hộp đựng quần áo, ghế trước không đủ chỗ nên đã đặt ở ghế sau, lúc xuống xe thì quên mất.

Bạc Dật Châu vẫn chưa về đến nhà, xe dừng bên đường, anh nhìn đồng hồ, quay lại cũng chỉ mất khoảng mười phút.

Nước từ tóc Hướng Án nhỏ xuống màn hình, cô dùng khăn lau đi: “Anh có gấp không, nếu đến đưa thì có thể phải đợi một lúc đấy.”

“Không gấp.” Bạc Dật Châu nói xong lại hỏi thêm, “Cô có việc à?”

Giọng nữ truyền qua điện thoại, vì ở trong phòng tắm kín nên có tiếng vang không rõ: “Tôi đang tắm.”

Bạc Dật Châu tay phải cầm điện thoại đặt ở tai, tay trái đặt trên khung cửa sổ, ngón tay khẽ gõ gõ vào bệ cửa, cuối cùng trả lời: “Tôi đợi cô.”

Cũng không nói đợi ở đâu, hai người cứ thế cúp máy.

Vì cuộc gọi của Bạc Dật Châu, Hướng Án tắm nhanh hơn bình thường, nhưng dù nhanh thế nào cũng phải mất hai, ba mươi phút. Ra khỏi phòng tắm, cô dùng khăn khô bọc tóc lau vài cái, sấy đến nửa khô, cầm điện thoại liên lạc với Bạc Dật Châu.

“Ừm?” Đầu dây bên kia giọng đàn ông trầm trầm, “Tắm xong rồi à?”

Hướng Án đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn thời gian, từ lúc Bạc Dật Châu gọi cho cô đã qua bốn mươi phút.

Cô vừa nghiêng đầu, vén vén mái tóc nửa khô, vừa đi ra khỏi phòng ngủ: “Xong rồi, anh đang ở đâu?”

Bạc Dật Châu từ tư thế dựa tường đứng thẳng: “Mở cửa, tôi đang ở ngoài cửa cô.”

Mười mấy giây sau, Hướng Án mở cửa, nhìn thấy người, hơi ngạc nhiên: “Anh cứ đứng ngoài này đợi sao?”

“Ừm,” Bạc Dật Châu đưa túi cầm trong tay phải cho cô, “Cô chưa tắm xong mà, phải không?”

Vừa tắm xong, người phụ nữ mặc áo ngủ màu trắng ngà, vạt áo dài đến bắp chân, có lẽ vì ra ngoài gặp anh nên áo ngủ mặc rất chỉnh tề, thắt lưng buộc chặt, cổ áo cũng kéo lên cao, chỉ để lộ cổ trắng mảnh mai.

Tóc chưa khô hẳn, đuôi tóc còn hơi ẩm, buông trên vai.

Bạc Dật Châu liếc nhìn, giơ tay xem đồng hồ, cứ đi đi lại lại như vậy, thời gian đã gần mười hai giờ, lái xe từ nhà Hướng Án về nhà, thực sự đến nhà chắc phải mười hai rưỡi.

Hướng Án cũng nghĩ đến điều này, nhìn anh vài lần: “Cảm ơn anh đã giúp tôi mang tài liệu qua, nhưng đã muộn rồi anh còn phải về nhà, tôi không mời anh vào ngồi nữa.”

Đôi mắt Bạc Dật Châu rất sâu, thật ra anh cũng không định vào ngồi, chỉ đang nghĩ đến khả năng chuyển đến ở cùng nhau.

Truyền Thông Hướng Chi và Bác An cách nhau không xa, đều ở khu Cao Tân, cũng chỉ cách nhau mười mấy phút đi xe, nhưng phiền phức là anh và Hướng Án lần lượt sống ở phía tây của Truyền Thông Hướng Chi và phía đông của Bác An.

Từ nhà Hướng Án đến Hướng Chi Truyền Thông mất mười phút, từ Bác An đến biệt thự Tân Hà nơi anh đang ở cũng mất mười phút, thêm lại như vậy, khoảng cách trở nên xa, từ khu nhà của cô đến biệt thự Tân Hà phải mất nửa giờ.

Sau này những bữa ăn tụ họp như thế này chắc sẽ không ít, mỗi lần ăn xong phải đưa cô, rồi anh lại quay về, nếu lần sau lại gặp tình huống đưa đồ qua lại như hôm nay, thực sự hơi phiền phức.

Hướng Án thấy anh im lặng không nói, cô không biết anh đang nghĩ gì, suy đi nghĩ lại, đoán là anh đứng ngoài mệt rồi, dù sao cũng đã đợi bốn mươi phút.

Ngoài lý do này, Hướng Án cũng không nghĩ ra gì khác, chắc không phải vì quá muộn nên muốn ở lại nhà cô chứ?

Hướng Án giật mình với ý nghĩ của mình.

Chắc không phải, mặc dù không tiếp xúc với Bạc Dật Châu nhiều, nhưng có thể cảm nhận được anh là người có nhiều nguyên tắc, rất cẩn thận, sẽ không vì quá muộn mà muốn ở lại nhà người khác đâu.

Có lẽ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước.

Nghĩ vậy, Hướng Án nghiêng người nhường chỗ, lịch sự nói: “Vậy… anh vào ngồi một lát nhé?”

“Không ngồi đâu.” Bạc Dật Châu đổi tư thế đứng, ánh mắt sâu thẳm rơi trên mặt cô, hai giây sau nói, “Tôi muốn hỏi cô, có muốn chuyển đến chỗ tôi ở không.”

Bạc Dật Châu: “Tôi còn một căn nhà, ở giữa Hướng Chi và Bác An, cách hai công ty đều không xa, lái xe bảy, tám phút, sau này đi làm nếu cô không muốn lái xe, buổi sáng tôi đưa cô đi.”

“Về sau nếu còn phải ăn cơm với gia đình, ăn xong cùng về, sẽ thuận tiện hơn.”

Còn một lý do khác anh không nói ra, những gì Hướng Tư Hằng nói hôm nay là đúng.

Hướng Án đã kết hôn với anh, mặc dù không có tình cảm, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc cô, không ở bên cạnh khi cô cần, không thể giúp đỡ, cũng không thể chăm sóc cô, thực sự rất thiếu trách nhiệm.

Hướng Án bị hai câu nói thẳng thắn của anh làm cho hơi ngạc nhiên và bối rối.

Ồ, thì ra không phải muốn ở lại nhà cô, mà là muốn cô chuyển đến nhà anh.

Bạc Dật Châu nhìn thấy biểu hiện của cô, im lặng trong giây lát, cúi đầu nhìn đồng hồ, anh cũng biết quyết định cần thời gian: “Cô cứ suy nghĩ kỹ, mười phút có đủ không, tôi đợi cô.”

Hướng Án vừa nghiêm túc suy nghĩ về việc này, lại nghe anh nói mười phút: “Mười phút gì cơ?”

Bạc Dật Châu xắn tay áo bên phải lên, điều chỉnh đồng hồ đeo tay, tay buông xuống: “Nếu mười phút nữa cô cân nhắc xong, chúng ta sẽ chuyển nhà ngay bây giờ.”
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 18



Hướng Án không phải không muốn chuyển đi, nhưng cô không ngờ Bạc Dật Châu lại bảo chuyển ngay bây giờ.

Cô chỉ mất ba giây để quyết định: “Chuyển thôi.”

Lần này đến lượt Bạc Dật Châu có vẻ mặt kỳ lạ. Anh đưa tay chống lên khung cửa, cau mày cười nhẹ: “Không suy nghĩ thêm à?”

Vừa tắm xong chưa kịp dưỡng da, Hướng Án cảm thấy da hơi khô, cô vô thức đưa tay xoa nhẹ lên má, trình bày quan điểm: “Cảm giác cuối cùng sau khi suy nghĩ cũng sẽ là kết quả này, dù không chuyển bây giờ thì sau này cũng phải chuyển.”

Thà không lãng phí thời gian suy nghĩ, chuyển ngay bây giờ còn hơn.

Tuy nhiên, không ngờ rằng — hậu quả của quyết định này là hai người vẫn còn đang chuyển nhà lúc ba giờ sáng.

Do quyết định đột xuất hôm nay, Hướng Án không định mang quá nhiều đồ, nhưng những thứ thường dùng vẫn phải đem theo. Dọn dẹp đông dọn dẹp tây, khi rời khỏi nhà đã gần hai giờ.

Sau đó lại ghé qua biệt thự Tân Hà, sắp xếp sơ qua những thứ Bạc Dật Châu cần dùng, cuối cùng lái xe đến nơi ở mới, đã gần ba giờ.

Ngôi nhà ở Thanh Hà Uyển được trang trí cách đây hai năm, để trống

chưa có người ở, nhưng cứ nửa tháng lại có người đến dọn dẹp. Các vật dụng sinh hoạt thông thường như đồ vệ sinh đều rất đầy đủ.

Vì vậy khi Bạc Dật Châu nói tối nay có thể chuyển đến là thực sự có thể chuyển được.

Hướng Án chỉ xách một vali, mà Bạc Dật Châu luôn giúp cô cầm. Ra khỏi thang máy, cô đi bên cạnh anh đến trước cửa nhà.

Thật lòng mà nói, giờ này đã đến lúc đi ngủ, cô hơi buồn ngủ, Hướng Án đứng bên cạnh Bạc Dật Châu nhìn anh điều chỉnh khóa cửa điện tử, không tập trung lắm.

Khi nhận ra Bạc Dật Châu đang hỏi cô, đã là lần thứ hai anh lên tiếng. “Cô muốn đặt mật khẩu gì?” Anh hỏi.

Hướng Án đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, cố tỉnh táo lại: “Gì cũng được.”

Dù sao cũng không phải nhà của cô.

Sáng mai là cuộc họp thảo luận thứ hai của dự án Duy An, Hướng Án phải đến Bác An để gặp Bạc Dật Châu và một số phó tổng giám đốc.

Bạc Dật Châu: “Tôi đã nói với Lâm Huy rồi, cuộc họp sáng mai sẽ lùi lại một tiếng.”

Mắt Hướng Án lập tức sáng lên, đối với cô, Bạc Dật Châu là khách hàng, mấy phó tổng giám đốc công ty anh nghe tin này chắc cũng phản ứng giống cô, tương đương với đi làm muộn một tiếng, ai cũng vui.

Vẻ mừng rỡ trên mặt cô quá rõ ràng, không hề che giấu. Bạc Dật Châu

liếc nhìn, sau đó giống như lần trước, anh nắm lấy ngón cái tay phải của cô, ghi dấu vân tay trước.

Ngón cái anh ấn lên ngón tay cô, liên tục ấn đầu ngón tay của cô lên khóa vân tay, sau nửa phút thì xong, buông tay cô ra.

Cuối cùng, anh đưa tay vẫy qua màn hình điện tử, đợi màn hình sáng lên, nhấn phím cảm ứng để nhập mật khẩu.

Bạc Dật Châu vừa nhập hai số, Hướng Án đã nhận ra, buột miệng hỏi: “Anh nhập sinh nhật tôi à?”

“Ừm.” Khi làm giấy chứng nhận đã từng thấy chứng minh thư của cô, nên anh nhớ được.

Hướng Án xoa xoa đầu ngón tay vừa được ghi vân tay, ngăn anh lại: “Hay là dùng của anh đi.”

“Dùng sinh nhật anh.” Cô nói.

Dù sao đây là nhà anh, phải lịch sự một chút, dùng của cô là cướp chỗ người khác rồi.

Nhưng không ngờ cô vừa nói xong, Bạc Dật Châu quay sang nhìn cô, rồi hỏi một câu khiến cô thấy ngượng: “Cô nhớ được sinh nhật tôi không?”

Hướng Án suy nghĩ, cô thực sự không biết, đúng là buồn ngủ đến mức mơ màng, cô vô thức cúi đầu mở điện thoại bắt đầu tìm kiếm tiểu sử của anh trên mạng.

Chưa tìm được đã nghe thấy tiếng cười khẽ từ người trước mặt. Hướng Án dừng ngón tay lại, cô đứng thẳng, vén tóc ra sau tai.

“Cứ dùng của cô đi.” Bạc Dật Châu quay đầu lại, nhập hai số cuối cùng, sau đó mở cửa, ra hiệu cho cô đi vào.

Vì sự việc vừa rồi, Hướng Án không dám để anh giúp cầm hành lý nữa, quay người lấy tay phải móc tay cầm vali, tự kéo vali vào nhà.

Nhà ở Thanh Hà Uyển đều là cao tầng, thiết kế hai tầng một căn hộ, nhà của Bạc Dật Châu ở đây cũng giống như ở Bình Hà Công Quán, đều ở tầng cao nhất.

Về riêng tư hay cảnh quan đều rất tốt, tầng hai còn có một sân thượng ngắm cảnh, và diện tích mỗi tầng cũng lớn hơn Bình Hà Công Quán một chút.

Cô đứng ở khu vực tiền sảnh rộng rãi, nhìn quanh nhà, nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau.

“Tôi ở phòng nào?” Cô quay lại hỏi.

Hai tầng, tầng một là phòng ngủ và phòng đọc sách, tầng hai chủ yếu là phòng tập thể dục và phòng chiếu phim, sân thượng bên ngoài có một hồ bơi riêng.

Ngôi nhà này khi trang trí đã định là để anh ở một mình, nên không có nhiều phòng ngủ, tầng một có ba phòng, trong đó hai phòng liền kề nhau, đều có phòng tắm riêng.

Bạc Dật Châu giơ tay chỉ về hai phòng phía bắc: “Cô chọn một trong hai phòng đó.”

Ở đâu cũng được, Hướng Án chọn phòng ngoài cùng: “Phòng phía đông đi.”

Nói xong không nhịn được, cô đưa tay che miệng, ngáp liên tiếp hai cái.

Bạc Dật Châu thấy vậy, tháo đồng hồ đặt lên bàn: “Cô đi tắm trước đi, vali để đó, tôi giúp cô thu xếp.”

Hướng Án vừa ngồi xuống, mở vali trải ra sàn, nghe vậy lại ngáp tiếp.

Hôm nay dậy từ bảy giờ sáng, cô không ngủ trưa, giờ buồn ngủ đến nỗi mắt đổ lệ, cô không suy nghĩ nhiều, nghe theo lời Bạc Dật Châu, nhặt bộ đồ ngủ từ đống quần áo, đứng dậy, nhìn sang phía sau: “Phòng tắm ở đâu vậy?”

“Trong phòng cô có.” Bạc Dật Châu đi tới.

Hướng Án gật đầu, nói cảm ơn, rồi nói tiếp: “Quần áo để trong tủ, những thứ khác để trên bàn hoặc giường trong phòng ngủ, chi tiết nhỏ tôi tự sắp xếp.”

“Ừm.” Bạc Dật Châu cúi người đóng vali của cô lại, đẩy về phía phòng thay đồ.

Hôm trước khi đang giúp dọn dẹp đồ đạc ở nhà Bạc Dật Châu, cô vô tình làm đổ nước ép, bắn lên quần.

Tuy không nhiều, nhưng dính ở đùi, hơi dính, chắc chắn phải tắm lại rồi mới đi ngủ được.

Mất mười phút, tắm rất đơn giản, cô thay xong váy ngủ định ra ngoài, đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn.

Cô thực sự buồn ngủ đến mức đầu óc không tỉnh táo, lúc vào quên mang áo lót, ngay cả qu.ần l.ót cũng không mang.

Mà váy ngủ này là kiểu cô quen mặc ở nhà, dây đai mảnh, lưng hở, vải lụa màu xanh nhạt, không chỉ đẹp mà còn mát mẻ.

Đứng trong phòng tắm giằng co nửa phút, giữa việc gọi Bạc Dật Châu mang quần áo cho cô và cứ thế ra ngoài tự lấy — cô chọn phương án sau.

Nhưng rủi ro chồng chất, cô vừa cầu nguyện xong, từ phòng tắm ra, rồi từ phòng ngủ đến phòng thay đồ, đừng gặp Bạc Dật Châu, vừa mở cửa phòng ngủ đã đụng ngay người đàn ông đang đi từ phòng thay đồ ra.

Bạc Dật Châu cách cô hai bước, vì cả đêm thu dọn hành lý, sắp xếp đồ đạc, cổ áo sơ mi hoàn toàn mở, tay áo bên phải xắn đến khuỷu, tạo cảm giác thoải mái như ở nhà.

Ánh mắt anh rơi lên người cô giây đầu tiên, hơi ngẩn người.

Cô rất trắng, váy ngủ lụa màu xanh nhạt càng làm nổi bật làn da trắng, tóc buộc thấp tùy ý sau đầu, để lộ cổ và vai trắng mịn.

Váy ngủ chỉ đến bắp chân, phần da lộ ra nhiều, khiến Bạc Dật Châu chợt nhận ra, việc anh và Hướng Án chuyển đến sống cùng nhau, thật ra là bắt đầu cuộc sống vợ chồng.

Những tiếp xúc vượt qua khoảng cách xã giao như thế, chỉ có nhiều thêm chứ không ít đi.

Hướng Án liếc nhìn anh, cô nghĩ đến việc mình không mặc gì bên trong bộ váy ngủ này, vì căng thẳng và ngượng ngùng, lúc này cũng không còn buồn ngủ nữa.

Cô nén sự không tự nhiên trong lòng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh để quần áo tôi ở đâu vậy? Tôi quên lấy một thứ.”

Bạc Dật Châu rời mắt, chỉ về phía phòng mình: “Trong phòng thay đồ, phải đi qua phòng ngủ của tôi, ngày mai tôi sẽ liên hệ đội trang trí, xem

có thể thông phòng thay đồ với phòng ngủ của cô không.”

Hướng Án mặc đồ ngủ không có gì bên trong, thực sự quá lộ, không muốn nói nhiều với Bạc Dật Châu, bước về phía phòng thay đồ: “Không cần đâu, đã chuyển vào rồi, trang trí lại quá phiền phức, em vào phòng anh lấy là được.”

Vừa dứt lời, cô đi đến cửa phòng ngủ của Bạc Dật Châu, cảm thấy anh cũng đi theo.

Một tay cô kín đáo đặt lên ngực, hơi quay đầu nhìn anh: “Anh…”

Bạc Dật Châu giải thích: “Phòng thay đồ có nhiều tủ, cô không biết tôi để ở tủ nào.”

Hướng Án “à” một tiếng, lùi lại một bước, ra hiệu anh vào trước, dẫn đường cho cô.

Bạc Dật Châu thấy cử chỉ của cô hơi kỳ lạ, ánh mắt dừng lại trên người cô thêm một giây, sau đó mới nhận ra, cô dường như không mặc áo lót.

Có lẽ hiểu cô muốn lấy gì.

Anh đi qua bên cạnh cô, đi trước cô, dẫn cô về phía phòng thay đồ.

Vào phòng thay đồ, Hướng Án đang định nghe Bạc Dật Châu nói quần áo để ở đâu, thì thấy anh đi đến hai tủ bên trong, mở cửa tủ, trực tiếp lấy ra hai túi đựng màu be nhạt, đưa cho cô.

“…” Đó là túi đựng đồ lót của cô.

Cô cúi đầu nhìn túi anh đưa, lúc này không muốn ngẩng đầu lên.

Chắc chắn anh đã thấy! Đã thấy sao không nói, còn đàng hoàng như thế lấy đồ cho cô, làm sao anh biết trong túi này đựng đồ lót?

Đồ cáo già!!! Cứ giả vờ đi!

Trên đời này chỉ có anh giả vờ đàng hoàng nhất!!

Hướng Án vẫn âm thầm đưa tay che ngực, trong lòng đi.ên cuồng mắng Bạc Dật Châu hai câu.

Sau đó, cô nghe thấy giọng người đàn ông phía trước: “Che không kỹ.” Hướng Án:

Cô giật phắt túi từ tay Bạc Dật Châu, ngẩng đầu lườm anh một cái.

Thấy người thực sự sắp giận, Bạc Dật Châu cười một tiếng, bổ sung: “Không thấy gì cả.”

“Thấy cô cứ đưa tay lên, nên đoán thôi.” Anh hiếm khi giải thích chuyện gì, thậm chí còn đưa tay lấy một chiếc áo choàng rộng từ tủ quần áo,

khoác lên người Hướng Án, giải thích lần nữa, “Thực sự không thấy gì cả.”

Hướng Án đối diện với anh, không biết là ngượng hay giận, vài giây sau cô đưa tay vào áo choàng anh đưa, thắt chặt dây lưng, cầm đồ trong tay, quay người đi ra cửa.

Vì chuyện đêm trước, sáng hôm sau Hướng Án thức dậy thậm chí không muốn gặp Bạc Dật Châu.

Hôm trước ngủ quá muộn, cô dậy lúc chín giờ sáng nhưng vẫn chưa ngủ đủ, cuộc họp đã dời đến mười giờ rưỡi, từ Thanh Hà Uyển đến Bác An rất gần, mười giờ xuất phát vẫn không muộn.

Cô chống tay ngồi dậy trên giường, ngồi bên mép giường xoa xoa huyệt Thái Dương, lấy lại tinh thần, đợi tỉnh táo hơn thì nghe thấy tiếng mở

cửa bên ngoài.

Cô đứng dậy vào phòng tắm, rửa mặt xong, mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Bạc Dật Châu thức sớm hơn cô một chút, anh bưng ly cà phê vừa xay từ nhà bếp ra, hai người nhìn thấy nhau, đều hơi ngẩn người.

Bạc Dật Châu đã thay áo sơ mi và quần tây, còn cô vẫn mặc bộ váy ngủ hôm qua, bên ngoài khoác áo choàng anh đưa cho.

Quần áo đều ở trong phòng thay đồ của Bạc Dật Châu, cô cần phải đi qua đó để thay.

Bạc Dật Châu chỉ về phía sau: “Trong bếp có bữa sáng khách sạn gửi đến.”

Chuyện đêm qua vẫn ám ảnh Hướng Án, cô đáp: “Tôi phải đi thay quần áo trước, rồi mới ăn.”

Bạc Dật Châu gật đầu, anh kéo ghế, ngồi xuống bên bàn ăn.

Hướng Án vừa chọn quần áo thay xong, cửa phòng thay đồ bị gõ hai cái, giọng Bạc Dật Châu: “Thay xong chưa? Tôi cần thay áo sơ mi, vừa bị đổ cà phê.”

Hướng Án cài xong nút áo, đi qua mở cửa.

Cửa mở ra, thấy vài vết cà phê rất nhạt trên áo sơ mi trắng của Bạc Dật Châu, cô tránh sang một bên, để anh vào.

Bạc Dật Châu vào cửa, anh đi về phía hàng tủ bên trái, mở cửa tủ quần áo, chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng mờ gần giống với chiếc đang mặc, áo sơ mi sạch vắt trên cánh tay phải, tay trái bắt đầu cởi nút áo từ cổ xuống.

Cởi đến nút thứ ba thì phát hiện người đã thay xong quần áo vẫn chưa đi, anh quay người nhìn qua, hơi nhướng mày, tỏ vẻ thắc mắc.

Hướng Án khoanh tay đứng trước phòng thay đồ, trong mắt có sự không thoải mái, nhưng rõ ràng không định đi.

“Anh chỉ thay áo sơ mi thôi, đúng không?” Cô hỏi. Bạc Dật Châu: “Ừm.”

Hướng Án ho nhẹ, ánh mắt đối diện với anh, giả vờ bình tĩnh: “Tôi xem nào.”

Mắt Bạc Dật Châu hơi lóe lên, sau đó trở lại bình thường, khóe môi mang nụ cười nhạt và lười biếng, anh không hề tránh né ánh mắt của cô, theo lời cô nói, tay trái từ vị trí ngực, lần lượt cởi nút áo xuống.
 
Giữa Mùa Hạ Có Tuyết - Châu Phủ Tiểu Thập Tam
Chương 19



Hai người nhìn nhau. Bạc Dật Châu nói cởi thì cởi, từ chiếc cúc thứ ba trên ngực xuống đến cúc cuối cùng.

Vạt áo sơ mi hé mở, lờ mờ để lộ đường nét cơ bụng của anh.

Dù là ngôi nhà này hay biệt thự Tân Hà đã đến trước đó, đều có phòng tập thể dục. Bạc Dật Châu chắc hẳn có thói quen rèn luyện thân thể.

Ngay trước khi Bạc Dật Châu cởi hoàn toàn chiếc áo sơ mi, Hướng Án đứng thẳng người và rời mắt khỏi anh.

Cô buông tay khỏi ngực, bước lên hai bước, cầm đồng hồ đeo tay của mình từ mặt kính và đeo vào cổ tay. Hình ảnh vừa thấy vẫn còn vương vấn trong tâm trí: “Tôi ra ngoài đợi anh.”

“Không xem nữa à?” Người đàn ông hỏi từ phía sau.

“…” Hướng Án đưa tay ấn xuống cổ họng mình, không hiểu sao cảm thấy tai nóng bừng. Cô cho rằng phản ứng này là do thân hình Bạc Dật Châu quá đẹp, “Không xem nữa, anh không phải nói hôm qua anh không thấy tôi sao?”

Bạc Dật Châu cười một tiếng đầy ẩn ý.

Sau đó, Hướng Án nghe thấy tiếng sột soạt của vải áo từ phía sau, đoán là anh đang cởi chiếc áo mình đang mặc để thay cái khác.

Hướng Án sững người vài giây, cô vừa gài xong dây đồng hồ, định bước ra ngoài thì nghe thấy Bạc Dật Châu nói với mình.

“Giúp tôi chọn một chiếc cà vạt.”

Hướng Án không biết anh đã mặc xong áo chưa, tay dừng lại rồi mới quay người, cô liếc nhìn anh, bước lên phía trước, bỏ qua những chiếc cúc áo sơ mi chưa cài kín của anh, rồi chuyển hướng nhìn, tự nhiên liếc mắt qua kệ bên cạnh anh.

“Chọn thế nào?” Cô không biết.

Bạc Dật Châu dựa vào tủ quần áo, vẫn đang cài cúc từ từ, cằm khẽ chỉ vào kệ: “Đều được cả, chọn cái nào cô thấy đẹp.”

Hướng Án nhìn thẳng, không nhìn anh, mắt nhìn từ trên xuống dưới, lại lướt qua kệ một lần nữa, rồi lôi ra từ góc dưới bên phải một chiếc cà vạt kẻ caro màu đỏ sẫm — cái mà cô cho là xấu nhất.

“Cái này đi.” Cô vẫy vẫy cổ tay, nói với người đàn ông ở phía sau. “…”

Chiếc cà vạt cô chọn thực sự quá xấu.

Bạc Dật Châu đứng thẳng người, lấy chiếc cà vạt từ tay cô: “Đây là cái mẹ tôi mua cho ba tôi.”

“Vậy tại sao lại ở chỗ anh?” Hướng Án quay lại.

Bạc Dật Châu mang nụ cười nhạt trên mặt, trông có vẻ rất dịu dàng: “Vì ba tôi thấy nó xấu.”

Hướng Án cong môi cười, tâm trạng rất tốt, giơ tay vỗ vỗ ngực anh: “Vậy thì vừa hay anh đeo.”

Nói xong cô định quay người đi, nhưng nhận ra đường từ tủ quần áo ra ngoài đã bị Bạc Dật Châu chặn lại, cô ngước mắt nhìn anh.

Bạc Dật Châu nhìn vào mắt cô một giây, tay trái lướt qua sát người cô, anh lấy thêm một chiếc cà vạt khác từ tủ kính phía sau cô, vòng tay trái ra, hỏi: “Biết thắt không?”

Hướng Án nghi ngờ vì mình vừa muốn xem anh cởi áo nên anh đang trả thù.

“Không biết.” Cô nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt trong tay anh, giọng cứng nhắc, “Mà thường thì tôi giúp người khác thắt cà vạt, dễ làm họ bị siết cổ ch.ết.”

Bạc Dật Châu không nhịn được, vai khẽ rung, cười một tiếng, nhưng không từ bỏ ý định ban đầu, anh đưa cà vạt vào tay cô: “Giúp tôi thắt một chút.”

“Anh không biết tự thắt à?” Hướng Án nhíu mày.

Bạc Dật Châu gật đầu một cách tùy ý: “Muốn xem cô sẽ làm thế nào để siết cổ người ta.”

“…”

Hướng Án giơ tay quấn cà vạt quanh cổ anh, giữ khoảng cách xã giao bình thường, dùng cà vạt buộc một nút khăn quàng đỏ đơn giản.

Cô thấy Bạc Dật Châu rũ mắt, ánh mắt rơi xuống nút thắt cô buộc một chút, cô biết mình thắt không tốt, nhưng cũng không sửa.

Tay phải cô đẩy nút thắt lên trên, thắt chặt, rồi buông tay lùi lại: “Được chứ?”

Bạc Dật Châu liếc nhìn gương bên cạnh, hai đầu cà vạt một cao một thấp, nếu đánh giá 100 điểm thì trừ cô 50 điểm, thật là khó cho cô.

Anh giơ tay, không thắt lại mà chỉnh theo nút thắt cô đã buộc: “Đi ăn thôi, lát nữa cùng đi.”

Hướng Án vui vẻ rời đi, cô liếc nhìn anh lần cuối, rồi đi vòng qua bên cạnh anh, ra khỏi phòng quần áo.

Nửa giờ sau, hai người xuất phát đi đến công ty.

Bạc Dật Châu ở không xa công ty, buổi sáng thường tự lái xe, chỉ mất vài phút. Khi gần đến ngã tư trước Bác An, Hướng Án nhắc anh.

“Đến đằng trước thả tôi xuống, chúng ta vào riêng.”

Đèn đỏ vừa bật, Bạc Dật Châu tì khuỷu tay trái lên khung cửa sổ, anh ngước mắt, nhìn cô qua gương chiếu hậu trong xe, ừm một tiếng.

Hai phút sau, anh thả cô xuống ở lề đường, rồi lái xe tiếp tục đến Bác An.

Hướng Án đi được vài bước, khi đến dưới tòa nhà Bác An, gặp Bạc Thiệu Thanh.

Bạc Thiệu Thanh vẫn còn đi học, năm nay là sinh viên năm 4. Gia đình có ý định đào tạo cậu, để cậu vào Bác An rèn luyện sớm.

Dự án an ninh gồm ba hạng mục nhỏ, cậu phụ trách thúc đẩy một trong số đó. Cuộc họp sáng nay cũng có cậu tham dự.

Bạc Thiệu Thanh nhìn cô nghi hoặc: “Sao chị không cùng đi với anh tôi?”

Cậu vừa gặp Bạc Dật Châu ở bãi đậu xe dưới nhà.

Hướng Án cùng Bạc Thiệu Thanh sánh vai đi vào, cân nhắc nên đi thang máy thường hay thang máy riêng của Bạc Dật Châu.

Không phải giờ cao điểm đi làm, người ở khu vực thang máy thường không đông, sau nửa giây quyết định, vẫn đi thang máy thường: “Tôi đã bàn với anh cậu, bên ngoài chúng tôi giấu việc kết hôn.”

Bạc Thiệu Thanh vừa mới 21 tuổi, trẻ hơn Bạc Dật Châu gần 10 tuổi,

thừa hưởng cả IQ và EQ cao của dòng họ Bạc, nhưng vì còn trẻ nên rất hoạt bát, khác với Bạc Dật Châu.

Cậu “hả?” một tiếng, đi theo Hướng Án về phía khu vực thang máy, không hiểu: “Tại sao lại giấu việc kết hôn?”

Hướng Án không giải thích nhiều: “Dự án hợp tác chéo nhau quá nhiều, không tiện.”

Hai người đi lên tầng trên, còn hơn mười phút nữa mới bắt đầu cuộc họp, Bạc Thiệu Thanh và Hướng Án đi thẳng đến phòng họp.

Trợ lý của Hướng Án nhận được tin nhắn, đến sớm hai mươi phút, bây giờ đang đợi ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài phòng họp. Thấy Hướng Án đến, cô ấy đứng dậy khỏi ghế sofa, đi qua và đưa máy tính cùng tài liệu mà Hướng Án yêu cầu.

Ngô Tiêu hơi cúi đầu: “Các điều khoản hỗ trợ của dự án Duy An cũng đã được ký xong, Hướng Chi trực tiếp kết nối với Bác An, sở hữu toàn bộ quyền kinh doanh và quyền đại diện.”

Báo cáo xong điểm này, cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thương Duyên, tổng giám đốc Thương sáng nay lại gọi điện, nói rằng vì Hướng Chi đơn phương chấm dứt hợp tác với nhà họ Thương, vi phạm một điều khoản trong hợp đồng ban đầu, ông ta muốn kiện cô.”

Hướng Án lướt qua tài liệu trong tay: “Không cần quan tâm đến anh ta, sau này anh ta gọi điện thì từ chối tất cả. Nói với anh ta nếu muốn kiện thì liên hệ trực tiếp với phòng pháp chế của Hướng Chi, còn không thì đừng ba hoa.”

Mơ tưởng đe dọa cô, bắt cô nhượng lại lợi nhuận, không thể nào. Tưởng ai cũng như ông ta, là trẻ con ba tuổi.

Ngô Tiêu đáp lời, sau đó hỏi liệu nội dung cần trao đổi trong cuộc họp sắp tới có cần cô xem qua không.

Hướng Án nói cần, vì vậy Ngô Tiêu lấy máy tính, đi trước vào phòng họp để chuẩn bị.

Bạc Thiệu Thanh mới vào công ty ba tháng, có năng lực nhưng thiếu kinh nghiệm. Vừa rồi khi Hướng Án nói chuyện với Ngô Tiêu, cậu đứng bên cạnh lắng nghe, muốn học hỏi.

Lúc này, tính tò mò nổi lên, cậu nhìn Hướng Án, cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được: “Chị dâu, bây giờ chị thích vị hôn phu cũ kia nhiều hơn hay thích anh tôi nhiều hơn?”

Trong góc nhìn của những người khác, thậm chí một tháng trước Hướng Án vẫn là vị hôn thê của Thương Duyên, không có mối liên hệ gì với

Bạc Dật Châu.

Hướng Án không có tình cảm gì với Thương Duyên, còn với Bạc Dật Châu… cũng không có tình cảm gì.

Nhưng Bạc Thiệu Thanh hỏi vậy, cô không thể trả lời như thế được. “Thích anh cậu.” Cô đáp.

Bạc Thiệu Thanh đối diện với khu vực thang máy, nhìn thấy người từ hành lang đi vòng qua phía sau Hướng Án, miệng vẫn tò mò: “Thật không?”

Hướng Án: “Ừm.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ anh tôi sẽ kết hôn cả. Anh ấy có ngầm gọi chị là vợ không?” Bạc Thiệu Thanh không thể tưởng tượng ra cảnh đó, nhưng không dám hỏi Bạc Dật Châu.

Hướng Án gõ ngón tay lên tập tài liệu, lật sang trang khác, để xua tan sự tò mò của Bạc Thiệu Thanh và kết thúc chủ đề nhanh chóng, cô phóng đại một chút: “Có gọi, đôi khi còn gọi là người yêu.”

“Anh.” Bạc Thiệu Thanh nhìn người đến từ phía sau, đứng thẳng người và gọi.

?

Tim Hướng Án đập mạnh, tai động đậy, một lát sau, cô chậm rãi đứng thẳng dậy từ ghế sofa, vẻ mặt bình tĩnh, theo hướng của Bạc Thiệu Thanh nhìn qua.

Bạc Dật Châu ở phía sau, từ chỗ cách anh một đoạn, có vài lãnh đạo cấp cao đi tới, lần lượt chào hỏi Bạc Dật Châu, rồi đi về phía phòng họp.

Khi người cuối cùng đi xa, Bạc Thiệu Thanh liếc thấy cổ áo của Bạc Dật Châu, nhắc nhở: “Anh, cà vạt của anh bị lệch rồi.”

Hướng Án vô thức ngước mắt nhìn Bạc Dật Châu, thấy anh nhìn mình một cái.

Sau đó anh chuyển ánh mắt đi, trả lời Bạc Thiệu Thanh: “Anh biết.”

Hướng Án giơ tay vuốt tai, tưởng chủ đề đã kết thúc, nhưng lại nghe Bạc Dật Châu nói: “Chị dâu em thắt đấy.”

Hướng Án: …

Bạc Thiệu Thanh “ồ” một tiếng, nhún vai cười: “Em cứ nói mà.”

Hướng Án không nghe nổi nữa, đóng tập tài liệu lại, giả vờ nhìn đồng hồ: “Phải vào họp rồi.”

Bạc Thiệu Thanh cũng nhìn đồng hồ: “Đúng vậy, nên vào thôi, chỉ còn mười phút nữa.”

“Ừm.” Bạc Dật Châu cuối cùng cũng nhìn Hướng Án, rồi quay người đi về phía phòng họp trước.

Bạc Thiệu Thanh đi ngay sau đó, tiếp đến mới là Hướng Án.

Hướng Án kẹp tập tài liệu dưới cánh tay, tay trái mở điện thoại, suy nghĩ hai giây, vẫn nhắn tin: [Tại sao lại nói là do tôi thắt?]

Bạc Dật Châu: [Không phải cô thắt sao?]

Hướng Án: [Đúng là vậy.]

Hướng Án: [Nhưng ý tôi là anh đừng nói ra.]

Hướng Án: [Như vậy làm lộ kỹ thuật của tôi quá kém.] Bạc Dật Châu: [Ừm.]

Ừm? Ừm là ý gì, Hướng Án lật điện thoại lên nhìn vài lần, màn hình lại hiện lên tin nhắn.

Bạc Dật Châu: [Lần sau có cơ hội tập lại.]

Thấy sắp đến phòng họp, Hướng Án vội vàng gửi thêm: [Lúc nãy tôi nói chuyện với Bạc Thiệu Thanh, anh có nghe thấy không?]

Bạc Dật Châu: [Nói gì?]

Hướng Án nhớ lại, khi cô nói những câu đó, Bạc Dật Châu có lẽ chưa đến.

Hướng Án: [Không có gì.]

Hướng Án ngẩng đầu, nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, vai rộng eo thon, làm cô nhớ đến cảnh sáng nay khi thấy Bạc Dật Châu thay quần áo trong phòng.

Cô khẽ ho một tiếng, ánh mắt cụp xuống, trong hộp thoại lại có tin nhắn mới.

Bạc Dật Châu: [Cô nói câu nào?]

Bạc Dật Châu: [Vợ hay người yêu?] “…”

Hướng Án: [Không phải anh đã nghe thấy rồi sao?] Bạc Dật Châu: [Ừm, nên tôi hỏi cô là câu nào.] Hướng Án: [Cả hai câu.]

Bạc Dật Châu: [Vậy tôi đã nghe thấy cả hai câu.] “…” Vậy thì giả vờ gì chứ, còn hỏi cô nói gì.

Cô ấn mạnh hai ngón tay lên màn hình: [Ồ.]

Bạc Thiệu Thanh đi bên cạnh nói vài câu mà không ai để ý, cậu quay đầu nhìn hai người, liếc qua liếc lại, phát hiện cả hai rõ ràng đang nhắn tin cho nhau.

Đã đi gần đến phòng họp, còn yên tĩnh hơn bên ngoài.

Cậu hạ giọng ghé sát: “Hai người đừng tình tứ như vậy được không, đi đường thôi mà vẫn phải lén lút nhắn tin.”
 
Back
Top Bottom