Tâm Linh Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | GreatInn |

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396774237-256-k871710.jpg

Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Tác giả: Jennifight
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Một vị vương tử chưa từng biết đến chiến tranh.

Một kẻ thường dân đã đi qua ngàn kiếp nhớ.

Giữa cung vàng, giữa tro tàn, giữa trăm kiếp luân hồi - họ vẫn tìm thấy nhau.

Nhưng nếu phải phá luật trời... thì có còn giữ được nhau?

Tag gợi ý: #fanfic #thai #bl #xuyên_kiếp #ngược #greatinn #giữa_lụa_vàng_là_người_mặc_vải_thô Tags: greatinn​
#fanfic#thai#bl#xuyên_kiếp#ngược#greatinn#giữa_lụa_vàng_là_người_mặc_vải_thô
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 1 - Bức Tranh Trong Mộng


Nắng sớm Ayutthaya nhẹ phủ trên lớp mái ngói đỏ sậm của hoàng cung.

Trời đầu hạ ấm áp, không oi bức, không mưa phùn.

Mùi hương từ hoa ngọc lan trong sân tỏa vào phòng ngủ của vương tử Inn - người con thứ của quốc vương, nhưng lại được cưng chiều hơn bất kỳ ai.Căn phòng được dát vàng, rèm lụa mềm rũ xuống như làn sương.

Inn nằm yên trên chiếc giường khảm xà cừ, mắt khép hờ, hàng mi dài đổ bóng xuống gò má.

Mồ hôi thấm nhẹ trên trán cậu, bàn tay mảnh khảnh siết chặt lấy chiếc gối lụa.

Cậu đang mơ.Trong giấc mộng ấy, cậu không ở cung điện.

Cậu đứng giữa một cánh đồng hoang, nơi chỉ có gió và mùi đất.

Một chàng trai mặc áo vải thô, tóc buộc hờ bằng sợi dây gai, quay lưng về phía cậu.

Trên vai người ấy là một vết chém đã khô máu, in như dấu của quá khứ không thể rửa trôi.

Inn gọi với theo, nhưng người ấy không quay đầu lại.

Chỉ để lại một câu: "Lần này... hãy sống, đừng nhớ."

Inn choàng tỉnh, mồ hôi ướt lưng.

Đám cung nữ vội vã chạy tới, một người đưa khăn, một người quạt, một người mang trà gừng.

Nhưng cậu chỉ xua tay, ánh mắt vẫn lạc vào khoảng không."

Lại là giấc mơ ấy..."

- cậu lẩm bẩm, rồi áp tay lên ngực.

Trái tim đập chậm rãi, nhưng mỗi nhịp lại ngân lên một dư vang kỳ lạ.

Không phải đau đớn, nhưng không phải bình yên.---Năm đó, lũ về sớm.

Nước tràn từ các nhánh sông nhỏ về các làng ngoài thành.

Một nhóm người được cử ra để kiểm tra hệ thống đê bao - trong đó có vương tử Inn, nhân dịp đi "thăm dân tình".

Nhưng thực chất chỉ là để cậu thoát khỏi những buổi học cung quy và các cuộc tuyển phi phiền nhiễu.Cậu mặc thường phục, cưỡi voi đi cùng đoàn tùy tùng.

Nhưng giữa đường, trận mưa lớn đổ xuống, tách cậu khỏi đoàn người.

Con voi hoảng loạn, chạy bừa vào rừng, khiến Inn bị rơi xuống đất.

Đầu choáng váng, tay trầy xước, cậu ngồi dậy giữa cơn mưa, không biết đâu là đường về.Cũng lúc ấy, một giọng nói trầm khàn vang lên phía sau:"Không sao chứ?"

Inn quay lại.

Một người con trai đang đứng dưới mái tranh nhỏ, tay cầm cuốc, lưng áo ướt đẫm.

Áo vải thô, chân đi đất, nhưng ánh mắt thì không hề tầm thường.Great - cái tên mà dân làng gọi anh, là người nổi tiếng trong vùng vì vừa giỏi chữa bệnh, vừa biết sửa đê, lại hay giúp người.

Anh sống một mình ngoài rìa làng, tránh xa sự ồn ào."

Cậu là... từ trong thành đến à?"

- Great nhíu mày, nhìn kiểu cách ăn mặc đã lấm bùn nhưng vẫn lộ vẻ sang quý.Inn không đáp.

Cậu nhìn người trước mặt, lòng bỗng khựng lại.

Mái tóc đen nhánh, vết sẹo mờ bên bả vai - rất giống với người trong mộng."

Ngươi tên gì?"

- Inn hỏi, mắt vẫn chưa rời khuôn mặt đối phương."

Gọi tôi là Great."

"Ta là..."

"Không cần nói.

Nhìn là biết người không thuộc về nơi này."

Inn khựng người.

Không phải vì câu nói, mà vì giọng nói ấy - cậu từng nghe qua.

Trong mộng.

Trong từng lời thì thầm khi ngủ.Cơn mưa ngớt dần.

Great đưa cho Inn một bộ đồ khô, là áo vải đơn giản, rồi chỉ vào căn nhà lợp lá: "Nếu cậu không biết đường về, cứ ở tạm đây một đêm.

Sáng mai tôi dẫn cậu ra đường lớn."

Inn nhìn bộ quần áo, rồi nhìn căn nhà.

Trái với cung điện xa hoa, nơi này có mùi gỗ, mùi đất, và tiếng gió thực.

Cậu gật đầu nhẹ, rồi theo bước Great.---Đêm đó, gió rít nhẹ qua mái lá.

Inn nằm trên chiếc chiếu mỏng, không chăn không màn, nhưng lần đầu thấy yên lòng.

Ánh trăng rọi qua khe cửa, đổ lên người Great đang ngồi chẻ tre làm rổ."

Ngươi không hỏi ta là ai thật sao?"

- Inn lên tiếng."

Tôi thấy đôi mắt của cậu.

Không cần hỏi."

"Thấy gì?"

"Thấy một kẻ đã mất gì đó... mà chưa nhớ ra."

Inn im lặng.

Một lúc sau, cậu khẽ cười: "Ngươi nói giống như...

đã từng gặp ta."

"Có lẽ."

Gió mang theo mùi trầm đốt từ xa.

Inn dần chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này không có ác mộng.

Chỉ thấy một cánh đồng vàng, và hai người đàn ông nằm cạnh nhau, tay nắm tay - như một khúc ca chưa từng được hát trọn.---Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Great đã dắt Inn ra đường lớn - nơi đoàn tìm kiếm của hoàng cung đang hú gọi tên cậu.

Trước khi rời đi, Inn quay lại nhìn Great:"Ta sẽ quay lại."

Great nhếch môi cười, nửa tin nửa ngờ: "Nếu cậu còn nhớ đường."

"Không phải đường về làng.

Là đường về ngươi."

Câu nói đó khiến gió cũng khựng lại một nhịp.

Còn Great - anh nhìn Inn rời đi, tay nắm chặt dải dây buộc tóc rơi lại trong nhà đêm qua.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 2 - Gương Mặt Không Quên


Trở về cung, Inn ngồi trước gương đồng, chải tóc mà không để ý lược đã mắc lại nhiều lần.

Cung nữ đứng bên cứ lo lắng cúi đầu, sợ làm phật ý vương tử.

Nhưng Inn chẳng nói lời nào, chỉ nhìn mãi vào hình bóng phản chiếu – không phải mình, mà là… một người khác.

Người đó mặc vải thô, mỉm cười giữa nắng chiều, đứng bên bờ sông, hỏi: “Cậu là ai mà lạc đến nơi này?”

Giọng nói ấy vẫn vang mãi trong tâm trí.

Đôi mắt ấy – vừa xa lạ, vừa thân thuộc đến mức khiến Inn nhức nhối.

---

Cậu bắt đầu mơ thấy Great thường xuyên hơn.

Không còn là những giấc mộng mơ hồ, mà là những hình ảnh rõ ràng:

Cả hai ngồi bên gốc cây đa già, Great nắm tay cậu, nói rằng: "Nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm lại ngươi."

Rồi tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng gươm đao, máu, và tiếng thét cuối cùng gọi tên cậu trong tuyệt vọng.

Cậu giật mình thức giấc, thở dốc.

Hôm đó, trời không mưa nhưng sương phủ đầy hiên điện.

---

Inn xin phép vua cha cho mình được quay lại khu vực ngoại thành – lấy cớ muốn “tìm hiểu tình hình lũ lụt”.

Nhà vua mỉm cười đồng ý, cứ tưởng con trai đã biết nghĩ cho dân.

Thực ra, trong tim Inn chỉ có một điều: quay lại tìm Great.

Người con trai ấy không chỉ là ai đó từng cứu cậu, mà là một mảnh ghép…

Inn không thể gọi tên.

Là người trong mộng, hay là người trong lòng từ lâu?

---

Great đang vá lại mái nhà thì thấy Inn bước qua cánh cổng tre.

Chưa kịp hỏi gì, Inn đã nói thẳng:

“Ngươi… từng mơ thấy ta chưa?”

Great ngẩn người.

Tay cầm búa dừng lại giữa không trung.

Inn tiến lại gần, ánh mắt chạm thẳng vào mắt người kia: “Ta mơ thấy ngươi.

Nhiều lần.

Mỗi đêm.

Cùng một giấc mơ.

Ngươi nói sẽ tìm lại ta.”

Great khẽ lùi một bước.

Rồi im lặng một lúc lâu mới đáp:

“Tôi cũng mơ thấy cậu.

Từ nhiều năm trước.”

Im lặng.

Chỉ có tiếng chim đập cánh bay khỏi mái nhà.

---

Tối đó, họ ngồi bên bếp củi.

Great kể:

“Từ nhỏ tôi hay thấy giấc mơ về một người trong cung, mặc lụa vàng.

Người ấy khóc rất nhiều.

Mỗi lần tỉnh dậy, ngực tôi đau như ai đâm.”

Inn cúi đầu.

“Ta cũng thấy ngươi chết.

Mỗi kiếp đều chết.”

“Cậu có tin… chuyện luân hồi không?”

Inn ngước mắt lên.

Trong đôi mắt ấy là một tầng nước long lanh: “Nếu không, thì tại sao khi ta nhìn ngươi, tim ta lại đau đến thế này?”

Great không đáp.

Anh đưa tay lấy chiếc đèn dầu, thắp sáng lên.

Lửa nhảy múa trong mắt họ – hai người ở hai thế giới, nhưng ánh nhìn thì vẫn đan nhau như số mệnh.

---

Những ngày sau đó, Inn viện cớ ở lại vùng quê dài hơn.

Cậu sống tạm trong làng, mỗi ngày cùng Great sửa lại bờ đê, mang thuốc cho người già, dạy chữ cho trẻ nhỏ.

Dân làng quý Inn – gọi cậu là “chàng trai mang mùi thơm của cung điện nhưng tay thì không sợ bùn”.

Còn Great thì ngày nào cũng lén nhìn Inn lúc cậu ngủ gục bên gốc tre, trong lòng không hiểu vì sao lại dịu dàng đến thế.

---

Một đêm trăng mờ, Inn ngồi trên mái nhà, nhìn xuống ruộng nước lấp loáng ánh trăng.

Great trèo lên sau cậu, mang theo hai bát nước mát.

“Ngươi nghĩ… nếu chúng ta đúng là người yêu nhau trong kiếp trước… thì kiếp này ta sẽ ra sao?”

“Có lẽ,” – Great cười nhạt – “ta lại chết một lần nữa.”

“Không.

Ta không cho phép.” – Inn nghiêng đầu nhìn anh.

“Ta sẽ phá cái vòng lặp đó.”

Great nhíu mày: “Ngươi không nhớ được, nhưng ta nhớ.

Mỗi kiếp, ta đều yêu ngươi.

Và mỗi kiếp, ngươi đều quên ta.

Cứ mỗi lần gặp lại, là bắt đầu của kết thúc.”

Inn siết chặt bát nước.

Một giọt rơi xuống mái ngói: “Lần này, ta sẽ không quên.

Ta thề.”

Gió bỗng thổi mạnh.

Trăng tròn mờ đi trong mây.

Great nhìn Inn rất lâu, rồi khẽ gật đầu.

Nhưng ánh mắt anh lại buồn hơn bao giờ hết.

---

Sáng hôm sau, khi Inn thức dậy, thấy cửa nhà đã mở.

Trên bàn là một mảnh giấy ngắn với vài dòng chữ nắn nót:

> “Ta đi tìm người có thể giúp.

Đừng đi đâu.

– Great.”

Inn siết mảnh giấy trong tay.

Tim cậu đập mạnh – không biết vì lo sợ, hay vì linh cảm rằng… lần này sẽ là một bước ngoặt không thể quay đầu.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 3 - Tiếng Gọi Từ Lòng Đất


Great đi ba ngày.

Ba đêm.

Không một tin tức.Inn ở lại căn nhà nhỏ bên rìa làng, đếm từng buổi sớm có tiếng gà gáy, từng hoàng hôn đỏ lựng rọi trên những ngọn tre.

Lần đầu tiên trong đời, một vương tử sống như thường dân.

Không giường khảm, không mâm ngọc, không người hầu – chỉ có chiếc chiếu mỏng và một chiếc áo vải thô mà Great để lại.Và một nỗi nhớ.

Lặng lẽ, nhưng dằng dặc.Mỗi đêm, Inn lại thấy Great trong mộng – nhưng không phải là Great của hiện tại.

Là một chiến binh.

Một tướng quân.

Một thầy thuốc.

Một người đi rừng.

Mỗi kiếp, mỗi thân phận, nhưng luôn là cùng một ánh mắt.Ánh mắt chỉ nhìn cậu.---Ngày thứ tư, Great trở về.Mặt anh sạm nắng, áo dính đầy bùn.

Nhưng khi thấy Inn đứng chờ ở ngạch cửa, Great bỗng nở một nụ cười rất hiền.“Tôi tìm được rồi.”

“Gì?” – Inn tiến lại gần.“Người biết cách phá luân hồi.

Một bà pháp sư ở làng bên núi Thái Lang.”

Inn chưa kịp nói gì thì Great đã đưa tay vén tóc cậu ra sau tai – một hành động quen thuộc đến mức cả hai đều khựng lại.

Hệt như ai đó từng làm thế hàng trăm lần, hàng trăm kiếp.“Cậu… có một dấu nhỏ ở tai trái.” – Great khẽ nói.

“Kiếp nào cậu cũng có.”

Inn ngẩn người.“Ở kiếp trước,” – Great tiếp tục – “Cậu là hoàng tử được nuôi lớn để cưới công chúa nước láng giềng.

Nhưng cậu yêu lính hầu thân tín của mình.

Người đó... là tôi.

Chúng ta bị phát hiện.

Cậu bị buộc phải chọn ngai vàng hoặc ta.”

Inn nghe mà tim nghẹn lại.

Cậu không thể nhớ rõ, nhưng từng câu Great nói như rót vào lòng một tầng âm thanh cũ kỹ, chậm rãi thức dậy.“Ta chọn gì?” – Inn hỏi.“Cậu chọn ta.

Và bị xử tử.

Còn tôi… sống để nhớ.”

Câu cuối nhẹ tênh, nhưng rơi xuống như tảng đá.Inn chợt thấy lòng lạnh ngắt.

Bao nhiêu điều chưa từng biết, chưa từng nhớ, bỗng hóa thành dòng nước ngầm, trào ra khỏi lồng ngực.“Lần này,” – cậu nói khẽ, “ta sẽ không để cả hai chết nữa.”

Great gật đầu.

Trong ánh hoàng hôn, dáng họ đổ dài lên mặt đất như hai chiếc bóng từ cổ tích lạc về.---Cả hai cùng lên đường đến núi Thái Lang hôm sau.

Trên lưng ngựa mượn của dân làng, họ vượt qua đồng ruộng, rừng tre, bãi sình lầy.

Great nói rất ít, còn Inn thì chỉ ngắm người đi bên cạnh, thỉnh thoảng chạm nhẹ ngón tay vào mu bàn tay Great như để nhắc rằng: “Ngươi đang ở đây.”

Tối đó, họ dừng lại nghỉ ở một am nhỏ bên núi.

Lửa cháy lách tách, Great xé bánh gạo đưa cho Inn.“Ngươi nghĩ bà pháp sư kia sẽ giúp?” – Inn hỏi.“Nếu không, ta sẽ đi tìm tiếp.

Dù mất thêm mười kiếp.”

Inn cười, một nụ cười rất nhẹ: “Vậy ta nguyện ở lại để ngươi tìm.”

Great ngước nhìn cậu.

Không nói gì.

Chỉ lặng lẽ đặt bàn tay lên ngực Inn – nơi trái tim đang đập.“Kiếp này,” – anh nói, “có thể là lần cuối.”

---Sáng hôm sau, họ đến một ngôi miếu nhỏ nằm lọt thỏm giữa rừng.

Cây leo phủ đầy mái, khói nhang nghi ngút.

Một bà lão ngồi trước thềm, tóc trắng, mắt mù, nhưng miệng cười như biết hết mọi chuyện.“Chúng bay đến rồi.” – bà nói không cần nhìn.

“Lại là hai đứa lẩn quẩn trong luân hồi.”

Inn và Great khựng lại.“Ngươi… biết bọn ta?” – Inn hỏi.Bà cụ gật: “Từ kiếp thứ ba.

Ta từng là người đứng nhìn các ngươi chết tay trong tay dưới chân thành.”

Gió thổi mạnh qua rừng, tiếng chim rít lên từng hồi dài.“Ta đã đợi ngày các ngươi đủ can đảm phá bỏ vòng lặp.

Nhưng cái giá... không rẻ.”

Inn siết chặt tay Great.“Là gì?”

“Là quên nhau.”

---Great lặng thinh.

Inn cúi đầu.

Quên nhau.

Tức là chấm dứt mọi khổ đau.

Nhưng cũng là mất tất cả.“Chỉ cần một người chịu quên, lời nguyền sẽ tan.

Người còn lại sẽ sống, mang phần ký ức cả hai.”

Inn mở miệng: “Vậy ta—”“Không.” – Great cắt lời.Anh nhìn bà pháp sư, ánh mắt không run.“Hãy cho chúng tôi thời gian.

Chúng tôi chưa sẵn sàng.”

Bà lão cười buồn: “Luân hồi không đợi ai.

Nhưng trái tim có thể.”

---Rời miếu, hai người không nói gì.

Chỉ cùng đi dưới rừng trúc, ánh nắng lọt qua từng kẽ lá, in xuống mặt đất những hình thù như lời nguyền rối rắm.Trong lòng mỗi người, đã có câu trả lời.

Nhưng chưa ai muốn nói ra trước.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 4 - Lụa Vàng Và Vải Thô


Trở lại làng sau chuyến đi núi, Inn và Great sống lặng lẽ bên nhau như hai người thường.

Họ không nhắc đến lời bà pháp sư, không nói về luân hồi, cũng không nhắc lại câu “quên nhau” như một nhát dao treo giữa ngực.Cứ như thể, nếu không gọi tên, số phận sẽ quên mất họ.---Sáng sớm, Great gánh nước từ giếng về, vừa vào tới sân đã thấy Inn lom khom vun đất quanh luống rau sau nhà.Cậu mặc áo vải thô của Great, ống tay xắn cao, tóc buộc lỏng lẻo bằng sợi dây gai.“Coi kìa, đất dính đầy tay.” – Great phì cười, đặt thùng nước xuống.

“Cậu không quen việc này.”

“Cũng đâu đến nỗi.” – Inn ngẩng lên, nhoẻn miệng.

“Ta không vô dụng như ngươi nghĩ.”

Great không đáp, chỉ bước lại gần, lấy tay nhẹ phủi vệt đất dính trên má Inn.

Khoảnh khắc ấy kéo dài hơn một nhịp thở – khi mắt họ chạm nhau trong khoảng cách rất gần.“Đừng nhìn ta kiểu đó.” – Inn thì thầm, mắt không dời khỏi Great.“Kiểu gì?”

“Như thể… ta sắp biến mất.”

Great siết nhẹ bàn tay.

Nhưng vẫn không nói gì.---Ngày qua ngày, họ sống như một đôi vợ chồng nghèo – sáng dậy sớm làm ruộng, trưa nấu cơm, chiều ra sông tắm, tối về nằm nghe dế kêu và nói chuyện dưới ánh đèn dầu.Inn kể chuyện trong cung – về chiếc gối lụa thêu rồng, món ăn mạ vàng và mùi trầm hương đốt mỗi tối.

Great kể chuyện làng – về con bò lười không chịu cày, đứa bé thích nghịch bùn, và người bà hay làm bánh dừa nhưng giấu bớt đường.“Ta từng nghĩ sống trong cung là nhất.” – Inn nói một hôm, lúc đang gấp chăn.

“Nhưng giờ… ta lại thấy bình yên nhất là khi nghe ngươi nấu cháo ngoài bếp.”

Great quay đầu lại, ánh mắt như hồ thu yên ả: “Vì giờ cậu không ở một mình.”

---Hôm đó trời mưa.

Mưa rả rích từ chiều tới tối.Inn và Great ngồi trong nhà, uống trà nóng.

Bên ngoài, nước từ mái rơi xuống thành dòng.“Mỗi lần mưa,” – Inn nói, “ta lại thấy một giấc mơ lạ.”

“Lại là kiếp trước?”

Inn gật.“Ta ngồi giữa chiến trường.

Mưa như trút.

Ngươi nằm cạnh ta, máu từ vai chảy xuống áo trắng.

Nhưng ngươi vẫn nắm tay ta, cười, nói rằng: ‘Dù trời có sập, ta vẫn chọn ở lại.’”Great lặng thinh.Inn ngước nhìn: “Có thật không?

Có kiếp nào… ngươi chết vì ta không?”

“Không chỉ một.” – Great đáp nhỏ.

“Có kiếp, ta bị chém giữa chợ vì dám hôn cậu.

Có kiếp, ta chết trong lao ngục sau khi cậu bị ép cưới người khác.

Có kiếp… cậu là tu sĩ, ta là kẻ tội đồ.”

Inn rùng mình.“Còn kiếp này thì sao?” – cậu hỏi.Great quay sang, cầm lấy tay Inn, siết nhẹ: “Kiếp này, ta chỉ muốn sống đủ lâu để thấy cậu cười.”

---Tối đó, khi ánh đèn dầu gần tắt, Great khẽ kéo Inn vào lòng.Không vội vàng, không đam mê mãnh liệt.

Chỉ là một cái ôm – ấm, đầy đủ, và dịu dàng đến lạ.Inn vùi mặt vào vai Great, thì thầm:“Nếu phải quên… ta không muốn là người quên.”

“Cậu sẽ không phải quên.” – Great thì thầm lại.

“Ta sẽ chọn.”

Inn bật dậy, trừng mắt nhìn anh: “Không.

Ngươi không được làm vậy.”

“Nhưng nếu cậu quên, cậu sẽ sống.

Còn ta…

đã sống quá nhiều để giữ đau rồi.”

“Ta không cần sống, nếu không nhớ ngươi.”

Lời vừa dứt, cả hai cùng im lặng.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi.

Trong này, trái tim họ ướt sũng vì một tương lai chưa đến.---Sáng hôm sau, Inn dậy sớm hơn thường lệ.

Cậu bước ra hiên, thấy Great đang hong áo dưới nắng.“Ngươi biết không?” – Inn nói, mắt nheo lại vì nắng.

“Vải thô cũng ấm lắm.

Nhất là khi là của người ta thương.”

Great cười, rồi bước lại.Inn cởi chiếc vòng ngọc đeo tay – vật duy nhất còn giữ từ cung – đặt vào tay Great: “Cho ngươi.

Nếu có ngày ta quên hết, hãy đưa vật này cho ta.

Biết đâu ta sẽ nhớ lại.”

Great nhìn chiếc vòng, rồi nhìn cậu.“Cậu chắc chứ?”

Inn gật đầu: “Rất chắc.

Từ khi thấy ngươi dưới mưa, ta đã chắc rồi.”
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 5 - Vết Chém Từ Quá Khứ


Mùa nước lên.

Lũ từ sông lớn đổ về, mang theo mùi bùn tanh và gió lạ.

Dân làng đắp đê suốt ba ngày, vẫn chưa ngăn được nước tràn vào ruộng.Great dẫn người đi gia cố đoạn đê phía nam – đoạn yếu nhất.

Inn cũng theo, bất chấp lời can ngăn.

Cậu lội bùn, khiêng đá, dầm mình dưới mưa như bất kỳ người dân nào khác.Người trong làng ban đầu ngạc nhiên, sau thì quý mến.

Có cụ già chép miệng:

“Chẳng ai nghĩ một người như cậu ấy lại chịu ở lại cái nơi nghèo nàn này.”

“Vì người đó không còn là vương tử nữa.” – Great nói nhỏ, khi đang cầm tay Inn kéo khỏi chỗ đất lún.

“Cậu ấy giờ là… người của tôi.”

---Chiều hôm đó, khi họ đang đắp lại lớp đất cuối cùng, một toán người cưỡi voi tiến tới từ xa.

Lá cờ hoàng thất tung bay trong gió.

Inn đứng chết lặng.Người dẫn đầu không ai khác ngoài tướng quân Chattay – thuộc cánh thân cận hoàng hậu, và là người từ lâu đã xem Inn là cái gai trong mắt.“Tìm thấy vương tử rồi!” – một lính hô.

“Ngài làm gì ở nơi bùn đất thế này?”

Inn bước lên, phủi bùn khỏi tay áo:

“Ta đi thăm dân.

Đúng như lệnh vua cha.”

“Vua cha không hề lệnh ngài biến mất mười ngày liền.” – Chattay lạnh giọng.

“Ngài đang sống với một dân thường – bất hợp lễ nghi.

Xin ngài về cung ngay.”

Great từ phía sau bước tới, ánh mắt sắc như dao.

“Tôi không cho phép ai cư xử như vậy ở đây.”

“Ngươi là ai mà dám—”“Tôi là người vương tử chọn ở lại.”

Không khí lập tức căng như dây cung.

Lính xiết giáo.

Dân làng lùi lại.

Chattay nhíu mày, rồi đột ngột rút gươm:“Ta thấy ngươi quen lắm.

Giống hệt tên hầu từng làm phản trong kiếp trước.”

Câu nói như lưỡi dao cắt toạc không khí.

Inn và Great cùng khựng lại.Chattay vung kiếm.

Great đẩy Inn sang một bên, chính mình đỡ nhát chém – lưỡi dao sượt qua vai trái, cắt sâu một đường dài.Máu đỏ thẫm thấm ướt lớp áo vải thô.

Vết chém…

đúng nơi từng bị trong giấc mơ.Inn quỳ xuống ôm lấy Great, máu dính đầy tay.

“Ngươi bị điên rồi, Chattay!

Dám động vào người của ta!”

“Vì ngài quá yếu lòng nên luân hồi cứ lặp lại.” – Chattay nói, rồi ra hiệu cho lính rút lui.

“Về cung đi, vương tử.

Nếu không, ngài sẽ mất tất cả… như mọi kiếp trước.”

Toán người rút đi, bỏ lại Inn và dân làng đang sơ cứu Great giữa bùn đất lầy lội.

Máu, nước mưa, và những chiếc lá bay lả tả trong gió chiều sặc mùi định mệnh.---Đêm ấy, Great sốt cao.

Inn ngồi bên giường, thay khăn, ép thuốc, tay chưa từng rời khỏi bàn tay lạnh toát của người kia.“Ngươi không được chết.” – Inn lẩm bẩm.

“Không kiếp nào nữa.

Ta cấm ngươi chết trước ta.”

Great mở mắt, môi tái nhợt: “Cậu quát lớn vậy… ai dám chết nổi.”

Inn bật cười mà nước mắt rơi.

“Ngươi… là tên ngang ngược nhất ta từng gặp.”

“Còn cậu… là tên đáng yêu nhất mà tôi từng yêu.”

Họ không hôn nhau.

Chỉ siết tay, chạm trán.

Mọi lời nói đều tan vào hơi thở gấp gáp.Trong căn nhà vải thô, ánh nến le lói.

Trái tim người này dập cùng nhịp người kia.

Cả hai đều biết: vòng luân hồi đang chuyển bánh.

Và sẽ còn khắc nghiệt hơn nữa.---Sáng hôm sau, Inn một mình đến gặp bà pháp sư.

Cậu quỳ trước thềm miếu, mặt vẫn còn dấu nước mắt chưa khô.“Ta không muốn bất kỳ ai chết thêm nữa.” – cậu nói.

“Xin người… có cách nào không?”

Bà lão vẫn ngồi đó, tay lần tràng hạt.

“Cái chết là một phần của luân hồi.

Trốn được nó… chỉ khi một trong hai không còn nhớ nữa.”

Inn nắm chặt tay: “Nếu vậy, ta chọn quên.”

Bà lão nhìn cậu.

Mắt mù, nhưng giọng sắc lạnh:

“Ngươi có chắc không?

Một khi quên… sẽ không còn yêu ai được như vậy lần nữa.”

Inn im lặng thật lâu.Rồi cậu đứng dậy, quay đi.

Câu trả lời chưa nói ra.

Nhưng trời đã bắt đầu trở lạnh.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 6 - Ranh Giới Ngã Ba Đường


Great hồi phục chậm.

Vai vẫn còn sưng đỏ, nhưng vết thương đã khô máu.

Còn Inn thì không rời nửa bước – từ nấu cháo, giặt áo, thay băng.

Dân làng mỗi ngày đi ngang qua, đều lén nhìn đôi mắt lo lắng của vương tử và nói nhỏ với nhau:“Yêu nhau thật rồi.”

“Chẳng có hoàng tử nào cúi xuống như thế nếu không vì thương.”

Còn Inn, từ khi Great mở mắt, chỉ nói đúng một câu:“Chúng ta phải đi khỏi nơi này.”

---Great nhíu mày.

“Cậu bị truy lùng.

Nếu đi, sẽ nguy hiểm hơn.”

“Ở lại càng nguy hiểm hơn.” – Inn đáp chắc nịch.

“Chattay sẽ quay lại.

Hắn biết ngươi là ai rồi.”

Một nhịp im lặng.Great ngồi dậy, ánh sáng lướt qua mặt anh – gầy đi sau cơn sốt, nhưng đôi mắt vẫn vững vàng.

“Cậu có chắc không?”

Inn siết nhẹ ngón tay vào tấm áo vải thô đang mặc:

“Ta đã ở trong cung quá nửa đời mà chưa từng thấy ấm như ở đây.

Ngươi nghĩ ta muốn quay lại sao?”

“Không phải cung.” – Great nói khẽ.

“Mà là số mệnh.”

Inn nhìn anh rất lâu.

Rồi nói:“Vậy thì ta sẽ trốn cả số mệnh.”

---Ba ngày sau, trời chưa sáng hẳn, họ lặng lẽ rời làng.

Không thông báo.

Không từ biệt.

Chỉ để lại một bức thư ngắn cho trưởng làng:> “Xin cảm ơn vì đã để hai kẻ mỏi mệt trú nhờ.

Nếu có duyên, sẽ gặp lại.

– Kẻ mặc lụa, và người mặc vải.”

---Họ băng rừng, qua sông, lội đồng hoang không tên.

Ban đầu cưỡi trâu, sau đó chuyển sang đi bộ, rồi thuê xe bò.

Không có đích đến, chỉ cần xa cung điện và những cặp mắt dõi theo của hoàng thất.Ban ngày họ hái rau, đun nước bên suối.

Ban đêm nằm trên tấm chiếu mỏng dưới mái lá rừng, tay nắm tay, tai nghe tiếng côn trùng vang vọng trong bóng tối.“Kiếp trước, ngươi từng đưa ta trốn chưa?” – Inn hỏi khi nằm nghiêng nhìn Great trong một đêm trăng non.“Có một lần.” – Great đáp, mắt không mở.

“Chúng ta trốn khỏi hoàng thành, sống trong một hang núi.

Được ba ngày thì bị bắt lại.”

“Và sau đó?”

“Ngươi bị giam.

Ta bị chém.”

Inn cười buồn.

“Ngươi thật sự là người đáng sợ nhất ta từng biết.”

“Sao vậy?”

“Vì ngươi chết đi chết lại, mà vẫn yêu ta không đổi.”

Great mở mắt, nhìn cậu thật lâu.

“Còn cậu là người dũng cảm nhất ta từng gặp.

Kiếp nào cũng chọn ta.

Dù biết rõ kết cục.”

---Một buổi chiều, họ đến một bìa rừng nơi có một dòng suối nhỏ.

Người dân dựng lều quanh đó sống tạm thời để tránh lũ.Great và Inn quyết định ở lại.

Cùng dựng một túp lều bằng cỏ tranh, tre và dây mây.

Cả hai sống như người thường – không họ tên, không thân phận.

Dân ở đó chỉ biết họ là “người từ miền xuôi lên”, và rất thương nhau.Inn thích gội đầu ở suối.

Great hay ngồi hong áo giữa nắng.

Có hôm, cả hai lặng lẽ ngồi câu cá, không ai nói lời nào – nhưng không khí giữa họ ấm như nồi cơm vừa bắc.Một đêm nọ, Inn đặt một chậu nước hoa sứ trước nhà.“Ngươi biết không,” – cậu nói, “kiếp nào ta cũng nhớ mùi hoa sứ.

Có khi quên hết cả tên mình, nhưng vẫn nhớ mùi đó.

Có lẽ…

đó là mùi của ngươi.”

Great cười: “Vậy nếu kiếp sau cậu ngửi thấy, cậu sẽ biết ta ở gần.”

---Một chiều, khi đang nhóm lửa, Great nhìn Inn, chợt nói:“Cậu có hối hận không?

Vì đã đi theo tôi?”

Inn không nhìn lên.

Cậu chỉ bỏ thêm một nhánh củi vào lửa, rồi trả lời:“Ngươi từng bảo ta là người dũng cảm nhất.

Vậy ngươi nghĩ ta có hối hận không?”

Great mỉm cười.

Nhưng ánh mắt lại ẩn một nỗi buồn.

Bởi họ đều biết, nơi đây – hạnh phúc này – chỉ là tạm bợ.

Như chiếc bóng của trăng soi qua nước.

Đẹp, nhưng sẽ tan khi trời sáng.---Cuối chương, một người lạ xuất hiện.Một cụ ông lang thang qua khu trại, nhìn Inn và Great rồi lẩm bẩm:“Lại là hai kẻ ấy.

Vẫn chưa thoát khỏi nhau sao?”

Inn quay phắt lại: “Ông là ai?”

Ông lão nhìn cả hai thật kỹ, rồi cười bí ẩn:“Có những linh hồn buộc chặt nhau đến nỗi… trăm kiếp vẫn không rời được.

Nhưng càng buộc, càng đau.

Càng giữ, càng xa.”

Nói xong, ông lão rời đi.Còn lại hai người, đứng dưới trời hoàng hôn – nơi ánh lửa lập lòe trong mắt, như một linh cảm rằng: sóng gió chưa dừng lại ở đây.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 7 - Lửa Trong Tim, Tro Trên Tay


Đêm hôm đó, sau khi ông lão rời đi, Great ngồi thật lâu bên đống lửa.

Gió thổi từng đợt lặng như hơi thở cuối của một ngọn đèn.Inn vẫn thức, nằm bên trong lều, mắt mở trừng trừng, nghe tiếng củi cháy lách tách ngoài hiên như tiếng thời gian gặm nhấm.“Sáng mai,” – Great nói mà không quay đầu – “chúng ta quay lại gặp bà pháp sư.”

Inn không hỏi tại sao.

Chỉ lặng lẽ gật đầu.

Vì trong thinh lặng, cả hai đều hiểu: bóng tối sẽ không để họ yên.---Bà pháp sư lần này đã ngồi sẵn chờ, trước cửa miếu cũ phủ đầy rêu xanh.“Quyết rồi sao?” – bà hỏi khi Inn và Great vừa đặt chân đến.“Chúng con muốn phá luân hồi.” – Great trả lời.“Và chấp nhận đánh đổi?”

Inn ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gật:

“Nếu không, sẽ còn những cái chết giống nhau.

Còn những giấc mộng nhuốm máu.

Còn những lần một trong hai phải sống mà nhớ.”

Bà lão gật đầu.“Lễ sẽ bắt đầu vào đêm rằm.

Trước khi trăng lên đỉnh, hai người phải nắm tay nhau, bước qua cổng tro – nơi ký ức của tất cả các kiếp sẽ hiện ra lần cuối.

Khi kết thúc, một người sẽ mang toàn bộ ký ức.

Người kia… sẽ không còn nhớ gì.”

“Người nào?” – Inn hỏi.“Không ai biết trước.

Chỉ định mệnh chọn.”

---Ba ngày sau, đêm rằm đến.Inn và Great đứng trước cổng tro – một vòng tròn vẽ bằng máu trâu, bao quanh là những bó trầm cháy đỏ, hương ngát như xé rách không gian.Bà pháp sư ngồi ở trung tâm vòng tròn, đọc thần chú bằng một thứ tiếng cổ như gió rừng.“Khi ta kết thúc bài chú,” – bà nói, “các ngươi bước vào.

Dù có thấy gì, nghe gì, cũng không được buông tay.”

Cả hai nhìn nhau.Inn siết tay Great:

“Nếu ta quên, ngươi phải tìm ta.

Dù mất bao lâu.”

Great khẽ cười, ánh mắt dịu như gió tháng ba:“Nếu ta quên, chắc chắn ngươi sẽ đến tìm.”

---Vòng tròn bốc cháy.

Lửa tím, lửa xanh, lửa vàng – cao hơn đầu người.Họ bước vào.Một cơn choáng dữ dội.

Rồi mọi thứ xung quanh nhoà đi.Inn thấy mình đang chạy – giữa một thành cổ đang cháy.

Người bên cạnh cậu là Great – mặc áo giáp, bị thương ở chân, nhưng vẫn kéo cậu đi qua biển người.Cảnh thay đổi.Là một ngôi chùa.

Inn là tu sĩ trẻ.

Great là tội đồ bị trói dưới gốc cây, ánh mắt vẫn nhìn về phía cậu như cầu xin được nhận ra.Lại thay đổi.Inn và Great ngồi trong một căn phòng tối.

Áo cưới.

Đèn đỏ.

Cưới lén trong đêm.

Đằng sau là tiếng gõ cửa dồn dập – người ta đến bắt cả hai.Rồi nữa, nữa, nữa.

Hàng trăm cảnh.

Hàng trăm cái chết.

Hàng trăm lần chia tay.Đôi chân Inn run rẩy.

Tay cậu siết lấy tay Great, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.Còn Great, máu rịn ở khóe mắt – không biết là của ký ức, hay là thật.“Đừng buông…” – Inn khẽ nói.“Không bao giờ.” – Great thở gấp, siết chặt hơn.---Bỗng, tất cả im bặt.Cả hai rơi vào một không gian trắng xoá.

Không gió, không tiếng, không bóng.Phía trước là một tấm gương lớn.

Trong gương, phản chiếu hai người – nhưng một trong hai bắt đầu mờ dần.Inn hoảng sợ.“Great!”

Không ai trả lời.“Ngươi đâu rồi?

Great?!”

Ánh sáng trắng bùng lên.

Một tiếng nổ lớn.

Rồi… im lặng.---Inn mở mắt.Cậu đang nằm trên cánh đồng lau.

Gió nhẹ.

Trăng rằm vẫn treo giữa trời.Nhưng bên cạnh – không có ai.Cậu bật dậy, tim đập dồn.“Great?!”

Không tiếng đáp.Cậu chạy.

Qua đồng.

Qua rừng.

Qua cả con suối từng cùng nhau tắm.Không thấy gì.Cho đến khi… cậu thấy một bóng người đang cúi bên bờ ruộng, vá lại một chiếc giỏ tre.Inn lao tới.“Ngươi đây rồi!

Great!”

Người kia ngẩng lên – đôi mắt ngơ ngác.“Xin lỗi… tôi quen cậu sao?”

Inn chết lặng.Cậu bước tới, định chạm vào vai người kia.

Nhưng rồi dừng lại.Great đang sống.

An yên.

Không vết thương.

Không đau đớn.Chỉ là… không còn nhớ.Inn bước lùi một bước.

Bàn tay trong tay áo khẽ run.Cậu lấy từ túi áo ra chiếc vòng ngọc – vật cậu từng đưa Great.

Đưa về phía anh.“Cái này… tôi nghĩ nó từng là của ngươi.”

Great nhìn.

Cầm lấy.

Nhíu mày.

Nhưng rồi chỉ khẽ lắc đầu:

“Xin lỗi… tôi không nhớ gì.”

Inn mỉm cười.

Mắt đỏ hoe.“Không sao.

Ngươi còn sống.

Thế là đủ.”

Nói rồi cậu quay lưng, bước đi.Phía sau, Great vẫn nhìn theo – tay siết chiếc vòng ngọc.Một giọt nước rơi xuống từ mắt anh.

Không hiểu vì sao.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 8 - Người Ở Lại Nhớ


Inn không rời khỏi làng.Cậu dựng một túp lều nhỏ cách nơi Great sống khoảng vài trăm bước chân.

Không quá gần để người kia nghi ngờ, cũng không quá xa để không thể nhìn thấy.Ngày đầu, Great gọi Inn là “người lạ mặt tốt bụng”.

Ngày thứ hai, là “người thường ghé ngang ruộng”.Ngày thứ ba, là… chẳng gọi gì.

Chỉ mỉm cười.---Inn sống như một cái bóng.

Dậy sớm, gánh nước giúp trại.

Đốn củi.

Trồng rau.

Đêm về, cậu viết nhật ký – không phải bằng mực, mà là khắc lên những tấm gỗ treo trong lều.> Ngày thứ năm, ngươi cười với ta.

Ngày thứ bảy, ngươi hỏi ta có ăn chưa.

Ngày thứ mười ba, ngươi cho ta một củ khoai nướng.

Không biết rằng ta từng nấu cả mâm cỗ chỉ để dỗ ngươi ăn trong kiếp trước.

Cậu không dám ôm người đó nữa.

Không dám nhìn lâu.

Không dám chạm.

Chỉ ngồi từ xa, nhìn Great đi qua những ngày bình thường – mà trong lòng Inn là hàng trăm vết cứa.Có lúc, Inn tự hỏi: Nếu như mình quên, có phải sẽ dễ thở hơn?---Một hôm, Great bị sốt nhẹ.

Inn nghe dân làng nói, liền nấu cháo mang đến.

Vừa tới cửa, cậu dừng lại.

Great đang nằm co người trên chiếu, trán đỏ bừng.“Ngươi không sao chứ?” – Inn hỏi.Great mở mắt, lờ mờ nhìn:“Là cậu à?

Cậu lúc nào cũng đến đúng lúc… như đã quen từ lâu.”

Tim Inn chùng xuống.“Tôi từng chăm sóc ngươi thế này… suốt cả trăm kiếp.” – Cậu khẽ nói, tay đặt bát cháo xuống.

“Nhưng ngươi chẳng nhớ lần nào.”

Great cười yếu ớt:“Lạ thật.

Tôi không nhớ... nhưng tôi tin lời cậu.”

Câu đó như một mũi dao lướt trên da – nhẹ, mà thấm đến tận xương.---Hôm đó, khi Great đã ngủ, Inn rời đi trong mưa.

Cậu đội nón, tay ôm vòng ngọc trong túi áo.Bà pháp sư từng nói:> Nếu sau nghi lễ, người mất ký ức vẫn còn cảm giác mơ hồ, ngươi có thể lựa chọn làm một điều cuối cùng: đưa họ trở lại quá khứ.

Nhưng...

đó là con dao hai lưỡi.

---Inn suy nghĩ rất lâu.

Suốt bảy ngày.

Cuối cùng, cậu quyết định thử.Một đêm, dưới trăng non, Inn đưa Great đến bên bờ suối xưa.

Cậu trải tấm áo vải, nhóm lửa, nấu trà hoa sứ.

Giống hệt mọi lần kiếp trước.Great ngồi bên kia bếp lửa, tay cầm chiếc vòng ngọc cũ:“Cậu luôn mang nó theo?”

Inn gật.

“Vì đó là tất cả những gì ta còn.”

Rồi cậu đưa cho Great một cuộn giấy – bên trong là bức tranh vẽ bằng than đen: cảnh hai người ôm nhau giữa chiến trường.

Tay trong tay.

Máu, khói, lửa.

Nhưng ánh mắt thì dịu dàng.“Ta vẽ từ ký ức.” – Inn nói.

“Ngươi... có cảm giác gì không?”

Great nhìn rất lâu.

Ánh mắt anh run nhẹ.“Không biết tại sao… nhưng tôi thấy đau ở đây.” – Anh đặt tay lên ngực.Inn mím môi, bước tới, vòng tay ôm nhẹ từ phía sau.“Đó là nơi trái tim ngươi từng vỡ... vì ta.”

---Không gian lặng đến nín thở.

Một hồi lâu sau, Great quay người lại.“Cậu là ai… thật sự?”

Inn đáp, không một giọt nước mắt:

“Người đã yêu ngươi suốt trăm kiếp.

Và... sẽ còn yêu thêm trăm kiếp nữa.

Dù ngươi có nhớ hay không.”

---Great đưa tay chạm vào má Inn.“Xin lỗi… vì tôi không thể nhớ cậu.”

Inn cười.

Nụ cười của kẻ thua trong một ván cờ mà chưa từng có quân thắng.“Không sao.

Chỉ cần ngươi còn sống, là đủ với ta rồi.”

Inn quay lưng, rời đi.

Đêm đó, lần đầu tiên, Great mơ.Anh mơ thấy mình đứng giữa biển lửa, có một người mặc áo lụa vàng nắm tay anh rất chặt, và nói:> “Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ chọn ngươi.”

Great bật dậy.

Tim đập thình thịch.Anh lao ra khỏi lều, chạy về phía dòng suối.

Không thấy ai.Chỉ có một chiếc vòng ngọc…

đặt trên phiến đá nơi họ vừa ngồi.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương 9 - Ký Ức Rơi Lại Trong Gió


Sau đêm đó, Great không còn yên giấc.Những giấc mơ ngày càng rõ.

Anh thấy chiến trường.

Thấy cánh rừng đỏ lửa.

Thấy một vương tử mặc áo lụa vàng quay lưng bước đi, mà mắt không dứt khỏi mình.Anh thấy bàn tay mình nắm lấy tay người kia, rồi máu chảy, rồi ánh sáng trắng lóa – và cuối cùng là khoảng trống.Ngày qua ngày, Great lặng người.

Tay vẫn gặt lúa, vai vẫn vác củi, miệng vẫn cười – nhưng mỗi đêm, anh lại trằn trọc vì một điều không tên gõ lên tim từng nhịp đau.---Một chiều, khi đi ngang qua túp lều nhỏ cuối bìa rừng – nơi Inn từng ở – Great dừng lại.

Căn lều đã trống.

Lá rơi đầy mái.

Nhưng trong lòng anh, có thứ gì đó kéo ngược.Anh đẩy cửa.Bên trong là những mảnh gỗ treo khắp vách.

Trên mỗi mảnh là chữ khắc nguệch ngoạc – nhật ký.> “Ngày thứ mười, ngươi gục trên vai ta khi ngủ.”

“Ngày thứ hai mươi, ta nhìn ngươi ăn cháo bằng chiếc thìa từng chạm môi ta hàng trăm lần.”

“Ngày thứ ba mươi, ta cười.

Vì ngươi sống.

Nhưng tim ta rách.”

Great đọc.

Mắt anh trừng lớn.

Tay run rẩy.

Anh lật đến cuối cùng – một mảnh gỗ gãy, viết bằng mũi dao:> “Nếu ngươi bao giờ nhớ ra, hãy đến dòng suối đêm rằm.

Ta sẽ chờ.

Dù một đời, hay một kiếp.”

---Great bật chạy.

Băng qua đồng, qua làng, qua rừng.

Chân trượt, áo rách, mồ hôi hoà với nước mắt.Ký ức đổ về như nước lũ.

Anh thấy ánh mắt Inn trong hàng trăm giấc mơ.

Thấy tay mình từng ôm cậu khi máu chảy ướt lưng.

Thấy Inn quỳ trước pháp sư, nói: “Nếu phải quên, ta chọn là người quên.”

Anh gào lên trong gió:

“Không!

Cậu không được chọn thay tôi!”

---Tới bờ suối.Trăng rằm lên chậm chậm trên ngọn tre.Inn đã đứng đó.

Lưng quay lại.

Vẫn mặc chiếc áo vải thô cũ, tóc buộc lỏng.

Đôi vai nhỏ hơn, như đang gánh nặng cả trăm mùa kiếp.“Ta biết ngươi sẽ nhớ lại.” – cậu nói, không quay đầu.

“Chúng ta… không thoát được định mệnh.”

Great bước tới, khàn giọng:

“Ta nhớ rồi.

Nhớ hết.”

“Vậy… ngươi biết tiếp theo là gì.”

“Ta không quan tâm.” – Great vòng tay ôm chặt lấy Inn từ phía sau.

“Nếu phải chết thêm một lần nữa, ta cũng muốn được chết cùng cậu.”

Inn không đáp.

Tay cậu đưa lên nắm lấy tay Great, rồi siết nhẹ.“Chúng ta sẽ phá lời nguyền.”

---Đêm đó, họ tìm lại bà pháp sư.

Lần cuối.Bà lão nhìn cả hai, ánh mắt buồn như đã biết kết thúc từ đầu.“Các ngươi đã bước qua tro, giữ ký ức… trái với luật trời.

Giờ, chỉ còn cách duy nhất để kết thúc: Cả hai cùng nguyện ý xoá toàn bộ tiền kiếp.

Mọi điều từng có – yêu, nhớ, hận, thù – đều bị cuốn đi.

Trắng.”

“Và chúng ta vẫn sống?” – Great hỏi.Bà lắc đầu.“Các ngươi sống.

Nhưng ở hai đầu thế giới.

Vĩnh viễn không chạm nhau.”

Inn ngước lên.“Nhưng không còn luân hồi?”

“Không.

Đây là kết thúc của tất cả.

Lời nguyền bị cắt.

Linh hồn được tự do.

Chỉ là… sẽ không còn chúng ta.”

Một nhịp tim dài bằng nửa đời người.Great nhìn Inn.

Inn nhìn Great.Không ai khóc.

Chỉ tay vẫn trong tay.

Và trái tim, sau hàng trăm kiếp nhớ nhau, cùng thốt lên:“Chúng tôi đồng ý.”

---Giữa rừng khuya, một ngọn lửa trắng bùng lên.

Không khói.

Không tro.

Chỉ là ánh sáng.Great quay sang Inn, nói lời cuối:“Kiếp nào cậu cũng chọn ta.

Kiếp này… ta chọn để cậu được sống nhẹ hơn.”

Inn cười.

Đôi mắt không còn buồn nữa.“Ngươi từng bảo… nếu ngửi thấy mùi hoa sứ, ta sẽ nhớ.”

“Ừ.”

Inn đưa tay lên chạm má Great.

“Nếu có kiếp sau, ta không cần nhớ ngươi.

Chỉ cần biết... ta từng được yêu như thế này là đủ rồi.”

Ánh sáng cuốn họ đi.Không còn tiếng.

Không còn nước mắt.Chỉ có hoa sứ rơi xuống mặt đất, từng cánh trắng tan vào gió.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
Chương Cuối - Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô


Mùa trôi như chưa từng có lửa cháy trong rừng.

Gió vẫn thổi qua suối.

Lá vẫn rơi trên vai người.

Nhưng không ai nhớ...

đã từng có hai người bước qua tất cả để chọn yêu.---Inn sống ở một thị trấn nhỏ, gần vùng biên.

Làm thợ thêu cho một hiệu may.

Giỏi đến nỗi chỉ cần liếc mắt là thêu được họa tiết rồng phượng không sai một nét.Nhưng điều lạ là...

Cậu chỉ thích thêu hoa sứ.

Trắng.

Nhẹ.

Mỗi bông như một lần tim ai đó rơi.Chủ hiệu hỏi:

"Con từng học ở cung à?"

Inn ngẫm một lúc, rồi cười:

"Không nhớ rõ.

Nhưng có cảm giác... từng ở nơi rất sáng.

Rồi rơi xuống một nơi rất tối."

Người ta bảo Inn là người tốt, hiền, trầm, đôi khi nhìn xa xăm như đang cố chạm vào một cái bóng đã đi xa.Không ai biết:

Cậu từng là vương tử.

Từng cười bên một người.

Từng nói: "Nếu phải quên, ta không muốn là người quên."

Nhưng giờ, cậu quên rồi.---Còn Great...Anh là người chèo đò ngang ở một làng xa.

Ai cũng bảo: "Ông chèo đò này lạ.

Đêm nào cũng nhìn trăng như chờ ai."

Trên cổ tay anh, luôn đeo một sợi vòng bằng ngọc cũ.

Không biết ai cho.

Không biết vì sao anh không tháo.Chỉ là... không tháo.

Vì trong giấc mơ, có người từng đặt nó lên tay anh, rồi nói:> "Nếu một ngày ta quên, ngươi hãy đưa nó cho ta.

Biết đâu... ta sẽ nhớ lại."

---Mười năm.

Hai mươi năm.

Cả hai sống.

Không buồn.

Không vui.

Như những người từng được yêu, rồi quên đi vì quá đau.Nhưng có những chiều, Inn ra bờ sông, nghe tiếng mái chèo văng vẳng, cậu nhíu mày:

"Sao âm thanh này... quen vậy?"

Còn Great, mỗi lần qua khúc quanh có rặng hoa sứ nở, tim anh lại thắt lại.

Tựa như trái tim từng nhớ một người.---Một ngày cuối đông, Inn đi hội chợ lớn trong tỉnh.

Trời đổ mưa.

Cậu nép dưới hiên một quán chè.

Cùng lúc đó, một người đàn ông bước tới trú cùng.

Tay cầm mái nón, người ướt, cổ tay lấp ló sợi vòng cũ.Hai người chạm mắt.

Không ai biết ai.Nhưng trong một giây nào đó - thời gian dừng lại.Mưa đổ trắng phố.

Lòng Inn dội lên từng nhịp đau kỳ lạ.

Cậu không hiểu vì sao tim lại đập như thể tìm thấy điều đã đánh mất.Người đàn ông ấy - Great - nhìn cậu.

Cũng vậy.Không nhớ tên nhau.

Không nhớ những kiếp từng chết vì nhau.

Chỉ là... có gì đó rất thân quen.Inn khẽ gật đầu chào, rồi quay đi.

Nhưng vừa được vài bước, cậu bỗng khựng lại.

Trong túi áo có mảnh giấy cũ - chẳng biết từ đâu - rơi ra.Trên đó có một câu viết bằng nét chữ rất lạ:> "Giữa lụa vàng là người mặc vải thô.

Một lần thương, trăm lần nhớ.

Ngàn năm sau... liệu có còn?"

Inn run rẩy nhặt tờ giấy.

Quay đầu lại.

Người đàn ông kia...

đã đi.Chỉ còn lại một chiếc vòng ngọc, nằm trên ghế gỗ dưới mái hiên.Cậu cầm nó lên.

Đặt lên tay mình.Vừa vặn.Đâu đó, có tiếng hoa sứ rơi.

Nhẹ.

Như tiếng một người gọi từ kiếp khác:> "Inn... nếu kiếp sau ta gặp lại,

Dù là ai, ta cũng sẽ chọn yêu cậu lần nữa."

---Hết truyện.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
🌸 Ngoại truyện 1 Gặp Lại Trong Một Ngày Không Nắng


Thư viện trường Văn Khoa chiều đó vắng như thể thành phố vừa nuốt trọn mọi âm thanh.Great chậm rãi lật từng trang sách cũ.

Mắt cậu không thật sự đọc – chỉ dừng lại nơi những dòng chữ vàng trên nền giấy ố màu, chầm chậm, như thể đang đi bộ qua một khu rừng lạ.Cuốn sách trên tay là “Bi Kịch Hoàng Tộc Ayutthaya”, xuất bản cách đây gần 20 năm.

Great không hiểu vì sao mình lại chọn nó.

Cậu chỉ nhớ rằng, khi tình cờ lướt qua giá sách khu lịch sử, tim mình đập lạc một nhịp – như ai đó vừa thì thầm gọi tên mình bằng giọng không thuộc về thế giới này.Bên trong sách là những bản phác họa mờ: một vương tử mặc lụa vàng, đứng trước một người lính gầy gò mặc áo vải thô.

Bút chì nhạt.

Chỉ còn đôi mắt là rõ.Great đưa tay chạm lên nét vẽ.Một luồng lạnh băng chạy dọc sống lưng.

Tay cậu khẽ run.Cùng lúc ấy, một giọng nói cất lên từ phía sau:> “Cậu cũng thích thời Ayutthaya à?”

Cậu giật mình quay lại.Một sinh viên nam đứng sau, tay ôm sách Văn học cổ điển Thái.

Áo sơ mi trắng thẳng nếp.

Tóc đen cắt gọn.

Gọng kính mảnh.

Cười rất nhẹ.Cậu ấy có một vẻ gì đó không thuộc về thế giới ồn ào ngoài kia.

Cứ như thể được tạc ra từ một thời đại mà người ta vẫn nói chuyện bằng ánh mắt.Great mở miệng nhưng lời nghẹn lại nơi cổ.“…Ờ, tôi chỉ đọc vu vơ thôi.” – cậu đáp, không hiểu sao giọng mình hơi khàn.Cậu ấy mỉm cười, tiến lại gần chiếc ghế đối diện.> “Tôi tên là Inn.

Khoa Văn.

Năm tư.”

Great gật nhẹ.

“…Great.

Điện ảnh.

Năm ba.”

Cả hai im lặng một lúc.

Chỉ có tiếng máy lạnh rì rì và tiếng giấy lật.Rồi Inn lên tiếng:> “Cậu biết không, tôi từng mơ thấy một người mặc áo vải đứng giữa chiến trường, tay cầm vòng ngọc.

Mơ suốt nhiều năm, tới mức tưởng mình phát điên.”

Great ngẩng lên.> “Tôi cũng từng mơ thấy… một người mặc áo lụa vàng đứng bên bờ suối.

Cười với tôi.

Rồi tan vào ánh sáng.”

Mắt họ chạm nhau.Và trong khoảnh khắc ấy, thế giới nín thở.

Có gì đó quen thuộc.

Không rõ ràng.

Nhưng đủ mạnh để đẩy tim lệch khỏi vị trí cũ.---Họ hẹn nhau ở quán trà đối diện cổng trường.Inn thích trà sữa không đường.

Great lại thích Americano lạnh.

Hai người ngồi dưới mái hiên cũ, gió thổi bay mấy tờ báo giấy ai đó để quên.

Một tờ lật ngang, để lộ hình… một pho tượng cổ thời Ayutthaya bị khai quật sau lũ.

Mặt tượng bị vỡ.

Nhưng đôi mắt vẫn nghiêng về một hướng.Inn chỉ vào hình:> “Cậu thấy không, giống như đang đợi ai.”

Great cười nhẹ:> “Cậu hay nói mấy thứ kỳ lạ ghê.”

Inn chống cằm, nhìn Great rất lâu.> “Tại vì tôi là người kỳ lạ.

Suốt đời chỉ mơ một giấc mơ – và giờ thì… hình như đang ngồi uống trà với nó.”

Great bật cười.

Nhưng không hiểu sao… nước mắt lại lăn trên má.Cậu vội quay đi, giả bộ dụi mắt.> “Chắc bụi bay vô mắt.”

Inn không nói gì.

Chỉ đưa một chiếc khăn giấy.

Và lòng cậu… lặng lẽ run như một bề mặt nước sắp hiện bóng trăng.---Tối đó, Great về phòng.

Trằn trọc không ngủ.Cậu bật máy tính, mở lại thư mục ảnh cũ.

Một ảnh chụp trong chuyến du lịch Ayutthaya hai năm trước.Bức ảnh chụp một bức tượng không đầu ở di tích Wat Chaiwatthanaram.

Nhưng trong ảnh… phía xa xa có một bóng người mặc áo trắng quay lưng lại.

Không rõ mặt.Cậu phóng to.Đó là Inn.

Không thể nhầm.Nhưng kỳ lạ là: hai năm trước họ chưa từng gặp nhau.Cậu ngồi sững đến gần sáng.---Great không biết…

ở một căn phòng khác, Inn cũng đang mở lại những bản vẽ cũ cậu từng phác nguệch ngoạc trong giờ Văn Thái cổ.Một bức trong đó vẽ cảnh hai người nắm tay nhau bước qua đống tro.

Không rõ lý do.

Không có mô tả.

Chỉ là... tay cậu vẽ như thể ký ức nào đó xui khiến.Bên dưới bức tranh, cậu ghi:> “Nếu có ai từng yêu tôi qua trăm kiếp, xin hãy đi ngang đời tôi lần nữa.”

Cửa sổ mở.

Gió đêm thổi tung trang giấy.Và trong giấc mơ đêm đó, Inn lại thấy người mặc áo vải.

Lần này, người đó không quay lưng đi nữa.

Anh đứng yên.

Chờ.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
🌸 Ngoại truyện 2 Khi Ký Ức Gõ Cửa Bằng Một Bàn Tay Ấm


Họ bắt đầu gặp nhau nhiều hơn – không hẹn mà thành thói quen.Sáng thứ hai cùng ăn sáng ở quán bánh mì góc phố.

Chiều thứ tư cùng đi dạo quanh khuôn viên trường.

Tối chủ nhật, Great sẽ gửi Inn một tin nhắn:> “Trăng nay tròn.

Uống trà không?”

Và Inn luôn trả lời:> “Nếu có trăng thì đi.”

---Một hôm, họ cùng ngồi đọc sách trong thư viện.

Inn đặt lên bàn một chiếc vòng ngọc.

Màu xanh lục nhạt, đường viền mờ trầy xước.Great sững người.“…Cái này cậu lấy ở đâu?”

Inn đáp:> “Không nhớ.

Chỉ biết nó luôn ở trong ngăn kéo bàn từ khi tôi còn nhỏ.”

Great đưa tay cầm lên.

Cảm giác lạ chạy dọc sống lưng.Tay cậu run.

Nhẹ thôi.

Nhưng Inn thấy.“…Sao cậu phản ứng vậy?”

Great nhìn vào mắt Inn, khẽ nói:> “Tôi cũng có một chiếc giống vậy.

Nhưng tôi làm rơi ở Ayutthaya hai năm trước.

Và trong mơ… luôn có người đặt nó lên tay tôi rồi biến mất.”

Im lặng.Một tia điện vô hình chạy xuyên qua khoảng không.

Không ai nói ra – nhưng cả hai biết có gì đó đang xoay chuyển.---Tối hôm đó, Great thức trắng.

Cậu đi bộ tới bờ sông gần ký túc xá.Gió sông thổi mát lạnh.

Nhưng lòng cậu nóng như có ai rạch một đường ký ức, cho máu rỉ ra từng giọt lạ lùng.Cậu rút điện thoại, nhắn tin cho Inn:> “Cậu có bao giờ tin vào kiếp trước không?”

Inn trả lời sau vài giây:> “Có.

Vì mỗi khi nhìn cậu, tôi thấy… như đã mất rất nhiều lần rồi.”

Great gục đầu xuống lan can.

Tay cậu siết chặt chiếc vòng ngọc vừa mượn.

Một giọt nước mắt rơi.

Không vì buồn.

Không vì vui.

Chỉ vì tim nhớ điều chưa từng có trong đời này.---Ngày hôm sau, họ cùng đi dã ngoại với nhóm bạn đến Ayutthaya.

Chuyến đi tình cờ – nhưng với Great, cảm giác như được kéo bằng dây mảnh nối từ cõi khác.Cậu đứng trước ngôi miếu đổ nát sau chùa Wat Mahathat – nơi du khách ít đến.

Khi bước chân vào trong, cả người cậu run lên.Trên nền gạch rêu phong, có một dấu vòng tròn mờ – như ai đó từng vẽ tro lên sàn từ hàng trăm năm trước.> "Inn… tôi thấy nơi này trong mơ.

Rất nhiều lần."

Inn bước đến.

Nhìn dấu tro mờ.

Trong đầu cậu vang lên câu nói không biết từ đâu:> “Dù có thấy gì… cũng đừng buông tay.”

Tay cậu chạm vào gạch.

Một luồng lạnh xẹt ngang đầu.

Mắt Inn tối sầm trong một giây – rồi một hình ảnh vụt hiện:> Một người đang bế một kẻ trọng thương giữa cánh rừng lửa.

Một vòng ngọc vỡ làm đôi.

Một ánh sáng trắng cuốn cả hai đi.

Inn lùi lại.

Thở gấp.Great đỡ lấy tay cậu.> “Cậu sao vậy?”

Inn nhìn cậu rất lâu.

Mắt ngập nước.> “Tôi nghĩ… tôi đang nhớ ra cậu.”

---Tối đó, họ ngồi bên nhau, dưới cây bồ đề cũ sau miếu.Không đèn.

Không ai.

Chỉ có ánh trăng và mùi nhang ai đó còn để lại.Inn khẽ nói:> “Tôi từng là người mặc lụa vàng.

Còn cậu… mặc vải thô, đứng giữa chiến trường chỉ để giữ lấy tay tôi.”

Great không cười.Cậu chỉ rút từ túi áo một mảnh giấy đã ngả vàng – là tờ giấy cậu tìm thấy trong sách thư viện mấy tuần trước, không hiểu sao vẫn giữ:> “Giữa lụa vàng là người mặc vải thô.

Một lần thương, trăm lần nhớ.

Ngàn năm sau… liệu có còn?”

Họ nhìn nhau.Và lần đầu tiên, không cần ai nói trước, họ cùng ôm lấy nhau.Không phải ôm của hiện tại.

Mà là ôm để chữa lành cả hàng trăm kiếp vết thương chưa kịp khép.
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
🌸 Ngoại truyện 3 Nếu Nhớ Lại Tất Cả, Liệu Chúng Ta Còn Yêu Nhau?


Sau chuyến đi Ayutthaya, ký ức như được tháo nắp.Great mơ mỗi đêm.

Không phải mộng mị, mà như một bộ phim chiếu lại đời cũ – từng ánh mắt, từng lần nắm tay, từng tiếng gọi "Inn…" trong mưa máu.Có đêm, cậu bật dậy giữa chừng, khóc như trẻ con, tim đập loạn nhịp.Inn thì khác – cậu không mơ nhiều, nhưng mỗi khi chạm vào đồ vật cũ, nghe nhạc cụ truyền thống, hoặc nhìn một người mặc trang phục hoàng cung trong phim, tim cậu đau như dao cứa.Một lần, cậu gục đầu vào vai Great, thì thầm:> “Tôi nghĩ tôi đã từng chọn cậu rất nhiều lần…

Và lần nào cũng mất cậu.”

Great siết chặt vai Inn.> “Lần này, tôi không cho phép bất cứ ai chia chúng ta ra nữa – kể cả ký ức.”

---Một tuần sau, một việc lạ xảy ra.Một bà lão bán vòng đá gần cổng chùa Wat Pho gọi Inn lại, dúi vào tay cậu một sợi dây đỏ, nói:> “Nếu hai đứa đã nhớ, mà vẫn còn chọn nhau, thì hãy đi đến đỉnh Doi Inthanon vào ngày mặt trời đứng bóng.

Định mệnh sẽ hỏi lần cuối.”

Inn hỏi:> “Bà là ai?”

Bà lão chỉ cười, rồi biến mất vào dòng người như chưa từng tồn tại.---Họ đến Doi Inthanon – đỉnh cao nhất Thái Lan – vào đúng ngày xuân phân.Trên đỉnh núi, nơi không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, họ thấy một trụ đá cổ khắc bằng chữ Khmer cổ, và một mảnh gương đồng nằm phía trước.Bên dưới có một dòng chữ nhỏ, như ai mới khắc hôm qua:> “Chạm vào gương – mọi ký ức sẽ trở lại.

Nhưng nếu sau khi nhớ, trái tim ngươi đổi khác… tình yêu sẽ không còn.”

Great nhìn Inn.Inn nhìn lại.

Cả hai im lặng rất lâu.---> "Cậu có muốn nhớ hết không?" – Great hỏi.

> "Tôi… sợ."

Inn cắn môi.> "Tôi sợ sau khi nhớ, chúng ta không còn là chính mình nữa.

Cậu sẽ là chiến binh từng chết vì tôi, còn tôi… là một kẻ đã để cậu chịu chết hàng trăm lần."

Great đưa tay chạm má Inn.> “Dù là ai, tôi cũng yêu cậu.

Dù cậu là vương tử ích kỷ, hay là cậu sinh viên mặc sơ mi trắng, tôi vẫn chọn cậu.”

Inn bật cười, rồi… gật đầu.> “Vậy cùng nhớ.

Cùng đối mặt.

Lần cuối.”

---Cả hai đặt tay lên gương đồng.Lạnh.

Rồi nhói.

Rồi… tràn về.Máu.

Lửa.

Những cánh đồng đầy xác.

Chiếc vòng ngọc vỡ.

Tiếng gọi “Great!!” vang trong khói.Inn quỳ gối trên chiến trường, tay nắm chặt cơ thể Great đang thoi thóp.Great từng ôm Inn chạy qua rừng cháy.

Từng lấy thân mình đỡ một mũi tên.

Inn từng thét lên trước pháp sư:> “Nếu phải quên, ta sẽ là người quên!”

Rồi…

ánh sáng.

Sự chia lìa.

Sự cô độc kéo dài hàng trăm năm.---Khi mở mắt, họ đang nằm cạnh nhau trên cỏ núi.

Mắt đẫm nước.Nhưng không ai buông tay.Inn là người nói trước:> “Tôi nhớ tất cả rồi.

Và tôi vẫn yêu cậu.”

Great bật cười, nắm tay cậu siết hơn.> “Thì ra… tình yêu không phải thứ cần quên hay nhớ.

Mà là thứ không thể chết.”

---Đêm đó, họ ngồi bên nhau, dưới hàng cây cổ thụ, cùng nhìn lên bầu trời đầy sao.Inn tựa vào vai Great, giọng nghèn nghẹn:> “Tôi từng nói: nếu có kiếp sau, tôi sẽ chọn lại cậu.

Bây giờ thì… chúng ta có thể chọn nhau trong chính kiếp này.”

Great nắm lấy tay Inn, đặt lên tim mình.> “Không cần kiếp sau nữa.”
 
Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô | Greatinn |
🌸 Ngoại truyện 4


Từ Doi Inthanon trở về, mọi thứ đã rõ.Great và Inn không còn là hai sinh viên tình cờ gặp nhau.

Họ là hai linh hồn – đã từng yêu, từng chết, từng quên… rồi chọn nhớ lại.Và lần này, không còn phép thuật nào chia cách họ nữa.---Ngày lễ tốt nghiệp, Inn đứng giữa sân trường, tay cầm hoa, nở nụ cười mà Great nghĩ… mình đã từng thấy đâu đó, giữa một vương cung bằng gỗ đỏ, nơi gió thổi mang theo mùi hoa sứ rụng.Great đi tới, không nói gì, chỉ đưa vòng ngọc ra – chiếc vòng từ ngàn năm trước, giờ đã được ghép lại nguyên vẹn.

Inn lặng người.Cậu đeo vòng lên tay.

Vẫn vừa.

Như chưa từng rơi.> “Cậu biết không…” – Inn khẽ nói –

“Lần này, tôi sẽ giữ nó suốt đời.”

---Tối hôm đó, họ trở về căn phòng trọ của Great.

Trời đổ mưa – ào ạt, nóng như tiếng lòng chưa nói.Ánh đèn vàng trong phòng hắt lên bức tường nơi treo bức tranh họ cùng vẽ: một người mặc lụa vàng, đứng cạnh kẻ mặc áo vải, không tên, không mặt.

Chỉ có tay nắm tay.Inn ngồi xuống giường, tay cầm ly trà Great pha.

Cậu nói nhỏ:> “Cậu nhớ mình từng nói gì lúc ở kiếp đó không?”

> “Gì?”

> “Nếu có kiếp sau, tôi không cần nhớ… chỉ cần được yêu lần nữa là đủ.”

Great ngồi xuống bên cạnh.

Rất gần.> “Còn tôi thì… lần này nhớ.

Và vẫn yêu.”

Câu nói đó như giọt cuối làm tràn ly định mệnh.Inn quay mặt lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau.Không phải ánh mắt của hai sinh viên đại học.

Mà là ánh mắt của hai người đã từng sống, từng chết, từng quỳ trước nỗi đau – giờ đây, tìm lại nhau trong hình hài trần thế.Great đưa tay lên vuốt nhẹ gò má Inn.

Rất khẽ.

Như sợ nếu mạnh tay, cậu ấy sẽ tan biến như kiếp trước.> “Cậu có chắc không?”

Inn gật nhẹ.> “Không còn lời nguyền.

Không còn phải xa.

Vậy nếu không ở cạnh nhau… thì là do mình chọn.”

Great kéo Inn lại, ôm trọn vào lòng.> “Vậy đừng chọn cách rời xa.”

---Họ hôn nhau.Không vội vã.

Không chiếm hữu.

Chỉ là từng lớp ký ức trút xuống như áo – nhẹ nhàng mà đầy máu thịt.Áo sơ mi trắng rơi xuống nền gạch.

Bàn tay lần theo sống lưng quen thuộc đến lạ.

Nơi đây từng là vết thương, giờ chỉ còn vết nhớ.Ánh đèn vụt tắt.

Căn phòng ngập trong mùi mưa, mùi trà nhài còn dang dở, và mùi da thịt đang lần tìm nhau giữa kiếp sống thật sự.Great thì thầm vào tai Inn:> “Chúng ta đã chết vì nhau quá nhiều lần.

Tối nay, hãy sống vì nhau.”

Inn không đáp.

Chỉ khẽ nghiêng đầu, kéo Great gần thêm chút nữa.Mọi khoảng cách cuối cùng cũng bị thiêu rụi.

Không còn định mệnh.

Không còn lụa vàng hay vải thô.

Chỉ có hai trái tim, hai cơ thể, và một đêm không còn phải che giấu bất cứ điều gì.Căn phòng rung lên từng hồi thở gấp.

Tiếng chăn gối rơi xuống đất như mùa thu trút lá.

Nhịp tim đập dồn, máu rộn ràng như một trận mưa đầu hạ, ào ạt, tàn nhẫn, và tuyệt đẹp.---Khi trời gần sáng, họ nằm cạnh nhau.

Mồ hôi chưa ráo.

Tay vẫn đan.Inn quay sang, nhìn vào mắt Great, dịu dàng nói:> “Tôi nghĩ… không cần kiếp sau nữa đâu.”

Great siết nhẹ tay cậu.> “Vì từ kiếp này đã là mãi mãi rồi.”

Ánh nắng đầu tiên rọi qua cửa sổ.Trên bàn, vòng ngọc lấp lánh.

Trên sàn, vạt áo vải nằm cạnh vạt lụa trắng.

Và trong tim hai người – không còn gì bị mất, không còn gì cần phải nhớ lại.

Vì lần này… họ đã giữ được nhau.

Cảm ơn bạn đã đi hết hành trình cùng "Giữa Lụa Vàng Là Người Mặc Vải Thô".

Đây không chỉ là một câu chuyện xuyên kiếp, mà là lời thì thầm của những trái tim từng đánh mất nhau – và rồi bằng một cách nào đó, đã tìm lại được nhau.Tác giả muốn gửi gắm một điều: dù ở kiếp nào, dù phải quên hay phải nhớ, nếu yêu là thật – thì tình yêu ấy sẽ không bao giờ biến mất.

Nó chỉ tạm ngủ.

Và khi đúng thời điểm, nó sẽ thức dậy, nhìn bạn bằng ánh mắt cũ… nhưng với một nhịp tim mới.Hy vọng bạn đã khóc, đã thương, đã giận, và cuối cùng – đã mỉm cười cùng Great và Inn.Hẹn bạn ở một thế giới khác, nơi trái tim vẫn chọn nhau.
 
Back
Top Bottom