Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba

Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 10



Bố tôi nhìn vào điện thoại trên tay tôi, trên màn hình là trang cuộc gọi với tên của một chuyên viên môi giới chứng khoán nổi tiếng trong thành phố, bạn thân của dì Trần.

Người rất am hiểu trong việc chuyển nhượng cổ phiếu.

Bố tôi mặt tối sầm gật đầu.

Tôi đạt được mục đích, không muốn ở lại lâu, khóa cửa phòng ngủ rồi xuống lầu.

Em gái theo sau tôi, vốn im lặng không một tiếng động, mắt đầy oán hận.

Nhưng gần tới tầng một, cô ta đột nhiên hỏi tôi: “Chị, chị nói không cần Phó Lễ, đóng gói tặng cho em, là thật sao?”

Tôi phẩy tay, như xua đuổi một con ruồi: “Ai mà giữ mãi một thứ rác rưởi chứ? Cô muốn, tất nhiên là tặng cô, hai người rất xứng đôi đấy.”

Lời vừa dứt, tôi nghe thấy tiếng ho.

Phó Lễ đứng ở dưới lầu, dáng đứng thẳng tắp, cằm hơi ngẩng, nhưng không che giấu được vẻ mặt tái nhợt.

Tiệc tẩy trần có rất nhiều người đến.

Toàn bộ giới thượng lưu trong thành phố, cơ bản đều được dì Trần mời đến.

Hồi đó bố tôi tổ chức sinh nhật mười chín tuổi cho em gái, nổi tiếng vì sự hoành tráng.

Nửa giới thương nhân trong thành phố đều đến dự, tháp rượu sâm panh, tháp bánh kem và sổ đỏ, chìa khóa xe kim cương bố tôi tặng ngay tại chỗ.

Còn bây giờ, tiệc tẩy trần của tôi còn hoành tráng hơn.

Nhóm tổ chức sự kiện mà dì Trần ép bố tôi thuê, nổi tiếng với phong cách sang trọng xa hoa, nổi tiếng đến mức có thể đốt tiền.

Tôi biết bố tôi chắc tiếc tiền lắm.

Ông tiêu tiền cho em gái tôi, mắt cũng không thèm chớp.

Nhưng tiêu tiền cho tôi, ông lại thấy đau lòng.

Nhưng tôi vẫn nắm giữ cổ phần, đòi bố tiền mua đồ, trang phục và trang sức cao cấp hàng đầu thế giới đều chuẩn bị đầy đủ.

Hôm tiệc tẩy trần, tôi mặc một chiếc váy đuôi cá màu vàng kim, lấp lánh với chiếc vòng cổ và đôi bông tai bằng đá sapphire cao cấp, tóc làm kiểu sóng cổ điển, bờ môi tô son đỏ rực.

Khoảnh khắc tôi bước ra trên đôi giày cao gót, tiếng ồn ào của buổi tiệc bỗng chốc im bặt. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán:
“Con gái lớn nhà họ Nhan xinh đẹp như vậy sao?”

“Tại sao ông già nhà họ Nhan luôn khen con gái út xinh đẹp, mà chẳng mảy may nửa lời về đứa con gái lớn thế?”

“Con gái út thì xinh xắn dễ thương, còn cô con gái lớn mới thực sự là quyến rũ. Tôi thấy cô lớn có triển vọng hơn.”

Bỏ qua những lời xì xào to nhỏ, tôi bước đến trước mặt Phó Lễ.

Phó Lễ lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Tiếu Tiếu, anh chưa từng nghĩ tới em còn có một mặt này.” Hắn nhìn vào đôi môi đỏ chót của tôi, khẽ nói.

Tôi cười, đưa tay ra: “Điệu nhảy mở tiệc, thế nào?”

Mắt Phó Lễ lấp lánh niềm vui: “Đương nhiên là được…”

Em gái tôi cắn môi, nhỏ giọng gọi: “Anh Phó Lễ, em hơi khó chịu…”
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 11



Nhưng Phó Lễ không nghe thấy.

Một người có thể vứt bỏ mạng sống của vị hôn thê ngay trước họng súng, làm sao có thể đảm bảo rằng trước nhan sắc, hắn ta sẽ nhớ đến người thứ ba đã phai tàn?

Hắn ôm tôi bước vào sàn nhảy, hòa mình theo điệu nhạc du dương.

“Tiếu Tiếu, anh nhớ cảm giác được ôm em.” Phó Lễ thì thầm bên tai tôi.

Tôi cười, làm động tác “suỵt”, xoay vòng trong điệu nhảy, ánh mắt lưu luyến, nhìn hắn dần dần mất đi lý trí.

Hừm, thì ra đây là người đàn ông mà tôi đã từng yêu bấy lâu nay.

Tôi dựa vào vai hắn, nỉ non: “Anh có thể kể cho em nghe về khoản đầu tư của nhà anh ở phía nam thành phố được không? Giờ em không còn ai nương tựa nữa, anh biết mà.”

“Người ta nói, cầu người không bằng cầu mình, nếu em tự kiếm tiền được…”

Phó Lễ cười.

Hắn nói bên tai tôi: “Được. Em muốn học gì cũng được, chỉ cần em còn cười với anh…”

Kết thúc một điệu nhảy, tôi và Phó Lễ buông nhau ra, rời khỏi sàn nhảy.

Mắt em gái tôi đỏ hoe, nhìn Phó Lễ đầy thương cảm.

Nhưng tiếc là Phó Lễ vẫn không nhìn cô ta, vì dì Trần đã gõ ly rượu: “Mọi người, tôi có một yêu cầu, cũng xem như một quyết định, muốn nhân cơ hội này công bố.”

Bà chỉ vào tôi: “Đây là con gái một người bạn cũ của tôi, cũng là tiểu thư của tập đoàn Bằng Việt. Tôi và các cổ đông khác nhìn con bé lớn lên, cũng có mối quan hệ rất tốt với mẹ con bé.”

“Hôm nay chúng tôi đã bàn bạc, quyết định với tư cách là cổ đông, đề nghị con bé vào thực tập trong ban quản lý của Bằng Việt. Nếu tương lai con bé thừa kế sản nghiệp, chúng tôi cũng sẽ yên tâm phần nào.”

Cả khán phòng kinh ngạc.

Tôi mỉm cười bước đến trước dì Trần, cảm ơn bà, rồi từ trên cao nhìn xuống sự bối rối của bố và vẻ không cam lòng của em gái.

Trước đây em gái tôi muốn vào công ty, nhưng không muốn bắt đầu từ vị trí thấp, muốn trực tiếp làm tổng giám đốc, bị dì Trần và các cổ đông từ chối thẳng thừng.

Dì Trần nói không yên tâm với người như vậy vào ban quản lý.

Nhưng bây giờ, đứa con gái không được yêu thương như tôi lại được bà ấy hết sức đề cử.

Tôi nhìn ánh mắt giận dữ đến muốn phun lửa của bố và mẹ kế, nở một nụ cười rạng rỡ hơn.

Có thể trách ai được, khi người cùng cha đồng cam cộng khổ lúc còn cơ hàn chính là mẹ tôi.

Những cổ phần trong tay mẹ tôi, thật sự có thể khiến bố tôi thương gân động cốt.

Các mối quan hệ mà mẹ tôi giúp bố duy trì, cũng thật sự có thể uy h**p ông.

Chỉ tiếc là mẹ tôi và tôi trước đây chưa từng nghĩ đến việc sử dụng tài nguyên trong tay mình như vậy.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 12



Trong khán phòng, nhạc du dương vang lên, tôi cười lớn, nhảy múa, và tiếp khách trong cơn giận dữ của bố tôi, làm những việc mà Nhan Tiếu Tiếu trước đây nhút nhát không bao giờ dám làm.

Trở thành người nổi bật nhất đêm nay, giữ chặt ánh mắt của Phó Lễ.

Em gái tôi giận đến run cả người, liên tục phàn nàn với bố, nước mắt lưng tròng.

Nhưng dì Trần nói chuyện với bố tôi một lúc, ông mệt mỏi gật đầu, đẩy em gái tôi ra.

Tôi nhìn cuộc tranh cãi bên kia từ phía sàn nhảy, nâng ly cùng em gái, nhấp một ngụm nước nho.

Em gái nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi bất chợt bước về phía tôi. Khi đến trước mặt, cô ta bỗng trượt chân, va vào tôi.

Bị va mạnh, tôi loạng choạng sắp ngã. Em gái hốt hoảng la lên: “Chị ơi em xin lỗi, em không cố ý! Em bé trong bụng chị không sao chứ, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất…”

Phòng tiệc lập tức im lặng.

Mọi người lại bắt đầu bàn tán: “Nhan Tiếu Tiếu mang thai sao? Con của ai thế?”

“Không biết, nhưng cô ấy quả thật đã biến mất nửa năm.”

“Vậy trong nửa năm đó đã có con sao? Sao không nghe nói cô ấy kết hôn nhỉ?”

Tôi nhún vai, lắng nghe những lời bàn tán của mọi người như một trò tiêu khiển vô vị, nhưng trong lòng lại nghĩ đến đôi mắt tinh ranh và sáng ngời của cha đứa bé.

Lúc đó, ngày nào tôi cũng khóc, đến nỗi suýt mù vì khóc.

Lúc đầu, Lục Triển hung hăng quát tôi nín khóc, nhưng sau đó tôi nhận ra hắn sẽ không làm tổn thương mình, nên càng được đà khóc to hơn.

Lục Triển bất đắc dĩ đưa giấy cho tôi, một lúc sau, gãi gãi đầu: “Hay là tôi đưa cô về nhé? Tiền chuộc cũng đã nhận rồi.”

Tôi lắc đầu.

Tôi không khóc vì bị buộc phải đi theo Lục Triển.

Tôi khóc vì tôi thật sự không còn nhà.

Mẹ không còn, bố trở thành bố của em gái, còn Phó Lễ cũng trở thành của em gái.

Tôi không còn một người thân nào nữa.

Vậy đưa tôi về làm gì? Tôi không có nhà, ở đâu cũng là tha hương thôi.

Lục Triển lặng lẽ nhìn tôi khóc, một lúc sau, hắn tò mò: “Đã đến nước này rồi, tại sao không thấy cô chửi vài câu cho hả giận?”

Tôi nức nở nói: “Con gái phải có giáo dưỡng, có những lời, dù trong hoàn cảnh nào, cũng không được nói ra.”

Lục Triển ngẩn người.

Một lúc sau, hắn cười ngả nghiêng: “Chả trách cô bị người ta cướp sạch trơn, nhà cửa, bố đẻ, đàn ông, không còn gì cả.”

Tôi tức giận lườm hắn, hắn lại giúp tôi lau nước mắt, kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Câu chuyện cũng đơn giản thôi, là về hai người bạn tốt, một người có giáo dưỡng và nội hàm, người kia thì lanh lợi và có phần “lươn lẹo”.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 13



Người có giáo dưỡng sử dụng bằng sáng chế của mình để mở công ty, kiếm được tiền và sẵn sàng giúp đỡ người bạn của mình cùng làm giàu, hoàn toàn không đề phòng.

Tuy nhiên, người bạn kia lại lén lút đánh cắp công nghệ sáng chế của anh ta và bán cho đối thủ cạnh tranh, từ đó kiếm được số vốn khởi nghiệp đầu tiên.

Người có giáo dưỡng, vốn cả đời sống liêm chính, không thể nào hình dung được rằng trên đời này ngoài cạnh tranh công bằng còn có những thủ đoạn đê tiện như vậy. Vì quá phẫn uất, anh ta đã qua đời vì tức giận.

Để lại vợ và con nhỏ, vợ lại bỏ rơi con nhỏ mà đi, khiến đứa trẻ phải lang thang nơi đầu đường xó chợ.

Trong khi đó, người bạn của anh ta lại càng sống càng tốt, lén lút kiếm tiền, vợ chết, cuộc đời vui vẻ hạnh phúc.

Lục Triển ném cho tôi một tờ khăn giấy: “Cô muốn chết trong danh dự hay muốn sống mà lật ngược tình thế, tự chọn đi. Nếu cô đã quyết định rồi, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm có thể dạy cho cô, coi như giết thời gian.”

Tôi nắm chặt tờ khăn giấy, cả một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều.

Mẹ tôi có giáo dưỡng, nhưng bà lại chết trong tức giận.

Tôi có giáo dưỡng, nhưng tôi đã bị bỏ rơi.

Và người có giáo dưỡng trong câu chuyện, thậm chí con cái cũng bị liên lụy.

Khi trời sáng, tôi với đôi mắt đỏ hoe đi tìm Lục Triển: “Tôi muốn sống và lật ngược tình thế. Tôi muốn tất cả những kẻ xấu đều phải nhận lấy báo ứng thích đáng.”

Buổi tiệc tẩy trần tiến đến hồi kết, bố, em gái và mẹ kế của tôi đều không ai cười nổi.

Chỉ có Phó Lễ, ánh mắt luôn dõi theo tôi.

Nhìn tôi cười thoải mái, nhảy múa hết mình, cầm ly nước nho trò chuyện với mọi người.

Nhìn tôi trở thành tâm điểm và nữ hoàng của cả buổi tiệc.

Buổi tiệc kết thúc, trước khi em gái tôi kịp tiến lại gần, hắn đã nhanh chân bước đến bên cạnh tôi, nói: “Anh có vinh hạnh được đưa em về nhà không?”

Tôi cười, gật đầu: “Có chứ!”

Gió đêm hơi lạnh, thổi qua tóc tôi, làm Phó Lễ ngẩn ngơ.

Hắn mở cửa xe cho tôi.

Tôi nhớ khi mới quen, hắn cũng từng mở cửa xe cho tôi như vậy.

Nhưng sau đó hắn không bao giờ đi cùng tôi nữa, luôn là hắn đi trước, tôi chạy theo sau.

Mở cửa xe thì càng chưa bao giờ.

Tôi ngồi vào xe, vẫy tay với em gái đứng phía sau: “Về sớm đi, cẩn thận kẻo lạnh, dù sao bụng em cũng to hơn bụng chị.”

Phó Lễ im lặng nhìn tôi một cái.

Xe chạy được vài kí lô mét, hắn lại nhìn tôi: “Anh nhớ trước đây em rất dựa dẫm vào anh.”

Đúng vậy.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 14



Trước đây tôi là tiểu thư nhà giàu, vụng về học làm bento trên mạng, mang đến công ty tìm hắn, đưa cơm tình yêu cho hắn.

Kết quả bị hắn lạnh lùng từ chối.

Hắn nói: “Anh không muốn thấy em xuất hiện ở nơi làm việc, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh.”

Nhưng sau đó suy đi nghĩ lại, lúc đó chính là thời gian em gái tôi mang thai.

Em gái tôi mỗi tối đều ở nhà, vậy cô ta mang thai lúc nào nhỉ?

Tôi liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Phó Lễ.

Vẫn sắc bén, lạnh lùng như lúc từ chối tôi.

Nhưng khi hắn từ chối tôi, lại ở nơi làm việc của hắn khiến em gái tôi mang thai.

Tôi mỉm cười: “Trước đây em không có chính kiến, nhưng sau này có một người đã dạy em cách độc lập và mạnh mẽ.”

Nói về người đó, khóe miệng tôi nở nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười này dường như làm Phó Lễ đau lòng, hắn đột ngột đạp phanh, dừng xe lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi trong màn đêm u tối:

“Người đó không phải là một tên tội phạm sao? Sao em lại vui vẻ khi nhắc đến anh ta như vậy?”

Dưới ánh sáng vàng vọt của đèn đường, hắn nhìn tôi thở dài: “Có phải em muốn anh ghen không? Nếu đúng vậy, thì em đã thành công rồi…”

“Không phải.” Tôi cắt ngang lời hắn.

Tôi cười càng ngọt ngào: “Anh ấy là người tốt nhất trên thế gian này. Anh sẽ không bao giờ hiểu được.”

Tôi nhìn vào bóng mình trong cửa sổ xe, mắt cười cong cong, đôi môi đỏ rực nói những lời ngọt ngào nhất, trở thành con dao đâm thẳng vào Phó Lễ: “Tôi yêu anh ấy.”

“Rất yêu rất yêu.”

Trong xe im lặng đến ngột ngạt.

Đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Mắt Phó Lễ tràn đầy đau khổ: “Đừng nói thế, Tiếu Tiếu, anh xin em.”

Hắn xoa thái dương: “Anh nghe nói có một bệnh gọi là Stockholm, là khi con tin nảy sinh tình cảm với kẻ bắt cóc, đó là một căn bệnh không bình thường. Tiếu Tiếu anh sẽ đưa em đi khám…”

Hắn như người mất phương hướng, liên tục tìm lý do cho tôi, chứng minh rằng tôi không yêu Lục Triển, tôi chỉ đang bị bệnh.

Tôi giữ nụ cười, nhìn miệng khép rồi lại mở và yết hầu lên xuống của hắn, không phản bác, cũng không thừa nhận.

Bởi vì trong lòng tôi biết, b3nh hoạn thực sự chính là ngoại tình với em vợ, còn đẩy vị hôn thê vào họng súng đen ngòm.

Cái b3nh hoạn chính là cùng vợ chịu thương chịu khó, đến lúc hưởng vinh hoa phú quý lại dẫn con rơi về nhà, khiến vợ tức giận đến mức qua đời.

Còn ngược đãi đứa con mà vợ để lại.

B3nh hoạn thực sự là cướp đi tình phụ tử của con vợ cả mà vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn cướp cả tình yêu.

B3nh hoạn là đám người này, không phải tôi, cũng không phải Lục Triển.

Nhưng tôi không nói ra, chỉ im lặng nhìn họ diễn trò.

Khi nào tôi cảm thấy màn trình diễn này nên kết thúc, tôi sẽ tự tay phá hủy sân khấu b3nh hoạn này.

Phó Lễ vẫn tiếp tục hỏi: “Anh đoán em mang thai là bị anh ta cưỡng ép đúng không? Tiếu Tiếu, anh không quan tâm đ ến điều đó, nhưng anh luôn nghĩ, nếu lúc đó anh không để em lại…”

Tôi mỉm cười, không còn hứng thú tranh cãi nữa.

Hắn sẽ không tin.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 15



Mà nói đến cưỡng ép, quả thật Lục Triển có cưỡng ép tôi.

Nhưng là cưỡng ép tôi làm những việc khác.

Những việc làm tôi đau đớn nhưng mạnh mẽ hơn.

Hắn ép tôi chấp nhận sự huấn luyện của hắn.

Hắn nói người có thân thể mạnh mẽ, tinh thần cũng sẽ trở nên kiên cường.

Hắn dạy tôi đấu võ, bắn súng, trinh sát và phản trinh sát, thậm chí săn bắn.

Đứa trẻ từng đấu tranh sinh tử vì một cái đùi gà, lớn lên trên đường phố khắc nghiệt, sau đó trở thành lính đánh thuê.

Khi thấy hắn săn bắn, tôi mới biết, người đã đưa tôi về núi hôm đó, dịu dàng biết bao nhiêu.

Lúc săn bắn, Lục Triển là kẻ tàn bạo nhất ở đầu chuỗi thức ăn.

Tôi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhìn hắn đấu với thú dữ, theo hắn huấn luyện, đột nhiên nhận ra những chuyện tôi khóc lóc, đau khổ chẳng đáng là gì.

Thậm chí không đáng để tôi rơi nước mắt.

Tôi thầm hứa sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa, không để bản thân yếu đuối lần nào nữa.

Nhưng trong tháng cuối cùng ở bên Lục Triển, tôi vẫn khóc.

Tôi mơ thấy mẹ, bà cười nói với tôi rằng, cuối cùng bà cũng yên tâm về tôi, có thể ra đi rồi.

Dù cho tôi có gọi mẹ thế nào, bà cũng không ngoảnh đầu lại.

Dù tôi có đau đớn đến tột cùng, khóc nức nở khi tỉnh dậy và lao vào lòng Lục Triển chạy đến.

Cơ thể Lục Triển cứng đờ, sau đó ôm tôi vào lòng, khẽ hát ru dỗ dành tôi.

Đó là ngày mà tôi mang trong mình đứa con của hắn.

Một đứa con mà tôi sẵn lòng mang thai.

Tôi vào làm ở công ty của bố.

Chọn theo dõi dự án hợp tác với công ty của Phó Lễ.

Bố tôi không muốn, mẹ kế và em gái tôi càng không muốn.

Nhưng Phó Lễ thì đồng ý.

Nhà Phó Lễ có thế lực, hắn đích thân yêu cầu tôi phụ trách, bố tôi đành phải nhẫn nhịn mà chấp nhận.

Ông từng nói chuyện riêng với tôi: “Con gái à, bố biết con vừa bị bắt cóc vừa mang thai, nhất thời bị kích động, thực ra con vẫn là đứa con ngoan trước đây, đúng không?”

“Con đừng giận em gái, nó sắp sinh rồi, được không con gái ngoan của bố?”

Tôi cười, đứng dậy, nhẹ nhàng nói vào tai bố: “Không được.”

Con người sẽ thay đổi.

Người càng hiền lành, khi quyết định thay đổi lại càng kiên quyết và không thể vãn hồi.

Vì vậy người ta mới nói, đừng chọc giận người hiền lành.

Tiếc là bố tôi không hiểu điều này.

Tôi và Phó Lễ thường xuyên qua lại vì công việc, thường xuyên họp cùng nhau.

Em gái tôi trước đây luôn tỏ ra hiểu chuyện, đi theo phong cách thỏ trắng ngây thơ.

Nhưng khi tôi và Phó Lễ họp đến khuya, hẹn nhau ăn cơm, uống cà phê, thậm chí khi tôi đi bệnh viện khám cảm, Phó Lễ cũng lái xe đưa tôi đi.

Em gái tôi sụp đổ.

Cô ta tìm Phó Lễ cãi nhau một trận.

Nghe nói bị Phó Lễ đuổi ra khỏi văn phòng, chặn luôn WeChat.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 16



Em gái lạnh lùng hỏi tôi: “Như vậy chị đã hài lòng chưa?”

Tôi vừa xem tài liệu vừa huýt sáo: “Mới chỉ là bắt đầu thôi, em gái à. Phong thủy luân chuyển mà.”

Em gái tôi cười lạnh: “Nhưng chị đừng quên, tôi mang thai con của Phó Lễ, còn trong bụng chị, chỉ là đứa con hoang.”

Tôi gấp tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn cô ta, chậm rãi đứng dậy.

“Mẹ cô không dạy cô nói tiếng người sao?”

Tôi cầm cốc cà phê, chậm rãi đổ lên đầu cô ta: “Cô không biết đứa trẻ trong bụng mình là con ai sao? Lấy tư cách gì nói tôi?”

Em gái tôi hét lên muốn tránh, nhưng bị tôi giữ lại.

Tôi lấy khăn giấy lau mặt cho cô ta.

Em gái tức đỏ mặt: “Chị lau mặt cho tôi cũng vô ích, tôi sẽ nói với Phó Lễ, chị đã làm gì với tôi, a!!!”

Lời chưa dứt, mặt cô ta đã ăn một cái tát thật mạnh.

Tôi lau mặt cho cô ta chỉ vì không muốn dính cà phê.

Em gái ôm mặt đau đớn, không nói được câu nào, khóc lóc chạy ra ngoài.

Dù sao tôi cũng đã được Lục Triển huấn luyện, cái tát của tôi không phải là đánh chơi.

Tôi tỉ mỉ lau từng ngón tay bằng khăn ướt, trong lòng có chút khó chịu.

Tại sao tôi phải lãng phí thời gian, lãng phí cuộc đời với lũ yêu tinh, ma quỷ này?

Tại sao Lục Triển của tôi lại phải ngồi tù vì một vụ bắt cóc được sắp đặt?

Tôi nheo mắt.

Tất cả ân oán, phải có một kết thúc.

Tôi càng thường xuyên đến văn phòng của Phó Lễ để bàn về dự án với hắn.

Có lúc bàn xong công việc, tôi cũng không đi, nói chuyện với Phó Lễ, nghe hắn bàn về quyết định đầu tư ở phía nam thành phố.

Tôi pha cà phê, mang bánh ngọt đến: “Em muốn học từ anh, nếu được một nửa như anh, em cũng đã mãn nguyện rồi.”

Phó Lễ cười dịu dàng: “Tiếu Tiếu, anh không ngờ em lại dễ thương như vậy.”

Thực ra hắn quên rồi, trước khi gặp em gái tôi, suốt mười mấy năm hắn luôn khen tôi dễ thương.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi em gái tôi xuất hiện, hắn chọn cách quên tôi.

Tôi trở thành con tin để bảo vệ em gái tôi, không còn là cô gái hắn thề sẽ trân trọng.

Nhưng Phó Lễ thực sự dạy tôi rất nhiều, từng quyết định đều giải thích kỹ lưỡng, chiến lược của đối thủ cũng dự đoán cho tôi nghe.

Tôi chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng từ một.

Trong mắt người khác, có vẻ như tôi và Phó Lễ đã tái hợp.

Điều này khiến em gái và mẹ kế lo lắng.

Nhưng bố tôi hiếm khi không giúp em gái.

Tôi nghĩ là vì Phó Lễ mang đến hai dự án, bịt miệng ông lại.

Nhìn xem, chỉ cần có tiền, dù Phó Lễ có chơi đùa hai cô con gái của ông thế nào, thì ông cũng sẽ vui vẻ đếm tiền.

Sự thân mật giữa tôi và Phó Lễ kéo dài một tuần.

Một ngày nọ, hắn gọi điện, bảo tôi đến bệnh viện tư nhân.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 17



Tôi tưởng hắn bị bệnh, muốn tôi đến thăm, miễn cưỡng bảo thư ký đặt cho bó hoa mang đến.

Nhưng đến nơi, tôi phát hiện Phó Lễ bảo tôi đến phòng khám sản.

Tôi tất nhiên sẽ không cho rằng Phó Lễ tốt bụng đến mức muốn giúp tôi khám thai.

Tôi lùi lại một bước, ném hoa xuống đất: “Anh muốn làm gì?”

Trong mắt Phó Lễ hiện lên vẻ điên cuồng: “Tiếu Tiếu, anh muốn có lại em, anh không muốn mập mờ với em nữa.”

Hắn nhìn vào cái bụng hơi nhô lên của tôi: “Anh muốn em lại thuộc về một mình anh.”

Dù đã thất vọng về Phó Lễ, nhưng tôi không ngờ mình còn có thể thất vọng hơn nữa.

Tôi cúi đầu xoa bụng: “Vậy nên anh muốn làm hại con tôi? Còn không nói trước với tôi một tiếng, muốn tiền trảm hậu tấu?”

Phó Lễ tỏ ra khó xử: “Tiếu Tiếu, anh không thể nhìn em mắc hội chứng Stockholm, không biết suy nghĩ thực sự của bản thân. Anh đã mời bác sĩ tâm lý cho em. Nhưng đứa bé này phải bỏ trước.”

Hắn an ủi tôi: “Sau này chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác, tốt hơn đứa này.”

Tôi vội vàng che miệng.

Con tôi rất ngoan, từ khi mang thai chưa bao giờ làm tôi nôn nghén, nhưng bây giờ, ngay cả đứa con chưa chào đời của tôi cũng cảm thấy buồn nôn muốn chết.

Tôi ôm miệng chạy ra ngoài, không kiềm chế được muốn nôn.

Nhưng Phó Lễ lại chắn trước mặt tôi: “Tiếu Tiếu, em làm phẫu thuật xong rồi hẵng đi.”

“Ngoan nào, em muốn có con, anh có thể cho em, chúng ta bỏ đứa con của tên tội phạm này đi…”

Tôi bình tĩnh lại, cố gắng ngăn cảm giác buồn nôn.

Cố gắng nói với con trong bụng, bé yêu, đợi chút, mẹ phải đánh người đã.

Tay tôi nắm thành nắm đấm, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Kế hoạch đã gần hoàn thành. Không cần tiếp tục nữa.

Tôi ngẩng đầu đối mặt với Phó Lễ, nghiêm túc hỏi hắn: “Ai cho phép anh, nói người tôi yêu là tội phạm?”

Phó Lễ há miệng, chưa kịp nói gì, tôi đã đấm vào mặt hắn.

Máu mũi của Phó Lễ chảy ra.

Hắn nhìn tôi đầy kinh ngạc: “Tiếu Tiếu!”

Tôi tiếp tục hỏi: “Ai cho phép anh nói con tôi là con của tội phạm?”

Tôi lại đấm một cú vào hắn.

Tuy nhiên, Phó Lễ đã tập võ từ nhỏ, lần này có đề phòng nên đã né được.

Tôi kéo cà vạt của hắn, lau vết máu trên nắm tay: “Phó Lễ, sau này nói chuyện phải suy nghĩ kỹ, đừng quá tự tin. Anh cũng không phải là nhân dân tệ, sao tôi phải thích anh chứ?”

Phó Lễ mím môi, khóe miệng hơi cụp xuống, giọng khàn khàn: “Tiếu Tiếu, rốt cuộc em đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì? Thà sinh con cho một kẻ bắt cóc, còn hơn cho anh một cơ hội!”

Đúng vậy.

Ngay cả một cơ hội cũng không thèm cho hắn.

Và sớm thôi, hắn sẽ hối hận vì đã chọc giận tôi.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 18



Ra khỏi bệnh viện, tôi quyết định thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch.

Lái xe về nhà, tôi vào phòng làm việc của bố, tháo gỡ thiết bị nghe lén dưới gầm bàn.

Rồi đến công ty, với tư cách quản lý, tôi dễ dàng vào phòng làm việc của bố, trong lúc bố họp, tôi gỡ thiết bị nghe lén dưới bàn làm việc.

Ngày hôm sau, tôi không đến công ty, cũng không về nhà, mà đến khách sạn.

Tôi dành hai ngày để chuyển đổi toàn bộ cổ phiếu của mẹ tôi thành tiền mặt.

Ngày thứ năm, dì Trần rút vốn.

Công ty của bố tôi lập tức rơi vào khủng hoảng.

Bố tôi bắt đầu điên cuồng gọi điện, gửi tin nhắn cho tôi.

Ông nhớ lại thời thơ ấu, gửi cho tôi một bức ảnh hai cha con đi dã ngoại.

Trong ảnh, bố hôn lên má tôi, thân thiết không rời.

Nhưng ông quên rằng, bức ảnh này là do mẹ tôi chụp.

Nhìn bức ảnh, tôi chỉ nghĩ đến mẹ.

Tôi tự hỏi, nếu mẹ tôi có thể gặp được một người đàn ông như Lục Triển, liệu bà có chết không?

Nhưng tiếc thay, trên đời này không có hai chữ “nếu như”.

Chỉ có những nuối tiếc.

Tôi thở dài, lấy thiết bị nghe lén, bắt đầu xử lý toàn bộ âm thanh thu được từ nhà và công ty.

Chọn ra những đoạn quan trọng nhất, đăng tải lên mạng.

Ngày hôm sau, tập đoàn Bằng Việt nổi tiếng khắp cả nước.

“Tổng giám đốc tập đoàn Bằng Việt trốn thuế, huy động vốn bất hợp pháp, ăn tiền hối lộ.”

Trở thành tin nóng nhất trong ngày.

Cổ phiếu của Bằng Việt tuột dốc không phanh, các cổ đông đòi bố tôi một lời giải thích.

Bố tôi sụp đổ.

Ông gửi cho tôi một tin nhắn: [Đồ bất hiếu, mày không sợ bị báo ứng sao?]

Tôi mỉm cười trả lời: “Ông không sợ báo ứng, sao tôi phải sợ? Không có lý gì trời lại tha thứ cho một người ép chết vợ, hại chết bạn, mà lại trừng phạt tôi cả?”

“Đúng không, bố yêu dấu của tôi?”

Sợ bố không hiểu, tôi lại nhắn thêm: “À, Lục Thành Minh ở dưới đấy gửi lời thăm hỏi đến ông đó, bố ạ.”

Bố tôi không trả lời.

Nhưng màn hình hiện “đối phương đang nhập tin nhắn” rất lâu, cuối cùng chỉ gửi vài chữ: [Mày làm sao biết Lục Thành Minh?]

Làm sao tôi biết ư?

Tôi cúi đầu vuốt v e bụng hơi nhô lên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ông ấy là ông nội chưa từng gặp mặt của con tôi.

Ông ấy là bố của Lục Triển, người có học thức, có phẩm chất nhưng bị bạn ăn cắp bằng sáng chế và hại chết.

Bố tôi bị bắt.

Mẹ kế tôi cũng bị bắt vì tội đồng loã.

Công ty không thể trụ vững, tuyên bố phá sản, tất cả tài sản đều dùng để trả nợ.

Em gái tôi bụng mang dạ chửa bị đuổi ra khỏi biệt thự, khóc lóc chạy đi tìm Phó Lễ.

Nhưng Phó Lễ chỉ cho cô ta tiền thuê khách sạn.

Thậm chí không cho cô ta bước chân vào trong nhà mình.

Hắn gọi điện cho tôi: “Tiếu Tiếu, anh biết lúc này em chắc chắn rất khó khăn, đừng sợ, anh sẽ lo liệu…”

Lúc đó, tôi đang uống trà với đối thủ một mất một còn của nhà họ Phó.
 
Giữa Chúng Tôi, Luôn Có Một Người Thứ Ba
Chương 19



Tôi cầm một tập tài liệu, là tất cả bí mật kinh doanh và điểm yếu của nhà họ Phó.

Nhận được điện thoại của hắn, tôi cười, cảm ơn hắn.

Tôi cười rất vui vẻ: “Cảm ơn, anh lo cho mình trước đi!”

Ba ngày sau, một thương vụ lớn của nhà họ Phó bị đối thủ cướp mất.

Một tuần sau, đối tác lớn nhất của nhà họ Phó bị nẫng tay trên.

Ba tháng sau, nhà họ Phó bị nhiều đối thủ cạnh tranh bao vây, một số tin tức tiêu cực về kinh doanh của họ bị rò rỉ, gây chấn động dư luận, ngân hàng bắt đầu ngừng cho nhà họ Phó vay vốn.

Nhà họ Phó nhanh chóng sa sút.

Phó Lễ không còn thời gian quan tâm đ ến tôi.

Chỉ vào một đêm khuya, Phó Lễ gọi điện cho tôi, giọng nói đầy mệt mỏi: “Tình Tình sinh rồi.”

Tôi im lặng một lúc, rồi đáp: “Chúc mừng.”

Ký ức dường như quay lại buổi chiều ngày hôm đó.

Buổi chiều Phó Lễ thông báo với tôi, Tình Tình mang thai, bảo tôi làm con tin thay cô ta.

Nhưng nỗi đau khi đó không còn, thay vào đó là sự may mắn.

May mắn vì tôi đã thay Tình Tình làm con tin, và Tình Tình đã sinh con cho Phó Lễ thay tôi.

May mắn vì con của tôi, là con của Lục Triển.

Phó Lễ dường như đang hút thuốc, tôi nghe tiếng hắn thở ra: “Anh đã nghĩ ra rồi, Tiếu Tiếu.”

Hắn nói: “Có thể đồng thời nghe lén ở nhà và công ty của bố em, lại có thể tàn nhẫn đối phó ông ấy, chỉ có mình em.”

“Và tất cả những bí mật kinh doanh của nhà họ Phó bị lộ ra, đều là những thứ em đã nghe được.”

“Tất cả, đều là kế hoạch của em.”

Tôi cúi đầu uống trà, cười tít mắt đáp: “Thì sao?”

Phó Lễ không nói gì.

Hắn cố nén tiếng thở.

Một lúc sau, hắn ho khan một tiếng, cười cay đắng: “Nếu như, Tiếu Tiếu, anh nói nếu như anh giữ lại đứa bé, để Tình Tình ra đi, em có đồng ý quay lại không?”

Dù đã không còn cảm giác với Phó Lễ, nhưng nghe hắn nói vậy, tôi vẫn cảm thấy ghê tởm: “Anh không phải định chơi trò ‘giữ con đuổi mẹ’ đấy chứ?”

Giọng Phó Lễ run rẩy: “Tiếu Tiếu, dù em tin hay không, dù biết em đã làm gì, nhưng anh vẫn muốn có em. Anh hối hận rồi.”

“Anh hối hận vì để Tình Tình mang thai, cũng hối hận vì để em làm con tin, để em bị người đàn ông đó đưa đi…”

Giọng hắn trầm thấp, buồn bã và thất vọng: “Bây giờ bố em và mẹ kế đã bị bắt, nhà anh cũng bị tổn hại nặng nề, Tiếu Tiếu, em cũng nên hả giận rồi chứ?”

“Anh sẽ để Tình Tình đi, chúng ta bắt đầu lại được không? Anh chuộc lỗi như vậy vẫn chưa đủ làm em hài lòng sao?”

Tôi nuốt xuống ngụm trà trong miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh đèn muôn nhà đang sáng rực.

Chỉ còn một năm nữa, Lục Triển sẽ được tự do.

Tôi và Lục Triển, cũng sẽ có một ngọn đèn ấm áp của riêng mình trong thành phố này.
 
Back
Top Bottom