Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!

Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 10: Chương 10



Béo Nha mười bốn tuổi rồi, cũng bắt đầu muốn ra ngoài nhìn ngó thế gian.

Sợ nàng cũng theo gương ca bỏ nhà ra đi, ta đành hứa:

“Đợi khi trại xây lại xong xuôi, cả nhà sẽ cùng con xuống núi.”

Lục Thiên Hành không nuốt lời, số của cải cướp được từ Vương Đại Hổ đủ để chúng ta dựng lại Hắc Sơn Trại từ đầu.

Một vụ cướp lớn như thế mà không hiểu sao quan phủ chậm trễ mãi chẳng điều tra ra hung thủ — là chúng ta.

Trái lại, Hắc Sơn Trại lại vì trận cướp này mà nổi danh, giang hồ bắt đầu truyền tai nhau về một bang phỉ cường đạo “trừ gian diệt ác, thủ đoạn tàn nhẫn”.

Chỉ là… “Ác phỉ Đông Lâm” nghe sao mà khó nghe quá chừng! Trong trại rõ ràng chỉ là mấy dân đen khốn khổ bị bức đến đường cùng thôi mà!

Tóm lại, từ đó không ai dám dễ dàng trêu vào chúng ta nữa.

Chỉ cần trời không đổ tai họa nữa, dựa vào nghề phụ như trồng trọt săn bắn, cũng đủ để sống yên ổn.

Hắc Sơn Trại thoát khỏi vận mệnh bị diệt sạch như đời trước.

Phu nhân Tướng quân kia rốt cuộc vẫn vì tình thân mà mở cho chúng ta một con đường sống.

Ba năm sau, chúng ta có nhà mới.

Nhà rất rộng, xây hẳn mấy gian phòng.

Không còn cảnh bốn người chen chúc một phòng, muốn thân thiết một chút cũng phải đợi con vắng nhà, ta với Béo Nha tắm rửa cũng không cần đuổi phụ thân và ca ca ra ngoài.

Về sau Thập Lượng có về thì cũng có phòng riêng rồi.

Chỉ là nghe nói, hắn đã sớm tìm đến Kiếm Si Tưởng Nhận – người từng bị tình nghi là hung thủ, rồi xác nhận đối phương đã mất hết võ công, không thể là kẻ diệt môn năm xưa.

Một lần nữa, hắn lại tra được manh mối hướng về Ma giáo.

Chỉ khác là lần này, ba người chúng ta chưa đến mức phải làm pháo hôi của Ma giáo nữa.

Ta giao sổ sách trong trại cho một thư sinh thật thà mới nhập bang, rồi cùng trượng phu và ái nữ xuống núi.

Dù gì cũng nên cho con gái nhìn thử giang hồ hiểm ác là thế nào, nếu nàng cứ nhất quyết làm yêu nữ Ma giáo!

Chỉ là——

“Tô Thanh Dương!! Con đã đ.ấ.m bay tám thiếu hiệp rồi! Con định làm gì hả?! Người ta chỉ tới hỏi danh tính con thôi mà!!”

Béo Nha bĩu môi, hừ một tiếng, chẳng kiên nhẫn gì:

“Ca ca từng nói, ai không đẹp bằng huynh ấy thì đều là đầu heo. Cái giang hồ chếc tiệt này, sao chẳng có lấy một mỹ nam nào ra hồn hết vậy?”

Ông chủ quán trà nghe xong cười ha hả:

“Giang hồ đâu thiếu anh tài tuấn tú. Môn hạ của Minh chủ võ lâm, vị đệ tử cuối cùng kia, không phải là nhân tài bậc nhất hay sao? Nghe nói tháng sau Võ Lâm Minh sẽ mở đại hội ở núi Tuyên, chuẩn bị thương nghị chuyện thảo phạt Ma giáo. Rất nhiều nữ hiệp đều tranh nhau tới đó xem mặt.”

Ta nghe đến đây liền thấy bất ổn, lập tức nhìn Lão Lục, hỏi gã kia:

“Không biết vị đệ tử đó… tên họ là gì?”

“Chính là Lục công tử – Lục Thiên Hành! Võ nghệ cao cường, dung mạo tuấn tú, là người có tiền đồ sáng lạn nhất trong giới võ lâm hiện nay. Chỉ là… tên thanh kiếm hắn dùng nghe hơi khó nghe một chút…”

Chúng ta tốn mười năm ròng rã, vậy mà Lục Thiên Hành rốt cuộc vẫn trở thành đệ tử của Minh chủ Võ lâm.

Béo Nha thì hai mắt sáng như sao:

“Trông đẹp lắm sao?”

Chủ quán trà gật đầu:

“Dung mạo sánh ngang Phan An.”

Béo Nha lập tức đập bàn:

“Nương! Nữ tế này, con quyết rồi, phải cướp về!”

Khoan, khoan đã con ơi?!

Cái này không phải là… vở kịch “loạn luân” trá hình đấy chứ?! Nhà mình… không có chơi cái thể loại đó đâu nha!

19

Núi Tuyên cách đây rất xa, nếu không có ngựa thì phải đi bộ hai tháng, chắc chắn không kịp đại hội võ lâm.

Nhưng mà... mua ngựa thì quá đắt, nhà ta lại chẳng có tiền.

Béo Nha đứng ở đầu phố, nở nụ cười đoan trang nhất của nàng, vẫy tay với đoàn xe ngựa:

“Chư vị bằng hữu có ai đi Tuyên Sơn chăng? Không biết có thể thuận đường cho tiện nữ quá giang một đoạn?”

Lão Lục cau có:

“Cướp một chiếc chẳng phải là xong à? Làm trò phiền phức gì cho mệt?”

Béo Nha trừng mắt:

“Cha xấu xí mau tránh ra! Đừng cản nữ nhi thi triển mỹ nhân kế!”

“Con hả? Mỹ nhân kế? Có ai mù đến thế không trời?”

Lời còn chưa dứt, một đoàn xe ngựa sang trọng dừng lại bên đường.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mành xe vén lên, một vị mỹ nhân dung nhan thanh lệ cúi người, mỉm cười nói:

“Tiểu nữ đang trên đường về Tuyên Sơn, nếu chư vị không chê, xin mời đồng hành.”

Hai mắt Béo Nha sáng rực:

“Woa, mỹ nhân đó nha! Dĩ nhiên là bằng l…”

Ta lập tức kéo nàng ra sau, dứt khoát từ chối:

“Đa tạ ý tốt của cô nương, chúng ta vẫn còn sức, đi bộ vài hôm cũng không sao.”

Béo Nha ngẩn người:

“… Ngồi xe không sướng hơn sao phải đi bộ?”

Vì mỹ nhân dịu dàng trước mắt này, chính là kẻ ở kiếp trước từng lạnh lùng đ.â.m chếc ngươi — đệ nhất tài nữ võ lâm Mạnh Sương Sương!

Chính là tiểu sư muội mà Lục Thiên Hành một tay dạy dỗ nên người!
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 11: Chương 11



Một đóa mỹ nhân băng sương, giống hắn như đúc, thấy người của Ma giáo là c.h.é.m không chừa!

Ở kiếp này, Lục Thiên Hành đã dồn hết tâm huyết nuôi Béo Nha lớn, ai biết Sương Sương hiện tại là thiện hay ác?

Nghe đâu, Lục Thiên Hành định tuyên bố chuyện bí bảo "Độc Nhất Hữu Nhị" tại đại hội võ lâm lần này, các nhân vật trong giang hồ đều đổ xô kéo về.

Đến cả Sương Sương – đệ tử đắc ý nhất của Minh chủ – cũng gấp gáp quay về, xem ra không ít người thèm muốn bảo vật của Kiếm Môn.

Mạnh Sương Sương vừa đi, Béo Nha lập tức nhắm đến chiếc xe ngựa thứ hai.

Hình như là thiếu trang chủ của Thanh Vũ Trang – Tần Tử Hạc.

Ánh mắt hắn trong veo như nước, ngập tràn nhiệt tình mời mọc.

Béo Nha nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú kia, lập tức có ý muốn lên xe.

Ai ngờ lúc này phía sau đột nhiên có tiếng hô:

“Chạy mau! Ma giáo đến rồi!!”

Béo Nha tức khắc rụt chân lại, hưng phấn hô lên:

“Cha! Nương! Cơ hội nhập giáo tới rồi đó!!”

Tần Tử Hạc lập tức phi thân xuống ngựa, chắn trước mặt nàng:

“Cô nương chớ lo, có tại hạ ở đây, quyết không để kẻ ác xúc phạm các người!”

Trong khi ai nấy đều bỏ chạy, Béo Nha lại đẩy hắn sang bên, ngược dòng xông thẳng tới trước, hớn hở hỏi:

“Ê! Mấy vị đại ca Ma giáo! Còn thiếu người không? Cần tuyển nhân tài không?”

Tần Tử Hạc: ???

Tiểu đầu lĩnh Ma giáo: ???

20

Hắn cười ha hả nói:

“Con nhóc lông vàng từ đâu chui ra thế? Không lo an phận lấy chồng, còn mơ mộng nhập Ma giáo? Ngươi biết làm gì? Giếc người phóng hỏa, hay là quyến rũ nam nhân? Ha ha ha…”

Bọn chúng còn đang cười, mà ta thì biết – bọn chúng xong đời rồi.

Quả nhiên, sắc mặt Béo Nha lập tức trầm xuống, tay giơ lấy ná từ bên hông, búng một viên đá – phập! – trúng giữa chân mày.

Rồi viên thứ hai, thứ ba, từng viên như mưa, trúng phát nào gục phát đó. Vài kẻ cầm đầu của Ma giáo, đầu vỡ m.á.u tuôn, ngã lăn dưới đất.

Đến lúc đó, đám còn lại mới giật mình kinh hãi, vội vã rút binh khí định xông lên.

Béo Nha thu ná lại, rút từ hông ra hai đoạn thân thương, ghép lại một cách lưu loát. Đầu thương xoay một vòng, sát khí ngập trời.

“Ta cứ tưởng Ma giáo các ngươi không phân biệt nam nữ. Ta gọi một tiếng ‘đại ca’, các ngươi liền thật sự cho rằng có thể chỉ trỏ vào ta sao?”

Hôm ấy, tại ngã ba lên Tuyên Sơn, một thiếu nữ anh phong lẫm liệt, luân phiên thi triển đao, thương, ná — một thân một mình, diệt sạch một tiểu đội tinh anh của Ma giáo.

Không ai nhìn ra môn phái võ học của nàng.

Rõ ràng chiêu thức chẳng mấy cao minh, vậy mà rơi vào tay nàng, liền trở nên sắc bén dị thường.

Nhanh, chuẩn, hiểm, lại còn sức mạnh vô song.

Những người đi đường từng hoảng sợ bỏ chạy, giờ quay lại chỉ để xem nàng… hành bạo hành tàn.

Bên cạnh còn có một đôi phu thê trẻ, ôm theo áo khoác đi thu tiền "tạ ơn" từ đám quần chúng xem náo nhiệt.

“Đúng, đúng rồi, đây chính là tiểu nữ nhà ta! Đại ca đại tỷ, đi ngang qua thì xin thưởng chút tấm lòng~”

“Ai da, đúng vậy đúng vậy, chưa gả, chưa gả! Mai mối ư? Có có có! Để lát nữa ta bảo nó chọn thử vài tờ!”

“Chở bọn ta đi Tuyên Sơn á? Ái chà, ngại quá nha… Bằng hữu sao? Giao! Giao! Tất cả đều là bằng hữu! Mà bằng hữu đứng coi không trả tiền là sao vậy nè?”

“Con gái ta vì dân trừ hại, không tính ơn nghĩa thì thôi, ít ra tiền bảo vệ cũng nên có chút thành ý chứ?”

Chờ đến khi Béo Nha trút hết cơn giận, ta và Lão Lục đã ôm được hai bao bạc lớn.

“Cha nó ơi, tiền bảo kê gì mà nhiều dữ vậy?”

Béo Nha hí hửng sờ nắm bạc trong tay:

“Ca ca nói đúng, làm yêu nữ Ma giáo sao kiếm được nhiều tiền bằng làm hộ vệ được!”

Ai mà ngờ được, muốn khiến nha đầu chếc tiệt này cải tà quy chính, chẳng cần giảng đạo lý cao xa gì cả.

Chỉ cần một gã nam nhân miệng tiện buông vài lời xúc phạm… cộng thêm hai bao bạc to đùng.

Quả nhiên… xã hội mới là thầy dạy tốt nhất.

Lý tưởng to lớn sao sánh nổi… với bạc trắng trong tay.

21

Tần Tử Hạc run run đi theo, chắp tay hỏi:

“Xin hỏi cô nương, bái nhập môn phái nào?”

“Ta là đệ tử của Hắc—”

Ta vội bịt miệng nàng lại, cười gượng:

“Không thuộc môn phái nào cả, chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt thôi, Tần thiếu hiệp chớ bận tâm.”

Tần Tử Hạc cười ngượng hai tiếng:

“Giang hồ quả là nhân tài lớp lớp, mấy năm nay xuất hiện không ít cao thủ độc hành danh động tứ phương. Nếu ba vị không chê, chi bằng cùng đi Tuyên Sơn?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Béo Nha đảo mắt:

“Ngươi có môn phái, vậy có thể trực tiếp ở trong Võ Lâm Minh không?”

Tần Tử Hạc đáp:

“Võ Lâm Minh không phải một nơi cụ thể, mà là một tổ chức của giang hồ... Dù sao, lần này đại hội được tổ chức tại Tàng Nguyệt Cốc thuộc Tuyên Sơn, nơi đó là địa bàn của Minh chủ Thẩm Như Thu. Nếu các vị đồng hành cùng tại hạ, ta sẽ viết thư báo trước, xin họ chuẩn bị thêm vài phòng khách.”
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 12: Chương 12



Béo Nha lại hỏi:

“Thế… Lục Thiên Hành có ở trong Tàng Nguyệt Cốc không?”

“Lục công tử là đệ tử đích truyền của Thẩm Minh chủ, đương nhiên ở đó rồi.”

Béo Nha không nói thêm lời nào, lập tức kéo ta lên xe:

“Đi đi đi, mau mau lên xe!”

Tần Tử Hạc kinh ngạc:

“Cô nương gấp gáp vậy sao?”

“Dĩ nhiên rồi, ta vội đi... cướp chồng!”

Tần Tử Hạc: “……”

Ta vội vàng chữa lại:

“Ý của tiểu nữ là... nó muốn diện kiến phong thái anh tuấn của Lục thiếu hiệp.”

Tần Tử Hạc ủ rũ cúi đầu:

“Không cần nói nữa, ta hiểu rồi… Ai bảo người ta là đứng đầu bảng Anh Hùng Thiếu Niên chứ.”

Haiz, chẳng trách Tần Tử Hạc buồn.

Chỉ trách Lục Thiên Hành vốn là đại nam chính thiên tư tuyệt thế, bị chúng ta lừa về làm thổ phỉ mười năm, vừa xuất sơn đã thành "đỉnh lưu".

Chỉ là không biết, giờ hắn theo sư phụ mới, gặp lại đám “nghèo kiết xác họ hàng xa” bọn ta, có còn chịu nhận thân không nữa.

Nhờ có xe ngựa nhà họ Tần, nửa tháng sau, chúng ta đã đến Tàng Nguyệt Cốc.

Trên đường đi còn gặp không ít người quen cũ.

Ta lén nhắc khẽ với Béo Nha:

“Lát nữa gặp Lục thiếu hiệp, con đừng có làm quá, nói năng nhỏ nhẹ chút, đừng để người ta chê cười mình thiếu giáo dưỡng.”

Béo Nha thì đang lau cây thương dài Tam đương gia tặng, chẳng buồn ngó ta:

“Nương này, nếu con muốn ‘cướp’ người về thành thân, con nên chuẩn bị bao nhiêu sính lễ nhỉ? Giang hồ bọn họ có coi trọng mấy thứ đó không?”

Ta ngửa đầu nhìn trời.

Nói sao cho con hiểu nhỉ... Theo nguyên tắc mà ca ca con đặt ra cho Hắc Sơn Trại, thì người bị cướp nếu không đồng ý, dẫu có sính lễ chất như núi cũng không được cưỡng ép.

Nhưng mà giờ con lại muốn cướp chính cái “nguyên tắc” ấy về... thì ta nghĩ nguyên tắc chắc... cũng có thể linh hoạt được… ha?

Vừa theo thị vệ trong cốc bước vào, thì “nguyên tắc” đã tự mình xuất hiện.

“Tần huynh tới sớm vậy sao, tại hạ tiếp đãi không chu—... Tô Thanh Dương?!”

Người đang cười chắp tay với Tần Tử Hạc đột nhiên cứng đờ – chính là “chính đạo chi quang” năm xưa.

Ba năm không gặp, hắn đã hoàn toàn lột xác, khí chất thanh lãnh như ánh trăng treo cao giữa trời.

Béo Nha vừa thấy “chàng trai mục tiêu” mình định cướp, cũng ngẩn người.

Ta tưởng nàng sẽ gọi “ca ca”, ai ngờ nàng quay đầu đẩy ta ra sau, thấp giọng sốt ruột nói:

“Nương! Mau giấu bạc đi! Số tiền bảo vệ đó nương vẫn chưa ghi sổ đó!”

Ta: “……”

Trời đất ơi! Quên mất là cái tên nghịch tử Lục Thiên Hành từng bắt ta ghi sổ từng đồng một!!!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hu hu hu hu! Chúng ta cực khổ lắm mới tích cóp được chút bạc riêng, dựa vào cái gì hắn đòi kiểm tra hả?!

22

Tần Tử Hạc – đầu óc vẫn còn quay cuồng, cứ thế bị chúng ta tiễn đi.

Trong phòng khách, thiếu hiệp mặt lạnh Lục Thiên Hành đóng cửa lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống bọn ta:

“Lá thư con để lại ba năm trước, mọi người đã đọc rồi chứ?”

Cả ba chúng ta ngoan ngoãn gật đầu:

“Đã đọc rồi.”

“Hễ đọc rồi thì nên biết an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở lại Hắc Sơn Trại. Tại sao còn xuống núi?”

Béo Nha thành thật trả lời:

“Ca à, huynh hiểu muội mà. Muội muốn làm yêu nữ Ma giáo, mà bước đầu tiên thì tất nhiên là phải xuống núi gia nhập Ma giáo rồi chứ?”

Lục Thiên Hành hít sâu một hơi, gân xanh trên trán giật giật:

“Hắc Sơn Trại bây giờ không phải cũng có chút danh tiếng rồi sao? Chừng đó còn chưa đủ cho muội oai phong lẫm liệt? Muội sao cứ phải mơ màng Ma giáo làm gì?”

Béo Nha bĩu môi:

“Trước khi gặp họ thì muội cũng đâu biết họ khó ưa đến vậy. Ca à, muội không làm yêu nữ Ma giáo nữa đâu, họ phân biệt giới tính, không phải đồng nghiệp tốt!”

Lục Thiên Hành lúc này mới gật đầu hài lòng, lại hỏi tiếp:

“Vậy tại sao còn mò tới Tàng Nguyệt Cốc làm náo nhiệt?”

Ta còn chưa kịp ngăn lại, thì Béo Nha đã hớn hở nói ngay:

“Ca! Muội nghe nói tiểu đệ tử của Minh chủ võ lâm đẹp trai lắm! Muội định cướp hắn về làm lang quân! Huynh ở đây quen biết nhiều, có nhận ra hắn không? Nghe nói hắn họ Lục.”

Lục Thiên Hành: “...Muội vừa nói muốn cướp ai?”

“Chính là mộng trung nhân của hàng ngàn thiếu nữ giang hồ – Lục Thiên Hành đó!”

Lục Thiên Hành nheo mắt, môi nhếch cười:

“Muội còn chưa thấy mặt hắn, sao đã muốn cướp về làm lang quân?”

“Các cô nương khác đều thích mà! Chắc mắt họ không có vấn đề đâu? Lục Thiên Hành chắc chắn là hạng nhất. Muội mà cướp được hắn về làm lang quân, thì mặt mũi muội nở nang biết mấy!”

“Chỉ vì mặt mũi?”

“Dĩ nhiên rồi! Muội mới mười bảy, còn có thể có tâm tư gì xấu chứ? Muội chỉ muốn cướp một vị lang quân như ý thôi mà!”

“……”

Lục Thiên Hành quay đầu nhìn sang ta và Lão Lục, lửa giận bốc lên ngùn ngụt:

“Con chỉ rời đi ba năm, vậy có thể cho con biết, Tô Thanh Dương rốt cuộc là ai dạy thành ra thế này không?!”

Ta co vai, lí nhí:

“Con trai à, con hiểu mà… Nương không mê trai đẹp, nương chỉ ham tiền một chút thôi…”
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 13: Chương 13



Béo Nha lại hỏi:

“Thế… Lục Thiên Hành có ở trong Tàng Nguyệt Cốc không?”

“Lục công tử là đệ tử đích truyền của Thẩm Minh chủ, đương nhiên ở đó rồi.”

Béo Nha không nói thêm lời nào, lập tức kéo ta lên xe:

“Đi đi đi, mau mau lên xe!”

Tần Tử Hạc kinh ngạc:

“Cô nương gấp gáp vậy sao?”

“Dĩ nhiên rồi, ta vội đi... cướp chồng!”

Tần Tử Hạc: “……”

Ta vội vàng chữa lại:

“Ý của tiểu nữ là... nó muốn diện kiến phong thái anh tuấn của Lục thiếu hiệp.”

Tần Tử Hạc ủ rũ cúi đầu:

“Không cần nói nữa, ta hiểu rồi… Ai bảo người ta là đứng đầu bảng Anh Hùng Thiếu Niên chứ.”

Haiz, chẳng trách Tần Tử Hạc buồn.

Chỉ trách Lục Thiên Hành vốn là đại nam chính thiên tư tuyệt thế, bị chúng ta lừa về làm thổ phỉ mười năm, vừa xuất sơn đã thành "đỉnh lưu".

Chỉ là không biết, giờ hắn theo sư phụ mới, gặp lại đám “nghèo kiết xác họ hàng xa” bọn ta, có còn chịu nhận thân không nữa.

Nhờ có xe ngựa nhà họ Tần, nửa tháng sau, chúng ta đã đến Tàng Nguyệt Cốc.

Trên đường đi còn gặp không ít người quen cũ.

Ta lén nhắc khẽ với Béo Nha:

“Lát nữa gặp Lục thiếu hiệp, con đừng có làm quá, nói năng nhỏ nhẹ chút, đừng để người ta chê cười mình thiếu giáo dưỡng.”

Béo Nha thì đang lau cây thương dài Tam đương gia tặng, chẳng buồn ngó ta:

“Nương này, nếu con muốn ‘cướp’ người về thành thân, con nên chuẩn bị bao nhiêu sính lễ nhỉ? Giang hồ bọn họ có coi trọng mấy thứ đó không?”

Ta ngửa đầu nhìn trời.

Nói sao cho con hiểu nhỉ... Theo nguyên tắc mà ca ca con đặt ra cho Hắc Sơn Trại, thì người bị cướp nếu không đồng ý, dẫu có sính lễ chất như núi cũng không được cưỡng ép.

Nhưng mà giờ con lại muốn cướp chính cái “nguyên tắc” ấy về... thì ta nghĩ nguyên tắc chắc... cũng có thể linh hoạt được… ha?

Vừa theo thị vệ trong cốc bước vào, thì “nguyên tắc” đã tự mình xuất hiện.

“Tần huynh tới sớm vậy sao, tại hạ tiếp đãi không chu—... Tô Thanh Dương?!”

Người đang cười chắp tay với Tần Tử Hạc đột nhiên cứng đờ – chính là “chính đạo chi quang” năm xưa.

Ba năm không gặp, hắn đã hoàn toàn lột xác, khí chất thanh lãnh như ánh trăng treo cao giữa trời.

Béo Nha vừa thấy “chàng trai mục tiêu” mình định cướp, cũng ngẩn người.

Ta tưởng nàng sẽ gọi “ca ca”, ai ngờ nàng quay đầu đẩy ta ra sau, thấp giọng sốt ruột nói:

“Nương! Mau giấu bạc đi! Số tiền bảo vệ đó nương vẫn chưa ghi sổ đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta: “……”

Trời đất ơi! Quên mất là cái tên nghịch tử Lục Thiên Hành từng bắt ta ghi sổ từng đồng một!!!

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hu hu hu hu! Chúng ta cực khổ lắm mới tích cóp được chút bạc riêng, dựa vào cái gì hắn đòi kiểm tra hả?!

22

Tần Tử Hạc – đầu óc vẫn còn quay cuồng, cứ thế bị chúng ta tiễn đi.

Trong phòng khách, thiếu hiệp mặt lạnh Lục Thiên Hành đóng cửa lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống bọn ta:

“Lá thư con để lại ba năm trước, mọi người đã đọc rồi chứ?”

Cả ba chúng ta ngoan ngoãn gật đầu:

“Đã đọc rồi.”

“Hễ đọc rồi thì nên biết an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở lại Hắc Sơn Trại. Tại sao còn xuống núi?”

Béo Nha thành thật trả lời:

“Ca à, huynh hiểu muội mà. Muội muốn làm yêu nữ Ma giáo, mà bước đầu tiên thì tất nhiên là phải xuống núi gia nhập Ma giáo rồi chứ?”

Lục Thiên Hành hít sâu một hơi, gân xanh trên trán giật giật:

“Hắc Sơn Trại bây giờ không phải cũng có chút danh tiếng rồi sao? Chừng đó còn chưa đủ cho muội oai phong lẫm liệt? Muội sao cứ phải mơ màng Ma giáo làm gì?”

Béo Nha bĩu môi:

“Trước khi gặp họ thì muội cũng đâu biết họ khó ưa đến vậy. Ca à, muội không làm yêu nữ Ma giáo nữa đâu, họ phân biệt giới tính, không phải đồng nghiệp tốt!”

Lục Thiên Hành lúc này mới gật đầu hài lòng, lại hỏi tiếp:

“Vậy tại sao còn mò tới Tàng Nguyệt Cốc làm náo nhiệt?”

Ta còn chưa kịp ngăn lại, thì Béo Nha đã hớn hở nói ngay:

“Ca! Muội nghe nói tiểu đệ tử của Minh chủ võ lâm đẹp trai lắm! Muội định cướp hắn về làm lang quân! Huynh ở đây quen biết nhiều, có nhận ra hắn không? Nghe nói hắn họ Lục.”

Lục Thiên Hành: “...Muội vừa nói muốn cướp ai?”

“Chính là mộng trung nhân của hàng ngàn thiếu nữ giang hồ – Lục Thiên Hành đó!”

Lục Thiên Hành nheo mắt, môi nhếch cười:

“Muội còn chưa thấy mặt hắn, sao đã muốn cướp về làm lang quân?”

“Các cô nương khác đều thích mà! Chắc mắt họ không có vấn đề đâu? Lục Thiên Hành chắc chắn là hạng nhất. Muội mà cướp được hắn về làm lang quân, thì mặt mũi muội nở nang biết mấy!”

“Chỉ vì mặt mũi?”

“Dĩ nhiên rồi! Muội mới mười bảy, còn có thể có tâm tư gì xấu chứ? Muội chỉ muốn cướp một vị lang quân như ý thôi mà!”

“……”

Lục Thiên Hành quay đầu nhìn sang ta và Lão Lục, lửa giận bốc lên ngùn ngụt:

“Con chỉ rời đi ba năm, vậy có thể cho con biết, Tô Thanh Dương rốt cuộc là ai dạy thành ra thế này không?!”

Ta co vai, lí nhí:

“Con trai à, con hiểu mà… Nương không mê trai đẹp, nương chỉ ham tiền một chút thôi…”

Béo Nha tròn mắt:

“… Huynh là Lục Thiên Hành? Cái vị thiên tài võ học mang mối huyết hải thâm cừu đó á?!”

Lục Thiên Hành gật đầu, mỉm cười:

“Giờ còn muốn cướp ta về làm lang quân nữa không?”

Béo Nha hét lên một tiếng rồi nhảy dựng lên:

“Aaaaaa! Trời ơi! Ai thèm đi yêu người từng đánh vào m.ô.n.g ta chứ!”

Nàng tức tối đi vòng vòng trong phòng, mặt đỏ bừng, hận không thể kiếm cái lỗ mà chui xuống.

Đợi bình tĩnh lại, nàng lén lút ghé sát Lục Thiên Hành, bĩu môi làm nũng:

“Ca, nhà mình xây xong rồi, huynh… khi nào mới về?”

Ánh mắt Lục Thiên Hành dịu hẳn:

“Đợi ta báo thù xong, sẽ về.”

“Vậy thì… chẳng phải còn lâu lắm à…”

Béo Nha nghĩ ngợi một lát, rồi nghiêm túc nói:

“Huynh muốn báo thù cho người thân, mà huynh cũng là người nhà của chúng ta. Vậy thì chúng ta cũng phải cùng giúp huynh báo thù. Huynh biết mà, Hắc Sơn Trại chưa từng bỏ rơi người nhà.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta cũng gật đầu phụ họa:

“Đúng thế!”

Lục Thiên Hành thở dài:

“Lúc trước ta bỏ đi là để không liên lụy tới mọi người.”

Kiếp này, số phận của chúng ta đã khác. Nhưng Lục Thiên Hành – tiểu khổ qua nhà ta – vẫn chưa thoát khỏi thống khổ ngày xưa.

Nó đã chừa lại cho Hắc Sơn Trại một con đường sống, thì phu thê ta sao lại không giúp nó một tay kia chứ?

Ta tạt gáo nước lạnh:

“Dù hiện giờ võ công con không tệ, nhưng người giang hồ cao thủ hơn con đâu có thiếu. Nếu con đánh không lại thì sao?”

Kiếp trước, Lục Thiên Hành được Thẩm Như Thu dạy dỗ suốt hai mươi năm, mới trở thành “chính đạo chi quang” oanh liệt thiên hạ.

Còn kiếp này, bị vợ chồng ta kéo về làm thổ phỉ mười năm, sao mà so nổi với đám đệ tử chính tông của các đại thế gia?

Huống chi, ba năm trước bị Thẩm Như Thu tình cờ gặp rồi nhận làm đệ tử, hắn dường như cũng không được đồng môn yêu quý gì cho cam.

Nếu hắn muốn báo thù, đám sư huynh đệ trong Tàng Nguyệt Cốc từng bị hắn giành hết hào quang, liệu có âm thầm câu kết người ngoài hại hắn không?

Lục Thiên Hành mỉm cười:

“Có đánh nổi hay không là chuyện sau này. Chỉ cần sống đủ lâu, con nhất định sẽ đánh thắng. Điều quan trọng nhất là… phải tìm đúng kẻ thù, chớ gây họa cho người vô tội.”

Ta sững sờ một thoáng.

Hắn… đã thật sự khác rồi.

Kiếp trước, hắn chẳng hề quan tâm đúng sai, chỉ cần dính dáng đến phản diện, bất kể có phải kẻ thù thật hay không, hắn giếc không cần hỏi.

Còn bây giờ, hắn đã biết nương tay, đã biết phân biệt phải trái rồi.

…Cảm động quá.

“Được rồi. Giờ thì, đưa sổ sách ra đây, để con kiểm tra.”

Ta: ?????

Cho ta cảm động thêm một chút có được không?! Ngươi làm vậy thì còn ai dám cảm động khóc vì chính đạo chi quang nữa hả!!

24

Ta không tình nguyện lắm, nhưng vẫn phải lôi mấy quyển sổ sách mấy năm nay ra đưa cho hắn xem.

Lục Thiên Hành cúi đầu lật xem hồi lâu, sắc mặt mỗi lúc một đen lại:

“Trước khi đi con để lại không ít bạc mà? Mấy năm nay Tô Thanh Dương với cha cũng săn b.ắ.n kiếm được không ít, tại sao toàn thấy khoản thu mà chẳng thấy mấy khoản chi? Lẽ nào lại đi cướp tiếp? Sao tiêu ít thế?”

Ta kêu oan như trời long đất lở:

“Làm gì có! Chúng ta là… biết tiết kiệm!”

“Tiết kiệm để làm gì?”

“Để cưới vợ cho con, lo của hồi môn cho Béo Nha! Ta nghe ngóng rồi, năm xưa cha con cưới mẹ con, tốn tới năm ngàn lượng bạc đó! Chiếu theo tiêu chuẩn ấy, nhà mình không tiết kiệm thì lo sao nổi?!”

Lão Lục cũng vỗ n.g.ự.c hưởng ứng:

“Tuy bọn ta chỉ là nghĩa phụ nghĩa mẫu của con, nhưng cha mẹ ruột lo được cho con, thì bọn ta cũng lo được! Ngày con và Béo Nha thành thân, nhà mình nhất định phải tổ chức thật long trọng!”

Lục Thiên Hành lặng lẽ nhìn chúng ta, đến khi nước mắt sắp trào ra thì lại vội ngoảnh mặt sang chỗ khác, miễn cưỡng nói:

“Vì sao phải so với cha mẹ ruột của con? Kiếm Môn là bao nhiêu đời tích góp mới có cơ ngơi như vậy… Hai người có biết năm ngàn lượng là bao nhiêu không? Nói không chừng, cả đời này cũng—”

Lời còn chưa dứt, ta đã vung tay tát bốp một cái lên đầu hắn:

“Ngậm miệng! Dù bây giờ con có mọc cánh thì cũng không được nguyền cha mẹ mình không phát tài!”

Lục Thiên Hành ôm đầu, ánh mắt khiếp sợ: ???!!!
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 14: Chương 14



Muốn đánh lại, nhưng không dám cãi dưỡng phụ dưỡng mẫu.

Tức quá, bỏ đi!

Béo Nha thì nhỏ giọng can ngăn:

“Nương à, ở ngoài có người, người để lại chút thể diện cho ca đi…”

Ta bĩu môi:

“Mẹ đánh con là thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa…”

Ta hạ giọng, thì thầm:

“Ca con ngoài mặt nói gì mà ‘quân tử báo thù mười năm chưa muộn’, thực ra đã âm thầm bố trí hết rồi. Lần này xuống núi là muốn một lưới bắt gọn cừu nhân đấy.”

Nếu không phải vậy, thì năm xưa hắn ẩn thân mười năm trong Hắc Sơn Trại không ai hay biết, sao vừa rời núi đã trùng hợp gặp đúng Minh chủ võ lâm, lại còn được nhận làm đệ tử truyền thừa cuối cùng chứ?

25

Những ngày sống tại Tàng Nguyệt Cốc quả thật vô cùng náo nhiệt.

Người khác đều là nhân sĩ võ lâm danh môn chính phái, chỉ có ba người nhà ta là trông như đến đây để... ăn nhờ ở đậu.

Chuyện Béo Nha diệt gọn tiểu đội Ma giáo nhờ ná và thương đã bị Tần Tử Hạc truyền khắp nơi, đám thiếu hiệp từng thèm nhỏ dãi nhan sắc nàng giờ ai nấy đều ngưỡng mộ kính sợ, không còn ai dám lân la trêu chọc.

Chỉ có Tần Tử Hạc vẫn một lòng một dạ quanh quẩn bên nàng, săn sóc hết mực.

Dẫn theo là cả thái độ nhiệt tình hết phần thiên hạ dành cho ta và Lão Lục.

Thanh Vũ Trang và Tàng Nguyệt Cốc vốn giao tình sâu đậm, nhờ hắn che chở, nhà ta ở đây chẳng khác gì cá gặp nước.

Cho đến một hôm, có hai người áo xanh quen mặt tới cửa mời:

“Nhị vị, chủ nhân nhà ta có lời thỉnh cầu.”

Trong thư phòng, một vị mỹ phụ nhân chậm rãi bước ra, nhìn vợ chồng ta mà cất lời:

“Lâu nay ta vẫn nói phải đích thân gặp mặt hai vị, chỉ tiếc Thiên Hành luôn cản lại. Hôm nay rốt cuộc cũng có dịp báo đáp ân cứu mạng năm xưa. Tuy chậm trễ nhiều năm, mong hai vị lượng thứ.”

Rất nhanh, hai hàng thị vệ liền dâng lên từng mâm từng mâm châu báu vàng bạc, lấp lánh đứng đầy bên cạnh.

Lão Lục trố mắt nhìn:

“Đây là... cho chúng ta á?!”

Ta đá một cái vào chân lão, vội hành lễ:

“Kính bái phu nhân – tôn phu nhân của Đại tướng quân.”

Phu nhân còn chưa kịp cười, ta đã niềm nở tiếp lời:

“Tuy rằng Thiên Hành phúc lớn mệnh lớn, nhưng cũng nhờ có vợ chồng tiểu nhân che chở dạy dỗ, mới nên người. Lễ vật này, chúng ta xin không khách sáo đâu ạ. Chỉ phiền phu nhân làm cho một tờ biên lễ rồi sai người mang tới ngân trang gửi giúp chúng ta.”

Nụ cười của phu nhân lập tức... cứng đờ trên mặt.

Chắc là không ngờ chúng ta lại mặt dày vô liêm sỉ đến thế, không ngại ngần thu sạch cả lễ.

Bà ấy khách sáo đôi ba câu rồi lảng sang chuyện khác, một hồi sau rốt cuộc cũng nhịn không được:

“Dù sao Thiên Hành cũng xuất thân danh môn, còn nhị vị lại ẩn cư làm phỉ, tuy có công dưỡng dục, nhưng truyền ra ngoài… thật sự không dễ nghe. Ta hy vọng…”

Ta lập tức cắt lời:

“Ta hiểu, ta hiểu. Ý là... giả như không quen biết, phải không? Đứa nhỏ tiền đồ quan trọng, vợ chồng ta sẽ không hé môi nửa chữ.”

Lúc này, phu nhân mới hài lòng nở nụ cười thật sự.

Sau khi về phòng ghi sổ cẩn thận, ta và Lão Lục lập tức... đập tay ăn mừng:

“Ha ha! Vợ chồng mình... cũng thành người có tiền rồi!”

Còn việc hứa với phu nhân giả bộ không quen biết? Tạm thời... giữ được mà.

Cắt đứt quan hệ thì không có đâu — còn phải trông nó dưỡng già trả hiếu kia mà.

Ai bảo chúng ta là phản phái cơ chứ?

Phản diện xảo trá, đầy toan tính, ha ha ha!

26

Ngày đại hội võ lâm khai mạc, Tàng Nguyệt Cốc người đông như nêm.

Cả nhà ta bị xếp ngồi tít mép ngoài, xa xa mới nhìn thấy nhân vật truyền kỳ – Minh chủ võ lâm Thẩm Như Thu.

So với Lão Lục – một tên thô kệch bặm trợn – thì người ta đúng là một vị phong độ ngút trời, lão anh hùng đầy phong thái, nói năng lại còn nhã nhặn.

Ông ta hùng hồn kể lại những tội ác chồng chất của Ma giáo, lời lẽ đầy căm phẫn khiến toàn trường phẫn nộ rần rần.

Cho đến khi một tràng hò reo vang lên, chúng ta mới thấy — Lục Thiên Hành lên đài rồi.

Thân phận của hắn nay đã người người đều biết, mà giống như hắn – gia môn bị hại bởi Ma giáo – trong võ lâm cũng không ít.

Đại hội hôm nay, chính là để vì Kiếm Môn và những môn phái bị hại như vậy, mà đòi lại công đạo.

Lục Thiên Hành lấy ra một chiếc hộp gỗ cổ xưa, nói rằng bên trong chính là bí bảo của Kiếm Môn – “Độc Nhất Hữu Nhị”.

“Bảo vật này, chỉ cần dán lên bất kỳ vật gì, chờ một khắc sau, liền có thể sao chép ra một bản giống y như thật. Bất kể là trân bảo thế gian hay sinh linh nhân thế, đều hữu hiệu như nhau.”

Lời vừa dứt, ánh mắt cả hội trường liền sáng rực lên, tất cả như sói đói dán chặt vào cái hộp trong tay hắn.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng mà… Lục Thiên Hành, ngươi gạt quỷ chắc?!

Cái hộp gỗ rách kia chẳng phải là hai đứa con ngốc của Lưu thẩm đẽo gọt tặng hắn làm đồ chơi sao?!
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 15: Chương 15



Rõ ràng hồi đó hắn còn chê tay nghề vụng về, dùng để… đựng giẻ lau d.a.o cơ mà!

Trời ơi, học đâu không học, lại học trò lừa gạt người ta vậy hả?!

Ta đã nghi rồi! Hồi xưa lúc cứu hắn, rõ ràng ta lục soát toàn thân, làm gì thấy bảo vật nào! Bây giờ từ đâu bỗng lòi ra khoe khắp nơi!

Hắn vẫn mặt dày, chẳng đổi sắc, còn đưa ra lời hứa:

“Ai có thể giúp tại hạ lấy mạng Giáo chủ Ma giáo, bảo vật này xin nhường lại không chút do dự.”

Ta đang định hỏi, hắn làm sao xác định chắc chắn Ma giáo chính là hung thủ, thì đã nghe hắn trầm giọng:

“Nửa năm trước, ta đã một thân một mình tới Ma giáo, đích thân chất vấn Giáo chủ, có phải là người gây ra những huyết án này.”

Ơ… gì cơ? Con trai ta giờ dám lao thẳng vào hang ổ Ma giáo để mở đại chiêu luôn hả?!

Phía dưới có kẻ cười to:

“Không sai, tiểu tử ngươi đúng là không biết sợ chếc!”

Mọi người nhìn lại – thì ra là một nam tử thân hình cao lớn, che mặt bằng mặt nạ.

Người ấy cất giọng vang rền:

“Đúng như Giáo chủ ta nói! Bảy vụ huyết án diệt môn, đúng là do bọn ta ra tay! Nửa năm trước tha mạng cho ngươi, là thấy ngươi tư chất không tệ, đáng để quay về khổ luyện, chờ ngày sau quyết chiến. Nếu muốn báo thù, cứ lấy bản lĩnh mà nói chuyện! Đừng đứng đó lảm nhảm!”

Ta lập tức hét to:

“Thế sao hồi đó các ngươi không nói rõ luôn đi hả?!”

Nếu đời trước Ma giáo chịu tuyên bố sớm như vậy, thì Hắc Sơn Trại nhà ta đâu đến nỗi bị diệt cả ổ?!

Thật là tức chếc lão nương rồi!!!

27

Nam tử đeo mặt nạ thản nhiên nói:

“Không phải lúc đó tưởng nhà họ Lục chếc sạch rồi sao? Nay Lục Thiên Hành mang theo bí bảo ‘Độc Nhất Hữu Nhị’ tái xuất giang hồ, thì chiến lược của chúng ta đương nhiên phải thay đổi. Giáo chủ của bọn ta đã nói rồi – bảo vật ấy, nhất định phải đoạt lấy! Ai dám tranh, đừng trách Ma giáo xuống tay không khách khí!”

Lục Thiên Hành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên:

“Vì một món bảo vật... chưa rõ thật giả, các ngươi liền tàn sát cả nhà ta…”

Tên mặt nạ cười lớn, cao giọng:

“Chúng ta tới cầu xin phụ thân ngươi giao bảo vật, hắn không chịu, thì bọn ta chỉ đành cho một bài học…”

Lời còn chưa dứt, Lục Thiên Hành đã tung kiếm, một chiêu vung tay — kiếm khí như gió táp.

Cách xa hơn mười trượng, một kiếm trực tiếp c.h.é.m đứt yết hầu, đầu lăn long lóc, m.á.u vọt thành đường đỏ rực.

Chiêu kiếm kia — Chính là tuyệt học trấn phái của Kiếm Môn: Không Giai Dạ Vũ!

Lúc này cả võ lâm đều kinh sợ.

Thì ra, dù chúng ta suốt ngày ép hắn làm việc, không cho luyện kiếm, thì hắn vẫn lặng lẽ luyện thành tuyệt kỹ truyền gia, mà còn luyện đến mức xuất thần nhập hóa.

Nói trắng ra, công sức bao năm chúng ta cấm cản… coi như đổ sông đổ bể.

Trên đài cao, thiếu hiệp lạnh lùng cao ngạo như đời trước ấy, mắt lạnh như băng quét qua tàn dư Ma giáo:

“Lục mỗ bất tài, cũng thích cho bọn đáng ghét một bài học nhớ đời.”

Ta với Lão Lục bất giác đưa tay sờ cổ và tim mình, lùi hẳn hai bước.

Cảm giác bị hắn đ.â.m chếc ở kiếp trước, sao mà vẫn rành rành trước mắt.

Lục Thiên Hành bây giờ mới hai mươi mốt tuổi thôi mà, sao đã mang khí thế thần cản giếc thần, phật cản giếc phật như lúc hai mươi tám tuổi kiếp trước rồi?!

Lúc này, Thẩm Như Thu rốt cuộc cũng đứng dậy, nói dõng dạc:

“Hãy về bẩm với Giáo chủ các ngươi — Võ Lâm Minh nhất định sẽ tiến thẳng tới sào huyệt Ma giáo, báo thù rửa hận cho bao bằng hữu đã uổng mạng!”

Một câu ấy, liền định ra đại sự: Đại hội chinh Ma bắt đầu!

Đám Ma giáo còn lại khiêng t.h.i t.h.ể nát bét của tên mặt nạ chạy trối chếc.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không khí trong Tàng Nguyệt Cốc lập tức thay đổi hẳn, các nhân vật lớn nhỏ ra vào không ngớt, liên tục bàn bạc chiến lược.

Còn những tán tu và môn phái nhỏ thì sợ bị vạ lây, đã chuồn sớm.

Tần Tử Hạc quay sang hỏi chúng ta:

“Các vị không đi à?”

Béo Nha chớp mắt, lại không tiện nói thật, đành bịa bừa:

“Ngươi yếu quá, ta sợ ngươi chếc, nên muốn hộ tống ngươi tới tận Ma giáo một chuyến.”

Tần Tử Hạc cảm động suýt rơi lệ:

“Thì ra cô nương quan tâm ta đến vậy… Cô yên tâm, ta nhất định sẽ dốc sức lập công, thuyết phục cha mẹ ta bỏ định kiến, đối đãi với nàng tử tế! Nữ hiệp đâu nhất thiết phải là Mạnh Sương Sương! Trong lòng ta, Tô cô nương cũng là nữ trung hào kiệt, không hề kém cạnh!”

Béo Nha:

“… Hả?”

Có cần thiết phải lôi cả Mạnh Sương Sương ra so đâu nhỉ?

Tần Tử Hạc đã hạ quyết tâm — hắn sẽ viết thư về nhà, nói rằng mình đã phải lòng một cô nương không theo lối mòn, không màng môn đăng hộ đối nữa.

Ta đành đưa tay ôm trán.

Con gái ngốc nhà ta quả thật có tiềm năng làm yêu nữ Ma giáo.

Mới vài ngày, mà thiếu trang chủ Thanh Vũ Trang đã vì nàng mà nguyện vượt lửa qua sông, phản cha chống mẹ rồi.

Đến ngày khởi hành, Lục Thiên Hành mượn cớ mời rượu cả bàn, len lén ghé tai hỏi ta:

“Cha mẹ còn chưa về sao?”
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 16: Chương 16



Lão Lục thật thà đáp:

“Thẩm Cốc chủ nói, ai đi diệt Ma… thì được bao cơm.”

Lục Thiên Hành:

“… Hai người chiếm tiện nghi mãi không biết ngượng hả?!”

Xin lỗi con trai, có cha mẹ như vậy, khiến con mất mặt rồi.

Biết sai nhưng không sửa.

28

Tóm lại, cả nhà ta cũng hòa vào đại quân, cùng tiến về hang ổ Ma giáo.

Từng lăn lộn cả chính lẫn tà, chúng ta một lần nữa chứng kiến rõ ràng — trong cuộc chiến chính – tà, kẻ bị hy sinh nhiều nhất vẫn là những pháo hôi vô danh.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Những người bình thường giống chúng ta, chỉ vì một miếng ăn mà mơ hồ bị kéo vào c.h.é.m giếc, bán mạng cho người ta;

Những kẻ võ lâm vốn không oán không thù, chỉ vì hai chữ “chính nghĩa” mà lao đầu liều mạng;

Những dân đen dám ném rau thối mắng chúng ta “vô pháp vô thiên”;

Còn cả đám tiểu tặc dã tâm mờ ám, chuyên lẻn vào đội hình mưu lợi riêng, giở trò tráo trở, đấu đá lẫn nhau…

Béo Nha hoang mang nhìn cảnh tượng hỗn loạn:

“Nương, rốt cuộc người trong giang hồ là dạng người gì vậy?”

Ta đưa cho con chiếc bánh bao nướng nóng hổi, vừa ăn vừa nói:

“Chẳng qua cũng chỉ là đám người sống ngoài vòng pháp luật mà thôi. Những chuyện quan phủ không quản được, không muốn quản, thì sinh ra giang hồ. Cũng như cha mẹ năm xưa lên núi làm thổ phỉ, là vì quan lại không xem dân đen như người, bức ta đến bước đường cùng. Muốn sống, thì chỉ còn cách tự lập ra đạo lý của mình mà sống thôi.”

Triều đình không thể khắp nơi đều có quan tốt, mà xấu thì nhiều, tốt thì ít. Vậy nên mới có người xấu chạy trốn ngoài vòng pháp luật, cũng có người tốt vì dân trừ hại mà thành đại hiệp.

Nhưng khi ở lâu trong giang hồ, danh môn chính phái nào cũng có sản nghiệp, lợi ích đan xen, chính – tà bắt đầu chẳng còn rõ ràng nữa.

Người trong giang hồ thì càng sống càng lớn gan, càng đánh càng hiểm độc.

Nhưng chuyện diệt môn m.á.u lạnh như của nhà Lục Thiên Hành, mười năm, hai mươi năm cũng chưa chắc xảy ra một vụ.

Vậy nên không trách hắn muốn rải tro cốt kẻ thù xuống sông để hả giận.

Minh chủ Thẩm Như Thu kia rõ ràng là một sư phụ xứng danh hơn hẳn bọn ta.

Đối đãi với Lục Thiên Hành rất tốt, bao dung mọi chuyện, tận tâm chỉ bảo, khi hắn gặp nguy hiểm cũng chẳng ngại thân phận, thân chinh ra tay cứu người.

So với vợ chồng ta, núp trong đội quân diệt Ma giáo chỉ để kiếm cơm, hô khẩu hiệu là chính, đánh trận thì né, quả là một trời một vực.

Béo Nha băn khoăn:

“Cha ơi, rốt cuộc cha hay Thẩm Cốc chủ mới là phụ thân của ca con vậy?”

Lão Lục nghẹn lời, mặt mày mất hết thể diện, gằn giọng:

“Sư phụ thì sao? Sư phụ như cha! Cũng là cha khác của nó thôi! Tên tiểu tử kia từ nhỏ đã có tật... cứ gặp ai tốt là nhận làm cha!”

Từ đằng xa, Lục Thiên Hành và Thẩm Như Thu đồng loạt hắt xì một cái.

Còn động tác đưa tay sờ mũi... giống hệt như in.

Ta không nhịn được, giơ chân đá cho lão chồng một phát:

“Im mồm đi, thật mất mặt.”

29

Từ ngày không còn đôi thiết chùy, bản lĩnh đánh nhau của ta tụt dốc không phanh, toàn nhờ Lão Lục liều mình che chắn.

Dọc đường c.h.é.m giếc, thân thể hắn chi chít vết thương, nhìn đến mà Béo Nha giận sôi máu, xông lên đánh cho kẻ địch tan tác như hoa rơi nước chảy.

Phải nói một câu công bằng — con gái được Lục Thiên Hành nuôi lớn, đúng là một chữ: "soái"!

Ngược lại, Mạnh Sương Sương – đời này thành sư tỷ của hắn – tuy biết sơ qua cầm kỳ thư họa, nhưng chẳng tinh thông cái gì, kiêu ngạo có thừa, võ công thì có hạn.

Dù có đám sư huynh vây quanh bảo hộ, rốt cuộc vẫn chẳng thể trở thành “đệ nhất tài nữ võ lâm”.

Ngược lại, Béo Nha – chuyên ra tay gọn gàng dứt khoát, ra chiêu là có người nằm – lại vang danh khắp nơi, được người người tôn xưng một tiếng:

"Tô nữ hiệp"!

Tần Tử Hạc nhìn binh khí nàng dùng cũ nát chẳng ra gì, chẳng đủ tư cách đứng trên giang hồ, liền bỏ bạc ra mua cho nàng một món thần binh: thu thì làm giáo, duỗi thì làm tiên, vô cùng linh hoạt.

Béo Nha thích mê, đặt tên cho nó là "Thanh Dương Thương", trùng với tên mình.

Tần Tử Hạc:

“???”

“Đặt tên... đơn giản vậy luôn hả?”

Tô Thanh Dương lúc dùng thương, có khi như roi, có khi như kiếm, có khi lại như thương thật — chiêu thức kỳ lạ, biến ảo khó lường.

Tuy nàng bề ngoài chẳng liên quan gì đến Lục Thiên Hành, nhưng trong đội lại phối hợp ăn ý đến kỳ lạ, hai người kề vai chiến đấu, xông pha khắp nơi, đã thành đôi song sát nổi danh giang hồ.

Ta đoán Lục Thiên Hành lúc còn nhỏ lén truyền cho nàng vài chiêu tuyệt học của Kiếm Môn, chỉ là cố tình cải chiêu đổi thức, ngụy thành thương pháp, khiến người ngoài chẳng nhìn ra lai lịch.

Nhưng mà ta không dám hỏi.

Mới hơn hai tháng, trong đám anh hùng kéo đến tổng đàn Ma giáo, cái tên "Thanh Dương Thương" đã vang dội khắp thiên hạ.

Thẩm Như Thu từng lén lút dò hỏi:

“Không biết lệnh ái đã có hôn phối chưa? Vi sư thấy cô với tiểu đồ ta cũng có chút duyên phận...”

Tần Tử Hạc lập tức chen vào cắt lời:

“Thẩm Cốc chủ! Tô cô nương mới có mười bảy tuổi! Giờ là lúc tung hoành giang hồ, ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện nữ nhi tình trường!”
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 17: Chương 17



Tiễn Thẩm cốc chủ đi rồi, hắn lại quay về quỳ xuống xin cưới:

“Nhạc phụ nhạc mẫu, cái tên Lục Thiên Hành đầu óc chỉ biết trả thù thì có gì hay? Hai người không thấy ta và Tô cô nương mới thật là trời sinh một cặp sao?!”

Vừa khéo, Lục Thiên Hành từ xa bước đến:

“???”

Ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn cưới muội ta à?!

Sau khi Tần Tử Hạc ngượng ngùng rút lui, Lục Thiên Hành nghĩ càng nghĩ càng tức:

“Hắn muốn thò móng cào vào... Tô Thanh Dương nhà ta?! Hắn là cái thá gì?! Hắn xứng sao?!”

Lúc này, Béo Nha hớn hở chạy tới, vừa chạy vừa nói:

“Ca! Sau khi mình phá xong tổng đàn Ma giáo, muội có thể lẻn vào xin gặp yêu nữ Ma giáo không? Nghe nói các tỷ ấy làm ăn rất khá, muội muốn học hỏi chút bí quyết buôn bán!”

Lục Thiên Hành: “……”

“Ca đừng đi mà! Có được không ca? Được không hở ca?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

…Ta nói thật, có đôi lúc ta thấy chính Béo Nha mới là con heo đang hí hửng chuẩn bị "đi cướp cải trắng" đó chứ.

30

Trận đại chiến ấy kéo dài suốt ba ngày ba đêm.

Song phương thương vong hơn phân nửa.

Giáo chủ Ma giáo rốt cuộc cũng lộ diện.

Hắn là một lão trung niên gần bằng tuổi Thẩm Như Thu, nhưng so với vị cốc chủ phong nhã kia, hắn trông già nua hơn nhiều, ánh mắt âm u, sát khí trùng thiên.

Người người chửi rủa hắn, hắn chẳng mảy may động dung.

Nhưng khi Lục Thiên Hành xuất hiện, hắn lại nở nụ cười lạnh đến sởn da gà:

“Tiểu tử họ Lục, hơn nửa năm không gặp, quả nhiên ngươi càng mạnh hơn rồi. Giếc nhiều giáo chúng của ta như vậy, trong lòng có thấy sảng khoái không? Để ta đoán thử… là ngươi thiên tư tuyệt thế, hay là có cao nhân âm thầm tương trợ?”

Quả thực, Lục Thiên Hành hiện giờ rất mạnh.

So với kiếp trước khi hắn ở tuổi hai tám, phong quang vô hạn, giờ cũng chẳng hề thua kém.

Ná, lưu tinh chùy, trường thương, đại đao, cung tên, trường kiếm… thứ nào vào tay hắn cũng thuần thục như đã luyện mấy chục năm.

Ta trước đây chưa từng tận mắt thấy hắn đánh nhau, chẳng rõ mấy năm nay người thầy bí ẩn cứ nửa đêm tới truyền thụ cho hắn là nhân vật thần thánh phương nào.

Nhưng ba năm bái dưới môn hạ Thẩm Như Thu, hắn đã tiến bộ không thể tưởng.

Lục Thiên Hành nâng kiếm chỉ thẳng vào đối phương, giọng lạnh như băng:

“Tà ma ngoại đạo, sát hại người vô tội, tội không thể dung. Ta đương nhiên thấy vui khi tiêu diệt các ngươi. Nếu hôm nay có thể tự tay kết liễu ngươi, ta sẽ càng vui hơn! Ngươi mà đã sợ, dù có trốn cũng vô ích — ta ra tay rất ngoan độc, tuyệt không bỏ qua.”

Giáo chủ cười lớn:

“Tốt! Vậy thì cùng ta đấu một trận! Xem ai cười đến cuối cùng!”

Nói đoạn, hắn đích thân ra tay, giao thủ cùng Lục Thiên Hành.

Mọi người xung quanh liền ngầm hiểu ý, đồng loạt thu tay, dõi mắt về phía trung tâm trận đấu.

Cát bay đá chạy, đất trời tối sầm, chiêu nào chiêu nấy đều mang sát cơ chí mạng.

Béo Nha – vốn định lẻn vào tổng đàn tìm yêu nữ Ma giáo học hỏi kinh nghiệm kiếm tiền – cũng đứng sững lại, giọng đầy lo lắng:

“Cha, nương… sao con thấy hình như ca ca sắp thua rồi?”

Ta và Lão Lục nhìn nhau, quan sát thêm vài chiêu, đồng thanh đáp:

“Ca con có thể thua… nhưng đối phương cũng không thắng nổi.”

Quả nhiên, đúng lúc Lục Thiên Hành trọng thương, sắp bị chưởng của giáo chủ đánh thành tro bụi, Thẩm Như Thu lao ra.

Ông không dùng tuyệt học của Tàng Nguyệt Cốc – “Sóc Vọng Thập Ngũ Thức”,

mà là… rút lấy thanh “Thiết Chùy Kiếm” trong tay Lục Thiên Hành, vung lên thi triển:

Kiếm Môn tuyệt kỹ – Không Giai Dạ Vũ!

31

Kiếm ảnh rơi như mưa tơ, từng đường từng đường chằng chịt, tinh tế bao phủ, gần như hoàn toàn vây chặt Ma giáo giáo chủ vào trong.

Trên người hắn xuất hiện không ít vết thương rướm máu, thế nhưng hắn chẳng hề bận tâm, ngửa mặt cười lớn:

“Ha ha ha! Quả nhiên! Lục Nguyên, ngươi hôm đó không chếc! Ngươi đã dùng ‘Độc Nhất Hữu Nhị’, đúng chứ? Ngươi biến mình thành Thẩm Như Thu, chiếm đoạt tất cả mọi thứ của hắn, đúng không?!”

Lời vừa dứt, toàn trường xôn xao như sấm động.

Vị minh chủ võ lâm, người được tôn sùng đức cao vọng trọng – Thẩm Như Thu, vậy mà lại là môn chủ Kiếm Môn Lục Nguyên cải trang thành?!

Người đàn ông mang khuôn mặt Thẩm Như Thu kia, lúc này đang đứng trước mặt Lục Thiên Hành trọng thương, thần sắc bi thương, giọng nghẹn ngào:

“Năm ấy ngươi tới Kiếm Môn cướp bảo vật, đúng dịp Thẩm huynh đến chơi. Ta rời nhà đi mua rượu đón khách, chẳng ngờ lại khiến cơ nghiệp tan hoang. Ngươi giếc người phóng hỏa, cưỡng ép thê tử ta giao ra bí bảo. Thẩm huynh thay ta cản ngươi, lại bị ngươi hạ độc thủ. Kẻ tàn nhẫn vô tình chính là ngươi!”

Giáo chủ Ma giáo vận khí hộ tâm, cười lạnh:

“Là hắn tự mình làm ra vẻ, giả vờ giả vịt cho cố, để rồi không đề phòng bị ta hạ thủ, chẳng thể trách ai.”

Lục Nguyên đỡ con trai dậy, sắc mặt lạnh như băng, nghiến răng kể lại chân tướng năm xưa:
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 18: Chương 18



Mười ba năm trước, giáo chủ Ma giáo làm ác khắp nơi, kiêu ngạo ngút trời, thậm chí còn nảy sinh dã tâm lớn hơn — muốn tự lập làm vương.

Nhưng giang hồ khác triều đình. Những thứ quyền thế, tài bảo mà kẻ ác chiếm đoạt, sao sánh được với chính danh triều đình sắc phong?

Hắn nhắm vào một vị vương gia hèn yếu vô năng, muốn thay mặt nhập vai, tiếm quyền mưu vị.

Nhưng hắn không mang huyết thống hoàng thất, nên đã nhắm đến bí bảo của Kiếm Môn – “Độc Nhất Hữu Nhị”.

Hắn muốn dùng bảo vật ấy, biến mình thành vương gia, để ung dung hưởng thụ phú quý vinh hoa, xưng bá thiên hạ, chiếm đoạt cả thân phận và quyền thế!

32

“Độc Nhất Hữu Nhị” của Kiếm Môn, vốn dĩ là một loại linh dược tổ truyền.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Công dụng của nó là giúp những người không may bị tàn phế tay chân, tổn thương nội tạng, có thể tái tạo lại một thân thể hoặc cơ quan hoàn chỉnh — không đến mức trở thành phế nhân.

Chỉ là, sau bao đời binh hỏa loạn lạc, triều đại thay nhau, họ Lục dần suy bại, trôi dạt giữa chốn giang hồ, bí thuật này cũng mai một dần.

Đến cuối cùng, Lục gia chỉ còn lại đúng một phần “Độc Nhất Hữu Nhị”.

Ngày Kiếm Môn bị diệt môn, chính Thẩm Như Thu đã liều chếc cứu được con trai Lục Nguyên – Lục Thiên Hành.

Nhưng lúc ấy ông đã trúng kịch độc, chỉ còn sống được vài ngày.

Nếu ông chếc đi, giang hồ vừa yên ổn được đôi chút ắt sẽ loạn lạc trở lại, Tàng Nguyệt Cốc mà ông gây dựng bấy lâu ắt cũng rơi vào tay Ma giáo, tan thành tro bụi.

Trước khi lâm chung, ông đã khẩn cầu Lục Nguyên:

“Hãy trở thành ‘Thẩm Như Thu’ thay ta. Hãy bảo vệ đám đồ nhi còn non nớt chưa kịp trưởng thành, hãy dùng danh nghĩa minh chủ xoay chuyển cục diện giang hồ. Đổi lại, ta cho huynh mượn Tàng Nguyệt Cốc này, để báo thù cho Kiếm Môn.”

Vì vậy, Lục Nguyên đã sử dụng phần “Độc Nhất Hữu Nhị” cuối cùng.

Ông tạm an trí cho con trai, rồi tìm một nơi vắng vẻ, thoa thuốc lên mặt và tứ chi còn nguyên vẹn của Thẩm Như Thu, chờ thuốc phát tác, sao chép y hệt lên chính mình.

Trong lúc chờ đợi, ta và Lão Lục vô tình đến, mang theo Lục Thiên Hành đào tẩu.

Mọi chân tướng đã phơi bày, ta và Lão Lục cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Thảo nào đời trước, võ lâm minh chủ lại kịp thời cứu Lục Thiên Hành, tận tâm dạy dỗ, xem như con ruột, dẫn hắn bước lên con đường “quang minh chính đại” đến thế.

Thì ra — ông thật sự là phụ thân ruột của Lục Thiên Hành.

Chỉ là thân phận đã thay đổi, không thể dùng tên thật đối diện con mình, chỉ có thể để mặc đứa con thơ dại đi tìm chân tướng, còn mình lặng lẽ dọn đường, giúp con báo thù cho gia môn.

Đời này, Lục Thiên Hành bị chúng ta lừa về làm tiểu thổ phỉ, tuy mất đi cơ hội sống vinh hoa phú quý, nhưng lại không còn phải gánh vác gánh nặng của “chính đạo chi quang”.

Nhờ vậy, hắn có thể sống những năm tháng tuổi thơ bình yên, vô lo, tự do tự tại.

Lục Thiên Hành hiện tại không còn là thiếu hiệp mặt lạnh như quan tài, thấy phản phái là giếc, thấy yêu nữ là diệt như kiếp trước nữa.

Hắn là thiếu niên anh hùng biết trợn mắt với cha mẹ, biết làm mặt chảnh với bạn bè, biết tha mạng cho tiểu ác nhân —

Một Lục Thiên Hành chân thật, sống động, có tình người.

Cha con tuy chưa thể nhận nhau, nhưng lại thấu hiểu nhau không cần lời nói, cùng liên thủ giữ vững võ lâm, ép Ma giáo đến bước đường cùng.

Hai cha con sóng vai đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm, cùng cất giọng:

“Hôm nay, chính là ngày tận số của các ngươi.”

Bất kể giang hồ sẽ truyền tụng kỳ văn này ra sao, hôm nay —

trận đại chiến diệt Ma,

tuyệt đối không thể dừng lại!

33

Lại c.h.é.m giếc thêm hai ngày, Giáo chủ Ma giáo rốt cuộc cũng chếc dưới kiếm của Lục Thiên Hành.

Các môn phái trước đó đứng bờ nhìn lửa, giờ thì ùn ùn kéo tới, tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Những kẻ khó đối phó nhất đã bị phụ tử nhà họ Lục diệt sạch.

Ấy vậy mà, kẻ quay đầu mắng chửi Lục Nguyên là đồ giả danh lừa thế, lại chính là những chính đạo đại hiệp vẻ ngoài đạo mạo, trong lòng đầy gian trá.

Tần Tử Hạc đứng giữa, không chịu nổi, lên tiếng tranh biện:

“Dù sao đi nữa, suốt mười ba năm nay, chính Lục môn chủ đã dốc lòng duy trì trật tự võ lâm!”

“Xì, hắn nói Thẩm Như Thu lúc lâm chung nhờ vả hắn, người chếc rồi, ai biết thật giả?”

“Đúng đó! Cái Tàng Nguyệt Cốc to như vậy, giờ chắc cũng đã bị hắn âm thầm thâu tóm rồi nhỉ?”

“Đúng là giả nhân giả nghĩa!”

...

Tàn dư Ma giáo bại lui bốn phía, còn đám chính đạo thì tụ tập lại đấu võ mồm.

Béo Nha đứng xem một lúc, bĩu môi nhận xét:

“Đám này... xấu xí thật đấy. Cái mặt giả tạo của họ nhìn còn khó coi hơn cả tên Tam đương gia nhà mình!”

Lục Thiên Hành thì có phụ thân ruột chắn gió che mưa, ắt chẳng có gì phải lo.

Còn ta và Lão Lục thì quyết định — chuồn lẹ tới tổng đàn Ma giáo, vơ vét của cải rồi chạy thôi!

Dù sao thì ai cũng đang cướp, của rơi vào tay người xấu, chi bằng để chúng ta vinh dự tiếp nhận.
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 19: Chương 19



Chúng ta mà không cướp, chẳng phải quá mất mặt cho danh hiệu "thổ phỉ chuyên nghiệp" sao?

Cuối cùng, ta và Lão Lục chôm được hai rương đầy bảo vật, còn Béo Nha thì… dẫn theo mấy nữ nhân xinh đẹp lanh lợi – vừa nhìn đã biết là nữ tướng yêu giới.

“Nói trước nhé, ta đưa các tỷ về sơn trại không phải để các tỷ câu dẫn đàn ông! Trại ta nghèo lắm, cần mở thêm vài ngành làm ăn. Ta cần các tỷ dạy ta làm ăn đàng hoàng!”

Đám yêu nữ: “…”

Chúng ta cưỡi ngựa như bay, quay về lại Hắc Sơn Trại.

Còn những tranh đoạt, thị phi của võ lâm… từ nay về sau…

không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.

34

Nghe nói, trận đại chiến diệt Ma sau cùng là do triều đình thân chinh xuất binh trấn áp.

Triều đình xưa nay vốn đã chướng mắt đám giang hồ lắm chuyện, nhân cơ hội lần này chính – tà lưỡng bại câu thương, liền đưa ra chiêu chiêu an.

Quả nhiên chiêu này thu phục được không ít người.

Bọn đại ác hung tàn thì bị bắt thì bắt, tử hình thì tử hình, xử án thì xử án.

Còn những môn phái có cơ nghiệp, chăm nộp thuế, danh vọng không tệ, thì triều đình lại khoan dung, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tây Trấn Đại tướng quân lập được đại công, hình như còn được sắc phong làm vương gia ngoại tộc.

Phu nhân tướng quân thì một bước lên mây, trở thành vương phi.

Không biết vì sao, chuyện Lục Nguyên thế thân Thẩm Như Thu, cuối cùng lại bặt vô âm tín.

Chức vị Cốc chủ Tàng Nguyệt Cốc vẫn là “Thẩm Như Thu”, chức minh chủ Võ Lâm vẫn do ông đảm nhiệm.

Không chỉ được lòng các đại môn phái, mà còn bắt tay thân thiết với triều đình.

Chỉ là... nghe nói, vị đệ tử quan môn của ông – Lục Thiên Hành, sau khi báo thù cho gia môn thì kiệt sức mà chếc.

Một đời kiêu tử giang hồ, cứ thế mà vùi th*n d*** cát bụi.

Kiếm Môn từ đó cũng lặng lẽ biến mất khỏi giang hồ.

*

Hai năm sau, Hắc Sơn Trại đổi thay toàn diện.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Triều đình xuống chiêu an, chia đất rừng cho dân trại, còn phái mấy ông lão đến dạy trồng thuốc quý với cây ăn trái.

Từ khi có cơm ăn áo mặc, ruộng vườn tài sản đủ đầy, ai nấy cũng chẳng còn hứng thú làm thổ phỉ nữa.

Tên thư sinh nghèo bị ta kéo về làm quân sư ngày nào, nay ném bàn toán và sổ sách lại cho ta, cười khổ nói:

“Thiên tỷ à, ta quyết rồi… Ta phải đi thi Hương. Cái nghề quản sổ sách sơn trại này, xin nhường lại cho tỷ.”

Ta tức muốn chếc, chạy đi đập cửa con gái:

“Béo Nha! Không phải tên Tần Tử Hạc từng bảo muốn về trại kiếm việc làm à?! Nó biết tính sổ sách không?!”

Béo Nha mở cửa cái “rầm”, gắt ầm lên:

“Con đã nói bao lần rồi! Sau này gọi con là Tô Thanh Dương! Gọi ‘Béo Nha’ nghe như tên quê mùa! Lỡ cha mẹ Tần Tử Hạc nghe xong chê bai thì làm sao?!”

Tần Tử Hạc cuống quýt chen vào, cười nịnh:

“Béo Nha thì sao? Béo Nha dễ thương mà! Ta thích thì phụ mẫu ta cũng thích! Béo Nha ơi, khi nào theo ta về Thanh Vũ Trang một chuyến, cha mẹ ta đang mong gặp nàng lắm đấy.”

Ta tức điên, đạp cửa một cước:

“Không được đi! Nương còn chưa tích đủ của hồi môn cho con đấy!”

Giận xong, ta lại hùng hổ đi tìm Lão Lục:

“Tên nam nhân chếc tiệt kia biến đi đâu rồi hả?!”

Đám trẻ con trên núi chỉ tay cười toe:

“Thiền thẩm ơi, Lục thúc lại lên núi săn thú rồi!”

Ta gần như phát điên:

“Không phải mấy ông quan nói rồi sao?! Không được săn bắn! Phải bảo vệ cái thứ gọi là ‘phong mạo sơn lâm’ thì thuốc quý mới mọc được! Cái tên Lão Lục kia, lăn ngay về đây cho ta!!!”

35

Vừa chạy tới cổng trại, ta liền thấy một thanh niên áo vải, tay xách trường kiếm, cười hì hì không biết xấu hổ mà gọi lớn:

“Nương ơi, con lại… vô gia cư rồi.

Cái phòng cũ của con… còn trống không đó?”

Ta tức thì vừa cười vừa mắng:

“Cái con khỉ nhà ngươi! Cô cô ngươi giờ là vương phi rồi, ngươi còn bày đặt mặc áo vải giả nghèo gì hả?

Vương phủ không cho ngươi cái phòng tử tế à?!”

Hắn nhún vai:

“Ở không quen.”

Nói rồi móc trong túi ra mười lượng bạc:

“Nương chẳng bảo để dành bạc cưới vợ gả chồng gì đó à?

Con còn nợ mười lượng, hôm nay đặc biệt quay về trả cho người đấy.”

Ta một phát giật lấy, vừa lau nước mắt vừa quát:

“Coi như nhà ngươi còn có lương tâm! Nợ tiền mà không trả, đẻ ra cũng uổng!”

Lục Thiên Hành: …

Hắn nhướng mày, cười nói:

“Nương này, thanh ‘Thiết Chùy Kiếm’ chẳng phải cũng rất được sao? Có phong cách riêng chứ bộ.”

Ta lười đáp, xoay người đi vào trong, vừa đi vừa hô:

“Lão Lục! Thanh Dương! Mau chuyển hết tiền riêng ra khỏi phòng thằng mỏ nhọn này, kẻo nó về là kiểm kê sổ sách cướp sạch đấy!”

Thanh niên áo vải cứ thế tà tà đi theo sau, dáng vẻ lười nhác quen thuộc.

Mấy tiểu thổ phỉ chưa từng gặp hắn thì xôn xao hỏi ta:

“Thiền thẩm ơi, ai đó thế?”

Ta đáp tỉnh queo:

“Con ta đấy, Tô Thập Lượng. Trước kia ra giang hồ xông pha một phen.”

Có kẻ tò mò:

“Hắn quay về rồi à? Bên ngoài không sống được hả?”

Tô Thập Lượng cười nhịn không nổi, thở dài một tiếng:

“Ừm… giang hồ không dễ lăn như tưởng, đành phải quay về nuôi cha dưỡng mẹ thôi.”

36

Tô Thanh Dương nghe tiếng động, lập tức từ trong phòng lao ra:

“Ca ca! Huynh về rồi sao! Muội nhớ huynh lắm đó!”

Nàng bây giờ đã học được vài ngón nghề từ đám yêu nữ, biết cách ăn mặc điểm trang, tươi tắn như hoa đào tháng ba, nhẹ nhàng như cánh bướm lao thẳng vào lòng Tô Thập Lượng:

“Ca! Lần này huynh trở về… sẽ không rời đi nữa, phải không ca?”

Tô Thập Lượng vừa đưa tay xoa đầu muội muội, vừa định nói lời ấm lòng, thì chợt thấy Tần Tử Hạc theo sau, mắt trừng lớn, kinh ngạc kêu:

“Lục… Lục…”

Tô Thập Lượng lập tức sầm mặt, lạnh nhạt nói:

“Cho ngươi một cơ hội gọi lại cho đúng – phải gọi là đại cữu ca.”

Ánh nắng đầu hạ xuyên qua tán chương trong sân, bóng lá lấp lánh rơi xuống nền gạch cũ, chiếu lên khung cảnh nhốn nháo ấm áp của một gia đình miền sơn cước bình dị.

Một người hàng xóm đi ngang, mỉm cười hỏi:

“Thiền tỷ, con trai tỷ về rồi à?”

Ta gật đầu liên tục:

“Về rồi, về rồi! Tối nay mời mọi người ăn chè trôi nước nha!”

“Ăn chè gì, sắp Trung Thu rồi mà! Nướng mấy cân bánh trung thu cho xôm tụ chứ!”

“Được được! Đoàn viên viên mãn, ăn bao nhiêu cũng không ngán!”

Lão Lục cuối cùng cũng về, tay xách một con thỏ rừng còn đang giãy đành đạch, đưa tới trước mặt ta:

“Thiền nương à, bắt được một con thỏ này, tuy không ăn được… nhưng nuôi cũng được nhỉ? Nàng đặt tên cho nó đi.”

Ta ôm lấy con thỏ, nghĩ một lát rồi cười nói:

“Vậy gọi nó là A Quyên đi.”

A Thiền – A Quyên, chính là "A Thiền A Quyên, ý là vầng trăng sáng."

Trăng tròn chưa tới, nhưng sẽ sớm thôi.

Chúng ta – một nhà cuối cùng cũng đã sum vầy nơi đây.

Vậy nên…

*Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên..

(*Chỉ nguyện người trường cửu

Ngàn dặm dưới trăng tròn.)

-HẾT-
 
Back
Top Bottom