Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP0dBL2edZ1eCCBEU1VMdvriTY0t_8MTIuNhHiHrhcVDkMq48BNY7vQmCihghZ02D1VnDnUJ2AVLs8KDc4gZpWFqxr9LtydrC3t7_H_I8_58elLW0SAy67FaFUaSHIVUKVBrQ6LWN2RAAQyXomjkAL-=w215-h322-s-no-gm

Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Hài Hước, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta và phu quân từng bị chính đạo nam chính giếc chếc.

Bởi lẽ, chúng ta là phản phái tàn ác.



Một sớm trùng sinh, chúng ta trở về hai mươi năm trước.

Nhìn thiếu niên nam chính đang thoi thóp trong rừng núi, ta và phu quân đưa mắt nhìn nhau.



Phu quân hỏi:

"Hay là nhân lúc này, giếc hắn đi?"



Ta do dự:

"Hắn mang hào quang nam chính, e rằng giếc không nổi."



Phu quân buồn bực:

"Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn hắn được Minh chủ võ lâm cứu đi, rồi mai sau quay lại đâm chếc hai ta?"



Ta nói:

"Dù sao chúng ta cướp bóc cũng chẳng phải lần đầu, hay là lần này… cướp người đi?"



Thế là, giữa con đường cải tà quy chính và tiếp tục làm điều ác, chúng ta lựa chọn —— nuôi co​
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 1: Chương 1



GIỚI THIỆU:

Ta và phu quân từng bị chính đạo nam chính giếc chếc.

Bởi lẽ, chúng ta là phản phái tàn ác.

Một sớm trùng sinh, chúng ta trở về hai mươi năm trước.

Nhìn thiếu niên nam chính đang thoi thóp trong rừng núi, ta và phu quân đưa mắt nhìn nhau.

Phu quân hỏi:

"Hay là nhân lúc này, giếc hắn đi?"

Ta do dự:

"Hắn mang hào quang nam chính, e rằng giếc không nổi."

Phu quân buồn bực:

"Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn hắn được Minh chủ võ lâm cứu đi, rồi mai sau quay lại đ.â.m chếc hai ta?"

Ta nói:

"Dù sao chúng ta cướp bóc cũng chẳng phải lần đầu, hay là lần này… cướp người đi?"

Thế là, giữa con đường cải tà quy chính và tiếp tục làm điều ác, chúng ta lựa chọn —— nuôi con.

01

Ta nhéo Lão Lục một cái:

“Lấy bạc ra mau!”

Lão Lục đập tay ta ra, mắng:

“Con mụ thối tha! Trong người ta chỉ có hai lượng bạc, đem mua thuốc cho thằng nhãi này rồi, đến tiền về sơn trại cũng không còn!”

Ta giật luôn cái túi rách nát của hắn:

“Người cũng cứu rồi, còn tiếc mấy đồng ấy làm gì? Sau này bắt nó kiếm về cho chúng ta!”

Ta vào hiệu thuốc, mua một lọ kim sang dược đắt chếc người, lại bốc thêm ba thang thuốc bổ khí dưỡng huyết. Khi ra khỏi cửa, trong tay chỉ còn lại hai mươi văn.

Lão Lục mắng mỏ liên hồi, dắt ta đi mua mười cái bánh bao, hai cái bánh áp chảo, thêm ba quả trứng luộc.

Lúc trở lại ngôi miếu đổ nát, tiểu tử Lục Thiên Hành tám tuổi vẫn còn mê man bất tỉnh.

Thân hình nhỏ bé co ro trên đống cỏ khô, m.á.u trên áo đã khô quắt lại, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, trông như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Nghĩ đến đời trước tên nhãi này làm đại hiệp chính đạo, giếc bọn ta không chớp mắt, ta tức đến nghiến răng ken két.

“Mẹ kiếp, kiếp này tuyệt đối không để nó học kiếm pháp nữa, bị đ.â.m một nhát đau thấy tổ tông mười tám đời!”

Lão Lục cười giễu:

“Muốn dạy nó cũng phải có bản lĩnh chứ, ta thì chỉ biết múa đại đao, nàng thì chỉ biết vung búa sắt, dạy được cái rắm gì!”

Hắn nói chẳng sai.

Dù sao ta và hắn cũng chỉ là lũ sơn tặc, có học qua võ công đàng hoàng bao giờ, sao bì nổi với sư phụ đời trước của nó – Minh chủ võ lâm, xuất thân danh môn chính phái.

Lúc bôi thuốc cho Lục Thiên Hành, hắn đau quá mà tỉnh lại.

Đôi mắt đen lay láy nhìn ta và Lão Lục đầy cảnh giác:

“Các ngươi là ai?”

Lão Lục cười quái dị:

“Bọn ta là Hắc Bạch Vô Thường, tới lấy mạng ngươi đây! Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha mạng!”

Lục Thiên Hành liếc nhìn thuốc đang bôi trên vết thương, mặt không biểu cảm ngẩng đầu:

“Hắc Bạch Vô Thường mà cũng cứu người sao?”

Ta chìa tay ra:

“Cứu ngươi hết mười lượng bạc, mau trả tiền.”

Lục Thiên Hành trợn mắt:

“Mười lượng? Các ngươi cướp bạc à?!”

Ta cũng cười quái dị:

“Không trả nổi à? Thế thì làm con trai bọn ta, trả nợ dần, hề hề!”

Lục Thiên Hành: “……”

Thế là, thiếu niên chính đạo chi quang, trong cảnh thân không một xu dính túi, đã trở thành nghĩa tử của hai phu thê sơn tặc chúng ta.

02

Tiền bạc tiêu sạch, muốn quay về sơn trại chỉ còn cách cuốc bộ.

Lọ kim sang dược đắt chếc người kia quả thật có tác dụng, vết thương của Lục Thiên Hành nhanh chóng khép miệng, thậm chí đã có thể đứng dậy đi lại.

Lão Lục dùng sậy bện thành một sợi dây dài, một đầu buộc vào thắt lưng hắn, đầu kia giữ chặt trong tay, sợ tiểu tử này bỏ trốn.

Lục Thiên Hành tức giận hét:

“Thả ta ra! Ta không phải chó!”

Lão Lục khinh thường đáp:

“Ngươi đương nhiên không phải, chó còn biết trông chừng ban đêm, ngươi thì biết làm gì?”

Lục Thiên Hành cứng họng, không nói nên lời.

Bởi vì tối đó, khi chúng ta phải ngủ ngoài trời trong hang đá, hắn vừa mệt vừa đói, ngủ mê như chếc.

Còn ta và Lão Lục phải thay phiên nhau trông lửa, phòng thú dữ kéo đến.

Trên mặt hắn vẫn còn vết bầm, ta bóc trứng luộc lăn qua lăn lại lên chỗ sưng cho hắn tiêu m.á.u bầm.

Lục Thiên Hành ngẩn người nhìn ta:

“Tại sao đối xử với ta tốt như vậy?”

Ta cười toe toét:

“Thấy ngươi tuấn tú nho nhã, mang về cho con gái ta ngó thử một cái, nếu nó ưng, sẽ bắt ngươi làm chồng nuôi từ bé!”

Lục Thiên Hành giận dữ ném quả trứng đi.

Lão Lục đưa tay bắt lấy, dùng nước suối rửa sạch vài lần rồi nhét vào miệng ta:

“Thiền Nương, tiểu tử này là đồ sói mắt trắng, nuôi không nổi đâu, nàng ăn đi cho đỡ uổng.”

Thế nhưng ngày hôm sau, khi ta tiếp tục lăn trứng cho hắn như thường lệ, hắn chỉ vờ như không thấy, cũng không ngăn cản nữa.

Vào tới rừng núi, Lão Lục đá hắn một cước, quát:

“Mẹ ngươi đang đói, mau đi kiếm chút thịt về đây!”

Thương tích trên mặt hắn đã lành, vết thương trên người cũng gần khỏi, lúc này thân thể còn khỏe hơn cả chúng ta.

Hắn liếc ta một cái.

Suốt dọc đường, hắn cần tĩnh dưỡng, Lão Lục thì phải vừa trông hắn vừa mở đường, lương khô đã bị bọn họ ăn sạch.

Chỉ còn ta, suốt mấy ngày nay chỉ ăn ba quả trứng và một cái bánh, bánh còn bị ngâm nước, người gầy rộc, mặt vàng như sáp.
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 2: Chương 2



Khốn thật, ta còn biến thành xấu xí rồi!

Lục Thiên Hành lấy ná và d.a.o găm trong túi ta, nói với ta:

“Ta đi bắt thỏ, hai người ở đây đợi, đừng chạy lung tung.”

Chúng ta vốn đã chẳng còn sức mà chạy.

Ngược lại là hắn, nếu muốn chạy thật, chúng ta cũng chẳng cản nổi.

Thế mà một canh giờ sau, hắn xách về ba con sẻ, hai con thỏ rừng và một con gà lôi.

Lão Lục trợn tròn mắt:

“Mẹ kiếp, đây là sức mạnh của nam chính sao? Mới nhiêu tuổi đầu mà săn được từng này?”

Ta và Lão Lục lại nhìn nhau lần nữa —

Xong rồi xong rồi, chính đạo chi quang trời sinh kỳ tài, sau này phản lại thì biết làm sao cho phải đây?

03

Sau một bữa no nê, chúng ta lại bắt đầu… ức h.i.ế.p Lục Thiên Hành, quyết phải để tiểu tử này biết ai mới là cha hắn!

Lão Lục lên tiếng:

“Con trai à, mẹ con mệt rồi, đường lên núi để con cõng đi.”

Ta vòng tay ôm cổ hắn, nhảy phắt lên lưng:

“Phải đó phải đó, mẹ mệt rã rời, đi không nổi nữa. Con còn trẻ, phải rèn luyện nhiều vào.”

Thân hình bé bỏng tám tuổi của Lục Thiên Hành lảo đảo một hồi, bất đắc dĩ đành vòng tay ôm lấy chân ta giữ thăng bằng, nghiến răng ken két:

“Cõng thì cõng, nhưng hai cái búa sắt to tướng kia có thể đừng đem theo không?”

Ta đau lòng nói:

“Con ngoan, hai cây búa này là bảo vật trong lòng mẹ, mẹ không nỡ vứt chúng đâu, hu hu hu...”

Lục Thiên Hành: “……”

Đường lên núi quanh co khúc khuỷu, khó đi vô cùng, Lão Lục đi trước mở đường, Lục Thiên Hành lặng lẽ theo sau.

Thấy hắn mồ hôi đầm đìa, ta dùng tay áo lau trán cho hắn, khe khẽ nói:

“Vậy mới không che mắt, đi nhanh lên, đừng có nghỉ nữa.”

Một tia cảm động vừa dâng lên trong lòng Lục Thiên Hành lập tức bị dội tắt.

Khà khà khà… chúng ta là phản diện kia mà! Ai mà đau lòng cho ngươi chứ!

Khi về đến Hắc Sơn Trại, gã giữ cửa là Ngưu Nhị hét lớn:

“Lục đương gia đã về rồi!!!”

Một đám người náo loạn ùa ra nghênh đón.

Đại đương gia cười hề hề hỏi:

“Lão Lục à, chuyến này xuống núi, có mang về chiến lợi phẩm gì không?”

Lão Lục co rúm người, ấp úng nói:

“Bẩm đại đương gia… không có…”

Sắc mặt đại đương gia lập tức cứng lại:

“Ngươi… nói lại lần nữa xem nào?”

Ta vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Lục Thiên Hành, rụt rè lên tiếng đỡ lời:

“Bẩm đại đương gia, mệnh của môn chủ Kiếm Môn không tốt, bọn ta còn chưa kịp ra tay thì nhà hắn đã bị người ta diệt môn, cả nhà cửa cũng cháy sạch rồi…”

“Cái gì!? Diệt môn!? Mẹ kiếp! Lão già ấy không thể chờ một ngày nữa rồi chếc hay sao?”

Ánh mắt Lục Thiên Hành bỗng chốc lóe lên hàn quang, siết chặt nắm đấm, như muốn lao thẳng tới.

— Bởi vì, môn chủ Kiếm Môn… chính là phụ thân của hắn.

04

Ta níu chặt lấy tay hắn, phụ họa theo Đại đương gia:

“Đúng đó đúng đó! Hại chúng ta tay không trở về!”

Đại đương gia chửi um lên, vung tay đ.ấ.m thẳng vào mặt phu quân ta:

“Đồ vô dụng! Sai ngươi xuống núi đi cướp một thằng ngốc mà cũng không làm nổi, giữ ngươi lại làm gì cho tốn cơm?!”

Đang đánh chửi hăng say, y liếc thấy Lục Thiên Hành:

“Thằng nhóc kia ở đâu ra thế?”

Ta vội vàng chắn trước người hắn, lau nước mắt than vãn:

“Đây là đứa con mà ta cùng cốt nhục tương liên nhưng chưa từng gặp mặt đó mà!”

Đại đương gia tức đến khói bốc đầu:

“Ngươi cái con mẹ nó mới mười tám tuổi, đào đâu ra được đứa nhãi tám tuổi hả? Ngươi tưởng lão tử mù chắc?!”

Tóm lại, sau khi vợ chồng ta bị một trận đòn nhừ tử, thì Lục Thiên Hành—đứa con rơi lỗ vốn này—cũng coi như được giữ lại trong trại.

Ta và lão Lục, kẻ què chân người sưng mặt, lết về căn nhà tranh tồi tàn của mình, dắt theo cả hắn.

Trên giường đất có một bé gái chừng bốn tuổi đang ngủ.

Ta vứt búa sắt xuống, nhào tới:

“Béo Nha của mẹ ~ bảo bối của mẹ ~ cha mẹ về rồi đây ~~~”

Tiểu nha đầu bị đánh thức bởi tiếng ồn, lầm rầm gọi vài tiếng, vừa mở mắt nhìn thấy ta thì lập tức hét ầm lên:

“Nương ơi! Cha ơi! Hai người về rồi!!!”

Lục Thiên Hành chưa từng thấy tiểu cô nương nào có khí lực kinh người như vậy, bị hù cho giật mình thụt lùi.

Lão Lục cũng vứt đại đao, lao tới:

“Béo Nha ơi ~ con gái ngoan của cha đây mà ~”

Béo Nha giơ tay tát “bốp” lên mặt hắn:

“Cha xấu xí, tránh ra cho con!”

Con bé mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào thiếu niên xa lạ mới xuất hiện trong nhà, nhảy phắt xuống giường đất, lao tới ôm chặt lấy đùi hắn, chớp mắt long lanh làm nũng:

“Ca ca đẹp trai như vậy, nhất định là vị hôn phu của muội rồi phải không?”

Lục Thiên Hành túm cổ áo nó nhấc bổng lên, mặt lạnh băng:

“Ta mệnh xấu, khắc thê.”

Béo Nha lập tức sa sầm mặt:

“Đồ nam nhân thối! Mau buông tay! Đừng có động vào lão nương!”

Lục Thiên Hành: “……”

Xong rồi xong rồi… Ta sao lại quên mất, con gái ta sau này chính là yêu nữ ma giáo, đại ma đầu trời sinh đây mà!

05
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 3: Chương 3



Nghĩ tới kiếp trước con gái bị vạn tiễn xuyên tâm mà chếc, ta và Lão Lục bèn ghé đầu thì thầm bàn kế:

“Chúng ta nuôi con dễ khiến nó lệch đường, hay là… để Lục Thiên Hành dạy thử xem?”

“Cái tên mặt lạnh giả nhân giả nghĩa kia, dạy ra được đứa con gái tốt lành gì chứ?”

“Không phải hắn đã dạy tiểu sư muội thành tài rồi sao? Nay đã là đệ nhất tài nữ võ lâm đó thôi!”

“…Nói cũng có lý.”

Thế là, ta lập tức nhấc Béo Nha ném sang phía Lục Thiên Hành:

“Từ nay trở đi, con là ca ca, dạy dỗ muội muội cho đàng hoàng.”

Lục Thiên Hành nhìn cô bé tròn ủm tròn ị một cái, hít sâu một hơi, ráng nhịn.

Từ đó, Lục Thiên Hành đổi tên thành Tô Thập Lạng, trở thành một tên tiểu thổ phỉ chính hiệu của Hắc Sơn Trại.

Tiểu thổ phỉ trong trại không cần phải đi cướp bóc.

Chúng phải đi đốn củi, trồng trọt, nuôi gà vịt thỏ rừng cùng heo rừng, còn phải luyện b.ắ.n ná nữa.

Lục Thiên Hành xuất thân danh môn Kiếm Môn, là thiên chi kiêu tử, đời nào từng động qua mấy thứ việc thô kệch thế này.

Hắn bị heo rừng rượt chạy quanh núi, đến mức rơi mất cả một chiếc giày.

Ta ôm lấy Béo Nha, cười đến sặc sụa:

“Con gái à, nhìn ca ca con kìa, ngốc muốn chếc ha ha ha!”

Lão Lục thì vác rìu lớn ném vào tay hắn, dạy cách đốn củi, còn ra nhiệm vụ rõ ràng:

“Hai mươi khúc củi này, đốn không xong thì đừng mong đi ngủ!”

Tiểu khổ qua Lục Thiên Hành nhẫn nhịn hai đêm liền, mệt tới mức đau lưng mỏi gối, cuối cùng cũng chặt xong.

Lão Lục xếp đống củi ngay ngắn trước cửa, đợi Nhị đương gia cho người đến thu.

Lục Thiên Hành nhíu mày:

“Củi này không phải để nhà mình dùng sao?”

Ta lắc đầu:

“Trong trại có nhiều ông bà không còn con cái, còn có những quả phụ mất chồng, việc nặng như chặt củi với họ quá sức. Tỷ như Lưu thẩm bên kia, không phải vẫn dựa vào trại phân củi mà sống sao?”

Lưu thẩm thân thể yếu ớt, ba năm trước trượng phu xuống núi cướp một nhà phú thương, bị hộ vệ thuê riêng đánh chếc.

Từ đó, một mình bà nuôi hai đứa con còn chưa cai sữa, sống nhờ sự giúp đỡ của mọi người trong trại.

Lục Thiên Hành nhìn qua, thấy hai bé trai gầy trơ xương trốn sau lưng thẩm ấy, đôi mắt to đen láy dán vào đống củi trước cửa nhà hắn.

Chợt hắn cảm thấy… cái ổ thổ phỉ này, hình như cũng không tệ đến thế.

06

Người đến thu củi là Nhị đương gia, cũng chính là nương của Đại đương gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vừa thấy từng bó củi chất cao như núi, bà ta lại bắt đầu nói giọng chua ngoa mỉa mai:

“Lần này cuối cùng cũng giao đủ rồi đấy. Ta nói rồi mà, nuôi con gái thì ích gì, cuối cùng chẳng phải cũng phải nhặt một thằng con trai về sao?”

Béo Nha lập tức đổi sắc mặt, nghiến răng mắng lại:

“Mụ thối, bà khinh ai đó? Sau này lão nương cũng là bá chủ một phương cho mà xem!”

Nhị đương gia véo véo gò má phúng phính của nó:

“Bá chủ một phương? Dựa vào cái tay chân bé tẹo này à?”

Béo Nha tức đến mức nhảy dựng, chuẩn bị xông lên đánh nhau một trận.

Lục Thiên Hành túm cổ áo nó kéo lui lại:

“Đánh nhau chửi bới sẽ khiến muội xấu đi. Muội còn muốn làm tiểu yêu tinh của Ma giáo cơ mà.”

Béo Nha: “……”

Nó lập tức ngậm miệng, chỉ vào bó củi, hất cằm ra hiệu:

“Mau lấy rồi cuốn xéo.”

Nhị đương gia định mở miệng châm chọc thêm mấy câu, nhưng Lục Thiên Hành đã bước lên một bước, giọng lạnh lùng:

“Cha mẹ ta còn phải nấu cơm cho ta và muội muội. Nhị đương gia nếu đã đếm đủ rồi, xin mời về cho.”

Hắn tuy mới tám tuổi, chỉ mặc áo vải thô, nhưng khí chất ngạo nghễ, ánh mắt lạnh như băng, khiến Nhị đương gia không khỏi lùi lại nửa bước, đành ngậm bồ hòn mà bỏ đi.

“Ả tiện nhân này, đừng tưởng nhặt được đứa con trai về là lên mặt!”

Nhị đương gia là một quả phụ, chẳng có bản lĩnh gì, nhờ con trai mới giữ được địa vị, vì thế bà ta luôn khinh thường mấy nữ nhân trong trại không có con trai.

Ta tuổi còn trẻ, lại chưa có con trai, bị bà ta chèn ép bao năm nay.

Ngay cả Lão Lục cũng bị người trong trại cười là bất lực, không đẻ được đứa con có c** **, là loại nam nhân vô dụng.

Nhưng đây là lần đầu tiên, có người đứng ra bảo vệ chúng ta.

Béo Nha chạy tới, nhẹ nhàng vỗ đầu ta:

“Nương à, đợi sau này con thành yêu nữ Ma giáo, ca ca thành Ma đầu thiên hạ, đảm bảo không ai dám bắt nạt người nữa!”

Vì Lục Thiên Hành bảo vệ chúng ta, nó bắt đầu gọi hắn là “Ca”, còn muốn hắn phấn đấu thành Đại Ma Vương.

Ta chỉ biết cười gượng.

Nói sao nhỉ... Việc nuôi dạy Ma đầu, ta thực sự chưa có kinh nghiệm gì cho cam...

07

Lục Thiên Hành sững người trong thoáng chốc, nhìn tiểu muội muội mấy hôm trước còn ghét bỏ mình ra mặt một hồi, rồi nói:

“Có nhà ai đặt tên yêu nữ là Béo Nha đâu.”

Béo Nha lập tức quay đầu trừng mắt:

“Thì sao? Béo Nha đáng yêu thế cơ mà!”
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 4: Chương 4



Lục Thiên Hành xoa đầu nó, lần đầu tiên kể từ khi tới Hắc Sơn Trại, lộ ra một nụ cười:

“Ca đặt tên cho muội vậy.”

Cả Hắc Sơn Trại có một trăm hai mươi ba người, mà gom lại cũng chưa nổi ba người biết đọc.

Lục Thiên Hành từng đọc sách, hơn xa những kẻ khác trong trại.

Hắn đặt cho Béo Nha một cái tên: Tô Thanh Dương.

Lấy từ _Thi Kinh – Trịnh Phong – Dã Hữu Mạn Thảo_:

“Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.”

Ý là mong nàng tựa gió mát ung dung, danh vang tứ phương.

Béo Nha nghe xong rất ưng cái tên ấy, còn bắt Lục Thiên Hành dạy mình viết.

Lục Thiên Hành dạy trăm lần, chữ nó viết vẫn như gà bới.

Ta nhìn không nổi, mắng:

“Đầu đất! Nương còn viết đẹp hơn con đó!”

Ta cầm cành củi viết ba chữ “Tô Thanh Dương” nguệch ngoạc trên đất cát, mà cũng còn đẹp hơn chữ của Béo Nha.

Lục Thiên Hành bỗng hỏi ta:

“Vì sao ai cũng gọi người là Thiền Nương?”

Ta không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ lặng lẽ xóa chữ đi, rồi viết lại từ đầu.

“Ta có một muội muội sinh đôi, hai chúng ta ra đời đúng đêm Trung Thu. Có một thư sinh nghèo đi ngang qua xin nước trà, bèn đặt cho hai đứa một cái tên: Thiền Quyên, ý chỉ ánh trăng tròn sáng. Ta là A Thiền, nó là A Quyên.”

“Muội muội người cũng ở Hắc Sơn Trại sao?”

Ta lắc đầu:

“Năm đó quê gặp thiên tai, mưa dầm hai tháng liền, lúa má hỏng sạch. Địa chủ tới thu thuế, nhà ta không còn tiền, hắn liền bắt muội ta làm thiếp. Cha mẹ ta tới đòi người, hắn sai gia đinh đánh chếc hai người. Muội ta lao vào cắn hắn, hắn lại đánh chếc luôn.”

“Thế là từ đó về sau, chỉ còn A Thiền… không còn A Quyên nữa rồi.”

08

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lục Thiên Hành nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.

Ta thì cứ thế tiếp tục nói:

“Con biết vì sao ta không chếc không? Là vì Lão Lục nhà ta đến rồi đó!”

Ta nhìn gã trượng phu to cao vạm vỡ của mình bằng ánh mắt đầy sùng bái:

“Hồi đó mấy vị đầu lĩnh kéo nhau đến nhà địa chủ cướp bóc. Người khác thì lo hốt vàng bạc, chỉ có lão nhà ta—anh hùng trong thiên hạ!—giúp ta báo thù, giếc sạch cả tên địa chủ lẫn lũ gia đinh. Thế là ta đi theo huynh ấy về Hắc Sơn Trại, làm vợ luôn.”

Lão Lục đập tay vào n.g.ự.c cười hề hề:

“Thằng nhãi, học lấy mà làm gương! Cha con đây mới gọi là nam tử hán chân chính!”

Lục Thiên Hành mím chặt môi, chẳng thấy câu chuyện này có gì cảm động cả.

Hắn lại quay sang hỏi vì sao Lão Lục lại lên núi làm thổ phỉ.

“Bảy năm trước, quê ta xảy ra nạn đói, dân làng đói rã cả ruột, bèn ra sông bắt cá ăn. Quan phủ nói tụi ta dám giành lễ vật của Long Vương, dựng rào chắn ở khúc sông, bắt chúng ta nộp tiền mới cho qua. Nhưng nếu có tiền, còn ai đi bắt cá làm gì? Thế là chúng ta nổi giận đánh luôn bọn nha dịch, bắt được cá rồi trốn lên núi làm cướp.”

Đám thổ phỉ ở Hắc Sơn Trại phần lớn đều lên núi từ dạo đó.

Đại đương gia là người đầu tiên dám xông vào đánh quan binh, nên mọi người đều phục hắn.

Béo Nha nhảy cẫng lên:

“Còn con nữa, còn con nữa!”

Ta bật cười:

“Ờ đúng rồi, còn Béo Nha nhà ta nữa. Nó bị bọn buôn người bắt, định bán vào thanh lâu. Ta với Lão Lục bắt gặp, đánh cho bọn buôn người một trận ra trò rồi mang nó về luôn. Từ ấy, ta không còn là A Thiền nữa, mà thành Thiền Nương rồi!”

Lục Thiên Hành lẩm bẩm:

“Hèn gì… ta đã nghi một cô nương mười tám tuổi sao lại có con gái bốn tuổi.”

Thiệt là cái thằng nhỏ ngạc nhiên hơi lố.

Thời buổi này, con gái mười ba mười bốn tuổi đã làm mẹ không ít!

Ta từng gặp một tiểu cô nương mười tuổi bị cha mẹ bán đi lấy chồng, chỉ để đổi lấy mấy đấu gạo kia kìa.

Từ sau ngày đó, Lục Thiên Hành xem như ngầm chấp nhận thân phận Tô Thập Lạng của mình.

Bọn ta sai hắn làm việc cả ngày, hắn cũng không còn oán trách gì.

Ta với Lão Lục nhìn nhau đầy mãn nguyện:

“Ngày nào cũng cho nó nuôi gà nuôi heo thế này, chắc không còn hơi sức mà luyện võ đâu nhỉ?”

Ai dè Tam đương gia nghe đồn hắn b.ắ.n ná giỏi, liền tự mình mò đến xin nhận đồ đệ:

“Tô Thập Lạng, muốn học thương pháp với lão tử không?”

Trời đất ơi! Sao mấy người cứ nhất quyết phải bồi dưỡng tên thiên tài võ học này thành nghịch tử vậy hả!!!

09

Hắc Sơn Trại tổng cộng có sáu vị đương gia:

Lão Đại mưu lược hơn người, dũng cảm gan dạ, chỉ có điều tính khí hơi tệ.

Nhị đương gia thì tuy ai cũng ghét, nhưng lúc chia đồ lại hay ưu tiên cho mấy đứa nhỏ không nơi nương tựa và mấy bà lão goá bụa.

Tam đương gia từng làm lính, giỏi dùng trường thương, lại còn biết binh pháp, chuyên phụ trách mưu sự đại cục trong trại.

Tứ đương gia vốn là ông đồ già thi mãi không đỗ ở làng dưới, nhờ biết chữ nên cũng được xếp làm đương gia, chuyên quản sổ sách.

Ngũ đương gia chính là phu quân của Lưu thẩm – đã chếc.

Lão Lục nhà ta sức lực dồi dào, biết dùng đao, biết săn bắn, thế là trở thành Lục đương gia.
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 5: Chương 5



Chuyện Lục Thiên Hành là con trai Chưởng môn Kiếm Môn, ngoài vợ chồng ta ra thì không ai hay biết.

Thằng bé này đúng là trầm ổn, chẳng hề đòi xuống núi báo thù.

Tam đương gia nhận nó làm đồ đệ, Tứ đương gia thấy nó biết chữ, liền kéo nó đi dạy tụi trẻ con học cùng.

Thế là mấy việc như chẻ củi, gánh nước, cho gà heo ăn… lại quay về tay hai vợ chồng ta.

Lão Lục tức tối:

“Nam chính gì mà số đỏ thế chứ? Đã chui vào hang thổ phỉ rồi mà còn được sống sung sướng!”

Ta cũng khó hiểu:

“Hay là tại mình đối xử với nó tốt quá?”

Thế là hai vợ chồng quyết định tăng độ khó!

Sáng sớm bắt nó dậy nấu nước cho cả nhà, trưa nấu cơm, chiều lên núi săn thú, tối còn phải ngồi kèm Béo Nha học chữ.

Lục Thiên Hành đều răm rắp làm theo… chỉ trừ việc cuối cùng.

“Thưa mẹ, con thấy trại mình đang thiếu người quản sổ sách. Mẹ cũng nên học chữ đi.”

Ta: ???

Ta xem ngươi như con, ngươi lại xem ta là… học trò? Trật tự trời đất đảo lộn rồi đó!

Tứ đương gia còn đưa cả bàn tính cho ta, vui đến nỗi râu mép cũng cong vút:

“Lão đây già rồi, mắt kèm nhèm, không còn tính toán được nữa… Thiền Nương à, học theo con trai ngươi cho tốt vào!”

Ta – một đóa hoa đại lực sĩ chuyên vung búa – lại bị ép ngồi bên bàn, gẩy bàn tính… hu hu hu!

“Một trên một, hai trên hai, ba trên ba…

Một dưới năm trừ bốn, hai dưới năm trừ ba, ba dưới năm trừ… trừ…

TRỪ MẸ NGƯƠI CHỨ TRỪ!!! Tính bàn tính khó vãi linh hồn luôn á!!!”

Lục Thiên Hành cũng tức đến bốc khói:

“Cái khẩu quyết đơn giản vậy mà mẹ cũng không nhớ nổi…”

Nó nhìn sang chữ viết như gà bới của Béo Nha, càng tức hơn:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Tô Thanh Dương! Ta đã dặn bao nhiêu lần là phải khởi bút cho đúng! Muội đang vẽ bùa hay viết chữ đấy hả?!”

Lão Lục nhìn hai mẹ con mặt đầy đau khổ, lặng lẽ lùi ra ngoài, quyết định đi múa đao thêm một hồi nữa.

Biết đâu chọc cho ‘ánh sáng chính đạo’ này tức chếc sớm lại là một cách báo thù cũng nên… hê hê hê.

10

Nghề chính của thổ phỉ là cướp bóc.

Nhưng dạo này cái nghề này… thật sự khó làm ăn.

Quan đạo thì đã có những bọn thổ phỉ còn liều mạng hơn tụi ta chiếm đóng.

Tiểu lộ thì toàn dân nghèo rớt mồng tơi, vét sạch cũng không đủ tiền mua một cái bánh bao.

Đã bao lâu rồi chúng ta chưa cướp được đồng nào rồi nhỉ?

Vì vậy, Hắc Sơn Trại đành phải chăm chỉ làm thêm nghề phụ —— khai hoang đất rừng, chặt củi, săn thú.

Tất nhiên, việc tự tiện khai hoang trồng trọt trong núi cũng là phạm pháp,

Nhưng bọn ta là thổ phỉ mà, quan phủ đánh không tới, cũng chẳng có cách nào bắt được.

Để nuôi sống hơn trăm cái miệng trong trại, ai nấy đều phải tốn không ít công sức.

May mà giờ có Lục Thiên Hành – một tay thợ săn cừ khôi – việc mang đồ xuống chợ đổi lấy nhu yếu phẩm đã thuận tiện hơn nhiều.

Người trong thành rất mê thịt thú rừng, thế là cả nhà bốn miệng giả làm một gia đình tiều phu săn bắn, tay xách nách mang chiến lợi phẩm xuống núi.

Lão Lục vác đống đồ ra giữa chợ, dựng một cái sạp, Béo Nha bắt đầu rao hàng:

“Thịt rừng đây~ thịt rừng săn hôm qua đây~ lại coi lại xem, toàn hàng chất lượng~”

Chẳng mấy chốc đã có người tới hỏi giá.

Lục Thiên Hành đội nón lá che gần hết mặt, sợ bị người quen nhận ra.

Nhưng ánh mắt nó cứ lia qua lia lại, như đang tìm kiếm điều gì đó…

Kiếm Môn bị diệt đã là chuyện của một năm trước, giang hồ không hề có tin tức gì về độc tử của Kiếm Môn, vì chúng ta giấu nó rất kỹ.

Nhưng ta biết, một người đã mất tất cả, thì sẽ không bao giờ từ bỏ thù hận.

Giống như năm xưa Lão Lục giúp ta báo thù, ta liền bằng lòng theo hắn về núi làm vợ.

Lục Thiên Hành mất người thân còn nhiều hơn ta, sao nó có thể cam tâm sống ẩn dật trên núi?

Ta dúi hai lượng bạc kiếm được từ việc bán thịt thú vào tay nó, nói:

“Con trai à, đem muội muội ra chợ mua chút đồ ăn vặt đi. Sắp Tết rồi, tiện thể mua thêm ít quần áo mới cho cả nhà. Nhớ xài tiết kiệm đó.”

Nó siết chặt bạc, cau mày:

“Mẹ không sợ con bỏ trốn sao?”

11

Ta hừ hừ:

“Còn có kẻ thù đang lùng con kìa, con chạy được đi đâu chứ?”

Chờ nó đi rồi, Lão Lục ghé đầu sang hỏi ta:

“Nàng cho nó đi thì thôi đi, sao còn dúi bạc cho nó nữa?”

Ta trợn mắt:

“Chàng quên hôm nay là ngày gì à?”

Lão Lục nghĩ một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ:

“Là ngày giỗ cha mẹ nó!”

Ta vỗ đầu hắn cái “bốp”:

“Là ngày cô cô nó đến viếng mộ!”

Đời trước, đến tận lúc sắp chếc chúng ta mới biết — thì ra cô cô của Lục Thiên Hành lại là phu nhân của Trấn Tây Đại tướng quân.

Bà ấy là trẻ mồ côi được Kiếm Môn nhận nuôi, lớn lên trong môn phái đến năm mười lăm tuổi thì gả cho một võ tướng.

Ai ngờ phu quân bà ấy lại xông pha chiến trường, một đường thăng tiến thành đại tướng quân.

Đợi đến khi bà vinh quang trở về cố hương, thì nghe tin Kiếm Môn bị diệt, cha mẹ, huynh tỷ đều chếc, cháu trai cũng mất tích không rõ tung tích.
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 6: Chương 6



Điều tra nhiều lần, chẳng biết ai tung tin đồn — lại nói là bọn thổ phỉ Hắc Sơn Trại chúng ta vì cướp bóc thất bại nên giếc người diệt khẩu.

Bà ta tức giận đến nỗi đòi triều đình xuất lệnh, tiêu diệt sạch sào huyệt của chúng ta.

Thật đáng thương cho trăm mấy mạng người trong trại, chếc oan uổng hơn bảy tám chục người.

Số còn lại thì chạy trốn tứ tán, không chốn nương thân.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cả nhà ba người chúng ta cũng nhắm mắt nhắm mũi chạy vào Ma giáo, cuối cùng cũng thành bia đỡ đạn cho cuộc chiến giữa chính – tà.

Dù sau này chân tướng được làm sáng tỏ, nhưng… ai thèm quan tâm sống chếc của một ổ thổ phỉ cơ chứ?

Dân chúng còn vỗ tay hoan hô, khen phu nhân tướng quân “vì dân trừ hại” kìa!

Nay được sống lại một đời, bên cạnh còn có nam chính làm chứng, chắc cô cô hắn cũng không đến mức lại dấy binh diệt thổ phỉ nữa đâu nhỉ?

Dù sao thì… hiện giờ bọn ta cũng coi như ân nhân của Lục Thiên Hành rồi… hê?

12

Trời đã về chiều, thịt rừng đã sớm bán sạch, Béo Nha trong lòng ta cũng đã ngáp ngắn ngáp dài.

Thế mà Lục Thiên Hành vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Lão Lục cau mày, nổi giận nói:

“Chẳng lẽ Tiểu tử kia thực sự bỏ trốn rồi? Chạy tới nương nhờ cô cô nó rồi ư?”

Ta cũng bắt đầu thấy bất an:

“Lẽ nào… kế này tính sai rồi?”

Nếu còn không đi, cổng thành sẽ đóng mất.

Ngay khi chúng ta chuẩn bị lên đường hồi trại, thì Lục Thiên Hành xuất hiện — trong tay dắt một con ngựa què, trên vai vác hai bọc vải to.

Lão Lục trừng mắt:

“Ngựa ở đâu ra vậy?”

“Hồi nãy dùng một lượng bạc mua về.”

Lão Lục kêu trời:

“Một lượng bạc mua được năm trăm cân gạo đó! Ngươi lại đi mua một con ngựa què! Ngươi là nghịch tử à!”

Lục Thiên Hành đáp:

“Tuy một chân nó què, nhưng vẫn còn đi được. Nương cùng muội muội cưỡi về sẽ bớt khổ.”

Xem ra lần trước bị bắt cõng ta leo núi, quả là bóng ma tâm lý đối với hắn.

Ta cảm động ôm chặt hắn:

“Hu hu hu, con trai ngoan của nương, rốt cuộc cũng biết thương người rồi~”

Lục Thiên Hành ngượng ngùng tránh ra, vỗ vỗ bọc vải trên lưng ngựa:

“Y phục may sẵn đắt quá, con mua hai xấp vải, hồi phủ tự tay khâu lấy.”

Ta tròn mắt:

“Nhưng nương không biết thêu thùa…”

Lục Thiên Hành:

“…Về con sẽ học.”

Ta ôm lấy hắn, định hôn một cái:

“Tiểu bảo bối ngoan của nương…”

Lục Thiên Hành khéo léo chuồn ra khỏi vòng tay ta, né được nụ hôn của ta.

Béo Nha mơ mơ màng màng mở mắt, trông thấy Lục Thiên Hành liền đưa tay đòi bế:

“Thập Lượng ca ca~ Muội mua kẹo hồ lô cùng bánh hạt dẻ cho huynh đó, huynh mau ăn đi!”

Lục Thiên Hành nghe vậy lòng mềm như nước, bế muội muội lên, hỏi:

“Còn mua gì nữa?”

“Còn mua cả son phấn và 《Yêu Nữ Tu Luyện Bí Quyển》! Tốn hết hai mươi văn đó nha~

“Hở? Ca ca sao lại nổi giận rồi? Ca?

“Ca ơi, muội còn mua cả 《Ma Đầu Tu Luyện Bí Quyển》 cho huynh nữa đó~”

Lục Thiên Hành tức đến nghiến răng, đem nàng ném lên lưng ngựa:

“Câm miệng! Sao lại có đứa muội muội chẳng ra gì như thế này chứ!”

Sau đó, chúng ta còn mua thêm một chiếc xe đẩy cũ, sắm sửa ít vật dụng, kịp thời rời khỏi thành trước khi cổng đóng.

Dọc đường quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy vài người âm thầm bám theo phía sau.

Lục Thiên Hành rốt cuộc cũng đã liên hệ được với cô cô của hắn.

Chỉ mong vị phu nhân Tướng quân kia có thể minh xét thị phi, tha cho mấy kẻ thổ phỉ nhỏ nhoi đáng thương như chúng ta vậy…

13

Từ đó về sau, Lục Thiên Hành coi như đã cắm rễ ở Hắc Sơn Trại.

Chắc là do thân phận thật không tiện tiết lộ, nên chỉ có chốn núi rừng hoang vu này mới không bị kẻ thù theo dõi.

Hắn thực sự đi học nữ công. Tết năm ấy, cả nhà ta đều mặc y phục mới do hắn may, trở thành mấy “kẻ nổi bật” nhất trại!

Béo Nha từ đó một lòng trung thành với hắn:

“Ca ca, đợi sau này muội thành yêu nữ rồi, muội sẽ giúp ca cướp một đại mỹ nhân về làm thê tử!”

Lục Thiên Hành:

“... Mau ném cái cuốn ‘Yêu nữ tu luyện bí quyển’ kia đi cho ta, trong đó toàn dạy mấy thứ rác rưởi!”

Béo Nha mặt hoa da phấn, trông như nữ quỷ.

Lục Thiên Hành lấy ta làm người mẫu, dạy nàng tô son vẽ mày, luyện thành một mỹ nhân thanh lệ thoát tục.

Béo Nha khoác sa mỏng, uốn éo như rắn nước, cái m.ô.n.g tròn xoe lắc qua lắc lại.

Lục Thiên Hành kéo nàng dậy từ sáng sớm đi gánh nước, trèo núi, dạy nàng múa đao luyện thương, lớp thịt mũm mĩm cũng luyện ra cơ bắp cuồn cuộn.

Béo Nha học trong sách vẽ, gặp ai cũng gọi “lang quân”.

Lục Thiên Hành chỉ tay ra khắp trại:

“Không ai đẹp trai bằng ca, mấy người kia đều là đầu heo cả, không được gọi lang quân!”

Béo Nha: “…”

Hắn dạy muội muội vô cùng nghiêm khắc, cho nên cứ cách dăm ba hôm, hắn lại lén trốn ra ngoài lúc đêm khuya. Còn ta? Ta lười hỏi hắn đi đâu làm gì.
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 7: Chương 7



Về phần vì sao võ nghệ hắn ngày một cao cường... chuyện này... bản thân ta cũng không dám nói, không dám hỏi.

Dù sao mỗi lần hắn học trộm gì mới, cũng đều lén truyền cho Béo Nha.

Thế là nhà ta đâu có lỗ.

Chỉ là——

“Nương, sổ sách tháng trước nương lại tính sai ba chỗ, thu chi chẳng khớp chút nào, làm lại hết cho con.”

Ta: “…”

Nó bận đến thành cái dạng gì rồi mà vẫn còn rảnh đi tra sổ sách hả trời?!

Ta giận đến điên người:

“Thập Lượng ngươi là nghịch tử! Ngươi dám nghi ngờ ta?! Ta... ta lấy búa đập ngươi giờ!”

“... Thôi được, ta tính lại lần nữa...”

Dù gì thì cái búa sắt của ta cũng là pháp bảo phòng thân cơ mà!

Lão Lục nhìn mà cười không ngậm được miệng.

Lục Thiên Hành lạnh nhạt hỏi:

“Cha, chiêu đao pháp con mới dạy hôm trước, cha luyện được mấy lượt rồi? Có dám giao thủ với đại đương gia chưa?”

Lão Lục mặt cứng đờ:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“... Ta lập tức đi tìm lão luyện ngay!”

Cứ thế, chớp mắt đã chín năm trôi qua.

Thập Lượng trở thành nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ Hắc Sơn Trại.

Béo Nha cũng thành “nữ bá vương” trại ta.

Ca ca nàng xúi giục:

“Nếu có thể khiến người già trẻ lớn bé đều nghe lời muội, muội chính là yêu nữ.”

Béo Nha ngộ đạo tức thì:

“Nếu người ta không biết nhìn sắc mặt ta, thì tỷ tỷ đây cũng biết chút quyền cước, đảm bảo bắt họ ngoan ngoãn nghe lời!”

Ta cầm sổ sách mà lắc đầu không thôi.

Ôi con gái ngốc của ta ơi… con có biết, từ đầu tới cuối, ca ca con vốn luôn nuôi con theo kiểu nữ hiệp không hả~~

14

Không biết là do Hắc Sơn Trại đã sống yên ổn quá lâu, hay bởi phu thê ta đã thay đổi vận mệnh của Lục Thiên Hành, năm ấy lại đột nhiên gặp phải lũ lớn trên núi.

Một nửa trại bị nước cuốn trôi, gia cầm nuôi dưỡng chếc quá nửa, ruộng vườn cũng tiêu tan.

Thậm chí còn chếc hơn bốn mươi mạng người.

Tránh được họa diệt phỉ, lại không tránh được thiên tai.

Lão thư sinh chân tay bất tiện được con trai che chở, nhưng cả hai lại bị đất sạt lấp vùi.

Nhị đương gia hay mỉa mai kẻ khác không có con trai, lúc lũ đến lại dùng gậy cứu được bảy đứa bé gái, còn bản thân thì bị nước cuốn đi.

Lão Lục cưỡi con ngựa què, liều chếc cứu được bốn bao lương khô và ba khúc thịt muối cuối cùng.

Cả nhà ta thì không kịp chạy, bị nước bùn cuốn vào.

May thay lúc ấy mấy người áo xanh đột nhiên xuất hiện, đầu tiên cứu Lục Thiên Hành ra khỏi dòng nước.

Tên tiểu tử thối ấy tuy làm thổ phỉ rồi, nhưng vẫn lòng dạ từ bi, lại ra lệnh cho hai người kia cứu ta và Béo Nha đang nửa mê nửa tỉnh ra khỏi căn nhà đã sập một nửa.

Ta đâu phải kẻ ngu, vừa nhìn đã biết mấy người đó chính là ám vệ mà phu nhân Tướng quân âm thầm phái theo bảo vệ Lục Thiên Hành.

Lúc ấy trong lòng ta nghĩ: Phu nhân Tướng quân quả thật vô tình. Bọn họ chỉ cứu "ân nhân" của Lục Thiên Hành, còn đối với người trong trại thì hoàn toàn không ra tay.

Chỉ vì chúng ta là thổ phỉ sao?

Hay là bà ta đang mong cho tất cả chúng ta đều chếcsạch, để sau này chẳng còn ai biết cháu trai bà ta cũng từng làm thổ phỉ?

Chúng ta không thể làm tang lễ tử tế, đành đối mặt với cảnh hoang tàn đổ nát, cả trại cùng nhau hát sơn ca suốt một đêm.

Hát rất khó nghe, khó nghe đến nỗi ai cũng khóc như mưa.

Nhìn cảnh tượng tan hoang ấy, Đại đương gia quyết định: Phải quay lại con đường cũ – tái khởi nghiệp cướp bóc.

Lúc ấy, Thập Lượng đã mười tám tuổi, cũng nên cùng người lớn xuống núi một chuyến.

Đêm trước khi hành động, ta lại nhìn thấy mấy người áo xanh kia.

Bọn họ hộ tống một vị quý phụ nhân, lén lút đến gặp Lục Thiên Hành.

Ta nghĩ, đó hẳn là cô cô của Lục Thiên Hành.

Vị "nhi tử hờ" của ta, liệu có theo bà ta rời đi?

Nếu hắn thực sự đi rồi... ta có thể đòi lại số bạc từng bỏ ra mua thuốc cứu mạng hắn khi trước không nhỉ?

Hai lượng cũng được, mười lượng càng tốt, đủ mua khẩu phần lương thực cho người còn sống trong trại ăn một tháng.

Béo Nha năm nay đã mười bốn, dáng vóc đã thành thiếu nữ duyên dáng, đang giúp ta nấu cháo cho mọi người thì đột nhiên quay sang hỏi:

“Nương, lần cướp bóc này, ca ca cũng đi sao?”

Ta nhìn Lục Thiên Hành đang nghiêm túc lắng nghe các vị đương gia phân phó nhiệm vụ bên ánh lửa, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo lắng.

Hắn xuất thân danh môn, là hậu nhân chính đạo, những năm qua vẫn âm thầm được cô cô hắn chăm lo, nếu giờ thật sự dính líu đến việc cướp bóc giếc chóc, e là vĩnh viễn chẳng thể làm đại hiệp được nữa.

Không chỉ vậy, hắn còn sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, giang hồ xua đuổi.

Nhưng hắn khác chúng ta.

Hắn còn có đường lui.

Chỉ cần hắn theo cô cô rời đi, liền có thể rút lui toàn vẹn, không cần chịu khổ, không cần thân bại danh liệt.
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 8: Chương 8



Nếu như đời trước, hắn được minh chủ võ lâm thu nhận, dù bị hiểm ác giang hồ mê hoặc, truy tìm kẻ thù suốt hai mươi năm, cuối cùng vẫn trở thành "chính đạo chi quang" oanh oanh liệt liệt.

Mà chúng ta, chỉ là pháo hôi* trên con đường hắn thành đại hiệp.

(*pháo hôi: nhân vật phụ)

Giờ đây, chúng ta lại nuôi hắn thành một kẻ pháo hôi khác, hắn có còn lựa chọn hy sinh chúng ta nữa không?

“Nương? Nương? Con đang hỏi mà.”

Ta hồi thần, đáp:

“Ca con đã là người lớn rồi, phải ra ngoài va chạm. Nhưng mà nó chưa có kinh nghiệm cướp bóc, bị bắt chắc chắn thảm rồi. Nương đi kiếm cho nó một món binh khí vừa tay.”

15

Ta tìm đến Ngưu Nhị – gã giữ cửa trại:

“Lò rèn nhà ngươi còn dùng được chứ? Có rèn được binh khí không?”

Ngưu Nhị vừa thấy ta liền vội vàng xua tay:

“Tiểu nhân không có được tay nghề như phụ thân, chẳng rèn nổi đại chùy đâu!”

Ta ném hai cây búa sắt của mình xuống:

“Ai bảo làm chùy? Ngươi đem hai cục sắt này nấu chảy, giúp ta rèn một thanh kiếm đi.”

Kiếm pháp gia truyền nhà Lục Thiên Hành vang danh thiên hạ, kiếm mới là binh khí hợp với hắn.

Còn hai cây búa của ta cũng là bảo vật, nghe nói trong đó pha trộn kim loại hiếm, phụ thân của Ngưu Nhị lúc sinh thời đã mấy lần muốn xin ta đem luyện kiếm, mà ta đều không đồng ý.

Nhưng lần này… có lẽ Lục Thiên Hành sắp rời đi rồi.

Con đường báo thù của hắn gian nan như thế, ta với hắn dù sao cũng từng làm mẹ con một hồi, chẳng lẽ lại khoanh tay nhìn hắn đi chịu chếc?

Đáng tiếc là kiếm còn chưa kịp rèn xong, bọn chúng đã rời trại xuống núi cướp bóc.

Xui xẻo thay, trong mười đoàn người đi qua, có đến bảy đoàn là dân chạy nạn từ nơi khác tới.

Các vị đương gia thấy vậy, đều không nỡ ra tay, đành thả họ đi.

Nào ngờ, những người ấy ngược lại còn dò hỏi liệu có thể lên núi làm thổ phỉ được không.

Tránh nạn cũng cần thể lực, họ thực sự không chịu nổi nữa rồi. Làm thổ phỉ, ít ra còn có chút cơm ăn.

Lão Lục nói, số lương thực còn lại trong trại không nuôi nổi thêm nhiều người như vậy, khuyên Đại đương gia đừng làm chuyện hồ đồ.

Đại đương gia ngồi xổm trên sườn núi, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định giữ họ lại.

“Con mẹ nó, cùng lắm thì làm một vụ lớn! Trên đường núi không cướp được thì vào thành cướp! Cũng không thể để mọi người chếc đói được!”

Vì thế, họ quyết định xuống tay với tên bá hộ ác ôn ở trấn – Đại Hổ.

Gã này dựa vào tổ tiên từng làm thân thích hoàng gia, ngang nhiên vơ vét của dân, nếu cướp của hắn thì đúng là “vì dân trừ hại”.

Ta đập tay thật mạnh, hô lớn:

“Đại đương gia, ta ủng hộ ngài!”

Lục Thiên Hành len lén hỏi ta:

“Nương, mười năm trước các người đến nhà ta cướp bóc… cũng là vì ‘vì dân trừ hại’ sao?”

Ta lắc đầu:

“Không phải. Lúc ấy phu quân của Lưu thẩm chếc rồi, hai đứa nhỏ còn đỏ hỏn suốt ngày khóc gào, ai dỗ cũng không nín. Trong giang hồ có lời đồn, nhà các con có một bảo vật, có công năng kỳ diệu, biết đâu có thể giúp được.”

Kiếm Môn nổi danh nhờ hai thứ bảo bối.

Một là tuyệt học kiếm pháp độc môn —— Không Giai Dạ Vũ.

Hai là bí bảo không truyền —— Độc Nhất Hữu Nhị.

Cái gọi là “Độc Nhất Hữu Nhị”, ý là Kiếm Môn có một bảo vật, có thể sao chép y như thật bất kỳ vật gì.

Ta hơi chột dạ, nói nhỏ:

“Nghe nói cha mẹ con đều là người tốt, bọn ta vốn chỉ định đến mượn bảo vật, định giúp Lưu thẩm tạo ra một nam nhân giống chồng thẩm ấy, để hai đứa nhỏ có cha. Tất nhiên nếu họ không cho mượn… thì cũng định… cướp một chút… Ai ngờ khi đến nơi, thì nhà con đã…”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lúc bọn ta tới Kiếm Môn, chỉ thấy lửa cháy hừng hực.

Thế là bọn ta liều lĩnh đoạt người trước khi Minh chủ Võ Lâm đến, cứu được Lục Thiên Hành ra ngoài.

Lục Thiên Hành im lặng hồi lâu, rồi hỏi:

“Vậy… mọi người có biết là ai đã ra tay với Kiếm Môn không?”

16

Mười năm rồi, cuối cùng hắn cũng hỏi ra câu ấy.

Chỉ tiếc là… chúng ta thật sự không biết.

Ở kiếp trước, hắn bái nhập môn hạ Minh chủ Võ Lâm, có sư phụ chống lưng, một mực truy tìm hung thủ.

Lúc ban đầu, có lời đồn là do chúng ta – Hắc Sơn Trại ra tay. Bởi bọn thổ phỉ thích nhất là cướp bóc.

Vì vậy mà cô cô của hắn hạ lệnh bình trại, khiến cả trại lưu lạc tha hương, không còn chốn dung thân.

Nhưng Hắc Sơn Trại yếu ớt thế này, sao có thể giếc nổi chưởng môn của Kiếm Môn?

Rồi lại có người nói, hung thủ là Kiếm Si – Tưởng Nhận, vì cầu không được mà sinh hận.

Lục Thiên Hành mất mười lăm năm để truy lùng Tưởng Nhận, cuối cùng phát hiện hắn đã sớm tàn phế, võ công mất sạch, đến kiếm cũng chẳng cầm nổi nữa, lấy gì để giếcngười?

Thế là lại có lời đồn – hung thủ chính là Giáo chủ Ma giáo.

Lục Thiên Hành liền chuyển mục tiêu, một đường huyết chiến đến tận tổng đàn.

Còn ta và Lão Lục thì… bị hắn g.i.ế.c chếc như những quân cờ thấp bé, nhỏ nhoi.

Pháo hôi chếc quá sớm, nên tự nhiên chẳng thể biết được Giáo chủ Ma giáo rốt cuộc có phải kẻ thù của hắn hay không.
 
Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!
Chương 9: Chương 9



Ta hỏi hắn:

“Lúc ấy bọn ta cứu con đúng lúc như thế, con chưa từng nghi ngờ Hắc Sơn Trại sao?”

Hắn đáp:

“Ban đầu cũng có nghi, nhưng mà…”

Ngừng một khắc, hắn vẫn quyết định nói thật:

“Con không có ý xem thường các vị trong trại, nhưng với bản lĩnh của các người…”

Hắn chưa nói hết, ta đã hiểu ý.

Ta liền nổi đóa:

“Con đây rõ ràng là đang xem thường bọn ta! Bọn ta cướp mười vụ cũng có hai vụ thành công đấy chứ!”

Lục Thiên Hành cười khẽ:

“Con có thể khiến mọi người cướp được nhiều hơn.”

Hắn không phải mạnh miệng suông.

Hắn thực sự đã giúp mấy vị đương gia của trại vạch ra một kế hoạch cướp bóc vô cùng chi tiết và chu toàn.

Ai đi làm mồi nhử để dẫn Vương Đại Hổ ra khỏi nhà, ai trà trộn làm công trong phủ Vương gia từ trước, ai đi trinh sát vẽ sơ đồ địa hình, ai làm tai mắt, ai trực tiếp ra tay, mang theo vũ khí gì, dùng tín hiệu ra sao…

Hắc Sơn Trại từ trước đến nay chưa từng thực hiện một vụ cướp nào mà gọn gàng như thế.

Lục Thiên Hành sau khi xuống núi thậm chí còn chưa từng ra mặt, chỉ ngồi sau bày mưu tính kế, vậy mà khiến phủ nhà Vương Đại Hổ bị dọn sạch sành sanh.

Lão Lục vung đao giếc c.h.ế.t tên cường hào ác bá ấy bằng hai nhát chí mạng.

Ta thậm chí còn đi bổ thêm hai nhát.

Chính là tên khốn đó, năm xưa từng đưa ra cái ý kiến đê tiện là bắt muội muội ta thế thân gán nợ cho địa chủ.

Khi ấy ta yếu đuối, chẳng thể làm gì được hắn.

Nay ta vẫn còn non tay, nhưng ta có Lục Thiên Hành với bộ não siêu phàm!

Ha ha ha! Chính đạo chi quang, cuối cùng cũng bị bọn ta kéo xuống vũng bùn rồi!

17

Hôm ấy sau khi cướp bóc trở về, trong trại náo nhiệt vô cùng.

Giờ đã có bạc trong tay, lại mua được lương thực và dược liệu, nơi ở mới sớm muộn gì cũng sẽ dựng lại thôi.

Đám thổ phỉ mới nhập trại phần nhiều cũng là người có học, có bản lĩnh, không những giúp được việc mà còn vô cùng kính trọng chúng ta.

Người lớn trong trại đều uống rượu.

Rượu rẻ tiền, say rất nhanh, phần lớn đều đã ngà ngà, kẻ nào cũng lảo đảo.

Ta chân nọ đá chân kia, loạng choạng đi tìm Lục Thiên Hành.

“Thập Lượng ơi~ con trai ngoan của nương, đại công thần của nương, con trốn đi đâu rồi đó?”

Hắn bước tới, đỡ lấy ta:

“Con ở đây.”

“Con trai nè~ nương có lễ vật cho con đó… ợ! Tặng cho con! Xem này, kiếm đó! Lấy từ hai cái chùy của nương luyện thành đó nha, vừa sắc lại vừa sáng! Hề hề, ngầu không!”

“… Nương à, người ngốc thật sao? Chùy của người đâu rồi? Sau này lấy gì đập người?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thì nương dùng bàn tính đập! Con từng nói rồi mà, nữ tử biết chữ, biết sổ sách, cũng là người có bản lĩnh!”

Lục Thiên Hành cõng ta về gian nhà tạm dựng trong trại, sau đó kéo Béo Nha – đang đấu rượu cùng mấy nam nhân – lôi về.

Ngay cả Lão Lục – đang khoác lác với đám thổ phỉ mới – cũng bị hắn lôi cổ về.

“Cha, nương, muội muội… Con phải đi rồi.”

Hắn nói rất nghiêm túc.

Chỉ là ba người chúng ta đều say khướt, miệng lảm nhảm toàn lời hồ đồ.

“Thập Lượng~ con trai nương~ đại công thần của nương~ hề hề…”

“Dám coi thường bổn cô nương? Ta là nữ nhân muốn làm yêu nữ Ma giáo đó nha!”

“Béo Nha ngốc quá, Ma giáo cửa lớn mở hướng nào còn không biết! Đợi hôm nào cha dắt con đi! Cha có chỗ dựa to!”

Lục Thiên Hành dở khóc dở cười:

“... Tóm lại, đời sau của mọi người con đã thu xếp ổn thỏa. Hắc Sơn Trại rồi sẽ ngày càng khấm khá. Còn con, mang mối huyết hải thâm cừu, không thể không báo. Chỉ là… không muốn liên lụy mọi người. Bảo trọng.”

Hắn không quỳ, không dập đầu.

Chỉ lặng lẽ đem mấy bộ y phục mới tự tay làm, đắp lên người từng người.

Sáng hôm sau tỉnh rượu, dưới gối của ta có thêm một phong thư từ biệt.

Từ đó, Hắc Sơn Trại không còn ai tên là Tô Thập Lượng nữa.

Giang hồ lại thêm một kiếm khách độc hành, sử dụng thanh kiếm danh xưng Thiết Chùy Kiếm, tương truyền hắn là huyết mạch cuối cùng của Kiếm Môn – nhà họ Lục.

Cũng có người nói, bí bảo “Độc Nhất Hữu Nhị” đã tái xuất nhân gian, đang nằm trong tay Lục Thiên Hành.

18

Lục Thiên Hành ra đi phong lưu tiêu sái, chỉ khổ nương đây ở lại chịu trận.

Trong trại ai nấy đều hỏi hắn đâu, ta chỉ có thể hết lần này đến lần khác nói dối rằng:

“Hài nhi ra ngoài bôn tẩu giang hồ rồi.”

Béo Nha thì náo loạn không thôi:

“Nương ơi, ca ca con đâu rồi?! Có phải bị Ma giáo bắt đi rồi không? Hay là chúng ta đi cứu ca đi!”

Ta bực muốn phát điên:

“Đã bảo rồi mà! Ca con tới kỳ phản nghịch, tự ý bỏ nhà ra đi thôi, liên quan gì đến Ma giáo chứ?! Ma giáo cách Hắc Sơn Trại cả ngàn dặm đấy! Con đừng tưởng nương không nhìn thấu tâm tư của con! Ngồi yên trong trại cho ta, cấm đi đâu hết!”

Béo Nha quay sang quấn lấy phụ thân nàng:

“Cha, không phải cha có người quen bên trên sao? Có thể giới thiệu con vào Ma giáo không?”

Lão Lục cười gượng:

“A… ha ha… Kỳ thực đường tới Ma giáo xa lắm… Hay là thôi đi ha?”
 
Back
Top Bottom