Siêu Nhiên GIỮA BA TẦNG TRỜI

Giữa Ba Tầng Trời
TẬP 2: THÔNG NON.


"Thông non không mọc giữa mùa yên.

Nó lớn lên từ chỗ đất chưa kịp hồi, gió chưa chịu lặng, và sấm thì còn vương trong rễ."
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 19: KHI GIÓ BIẾT ĐƯỜNG VỀ


"Có những đứa trẻ buộc phải lớn lên giữa lúc lẽ ra còn được khóc."

Gabriel không nhớ rõ mình đã ngồi lặng bên chiếc sạp này bao lâu.

Bếp lửa đã tàn.

Ngọn đèn dầu ở góc nhà chập chờn soi lên vách đất những quầng sáng vàng đục.

Căn nhà thấp mái ấy vẫn là nơi của một người mẹ – nhưng giờ chỉ còn tro bếp, mùi khói lạnh, và đứa con trai nằm thiếp đi trong im lặng.Nhiên đã ngất sau khi gục bên mộ mẹ.

Cậu đổ xuống mà không kêu thành tiếng, như thể toàn bộ sức lực đã bị nỗi đau rút cạn.

Đám đông vây quanh lặng đi.

Không ai biết phải làm gì.

Không ai tiến lại.

Không ai gọi tên cậu.

Không ai biết nói gì với người đàn ông ngoại quốc vừa bước tới – và ông cũng không thể nói gì với họ.Gabriel không hiểu tiếng Lạch.

Họ chẳng biết tiếng Pháp, cũng không thông thạo tiếng Kinh.

Giữa ông và những người dân bản ấy, gần như không có lấy một lời nào có thể trao đổi – chỉ còn gió, tro lạnh, và những ánh mắt đăm đăm phủ đầy nghi ngại và tang tóc.Ông nhìn quanh, chậm rãi cúi người.

Dù không ai ngăn, ông vẫn chờ.

Bởi ông hiểu, nỗi đau vừa xảy ra đã để lại trong lòng dân làng một khoảng trống còn hoảng hốt.

Họ chưa biết ông là ai, chưa kịp phân biệt thiện – ác – chỉ kịp thấy một người Pháp khác, giống kẻ vừa gây ra máu đổ nơi sân làng.

Niềm tin, nếu có, cũng chỉ vừa hé như mầm cỏ sau cơn giông.

Và ông không trách họ.Bỗng một người đàn bà lớn tuổi, đứng lặng ở rìa đám đông – bạn cũ của mẹ Nhiên, tóc bạc xoã trước trán, ánh mắt mờ đục vì khói bếp và buồn – khẽ gật đầu.

Chỉ một lần.

Rất nhẹ.

Không ai lên tiếng.Nhưng Gabriel đã thấy.

Và ông hiểu: không phải họ trao cậu cho ông.

Họ chỉ không ngăn cản.

Chẳng đó thôi – trong lúc ấy – đã là một sự chấp nhận lặng lẽ.Ông cúi xuống, bế cậu bằng đôi tay từng nâng những cổ vật ngàn năm.

Không ai giúp, nhưng cũng không ai quay mặt.

Chỉ có sự im lặng – dày, nặng và đủ sâu để che lắp ranh giới giữa kẻ bị nghi ngờ và kẻ vừa đưa một đứa trẻ về lại mái nhà.Không biết bao lâu đã trôi qua.

Ngọn đèn dầu vẫn lập lòe nơi góc nhà.

Mùi tro bếp đã nguội.

Căn nhà nhỏ vẫn im lặng như lúc Gabriel vừa đặt chân vào – nhưng giờ ông không còn ngồi đó như một người lạ.

Trên sạp, đứa bé vẫn thiếp đi, mái tóc bết mồ hôi, tay buông hờ như đang níu lại một điều gì mỏng manh mà chưa kịp gọi tên.Cậu lạnh, mồ hôi đầm đìa, môi mím chặt đến trắng bệch.

Như thể đến tận giấc ngủ cũng không cho phép mình buông xuôi.Cái tên ấy – Nhiên – nghe như một tiếng thở.

Đơn sơ, mà dai dẳng.

Ông vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy cậu – giữa đám người lạ và những ánh mắt nghi kỵ, cậu không hề nao núng.

Không cãi, không sợ, không lùi.

Đứng thẳng như một thân cây nhỏ đang học cách chịu gió.Từ ngày đó đến hôm nay, qua từng lần gặp ngắn ngủi, qua ánh mắt dân làng và những điều được chắp nối lại nhờ một người K'Ho trong đoàn ông, biết chút tiếng Pháp, Gabriel đã dần hình dung được một con người.

Một đứa trẻ – mà mỗi bước đi đều phải học cách khâu lại những vết thương không ai nhìn thấy.Một đứa trẻ chưa bao giờ xin được yếu đuối.

Cậu không khóc khi mẹ mất.

Không vùng vẫy trong tuyệt vọng khi bị trói.

Không cầu xin tha thứ, không nài nỉ được buông tha – dù bị dồn vào giữa ranh giới của sống – chết.

Và đến cuối cùng, khi con dao được trao lại, cậu chỉ nhìn nó, rồi gật đầu: "Cháu sẽ giữ nó.

Và nếu họ quay lại... cháu sẽ đối mặt."

Gabriel từng nghe nhiều lời dũng cảm – từ những người lính trẻ bên ông trong những năm đóng quân tại vùng Alsace, nơi biên giới luôn căng như dây đàn.

Nhưng câu nói ấy – từ một cậu bé vừa mất mẹ – lại khiến ông nặng lòng hơn tất thảy.

Vì ông biết, đôi khi sự can đảm không phải là thứ lớn lên từ lòng quả cảm, mà là phần còn lại sau khi mọi hy vọng đã bị bào mòn.Ông nhìn con dao đặt bên cạnh Nhiên – lưỡi thép trần mờ ánh dưới đèn dầu, chuôi gỗ đen chạm ba vòng tròn khảm đồng nổi lên như dấu ấn cổ xưa.

Một vật nhỏ, nhưng nặng nề như một lời hứa được rút ra từ huyết mạch của đất.Không biết liệu nó có thực sự "chọn" đúng tay.

Nhưng cậu bé kia...

đã không quay đi, không chối bỏ, không đổ cho ai điều mình đang nắm giữ.Liệu đó là dũng khí thật – hay chỉ là một dạng tan vỡ âm thầm, đến mức không ai kịp nhận ra?Bởi người từng sống sót sau mất mát mà không gục xuống...

đôi khi chính là người đã để một phần mình chết đi mà không ai hay.Gabriel biết, nếu không được giữ lại đúng lúc, cậu bé ấy sẽ tự gánh lấy mọi điều – kể cả những điều không thuộc về mình.

Với sự lặng lẽ ấy, Nhiên sẽ âm thầm cất giấu mọi nỗi đau.

Với sự kiên cường ấy, cậu sẽ không học cách nhờ ai giúp.

Và với lòng trung thành ấy, cậu sẽ sẵn sàng trả giá bằng chính mình – chỉ để bảo vệ một điều mà người khác có thể bỏ qua.Một người như vậy... thường không chết vì gươm súng.

Mà sẽ tan ra từng chút, từng chút trong chính cơn cô độc không ai chạm tới.

Và khi ấy – dù giữ được con dao, giữ được sinh vật kia, hay giữ được điều gì đó còn chưa kịp gọi tên, nằm im nơi Pơ'Xang – vùng đất mà chính Gabriel cũng đã linh cảm chứa đựng điều gì đó vượt ngoài quy luật – thì điều còn lại cũng không phải là một đứa trẻ nữa.

Mà là một hình nhân rỗng, chỉ biết đi tiếp vì không còn đường nào để quay lại.Gabriel cúi xuống, khẽ đặt tay lên mép sạp – nơi tấm chiếu mẹ Nhiên từng trải, nơi đứa con giờ đang nằm thiếp.

Nhiên vẫn mê man, đôi môi mấp máy điều gì đó rất nhỏ – như một lời gọi đã từng nói trong mơ nhiều lần trước."

Nếu con tỉnh lại, ta sẽ không để con đơn độc."

Ông không nói thành tiếng, nhưng lời ấy trong lòng ông đã trở thành một thứ hứa nguyện.

Không với ai cả – chỉ với chính ông, với phần người đàn ông từng tin rằng mình đã sống đủ lâu để không còn day dứt.Ngoài kia, gió từ đỉnh Pơ'Xang lại thổi về.

Nhưng lần này, Gabriel chợt cảm thấy có điều gì đó khác thường trong làn khí lành lạnh ấy – không hẳn là gió, mà giống như một hơi thở xa lạ đang lặng lẽ di chuyển, như thể có mục tiêu rõ rệt.

Cảm giác ấy mong manh đến mức chính ông cũng không dám tin mình vừa nghĩ tới – nhưng nó vẫn ở đó, âm ỉ.

Một điều gì đó... như ý chí chưa thành hình, đang lặng lẽ tìm về.Đèn dầu khẽ chao.

Ánh sáng quét qua mặt sạp, hắt bóng Gabriel in nghiêng lên vách đất – dài và mờ như một ký ức cũ đang loay hoay tìm hình hài.

Bên trong tấm chiếu, mí mắt của đứa trẻ khẽ động.

Một cơn mơ đang tìm lối bước vào, dịu nhẹ mà không thể ngăn lại.Bỗng, Nhiên khẽ cựa mình.

Cơn mơ vừa rồi không phải ác mộng, nhưng để lại trong cậu một thứ âm vang khó gọi tên.

Cậu thấy má hiện về, không còn nhòe trong nước mắt hay nỗi sợ.

Gương mặt ấy vẫn hiền như những buổi chiều cũ, ánh nhìn lặng lẽ mà trìu mến, như thể chưa từng trách cứ điều gì đã xảy ra.Má không nói nhiều.

Chỉ nghiêng đầu, khẽ đặt tay lên ngực áo cậu, rồi cười: "Con phải đi tiếp.

Nhưng đừng đi một mình.

Hãy học tin tưởng.

Hãy học chia sẻ."

Từng lời như rơi xuống từ một nơi xa, chạm nhẹ vào trí nhớ non mềm còn rướm thương tích.

Cậu cố giữ lại, nhưng giấc mơ đang mờ dần, như một làn khói bị gió cuốn đi.

Má vẫn ở đó – nhưng cũng đang rút về, như thể chỉ được phép trở lại một lần, để dặn dò sau cùng.Nhiên mở mắt.

Ánh đèn dầu vẫn chập chờn.

Căn nhà vẫn lặng.

Nhưng trong lòng cậu, có điều gì đó vừa được chạm tới – không hẳn là nhẹ nhõm, nhưng âm ỉ như tàn lửa được chở che trong lòng tay.Một tiếng bật ra khỏi môi – khẽ, nhưng đầy đủ: "Má ơi..."
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 20: DƯỚI LỚP VỎ MỎNG MANH


"Có những ngày trôi qua, bình lặng đến mức không ai ngờ chúng sẽ trở thành ký ức khó quay lại."

Nơi lòng bàn tay trái của Nhiên – vốn buông hờ trên sạp – đột ngột lạnh buốt.

Không phải cái lạnh của gió hay đất, mà là một thứ lạnh bén và sâu, giống hệt khi cậu từng đặt tay vào hõm đá trên đỉnh Pơ'Xang.

Cậu co tay lại vô thức, như thể toàn thân vừa chạm phải một dòng nước ngầm đang trồi lên từ nơi sâu nhất của lòng đất.Gabriel – đang ngồi rất gần – bất giác rướn người.

Trong khoảnh khắc ấy, ông thấy rõ: một tia sáng mảnh như tơ, màu lam nhạt, lóe lên từ giữa lòng bàn tay Nhiên.

Nó chỉ tồn tại trong một phần của giây – nhưng đủ để hắt ánh lên mép chiếu như một vệt chớp.

Gabriel nín thở.

Tim ông đập mạnh một nhịp.

Đôi mắt già từng chứng kiến nhiều hiện tượng lạ, nhưng chưa từng thấy điều này xảy ra ở một đứa trẻ từng sống sót qua quá nhiều mất mát.Nếu Nhiên thấy được, có lẽ cậu đã nhận ra đó chính là thứ ánh sáng từng bắn ra từ hai vệt sáng trên lưng El – thứ năng lượng mang dấu của sinh thể chưa thuộc về bất kỳ cõi nào.

Nhưng cậu không thấy.

Cậu chỉ co tay lại, rồi tiếp tục nằm im, hơi thở lặng lẽ như một mầm cây chưa biết mình đang lớn.Rồi Nhiên khẽ động mình.

Mi mắt dính lại bởi mồ hôi và bụi tro, phải chớp vài lần mới hé ra được.

Ánh sáng ban mai rọi nghiêng qua vách, vỡ ra thành những dải bụi vàng chập chờn.Cậu không nhớ mình đang ở đâu.

Mất vài giây để nhận ra tấm vách đất quen thuộc.

Sạp gỗ.

Chiếc gùi cũ dựng trong góc.

Căn nhà của má.

Nhưng giờ đây lặng thinh như đã mất đi linh hồn của chính nó.Gabriel ngồi đó, không nói gì.

Chỉ nhìn.

Nét mặt ông không còn nặng nề như hôm qua, mà có điều gì đó dịu xuống – như một tấm khăn đã được giặt qua nhiều lần, mềm đi, bạc đi, nhưng giữ được hình thêu cũ.Nhiên cựa người.

Cậu muốn ngồi dậy.

Gabriel lập tức chồm tới, nhẹ đỡ cậu bằng hai tay.– Con đã tỉnh rồi.

Đợi ta lấy nước cho con.Giọng ông trầm, chậm, không còn nặng nề như trước, mà mang theo sự chở che vừa đủ để một đứa trẻ không thấy mình cô độc.

Không phải mệnh lệnh.

Không phải câu hỏi.

Chỉ là một sự hiện diện, vừa đủ để cậu biết mình không nằm đây một mình.Gabriel quay đi, bước về phía bếp.

Bóng ông đổ dài theo ánh sáng xiên nghiêng.

Tiếng bước chân nhẹ, như cố tình tránh đánh thức điều gì đó chưa ổn định trong cậu bé vừa sống sót.Trong khoảnh khắc ấy, Nhiên nhìn theo bóng ông.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu – nhỏ và lạ – như thể không thuộc về mình:"Nếu mình gục xuống bây giờ... liệu ổng có sống tiếp phần mình đang không chịu nổi không?"

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện đã khiến cậu sợ.

Cậu không muốn trao gánh cho ai.

Không muốn lệ thuộc.

Nhưng cũng không thể phủ nhận – chỉ trong một thoáng thôi – cậu đã mong có ai đó ở lại.

Không để giúp.

Chỉ để thấy.Một lúc sau, Gabriel quay lại với một chén nước đầy.

Ông không nói gì thêm.

Cúi người xuống, vòng tay nhẹ đỡ sau lưng và khuỷu tay Nhiên, truyền một lực vừa phải để giúp cậu tự nâng người lên.

Nước mát.

Chạm môi, rồi chảy xuống cổ họng khô rát như tro.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, Nhiên bỗng thấy như có gì đó lặng lẽ được đẩy trở lại trong người mình — không phải sức, không phải hy vọng, mà chỉ là một cảm giác đang trở về: cảm giác mình còn có mặt.Cậu đưa mắt nhìn quanh.

Mọi thứ vẫn là căn nhà cũ: chiếc gùi của má, mảnh vách đất từng được trét lại bằng đất đỏ, sợi dây má treo lúa vẫn đung đưa ở góc.

Chỉ mới hai ngày trước, má vẫn còn đây – quét sân, nhóm bếp, dọn nồi cơm sôi trào như mọi sáng.

Vậy mà giờ, chính căn nhà ấy lại trở thành một thứ khiến cậu không dám nhìn lâu.

Như thể chỉ cần nhìn đủ kỹ, từng kẽ vách cũng sẽ trở thành lời nhắc về một điều cậu không đủ sức chịu thêm.

Tất cả quen đến mức đau.

Cậu nhớ má vẫn hay rửa chén trong cái chậu ngay dưới cửa sổ kia.

Nhớ mùi khói ám tóc má mỗi chiều.

Nhớ cả cái cách bà ngồi lặng trước bếp, bàn tay xoa nhẹ trên đầu gối khi nghĩ ngợi.Giờ thì những thứ ấy vẫn ở đây.

Nhưng người đã chạm vào chúng — không còn.Nhiên không khóc.

Chỉ thấy lòng mình rỗng đi một lớp.

Như ai vừa gỡ mất tấm áo lót trong cùng của một đứa trẻ giữa mùa mưa núi.

Lạnh, không rét.

Mỏng, mà buốt.Nhiên không hỏi.

Gabriel cũng không giải thích.

Chỉ có sự im lặng ở lại, dày như đất ẩm.Cậu nhắm mắt một lúc lâu, rồi mở ra, thì thầm:– Má... chết rồi.Gabriel không trả lời ngay.

Một nhịp thở trôi qua.

Rồi ông gật đầu.– Ừ.

Nhưng con đã sống.

Và vẫn đang sống.Đó là tất cả những gì họ nói trong buổi sáng ấy.

Không hơn.

Không kém.

Nhưng cũng vừa đủ để không còn là hai người xa lạ.Khi Gabriel đứng dậy để sửa lại tấm vách lỏng, ông khẽ nói:– Khi con khoẻ hơn... ta muốn kể cho con nghe một chuyện.

Không chỉ về ta.

Mà cả về điều con vẫn đang cố giấu.Và lần đầu tiên, Nhiên quay đầu nhìn ông thật lâu.

Không phải để tìm lời giải.

Chỉ để biết rằng: mình vẫn còn nghe, và cũng đang muốn biết.
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 21: MỞ LÒNG


Hai ngày sau, Gabriel vẫn chưa rời đi.Ông ở lại trong căn nhà vách đất, quét dọn từng góc, nhóm bếp bằng những nhánh củi còn sót lại sau bếp tro, gói lại lúa còn vương trong nong, và thỉnh thoảng rửa sạch một cái chén không ai dùng đến.

Không ai bảo ông làm gì.

Cũng không ai cấm.

Ông chỉ làm – chậm rãi, lặng lẽ, như thể từng động tác là một cách giữ lại hơi ấm cuối cùng trong căn nhà vừa mất người.Nhiên vẫn chưa khỏe hẳn.

Cậu ngồi dựa vào vách, quấn chiếc chăn cũ, đôi lúc nhìn ra cửa mà không thật sự nhìn gì cả.

Nhưng cậu đã ăn được.

Uống nước.

Cậu không nói nhiều, nhưng mỗi lần Gabriel hỏi, cậu vẫn lặng lẽ trả lời – đủ để người ta biết cậu vẫn đang lắng nghe.Ông không nói gì về cái đêm súng nổ.

Không nhắc đến Sébastien.

Không nói về con dao, hay quả trứng, hay thứ ánh sáng đã hiện ra giữa đỉnh Pơ'Xang.Thay vào đó, ông hỏi những chuyện nhỏ.

– Hồi nhỏ con có hay trốn má đi đâu chơi không?

– Trong rừng quanh làng... chỗ nào con thích nhất?

– Đám bạn cùng tuổi, giờ còn ở làng hết không?

– Mùa này... buổi sáng có còn nghe tiếng chồn hú xa không?Mỗi câu hỏi ấy như một viên đá nhỏ được thả vào giếng sâu – không đủ để khuấy động, nhưng cũng khiến mặt nước không còn hoàn toàn phẳng lặng.

Và từng lần như vậy, Nhiên lại trả lời – bằng một giọng khàn, ngắn, nhưng thật.

Không gượng, không tránh.

Cậu kể:

– Có một bãi cỏ, nằm nghiêng sau rẫy, hồi nhỏ con hay ra đó thả dê...

– Lúc má còn khỏe, mỗi chiều bả hay gùi sắn từ rẫy về bằng đường vòng – bả nói, đường đó dốc hơn nhưng ít gió hơn nên đỡ mỏi chân...

– Chỗ bọn con hay chơi chọi đá bây giờ mọc đầy nấm mục...Rồi, một lần nọ, khi Gabriel ngồi vót lại cán dao bếp bị sứt, Nhiên nói thêm một câu không ai gợi:

– Hồi con thấy ông lần đầu... là lúc mấy người tới gần suối.Cậu ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp:

– Con đoán ông đang tìm El.Bàn tay Gabriel khựng lại giữa chừng.

Con dao mảnh vẫn nằm trong tay ông, nhưng không còn nhích thêm chút nào.

Ông ngẩng lên nhìn cậu – ánh mắt không kinh ngạc, cũng không dò xét, mà chỉ có một điều gì đó rất thật: như thể một cánh cửa vừa hé mở mà ông không dám đẩy mạnh.Một lúc sau, ông khẽ nói – không như một câu hỏi, mà như đang tự lặp lại điều gì đó:

– Con đã đặt tên nó là El rồi?

Rồi ông gật nhẹ, gần như mỉm cười:

– Một cái tên rất hay...Nhiên không đáp.

Nhưng lần đầu tiên, thay vì quay mặt đi, cậu giữ ánh nhìn lại – như một cách đồng ý chưa thành lời.Rồi đột nhiên, bằng giọng khàn và chậm, Nhiên lên tiếng:

– Bữa đó... con thấy ánh sáng.

Giữa trời đêm.

Không trăng, không sao, mà có một vệt sáng xanh... bay từ đâu đó về phía Pơ'Xang.Cậu ngừng lại một lúc, rồi tiếp:

– Con không hiểu vì sao, nhưng con quyết định đi theo.

Lên núi.

– Khi tới gần vòng đá...

đất ở đó... lạ lắm.

Như vừa có gì đó mở ra.

Ở giữa có một chỗ trũng... và dưới lớp đất có cái gì đó sáng lên.

Con đào thử.

Thấy quả trứng.

Sần sùi như đá, nhưng có ánh sáng.

Nhỏ thôi.

Nhưng sống.– Con không biết vì sao lúc đó con lại không sợ.– Rồi nó nứt ra.

Một sinh vật nhỏ xíu.Cậu ngập ngừng, rồi khẽ:

– Con gọi nó là El.Im lặng.

Rồi thêm một câu, chậm rãi:

– Con không bỏ lại được.

Như thể... nếu để đó, sẽ có người khác đến thấy.

Và có thể... nó sẽ không an toàn.
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 22: MỞ LÒNG (TIẾP THEO)


Gabriel im lặng khá lâu sau khi nghe hết lời Nhiên.

Trong ánh sáng ban sáng chập choạng qua vách đất, ông không nhìn cậu ngay, mà hơi cúi đầu, như đang lục lại một ký ức cũ – thứ mà ông biết rằng một khi được lật mở, sẽ không thể đóng lại như trước.– Ta nghĩ... giờ là lúc con cần biết một vài điều.

Về quả trứng đó.

Về chuyện mà lẽ ra không ai nên gánh một mình.Ông rời khỏi chỗ ngồi, chậm rãi tới góc nhà, mở khóa chiếc cặp da vẫn mang theo trong mọi chuyến đi.

Từ bên trong, ông lấy ra một cuốn sổ bọc da, cũ kỹ nhưng được giữ gìn cẩn thận.

Viền sổ đã sờn, giấy bên trong ố vàng, chi chít những dòng chữ viết tay bằng mực tím.– Nhiều năm trước, ta và một người... từng cùng nhau đi tìm nó.

Chúng ta là người của một dòng họ lâu đời, đến từ một vùng đất xa bên kia đại dương.

Không phải ai cũng tin vào những gì tổ tiên truyền lại – rằng từng có những sinh vật mang tri thức giữa trời và đất, rằng có một quả trứng cuối cùng được trao lại từ thời khởi nguyên, và rằng ở nơi ba tầng thế giới giao nhau, sự sống và hủy diệt chỉ cách nhau một sợi tóc.

Nhưng chúng ta tin.

Vì đó không chỉ là vật thể – mà là trách nhiệm, là lời thề được truyền qua nhiều thế hệ.

Và chúng ta phải giữ nó.Ông mở sổ, lật đến một trang có vẽ một hình trứng lớn với ba vòng tròn lồng vào nhau.

Dưới hình là những dòng ghi chú bằng tiếng Pháp.– Quả trứng đó... từng được mang đi trên bầu trời.

Trên một khinh khí cầu.

Nó rơi khỏi tay ta.

Và ta tin... vùng đất này đã giữ nó lại.Gabriel khép sổ lại, ánh mắt chậm rãi quay về phía Nhiên.– Người đi cùng ta khi ấy... không giống ta.

Hắn là máu mủ, nhưng đã chọn một con đường khác.

Hắn cũng muốn quả trứng – nhưng không phải để gìn giữ điều thiêng liêng, mà để biến nó thành công cụ dưới tay mình.

Dùng nó cho mục đích của riêng mình.Nhiên nhìn ông, lần đầu lộ ra một thoáng cảnh giác.

Cậu không hỏi, nhưng ánh mắt như muốn biết thêm.– Hắn tên là Sébastien de Noiret.

Ta gọi hắn là kẻ đã phản bội lời thề.Ông ngồi trở lại bên sạp, giọng thấp xuống: – Khi thấy El đã nở... ta biết nó đã lựa chọn một sinh linh để đồng hành.

Khi đó, ta hiểu: không chỉ ta biết.

Sébastien cũng biết.– Ta không biết... trong nhóm của ta ngày ấy, đã có một người là tai mắt của hắn.

Là Vinh.Ta chỉ nhận ra điều đó sau này.

Nhưng lúc ấy, mọi thứ đã bắt đầu chuyển động – đúng lúc El nở.Gabriel im lặng trong một khoảnh khắc, rồi nói tiếp – giọng trầm và chậm rãi, như cân nhắc từng từ:– Còn con dao... thứ mà ta đã đặt lại vào tay con.

Con chỉ mới có được một phần của nó.

Một phần đã thất lạc từ lâu, giờ có vẻ đã bị gắn lại – nhưng chưa đủ.

Nó vốn gồm nhiều phần, mỗi phần mang một chức năng riêng, một ý nghĩa riêng.

Hiện tại, ta tin con đang giữ phần thân – nhưng chưa có vỏ, chưa có lõi.

Sẽ có lúc con cần hiểu vì sao nó lại thuộc về mình.

Nhưng hôm nay chưa phải lúc đó.

Có những điều, nếu biết quá sớm, sẽ không giúp con mạnh hơn – mà chỉ khiến con nặng bước.Gabriel ngẩng nhìn Nhiên, ánh mắt không dò xét, chỉ lặng lẽ như đang trao thêm một điều chưa nói hết:– Nhưng hiện nay ta có thể nói thêm với con về quả trứng.Ông khẽ đặt tay lên cuốn sổ vẫn mở, giọng trầm lại: – Trong truyền thuyết của dòng tộc ta, quả trứng cuối cùng là cánh cửa – không phải theo nghĩa thường.

Nó là vật thể duy nhất còn giữ được nhịp rung giữa ba tầng thế giới: Thượng giới, Trần gian và Hạ giới.

Khi một "giao điểm" mở ra – rất hiếm, rất ngắn – quả trứng sẽ là cầu nối để tri thức từ tầng trên có thể chạm tới con người.– Nhưng nếu rơi vào tay kẻ mang dã tâm... giao điểm ấy sẽ không còn là nơi dành cho sự khai mở.

Nó có thể trở thành một khe nứt – một vết rạn mà từ đó, những thứ đáng ra phải ngủ yên sẽ tìm cách trỗi dậy.Nhiên siết nhẹ hai tay lại trong lòng.

Không phải vì sợ.

Mà vì một điều gì đó vừa thắt lại trong ngực – như thể lần đầu tiên, cậu thấy được toàn bộ chiều sâu của thứ mình đang giữ.Cậu không nói gì.

Nhưng ánh nhìn dần chậm lại, không còn là của một đứa trẻ đang lắng nghe.

Mà là của kẻ biết rằng mình không còn có thể quay đi.Gabriel nhận ra điều đó.

Ông không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: – Ta không muốn ép buộc.

Nhưng nếu con cho phép... ta muốn được nhìn thấy El.Ông dừng lại, để lại khoảng trống vừa đủ cho Nhiên tự quyết định.Nhiên im lặng rất lâu.

Cậu không gật đầu, cũng không từ chối.

Chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa – nơi có ánh sáng mỏng chiếu lên bờ đất trước hiên.

Một khoảng trời giữa rừng hiện ra mờ mịt trong đầu cậu – và cả một hốc đá cũ nơi cậu từng để El trú ẩn.– Nó không ở đây, – Nhiên nói khẽ, – Hôm đó con bảo nó chạy đi.

Có thể nó vẫn đang ở trong rừng.

Gần một cái hang, gần suối.

Con không chắc... nhưng nếu nó còn ở đó, thì chắc chắn nó đang chờ con.
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 23: GẶP LẠI EL


Rạng sáng hôm sau, sương vẫn phủ trắng mặt đất khi Nhiên rời nhà.

Cậu khoác chiếc áo cũ, giắt dao bên hông, lưng đeo gùi trống, chân bước đều qua từng lối mòn quen thuộc.

Gabriel đi phía sau, không hỏi gì, chỉ mang theo một túi nhỏ với bánh khô, bình nước và cuốn sổ bọc da.Họ băng qua rẫy bắp, men theo khe suối nhỏ rồi rẽ vào một lối cũ – con đường từng dẫn Nhiên đến hốc đá nơi El trú ẩn.

Không ai nói gì suốt đoạn đường, nhưng tiếng bước chân chạm vào cỏ ướt, mùi nhựa thông và hơi đất âm ấm như gom đầy một sự chờ đợi thầm lặng.Đến gần miệng hang, Nhiên dừng lại.

Cậu ra hiệu Gabriel đứng yên, rồi một mình tiến về phía trước.

Tảng đá trước hang vẫn đó.

Cành cây khô Nhiên từng dựng để ngụy trang cũng không bị xê dịch.Khi Nhiên vừa chạm chân đến gần miệng hang, một ánh xanh nhạt đã lấp ló từ bên trong bóng tối – như thể đã nhận ra cậu từ trước.Không cần gọi, El đã trườn ra – chậm rãi và không sợ hãi.

Đôi mắt ánh lên một thứ gì đó vừa quen, vừa mới – như thể nó cũng đã lớn lên trong những ngày xa cách.

Lúc đầu chỉ là một quầng mờ, sau dần rõ thành đường nét – mềm, êm và sống.Nhiên đứng lặng nhìn El một lúc lâu.

Dù không còn nhỏ, El vẫn không cao hơn đầu gối cậu bao nhiêu, nhưng ánh sáng toát ra từ nó khiến cậu thấy như đang đứng trước điều gì đó lớn hơn cả bản thân mình.Gặp lại El, cậu mới nhận ra: suốt những ngày qua, không ai thực sự là người thân của cậu nữa.

Má đã mất.

Làng giờ cũng không còn là nơi an toàn.

Gabriel tốt – nhưng vẫn là một người Pháp, một người lạ.

Còn El... từ lúc nó nở ra giữa đêm Pơ'Xang, từ ánh mắt đầu tiên, nó đã luôn ở đó – lặng lẽ, sống động và thật.

Giữa cả quả đồi rộng, chỉ còn sinh vật này là điều duy nhất không làm cậu cảm thấy mình đã mất hết.Cậu đưa tay ra, bàn tay ngửa lên, lặng thinh.

El tiến lại, áp đầu vào tay cậu – không vội, không sợ.

Ánh sáng dịu đi, rồi dần lan ra quanh họ, như một hơi ấm đang quay về đúng chỗ.Gabriel vẫn đứng sau, không bước tới.

Nhưng ánh mắt ông dịu lại, sâu và trầm, như thể vừa thấy điều mình đi nửa đời người để tìm kiếm.Nhiên khẽ thì thầm, không chắc là cho El hay cho chính mình:– Tao muốn mày gặp một người bạn mới.El ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh nhạt ánh một tia như hỏi lại, rồi lại rúc nhẹ vào tay Nhiên.

Cậu vuốt nhẹ sống lưng El một cái, rồi xoay người, bước chậm về phía Gabriel – El đi sau, không tiếng động.Gabriel không rời mắt khỏi sinh vật ấy.

Khi El tiến gần, ông không bước lùi, cũng không vươn tay.

Ông chỉ đứng đó – thẳng lưng nhưng mềm ánh nhìn, như một người vừa chạm vào ranh giới của một điều linh thiêng mà mình chỉ dám quan sát bằng tất cả sự kính trọng.Tim ông đập nhanh hơn, nhưng gương mặt không run.

Đôi môi khẽ mím lại – không vì lo sợ, mà như đang giữ cho mình không nói ra điều gì làm lay chuyển không khí mong manh đang lan ra giữa cả ba.

Ông hít một hơi thật nhẹ.

Không phải để giữ bình tĩnh – mà để lưu lại trong người mùi của rừng, của đất, và của ánh sáng đang sống ngay trước mắt mình.Rồi ông khẽ cúi đầu, nhẹ giọng: – Chào mày, El.El dừng lại.

Đôi mắt nó dõi lên Gabriel – không sợ hãi, nhưng cũng không tiến thêm bước nào.

Ánh sáng trên lưng khẽ dao động, như thể đang dò xét.

Nó nghiêng đầu, phát ra một tiếng rất nhỏ – không rõ là chào hay là cảnh báo.Gabriel vẫn giữ nguyên tư thế cúi nhẹ, không hối thúc.

Ông chỉ nói thêm: – Tao không đến để lấy gì.

Tao chỉ muốn được hiện diện, nếu mày cho phép.

Để biết rằng mày thực sự tồn tại – và để cảm ơn vì mày đã ở bên cạnh cậu ấy, khi không còn ai khác.Ông quay sang Nhiên, giọng trầm lại: – Nhưng con biết mà...

để El ở đây lâu nữa sẽ rất nguy hiểm.

Không chỉ với nó, mà cả với con.

Sébastien vẫn đang tìm.

Và hắn sẽ không dừng lại.Nhiên cúi nhìn El, rồi từ từ ngồi xuống.

Tay trái cậu nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng El – một cử chỉ quen thuộc từ những ngày đầu gắn bó.

Nhưng khi vừa chạm tới, một luồng lạnh đột ngột ập đến, dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước.Cậu giật mình rút tay lại, nhưng ánh sáng từ lòng bàn tay đã bùng lên – va chạm với ánh sáng đang lan mờ từ lưng El.Một tia lóe trắng xanh – sáng đến lóa mắt – bật ra giữa hai luồng chạm đó.

Cùng lúc ấy, con dao bên hông Nhiên – thứ đã được gắn lại giữa chuôi và lưỡi – cũng phát sáng.

Ánh kim lam lan dọc sống dao, rồi khẽ rung lên như có mạch khí vừa được đánh thức từ bên trong.

Lưng El sẹt lên những vệt sáng sắc như tia sét – nhiều và mạnh chưa từng thấy.

Không phải bạo lực, mà như thể có một lớp cánh ánh sáng được xòe ra từ giữa thân nó, hiện hình rồi lập tức tan vào hư không.Nhiên nín thở.

Một điều gì đó trong cậu như vừa vỡ ra – không bằng tiếng động, mà bằng cảm giác: rõ ràng, trọn vẹn, và lặng lẽ.Một khoảng lặng phủ lên không gian, dài đến mức Gabriel cũng không dám thở mạnh.

El đứng yên, thân thể phát sáng, như đang hấp thụ một điều gì đó vượt khỏi hiện tại.

Mắt nó nhắm hờ, lớp vảy lưng khẽ rung theo từng đợt sóng vô hình lan ra giữa sương rừng.Trong khoảnh khắc đó, không ai biết chính xác điều gì đang xảy ra.

Nhưng cảm giác thì có – như thể có một dòng ký ức cổ xưa đang được truyền vào sinh thể nhỏ bé ấy: không lời, không hình, chỉ là tinh chất tri thức.Một luồng khí mảnh và lạnh chạy dọc sống lưng Nhiên.

Tim cậu đập chậm lại.

Có điều gì đó trong cậu cũng đang thay đổi.

Không rõ ràng, nhưng đủ để biết: từ giây phút này, cậu sẽ không còn là một đứa trẻ như trước nữa.Rồi, rất chậm, một âm thanh không lời bật lên trong đầu cậu:"Đừng sợ.

Em ở đây."

Không phải tiếng người.

Không phải tiếng thú.

Mà là một tiếng vọng từ chính bên trong – như một tầng ý thức mới vừa mở ra và cất tiếng.El không động miệng.

Nhưng Nhiên nghe thấy.

Không qua tai.

Không qua gió.

Mà trong chính ngực mình – như tim đang đập lại theo một cách mới.Cậu đưa mắt nhìn El.

El cũng nhìn cậu – và không cần lời, cả hai đã biết: từ giây phút đó, giữa chúng không chỉ là ánh sáng, mà là một sợi dây sống, chạy thẳng qua tâm thức.Gabriel khựng lại như có ai vừa đặt tay lên ngực ông.

Trán ông nhăn lại, không vì căng thẳng mà vì xúc động – một loại xúc động không còn chỗ cho nghi ngờ hay phân tích.

Những văn bản cổ mà ông từng đọc, những ghi chép mơ hồ về 'giao cảm tâm linh' hay 'kết nối tinh thần giữa các cõi' – giờ đây, tất cả bỗng trở nên cụ thể đến rợn người.Trước mắt ông, không còn là một giả thuyết.

Mà là bằng chứng sống động, một điều thiêng liêng đang hiện ra giữa đất và sương.Ông lùi một bước, vô thức, như thể để giữ khoảng cách với một điều quá lớn lao để chạm tới.

Rồi ông đứng yên.

Mắt không chớp.Bên dưới tất cả, là một nỗi sững sờ – và một niềm kính phục sâu đến mức không cần gọi tên.
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 24: GỌI VỀ VÒNG ĐÁ


Sau tia sáng cuối cùng, mọi thứ lặng đi.

El vẫn đứng sát bên, vảy lưng vừa dứt ánh chớp.

Nhiên chưa nói gì.

Cậu chỉ ngẩng lên, hít một hơi thật sâu – như để kéo lại phần nào của chính mình vừa bị tước khỏi cơ thể.Gabriel vẫn đứng sau, không dám bước thêm.

Gió giữa rừng như đổi hướng.

Có thứ gì đó vô hình vừa đi qua – không thành hình, không mang tiếng, nhưng để lại một hơi lạnh nhè nhẹ, thấm vào tận ngực.Một lát sau, Nhiên siết nhẹ quai gùi, khom người xuống, buộc lại thật chặt.

Cậu không hề nhìn Gabriel.

Nhưng trong lúc kéo nút dây cuối cùng, cậu khẽ nói – chậm và đều:– Con nghĩ...

Yang cũng muốn gặp ông.Gabriel khựng lại.

Câu nói như tiếng chuông giữa rừng.

Không to.

Nhưng không thể không nghe.Ông ngẩng lên.

Đôi mắt già từng trải nhìn về phía Nhiên, cố tìm thêm dấu hiệu.

Nhưng Nhiên đã đứng dậy, ánh nhìn xa xăm về phía bìa rừng phía Bắc – nơi Pơ'Xang vẫn ẩn sau mây.– Con chắc không? – Gabriel hỏi.– Dạ. – Lần này, Nhiên quay lại.

Nhìn thẳng. – Không phải tiếng nói.

Nhưng giống như một câu hỏi... mà ông cũng cần trả lời.El không phản ứng gì, nhưng vẫn đứng sát bên chân Nhiên, ánh sáng trên lưng dịu lại – như đã sẵn sàng.

Nhịp tim hai đứa như khẽ đồng điệu lần nữa.Gabriel đứng lặng lại, hơi quay mặt về phía rặng.

Gió lùa qua kẽ vai ông, rõ ràng và đều đặn.

Trong tim ông vừa lên một ý nghĩa rõ ràng đến lạ: đây không phải chuyến đi bình thường.

Lần này, ông được mời.Trời chưa quá trưa khi họ đến bìa rừng.

Sương dày hơn thường lệ, lùa xuống từ lưng núi.

Càng lên cao, không khí càng trong.

Cây cối hai bên như tròn sang, nhường đường.

Lá rụng không ầm, mà sáng mờ dưới nắng nghiêng.Không ai dẫn đường.

Cũng không cần tìm.

Từng bước chân họ chạm đất như đã được chờ đợi từ rất lâu.Lên tới vòng đá, El đi trước, không chần chừ.

Nhiên bước ngay sau.

Gabriel lặng lẽ theo sau cùng, giữ khoảng cách vừa đủ.Vòng đá trống vẫn đó, nhưng hôm nay ánh sáng phủ lên đá như đổi màu.

Một vòng sáng xám nhạt lan ra từ trung tâm, đánh thức không gian.El dừng lại ngay tại phiến đá có vết lõm.

Nhiên bước vào sau, đồng thời thở nhẹ và cảm nhận.Cậu đã từng đến đây.

Một lần trong đêm, khi mọi thứ còn là sương mù và linh cảm.

Một lần khác, vội vã chỉ để thu lại dấu vết.

Nhưng lần này, cậu có thời gian – và ánh sáng.Vòng đá hiện lên rõ ràng: mười hai phiến đứng thành vòng tròn, cao thấp không đều, bề mặt có phiến sần sùi, có phiến trơn nhẵn, nhưng tất cả đều hướng nhẹ về trung tâm – như một nghi thức đã ngủ yên nhiều đời.Dưới chân từng phiến đá, rễ cây bò ngoằn ngoèo, bám như móng tay lên nền đất sẫm màu.

Những đường khắc mờ dưới rêu – không rõ hình, nhưng khiến người ta cảm thấy như đang bước lên phần rìa của một bản đồ không gian.Nhiên cúi xuống, lần tay lên phiến đá cũ.

Vết lõm vẫn còn đó – mịn như vết tay in vào đá hàng trăm năm, lạnh mà yên.Gabriel vào cuối.

Khi vừa bước qua vòng đá, ông cảm nhận rõ ràng: một lực lượng đang chạm đến mình.

Và rồi, giống như Nhiên ngày trước, ông cũng cảm nhận một bàn tay lạnh vô hình đặt lên ngực."

Ngươi không còn là người quan sát."

Gabriel khựng lại.

Trong ánh sáng lờ mờ trên phiến đá, ông bắt đầu nhìn thấy những vệt chữ lạ đang hiện dần.

Không ngôn ngữ nào ông biết.

Nhưng ông biết: điều mình tìm cả đời đã đến.Cả ba đứng trong vòng đá.

Nhưng không ai cảm thấy mình lẻ loi.

Vì điều đang diễn ra ở đây, lần này, không chỉ là cho El.

Mà là cho cả những ai đã đặt niềm tin vào ánh sáng từ đầu.Không khí chợt lặng đi, rồi một âm thanh sâu như vọng từ lòng đất vang lên – không phải tiếng sấm, cũng không phải gió.

Chỉ là một chấn động mềm, kéo dài – và giữa vùng đất thiêng, một cột sáng xanh từ từ hiện ra giữa vòng đá.Ánh sáng lần này không chói, không mạnh, mà đều đặn và sâu – như thể đã qua hàng trăm năm tích tụ.

Giữa làn sáng, bóng hình Yang lại xuất hiện – không nét mặt, không hình thù rõ ràng, nhưng mang theo một cảm giác không thể nhầm lẫn: tôn nghiêm, bao dung, và cổ xưa.El quỳ xuống.Nhiên đứng lặng.

Cậu đã từng thấy hình hài này – nhưng lần này, không còn run.

Cậu bước đến một bước, tay nắm chặt quai gùi – không để giữ thăng bằng, mà như để giữ lời hứa.

Cậu không quỳ.

Không phải vì bất kính – mà vì cậu biết: lần này, mình không còn là đứa trẻ đi lạc.

Mà là một người sẽ bước tới.Gabriel không nói gì.

Ông đã thấy nhiều, hiểu nhiều.

Nhưng khoảnh khắc này khiến ông phải quỳ xuống – không theo nghi thức, mà theo bản năng.Tia sáng từ Yang rọi xuống cả ba, dừng lâu nhất nơi Gabriel.

Một chuỗi hình ảnh lướt qua tâm trí ông: bản đồ cổ, con dao ba vòng tròn, quả trứng, bầu trời Đông Dương, ánh mắt đứa trẻ, và những lối đi chưa mở.Rồi một câu không lời bật lên trong ông – không bằng âm thanh, mà bằng sự hiểu:"Dẫn đường.

Không áp đặt.

Không tiếc nuối.

Khi đến lúc, hãy để nó tự bước."

Gabriel nhắm mắt, nước mắt ông rơi – không vì sợ, không vì đau.

Mà vì biết: sứ mệnh đời mình, cuối cùng, đã rõ.Khi ánh sáng tan đi, El vẫn còn quỳ.

Nhưng ánh sáng mỏng quanh thân nó vẫn hiện diện – dịu như một vầng khói bảo hộ.

Nhiên cúi xuống, định vươn tay đỡ El, nhưng sinh vật nhỏ ấy không nhúc nhích.

Một cảm giác lạ truyền qua lòng bàn tay cậu: không phải bị từ chối, mà là được giữ lại.Cậu khẽ gọi: "El..."

El ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Không có lời nào, nhưng trong khoảnh khắc đó, Nhiên cảm thấy cả một cơn trào dâng chạy qua tim – như thể tất cả những đêm cậu ôm El trong rừng, những sáng ngồi im bên nhau dưới tán cây, ánh sáng lặng lẽ trong đêm mưa, và tiếng thở khẽ mỗi khi cậu thì thầm một câu chuyện không cần ai đáp lại – tất cả cùng quay về.El không nói.

Chỉ rúc đầu vào tay áo cậu – một thoáng như trẻ con nép vào người thân trước giờ chia tay.

Rồi nó lùi lại, ánh sáng trên lưng chớp nhẹ.Nhiên khựng lại, rồi ngồi xuống, vòng tay ôm lấy El thật lâu.

Cậu không khóc.

Nhưng hơi thở run lên, như thể ngực đang giữ một vết nứt không tên.Cậu khẽ thì thầm, rất khẽ – như nói cho riêng một mình:– Mày là nhà của tao.Gabriel bước đến gần.

Ông không ngắt lời.

Chỉ đặt tay lên vai cậu – nhẹ như một cái chạm của một người cha không cần nói nhiều.– Nó sẽ ở lại đây.

Yang đã chọn giữ nó – và bảo vệ nó.Nhiên vẫn cúi đầu.

Nhưng tay cậu siết chặt.

Một lúc sau, cậu đứng lên.

El vẫn nhìn theo, không dịch chuyển.Gabriel nhẹ nhàng nói:– Con đã đi xa đến mức này... nhưng đoạn đường sắp tới sẽ không dễ.

Ta muốn con đi cùng ta – đến một nơi có thể giúp con hiểu rõ hơn những gì đang chờ.

Về El.

Về con dao.

Về chính con.Ông dừng lại, không vội nói thêm.

Nhiên vẫn chưa phản hồi.

Cậu đang nghĩ – lần đầu tiên trong nhiều ngày – không phải bằng cảm xúc, mà bằng suy xét.

Nếu đi theo Gabriel, cậu sẽ xa El.

Nhưng nếu ở lại, liệu cậu có đủ khả năng bảo vệ những gì đã bắt đầu?El không nhìn lên.

Nhưng ánh sáng quanh nó khẽ dao động – như đồng tình.Nhiên thở ra, sâu và nhẹ.

Rồi quay sang Gabriel, gật đầu.– Con sẽ đi.

Nhưng một ngày... con sẽ quay lại.Gabriel khẽ cúi đầu.

Ông không nói gì thêm.

Không cần.Vì ánh sáng quanh vòng đá, dù đã tan, vẫn để lại một vệt ấm rất lâu – như một sự chứng nhận thầm lặng cho cả ba.
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 25: TUẤN


Cậu bé vẫn chưa tỉnh.

Từ lúc ngã gục bên mộ mẹ – nơi tro còn vương và đất chưa ráo nước – cậu chưa mở mắt lần nào.

Ngài Gabriel đã xin phép người làng bế cậu về, tay cậu khi ấy vẫn còn siết chặt một nắm đất lạnh, mặt úp xuống nền tro chưa nguội.

Tuấn vẫn nhớ khoảnh khắc đó: máu khô bám quanh móng tay cậu bé, và trên mi mắt còn dấu bụi đất – như thể Nhiên đã khóc, nhưng không bật được thành tiếng.Anh nhìn thấy chính mình mười một năm trước – cũng từng tuyệt vọng đến mức không biết còn giữ nổi điều gì, cũng từng ôm một thân thể bé bỏng không biết còn thở được đến bao giờ.

Giờ đây, cậu bé kia nằm đó – như một vết thương cũ mở lại trong hình hài khác, bất động bên đống lửa nhỏ, áo còn lấm tro, mái tóc bết khói.

Hơi thở đều, nhưng nhẹ như không.

Mặt cậu trắng bệch như tờ giấy đã nhúng nước rồi phơi nắng – khô đi nhưng không còn sức sống.

Ngài Gabriel không rời mắt khỏi cậu, chỉ thi thoảng chỉnh lại tấm vải phủ vai, hoặc đổi chiếc khăn ấm trên trán.

Nhưng đêm ấy, người thức trắng không chỉ có ông.Tuấn ngồi cách đó một đoạn, bên lưng đồi trũng.

Lửa đã tắt từ lâu.

Trong tay anh là một đoạn gỗ ngắn, được chuốt nhẵn bằng dao.

Không có lý do gì đặc biệt để giữ nó, ngoài việc tay cần làm gì đó.

Trên đầu, những tán thông đen thẫm đan vào nhau như chóp của những ngọn giáo gác đêm.

Và trong đầu, những tiếng động cũ bắt đầu ùa về....Lần cuối cùng anh bế con bé là khi cả người nó sốt nóng như than trong bếp và cổ họng không còn đủ sức để khóc.

Đó là năm 1896.

Anh mười tám tuổi.

Em gái mới vừa thôi bú.

Mẹ bị đâm giữa sân khi cố chặn một người lính.

Cha anh bị bắt khi đang đốt đống tài liệu trong hầm.

Cả nhà chết trong vòng nửa ngày.

Chỉ còn anh – bế con bé, chạy khỏi căn nhà lợp tranh đã bắt đầu bén lửa, chạy qua ruộng cạn, qua bờ lau, qua tiếng chó sủa và tiếng quát.Gia đình anh không phải trộm cướp.

Cha anh từng là người của một chi nhánh tàn dư Cần Vương – chuyên chuyển liên lạc, vận tải, in ấn và nuôi giấu người.

Nhưng thời cuộc đã đổi.

Những gì từng được gọi là chính nghĩa giờ bị treo thưởng để truy bắt.

Và người ta nhận tiền.Anh chạy ròng rã ba ngày, chân rộp, vai rát, tay thì rỉ máu vì vết đâm chưa kịp băng.

Em gái anh lả dần.

Không ai dám nhận.

Không ai dám cho nước.

Có lúc anh nghĩ mình đã giết em khi không tìm nổi một giọt nước sạch.

Cơn sốt của nó là một ngọn núi không đỉnh.

Mắt nó lạc đi, rồi khép hờ.Và rồi ông ấy đến.Không kèn trống.

Không ngựa.

Cũng không mang vẻ ân nhân.

Chỉ là một người đàn ông mặc sơ mi mưa dầm, tay không vũ khí, và ánh mắt nhìn thẳng vào hai đứa như thể...

ông đã đến trễ.

Tuấn không nói gì.

Cũng không buông dao.

Nhưng ngài Gabriel không lại gần, không hỏi tên.

Ông chỉ nói:– Con bé còn sống không?Tuấn không đáp.

Ông ấy gật nhẹ.– Nếu mày để nó chết đêm nay, mày sẽ mất luôn phần còn lại của mày.Tuấn dè dặt theo ông nhưng vẫn giữ khoảng cách, ôm em chạy sau lưng ông – đến một căn lều dựng tạm trong rừng, nơi có người phụ nữ K'Ho đang đun sôi nước lá và có một chiếc chăn khô.

Bà không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đưa cho Tuấn một bát nước lá đã sắc kỹ.

Sau đó, bà bẻ nhỏ vài mẩu khoai lang chín nhừ, trộn với ít nước cháo trắng – thứ mềm, ấm và dễ nuốt – rồi đút từng muỗng nhỏ cho đứa bé.

Đêm đó, đứa bé thôi khóc lần đầu tiên sau ba ngày.

Tuấn ngủ, vẫn ôm em trong tay.

Ngài Gabriel không hỏi gì thêm....Mười một năm sau ngày anh gặp ngài Gabriel trong rừng – và ở lại bên ông kể từ đó – Anh là người đầu tiên phát hiện mảnh vỏ trứng trong túi ngài Gabriel bị xáo trộn.

Không ai chạm vào được túi da đó – trừ một người.

Vinh.

Gã nói giọng Kinh không chệch nhịp, đi rừng giỏi, nhưng luôn ngủ sát cửa và hay kiểm tra mọi thứ không phải của mình.Tuấn theo dõi.

Một đêm, anh bắt gặp Vinh đang lén gói một mảnh vỏ trứng – thứ mà Nhiên đã trao lại cho ngài Gabriel cách đó không lâu.

Vinh bỏ trốn ngay trong đêm.

Ba ngày sau, sau khi lần qua một trạm trung chuyển hàng hóa trên cao nguyên, Tuấn xác nhận: Vinh là người của Sébastien De Noiret.Họ lập tức lên đường.

Nhưng không kịp.

Khi đến làng của Nhiên, mọi thứ đã xảy ra.

Họ để lại tin cho một người già trung lập, rồi lần theo dấu từ tro lửa và vết bánh xe rừng.

Cuối cùng, họ tìm được căn chòi – nơi Sébastien giam giữ Nhiên.Tuấn là người đã chặn Sébastien khi hắn đưa tay về phía con dao.

Chính anh thu hồi lại nó.

Sau đó, khi nhóm tập hợp trở lại, anh trao con dao cho ngài Gabriel.

Anh không bận tâm nữa....Trên bầu trời đêm, không còn trăng.

Nhưng tiếng côn trùng đã trở lại, đều đều như nhịp thở đất.

Tuấn nhìn về phía nơi Nhiên nằm, rồi lại nhìn về phương Nam.

Em gái anh giờ đã mười hai, đang học trong một tu viện ở Sài Gòn – nơi ngài Gabriel sắp xếp từ năm con bé lên sáu.Anh không gặp nó nhiều.

Nhưng anh biết: nó còn sống.

Và nó đang lớn lên theo một cách mà anh chưa từng có cơ hội.Tuấn siết nhẹ đoạn gỗ trong tay.

Có những món nợ không cần đòi.

Và có những ơn không cần trả.

Nhưng nếu phải một lần nữa làm người chắn giữa kẻ ác và một đứa trẻ còn đang thở... thì anh vẫn sẽ đứng đó.Vì từ lúc rời khỏi đống tro nhà mình mười một năm trước, anh đã không còn là người bỏ chạy nữa.Tuấn nhớ rõ buổi sáng hôm đó, khi cậu bé cuối cùng cũng mở mắt sau nhiều ngày mê man.

Ngài Gabriel đã ở đó, cúi xuống bên cạnh.

Không nói gì nhiều, ông chỉ gật nhẹ khi ánh mắt của Nhiên tìm đến.

Cậu ngồi dậy, cử động còn chậm, nhưng đôi mắt đã sáng hơn lần cuối cùng anh thấy.Họ rời khỏi điểm trú ẩn khi sương chưa tan.

Tuấn không biết chuyện gì đã diễn ra giữa ngài Gabriel và cậu bé vào đêm trước, chỉ thấy Nhiên trở về trầm lặng hơn, ánh mắt như vừa rời khỏi một nơi rất xa.

Có điều gì đó đã được để lại, và dường như chính cậu đã chấp nhận điều đó – không bằng lời, mà bằng cái cách cậu đi bên Gabriel, không hỏi, không ngoảnh lại.Khi trở về trại, ngài Gabriel dẫn Nhiên đi một vòng giới thiệu với từng người trong nhóm.

Tuấn đứng nhìn từ xa, thấy cậu bé hơi khựng lại khi được gọi đến trước mặt anh.

Cậu cúi đầu rất thấp:– Con... cảm ơn.Tuấn nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ nói: – Gọi bằng anh thôi.Tuấn chỉ xoa đầu cậu.

Không cần nói gì thêm.

Chừng đó là đủ – cho một đứa vừa thoát chết, và cho một người đã quen lặng im mỗi khi giữ được ai đó ở lại.Sau bữa cơm chiều đơn giản, Tuấn thấy ngài Gabriel trải tấm bản đồ Đông Dương lên bàn gỗ, ngón tay ông dừng lại ở vùng rìa cao nguyên, nơi đường mòn đổ xuống các trạm giao thương gần biển, rồi từ đó nối tiếp theo tuyến tàu hỏa chính về phương Nam.

Giọng ông trầm nhưng chắc:– Chúng ta sẽ rời khỏi cao nguyên ngay khi thời tiết cho phép.

Nếu thuận lợi, xuống núi bằng ngựa và xe, đến vùng ven Phan Rang.

Từ đó có thể xin ghép vào một đoàn tàu chở hàng xuôi về Nam – nếu gặp được chuyến nào còn chỗ trống.

Ở đó... chúng ta còn nhiều việc phải làm.Tuấn nhìn từng người trong nhóm – một vòng tròn chỉ chừng mười hai, mười ba người.

Không ai phản đối.

Tuấn nhìn lướt qua họ một lần nữa.

Không ai nói gì, nhưng trong lòng anh, một điều đã rõ: kể từ đêm đầu tiên ôm em gái băng rừng, rồi đến cậu bé đang nằm kia – anh chưa từng quay lưng khi có ai đó cần được giữ lại.

Và lần này... cũng vậy.
 
Giữa Ba Tầng Trời
CHƯƠNG 26: RỜI CAO NGUYÊN


Sáng hôm sau, Nhiên thức dậy sớm.

Trời quang, mây tan từ đêm trước.

Gabriel cho cậu một chút thời gian để quay lại làng, lặng lẽ chào từ biệt những người thân quen.

Không có buổi tiễn đưa, không lời hứa hẹn.

Chỉ là vài ánh mắt gật đầu, một bàn tay già đặt lên vai cậu, và những khoảng lặng kéo dài như sợi khói từ bếp nhà ai bay ngang rẫy.Khi trở lại, nhóm đã chuẩn bị xong.

Họ rời đi khi mây sáng còn vắt ngang đỉnh Pơ'Xang và lá rừng còn chưa ráo sương.

Có tiếng ngựa, tiếng lục lạc, và tiếng đất mềm vỡ dưới bánh xe.

Tuấn dẫn đường, người K'Ho đi cuối.

Không ai nói nhiều.

Dốc núi đủ khiến hơi thở ngắt quãng.Họ mất ba ngày vượt rừng, hai ngày đi bộ dọc bờ sông, rồi thêm một chặng dài bằng xe trâu để đến được vùng trạm ven Phan Rang.

Mặt trời cuối mùa mưa gay gắt bất ngờ, nhưng không ai than phiền.

Bọn trẻ trong làng chài chỉ nhìn họ lom lom rồi chạy biến khi thấy Gabriel bước xuống từ xe.Đây là lần đầu tiên Nhiên rời khỏi làng.

Cậu chưa từng thấy biển, chưa từng ngửi thấy mùi muối mằn mặn trong không khí, hay cái nóng khô khốc táp vào mặt như gió cát.

Những con sóng xa xa, những mái nhà nghiêng ngả trong nắng và ngay cả tiếng ồn ầm ì của bánh xe sắt trên đường đất cũng khiến cậu lặng người.

Cậu nhìn xe ngựa như nhìn sinh vật lạ.

Xe trâu lắc lư qua ổ gà làm cậu mím môi để không bật tiếng.Tất cả đều lạ.

Và mỗi bước đi là một lần cậu cảm thấy thế giới rộng thêm một đoạn – vừa háo hức, vừa khép nép, như thể chỉ cần quay đầu lại thôi, cậu sẽ không còn dám đi tiếp.Buổi chiều, khi mặt trời đã nghiêng và gió biển bắt đầu thổi mạnh hơn, Gabriel dẫn Nhiên ra một mỏm đá thấp nhìn thẳng ra biển.

Ông không nói gì.

Chỉ đứng im, tay nhẹ đặt lên vai cậu.– Con thấy gì? – Ông hỏi, khi sóng dập dờn ánh bạc dưới nắng muộn.Nhiên không trả lời ngay.

Cậu ngẩng lên, đôi mắt mở to như để khắc từng vệt sáng, từng vệt sóng vào trí nhớ.– Rộng quá... – cậu khẽ đáp. – Con chưa từng nghĩ nước lại nhiều đến thế.Rồi như bị kéo lùi về một nơi rất xa, Nhiên nhắm mắt.

Trong một thoáng, cậu thấy mình ngồi bên bếp lửa cũ, má vẫn đang hong áo ướt, vẫn đưa tay xoa đầu cậu mà dặn: "Đi đâu cũng nhớ đường về."

Nhưng bây giờ, gió mặn quá, và xa quá...Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng mùi mặn ấy không làm cậu thấy tỉnh táo hơn – mà chỉ thấy lòng nhoi nhói, như có thứ gì bên trong đang tan ra cùng với sóng.Gabriel không gật, cũng không cười.

Ông chỉ đứng đó – cùng cậu nhìn về nơi xa mờ không thấy bờ – như thể chính ông cũng đang học lại cách nhìn thế giới, qua mắt một đứa trẻ vừa bước ra khỏi núi.Một lúc sau, ông khẽ nói – giọng trầm, như gió biển chạm vào đá:– Nhà ta ở cuối bên kia đại dương.Nhiên khẽ hỏi:– Nhà... là nhà của ông hả?Gabriel gật nhẹ, ánh mắt vẫn dõi theo đường chân trời mờ muối:– Phải.

Nơi đó, ta sinh ra.

Cũng là nơi ta rời đi – như con sóng này vậy.

Có những người ra khơi để buôn bán, có người vì chiến tranh, có người vì lý tưởng.

Nhưng tất cả, sớm muộn rồi cũng muốn trở lại bờ nào đó mà họ từng gọi là nhà.Ông ngừng một lúc, rồi thêm:"Cha ta còn ở đó... nhưng có lẽ chính vì thế mà ta chưa sẵn sàng trở về – không phải vì ta quên, mà vì ta vẫn đang đi tìm phần còn lại của mình."

Khi đặt chân đến trạm, Gabriel không nghỉ.

Ông đi thẳng vào nhà kho lớn nhất, nói chuyện với một viên quản lý người Pháp.

Giọng họ không to, nhưng gắt.

Sau cùng, người kia gật đầu, chỉ tay về phía đoàn tàu đang đậu phía xa.Gabriel quay lại, ra hiệu cho cả nhóm lên đường.

Từ kho hàng ra đến ga tàu không xa, nhưng mặt đất bỏng rát và bụi cát hất tung theo từng bước bánh xe gỗ lăn nặng nề.

Nhiên đi giữa đoàn người, không ai nói gì, chỉ nghe tiếng lách cách của hành lý được buộc lại, và tiếng bánh sắt gằn đều trên đường ray khi họ đến gần hơn.Đoàn tàu hiện ra như một con trăn khổng lồ nằm phủ phục giữa nắng, thân dài phủ lớp kim loại tối màu đã loang lổ từng mảng vì khói than và bụi biển.

Đầu máy hơi nước phía trước cao to, ống khói toả ra từng cuộn khói xám đặc quẩn lên trời như đám mây bụi bị giam lại.

Những bánh sắt to bản, rỉ sét ở mép, vẫn gằn đều trên đoạn ray ngắn dù chưa chuyển bánh, như thể con tàu đang thì thầm trong giấc ngủ nặng nề của mình.Vỏ tàu thô ráp, bề mặt lốm đốm dấu bụi dầu và vết muối mòn, từng đinh tán lồi ra như vảy cũ của một con vật đã đi qua bao mùa gió.

Cửa sổ các khoang đều nhỏ, hẹp, một vài chỗ còn che bằng ván.

Những toa hàng ở giữa chằng chịt dây thừng, thùng gỗ, và sọt tre.Đám công nhân bản xứ, phần lớn là người miền ven biển, đang hì hục khiêng các bao tải hàng nặng, trán lấm tấm mồ hôi, vai áo bạc phếch.

Một vài người Pháp mặc sơ mi trắng, đội mũ cối rộng vành, đứng chỉ trỏ điều phối.

Tiếng giày nện lên ván, tiếng sắt va nhau, tiếng quát tháo bằng giọng mũi kéo dài vang khắp sân ga bụi mù.

Lẫn trong đó là tiếng rao lanh lảnh của mấy người đàn bà xứ biển: "Bánh ít đây!

Ai mua bánh ít nào!" – "Nước dừa mát đây, mới chặt sáng nay!" – "Cá khô ngon lắm, mặn mà, phơi ba nắng!".

Tiếng rao trộn lẫn tiếng giày giậm, tiếng bánh sắt nghiến lên ray, tiếng la hét điều phối, tạo thành một hỗn hợp âm thanh vừa lạ lẫm vừa choáng ngợp.

Cả sân ga như một tổ ong vỡ, đặc quánh những tiếng người, tiếng máy, và cả mùi mặn mòi của gió biển lùa từ đâu đó xa xa.

Mùi mắm, mùi dừa, mùi gạo nếp hoà quyện, tạo nên một thứ không khí vừa náo nhiệt vừa ngột ngạt lạ lùng.Gabriel đưa cho viên phụ trách một xấp giấy và một cái nhìn dứt khoát.

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng.

Họ được phép lên toa cuối – một khoang nhỏ chở người, ghế gỗ lót mỏng, cửa sổ không kính, chỉ có rèm vải mỏng và gió rít qua khe ván.Nhiên bước chân lên bậc tàu, bàn chân run nhẹ, như thể sắp đặt vào một thế giới không mang dấu chân quen.

Kim loại dưới chân cậu lạnh buốt, gợn lên cảm giác xa lạ – thứ cảm giác mà suốt đời sống bên bếp đất và rẫy sắn, cậu chưa từng chạm tới.

Cậu nắm chặt tay vịn, rồi bước hẳn vào khoang.

Những tấm ván sàn kêu cót két, mùi gỗ cũ trộn lẫn mùi mồ hôi và khói than.

Ghế dài sơn bạc màu, vài mảnh vải lót đã rách bên mép.

Trần tàu thấp, ánh sáng lọt qua những khe hở nhỏ khiến bụi lơ lửng trong không khí như đám mây mỏng.Cậu ngồi xuống, mắt vẫn hướng ra ngoài.

Một tiếng huýt dài vang lên.

Nhiên quay đầu.

Phan Rang mờ dần trong bụi nắng.

Không ai ngoái lại.

Sau lưng họ là một vùng nắng gắt, bụi đỏ và những bước chân không còn dấu.

Đoàn tàu rùng mình chuyển bánh – đưa họ rời khỏi một đoạn đường vừa kịp quen, để đến nơi còn chưa kịp gọi tên.[Chú giải lịch sử – về hình ảnh ga Phan Rang trong truyện]Tuyến đường sắt Bắc – Nam (sau này gọi là xuyên Việt) được người Pháp khởi công xây dựng từ cuối thế kỷ XIX và hoàn thành toàn tuyến vào năm 1936.

Tuy nhiên, trong bối cảnh năm 1907 – thời điểm diễn ra chương truyện này – nhiều đoạn vẫn chưa hoàn thiện hoặc chỉ đang khai thác thử nghiệm.

Ga Phan Rang như một trạm trung chuyển lớn chưa hình thành đúng như hiện nay.

Dù vùng này đã có hoạt động vận chuyển hàng hóa, nhưng chưa có tuyến hành khách ổn định.Việc mô tả hình ảnh ga Phan Rang và đoàn tàu hàng trong truyện là một dụng ý hư cấu có kiểm soát, dựa trên tinh thần tiểu thuyết lịch sử – nhằm tạo không khí thời đại và kết nối hợp lý tuyến hành trình từ cao nguyên về Sài Gòn.

Một số chi tiết về tàu, sân ga và lộ trình được xây dựng từ nguồn sử liệu nhưng có điều chỉnh để phục vụ dòng chảy của truyện.
 
Back
Top Bottom