Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 20



Giang Vân Ý quay về trường được mấy hôm, Phó Nham Phong mới thấy trong ngăn kéo phòng mình có một chiếc túi len màu xanh than to bằng bàn tay, các mũi len không đều nhưng với một người mới học thì xem như một tác phẩm không tệ.

Trong lòng đã có đáp án, song anh vẫn mang ra hỏi Ngô Văn Hà, đúng là Giang Vân Ý để lại.

Ngô Văn Hà không nghĩ nhiều, che miệng cười: “Tuần trước mẹ mới dạy, mẹ còn tưởng thằng bé muốn tặng cho cô gái mình thích, không ngờ là tặng cho con.”

Hẳn là Giang Vân Ý đặt chiếc túi này vào ngăn kéo trước mùng sáu, lần trước cũng tại ngăn kéo này, Giang Vân Ý phát hiện chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt.

Tuân thủ nguyên tắc tận dụng mọi thứ, lúc bày hàng quán, Phó Nham Phong dùng chiếc túi Giang Vân Ý tặng để đựng tiền lẻ.

Thời tiết ấm dần, sức khỏe Ngô Văn Hà chuyển biến tốt hơn, Phó Nham Phong đi sớm về trễ bắt đầu tích góp được tiền, tính tới đầu tháng sáu thì đã tiết kiệm được hơn hai vạn.

Giữa tháng bảy, Giang Vân Ý về.

Giang Vân Ý tới vào buổi chiều. Lúc Phó Nham Phong đi làm về, vừa bước qua cổng thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của Ngô Văn Hà.

Anh vào nhà, hai người cùng một chú chó ngồi cạnh bàn bát tiên đồng thời quay đầu, trên bàn là hộp quà tinh xảo bằng gỗ, nắp đang mở, bên trong là hải sâm và bào ngư khô quấn chỉ vàng.

“Anh về rồi.” Giang Vân Ý chống bàn đứng lên.

Một thời gian dài không gặp, Giang Vân Ý trưởng thành hơn nhiều, trên đầu không còn cọng tóc chổng ngược mà được cắt ngắn gọn gàng.

Ngô Văn Hà ngồi bên cạnh cũng đứng lên, lại gần kéo tay Phó Nham Phong đến cạnh bàn: “Con xem Tiểu Vân mang tới đồ khô này, nhà mình chưa ăn bao giờ, mẹ không biết nấu, nấu hỏng thì phí.”

Chưa ăn thịt heo nhưng đã thấy heo chạy, Phó Nham Phong nhìn hộp quà đã biết không rẻ, vì vậy hỏi Giang Vân Ý tốn bao nhiêu tiền.

“Không đến năm mươi, chỉ là hộp đẹp thôi, bên trong là đồ khô bình thường.” Giang Vân Ý trả lời rồi quay đầu nhìn Ngô Văn Hà, “Dì ơi, dì cứ xem chúng nó như nấm rồi nấu thôi, mấy cái này không khác nấm hương sò khô gì đâu.”

Ngô Văn Hà: “Nấm hương à, dì hiểu rồi, nhà mình có nhiều đồ khô mà, lần sau con tới là được rồi, không cần tiêu pha gì cả, con tới là dì vui rồi.”

Ngô Văn Hà cầm hải sâm và bào ngư vào phòng bếp còn lẩm bẩm: “Nấm hương còn đựng trong hộp đẹp thế nhỉ.”

Buổi tối, Ngô Văn Hà và Phó Nham Phong nấu nửa hộp đồ khô được một nồi canh, Ngô Văn Hà uống một bát đã no, Phó Nham Phong và Giang Vân Ý mỗi người hai bát.

“Cái này ngon.” Ngô Văn Hà gắp một miếng hải sâm, “Mềm mềm, giống nấm hương.” Sau đó bà gắp một miếng bào ngư, “Cái này dai hơn, nhưng cũng ngon, nhai sừn sựt.”

Sau đó đề tài chuyển sang Giang Vân Ý, “Dạo này Tiểu Vân cao hơn một ít đúng không? Dì thấy con hình như cao hơn.”

“Con cao hơn đấy ạ!” Giang Vân Ý đặt bát đũa xuống, muốn so với Phó Nham Phong.

Phó Nham Phong cúi đầu và cơm không phối hợp, Giang Vân Ý ủ rũ ngay lập tức, Ngô Văn Hà ra vẻ như muốn kéo anh dậy thì anh mới đành đứng lên.

Tuy Giang Vân Ý cao hơn hồi đầu năm nhưng so với Phó Nham Phong vẫn như tự rước lấy nhục.

Ăn cơm xong, Ngô Văn Hà nghỉ ngơi sớm, hai người cùng nhau rửa bát ở sân sau.

Phó Nham Phong hỏi thành thích thi đại học của cậu. Lúc đầu Giang Vân Ý cúi đầu không nói lời nào, Phó Nham Phong hỏi lại một lần, bấy giờ mới nghe thấy tiếng cậu, “Thành tích không tốt, không đỗ được trường đại học nào tốt, có lẽ phải học lại, mà không học cũng được…”

Giọng Giang Vân Ý bình tĩnh như thể đang kể chuyện người khác.

“Không học?” Phó Nham Phong cúi đầu rửa bát, hỏi tiếp bằng giọng điệu hờ hững, “Ra làm công? Chuẩn bị tới nhà máy nào? Hay theo thầy nào học nghề?”

Giang Vân Ý cúi đầu lẩm bẩm: “Em di truyền ba, học hành không tốt.”

Phó Nham Phong dừng động tác, ngẩng đầu nhìn Giang Vân Ý: “Là không thể hay không muốn?”

“Em không biết.” Giọng Giang Vân Ý chợt nghẹn ngào, “Em không biết, làm gì cũng không tốt, em muốn học xong sớm một chút, như thế sẽ rời khỏi nhà sớm hơn một chút.”

“Lớn lên không phải học xong hay rời khỏi nhà.” Phó Nham Phong nhìn thẳng Giang Vân Ý, “Mà là có năng lực tiến vào xã hội.”

Giang Vân Ý ngẩn ngơ nhìn Phó Nham Phong, một lúc sau mới giơ tay dụi mắt, ngừng khóc.

Hai người tiếp tục rửa bát, không ai nói thêm gì nữa. Ước chừng năm phút sau, sắp rửa bát xong, Giang Vân Ý mới mở miệng, kể với Phó Nham Phong một chuyện.

Giữa tháng sáu, cậu mới thi đại học xong thì mẹ ruột Giang Huệ Thanh trở về tìm, đến trường học cùng Phó Bình Khôn.

Giang Vân Ý: “Mẹ em già đi nhiều, khác xa ảnh chụp, lúc đầu em không nhận ra, ba giới thiệu thì em mới biết là mẹ.”

Hơn nữa thật ra không phải Giang Huệ Thanh chạy theo đàn ông, sau khi ly hôn với Phó Bình Khôn, bà tới Thượng Hải dốc sức làm việc, hiện tại đã mua được nhà và xe.

“Tuy trước kia em trách mẹ bỏ em lại nhưng kì lạ là em không ghét mẹ.”

Điều Giang Vân Ý không nói là thật ra lúc đầu gặp Giang Huệ Thanh, cậu hơi mất tự nhiên, dù cho từ trước tới giờ cậu vẫn dùng họ bà.

Giang Vân Ý mới nhìn thấy Giang Huệ Thanh trong ảnh chụp, vì vậy trong ấn tượng của cậu, mẹ vẫn mang dáng vẻ của tuổi đôi mươi, mà mười mấy năm sau, bà đã già đi nhiều, gương mặt không ít nếp nhăn, cười rộ lên còn khó coi hơn khóc.

Hôm đó Phó Bình Khôn tới trường học, nách kẹp công văn, điện thoại trong tay không ngừng reo, bớt thời gian nói với cậu hai câu, bây giờ cậu đã trưởng thành, muốn theo ai là quyền của cậu.

Giang Huệ Thanh kéo tay Giang Vân Ý, chưa nở nụ cười hoàn chỉnh thì nước mắt đã rơi.

Giang Huệ Thanh nói: “Mẹ đến chậm, bây giờ mẹ có tiền rồi, mẹ có thể nuôi con.”

Giang Vân Ý như quả bóng cao su, mười tám năm trước bị đá sang Phó Bình Khôn, mười tám năm sau lại về bên Giang Huệ Thanh.

Dọc đường đi, Giang Huệ Thanh hỏi mấy năm nay Phó Bình Khôn đối xử với cậu thế nào, Lưu Hiền Trân có tốt không, cậu nhịn đau lòng mà nói dối. Cảm giác chịu tội trong lòng Giang Huệ Thanh mới giảm bớt, tự nói tự an ủi: “Con là con trai, mẹ biết ít nhất bọn họ không đối xử tệ với con.”

Thật ra Giang Vân Ý có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuộc sống quá phức tạp, cuối cùng chỉ kể được phần nào.

Lúc trước cậu nhìn Phó Nham Phong vất vả nhưng vẫn tự mình gánh vác, không than thân trách phận, hiện tại cậu đã hiểu, có nhiều chuyện không phải không muốn nói mà là không thể nói, cũng không biết nói thế nào.

Bởi vì ghét Phó Bình Khôn nên cậu luôn tự cho mình theo họ Giang Huệ Thanh. Đến khi Giang Huệ Thanh tới tìm, cậu mới nhận ra mình không hân hoan như trong tưởng tượng, bởi cậu không thể vờ như không quan tâm mười mấy năm Giang Huệ Thanh vắng mặt, dù Giang Huệ Thanh giải thích năm ấy bà sợ Giang Vân Ý theo mình sẽ khổ nên mới bỏ cậu lại chỗ Phó Bình Khôn.

Giang Vân Ý: “Em tới Thượng Hải sống với mẹ nửa tháng, thành tích được công bố, ý mẹ là muốn em ở Thượng Hải học lại, tương lai thi đại học ở đó, em chưa quyết định được có nên học lại hay không, mẹ bảo nghỉ hè về quê một thời gian, nên em về.”

Phó Nham Phong hỏi cậu còn đang do dự cái gì: “Chẳng phải trước giờ em muốn cao chạy xa bay hay sao?”

Giang Vân Ý mím môi, giữ im lặng.

Phó Nham Phong cũng không nói gì, rửa hết số bát còn lại.

Anh bưng bát đũa vào nhà, vừa đi ra thì Giang Vân Ý đã nhào vào lòng.

Phó Nham Phong không đẩy, cũng không ôm lại, cứ mặc cậu ôm lấy mình.

Giang Vân Ý quay đầu, lấy tay dụi mắt, nói ấp úng: “Thượng Hải rất xa, em đi khả năng cao sẽ không quay về.”

Dường như ngay tại thời điểm này, tâm trạng mới thực sự rơi xuống đáy, khác hẳn những lần trước, anh biết nếu lần này lại đẩy Giang Vân Ý ra, có lẽ đây là lần cuối cùng trong cuộc đời này.

~Hết chương 20~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 21



Phó Nham Phong cúi đầu chạm trán Giang Vân Ý, giọng nghèn nghẹn như mắc

nơi yết hầu: “Em có cơ hội đi học, có cơ hội thoát ra thì phải biết quý trọng.”

“Rõ ràng anh biết tâm ý của em…” Giang Vân Ý rưng rưng, “Dù cả đời này

chúng ta không gặp nhau nữa cũng không sao à?”

Phó Nham Phong không đáp lời, Giang Vân Ý ôm anh chặt hơn, nước mắt rơi

hết vào cổ người ta: “Sao anh nhẫn tâm thế, cứ đẩy người ta ra ngoài thôi.”

Ngay sau đó, Giang Vân Ý bám vào vai Phó Nham Phong, nhón chân hôn lên

môi anh.

Gương mặt lành lạnh ươn ướt lại gần, Phó Nham Phong thấy hàng mi run run

của Giang Vân Ý đong đầy nước mắt.

Một nụ hôn khô khốc, hơi ẩm duy nhất đến từ nước mắt mặn chát.

Vài giây sau, Giang Vân Ý rời khỏi môi Phó Nham Phong, nức nở: “Kể cả chỉ

một kỳ nghỉ hè…”

Phó Nham Phong vẫn im lặng.

Giang Vân Ý gian nan nói tiếp: “Em biết rồi, em sẽ về Thượng Hải, sẽ không

làm phiền anh nữa.”

Vừa dứt lời, cằm Giang Vân Ý đã bị giữ chặt, bàn tay Phó Nham Phong ôm lấy

hai má, ép cậu mở miệng.

Giang Vân Ý tròn mắt, nhìn Phó Nham Phong lại gần, còn chưa kịp phản ứng

thì đôi môi khép hờ đã bị đầu lưỡi mềm mại cạy mở, Phó Nham Phong ngậm

lấy môi cậu.

Giang Vân Ý nhắm mắt, cùng Phó Nham Phong đắm chìm trong nụ hôn thật

dài, dưới đáy lòng, những bọt nước hồng phấn không ngừng nổ tanh tách.

“Phó Nham Phong…”

Phó Nham Phong cúi đầu, nhìn đôi môi càng đỏ mọng sau khi hôn của Giang

Vân Ý, trả lời: “Anh đây.”

Giang Vân Ý nói bằng giọng mũi: “Anh thích em không?”

Phó Nham Phong: “Bây giờ mới nhớ ra phải hỏi cái này?”

Giang Vân Ý bĩu môi: “Em tốt như thế, anh không thích em là anh thiệt.”

Phó Nham Phong xoa đầu cậu: “Hôn đã hôn rồi, không thích phải làm sao?”

Giang Vân Ý không để bụng chuyện anh nói lời lưu manh không chịu trách

nhiệm, ôm lại anh, nhón chân thơm cái nữa.

Nếu tương lai không thấy rõ, vậy ít nhất tận hưởng hiện tại.

Tuy Phó Nham Phong không nói thẳng nhưng Giang Vân Ý biết quan hệ của

bọn họ xem như đã định, hôn sâu thêm lần nữa, Giang Vân Ý mới biết thì ra

cảm giác hôn môi là như thế.

Sau khi nói rõ ràng, Giang Vân Ý không giấu giếm nữa, mở balo phình to, bên

trong toàn là quần áo và đồ dùng cá nhân.

Giang Vân Ý lấy quần áo ra xếp vào tủ, đặt cạnh đồ của Phó Nham Phong:

“Quần áo mùa hè mỏng nên mới cất hết vào được.”

Sau đó cậu lấy bàn chải đánh răng, treo cùng với bàn chải của Phó Nham Phong

vào phía sau cánh cửa.

Buổi tối Phó Nham Phong không ra ngoài, nhìn Giang Vân Ý sửa soạn hành lý

thì bất ngờ, nhíu mày nói: “Ngay từ đầu đã muốn ở nhà anh? Nếu hôm nay anh

từ chối thì sao?”

Ý nói lời thổ lộ của Giang Vân Ý.

“Thì em thuê nhà trọ.” Giang Vân Ý không thèm để ý, “Dù sao thì em sẽ không

tới nhà bà nội, họ đã coi như em đi với mẹ và không trở về nữa.”

Phó Nham Phong có ngốc đến đâu thì cũng nên biết lần này Giang Vân Ý về

hoàn toàn là vì anh.

Đồ đạc sắp xếp gần xong, Giang Vân Ý lấy dao cạo râu mới chạy bằng điện ở

dưới cùng balo, muốn tặng cho Phó Nham Phong.

Phó Nham Phong: “Anh có dao cạo râu rồi.”

“Lúc trước em thấy rồi, cái của anh là lưỡi dao bình thường, cái này chuyên

dùng để cạo râu, không hại da.” Giang Vân Ý chủ động bổ sung, “Cái này hai

mươi tệ, em mua bằng tiền mừng tuổi của dì.”

Ngoài dao cạo râu thì còn một lọ kem cạo râu.

Phó Nham Phong ấn cổ tay cậu: “Em nói thật đi, những đồ em mang đến lần

này đều không rẻ đúng không?”

Giang Vân Ý mím môi, một lúc lâu sau mới trả lời: “Có phải em thường xuyên

tặng được đâu, em bảo với mẹ là em về đây thăm bạn, mẹ bảo không thể đến tay

không, phải mang quà đến thăm nhà.”

Dường như muốn đền bù cho Giang Vân Ý, Giang Huệ Thanh cho cậu tiền tiêu

vặt rất hào phóng.

Dù kết quả thi đại học không cao nhưng cũng thi xong rồi, Giang Vân Ý có

chiếc điện thoại đầu tiên trong đời, tới nhà Phó Nham Phong đã vội vã trao đổi

số, mặt đối mặt gọi rất nhiều lần, mỗi lần Phó Nham Phong đều phải bắt máy,

nghe thấy tiếng cậu mới được cúp.

“Lần này về bao lâu?” Phó Nham Phong hỏi.

Giang Vân Ý: “Nếu muốn học lại thì tháng tám em phải về, không học lại thì

tùy ý.”

Thấy Phó Nham Phong nhíu mày, Giang Vân Ý bổ sung ngay: “Em biết rồi,

phải đi học, phải thoát ra ngoài.”

Buổi tối, Giang Vân Ý không dám tắm một mình, hai người cùng tắm như cũ,

khác với lần trước, Giang Vân Ý không lén lút nhìn Phó Nham Phong nữa, mặc

dù mặt đỏ bừng nhưng tầm mắt vẫn cố định trên người anh.

Phó Nham Phong cũng đánh giá cậu, người cậu rất trắng, dù phơi nắng vẫn

không đen, đúng là không giống trẻ con ở nông thôn, nơi đó cũng không to,

kích thước bình thường, không có lông.

Lần đầu tiên ngủ chung sau khi xác nhận quan hệ, vừa mới nằm xuống thì

Giang Vân Ý đã dịch lại gần, nằm nghiêng, một chân gác lên đùi anh, một tay

vòng lấy eo, cả người nhích từng chút một, đầu nhỏ dụi vào lồng ngực Phó

Nham Phong.

So với lần đầu tiên co ro ở một góc, lần này có thể nói là không hề rụt rè.

Sau nụ hôn thoải mái ban nãy, Giang Vân Ý nếm được mùi ngon, trước khi ngủ

ôm chặt lấy eo Phó Nham Phong, quấn lấy người ta đòi hôn chúc ngủ ngon,

dường như hôn bao nhiêu cũng không đủ, hận không thể dán miệng vào nhau

mà ngủ.

Mùa hè thời tiết oi bức, nửa đêm Phó Nham Phong thả Giang Vân Ý xuống

giường, không đến một phút, thiếu niên lại dán vào.

Một chiếc quạt điện cũ đặt phía đầu Giang Vân Ý, quạt thổi kêu o o suốt đêm,

Giang Vân Ý nằm trong lòng Phó Nham Phong ngủ say.

Hôm sau Giang Vân Ý dậy sớm, “giám sát” Phó Nham Phong dùng dao và kem

cạo râu cậu mới mua, sau đó chủ động muốn đi chở hàng cùng anh.

Lúc đầu Phó Nham Phong không cho, Giang Vân Ý giả vờ đáng thương bảo dù

sao ghế phụ còn chỗ, một người như cậu không chiếm nhiều diện tích.

Phó Nham Phong không còn cách nào, đành chiều ý cậu.

Giang Vân Ý theo Phó Nham Phong chạy xe một ngày, nhìn anh chất hàng lên

xe, một lúc vác hai cái kệ cao bằng nửa người, muốn chạy lại giúp một tay mới

nhận ra mình dùng cả hai tay cũng không bê được cái kệ đó.

Giang Vân Ý nhớ những vết sẹo và vết chai mình nhìn thấy trên lưng anh khi

tắm rửa, bên cạnh đó còn có các mảng bạc màu trên áo anh, hiện tại mới biết đó

là dấu vết lưu lại do vác vật nặng trong thời gian dài.

Lúc chuyển đồ đạc, một tấm đệm dài gần hai mét đè nặng trên lưng Phó Nham

Phong, Giang Vân Ý muốn hỗ trợ nhưng chút sức lực ấy chỉ như muối bỏ biển,

không có thang máy, anh phải vác tấm đệm vừa dày vừa nặng lên sáu tầng,

những lúc không có Giang Vân Ý, Phó Nham Phong vẫn một mình mang vác

như thế.

Lần đầu tiên Giang Vân Ý cảm thấy một tấm đệm có thể nặng đến nhường ấy,

có thể đè thấp một Phó Nham Phong với dáng người cao lớn như thế.

Hơn bảy giờ tối còn một đơn nữa, không kịp về nhà dùng bữa, cả hai ở bên

ngoài ăn cơm hộp.

Phó Nham Phong đã quen với cường độ làm việc như vậy, có thể kiếm tiền thì

không tính là mệt, nhưng trên đường về, không hiểu sao lại thấy Giang Vân Ý

ngồi trên ghế phụ với hai mắt ửng đỏ.

~Hết chương 21~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 22



“Anh đừng vất vả như thế.” Giang Vân Ý thì thầm.

Còn một đoạn nữa mới về nhà, Phó Nham Phong không đáp lời, mãi đến khi đỗ

xe, kéo tay phanh tay mới quay sang nhìn.

Giang Vân Ý cũng quay người, kéo tay anh, dựa vào ánh đèn xe nhìn thoáng

qua, dọn đồ cả một ngày, bàn tay Phó Nham Phong có không ít vết xước, nhìn

qua thì tưởng là vết chai, nhưng thực ra đều là vết thương rất nhỏ.

“Không nghiêm trọng đâu.” Phó Nham Phong rụt tay lại, rút hai tờ khăn giấy

nhét vào tay Giang Vân Ý, “Lau nước mắt đi.”

Giang Vân Ý không nhận, cố chấp lặp lại: “Anh đừng vất vả như thế!”

Vất vả.

Trước khi Giang Vân Ý nhắc tới, Phó Nham Phong chưa từng tự hỏi vấn đề này,

giống như cá chưa từng hỏi nước là gì, cuộc sống đã tốt hơn trước rất nhiều, nếu

nói vất vả thì anh từng vất vả hơn thế này rồi.

Ba Phó Trung làm công cho người ta nhiều năm, sức khỏe Ngô Văn Hà thất

thường, từ khi có kí ức, anh đã giúp ba mẹ làm việc đồng áng, những năm thu

hoạch kém anh còn không đi học được. Năm lớp chín, ba xuất viện về nhà, nằm

trên giường nửa sống nửa chết, ngày nào cũng nhắc đến cái chết. Có hôm Ngô

Văn Hà mang một lọ paraquat ra bảo cả nhà chết cho xong việc, hôm ấy Phó

Nham Phong vừa lên núi đốn củi về thì bị bắt viết di thư, cuối cùng ba bức di

thư xếp ngay ngắn trên bàn bát tiên, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi như

Phó Trung lần đầu tiên gào khóc trước mặt người nhà, hứa không bao giờ đòi

chết nữa, cả nhà phải cùng nhau sống thật tốt.

Sau đó Phó Trung qua đời, không chết vì tai nạn mà chết bởi các loại biến

chứng sau cắt cụt chi.

Tiền chữa bệnh ở bệnh viện lớn quá đắt, lúc Phó Trung tử vong, thầy lang bọn

họ mời đến mới rời đi, nói ông có không việc gì.

Phó Nham Phong nhớ rõ di thư năm ấy mình chỉ viết đúng một câu: Kẻ đáng

chết không phải chúng ta.

Chủ thầu lái xe đâm Phó Trung tàn phế một chân, anh phế cả hai chân người nọ,

bị phạt tù năm năm, mười sáu tuổi vào Trung tâm cải tạo, hai năm sau chuyển

sang ngục giam, hai mươi tuổi với biểu hiện tích cực được ra tù trước thời hạn.

Anh ngồi tù bốn năm trở về, tâm thế Ngô Văn Hà đã thay đổi, trải qua tất thảy,

bà hiểu tồn tại trên thế gian là ông trời ban cho, bà bảo từ nay chỉ hướng về phía

trước, không quay đầu nhìn quá khứ.

Khi còn nhỏ, lũ lụt ập tới ngôi làng, quét qua đất đai nhà Phó Nham Phong, lúc

ấy anh mới bảy, tám tuổi, Phó Trung bị chủ nhà xưởng khất nợ tiền lương mấy

tháng, Ngô Văn Hà phù chân không đi nổi, hàng ngày anh dùng quần áo cũ của

Ngô Văn Hà làm túi sang từng nhà hàng xóm xin đồ ăn như ăn mày.

Cuộc sống vô thường, ai biết bao giờ lại khổ sở, Phó Nham Phong không muốn

Ngô Văn Hà rơi vào kết cục chết vì nghèo như Phó Trung. Với anh, có nơi trú

ngụ, có ăn có mặc đã là ngày lành, ước mong lớn nhất là người nhà khỏe mạnh

bình an, đến nỗi có vất vả hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của kẻ

như anh.

Anh biết Giang Vân Ý thương anh, không phải bởi không biết cuộc sống khó

khăn, mà hoàn toàn ngược lại, bởi vì không thể bằng dăm ba câu nói hết nỗi đau

lòng nên mới cố chấp bảo anh đừng vất vả.

Nước mắt Giang Vân Ý vẫn rơi, Phó Nham Phong lại gần chạm trán cậu, nói

mình không vất vả: “Thật sự không vất vả, những thứ đó nhìn thì nặng thôi, vác

lên nhẹ hều à.”

Giang Vân Ý mếu máo: “Anh gạt em.”

Phó Nham Phong mỉm cười, đôi môi hôn lên trán cậu.

Giang Vân Ý chu môi đòi hôn, Phó Nham Phong liền chạm lên môi cậu.

“Em muốn cái kia cơ…”

Giang Vân Ý muốn hôn lưỡi, Phó Nham Phong lại vỗ đầu cậu: “Nhóc con láu

cá.”

Giang Vân Ý khoanh tay nổi giận, yêu nhau hôn lưỡi thì làm sao!

Thật ra cậu từng suy nghĩ về kĩ năng hôn môi của Phó Nham Phong, anh hôn

cậu rất thoải mái, không biết có phải có kinh nghiệm từ trước hay không.

Nhưng nếu hỏi vấn đề này thì không phóng khoáng chút nào, vì vậy cậu chỉ tự

hỏi trong lòng chứ chưa hỏi thẳng ra lần nào.

Hôm nay về muộn, Ngô Văn Hà vẫn đang đợi bọn họ, xuống bếp nấu cho Giang

Vân Ý bát mì, biết Giang Vân Ý muốn ở lại một thời gian thì vừa hạnh phúc

vừa lo lắng, lo nhà mình điều kiện không tốt, không biết Giang Vân Ý ở có

thoải mái hay không.

Nhà bọn họ không có thói quen ăn khuya, Giang Vân Ý cũng không đói, vì thế

Phó Nham Phong bảo Ngô Văn Hà sau này đừng nấu: “Nếu em ấy đói thì con

nấu, mẹ ngủ sớm đi, không cần chờ bọn con đâu.”

Ngô Văn Hà bối rối hỏi anh: “Có phải người nhà Tiểu Vân không lo cho thằng

bé không?”

Giang Vân Ý thường xuyên sang nhà họ, Ngô Văn Hà không phải chưa từng

nghĩ cậu bị bỏ rơi, dù sao trong thôn có không ít phụ huynh ra ngoài làm công,

ba mẹ Giang Vân Ý hẳn là bận rộn một năm không về được mấy lần, nếu không

thì đã mua nhà trong thành phố rồi.

Ngô Văn Hà thừa nhận bản thân có tư tâm, bà thích Giang Vân Ý, chính mình

không sinh được áo bông nhỏ tri kỷ, bé ngoan nhà người khác bằng lòng ở với

bà, bà vui vẻ không hết, hận không thể giữ Giang Vân Ý lại mãi mãi, không bị

người nhà giục về, nên lén lút hỏi Phó Nham Phong.

Nhắc đến đây, Ngô Văn Hà lại muốn có con dâu, tiếc là con trai nhà mình

không có ý định này.

Bà chợt cảm thấy hối hận lúc trước mình bảo “Không vội”.

Vốn là không vội, nhưng ở chung với nhóc con Giang Vân Ý lại bắt đầu nôn

nóng.

“Con xem, nếu Tiểu Vân là con gái thì hay rồi…”

Ngày hôm sau, Giang Vân Ý biết Phó Nham Phong không bán hàng mà muốn

tới chợ đầu mối lấy hàng, ngay từ sáng sớm đã canh ở cửa, sợ anh không cho

mình đi cùng.

Phó Nham Phong lấy cơm thừa cho gà ăn, vừa ra khỏi cửa đã thấy Giang Vân Ý

đứng ngoài chuồng gà, tay cầm một cành cây khô, duỗi qua hàng rào chọc mấy

con gà bên trong.

Giang Vân Ý đang nghịch, quay đầu thấy Phó Nham Phong đi tới, nhoẻn miệng

cười.

“Không sợ gà nữa?” Phó Nham Phong liếc cậu, sau đó mở hàng rào đi vào.

Gà bị Giang Vân Ý chọc chạy toán loạn, Phó Nham Phong vừa vào, mấy con gà

mái nghịch ngợm vỗ cánh bay qua hàng rào cao bằng nửa thân người.

“A a a a a….”

Giang Vân Ý đứng ngoài chuồng ném cành cây, ôm đầu chạy.

Đại Hoàng đứng trong sân phối hợp sủa gâu gâu, cả sân đúng với hình dung gà

bay chó sủa.

Đến khi Phó Nham Phong bắt gà bỏ vào chuồng rồi quay lại, Giang Vân Ý đã

ngồi im ở bậc cửa, bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

“Sao thế, sao thế?” Ngô Văn Hà nghe thấy tiếng thì tập tễnh bước ra.

Giang Vân Ý còn sợ hãi, thấy Phó Nham Phong đứng một bên cười, hừ một

tiếng rồi quay đầu sang chỗ Ngô Văn Hà, không thèm nhìn anh nữa.

Phó Nham Phong giải thích hai câu, Ngô Văn Hà cũng cười theo.

Lúc này Giang Vân Ý mới thẹn thùng: “Con thấy gà bị nhốt trong chuồng, nào

ngờ chúng nó còn bay được…”

Sợ gà lại chọc gà, kết quả bị gà bay khỏi chuồng dọa đến nỗi thét chói tai, bản

thân Giang Vân Ý còn xấu hổ.

Ngô Văn Hà bảo Phó Nham Phong buổi tối về nhà thì nấu bát canh trứng trấn

an nhóc con.

Lăn lộn hồi lâu cuối cùng có thể ra cửa, Giang Vân Ý ngồi trên ghế phụ, hai tay

đặt lên đầu gối, giống như bị trận ban sáng dọa mà trở nên ngoan ngoãn.

“Ngoan thế cơ à.” Phó Nham Phong đánh vô lăng, liếc cậu một cái.

Ai ngờ mới được khen, vài phút sau thiếu niên đã nhoài ra cửa sổ ngắm phong

cảnh bên ngoài.

~Hết chương 22~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 23



Buổi sáng, bọn họ tới chợ đầu mối, vẫn là cửa hàng bán áo thun lần trước. Đầu

năm Phó Nham Phong lấy hàng hóa ở đây mang về bán khá chạy nên nhân lúc

trời còn nóng thì buôn thêm hàng, lần này đi nhớ mang cả bao tải để chở về

luôn.

Tiện thể mua giá treo quần áo để trưng bày.

Lần đầu tiên bán quần áo, anh lấy ba mươi kiểu áo thun cơ bản, gây dựng sự

nghiệp luôn ẩn chứa rủi ro, một chiếc mười tệ, bán được thì bán, không bán

được thì cũng không lỗ quá nhiều.

Vừa rời khỏi chợ đầu mối, Phó Nham Phong nhận được đơn hàng từ cửa hàng

gia dụng, yêu cầu vận chuyển bàn ăn tới nhà khách hàng trước giờ cơm trưa.

Bàn ăn làm bằng đá cẩm thạch, phải hai người mới khiêng được, cửa hàng sẽ

cho một nhân viên ra hỗ trợ, Phó Nham Phong chỉ cần lái xe đến chở là được,

nhưng hôm nay Giang Vân Ý theo cùng nên anh phải đưa cậu về nhà trước.

Giang Vân Ý biết ý định của anh thì bảo anh chở mình tới chợ, xuống xe dỡ

quần áo và giá treo xuống.

Phó Nham Phong đoán ra Giang Vân Ý muốn làm gì, không tạo áp lực cho cậu:

“Em liệu mà bán, lãi ít hay nhiều không thành vấn đề, đường cái xe cộ qua lại

đừng chạy lung tung, qua đường nhớ chú ý hai phía.”

Giang Vân Ý xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cậu nghe ra trọng điểm nằm ở hai ý

cuối cùng, anh vẫn xem cậu là trẻ con kìa!

Phó Nham Phong không quan tâm Giang Vân Ý bán được nhiều hay ít, kết quả

giao hàng xong quay lại, mới một tiếng đồng hồ mà Giang Vân Ý đã bán được

chín cái.

Giang Vân Ý đắc ý ngẩng đầu, nhét một xấp tiền vào tay Phó Nham Phong,

giọng điệu không giấu được kiêu ngạo: “Một trăm tám mươi, anh đếm đi.”

Chín cái bán được một trăm tám, nghĩa là lãi chín mươi.

Giang Vân Ý có đầu óc buôn bán, học cách tiêu thụ của cô bán khăn lụa bên

cạnh, một chiếc ba mươi, mua hai tặng một, hầu hết mọi người đều chọn mua

hai tặng một, một lần bán được ba chiếc, kẻ kiếm lời vẫn là người bán.

Cách bán hàng không khó học nhưng Giang Vân Ý vẫn bán chạy hơn mấy nhà

khác, công lao một phần do cậu có gương mặt xinh xắn trắng nõn khiến người

ta thích, còn lại là do mồm mép.

Lúc bán hàng, miệng Giang Vân Ý ngọt vô cùng, gương mặt đáng yêu tươi

cười, mua ở đâu cũng thế, người mua đương nhiên hướng về phía quầy hàng

hấp dẫn bọn họ.

Chỉ một thời gian ngắn mà kiếm được nhiều như thế, lúc lên xe Giang Vân Ý

còn lẩm bẩm biết thế em ra ngoài buôn bán từ lâu rồi, sau lại bảo nếu không thi

đậu đại học cũng chẳng sao, cùng lắm về nhà bán hàng.

Phó Nham Phong liếc cậu, không nói gì.

Phó Nham Phong nhận một đơn chuyển nhà vào lúc hai giờ chiều, vì thế bữa

trưa hai người ăn bên ngoài. Tâm trạng Giang Vân Ý vui vẻ, lúc chọn đồ ăn,

cậu lựa hai cái đùi gà mà quên chọn rau, Phó Nham Phong chia một nửa rau cho

cậu.

Giang Vân Ý quá đề cao sức ăn của mình, cuối cùng chỉ ăn hết một cái đùi gà,

cái còn lại cắn một miếng rồi không ăn nổi nữa, vì thế Phó Nham Phong giúp

cậu xử lý nốt.

Buổi chiều, Phó Nham Phong chở hàng, Giang Vân Ý bán hàng không còn may

mắn như lúc sáng, không biết tại sao lại thế, khách hàng không dễ tính như ban

sáng, không ít người lựa đến nỗi nhăn hết cả áo mà cuối cùng không chọn cái

nào, có người thử áo giãn cả ra, có người tay cầm đồ ăn quệt vào áo, còn có

người mặc cả hồi lâu, đến lúc trả tiền lại chê đắt không mua nữa.

Cả buổi chiều bán được ba chiếc, còn chưa tính thiệt hai chiếc.

Lúc dọn hàng, Giang Vân Ý im thin thít, Phó Nham Phong cất giá treo, Giang

Vân Ý lẳng lặng xếp từng chiếc áo vào bao tải rồi cùng Phó Nham Phong

khiêng vào thùng xe.

Lên xe, Phó Nham Phong không khởi động ngay, nghiêng người giữ bả vai

Giang Vân Ý, nhìn thẳng cậu: “Buôn bán một nửa dựa vào bản thân, một nửa là

gặp thời, ông trời thưởng cho em thì em kiếm được lời, nhưng nếu ông thu lại,

em đừng oán hận.”

Giang Vân Ý dụi mắt, bị nói mà tủi thân, Phó Nham Phong xoa vành tai cậu,

nói chậm lại: “Kiếm ít hay kiếm nhiều vẫn là kiếm, hôm nay lời một trăm hai

mươi tệ đã là nhiều rồi.”

“Mấy cái bị vò nát, không biết có bán được nữa không, có hai cái cổ áo bị giãn

nữa.” Giang Vân Ý càng nghĩ càng ấm ức, giọng nức nở, “Nếu không bán được,

chúng ta còn phải bù lỗ.”

“Buôn bán lời hay lỗ là bình thường.” Phó Nham Phong an ủi, “Quần áo không

bán được anh mang về xem mẹ sửa được không…”

Giang Vân Ý bật khóc ngắt lời: “Nếu không sửa được thì sao, không ai thích

mua quần áo cũ cả.”

Phó Nham Phong cố ý muốn đổi chủ đề: “Hôm nay em kiếm giúp em một trăm

hai mươi tệ, chia đôi, mỗi người sáu mươi.”

“Em không cần tiền của anh… Nếu không bán được, em còn khiến anh phải bù

lỗ…” Giang Vân Ý càng nghĩ càng đau lòng, che mắt khóc hu hu, “Buôn bán

không ổn chút nào, em… em vẫn nên về đi học thôi.”

Trên đường về, Giang Vân Ý hạ cửa sổ xe xuống một nửa, vẫn đón gió rớt nước

mắt, cuối cùng mệt mỏi, về đến nhà đã nghiêng đầu thiếp đi, trên mặt loang lổ

vệt nước mắt.

Phó Nham Phong duỗi tay vén tóc mai cho cậu, rút khăn giấy lau mặt thiếu

niên.

Anh xem mấy chiếc áo kia rồi, khả năng cao phải để lại tự dùng. Giang Vân Ý

không có kinh nghiệm buôn bán, ngây thơ thành thật cũng tốt, chỉ là dễ bị người

xấu bắt nạt.

Buổi chiều Giang Vân Ý bán quần áo, Phó Nham Phong không ở bên, song vẫn

đoán được đại khái, ngoài người mua khó tính, khả năng cao là đụng độ sự cạnh

tranh ác ý của các chủ thương xung quanh.

Dù sao không trách được bé con nhà mình.

Phó Nham Phong không mang mấy chiếc áo hỏng cho Ngô Văn Hà xem mà

treo thẳng lên móc ở góc phòng.

Buổi tối ở nhà, Giang Vân Ý biến nỗi buồn thành cơn thèm ăn, cậu ăn hai bát

canh trứng to, no đến nỗi đi bộ nửa tiếng vẫn chưa tiêu cơm.

Sẹo cũ quên đau, Phó Nham Phong làm việc xong đi ra sân trước thì lại thấy

thiếu niên đứng ngoài hàng rào cầm que chọc gà.

Có TV, Ngô Văn Hà không ngủ sớm như trước, mỗi bảy giờ tối sẽ ngồi trước

TV xem phim truyền hình tình yêu nông thôn, Giang Vân Ý trêu gà xong cũng

chạy vào xem cùng, Ngô Văn Hà nằm trên ghế dài, Giang Vân Ý ngồi trên băng

ghế bên cạnh.

Phó Nham Phong ngồi xổm ở cửa nhà hút thuốc, quay đầu nhìn khung cảnh bên

trong, quyết định một thời gian nữa sẽ mua chiếc sô pha.

Giang Vân Ý ở nhà Phó Nham Phong ngày thứ ba, trời mưa, mấy hôm sau Ngô

Văn Hà đau khớp gối không đi được, vì vậy Phó Nham Phong ở nhà.

Xe bán tải được phủ bạt, chuồng gà được gia cố, chỉ là mái ngói hỏng chưa có

thời gian sửa, nước mưa nhỏ xuống phải lấy chậu hứng.

Ngoài ra, dưới mái hiên để thùng hứng nước mưa, về sau dùng làm nước sinh

hoạt.

Bên ngoài trời mưa, trong nhà cũng mưa, Phó Nham Phong xử lý củi ướt trong

bếp, không rảnh lo Giang Vân Ý, không biết cậu ngã chổng vó trước cửa nhà.

Nghe phịch một tiếng, rồi đến tiếng chó sủa, Phó Nham Phong chạy ra, thấy

Giang Vân Ý mặt trắng bệch ngồi giữa vũng nước, thùng hứng nước mưa bên

vạnh đổ lăn lóc, Đại Hoàng chạy vòng quanh Giang Vân Ý, thi thoảng gâu gâu

mấy tiếng, thấy Phó Nham Phong thì chạy lại cắn gấu quần anh.

“Có đụng vào đâu không?” Phó Nham Phong đi qua xác nhận, ngồi xổm sờ

kiểm tra khắp người cậu, “Đứng dậy được không?”

May không đụng vào đầu, xương cốt cũng không làm sao.

Giang Vân Ý được anh khéo dậy mới nhớ ra phải khóc, ôm lấy cổ anh, gục đầu

vào vai anh, đau không thở được, nước mắt lau hết vào áo anh.

“Đau thế à?” Phó Nham Phong vỗ lưng cậu, “Đi đất bằng mà còn ngã nữa?”

Tiếng Ngô Văn Hà từ trong nhà vọng ra: “Sao thế, ai ngã? Tiếng gì mà to thế?”

Giang Vân Ý nhịn đau đáp lại: “Dì ơi, con không sao hết, con bất cẩn nên ngã

thôi.”

“Ai dô, nhóc con ngã đau lắm đúng không, xương có bị làm sao không?”

Nghe tiếng sột soạt phát ra từ trong phòng, sợ bà cố gắng xuống giường nên

Phó Nham Phong quay đầu hướng về phía cửa phòng hô to: “Mẹ nằm đi, bên

này mẹ không cần lo, con bôi thuốc cho em ấy.”

Phó Nham Phong nói xong, tiếng dép lê vừa phát ra trong phòng sau mấy giây

chần chờ đã biến mất.

“Ừ, ừ…” Ngô Văn Hà nói, “Tiểu Vân không sao thì tốt, không sao thì tốt, chỉ là

mẹ lo lắng…”

Giang Vân Ý nắm góc áo Phó Nham Phong, mở miệng: “Dì quan tâm em…”

Không nghe thấy đáp lại, Giang Vân Ý ngẩng đầu, thấy nét mặt Phó Nham

Phong căng cứng, sắc mặt âm trầm.

Giang Vân Ý nuốt nước miếng, buông tay che mông, hít mũi: “Sàn quá trơn…

thùng bị đổ…”

Phó Nham Phong nhắm mắt rồi mở ra, mang Giang Vân Ý về phòng.

Đại Hoàng dùng hai chân lật thùng lại, đẩy về chỗ cũ tiếp tục hứng nước mưa

dưới mái hiên.

Quần ướt hết, q**n l*t cũng phải thay, Giang Vân Ý chỉ mặc quần cộc, ngoan

ngoãn duỗi tay duỗi chân để anh bôi thuốc.

Mông có hai miếng thịt để giảm xóc, khuỷu tay chống đất thì bầm tím hết, Phó

Nham Phong ngồi xổm trước mặt cậu, kéo tay bôi thuốc, Giang Vân Ý cắn

răng, đau đến mức hai mắt rưng rưng.

Nước mưa tí tách đập vào cửa sổ, không khí thì ẩm ướt.

Phó Nham Phong: “Biết sàn trơn, đi đường phải cẩn thận.”

Giang Vân Ý ấp úng: “Chậu đầy nước rồi, em định mang đi đổ.”

“Anh bảo chậu đầy thì gọi anh cơ mà?” Phó Nham Phong ngẩng đầu liếc cậu.

Giang Vân Ý không còn lời nào để nói, giơ tay dụi mắt.

Phó Nham Phong cầm lấy tay cậu: “Tay vừa bôi thuốc.”

Phó Nham Phong vừa nhắc nhở thì Giang Vân Ý thấy mắt hơi cay, chớp liên tục

mấy cái, lông mi còn vương nước mắt, cậu lờ mờ thấy Phó Nham Phong cau

mày.

Một lát sau, Giang Vân Ý nghe Phó Nham Phong nói tiếp: “Nếu hôm nay ngã

xảy ra vấn đề gì, sau này lại nằm trên giường phiền người khác phục vụ.”

Lời này của Phó Nham Phong đúng là không xuôi tai, Giang Vân Ý vốn chỉ

đau, hiện tại nghe vậy lại tủi thân, nước mắt rơi ào ào, rụt tay, hạ giọng: “Em tự

lo cho mình, không làm phiền đến anh.”

~Hết chương 23~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 24



Giang Vân Ý giận dỗi, cho rằng Phó Nham Phong sẽ lạnh mặt, không ngờ anh

chỉ kéo tay mình, tiếp tục thoa thuốc.

Giang Vân Ý thì thầm: “Anh… Anh nói như thế, em giận thật đấy.”

“Xin lỗi.” Phó Nham Phong không ngẩng đầu, nắm cổ tay cậu, giọng bình tĩnh,

“Anh không nên nói như thế.”

Giang Vân Ý không ngờ anh sẽ xin lỗi một cách dứt khoát như vậy, đang định

bất chấp tất cả, cùng lắm cả hai cãi nhau một trận, dù sao vợ chồng đầu giường

cãi nhau, đuôi giường giảng hòa, hiện tại thế này, ngược lại càng khiến cậu

buồn bực, vì thế bĩu môi: “Hừ, em không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu.”

Nói xong, Giang Vân Ý nhìn Phó Nham Phong bằng khóe mắt, chân đá nhẹ vào

anh: “Bổn thiếu gia không tha thứ cho anh đâu.”

Lúc này Phó Nham Phong mới ngẩng đầu, bàn tay nắm lấy chân ai kia, phối

hợp đáp lại: “Vậy thiếu gia muốn thế nào mới tha thứ cho anh?”

Giang Vân Ý không ngờ trò đùa được thỏa mãn, vênh mặt lên trời: “Giặt tất một

tháng cho em.”

Phó Nham Phong nhìn cậu: “Thế mấy hôm nay em ở nhà anh, ai giặt cho em?”

Tự đào hố chôn mình, Giang Vân Ý đỏ mặt: “Anh, anh, anh, em quên giặt tất

sao anh không nhắc?”

Phó Nham Phong quay đầu bật cười, cười đủ rồi mới quay lại: “Anh thấy tất của

em sắp tự đứng được trong giày rồi, không giặt có khi cứng đơ.”

“Làm gì đến nỗi ấy!” Giang Vân Ý hiểu Phó Nham Phong cố ý chọc cười mình

nhưng vẫn trúng chiêu, nhào vào lòng anh công kích bằng cả tay lẫn chân.

Nhào vào lòng người ta, nửa thân trên lõa lồ cũng dán vào lồng ngực anh.

Phó Nham Phong đang ngồi xổm, bị Giang Vân Ý ôm lấy, không kịp phòng bị

hơi ngửa ra sau một chút, anh ôm lại cậu rồi ngả người xuống đất.

Phó Nham Phong đang định đỡ cậu dậy thì tiếng nói rất nhỏ vang lên: “Sao dì

lại bị bệnh… Lúc trước anh bảo dì liệt nửa người…”

Mặt Giang Vân Ý áp vào lồng ngực anh, có thể nghe thấy từng tiếng tim đập

vững chắc. Một lát sau, Phó Nham Phong mở miệng, tiếng nói kéo theo lồng

ngực rung động, chọc ngứa vành tai Giang Vân Ý đồng thời quét qua đáy lòng

cậu.

“Ngã ở nhà, bệnh nền nhiều, không chống đỡ được nên ngã.”

Thật ra tâm lý Phó Nham Phong đã thả lỏng hơn nhiều, bệnh đột quỵ của Ngô

Văn Hà đã khá hơn, thời điểm khó khăn nhất đã vượt qua, hiện tại có thể xem

như bệnh lý mạn tính, giống như một số bệnh khác trên người bà.

Từ khi có kí ức, nếu không phải giúp Phó Trung chuyện đồng áng thì Phó Nham

Phong luôn chăm sóc Ngô Văn Hà sinh bệnh thường xuyên. Nếu nói không khổ

thì là giả, nhưng ngày ngày treo từ khổ ngoài miệng thì bao giờ mới vượt qua

cuộc sống này.

Phó Nham Phong không than khổ, nhưng anh sợ hãi. Khi còn nhỏ, anh sợ

không biết ngày nào đó Ngô Văn Hà sẽ qua đời, lớn lên vào tù lại sợ Ngô Văn

Hà không thể sống một mình nên dù cảm thấy chủ thầu nhận trừng phạt là đúng

tội thì vẫn cúi đầu nhận sai, chỉ vì được ra tù trước thời hạn.

Thời điểm dùng ống thép đập vào đầu gối chủ thầu, Phó Nham Phong không

chớp mắt, tuổi trẻ phải chịu hình phạt cũng không sợ hãi.

Ngày mở phiên tòa, sau khi tuyên án, anh bị áp tải về trại tạm giam, xe cảnh sát

lái ra khỏi gara, anh thấy Ngô Văn Hà lau nước mắt đuổi theo. Sức khỏe Ngô

Văn Hà không tốt, đời này Phó Nham Phong chưa từng thấy Ngô Văn Hà chạy

như thế, chạy hai bước là thở hổn hển, ôm ngực mặt trắng bệch, khóe mắt đầy

nếp nhăn hứng từng giọt, từng giọt nước mắt.

Xe càng chạy càng nhanh, bỏ lại Ngô Văn Hà rất xa, Phó Nham Phong ngồi

trên xe, lần đầu tiên hối hận đánh người để rồi bị bỏ tù.

Hai năm trước, đại khái là Ngô Văn Hà ngã đập gáy nên mới phát bệnh, mà vừa

rồi biểu cảm ngơ ngác sau khi ngã của Giang Vân Ý gần như giống hệt Ngô

Văn Hà. Phó Nham Phong xuề xòa, không chú trọng chuyện tình cảm, cũng

không bớt quá nhiều tâm tư cho thiếu niên, anh cho rằng mình đối với Giang

Vân Ý là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì mẹ để ý nhóc con nên anh chú ý theo.

Nhưng vừa rồi Giang Vân Ý ngã, Phó Nham Phong mới nhận ra mình sợ hãi, sợ

Giang Vân Ý bị thương, càng sợ Giang Vân Ý trở thành Ngô Văn Hà tiếp theo,

mà với anh, chỉ khi quan tâm thì mới sợ hãi.

Lúc này Giang Vân Ý dúi đầu với mái tóc bồng bềnh vào lòng Phó Nham

Phong, trán cọ cằm anh: “Sức khỏe em vẫn tốt mà, anh đừng lo.”

“Có sức khỏe là có thể xằng bậy à?” Phó Nham Phong mắng nhỏ, “Nhảy từ trên

giường xuống, anh không đón được em thì sao?”

Giang Vân Ý không giận dỗi, mặt áp vào cổ anh, hai tay vòng lấy eo anh: “Em

biết rồi, sau này em sẽ cẩn thận, lần sau trước khi nhảy em sẽ báo với anh một

tiếng.”

“Còn có lần sau?” Phó Nham Phong giơ tay định đánh vào mông cậu.

“Anh đánh, anh đánh đi.” Giang Vân Ý cong mông, “Nhưng nhẹ thôi nha.”

Phó Nham Phong đánh bộp một cái vào mông cậu cách một lớp quần đùi.

“A a a…” Giang Vân Ý nhe răng trợn mắt ôm mông, lại muốn nổi điên.

Giang Vân Ý giãy giụa, Phó Nham Phong giữ cổ cậu, đặt một nụ hôn lên trán

cậu xem như bồi thường.

“Nham Phong, giúp Tiểu Vân…”

Cánh cửa phía sau không biết bị mở ra từ bao giờ, Ngô Văn Hà nói được một

nửa thì im bặt.

Tại sao Giang Vân Ý tr*n tr**ng bị Phó Nham Phong ôm vào lòng có thể giải

thích được nhưng Giang Vân Ý tr*n tr**ng nằm trong lòng Phó Nham Phong

được anh hôn trán lại khó lòng giải thích.

Vì thế chỉ có thể come out.

Phó Nham Phong không muốn lừa gạt, anh hiểu Ngô Văn Hà, cũng định thông

báo với bà sớm. Anh biết bà không có thành kiến với phương diện này, lúc anh

còn học tiểu học, trong thôn có đàn ông sống chung với đàn ông, người dân đều

mắng họ b**n th**, chỉ có Ngô Văn Hà bảo bọn họ đáng thương.

Phó Nham Phong nghe Ngô Văn Hà kể thôn khác có phụ nữ kết bạn với phụ nữ

sống chung đến già, bà bảo không cần chịu khổ sinh con mà vẫn có gia đình

thật ra cũng không tệ.

Phó Nham Phong dẫn Ngô Văn Hà ra phòng khách trước, Giang Vân Ý luống

cuống mặc quần áo xếp gọn trên giường, lúc đi ra thì thấy hai người ngồi hai

bên bàn bát tiên, không mang dáng vẻ muốn giao lưu, không biết là đã nói

chuyện xong hay chưa nói gì, Giang Vân Ý không hy vọng là vế sau.

“Dì, dì ơi.” Giang Vân Ý cúi đầu bước lại gần, hơi có tật giật mình.

Cậu không có ý muốn giấu, cũng định khi nào có cơ hội sẽ thẳng thắn với Ngô

Văn Hà, nhưng phải là bây giờ.

~Hết chương 24~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 25



Ngô Văn Hà vỗ vị trí cạnh mình: “Con ngồi xuống trước đi.”

Tình huống tốt hơn tưởng tượng của Giang Vân Ý rất nhiều, Ngô Văn Hà

không chỉ trích, sau khi xác định bọn họ đang yêu nhau thì hỏi thêm mấy vấn đề

phụ huynh thường quan tâm.

Bắt đầu từ bao giờ, đã bên nhau bao lâu, xác định tình cảm đối phương là tình

yêu chưa.

Hai vấn đề đầu dễ trả lời, tới câu hỏi cuối cùng, Giang Vân Ý nhìn Phó Nham

Phong, cậu hơi lo lắng câu trả lời của anh.

Một lát sau, Phó Nham Phong mở miệng: “Mẹ, con xin lỗi, xem ra sau này mẹ

không bế cháu được rồi.”

Trái tim Giang Vân Ý đập thình thịch.

Ngô Văn Hà nghe anh nói vậy thì hiểu anh đang nghiêm túc.

Bà thở dài: “Thích đàn ông hay phụ nữ là chuyện của các con, là quyền tự do

của các con…”

Hai bên đều tình nguyện, người ngoài cuộc không có tư cách xen vào, kể cả mẹ

ruột.

Ngô Văn Hà nhớ lúc trước tìm vợ cho Phó Nham Phong từng bảo Giang Vân Ý

là con gái thì hay rồi, sau đó lại nghĩ tới từng thảo luận với Giang Vân Ý

chuyện kết hôn và đồng tính, bà mới nhận ra mình vô tình tác hợp cho đôi trẻ.

Bà muốn có con dâu, cũng muốn Giang Vân Ý là con gái lấy con trai nhà mình,

nhưng khi Giang Vân Ý là con trai, hai thân phận hợp lại là một, dù cởi mở đến

đâu thì bà cũng không thể nói lời chúc phúc ngay được.

“Lúc nãy mẹ muốn hỏi con bôi thuốc cho Tiểu Vân thế nào rồi.” Ngô Văn Hà

mỉm cười mất tự nhiên, “Mà quên mất chưa gõ cửa đã vào.”

“Dì ơi, anh Nham Phong bôi thuốc cho con xong rồi.” Giang Vân Ý giơ hai tay

ra, “Con hết đau rồi.”

“Hết đau thì tốt.” Đối diện với gương mặt yếu ớt đáng thương của Giang Vân

Ý, Ngô Văn Hà không giận dỗi nổi, vội nói, “Hết đau thì tốt, dì nghe tiếng con

ngã thì biết là không nhẹ, sợ con bị thương đến xương.”

“Mẹ, em ấy không sao, còn có sức đẩy ngã người khác kìa.” Phó Nham Phong

ôm ngực như thể rất đau.

Giang Vân Ý bĩu môi, rồi lại lẩm bẩm: “Anh đau thật á? Em không dùng lực

mà…”

Lúc này Ngô Văn Hà mới bật cười.

Nếu là Giang Vân Ý, nam thì nam, con trai thích, bà cũng thích, không có gì tốt

hơn.

Rất nhanh sau đó, Ngô Văn Hà như nhớ tới điều gì, gương mặt hơi biến sắc:

“Việc nhà chúng ta đừng rêu rao với người ngoài, hai con sống tốt là được,

trong thôn nhớ kín đáo một chút.”

Phó Nham Phong hiểu ý bà: “Mẹ, con khiến mẹ nhọc lòng rồi.”

Ngô Văn Hà quay đầu nhìn Giang Vân Ý, nắm lấy tay Giang Vân Ý, giọng hơi

căng thẳng: “Tiểu Vân, người nhà con đồng ý chuyện này không?”

Giang Vân Ý ngẫm nghĩ: “Mẹ con không phản đối ạ.”

Ngô Văn Hà không nghĩ nhiều: “Thế thì tốt, thế thì tốt rồi.”

Ngoài trời mưa ngớt dần, sóng gió trong nhà cũng nguôi theo, Đại Hoàng cắn

chậu nước đựng được một nửa tới chân Phó Nham Phong, anh đứng dậy đi đổ

nước.

Phó Nham Phong rời đi, Ngô Văn Hà nghiêng người nắm chặt tay Giang Vân

Ý, vuốt tay cậu nói nhỏ: “Con còn bé, nếu bị Nham Phong bắt nạt thì nhớ nói

với dì. Con vào nhà dì thì là con dì, dì tuyệt đối không đối xử bất công.”

Giang Vân Ý không hiểu ý “bắt nạt” Ngô Văn Hà nói, cho rằng là bình thường

anh và cậu hay cãi nhau, sau đó nghe bà nói tiếp: “Con nói thật với dì, vừa nãy

có phải Nham Phong cưỡng bách con không?”

Lúc này Giang Vân Ý mới nhận ra ý Ngô Văn Hà là chuyện lúc nãy Phó Nham

Phong ôm cậu tr*n tr**ng vào lòng rồi hôn, khi đó Phó Nham Phong vừa đánh

mông cậu, cậu giãy giụa trong lòng anh đúng là hơi giống bị cưỡng bách.



Mưa từng cơn một, nhân lúc mưa tạnh, Phó Nham Phong lấy thang bắc lên nóc

nhà sửa mái ngói, Giang Vân Ý đứng dưới cố gắng giữ thang, gồng đến đỏ

bừng mặt.

Phó Nham Phong sửa xong bước xuống, không nói với Giang Vân Ý rằng cái

thang này không cần người giữ, trước kia anh toàn tự lên rồi xuống, chỉ bảo:

“Em vất vả rồi.”

“Câu này em nói mới đúng.” Giang Vân Ý hơi ngại, rõ ràng người leo lên mái

sửa là Phó Nham Phong.

Từ khi hai người công khai quan hệ, Ngô Văn Hà từ từ hiểu ra, hiện tại xem cả

hai cãi nhau ầm ĩ, trong lòng ngầm hiểu đây là ngọt ngào trong tình yêu.

Buổi tối bọn họ come out, Ngô Văn Hà gọi Phó Nham Phong vào phòng nói

chuyện riêng, Giang Vân Ý còn nhỏ, anh không được bắt nạt nhóc con.

Nói ra thì hơi ngại nhưng Ngô Văn Hà không thể không nói: “Buổi chiều mẹ

vào phòng con, thấy hình như Tiểu Vân không thích bị con… ừm… vừa ôm vừa

hôn.”

Phó Nham Phong: “Em ấy bảo thế ạ?”

Ngô Văn Hà: “Không phải, thằng bé còn che chở con kìa.”

“Được rồi mẹ, việc này mẹ đừng lo.”

Ngô Văn Hà không nói mãi chuyện Giang Vân Ý thi đại học không thuận lợi

nhưng trong lòng vẫn lo lắng, lúc này không quên nhắc nhở Phó Nham Phong:

“Hai đứa ở bên nhau không ảnh hưởng chuyện học của thằng bé chứ?”

Phó Nham Phong buồn cười: “Hai bọn con không ở bên nhau thì em ấy cũng có

học đâu.”

Phó Nham Phong cắn điếu thuốc chuẩn bị châm, Ngô Văn Hà giơ tay lấy điếu

thuốc đi: “Trong nhà có trẻ con, sau này đừng hút nữa.”

Phó Nham Phong cau mày nhìn Ngô Văn Hà với vẻ khó hiểu, lúc mẹ anh mơ

ước Giang Vân Ý là con gái lấy con trai bà sao không bảo Giang Vân Ý là trẻ

con.

Vì thế anh giải thích: “Buổi chiều chúng con đùa nhau thôi, sau này sẽ chú ý.”

Buổi tối, cả ba ngồi ở phòng khách xem TV, Ngô Văn Hà xem phim mẹ chồng

nàng dâu một lát rồi đưa điều khiển cho Giang Vân Ý, bảo cậu thích xem gì thì

xem, Giang Vân Ý lại đưa điều khiển cho Phó Nham Phong, cuối cùng Phó

Nham Phong tùy ý chuyển hai kênh rồi bấm về phim mẹ chồng nàng dâu Ngô

Văn Hà đang xem.

Ngô Văn Hà dựa vào ghế dài, Phó Nham Phong và Giang Vân Ý mỗi người một

cái ghế con, ba người im lặng chứng kiến đại chiến giữa mẹ chồng và nàng dâu

trong TV.

Xem được một nửa, Ngô Văn Hà bình luận: “Con xem kìa, mẹ chồng và nàng

dâu cãi nhau làm cái gì, cãi nhau đến cuối cùng người phiền não chẳng lẽ không

phải người con trai? Hơn nữa phụ nữ so đo với phụ nữ làm gì, phụ nữ phải đoàn

kết với nhau mới đúng.”

Giang Vân Ý ngồi ôm gối đật đầu liên tục, vừa gật vừa đáp: “Con đồng ý.”

Ngô Văn Hà quay đầu nhìn Giang Vân Ý: “Tiểu Vân, ba mẹ con là dân buôn

bán, có phải rất ít khi về nhà không?”

Người trong thôn chia người ra ngoài tìm việc thành hai loại, “làm công” và

“buôn bán”, không có tiền thì là “làm công”, có tiền thì bảo “buôn bán”.

Giang Vân Ý quyết định nói thẳng: “Dì ơi, ba mẹ con ly hôn rồi.”

Trẻ con bị bỏ mặc đã đành, Giang Vân Ý còn là trẻ con bị bỏ mặc trong gia đình

ba mẹ ly hôn, Ngô Văn Hà lập tức đau lòng, càng xem Giang Vân Ý là bảo bối:

“Không sao, không sao hết, sau này có dì và Nham Phong thương con.”

Giang Vân Ý thì thầm: “Dì ơi, nếu con là con của dì thì tốt biết mấy.”

Ngô Văn Hà nhìn Phó Nham Phong bên cạnh, bất đắc dĩ cười nói: “May là con

không sinh ra ở nhà dì, làm con nhà dì là khổ nhất.”

Phó Nham Phong không nói gì, đứng dậy đi đến bên bàn bát tiên rót cốc nước.

Giang Vân Ý nhấc ghế đến gần Ngô Văn Hà: “Dì ơi, không phải đâu, có người

mẹ tốt như dì thì anh Nham Phong mới tốt như thế.”

Giang Vân Ý chưa từng nói ra nhưng thầm hiểu trong lòng, dù đánh người phải

ngồi tù, nội tâm Phó Nham Phong vẫn vừa cứng cỏi vừa mềm mại, trong

khoảng thời gian ở chung với Ngô Văn Hà, Giang Vân Ý càng hiểu tính cách

Phó Nham Phong mưa dầm thấm đất từ ai.

Ngô Văn Hà yêu quý xoa đầu Giang Vân Ý, cười đáp: “Đừng dỗ dì, có tốt như

con nói đâu.”

Giang Vân Ý vốn không định nói, nhưng hiện tại cậu coi Ngô Văn Hà và Phó

Nham Phong như người thân, bây giờ không nói thì sớm muộn gì vẫn phải nói,

vì thế cậu kể với bà hoàn cảnh gia đình mình, mẹ về tìm cậu, tương lai muỗn

dẫn cậu về Thượng Hải.

Ngô Văn Hà im lặng như đang tự hỏi, một lát sau mới mở miệng: “Thượng Hải

có xa không? Không xa thì bảo anh Nham Phong của con thường xuyên tới

thăm.”

Giang Vân Ý không trả lời Thượng Hải cách nơi này gần hai nghìn cây số.



Mấy hôm nay trời mưa, Phó Nham Phong không ra ngoài mà tranh thủ sửa hết

đồ dùng trong nhà một lượt, Giang Vân Ý xắn ống quần, xỏ dép lê bám theo sau

hỗ trợ.

Việc trong nhà không khó, khó là việc đồng áng, trời mưa suốt, cánh đồng ngập

nước, chỉ có thể cố gắng thu hoạch, được bao nhiêu thì được. Giang Vân Ý đi

một đôi ủng không vừa chân, mặc bộ áo mưa không vừa người, cầm rổ đi theo

Phó Nham Phong hái rau.

Phó Nham Phong mặc áo tơi Phó Trung để lại, quá nặng nên Giang Vân Ý

không mặc được, chỉ có thể mặc chiếc áo mưa bằng vải dù của anh.

Buổi tối trời tạnh, mặt đất trơn trượt, lúc Ngô Văn Hà đi tắm, Phó Nham Phong

đứng ngoài chờ. Năm ấy Ngô Văn Hà ngã lúc đang tắm trong phòng WC.

Hôm nay Giang Vân Ý tắm xong thì giặt tất luôn.

Giang Vân Ý ngồi xổm cạnh chậu giặt đồ, bàn tay vò tất, lầm bà lầm bầm: “Tất

mềm sạch sẽ thế này, làm sao đứng được cơ chứ.”

Giặt tất xong thì đến lượt q**n l*t.

Quần áo còn lại chờ sáng ra giặt cùng Phó Nham Phong.

Trước khi ngủ, Giang Vân Ý rất thành thật, ôm cánh tay người ta chứ không

làm gì khác, chỉ là miệng liên thiên đủ thứ, hỏi sao hôm nay gà không đẻ trứng,

khen Đại Hoàng là chú chó thông minh nhất, sau đó lại hỏi hôm nay hái được

bao nhiêu cải trắng…

Đến nửa đêm, Giang Vân Ý bò lên người người Phó Nham Phong, ôm eo anh,

mặt vùi vào cổ anh ngủ say sưa, bị anh thả lại giường, không đến một phút lại

dán vào, dính người không chịu được.

~Hết chương 25~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 26



Mưa liên tục gần một tuần, sau đó trời mới quang đãng dần.

Hôm nay, Giang Vân Ý thức dậy, bên cạnh đã không còn ai, cậu mặc áo khoác

rồi đi giày như mọi ngày rồi mới tìm người, sân trước, sân sau đều không thấy

ai, chỉ thấy dây phơi treo quần áo mặc hôm qua đã được giặt sạch, ra cổng lượn

một vòng, đến đường nhỏ mới thấy Phó Nham Phong ngồi bên một xô nước,

đang lau xe.

Bạt bị gió thổi, nửa đầu xe toàn bùn là bùn.

Sau cơn mưa, đường đất lầy lội, hiện tại nước rút đi để lại từng khối đất gồ ghề

đi lại khó khăn.

Giang Vân Ý vừa tới gần Phó Nham Phong đã bị đuổi đi, đến khi đánh răng rửa

mặt mặc quần áo xong xuôi theo lời anh mới quay lại. Phó Nham Phong đã rửa

xe xong, hiện tại đang quét lá rụng dính bùn dính chặt vào sân, Giang Vân Ý

vừa đi ra lại bị đuổi vào ăn bữa sáng.

“Anh, anh, anh…” Giang Vân Ý với cọng tóc chổng ngược chạy lại gần Phó

Nham Phong, chống nạnh, “Anh không cho em ở cùng!”

Phó Nham Phong quay đầu liếc cậu: “Không phải không cho em ở cùng.”

“Anh toàn đuổi em thôi, bây giờ lại định đi không nói nói một tiếng chứ gì.”

Giang Vân Ý ấm ức, lén nhìn bao tải trong tay Phó Nham Phong, “Anh làm gì

đấy, bán hàng mà không gọi em.”

Giang Vân Ý vẫn tự trách mấy áo thun lần trước không bán được, dừng bước,

đứng phía sau mím môi: “Em biết rồi, anh đi bán quần áo, em không gây thêm

phiền phức nữa.”

Phó Nham Phong sắp ra đến cổng, dừng lại rồi quay về, túm cổ áo Giang Vân Ý

kéo cậu theo cùng: “Không phải không cho em đi cùng.”

Lên xe Giang Vân Ý mới nhận ra không phải Phó Nham Phong muốn đi bán

hàng, vì anh không mang giá treo quần áo.

Đúng là Phó Nham Phong không đi bán hàng, hai hôm trước anh liên hệ cửa

hàng, biết số quần áo hư hỏng này nếu trả thêm chút tiền là có thể đổi cũ lấy

mới.

Đến chợ đầu mối, nghe bà chủ bảo có thể đổi lấy bất cứ thứ gì trong cửa hàng,

Phó Nham Phong không đổi áo thun kiểu dáng cũ nữa, thay vào đó là đồ đôi.

Lúc này Giang Vân Ý mới nhớ mấy hôm nữa là thất tịch.

Lần này không cần Phó Nham Phong nhắc, Giang Vân Ý đã chủ động chọn

kiểu dáng.

Cậu chọn mười một đồng màu, mười bộ họa tiết đơn giản và mười bộ họa tiết

hoạt hình, ba mươi bộ cần hai bao tải mới chứa hết.

Phó Nham Phong trả tiền xong, quay đầu không thấy Giang Vân Ý, vòng lại

khu áo ngủ thì thấy Giang Vân Ý vẫn đang chọn.

Một lát sau, Giang Vân Ý ôm hai chiếc áo đôi, một chiếc màu lam, một chiếc

màu trắng nhét vào tay Phó Nham Phong rồi chạy đi.

Phó Nham Phong ra quầy thanh toán hai chiếc áo, không nhét vào bao tải mà

cầm ra cửa đưa cho Giang Vân Ý: “Ai màu lam, ai màu trắng?”

Mặt Giang Vân Ý đỏ bừng: “Anh mặc màu lam, màu trắng cỡ nhỏ hơn, anh

không mặc vừa.”

Màu trắng là dáng áo nữ, chỗ ngực còn thêu một bông hoa màu vàng.

Phó Nham Phong cảm thấy Giang Vân Ý rất thú vị, trêu cậu giống như cô vợ

nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa không biết e lệ.

Đổi quần áo xong còn chưa đến trưa, Phó Nham Phong lái xe về nhà, tiện thể

nấu cơm.

Trên đường về, Giang Vân Ý nhận ra anh đi đường khác, con đường này không

đi qua con dốc dẫn tới nhà Lưu Hiền Trân.

Thế lại hợp ý cậu, cậu cũng không muốn gặp bà.

Trước thất tịch, ban ngày Phó Nham Phong vẫn nhận chở hàng như cũ, ngoài

nhận đơn trong huyện và trên thị trấn, anh cũng nhận chuyển hàng xa hơn, gần

thì là huyện bên cạnh, xa thì lái xe mấy tiếng đồng hồ là chuyện thường.

Đường xa có thể kiếm nhiều hơn, tính cả phí khuân vác thì một chuyến nhiều

nhất có thể kiếm mấy trăm.

Muốn kiếm nhiều thì phải chạy đường dài, nhưng Phó Nham Phong không thể,

một là xe không đảm bảo, hai là nhà anh có người bệnh cần chăm sóc, nên chủ

yếu vẫn quanh quẩn ở thị trấn và trong huyện.

Theo lời dì Vương, nhân lúc còn trẻ thì lấy vợ về chăm lo gia đình nhưng Phó

Nham Phong không nghĩ thế, anh cho rằng trách nhiệm của mình không nên

đẩy lên vai người khác.

Ban ngày Phó Nham Phong không ở nhà. Trong lúc nấu cơm, Giang Vân Ý

dùng kĩ năng nhóm lửa học được từ trước giúp đỡ Ngô Văn Hà, lúc ăn cơm

xong lại học muối dưa, muối củ cải, ướp thực phẩm thu hoạch trong mấy ngày

mưa bỏ vào hũ.

Hai hôm nay, Phó Nham Phong chuyển hàng ở xa, lúc về thì đã khuya, mùa hè

có thể tắm nước lạnh, Giang Vân Ý nhân lúc trời chưa tối đã tắm trước.

Lần này về Giang Vân Ý đi tay không, không mang sách vở, cậu học xã hội,

Phó Nham Phong vào nhà sách Tân Hoa trên thị trấn mua cho cậu mấy quyển

sách ôn thi.

Ngoài ra anh còn mua mấy quyển sách bài tập toán và tiếng anh, xé đáp án rồi

bảo cậu làm đề.

Hôm nay Phó Nham Phong mãi khuya mới tiến vào nhà, thấy Giang Vân Ý mặc

áo thun màu trắng kiểu nữ kia, đang ngồi cạnh bàn bát tiên làm bài tập. Phó

Nham Phong tiến lại gần, đang định khen thì thấy Giang Vân Ý viết đáp án lung

tung hết cả, ngay cả câu điền đúng hay sai cũng viết ABCD.

Phó Nham Phong chợt thấu hiểu cảm giác của phụ huynh vất vả kiếm tiền mà

con cái không chịu học hành, ngay lập tức kéo tay đánh vào lòng bàn tay cậu

hai cái.

Đánh xong mới nhớ đây là vợ mình.

Giang Vân Ý không làm nữa, bỏ lại sách bài tập chạy vào phòng, khóa cửa,

nhốt Phó Nham Phong ở ngoài.

Nhà mình, phòng mình, song Phó Nham Phong không thể vào.

Ngô Văn Hà đã ngủ, Phó Nham Phong đứng ngoài cửa, hạ giọng khuyên mãi

mới dỗ được Giang Vân Ý mở cửa.

Cửa mở, sau khi vào phòng, Phó Nham Phong không có phản ứng gì, không

bảo Giang Vân Ý như thế không được, chỉ lấy quần áo rồi đi tắm.

~Hết chương 26~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 27



Đến khi Phó Nham Phong quay lại, Giang Vân Ý ngồi cạnh bàn bát tiên hoàn

thành nốt bài tập còn dang dở mới hiểu ra vừa rồi là bình yên trước bão táp.

Cậu bị Phó Nham Phong xách vào phòng ném lên giường, cách lớp quần ngủ

mỏng manh, mông nhận vài cái tát.

“Anh đánh em… huhuhu…” Giang Vân Ý ngọ nguậy, hai đùi vùng vẫy giữa

không trung, “Ngày mai em mách dì…”

Phó Nham Phong không cho phép thương lượng: “Em phải học, sang năm còn

thi.”

Giang Vân Ý lẩm bẩm: “Nếu em không về thì sao…”

Phó Nham Phong nhìn cậu, hỏi: “Không về thì em định ở đây cả đời à? Làm gì?

Cùng anh bày quán vỉa hè?”

Giang Vân Ý dụi mắt, không biết trả lời sao, một giọt nước mắt rớt xuống.

Lúc ấy dũng cảm nói chỉ cần ở bên nhau trong kỳ nghỉ hè là cậu, hiện tại đổi ý,

muốn biến nó thành mãi mãi cũng là cậu.

Phó Nham Phong chạm nhẹ lên môi Giang Vân Ý: “Chăm chỉ học tập, nhà

chúng ta ít nhất phải một người có bằng cấp chứ, đúng không?”

Không phải thương lượng, nhưng giọng mang tính thương lượng, quả nhiên

Giang Vân Ý nghe vào lời âu yếm này, mới thế đã dỗ được, giơ tay lau nước

mắt, chu môi đòi hôn.

Ban ngày, Phó Nham Phong chạy đường dài, nói thật giờ này mệt lắm rồi, vì thế

hôn Giang Vân Ý một cái xòn là nằm xuống gối ngủ luôn.

Vài phút sau, Giang Vân Ý dịch người dán lại gần Phó Nham Phong, Phó Nham

Phong đã tiến vào mộng đẹp vẫn giơ tay ôm cậu vào lòng theo bản năng.

Giang Vân Ý nghiêng người ôm eo anh, mặt dựa vào vai anh, nghĩ thầm hôm

nay còn nhiều điều muốn nói mà chưa kịp nói.

“Nãy em dỗi xíu thôi, em biết đi học mới có đường ra, em nghe lời, sẽ chăm chỉ

học hành…” Giang Vân Ý thò tay vào chăn nắm lấy tay anh.

Một lát sau, Giang Vân Ý túm lấy góc áoPhó Nham Phong, thì thầm: “Hôm nay

em mặc áo trắng, anh không mặc màu lam…”

“Hôm nào mặc sau…”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, Giang Vân Ý ngẩng phắt đầu, còn chưa

kịp làm gì thêm đã bị Phó Nham Phong ôm chặt hơn.

“Ngủ đi.” Phó Nham Phong xoa lưng cậu, hai mắt vẫn nhắm.

Giang Vân Ý ngọ nguậy, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi thiếp đi.

Thất tịch, từ sáng sớm Giang Vân Ý đã hân hoan, vui vẻ chơi cùng Đại Hoàng

trong sân, chạy vòng quanh mãi không dừng.

Trước khi đi, Phó Nham Phong dặn Ngô Văn Hà giám sát Giang Vân Ý làm bài

tập. Phó Nham Phong vừa đi, Giang Vân Ý ghé vào bàn chơi rắn săn mồi, sách

bài tập mở ra nhưng chưa viết thêm được chữ nào.

Điện thoại của Giang Vân Ý cao cấp hơn của Phó Nham Phong một chút, màn

hình màu, có thể chơi đẩy rương, rắn săn mồi và xếp hình.

Ngô Văn Hà ngồi bên cạnh đan len, Giang Vân Ý chơi điện thoại một lát thì

thấy chán, kê ghế ra nhìn Ngô Văn Hà đan len.

Xem được một nửa thì nhớ ra gì đó, chạy vèo vào phòng Phó Nham Phong, kéo

ngăn tủ nhìn vào, thấy chiếc túi cậu từng tặng anh hiện đang đựng mấy đồng

tiền lẻ, trong lòng ùng ục nổi bong bóng màu hồng, hạnh phúc vô cùng, quay về

tiếp tục học đan len, quyết định tặng Phó Nham Phong món quà nữa.

Ngô Văn Hà thấy nhóc con vui vẻ nên không giục cậu học bài.

Mãi đến chạng vạng, Phó Nham Phong gọi điện báo hôm nay về sớm, Giang

Vân Ý mới buông sản phẩm, vội vã lấy đề ra làm.

Nhớ đến mình đồng ý với Phó Nham Phong phải chăm chỉ học tập nên Giang

Vân Ý cẩn thận làm từng đề một, nghiêm túc làm nên chậm chạp hơn, bình

thường có thể viết năm trang cùng một lúc, hôm nay nửa tiếng mới hoàn thành

năm câu, gấp gáp đến nỗi dụi mắt liên tục.

Ngô Văn Hà cũng sốt ruột theo, sợ Phó Nham Phong mắng nhóc con, anh vừa

về đã vội giải thích: “Hôm nay mẹ bảo Tiểu Vân đan len cùng, thả lỏng một, hai

ngày cũng được mà.”

Giang Vân Ý đỏ mặt: “Không phải, do em quên mất.”

Phó Nham Phong còn chưa nói gì, một già một trẻ đã yểm trợ lẫn nhau.

Cuối cùng Giang Vân Ý không bị mắng, bởi Phó Nham Phong kiểm tra đề cậu

làm, tuy tính toán sai nhưng cách làm đúng, xem ra dụng tâm hơn trước.

Phó Nham Phong đối chiếu đáp án không tránh ra chỗ khác, nhét tờ đáp án đã

xé xuống trước đó vào ngăn cuối cùng ngay trước mặt Giang Vân Ý.

Giang Vân Ý hồi hộp: “Em biết anh giấu đáp án ở đâu rồi, anh, anh không sợ

em lấy ra sao chép à…”

Phó Nham Phong quay đầu nhìn: “Em sẽ sao chép?”

Giang Vân Ý lắc đầu như trống bỏi: “Không, không ạ.”

Tuy cậu học tập không tốt nhưng đủ trung thực, tình nguyện viết linh tinh chứ

không gian lận.

Giang Vân Ý lại gần Phó Nham Phong, chỉ vào một bài trên sách: “Em sai chỗ

nào vậy?”

Phó Nham Phong nhận bút từ tay cậu, đánh dấu lên sách: “Em vẽ sai đường phụ

rồi.”

Giang Vân Ý nhìn đáp án, rõ ràng chỉ có một chữ “Lược”.

Đây là đề cấp ba, Giang Vân Ý nhớ Phó Nham Phong không học cấp ba nên cậu

đoán khả năng cao là dạo này anh tự học từ việc sửa đề cộng thêm phân tích đáp

án, ánh mắt lập tức tràn ngập hâm mộ, nhìn anh chăm chú.

Phó Nham Phong nói bản thân không giỏi như thế, mấy năm anh ngồi tù tự học

chương trình cấp ba.

Giang Vân Ý thật lòng khen ngợi: “Thế còn giỏi hơn ấy!”

Phó Nham Phong đi nấu cơm, Giang Vân Ý bám theo sau, hỏi có phải anh cũng

thi đại học được không.

Dăm ba câu không nói hết được, Phó Nham Phong chỉ trả lời: “Có thể thi,

nhưng không phải hiện tại.”

Sức khỏe Ngô Văn Hà không tốt, hiện tại anh không thể xa nhà, mấy năm nay

quan trọng nhất là kiếm tiền, một gia đình tồn tại cả hai yếu tố, một là nghèo

khó, hai là có người bệnh và thiếu thốn sức lao động. Mỗi ngày mở mắt, anh

phải lo củi gạo mắm muối, lo lắng có khi nào người nhà đổ bệnh lại phải tiêu

tốn một khoản tiền lớn.

Anh biết bằng cấp mới là mồi câu cá, nhưng nhà không có tiền không suy xét

được những thứ cao xa.

Nếu vì bằng cấp mà tham gia thi đại học, thi đậu cũng không đi học được, nếu

đơn thuần muốn mở rộng kiến thức, thế thì chờ sức khỏe Ngô Văn Hà khá hơn,

hoặc là bao giờ tích góp đủ tiền, khi đó đi học vẫn chưa muộn.

Nói đơn giản là có thể thi nhưng trước mắt không cần thiết, điều kiện cũng

không cho phép.

Giang Vân Ý đứng ngang hàng với Phó Nham Phong trước bếp lò, quay đầu,

nắm lấy tay anh, thì thầm: “Bởi vì dì, đúng không anh?”

Phó Nham Phong không lảng tránh đề tài này, xem như cam chịu: “Vậy nên em

có điều kiện đi học thì phải học thật tốt.”

Giang Vân Ý cúi đầu, mãi không ngẩng lên.

Phó Nham Phong hỏi: “Hôm nay em đan cái gì?”

Lúc này Giang Vân Ý mới ngẩng đầu, ánh mắt né tránh, ngại ngùng trả lời:

“Em không học được đan áo nên học đan khăn.”

Phó Nham Phong cúi đầu ngắm cậu: “Anh rất ít đeo mấy thứ này.”

Mặt Giang Vân Ý đỏ bừng: “Ai, ai bảo đan cho anh.”

Phó Nham Phong: “Thế đan cho ai?”

Giang Vân Ý nghẹn hồi lâu mới phun ra một câu: “Em đan cho mình không

được à?”

Phó Nham Phong mỉm cười: “Được.”

Giang Vân Ý đỏ mặt chạy ra khỏi phòng bếp, không để ý đến anh nữa.

~Hết chương 27~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 28



Khăn quàng cổ đan xong, Phó Nham Phong đeo hay không đeo không phải vấn

đề mà là Giang Vân Ý căn chỉnh kích thước không hợp lý, giặt một lần là co lại,

không thể đeo được.

Nhưng khăn quàng cổ vẫn được cất cẩn thận trong tủ của Phó Nham Phong.

Buổi tối hai người bày quán, lễ thất tịch các cặp đôi ra đường đông, xe dừng

cạnh công viên, người qua lại không phải vợ chồng già đi bộ tiêu cơm thì là các

cặp đôi tay trong tay đi dạo.

Phó Nham Phong dọn quần áo và giá áo xuống, Giang Vân Ý chủ động treo

từng chiếc lên móc.

Lần này có Phó Nham Phong, Giang Vân Ý mới biết thì ra chỉ cần bày mấy

hàng mẫu, sau đó dựa theo yêu cầu của khách hàng để lấy thêm từng loại. Ngã

một lần khôn hơn một chút, lần này Giang Vân Ý không cho thử áo ngủ, giảm

thiểu tối đa hao tổn.

Bọn họ tới không lâu thì bên cạnh có một bà cụ bán hoa, tay xách một cái giỏ,

trong giỏ chứa đầy hoa.

Bên cạnh công viên này là mấy quảng trường khá lớn, phương tiện qua lại đủ

loại, người dân mấy khu phố xung quanh đều tới đây đi dạo, đặc biệt là người

trẻ tuổi.

Bà cụ khoảng sáu, bảy mươi tuổi, mặc một chiếc sườn xám caro màu đỏ thẫm,

tóc hoa râm được búi gọn trông vừa đoan trang vừa dịu dàng, lưng thẳng tắp,

khí chất thật sự xuất chúng.

Đặc biệt ở chỗ tai phải bà có cài một bông hồng nhung màu đỏ.

Bà và hoa của bà hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, ngày đặc biệt nên người

mua hoa đã không ít, hôm nay số người bị bà thu hút nhiều đến nỗi bà không

cần cần đi rao bán, chỉ đứng im một chỗ đã có rất nhiều người lại gần hỏi giá.

Phó Nham Phong tìm kiếm sản phẩm dựa theo yêu cầu của khách, khóe mắt

thấy Giang Vân Ý chạy sang chỗ khác.

Một lát sau, Phó Nham Phong bán được hai bộ đồ ngủ, trong lúc tìm tiền lẻ trả

khách thì Giang Vân Ý quay về, vành tai cài một bông hoa màu vàng.

Khách hàng rời đi, Giang Vân Ý tiến đến trước mặt Phó Nham Phong: “Đẹp

không? Bà cho em đấy.”

Cậu vốn định mua, không ngờ trò chuyện một lát thì bà tặng cậu một bông.

Giang Vân Ý giơ tay sờ bông hoa sau tai: “Em trả bà tiền nhưng bà không

nhận.”

Dưới đèn đường, gương mặt Giang Vân Ý và đóa hoa được ánh vàng cam hắt

vào, đều là màu vàng xinh đẹp.

Phó Nham Phong nhìn cậu, không nói gì, hình như đang đợi cậu nói tiếp.

Giang Vân Ý không giữ được bí mật, nét mặt tràn đầy vui sướng, nhón mũi

chân kề tai Phó Nham Phong thì thầm.

Vậy nên Phó Nham Phong mới biết thì ra Giang Vân Ý ra thương lượng chuyện

hợp tác với bà.

Giang Vân Ý cài bông hoa trên tai cả buổi, gương mặt xinh xắn cộng thêm đóa

hoa tươi tắn hấp dẫn không ít ánh mắt. Sau đó Giang Vân Ý sẽ gợi ý khách

hàng mua áo ngủ tới chỗ bà bán hoa, mà bên kia, những ai mia hoa của bà lão

tới mua áo ngủ sẽ được khuyến mãi hai mươi phần trăm.

Cứ như vậy, dù lượng người ở quảng trường là cố định nhưng lượng khách hàng

của cả hai bên đều tăng không ít.

Giang Vân Ý kéo tay Phó Nham Phong lắc qua lắc lại: “Em tính rồi, dù giảm ba

mươi phần trăm thì chúng ta vẫn có lãi.”

Phó Nham Phong: “Em còn dám tự quyết định.”

Bày hàng ba tiếng đồng hồ, bọn họ bán được mười sáu đồ đôi, tức ba mươi hai

chiếc, trừ tiền vốn thì kiếm được hơn hai trăm, túi đầy ắp tiền lẻ.

Đếm tiền xong, Giang Vân Ý nhảy lên lưng Phó Nham Phong, Phó Nham

Phong vòng tay ra sau đỡ mông cậu, mặc cậu vui vẻ.

Giang Vân Ý giơ túi lên cao, càng nhìn càng thấy túi mình thêu quá đẹp, đặc

biệt hiện tại túi căng đầy, vì thế càng phấn khởi: “Sao em giỏi thế nhỉ.”

Phó Nham Phong nói theo: “Ừ, giỏi.”

Giang Vân Ý cười miệng ngoác đến mang tai, vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn:

“Sao anh không khen em?”

Giang Vân Ý không nhận tiền cũng không cần lương, Phó Nham Phong hỏi cậu

muốn gì.

“Em nói anh sẽ thực hiện chứ?”

“Nếu làm được, anh sẽ làm.”

“Anh chắc chắn làm được.”

“Nói đi.”

Giang Vân Ý bò xuống, vòng đến trước mặt anh, muốn nói nhưng ấp a ấp úng,

cúi đầu: “Cái kia, ừm là…”

“Cái gì?” Phó Nham Phong cũng cúi đầu, thấy đóa hoa trên vành tai đã rớt nửa

số cánh, tiện tay hái xuống.

Giang Vân Ý còn chưa mở miệng, tiếng bà bán hoa bên cạnh đã truyền tới.

Thì ra bà bán gần hết hoa rồi, đang chuẩn bị về, còn một bông cuối cùng không

muốn bán mà tặng cho Giang Vân Ý.

Trong lúc Giang Vân Ý trò chuyện với bà, Phó Nham Phong đã dọn quán xong,

vừa ngồi xổm buộc lại bao tải, quay đầu đã thấy Giang Vân Ý chạy về, trong

tay có thêm một đóa hoa hồng đỏ tươi.

“Tặng anh này.” Giang Vân Ý híp mắt, cầm bông hoa bằng hai tay.

Phó Nham Phong không rảnh tay, cúi đầu ý bảo bỏ túi mình, Giang Vân Ý liền

đứng sau lưng anh, nhét cành hoa vào túi quần, chừa bông hoa ở ngoài.

Sau khi bị cắt ngang, cả hai không tiếp tục đề tài vừa rồi.

Về đến nhà, Phó Nham Phong tìm chai nước khoáng cắm bông hoa, trong túi

còn có bông hoa mẫu đơn màu vàng Giang Vân Ý cài cả đêm, bỏ ra chuẩn bị

vứt, ngẫm nghĩ rồi lại mang về phỏng bỏ vào ngăn kéo.

Đêm nay Phó Nham Phong mặc chiếc áo thun màu lam kia, nhưng chiếc áo màu

trắng Giang Vân Ý mới mặc hôm qua vừa mang đi giặt, hai người lại không

mặc đồng thời.

Giang Vân Ý không quên chuyện ban nãy chưa nói xong, lúc ngủ dán sát Phó

Nham Phong, lặng lẽ tán gẫu.

“Anh bảo sẽ thực hiện một nguyện vọng của em. Còn tính không?”

Phó Nham Phong cảm thấy thiếu niên có vẻ đánh tráo khái niệm, nhưng không

phản bác mà chỉ hỏi: “Nguyện vọng gì?”

Giang Vân Ý s* s**ng trong chăn nắm lấy tay anh: “Hai ta vẫn luôn ở bên nhau

nhé.”

Giang Vân Ý không phải nữ, không thể lấy về nhà, vì thế Phó Nham Phong hỏi:

“Luôn bên nhau thế nào?”

Trong bóng đêm, giọng Giang Vân Ý rầu rĩ: “Hai ta đừng chia tay, dù thế nào

cũng đừng chia tay.”

Phó Nham Phong nghiêng người ôm Giang Vân Ý vào lòng, cằm chạm trán

cậu, tiện thể cúi đầu hôn lên trán, đáp: “Hiện tại không phải vẫn tốt hay sao?

Nghĩ mấy thứ đấy làm gì? Còn có nguyện vọng nào khác không?”

Giang Vân Ý ôm lấy eo anh, thầm thì: “Không có cái khác, chỉ có cái này.”

~Hết chương 28~
 
Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết
Chương 29



Thất tịch kiếm được tiền, ngày đầu tiên của tháng tám, Phó Nham Phong dẫn

Giang Vân Ý tới cửa hàng gia dụng quen thuộc chọn sô pha.

Giang Vân Ý cẩn thận ngồi thử và so sánh giá, cuối cùng chọn một chiếc ngồi

thoái mái mà giá cả chấp nhận được.

Sô pha có giá gốc là một nghìn hai, Phó Nham Phong thường chuyên chở hàng

cho ông chủ nên ông chỉ tính giá gốc cộng thêm chi phí, thu tổng cộng bảy trăm

tệ.

Sau khi vận chuyển sô pha về nhà, Giang Vân Ý mới tươi cười thật lòng, đặt

mông xuống sô pha rồi ngả lưng, hai tay đặt lên bụng, thở phào, cả người nằm

trên đệm mềm mại, thoải mái vô cùng.

Bản thân thoải mái xong thì vào phòng đỡ Ngô Văn Hà ra, sô pha đối diện TV,

TV không bật, cả căn nhà không ai nói chuyện, ba người ngồi trên sô pha màu

xám, như thể bọn họ không cần làm gì hết, chỉ đơn giản ngồi trên chiếc sô pha

này là cuộc sống đã có hy vọng.

Đại Hoàng thong thả bước từ cửa vào, ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi đặt mông

xuống đất, hai chân trước gác lên sô pha.

Lúc này Giang Vân Ý cảm thấy Phó Nham Phong nói rất đúng, như bây giờ là

được rồi, không cần nghĩ quá xa.

Hôm nay không cần người đốc thúc, Giang Vân Ý tự giác bổ sung kiến thức, lật

từng quyển sách. Buổi tối Phó Nham Phong về muộn, Giang Vân Ý nhân lúc

anh tắm thì đọc cho anh nghe.

“Một thì gần, bảy thì xa

Đầu tháng một, trái đất tiến vào điểm cận nhật, khi ấy tốc độ quay đạt đỉnh…”



“Biến pháp Thương Hưởng nước Tần, thu hồi ruộng đất của giới quý tộc, chia

cho người có công…”



Đêm hôm ấy, trước khi ngủ Phó Nham Phong nói với Giang Vân Ý mình chuẩn

bị mở cửa hàng buôn bán.

Chở hàng tuy kiếm được tiền nhưng nguồn thu vào không ổn định, không nhận

đơn thì xe bỏ không, trừ chi phí bảo dưỡng sửa chữa thì không tiết kiệm được

bao nhiêu.

Tự mở cửa hàng, nếu giai đoạn đầu nhập nhiều, về sau kiếm được lãi thì có lời

hơn làm công cho người ta.

Chủ yếu là hiện tại sức khỏe Ngô Văn Hà có chuyển biến tốt, ngày thường tự

chăm sóc bản thân không thành vấn đề nên Phó Nham Phong mới có thể đi lại

thoải mái hơn.

Giang Vân Ý hỏi: “Anh muốn mở cửa hàng gì?”

Phó Nham Phong: “Anh định mở tạp hóa, nguồn cung cấp dễ kiếm.”

Cái này Giang Vân Ý hiểu một chút, những thôn nhỏ thế này mở cửa hàng tạp

hóa khá ổn, vì thế cậu hỏi: “Anh chuẩn bị mở ở đâu?”

Tính đến hiện tại, Phó Nham Phong tiết kiệm được ba vạn tệ, đủ để kinh doanh

nhỏ ở thôn và thị trấn, vừa lúc anh quen người có cửa hàng mặt tiền cho thuê,

hai ngày tới có thể đi xem thử.

Ngày hôm sau, Phó Nham Phong không nhận đơn, ban ngày Giang Vân Ý cùng

anh đi xem cửa hàng.

Cửa hàng nằm cạnh trường tiểu học Phổ Phong, cũng là nơi Phó Nham Phong

từng theo học.

Tuy là trường quê nhưng vị trí không tệ, ngay cạnh đường lớn đi lên thị trấn,

người và xe qua lại đông đúc, có thể buôn bán.

Motor dừng trước cửa hàng, Giang Vân Ý vừa xuống xe đã đối mặt với một

người đàn ông tóc ngắn ngậm điếu thuốc trong miệng, lông mày sắc nét, vẻ mặt

dữ tợn.

Người nọ là bạn cấp hai của Phó Nham Phong, ở thôn bên cạnh, tên là Lưu

Thắng Quân, học hết cấp hai thì nghỉ, mấy năm đầu bán trái cây xuất khẩu kiếm

được mối lớn thì mua nhà, hiện tại Lưu Thắng Quân kiếm tiền từ việc cho thuê

nhà, hưởng thụ cuộc sống về hưu sớm.

Căn Phó Nham Phong dự kiến thuê là cửa hàng ở tầng một trong ngôi nhà Lưu

Thắng Quân tự xây.

Người đàn ông cầm xâu chìa khóa dẫn bọn họ vào: “Lớp trưởng, tôi mới biết

người muốn thuê là cậu, thế thì như này đi, giảm luôn hai mươi phần trăm cho

bạn học cũ, không cần cả tiền thế chấp.”

Giang Vân Ý mới biết thì ra Phó Nham Phong từng có thời gian làm lớp trưởng,

sau đó bởi vì thường xuyên xin nghỉ nên phải từ chức.

Căn nhà tự xây với lối kiến trúc như đa số căn nhà ở nông thôn, tầng một vừa

vặn để kinh doanh.

Lưu Thắng Quân: “Nhà tôi sắp dọn đi, hai tầng trên cũng có người hỏi thuê,

nhưng nếu cậu cần thì tôi cho cậu thuê cả.”

Ban ngày ở tầng dưới buôn bán, buổi tối nghỉ ngơi ở tầng trên thì khá thoải mái,

nhiều người tự xây nhà đều tính toán như thế.

Chỉ là thuê một lúc ba tầng đối với Phó Nham Phong hiện tại hơi khó khăn.

Trên đường tới đây, Phó Nham Phong mua một hộp dâu tây, Lưu Thắng Quân

không nhận, trong lúc xem nhà, Phó Nham Phong bảo Giang Vân Ý rửa dâu tây

để ăn.

Giang Vân Ý ra vòi nước cạnh cửa sau, ngồi xổm rửa được quả nào ăn quả nấy,

ăn được ba quả thì rửa thêm mấy quả cho Phó Nham Phong.

Phó Nham Phong đang nói chuyện với Lưu Thắng Quân, một quả dâu tây bất

ngờ giơ đến bên miệng, anh không nghĩ nhiều, há miệng theo bản năng.

Ăn được mấy quả, Phó Nham Phong mới chú ý đến Giang Vân Ý, quay đầu liếc

cậu, giơ tay quẹt khóe miệng cậu.

Thì ra Giang Vân Ý dính nước dâu vừa nãy ăn.

Giang Vân Ý ngồi ở cửa sau, định rửa hết số dâu còn lại trong hộp, mới rửa

được một nửa thì ánh sáng trên đầu bị chặn lại.

Cậu tưởng là Phó Nham Phong, ngẩng đầu mới thấy là Lưu Thắng Quân.

Lưu Thắng Quân ngồi trước mặt cậu, dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con:

“Bạn nhỏ bao lớn rồi?”

Nghe Phó Nham Phong giới thiệu Giang Vân Ý là “bạn bè” chứ không phải

“người thân”, Lưu Thắng Quân thật sự bất ngờ.

Năm đó Phó Nham Phong ngồi tù ầm ĩ cả thôn, gia đình chân chất đều không

dám dây vào, dù có muốn thì người nhà cũng không cho. Hiện tại hai mươi

mấy, bên cạnh anh xuất hiện một cậu trai xinh xắn trắng trẻo không giống bạn

bè bình thường, Lưu Thắng Quân rất tò mò.

Giang Vân Ý nhíu mày, cảm thấy xưng hô “bạn nhỏ” này hơi kì lạ: “Mười tám.”

Lưu Thắng Quân nhìn cậu thêm mấy lần, hình như đang đánh giá, một lát sau đi

thẳng vào vấn đề: “Cậu và Phó Nham Phong quen nhau thế nào?”

“Chúng tôi cùng thôn.”

Nếu là người khác thì Lưu Thắng Quân không nghĩ nhiều, nhưng trước kia Phó

Nham Phong là nhân vật nổi tiếng trong trường, đẹp trai lại học giỏi, cả trai và

gái lớp khác đều hỏi thăm.

Những người thích Phó Nham Phong không phải không có con trai.

Lưu Thắng Quân có cách đối phó với cậu trai xinh xắn ngoan hiền kiểu này, chỉ

là không quá phúc hậu.

Hắn nói với Giang Vân Ý: “Cậu giống một người từng qua lại với Phó Nham

Phong.”

“Hả?” Giang Vân Ý sửng sốt.

“Là người yêu cũ.” Lưu Hiền Trân khoa tay múa chân trước mặt cậu, “Mặt nhỏ

cằm nhọn, đều rất trắng.”

Chưa cần bàn đến nam hay nữ, quả nhiên Giang Vân Ý cắn câu, vội vàng hỏi

lại: “Cũng là nam?”

Ba từ đã nói rõ ràng, Lưu Thắng Quân hài lòng vỗ vai Giang Vân Ý, cười đáp:

“Đùa thôi, chẳng lẽ cậu không biết hoàn cảnh nhà Phó Nham Phong? Trước kia

cậu ta làm gì có thời gian yêu đương.”

Đúng là con người, Lưu Thắng Quân nghĩ Phó Nham Phong cũng chỉ đến thế,

không khác đàn ông tìm kh*** c*m từ những cậu trai trẻ là bao.

~Hết chương 29~
 
Back
Top Bottom