Ừ thì.Tôi yêu anh...Rất nhiều là đằng khác.Nhưng giờ thì hết sạch, cạn tình cảm, tim khô héo như cây lá mùa thu, úa tàn.Nhưng tôi dứt áo ra đi, ít nhất cũng phải trở thành một nốt chu sa đỏ đậm, thấm đẫm tan nát cõi lòng hắn.
Như thế mới đủ điều kiện để tôi đăng xuất khỏi viễn mộng này.Giờ thời cơ cũng chín muồi rồi.Tiếng hệ thống chầm chậm, rè rè thứ tạp âm kĩ thuật số vang lên: [Kí chủ, thật sự cô sẽ rời khỏi thân xác này sao?][Như thế sẽ khiến...]"Ừ"Rời khỏi đây đi, mệt mỏi, chán nản quá rồi."
Nếu cậu không cho tôi rời đi được thì tự tôi có cách..."
Tay tôi lăm lăm khẩu súng ngắn ổ xoay màu bạc bóng loáng, kề sát dưới yết hầu, ngón trỏ cũng đã ngay ngắn tề lên cò súng.Tiếng hệ thống lại vang lên, nhưng lần này đã rõ hơn, âm điệu đôi phần gấp gáp: [Ơ này, kí chủ ơi tôi sai rồi.
Cô buông cái thứ hàng nóng kia ra đi]Thấy tôi vẫn trơ trơ ra thế, không còn là tiếng hệ thống kia nữa mà một loạt cảnh báo đinh tai nhức óc hiện lên..."
Tắt đi được không?"
Đặt khẩu súng xuống mặt bàn cẩm thạch bên cạnh, đến lúc này thứ hệ thống kì lạ kia mới hạ nhiệt đi đôi chút.[Thật là, chọn một kẻ liều lĩnh như cô làm chủ nhân...][.. chắc kiếp trước tôi]"Sao?"
Bị tôi gằng giọng, hệ thống cũng im bặt, chẳng dám ho he gì thêm.Nếu chọn rời đi, khoảng bao lâu mới có thể hồi phục trở về thực tại gốc?Hệ thống yên ắng vài giây, chắc là đang tính toán, đong đếm thời gian.
[Thưa kí chủ, có lẽ... khoảng 1 tháng đổ lại]
...
[Cô thông cảm chút đi.
Tôi cũng chỉ mới chân ướt chân ráo vào nghề]Thật hết chịu đựng nổi mà.Tôi cũng đành thỏa hiệp, nhanh tay huơ chộp lấy khẩu súng nhét vội vào ngăn ẩn trong tủ quần áo cũ kĩ, ọp ẹp.Vết cắt sâu ở bụng, máu đã rỉ ra đôi chút, một mảng đỏ sẫm thấm xuyên qua cái áo hai dây rộng thùng thình bản thân đang mặc.Một tay vén áo lên cao, tay kia lần mò vơ gọn hộp y tế lớn dưới gầm giường.
Nhanh chóng thay gạc, băng bó cẩn thận hết một lượt.
Bản thân tôi khó khăn đứng dậy cất bước đi....Tôi chống tay lên tường, mượn sức kéo của tay mà lê bước đi ra khỏi phòng ngủ, bước từng bước thẳng ra phòng khách.Bên bộ ghế bành bọc da sờn cũ của căn phòng khách, cái lý do đã khiến tôi ra nông nổi này...Đang nằm sổng soài trên ghế, hơi thở đều đều trôi.
Hắn chỉ xây xác nhẹ, tôi mới là người ăn hành nặng nề nhất.Chẳng công bằng gì cả.Bước đến bên hắn thật chậm để không gây ra tiếng động.Ngồi phịch xuống kề bên.
Tôi đưa tay châm chọc, trêu đùa khuôn mặt hắn, trút những phẫn uất bao lâu nay lên mặt hắn.Chậc... quả thật ông trời của cái thực tại song song này đãi ngộ cho hắn tốt quá.
Sở hữu ngũ quan sắc nét thế này, thân hình thì đốt mắt người khác, hắn là cái kiểu người mà khi ăn vận kín mít trông gầy gò, nhưng khi lộ chút xác thịt lại toàn là cơ với chả bắp.Tay vẫn đang lướt nhẹ trên sóng mũi thanh thoát kia.Bất giác cổ tay đấy đã bị nắm chặt lấy không buông.
Hắn tỉnh dậy.
Tôi chưa kịp mở lời thì đã bị hắn giam chặt bằng hai cánh tay rắn rỏi như thép kia rồi."
Đừng đi...
Xin em đừng bỏ tôi".Hắn trở mình, ấn tôi xuống dưới thân hắn.
Toàn bộ mỹ cảnh đổ xô phản chiếu vào mắt mình.Môi hắn ép chặt lấy môi tôi, chẳng hiểu sao ngày thường luôn yếu ớt như mèo con mít ướt, nay lại mạnh mẽ áp đảo được cả tôi thế này.Hắn không ngừng khai phá, thâm nhập vào sâu bên trong, ép cho tôi không còn đường nào để đỡ.
Mặc dù quyết liệt nhưng vẫn còn khá vụng về, hắn vô tình cắn vào môi tôi một cái.Vị mặn đắng lan ra trên đầu lưỡi.
Đến lúc này hắn mới dừng lại, ánh mắt hắn dán chặt vào môi tôi, ánh mắt bi thương kia là sao nữa chứ?Giờ tôi càng nhìn hắn chỉ tổ thêm đau mắt.Ngón tay hắn lướt nhẹ trên môi tôi, nhân lúc hắn đang mất cảnh giác...Tung một đạp dứt khoác vào người hắn, ai kêu dám tập kích bà đây.
Bà đây sẽ cho mi biết thế nào là lễ độ."
Cẩn trọng chút, mong anh đừng có làm ra mấy hành động thất lễ thế nữa..."
Chùi nhẹ khuỷu tay lên vết rỉ máu trên miệng.
Đôi mắt sắt lạnh giờ đây dán chặt lên người hắn không rời."
Tôi sai... sai thật rồi""Đừng bỏ tôi đi"Khi trước tôi... và hắn đâu như thế này đâu nhỉ?
Từ khi chuyển giao tiềm thức đến đây."
Bạch Ẩn Chính, cả hai chúng đã trả hết nợ ân tình cho nhau.Không chỉ thế.
Hôm nay tôi còn..."
".. còn cứu mạng anh, vì vậy mong anh tha tôi"