Tâm Linh Gió Đông

Gió Đông
Chương 20: Xử lí


Tống Ngôn nghe nói trường cậu trước kia cũng đã từng là một bệnh viện, nhưng không giống như bây giờ.

Bệnh viện ấy được xoay hoàn toàn về hướng đông, sau khi chiến tranh kết thúc bệnh viện cũng được giỡ bỏ mà xây thành tường học.

Lúc này trường học được xây dựng lại nhưng đã xoay hoàn toàn về phía tây.

Vì thầy hiệu trưởng muốn, xoay về phía tây để đón ánh sáng mặt trời, mặt trời sẽ giúp xua đuổi đi tà khí vốn có của bệnh viện trước kia.

Hơn hết thầy muốn các học sinh mỗi sáng sớm khi nhìn thấy ánh mặt trời sẽ trở nên vui vẻ, tích cực và năng động hơn.

Nên theo cậu suy đoán không lẽ, cây hòe này nằm ở hướng trước mặt trường cậu.

Mà đúng thật, trước mặt trường cậu có một bãi đất trống không tính là quá to, nhưng cũng đủ để xây hai ba lớp học trên đấy.

Trên mảnh đất ấy có một cây hòe có từ lâu đời.Nghe nói mọi người vẫn luôn có ý định xuống tay để chặt đi cây hòe này.

Vì hòe gọi quỷ, cây hòe càng lâu năm thì có càng nhiều quỷ cư ngụ.

Dù biết đó chỉ là những chuyện ông bà ta ngày xưa truyền tay nhau để lại, nhưng tục ngữ thì không bao giờ sai.

Tục ngữ chính là các kinh nghiệm sống của ông bà từ ngàn đời xưa để lại.

Một số câu tục ngữ là để tính toán, số khác thì khuyên bảo con cháu sau này, nhưng cũng có số dùng để răn đe như muốn cảnh tính con cháu tránh xa những thứ không nên đến gần.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng ở đó, nếu mọi người đã có ý định chặt cậy, lý nào lại không làm??

Không phải mọi người không muốn chặt mà là muốn chặt cũng không được.Cậu luôn được nghe những lời đồn rằng, cứ những người đến chặt cây là sẽ có những sự việc không may xảy ra như rìu gãy, chặt trúng tay, hay đến cả máy xúc cũng bị hư hỏng khi đến gần cái cây ấy.... nên ít nhiều trong lòng mọi người vẫn dâng lên cảm giác kính sợ trước cái cây hòe này.Tống Ngôn đang miên man suy tính những tin dồn trước đây, thì cánh cửa phòng học cuối cùng phát ra tiếg ' cạch cạch' kéo cậu về thực tại.

Những trận gió thổi trên tầng ba khiến cánh cửa va vào tường mà tạo ra những tiếng động như thế.Thiên Dương đứng cạnh bên nhìn cậu hồi lâu như muốn hỏi cậu đang suy nghĩ điều gì.

Tống Ngôn mở lời trước: " Cậu đoán xem, có phải trên tầng ba này ít nhất cũng có hai con quỷ rồi hay không?"

Thiên Dương nhìn cậu im lặng hồi lâu mới cất lời: " Tớ đoán không hẳn là hai con thôi đâu, cậu nhớ chuyện bạn học kia kể lại không?

Cậu ta bảo 'nghe được tiếng xì xào của rất nhiều người trong nhà vệ sinh' chính vì nghe được thấy được nhiều người như thế nên cậu ta mới cả gan đi vào."

Tống Ngôn lạnh run trong người, nếu có hai con thì ít nhất cậu và tên này vẫn trụ được, chứ nhiều hơn hai con thì...mọi chuyện khó nói: " Không ngờ trường mình có nhiều thứ này đến vậy."

Giọng Thiên Dương từ trước đến giờ vẫn luôn giữ một trạng thái vô cùng bình tĩnh mà cất lời: " Cũng không hẳn đâu, cậu đừng lo.

Mình sợ nó ba thì nó sợ mình bảy mà, nếu không quá mạnh thì nó cũng chỉ tìm cách trêu chọc chúng ta thôi.

Cậu sợ gì chứ?"

Thật ra lời hắn ta nói không phải khống có lý, nếu muốn nhìn thấy ma còn phải dựa vào vận may của hai người nữa, chỉ có những người hay yếu bóng vía, hoặc sợ đông sợ tây mới dễ thấy.

Nhưng hai người ít nhất cũng có chút không lo sợ mấy chuyện quỷ quái đó, thấy thì thấy thôi.

Đều là con trai, dương khí tràn trề ít nhất thì bị thôi.Nhưng nhìn tình hình trước mắt, có vẻ hai người ít nhất cũng thấy được một con trong phòng học.

Tống Ngôn nắm chặt tay Thiên Dương, hai người cùng chầm chậm bước đi cho đến cuối hành lang tầng ba.

Càng bước đến gần cậu càng nghe thấy một âm thanh ' thút thít' như có một người nào đó khóc trong phòng học.Tống Ngôn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng đến mức siết chặt lấy tay Thiên Dương."

Cậu sợ sao?"

Thiên Dương lên tiếng."

Hơi hơi....mà cậu định xử lý luôn con ma này sao?"

Tống Ngôn hỏi.Thiên Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó mới từ tốn cất lời: " Để xem tình hình trước đã, nếu nó không có ý định tấn công ai thì cứ để nó ở đó.

Còn nếu nó còn có ý định giết người cướp xác thì...cậu biết rồi đó."
 
Gió Đông
Chương 21: Ma nữ xinh đẹp


Nghe được những từ từ miệng Thiên Dương, Tống Ngôn cũng chỉ biết câm nín.

Nếu lúc đó con ma kia mà muốn giết cậu thì cách tốt nhất chắc vẫn là lấy muối với đậu ra mà ném vào người nó.

Còn chuyện xử lý thì vẫn nên để Thiên Dương lo, dù gì cậu cũng có học được ít thuật pháp gì đâu mà ham hố.

Im lặng đứng ở ngoài cổ vũ là ổn rồi.Chỉ còn vài chục bước chân là đến cửa lớp học, Thiên Dương lấy trong ba lô mình ra một cây roi dâu tằm cùng vài lá bùa gì đó màu vàng rất chói mắt.Tống Ngôn hiếu kì cất tiếng hỏi: " Bùa này là cậu tự vẽ sao?"

Thiên Dương lạnh nhạt đáp: " Tớ vẽ thử rồi nhưng không được, cậu biết biết không vẽ bùa cũng cần phải coi ngày cùng với sự tập trung vô cùng cao độ, nhưng nếu không may mắn thì hổng vẫn là chuyện nhỏ.

Bùa này tớ được người thầy đó tặng."

Mắt Tống Ngôn sáng lấp lánh hỏi tiếp: " Thế cậu còn nhiều không, cho tớ vài lá."

Thiên Dương liếc cậu một rồi mới lạnh lùng nói: " Không có phần cho cậu đâu."

Dù nói thế, nhưng hắn ta vẫn tìm trong túi ra một là bùa khác nhét vào túi áo cậu.

Lá bùa đó là bùa bình an cậu đặc biệt xin về cho Tống Ngôn, nếu có được lá bùa này ít nhất Tống Ngôn cũng không gặp được chuyện quá mức xui xẻo.Chuẩn bị xong mọi thứ, hai người xốc lại tinh thần chuẩn bị cuộc thám hiểm đích thực.

Tống Ngôn cùng Thiên Dương lấp ló ở ngoài cửa sổ phòng học xem xét tình hình, đúng như dự đoán.

Thật sự có một vong hồn đang ngồi khóc thút thít trên một chiếc bàn học.

Cái bóng trắng ấy rõ ràng là của một người con giá, tóc dài đến chấm lưng mặc trên mình một bộ trắng rách tả tơi không rõ hình dạng.

Nó cứ ngồi ấy khóc mãi mà không chú ý đến hai người họ đang lấp ló ngay đằng sau lưng.Hơn 17 năm cuộc đời lần đầu tiên Tống Ngôn thấy được cảnh tượng kinh hoàng như thế, vừa âm u ghê rợn, cũng vừa thót tim.

Cậu đến thở cũng không giám thở mạnh, chỉ dám nấp phía sau cánh cửa sổ nhìn vào.

Cậu suy tính nếu như con ma kia không phát hiện ra hai người, thì có khi nào hai người sẽ chuồn về trong êm đềm không??Quả nhiên suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, ảo tưởng thì không bao giờ thành sự thật.

Chính lcus trong đầu cậu dấy lên ý tưởng chạy trốn thì cũng là lúc con ma nữ này quay lại phía hai người nhìn một cách đắm đuối.Cậu không đùa chứ đúng là lưng đẹp bao nhiêu thì mặt xấu bấy nhiêu, lúc nãy chỉ nhìn cái lưng cậu đã biết đây đích thị là mĩ nữ rồi.

Lưng thẳng eo thon thế kia cơ mà, đến khi cô ta quay đầu lại thì Tống Ngôn đã hoàn toàn vỡ mộng.

Trên mặt cô ta chi chít là những dao chém, sâu có nông có, hai mắt nhắm tịt lại nhưng không ngừng chảy ra huyết lệ .Có vẻ hung thủ muốn hủy đi dung mạo của cô ta để không ai biết được rốt cuộc người bị hại là ai.

Nhưng khuôn mặt bị hủy hoại thế kia cũng quá là ác rồi.

Cô ta cứ nhìn hai cậu mãi, lúc đầu còn giả vờ khóc thút thít làm mặt đáng thương, nhưng càng về sau cậu càng thấy rõ ràng.

Cô ta ấy thế mà nhỏe miệng cười một cái, được nhìn mĩ nữ cười thì cũng thích đấy, nhưng đây là ma nữ cười thì... cũng....không ổn mấy đâu.Cậu không đùa chứ cô ta mà mở được mắt chắc chắn là nhìn hai người với ánh mắt đầy thèm thuồng rồi, ma nữ nhưng vẫn còn chút ham muốn trần tục đó à, Tống Ngôn thầm nghĩ.Nhìn sơ qua thì cậu cũng đủ hiểu, cô ra không yếu đuối như vẻ bề ngoài rồi, kiểu gì cũng bắt một trong hai người mà thế xác.

Nghĩ đến đây Tống Ngôn rùng mình một cái, Thiên Dương cũng cảm nhận được con ma nữ này đang có ý xấu với hai người.

Hắn cũng không mấy hoảng hốt, lúc còn ở chung với người thầy kia trên núi, thể loại ma nào mà cậu còn chưa được thấy chứ.

Thiên Dương đem muối rải một vòng tròn xung quanh cậu, nhỏ giọng nhắc nhở trước khi con ma nữ kia nổi đóa lên: " Cậu đứng yên trong này, chỉ cần đứng trong này thì ít nhất cũng tránh được nạn.

Con ma này có nhiều chấp niệm lắm, chết trẻ lại còn bị giết do cưỡng hiếp.

Cậu hiểu rồi đấy, bị người ta giết thì ai mà không tức cho được.

Ở yên đây tôi đi xử lí nó."

Tống Ngôn ngơ ngác gật đầu, cậu vẫn cứ nghĩ mình sẽ được cùng Thiên Dương vào trong lớp học mà đánh nhau với con ma kia chứ.

Thấy Thiên Dương chuẩn bị bước vào cửa lớp, tâm trạng của con ma nữ kia rõ ràng tốt lên rất nhiều, nụ cười của nó rõ tươi như đang đón chờ một kẻ thế thân cho mình.

Nó phá lên cười thật lớn, làm gió cũng thổi mạnh hơn.

Những bóng đèn trên hàng lang cứ như thế mà chao đảo vì gió, lúc mờ lúc tỏ rồi chợt tắt ngúm lúc nào không hay.
 
Gió Đông
Chương 22: Đánh nhau với quỷ có dễ không??


Đèn tắt, không gian lại chìm vào tĩnh lặng chỉ còn tiếng cười kinh dị đầy quỷ quái của thứ " đó" văng vẳng bên tai.

Cậu nghe nó cười đến rợn tóc gáy.

Mắt Tống Ngôn nhắm chặt lại không dám mở ra dù chỉ mọt chút cậu sợ ngay khi đôi mắt mình mở ra cũng là lúc con ma kia đứng trước mặt cậu.Tóc nó dài rũ rưỡi, trên mặt còn chằng chịt những vết dao chém, cùng với những vệt máu đỏ tươi rơi tí tách trên mặt đất.

Giờ có cho tiền cậu cũng không dám mở mắt ra, quả nhiên thứ giết chết con người chính là những tưởng tượng không rõ đáp án.

Thiên Dương đứng kế bên cậu, đôi tay run lẩy bẩy của cậu nắm chặt lấy bàn tay lành lạnh của hắn như tìm kiếm cho mình chút sự dựa dẫm.

Thiên Dương vỗ vỗ vai cậu như trấn an, hắn nhỏ giọng: " Cậu đứng yên ở đây, đừng mở mắt cũng đừng chạy lung tung, một chút nữa thôi tớ sẽ về bên cạnh cậu."

Nói xong hắn cũng chạy vụt vào lớp, để lại Tống Ngôn một mình đứng giữa hành lang đen tối thăm thẳm.

Gió lạnh táp vào người từng cơn lạnh buốt, cậu vừa lạnh vừa sợ.

Nhưng càng ở trong bóng tối lâu, cậu cũng trở nên bạo dạn hơn hẳn, cậu lấy hết dũng khí, mở to đôi mắt của mình mà xem xét mọi thứ xung quanh.Mọi thứ vẫn như cũ, đen tối mù mịt, chỉ còn vài tia sáng của ánh đèn đường chiếu rọi vào.

Cậu để cho mắt mình thích nghi với bóng tối rồi bắt đầu xen xét mà đánh giá mọi thứ xung quanh.Trước mặt cậu là thân hình của Thiên Dương đang chuẩn bị đối mặt với con ma nữ.

Cậu đứng yên đấy lặng yên nhìn Thiên Dương từ từ bước vào cửa lớp, cậu không phải không dám đi theo mà cậu sợ.

Cậu sợ sẽ kéo chân Thiên Dương khiến cho cả hắn lẫn cậu đều không chạy thoát.Vậy còn nếu như Thiên Dương chết thì sao?

Cậu cũng sẽ chết theo hắn sao?

Cậu không rõ, nhưng Tống Ngôn có thể chắc chắn rằng nếu như ở ngay đây mà thấy Thiên Dương gặp nguy hiểm, cậu cũng liều hết sức mình mà chạy lại giúp hắn.

Không phải là cứu mà là giúp, vì cậu biết cậu không có năng lực cứu hắn như hắn cứu cậu.Càng bước đến gần cửa lớp con ma nữ kia càng cuồng nộ hơn hẳn, nó cười ngày một lớn trên mặt cũng thể hiện rõ sự thèm muốn với Thiên Dương.

Nó ở đây đã rất lâu rồi, ngày ngày phải lại cái chết của mình hết lần này đến lần khác.

Nó cũng sắp bị bức đến điên rồi.

Nó khao khát có một ngày, có một người bước vào căn phòng này để nó, để nó cướp được xác của hắn.

Trông chờ bao nhiêu năm rốt cục điều nó muốn cũng thành sự thật.

Nó sung sướng đến phát điên lên: " Tiểu bạch thỏ, mau... mau... mau đến đây nào há há há"Nó hét thé lên một tiếng mời gọi Thiên Dương tiến vào địa bàn của mình.

Con ma nữ hưng phấn bay xung quanh phòng học, tóc nó lại dài ra, ngoe nguẩy như một sinh vật sống.

Nó muốn dùng chính mái tóc của mình mà kết liễu Thiên Dương.

Da nó vì oán khí mà lại bắt đầu đen sạm đi, từng luồng khí đen bay tỏa ra từ người nó.

Thiên Dương bước vào căn phòng chậm rãi đóng cửa, ngửa đầu nhìn con ma nữ đang phát cuồng kia.

NÓ không nhiều lời mà trực tiếp tiến sát gần đến mặt Thiên Dương để thưởng thức mỹ vị trước mắt, nó giơ lấy đôi tay nhớp nháp dính đầy máu mà vuốt ve lấy khôn mặt cậu: " Cục cưng, em đẹp lắm."

Từng chiếc mòng dài ra như muốn đâm thẳng vào hốc mắt.Thiên Dương né tránh bàn tay dơ bẩn nó, cậu cẩn thận nhét tay vào túi áo rút ra một lá bùa Ngũ Lôi.

Miệng lẩm nhẩm đọc khẩu quyết, đọc xong lá bùa ấy cháy rực lên như một đốm lửa nhỏ.

Không nghĩ ngợi nhiều Thiên Dương vứt luôn lá bùa vào mái tóc con ma nữ ấy, vừa chạm vào mái tóc của nó.

Lá bùa lại một lần nữa bùng lên dữ dội, nó từ một đốm lửa nhỏ mà bùng lên, rồi thiêu cháy mái tóc của con ma nữ ấy.

Lửa cháy chạm đến da thịt của nó con ma nữ điên cuồng gào thét, nó đã bị chính mái tóc dài của mình hại chết.

Cả người con ma nữ bắt đầu chìm vào biển lửa, nó cuồng nộ bay đến chỗ Thiên Dương dùng chính những chiếc móng của mình mà cùng hắn đồng quy vu tận.

Đoán trước con ma nữ kia sẽ không để yên, Thiên Dương đã nhanh tay cầm chiếc roi dâu tằm quất vào người nó, cảnh cáo nó tránh xa mình một chút.

Nó đã rơi vào thế hạ phong không dám đến gần Thiên Dương thêm một chút.Cậu nhìn nó từ từ chìm vào biển lửa, gào lên một tiếng cuối cùng rồi hóa thành tàn tro mà biến mất.
 
Gió Đông
Chương 23: Dễ lắm nhé !!


Tống Ngôn ở bên ngoài chứng kiến tất cả những sự việc xảy ra, không thể nói nhưng cách diệt ma như vậy cũng quá hiệu quả rồi lại còn rất nhanh.

Khi con ma nữ kia biến mất, đèn của hành lang cũng sáng lại gió cũng không còn lạnh như trước nữa.

Cậu yên tâm mà thở phào một hơi, cậu cứ nghĩ mình sẽ nghẻo đến nơi rồi chứ.Xử lý xong mọi chuyện, Thiên Dương tiến đến chỗ tro tàn của con ma nữ khi nãy bị ngọn lửa thiêu đốt.

Cậu cẩn thận nhặt lên để nó vào một chiếc lọ thủy tinh, sau này sẽ gửi vào chùa để siêu độ.

Những ngón tay gầy gầy mảnh khảnh của cậu chạm vào đống tro tàn, từng bốc từng bốc chậm rãi thu dọn hiện trường.Khuôn mặt cậu thoáng hiện vẻ ưu sầu, không phải cậu không muốn thương lượng cùng con ma nữ này về việc để nó đi siêu thoát.

Nhưng nó đã mất đi hoàn toàn lý trí vốn có của nó, trong đầu nó giờ đây chỉ còn oán hận là tồn tại, nó căm ghét đàn ông, nó muốn thoát khỏi cái nơi chính nó bị giết chết, nó muốn giết người khác để thế thân cho nó.

Hận thù, đau thương, nỗi tuyệt vọng trong nó đã che lấp đi lý trí vốn có của nó.Thấy được cảnh tượng ấy Thiên Dương cũng bắt buộc phải ra tay, nếu giờ cậu không xử lý nó thì ngược lại nó cũng xử lý cậu.

Khi ngôn ngữ bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi, là cậu bị bắt buộc.Nhặt xong đống tro tàn, cậu đứng dậy nhìn ngắm xung quanh lớp học rồi mở từng cánh cửa sổ, kéo từng cái rèm để ánh mặt sẽ chiếu vào căn phòng thanh tẩy đi chút tà khí còn xót lại.

Thiên Dương mở cửa ra khỏi lớp học, thấy Tống Ngôn vẫn đang đứng trong chiếc vòng tròn của mình thì tâm trạng tốt lên hẳn.

Ít ra tên này cũng nghe lời, sau này cũng khiến cậu yên tâm hơn.Thấy Thiên Dương bước về phía mình Tống Ngôn mừng rỡ ra mặt, cậu nhoẻn miệng cười chờ đợi Thiên Dương bước đến.

Hai người ôm chặt lấy nhau như một niềm an ủi dành cho đối phương.

Thiên Dương đỡ tay Tống Ngôn để cậu bức ra chiếc vòng.

Khi này trời vẫn chưa sáng hẳn, Tống Ngôn đánh bạo hỏi: " vẫn còn một con nữa, để hôm nay hay ngày mai?"

" Cậu xem mấy giờ rồi?"

Tống Ngôn rút chiếc điện thoại từ trong túi quần mở ra xem: " Gần 3 giờ rồi, vẫn kịp.

Tớ đoán con trong nhà vệ sinh sẽ dễ xử lý hơn."

Thiên Dương nghe cậu nói thế cũng không phản bác gì, trực tiếp kéo tay cậu vào nhà vệ sinh ngay trước mắt.

Hai người, tìm cách bẻ khóa để vào trong.

Quả nhiên khung cảnh trong nhà vệ sinh dễ thở hơn nhiều, không lạnh lẽo cũng không có mấy cái tiếng cười kinh dị kia.

Tâm trạng Tống Ngôn như được thả lỏng.Vừa trút được gánh nặng trên vai, khi ngước mắt lên Tống Ngôn như muốn ngất lịm tại chỗ.

Trước mặt cậu là một cái đầu ma, da dẻ trắng bệch như xác chết, mắt lòi ra một đoạn dài chạm đến tóc.

Hắn ta treo ngược người lại, hai con mắt như vật thể sống, tròng mắt vẫn không ngừng chuyển động qua lại như dò xét.Thấy được cảnh tượng ấy, Thiên Dương vội lấy tay che mắt Tống Ngôn kẻo cậu lại bị ám ảnh sau này.

Hắn xoay người cậu lại cho mặt cậu hướng về cửa nhà vệ sinh.

Còn mình thì tiến lên, trực tiếp đám phán với con ma kia.

Nhưng có vẻ nó cũng chẳng mấy để tâm, nó vẫn cứ im lặng treo ngược như khúc gỗ chỉ có hai con mắt là động đậy.Thấy có vẻ không thể nói nhẹ với hắn nữa, Thiên Dương cầm bùa Ngũ Lôi ra, đọc khẩu quyết tấm bùa ngay lập tức cháy lên.

Tên kia dường như cũng cảm thấy lo sợ, tròng mắt nó mở lớn ra.

Ngay lập tức thả mình xuống rơi trên mặt sàn nhà vệ sinh.Thiên Dương hỏi lại một lần nữa: " Cậu muốn theo tôi đi đầu thai, hay muốn bị lá bùa thiêu cháy để hồn phi phách tán."

Tên kia im lặng như đang suy nghĩ, nó đã chết rất lâu rồi.

Trước giờ cũng không hại ai, nó chỉ muốn hù dọa kẻ khác để mua vui cho bản thân mình.

Nhưng nếu như bây giờ nó bị đánh đến hồn phi phách tán có phải sẽ không bao giờ được đầu thai không?

Hắn nghĩ xong lo sợ gật đầu, chấp nhận đi cùng Thiên Dương.Thiên Dương gật đầu, đem nó để vào một chiếc lọ khác.

Cậu nắm tay Tống Ngôn bước ra khỏi nhà vệ sinh, cùng nhau đi đến một ngôi chùa gần đó gửi gắm hai vong linh này cho trụ trì.

Để hai bọn họ trong chùa, ngày ngày được nghe tụng kinh cầu nguyện mà sớm rũ bỏ đi chấp niệm.

Mà được siêu sinh.

Xong mọi việc trời cũng đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu.

Tống Ngôn ngồi trong lòng Bạch Trà nhớ lại những chuyện cũ trong lòng cũng cảm thấy hoài niệm.
 
Gió Đông
Chương 24: Ei!


Bạch Trà nghe cậu kể xong cũng không mấy sợ hãi, anh gãi gãi cằm chẹp miệng: " Tên kia trong mắt em cũng có quá khứ huy hoàng phết đấy."

" Đúng thế, nên anh đừng coi thường cậu ấy."

Bạch Trà cúi người nhìn cậu nhóc đang ngồi trong lòng mình nhỏ giọng nhắc nhở, anh bật cười cất tiếng: " Vâng vâng vâng đã rõ thưa bà xã, em nói gì anh đều nghe theo hết."

Tống Ngôn bĩu môi tỏ vẻ không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Ai là bà xã anh chứ, người ta là chồng anh đấy."

Dù chỉ nhỏ giọng than thở, song những từ này Bạch Trà nghe không xót chữ nào.

Anh cười phá lên thật lớn: " Đúng đúng đúng, em nói gì cũng đúng há há há."

Tống Ngôn liếc mắt cảnh nhìn anh, Bạch Trà ngay lập tức ngâm miệng lại không dám cười thêm tiếng nào.

Anh xoa xoa người Tống Ngôn, nhẹ giọng như dỗ dành: " Rồi rồi rồi, mau mau đi tắm đi nào.

Cơm sắp chín rồi đấy."

Tống Ngôn nhìn anh thêm cái nữa, nhưng toàn thân vẫn bất động, cậu không có ý định đứng dậy đi tắm chút nào.

Trời bây giờ đang mùa đông, tắm xong bước ra thì đóng băng mất.

Dù sao cũng là con trai, hai ngày không tắm cũng đâu có sao trong lòng Tống Ngôn nghĩ thầm.Thấy cậu ngồi trong lòng mình chẳng buồn nhúc nhích, anh đành đánh bạo đem cậu bế lên.

Trực tiếp bế cậu vào phòng tắm, không cho cậu bất kỳ cơ hội kỳ kèo nào.

Anh bế cậu trên tay nhẹ nhàng như bế một con mèo nhỏ, anh bình tĩnh dùng chân mở khóa vòi nước ở bồn tắm.

Tống Ngôn nằm trên tay anh dãy dụa muốn nhảy xuống nhưng không được, cậu hét lên: " Anh mau thả em xuống, em muốn tự tắm."

Bạch Trà vẫn như cũ mà bế cậu, mặc cậu quẫy đạp ra làm sao anh vẫn rất vững vàng ôm lấy: " Theo tình hình như bây giờ thì để anh vẫn nên tắm cho em thì hơn.

Lớn đầu rồi mà còn không chịu tự tắm, để anh giúp em vậy."

Miệng nói những lời hạ lưu nhưng trên mặt anh vẫn không có một chút gì là xấu hổ.

Đúng là muốn cưới vợ đẹp thì mặt phải dày trước đã.Tống Ngôn khóc không ra nước mắt, có đánh chết cậu cũng không tin ông chồng cậu mới cưới lại lạnh lùng vô tình như thế.

Trước giờ cậu nghĩ anh ta thủ thân như ngọc, ngại ngùng như mèo con mới về nhà mà không dám động vào cậu.

Xem ra cậu cần phải xem xét lại rồi, Tống Ngôn nhỏ giọng nài nỉ anh: " Em biết sai rồi, thả xem xuống đi em muốn tự tắm."

Tên kia nghe cậu nói vậy mặt vẫn không chút thương xót mà nhìn cậu.

Bên ngoài hắn bình tĩnh như thế, nhưng thật ra trong lòng lại đen tốt suy nghĩ bảy bảy bốn chín chiêu trò hưởng lợi từ cậu.

Lâu lâu mới có cơ hội để cậu làm nũng với anh như thế nhân cơ hội này là hưởng nhiều chút vậy.

Nhìn Tống Ngôn đanh quàng tay ôm lấy cổ mình ánh mắt ầng ậc nước, anh xấu xa ra điều kiện: " Thế em năn nỉ anh đi, năn nỉ anh anh sẽ thả em xuống."

Không nói nhiều Tống Ngôn ôm chặt lấy cổ anh, ghé miệng mình đến gần tai anh, cậu dùng chất giọng nhẹ nhàng thục nam nhất của mình để năn nỉ, hòng che giấu đi sự tức giận trong lòng: " Năn nỉ, năn nỉ anh đó, mau thả em xuống đi mà~~" cuối câu cậu còn kéo dài giọng ra như làm nũng.

Nghe giọng cậu dịu dàng như thế nhưng thực tế trong nội tâm đang điên cuồng gào thét: " Anh vừa vừa phải phải thôi, có tin lát nữa ông đây đánh anh không?"

Suy nghĩ là thế nhưng cậu vẫn trưng ra bộ mặt đáng thương như để làm nũng với anh.Bạch Trà nghe cậu nói thế thì bật cười, bụng dạ đen tối nói với cậu: " Không phải thế, phải gọi chồng ơi."

Anh vừa nói vừa xoa xoa đầu cậu như dụ dỗ.Tống Ngôn cũng nào chịu để yên, cậu giả vờ hỏi: " Gọi gì cơ em nghe không rõ?."

" Chồng Ơi~"Tống Ngôn nắm bắt được ngay khoảng khắc đó cậu tiêu soái cất tiếng: " Ei!", " Bảo bối có chuyện gì gọi chồng sao?"

Nói xong Tống Ngôn nhìn mặt Bạch Trà đen như đít nồi mà cười ha hả mấy tiếng, xem như hả lòng hả dạ cậu.

Nhưng cậu nào biết, cái người đen mặt kia đã ghi thù.

Chờ cậu cười xong, hắn không nhiều lời lập tức cởi áo cậu ra.

Lúc này Tống Ngôn mới quýnh quáng lên: " Anh biến thái vừa thôi, thả em xuống."

Tên kia mặt lạnh như băng nhìn cậu một cái, mỉm cười: " Anh chỉ đang tắm cho chồng nhà anh thôi, biến thái gì chứ.

Đúng không hả chồng??" hắn nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ nồng nặc sát khí.

Tống Ngôn cũng rùng mình, ôm chặt lấy cổ anh cầu xin tha thứ: " Em sai rồi, anh là chồng anh mới là chồng em, mau thả em xuống đi.

Được không chồng??"
 
Gió Đông
Chương 25: Em thích anh


Bạch Trà thấy cậu thành tâm thành ý như thế cũng mềm lòng.

Anh nhẹ nhàng đạt cậu đứng trên thành bồn tắm mà ngước mắt lên nhìn, lúc này Tống Ngôn đã cao hơn hắn một cái đầu.

Từ trên nhìn xuống mặt Bạch Trà, đôi mắt phượng sắc lẻm.

Mắt phượng là người những người có mắt hai mí, nếp mí sâu và cực kỳ cân đối.

Đôi mắt nhọn có hình vĩ ngư sắc sảo, mắt hơi hẹp ở bề ngang nhưng lại mang hình dáng dài, trong đôi mắt có phần tròng đen trắng phân rõ ràng.

Người ta nói những người có đôi mắt phượng đều thông minh xuất chúng, trí tuệ hơn người.

Không chỉ thế chính đôi mắt phượng này còn tô điểm thêm cho khuôn mặt mang nét lạnh lùng của anh.

Tống Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Trà khiến anh cũng phải xấu hổ, nhưng anh cũng không chịu thua mà bắt đầu thi trò đối mắt với Tống Ngôn.

Nhìn được chưa đầy một phút một tiếng " Rào" phát ra từ bồn tắm, nước trong bồn tắm đã tràn ra ngoài từ bao giờ rồi.

Ngay lúc này Tống Ngôn mới tìm lại được sự tỉnh táo, rời khỏi cuộc thi đấu mắt với anh.

Cậu quýnh quánh định bước xuống khỏi cạnh của bồn tắm, thì Bạch Trà kéo cổ cậu xuống đặt lên nó một nụ hôn.

Một tay đặt lên eo, một tay đặt lên cổ cậu không cho cậu trốn tránh.Anh chậm rãi mút lấy cánh môi của cậu mà không tiến thắng vào, chỉ đơn giản là chà xát một chút rồi buông ra.

Lúc anh thả cổ Tống Ngôn ra mặt cậu đỏ như một quả cà chua chín, cả mặt lẫn tai đều nóng bừng lên.

Thấy ai kia còn nhìn mình cười khúc khích, cậu thẹn quá hóa giận mà mắng anh: " Anh cười gì đấy, ai cho anh cười."

Rồi phồng má lên như một chiếc bánh bao đáng tức giận.Anh nhìn cậu, nở một nụ cười đầy chính trực: " Trả lại cho em đấy."

Rồi dịu dàng ôm cậu xuống đặt lên sàn nhà, anh tiến đến tắt vòi nước đang chảy tràn ra ngoài.

Lưng Bạch Trà quay ngược lại phía Tống Ngôn, nên cậu mới không thấy khuôn mặt đang ửng vài vệt hồng của anh.

Tìm trên kệ vài quả bóng tạo bọt rồi vứt vào bồn tắm, nhìn quả bóng sủi tan trong làn nước Tống Ngôn cũng muốn sủi theo nó.

Cậu cũng muốn rời khỏi nơi này, tạm thời rời xa cái chốn hồng trần đầy tang thương này.Bạch Trà thấy cậu đăm chiêu nhìn vào bồn tắm, anh đánh bạo hỏi: " Em có muốn anh tắm chung với anh không?".Mặt Tống Ngôn đã đổ giờ còn đỏ hơn, cậu dứt khoát lấy hai tay đẩy lưng anh ra khỏi nhà tắm.

Để lại một mình trong nhà tắm bốc hơi theo làn nước.

Nằm trong bồn tắm Tống Ngôn nghĩ lại những chuyện chỉ mới xảy ra trong một ngày hôm nay, không khỏi ngại ngùng nhưng cũng có chút hưng phấn.

Mặt cậu ửng hồng lên vì làn hơi nước, Tống Ngôn ngâm mặt mình trong làn nước ấm.

Chậm chầm thổi lên vài bong bóng nước không khác gì một con cá.

Ngay sau khi tắm xong, bước ra ngoài.

Cậu đã thấy Bạch Trà ngồi sẵn ở trên giường đợi cậu, anh giang rộng hai tay vẫy vẫy về phía cậu ám chỉ mau tiến tới.

Trời đang mùa đông thời tiết lạnh như muốn đóng băng đến nơi, cậu vừa tắm xong chưa thích nghi được với cái lạnh bên ngoài.

Vội vàng cong chân chạy đến chỗ Bạch Trà, anh đặt chiếc khăn tắm to lên người cậu, trùm cả đầu cậu lại.

Xoa xoa vài cái cho tóc ráo bớt nước, rồi bật công tắc máy sấy giúp cậu sấy tóc cho ấm lên.Tống Ngôn ngồi trong lòng Bạch Trà, để im cho anh giúp mình sấy tóc mà thầm cảm thán: " Biết trước được thế này thì em đã cưới anh sớm hơn!"

Bạch Trà ngoài mặt vô cảm, nhưng bên trong lại cười như điên: " Vậy cho nên em thích anh rồi chứ gì?"

Tống Ngôn nghe thấy thế cũng chẳng có biểu cảm gì, mặt cậu vô cùng bình tĩnh như thấy chết cũng không sờn.

Cậu nhìn anh, khuôn mặt toát lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: " Ừm, bây giờ em đã biết.

Em thích anh."

Giọng cậu rất nhẹ nhưng từng câu từng chữ vẫn vô cùng rõ ràng mà đánh thẳng vào tim anh.

Bạch Trà đứng hình mất năm giây, để xác định những lời cậu nói là thật hay giả.

Nhìn vẻ mặt kiên định của cậu, anh không nhịn được ôm lấy cậu một cái thật chặt.Hai tay anh run run ôm cậu, mắt cũng lóng lánh ánh nước.

Anh không ngờ có thể nghe được lời này từ Tống Ngôn, một con mèo lạnh lùng không ngờ cũng nói được một câu ấm áp như thế.

Tống Ngôn cũng không hiểu tại sao anh lại như thế, không phải chỉ là một câu nói thôi sao?

Bạch Trà ôm chặt lấy cậu cất giọng run run: " Nhưng anh không thích em bảo bối, anh yêu em!."

Tống Ngôn ôm lấy anh, vỗ vỗ lưng anh như dỗ một đứa trẻ.

Cậu cảm thấy sau này phải thường xuyên nói những câu sến súa như thế này nhiều hơn, để anh có cảm giác được yêu thương mới được...
 
Gió Đông
Chương 26: Khi hoàng hôn buông xuống


Chương 26: Cứ mỗi khi hoàng hôn buông xuống, tâm hồn tôi lại nổi hứng thơ văn...Mãi mới lột được băng dinh hình người hiệu Bạch Trà xuống để ăn cơm, đến lúc đang ăn cậu mới nhớ đến một chuyện.

Cậu đang là tác giả, mà tác giả liên tiếp bốn ngày nay mất tích không thèm ngoi lên đăng chương mới.

Tống Ngôn cũng thầm cảm thấy sợ hãi, có khi lát nữa vào xem cái khung bình luận sẽ bị nổ mất.

Kiểu gì các con dân đói truyện cũng kêu gào ném đá cậu vì ghẻ lạnh bọn họ.

Tống Ngôn run người, nuốt một ngụm nước bọt nhìn bàn cơm trước mắt bỗng thấy hơi khó trôi.

Cậu vội khảy thêm vài miếng cơm vào miệng rồi thôi, đến Bạch Trà cũng thấy hiểu.

Không biết cậu bị thứ gì kích thích mà đang ăn ngon lành, mùa xuân đang phơi phới trên mặt bỗng nhiên trở thành mùa đông giá rét.

Anh cố dụ dỗ cậu ăn thêm một bát nữa cũng không được.Ăn xong, Tống Ngôn phi thẳng lên phòng mở truyện của mình lên.

Đúng là không ngoài dự đoán, một nghìn lẻ một con dân ngoài kia đang ném đá tác giả.

Cậu chầm chậm lướt xem phần bình luận, không phải than khóc giục chương, thì cũng là giang hồ giục chương...Trích một số đoạn giục chương đặc sắc:Bánh Ú: " Trăng lên đỉnh núi trăng tà, cho hỏi tác giả khi nào ra chương???

Trăng lên đỉnh núi trăng ngời, bọn tôi đói truyện hơn ba ngày rồiiiiiiiii !!!!!!!"

Bánh Mật: " Cá không ăn muối cá ươn, ngài dám ghẻ lạnh bọn tôi coi chừng!!! ( Tôi nhịn hơi bị lâu rồi nhé.)Mèo Vờn Chuông Gió: " Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu?

Tui cũng hông biếc nữa....

Tác giả ra chương mau!!!"

Đinh Tiên Nhân: " Tôi đi có mấy hôm mà tâm hồn mọi người thơ văn quá nhỉ?"

Bánh Giò Hầm Xương: " Aaaaaaaaaaaaaaaaa, đcm tác giả hiện hồn lên rồi mọi người ơi."

Bún Đậu: " Khi em đi tôi không còn thiết sống, chỉ lại một tâm hồn thơ văn..."

Quả Táo Mang Nghiệp Của Tác Giả: " Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn kia đang đánh đề 🙂)) Nay tôi trúng lớn mọi người ạ."

Bơ: " Này nhé tác giả, tôi nói cho ông biết nhá, tôi mua sẵn xăng để chuẩn bị đốt nhà ông rồi đấy."

Ngoài những con người có tâm hồn thơ văn ra, thì số còn lại vẫn luôn mang ý định chém giết cậu.

Quá sợ hãi cậu quyết định: " Mọi người nói thế tôi sợ lắm đấy, do tâm lý sợ hãi thêm tay hơi run nên thôi, hôm nay không ra chương mới nhé.

Chúc cả nhà ngủ ngon."

Kèm thêm một icon hôn gió.Khỏi nói cũng biết cái đám kia bắt đầu cuồng nộ như thế nào, spam đủ thứ trên đời.

Còn đem cậu lên confession than vãn, tác giả như cậu cũng chỉ ngồi một bên cười ha ha mà thôi.

Dù nói thế nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn chương tồn để đăng lên, tâm lý tác giả bao giờ cũng thế.

Lúc nào cũng cảm thấy quanh mình có cảm giác nguy hiểm, nên việc tồn năm sáu chương là chuyện thường tình.

Có người còn tồn đến tận vài chục chương cơ mà~~.

Đăng lên một phát luôn năm chương kèm dòng an ủi, xem như đã vuốt xuôi lông đám mèo kia.

Bạch Trà lên phòng thấy Tống Ngôn cười ngây ngốc trước màn hình máy tính, tò mò anh cũng đến xem thử cậu đang làm gì.

Thấy Bạch Trà đi đến phía sau lưng mình, Tống Ngôn cũng không ngần ngại cho anh xem màn hình máy tính.

Ngoài những câu giục chương vẫn còn rất rất nhiều người nhân cơ hội mà tỏ tình tác giả.

Ví dụ như:Nếu tác giả một ngày đăng một chương thì cẩu nhà tôi biết đi: " Lần trước tôi nói tác giả có gian tình rồi mà còn chối, rõ ràng bơ đẹp người vợ thùy mị nết na như tôi."

Sườn Xào Chua Ngọt: " Ông nói vớ vẩn gì thế, tôi là chồng tác giả.

Hai bọn tôi cưới nhau hơn hai năm nay rồi nhé.

Tác giả à, chồng yêu em, chụt chụt

Bạch Trà nhìn những dòng bình luận như này, trên mặt lộ rõ vài vệt đen.

Anh mở to hai mắt như không thể tin được cũng có người giành chồng với anh, hắn nghiến răng rặn ra hai chữ: " Hoang Đường!!!"( Cái tiêu đề có đúng chút chíu mà người ta cũng không cho, Hoang Đường!!!) ..............
 
Gió Đông
Chương 27: Giấc mơ


Tống Ngôn cười phá lên, tâm trạng vô cùng tốt.

Cậu tắt máy tính, mặc kệ những bình luận ầm ầm nổ ra của đám fan nhà mình.

Cậu giang hai tay ôm lấy cổ anh muốn anh bế về phía giường ngủ, một ngày hôm nay như vậy là đủ dài rồi.

Ngủ thôi.( không đùa chứ 1 ngày của bọn nó bằng cả 1 chục chương truyện đấy)Trên giường, Tống Ngôn nằm trong lòng Bạch Trà như một con mèo lười biếng, ngáp ngáp vài cái rồi nói: " Ngày mai anh sẽ nấu món gì?"

Bạch Trà ôm cậu trong lòng, xoa xoa lưng cậu.

Anh cúi xuống nhìn cậu nói: " Chủ theo ý khách, em có biết hắn thích ăn gì không?"

Tống Ngôn nằm trong lòng anh ngẫm nghĩ một hồi, hình như cậu ấy không kén ăn.

Chỉ cần là đồ ăn được là cậu ấy ăn rồi: " Hừm... anh cứ nấu món nào anh tâm đắc nhất là được, chỉ cần mình có lòng thì cậu ấy sẽ không chê đâu.

Cậu ta dễ ăn lắm."

" Ừm, vậy được rồi.

Ngôn Ngôn ngủ ngon nhé!"

Rồi hôn một cái trên trán cậu như lời chúc.Tống Ngôn nằm trong lòng anh lại miên man suy nghĩ hồi lâu, kỳ thật dạo này cậu rất hay mơ thấy Thiên Dương.

Cậu thấy hắn ta vẫn như cũ, bên ngoài đẹp trai bên trong học giỏi.

Sư nghiệp của hắn rất tốt, ngày một thăng tiến trong tương lai.

Nhưng trong mơ cậu luôn thấy hắn mang một vẻ ủ dột, đôi lúc quầng mắt còn thâm cuồng, không lẽ chính là do thiếu ngủ?

Nhưng còn kỳ lạ hơn, cậu luôn thấy kế bên Thiên Dương luôn còn một bóng hình nào đó khác.Cái bóng ấy lúc nào cũng đi kế bên hắn như không rời nửa bước, tỷ như có một lần cậu trong mơ cậu tận mắt thấy hắn bước vào phòng tắm.

Mà thế nào cái bóng kia cũng theo cùng, nhưng chuyện đáng nói có lẽ Thiên Dương hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của chiếc bóng kia.

Nhìn sự nghiệp ngày càng đi lên của Thiên Dương, không phải một cũng phải hơn hai lần, Tống Ngôn mang cái ý niệm rằng Thiên Dương bị quỷ theo đuôi.

Hay nói một cách mĩ miều hơn là hắn ta có duyên âm từ kiếp trước theo.

Duyên âm này thích hắn ta nên theo chân hắn, giúp hắn thành đạt trong công việc.

Nhưng khi đêm về cái duyên âm ấy một lật tẩy được bộ mặt thật của chính mình, nó sẽ theo sau hút lấy dương khí của Thiên Dương làm cho cậu cả ngày lẫn đêm đều không được tĩnh táo, giấc ngủ chợp chờn không yên.

Cho cậu ngày đêm mơ về nó, để rồi một lúc nào đó cậu sẽ bị nó kéo đi.

Duyên âm khác hoàn toàn với âm hôn của Tống Ngôn, âm hôn là có được sự đồng ý của hai bên của trời đất, hai người sẽ bên nhau mãi mãi mà không phải chia xa.

Cậu chết Bạch Trà chết, cậu sống Bạch Trà sống.

Cả hai luôn tương trợ lẫn nhau, sống chết có nhau.Còn duyên âm thì khác hoàn toàn.

Một âm hồn thích ai đó còn sống ở dương thế, nhưng có thế do dương khí của con người quá yêu nên mới bị quỷ bám theo.

Một khi bám theo, nó sẽ làm cho người ta mang thai con của nó.

Khi ấy, từ một người khỏe mạnh, tràn đầy sức sống biến thành một kẻ sống chẳng ra sống chết chẳng ra chết.

Bụng to ra một cách bất thường, nhan sắc phai nhạt, ốm yếu, tiều tụy.

Sau một thời gian đủ chín tháng mười ngày, chiếc bụng tự dưng sẽ nhỏ lại, cũng chính lúc đó người bị quỷ theo cũng phải đi về thế giới bên kia với nó.

Bởi mang thai của nó, đẻ con của nó thì người cũng phải của nó...Duyên âm có thể là người kiếp trước thích cậu, cũng có thể là một người thích cậu, nhưng gặp tai nạn nào đó không may chết đi.

Âm hồn kia còn quá vương vấn trần thế mà không thể đầu thai siêu thoát, nó chỉ còn cách theo sát lấy người mình yêu.

Ban đầu sẽ giúp người nó yêu rất nhiều, như mách nước xem hôm nay nắng hai mưa, ra ngoài có quên gì hay không.

Không những thế tỷ lệ may mắn cũng được tăng lên một cách rõ rệt, như khoanh trắc nghiệm, tỷ lệ khoanh trúng đáp án cũng lên đến 75%.

Nhưng đó chỉ là vỏ bọc của một tên sát nhân, nó đang rử mồi rồi nhân lúc khi cậu ngày càng dựa dẫm vào nó.

Thì chính khi ấy nó sẽ chọn cơ hội thích hợp kéo cậu xuống chung với nó, lúc này nó đã thỏa mãn được ham muốn của mình, không còn gì vương vấn, nó cũng đã có thể thanh thản mà đầu thai cùng người mình thương...Mặc dù nói thì như thế, nhưng liệu có ai đang sống mà lại chọn đi đầu thai cùng một con quỷ không?

Đáp án đương nhiên là không, khi thấy người của nó đang có dấu hiệu chống đối.

Nó bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh khác, không cho người ta cơ hội trốn thoát.

Cũng chính là bắt họ mang thai con của nó, mang danh người mình thương, nhưng khi ấy nó cũng không khác gì những còn quỷ háo sắc ngoài kia.

Vì lòng tham, nó nguyện hi sinh tất cả... nhưng xét theo những hình ảnh trong giấc mơ của cậu, cậu lại cảm thấy có điều vô lý.

Thân ảnh cái bóng phái sau Thiên Dương rõ ràng vô cùng cao to vạm vỡ, thậm chí còn cao hơn Thiên Dương tận một cái đầu.

Không lẽ....tên này bị con quỷ mang giới tính nam theo sao???

Nhưng trong suy nghĩ của cậu, Thiên Dương kiểu gì cũng là '1' mà.

Nhưng nhìn cái cảnh tượng trong giấc mơ, cậu phải suy nghĩ lại thật kỹ.

Đôi khi không hẳn hắn là '0' với cậu, mà là '0' với kẻ khác.Hoặc còn một khả năng khác chính là Thiên Dương nuôi quỷ cầu tài.

Tống Ngôn từng được nghe về con quỷ này, đại khái sẽ giúp gia chủ phát đạt ngay trong đêm.

Nhưng cái giả phải trả thì vô cùng đắt, gia chủ phải giết người để lấy chính xác người mà nuôi quỷ.

Cậu rùng mình, phương án này chắc có lẽ không khả thi.

Cậu biết Thiên Dương mà cậu quen biết sẽ không như thế, khả năng cao hơn là có duyên âm.Nhưng nếu đó chỉ là một giấc mơ tại sao Tống Ngôn lại tin chắc chắn điều đó, như thể cậu chứng kiến tất cả?

Là bởi vì cưới Bạch Trà, Tống Ngôn như mang trong mình khả năng tiên đoán trong giấc mơ.

Cậu mơ thấy Thiên Dương ngay cái ngày cậu gặp được Bạch Trà, nhưng ngoài nó ra vẫn còn nhưng điều khác trong giấc mơ của cậu.

Như gà trống, âm hồn, nến đỏ... không phải đó chính là những thứ có trong lễ cưới của cậu sao.

Chính vì thế mà cậu càng tin chắc vào giấc mơ của mình, không chỉ mơ thấy Thiên Dương một lần mà những ngày ngủ tiếp theo cậu vẫn mơ thấy, chung một hình ảnh, một hoàn cảnh.

Ngoài ra không phải trong cuộc nói chuyện qua điện thoại với cậu vừa nãy Thiên Dương bảo có chuyện muốn nói sao?

Càng nghĩ cậu càng cảm thấy thật sự bên Thiên Dương đã có chuyện, sự bất an ngày một dâng lên khiến cậu ngày càng thấp thỏm không yên.

Dặn lòng cậu ấy sẽ ổn, mãi một lúc lâu sau cậu mới chìm được vào giấc ngủ của mình.Mà bên Thiên Dương cũng xuất hiện một suy nghĩ y như thế!
 
Gió Đông
Chương 28: Con ma thứ hai mang tên Đường Hạo


Sáng sơm tinh mơ, ánh nắng chiếu lên gương mặt Tống Ngôn, cậu nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Bạch Trà vội lấy tay che nắng cho cậu, nhìn cậu ngủ ngon lành như thế anh cũng không nỡ đánh thức cậu dậy.

Bạch Trà bước từng bước rón rén xuống giường chuẩn bị làm đồ ăn sáng cho cậu.

Đồ ăn chuẩn bị xong cũng là lúc Tống Ngôn thức dậy, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ tối qua, cậu mắt to mắt nhỏ bước xuống cầu thang, vừa đi vừa dụi mắt.

Thấy Bạch Trà đã nấu sẵn bữa sáng cho mình, Tống Ngôn cũng không mấy ngạc nhiên.

Cậu lấy chồng về để hưởng đãi ngộ cơ mà?Bạch Trà dọn đồ ăn ra bàn rồi đi về phía cậu ôm cậu một cái, nhỏ giọng thủ thỉ: " Chào buổi sáng."

Tống Ngôn để mặc cho anh ôm, hai mắt vẫn còn mơ màng nhưng tâm trí đã hướng về phía bàn đồ ăn: " Chào buổi sáng, nay anh nấu gì thế?"

Bạch Trà dí sát vào người cậu cùng cậu bước đi như hai con chim cánh cụt: " Cháo thịt bằm, thêm chút bánh nướng."

Không đợi anh nói xong, cậu đã nhảy vào bàn ăn.

Mùi thơm của cháo thật sự rất mê người, nhưng chỉ vừa mới cầm chiếc muỗng lên bên ngoài đã có tiếng bấm chuông.

Cậu đành nhẫn lại, bước từng bước chậm rì ra mở cửa: " Không phải cha mẹ lại gửi gì cho chúng ta chứ?"

Bạch Trà đang ở trong bếp dọn dẹp cất to giọng: " Có thể đấy, em xem đi lát nữa anh mang vào nhà cho."

Vừa mở cánh cửa ra một người đàn ông cao gần mét chín xuất hiện, anh vẫn thế cao ráo đẹp trai.

Chiếc mũi thẳng tắp, cao ngất như cầu trượt.

Gò má vì hơi lạnh mà hồng hào hẳn lên, chiếc môi mím thẳng đang nhìn về phía cậu.

Nếu như là trước kia, Tống Ngôn vẫn chỉ nghĩ ' lâu rồi không gặp mà tên này vẫn đẹp trainhư cũ.' Nhưng chuyện đáng nói là phía sau anh ta còn có một cái bóng trắng nào đó khác, cậu không hoa mắt nhất định là một cái bóng trắng.

Không chỉ thế cái bóng kia còn cao hơn Thiên Dương đến tận một cái đầu, Thiên Dương gần mét chín thì tên này chắc chắn hơn mét chín, người hắn cao to vạm vỡ đứng phía sau Thiên Dương như muốn bảo vệ cậu.Cậu một thân đồ ngủ, đứng ngây ra như phỗng trước cửa nhà.

Trong lòng Tống Ngôn lại thêm vài đợt sóng trào: ' Những gì mình mơ thấy đều là thật sao?' cậu tự hỏi với lòng mình.

Hai mắt Tống Ngôn mở to khi thấy cảnh tượng trước mặt, nếu đó là thật thì chẳng lẽ Thiên Dương thật sự bị đè???Thiên Dương thấy cậu đứng trước cửa nhà hồi lâu nhìn anh mà không nói, cứ nghĩ cậu bị hoa mắt.

Hắn lấy tay xua xua qua mặt cậu tìm sự chú ý, Tống Ngôn lúc này mới được thức tỉnh.

Cậu lấy tay mình cầm lấy bàn tay đang khua loạn xạ trước mặt mình xuống, nắm chặt lấy đôi tay kia, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn: " Cậu...cậu có bị làm sao không?"

Thiên Dương ngây ngốc một hồi vẫn không hiểu ý Tống Ngôn muốn ám chỉ chuyện gì, anh cất tiếng hỏi: " Tớ bị làm sao được chứ, không phải vẫn đứng sờ sờ trước mặt cậu đây sao?"

Tống Ngôn nghe anh nói thế thì càng tỏ vẻ thương cảm, cậu xoa xoa đôi bàn tay lành lạnh của hắn do gió tuyết trời mùa đông: " không, ý tớ là tâm lý cậu có ổn không?"

Thiên Dương nhăn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu, lâu ngày không gặp bạn của cậu lại bị thần kinh giai đoạn cuối rồi sao? : " Không nói với cậu nữa đâu, mau cho tớ vào nhà đi lạnh chết tớ rồi."

Nghe hắn nói Tống Ngôn mới sực nhớ ra, mình còn chưa mời cậu ta vào nhà.

Cậu vội nhường đường cho Thiên Dương tiến vào....vào cùng cái bóng trắng ấy.

Vừa đặt chân vào nhà, mặt Thiên Dương lại một lần nữa nhăn lại, hắn biết Tống Ngôn không nuôi quỷ, cũng chẳng có quỷ nào dám bước chân vào nhà cậu.

Do nhà cậu từ trước đến nay luôn có Môn Thần canh cửa, lại thêm cha mẹ một lòng phù hộ cậu.

Làm sao quỷ có thể bước vào?

Nhưng cái âm khí thâm trầm trong căn nhà này là sao?

Nếu tắt máy sưởi ở trong nhà đi, kiểu gì trong nhà cậu cũng lạnh hơn bên ngoài.Thiên Dương nhăn mặt, đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá.

' Không có vật gì quá âm ở đây, nhưng tại sao mình cảm nhận được ở trong nhà này có ít nhất một người âm chứ?'Hắn kéo Tống Ngôn ngồi xuống bàn trà ở phòng khách lên tiếng tra hỏi: " Cậu mau nói xem dạo này sức khỏe thế nào, có thường xuyên mơ thấy người khác không?"

Tống Ngôn ngơ ngác lắc đầu, hai tay xoắn lại với nhau.

Cậu im lặng một hồi rồi mới nói: " Tôi muốn giới thiệu người này cho cậu, nhưng trước hết cậu phải nói cái người đằng sau là ai trước đã."

Hắn mở to mắt như không thể tin vào những gì mình nghe thấy: " Cậu...cậu thấy được anh ấy sao?"

Mặt cậu tỏ vẻ đương nhiên mà gật đầu: " Không rõ lắm, nhưng vẫn thấy được hắn theo sau cậu, đã thế còn rất cao nữa."

Nghe cậu nói đến thế này không chỉ Thiên Dương, mà cả người đứng bên cạnh hắn tên Đường Hạo cũng phải nhìn cậu bằng ánh mắt khác.

Thiên Dương nghe cậu nói vậy thì càng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cậu.

Hắn cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp kéo người đứng đằng sau lưng mình ngồi xuống.

Khuôn mặt tỏ vẻ trịnh trọng hiếm thấy, cậu đến đây là muốn giới thiệu người này của mình cho Tống Ngôn, nếu Tống Ngôn đã hỏi thì cậu cũng đáp thôi: " Đây...là đàn anh của tớ tên Đường Hạo."

Tống Ngôn quan sát đàn anh cũng đang nhìn cậu này một chút, cậu bỗng thấy người này trông có vẻ hơi quen, có khi cậu từng gặp ở đâu đó rồi nhưng không nhớ.

Tên này với Bạch Trà nhà anh có khí chất không khác nhau là mấy, bá đạo có chút xem thường mà không nể nang ai.

' Chẳng lẽ ai đi học Luật cũng đều như thế?', dù nghĩ thế nhưng cậu vẫn gật nhẹ đầu chào hỏi người đối diện" Xin chào, em là bạn của Thiên Dương tên Tống Ngôn."

Người đối diện cũng cúi nhẹ đầu coi như đáp lễ, hắn cất giọng: " Chào cậu, tôi là chồng của Thiên Dương."

Giọng hắn mang một tông trầm chứ không được nét nhẹ nhàng như giọng Thiên Dương, nhưng chính cái giọng trầm này của hắn mới khiến người ta mê mệt.

Nói xong anh ta đặt tay mình ra phía sau ghế, chỗ Thiên Dương ngồi như tuyên bố chủ quyền.Nghe người này giới thiệu danh phận của mình như thế, cậu cũng không mấy ngạc nhiên trong lòng chỉ thầm gào thét: " Quả nhiên chính là như thế, mới hai tháng không gặp, kế bên hai đứa trai tân bỗng dưng mọc ra thêm hai ông chồng.

Chậc chậc chậc."

Thiên Dương ngồi bên cạnh người kia đỏ mắt, đánh nhẹ vào tay hắn một cái, hai mắt trừng lớn như giận dỗi.

Hắn quay sang Tống Ngôn tiếp lời Đường Hạo: " Cậu đừng nghe lời anh ấy nói, bọn tớ có quan hệ vô cùng trong sáng."

Tống Ngôn mang một ánh mắt điềm đạm, rất bình tĩnh nhìn Thiên Dương biện minh, cậu gật đầu như hùa theo rồi mới thở ra một câu chết chóc: " Trong sáng như cách hai người cùng nhau đi tắm sao?"
 
Gió Đông
Chương 29: Người quen không muốn nhận.


Khóe miệng Thiên Dương giật giật, trong một giây phút nào đó cậu đã nghĩ tai mình hỏng rồi: " Cậu cậu cậu lắp cam trong nhà tớ sao?"

" Cần phải lắp sao?

Là do tớ có siêu năng lực."

Khuôn mặt cậu tỏ rõ vẻ dè bỉu."

Cậu nói dối, mau khai thật đi.

Khai luôn cái người cậu giấu trong nhà này."

Tống Ngôn ho khù khụ mấy tiếng để che dấu sự ngại ngùng, câu giơ tay vời vời người thanh niên đang lấp ló phía sau cánh cửa nhà bếp, đang nhìn trộm bọn họ nói chuyện.

Anh chạy thật nhanh đến bên cậu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Tống Ngôn đứng dậy trịnh trọng không kém giới thiệu: " Đây là Bạch Trà, anh ấy là chồng mới cưới của tớ.

Bọn tớ kết âm hôn.

Hôm nay tớ mời cậu tới đây chính là để giới thiệu anh ấy với cậu."

Tống Ngôn đỏ mặt nói."

Thì ra là cậu sao, thủ khoa?"

Một tiếng nói kế bên Thiên Dương truyền đến, Đường Hạo đang nhếch mép khinh thường người đứng trước mặt mình kia.

Thủ khoa trường cậu tiếng tăm lẫy lừng, nhận vụ kiện nào thắng vụ kiện đó.

Danh xưng đệ nhất thủ khoa trường đại học Luật, không ngờ giờ này cũng chỉ là một cái vong hồn có vợ mà thôi.

Bạch Trà cũng không nể nang gì hắn, cười khẩy đáp lời: " Nên á khoa ở đây chính là thương xót tôi sao?

Cậu cũng đừng quên hai chúng ta bây giờ, đã là kẻ ngồi chung một thuyền rồi."

" Ừm đúng thế, chung thuyền xuống âm phủ đầu thai."

Mùi thuốc súng nồng nặc cả căn nhà, hai kẻ chung thuyền này lại không ai nể ai.

Tống Ngôn cùng với Thiên Dương ngồi bên cạnh mà toát mồ hôi hột, cậu sợ chỉ một lát nữa thôi.

Trong chính căn nhà của cậu sẽ xảy ra một cuộc hỗn chiến.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, nháy nháy mắt với Thiên Dương.

Quả nhiên tên kia vừa nhìn đã hiểu ý cậu, hắn ta kéo tay Đường Hạo, liếc mắt nhìn anh một cái.

Đúng là sức mạnh mang tên 'nóc nhà', Đường Hạo nhìn vào mắt Thiên Dương một cái liền ngậm miệng không lý do.Tống Ngôn cũng không kém cạnh mà liếc cái người ngồi cạnh mình một cái cảnh cáo.

Hai tên vừa giương đao bạt kiếm với nhau, giờ chẳng khác gì hai con gà con đang nép vào người gà mẹ không dám hó hé.

Thiên Dương mở lời đánh bay đi sự căng thẳng trong không khí vừa rồi: " Nhà cậu ăn cơm chưa?"

" Chưa, cậu ăn sáng cùng với tớ luôn đi.

Trưa đến hai chúng ta cùng đi siêu thị."

Không khí yên bình vẫn được kéo dài đến tận trưa, lúc này Tống Ngôn cùng Thiên Dương xuống nhà đi siêu thị.Thiên Dương đang mải mê chọn rau củ bỗng nghe được một câu hỏi của Tống Ngôn: " Hai người cưới nhau chưa?"

Động tác của cậu dừng lại một nhịp, cậu cười khổ: " Cậu đoán thử xem."

Tống Ngôn im lặng một lúc mới cất tiếng: " Tớ đoán là chưa."

"Ừm, đúng thế."

Thiên Dương ngừng lại một chút rồi nói tiếp: " Anh ấy theo đuổi tớ từ khi tớ còn học năm hai đại học, không may một năm sau đó anh ấy lại mất... vì không quên được tớ nên ngày qua ngày anh ấy vẫn luôn đi theo phía sau.

Tớ có năng lực trời sinh có thể nhìn thấy những thứ không nên thấy, nên cậu đoán xem tớ có nhìn thấy anh ấy không?"

" Có chứ."

" Ừm, tớ thấy rất rõ ngay từ ngày đầu tiên anh ấy mất, tớ đã thấy anh ấy lúc nào cũng đi sát bên tớ rồi."

Đôi mắt Thiên Dương đượm buồn, " Giá như...giá như anh ấy không mất thì...có lẽ mọi chuyện sẽ khác."

Tống Ngôn hiểu nỗi mất mát trong lòng Thiên Dương, không ngờ một người con trai mạnh mẽ như thế đôi lúc cũng cảm thấy tủi thân cho số phận của mình.

Tống Ngôn im lặng hồi lâu như cân nhắc chuyện gì đó, cậu nói: " Vậy hai người có muốn giống tớ không?"

Thiên Dương cúi đầu, rồi gật đầu một cái thật mạnh.
 
Gió Đông
Chương 30: Ăn dưa nhà người ta


Ngoài dự đoán của hai người, hai ông chồng ở nhà vô cùng ngoan ngoãn.

Thậm chí còn ngồi chung một chỗ đọc sách mà đợi hai người về.

Bất ngờ ngoài sự mong đợi, Tống Ngôn cùng Thiên Dương cũng yên tâm mà, quăng hết đống đồ mình vừa mua cho hai ông chồng để hai người cùng nhau nấu cơm tối mà bồi đắp tình cảm, còn hai người thì chạy lên phòng đọc sách.Lúc này trong phòng bếp, tình hữu nghĩ cách mạng lại một lần nữa được hình thành.

Một người rửa rau, một người nấu cơm.

" Ông nói xem, liệu em ấy có đồng ý cưới tôi không?"

Đường Hạo hỏi.Bạch Trà đang chuyên tâm nấu cơm, bất thình lình nhận được câu hỏi mang đầy tính triết lý này: " Không phải ông bảo, ông với cậu ấy ở bên nhau cũng được hơn 3 năm rồi sao?

3 năm rồi còn chưa cưới sao?"

Đường Hạo xụ mặt xuống, bứt bứt vài cọng rau cho hả giận: " 3 năm đó là tôi theo đuổi em ấy."

Bạch Trà không kiêng nể gì hắn mà cười thẳng mặt, cái người mới vừa này còn khoe anh đã ở bên nhau được 3 năm.

Giờ lại đi hỏi xem người ta có chịu cưới không?

Khoe khoang chẳng khác gì con công giờ khép nép không khác gì con gà: " Nên ông muốn xin kinh nghiệm từ người đã có vợ như tôi sao?"

Chữ ' có vợ' còn được Bạch Trà chú trọng nhấn mạnh, khiến Đường Hạo đứng kế bên nghiến răng kèn kẹt.

' Nếu ông không có vợ thì tôi cũng thèm vào.' " Chuyện cưới xin là chuyện nhỏ thôi, vợ tôi nhất định sẽ lôi kéo Thiên Dương giúp ông, nhưng....có phải ông cũng nên có chút gì gọi là thành ý không?" anh trực tiếp đòi thù lao từ người kia không kiêng nể."

Một con mèo Anh xám xanh lông ngắn, được chưa?"

Đường Hạo cũng không chịu thua mà trực tiếp trả giá, hắn biết từ hồi còn đại học, tên này thích nhất là mấy con mèo lông ngắn.

Chỉ cần chú ý một tý là thấy, cứ cuối tuần hắn lại ra mấy tiệm Cafe mèo để ngắm mấy con lông lá đó.

Chính vì chuyện này mà không ít lần anh bị hắn cười nhạo."

Được, một cặp luôn nhé.

Nào nó đẻ tôi mang sang cho ông một con.

Vậy đi, tôi nấu cơm tiếp đây canh sắp tràn rồi" Mối đầu tư không tồi, anh trực tiếp chốt giá không cho người ta cơ hội nhiều chuyện.Tình anh em kết nghĩa bắt đầu từ đây, mà...

Đường Hạo không biết anh đã bị con người đa mưu trước mặt lừa rồi.

Tống Ngôn sớm đã đoán được chuyện này, mới khi nãy lúc vừa về nhà còn kéo anh lên phòng bàn bạc một hồi.

Cậu bắt anh làm kiểu gì cũng được, nhưng nhất định phải có được thù lao xứng đáng cho công sức cả ngày của Tống Ngôn...Nhưng Tống Ngôn có làm gì à???

Không!

Cậu đâu có làm gì đâu, chuyện cậu làm thì cũng giống Bạch Trà mà thôi, dụ dỗ hai người họ.

Còn chuyện cưới hỏi á??

Không phải hai người đều ưng nhau từ trước rồi sao?

Bây giờ chỉ cần chờ Bạch Trà bày mưu cho Đường Hạo cách cầu hôn Thiên Dương nữa là xong.

Bạch Trà lo chuyện cầu hôn thế còn Tống Ngôn làm gì??

Thì ngồi im nhận thưởng là xong rồi.

Chuyển to này cứ để cậu, còn chuyện nhỏ kia cứ để Bạch Trà lo.

Đây gọi là đầu tư không lỗ.

Hai người đa mưu cưới nhau thật nham hiểm.Tối đến, như đã Tống Ngôn đã bàn trước với Bạch Trà, sau bữa cơm sẽ tiến hành kế hoạch.

Đánh nhanh thắng nhanh, rồi đuổi hai tên ăn chực này về nhà.

Không khí trong bữa tối vô cùng ấm cúng, ăn xong Tống Ngôn cùng Thiên Dương có nhiệm vụ rửa bát.

Còn Bạch Trà và Đường Hạo đi lên phòng, chuẩn bị cho màn cầu hôn sắp tới.Đường Hạo một thân mặc tây trang đen tuyền ( mượn của Bạch Trà J), tay cầm bó hoa hồng đỏ rực trong lòng.

Anh nôn nóng chuẩn bị cho màn cầu hôn sắp tới của mình, người con trai anh theo đuổi gần 4 năm nay cuối cùng cũng được ở bên cạnh anh rồi.

Đường Hạo đỏ mặt suy nghĩ về những chuyện sẽ xảy ra sau này ( Chuyện 18+).Bạch Trà xuống nhà trước để nắm bắt tình hình, sau đó sẽ đi lên tình báo cho Đường Hạo.

Lúc này Tống Ngôn cùng Thiên Dương đang cùng nhau ngồi trên sofa nói chuyện.

Thấy anh bước xuống nhà, cậu nháy nháy mắt vài với Bạch Trà làm ký hiệu.

Nhận được tín hiệu của cậu, anh ra dấu tay ( Dấu OK á) với Tống Ngôn rồi một lần nữa chạy lên phòng.Anh đến bên người đang mặc tây trang đứng trước gương, vỗ vài cái vào vai như cổ vũ.Dưới nhà , Tống Ngôn đã bật sẵn nhạc để chờ Đường Hạo xuống.

Tiếng nhạc vừa cất lên, một bóng hình cao dong dỏng của Đường Hạo xuất hiện phía trước cầu thang.

Mặt anh đỏ ửng lên vì xấu hổ,tay anh run run trong lòng cầm bó hoa hồng đỏ rực tiến đến chỗ Thiên Dương.

Biết điều, Tống Ngôn cùng Bạch Trà đã đứng ở phía cầu thang ăn dưa hóng hớt người ta tỏ tình.Thiên Dương giờ này như đang ở trên mây, cậu đang chậm chạp phân tích tình huống đang xảy ra là như thế nào.

Là anh ấy đang cầu hôn mình sao?

Trong mắt Thiên Dương bây giờ tràn ngập bong bóng màu hồng.

Chọt một cái, á anh ấy thích mình.

Chọt thêm cái nữa, anh ấy đang cầu hôn mình.

Trong đầu Thiên Dương bây giờ chỉ còn lại từ aaaaaaaaaaaaa, cậu kích động quá đi mất.

Chết rồi, tim mình đập nhanh quá cần máy trợ tim gấp.Biểu hiện bên ngoài của Thiên Dương có thể nói vô cùng bình tĩnh, các nhóm cơ mặt vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bên trong Thiên Dương đang điên cuồng hít thở, trong máy thở oxi.

Đường Hạo đứng trước mặt Thiên Dương chân thành nhìn cậu, chầm chậm quỳ xuống đưa cao nhẫn cưới được đặt trong bó hoa lên cho Thiên Dương.

Trong mắt anh bây giờ chỉ còn lại mỗi sự hiện diện của Thiên Dương, giọng anh run run nói với cậu: " Em có đồng ý cưới anh không ? anh hứa giữ lòng chung thủy với em.

Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng em mỗi ngày đến suốt cuộc đời em."

Thiên Dương phì cười: " Anh là học sẵn văn mẫu rồi sao?

Đây không phải mấy cái đọc trong lễ đường à?"

Đường Hạo hơi xấu hổ, những vẫn mặt giày đáp: " Đúng thế, anh chính là muốn em đồng ý làm vợ anh."

Nói xong câu này, Đường Hạo đã lo lắng lại càng lo hơn, anh sợ cậu sẽ không đồng ý... cũng sợ cậu chê cười anh.Trái lại với những lo lắng không cần thiết ấy, Thiên Dương chăm chú nhìn Đường Hạo một hồi lâu rồi đặt môi mình lên môi anh.

Nụ hôn nhanh đến mức anh chưa kịp cảm nhận thì Thiên Dương đã rời đi, cậu cười khúc khích giang tay ôm lấy bó hoa vào lòng thay cho lời đồng ý.

Nhìn hai con người đang ôm ấp nhau ngoài kia, Tống Ngôn đang ngồi trên cầu thang cùng Bạch Trà hóng chuyện cũng kì kèo theo: " Sao em không có vậy, cũng không có nhẫn luôn, có phải anh không yêu em không?"

Nghe mấylời Tống Ngôn nói là Bạch Trà đủ hiểu.

Nhìn bạn mình có một màn cầu hôn lãng mạnnhư thế mà cậu chỉ nhận được mỗi cái bao lì xì không có tiền, cùng với một sợidây chuyền.

Nên sinh ra ghen tị.

Bạch Trà ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu mộtcái: " Anh nhất định sẽ bù cho em mà, không để em chịu thiệt vậy đâu."

Mọi chuyện đã xong, Đường Hạo còn chưa kịp lên tiếng cảm ơn đã bị Bạch Trà đuổi đi không chút thương tiếc.

Làm phiền nhà người ta cả ngày rồi, mau biến đi cho khuất mắt.Đường Hạo còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng nói như đòi nợ của Bạch Trà ở phía sau lưng mình: " Nhớ đấy, một cặp mèo mai đưa sang đây luôn đi.

Tạm biệt, không tiễn." rồi đóng sầm cửa lại trước mặt anh.Đường Hạo cũng không mấy để ý đến hắn, hôm nay tâm trạng anh rất tốt.

Anh nhẹ nhàng nắm tay Thiên Dương cùng cậu ra về.
 
Gió Đông
Chương 31: Tỏ tình xong thì làm gì?


Thiên Dương cùng Đường Hạo nắm tay nhau đi dưới con đường nhỏ, bầu trời mùa đông vốn lạnh nhưng giờ họ lại thấy ấm áp ở trong tim.

Thiên Dương ngẩng đầu lên đối mặt với Đường Hạo, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

Đường Hạo xấu xa nhân cơ hội, đem bàn tay mình xoa xoa đầu cậu vài cái làm tóc cậu rối tung lên chẳng khác gì cái tổ chim.

Anh còn không biết ngại mà cười ha ha vài cái vào mặt cậu, quả nhiên chỉ sau vài giây, bàn tay anh đang nắm tay ai kia bị véo một cái thật mạnh.

Nhưng chắc cậu không biết anh đã ' về với đất' rồi làm gì còn tý cảm giác nào, nhưng vẫn hùa theo cậu làm bộ mặt đau đớn cho cậu cười.

Rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu không buông.( đay gọi là tềnh yêu của kẻ si tình đó mn ạ TAT)Đường Hạo đi phía sau cậu, đặt cằm mình lên đầu cậu hai người cùng nhau về nhà.

Tuyết trời lại bắt đầu rơi, cậu nhớ lần đầu tiên gặp anh cũng là một ngày như thế: " Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Cằm Đường Hạo đang đặt trên đầu Thiên Dương, nên giọng nói cũng ậm ừ theo: " Là trong thư viện chứ sao."

Thiên Dương quay đầu nhìn anh, hai mắt chớt chớt liên hồi.

Cậu đang nghĩ lại ngày ấy: " Có chuyện đó sao, sao em không nhớ nhỉ?"

Đường Hạo quàng tay ôm Thiên Dương vào lòng, kể lại chuyện cũ: " Anh nhớ hôm ấy cũng là mùa đông như bây giờ, em đang ở trong phòng tự học đọc sách.

Em biết không lúc ấy trông em cực kỳ đẹp trai luôn, em ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tóc em làm em ánh lên ánh sáng của tri thức.

Anh vẫn nhớ rất rõ khoảng khắc ấy, ngoài trời tuyết phủ đầy cành, anh đang đứng dưới một gốc cây ngắm một hoàng tử nhỏ đang ngồi đọc sách.

Ngay lúc ấy anh đã si mê em rồi, nhưng khi anh chạy đến thư viện thì em đã đi lúc nào không hay, vì chuyện này làm anh tiếc hùi hụi mất một thời gian dài.

Biết thế anh bảo em mở cửa sổ ra để hỏi cho rồi."

Đường Hạo thở dài thườn thượt nghĩ đến chuyện đầy tiếc nuối này.

Nghe anh nói cậu mới biết, hóa ra anh gặp được cậu sớm như thế.

Ngày hôm ấy cậu đến thư viện tìm vài quyển sách, ngồi đọc lướt qua chúng một lát rồi đi ngay.

Không ngờ chỉ một khoảng khắc nhanh chóng ấy khiến cho anh nhớ mãi không quên: " Còn em nhớ em gặp anh lúc đang ở ngoài trường ăn cơm, em chạy qua bàn anh để xin chai tương.

Lúc ấy em cũng chỉ nghĩ anh thật đẹp thôi, chứ không hề có ý nghĩ xấu xa nào đâu nhé.

Em vô cùng trong sáng và thuần khiết đó.

Vậy sao lúc đó anh không nhận ra em??"

" Lúc đó anh đang nghe điện thoại mà em, anh chỉ nhớ có người sang bàn mình xin thứ gì đó nhưng không để ý lắm.

Hầy...lại bỏ lỡ thêm lần nữa.

Nhưng người ta có câu, quá tam ba bận mà.

Em nhớ những ngày gần giữa của mùa đông không?

Các lớp phải đi dọn tuyết trên sân trường, chính lúc này anh đã một lần nữa gặp được chân ái của đời anh mà không bỏ lỡ thêm lần nữa."

Đường Hạo cao giọng khoe khoang mình may mắn như thế nào, đối với anh gặp cậu là chuyện may mắn của anh.Thiên Dương bĩu môi: " Vậy mà lúc đó anh chỉ đưa em một tờ giấy ghi số điện thoại là sao?

Anh nghĩ em sẽ gọi cho anh à?"

" Đương nhiên là không rồi, nhưng ngày hôm đó anh đã truy tìm được thông tin của em.

Nhờ chuyện này mà anh mới dễ dàng theo đuổi được em đó."

Anh cười hì hì nói.Anh theo đuổi người ta gần 4 năm, đến tận bây giờ cậu mới đồng ý.

Nhưng đối với anh những chuyện anh làm đều hoàn toàn xứng đáng, anh muốn cùng cậu sống, nhìn cậu già đi, và cũng sẽ chờ cậu đi xuống đầu thai với mình.

Hi vọng kiếp sau hai người sẽ không còn âm dương cách biệt như thế này nữa, hi vọng kiếp sau hai người có thể làm một đôi phu phu bình dị như bao người khác.

Đối với Đường Hạo, đó chính là ý nguyện duy nhất và to lớn nhất của anh.Về đến nhà Thiên Dương nằm phịch xuống ghế sofa, toàn thân vô lực.

Ngày hôm nay dài chết đi được nhưng xứng đáng.

Nằm suy nghĩ miên man hồi lâu, bỗng trước mặt Thiên Dương thình lình xuất hiện khuôn mặt trắng xanh không có tý huyết sắc nào của Đường Hạo, tý nữa cậu đã hét toáng lên.

Nhận ra người của mình, cậu không kiêng nể gì mà kéo tay anh xuống, cùng mình nằm trên sofa.

Một cái sofa tầm trung nhét hai con người to tổ chảng, kiểu gì cũng chật nhưng cậu không mấy quan tâm.

Thứ cậu để ý bây giờ là mệt, mệt quá.

Thiên Dương: " Em lười quá."

" Ừm..."

" Anh lười với em luôn đi."

" Ờm, em đến tuổi suy giảm sức khỏe rồi đấy.

Theo anh nào, hai chúng ta lên tầng chạy bộ một lát là hết lười thôi."

Đường Hạo cố dụ dỗ Thiên Dương giúp cậu vận động nhiều hơn một chút, từ khi cậu làm luật sư đến giờ.

Ngoài thời gian ăn uống đi vệ sinh, thì toàn bộ thời gian còn lại là ngồi im một chỗ xem xét vụ án.

Chính cậu cũng cảm thấy dạo này đi ngoài có vẻ hơi khó khăn, nên đã bỏ tiền tậu về hai con máy chạy bộ, còn tại sao lại là hai thì trước kia anh không biết.

Giờ mới hiểu, hóa ra cậu cũng muốn anh cùng chạy với mình.Nhưng sự thật chứng minh, yêu thích chính là thú vui nhất thời của con người.

Em ấy chạy được đúng hai ngày, mỗi ngày 20 phút thì bỏ luôn cái máy ấy một góc không thèm động đến thêm một lần nào nữa.

Chính vì thế mà cơ thể lúc nào cũng èo ặt như cọng bún, ngay cả mở chai nước mắm cũng không nổi.

Hai tay xoay đi xoay lại đến đỏ bừng cũng không mở được, cậu cau có nhìn chai nước mắm trước mặt mình mà thầm khinh bỉ nó.

Cuối cùng vẫn phải mè nheo anh giúp mình.( Bên Trung ng ta có dùng nước mắm đó mn, mà tôi cũng phải công nhận chai nước mắm khó mở thật.

Người con gái lực điền, bê được bình nước 20l cũng phải chào thua với chai nước mắm...)" Không, em mà chạy nữa là lăn ra đất trực tiếp về trời luôn đấy."

Thiên Dương quả quyết không tán thành ý kiến của Đường Hạo dành cho mình.

Nếu biết đi bộ về mệt thế này thì cậu đã đi xe cho rồi, không phải tên kia bảo cậu lâu ngày không ra ngoài, bây giờ đi bộ cho nó thoải mái thì cậu đã không nghe theo hắn rồi.

Nhìn tình cảnh thảm hại bây giờ của mình đúng là khóc không ra nước mắt, tự mình hại mình."

Thế ít nhất em cũng phải đứng dậy đi tắm đi chứ, em lại muốn anh tắm cho à?"

Anh híp mắt, giọng nói đe dọa đầy nguy hiểm.Thiên Dương miễn cưỡng nghe theo lời anh, chậm chạp đi vào phòng tắm.

Tắm xong cậu trực tiếp phi thẳng lên giường để ngủ, không quan tâm đến thế sự trên đời nữa.

Đủ rồi, ngủ thôi.Đường Hạo nằm trên giường vuốt ve mặt cậu, rồi chầm chậm ôm lấy người mình yêu chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Dương Dương chúc ngủ ngon.

Chúc tác giả ngủ ngon luôn, giờ là 11h47p đêm, đúng là sự hy sinh cao cả vì mất ngủ mà.
 
Gió Đông
Chương 32: Tiểu tam không mời cũng đến


Tiễn xong hai người bạn này về, trời cũng đã khuya quá nửa.

Cả phố phường im ắng chìm trong giấc ngủ say, Tống Ngôn kéo rèm cửa ngắm nhìn bầu trời một lát.

Ánh trăng to vành vạnh mang một tia sáng hiền hòa ấm áp mà chiếu roi cả thành phố về đêm, cả bầu trời như thế mà cũng chỉ lác đác vài ngôi sao nhỏ.

Người ta nói, sao ở ngoài quê rất nhiều nhưng trong thành phố lại ít hơn.

Cậu cũng muốn về quê xem sao, cũng lâu rồi chưa được gặp bà nội.

Nhân cơ hội này, vừa về thăm bè vừa cùng bà ngắm trăng thôi.

Trung thu sắp tới rồi.Ý nghĩ vừa chợt le lói trong đầu cậu đã chạy lên phòng tìm Bạch Trà.

Tiếng nước xả ào ào trong phòng tắm, biết ai kia đang làm gì cậu cũng không vội gọi hắn ra.

Vài phút sau, tiếng 'cạch' mở chốt phát ra từ phía phòng tắm.

Một thân hình nam tính xuất hiện trước mặt cậu, trên vai người ấy vẫn vắt chiếc khăn tắm màu trắng của cậu, bên dưới chỉ mặc đúng một chiếc quần ngắn, bên trên lõa thể.

Tống Ngôn cảm thấy thiếu oxi đến nơi, mặt cậu đỏ nhìn anh.

Những giọt nước trên mái tóc ướt rơi xuống, chảy ngoằn nghèo trên cơ bụng của anh.

Đường nhân ngư rắn chắc lấp ló sau chiếc quần.Gạt bỏ những ý niệm tà ma trong đầu, Tống Ngôn luôn mồn lẩm nhẩm ' phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn' mà chủ động rời ánh mắt khỏi thân hình người kia.

Thế mà có người kia không hiểu ý cậu, còn cố ý đi đến trước mặt cậu mà ngồi xuống.

Dù không biết hắn vô tình hay cố tình nhưng bây giờ mặt Tống Ngôn đã đỏ chín như trái cà chua rồi.

Bạch Trà ngồi đối diện Tống Ngôn sấy tóc không hiểu tại sao cậu lại đỏ mặt: " Em sao thế, cảm hả, mặt em đỏ lắm đấy."

Nghe anh nói, cậu vùi mặt mình vào gối che dấu sự xấu hổ.

Hai con ác quỷ đang bay lòng vòng trên đầu cậu rồi hu hu hu.

Vùi mặt xuống gối tìm lại sự bình tĩnh một hồi, Tống Ngôn cũng mở miệng: " Em muốn về quê."

" Em định khi nào đi, trong tuần nay hay sao?"

Dù hỏi thế nhưng Bạch Trà vẫn không hiểu tại sao đột nhiên Tống Ngôn lại nổi hứng đi về quê, cậu mới về nhà mới được hơn hai ngày đã muốn về quê rồi.

Anh vẫn lờ mờ đoán được chuyện này chắc có liên quan đến bà nội của cậu, có khi Tống Ngôn muốn giới thiệu anh cho bà cũng nên."

Cuối tuần này sẽ đi, em định sẽ về lâu một chút dù gì công việc của em cũng khá linh hoạt đi đâu cũng vẫn làm được."

Cũng chính vì tính chất công việc linh hoạt mà Tống Ngôn cũng quyết định trở thành tác giả, có thể ngồi im một chỗ yên tĩnh tại nhà nhưng vẫn có lương.

Từ nhỏ cậu đã hướng nội, nếu muốn ra ngoài kia xin việc thì cũng không khó, nhưng khả năng giao tiếp của cậu lại khá hạn chế.

Với lại lương tác giả vốn không hề thấp, nếu cậu sống tiết kiệm thì sau năm 30 tuổi vẫn có thể tậu thêm vài căn hộ ở trung tâm thành phố nữa.

Lần này Tống Ngôn muốn về quê để tình linh cảm viết truyện của mình, cũng để giới thiệu Bạch Trà với bà nội và mục đích chính chính là ở lại lâu một chút để chơi với bà.

Bà cũng đã già rồi, bây giờ cũng chẳng khác nào ngọn nến tàn trước gió, nay sống mai chết không biết trước ra sao.

Nên cậu cũng muốn gần bà nhiều hơn để bù đắp cho những ngày tháng trước kia xa bà."

Em muốn về để giới thiệu anh cho bà sao?"

" Ừm, nhưng em muốn về chơi với bà hơn, sắp trung thu rồi em muốn ở bên cạnh bà."

" Ừm, cứ vậy đi Chủ Nhật chúng ta sẽ về cùng nhau."

Bạch Trà tiến đến xoa xoa đầu Tống Ngôn tán thành với quyết định của cậu.

Anh cũng biết cậu thương bà của cậu như thế nào, cha mẹ mất sớm chỉ còn lại một mình bà nuôi cậu đến bây giờ.

Bà là người thân duy nhất của cậu, điều này chính anh cũng hiểu.Biết anh cũng đồng ý cùng mình về quê, Tống Ngôn vui ra mặt chủ động sáp lại gần ôm lấy cổ anh, hôn một cái trên má anh rồi chạy đi tắm.

Hai người cùng ôm nhau ngủ, hưởng thụ khoảng khắc yên bình riêng.Tờ mờ sáng hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng Bạch Trà đã nghe tiếng chuông bấm cửa ở nhà mình phát ra.

Anh kéo rèm, bên ngoài mặt trời mới nhú lên được một tý.

Khung cảnh vẫn rất yên tĩnh tự tại, vậy mà giờ này còn có người bấm chuông là sao??

Mang tâm trạng bực dọc, cọc cằn ra mở cửa.

Trước mặt anh chính là Đường Hạo hắn anh tươi cười nhìn anh, thấy Bạch Trà đi ra mở cửa hắn không phí lời mà trực tiếp giơ cặp lồng mèo lên.

Bên trong là hai con mèo mang màu lông xám xanh giống nhau như đúc, nhỏ xíu tầm cỡ 3 tháng tuổi đang ngủ say trong chiếc lồng sắt.Bạch Trà lườm tên kia một cái, trực tiếp giơ tay đoạt lấy cặp lồng mèo.

Không quan tâm đến hắn mà đóng sầm chiếc cửa lại, nghĩ bằng ngón chân út cũng biết.

Tên này nhất định chính là vui quá nên mất ngủ mà qua nhà anh phá đây mà, nhưng vì tiếng đóng cửa quá mạnh làm hai con mèo trong lồng giật mình, chúng mở to đôi mắt đầy cảnh giác của mình ồn ào kêu meo meo khắp nhà.

Tiếng kêu của nó ngày một lớn, Bạch Trà xoắn xuýt mang con mèo ra dỗ dành chúng cho nó không làm ồn đến Tống Ngôn đang ngủ.

Tống Ngôn đang ngủ, bỗng nghe được tiếng kêu ' meo meo' dưới nhà, cậu bực dọc gắt ngủ.

Trời còn chưa sáng mà con mèo nào lại chạy vào cậu rồi, Tống Ngôn rờ rờ người nằm kế bên mình nhưng hiển nhiên không thấy Bạch Trà đâu chỉ thấy chiếc gối của anh đặt ở đó.

Cậu hoảng hốt tỉnh cả ngủ, phi thẳng xuống nhà xem xét tình hình thì thấy...

Bạch Trà trong lòng đang ôm hai con mèo đang kêu réo inh ỏi khắp nhà.

Bỏ qua chuyện chúng nó ồn ào, thì bọn nó vẫn dễ thương phết đấy.

Chân ngắn một khúc, bụng thì to tròn hai lỗ tai trên đầu thì cụp xuống.

Chỉ mới nhìn thôi mà cảm giác đã yêu chúng nó luôn rồi.

Tống Ngôn chạy lại chỗ Bạch Trà giành lấy một con mèo từ tay anh mà ôm nó, cậu cầm bằng hai tay giơ lên ngắm nghía, miệng không khỏi mỉm cười: " Bọn nó ở đâu ra thế anh??

Trông dễ thương chết mất."

" Thù lao của Đường Hạo đưa anh, em mau đặt tên cho chúng nó đi."

Bạch Trà cất lời đáp Tống Ngôn, hai tay vẫn còn mân mê con mèo trong lòng mình.

Sức hút của mều thì ai mà cưỡng lại được chứ.Tống Ngôn lật lại con mèo cho nó chổng đít lên mặt mình, cậu săm soi một hồi mới thấy con cậu cầm là con đực.

Nghía qua bên Bạch Trà cũng thấy con đó là con đực, ơ....hai con đực ở với nhau rồi đẻ kiểu gì: " Sao hai con này đều là đực thế??"

" Đường Hạo hắn cố tình đấy, anh đã dặn là 1 cặp đực cái rồi mà hắn vẫn cố ý.

Nhưng không sao, dù không đẻ được cũng tốt mà em, như hai chúng ta ấy chỉ cần bên nhau là đủ rồi."

" Ừm....thế một con là xúc xích, một con là trứng chiên nhé.

Con tai vểnh là xúc xích, tai cụp là trứng chiên.

Được chứ??"

Hai mắt Tống Ngôn sáng lấp lánh nhìn Bạch Trà, anh rất nghiêm túc nhìn cậu gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng thì thầm phì cười vì cái tên cậu đặt cho chúng nó.

Không phải anh đen tối, nhưng cái tên này....cũng dễ gây hiểu lầm quá rồi.

Còn Tống Ngôn vẫn hồn nhiên không biết anh nghĩ cái gì trong đầu, chỉ cảm thấy hai đứa thật dễ thương, tên cậu đặt cho nó cũng rất dễ thương.
 
Gió Đông
Chương 33: Sự tranh sủng của hai con tiểu tam...


Từ khi có hai bé này trong nhà, không khí gia đình cũng nhộn nhịp lên hẳn.

Ngoài thời gian viết lách ra, toàn bộ thì giờ còn lại Tống Ngôn đều dành cho hai con tiểu tam này.

Bạch Trà có cay không?

Cay chứ, nhưng Bạch Trà có làm được gì không?

Không, anh nào có gan đem trả hai con mèo này về nơi sản xuất.

Cả ngày nhìn Tống Ngôn nở nụ cười xuân xanh mơn mởn, hoa lá đâm chồi như xuân về với hai con mèo kia anh cũng chẳng giám đi ghen với bọn nó.

Ghen là nhỏ nhen, anh tuyệt đối không nhỏ nhen, anh nhỏ mọn...Cứ đến thời gian Tống Ngôn đi viết sách cũng chính là lúc anh lôi hai con mèo ra giáo dục với bọn nó.

Bạch Trà lúc này đang ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, đăm chiêu nhìn hai con vật nhỏ đang vật lộn với nhau.

Anh với tay bắt hai chúng nó lại, xếp cho hai đứa nó ngồi ngay ngắn đối mặt với anh.

Hai con mèo đáng thương phải ngồi im một chỗ, đối diện với ánh mắt như muốn làm thịt bọn nó đến nơi.

Hai đứa nó run lấy bẩy, ngồi im không dám động đậy dù chỉ một chút.Bạch Trà lúc này khá hài lòng với thái độ của hai đứa, anh nghiêm túc lấy ảnh của Tống Ngôn trong điện thoại ra cho hai con mèo chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu.

Anh chỉ chỉ tay vào điện thoại lên giọng giảng giải với chúng: " Thấy gì không?

Đây là vợ của ba mấy đứa hiểu không?

Sau này có thấy em ấy cũng đừng bám lấy nữa?

Em ấy là của ba rồi.

Hai đứa nhớ chưa?"

Hai đứa nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn về người đứng phía sau anh.

Tống Ngôn khi nãy đúng lúc khát nước nên đi xuống nhà uống, vô rình thấy được cảnh giáo huân của cha con nhà này.

Từng câu từng chữ từng động tác cậu đều thấy không sót lấy một chút.

Khóe miệng Tống Ngôn giật giật, đảo mắt sang nhìn Bạch Trà bất thình lình cất tiếng hỏi: " Anh đang làm cái trò gì ở đây thế."

Bạch Trà giật mình quay phắt mình sang sau đối mặt với Tống Ngôn, một bầy quạ đang bay trước mặt anh.

Có khi nào...có khi nào cậu đã trông thấy tất cả?

Linh hồn của Bạch Trà như rơi vào tuyệt vọng, tang thương khóc đến chín dòng sông.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng hỏi cậu: " Em...em thấy những gì rồi?"

Tống Ngôn đến liếc cũng lười, trực tiếp chạy lại ôm hai con mèo đi: " Em thấy hết rồi, từ cái đoạn anh ngồi xuống ấy."

Lúc ấy cậu còn tưởng Bạch Trà chuẩn bị cho chúng nó ăn, lại đứng nhìn thêm một chút mới thấy là lạ.

Hai đứa nó đối mặt với Bạch Trà mà run lẩy bẩy, nghe kỹ một chút mới thấy anh nói mấy cái thứ vô vị kia với hai đứa con của mình.

Tống Ngôn thấy người phải tránh xa cậu ra chính là anh đấy.Bạch Trà giương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tống Ngôn hai mắt anh chớp chớp chân thành nhìn cậu, tay anh nhè nhẹ nắm lấy góc áo cậu lắc lắc.

Nhìn từ vị trí của Tống Ngôn, Bạch Trà chẳng khác nào đứa trẻ làm sai nên đang làm nũng với cậu.

Vừa dễ thương vừa dễ bị đánh...

Bạch Trà lên tiếng phân trần: " Anh chỉ dạy chúng nó những kiến thức cơ bản để sinh tồn trong nhà thôi, em tin anh."

Tống Ngôn đang tỏ ra một chút thương hại nhưng, sau khi nghe anh nói thế cậu quyết định thương hại anh luôn.

Một bạt tay xé gió lao tới, chạm ' bốp' vào người Bạch Trà.

Người thì nhỏ, nhưng lực tay của cậu chưa bao giờ là nhỏ.

Từ khi cảm thấy tay mình đã có tiến triển, cậu điên cuồng viết lách.

Tổng kết một ngày được hơn 20.000 chữ trong vòng 8 tiếng là đủ hiểu tay cậu nhanh thế nào, lực tay ra sao.

Cảm giác hơi rát rát lao tới, Bạch Trà tổn thương ngã gục xuống sàn đau đớn khóc lóc, oán trách cậu ra tay quá hiểm ác.

Tống Ngôn mặc kệ cái người đang nằm dưới sàn ăn vạ kia, trực tiếp bê luôn hai con mèo lên phòng cậu tiếp tục viết lách.

Được cái hai con này đều rất ngoan, cảm giác rất tự lập.

Chúng không quấy không phá, chỉ ngồi im trong lòng cậu nhìn cậu đánh chữ.

Nuôi hai đứa con như thế đúng là đáng đồng tiền bát gạo.

Viết được kha khá, cậu quyết định đi xuống nhà xem Bạch Trà ra sao rồi.Không khác tưởng tượng của cậu là mấy, người con trai mét 9 mang trái tim thủy tinh đang ngồi xụ mặt ở ghế sofa.

Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn ra phía cửa sổ suy nghĩ về những chuyện vừa rồi.

Nội tâm anh lên tiếng oán trách: ' Rốt cuộc em ấy yêu mình hơn hay yêu hai đứa kia hơn, em ấy mới chỉ gặp bọn nó chưa đầy một ngày kia mà.

Em ấy không yêu mình nữa sao??' Bạch Trà ôm lấy trái tim rỉ máu của mình khóc to một trận mà không chú ý Tống Ngôn đang đến gần.Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh, giang hai tay ôm lấy anh vào lòng mà vỗ về như một đứa trẻ.

Không biết cậu có lầm hay không nhưng cậu cảm giác Bạch Trà đang tự mình ngồi ôm lấy một thùng giấm chua mà uống lấy uống để.

Không lẽ anh uống cái thùng giấm ấy chỉ vì hai con mèo: " Anh đây là đang dỗi sao?"

Tống Ngôn nhịn cười hỏi, cậu mà cười thì thành ý của câu này sẽ bay sạch mất, vì thế phải nhịn, PHẢI NHỊN.Bạch Trà giận dỗi xoay đầu qua chỗ khác, biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt là ' đúng thế anh đang dỗi đấy, mau mau dỗ anh đi' nhưng anh vẫn mạnh miệng đáp: " Trong từ điển của anh, dỗi không có trong đấy."

" Ừm...ừm" Tống Ngôn gật gù mà hùa theo Bạch Trà: " Anh cũng phải tin tưởng bản thân mình chứ, đúng không?

Làm sao anh thua mấy con thú bốn chân kia được chứ."

Cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy tính ý nói với anh, nhưng thực tế lương tâm cậu lại bảo rằng: ' Bảo bối à, em cũng rất thương anh nhưng em vẫn thương hai đứa kia hơn."

Nghe câu nói chứa đầy sự chân thành của Tống Ngôn, Bạch Trà như được tiêm máu gà vào trong người, thanh HP trực tiếp full máu.

Anh cũng cảm thấy những điều cậu nói rất có lý.

Hai con mèo kia biết nấu ăn không?

Đương nhiên là không, nhưng anh thì biết.

Hai con mèo kia có biết cưng chiều Tống Ngôn như anh không?

Đương nhiên là vẫn không, nhưng anh vẫn biết nhé.... hé hé hé.

Bạch Trà lạc quan vui tươi phơi phới trở về với mùa xuân của mình, anh ôm chặt lấy Tống Ngôn hôn lên tóc cậu một cái rồi lại tung tăng chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa yêu nghiệt kia.Tống Ngôn thở phào trong lòng một cái, sức mạnh của lời nói đúng là mạnh hơn người ta nghĩ rất nhiều.

Cậu chuẩn bị lên phòng viết tiếp đống còn lại thì Bạch Trà chạy đến, anh ngồi xuống trước mặt cậu thần thái đều toát lên vẻ nghiêm túc mà hỏi: " Vậy em yêu anh hơn hay yêu hai đứa kia hơn?"

Tống Ngôn cau mày khó hiểu nhìn Bạch Trà, đây không phải mấy câu con gái hay hỏi bạn trai mình à, thế éo nào mà hôm nay cậu lại được hỏi thế.

Dù thế nghĩ trong lòng là thế nhưng Tống Ngôn vẫn trưng ra một nụ cười thâm tình rất tiêu chuẩn, không ngần ngại trả lời: " Đương nhiên là anh rồi, anh đẹp hơn chúng nó mà."

Cậu chớp chớp mắt thêm vài cái để tăng thêm độ tin cậy cho câu trả lời của mình.

Bạch Trà quả nhiên mỉm cười hài lòng rồi rời đi.

Còn Tống Ngôn nước mắt đầy mặt xin lỗi Bạch Trà, cục cưng à em yêu anh lắm, nhưng vẫn yêu hai đứa kia nhiều hơn một chút, thật đó đúng một thôi anh đừng buồn.Tống Ngôn lại chạy lên phòng mang hai đứa con nhà mình xuống để cho hai đứa nó ăn, ngắm hai đứa tham ăn này Tống Ngôn lại cảm thấy yêu đời hơn hẳn.

Cậu ngồi kế bên Bạch Trà dựa vào vai anh, nhìn hai đứa con của bọn họ.

Cảm giác bình yên hiếm thấy.

Ước gì ngày nào cũng được như thế này thì tốt.
 
Back
Top Bottom