Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
428,297
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
191655334-256-k198002.jpg

Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Tác giả: AnHa31295
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: JJ

Thể loại: ngôn tình, hiện đại, ngược
Nguồn:Inovel, vietwriter.com
Giới Thiệu:
Gió nam hiểu ý nàng, gửi nỗi nhớ đến Tây Châu Ôn Nam ngồi ở mép giường, nhìn Diệp Liên Ý đang ngủ say.

Hắn không hiểu tại sao trong giờ khắc cuối cùng hắn lại lựa chọn giữ lại đứa bé này...

Lẽ nào là bởi vì trong tình thế cấp bách cô hét lên tiếng "Nam" kia sao?

Năm năm rồi.

Tròn năm năm, Ôn Nam chưa từng được nghe lại cô gọi hắn như vậy.

Trong phút chốc, Ôn Nam bị hồi ức ràng buộc, khi bác sĩ chuẩn bị đưa dụng cụ vào thân thể cô thì hắn xông vào phòng phẫu thuật, yêu cầu bác sĩ dừng tay.

Hắn không biết giữ lại đứa bé này là đúng hay sai nữa.

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, giờ khắc biết được Diệp Tiểu Ý mang thai, trong tim hắn chợt lóe lên một niềm vui.

Không biết bao nhiêu lần hắn đã từng mong muốn cô và hắn có một đứa con.

Nhưng bây giờ...

Dù Diệp Liên Ý vẫn đang ngủ say nhưng lông mày vẫn nhíu lại, nước mắt rơi đầm đìa xuống gối, trong cơ mê cô gào hét: "Đừng mà, đừng bỏ đứa bé đi..."

 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 1


Đêm.

Diệp Tiểu Ý dựa người trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Tiếng bước chân vọng lại bên tai, Diệp Tiểu Ý hoảng hốt ngồi dậy, nhìn nam nhân loáng choáng hơi men trước mặt nói: "Anh về rồi sao?

Để em, em đi nấu bữa đêm cho anh...".

Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, giật lấy cổ tay cô, áp chặt cô trên ghế sô pha, "Ăn khuya cái gì, tôi muốn ăn cô..."

"Ưm...không muốn..."

Diệp Tiểu Ý vừa mở miệng liền bị nam nhân chặn lại bằng một nụ hôn.

Trong nụ hôn say đắm, bàn tay hắn dần dần lướt xuống, luồn vào bên trong quần ngủ của cô thăm dò...

Cơ thể của Diệp Tiểu Ý không ngừng run lên, nghẹn ngào xin tha: "Ôn Nam, không muốn...".

Nam nhân rời khỏi đôi môi nàng, lạnh lùng chế giễu: "Cô không muốn kiếm tiền nữa sao?"

Diệp Tiểu Ý sững người.

Đúng vậy, cô đến với hắn, không phải là vì tiền sao?

Ôn Nam cố ý gia tăng lực ở ngón tay.

Diệp Tiểu Ý không thể ngăn cản nổi sự phản ứng nguyên thủy từ bên sâu cơ thể, chỉ còn cách bưng miệng để không phát ra thành tiếng.

Ôn Nam cười lạnh: "Rên lên!"

Diệp Tiểu Ý vẫn cố bịt miệng để không phát ra tiếng rên.

Người đàn ông đó lại tăng lực.

Bị kích thích, Diệp Tiểu Ý khó lòng khống chế được tiếng rên của mình.

Xong việc, cô ngồi cuộn tròn mình trên nền nhà, quần áo đều bị Ôn Nam xé rách hết.

Ôn Nam châm một điếu thuốc, từ trong cặp móc ra một sấp tiền mặt vứt vào mặt Diệp Tiểu Ý, giọng nói châm biếm:"Đếm đi, ba vạn!"

Diệp Tiểu Ý run rẩy đưa tay ra, mặt từng tờ tiền trên mặt đất.

Ba vạn, một đồng cũng không thiếu.

Cô cầm tiền nhìn Ôn Nam: "Cảm ơn anh."

Ôn Nam nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, trong lòng không khỏi nảy sinh chán ghét, "Mỗi lần 1 vạn, Diệp Tiểu Ý, Tiền này quá dễ kiếm không?

Diệp Tiểu Ý mím chặt môi không nói lên lời.

"Cô thảm hại đến thế sao?

Vì tiền cô có thể làm mọi thứ ư?

Đúng, cô thật thảm hại, nhưng những điều khoản này không phải hắn định ra để làm nhục cô sao?

Lên giường cùng hắn một lần một vạn, tắm năm nghìn, nấu cơm năm nghìn, từng việc từng việc đều có giá cả định sẵn.

Cô không muốn bị làm nhục, nhưng cô còn có cách nào khác sao?

Mẹ cô vẫn còn ở bệnh viện chờ thay thận.

Diệp Tiểu Ý không chịu khuất phục ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước, "Ôn Nam... em có thể vay anh tiền được không?"

"Bao nhiêu?"

"Năm, năm nghìn vạn!"

"Diệp Tiểu Ý, cô nghĩ cô là ai?

Ngủ cùng tôi vài lần liền dám mở miệng đòi năm nghìn vạn, cô coi Ôn Nam tôi là đồ ngốc sao?"

Ôn Nam bóp cằm cô, gương mặt lạnh lùng châm biếm: "Hơn nữa, Diệp Thị phá sản là do một tay tôi làm ra, vì sao tôi phải cho cô mượn tiền để giúp Diệp Thị?"

Cuối cùng, Ôn Nam đẩy cửa rời khỏi.

Trước khi dời đi, hắn không quên căn dặn cô: "Nhớ phải uống thuốc, uống thuốc dù sao cũng không hại bằng phá thai."

Diệp Tiểu Ý co quắp người trên nền đá lạnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Năm năm trước, cô và hắn còn là đôi kim đồng ngọc nữ khiến cho bao người hâm mộ.

Năm năm sau, hắn như ác quỷ trở về từ địa ngục, dày vò cô đến nỗi sống không bằng chết.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 2


Sáng sớm ngày hôm sau,
Diệp Tiểu Ý vừa mới tỉnh dậy liền nhận được cuộc gọi của Diệp Triều Nhân : "Ôn Nam bao giờ mới đưa tiền?"

Diệp Tiểu Ý thấp giọng nói, "Ba, anh ấy không đồng ý cho vay tiền."

"Cái gì?"

Diệp Triều Nhân nhất thời tức giận, mắng: "Con cơ bản là chưa nói phải không?

Ta nuôi con lớn bằng chừng này, rốt cuộc đã nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa sao?!"

"Không, ba, con nói rồi...nhưng anh ta không chịu."

Diệp Tiểu Ý oan khuất nói: "Hay là ba nghĩ cách khác được không?"

"Ta có cách khác còn cần đến con sao?"

Con không phải là mối tình đầu của Ôn Nam sao?

Hai đứa lúc đó yêu nhau đến chết đi sống lại sao, hiện tại sao không được như trước nữa?"

"Ba, đó là chuyện của quá khứ rồi..."

Diệp Tiểu ý nghẹn ngào.

Diệp Triều Nhân trầm mặc một hồi,, bỗng nhiên tận tình khuyên nhủ nói: “Tiểu Ý à, con nên chủ động một chút, cởi mở một chút, ở trên giường làm cho Ôn Nam vui vẻ, chẳng nói đến năm nghìn vạn, đến năm tỷ nó cũng cho con!

Đến lúc đó con nên cảm ơn ba đã giúp con lên giường cùng nó!”

Nghe xong những lời này, Diệp Tiểu Ý rất giận dữ, đây còn là cha ruột của cô sao?!

"Ba, những câu này làm sao ba có thể nói ra được?"

"Ta là ba ruột con ta mới nói những lời này a!

Cho con thời gian ba ngày để tiền, nếu không tiền viện phí của mẹ con ta cũng không thể chi trả!

Con tự mình nghĩ cách đi!"

Diệp Triều Nhân uy hiếp nói.

"Không được!

Ba..."

Không đợi Diệp Tiểu Ý nói hết, Diệp Triều Nhân đã gác máy.

Diệp Tiểu Ý hoang mang lo sợ, dựa vào số tiền cô kiếm được hiện tại, cơ bản không có cách nào để chi trả được viện phí đắt đỏ, ba vô tình vô ý cô cũng sớm đã biết, đến mức phá sản như ngày hôm nay, càng không cần tình nghĩa vợ chồng!

Nhưng năm nghìn vạn kia cô...cô có thể kiếm ở đâu ra được?

Bạn bè xung quanh cô, nếu có thể giúp, sớm đã giúp rồi!

Diệp Tiểu Ý lao tâm khổ tứ.
...

Ba hôm liền Diệp Tiểu Ý đều không gặp được Ôn Nam.

Người đàn ông này rất thần bí, chỉ khi hắn nguyện ý xuất hiện, Diệp Tiểu Ý mới có thể gặp được.

Nếu không, dù có lật cả trái đất này lên cũng không thể gặp được hắn.

Tính từ khi làm tình nhân của Ôn Nam, Diệp Tiểu Ý chuyển vào căn biệt thự này đã hơn hai tháng, nhưng chỉ gặp được hắn năm ba lần, mà mỗi lần đều đi thẳng luôn vào vấn đề chính, hắn ở trong thân thể cô phun trào xong liền biến mất.

Nếu như trong kì hạn 3 ngày cô không thể lấy được tiền, Diệp Triều Nhân sẽ không trả viện phí cho mẹ cô!

Không được...

Diệp Tiểu Ý cắn răng, một lần nữa ấn số điện thoại của Ôn Nam.

Tuy nhiên người nhận điện thoại không phải Ôn Nam, mà là âm thanh mê hoặc của nữ nhân: "Ai vậy?"

Diệp Tiểu Ý nhíu mày :"Tôi tìm Ôn Nam."

"Tìm Ôn Tổng của chúng tôi à...chờ chút!"

Người phụ nữ nói.

Những giây tiếp theo, Diệp Tiểu Ý trong lòng nặng trĩu chờ cô ta gọi Ôn Nam nghe điện thoại, hắn lạnh lùng nghe điện thoại, giọng nói thâm trầm như xuyên thấu: "Có chuyện gì?"

"Ôn Nam, tối nay anh có về không?

Em...em chờ anh."

Ôn Nam lạnh lùng chế giễu: "Nhớ tôi rồi?"

Chưa đợi Diệp Tiểu Ý trả lời, Ôn Nam chỉ nói thêm vài từ: "Nhớ tôi thì đến hộp đêm Khuynh Thành.”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 3


Hộp đêm Khuynh Thành
Diệp Tiểu Ý xuống xe, vừa bước vào cửa lớn của hộp đêm thì có giám đốc đến dẫn đường đưa cô đến phòng của Ôn Nam.

Vị giám đốc đẩy cửa ra, lễ phép nói, "Diệp tiểu thư, xin mời."

Diệp Tiểu Ý từ từ bước vào.

Bên trong phòng, một đám người múa may nhảy nhót điên cuồng.

Ôn Nam bị một đám nữ nhân vây quanh.

Có người cười lớn: "Ôn Nam, Diệp đại thiên kim đến tình anh kìa!"

Ôn Nam châm một điếu thuốc, ánh mắt lạnh lùng đảo qua nơi Diệp Tiểu Ý đang đứng: "Lại đây."

Diệp Tiểu Ý ngoan ngoãn đi đến ngồi cạnh Ôn Nam.

Ôn Nam thong thả nhả khói thuốc: "Mau rót rượu cho mọi người."

Diệp Tiểu Ý ngẩn người, kinh ngạc nhìn hắn.

Rót rượu?

Việc này không phải là công việc của gái quán bar sao?Ôn Nam cười nhìn cô: "Sao vậy?

Bằng hữu của tôi không đủ tư cách để uống rượu cô rót?"

"Không phải..." mắt Diệp Tiểu Ý có chút cay cay.

Đã từng có lúc, hắn nâng niu cô đặt trên lòng bàn tay, không nỡ làm thương tổn cô, vậy mà giờ đây...vật đổi sao dời!

"Vậy cô còn chờ cái gì?

Rót rượu."

Ôn Nam tức giận.

Diệp Tiểu Ý biết, nếu như hôm nay cô không làm hắn hài lòng, chỉ sợ những ngày tháng sau này khó lòng qua nổi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Tiểu Ý cầm lấy một bình Chivas đứng dậy thay Ôn Nam rót rượu.

Miệng chai vừa chạm chạm cốc, liền bị Ôn Nam gọi giật lại: "Cô không hiểu quy tắc sao?"

Diệp Tiểu Ý sững sờ.

Cô thực sự không hiểu!

Lúc này, một cô tiếp viên hộp đêm mở miệng: "Diệp tiểu thư, để tôi làm mẫu cho cô."

Nói rồi cô tiếp viên kia quỳ xuống trước mắt Ôn Nam, rót đầy ly rượu cho hắn.

Ôn Nam nhấp chén rượu, đầy hứng thú nhìn cô ta.

Diệp Tiểu Ý cắn răng, chỉnh lại váy, quỳ trên mặt đất, tay cầm bình rượu rót vào từng chén từng chén một.

Tuy rằng cúi thấp đầu, nhưng Diệp Tiểu Ý cũng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nam nhân kia nhìn chằm chằm vào thân thể cô như thế muốn lột sạch đồ trên cơ thể cô!

Ôn Nam muốn chơi cô, cô không bằng một tiếp viên hộp đêm!

Một luồng chua xót xộc lên mũi, ánh mắt mơ hồ hoảng loạn.

Đột nhiên, một cánh tay nắm lấy cổ tay cô, Diệp Tiểu Ý bị dọa lùi về phía sau.

Giọng nam nhân ôn nhu truyền đến bên tai: "Tiểu Ý, em đứng lên trước đi."

Quý Bạc Như?

Quý Bạc Như đã cùng cô có hôn ước!

Diệp Tiểu Ý chạm vào ánh mắt của Quý Bạc Như, cô hổ thẹn, cúi thấp đầu xuống.

Cô đã biết vì sao Ôn Nam lại muốn cô đến hộp đêm rồi!

"Quý đại ca...không, Quý tiên sinh, tôi không sao đâu."

Diệp Tiểu Ý cố sức rót rượu cho Quý Bạc Như, sau đó lui về bên cạnh Ôn Nam.

Ôn Nam ôm chặt cô vào lòng, con ngươi đen láy khóa tầm nhìn của cô: "Mới vài đêm không ngủ với tôi, cô liền cảm thấy cô đơn sao?"

Hắn rõ ràng là cố ý!

Cố ý trước mặt Quý Bạc Như nói những lời khó chịu để nhục mạ cô!

Trả thù cô năm đó đã chia tay hắn.

Sỉ nhục cô trong chớp mắt đã cùng Quý Bạc Như đính hôn?

Nhưng Ôn Nam đã quên, vì cứu mẹ, đến thân thể cô còn có thể bán được, nói gì đến thể diện?

"Đúng vậy, do em không chịu đượ cô đơn, cho nên đến đây tìm anh."

Diệp Tiểu Ý năm chặt nắm đấm, cố ý hạ thấp bản thân.

Nên hạ thấp bản thân trước, hà cớ gì phài chờ người khác thay trời hành đạo?

Ôn Nam đầy hứng thú nhìn Diệp Tiểu Ý, áp chặt tay cô vào đũng quần của mình, "Vậy thì, tôi ở đây giúp cô giải tỏa một chút?"

Nơi đó của hắn ngóc đầu lên, sưng phồng.

Diệp Tiểu Ý vừa mới sờ qua một chút liền cảm thấy hơi nóng cách một lớp vải truyền ra!

Cương cứng!

Diệp Tiểu Ý vội vàng rút tay ra liền bị Ôn Nam dí sát vào, một tay khác giữ lấy cằm của cô, nói: "Trốn tránh cái gì?

Không phải cô thích chỗ này của tôi sao?

Sờ đi!"
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 4


Diệp Tiểu Ý uất hận nhìn Ôn Nam, nhưng cô làm sao có thể dám đối đầu với hắn, Ôn Nam nắm trong tay quyền sinh tử của Diệp gia…

Nhưng hắn cần tại trước mặt bao nhiêu người như vậy ân ái sao?

Cách hắn dày vò người khác cũng vô cùng kì quái!

Điều Ôn Nam chờ chính là việc cô rơi vào tình thế khó xử này, hắn nắm lấy tay cô xoa xoa ngọn lửa đang cháy rừng rực trong mình, ghé sát bên tai cô uy hiếp: “Sao, cô không cần tiền nữa à?”

“Hay là sợ người tình cũ của cô nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng phóng túng của cô hiện giờ?”

Ôn Nam cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói đầy mê hoặc “Cô sợ phá hủy hình tượng Diệp đại tiểu thư trong trắng thuần khiết sao?”

Diệp Tiểu Ý viền mắt ửng đỏ, cắn chặt bờ môi mỏng uất ức nói: “Em không có.”

Cô và Quý Bạc Như chỉ là hôn nhân thương mại do ba cô sắp đặt, đến nắm tay còn chưa nắm, nói gì đến chuyện có tình cảm?

“Không có?” – Ôn Nam hừ lạnh “Diệp Tiểu Ý, loại đàn bà lẳng lơ như cô đừng ở trước mặt tôi tỏ vẻ đáng thương thuần khiết!”

Dứt lời, Ôn Nam ngấu nghiến môi cô mà cắn mà nuốt.

Trong lúc mật thiết, men rượu vang dần dần lan ra, kích thích vị giác của cô.

Diệp Tiểu Ý giãy giụa chống cự, nhưng Ôn Nam xiết chặt cô.

Trong lúc hoảng loạn cô nghe có người huýt sáo, tiếng cổ vũ, thậm chí là những bình luận hạ lưu.

Ôn Nam thưởng thức dư vị mềm mại của cô, không thể kiềm chế được, đẩy cô ngã trên ghế sô pha, cả người đè áp sát lên cô, ngấu nghiến đôi môi của cô, ngang ngược tiến vào sâu trong miệng cô mút mát, bàn tay to lớn phủ lên bộ ngực mềm mại của cô, điên cuồng chiếm đoạt.

Dưới sự trêu đùa của Ôn Nam, đôi môi hồng của Diệp Tiểu Ý không ngừng phát ra âm thanh mê hồn, từng tiếng từng tiếng, làm cho máu huyết của Ôn Nam như dâng trào!

Ôn Nam đột ngột dừng lại, thuận tay lấy một chén rượu trên mặt bàn uống cạn, nói với mọi người: “Mọi người chơi vui vẻ.

Tôi phải đi trước!”

Dứt lời, hắn quay người lôi Diệp Tiểu Ý quần áo lộc xộc đi khỏi phòng.


Chiếc xe phi như bay rời khỏi hộp đêm Khuynh Thành, dừng ở đỉnh núi.

Nửa đêm canh ba, khung cảnh có chút hoang tàn vắng vẻ.

Xe vừa dừng lại, Diệp Tiểu Ý liền bị Ôn Nam kéo ra ngoài xe.

Ôn Nam tháo bỏ cà vạt, trói hai tay cô ngược về phía sau, sau đó quay người ép cô vào thân xe, đôi tay bị kìm chặt, eo bị vén lên, bờ mông tròn trịa đầy sức quyến rũ như trái đào chín.

“Gặp được Quý Bạc Như cô rất vui phải không?”

Ôn Nam cười lạnh hỏi cô, âm thanh ngoài sự lạnh lùng, còn có chút tức giận.

Diệp Tiểu Ý không nói lời nào, tiếp đó, cô phải đối mặt với một hình phạt đầy tàn khốc.

Ôn Nam kéo váy cô lên tận eo, xé rách quần lót ren của cô: “Sao không tìm người tình cũ của cô mượn ít tiền?!”

Lời hắn như một con dao sắc nhọn, đâm vào trái tim Diệp Tiểu Ý.

Diệp Tiểu Ý hé miệng: “Em không!”

“Vậy còn ánh mắt lưu luyến không rời nhìn hắn thì sao, tại sao cô không đi cầu xin hắn ngủ cùng cô?!”

Ôn Nam dùng đầu gối đẩy hai chân của Diệp Tiểu Ý ra.

“À, tôi quên mất, cô cùng từng cầu xin hắn, nhưng hắn ta không đồng ý!”

“Có phải lúc cô đi cầu xin hắn, cô cũng lột sạch quần áo trước mặt hắn phải không?

Hả?!”

Diệp Tiểu Ý biết hắn đangcố tình làm nhục cô, cô cố cắn chặt răng không nói lời nào, nhưng người đàn ông đó tăng lực làm cô không thể khống chế được bản thân mình, khẽ rên rỉ…

“Năm đó lúc cô bỏ tôi, cô đã từng nghĩ có ngày như ngày hôm nay chưa Diệp Tiểu Ý!”

“Cha cô phá nát gia đình tôi, cô hủy hoại đời tôi, tôi sẽ bắt cô trả từng món nợ một!”

Ôn Nam gầm hét lên như người điên.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 5


Sau đêm đó, Diệp Tiểu Ý sốt cao, tinh thần đi xuống.

Ngày hôm sau, Ôn Nam kêu thư ký đến đưa có Diệp Tiểu Ý ba vạn tiền mặt.

“Ôn tổng nói đêm qua ở trên đỉnh núi rất kích thích, thừa một vạn coi như tiền tip.”

Nhục nhã không?

Không, Diệp Tiểu Ý nhận tiền, điềm tĩnh nói: “Thư ký Lương, làm phiền anh phải đi một chuyến rồi.”

Thư ký Lương khinh thường nói: “Không sao, Ôn tổng mỗi lần đều gọi tôi xử lý những việc này.”

Hàm ý ẩn sâu bên trong là, loại phụ nữ giống như cô, Ôn tổng không thiếu.

Diệp Tiểu Ý trong lòng co rút một hồi, cô có tư cách gì quản hắn?

Cô đã sớm không còn là vị hôn phu tương lai của hắn rồi.

Mấy ngày sau, Diệp Tiểu Ý cũng không gặp được Ôn Nam.

Đến Diệp Triều Nhân cũng không gọi điện cho cô.

Diệp Tiểu Ý cứ nghĩ rằng năm nghìn vạn kia, Diệp Triều Nhân đã có cách khác rồi.

Ai biết rằng trời vừa sáng, Diệp Tiểu Ý liền nhận được cuộc gọi của bác sĩ điều trị chính, hỏi cô thực sự không muốn làm phẫu thuật nữa sao?

Để tìm được nguồn thận phù hợp rất khó, từ bỏ thật là tiếc.

Diệp Tiểu Ý có chút mơ hồ: “Chúng tôi không từ bỏ a?!”

Bác sĩ nói: “Vậy tại sao lại ngừng nộp viện phí?

Hơn nữa, bệnh nhân bắt buộc phải ở phòng cách ly, mà giờ lại bị chuyển qua phòng bệnh thường, như vậy không phải từ bỏ thì là gì?”

Đầu Diệp Tiểu Ý như muốn nổ tung, cô bỏ điện thoại lại, vội vã chạy ra ngoài, đến Diệp Thị tìm Diệp Triều Nhân!

Đại sảnh tập đoàn Diệp Thị.

Đám đông công nhân viên vây quanh cửa lớn, tay cầm biểu ngữ, hô to khẩu hiệu giúp công nhân bị chết trong vụ hỏa hoạn đòi tiền bồi thường.

Diệp Triều Nhân trốn trong văn phòng không dám ra ngoài, đám công nhân này cũng không cam tâm rút lui.

Có người nhìn thấy Diệp Tiểu Ý đến, liền hô to: “Mau, nhìn kìa!

Kia là thiên kim tiểu thư của Diệp Thị, bắt lấy cô ta, hỏi xem cô ta bao giờ đền tiền?!”

Diệp Tiểu Ý không kịp chạy, liền bị một đám người kéo tay lôi vào đám đông, xô đẩy, lôi kéo, giật tóc…vô số cánh tay chạm vào người Diệp Tiểu Ý.

Diệp Tiểu Ý vất vả lắm mới chui được qua, đứng trên bậc cao: “Mọi người hết sức bình tĩnh!”

“Bình tĩnh con khỉ!

Cô nói xem khi nào bồi thường tiền cho chúng tôi?”

“Đúng!

Lúc nào đền tiền!”

Diệp Tiểu Ý vừa định mở miệng, thì quả trứng ung từ đâu bay tới, rơi đúng vào trán cô
Mùi tanh hôi xộc lên mắt của Diệp Tiểu Ý.

“Các người…”

Diệp Tiểu Ý vừa mở mắt ra, hai ba quả trứng thối liên tiếp ném về phía cô làm cô tránh không kịp.

Đám người như nổi điên xông tới, Diệp Tiểu Ý sợ hãi lùi về phía sau.

Lúc này, một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy tay cô lôi về phía đại sảnh.

Đám người bạo loạn phía sau bị bảo an chắn giữ.

Người đàn ông đi trước mặt cô, hơi ấm từ lòng bàn tay quen thuộc truyền đến khiến Diệp Tiểu Ý nhớ lại trước đây…hắn thích nắm lấy tay cô, nói cô thật ngốc, nắm tay như vậy sẽ không bị lạc.

Bất lực, nước mắt Diệp Tiểu Ý cứ thế tràn ra.

Nếu lúc đó hắn không xuất hiện, chắc cô bị đám công nhân kia đánh chết rồi.

Người đàn ông kéo cô nột mạch vào đại sảnh, ánh mắt đen thâm trầm nhidn chằm chằm vào cô.

Diệp Tiểu Ý có chút lúng túng, rút tay ra khỏi bàn tay hắn, run rẩy nhìn vào đôi mắt hắn: “Cảm ơn anh…”

“Cảm giác như thế nào?”

Diệp Tiểu Ý có chút mơ hồ hỏi hắn: “Cái gì?”

“Tôi hỏi cô, bị đám người đó enesm yyy đóđóđó ném đó ném trứng thối vào người cảm giác như thế nào?”

Thì ra hắn chỉ đến xem trò vui
Cô còn nghĩ rằng hắn…

“Diệp Tiểu Ý, cảnh này có phải rất quen thuộc không?”

Ôn Nam từng bước áp sát cô khiến cô không ngừng lui về sau, cuối cùng bị dồn đến cánh cửa.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 6


“Là do anh sắp xếp?”

Diệp Tiểu Ý nghẹn ngào hỏi.

“Thật bất ngờ phải không?

Cảnh này đáng lẽ ra sắp xếp cho Diệp Triều Nhân, cho ông ta hưởng thụ cảnh ba tôi đã từng phải chịu, ai biết được cô lại là một người con có hiếu?”

Ôn Nam nắm chặt cằm của cô, cười lạnh.

Diệp Tiểu Ý ánh mắt bi thương nhìn hắn, trái tim cô như bị cắm bởi một con dao sắc nhọn, đau tới mức không thở nổi.

Đúng vậy, hắn hận cô đến thế, làm sao có thể vì cô mà đau lòng?

Là cô tự đa tình.

“Vậy tại sao anh lại cứu tôi?”

Diệp Tiểu Ý không cam lòng, ánh mắt long lanh nhìn Ôn Nam
Cô mong chờ từ miệng người đàn ông ấy thốt ra những lời lẽ an ủi, dù chỉ một chút thôi cũng được, chỉ còn một chút thương, như vậy cô cũng được an ủi phần nào rồi.

Nhưng Ôn Nam lại nói: “Nếu cô bị đám người đó đánh chểt, tôi lấy ai để hành hạ?

Diệp Triều Nhân tự tay dâng đồ chơi đến, tôi vẫn còn chưa chơi chán!”

Từng câu từng chữ như đâm vào tim Diệp Tiểu Ý.

Cô chỉ là món đồ chơi trong tay hắn mà thôi.

Nước mắt Diệp Tiểu Ý dâng trào: “Ôn Nam, anh chưa từng đau lòng vì em sao?

Là nhà họ Diệp có lỗi với anh, với bác Ôn, nhưng em cầu xin anh, đừng trở nên như vậy được không…”

Đừng trở nên đáng sợ như vậy, đừng tâm địa sắt đá như vậy được không?

Sắc mặt Ôn Nam trầm xuống, nộ khí bùng lên, đôi mắt như muốn bốc lửa: “Trò chơi mới chỉ mới bắt đầu thôi, bây giờ đã không chống đỡ được, về sau chơi tiếp thế nào được?

Tay người đàn ông tăng thêm lực, khiến cằm của Diệp Tiểu Ý như muốn vỡ vụn!

“Đau…Ôn Nam, buông em ra…”

Diệp Tiểu Ý nắm chặt tay hắn nói.

“Đau là đúng rồi!

Tất cả những điều này chỉ là trả nợ!”

Ôn Nam văng tay cô ra, đẩy cô ngã xuống đất: “Để cô cảm nhận lúc đó tôi đau như thế nào!”

Diệp Tiểu Ý vừa khóc vừa nói: “Năm đó em cũng có nỗi khổ tâm, em…”

“Đủ rồi!”

Hắn ngắt lời cô, “Khổ tâm?

Cô chỉ là kẻ ham thích hư vinh!”

Diệp Hướng Nhân hại chết cha hắn, hại Ôn gia phá sản, càng ghê tởm hơn nữa, người phụ nữ này thay lòng đổi dạ, từ hôn với hắn, ngang nhiên cùng Quý Bạc Như đính hôn!

Hắn làm sao có thể không hận cho được?

“Có phải em nói gì anh cũng không tin phải không?”

Diệp Tiểu Ý ánh mắt long lanh, ầng ậng nước nhìn Ôn Nam.

Năm đó Diệp Triều Nhân vu oan cho bác Ôn, Ôn gia phá sản, bác Ôn tự sát trong ngục.

Trong lúc kích động, Ôn Nam dùng dao đâm Diệp Triều Nhân ở bãi đỗ xe, bị Diệp Triều Nhân khởi tố.

Vì cứu Ôn Nam, Diệp Tiểu Ý bị ép từ hôn, phải đính hôn cùng Quý Bạc Như, đồng thời phải thề rằng không được gặp Ôn Nam.

Lúc đó cô làm như vậy là chuyện bất đắc dĩ.

“Lời nói của một người đàn bà ham hư vinh, cô nghĩ tôi có thể tin được ư?”

Ôn Nam cười lạnh.

Trái tim Diệp Tiểu Ý như đóng băng: “Làm thế nào thì anh mới có thể tha thứ cho em?”

“Quỳ xuống cầu xin tôi.”

“Chỉ cần em quỳ xuống, anh sẽ buông tha cho em, buông tha cho Diệp Thị?”

“Cô không thử làm sao mà biết được?”

Diệp Tiểu Ý cười khổ: “Được.”

Nói rồi, Diệp Tiểu Ý nhẫn nhục, quỳ gối trước mặt Ôn Nam: “Cầu xin anh tha cho em, tha cho Diệp gia.”

Ôn Nam trong lòng run lên, siết chặt nắm tay trong vô thức.

Hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm người con gái trước tầm mắt hắn: “Không hổ là con gái của Diệp Hướng Nhân, đê tiện!

Cô nhớ kĩ, Ôn Nam tôi cả đời này cũng không thể tha thứ cho cô!”

Nói xong, Ôn Nam vung tay đi mất.

Diệp Tiểu Ý quỳ trên nền đá hoa cương lạnh lẽo, bị người qua lại dò xét.

“Đây không phải là Diệp đại tiểu thư sao?”

“Đại tiểu thư cái gì, phượng hoàng gãy cánh không bằng gà!”

“trước đây cô ta với Ôn Nam ân ái như vậy, bây giờ biến thành bộ dạng này thật đáng tiếc!”

“Đáng tiếc cái gì, lúc Ôn gia suy bại, cô ta chẳng phải liền xà vào lòng Quý công tử hay sao?

Bây giờ Ôn Nam đối xử với cô ta như vậy, không phải là trừng phạt thích đáng sao?

Tiện nhân không nên cảm thông!

“Nói như vậy cũng là đáng đời!”
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 7


Trở lại xe, Ôn Nam ngơ ngẩn nhìn bàn tay mình.

Trên tay hắn còn vương vấn hơi ấm và mùi hương của người con gái kia.

Rõ ràng hắn muốn kéo cô xuống địa ngục, nhưng tại sao tim hắn lại nhói đau khi nhìn cô rơi lệ?!

Trợ lý gọi điện thoại xong liền thông báo: “Ôn tổng, kẻ gây rối đã tra ra được là do nhà họ Quý sắp xếp, có vẻ như bọn họ muốn dây dưa ăn phần.”

“Ừ.”

Kết quả không nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Ngài định làm như thế nào?

Có cần tôi…”

Trợ lý còn chưa dứt lời liền bị Ôn Nam dùng ánh mắt lạnh như băng: “Anh từ lúc nào thích nhiều chuyện như vậy?”

“Xin lỗi Ôn tổng, tôi đã đi quá giới hạn cho phép.”

Trợ lý cúi thấp đầu xin lỗi.

Ôn Nam khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lái xe!”

Không phải là hắn rất thích nhìn người con gái kia chịu uất ức sao?

Hăn hà cớ gì mà phải ra tay giúp đỡ?

Nhà họ Diệp từng người từng người một chết mới có thể làm hắn vui vẻ!

Không để cho cô ta nếm thử mùi vị của địa ngục, cô ta làm sao có thể biết được năm đó hắn khổ sở như thế nào?!

Ôn Nam lạnh lùng nhìn chăm chú tòa cao ốc Diệp Thị, hắn tự nói với bản thân mình, nhà họ Diệp hắn sẽ không bỏ qua một ai!


Cuối cùng, thư ký của Diệp Hướng Nhân đỡ Diệp Tiểu Ý dậy.

Diệp Tiểu Ý nắm lấy tay của thư ký, ánh mắt chua xót: “Tôi muốn gặp cha tôi!”

“Chủ tịch bảo cô lúc nào lấy được tiền thì mới tiếp tục trị liệu cho phu nhân…”.

Thư ký bối rối nói.

“Nhưng tôi thật sự không có cách nào hết!”

“Tiểu thư, tôi xin lỗi…”

Diệp Tiểu Ý nản lòng rời khỏi tòa cao ốc.

Cô gọi taxi đến bệnh viện thăm mẹ cô.

Phòng bệnh bình thường một phòng có năm sáu người, điều kiện thực sự không tốt, không thích hợp cho việc chữa bệnh, điều kiện vệ sinh không sạch sẽ, dễ dàng bị truyền nhiễm.

Diệp Tiểu Ý một giây cũng không dám trì hoãn, cô đem toàn bộ mười vạn trong thẻ nộp viện phí, xin bác sĩ nhanh chóng chuyển mẹ cô sang phòng chăm sóc đặc biệt.

“Muộn nhất tháng sau phải làm phẫu thuật thay thận, phí phẫu thuật, Diệp tiểu thư, cô nên cân nhắc kĩ.” – Bác sĩ nói.

Diệp Tiểu Ý gật gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”

Bác sĩ đi rồi, mẹ cô cũng vừa tỉnh dậy: “Tiểu Ý…”.

Diệp Tiểu Ý lập tức liền chuyển sang khuôn mặt tươi cười quay người lại: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi?

Mẹ còn đau không?

Có muốn uống chút nước không?”

Diệp phu nhân lắc đầu, nắm lấy tay Diệp Tiểu Ý nhẹ nhàng vuốt ve: “Tiểu Ý, con gầy đi nhiều quá.”

“Dạ, dạo này con đang giảm cân, Ôn Nam nói không thích con quá béo,nên ăn ít đi một chút, không phải con gầy đi đẹp hơn sao hả mẹ?”

Diệp Tiểu Ý nói dối an ủi mẹ cô.

“Tiểu Ý của mẹ lúc nào cũng xinh đẹp hết, Ôn Nam…đứa bé đó có đối xử tốt với con không?”

Mẹ Diệp ưu tư nói.

“Chuyện năm đó, nó còn ghi hận trong lòng không?”

“Mẹ, mẹ yên tâm, Ôn Nam đối với con rất tốt, anh ấy nói việc năm đó không phải do lỗi của con, cho nên anh ấy không trách con.

Chúng con vẫn ổn.”

Diệp Tiểu Ý khóe miệng đầy ý cười, cố ý thể thiện mình sống rất hạnh phúc.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

Mẹ Diệp thở dài “Nó đối tốt với con như vậy thật hiếm thấy…”

Rời khỏi bệnh viện, trong đầu Diệp Tiểu Ý vẫn quanh quẩn lời bác sĩ: “Diệp tiểu thư, nếu như cô không thể đóng nổi viện phí, tôi chỉ còn cách chuyển nguồn thận sang cho bệnh nhân khác thích hợp.”

Số tiền phẫu thuật lớn như vậy, cô có thể tìm đâu ra được?

Buổi tối về đến nhà, nhìn căn biệt thự trống rỗng, trái tim Diệp Tiểu Ý cũng lạnh buốt.

Cô biết, tối nay Ôn Nam sẽ không về.

Nhiều đêm dù biết Ôn Nam không trở về, nhưng Diệp Tiểu Ý vẫn cố chờ đến 12 giờ như một thói quen , hoặc như một kiểu kí thác.

Nếu như không có điều đáng tiếc xảy ra năm năm trước, có lẽ cô và Ôn Nam đã kết hôn sinh con rồi chăng?

Cô sẽ là một người vợ hiền, đêm đêm chờ hắn tan làm về nhà.

Đáng tiếc trên cuộc đời này không có nếu như.
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 8


Một tuần sau đó, Ôn Nam tựa như bốc hơi khỏi thế gian, đến bóng dáng cũng không thấy.

Ngày hôm đó, bỗng nhiên Diệp Triều Nhân gọi điện thoại đến hỏi Diệp Tiểu Ý buổi tối có rảnh không, đến nhà hàng Tinh Hồ ăn tối cùng ông, nói rằng muốn đưa cho cô tiền làm phẫu thuật cho mẹ Diệp.

Nghe đến ba chữ “tiền phẫu thuật” Diệp Tiểu Ý lập tức đồng ý, thay xong quần áo cô nhanh chóng gọi xe đến nhà hàng Tinh Hồ.

Diệp Tiểu Ý mừng rỡ, trong lòng nghĩ rằng vì tình nghĩa vợ chồng, cha cô không nỡ tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy.

Nhưng khi phục vụ đưa cô đến phòng riêng, Diệp Tiểu Ý mới phát hiện ra trong phòng không chỉ có một mình Diệp Triều Nhân, mà còn có chủ tịch Triệu của ngân hàng Hằng Phong, người đàn ông đó khôn mặt béo mập, ánh mắt dâm đãng nhìn cô.

“Tiểu Ý đến rồi à con, mau mau đến ngồi cạnh chủ tịch Triệu đi, giúp ba tiếp đãi chủ tịch Triệu thật tốt.”

Diệp Triều Nhân cười rạng rỡ, rõ ràng còn rất nhiều chỗ trống, nhưng cha lại bắt cô đến ngồi ngay cạnh chủ tịch Triệu.

Diệp Tiểu Ý không thể tránh được, chỉ còn cách ngồi xuống, cố gắng ngồi cách xa ông ta một chút.

Chủ tịch Triệu con mắt háo sắc nhìn Diệp Tiểu Ý, ánh mắt dần chuyển xuống cơ thể cô.

“Diệp tiểu thư ngày càng trở lên xinh đẹp!”

Diệp Tiểu Ý cười gượng.

Dưới bàn, Diệp Triều Nhân đá cô một cước, rót đầy một ly rượu đưa cho Diệp Tiểu Ý: “Tiểu Ý, mau kính chủ tịch Triệu một ly!

Chủ tịch Triệu đã đồng ý cho chúng ta vay một nghìn vạn!”

Thì ra là như vậy.

Diệp Tiểu Ý chỉ còn cách mời hắn một ly.

Có lần một sẽ có lần hai, cụng chén cạn ly, cô bị ép uống liền mười mấy ly rượu, Diệp Tiểu Ý tửu lượng kém, không chịu nổi liền chạy vào nhà vệ sinh.

Lúc bước ra khỏi, cô chếnh choáng hơi men, nhìn đâu cũng chỉ toàn là bóng người mờ nhạt, chủ tịch Triệu cười dâm đãng, đỡ lấy eo cô nói: “Diệp tiểu thư, cô say rồi sao?”

“Cha tôi đâu?

Diệp Tiểu Ý đẩy người ông ta ra, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chủ tịch Triệu lại ôm lấy vai cô: “Cha cô đi trước rồi, để tôi đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi.

Đi thôi bảo bối!”

“Không muốn…tôi không muốn!”

Diệp Tiểu Ý giãy giụa.

Nhưng Diệp Tiểu Ý đã say khướt, làm sao có thể trở thành đối thủ của người đàn ông kia được?

Tức giận, tên đàn ông kia giáng lên cô một cái tát khiến cô choáng váng: “Vẫn còn giả bộ?

Không biết cô đã ngủ cùng bao nhiêu người rồi, chắc là chỉ còn thiếu mình tôi phải không?

Hôm nay cô ngoan ngoãn hầu hạ tôi chu đáo, một vạn kia ngày mai sẽ được chuyển vào tài khoản!”

“Ông cút đi!

Tôi không đi theo ông…” – Diệp Tiểu Ý vùng vẫy.

Nhưng trong mắt Ôn Nam ở phía xa, động tác của Diệp Tiểu Ý chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi, gò má ửng hồng dụi dụi vào lòng người đàn ông kia, chiếc eo lắc lư,dáng dấp e ấp như cành liễu xuân
Ôn Nam nộ khí ngút trời.

Người phụ này thèm muốn đến vậy sao?

Hắn mới đi công tác có một tuần, cô ta liền vội vã đi tìm người đàn ông khác!

Diệp Tiểu Ý!

Cô được lắm, được lắm!

Trợ Lý thấy Ôn Nam đột nhiên dừng bước, theo tầm nhìn của hắn nhìn sang: “Ôn tổng, đó không phải Diệp tiểu thư sao?”

Ôn Nam nhếch môi không nói lời nào, rảo bước dời đi.

Trợ lý bước ngay sau, nói thì thầm: “Ôn tổng, Diệp tiểu thư gặp phiền phức rồi!

Chủ tịch Triệu nổi tiếng là con quỷ già háo sắc, Diệp tiểu thư hình như đã uống say rồi…”

“Anh quan tâm cô ta đến như vậy còn theo tôi làm cái gì?”

Ôn Nam quay đầu nhìn trợ lý với ánh mắt sắc lạnh, chỉ còn cách ngoan ngoãn ngậm miệng.

Người ta vì tiền cái gì cũng có thể làm được, việc gì phải đi quấy rầy chuyện làm ăn của người ta.

Nhưng trong lòng Ôn Nam như một con mãnh thú đang phun lửa.


Diệp Tiểu Ý uống say khướt, bị chủ tịch Triệu lôi đến khách sạn.

Thân thể nhỏ bé mềm mại bị lão ta thô bạo ném trên giường, cả người cô vô lực, muốn liều mạng chạy trốn nhưng đã bị hắn lột sạch, hắn kéo mắt cá chân của cô lại, thân thể to lớn trực tiếp đè lên, đem thân thể mềm mại của cô đặt dưới thân, bàn tay to lớn nôn nóng gỡ bỏ chiếc váy của Diệp Tiểu Ý xuống, khuôn mặt lợn áp sát vào khuôn ngực cô
 
Gió Nam Hiểu Ý Em [Full]
Chương 9


“Tôi không muốn…không muốn!”

Diệp Tiểu Ý ra sức giãy giũa đạp cho gã một phát, tát hắn một cái nảy lửa!

Chủ tịch Triệu ngồi trên thân thể cô, giơ tay tát trả: “Con tiện nhân!

Còn giả bộ cái gì!

Diệp Triều Nhân nói tôi muốn chơi cô thế nào cũng được!”

“Cút, tôi là người phụ nữ của Ôn Nam, ông mà dám động vào tôi, tôi sẽ không tha cho ông!”

Diệp Tiểu Ý bưng mặt, run bần bật nói.

Chủ tịch Triệu vừa cởi dây da, vừa cười lạnh: “Người phụ nữ của Ôn Nam?

Hừ, từ đêm nay về sau, cô là người phụ nữ của tôi!

Xem Ôn Nam còn cần đến thứ hàng rách nát như cô sao!”

Dứt lời, lão ta túm lấy tay Diệp Tiểu Ý mà nhào tới, gặm nhấm mút mát, nước miếng ướt át cùng với mùi hôi xộc lên, khiến cho Diệp Tiểu Ý muốn mắc ói!

“Buông tôi ra…”

Nhưng cô không thể thốt lên được câu này, cô thực sự không còn sức lực để phản kháng.

Đột nhiên, “oành” một tiếng, cửa phòng bị đạp ra.

Một người phụ nữ béo mập hùng hổ mang theo hai người đàn ông vào trong phòng.

Chủ tịch Triệu nhìn người vừa mới đến, sợ đến nỗi lăn cả xuống giường, lo lắng kéo quần lên, run rẩy nói: “Bà xã, em…tại sao em lại đến đây?!”

Người phụ nữ béo mập kia mặt toàn thịt, tát vào mặt lão ta, “Chán sống rồi hay sao?

Dám ở đằng sau lưng tôi bao nuôi tình nhân!”

“Bà xã, anh sai rồi!

Anh sai rồi!

Đều trách con tiện nhân kia quyến rũ anh!

Cô ta nói ngủ cùng anh một đêm phải cho cô ta vay một vạn!

Lúc đó anh uống say quá…không khống chế được bản thân!”

Chủ tịch Triệu quỳ gối trên nền nhà nói.

Người phụ nữ kia vừa nghe nói Diệp Tiểu Ý chủ động quyến rũ chồng bà, liền kéo ống tay áo lên, nhảy lên giường: “Con tiện nhân!

Dám quyến rũ chồng bà, xem hôm nay bà xé xác mày như nào!”

Lúc này, một cánh tay đưa ra đỡ lấy tay người đàn bà kia “Triệu phu nhân, đủ rồi, đều là những nhân vật có máu mặt cả, mau mang đám người của bà cút đi.”

“Ôn Nam…”

Diệp Tiểu Ý nức nở nhìn Ôn Nam, toàn thân hắn mặc đồ vest.

“Ôn tổng, là cậu gọi tôi đến, bây giờ lại ngăn tôi dạy cho con tiện nhân kia một bài học là ý gì hả?!”

Người phụ nữ béo mập gầm lên.

Ôn Nam giương mắt: “Cút!”

Người phụ nữ kia không biết nguy hiểm, nhưng chủ tịch Triệu biết rõ Ôn Nam là nhân vật có tầm cỡ như thế nào, vội vàng kéo tay người phụ nữ ra khỏi phòng.

Diệp Tiểu Ý co quắp người lại trên giường, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt.

Cô thuận theo đôi chân thẳng tắp nhìn lên, chỉ nhìn thấy Ôn Nam nhếch miệng nhìn cô cười lạnh: “Diệp Tiểu Ý, vì tiền mà đến loại đàn ông như vậy cô cũng không tha?”

Diệp Tiểu Ý lắc đầu giải thích: “Không có,em không có…”

Ánh mắt Ôn Nam lạnh như băng nhìn cô như nhìn rác rưởi, ánh mắt đó như con dao sắc nhọn đâm vào ngực cô.

“Chẳng lẽ tôi bị mù sao?”

Ôn Nam lạnh lùng chế giễu: “Năm năm trước cô như thế, năm năm sau cô cũng lại như thế!”

Diệp Tiểu Ý ôm lấy ống quần hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống: “Không phải em!

Do bọn họ hãm hại em…”

Hắn bỏ mặc cô, định bước ra khỏi phòng.

Diệp Tiểu Ý cố hết sức đứng dậy, lảo đảo ôm lấy eo của Ôn Nam, khuôn mặt dán chặt lên tấm lưng cường tráng của hắn: “Ôn Nam, cầu xin anh tin em có được không?”

“Buông ra.”

Ôn Nam tức giận.

“Không, em không buông, nếu lần này buông thì sẽ mãi mãi không thể tìm thấy được nữa!”

Nước mắt Diệp Tiểu Ý tuôn như mưa.

Năm năm trước cô buông hắn ra, năm năm sau bọn họ thành người dưng nước lã.

Diệp Tiểu Ý không muốn lại tiếp tục như vậy.
 
Back
Top Bottom