Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí

[BOT] Mê Truyện Dịch
Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí
Chương 30: Chương 30



Thang Vị Hi còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng cười của Du Dực.

“Cười gì vậy?”

“Vui thôi.”

Anh vui, thật ra Thang Vị Hi cũng thấy vui.

Nhưng vui vì điều gì thì cô lại không nói rõ được.

Chẳng lẽ là do hormone tiết ra quá nhiều, khiến cô cười đến… mất kiểm soát?

“Ngày mai mấy giờ em xong việc?”

“Tám giờ.”

“Anh có một ý tưởng.”

“Nếu là ý tưởng xấu thì đừng nói.” Thang Vị Hi giọng có chút nghênh ngang.

“Em về lúc tám giờ, còn phải chuẩn bị sân thượng, có phải mệt quá không?”

“Ý là đổi chỗ hẹn?”

Thang Vị Hi hơi do dự. Hai người vừa mới xác định mối quan hệ, bây giờ đã mời Du Dực đến nhà mình, có vẻ hơi nhanh.

Thôi thì mai đổi chỗ khác hẹn đi.

“Anh đến nhà em sớm một chút, dọn dẹp sân thượng luôn.”

Gì cơ? Anh muốn đến sớm?

Thang Vị Hi nghẹn lời.

Cứ tưởng anh sẽ nhường một bước, không ngờ lại tiến thêm một bước.

Ừm…

Giờ mà đưa mật mã cửa nhà ra thì đúng là nhanh quá rồi.

“Em bảo quản gia mở cửa giúp anh nhé?”

Quản gia ở khu nhà đúng là có thẻ phụ để mở cửa nhà cô. Nếu ăn tối trên sân thượng, bảo anh ấy vào chuẩn bị trước cũng không vấn đề gì.

“Được thôi.”

Vừa nói ra câu đó, Thang Vị Hi mới nhận ra mình bị Du Dực dắt mũi rồi.

Thôi thì bị dắt mũi cũng được, anh là vào để làm việc mà, cô cũng chẳng thiệt gì.

———-

Hôm sau Thang Vị Hi ngủ đến tận mười một giờ mới dậy.

Lúc ở trong làng, ngày nào chín giờ đã dậy mà còn thấy tội lỗi. Giờ có thể nằm lười ở nhà ngủ thỏa thích, đúng là quá hạnh phúc.

Cô vừa dậy không bao lâu thì Giai Giai và Tây Mễ đã mang đồ ăn ngoài đến.

Ba người vừa ăn vừa bàn chuyện tạo hình cho buổi chiều.

Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng mới của một thương hiệu lớn, Thang Vị Hi là người đại diện, tất nhiên không thể ăn mặc xuề xòa.

Thương hiệu đã gửi mấy bộ đồ đến, cả phụ kiện cũng có. Tây Mễ dựa vào khí chất của Thang Vị Hi mà phối lại, cuối cùng cô chọn một bộ quần áo kiểu menswear.

Sự kiện bắt đầu lúc ba rưỡi, Thang Vị Hi đến sớm để trao đổi với bên thương hiệu về toàn bộ quy trình.

Hôm nay là cửa hàng thứ ba của họ ở Thượng Hải, ngoài đại sứ thương hiệu và người đại diện, còn mời thêm nhiều bạn thân thương hiệu và các fashionista tới dự.

Tuy là người đại diện, nhưng vì hôm nay có tiền bối trong giới giải trí đến hỗ trợ, nên thứ tự ra sân cũng rất được chú ý.

Sau khi các khách mời lần lượt xuất hiện, mọi người cùng nhau vào trong chọn đồ.

Tầm mười phút sau, thương hiệu sắp xếp cho Thang Vị Hi một buổi phỏng vấn với tạp chí thời trang.

Phóng viên đến phỏng vấn còn rất trẻ, nhìn qua đã thấy là người có gu.

Sau vài câu chào hỏi, phóng viên bắt đầu hỏi về quá trình quay 《Tứ Thời Nông Trang》.

“Hi Hi, rất nhiều cư dân mạng quan tâm đến việc chị quay chung với một nam khách mời trong chương trình, chị có cảm thấy áp lực không?”

“Các khách mời nam trong chương trình, kể cả những người xuất hiện dưới dạng khách mời bay đều rất dễ gần, tôi không có áp lực gì cả.”

Giai Giai đứng cạnh có hơi bất mãn. Rõ ràng lúc trao đổi đã dặn không hỏi về đời tư tình cảm, tuy phóng viên không nhắc tên Phùng Kha Dị, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Thấy Giai Giai định ngắt lời, Thang Vị Hi liếc mắt ra hiệu đừng lo.

“Trong quá trình quay có chuyện gì thú vị không?”

“Có chứ, xảy ra nhiều chuyện lắm. Còn cụ thể thế nào thì chờ chương trình phát sóng sẽ biết.”

“Xem ra lần quay này rất suôn sẻ nhỉ!”

Thang Vị Hi mỉm cười gật đầu.

“Người hâm mộ rất quan tâm đến chuyện tình cảm của chị, dạo này có gì tiến triển không?”

“Cái này thì… bí mật.”

Phóng viên lại hỏi: “Vậy chị không thích chia sẻ cuộc sống riêng tư lên mạng sao?”

“Là diễn viên, tất nhiên tôi hy vọng các tác phẩm của mình được khán giả quan tâm và yêu thích. Nhưng tôi cũng rất hiểu sự quan tâm của mọi người, đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ chia sẻ tin vui với mọi người.”

Phóng viên còn định hỏi tiếp, nhưng Giai Giai đứng ra nói: “Hi Hi, bên thương hiệu đã sắp xếp bước tiếp theo rồi, mời chị qua đó.”

Thang Vị Hi khẽ gật đầu với phóng viên, duyên dáng rời đi cùng Giai Giai.

Giai Giai vẫn tức giận: “Mấy người này sao thế nhỉ, rõ ràng hứa rồi không hỏi chuyện riêng tư, mà cứ hỏi mãi.”

Thang Vị Hi thì lại tỏ ra thấu hiểu.

Phóng viên mà, tất nhiên muốn đào ra tin tức giật gân, chuyện gây chú ý.

Dù sao thì giờ cô cũng không phải là Thang Vị Hi của ba năm trước nữa, dù bị hỏi gì, cô cũng đối phó được hết.

Thương hiệu sắp xếp bữa tối, sau đó là livestream.

Kết thúc thì đúng như dự đoán của Thang Vị Hi, vừa qua bảy giờ một chút.

【Thần Hi: Em xong việc rồi, đang về nhà.】

【Gia Phong: Anh cũng xong rồi, chào mừng em về nhà.】

Thang Vị Hi hơi nheo mắt lại, cô về nhà mình, mà người ta lại nói “chào mừng về nhà”, nghe có chút… kỳ kỳ nhỉ.

Giai Giai nhìn gương mặt rạng rỡ như hoa đào của Thang Vị Hi, lắc đầu khẽ than.

Chắc không bao lâu nữa, người đưa Thang Vị Hi về đêm muộn sẽ là của đạo diễn Du, không phải của cô nữa.

Cô tiễn Thang Vị Hi vào thang máy rồi rời đi luôn, cô không muốn vào làm bóng đèn đâu.

Đối với động tác nhỏ của Giai Giai, Thang Vị Hi hiểu rõ trong lòng.

Du Dực nói sẽ đến chuẩn bị bữa tối trên sân thượng, không biết anh sẽ bày biện thành dạng gì.

Mang theo mong đợi, Thang Vị Hi đi đến trước cửa nhà. Ban đầu định mở cửa bằng vân tay, nhưng cuối cùng lại nhấn chuông.

Anh đã nói “chào mừng về nhà” rồi, vậy thì nên để anh có cơ hội thực sự mở cửa đón cô về nhà.

Du Dực nhanh chóng ra mở cửa.

Tối nay anh mặc rất thoải mái: một chiếc áo phông xanh của thương hiệu thời trang đường phố, phối với quần short thể thao.

Vừa thấy Thang Vị Hi, anh nở nụ cười đầy ấm áp, không hề hỏi cô vì sao không tự mở cửa.

Mà Thang Vị Hi cũng rất thích phản ứng ấy của anh.

Không biết là do anh quá thông minh hay do giữa họ có sự ăn ý ngầm, chỉ biết rằng ở bên anh, cô thấy rất nhẹ nhõm.

“Chào mừng em về nhà.”

Thang Vị Hi thay dép, ngay lập tức bị hương hoa ngào ngạt bao phủ.

Vào nhà mới phát hiện tất cả các bình hoa đều được cắm đầy hoa tươi.

Thang Vị Hi có một sở thích nhỏ: sưu tập đủ loại bình hoa. Có cả bình của các thương hiệu xa xỉ đắt đỏ, cũng có bình cô mua được từ các khu chợ đồ cũ đầy nét riêng.

Lúc trang trí nhà, cô và nhà thiết kế đã tốn không ít tâm huyết, cố gắng để mỗi chiếc bình đều được đặt vào đúng vị trí lý tưởng nhất.

Chỉ tiếc là cô thường xuyên đi làm xa, mỗi lần về Thượng Hải cũng chỉ ở được ba, năm ngày rồi lại đi, nên chưa từng có thời gian nhàn rỗi để mua hoa cắm hoa.

Quả nhiên, bình hoa có đẹp đến đâu, cũng phải có hoa mới phát huy được vẻ đẹp thật sự.

“Muốn ra sân thượng xem không?”

Nhà Thang Vị Hi là căn hộ áp mái hai tầng. Tầng một là ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh. Tầng hai là phòng ngủ master kết hợp phòng làm việc, phòng thay đồ, và một sân thượng lớn.

Cô luôn muốn tự tay chăm sóc sân thượng, vì vậy lúc đầu không để công nhân làm sẵn cảnh quan vườn.

Không biết Du Dực đã biến nơi đó thành thế nào.

Thang Vị Hi nhanh chóng bước lên tầng, xuyên qua phòng ngủ, ra thẳng sân thượng, rồi đứng sững lại.

Luống hoa vốn bỏ trống giờ đã trồng đầy hoa hồng nở rộ, bên cạnh là một chiếc xích đu đôi bằng mây, một bếp nướng BBQ, giữa sân là bộ bàn ghế mây dành cho ngoài trời.

Ngoài ra, bên cạnh xích đu còn có một lều tam giác màu be, được trang trí bằng một dải đèn chớp lấp lánh. Trong màn đêm, ánh đèn càng thêm rực rỡ.

“Thời gian gấp quá, không làm được điều gì bất ngờ, em thấy thế này có đạt chuẩn không?”

Cách bài trí này quả thật không tính là quá cầu kỳ, nhưng tất cả những gì Thang Vị Hi từng tưởng tượng, ở đây đều có đủ. Nếu hôm nay chính cô là người tự tay sắp xếp, chắc cũng chỉ đến vậy.

“Nếu đánh giá theo tiêu chuẩn chuyên nghiệp, thì đúng là chỉ đạt chuẩn. Nhưng nếu theo tiêu chuẩn của em…”

“Thế nào?” Du Dực nhướng mày.

Thang Vị Hi ngẩng cao cằm: “Mười điểm. Không sợ anh kiêu ngạo đâu.”

Du Dực bỗng cúi đầu, hôn nhẹ lên má cô một cái.

“Làm sao bây giờ? Hi Hi, tự dưng anh không muốn ăn cơm nữa.”

Tim Thang Vị Hi đập thình thịch liên hồi.

Cô cảm giác có thứ gì đó đang dần căng phồng dưới lớp da mặt, khiến má cô nóng bừng.

Cô biết mà, cô không nên sớm như vậy đã để anh bước vào căn nhà của mình.

Dù là để anh đến sân thượng nướng BBQ đi nữa, cũng không nên chỉ có hai người. Phải gọi thêm Giai Giai, gọi thêm Hoa ca, cho đông vui một chút.

Nghĩ là thế, nhưng Thang Vị Hi lại ngẩng cằm cao hơn, vòng qua cằm anh, hôn mạnh lên môi anh.

Du Dực ôm lấy eo cô, kéo hai người lại gần nhau hơn nữa.

Dải đèn treo trên lều vẫn lấp lánh, những ngôi sao trên trời cũng vậy, rực rỡ không kém.

Một lúc sau, Thang Vị Hi vừa mới có thể thở chút ít, khàn giọng nói: “Em vẫn muốn ăn cơm.”

Có lẽ vì sợ Du Dực không tin, bụng cô rất hợp tác, “ục” một tiếng.

Du Dực bật cười.

Bạn gái anh, sao lại dễ thương thế này?

Anh vươn tay chạm nhẹ vào bụng cô, giả vờ nghiêm túc: “Ừm, đói rồi, vậy ăn cơm trước.”

Ăn no rồi… rồi tính tiếp.

Mặc dù chuẩn bị cả bếp nướng, nhưng hôm nay Du Dực không làm BBQ.

Dù gì thì hai người mới chính thức bên nhau, nướng thịt khói bay mù mịt, thật sự không hợp với bầu không khí lãng mạn.

Anh đặt món Nhật giao tận nơi, thanh đạm, ít dầu, không cần hâm nóng, rất hợp để ăn ngoài trời.

Tất nhiên, anh đã tham khảo ý kiến của Giai Giai, trợ lý đời sống của Thang Vị Hi. Biết cô ngoài yêu thích lẩu và món Hồ Nam, thì còn rất mê món Nhật. Các món anh gọi cũng đều là những món cô thích.

“Em thích tiệm này lắm, từng ăn một lần rồi.” Thang Vị Hi nhìn thấy hộp đồ ăn liền bất ngờ.

Anh hỏi Giai Giai sao?

Không đúng… Lần đó không phải ăn cùng Giai Giai, mà là cô bạn thân đưa đi. Giai Giai không hề biết!

Sự ăn ý kỳ lạ.

“Anh ăn lần đầu.” Du Dực gắp một miếng sushi lươn, nếm thử rồi gật đầu, “Cũng ngon đấy.”

“Thế sao anh biết đến chỗ này?” Thang Vị Hi hỏi.

Trước kia bạn thân cô từng nói, quán này là hội viên mới được đặt chỗ, mà số lượng hội viên lại rất giới hạn, hoàn toàn không quảng bá ra ngoài.

Sao Du Dực lại biết, còn đặt được giao hàng?

“Chủ quán là bạn tình cờ quen biết của anh. Giai Giai nói em thích món Nhật, anh bỗng nhớ ra, thế là…”

“Em hiểu rồi.”

Biết ngay mà.

Thang Vị Hi ăn một miếng sushi lươn, mềm mại thơm ngậy, ngon tuyệt.

“Du Dực, anh đúng là kỳ lạ.”

“Kỳ lạ thế nào?”

“Nhìn thì có vẻ xa cách lạnh lùng, nhưng thực ra chỗ nào anh cũng có bạn bè.”

Du Dực đặt đũa xuống, nhìn cô chăm chú.

“Anh có lạnh lùng đến thế sao?”

Thang Vị Hi gật đầu.

“Bị bạn gái đánh giá là lạnh lùng, có phải tin xấu không?”

Hình như… cũng có chút.

Thang Vị Hi không nhịn được cúi đầu cười.

“Vậy anh nhiệt tình hơn chút? Chủ động hơn chút nữa?”

“Đừng!” Thang Vị Hi vội vàng ngăn lại.

Còn nhiệt tình hơn nữa à?

Anh tính vào hẳn phòng ngủ của cô luôn sao!?

Nhưng nghĩ lại, thật ra Du Dực không hề lạnh lùng.

Ngay từ đầu, vẫn là anh chủ động theo đuổi cô, là anh dắt tay cô tiến về phía trước.

Cái vẻ ngoài “người lạ đừng đến gần” của anh, có lẽ chỉ là do cô nghĩ vậy.

Trên người Du Dực có quá nhiều hào quang, ánh sáng ấy chói lóa, khiến người ta không dám đến gần, bao gồm cả cô của lần gặp đầu tiên.
 
Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí
Chương 31: Chương 31



“Vừa ăn thử miếng sushi lươn này, ngon lắm, anh nếm thử không?”

Thang Vị Hi gắp một miếng sushi trước mặt, đưa đến bên miệng Du Dực.

Du Dực không ngờ Thang Vị Hi lại làm vậy, khựng lại một chút rồi mới ăn miếng sushi ấy.

Không khí bỗng trở nên kỳ lạ chỉ vì hành động nhỏ ấy.

Bốn mắt nhìn nhau, tình ý như đang dần dâng lên, cả Thang Vị Hi lẫn Du Dực đều đột nhiên không còn hứng thú ăn nữa.

Hai người không hẹn mà cùng buông đũa, nâng ly rượu lên.

Rượu là do Du Dực pha, ly của Thang Vị Hi vị rất nhạt, hương trái cây nồng nàn, chút cồn lẫn vào vừa vặn.

Cảm giác lâng lâng say nhẹ.

Thang Vị Hi đứng dậy, đi về phía ban công, không quay đầu lại mà nói:

“Phía này phong cảnh đẹp lắm, anh lại đây xem thử?”

Mấy năm nay giới giải trí phát triển nhanh chóng, Thang Vị Hi vào nghề đã ba năm, cũng tích góp được ít nhiều.

Lúc mua nhà, cô cũng từng xem qua mấy căn biệt thự đơn lập ở ngoại ô, riêng tư, môi trường tốt nhưng khi đứng trên ban công căn hộ này, cô đã lập tức quyết định chọn nơi đây.

Đứng trên ban công, có thể nhìn thấy muôn ánh đèn nơi phố thị, có thể thấy dòng sông Thanh uốn lượn chảy xuyên qua thành phố.

Khi Thang Vị Hi đang nhìn ngắm thành phố, Du Dực bước tới phía sau cô, từ sau lưng ôm lấy cô.

Anh cúi người, cằm đặt lên vai Thang Vị Hi.

“Nặng quá.” Thang Vị Hi than nhẹ, anh thật sự chẳng dùng chút sức nào, dồn hết lên người cô.

Du Dực bật cười, nhưng chẳng hề có ý định đứng dậy.

“Anh bận rộn cả buổi tối, mệt rồi.”

Ừ, chuẩn bị từng ấy thứ, chắc cũng mệt thật.

Thang Vị Hi nghĩ ngợi:

“Ngày mai mình ra ngoài ăn đi.”

“Ngày mai em không có lịch làm việc à?”

“Ừm.”

“Hừ” Du Dực cười khẽ, “không phải em nói sau khi về sẽ có lịch dày đặc sao?”

Người này lại nhớ rõ như vậy!

“Ý anh là muốn em sắp lịch kín lại hả?” Thang Vị Hi hừ một tiếng, “Em nhắn tin cho Hoa ca ngay bây giờ cũng được!”

“Không phải, anh thấy lịch này đã đủ dày rồi.”

Câu trả lời coi như qua cửa.

Du Dực đứng thẳng dậy, lại ôm chặt lấy Thang Vị Hi.

“Hi Hi, anh có một ý này.”

“Ý gì?” Thang Vị Hi cảm thấy anh chẳng thể nghĩ ra ý gì tốt lành, nhưng vẫn thuận theo hỏi.

Du Dực cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tai cô.

Ngứa quá!

Thang Vị Hi theo bản năng nghiêng mặt tránh.

Môi mỏng của Du Dực lướt từ tai cô đến má, cuối cùng vẫn ép cô quay mặt lại.

Môi hai người chạm nhau.

Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mang theo mùi của nước sông.

Thang Vị Hi như chợt nhớ lại lần đầu gặp Du Dực trên đảo, lúc đó hai người ngồi trên ban công khách sạn, vừa thổi gió biển vừa ăn cơm chiên hải sản.

Gió khi ấy cũng nhẹ nhàng như tối nay.

Chỉ là, khi đó cô chưa từng nghĩ, Du Dực sẽ trở thành bạn trai của mình.

Lại càng không nghĩ đến việc, mình sẽ nhanh chóng đưa anh về ban công nhà mình thế này.

“Du Dực.”

Giữa khoảng ngắt, Thang Vị Hi khẽ gọi anh một tiếng.

“Hửm?”

Anh dừng lại, nâng mặt Thang Vị Hi lên, cố ý nắn khuôn mặt nhỏ của cô thành má phính.

Như một con heo con.

Anh không kìm được mà hôn liên tiếp hai cái lên má phính ấy.

“Đáng ghét.” Thang Vị Hi cũng đưa tay véo má anh, kéo gương mặt đẹp trai kia méo xệch.

“Hi Hi, anh không muốn đi nữa.”

Thang Vị Hi đang vui vẻ, câu nói của Du Dực khiến cô khựng lại.

Không muốn đi…

Là không muốn rời khỏi thành phố Thượng Hải này, hay…

Thang Vị Hi hiểu rõ trong lòng, điều Du Dực nói “không muốn đi” chỉ là… đêm nay.

Anh không muốn đi.

Cái tên xấu xa này, rõ ràng nói chỉ đến ăn cơm, giờ lại nói không muốn đi.

Nhưng không hiểu sao, Thang Vị Hi cũng chẳng quá bất ngờ khi anh nói vậy.

“Du Dực, anh biết mà…” Thang Vị Hi lắp bắp, chính cô cũng không rõ suy nghĩ thật sự của mình.

“Anh biết, em muốn nói là… quá nhanh.”

“Ừ.”

Ừ thì ừ đấy, nhưng trong lòng cô không hẳn nghĩ vậy.

Thật ra, không đi cũng được.

Nhưng nếu Du Dực đi, cô nhất định sẽ không giữ lại.

Hai người mới bên nhau chưa bao lâu, mà cô đã giữ anh lại qua đêm, chẳng còn thể diện gì nữa.

“Hi Hi,” Du Dực cúi đầu, trán kề trán Thang Vị Hi, “Nếu là chuyện khác, mình có thể từ từ, nhưng chuyện này…”

“Chuyện này thì sao?”

“Chuyện này là chuyện vui, nên vui đến đâu hay đến đó, không phải sao?”

Du Dực không hề có ý buông cô ra, mà cô cũng chẳng có ý đẩy anh ra.

“Nếu em không đồng ý thì sao?”

“Thì anh không đi?”

“Không đi? Chẳng lẽ anh định cưỡng ép à?” Thang Vị Hi nửa giận nửa đùa hỏi.

Du Dực mặt lạnh như tiền, nhìn cô vài giây, cuối cùng thở dài.

“Không dám, anh chỉ dám ôm em đứng đây ngắm cảnh cả đêm thôi.”

“Ai thèm đứng đây ngắm cảnh với anh?” Thang Vị Hi lí nhí nói.

Du Dực khẽ nhướng mày.

Lại cúi xuống hôn nhẹ hai cái lên má cô.

“Hi Hi, anh thật sự rất vui.”

Thang Vị Hi đưa tay ôm lấy cổ anh.

“Trên sân thượng lạnh lắm, mình vào nhà thôi.”

Cuộc gọi của Giai Giai đến lúc mười một giờ.

Chuông đổ suốt một phút đồng hồ.

Thang Vị Hi khó khăn lắm mới bò ra khỏi chăn, mơ màng nhìn quanh, phát hiện điện thoại không biết rơi xuống sàn từ khi nào.

Cô vươn tay nhặt lên, suýt nữa thì ngã lăn khỏi giường, may mà Du Dực kịp kéo eo cô lại.

Thang Vị Hi chẳng còn chút sức lực nào, cô ném điện thoại lên gối rồi bật loa ngoài.

“A lô?”

“Chưa dậy à?” Đầu dây bên kia, giọng Giai Giai đầy ẩn ý.

Thang Vị Hi hơi tỉnh táo hơn chút, nhíu mày hỏi:

“Hôm nay đâu có lịch làm việc mà?”

“Không không, em chỉ gọi hỏi thăm chiến sự bên đó thế nào thôi~”

Chiến sự?

Thang Vị Hi theo phản xạ nhìn sang Du Dực bên cạnh… đúng lúc anh cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Không nghe thấy tiếng Thang Vị Hi đáp lại, Giai Giai lại hỏi dồn:

“Hai người… chẳng phải là… ừm? Ừm? Ừm?”

Giọng Giai Giai vang lên rõ ràng qua loa ngoài, khiến Thang Vị Hi xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

Du Dực xoay người áp sát lại, ghé miệng sát điện thoại.

“Cô ấy còn chưa dậy, có gì để sau rồi nói.”

Nói xong dứt khoát tắt máy.

Thang Vị Hi mặt đỏ bừng, lẩm bẩm:

“Con bé Lâm Giai Giai này càng ngày càng quá đáng, mình đang nghỉ phép mà cũng dám gọi sớm thế.”

Dĩ nhiên, đó chỉ là lời lẫy miệng.

Giai Giai không chỉ là trợ lý của Thang Vị Hi, mà còn là bạn thân của cô. Nếu không phải vì Du Dực đang ở đây, cô thật sự muốn tám chuyện một trận ra trò về tối qua.

“Đói không?”

Du Dực đưa tay xoa bụng cô.

Đói, tất nhiên là đói, không chỉ đói mà còn rất khát.

“Muốn uống coca lạnh.”

Du Dực gật đầu, lật chăn bước ra khỏi giường.

Thang Vị Hi lấy tay che mắt, cũng ngồi dậy theo:

“Em đi lấy áo cho anh.”

“Em còn có đồ nam à?”

“Anh đoán xem?”

Dĩ nhiên là không có, nhưng Thang Vị Hi mua không ít áo thun unisex mặc ở nhà, đúng lúc hôm nay phát huy tác dụng.

Du Dực mặc áo thun, thêm khăn tắm quấn ngang người, miễn cưỡng cũng không đến nỗi gây phản cảm.

Hai người uống coca lạnh xong, cuối cùng cũng cảm thấy như sống lại.

Du Dực vào bếp chuẩn bị bữa sáng kiêm trưa, còn Thang Vị Hi lên lầu dọn “chiến trường”.

Ga trải giường bẩn không thể tả, theo thói quen thì cô sẽ vứt đi luôn, nhưng nghĩ lại đây là lần đầu tiên của cô và cũng là của Du Dực, ném đi có vẻ không đành lòng, cuối cùng cô cho vào máy giặt. Dù sau này không dùng nữa, giữ lại làm kỷ niệm cũng không tệ.

Trong nhà đồ ăn không nhiều, bữa sáng không quá phong phú, chỉ có trứng ốp la, xúc xích nướng, sữa và bánh mì lát.

Nhưng với hai người đã “lao động” cả đêm thì lại ngon không tả xiết, sạch sẽ đến miếng cuối cùng mà vẫn thấy chưa đủ.

Thang Vị Hi gọi thêm một phần đồ ăn Quảng Đông, ăn liền hai bữa mới cảm thấy có sức trở lại.

Buổi chiều, hai người cuộn mình trên sofa, cùng xem một bộ phim tình cảm châu Âu.

Cả hai đều từng xem bộ phim này, nhưng lần này xem cùng nhau, cảm giác đương nhiên rất khác.

“Có việc gì cần xử lý à?” Thang Vị Hi để ý thấy Du Dực cứ nhìn điện thoại suốt nhưng không nhấc lên.

“Chỉ là… mấy người bên Du Diễm thôi.”

“Không lẽ anh đang…”

Du Dực nhìn cô.

“…livestream à?”

Du Dực cười, “Anh trông giống người hào phóng thế sao?”

“Hứ.” Thang Vị Hi giả vờ tức giận, nhưng vẫn chui vào lòng anh, “Họ nói gì vậy?”

“Chiều nay họ đến Thượng Hải, tối muốn mời em ăn tối.”

“Hả? Gấp vậy?” Thang Vị Hi chưa chuẩn bị tâm lý để gặp người nhà anh.

“Vậy thì để mấy hôm nữa.”

Dễ vậy luôn à?

“Anh định để họ quay về à?” Như vậy hình như không ổn lắm.

“Cho họ tự đi chơi Thượng Hải mấy ngày đi,” Du Dực thản nhiên nói, “Đợi khi nào chị dâu có thời gian thì tiếp kiến.”

Thang Vị Hi thở dài một tiếng.

Cũng đúng, con nhà giàu, chẳng cần đi làm, tìm khách sạn yên tĩnh ở vài hôm thì có sao đâu.

“Hi Hi, em có cảm thấy gia đình anh… kỳ lạ không?”

“Không phải thường thấy, nhưng cũng không đến mức kỳ quái.”

“Bố mẹ bọn anh từ lâu đã không còn gắn bó gì nữa, ba anh em tụi anh chỉ có thể dựa vào nhau. Cái gọi là ‘người nhà’ thực chất chỉ là tụi anh thôi.”

Thang Vị Hi chưa từng nghĩ xa đến vậy.

Chỉ luôn tưởng rằng, sinh ra trong gia đình giàu có như Du Dực thì chắc chắn sẽ suôn sẻ, thuận lợi mọi điều.

Nhưng với một đứa trẻ, vật chất đâu phải là điều quan trọng nhất.

Mẹ của Du Dực vì oán hận cha anh mà bỏ lại anh cho cha nuôi, rất hiếm khi gặp mặt. Mà cha của anh lại có một người tình và một “chân ái”.

Tuổi còn nhỏ mà sống trong môi trường như vậy, cần phải mạnh mẽ biết nhường nào.

Cũng may là Du Dực không bị “lệch đường”.

“Hồi nhỏ anh không ghét em trai em gái mình à?”

“Ghét gì cơ?”

“Mẹ anh là vợ cả, họ và mẹ họ là người ngoài, trẻ con thường có xu hướng bài xích người ngoài mà.”

Du Dực gật đầu:

“Lúc đầu đúng là khó sống chung, nhất là Du Diễm, cái thằng đó đúng là khá gai góc.”

“Thế chuyện gì xảy ra khiến các anh thành ra gắn bó như bây giờ?”

Du Dực đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô hai cái:

“Không có chuyện gì xảy ra cả.”

“Vậy thôi à?”

“Ừm hứn,” Du Dực thở dài, “Vì anh với Du Diễm cãi tới cãi lui, cuối cùng cũng phát hiện, với bố, bọn anh đều là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.”

“Thế còn em gái nhỏ?”

“Nó rất thích có hai ông anh đẹp trai.”

“Ha ha, đúng thật. Trước đây hồi học cấp hai, em đọc truyện ngôn tình nào nữ chính cũng có mấy ông anh siêu tốt, em ghen tỵ chết đi được.”

“Nếu em thích, cũng có thể gọi anh là anh trai.”

“Xì! Không để anh chiếm lời đâu. Ngược lại anh có thể gọi em là chị gái.” Thang Vị Hi vốn là kiểu tính cách không chịu thua, Du Dực bảo cô gọi “anh”, cô liền bắt anh gọi “chị”.

Du Dực nghe vậy liền gật gù, còn giơ ngón cái khen cô:

“Em nói sao thì là vậy.”

Thang Vị Hi vừa định nói gì đó thì điện thoại trên bàn trà đột ngột reo lên.
 
Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí
Chương 32: Chương 32



Điện thoại là do Hoa ca gọi đến.

Là người quản lý, nể mặt anh nên lần này cô không lười biếng bật loa ngoài nữa, mà trực tiếp nghe máy.

Vừa kết nối, cô còn chưa kịp lên tiếng, giọng Hoa ca đã vang lên:

“Giai Giai nói dạo này em bận lắm à?”

“Không bận, chỉ là có chút việc thôi.”

Chính xác hơn thì… là có người.

Hoa ca lập tức hiểu ý:

“Vậy là em định thay đổi kế hoạch, mấy công việc trước mắt định hoãn lại hết à?”

“Những gì đã nhận thì đừng hoãn.”

Thang Vị Hi rất xem trọng uy tín trong công việc, bất kể đối tác là ai, đã nhận lời thì nhất định phải thực hiện.

Câu trả lời của cô khiến Hoa ca rất hài lòng:

“Vậy được, mấy việc sau này anh sẽ lọc kỹ hơn, cái nào không cần thiết thì không nhận nữa.”

Nếu Thang Vị Hi mà nuốt lời, chắc anh cũng đau đầu.

“Bên đạo diễn Thẩm vẫn chưa có tin gì sao?”

“Haizz, anh đã hỏi mấy lần rồi,” Hoa ca thở dài, “Chỉ nói là đang chuẩn bị nội dung cho vòng thử vai thứ hai. Vị Hi, em thấy chúng ta còn nên đợi tiếp không?”

Bên đạo diễn Thẩm mãi chưa cho lời chắc chắn, nếu cứ treo mãi thế này cũng thiệt cho cô.

“Ngoài mấy kịch bản trước em xem, gần đây có kịch bản nào mới gửi tới không?”

Thang Vị Hi từ khi debut đến nay gần như không có thời gian rảnh, được nghỉ mười ngày giữa các công việc đã là hiếm lắm rồi. Như lần này, ngồi không chẳng làm gì chỉ để đợi một kết quả thử vai, đây là lần đầu tiên.

Chính cô cũng thấy không quen, Hoa ca càng thấy không quen.

“Phim điện ảnh mới gửi tới chắc em chê không đủ tầm, nhưng có một kịch bản phim truyền hình khá chắc tay, là dự án của một ekip hàng đầu trong giới, thuộc thể loại dân quốc. Nhưng anh nghĩ em vẫn muốn tập trung vào mảng điện ảnh hơn, đúng không?”

Thang Vị Hi suy nghĩ một chút:

“Anh gửi kịch bản qua trước cho em xem đi.”

Công ty định hướng cô theo con đường diễn viên điện ảnh, trước giờ chưa từng nhận phim truyền hình. Trước đây cô cũng bận kín lịch, không từng nghĩ đến chuyện đó.

Tuy nhiên, cô không bài xích phim truyền hình.

Phim truyền hình cũng có nhiều tác phẩm chất lượng, nếu được chọn, còn tốt hơn cả những bộ phim thương mại sản xuất hàng loạt.

“Được, anh sẽ gửi phần đề cương trước.” Hoa ca ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Thời gian của buổi diễn ngày mai bị dời rồi. Ban đầu là bảy giờ, giờ lùi lại bảy rưỡi. Có một lô trang phục của nhà thiết kế từ Paris bị chậm chuyến.”

“Biết rồi.”

Thang Vị Hi chờ Hoa ca cúp máy trước, nhưng anh lại không cúp ngay.

“Còn chuyện gì nữa sao?”

“Ờm… em định bao giờ công khai chuyện tình cảm?”

“Chưa vội đâu ạ.”

Với tính cách của Du Dực, chắc chắn không muốn chuyện yêu đương bị bàn tán khắp nơi.

Hơn nữa bây giờ cô đang nhắm đến vai diễn trong phim của đạo diễn Thẩm, trong giới lại có tin đồn ông ấy không thích những diễn viên thích gây chú ý bằng đời tư. Hiện tại cô đã bị động lên top tìm kiếm, nên phải kiềm chế một chút.

“Thế… bao giờ em định công khai với anh?”

Câu này khiến Thang Vị Hi bật cười.

“Tối mai đi, sau khi xem xong show thì cùng nhau uống chút gì đó.”

Giọng Hoa ca vui hẳn lên:

“Được, để anh sắp xếp.”

Du Dực là đạo diễn đang cực hot, bất kể từ góc độ nào thì Hoa ca cũng muốn kết giao với người này.

Thang Vị Hi cúp máy, quay sang nhìn Du Dực:

“Làm sao bây giờ, em cũng sắp cho anh lịch trình rồi.”

“Lịch gì?”

“Tối mai có một buổi diễn thời trang, em xem xong thì Hoa ca mời hai đứa mình đi uống một ly.”

“Có công việc cần bàn à?”

Thang Vị Hi lắc đầu:

“Chỉ là trò chuyện thôi. Nếu anh không muốn đi cũng được.”

“Đi chứ.”

Du Dực đáp rất nhẹ nhàng, khiến Thang Vị Hi chợt nghĩ đến việc anh thoải mái đồng ý gặp gỡ bạn cô, còn cô thì lại cứ chần chừ chưa chịu gặp người nhà anh, hình như có chút không hợp lý.

“Du Diễm mấy giờ sẽ đến vậy?”

“Còn khoảng nửa tiếng nữa là hạ cánh.”

“Hay là… tối nay em mời họ ăn một bữa nhé?”

Du Dực nhìn cô, đầy hứng thú:

“Vị Hi, em đang bù đắp cho anh à?”

“Không phải đâu, chỉ là anh gặp bạn em rồi, em cũng nên gặp người nhà anh.”

“Không cần phiền thế đâu.”

Du Dực đưa tay vén tóc mai của cô, dịu dàng nói:

“Hôm nay em không có lịch trình, vậy thì chúng ta cứ ở nhà, không để ai quấy rầy, được không?”

Vị Hi vốn đang nằm dài trên sofa, nghe vậy thì bật dậy ngay tắp lự:

“Được chứ, hôm nay chúng ta ở nhà cả ngày.”

Du Dực biết nấu ăn, nên xung phong làm bữa tối. Vị Hi thì ngồi trên sofa đọc bản đề cương kịch bản, trong lúc nền là tiếng phim vang nhẹ.

Kịch bản này được chuyển thể từ một tiểu thuyết gián điệp nổi tiếng. Khung truyện và mạch kể đều rất ổn, các tình tiết gián điệp cũng hấp dẫn.

Quan trọng hơn cả, nhân vật nữ chính không phải kiểu “đính kèm cho có” như trong nhiều phim gián điệp khác, mà là nữ trinh sát giữ vai trò trung tâm trong toàn bộ câu chuyện.

Nếu đây là phim điện ảnh, cô sẽ nhận không chút do dự.

Một mặt, cô vẫn còn chờ tin từ đạo diễn Thẩm; mặt khác, diễn xuất trong phim truyền hình và điện ảnh có sự khác biệt lớn. Trước đây từng có vài nữ diễn viên chuyển từ điện ảnh sang truyền hình mà bị chê thậm tệ vì diễn dở.

Thang Vị Hi tự nhận diễn xuất của mình ở mức trung bình khá, vẫn đang trong giai đoạn học hỏi, nên không dám liều lĩnh thử sức.

Suy nghĩ hồi lâu, cô nhắn lại cho Hoa ca: tạm thời từ chối lời mời, đợi thêm tin tức từ đạo diễn Thẩm.

Du Dực nấu một bữa cơm nhà: đậu hũ Mapo, thịt viên xốt nâu và một bát canh mướp.

Ba món tuy đơn giản, nhưng trình bày cực kỳ bắt mắt.

Thang Vị Hi hơi bất ngờ:

“Anh nấu ăn giỏi vậy sao?”

“Hồi ở nước ngoài không tìm được tiệm cơm Tàu ngon, đành phải tự học nấu thôi.”

Cô chỉ biết nấu mì, chiên trứng, Du Dực biết nấu ăn, điểm cộng lớn đấy.

Đêm nay không ai quấy rầy, nhưng cũng chẳng hề yên tĩnh.

Hai người quấn quýt bên nhau suốt đêm, mãi đến trưa hôm sau, Giai Giai và Tây Mễ mới đến phá tan sự bình yên.

Đội ngũ của Thang Vị Hi luôn rất chú trọng đến tạo hình mỗi khi cô xuất hiện trước công chúng.

Tây Mễ đã thiết kế sẵn mấy bộ trang phục cho buổi diễn thời trang ngày mai, đều gửi qua cho cô xem trước. Nhưng mặc bộ nào, vẫn do Thang Vị Hi quyết định.

Lúc chuông cửa vang lên, cô và Du Dực đang vừa uống cà phê sau bữa trưa.

“Em ra mở cửa.”

Thang Vị Hi tung tăng chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa, đã thấy Giai Giai xách mấy bộ đồ, Tây Mễ kéo theo vali đồ trang điểm.

“Vào đi nào!”

“Đạo diễn Du có ở đây không?” Vừa bước vào, đôi mắt của Giai Giai liền sáng rực lên.

Thang Vị Hi gật đầu: “Nếu hai người muốn uống cà phê gì thì cứ nói với anh ấy nhé.”

“Wow, cái máy pha cà phê ‘vô dụng’ của chị cuối cùng cũng được dùng tới rồi!” Giai Giai và Tây Mễ cùng bật cười.

Khi mua sắm nội thất cho ngôi nhà này, Thang Vị Hi chi tiêu rất hào phóng. Cô mua đủ mọi loại thiết bị gia dụng lớn nhỏ, trong đó có cả một chiếc máy pha cà phê đắt tiền. Nhưng từ lúc mang về đến giờ, nó chỉ nằm yên trên kệ phủ bụi.

Thứ nhất là vì cô vốn thích trà hơn cà phê. Thứ hai là vì quá bận rộn, phần lớn thời gian cô ở trên phim trường, chẳng mấy khi có dịp hưởng thụ cuộc sống trong căn nhà của mình.

Ba người cùng bước vào nhà. Du Dực đang ngồi thong thả ở quầy bar, chào hỏi họ.

“Uống gì nào?”

“Chào đạo diễn Du ạ.”

Thấy hai cô bạn trở nên khách sáo rõ rệt, Thang Vị Hi vội vàng nói: “Đừng có giả vờ khách khí nữa. Cứ thoải mái gọi món đi. Cà phê thủ công do chính tay đạo diễn Du pha đấy nhé, không phải lúc nào cũng có cơ hội đâu.”

“Vậy cho em một ly latte.”

“Em muốn Americano.”

“Có yêu cầu gì đặc biệt không?”

“Không ạ, đạo diễn Du cứ tùy hứng là được.”

Du Dực đứng trước máy pha cà phê bắt đầu chuẩn bị. Chỉ trừ phần tạo hình latte không bằng barista chuyên nghiệp, còn lại mọi thứ đều khiến Giai Giai và Tây Mễ trầm trồ khen ngợi.

Thang Vị Hi âm thầm thấy tự hào, vì dù sao thì… hạt cà phê là cô mua!

Tối nay họ sẽ đi xem một buổi trình diễn thời trang thu đông của thương hiệu lớn, trang phục khách mời đương nhiên do thương hiệu cung cấp.

Dù Du Dực không nói sẽ đi cùng Thang Vị Hi, nhưng trước khi Tây Mễ xuất phát, vẫn nhờ anh chọn trước vài bộ đồ.

Sau khi trang điểm xong, nhìn thấy Du Dực vẫn đang bận rộn bên máy pha cà phê, Thang Vị Hi nghĩ một lát rồi hỏi:

“Anh có muốn đi xem show cùng em không?”

“Chẳng phải tối qua em còn nói phải công tư phân minh à?”

Giai Giai và Tây Mễ lập tức hiểu ý, lặng lẽ chuồn ra ngoài chờ ở cửa để hai người họ bàn bạc riêng.

Thang Vị Hi bước tới gần Du Dực.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dạ hội ngắn màu bạc, phối cùng đai lưng ngọc trai, tóc buộc đuôi ngựa lỏng lẻo với băng đô hoa, cả người trông như một nàng tiên lấp lánh.

“Sao em không đeo dây chuyền?”

“Thói quen của em rồi, mỗi lần chỉ đeo một món trang sức.” Hôm nay cô đeo vòng tay, nên không đeo dây chuyền hay bông tai. Theo cô, đeo nhiều sẽ thấy rối rắm, chưa kể chiếc băng đô hoa đã đủ cầu kỳ.

“Vậy… anh có đi không?” cô lại hỏi.

“Đi chứ.”

Thang Vị Hi phì cười: “Anh chờ em mời à?”

“Còn không thì? Trước mặt bạn gái, anh chưa bao giờ dám tự tiện quyết định.” Du Dực nói rất đàng hoàng.

Không dám tự tiện?

“Anh hôm kia không nói vậy đâu.” Mà làm thì càng không phải vậy.

“Lúc nên ‘hành động’ thì vẫn phải ‘hành động’ thôi.”

“Xí.” Quá trơ trẽn rồi!

Du Dực thay một chiếc sơ mi đơn giản nhưng nhờ vóc dáng chuẩn nên mặc gì cũng thu hút.

Vừa lên xe chưa bao lâu, Giai Giai đã quay lại hỏi từ ghế phụ: “Vị Hi, bên thương hiệu hỏi ghế của đạo diễn Du có xếp cạnh em không?”

Du Dực đã quyết định đi xem show, thương hiệu tất nhiên mừng rỡ, liền nhanh chóng sắp xếp chỗ ngồi. Nhưng vì không chắc về mối quan hệ của hai người, cũng không dám tùy tiện, đành nhờ Giai Giai dò hỏi.

Mà Giai Giai thì… cũng không biết rõ hơn là bao.

“Bảo họ đừng căng thẳng, Du Dực là khách mời thêm vào phút chót thôi, ngồi ở đâu thuận tiện thì xếp ở đó. Đúng không anh?” Thang Vị Hi vừa nói vừa quay sang cười với Du Dực.

Du Dực rất phối hợp: “Đúng, cho tôi cái ghế đẩu cũng được.”

Thang Vị Hi hợp tác với thương hiệu này hơn một năm rồi, được họ đầu tư rất nhiều, từ mặt sàn catwalk đến bìa tạp chí, cô không muốn gây khó dễ gì cho họ.

Lịch sắp xếp cho sự kiện lớn như thế này đã được định từ lâu, vị trí hai bên của cô đều là minh tinh nổi bật. Giờ mà yêu cầu đổi chỗ chắc chắn sẽ gây phiền phức.

Dù gì Du Dực cũng là người có tiếng, bên thương hiệu chắc chắn sẽ tự biết cách sắp xếp chỗ cho anh.

Giai Giai gật đầu: “Vậy để em báo lại với họ.”

Từ góc độ sự nghiệp, giai đoạn này Thang Vị Hi không nên công khai chuyện tình cảm quá nhiều. Nhưng dưới góc nhìn tám chuyện, Giai Giai thật ra lại rất mong họ công khai, cô cực kỳ tò mò phản ứng của cư dân mạng khi thấy hai người họ bên nhau.

Trước khi show diễn bắt đầu 20 phút, xe bảo mẫu của Thang Vị Hi đã đến nơi.

Du Dực không muốn tham gia phần thảm đỏ nên được nhân viên đưa vào trước để ổn định chỗ ngồi.

Còn Thang Vị Hi là đại diện thương hiệu, đương nhiên không thể né phần xuất hiện trên thảm đỏ.

Buổi trình diễn tối nay là show thu đông, ngoài Paris ra thì chỉ có Thượng Hải tổ chức, quy tụ hàng loạt siêu mẫu nổi tiếng.

Ngoài đại diện trong nước, còn có hai đại diện quốc tế cũng bay đến tham dự, nên thảm đỏ hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Thang Vị Hi chào hỏi truyền thông xong thì bước vào khán phòng.

Khi cô đang tìm kiếm bóng dáng của Du Dực, một khuôn mặt vừa lạ vừa quen hiện lên trước mắt,

Hàn Huyên.
 
Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí
Chương 33: Chương 33



Hàn Huyên cũng đã nhìn thấy Thang Vị Hi.

Ngõ hẹp gặp lại, ánh mắt hai người chạm nhau, lập tức b.ắn ra tia lửa điện ngầm căng thẳng.

Nhưng tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Đều là nữ minh tinh, ai mà không biết quản lý biểu cảm chứ?

Ánh mắt Hàn Huyên nhanh chóng dời sang chỗ khác, còn trên mặt Thang Vị Hi thì lại khôi phục nụ cười kiểu “làm việc”, duyên dáng ngồi xuống vị trí đã dán sẵn bảng tên của mình.

Thế nhưng, vừa ngồi xuống, cô liền phát hiện chỗ bên cạnh mình là vị trí của Hàn Huyên.

Chỉ chốc lát sau, đã có nhân viên dẫn Hàn Huyên đến ngồi ngay bên cạnh cô.

Cô ta sao lại ngồi ở đây?

Thang Vị Hi hơi thắc mắc.

Ngồi cùng dãy với cô đều là các đại diện thương hiệu, ngoại trừ Thang Vị Hi và một nữ diễn viên tầm cỡ huyền thoại là đại diện toàn dòng sản phẩm, những người còn lại đều là gương mặt đại diện cho các dòng phụ của thương hiệu.

Hàn Huyên trước nay chưa từng hợp tác với thương hiệu này, sao tự dưng lại ngồi đây? Tuy cô ta đúng là nữ diễn viên nổi tiếng, nhưng cũng không đến mức có vị thế lớn đến thế.

Lúc này, điện thoại của Thang Vị Hi rung lên.

【Gia Phong: Anh tình cờ gặp được một người bạn, bọn anh đi uống chút gì đó, kết thúc rồi gọi anh nhé.】

Người này… nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng đi đâu cũng quen bạn bè.

Cũng đúng, chắc anh ấy không mấy hứng thú với việc xem trình diễn thời trang.

Buổi trình diễn bắt đầu đúng giờ, nhưng ngay khi ban lãnh đạo thương hiệu bước lên sân khấu, họ liền tuyên bố: Hàn Huyên chính thức trở thành đại sứ toàn cầu cho dòng nước hoa của hãng.

Dù chỉ là một dòng phụ, nhưng danh hiệu “đại sứ toàn cầu” vẫn rất có sức nặng.

Thang Vị Hi tuy là đại diện thương hiệu, nhưng chỉ giới hạn trong khu vực châu Á, đem so ra thì giờ cô và Hàn Huyên đã ngang cơ nhau rồi.

“Giành được đại sứ toàn cầu, cũng coi như có bản lĩnh đấy.” Nữ diễn viên ngồi cạnh cô lên tiếng với vẻ hơi bất mãn.

Nữ diễn viên đó là Tần Miên, từng đoạt giải Ảnh hậu quốc tế. Hai năm nay vẫn luôn muốn trở thành đại sứ toàn cầu của thương hiệu nhưng vẫn chưa thành công. Giờ Hàn Huyên lại bất ngờ vươn ra khỏi châu Á, đương nhiên khiến cô ấy thấy khó chịu.

Thang Vị Hi thì không đến mức ghen tỵ, chỉ là nghĩ lại loạt chiêu trò trước đó của Hàn Huyên, trong lòng không khỏi cảm thấy đối phương đến đây chắc chắn không có ý tốt.

“Có lẽ do ekip của cô ấy mạnh thôi.” Thang Vị Hi chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

Tần Miên tỏ vẻ không tin: “Nghe nói là có dây mơ rễ má với đạo diễn Thẩm. Nếu không thì thương hiệu đâu dễ gì ưu ái cô ta như vậy?”

Đạo diễn Thẩm đã chốt Hàn Huyên rồi sao?

Bên phía Hoa ca hỏi thăm bao lâu rồi mà vẫn chưa có tin gì, nếu thật sự đã định người, ít nhất cũng phải có hồi âm từ chối chứ?

Thấy Thang Vị Hi chau mày, Tần Miên dường như nhớ ra điều gì đó.

“Trước đó em cũng đi thử vai phim của Thẩm sao?”

Hôm đó trong rạp chiếu có nhiều người, Thang Vị Hi cũng không cần phải phủ nhận.

Cô gật đầu.

Tần Miên nhìn cô, cười cười: “Không được chọn cũng chẳng sao, thế giới này đâu thiếu đạo diễn. Chị chưa từng đóng phim của đạo diễn Thẩm mà vẫn đoạt giải đấy thôi.”

Nghe giọng điệu, có vẻ cô ấy khá chắc chắn về chuyện phim mới của đạo diễn Thẩm.

Thang Vị Hi ngẫm nghĩ, rồi khiêm tốn nói: “Chị Miên, bên ekip em vẫn đang hỏi thăm, phía đó vẫn bảo là chưa quyết, còn chờ vòng hai casting.”

Cùng là đại diện thương hiệu khu vực châu Á Thái Bình Dương, Thang Vị Hi và Tần Miên từng cùng tham dự nhiều sự kiện thương mại, hợp tác cũng khá vui vẻ.

Vì vậy, Thang Vị Hi quyết định đánh liều hỏi thẳng:

“Em nghe nói đạo diễn Thẩm đã có ý định rất rõ ràng, chị có thể giúp xác nhận lại được không?”

“Chị Miên, không phải em không tin chị, chỉ là thật sự chờ lâu quá rồi mà không có tin gì.”

“Không cần giải thích đâu, nếu chị bằng tuổi em, chị chắc còn sốt ruột hơn.” Tần Miên vừa nói vừa nhìn lên T-stage nơi Hàn Huyên đang phát biểu, chau mày: “Không ngờ lại là cô ta.”

“Chị Miên, chị biết là đã định người, nhưng lại không biết người đó là Hàn Huyên à?”

“Ừ.” Tần Miên trả lời không chút do dự.

Thang Vị Hi lơ đãng nhìn lên sân khấu, nơi Hàn Huyên đang tự tin trả lời phỏng vấn, trong lòng không khỏi chua chát.

Rõ ràng buổi trình diễn hôm nay là để nâng đỡ Hàn Huyên thành nhân vật trung tâm. Không chỉ chính thức công bố danh phận đại sứ toàn cầu, mà còn để cô ta trả lời phỏng vấn công khai trước cả khi trình diễn.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình hỏi về kế hoạch sắp tới, Hàn Huyên mỉm cười đáp:

“Tiếp theo tôi sẽ tham gia một bộ phim điện ảnh. Đây là một đề tài mà tôi rất yêu thích, nên sẽ dồn toàn bộ tâm sức vào quá trình quay phim. Mong mọi người hãy đón chờ.”

Buổi phỏng vấn không dài, chỉ khoảng bảy tám phút, nhưng với Thang Vị Hi thì chẳng khác gì ngồi trên đống lửa.

Cô âm thầm mắng bản thân không đủ kiên nhẫn, nhưng cũng không cách nào ngăn nổi cơn tức.

Nếu là cạnh tranh công bằng mà thua, cô còn có thể chịu đựng. Nhưng Hàn Huyên dùng quá nhiều thủ đoạn mờ ám, lại còn giành được thắng lợi, chuyện này khiến Thang Vị Hi thật sự không cam lòng.

Hàn Huyên bước xuống sân khấu với vẻ thanh thoát, cười tươi chào hỏi Tần Miên.

Tần Miên là người từng trải, cảm xúc không bao giờ để lộ ra mặt, đối xử với Hàn Huyên cũng rất thân thiện.

Còn với Thang Vị Hi, Hàn Huyên thì chẳng buồn làm bộ nữa, trực tiếp ngồi xuống mà không nói một lời.

Vậy cũng tốt, Thang Vị Hi cũng chẳng muốn giả vờ xã giao.

Cô cố gắng không nhìn sang Hàn Huyên, chỉnh đốn tư thế, tập trung nhìn về phía các người mẫu trên sàn diễn.

Bộ sưu tập lần này có khá nhiều thiết kế đáng khen, Thang Vị Hi chăm chú xem, còn chấm được mấy mẫu khá ưng ý.

Khi buổi trình diễn kết thúc, Thang Vị Hi mới lấy điện thoại ra, định gọi cho Du Dực xuống, không ngờ thấy toàn tin nhắn từ Hoa ca và Giai Giai.

Thang Vị Hi mở ảnh chụp màn hình, là một đoạn tin đồn ẩn danh.

“Nữ diễn viên A và nữ diễn viên B gần đây luôn tranh giành vai trong phim của đạo diễn lớn. Nữ diễn viên A có ngoại hình trong sáng, nhưng diễn xuất thì bình thường, lại dính nhiều tin đồn, nên cô ta đã thuê “dân mạng” bôi nhọ nữ diễn viên B trên mạng. Nhưng nữ diễn viên B vốn giữ mình rất tốt, diễn xuất xuất sắc, được đánh giá rất cao trong giới, cuối cùng đạo diễn lớn vẫn chọn nữ diễn viên B.”

Bình luận được nhiều like nhất đầu tiên:

“Nữ diễn viên A là Thang Vị Hi, nữ diễn viên B là Hàn Huyên, đạo diễn lớn là Thẩm Thứ, khen tôi đi, tôi là lớp trưởng đây này.”

Bình luận nhiều like thứ hai:

“Thang Vị Hi đúng là không biết mình ở đâu, diễn xuất của cô ta chỉ đủ để đóng những vai trong sáng, sao đạo diễn Thẩm có thể để ý được chứ?”

Bình luận nhiều like thứ ba:

“Nếu tôi là đạo diễn Thẩm cũng chọn Hàn Huyên, người đẹp, tâm thiện, ít thị phi.”

Thang Vị Hi hít sâu một hơi.

Không được tức, không được tức.

Cô nhắn cho Hoa ca một dòng: “Sự kiện kết thúc chúng ta hẹn nhau ăn cơm nhé?”

Nghĩ một lúc, Thang Vị Hi lại nhắn thêm: “Ngay khách sạn bên cạnh, tầng 20, phòng bao về đêm Paris”

“Được.”

Cô gọi điện cho Du Dực.

“Anh nói chuyện với bạn xong chưa?”

“Ừm, bên em xong rồi à?”

“Chúng ta gặp nhau ở chỗ lúc nãy xuống xe nhé.”

“Được.”

Giai Giai và tài xế đã chờ sẵn ở bãi đậu xe, Thang Vị Hi vừa lên xe bảo mẫu được vài phút thì Du Dực cũng bước lên.

Anh nghiêm túc nhìn cô một cái, rồi đưa tay sờ trán cô.

“Làm sao thế?”

Thang Vị Hi gượng cười: “Xem trình diễn mệt quá.”

Chẳng mấy chốc đã tới phòng ăn riêng. Dù Hoa ca cố gắng tìm chuyện để nói, nhưng bầu không khí vẫn trầm lắng, thế là mọi người sớm kết thúc và giải tán.

Vừa bước vào nhà, Du Dực liền đưa tay cầm lấy túi xách trong tay Thang Vị Hi, tiện tay ném qua một bên, sau đó xoay cả người cô lại ôm chặt vào lòng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Thang Vị Hi nhịn uất ức cả buổi tối, cuối cùng cũng bùng nổ vào khoảnh khắc này.

Cô không kịp nói gì, chỉ nhào thẳng vào lòng Du Dực, bật khóc nức nở.

Du Dực biết cô đang buồn, nhưng không ngờ lại buồn đến mức này, nhất thời cũng hơi bất ngờ, chỉ biết siết chặt vòng tay ôm cô.

Đợi Thang Vị Hi khóc một lúc, tâm trạng vơi bớt phần nào, Du Dực mới hỏi:

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thang Vị Hi hít hít mũi, cảm thấy mình đã bình tĩnh lại đôi chút. Cô ngồi xuống thay giày, sau đó tức giận bước vào trong nhà, thả người ngồi phịch xuống ghế sofa.

Du Dực hơi bất lực, vào bếp lấy sữa từ tủ lạnh ra, hâm nóng đến 45 độ, mang đến trước mặt cô, giống như đang dỗ con nít, ôm cô dậy rồi để cô uống nửa ly sữa.

“Dễ chịu hơn chút nào chưa?”

Sữa ấm trôi vào bụng, đúng là có cảm giác dịu lại nhiều.

Thang Vị Hi ngẩng đầu nhìn Du Dực, chu môi phụng phịu, gương mặt đầy bất mãn.

“Anh đang dỗ con nít đấy à?”

“Anh đang dỗ bạn gái của mình.”

“Hừ.” Thang Vị Hi thấy hài lòng, tựa luôn vào vai Du Dực.

Hai người cứ thế yên lặng ôm nhau, không ai nói gì thêm.

Một lúc sau, Thang Vị Hi mới chậm rãi mở miệng:

“Hôm nay em gặp một đàn chị, chị ấy nói vai chính phim mới của đạo diễn Thẩm đã được quyết định rồi.”

“Nhưng em không nhận được thông báo, nghĩa là không phải em được chọn?”

Thang Vị Hi lại bực: “Sao anh thông minh thế chứ?”

Du Dực khẽ cười: “Bạn gái anh thông minh như vậy, anh không lanh lẹ một chút sao được? Nhưng mà chẳng phải trước đây em đã nói cơ hội không lớn, đã chuẩn bị tâm lý cho phương án thứ hai rồi sao? Sao hôm nay lại buồn đến vậy?”

“Không phải là buồn…” Thang Vị Hi cũng không biết phải diễn tả thế nào cho chính xác.

Cô đương nhiên hiểu không phải buổi thử vai nào cũng sẽ thành công, trước đây cũng từng thua khi tranh vai với người khác, nhưng lúc ấy cô không cảm thấy quá buồn.

“Có lẽ, một phần là vì đó là phim của đạo diễn Thẩm, phần khác là vì người được chọn lại là Hàn Huyên.”

“Hàn Huyên?” Du Dực có chút khó hiểu.

Thang Vị Hi gật đầu:

“Trên mạng có người tung tin, hơn nữa thương hiệu mà em đi sự kiện tối nay cũng vừa công bố Hàn Huyên làm gương mặt đại diện toàn cầu cho dòng nước hoa. Thương hiệu này vốn nổi tiếng cẩn trọng, nếu phía Hàn Huyên không có gì chắc chắn để cho họ xem, họ sẽ không công bố rình rang như vậy đâu.”

Hồi Thang Vị Hi được công bố làm đại diện khu vực châu Á, thương hiệu chỉ đơn giản đăng một bài weibo, hoàn toàn không long trọng như cách họ dành cho Hàn Huyên là công bố mười phút ngay trước khi show diễn Thu Đông bắt đầu.

Nếu Hàn Huyên thật sự dựa vào thực lực để giành được vai diễn của đạo diễn Thẩm, cô cũng tâm phục khẩu phục.

Nhưng với hàng loạt thủ đoạn mờ ám mà Hàn Huyên, Mạnh Hân và cả ê-kíp bày ra sau lưng cô, cuối cùng lại để đối phương thắng, chuyện này khiến Thang Vị Hi thật sự không cam lòng.

Cô còn đang chờ Du Dực an ủi, không ngờ anh lại không nói lời nào, trông như đang suy nghĩ gì đó.

“Này, bạn gái của anh đang đợi anh dỗ dành đấy nhé.”

Du Dực hoàn hồn, mỉm cười, hôn khẽ lên trán cô.

“Anh rất nghi ngờ tính xác thực của cái tin đồn kia.”

“Sao lại nói thế?”

“Hôm trước lúc gặp đạo diễn Thẩm, ông ấy có nhờ anh đề cử diễn viên và nói sơ qua về yêu cầu của ông ấy, chắc chắn Hàn Huyên không phải là kiểu nữ chính mà ông ấy muốn tìm.”

Thang Vị Hi sửng sốt: “Ý anh là… Hàn Huyên cố tình tung tin giả?”
 
Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí
Chương 34: Chương 34



“Anh không quen Hàn Huyên, cũng không biết phong cách làm việc của cô ta. Nhưng anh rất hiểu đạo diễn Thẩm. Anh ấy gặp Hàn Huyên còn sớm hơn gặp em, nếu thật sự hài lòng với cô ta thì đã chẳng tổ chức buổi thử vai sau đó làm gì.”

Nghe xong phân tích của Du Dực, Thang Vị Hi bỗng thấy chán nản: “Vậy có nghĩa là đạo diễn Thẩm cũng không thực sự xem trọng em. Nếu ông ấy vừa nhìn đã ưng ý thì đâu để em chờ tin tức lâu như vậy…”

Du Dực im lặng.

Thang Vị Hi ngẩng đầu lườm anh một cái: “Này, được anh an ủi xong em càng buồn hơn thì sao đây?”

Cô vừa nói xong, Du Dực liền bật cười.

“Vậy… anh ngậm miệng lại nhé?”

“Không được.” Thang Vị Hi thở dài, “Giờ em vẫn cần được ôm và dựa dẫm.”

Vừa nói, cô vừa rúc vào lòng anh chặt hơn.

“Cho anh một cơ hội để an ủi lại lần nữa được không?”

“Được, lần cuối đó, anh phải nắm cho chắc đấy.”

“Giai đoạn đỉnh cao sáng tạo của đạo diễn Thẩm là từ ba mươi đến bốn mươi lăm tuổi, ba tác phẩm nổi tiếng nhất của ông ấy đều được làm trong thời kỳ đó. Gần mười năm trở lại đây, tuy các bộ phim của ông ấy vẫn vượt mặt mặt bằng chung, nhưng đúng là không đạt đến kỳ vọng của em đâu.”

Thang Vị Hi lập tức hiểu được ý của Du Dực.

Đạo diễn Thẩm nổi tiếng đã hơn hai mươi năm. Năm xưa bộ ba phim về thời loạn của ông đã lăng xê thành công những diễn viên như Lý Thanh Lam, Phùng Khôn… trở thành ảnh đế, ảnh hậu. Dạo gần đây, dù phim của ông vẫn được đánh giá cao, nhưng các diễn viên chính thì không có ai một bước lên mây, tài nguyên sau phim cũng không mấy nổi bật.

“Nhưng ngay cả như vậy, được đóng phim của đạo diễn Thẩm vẫn là một thử thách rất lớn đối với em.”

Thang Vị Hi cảm thấy bất lực. Không hiểu Du Dực có biết bạn gái mình đang ở vị trí nào không nữa.

Dù hiện giờ cô là tiểu hoa đán hot nhất dòng phim điện ảnh, danh tiếng và phòng vé đều đẹp, nhưng ngoài tác phẩm debut ra thì các phim còn lại đều là phim thương mại ít được bàn luận sau khi hạ màn.

Phim của đạo diễn Thẩm, dù không bằng thời kỳ đỉnh cao, nhưng vẫn vượt xa đa số các đạo diễn khác.

“Cơ hội là phải chờ, Hi Hi à.”

“Được rồi, em sẽ chờ.”

Thấy Thang Vị Hi cúi gằm mặt, Du Dực đưa tay gãi nhẹ tai cô: “Hôm qua anh làm món tráng miệng, để quên trong tủ lạnh chưa mang ra. Ăn chút ngọt nhé.”

Thang Vị Hi nhặt cái gối ôm bên cạnh, đập anh mấy cái: “Anh từng thấy nữ minh tinh nào sau mười giờ tối còn ăn đồ ngọt chưa?”

Du Dực không nói gì, chỉ cười rồi cúi đầu hôn cô một cái, sau đó đứng dậy đi lấy món tráng miệng trong tủ lạnh mang ra trước mặt cô.

“Brownie à?”

Du Dực gật đầu: “Chocolate đen, cà phê đen, đường thay thế, sữa tách béo, đã tính toán đầy đủ chế độ ăn của nữ minh tinh rồi.”

“Vậy thì em miễn cưỡng nếm thử một miếng xem sao.”

Món tráng miệng được chuẩn bị rất tinh tế, bên cạnh còn có nĩa nhỏ màu vàng. Thang Vị Hi xiên một miếng nhỏ, không ngọt, hơi đắng, giòn giòn rất ngon.

Nhưng cô rất kiềm chế, chỉ ăn hai miếng rồi đặt xuống.

“Để sáng mai ăn sáng vậy.”

Du Dực gật đầu: “Muốn ngủ sớm không?”

Ngủ?

Thang Vị Hi bây giờ chẳng có tâm trạng ngủ chút nào.

“Vậy anh ngồi với em một lát nhé?”

“Không cần.” Thang Vị Hi từ trong lòng anh đứng dậy, duỗi người một cái, “Em muốn yên tĩnh một mình, anh đi tắm trước đi, đừng lo cho em.”

Thang Vị Hi lấy một lon coca không đường trong tủ lạnh, rồi lên sân thượng.

Tuy trời đã khuya, nhưng đứng trên sân thượng vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng còn sót lại sau một ngày nắng gắt.

Cô chống tay lên lan can, nhìn ngắm ánh đèn rực rỡ của thành phố và con sông uốn lượn phía xa, tâm trạng quả nhiên bình ổn hơn nhiều.

Uống hết lon coca, Thang Vị Hi ngồi xuống chiếc xích đu, thấy Du Dực đang đứng bên trong cửa kính vẫy tay với cô.

Có lẽ cũng đến lúc đi ngủ rồi.

Đang định đứng dậy, điện thoại chợt reo lên.

Là đạo diễn Diệp.

Sao giờ này lại gọi điện?

“Alo, có chuyện gì vậy ạ?” Thang Vị Hi nhanh chóng bắt máy.

“Em chưa ngủ chứ?”

“Chưa đâu, còn chưa rửa mặt luôn này. Có chuyện gì sao ạ?”

“Hôm nay chị gặp Du Dực.”

“Hả?” Thang Vị Hi hơi bất ngờ, “Hôm nay chị cũng đi xem show à?”

“Không, có một người bạn học cùng ngành đạo diễn với chị thời ở nước ngoài, hôm nay đến Thượng Hải nên hẹn nhau ăn một bữa. Không ngờ cậu ấy cũng quen Du Dực.”

Thì ra người bạn mà Du Dực nhắc đến cũng là bạn của đạo diễn Diệp.

“Hôm nay tụi chị nói chuyện rất lâu, học hỏi được nhiều lắm.”

Thang Vị Hi thực ra không hiểu đạo diễn nên làm gì, trong lúc nhất thời cũng không biết đáp lại ra sao.

“Dự án hiện tại của chị, chị quyết định tạm dừng rồi.”

“Tạm dừng ạ? Nhưng chị đã chuẩn bị hơn một năm, sắp khai máy rồi mà, sao lại dừng?”

Giọng của Diệp Tắc Bình ở đầu dây bên kia cũng có chút bất đắc dĩ.

“Thật ra từ đầu chị đã có cảm giác mình đang lặp lại lối mòn cũ, sản phẩm làm ra chắc chắn không thể vượt qua những tác phẩm trước. Nhưng chị vẫn không tìm ra được vấn đề, nên mới tiếp tục làm theo kế hoạch.”

“Vậy giờ phải làm sao ạ?”

“Vị Vị, chị muốn quay lại làm Thanh Điền Tuổi Trẻ.”

“Quay lại ạ?”

“Hồi đó quay phim này gặp rất nhiều khó khăn. Hơn nữa chị là đạo diễn mới, em cũng là diễn viên mới, chỉ có vài triệu đầu tư, nên bản phim ngày ấy còn nhiều lỗ hổng và thiếu sót. Nhưng bây giờ chị đã có chút tiếng tăm, em thì nổi đình nổi đám, mình có thể viết lại kịch bản đàng hoàng, hoàn thiện phần non nớt ngày xưa.”

“Nhưng Thanh Điền Tuổi Trẻ mới chiếu có ba năm, giờ quay lại, khán giả sẽ không thấy mới mẻ nữa đâu.”

Diệp Tắc Bình bật cười: “Chị nói không rõ rồi. Không phải quay lại, mà là quay phần tiếp theo, phiên bản trưởng thành của chị và phiên bản trưởng thành của em, cùng nhau viết tiếp phần hậu truyện cho tác phẩm ngây ngô năm đó.”

“Là bây giờ ạ? Chị đã có kịch bản rồi sao?”

“Kịch bản thật ra đã được viết từ trước. Nhưng do thiếu kinh nghiệm, lại thêm hạn chế về đầu tư, nên thực tế mình mới quay được khoảng một phần ba kịch bản, tức là phần trước khi nhân vật chính đỗ đại học. Mà lúc chị viết kịch bản, phần chị cho là cao trào lại nằm hết ở phía sau.”

“Đạo diễn Diệp, ý chị là muốn mời em cùng quay bộ phim đó ạ?”

“Ừ, sau khi về khách sạn, chị đã làm một buổi brainstorming chỉnh sửa kịch bản. Kế hoạch sơ bộ là lấy nhân vật do em thủ vai làm trung tâm. Sao rồi? Vị Vị?”

Đạo diễn Diệp là người đã nhìn ra tài năng của cô, cô vừa biết ơn lại vừa tin tưởng, đương nhiên sẵn lòng tiếp tục hợp tác.

“Trong lòng em thì sẵn sàng thôi, nhưng chị cũng biết, bây giờ em không còn như trước nữa, lịch trình đều do quản lý sắp xếp. Nếu bên chị chưa có kịch bản thì…”

“Chuyện đó em không cần lo. Hiện tại chị chỉ hỏi ý em với tư cách bạn bè, nếu em có hứng thú thì anh sẽ phát triển dự án theo hướng này. Nếu em không có ý định đó, chị sẽ cân nhắc những hướng khác. Còn những vấn đề thương mại sau này chắc chắn sẽ bàn bạc chính thức với quản lý của em.”

“Em thật sự rất muốn hợp tác với chị lần nữa, nhưng có hợp tác được hay không thì vẫn phải xem lịch trình và kịch bản.”

Nói chuyện công việc thì phải rõ ràng. Với mối quan hệ giữa cô và đạo diễn Diệp, nếu là vai khách mời hay giúp quảng bá trên Weibo thì cô chẳng ngại gì, nhưng…

“Hi Hi, em biết phong cách làm việc của chị mà. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, chỉ riêng thời gian quay cũng mất khoảng mười tháng.”

Phong cách làm phim của Diệp Tắc Bình rất tỉ mỉ, bản thân cũng là người cẩn trọng và chi tiết, vì vậy thời gian quay thường khá dài. Cho dù hiện tại cô đã nổi tiếng, nhưng các nhà làm phim lớn vẫn còn do dự khi mời cô hợp tác.

“Chỉ cần em xác định mình muốn đóng vai này, thì mấy chuyện khác đều không thành vấn đề.”

“Vậy thì tốt. Hi Hi, ngủ sớm đi nhé. Chờ chị chỉnh sửa xong kịch bản sẽ liên hệ với quản lý của em.”

“Em chờ tin tốt của chị.”

Cúp máy xong, vừa quay đầu lại đã thấy Du Dực mở cửa kính ra, tay cầm một ly sữa, vừa uống vừa nhìn cô.

Thang Vị Hi bước tới, lấy ly sữa trong tay anh rồi uống một hơi cạn sạch.

Sữa lạnh, thật đã!

“Bên ngoài nóng quá, mau vào nhà đi.”

Du Dực kéo cô vào nhà, nhanh tay đóng cửa lại.

“Tâm trạng khá hơn rồi chứ?”

Thang Vị Hi nheo mắt nhìn anh: “Anh biết từ trước rồi đúng không?”

Du Dực nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Anh đâu có biết tối nay sẽ gặp cô ấy. Nghe cô ấy nhắc đến kịch bản một lúc, anh đoán chắc chắn cô ấy sẽ liên lạc với em.”

“Tại sao?”

“Là phim tiếp nối, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến chắc chắn là diễn viên cũ. Hơn nữa, muốn tìm người thay thế cũng không dễ.”

“Tại sao chứ? Dù cô ấy đoạt ít giải hơn anh, thì cũng là đạo diễn lớn mà.”

“Là đạo diễn trẻ xuất sắc, lại chuyên về phim nghệ thuật.”

Thật ra phim của đạo diễn Diệp không ăn khách lắm, trong suốt bao năm qua, bộ phim có doanh thu cao nhất vẫn là 《Thiếu niên Thanh Điền》 do Thang Vị Hi đóng chính.

“Nhưng cũng có rất nhiều nữ diễn viên muốn có phim để tranh giải mà!”

“Bộ phim năm đó của em và cô ấy coi như thành công, khán giả công nhận vai diễn của em. Những nữ diễn viên nổi tiếng hơn em hoặc ngang tầm với em chắc chắn sẽ không nhận lời.”

“Cũng đúng, nhận vai của em thì chẳng khác gì tự làm khó mình.” Thang Vị Hi đắc ý cười, chưa được mấy giây thì chợt nhận ra có gì đó không đúng, cô nhìn Du Dực: “Cái gì mà ‘coi như thành công’?”

Du Dực không ngờ cô lại bắt bẻ từng chữ, bối rối đáp: “Nữ chính diễn rất tốt, nhưng đạo diễn, biên kịch, quay phim, phục trang, đạo cụ đều có khiếm khuyết, nên cả bộ phim chỉ có thể nói là coi như thành công.”

Đúng là như vậy.

Lúc đó khi quay bộ phim, đạo diễn Diệp mới chỉ làm vài phim ngắn, lại là nữ đạo diễn, một điều rất hiếm thấy trong ngành, ban đầu gặp rất nhiều khó khăn. Về sau cũng nhờ có suất hỗ trợ dành cho đạo diễn trẻ mới khởi quay được, ngân sách hạn chế, kịch bản chưa quay hết, cốt truyện không liền mạch, khuyết điểm thì nhiều, nhưng may mà vẫn có điểm sáng đủ để lấp đi.

“Hi Hi, có một chuyện em phải suy nghĩ kỹ.”

“Chuyện gì?”

“Dự án 《Thiếu niên Thanh Điền》 nếu được xúc tiến thuận lợi, rất có thể sẽ trùng lịch với phim của Thẩm Thứ. Nếu để em lựa chọn, em sẽ nhận phim nào?”

Thật ra trong lòng Thang Vị Hi đã có câu trả lời, nhưng thấy Du Dực hỏi với thái độ nghiêm túc như vậy, cô không khỏi có chút nghi ngờ.

“Anh không hiểu rõ đạo diễn Diệp lắm à? Phim của cô ấy lúc nào chẳng tiến triển chậm.”

“Trước kia chậm là vì không có nhà đầu tư.”

“Giờ cô ấy có đầu tư rồi à?” Không thể nào. Đầu tư mà đạo diễn Diệp gọi được trước đó là để làm dự án cũ, nếu cô ấy không quay dự án đó nữa, thì chắc chắn phải trả lại tiền.

Trừ phi…

Thấy nụ cười ẩn ý của Du Dực, Thang Vị Hi chợt nhận ra: Du Dực có công ty sản xuất phim riêng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back