Ngôn Tình Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
296,164
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPWvdk7dH8NEnAJq-fx_QKrNG3AQg18J_oavI200qnhklOv19-DPiZMsCarSeuB0Uh1rpo9ut37qSIze6VwHHeenDeJ5G-8jOoTI6tpegbsrcmLwOvTaxuaNNbP-Fe-U1Wota-6AMRKAjAfkG7dvyjk=w215-h322-s-no-gm

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Anh dập tắt điếu thuốc, bước về phía tôi. Ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm kéo đến không kẽ hở, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt,
rồi một tay siết lấy eo tôi,
một cú xoay nhẹ khiến lưng tôi áp chặt vào cánh cửa lạnh toát.

Hơi thở nóng rực phả xuống từ đỉnh đầu, tôi cứng người, sống lưng căng thẳng đến từng đốt xương.

“Tống… Tống Khiếu… anh muốn làm gì?”
Tôi lắp bắp, giọng run run.

Anh hơi cúi đầu, cười khẽ, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua mặt tôi.
“Làm gì à?”
“Nam nữ đơn độc vào khách sạn, em nghĩ là để chơi cờ à?”
Giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn đầy nguy hiểm,
“Hay là… em đang sợ?”

Vừa dứt lời, anh nâng cằm tôi bằng những ngón tay lạnh buốt,
cúi đầu, đôi môi mỏng mang theo hơi thở đàn ông áp xuống...​
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 1: Chương 1


<b>1</b>

Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng.

“Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?”

Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?”

“Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!”

Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...”

“Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?”

Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay!

“Giang Yên?”

“Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...”

“Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!”

Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc.

“Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?”

Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”

Đầu dây bên kia lập tức nổi giận: “Cậu nói xem con mẹ nó Phó Viễn nghĩ cái gì vậy? Biết rõ cậu thích hắn, mà còn cố tình khoe khoang trước mặt cậu, có ai tệ hại như thế không? Quá đáng thật đấy! Hắn yêu đương còn bắt cậu đi chứng kiến? Tôi thật sự muốn đ.ấ.m cho hắn một trận...”

“Tống Lạc, thôi đi, sao cậu còn kích động hơn cả tôi vậy? Cuối cùng thì ai mới là người thích hắn đây?” Tôi cười lạnh, cố tỏ ra bình tĩnh.

“Tôi là thấy bất công thay cậu thôi! Tôi đã nói bao lần là cậu nên sớm quên cái tên khốn đó đi, còn cậu thì sao? Tự biến từ bánh xe dự phòng thành đội cổ vũ luôn rồi à?”

“Tôi nói là tôi không đi mà, nhưng hắn...”

“Đến mức này rồi, sao lại không đi? Đi chứ! Không những phải đi, mà còn phải ăn mặc lộng lẫy cho tôi! Tôi muốn xem mắt hắn mù đến mức nào! Còn nữa, Giang Yên, tôi nói thật, sau tối nay, cậu phải c.h.ế.t tâm!”

“Ừ, biết rồi.”

“Đừng có chống chế với tôi, đây là mệnh lệnh! Em trai tôi vừa nghỉ hè xong, ăn xong tôi kêu nó đi uống rượu hát karaoke với cậu, sao nào? Tôi có nghĩa khí không? Với lại cậu biết mà, bạn của nó toàn trai đẹp, có cơ bụng, có body, có...”
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 2: Chương 2


“Em cậu? Thôi thôi thôi, dừng lại đi! Nó lạnh lùng đến mức cái nắng 38 độ này cũng không hâm nóng nổi! Cậu đừng bày trò nữa, với loại trai đẹp lạnh lùng như thế, người phàm như tôi chịu không nổi đâu...”

“Tự tin lên được không? Cậu Giang Yên ngoài bộ não hơi lỗi thời một chút, những thứ còn lại có cái nào không ra gì? Dáng người? Khuôn mặt? Toàn hàng top đấy nhé! Dựa vào vòng n.g.ự.c 36B của cậu thôi cũng đủ đè c.h.ế.t Trần Mộ Tuyết mấy con phố rồi!”

“Này Tống Lạc! Cậu đang khen tôi hay đang bảo tôi ‘ngực to não phẳng’ đấy hả? Có ai khen người kiểu đó không? Cậu đang ‘tổn mình tám trăm, hại người một nghìn’ đấy nhé!”

“Kệ chứ, thế chẳng phải vẫn lời được hai trăm sao?”

“......”

<b>2</b>

Tối đó, tôi mặc chiếc váy mà Tống Lạc chọn cho mình – một chiếc váy đỏ nhạt cổ trễ, vừa tôn dáng lại không quá lố, phối với đôi giày cao gót đen, mái tóc dài xoăn nhẹ buông tự nhiên đến thắt lưng, môi cười nhẹ, từng cử chỉ đều tự tin mà duyên dáng.

Khi tôi bước vào nhà hàng, tôi bắt gặp ánh mắt Phó Viễn hình như thoáng qua một tia xao động, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi nụ cười lịch sự.

“Các cậu đến rồi? Mau ngồi đi! Vẫn còn mấy người nữa, đợi đủ sẽ gọi món.”

“Sao lại không đến được chứ? Soái ca Phó Viễn của chúng ta ‘vượt núi băng rừng’, ‘trải qua muôn trùng khó khăn’ mới ôm được mỹ nhân về, chúng tôi là bạn thì đương nhiên có nghĩa vụ đến chúc mừng rồi! Đúng không, Giang Yên?”

“Hử? Đúng đúng đúng...” Mẹ nó, Tống Lạc cậu có thể đừng bất thình lình chọc tôi nữa không? Tôi theo không kịp cậu đấy!

“Khách sáo rồi,” Phó Viễn ngượng ngùng đặt tay lên vai Trần Mộ Tuyết, “Tôi và Mộ Tuyết các cậu đâu phải lần đầu gặp nhau, hôm nay sao lại khách sáo thế?”

“Chính vì không phải lần đầu, nên chúng tôi càng phải coi trọng, đúng không?” Tống Lạc kéo ghế ngồi xuống, “Bạn thân ở đối diện, người yêu bên cạnh, ngày tháng tích lũy tình cảm – cái câu ‘mưa dầm thấm lâu’ đúng là có lý, các cậu nên tin!”

Tống Lạc còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “mưa dầm”, sau đó thong thả buông ra hai chữ “thấm lâu”.

Vãi thật, Tống Lạc đúng là vương giả trong làng đ.â.m chọt mà!

Cô ấy nheo mắt liếc tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý không thể che giấu! Như thể đang nói, “Thế nào hả chị em? Mau tôn thờ tôi đi!”

Tôi chỉ đáp lại một câu: “Ra vẻ!”

“Cảm ơn các cậu đã nể mặt, tôi và Phó Viễn rất vinh hạnh! Các cậu muốn uống gì trước không?” Trần Mộ Tuyết đã có dáng vẻ nữ chính lên ngôi, nhanh chóng đón lấy lời chúc mừng không mấy thiện chí kia.

“Không cần, không sao, cậu không cần để ý đến bọn tôi đâu.” Tôi mỉm cười từ chối, nhưng ánh mắt lại chạm phải ánh nhìn của Phó Viễn. Anh ấy theo phản xạ quay đi.

Tôi đang nghĩ, ánh mắt vừa rồi... có phải chỉ là ảo giác của tôi?

Hay là... tôi – Giang Yên – cũng từng có một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó bước vào tim anh ấy? Cũng từng khiến anh ấy cảm thấy tôi tỏa sáng, đẹp đến ngỡ ngàng?

Nhưng tất cả những điều đó, có lẽ chỉ là suy nghĩ viển vông của tôi mà thôi.

Tất cả... đều sẽ trở nên vô nghĩa.
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 3: Chương 3


Từ năm tư đại học đến lúc ra trường đi làm, tròn hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm.

Biết bao lần trái tim tan vỡ, tôi mượn tiếng ca để trút nỗi cô đơn trong những đêm dài;

Biết bao lần đau đớn, tôi lặng lẽ chịu đựng giữa chốn phồn hoa náo nhiệt.

Trái tim tôi, từ lâu đã kết thành một khối băng cô độc!

Dù là khóc hay buồn, là buông bỏ hay chẳng nỡ rời,

Cuối cùng, cũng chỉ là khoảnh khắc trong chớp mắt, hoa rụng theo dòng nước trôi xa.

Cả buổi tiệc, tôi ăn uống một cách hờ hững, chỉ mong mau chóng kết thúc.

Phó Viễn với dáng vẻ tinh thần phơi phới như gặp chuyện vui, hăng hái muốn kéo cả bọn đi hát karaoke.

Tất nhiên là tôi cũng bị Tống Lạc kéo đi bằng mọi cách. Như cô ấy đã nói:

“Giang Yên, có gì mà phải lùi bước? Phó Viễn là ai chứ? Cậu phải vượt qua anh ta! Không chỉ vượt qua, mà còn phải trèo l*n đ*nh kim tự tháp, khiến anh ta phải ngước nhìn, hối hận đến chết!”

“Đỉnh kim tự tháp á? Chẳng phải là... mộ tổ quy mô lớn à? Tớ ngồi trên đó thì cũng không hợp lắm nhỉ?”

Tống Lạc bị câu nói của tôi làm cho cười không nổi:

“Giang Yên, mấy cái kiến thức lịch sử của cậu học từ bí kíp võ lâm nào vậy? Lệch cả đường rồi!”

“Thôi nào, đùa cậu chút thôi, bảo bối Lạc Lạc, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ mà. Tớ là ai chứ? Giang Yên này là thân thể bách độc bất xâm, kim cang bất hoại đấy! Cậu yên tâm đi, qua đêm nay rồi, dù là Phó Viễn hay Phó Gần, ông đây cũng mặc kệ hết!”

Phó Viễn? Phó Gần? Tôi vậy mà còn cười được, vô thức ngân nga:

<b>“Khoảng cách giữa chúng ta, dường như khi gần khi xa...”</b>

Tống Lạc chậc lưỡi: “Đúng là tự học võ công rồi học lộn hết cả!”

<b>3</b>

Khi tôi và Tống Lạc đến nơi, Phó Viễn và Trần Mộ Tuyết đang quấn lấy nhau trên ghế sofa trong phòng karaoke, hôn nhau say đắm như hai dây leo cuốn chặt, nồng nhiệt đến mức khiến người khác đỏ mặt.

Tôi lập tức rối loạn, tim như bị bóp nghẹn, chỉ muốn quay đầu bỏ đi.

Tống Lạc giữ chặt tôi lại, lắc đầu ra hiệu bằng ánh mắt: <b>Đừng yếu đuối nữa, đối mặt đi! Tránh né mãi đâu có ích gì?</b>

“Ồ! Có vẻ bọn tôi đến không đúng lúc nhỉ?” – Tống Lạc liếc lạnh về phía họ –

“Phó Viễn, đừng trách tôi không biết nhìn thời điểm nhé, ai ngờ hai người lại gấp gáp đến mức này cơ chứ?”

Động tác thân mật của hai người họ lập tức dừng lại.

Phó Viễn cười một cách thong dong: “Không sao, các cậu cứ tự nhiên, vui là được.”

Trần Mộ Tuyết khẽ nghiêng người, tay vuốt tóc, yểu điệu núp sau lưng Phó Viễn, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ quyến rũ.

Thì ra, loại mà Phó Viễn thích chính là kiểu như trái đào chín mọng thế này.

“Hay là... hai người cứ tiếp tục đi? Bọn tôi coi như không nhìn thấy gì cả!”

Tống Lạc kéo tôi ngồi xuống ghế ở đầu bên kia sofa.

Tôi thẫn thờ ngồi xuống, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót và đau đớn mãnh liệt.

Tôi đã tự nhủ hàng nghìn lần: <b>Đến lúc phải buông rồi, phải bước ra rồi!</b>

Thế nhưng khi mọi thứ phơi bày ngay trước mắt, tôi vẫn không thể kìm được nỗi buồn đang trào dâng.

Tôi lặng lẽ nâng ly rượu lên. Tống Lạc không nói gì, chỉ im lặng ngồi uống cùng tôi.

Người ta nói rất đúng:

<b>“Thuốc lá dành cho nỗi cô đơn của một người, còn rượu là dành cho sự im lặng giữa hai người.”</b>

Không biết đã bao lâu trôi qua, rượu bắt đầu ngấm, cảm xúc lặng lẽ trào lên,

Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi như bị cuốn vào dòng suy nghĩ hỗn độn.

Căn phòng càng náo nhiệt, tôi lại càng thấy lạc lõng.

<b>Phải rồi, nỗi cô đơn đôi khi lại rất rực rỡ, con người ta đôi khi vẫn có thể cuồng vui một mình.</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 4: Chương 4


Người ta nói, trong hoàn cảnh đặc biệt, hát lại những bài hát cũ mới là cảm xúc chân thật nhất.

Thế là tôi, với trái tim rách nát, bắt đầu cất tiếng:

<b>“Người đi đường vội vã lướt qua, chẳng ai ngoái nhìn lấy một lần</b>

Tôi chỉ là người xa lạ, lặng lẽ rơi lệ giữa con phố lớn

Giờ đây trong mắt anh, tôi cũng chỉ là người dưng

Dù có thấy tôi giữa mưa, anh cũng sẽ chẳng đau lòng nữa

Đã từng đau lòng, vì sao nay thành xa lạ...

Tôi chỉ muốn cùng anh bay thật xa, chẳng cần vĩnh cửu, chỉ cần đã từng có nhau

Tôi thật lòng nghĩ như thế...”

Người viết dùng lý trí, nhưng người hát lại dùng cả trái tim.

Từng nốt nhạc buồn bã, từng giai điệu u sầu như cuốn lấy linh hồn tôi, xen lẫn nụ cười và nước mắt, hạnh phúc và đau thương.

Kết thúc bài hát, nước mắt tôi đã rơi ướt đẫm mặt từ lúc nào...

Nhưng đúng vào lúc tôi xoay người lại, một gương mặt anh tuấn lạnh lùng, ngạo mạn bất ngờ đập vào mắt tôi.

Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lẽo, đối diện với ánh nhìn đẫm lệ của tôi khiến tôi không còn đường trốn chạy.

<b>Là Tống Tiếu – em trai của Tống Lạc.</b>

Chắc là do tôi hát quá nhập tâm nên không để ý lúc cậu ấy và bạn bè bước vào.

Tôi đứng ngây ra đó, lúng túng chẳng biết làm sao.

Tống Lạc nhanh chóng vẫy tay: “Giang Yên, mau qua đây!”

Tôi đành ngượng ngùng bước lại, cô ấy lập tức kéo tôi ngồi xuống giữa cô ấy và Tống Tiếu.

“Yên Yên, chị đây có nghĩa khí không? Đích thân mang cậu em đẹp trai vô đối đến trước mặt cậu, hiến dâng tận tay, cứu vớt cậu khỏi vực thẳm mối tình đơn phương thảm hại kia! Thế nào? Tớ còn chẳng ngại làm chị chồng cậu nữa! Dù sao nó cũng phải lấy vợ, chẳng bằng lấy người mình tin tưởng, đúng không?”

Tôi xấu hổ đến mức như ngồi trên bàn chông:

“Tống Lạc, cậu đừng đùa nữa mà!”

“Không đùa, đừng để ý tới tớ, cứ hành động như cậu muốn! Đừng coi nó là em tớ.”

Trời ơi, thế này còn là chị ruột nữa không?

Tống Tiếu – lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là lúc tôi năm hai, còn cậu ấy học lớp 12.

Khi đó, gương mặt tuấn tú của cậu đã không còn vẻ non nớt, ánh mắt chứa đựng sự kiêu ngạo.

Sau này, khi cậu lên đại học, tôi vẫn hay gặp lại ở nhà Tống Lạc, khuôn mặt đẹp như tạc, khí chất lại lạnh lùng đến mức như không ai có thể chạm tới.

Chính vì thế, dần dần, mỗi lần biết cậu có nhà là tôi chẳng dám đến nữa.

Tôi cố gắng vận hành lại hệ thống ngôn ngữ trong đầu, tìm cách phá tan sự im lặng đáng sợ này.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lành lạnh vang lên:

<b>“Chị, hát hay đấy.”</b>

Tôi ngỡ ngàng nhìn sang.

Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, góc cạnh rõ nét, đôi mắt sâu như nước, ánh nhìn thanh tĩnh như một hồ thu yên bình.

Nếu tôi không nhầm thì đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi.

“Hở?...” – Tôi ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, ánh mắt lại không tự chủ nhìn sang Phó Viễn, người đang ôm chặt Trần Mộ Tuyết, cười như thể cả thế giới là của họ.

“Chị thích anh ta?” – Giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên bên tai tôi.
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 5: Chương 5


Tôi ngạc nhiên nhìn cậu, không hiểu nổi hôm nay sao Tống Tiếu lại nói nhiều như vậy?

<b>“Tôi nói mắt nhìn người của chị không ra gì.”</b>

Được rồi! Tôi thừa nhận mình đúng là nhìn nhầm người. Nhưng cũng đâu cần nhân lúc tôi thảm hại thế này mà bồi thêm một đòn?

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, không né tránh:

<b>“Vậy xin hỏi, em có quen bác sĩ chuyên khoa mắt không?”</b>

Cậu im lặng không nói, một lúc sau tôi mới bắt được trong ánh mắt cậu có chút tinh quái:

<b>“Tống Lạc nói đấy.”</b>

“Cậu!...” Thôi vậy, tôi khâm phục tốc độ đổ thừa của cậu luôn rồi!

Lại một lần nữa, bầu không khí rơi vào yên lặng c.h.ế.t chóc.

<b>4</b>

Phá vỡ sự im lặng lần này là một chàng trai mặt mũi sáng sủa ngồi bên phải Tống Tiếu – có lẽ là bạn của cậu.

“Tiếu, không uống với chị một ly à?”

Giọng cậu vẫn lạnh tanh:

<b>“Chị tôi? Thôi khỏi, khỏi quan tâm.”</b>

“Ý tôi đâu phải là Tống Lạc đâu?” – cậu ta dùng vai thúc nhẹ Tống Tiếu, ra hiệu chỉ về phía tôi –

<b>“Tôi nói là cô chị gái xinh đẹp này cơ!”</b>

Tống Tiếu lườm cậu ta một cái:

“Cậu muốn uống thì tự đi đi, đừng lôi tôi theo.”

“Ra vẻ!” – cậu ta bước vòng qua Tống Tiếu, cầm ly rượu đến trước mặt tôi, mỉm cười nhẹ nhàng –

<b>“Chị ơi, uống một ly nhé. Tôi là bạn thân của Tống Tiếu, tên tôi là Hướng Dự.”</b>

Tôi ngước mắt nhìn cậu ta – giới thiệu tên thôi thì được rồi, còn lôi cả Tống Tiếu vào làm gì?

Tôi khẽ nhếch môi cười, nâng ly:

“Được thôi...”

Bất chợt, một bàn tay vươn ra từ sau lưng Hướng Dự, giật lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

Rồi tiện tay rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau khóe miệng, giọng nhàn nhạt như đang nói về thời tiết:

<b>“Cậu ta tửu lượng kém, để tôi uống với chị.”</b>

Hướng Dự trừng mắt nhìn Tống Tiếu:

<b>“Tôi tửu lượng kém lúc nào? Cậu bảo không uống mà?”</b>

<b>“Thì giờ đổi ý không được à?”</b>

“Wtf, Tống Tiếu! Cậu chơi ác thật!”

Tôi nhìn Tống Tiếu mà chẳng thể đoán nổi biểu cảm gì trên mặt cậu.

Tôi bắt đầu nghi ngờ “mặt không cảm xúc” chính là kiểu biểu cảm duy nhất mà cậu ấy có.

<b>“Chị nhìn tôi làm gì vậy? Nào, uống đi...”</b>

Chưa nói hết câu thì điện thoại cậu vang lên, cậu liền rời khỏi và đi vào nhà vệ sinh.

Hướng Dự lại hồ hởi kéo tôi cụng ly:

<b>“Nào, chị, uống với tôi, đừng để ý đến cậu ấy. Lạnh lùng vậy thôi, giả vờ đấy!”</b>

Tôi thầm nghĩ – một người thì nhiệt tình như lửa, một người thì lạnh như băng – hai kẻ ở hai đầu thái cực thế này mà cũng làm bạn thân được à? Đúng là tâm tư mấy cậu em khó đoán thật!

Tống Tiếu nghe điện thoại xong thì quay lại, nói thẳng với Hướng Dự:

<b>“Đi!”</b>

“Đi đâu?”

“Lắm mồm. Cậu đi hay không?”

“Đi thì đi... Nhưng chị ấy thì sao...?”

Tống Tiếu dừng bước, quay đầu nhìn tôi, trong mắt dường như lóe lên chút khó chịu. Nhưng rồi cậu lại bước tới, đưa tay ra:

<b>“Đi với tôi!”</b>

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cũng không hỏi sẽ đi đâu.

Tôi chỉ biết để yên cho bàn tay ấm áp ấy nắm lấy tay mình.

Những người xung quanh đang chơi trò chơi cũng dừng lại nhìn theo.

Tống Tiếu vẫn mặt lạnh như thường, lôi tôi đi thẳng ra cửa.

Sau lưng vang lên tiếng Tống Lạc:

<b>“Ê! Tống Tiếu? Hai người định đi đâu thế?”</b>

Vì là chị ruột nên cậu vẫn quay đầu lại đáp:

<b>“Giao cô ấy cho em!”</b>

Rồi kéo tôi đi mất.

Ra đến hành lang dài, cậu mới buông tay tôi ra.

Cậu dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh:

<b>“Chưa hỏi ý chị mà đã kéo chị đi, nếu chị thấy bất tiện thì...”</b>

<b>“Không sao, em kéo là đúng đấy. Em không kéo, chị cũng chẳng muốn ở lại nữa.”</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 6: Chương 6


Phải, chỉ cần nghĩ tới gương mặt rạng rỡ của Phó Viễn khi ôm Trần Mộ Tuyết là tôi đã thấy buồn nôn.

Tôi chẳng biết tiếp theo sẽ ra sao, nhưng tôi tin chẳng có gì tồi tệ hơn việc ngồi đó nhìn họ tình tứ ngay trước mặt mình.

Tống Tiếu sững người, liếc nhìn hướng KTV, rồi lại nhìn tôi. Giọng cậu thản nhiên:

<b>“Chị thật sự thích hắn ta?”</b>

Tim tôi khẽ run lên. Tôi ngẫm nghĩ vài giây rồi nhìn thẳng vào mắt cậu:

<b>“Từ giờ trở đi, tất cả đều quay về số 0.”</b>

Giây tiếp theo, cậu cong môi, cười nhìn tôi:

<b>“Vậy thì, đi thôi.”</b>

Tôi không hiểu nụ cười ấy mang ý nghĩa gì...

Chỉ biết rằng, thì ra, gương mặt cao lãnh và cấm dục kia... cũng biết mỉm cười!

<b>5</b>

Tôi đi theo Tống Tiếu đến khi tới nơi mới biết – thì ra “đi với tôi” chỉ đơn giản là đổi chỗ uống rượu từ KTV sang bar thôi.

Nhưng đúng là không khí khác, người khác, tâm trạng cũng khác hẳn.

Ở đây là mấy bạn đại học của Tống Tiếu. So với cái phòng đầy dân công sở lúc nãy thì nơi này quả thực tươi mới hơn nhiều.

Chúng tôi vừa đến, đám người đã bắt đầu trêu chọc:

<b>“Tống Tiếu! Chuyện ngàn năm có một nha! Hôm nay bọn tôi có phúc thật đó, được chứng kiến cảnh ông dẫn gái theo!”</b>

<b>“Hướng Dự, ông còn dám đi bên cạnh họ không đấy?”</b>

Tống Tiếu không thèm ngẩng đầu, chỉ châm điếu thuốc rồi nói:

<b>“Lắm chuyện!”</b>

<b>“Chào chị dâu, mời chị ngồi!”</b>

<b>“Chào chị dâu!”</b>

<b>“Chào chị dâu!”</b>

Trời ơi! Đám em này thật quá nhiệt tình rồi đó!

Nhiệt tình đến mức khiến tôi suýt tưởng mình thật sự là... “chị dâu” của tụi nó.

Tôi xấu hổ đỏ mặt:

<b>“Không phải đâu, các em hiểu lầm rồi! Chị chỉ là chị gái của cậu ấy thôi...”</b>

<b>“Chị gái? Đừng xạo! Chị gái ruột tụi em biết rõ lắm nha! Loại ‘chị’ như chị đây, tụi em hiểu rồi mà...”</b>

Tôi nhìn sang Tống Tiếu cầu cứu.

Thế mà cậu ta lại ung dung hút thuốc, nét mặt chẳng đổi, cũng chẳng định mở miệng giải thích. Tôi chỉ muốn khóc luôn cho rồi.

<b>“Chị dâu, uống đi nào!”</b>

<b>“Chị dâu, đây là lần đầu tiên tụi em thấy Tống Tiếu đường đường chính chính dẫn con gái đi chơi đó!”</b>

Câu này nghe sai sai quá nhỉ? Vậy những lần trước là lén lút à?

Tôi thật sự chẳng biết nên nói gì nữa, cảm giác mặt mình sắp chín như cà chua rồi...

Tôi quay đầu nhìn sang Tống Tiếu – lửa nhỏ đỏ hồng nhảy múa trên đầu ngón tay thon dài.

Cậu bình thản rít một hơi, làn khói mỏng manh bay lên.

Tôi thấy đôi môi lạnh lùng ấy khẽ nhếch lên:

<b>“Các người nói xong chưa? Người ta nói rồi, chỉ là chị thôi. Hiểu chưa? Chị!”</b>

Không hiểu sao, nét mặt ấy lại khiến tôi thấy có chút... kỳ lạ?

Ngay sau đó, cậu dập thuốc, cười nhạt:

<b>“Chẳng có gì ghê gớm. Tôi – Tống Tiếu – đâu phải người tốt gì cho cam. Hôm nay coi như nổi hứng, xen vào chuyện không đâu thôi...”</b>

<b>“Ôi chà, anh Tiếu, hôm nay uống nhầm thuốc à?”</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 7: Chương 7


<b>“Cút đi!”</b>

Được rồi! Người ta hay nói phụ nữ thay đổi thất thường, nhưng tôi thấy mấy cậu em trai ngông cuồng bây giờ mới thật sự khó hiểu hết sức!

Thôi, mặc kệ đi, tôi uống rượu tiếp vậy. Lúc này ngoài uống rượu ra, dường như chẳng có lựa chọn nào tốt hơn!

Nghĩ lại cuộc đời đáng thương của mình—người mình thích lại nói chỉ xem mình là bạn. Một người bạn... từng từng lớp lớp l*t tr*n trái tim tôi rồi lại rắc muối lên!

Trong mắt họ, sự chật vật, khổ sở của tôi chẳng qua chỉ là phiền toái vặt vãnh.

Đúng lúc đó, có người đề xuất:

“Chỉ uống rượu không thôi thì chán quá. Mấy trò cũ rích kia thì nhạt toẹt! Ở đây toàn người có học, hay là chơi trò gì đậm chất <i>high-class</i> một chút?”

“Một chút <i>high-class</i> là thế nào?”

“Đã uống rượu, thì tất nhiên phải liên quan đến thơ ca rồi. Mỗi người luân phiên đọc một câu thơ có nhắc đến rượu. Ai không đọc được thì chịu phạt: uống hoặc nói thật. Thấy sao?”

“Được đấy! Ai sợ ai? Dù sao trò trừng phạt của ông cũng vẫn cũ như trái đất thôi!”

“Hiểu cái gì! Cũ đến tận cùng lại thành sang!”

“Thế thì chơi luôn, còn chần chừ gì? <i>‘Ba chén rượu nhạt sao địch nổi cơn gió lạnh buổi chiều tà?’</i>”

<i>‘Tỉnh rượu đêm nay nơi đâu? Bến liễu rủ, gió sáng trăng mờ!’</i>

<i>‘Gió tắt, mây buồn, rượu thêm sầu, vết thương âm thầm, bao lần si mê.’</i>

...

Đám bạn trẻ này cũng được đấy chứ! Câu cú thơ phú tuôn ào ào!

Mà công nhận, mấy vần thơ xưa kia của cổ nhân lúc này lại hợp với tâm trạng tôi quá!

Vài vòng trôi qua, rượu tới miệng liên tục, ánh sáng lấp loáng trên chén ly... tôi bắt đầu chếnh choáng. Rượu ngấm, cảm xúc cũng dâng trào...

Đúng lúc đó, Hướng Dự bị kẹt, không đọc tiếp được. Tôi hứng khởi bật ra:

<b>“Rượu vào, cứ hát lớn, chuyện thiên hạ để mai tính.”</b>

“Ê Hướng Dự, cậu có thấy nhục không đấy? Còn phải nhờ chị dâu... à không, nhờ chị gái giúp nữa! Cậu thua rồi, phải uống phạt!”

“Phạt thì phạt, nhưng để tôi uống! Câu đó là tôi nói, tôi chịu phạt!”

Tôi nâng ly, uống cạn trong một hơi.

Tiếng vỗ tay vang rầm:

<b>“Chị gái đúng là hào sảng!”</b>

Từ đầu tới giờ vẫn luôn cúi mặt nghịch điện thoại, Tống Tiếu khẽ ngước mắt liếc tôi một cái, vẻ mặt khó đoán.

“Tất cả khách sáo rồi! Chị đây hồi đại học học chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, mấy chuyện này chẳng làm khó được!” – tôi nửa say nửa khoe.

“Tiếp đi, tới ai rồi?”

“Tới Tống Tiếu.”
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 8: Chương 8


“Các người chán sống à?” – Tống Tiếu cất điện thoại, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, khói trắng mờ ảo bao lấy vẻ mặt lạnh tanh đầy khó chịu.

<b>“Tôi không chơi nữa.”</b>

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, chán đời của cậu ta, tôi – đang say – tức muốn nổ phổi, gan to bằng trời, buột miệng:

<b>“Tống Tiếu, tôi hỏi cậu, ai đụng gì cậu? Cần gì phải tỏ vẻ? Suốt ngày mặt lạnh như băng, tưởng ai nể chắc?”</b>

“Đúng đấy, Tiếu ca! Cậu mang chị người ta đến, xong rồi để mặc người ta một góc. Cậu còn là đàn ông không vậy?”

Cậu ta ngẩng đầu, định nói gì đó nhưng lại ngừng lại.

Tôi nắm chặt ly rượu, ngửa cổ uống cạn:

<b>“Thôi, tôi thay cậu trả lời! Tôi nhận phạt!”</b>

<b>“Chiều tà tỉnh rượu người đã xa, mưa gió đầy trời dưới lầu tây.”</b>

Nói xong, tôi lại nâng ly định uống, nhưng Tống Tiếu bất ngờ nắm lấy tay tôi:

<b>“Chị không được uống nữa, chị say rồi!”</b>

<b>“Tôi không cần cậu lo! Ai bảo tôi say? Tôi... tôi còn đọc được mà!”</b>

Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc lạnh của cậu ta.

<b>“Không tin à? Vậy nghe đây: <i>‘Rượu vào sầu tràn, hóa thành lệ tương tư.’</i> Hả? Lệ tương tư? Ai đặt cái tên oái oăm vậy chứ? Ai bắt phải tương tư?”</b>

<b>“Tống Tiếu, buông tay! Tôi... tôi phải uống! <i>Muốn giải sầu, chỉ có thể là rượu Đỗ Khang!</i>”</b>

Tôi giằng ra nhưng sức đâu nữa mà giằng. Cậu ta dễ dàng cướp ly rượu khỏi tay tôi.

Tôi loạng choạng, suýt ngã.

Cậu nhanh tay đỡ lấy tôi, kéo tôi vào lòng:

<b>“Chị, đừng uống nữa. Để tôi đưa chị về.”</b>

Tôi mắt mờ lệ, nhìn cậu:

<b>“Về á? Tôi không về đâu! Tôi còn muốn chơi!”</b>

<b>“Được, vậy chúng ta ngồi thêm một lát cho chị tỉnh rượu, nhưng... không được uống nữa.”</b>

Cậu ôm tôi ngồi xuống sofa, ngả người về sau, tay trái vẫn ôm tôi, tay phải gác hờ lên thành ghế.

Hành động vừa dứt khoát vừa tự nhiên, và khoảnh khắc nằm trong vòng tay ấy, tôi chẳng còn muốn phản kháng.

Ấm áp quá. Dịu dàng quá. Khiến tôi buông bỏ hết mọi lớp vỏ cứng rắn.

<b>Chắc chắn là do tôi say nên mới cảm thấy... khuôn mặt ấy ánh lên vẻ dịu dàng như thế.</b>

<b>“Tống Tiếu, vậy cậu phải chịu phạt nhé! Bọn tôi không muốn thấy cậu uống rượu đâu. Dám chọn chơi ‘nói thật’ không?”</b>

Có người từ bên cạnh tiếp tục trêu chọc.

<b>“Có gì mà không dám?”</b>

<b>“Vậy thì câu hỏi đây – trong số mọi người ở đây, có ai là người mà cậu muốn theo đuổi đến cùng không?”</b>

Người hỏi cố tình kéo dài giọng đầy ẩn ý.

<b>“Ồ~ Câu hỏi hay nha!”</b> – đám đông bắt đầu nhao nhao.
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 9: Chương 9


<b>“Không có!”</b>

Giọng nói trầm thấp, hơi lạnh lùng ấy từ trên đầu tôi truyền đến.

Dù đó là câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng... tại sao cả cơ thể tôi như đang chìm xuống từng chút, từng chút một—cho đến khi không còn biết gì nữa?

<b>“Nhưng... tôi nghĩ, sẽ sớm thôi.”</b>

Giọng nói ấy dịu dàng đến lạ. Nhất định là tôi đang mơ, một giấc mơ ngọt ngào trong cơn say...

<b>6</b>

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi lơ mơ bị gọi tỉnh dậy, nhưng đầu óc trống rỗng, toàn thân vô lực.

<b>“Chị ơi, Giang Yên, tỉnh dậy đi, nhà chị ở đâu vậy?”</b>

“Ơ? Nhà tôi ở... ở đâu ấy nhỉ?... Không nói cho cậu biết đâu... hì hì...”

<b>“Ngoan nào, nói đi, không thì tôi vứt chị ngoài đường đó, sợ không?”</b>

Tôi ngẩng đầu khỏi vai Tống Tiếu, cười mỉm:

<b>“Không sợ! Cứ vứt đi! Dù sao cũng chẳng ai quan tâm tôi... chẳng ai cần tôi cả... cậu cứ vứt...”</b>

<b>“Giang Yên, cậu...”</b> – Cậu ta như muốn nuốt luôn tôi –

<b>“Thôi bỏ đi. Cậu còn nhớ vừa nãy ở cửa KTV cậu đã nói gì không?”</b>

“Hả? Tôi nói gì cơ? Để tôi nhớ xem nào… tôi nói gì nhỉ?”

Tôi vung tay đang khoác trên cổ cậu ấy ra:

<b>“Thôi kệ đi…”</b>

Đất trời quay cuồng, đầu óc choáng váng. Tôi suýt nữa ngã bổ nhào, may mà Tống Tiếu lại nhanh tay đỡ được tôi, để đầu tôi tựa vào n.g.ự.c cậu.

Tôi thấy yết hầu cậu ấy khẽ chuyển động—chắc là ảo giác thôi. Tôi chớp mạnh mắt một cái.

Khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy đôi môi mỏng, sống mũi cao, và gương mặt ngông cuồng có phần bất kham ấy.

Ở góc nhìn này, cậu ấy thật quá mức điển trai.

<b>“Chị còn không đứng vững nữa, còn không nói chị ở đâu? Không nói thì tôi hỏi Tống Lạc đấy.”</b>

Tôi lại lạc đề:

<b>“Tống Tiếu, tôi xấu lắm sao? Đáng ghét đến thế à?”</b>

Cậu không trả lời, chỉ giữ lấy vai tôi, im lặng nhìn.

<b>“Nếu tôi không đáng ghét, vậy sao cậu cứ lạnh lùng với tôi? Nếu tôi không xấu xí, thì tại sao người đó không yêu tôi? Sao các cậu... đều không thích tôi?... Hu hu hu…”</b>

<b>“Tống Tiếu, tôi thấy ngột ngạt quá… đau lòng lắm… Tôi không thở nổi nữa! Tại sao? Tại sao không ai thích tôi?”</b>

Tất cả những tủi thân tích tụ cả đêm vỡ òa ra trong khoảnh khắc đó.

<b>“Giang Yên, tôi…”</b> – Cậu nhẹ giọng –

<b>“Được rồi, đừng khóc nữa…”</b>

Cậu ôm chặt tôi, tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, mặc kệ nước mắt tôi làm ướt áo mình.

<b>“Giang Yên, nghe này, đừng khóc nữa. Cậu không xấu xí, mà là rất xinh đẹp!”</b>

<b>“Thật sao?”</b> – Tôi nấc nghẹn, đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu.

<b>“Ừ…”</b> – Cậu dường như cố tránh ánh mắt tôi.

Đúng lúc đó, điện thoại cậu sáng lên.

<b>“Đệt!”</b> – Tống Tiếu tự lẩm bẩm –

<b>“Quả nhiên là chị ruột tôi!”</b>

<b>“Ơ? Tống Lạc làm sao cơ?”</b>

<b>“Không có gì. Dặn tôi phải chăm sóc cậu cho đàng hoàng thôi.”</b>

Tôi bật cười qua nước mắt:

<b>“Vậy... cậu tính ‘chăm sóc’ tôi kiểu gì?”</b>

Khóe môi cậu nhếch lên, cười gian:

<b>“Chị ơi, dám tới khách sạn không?”</b>

<b>“Tới thì tới, sợ gì!”</b>

<b>“Lần cuối tôi hỏi, về nhà hay... khách sạn?”</b>

<b>“Khách! Sạn!”</b> – Tôi nhấn từng chữ.

<b>“Được! Nhưng đừng hối hận nhé!”</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 10: Chương 10


<b>7</b>

Ngay khi cửa phòng khách sạn mở ra, tôi bắt đầu... hối hận thật.

Rượu cũng tỉnh đi quá nửa. Tôi đứng ở cửa, do dự.

Tống Tiếu tựa vào cánh cửa, tay khoanh trước ngực, nheo mắt nhìn tôi:

<b>“Vào đi. Không phải chính chị nói muốn đến khách sạn sao?”</b>

<b>“Tống Tiếu, tôi…”</b>

<b>“Sợ rồi? Hối hận rồi? Mới thế đã run à?”</b> – Khóe môi cậu cong lên, ánh mắt giễu cợt. –

<b>“Muộn rồi.”</b>

Cậu kéo tôi vào, <i>cạch!</i> – cửa đóng lại.

Tôi cảm thấy rượu trong người như bị âm thanh đó đánh thức hoàn toàn!

Tôi dựa vào cửa, tim đập thình thịch.

Mình đang làm gì thế này? Trước mặt mình là Tống Tiếu – người lạnh lùng, ngạo mạn, khiến người ta không dám thở mạnh ấy!

<b>“Sợ không?”</b> – Gương mặt cậu thoắt ẩn thoắt hiện sau làn khói, đôi mắt sắc lạnh, đầy kiêu ngạo.

Tôi cắn môi, không dám nói gì.

Cậu dập tắt thuốc, tiến lại gần, kéo tôi ôm vào lòng, đẩy sát vào cánh cửa.

Hơi thở nóng rực phả lên trán tôi. Tôi sợ đến mức sống lưng cứng đờ.

<b>“Tống... Tống Tiếu… cậu định làm gì?”</b>

<b>“Còn làm gì? Gái xinh, trai độc thân... ở khách sạn... không làm gì thì chẳng phải phí à?”</b>

Ánh mắt lạnh như băng bỗng nhếch mép cười –

<b>“Chị sợ à?”</b>

Rồi cậu nâng cằm tôi lên, cúi người định hôn xuống.

Tôi hoảng quá, trong tích tắc đưa tay che miệng lại—môi cậu dừng ngay trên tay tôi.

Môi cậu mềm thật, còn tim tôi thì... sắp nổ tung rồi!

<b>“Sao vậy? Không cho hôn?”</b> – Cậu hỏi lạnh lùng –

<b>“Hay vẫn chưa quên được cái tên đó?”</b>

Tôi không còn tâm trí để nghe câu nào nữa.

<b>“Khốn thật! Lẽ ra tôi không nên tin lời chị…”</b>

Ngay sau đó, cậu đ.ấ.m mạnh vào tường <i>rầm!</i> – m.á.u chảy rịn ra khiến tôi sợ run lên.

Ánh mắt sâu hun hút của cậu nhìn chằm chằm tôi:

<b>“Tôi đã nói rồi—tôi, Tống Tiếu, không phải người tốt. Việc tối nay… đáng ra tôi không nên xen vào!”</b>

<b>“Tự khóa cửa lại!”</b> – Cậu mở cửa, bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.

Tiếng bước chân xa dần. Tôi hoàn toàn sụp đổ.

Chân mềm nhũn, tôi ngồi bệt xuống đất, ôm gối bật khóc.

Tôi không biết là vì sợ cậu, hay vì cả đêm đầy nước mắt và ê chề này khiến tôi vỡ òa...

<b>8</b>

Hôm sau đi làm, tôi hoàn toàn mất trạng thái.

Không hiểu sao, gương mặt Tống Tiếu cứ lởn vởn trong đầu—vẻ lạnh lùng ấy lại mang theo thứ ánh sáng không sao cưỡng lại được.

Tống Lạc nhắn WeChat:

<b>“Yên Yên, tối qua Tống Tiếu nhắn tin hỏi tớ địa chỉ nhà cậu, nhưng tớ không nói.”</b>

<b>“…”</b> – Tôi thừa biết là cậu không nói, không thì làm gì có vụ khách sạn?

<b>“Cậu muốn nói gì?”</b>

<b>“Tớ muốn hỏi... cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tớ giúp cậu hết mức rồi mà sáng nay còn thấy Tống Tiếu ở nhà.”</b>

<b>“Cậu à, nó là em trai ruột cậu, ở nhà cậu là lạ lắm sao?”</b>

<b>“Ít xàm thôi, cậu biết tớ đang nói gì mà...”</b>

<b>“Tống Lạc, có lúc tớ cảm thấy… cậu thật mẹ nó không phải người.”</b>

<b>“?”</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 11: Chương 11


<b>“Chơi tôi thì thôi đi, đến cả em ruột mình cũng không tha. Cậu đúng là độc thật đấy, độc đến mức vô tình vô nghĩa luôn!”</b>

<b>“Cái con mẹ cậu mới ăn cháo đá bát! Tớ làm thế là vì ai hả? Hơn nữa, Tống Tiếu sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương, kết hôn, tớ đây gọi là ‘tiêu hóa nội bộ’, không để béo cho người ngoài!”</b>

<b>“Được rồi! Lý lẽ thì một bụng! Tớ lười nói chuyện với cậu nữa!”</b>

<b>“Không được! Cậu phải kể tớ nghe, tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì?”</b>

<b>“Tự đi hỏi em cậu đi!”</b>

<b>“Cậu nghĩ cái thằng ngông nghênh đó sẽ nói thật với tớ à?”</b>

<b>“Thế sao cậu nghĩ tớ nhất định sẽ nói cho cậu?”</b>

<b>“Cậu—!”</b>

Một lúc sau, Tống Lạc lại nhắn tới:

<b>“Không nói chứ gì? Được! Nhưng sáng nay tớ thấy Tống Tiếu như cái xác không hồn ấy, kiểu cả đêm không ngủ. Tớ dám chắc là liên quan đến cậu...”</b>

Tim tôi khựng lại một nhịp.

Nếu đúng là như Tống Lạc nói, cậu ấy thức trắng đêm...

Thì... chắc gì đã vì tôi?

Dù sao tôi – Giang Yên – đối với cậu ấy cũng chẳng là gì cả, đúng không?

<b>“Thế cậu có hỏi cậu ấy tại sao không?”</b>

<b>“Cậu không phải là người rõ nhất sao?”</b>

<b>“Tớ rõ cái gì chứ? Thôi, cậu gửi WeChat của cậu ấy cho tớ đi!”</b>

<b>“Trời má! Cả đêm bên nhau mà còn chưa add WeChat? Tớ đến bao giờ mới thấy em tớ yêu đương đây?”</b>

Làm gì có cơ hội để add?

Cậu ấy thì lạnh như băng, tôi thì say bí tỉ…

Tôi mở danh thiếp Tống Lạc vừa chuyển—tên đơn giản một chữ: <b>S°</b>, đúng là Tống Tiếu.

Danh sách bạn bè trống rỗng như biểu cảm trên gương mặt cậu ta.

Ảnh đại diện là Kakashi trong Naruto—lạnh lùng, ít nói, y chang cậu ấy!

Tôi nhìn ảnh đại diện mà lưỡng lự.

<b>Add xong biết nhắn gì đây?</b>

Hỏi cậu ấy ngủ ngon không á? Tôi lấy tư cách gì để hỏi?

Nói cảm ơn? Nhưng rõ ràng hôm qua cậu ấy nổi giận bỏ đi mà!

Nói xin lỗi? Nhưng tôi làm gì sai với cậu ấy?

Chẳng lẽ... vì không để cậu ấy hôn mà tôi phải xin lỗi? Thế thì vớ vẩn thật rồi!

Nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, tôi định thôi vậy.

Dù sao như cậu ấy nói, tôi cũng chỉ là “chuyện ngoài lề” mà cậu ấy tiện tay xen vào mà thôi.

Mấy cậu em lạnh lùng kiểu này chắc gì đã để tâm?

<b>Chuyện tình cảm thất bại, thôi thì để sự nghiệp thành công vậy!</b>

Làm việc cho xong kế hoạch hôm qua còn dang dở để cuối tuần được yên bình một chút.

Khi tôi rời công ty thì đã hơn 7 giờ tối.

Mùa hè lúc này vẫn nóng hầm hập như ban ngày.

Lúc lái xe ngang qua một quán trà sữa, tôi lại vô tình thấy <b>Phó Viễn và Trần Mộ Tuyết</b>.

Tôi lập tức lái xe lướt qua, nhưng vẫn kịp nhìn thấy hình ảnh họ tình tứ qua gương chiếu hậu.

<b>Khốn thật.</b>

Tôi không kìm được, đập mạnh tay vào vô lăng.

Bọn họ như thể luôn cố ý xuất hiện trước mặt tôi, nhắc nhở tôi rằng cái tình yêu nhỏ bé ấy của tôi chưa bao giờ có giá trị gì.

Giống như có một cái gai vô hình c*m v** da thịt, lúc nào cũng có thể đ.â.m trúng tim, nhức nhối đến tận sâu thẳm.

<b>Tống Tiếu</b>—cái tên ấy lại bất chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi không nghĩ nhiều nữa.

Lúc đèn đỏ, tôi cắn răng, <b>gửi luôn lời mời kết bạn.</b>

Sau đó là cảm giác nôn nao không rõ nguyên nhân, lo cậu ấy sẽ không đồng ý, lại sợ nếu đồng ý rồi, <b>mình sẽ nói gì đây?</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 12: Chương 12


Khoảng <b>10 phút sau</b>, <b>Tống Tiếu đồng ý</b> kết bạn.

Tất nhiên, lúc đó tôi đang lái xe nên không thấy ngay.

Mãi đến khi về nhà mở điện thoại mới nhìn thấy thông báo:

<b>[Tôi đã通过了你的朋友验证请求,现在我们可以开始聊天了]</b>

(Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.)

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin đó, ngẩn người.

<b>Cậu ấy đúng là kiểu "lạnh lùng kiêu ngạo" chuẩn bài.</b>

Kết bạn thì kết bạn thôi, đừng mong cậu ấy chủ động mở lời.

Tôi không kìm được, vẫn bấm vào <b>trang cá nhân</b> của cậu ấy.

Hiện lên:

<b>[Chỉ hiển thị bài đăng trong vòng một tháng gần nhất]</b>

Và bài duy nhất là bài đăng tối qua:

<i>“Ai cũng muốn tìm kiếm hạnh phúc, nhưng lại cứ cố chấp không chịu buông bỏ nỗi đau từ quá khứ. Chẳng lẽ cậu không biết cách duy nhất để thoát khỏi vòng lặp ấy chính là chấp nhận hiện tại và trưởng thành hay sao?”</i>

Kèm theo ảnh: một bàn tay thon dài, kẹp điếu thuốc đang cháy dở.

Tôi nhận ra ngay, chính là góc chụp trong <b>bar tối qua</b>.

Trái tim tôi như bị ai đó khẽ kéo một cái.

Tôi <b>dường như hiểu được</b> cậu ấy đang nói gì, nhưng tôi lại <b>không muốn hiểu...</b>

Tôi muốn nhắn gì đó.

Gõ rồi xóa, xóa rồi gõ…

Cuối cùng chỉ gửi một câu:

<b>“Tôi là Giang Yên.”</b>

Cậu ấy lập tức trả lời:

<b>“Biết rồi.”</b>

Tôi chần chừ một chút rồi viết:

<b>“Chuyện hôm qua… tôi uống hơi nhiều, cho nên...”</b>

Cậu ấy trả lời bằng một dấu:

<b>“?”</b>

<b>Chết tiệt! Đúng là mấy cậu em này không biết cách nói chuyện chút nào!</b>

Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ hiểu... Rằng điều tôi muốn nói chính là:

<b>Dù sau đó có không vui, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn cậu vì đã quan tâm và chăm sóc tôi ngay từ đầu.</b>

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm:

<b>“Cậu... còn đau tay không?”</b>

<b>“Ừm.”</b>

<b>“Xin lỗi.”</b>

<b>“Ừm.”</b>

Giữa cái mùa hè nóng bức thế này mà sao tôi lại lạnh đến vậy?

<b>Coi như là cậu ấy chấp nhận lời xin lỗi rồi đấy? Vậy mà một chữ dư cũng không muốn cho tôi à?</b>

Thôi đi, thế này sao nói chuyện tiếp được nữa.

Tôi uể oải quăng điện thoại lên ghế sofa, đầu óc rối tung như mớ tơ vò.

Lơ mơ không biết ngủ quên từ lúc nào.

Trong giấc mơ, tôi thấy Phó Viễn ôm Trần Mộ Tuyết, nhìn tôi cười đầy châm biếm.

Nhưng chỉ chớp mắt, người trước mặt lại biến thành Tống Tiếu – cậu nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo, mang theo sự giận dữ không thể gọi thành tên, như lúc rời khỏi khách sạn hôm qua…

Tôi giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Lúc này mới phát hiện mình đã ngủ quên trên sofa.

Tôi cầm điện thoại lên—có đến <b>5 cuộc gọi nhỡ từ Tống Lạc</b>.

Lúc tăng ca sửa kế hoạch, tôi đã để máy ở chế độ im lặng và quên bật lại.

Tôi lập tức gọi lại.

<b>“Giang Yên! Cậu đang làm cái quái gì vậy? Gọi cháy máy mà không nghe!”</b>

<b>“Tớ ngủ quên mất,”</b> tôi cắt lời cô ấy, <b>“Máy để im lặng. Có chuyện gì không?”</b>

<b>“Tống Tiếu bảo tớ gọi đấy. Cậu không trả lời tin nhắn của cậu ấy.”</b>

<b>“Cậu ấy có nhắn à? Tớ không để ý. Cậu ấy có chuyện gì sao?”</b>

Tôi vừa hỏi vừa mở WeChat, giấu đi màn hình cuộc gọi.
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 13: Chương 13


<b>“Không biết. Nhưng từ sáng nay tớ thấy cậu ta có gì đó rất lạ. Rõ ràng là xin số điện thoại của cậu từ tớ, nhưng lại bảo tớ gọi thay?”</b>

Trên WeChat hiện lên tin nhắn gửi lúc 20:32.

Sau cái “ừm” ngắn gọn ban nãy, <b>Tống Tiếu</b> phá lệ gửi thêm một tin:

<b>“Lo cho tôi? Vậy thì đến CC Thời Quang. Tôi chỉ chấp nhận nói chuyện trực tiếp.”</b>

Giọng điệu cứng nhắc như thường lệ.

<b>Mấy cậu em kiểu này sao mà kiêu thế không biết!</b>

Tôi nhìn đồng hồ—đã hơn một tiếng trôi qua từ khi cậu ấy gửi tin nhắn. Tim tôi khẽ thắt lại.

<b>“Giờ cậu ấy đang ở đâu? CC hả?”</b>

<b>“Không rõ. Lúc gọi thì còn ở nhà, nhưng sau đó cậu không nghe máy, cậu ta đi mất rồi. Tớ hỏi đi đâu cũng không nói.”</b>

<b>“Giang Yên... cậu có thấy hình như em tớ thực sự thích cậu không?”</b>

<b>“Thích tớ? Cậu nói linh tinh gì đấy? Mắt nào của cậu thấy vậy? Sao cậu ấy có thể thích loại như tớ?”</b>

<b>“Thật đấy. Tối qua ban đầu tớ gọi thế nào cậu ấy cũng không chịu ra ngoài. Nhưng vừa nghe tớ nói người cậu thích đang ở bên người khác, cậu buồn đến mức không chịu nổi... thì cậu ấy lập tức hỏi: ‘Cậu ấy ở đâu?’”</b>

<b>“Sau đó, cậu biết mà—rời KTV còn không quên dắt cậu theo, đến tớ là chị ruột còn bị bỏ rơi. Cậu nghĩ xem? Cậu ta đúng là lạnh lùng, không thích thể hiện, nhưng trong lòng thì...”</b>

<b>“Vấn đề là, không hiểu cậu ta thích cậu từ khi nào nữa? Giữ kỹ quá đến cả tớ cũng không biết! Hay là... do hồi trước cậu hay đến nhà tớ, nên lúc ấy đã phải lòng rồi?”</b>

<b>“Tống Lạc, tha cho tớ đi...”</b>

Tống Lạc hoàn toàn không để ý, cứ thao thao bất tuyệt:

<b>“Chắc chắn là vậy! Không thì với tính cách cao ngạo đó, sao tối qua lại mang cậu đi theo? Bảo sao mỗi lần tớ nhắc đến cậu, cậu ta luôn tiện miệng hỏi thêm vài câu... Lúc đó tưởng vô tình, giờ nghĩ lại đúng là cố tình hỏi đấy!”</b>

<b>“Này? Giang Yên? Cậu có đang nghe không đấy?”</b>

<b>“Hả?...”</b>

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của cô ấy, <b>“Tớ... tớ cúp máy đây!”</b>

<b>“Này! Giang Yên?... Alo?”</b>

Tôi vội vàng dập máy.

Lời của Tống Lạc như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ phẳng lặng,

làm dấy lên những <b>cơn sóng loạn trong lòng tôi.</b>

<b>Chẳng lẽ thật sự là như vậy sao?</b>

Nếu đúng như lời cô ấy,

vậy khi tôi nói:

<b>“Từ giờ mọi thứ quay về con số 0”</b>—nụ cười nhẹ lúc ấy của cậu ấy là gì?

Khi tôi bảo với bạn cậu rằng tôi chỉ là chị cậu ấy—biểu cảm khác lạ và cái trừng mắt đó là gì?

Khi tôi khóc lóc nói chẳng ai yêu mình—cái ôm dịu dàng đến nghẹt thở kia là gì?

Khi tôi né tránh nụ hôn—cú đ.ấ.m vào tường và bước chân bỏ đi đầy phẫn nộ ấy lại là gì?

<b>Tất cả mọi thứ... như thể đều có thể giải thích được!</b>

Nhưng mà—<b>có đúng là như vậy không?</b>

Còn bài đăng kia trong vòng bạn bè của cậu ấy nữa—

nếu là ám chỉ tôi, thì có nghĩa là:

<b>Đừng mãi chìm trong quá khứ đau thương, hãy trưởng thành và bước tiếp?</b>

Không đúng!

<b>Chắc không liên quan gì đến tôi đâu!</b>

Tôi nhớ rất rõ, khi được hỏi:

<b>“Có ai khiến cậu muốn dốc lòng theo đuổi không?”</b>

Cậu ấy đã trả lời là <b>“Không có.”</b>

Thế nên... <b>chắc chắn là do Tống Lạc suy diễn!</b>

Tôi phải tự mình suy nghĩ lại từ đầu...
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 14: Chương 14


Nhưng mà, đầu tôi giờ như hồ dán, chẳng có sức để nghĩ gì nữa.

Tôi lại ngồi phịch xuống sofa như người mất hồn.

Cho đến khi—<b>chuông điện thoại vang lên.</b>

Số lạ.

Tôi nhấc máy, áp vào tai:

<b>“Alo…”</b>

<b>“Giang Yên…”</b>

Tim tôi khẽ run lên—là giọng của <b>Tống Tiếu</b>.

<b>“Giang Yên, tại sao không trả lời tin nhắn của tôi? Tại sao không ra gặp tôi?”</b>

<b>“Tôi… Cậu làm sao vậy?”</b>

Tôi nghe thấy trong điện thoại có gì đó nặng nề, giọng cậu trầm xuống, xen lẫn cảm xúc thất vọng khiến tôi bất giác lo lắng.

<b>“Alo? Tống Tiếu? Cậu nói đi mà?”</b>

<b>“Tôi không cố ý đâu… xin lỗi!”</b>

<b>“Alo, Tống Tiếu?”</b>

Không có phản hồi nào từ đầu dây bên kia.

<b>“Không cố ý à... hừm…”</b>

Tôi nghe thấy một tiếng cười khẩy lạnh lùng, <b>“Tôi cúp đây.”</b>

<b>“Alo? Tống Tiếu! Đợi đã, nghe tôi nói đã—”</b>

<i>Tut tut tut…</i>

Chỉ còn lại tiếng tút vô hồn bên tai tôi.

Trực giác mách bảo tôi rằng <b>Tống Tiếu đã uống say</b>—một cậu em lạnh lùng giờ lại có giọng điệu u sầu như vậy, không thể là bình thường.

Tôi lập tức gọi lại, nhưng cậu từ chối cuộc gọi.

Tiếp theo chỉ còn dòng thông báo:

<b>“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”</b>

Tôi gọi thêm lần nữa—<b>máy đã tắt.</b>

Cảm giác hụt hẫng như một cơn sóng lớn ập đến.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự thấy <b>trái tim mình như bị xé ra</b>.

Tôi hoảng rồi. Tôi bắt đầu gọi liên tục.

Nhưng câu trả lời duy nhất chỉ là:

<b>“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”</b>

Tôi vội vàng gọi cho <b>Tống Lạc</b>.

<b>“Lạc Lạc, Tống Tiếu… hình như cậu ấy say rồi, còn tắt máy nữa… Cậu có thể gọi thử cho mấy đứa bạn thân của cậu ấy xem sao không?”</b>

<b>“Tắt máy rồi à? Sao lại tắt máy? Mà sao cậu biết nó say?”</b>

<b>“Tôi… Cậu ấy từng nhắn tin bảo tôi ra gặp, nhưng… nhưng tôi ngủ quên mất. Sau đó không ra, chắc cậu ấy giận rồi…”</b>

<b>“Trời ạ, Giang Yên! Tớ nói cậu mà không tin—rõ ràng em tớ thích cậu đấy!”</b>

<b>“Tống Lạc, giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương đâu mà? Đây là em trai cậu đấy! Sao cậu có thể lạc đề như thế?”</b>

<b>“Yên tâm, tớ sẽ gọi hỏi Hướng Dự. Nhưng nè, Giang Yên, tớ hỏi thật, cậu đang lo lắng cho nó đúng không? Khi biết nó vì cậu mà uống say, cảm giác đầu tiên của cậu là gì?”</b>

<b>“Hả?... Cái này... quan trọng lắm à?”</b>

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi bất giác nghĩ đến… đúng là <b>có chút lo, có chút đau lòng, có chút bất an...</b>

<b>“Quan trọng lắm! Giang Yên, mau nói đi!”</b>

<b>“Tớ... không biết nói sao... Tớ... Thôi tha cho tớ đi!”</b>

<b>“Haha! Giang Yên à, tin vui đó!”</b>

Tống Lạc hớn hở như bắt được vàng, <b>“Cậu không biết nói sao tức là tim cậu đã bắt đầu chuyển hướng rồi đó! Từ Phó… khụ, từ cái người kia… sang phía Tống Tiếu rồi!”</b>

<b>“Nói gì vậy…”</b>

Tự dưng tôi lại thấy <b>chột dạ</b>, không còn tự tin phản bác.

Đúng thật.

Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu <b>chờ đợi</b> điều gì đó từ Tống Tiếu.

Lúc được cậu ấy ôm, tôi cảm thấy một <b>thứ cảm giác ấm áp đầy mê hoặc</b>,

thứ mà Phó Viễn trước đây—<b>chưa bao giờ mang lại được cho tôi</b>.

<b>“Giang Yên, tớ là người từng trải đấy, tin tớ đi—người ngoài luôn sáng suốt hơn!”</b>

<b>“Từng trải? Cậu chỉ hơn tớ có hai mối tình thôi, đừng ra vẻ quá!”</b>

<b>“Hơn là hơn! Đủ tư cách dạy rồi!”</b>

<b>“Thôi, tự cậu suy nghĩ thêm đi! Còn Tống Tiếu, đừng lo, tớ có số mấy đứa bạn thân của cậu ấy. Cậu nghỉ sớm đi, mai tính tiếp!”</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 15: Chương 15


Tối hôm đó, tôi trằn trọc cả đêm, <b>nghĩ hoài không ngủ được</b>, cũng không biết mình có chợp mắt được chút nào không nữa...

<b>10</b>

Sáng hôm sau, Tống Lạc báo:

<b>“Hướng Dự nói khoảng 2h sáng đã đưa Tống Tiếu về nhà rồi.”</b>

Lúc đó, <b>tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.</b>

Tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy—màn hình trò chuyện <b>toàn một màu xanh lá</b>, nhưng cậu ấy <b>không hề trả lời</b>.

Tôi bắt đầu thấy mình giống như <b>một người bị bỏ rơi</b>.

<b>Tống Tiếu cao ngạo quá</b>, khiến trái tim tôi vừa mới bắt đầu ấm lên, lập tức bị <b>dội một gáo nước lạnh</b>.

Chắc là cậu ấy định <b>biến mất khỏi thế giới của tôi luôn rồi.</b>

Vậy thì thôi, tôi cũng mặc kệ.

Mấy ngày sau tôi không nhắn thêm tin nào, và dĩ nhiên, cậu ấy cũng chẳng tìm tôi.

<b>Hai tháng trước</b>, tập đoàn <b>Hồng Tinh Thực Nghiệp</b> tuyên bố sát nhập hai công ty con là A và B để <b>tối ưu hóa tài nguyên</b>.

Điều này kéo theo nhu cầu nguyên liệu đầu vào <b>tăng vọt</b>.

Để giành lấy đơn hàng cung ứng nguyên liệu loại A,

<b>vào ngày thứ năm sau khi tôi và Tống Tiếu cắt liên lạc</b>, tôi đã…

<b>tự mình uống đến mức phải nhập viện</b>, tại một <b>biệt thự nghỉ dưỡng cách trung tâm 20km.</b>

Với đơn hàng quan trọng như vậy, nhóm B của bộ phận kinh doanh chúng tôi <b>quyết tâm bằng mọi giá phải giành lấy</b>.

Suốt hai tháng, từ nghiên cứu thị trường, lên kế hoạch, thiết kế giải pháp đến xử lý phản hồi, cả nhóm <b>đều vắt kiệt sức.</b>

Vì thế, đừng mong ai tỉnh táo để tự về nhà sau bữa tiệc ăn mừng,

cũng đừng mong ai có thể chăm sóc ai cả.

Tôi, trong lúc vẫn còn chút ý thức, đã <b>dự phòng cho mình một lối thoát.</b>

Tôi nhắn cho Tống Lạc:

<b>“Thuỷ Nguyệt Sơn Trang, Tĩnh Phong Các. Tớ không trụ nổi nữa rồi, nhất định phải tới cứu tớ nha!”</b>

Rồi tôi còn <b>gửi cả định vị.</b>

Quả nhiên, <b>người đến không khiến tôi thất vọng—nhưng lại không phải Tống Lạc, mà là Tống Tiếu!</b>

Khi cậu ấy tới nơi, tiệc đã tàn, tôi thì gần như <b>mất hết tỉnh táo</b>, đang ôm bồn cầu trong nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo.

Tôi quay đầu lại, và thấy một gương mặt quen thuộc—

<b>Tôi tưởng mình hoa mắt.</b>

Tôi nhắm mắt lại, mở ra lần nữa—<b>đúng rồi, vẫn là gương mặt đó.</b>

<b>Gương mặt mang theo một loại khí chất khiến người ta không thể rời mắt.</b>

Tôi lảo đảo nhìn người trước mặt, vừa định mở miệng thì một cơn buồn nôn lại ập đến.

Cậu ấy bước nhanh tới, đỡ lấy tôi:

<b>“Giang Yên! Sao lại uống đến thế này? Không muốn sống nữa à?”</b>

Tôi nhìn cậu mơ hồ:

<b>“Tống Tiếu?... Sao là cậu?... Sao cậu lại đến?... Không phải cậu không thèm quan tâm tôi nữa sao? Tôi...”</b>

<i>Ọe...</i>

<b>“Giang Yên, cậu ổn không?”</b>

<b>“Oẹ… oẹ…”</b>

Tôi lại nôn thốc nôn tháo lần nữa, cảm giác như chút sức lực cuối cùng trong người cũng bị rút cạn, chỉ còn lại mỗi... <b>sức để chớp mắt.</b>

<b>“Tôi thế nào, cậu còn không thấy à? Tôi thế nào…”</b>

Tôi cố gắng bước một bước, nhưng chân hoàn toàn không nghe theo.

Một cái loạng choạng, tôi <b>ngã nhào vào lòng cậu ấy.</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 16: Chương 16


Hơi rượu nồng, nhưng vòng tay thì quen thuộc…

<b>Cảm giác thật lạ kỳ.</b>

Tôi chỉ muốn ngủ trong cái ôm ấy, như thể <b>chỉ có vòng tay này mới khiến tôi gỡ bỏ hết mọi phòng bị, mọi lớp ngụy trang.</b>

<b>“Giang Yên! Giang Yên! Đừng ngủ! Đừng làm tôi sợ! Mau tỉnh lại đi!”</b>

Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa thì đã ở trên <b>giường bệnh trong bệnh viện.</b>

Tay cắm truyền, khuỷu tay có một vết sưng đỏ, chắc là dấu vết sau khi lấy máu.

<b>Còn Tống Tiếu—cậu ấy đang ngủ gục bên giường tôi.</b>

Ánh nắng sớm xuyên qua ô kính, nhẹ nhàng phủ lên người cậu, <b>như một tầng ánh sáng mơ hồ</b>, khiến cậu trông dịu dàng mà chân thật đến lạ.

<b>Là cậu ấy đưa tôi vào viện sao?</b>

Vậy cảnh tượng mờ ảo tôi thấy lúc trước không phải là ảo giác mà là <b>cậu thật sự ở đó!</b>

Tim tôi chợt thắt lại.

<b>Cậu ấy đã ở đây suốt một đêm?</b>

Tôi muốn cử động một chút, nhưng nhận ra mình <b>vẫn chưa có sức.</b>

Dù vậy, cử động nhỏ ấy vẫn đánh thức Tống Tiếu.

Cậu mở mắt, ánh nhìn hơi mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy tôi tỉnh, khóe môi khẽ nhếch:

<b>“Tỉnh rồi à?”</b>

<b>“Ừm...”</b>

Tôi khẽ gật đầu, <b>“Tối qua... lại làm phiền cậu rồi…”</b>

<b>“Phiền lắm luôn…”</b>

Cậu đưa tay sờ trán tôi, <b>“Phiền tới mức phải chạy xe vượt tốc độ về, chị mà không nộp tiền phạt là không xong với tôi đâu đấy!”</b>

Tôi nhìn gương mặt tuấn tú ấy, tự nhiên bật cười:

<b>“Được rồi!”</b>

Cậu hơi khựng tay giữa không trung, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi:

<b>“Giờ cảm thấy sao? Đầu có đau không?”</b>

Khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp trong mắt cậu một chút dịu dàng lướt qua.

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.

<b>“Là sao? Đau hay không đau?”</b>

Cậu nhếch miệng cười—nụ cười ấy như ánh trăng đầu tháng, khiến lòng tôi bối rối.

<b>“Không đau lắm, chỉ là hơi chóng mặt, toàn thân không có sức nhưng còn tỉnh táo.”</b>

<b>“Còn không tỉnh là nguy rồi đó. Chị biết trong người truyền cái gì không?”</b>

Cậu chỉ tay lên mấy bịch truyền đủ màu:

<b>“Giải rượu, phục hồi ý thức, chống mất nước… Nào là kali clorua, glucose, vitamin B, dung dịch dinh dưỡng… Còn vài thứ tôi cũng không nhớ tên nữa... Giang Yên, chị nói xem uống đến mức liều mạng như thế... có đáng không?”</b>

<b>Cậu đang lo cho tôi sao?</b>

Tôi mỉm cười, nhìn cậu và gật đầu:

<b>“Nhưng ít ra tôi đã thành công.”</b>

<b>“Nếu cái gọi là thành công đó phải đánh đổi bằng mạng sống, thì tôi thà rằng chị chưa từng đến đó.”</b>

<b>“Chị biết không? Lúc chị hôn mê không tỉnh, bác sĩ bảo chị có dấu hiệu rối loạn ý thức… chị biết tôi đã hoảng loạn thế nào không?”</b>

<b>“Vậy... cậu nói đi,”</b>

Tôi nửa đùa nửa thật, <b>“Cậu đã thấy thế nào?”</b>

Cậu đảo mắt nhìn tôi, ánh nhìn thản nhiên:

<b>“Đau lòng muốn chết! Buồn muốn phát điên!”</b>

Đôi mắt cậu như hồ nước mùa xuân, trong veo mà lặng lẽ,

lướt qua lòng tôi để lại một tầng gợn sóng.

<b>Cậu ấy nói... cậu ấy đau lòng?</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 17: Chương 17


Tôi cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đè lên.

Ánh mắt dần trở nên mơ hồ:

<b>“Cậu thật sự... đã lo cho tôi sao?”</b>

<b>“Chị hỏi thừa!”</b>

<b>“Bác sĩ nói chị bị ngộ độc cồn, hệ thần kinh trung ương bị ức chế dẫn đến hôn mê. Chị biết nếu nghiêm trọng hơn sẽ thế nào không?”</b>

Tôi cúi đầu, lặng người.

Nhìn gương mặt cậu, lòng tôi lặng lẽ nảy nở một niềm vui nho nhỏ:

<b>“Tôi không muốn biết. Vì mấy điều tồi tệ đó chẳng liên quan gì nữa. Bởi vì tôi đã tỉnh lại... và thấy cậu đầu tiên.”</b>

Cậu nhìn tôi, không nói gì, như đang đợi tôi tiếp tục.

Tôi hít một hơi sâu, đè nén trái tim đang loạn nhịp, cuối cùng vẫn dũng cảm thốt lên:

<b>“Tống Tiếu, tỉnh dậy và thấy cậu đầu tiên... thật sự rất tuyệt!”</b>

Khóe môi cậu cong lên—nụ cười dịu dàng khiến người khác <b>ngừng thở.</b>

Và sau đó, một hành động khiến tôi c.h.ế.t lặng—

Cậu <b>nắm lấy tay tôi</b>, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ <b>lên hàng mi tôi.</b>

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như <b>ngừng đập.</b>

Đôi mắt sáng lấp lánh kia kề sát tôi, tay cậu nhẹ vuốt má tôi:

<b>“Từ giờ, chị không được trốn tôi nữa…”</b>

Mặt tôi đỏ bừng.

Khi tôi vừa kịp hiểu ra hàm ý của cậu, thì cậu đã đứng dậy.

Tôi kéo mình ra khỏi mớ cảm xúc lộn xộn:

<b>“Rõ ràng là cậu không thèm để ý tôi trước mà…”</b>

<b>“Xin lỗi chị… Mấy ngày qua tôi cũng khổ sở lắm. Chị mau khỏe lại đi, sau đó chị muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được.”</b>

Ánh mắt cậu kiên định như đang nói:

<b>“Tôi sẽ để chị biết—chị quan trọng với tôi đến nhường nào.”</b>

<b>Thì ra, cảm giác được ai đó đặt ở vị trí đặc biệt nhất trong tim... lại ngọt ngào đến thế!</b>

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra—

<b>Tống Tiếu chính là làn gió mát lướt qua nơi tàn úa của con đường tình tôi đầy chông gai,</b>

Là tổ ấm duy nhất cho cánh chim mỏi mệt giữa biển lớn.

Là mảnh đất vững chắc cho hạt giống trôi nổi suốt bao năm bây giờ mới có thể <b>đâm rễ, nảy mầm.</b>

Bốn mùa trong năm:

<b>Xuân gió nhẹ, hạ rực rỡ, thu sắc vàng, đông nắng ấm…</b>

Nhưng tất cả những điều đẹp đẽ ấy,

<b>khi đứng cạnh cậu, đều trở nên mờ nhạt.</b>

<b>11</b>

Thưởng lớn đầu tiên công ty dành cho tôi sau khi giành được hợp đồng chính là — <b>được nằm yên mà không bị ai quấy rầy.</b>

Lúc <b>Tống Lạc</b> đến bệnh viện, tôi đang <b>nửa nằm trên giường</b>, vừa xem video của “ông chồng quốc dân” Mạc Chiến, vừa được <b>Tống Tiếu đút cho ăn.</b>

<b>“Chồng tớ đẹp trai quá đi!”</b> — Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, <b>nước miếng suýt chảy ròng.</b>

Ngay giây tiếp theo, tôi cảm thấy <b>luồng khí lạnh sắc bén</b> như tia laser quét qua mặt mình.

Cơn lạnh ấy làm tôi <b>ngừng nhai</b>, cả sống lưng cũng <b>tê dại</b>.

Tôi quay đầu chậm rãi, đối diện là ánh mắt sắc như d.a.o của <b>Tống Tiếu</b>, lộ rõ sát khí.

<b>Tôi thừa nhận, tôi sợ rồi!</b>

<b>“Đẹp trai đến mức nào?”</b>

Giọng cậu sắc lạnh, <b>“Giang Yên, chị thấy việc ngồi ngay trước mặt tôi mà dám mê trai khác như thế là hợp lẽ à?”</b>

Cậu đưa tay nâng cằm tôi lên:

<b>“Lại còn gọi ‘chồng’ ngọt xớt như vậy?”</b>

Tôi lập tức <b>lúng túng</b>, nhưng rồi lại cố tình trêu đùa:

<b>“Ơ? Ghen à?”</b>

<b>“Tất nhiên! Chị tin không, tôi cho chị ăn đ.ấ.m đấy!”</b>

<b>“Không tin!”</b> — Tôi ngẩng đầu nhìn cậu gần sát bên mình,

<b>“Cậu không nỡ ra tay đâu.”</b>

<b>“Vậy thử xem?”</b>

Cậu đột ngột cúi người về phía tôi.

<b>“Khoan! Tôi sai rồi!”</b>

Cậu dừng lại, cách môi tôi chỉ vài centimet.

Giọng nhẹ nhàng vang lên:

<b>“Sai chỗ nào? Suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”</b>

<b>“Tôi… tôi không nên trước mặt cậu… Tống Tiếu, mà ngắm người khác, lại còn gọi là chồng…”</b>

Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “trước mặt”.

<b>“Còn chấp nhận được.”</b>

Cậu tỉnh rụi nói xong thì trợn mắt:

<b>“Không đúng! Ý chị là sau lưng tôi vẫn định ngắm người khác chứ gì?”</b>

Cậu lại áp trán vào tôi, giọng nghiêm nghị:

<b>“Giang Yên, nghe cho rõ này, từ giờ trở đi, ngoài tôi – Tống Tiếu – ra, chị đừng mơ nhìn ai khác! Chỉ được nhìn tôi thôi!”</b>

Nói xong, cậu cúi đầu, <b>hôn lên môi tôi.</b>

Môi cậu mềm mại, dịu dàng mà mãnh liệt, <b>như đánh thẳng vào linh hồn tôi.</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 18: Chương 18


<b>“Gì đây? Hai người đang làm gì thế?”</b>

Giọng trêu chọc của <b>Tống Lạc</b> phá vỡ bầu không khí mơ mộng.

Tôi <b>vội đẩy Tống Tiếu ra</b>, hai tay ôm mặt đang đỏ như cà chua chín.

<b>Tống Tiếu quay đầu bình thản nhìn chị:</b>

<b>“Chị cũng thấy rồi đấy. Tự tin lên, khỏi cần nghi ngờ.”</b>

<b>“Tên nhóc này! Dám qua mặt cả chị gái! Nói mau, từ khi nào em bắt đầu thích Giang Yên của bọn chị hả?”</b>

<b>“Của bọn chị? Cô ấy từ bao giờ trở thành của nhà chị rồi…”</b>

Cậu khựng lại một chút, rồi thở dài:

<b>“Thôi, coi như tôi chưa nói gì. Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”</b>

Sau khi bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa, <b>Tống Lạc nở nụ cười mờ ám nhìn tôi:</b>

<b>“Giang Yên, sao nào? Tớ nói đúng hết chứ?”</b>

<b>“Đúng đúng đúng, đại tiểu thư Tống, cậu giỏi nhất!”</b>

<b>“Mà nè, tối qua tớ gửi tin nhắn cho cậu, sao cuối cùng lại là Tống Tiếu tới?”</b>

<b>“Này nhé, đừng có vờ nữa! Nếu tớ tới, có mà cái cảnh vừa rồi chị còn thấy được chắc? Hai người còn định lằng nhằng tới bao giờ nữa?”</b>

<b>Tống Lạc nhét miếng hoa quả chưa ăn hết vào miệng, vừa nhai vừa lẩm bẩm:</b>

<b>“Dù gì cũng là em tớ, tớ hiểu nó nhất. Cái gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói, kiểu đó phải dồn vào chân tường mới chịu khai. Hôm qua cậu tự dâng đến cửa, trời cho cơ hội, tớ làm sao bỏ qua?”</b>

<b>“Vậy… cậu ấy lúc đó… có nói gì không?”</b>

<b>“Nói gì nổi! Nghe tin cậu say đến mức gục, nó vơ ngay chìa khoá xe lao ra ngoài. Đến địa chỉ và định vị là tớ gửi sau cơ đấy. Giang Yên, em trai tớ ngầu không?”</b>

Tôi sững người.

Như có <b>một cơn sóng ấm áp dâng lên</b>, nhẹ nhàng phủ kín lòng tôi.

Cho đến khi <b>Tống Tiếu quay lại</b>, bóng cậu lại một lần nữa in lên ánh mắt tôi.

<b>“Tống Tiếu, cậu… buồn ngủ không?”</b>

Cậu lắc đầu, nhưng lại trả lời câu chẳng liên quan:

<b>“Tùy người thôi!”</b>

Tôi ngơ ra một lúc mới hiểu… rồi…

<b>Tôi lại đỏ mặt.</b>

<b>“Tôi muốn về nhà, không muốn nằm đây nữa.”</b>

<b>“Vậy chị thấy khỏe chưa?”</b>

<b>“Ừm! Không đau đầu, không buồn nôn, thở dễ dàng, tràn đầy năng lượng luôn!”</b>

Có lẽ, phần lớn là nhờ người trước mặt này.

Cậu cười tít mắt, khẽ chạm vào mũi tôi:

<b>“Tôi đi hỏi bác sĩ.”</b>

<b>“Tống Tiếu!”</b>

Cậu dừng bước, ngoái lại nhìn tôi.

<b>“Nụ cười của cậu rất đẹp! Sau này nhớ cười nhiều vào! Đừng suốt ngày lạnh tanh như thế, sẽ nhanh già lắm đấy!”</b>

Cậu cong môi, ánh mắt rực rỡ,

<b>“Được! Nghe lời chị gái!”</b>

Với nụ cười đó, với câu <b>“Nghe lời chị gái”</b>,

tôi thấy mình… <b>bay thẳng lên thiên hà!</b>

<b>12</b>

Sau vài ngày nghỉ ngơi, tôi hồi phục hoàn toàn.

Tuần mới bắt đầu, và nhịp sống quen thuộc lại quay về.

Khi tôi kết thúc ca làm muộn, báo cáo thống kê tuần trước và kế hoạch marketing mới đã hoàn tất, tôi rời công ty—

và <b>bắt gặp một bóng hình quen thuộc.</b>

<b>Tống Tiếu</b>, đứng tựa vào xe, dáng cao ráo, đẹp trai.

Ánh chiều tà phủ lên người cậu một tầng ánh sáng vàng dịu dàng, gió khẽ lướt qua làm mái tóc cậu bay nhẹ, <b>tạo thành đường cong cực kỳ mê hoặc.</b>
 
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em
Chương 19: Chương 19


Tôi <b>vô thức bước nhanh hơn</b>,

Cậu cũng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bỗng trở nên <b>cháy bỏng</b>,

Như thể <b>cả thế giới đều tan biến trong một giây đó.</b>

<b>“Tống Tiếu…”</b>

Tôi cố gắng kiềm nén niềm vui,

<b>“Sao cậu lại đến đây?”</b>

Cậu đặt tay lên vai tôi, ánh mắt nhìn tôi rạng rỡ:

<b>“Chị à… phải làm sao đây? Em phát hiện ra em bị bệnh… mà nặng lắm cơ.”</b>

<b>“Bệnh? Ở đâu cơ?”</b>

Tôi lo lắng đưa tay chạm trán cậu, cậu nhanh chóng nắm lấy tay tôi, nhìn tôi đắm đuối:

<b>“Ừ, bệnh rồi. Bệnh nặng lắm. Cụ thể là… không gặp được chị thì tim đau, nặng ngực, thở không ra hơi, như cá thiếu nước vậy; gặp được chị thì tim đập loạn, gan cũng say luôn, không tỉnh nổi… Chị nói xem, phải làm sao đây?”</b>

Tôi <b>mặt đỏ bừng</b>, cổ nóng ran,

<b>“Tống Tiếu, cậu… lừa tôi! Đáng ghét!”</b>

Cậu kéo tôi vào lòng, <b>ôm chặt lấy tôi</b>:

<b>“Ghét kiểu gì? Ghét dễ thương? Ghét đáng yêu? Ghét nhìn mãi không chán đúng không?”</b>

<b>Cứu tôi với!</b>

Cái cậu lạnh lùng từ chối cả thế giới này—hóa ra cũng <b>biết thả thính</b>—

<b>Mà còn thả kiểu “chí mạng”, không thể chống đỡ được!</b>

Trong vòng tay ấy, hơi thở cậu bao quanh tôi, làm tôi… lạc lối.

<b>Giọng trầm ấm lại vang lên trên đỉnh đầu:</b>

<b>“Chị biết bơi không?”</b>

Tôi ngơ ngác lắc đầu.

Cái logic gì thế này?

Nhưng cậu lại nhẹ nhàng thì thầm:

<b>“Thế thì không được rồi… Chị không biết bơi thì làm sao… cùng em chìm đắm trong tình yêu?”</b>

<b>“...”</b>

<b>“Tống Tiếu, hôm nay cậu hơi bị… không giống người thường đấy nhé.”</b>

<b>“Vậy sao?”</b>

Cậu cười rạng rỡ,

<b>“Có thể là vì chị đấy! Nhìn thấy chị là trong đầu em tự tiết ra dopamine, khiến em muốn đối tốt với chị không ngừng…”</b>

Tôi khẽ cúi đầu, khóe môi muốn cười mà mắt lại cay cay.

<b>“Thôi nào, chị muốn ăn gì? Ăn xong em dắt chị đi học bơi!”</b>

<b>“Không đâu! No quá không bơi được!”</b>

Cậu nhìn tôi, cười không nói.

<b>Chết tiệt! Câu nói đó… hình như có ẩn ý không đứng đắn!</b>

Tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Cậu mỉm cười, dịu dàng:

<b>“Chị à, nghe lời. Em nhất định sẽ dạy chị… biết bơi.”</b>

<b>13</b>

<b>Trong bể bơi.</b>

<b>Tống Tiếu</b> bước ra từ phòng thay đồ, <b>c** tr*n</b>, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.

Thân hình cậu thẳng tắp, vóc dáng rắn chắc khiến tôi <b>quên cả hít thở</b>.

Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể ấy—mỗi múi cơ đều như ẩn chứa <b>sức mạnh bùng nổ</b>, ánh nước phản chiếu làm nổi bật từng đường nét hoàn hảo...

Tôi như thấy <b>con tiểu ác ma trong tim mình</b> đang ra sức phá lồng lao ra ngoài!

<b>“Chị à, đang nhìn gì thế?”</b>

Giọng cậu vang lên, mang theo nụ cười ranh mãnh kéo tôi về thực tại.

<b>“Xin lỗi... tôi...”</b>

Tôi vội vàng che mắt lại, giờ mới ý thức được mình vừa nhìn chăm chăm vào cơ thể một người con trai như vậy là <b>hơi quá đáng</b>!

<b>“Che gì mà che?”</b>

Cậu kéo tay tôi ra, nhướng mày, nụ cười có chút <b>gợi cảm</b> lướt qua môi,

<b>“Chị còn chưa đi thay đồ sao?”</b>

<b>“Thật sự phải thay à...? Tôi... tôi không muốn...”</b>

<b>“Chị từng thấy ai đi bơi mà không thay đồ chưa?”</b>

Cậu kéo tôi lại, sát đến mức mặt gần chạm mặt,

<b>“Mau lên. Ngoan nào!”</b>

Tôi bị <b>vẻ đẹp không chút che đậy</b> này làm cho đầu óc choáng váng,

Chẳng còn hơi sức nào để phản kháng,

<b>lao nhanh vào phòng thay đồ.</b>

Tôi thay đồ bơi, rồi <b>lấy thêm khăn tắm khoác lên người bước ra.</b>

Tống Tiếu <b>đã xuống bể</b>, bơi lội thoải mái, thân hình linh hoạt uyển chuyển,

Thân thể săn chắc, các cơ bắp chuyển động dưới làn nước như những nhịp điệu hoàn mỹ.

Tôi lại <b>mắt không chớp mà ngắm nhìn</b>, cho đến khi mặt bắt đầu <b>nóng bừng</b>.

Cậu nhìn thấy tôi, nhanh chóng bơi tới mép bể, <b>đưa tay về phía tôi:</b>

<b>“Xuống đi.”</b>

<b>“Không đâu, tôi không biết bơi, tôi sợ…”</b>

<b>“Có tôi đây mà, chị sợ gì? Tôi dạy cho!”</b>

Tôi lưỡng lự, vẫn không dám đặt tay vào tay cậu.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom