Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
680. Đáy mắt tĩnh lặng của Mặc Cảnh Thâm vằn đỏ


Dưới tình hình này, cô quay về Hải Thành như anh mong muốn chính là không muốn liên lụy đến anh.

Vậy mà không ngờ đám người kia lại trốn trong khoang máy bay.Cô không thể để anh bị uy hiếp vì cô được, nếu không thì không biết Mặc Cảnh Thâm sẽ gặp nguy hiểm như thế nào.Ba năm trước, cô từng trốn thoát được khỏi đám phản loạn ở Campuchia, trong tình huống sinh tử đó mà cô còn không hề sợ hãi.

Bây giờ kể cả có phải chết thì cô cũng không để cho bọn người này được toại nguyện.Quý Noãn vẫn không nói tiếng nào, cũng không phát ra âm thành gì, chỉ mím chặt môi quay đầu ra chỗ khác, tránh né chiếc điện thoại đang áp vào bên tai mình.Ánh mắt A Đồ Thái lạnh buốt: “Cũng gan lì gớm.

Sao, không mong chồng đến cứu à?”

Quý Noãn không trả lời, chỉ mở bừng mắt ra, lãnh đạm nhìn gã đàn ông dữ tợn đầy ham muốn giết người đang ngồi trước mặt mình.

Dường như cô đang muốn dùng ánh mắt để nói với hắn: Mày đừng có mơ!Mặc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia cũng lên tiếng: “Quý Noãn, nói đi!”

Nghe thấy tiếng Mặc Cảnh Thâm vang lên, Quý Noãn cố nén cơn tủi thân và nỗi sợ hãi trong hoàn cảnh này lại.

Cho dù thế nào, cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh.

Cô lạnh lùng nhìn gã đàn ông như đang muốn lột da đầu của mình ra, lúc này cô đang đau đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn nghiến chặt răng không kêu tiếng nào.A Đồ Thái bất ngờ buông tóc cô ra, tàn nhẫn tát mạnh vào bên má của cô.

Âm thanh của cái tát này to đến nỗi Mặc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia cũng thoáng hoảng sợ, ánh mắt anh lạnh lẽo: “Quý Noãn!”

Quý Noãn bị đánh mạnh đến nỗi lệch người sang một bên, đập vào tường.

Má cô bỏng rát, đầu bị đập đau đớn, nhưng cô chỉ rên “a” một tiếng thật khẽ.

Tiếng kêu của cô chỉ như một tiếng thở gấp thật nhỏ, ngoài ra không còn âm thanh gì nữa.“Vốn ông đây còn muốn chơi với mày.

Nhưng từ trước đến nay, ông đây ghét nhất loại đàn bà bướng bỉnh lại không biết điều như mày!”

A Đồ Thái lại túm tóc cô, lôi xềnh xệch cô khoảng hai mét.

Thấy Quý Noãn dù bị đau nhưng vẫn nuốt tiếng kêu chói tai lại thì hắn quăng mạnh cô xuống đất: “Không nói tiếng nào phải không?

Tao có rất nhiều cách để cậu ta chứng kiến tình cảnh thê thảm này của mày.

Hay là mày muốn tao gọi điện video để cậu ta nhìn thấy mày bị tao tra tấn như thế nào?”

A Đồ Thái vừa nói vừa co chân lên, nhắm vào Quý Noãn đang nằm co quắp dưới đất, đạp mạnh vào bụng cô.

Quý Noãn đau đớn ngã rạp xuống sàn, theo bản năng co người che bụng lại, đôi môi mím chặt lại đã bật cả máu ra nhưng vẫn không chịu kêu tiếng Mặc Cảnh Thâm ở đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng Quý Noãn, nhưng quả thật tiếng động A Đồ Thái gây ra quá lớn.

Đôi mắt anh tối sẫm nặng nề, lạnh lùng quay sang nhìn vị trí phát tín hiệu liên tục xoay tròn trên màn hình một chiếc máy tính đang dò sóng.

Anh vẫn cầm chặt điện thoại di động, năm ngón tay càng lúc càng siết chặt, khớp xương ở ngón tay thon dài đã trắng bệch cả ra.“Vẫn không chịu nói à?”

A Đồ Thái nhìn người phụ nữ bị ngã xuống đất, lại lôi cô dậy, vung một bạt tai tát mạnh vào bên má đã sưng lên của Quý Noãn, rồi đá cô ngã xuống đất.

Quý Noãn bị đá lùi ra đằng sau, đập mạnh vào góc một chiếc giá kim loại.

Không biết chiếc giá kim loại này sắc thế nào, chỉ biết vai cô bị đập vào cái gì đó khiến cả người đau đến phát run, trong nháy mắt máu trào ra thành mảng lớn ở lưng.“A, chảy máu rồi.”

A Đồ Thái cười khẩy nhìn người phụ nữ nhắm mắt lại ngã xuống đất một cách thảm thương.

Trên mặt cô có nước mắt, khóe miệng có máu, đằng sau vai cũng loang lổ máu, sắc mặt trắng bệch như người chết, nhưng cô vẫn không chịu hét to lên.

Hắn ta lạnh lùng nheo mắt lại, quay sang nháy mắt ra hiệu với hai tên đàn em từ ngoài cửa đi vào.Hai gã này gật đầu, quay người đi ra ngoài tìm hai xô nước đá mang vào, hắt thẳng vào người Quý Noãn.

Quý Noãn đã gần như ngất đi thì bất ngờ bị nước đá giội vào, từ từ mở mắt ra.

Trước mắt vẫn là một khoảng đen tối, cô đau đớn đến nỗi có muốn kêu cũng không đủ sức.Thấy cô tỉnh dậy, A Đồ Thái sải bước đến chỗ cô, từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một con kiến mình có thể giết chết bất cứ lúc nào: “Nếu mày không mở miệng ra nói, thì anh em của tao sẽ cho mày biết như thế nào mới là sống không bằng chết.

Cũng không biết người phụ nữ từng ngủ với Mặc Cảnh Thâm thì có hương vị như thế nào nhỉ.

Làn da này trắng mịn màng quá, chỉ tát hai cái mà đã sưng đỏ thế này rồi…”

A Đồ Thái nói rồi nâng tay lên vuốt ve má cô.Quý Noãn chợt ngoảnh mặt đi, cố gắng né tránh bàn tay của hắn.

Lúc này A Đồ Thái đưa điện thoại cho cô, dùng mắt ra hiệu để cô lên tiếng.Người cảnh giác như Mr.Control mà không nghe được thấy giọng nói của người phụ nữ này thì chỉ sợ kể cả cậu ta hoàn toàn tin người phụ nữ này là vợ mình, thì chưa chắc đã hành động bừa.Nhất định phải bắt người phụ nữ này lên tiếng, nhất định phải để cậu ta tin đây là vợ mình, nhất định phải để cho Mr.

Control từ trước đến nay xử sự bình tĩnh phải hoảng loạn lên.

Nếu không thì kế hoạch của bọn chúng sẽ gặp trở ngại mà giậm chân tại chỗ.

Hơn nữa, bọn chúng nấn ná ở lại Los Angeles cũng không hề thuận lợi.

Ở đây không thể so với Campuchia, có quá nhiều hiểm nguy phải đối mặt.Quý Noãn nhìn chiếc điện thoại hắn đưa đến, không nói không rằng nhưng ánh mắt ra vẻ do dự, cánh tay cứng ngắc thoáng đau đớn chậm rãi nâng lên như định nhận lấy điện thoại.

A Đồ Thái lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, không đưa thẳng điện thoại cho cô nhưng vẫn chìa về phía cô.Quý Noãn giơ cánh tay lên, vừa chạm được vào điện thoại thì không biết lấy được sức lực từ đâu, bất ngờ vung mạnh tay đập vào tay hắn.

Khoảnh khắc điện thoại văng xuống đất, màn hình di động vỡ nát, nhưng điện thoại lại không hề bị ngắt như cô muốn.“Đ*t!”

A Đồ Thái chửi thề, co chân lên đạp mạnh lên người Quý Noãn.Quý Noãn bị đạp cú này thì không nhịn được, rên hự một tiếng.

Tuy tiếng rất nhỏ, nhưng điện thoại di động lại rơi ngay sát cô, âm thanh kia xuyên qua di động, truyền đến bên tai Mặc Cảnh Thâm.Đáy mắt yên tĩnh của Mặc Cảnh Thâm vằn đỏ, điện thoại cũng đã bật loa ngoài từ trước, đến cả người đứng sau cũng nghe thấy.“Ông Mặc.”

A K đang tức giận khẩn trương, nhìn thấy tín hiệu định vị trên máy tính thì chợt trầm giọng gọi.Mặc Cảnh Thâm quay lại nhìn thấy vị trí phát tín hiệu thì lập tức ngắt điện thoại, chộp lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài.A K và những người khác vội vàng đuổi theo, gấp gáp thông báo cho Nam Hành đang trên đường tới.

Khi họ vừa tắt máy ngước lên đã nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bước lên chiếc SUV màu đen, lao nhanh về hướng mới phát ra tín hiệu bằng tốc độ đáng sợ!
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
681. Giờ phút này cô mới hiểu Mặc Cảnh Thâm đã phải chịu đựng như thế nào.


A Đồ Thái nhặt điện thoại lên thì phát hiện tín hiệu đã ngắt, không biết do Mặc Cảnh Thâm ngắt hay điện thoại rơi xuống bị hỏng.Hắn quay đầu lại cau có ra hiệu cho đàn em.

Hai gã kia nhanh chóng xông đến xốc Quý Noãn từ dưới đất lên, đặt cô lên trên kệ kim loại duy nhất trong kho hàng tối tăm.Vừa được đặt lên, mặt kim loại lạnh như băng làm cả người Quý Noãn run bắn.

Nhờ ánh sáng của đèn pin, Quý Noãn mới nhìn thấy đống đồ bày la liệt trên chiếc bàn dài bên cạnh.Một ống tiêm không biết đựng thuốc gì.Một con dao, một khẩu súng.Một chai thuốc màu đen rất cao.Dây thừng.Còn có cả mấy món đồ khác mà bình thường cô không bao giờ dám tưởng tượng đến.Chẳng lẽ đây là nơi dùng hình tra tấn sao?

Hay là cái gì?Quý Noãn cứng đờ người khi nhìn mấy thứ đó.

A Đồ Thái bước đến, nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi đang từ từ dâng lên trong mắt cô thì lạnh nhạt nói: “Đến trưa mai, chỉ cần Mặc Cảnh Thâm muộn năm phút thì tao sẽ cho mày thoải mái hưởng thụ cảm giác vô cùng tuyệt vời từ cái này.”

A Đồ Thái nói xong thì cầm ống tiêm lên vuốt ve trong lòng bàn tay: “Biết đây là cái gì không?”

Quý Noãn nhìn theo ống tiêm trong tay hắn, thấy vài giọt chất lỏng tuôn ra trên đầu mũi kim thì sống lưng buốt lạnh.

Cô co quắp trên mặt bàn kim loại lạnh như băng định vùng lên, nhưng lại sợ hắn tiêm chất lỏng trong đó vào người mình.A Đồ Thái vươn tay cầm ống tiêm, từ từ kề sát mũi kim nhọn sắc đến bên cánh tay cô.

Nhìn thấy nỗi sợ tràn ngập trong mắt cô, hắn ta cười lạnh: “Trong ống tiêm này là loại ma túy khó cai nhất trong hai mươi năm trở lại đây.

Không biết bao nhiêu người tán gia bại sản vì nó, không biết bao nhiêu người không cai nghiện được mà phải tự sát…”

Quý Noãn nghe thấy vậy, mở to mắt trợn trừng không dám tin.

A Đồ Thái lạnh lùng liếc nhìn cô: “Nếu đã chọc giận tao thì phải trả giá, mày đoán xem bây giờ tao sẽ trừng phạt mày như thế nào hả?”

Quý Noãn hít sâu, liều chết vùng vẫy ra khỏi tay của hai tên đàn em.

A Đồ Thái lạnh lùng cười nhìn dáng vẻ cố giãy giụa của người trước mặt, tiếp tục ấn mạnh cổ tay cô như muốn ghim kim vào.“Đừng!

Không!”

Quý Noãn ra sức vùng vẫy.“Mày ngoan ngoãn lại cho tao!

Nếu không, tao không đảm bảo bây giờ có lấy mạng mày luôn hay không đâu!

Con đàn bà thối tha!”

A Đồ Thái ghì mạnh người cô, chọc thẳng kim vào tay cô.

Quý Noãn đau nhói kêu lên một tiếng.A Đồ Thái chưa kịp tiêm thuốc vào thì bất chợt bên ngoài vang lên tiếng tích tích báo động khác thường.

A Đồ Thái thoáng hoảng sợ, chợt đưa mắt nhìn hai tên đàn em trong kho hàng: “Chuyện gì vậy?

Sao bọn chúng có thể truy ra vị trí nhanh như vậy được?

Thế mà đã vô hiệu hóa cả thiết bị phá sóng của chúng ta rồi?

Thiết bị nhiễu sóng tối tân nhất ở Anh mà cũng không cản trở được bọn nghiên cứu chó má của căn cứ XI kia sao?”

Hai gã đàn em vừa nghe thấy tiếng tích tích thì đã luống cuống, nhìn vẻ mặt cau có giận dữ như muốn giết người của A Đồ Thái: “Đại ca, nếu tín hiệu đã bị dò ra được thì sợ rằng bọn họ sẽ ập đến rất nhanh thôi.

Trình độ khoa học kỹ thuật của Tập đoàn Shine đứng đầu toàn cầu, huống hồ trong căn cứ XI cũng có không ít nhân tài nghiên cứu khoa học quân sự.

Bọn họ vô hiệu hóa thiết bị nhiễu sóng nhanh quá sức tưởng tượng, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Mang người đi sao?

Hay là vẫn giữ con mụ này ở đây làm con tin…”

A Đồ Thái bất chợt rút kim ra, lạnh mắt nhìn Quý Noãn đang ướt nhẹp vừa thoát được một kiếp nạn bị tiêm thuốc, hung ác tức tối nói: “Mang theo!”

Dứt lời, A Đồ Thái vội vã quay người bước nhanh ra ngoài.

Quý Noãn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn nhận thức được thứ thuốc trong ống tiêm vẫn chưa được đẩy vào người mình.

Cái gì là thiết bị phá sóng tín hiệu?

Những thứ này đều không phải là những lĩnh vực cô từng biết đến.Hai tên đàn em bước đến xốc cô dậy, vác lên lưng bước ra ngoài.“Các người muốn mang tôi đi đâu…”

Quý Noãn đau đớn, bất lực lủng lẳng trên vai bọn chúng.

Giọng cô rất nhỏ, trước mắt là màu đỏ mơ hồ của máu, cảm giác như bản thân đã rơi xuống vực thẳm không biết đâu là đáy.Nhưng ý nghĩ tỉnh táo duy nhất trong đầu cô bây giờ là… không thể để Mặc Cảnh Thâm xuất hiện…

Không thể để cho anh…Không thể để anh vì cô mà bị uy hiếp.Không thể để anh mạo hiểm như vậy.Đã có một thời gian rất dài, Quý Noãn không thể hiểu vì lý do gì mà Mặc Cảnh Thâm đẩy cô đi để thay đổi số mệnh của cô.

Cô không hiểu được vì sao anh nhất định phải dùng cách đau đớn nhất để cô ra đi, rời xa anh.

Cô càng không hiểu sao anh có thể sống như một người không có cảm giác tự nguyện gánh hết mọi đau khổ như vậy.

Điều đáng hận nhất chính là anh không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.Nhưng vào hoàn cảnh như thế này, Quý Noãn mới giật mình nhận ra.Hóa ra tình yêu lớn nhất dành cho một người, chính là tình nguyện chịu đựng toàn bộ những đau khổ mà người kia không thể chịu, tình nguyện gánh vác tất cả cũng không để người kia phải chịu tổn thương.Vào giờ phút này, cuối cùng cô mới hiểu được nỗi đau lặng lẽ của Mặc Cảnh Thâm.Anh chỉ muốn cô được sống.Vì yêu, nên anh mới thay cô gánh vác.

Vì yêu, nên anh mới để cho cô rời đi trong nỗi đau ngắn ngủi hơn dằn vặt đau khổ cả đời, sống thật tốt, trưởng thành thật thành công.

Vì yêu, kể cả khi cô không hề hay biết, anh vẫn thay cô xử lý tất cả những chuyện cô không làm nổi.Vì muốn cô được sống ung dung thanh thản, anh lặng lẽ chịu đựng ở nơi mà cô không hề hay biết, thậm chí không gặp, không nhớ nhung, đến cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.Cũng như cô ngày hôm nay.Cô tự nguyện để anh không biết gì, mong anh không nghe thấy giọng của mình, mong anh đừng vì cô mà mạo hiểm.Ít ra thì anh vẫn sống tốt.Đừng bao giờ để bị uy hiếp.Quý Noãn không biết ba gã này vì sao mà hoảng loạn.

Sau khi bị vác ra ngoài thì bất chợt cô bị trùm một miếng vải đen lên đầu, bên cạnh như có một chiếc xe được lái đến, hai người đang vác cô mở cửa xe ra rồi quăng cô vào trong.Quý Noãn không có sức ngồi dậy, khắp người đều đau đớn.

Vết thương phía sau vai gần như đã không còn chảy máu, nhưng vì những va chạm lúc trước mà đầu cô đau đớn, tai ù hết cả đi.Cô chỉ có thể cảm nhận được đám người này lái xe rất khẩn trương, nhưng không hiểu bọn chúng đang nói cái gì.Lúc này bọn chúng đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Khơ-me của người Campuchia chứ không phải tiếng Trung hay tiếng Anh sứt sẹo mà cô có thể hiểu.Lúc này, tên đàn em đang lái xe nói bằng tiếng Campuchia: “Đại ca, chúng ta bắt cóc con đàn bà này chỉ nhằm mục đích uy hiếp gã Control kia.

Nếu bây giờ hắn ta đã phát hiện ra vị trí chúng ta giấu nó mà truy lùng đến thì con đàn bà này không khác gì bom hẹn giờ.

Chi bằng bây giờ mình quẳng nó xuống đi!”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
682. Mặc Cảnh Thâm không trả lời chỉ nhìn về hướng kia.


“Không được ném, phải mang cô ta theo!

Từ trước đến nay Control luôn hành động bí hiểm, khó khăn lắm bây giờ mới có thể nắm được nhược điểm của hắn trong tay.

Nếu con đàn bà này không phải là lá bài tẩy quan trọng nhất thì tao đã không phải hao tâm tổn trí để bắt cóc nó.

Nếu cô ta không nằm trong tay chúng ta, làm sao chúng ta lấy được thứ mình muốn từ hắn?”

A Đồ Thái ngồi bên cạnh ghế lái, nét mặt rét lạnh.A Đồ Thái vừa nói vừa liếc ra đằng sau nhìn Quý Noãn đang đau đớn không ngồi dậy nổi.

Cô nằm úp sấp ở ghế sau, hít thở khó khăn, thỉnh thoảng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng không đủ sức, thậm chí vị trí bị giá kim loại đâm sau lưng làm cô đau nhói cong cả người lại.A Đồ Thái không hề tỏ ra thương tiếc, chỉ cười lạnh đưa mắt nhìn ra sắc trời gần chạng vạng bên ngoài: “Cứ đi đã, sau khi bắt hụt, Control sẽ tiếp tục tìm cách truy lùng chúng ta.

Trước khi hắn và căn cứ XI huy động mọi biện pháp ngăn chặn thì chúng ta phải đưa con đàn bà này đến một nơi mà hắn tạm thời không thể tìm ra được.”

Quý Noãn chậm rãi đảo mắt sang nhìn về phía A Đồ Thái đang ngồi ở ghế phụ.

Tuy không hiểu được bọn chúng nói cái gì, nhưng cô cũng đoán ra được bọn chúng muốn đưa cô đến nơi mà Mặc Cảnh Thâm không tìm được.

Tay cô bất lực rũ xuống ghế da sau xe, ngón tay từ từ nắm chặt lại.Không biết xe lao nhanh đã được bao lâu, trời dần tối, bốn phía bỗng có từng chiếc bóng đèn xe to sáng bừng lên.

Ánh đèn sáng rực cản tầm nhìn của tài xế, khiến cho gã lái xe không thể nào lái lên phía trước.“Đại ca, mình bị bao vây rồi…"

A Đồ Thái giơ tay lên che mắt rồi nhìn những chiếc SUV màu đen tầng tầng lớp lớp nhanh chóng lao về hướng này, bao vây lấy mình.

Hắn lại đảo mắt nhìn Quý Noãn vẫn đang nằm im úp sấp xuống, không nhúc nhích ở ghế sau.“Thật không hổ là người phụ nữ của Control, vừa bị bắt đi mấy tiếng, còn chưa đến cái hẹn tao đưa ra mà hắn ta đã đến nhanh như vậy rồi!”

Ánh mắt A Đồ Thái vô cùng độc ác: “Mạng của mày con đàn bà của hắn ở trong tay tao, nếu hắn định bao vây, thì có chết tao cũng phải bắt chết con ả này trước!”

Vừa dứt lời, A Đồ Thái bất chợt sai khiến: “Dùng đuôi xe đâm vào bọn chúng, mặc kệ con đàn bà phía sau bị va chết, đâm chết hay ngã chết thì cũng phải dùng cái mạng của nó để tìm đường máu mà thoát ra!”

Hắn ta nói bằng tiếng Trung, Quý Noãn có thể nghe rõ ràng.

Cô chậm rãi ngước mắt lên nhìn về phía tên đàn ông dường như đã phát điên đến mức biến thái.Vừa đúng lúc mấy chiếc xe bao vây tiến đến gần, tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái lập tức dùng đuôi xe đâm thẳng vào bóng đèn to trên mui xe trước của mấy chiếc SUV màu đen kia.Ngay lúc xe bị va chạm rung lắc dữ dội, Quý Noãn đang nằm trên băng ghế sau bị hất văng xuống sàn xe.

Sau khi cô ngã xuống, tốc độ va chạm tròng trành càng nhanh, lực va chạm càng lúc càng mạnh, như thể chiếc xe này lao đến với ý đồ tự hủy diệt.Vì lực va chạm mà người cô bị áp vào cửa xe, cô muốn giơ tay lên để giữ thăng bằng nhưng không túm được cái gì.

Cơ thể cô bất ngờ bị đổ từ cửa xe bên này sang cửa xe bên kia.Đầu cô đập vào tay nắm cửa xe bằng kim loại rất cứng, đau đến choáng váng mặt mày, mọi dây thần kinh còn tỉnh táo trong đầu như đã đứt phựt ra.

Vậy mà cô còn chưa kịp ngồi vững thì xe lại va chạm mạnh một lần nữa, Quý Noãn không cách nào giữ vững thăng bằng được.

Mấy gã ngồi phía trước vừa cẩn trọng vừa tàn độc nhìn từng hàng xe đang lao đến bao vây chặt chẽ đến mức gió thổi cũng không lọt, không thể tin nổi nhanh như vậy mà bọn chúng đã bị người của Mặc Cảnh Thâm chặn lại!

Bên ngoài, chiếc SUV màu đen đi đầu lao nhanh đến trong vòng vây.

A K nhìn thân sau chiếc xe phía trước đã rúm ró biến dạng vì va chạm thì đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm vẫn giữ ánh mắt thâm trầm ngồi ở ghế lái: “Ông Mặc, bọn chúng cố ý dùng đuôi xe để va chạm, có phải…”

Mặc Cảnh Thâm không trả lời, chỉ nhìn về hướng kia, tỉnh bơ bất chợt tăng tốc.

A K còn đang bất ngờ chưa hiểu gì thì xe đã lao thẳng về hướng đó.

“Đại ca!”

Bên trong xe phía trước, hai gã đàn em ngồi phía trước đã không thể điều chỉnh hướng lái, đang muốn chạy trốn về đường cao tốc phía trước thì bất chợt chiếc SUV màu đen đã lao đến với vận tốc hai trăm hai mươi cây số.

Khi chiếc xe đố vượt qua xe bọn họ, phóng tới phía trước thì bỗng nhiên xoay ngang, cản xe bọn chúng giữa đường.Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Quý Noãn đau gần ngất đi, không biết người mình bị kẹt ở chỗ nào đằng sau xe, không thể cử động được nữa.

Đầu cô choáng váng chóng mặt hơn cả bị say xe.A Đồ Thái nhìn chiếc xe ngang ngược chặn ở phía trước giữa đêm tối yên tĩnh.

Cửa xe mở ra, bóng dáng Mặc Cảnh Thâm trong bộ đồ đen hiện ra trong tầm mắt bọn chúng.

Cùng lúc đó, A K ở cửa xe bên kia cũng bước xuống, đến sau lưng Mặc Cảnh Thâm.A K và nhóm người bước xuống từ những chiếc xe phía sau đồng loạt rút súng ra, liên tục nã súng về bánh xe bị biến dạng không thể nào khởi động được của A Đồ Thái, thân xe rung lên một cái rồi lún xuống, toàn bộ bánh xe đều bị bắn thủng.Quý Noãn không nhìn thấy người đàn ông bước trong màn đêm, từng bước đi về phía này, nhưng bằng bản năng, cô vẫn cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ của hai tên đàn ông trong xe.

Mà A Đồ Thái lại bất ngờ vươn tay ra đằng sau, lôi Quý Noãn đang kẹt trong một góc ghế ra ngoài, túm cô đến trước mặt.

Khi Quý Noãn bất lực vùng vẫy thì bị ấn đầu vào thành cửa kính, A Đồ Thái cầm súng dí đúng vào trán cô.Đèn xe ở bên ngoài rọi xung quanh, ánh trăng và ánh đèn cùng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt đáng sợ của Quý Noãn.

Cô đau đến tê dại, nhắm mắt lại không nhìn ra ngoài.

Cô lo lắng Mặc Cảnh Thâm phát hiện ra tia hoảng sợ trong mắt mình.Cô cứ nhắm mắt rồi khẽ cười.“Con đàn bà thối!

Mày cười cái gì?”

A Đồ Thái chỉ biết Quý Noãn rất quan trọng với Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại không ngờ bởi vì cô là người quan trọng nhất, cho nên anh mới không cho phép cô phải sống trong nguy hiểm quá lâu.

Đừng nói là hai mươi tư giờ, kể cả có nhiều hơn hai giờ cũng không chờ được, nên mới có thể chạy đến nhanh như vậy.A Đồ Thái tức giận đến mức phát hỏa, túm chặt vai áo Quý Noãn, chậm rãi siết cò súng đang hướng về phía cô.Kể cả có phải mặt đối mặt với Mặc Cảnh Thâm thì trong tay hắn cũng đã có con bài tẩy này, hắn không tin Mặc Cảnh Thâm dám ra tay!Khóe miệng Quý Noãn run rẩy, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh gì.

Cô chậm chạp một lúc rồi mới cười thật thấp, khàn giọng nói: “Tao cười mày…

Cái dáng vẻ này của mày đúng là chết đến nơi rồi…”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
683. Bảo bối đã mất nay lại trở về


A Đồ Thái nổi giận, nhìn như muốn nổ súng.

Bất chợt không biết Quý Noãn lấy được sức lực từ đâu, kéo cổ tay hắn qua rồi cắn mạnh.“A!”

A Đồ Thái bị đau, nhất thời không thể kiểm soát được khẩu súng trong tay, tiếng súng vang lên trong xe, đạn bắn vào cửa sổ chống đạn.Tiếng súng trầm đục trong xe vang lên to rõ lạ thường.

Mặc Cảnh Thâm đang sắp đến gần, đôi mắt lập tức lóe lên tia sợ hãi, nhìn về phía cửa sổ xe đen như mực kia.Trong tích tắc, Quý Noãn ngước lên nhìn sát ý trong mắt A Đồ Thái.

Mặc Cảnh Thâm đang ở bên ngoài xe, nếu anh đã đến, còn có cả đám A K đều đang ở ngoài để giải cứu thì cô không thể tiếp tục khoanh tay ngồi nhìn.A Đồ Thái chợt hất Quý Noãn ra, lại dí súng nhắm vào đầu cô.

Quý Noãn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chậm rãi nâng cánh tay lên.

Cánh tay nhuốm đầy máu lóe lên tia lạnh lẽo trong buồng xe tối tăm.

A Đồ Thái chú ý đến cử động của cô, cảnh giác siết cò súng một lần nữa.

Quý Noãn lại bất ngờ chộp mạnh lấy bàn tay đang cầm súng của hắn, ánh mắt lạnh lùng.

Ngay khi hắn sắp bóp cò, cô bất chợt phun ra một câu bằng tiếng Khơ-me.A Đồ Thái chấn động, sát ý càng lộ rõ.

Hắn dữ tợn nheo mắt lại, trong khoảng khắc dồn toàn bộ chú ý vào cô.Đây là câu nói tiếng Khơ-me mà Quý Noãn đã vô tình học được từ bà cụ ở Campuchia ba năm trước.Không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng.Khi A Đồ Thái bị câu nói của Quý Noãn thu hút toàn bộ sự chú ý thì thân xe lại rung lên thật mạnh.

Vốn đang ngồi vững vàng, A Đồ Thái bất ngờ khẽ ngửa người ngã ra đằng sau.

Khẩu súng đang dí bên Quý Noãn bị chệch đi một chút, cô vươn tay ra định cướp.Một tay A Đồ Thái giơ súng lên tránh, tay kia giật tóc cô chửi thề, đập mạnh đầu cô vào cửa xe.

Da trán Quý Noãn lập tức bị rách toạc, mắt hoa lên.

Đúng lúc này, Mặc Cảnh Thâm ở bên ngoài xe tìm được thời cơ xông lên thuận lợi nhất.

Khi chiếc xe phía sau lao về phía trước tiếp tục liều mạng tìm đường thoát thì người trong xe chỉ nhìn thấy hai bóng dáng nhanh nhẹn nhảy vọt lên xe.

A K theo sát sau lưng yểm trợ Mặc Cảnh Thâm, bất chợt kéo mở cửa xe sau ra.Quý Noãn đang tựa vào cửa xe, vì lực cánh cửa bị mở ra mà gần như nửa người trên đều lộ ra ở ngay sườn xe.

Mặc Cảnh Thâm hoảng sợ nhìn cô như sắp lao từ trong xe ra với nửa người đầy máu.Hình ảnh ba năm trước ở Los Angeles lại hiện lên, khi ấy Quý Noãn vì bị đẩy ngã từ chiếc xe đang chạy với tốc độ cao mà mất đi đứa con.

Mặc Cảnh Thâm cau chặt mày, anh lập tức vươn cánh tay ra, thả người xuống...Câu Quý Noãn vừa nói bằng tiếng Campuchia đại ý là: Kẻ đi đe dọa người yếu thế thì mới chính là kẻ yếu.A Đồ Thái là người luôn có thói quen đứng trên người khác, tuyệt đối không bao giờ cam tâm chịu thua kém.

Khi bị cô giễu cợt như vậy thì đương nhiên hắn sẽ nổi cơn điên, nhất thời mất lý trí mà dồn toàn bộ sự tập trung vào cô.Vì hắn không ngờ cô lại biết ngôn ngữ của bọn hắn.Câu nói này là do bà cụ người Campuchia đã từng cứu cô nói.

Sau khi che chở cô trước mặt A Cát Bố, bà cụ đã đưa cô về lều băng bó vết thương.

Chính giọng nói có vẻ phàn nàn bất mãn đã giúp Quý Noãn nghe ra được ý tứ của bà.

Bà cụ không thích bọn họ ức hiếp một người phụ nữ trói gà không chặt, nhưng lại không dám nói trực diện, chỉ có thể lén lút nói trong lều.

Lúc đó Quý Noãn liền đọc thuộc câu nói này.

Sau đó khi đến Anh, cô vào thư viện thì vô tình nhìn thấy từ điển của Campuchia.

Cô tiện tay lật ra tra ý nghĩa của câu nói kia, cuối cùng mới hiểu được câu nói mà mình học được có nghĩa là gì.Lúc này, A Đồ Thái vừa bị phân tán sự tập trung đã lại trừng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm và A K đang xông lên mui xe, lập tức nổi điên sai hai tên thuộc hạ trong xe tăng tốc để hất ngã hai người họ.Nửa người Quý Noãn như muốn rơi xuống từ cửa xe bị bật ra, cô ngước mắt lên nhìn bàn tay Mặc Cảnh Thâm đang vươn về phía mình.

Cố nén làn nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt, cô há miệng nói nhưng vì tốc độ xe chạy quá nhanh nên không thể nghe rõ được.

Chỉ là Mặc Cảnh Thâm vẫn hiểu được cô muốn nói gì từ khẩu hình của cô: “Mọi người… hãy cẩn thận…”

Đầu chân mày của Mặc Cảnh Thâm cau chặt lại, A K ở sau lưng anh hỗ trợ để anh cúi xuống cứu Quý Noãn, đồng thời hét lên: “Ông Mặc, đằng trước có khúc cua, rất dễ bị hất ngã, chúng ta phải nhảy xuống ngay!

Nếu không với tốc độ này mà xe vào cua thì chúng ta không thể giữ thăng bằng trên này được!”

A K nói xong thì dùng một tay túm lấy cánh tay Mặc Cảnh Thâm, còn tay kia bám vào cửa sổ xe ở vị trí lái, cố gắng quấy nhiễu người đang cầm tay lái bên trong để xe giảm tốc lại.“Không được giảm tốc!

Lao lên!”

A Đồ Thái vừa nói vừa giơ súng lên chĩa thẳng vào Mặc Cảnh Thâm đang ló người xuống ở cánh cửa mở rộng.Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn chỉ ghim chặt vào cặp mắt rưng rưng của Quý Noãn.Cảm giác đau lòng sâu sắc không tưởng tượng nổi chiếm toàn bộ các giác quan của anh.

Ánh mắt Quý Noãn như thể đang muốn tạm biệt anh, cô không có ý định được cứu sống, càng không có ý định để anh phải trả giá vì cứu cô.

Ánh mắt của cô vô cùng thanh thản.Sự thanh thản này lại khiến lòng anh trào dâng từng lớp sóng mãnh liệt.Anh bất chợt chộp lấy cánh tay lạnh như băng của cô, rồi quyết đoán giật mạnh cô lôi từ xe ra ngoài.Động tác khó khăn này đặt bản thân Mặc Cảnh Thâm vào vị trí nguy hiểm nhất.

A K thấy A Đồ Thái định nổ súng, thì ngay khi Mặc Cảnh Thâm lôi Quý Noãn từ trong xe ra, anh lập tức luồn hẳn vào chỗ ghế lái, súng trong tay nhắm thẳng vào trán tên đàn em đang lái xe.Chiếc xe bị mất lái bắt đầu lắc lư không thể đi thẳng về phía trước.

A Đồ Thái bị lắc lư theo nên cánh tay chệch hướng, cửa kính chống đạn chưa được mở ra để bắn Mặc Cảnh Thâm thì trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, anh đã lập tức lôi theo Quý Noãn từ thân xe lăn xuống đất.Quý Noãn đã bị đau đến không còn cảm giác, lại được Mặc Cảnh Thâm ôm trọn vào lòng, nhưng chấn động lúc rơi xuống đất khiến cô hoảng loạn cho dù Mặc Cảnh Thâm là người tiếp đất trước.

Anh dùng chính cơ thể mình để che chắn cho cô.

Hơn nữa, sau khi bay từ xe ra, theo lực quán tính, anh vẫn ôm chặt cô lăn mấy vòng trên mặt đất.Khi dừng lại được, một tay Mặc Cảnh Thâm chống dậy bên người cô, anh đỡ lấy gáy cô, ôm cô siết vào lòng như bảo bối có được lại sau khi mất đi!
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
684. Mặc Cảnh Thâm cố nén sự kích động muốn giết người


Đằng xa, chiếc xe kia vẫn cố gắng đổi hướng lái, A K vẫn giằng co với những người trong xe, các xe khác đang bao vây đằng trước nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đã cứu Quý Noãn an toàn rời khỏi chiếc xe kia thì cũng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.Quý Noãn đã mất hết sức lực, tựa đầu vào ngực Mặc Cảnh Thâm, chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy rất an toàn.

Trong suy nghĩ, cô cứ nghĩ mình chết chắc rồi, vậy mà lúc này lại bình yên vô sự được cứu ra ngoài.

Xác định mình thật sự đã thoát hiểm, cô nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi thật dài.Mặc Cảnh Thâm cúi xuống nhìn vết thương trên đầu và khắp người cô, trên má cô còn hằn dấu tay của A Đồ Thái, còn vết máu trào ra trên lưng và khóe miệng, tóc rối bời xõa vai trước vai sau, cả người như không còn chỗ nào lành lặn.Mặc Cảnh Thâm lấy tay lau má cô, không thể tưởng tượng chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà cô đã phải chịu đựng những gì.Sự sợ hãi và đau đớn trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua khiến Quý Noãn gần như mất đi tri giác, cô cố mở to mắt nhưng ánh mắt nhìn anh vẫn mông lung không tiêu cự.

Cô dán mắt nhìn người đàn ông tự tay giải cứu cô ra khỏi vực thẳm trong giờ khắc sinh tử, cuối cùng cũng tin tưởng rằng, người đàn ông bình thường lúc lạnh lùng lúc dịu dàng này có bản lĩnh và quyết đoán đến thế nào.Năng lực phán đoán của anh, căn cứ XI, còn có những cấp dưới và đám huynh đệ có bản lĩnh như A K sau lưng anh, tất cả đều là dáng vẻ mà cô đã từng nhìn thấy ở Campuchia ba năm trước.

Anh khoác âu phục lên thì chính là Tổng Giám đốc Mặc được người người chú ý, nhưng cởi âu phục ra thì lại trở thành một người vô cùng tàn nhẫn quyết liệt.

Đây chính là Mặc Cảnh Thâm cô đã sớm hiểu, và cũng là người đàn ông cô yêu.Anh chấp nhận chịu đựng tất cả là vì cô, cô cũng vậy.Khi ở giữa ranh giới sống và chết, Quý Noãn đã hiểu được tình yêu của anh.

Nhưng vào thời khắc này, giữa trời đất mịt mờ, ánh mắt cô trở nên mơ hồ, choáng váng, cô không thể nhúc nhích, cũng không thể nói được một câu đầy đủ.“Quý Noãn, nói chuyện đi.”

Mặc Cảnh Thâm đã lường trước cô có thể bị thương khi bị A Đồ Thái bắt giữ, nhưng không ngờ cô lại bị thương đến thế này.

Anh đã tìm được cô trong thời gian khá ngắn, nhưng dù sao A Đồ Thái cũng là một kẻ điên vô nhân tính.Nhìn thấy máu trên khóe miệng và đầu của cô, Mặc Cảnh Thâm cố đè nén cảm giác mãnh liệt muốn giết người.

Thấy cô không nói lời nào, anh bất chợt bế ngang người cô lên.“Mặc Cảnh Thâm…”

Quý Noãn bị anh vội vã bế lên thì chậm chạp lên tiếng, giọng nói nhỏ rí như muỗi kêu.Mặc Cảnh Thâm ngừng lại cúi xuống nhìn cô, tưởng rằng động tác bế cô dậy đã làm cô đau: “Xe sắp đến rồi, anh sẽ đưa em vào viện ngay.

Em đau ở đâu thì nói cho anh biết.”

Giọng anh rất thấp, như sợ làm kinh động đến cơ thể đang bị thương nặng mà vô cùng yếu ớt trong lòng, cũng như sợ làm kinh động đến bản thân mình đang cố đè nén cơn phẫn nộ sắp bùng nổ.Lúc trước ở Campuchia, Quý Noãn cũng không bị thương nặng như thế này.

Cô chỉ bị đạp một cước, bàn tay bị bỏng, bị chĩa súng đầu, thế mà anh đã căm hận đến nỗi bắn đối phương một phát chết tươi.Bây giờ Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn chỉ dựa vào chút lý trí để cố giữ tỉnh táo.

Quý Noãn nằm trong lòng anh khẽ lắc đầu, mặt vùi sâu vào áo sơ mi của anh, hít vào mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng mát lạnh nhưng vẫn ấm áp chỉ của riêng anh.“Xin lỗi, em khiến anh bị bọn chúng uy hiếp, hại anh phải mạo hiểm…

Tại em chủ quan… xin lỗi… lẽ ra em không nên đến Los Angeles…”

Ánh mắt vốn đang cố giữ bình tĩnh của Mặc Cảnh Thâm bỗng tràn ngập xót xa: “Chuyện này không liên quan đến em.

Nếu bọn chúng không phát hiện ra em ở gần anh thì chúng cũng sẽ tìm cách gây rối những người khác, anh còn có ba mẹ ở Los Angeles.

Nếu em vẫn ở Hải Thành khiến bọn chúng không thể chuyển mục tiêu sang em thì chúng cũng sẽ dùng đến thủ đoạn tàn độc hơn.

Với loại người này thì bất kỳ ai có liên quan đến anh đều là điểm yếu để hạ gục anh.”

Thấy Quý Noãn vẫn chưa hết áy náy, Mặc Cảnh Thâm đỡ đầu của cô lên, cúi xuống hôn lên mái tóc cô rồi nói: “Em đến Los Angeles chỉ để làm việc.

Dù sao em cũng là người đứng đầu Tập đoàn MN, bắt em ở lại Hải Thành là không hợp lý.

Em không làm liên lụy cho anh, là tại anh đặt em vào tình thế nguy hiểm, không phải tại em.

Noãn Noãn, em đau ở đâu thì cứ nói, đừng cố chịu, cũng đừng tự trách mình, nghe thấy không?”

Quý Noãn yếu ớt cười khẽ: “Lúc trước đáng lẽ em nên học Phong Lăng bắn súng cho thật tốt…

Sau này em học võ tự vệ cũng không nghiêm chỉnh…

Nếu em giỏi hơn một chút thì ít nhất còn có thể giúp được anh, không làm liên lụy đến anh…”

Mặc Cảnh Thâm cau mày ôm cô ghì vào ngực, hôn lên tóc cô, lên vết máu trên trán cô, cuối cùng ghé sát vào tai cô trầm ấm nói: “Anh không cần, em chỉ cần là chính em thôi.

Anh yêu con người hiện tại của em, không phải thay đổi, không phải học gì hết.

Em không cần phải tiếp xúc với những chuyện này, cứ sống một cuộc sống yên bình mới là quý giá nhất.

Anh hi vọng em luôn luôn bình an, không cần phải dính dáng đến những thứ liên quan đến súng đạn gì hết.

Ngoan, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Má Quý Noãn rất đau, có lẽ cũng vì gió ngoài trời lạnh đến thấu xương.

Cô không nhìn thấy được một bên mặt trắng bệch của mình bị máu bao phủ đáng sợ đến thế nào, chỉ tựa đầu áp vào ngực anh, khàn giọng nói: “Anh nói xem…

Nếu hôm nay em chết trong tay chúng…

Thì em có thể quay về nơi chúng ta đã từng gặp nhau không…

Hay là…

Cuộc sống cũng chỉ có một cơ hội duy nhất được trở lại bên anh một lần nữa….

Liệu có phải…

Em sẽ không tìm được anh nữa không…”

“Nói quẩn gì vậy?”

Trái tim Mặc Cảnh Thâm như rơi xuống khoảng không.

Nhìn thấy Quý Noãn vừa đau vừa lạnh run rẩy trong lòng mình, anh cởi áo khoác ra đắp lên người cô.Đúng lúc này có mấy chiếc xe chạy đến từ phía sau, nhìn qua thì giống với loại xe của căn cứ XI.

Mặc Cảnh Thâm đang định bế Quý Noãn đứng dậy đi đến thì ánh mắt chợt sững lại, nhìn hai chiếc SUV màu đen dừng lại cách đó vài mét, rồi lại nhìn lướt qua mấy biển số xe.Đúng là xe của căn cứ XI, biển số cũng cùng một dãy quen thuộc, nhưng dường như trên bánh xe màu đen có vết máu mờ mờ.

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online. comMặc Cảnh Thâm không hề lộ chút dao động, lúc anh định bế Quý Noãn lại thì cửa ghế lái của hai chiếc xe thình lình bật mở, hai người của A Đồ Thái nhảy xuống, chĩa súng trong tay về phía Mặc Cảnh Thâm.A K và các xe khác bây giờ đang bao vây xe của A Đồ Thái, không ngờ quân tiếp viện lại bị người của A Đồ Thái chặn lại, mà lại còn dùng xe của căn cứ XI để ngụy trang.Vừa nhìn thấy hai người bước xuống xe chĩa súng về phía mình, Quý Noãn căng cứng người lên tựa vào ngực Mặc Cảnh Thâm.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
685: Trong một thoáng, mặt Mặc Cảnh Thâm còn trắng bệch hơn cả Quý Noãn


Khi bị A Đồ Thái bắt giữ cô cũng không có cảm giác sợ hãi như thế này.

Cô khẳng định trong tay Mặc Cảnh Thâm bây giờ không có súng, đám A K cũng không thể quay trở lại trong thời gian ngắn, mà Mặc Cảnh Thâm sợ cô bị thương nên vẫn bế cô, nếu hai gã này nổ súng thì chắc chắn anh sẽ không né kịp.Quý Noãn túm chặt ống tay áo sơ mi của anh, khẽ nói: “Anh đi mau đi, mặc kệ em…”

Mặc Cảnh Thâm vẫn bình tĩnh bế Quý Noãn lên, dường như không để ý đến họng súng của hai gã kia đang chĩa về phía mình.

Ánh mắt anh khẽ quét qua vết máu trên bánh xe của chiếc SUV, đáy mắt âm trầm.

Rõ ràng anh bị chĩa súng vào người nhưng vì thái độ quá bình tĩnh khiến cho ánh mắt của hai gã đang cầm súng vô cùng dè dặt, ngón tay luôn để sẵn ở cò súng, gương mặt rất cảnh giác.Mặc Cảnh Thâm vững vàng bế Quý Noãn lên, dường như không nghe thấy lời cô vừa nói.

Quý Noãn tựa vào ngực anh tiếp tục thầm thì: “Mặc Cảnh Thâm…”

“Đừng nói nữa.”

Anh liếc nhìn hai tay súng người Campuchia bằng ánh mắt sắc lạnh nhưng lại dịu dàng nói với Quý Noãn.Quý Noãn im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về hai gã kia, nhìn khẩu súng trong tay bọn chúng, cô không nghi ngờ về bản lĩnh của Mặc Cảnh Thâm, nhưng bây giờ anh đang bế cô, anh không thể nào cướp súng hay tự vệ được.“Mr.

Control, bảo người của anh thả đại ca của chúng tôi ra!”

Một gã phun ra một tràng tiếng Anh: “Đằng sau A Đồ Thái còn có mấy trăm anh em, kể cả hôm nay đại ca có bị bắt đi thì cũng coi như lấy mạng đổi mạng, anh cũng sẽ bỏ mạng trong tay chúng tôi thôi!”

“Đại ca chúng tôi chỉ muốn lấy được thứ anh ấy cần ở chỗ anh, chứ không phải tính mạng của anh, đừng ép chúng tôi phải nổ súng!”

Mặc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy, bế Quý Noãn quay người đi thẳng.

Hai gã kia thoáng sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau rồi chợt xông lên, áp súng vào lưng anh: “Đứng lại!”

Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới dừng lại, nhưng anh vẫn bế Quý Noãn không buông ra.

Quý Noãn nắm chặt ống tay áo của anh, lo lắng ngước mắt lên nhưng chỉ nhìn thấy khuôn cằm lạnh lùng và nét mặt sắt đá của anh.Hai gã người Campuchia vừa cẩn trọng dí súng vào lưng anh vừa lạnh giọng nói: “Mr.

Control, tuy đại ca chúng tôi không muốn lấy mạng anh trước khi có được thứ anh ấy cần, nhưng nếu ngày hôm nay đại ca chúng tôi chết trong tay các anh thì mạng của anh cũng không giữ lại được!

Đừng tưởng chúng tôi sẽ không nổ súng!”

Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới nghiêng đầu nhìn hai gã hung hãn đằng sau qua khóe mắt, lãnh đạm nói: “Súng này là các người cướp của thành viên căn cứ XI phải không?”

Hai gã ngẩn người ra, ánh mắt thoáng do dự liếc khẩu súng trong tay.

Quả thật vừa rồi bọn chúng giết xong người của căn cứ XI trong hai chiếc xe kia thì súng hết đạn, nên đã lục soát súng trên người họ.“Chẳng lẽ tôi lại không biết súng này có đạn hay không sao?

Các người cứ thử nổ súng thử đi, xem tôi có chết được không.”

Mặc Cảnh Thâm cười lạnh, giọng nói lãnh đạm nhưng lại khiến cho hai gã kia sợ hết vía.Sao lại không có đạn?Nghe nói người của căn cứ XI trước khi chết cũng sẽ thủ tiêu hết đạn của mình, không lưu lại một viên nào cho kẻ thù, không lẽ là thật sao?

Chẳng lẽ súng của bọn họ chỉ có một số đạn cố định, trước khi chết thì họ đã dùng hết rồi?

Nhưng rõ ràng bọn họ bị bắn gục chết ngay, không có thời gian thủ tiêu đạn…Tuy trong thâm tâm hai gã kia vẫn chắc chắn trong súng có đạn, nhưng vì lời nói của Mặc Cảnh Thâm mà thoáng do dự.Khi hai gã còn đang do dự nhìn súng trong tay mình, thì vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Mặc Cảnh Thâm bất ngờ bế Quý Noãn quay người đạp mạnh về phía hai gã gần như đang đứng chung một chỗ.

Cùng lúc đó, A K đang ở phía trước hai trăm mét cũng đã phát hiện ra tình huống, vội vàng lái xe đến.

Khi súng trong tay hai gã kia bị đạp xuống, đồng thời hai gã lảo đảo lùi mấy bước ra sau thì A K đã lái xe đến nơi, giận dữ húc bay bọn chúng.Ngay khi tiếng va chạm dữ dội vang lên, Mặc Cảnh Thâm vẫn giữ nét mặt lạnh tanh.

Anh giơ tay lên bịt kín mắt Quý Noãn, không cho cô nhìn thấy cảnh hai gã kia bị xe húc thẳng vào, bay người lên rồi lại nặng nề rơi xuống đất.Nhưng chỉ qua âm thanh, Quý Noãn cũng biết A K lái xe đến vô cùng nhanh.

Hai người đứng tại chỗ bị đâm vào, dù không chết thì chắc cũng chẳng còn được mấy hơi nữa.Quý Noãn tựa vào lòng anh, không giãy giụa cũng không có ý định muốn kéo tay của anh xuống để xem.

Cho đến khi tất cả yên ắng, hai gã kia bị ngã xuống đất đau đến không rên nổi một tiếng thì A K vẫn nổ hai phát súng về phía bọn chúng.

Hai gã nằm dưới đất co giật vài cái rồi trợn trừng mắt, không cam lòng tắt thở.Lúc này Mặc Cảnh Thâm mới lấy bàn tay đang bịt mắt Quý Noãn ra, đồng thời nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Ngay khi đôi chân Quý Noãn vừa chạm đất, anh quay sang gọi A K đến: “Đỡ cô ấy lên xe đi.”

A K gật đầu, bước nhanh đến đỡ lấy Quý Noãn gần như không còn đứng vững, đồng thời đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm âm trầm đi đến bên cạnh hai gã người Campuchia vừa mất mạng.

Anh đạp lên vết máu đầy đất, chậm rãi cúi xuống, nhặt hai khẩu súng vừa bị văng ra khỏi tay bọn họ lên.A K biết ông Mặc đang nhìn mã số của hai khẩu súng để xác định ai là thành viên trong căn cứ bị chúng giết.Khi A K quay người định đỡ Quý Noãn lên xe thì bất chợt một họng súng màu đen lặng lẽ lộ ra từ cửa sổ ghế dưới của một chiếc xe mà hai gã Campuchia kia mới lái đến.A K đã quay người đỡ Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm ở đằng trước đang dồn mắt nhìn vào mã số của khẩu súng, chỉ có Quý Noãn đang được dìu chuẩn bị bước lên xe vẫn ngoái lại nhìn Mặc Cảnh Thâm mới nhìn thấy khẩu súng này đầu tiên.“Đoàng!”

“Cẩn thận!”

Ngay khi tiếng súng vang lên, Quý Noãn chợt dùng toàn bộ sức lực cạn kiệt đang có, đẩy A K ở bên cạnh ra rồi lảo đảo nhào về phía Mặc Cảnh Thâm đang đứng cách mình không xa.Một tích tắc trước khi tiếng súng vang lên, Mặc Cảnh Thâm cũng đã bất chợt đảo mắt qua nhưng đã không còn kịp nữa, Quý Noãn đẩy bật anh ra đồng thời nhanh chóng đứng chắn trước mặt anh.

Mặc Cảnh Thâm kinh ngạc rồi bàng hoàng, ngay khoảnh khắc cô run rẩy mềm oặt đổ vào lòng anh vì bị trúng đạn thì trán anh lập tức nổi đầy gân xanh, tất cả dường như nổ tung trong nháy mắt!“Quý Noãn!”

“Bà Mặc!”

Đạn bắn trúng vị trí cách gáy cô hai đến ba tấc, không xa vết thương ở lưng khi cô bị va vào giá kim loại trong kho hàng tăm tối lúc trước.

Máu lập tức trào ra ướt nửa lưng cô, khiến cho bộ quần áo đã bị nhuốm máu đỏ nay càng đỏ hơn.“Noãn Noãn!”

Trong giây lát, sắc mặt Mặc Cảnh Thâm còn trắng bệch hơn cả Quý Noãn.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
686: Rất yêu... cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ... ngừng yêu...


Mặc Cảnh Thâm phải dùng lực ở tay nâng lưng cô lên thì mới giữ được cô không ngã xuống.

Cô bị đạn bắn vào, đập mạnh vào ngực anh, máu xộc lên, chực chờ được phun ra.

Cô vẫn còn sót lại chút tỉnh táo, không muốn khiến anh quá đau lòng lo lắng nên cố hết sức nuốt lại, nhưng máu vẫn không ngừng trào ra ngoài miệng.A K nhanh chóng lao về phía trước lôi cổ gã đang núp trong xe ra quăng mạnh xuống đất, đoạt lấy khẩu súng rồi giẫm lên lưng như muốn nghiền nát xương sống của gã.Gã kia hét lên bằng tiếng Campuchia.

A K ngước mắt lên nhìn, thấy lưng Quý Noãn đầy máu thì đôi mắt đỏ vằn lên căm hận.

Anh đạp mạnh lên lưng gã rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên, nã liên tiếp vào gáy gã, cho đến khi sọ óc ghê tởm của đồ cặn bã kia gần như nát bét thì mới ném mạnh súng xuống, quay người chạy nhanh về.Mặc Cảnh Thâm ôm chặt Quý Noãn gần như không đứng vững, một tay bịt lại vết thương mới bị trúng đạn, còn tay kia lau thế nào cũng không sạch được dòng máu đang trào ra từ miệng cô.

Mắt anh đỏ bừng, ghì chặt lấy cô: “Đừng sợ… không sao đâu…

Chúng ta đến bác sĩ ngay đây, lấy được đạn ra là sẽ ổn…

Đừng sợ…

Ngoan…

Noãn Noãn, không sao đâu, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu…”

Tuy anh nói như vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cả A K và Quý Noãn nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm mất bình tĩnh như vậy.

Khi người Quý Noãn bất chợt đổ sụp xuống, Mặc Cảnh Thâm cũng lập tức quỳ xuống theo.

Anh vẫn ghì chặt cô vào lòng: “Em điên sao…

Ai cho phép em đỡ đạn thay anh hả?

Ai nói anh sẽ không tránh được?

Ai cho phép em ngu ngốc lao vào như vậy hả?”

Quý Noãn đang mê man vì đau nhưng dường như vẫn nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Mặc Cảnh Thâm.

Cô nhếch môi muốn cười, nhưng máu trong miệng lập tức trào ra nhiều hơn.

Mặc Cảnh Thâm vội vàng lau tiếp cho cô, nhưng ống tay áo anh đã bị nhuộm đỏ mà máu trong miệng cô, cũng như vết máu sau lưng cô cứ trào ra như không bao giờ ngừng.“Bà Mặc…”

A K nhìn thấy cánh tay Mặc Cảnh Thâm ấn mạnh sau lưng Quý Noãn thì trái tim lập tức nặng như chì.Loại vết thương ở vị trí dưới cổ như thế này….Sao ông Mặc có thể không thể nhận ra được rằng vết thương ở vị trí này…

Chỉ kém vài centimet nữa thôi là sẽ mất mạng ngay lập tức chứ.Đây chính là vết thương trí mạng!Quý Noãn ngã vào lòng Mặc Cảnh Thâm, rất muốn cười, nhưng cô biết, khi mình cười thì máu sẽ trào ra nhiều hơn, sẽ càng làm Mặc Cảnh Thâm đau lòng hơn.

Vì vậy cô không cười nữa, im lặng nhếch khóe miệng nhưng cũng chỉ được một thoáng, máu ở trong miệng không nhịn được lại trào ra càng lúc càng nhiều.Cảm giác này vô cùng quen thuộc, hình như kiếp trước cô cũng từng chết như vậy ở trong ngục, máu trong miệng cứ chảy không thể ngừng được…

Đau quá.Quả thật cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như sắp đến ngày tận thế của Mặc Cảnh Thâm, chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt khiến cho cô đau lòng đến như thế.Cô cứ tưởng trời có sập thì anh cũng không thèm chớp mắt, nhưng hóa ra, anh cũng có vẻ mặt suy sụp như thế này.Nước mắt dâng trào khóe mi, Quý Noãn không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn hòa cùng máu, vừa nhầy nhụa, vừa tanh nồng khiến người ta ghê tởm.“Mặc…

Mặc Cảnh Thâm…”

Quý Noãn chậm rãi nâng hai bàn tay đầy máu lên như muốn chạm vào cánh tay bị máu cô nhuộm đỏ của Mặc Cảnh Thâm.

Cô vừa chạm vào, tay anh đã nắm chặt lấy.

“Anh cho rằng, chỉ có mình anh nguyện chịu đựng mọi thứ vì em sao…

Anh tưởng… chỉ mình anh biết yêu thôi sao…”

Trước mắt Quý Noãn trở nên tối sầm, cô gần như không nhìn rõ, ánh mắt trống rỗng sắp mất đi tiêu cự nhìn gương mặt của anh.

Dường như cô nhìn thấy nước mắt…

A…

Nước mắt của Mặc Cảnh Thâm…

Vì muốn cô đi Anh mà người đàn ông này không từ thủ đoạn, không dao động, từng nhát khoét sâu vào trái tim cô.

Vậy mà, hóa ra anh cũng có nước mắt…“Đừng nói nữa, không cần nói nữa.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn miệng cô đầy máu, buông tay cô ra, đặt lên khóe môi cô: “Đừng nói nữa, Noãn Noãn, có gì thì chờ gắp được đạn ra rồi nói, chờ em khỏe rồi nói!”

Quý Noãn nhắm mắt lại: “Em sợ bây giờ mà không nói… thì sau này sẽ không có cơ hội… nói nữa…”

“Không đâu!”

Mặc Cảnh Thâm ấn chặt lên vết thương trên lưng cô: “Nghe anh, Noãn Noãn ngoan, nghe lời anh, đừng nói chuyện…

Bây giờ chúng ta đến bệnh viện!

Bác sĩ tốt nhất thế giới đều ở Los Angeles, em sẽ bình yên vô sự, ngoan, mọi chuyện đã có anh rồi!”

Cô cảm giác mắt mình đã không thể mở ra được nữa, nhưng vẫn cố gắng, song chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nhạt nhòa, mông lung của anh.“A K!

Thông báo cho người ở sở giao thông phong tỏa con đường từ đây đến bệnh viện, đưa cô ấy đến viện ngay!

Không được để bất kỳ trở ngại nào!

Một giây một phút cũng không được chậm trễ!”

Mặc Cảnh Thâm thấy A K lái xe đến bên cạnh thì lập tức bế Quý Noãn lên xe, không chờ cô trả lời.AK gật đầu, vừa cầm điện thoại vừa điên cuồng tăng tốc.Chỉ trong nháy mắt, mùi máu của Quý Noãn bao trùm trong xe.

Quý Noãn cảm thấy khắp người mình đều đau rát, chỉ cảm nhận được sự ấm áp an toàn duy nhất khi được Mặc Cảnh Thâm ôm vào lòng.Cô không chịu thêm được nữa, lại tiếp tục nhắm mắt.

Mặc Cảnh Thâm bóp chặt cằm của cô, cố tình làm cô đau để giữ tỉnh táo, khàn giọng ra lệnh: “Mở mắt ra, đừng ngủ!”

Lông mi Quý Noãn run run, yếu ớt hé mở.

Mặc Cảnh Thâm vững vàng ôm lấy cô, trên tay dính đầy máu.

Quý Noãn càng giống như được vớt lên từ vũng máu, cả đằng trước và đằng sau không có chỗ nào sạch sẽ.Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn cằm anh dính máu mình.

Nhưng dù có như vậy thì nhìn anh vẫn rất đẹp trai.“Mặc Cảnh Thâm, anh không nghĩ rằng… cuộc sống có nhiều điều bất ngờ sao…”

Quý Noãn cố gắng nuốt máu trong miệng xuống, nhìn anh cười, khó khăn nói: “Cuộc sống… ngắn ngủi mấy chục năm, chúng ta không biết được… mình sẽ gặp phải chuyện gì…

Em nguyện ba năm trước đây…

được sống hạnh phúc bên cạnh anh, không cần anh vì em… mà phải chịu đựng một mình nhiều đến như vậy…”

“A…”

Cô yếu ớt giơ tay lên, miết lên mi tâm của anh như muốn làm dãn cặp mày đang nhíu chặt lại: “Nhưng, em cảm ơn anh đã yêu em…

Cả kiếp trước và kiếp này… cảm ơn anh chưa bao giờ thật sự rời bỏ em… cảm ơn anh vẫn còn cần em…

Mặc Cảnh Thâm…

Em nói, em không yêu anh…

đều là giả, em yêu anh… rất yêu, rất yêu anh…

Đến bây giờ… cũng chưa bao giờ… ngừng yêu…”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
687: Chưa từng nhìn thấy ánh mắt này của ông Mặc


A K như thể đang đua xe mà lao một mạch, bánh xe lao đi với tốc độ cao thi thoảng rít lên tiếng kêu chói tai trên đường.Quý Noãn không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của Mặc Cảnh Thâm.

Cô nuốt máu xuống, đưa tay lên muốn chạm vào má anh, muốn anh quay về là người đàn ông đầy mưu lược nắm trong tay mọi thứ, muốn để anh yên tâm.

Nhưng tay cô chỉ giơ lên đến lưng chừng rồi lại bất lực nặng nề rơi xuống.Mặc Cảnh Thâm kịp thời túm chặt tay cô lại, kéo cánh tay đầy máu của cô áp lên mặt mình.

Quý Noãn chưa bao giờ thấy anh thê thảm đến như thế này, cả người, cả mặt đều toàn là máu.Nhưng nhìn vẫn rất đẹp mắt…Quý Noãn tựa vào ngực anh khẽ cười…Cô cảm nhận được cánh tay Mặc Cảnh Thâm vẫn ấn chặt nâng lưng của cô lên, như muốn bao bọc lấy cô trong một thế giới an toàn.Ít nhất ở kiếp này, cô không chết trong đơn độc, ít ra, cô cũng còn đang ở trong lòng anh.Nhưng đau buồn quá, sau này có lẽ chỉ còn lại một mình Mặc Cảnh Thâm…Trong xe rất im ắng, A K không nói câu nào, chỉ tập trung lái xe, hơn nữa còn như phát điên mà lái.Không gian yên tĩnh như thể chỉ có riêng hai người Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn, nhưng Mặc Cảnh Thâm không hề thốt lên tiếng nào, chỉ không ngừng lau máu ở khóe miệng Quý Noãn.

Anh nghe cô nói thì càng ôm riết cô vào lòng, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh bây giờ đã vằn đỏ.

Quý Noãn tựa vào lòng anh không nhúc nhích, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô quá đau, quá mệt, không còn chút sức lực nào, thậm chí dần dần đã tê dại đến mức không còn cảm thấy đau nữa.Từ khi cô bị bắt đi đến bây giờ, vẫn chưa sang đến trưa ngày hôm sau như A Đồ Thái nói, Mặc Cảnh Thâm chỉ mất không đầy ba tiếng đã đưa cô về bên cạnh anh.

Mặc dù bây giờ cả người cô bị thương, thậm chí tính mạng đang tan dần trong lòng anh, nhưng ít nhất những nỗi sợ hãi và thời gian bị tra tấn kia cuối cùng cũng đã kết thúc, bây giờ cô vô cùng cảm kích anh.Cảm ơn anh, vì đã dồn hết tâm sức vì cô.Lúc trước Quý Noãn còn cố nuốt máu xuống, nhưng bây giờ đến cả phản xạ bản năng nhất đó cũng không còn.

Mặc Cảnh Thâm siết chặt tay cô đang áp trên mặt anh, khàn giọng nói: “Nghe anh, đừng ngủ.”

Quý Noãn thật sự không mở mắt ra nổi, ý thức mơ hồ chỉ cảm nhận được Mặc Cảnh Thâm hôn lên mắt mình, tay không ngừng siết chặt cằm cô, thậm chí còn ấn vào huyệt nhân trung, ép cô phải mở mắt ra.

Cô vật lộn một lúc nhưng trán cũng chỉ khẽ nhăn lại, giọng nói khàn rất nhẹ, chỉ khi anh cúi đầu sát xuống mới nghe được: “Đau quá…

Phải làm thế nào mới hết đau…

Ở đời đáng sợ nhất không phải là cái chết…

Mà là phải chết đến tận hai lần…”

Mặc Cảnh Thâm cúi xuống nhìn cô gái nhỏ khắp người đầy máu trong lòng mình, giọng nói khàn khàn mang theo sự tức giận: “Quý Noãn, em mở mắt ra cho anh, em phải sống vì anh!

Mở mắt ra nhìn anh!

Có nghe thấy không?

Mở ra!”

Mí mắt Quý Noãn run rẩy, cánh tay đã không còn sức lực bị anh giật mạnh áp vào má anh, nhưng ngón tay cô mềm nhũn không thể cử động.“Noãn Noãn!”

Cô nhắm mắt lại không hề nhúc nhích, mi tâm đang nhăn cũng từ từ dãn ra, dường như tri giác cũng trào theo dòng máu mà dần cạn kiệt.“Quý Noãn!

Đừng ngủ!”

“…”

“Quý Noãn!”

“…”

“A K!

Nhanh lên đi!”

A K vừa lái xe vừa nhìn ra đằng sau qua kính chiếu hậu, thấy Quý Noãn bất động nằm trong lòng Mặc Cảnh Thâm.

Anh muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm thì trái tim cũng run lên dữ dội.Chưa bao giờ anh nhìn thấy ánh mắt này của Mặc Cảnh Thâm, ánh mắt như thể đang cầu xin anh chạy xe nhanh thêm một chút.A K đạp mạnh chân ga, may nhờ toàn bộ người đi đường và phương tiện qua lại đã được giải tỏa từ mười phút trước nên đường tạm thời rất vắng, xe chưa bao giờ lao đi với tốc độ nhanh như vậy.

Vết thường trên người Quý Noãn gần như là vết thương trí mạng.

Bệnh viện bình thường không thể cứu nổi, chỉ có thể đến bệnh viện quốc tế lớn nhất ở Los Angeles.

Nơi đó mới có bác sĩ tốt nhất, phương pháp và thiết bị điều trị tiên tiến nhất.

Mấy năm trước Nam Hành bị trúng mấy phát đạn, mạng sống chỉ còn một sớm một chiều, nhưng cũng được bác sĩ ở đây cứu từ cửa tử về.

Bây giờ họ chỉ còn có thể gửi hi vọng vào đó.

Nếu đến cả bệnh viện kia cũng không thể chữa trị được thì e rằng tình trạng của Quý Noãn đã không cách nào cứu vãn được nữa.“Noãn Noãn, mở mắt nhìn anh đi…”

Ai đang nói vậy?Ý thức của Quý Noãn rơi trong một khoảng hỗn độn, cô dường như nghe loáng thoáng tiếng của ai đó, người nào đó đang gọi cô.

Nhưng âm thanh rất mơ hồ như văng vẳng từ một nơi rất xa mà dường như lại rất gần.Nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng không có phản ứng, Mặc Cảnh Thâm siết chặt tay cô để tay cô vẫn áp vào má mình không bị tuột xuống.

Nhưng anh chỉ cảm thấy, trừ dòng máu có hơi ấm ra thì nhiệt độ tay cô đang lạnh đi từng giây một.***Mười lăm phút chạy đến bệnh viện từ đường cao tốc có lẽ đã là một tốc độ phi thường.Quý Noãn nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

A K đứng bên ngoài nhìn thấy Bác sĩ Wendel từng cứu mạng rất nhiều người ở căn cứ XI đã mặc sẵn áo khử trùng bước vào phòng cấp cứu thì thở phào.

Anh ngoảnh đầu lại nhìn Mặc Cảnh Thâm vẫn đứng yên, khắp người toàn là máu của Quý Noãn.

Nhiều người ở xung quanh nhìn mà thấy sợ, tưởng rằng anh bị thương, nếu không thì sao trên người anh lại có nhiều máu như thế?“Ông Mặc.”

A K bước đến.

Trước đây anh cung kính nể sợ Mặc Cảnh Thâm, nên khi nói chuyện vẫn rất dè dặt, nhưng giờ phút này anh không phải dè dặt, mà thật sự không biết phải lên tiếng như thế nào.“Toàn bộ bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ đều đang ở đây, nhất định bà Mặc sẽ chống cự được.”

Giọng A K thoáng ngập ngừng, đến bản thân anh cũng biết những lời này thật sự rất thiếu sức thuyết phục.Dù sao Quý Noãn cũng bị trúng đạn ở một vị trí vô cùng nguy hiểm trên xương sống gần gáy, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã tắt thở tại chỗ rồi.Từ lúc anh nhìn thấy máu trong miệng Quý Noãn không ngừng trào ra thì cũng đã biết nội tạng cô bị thương không hề nhẹ.

Huống hồ trên người cô cũng không thiếu vết thương.Cũng vì Mặc Cảnh Thâm biết rõ vị trí vết thương của Quý Noãn nên anh hiểu rõ hơn ai hết, bây giờ cô đang cực kỳ nguy kịch.Mặc Cảnh Thâm không đáp, chỉ nhìn ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng lên, nửa người anh bị nhuốm máu của Quý Noãn gần như tê dại không nhúc nhích.

Anh bất động đứng tại chỗ quan sát cánh cửa trước mặt, như sợ rằng chỉ chớp mắt một cái thì Quý Noãn ở đằng sau cánh cửa kia sẽ biến mất.Đôi mắt đen vằn tia máu của anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng cửa.

A K đứng cạnh muốn nói chuyện nhưng nhìn thấy nét mặt Mặc Cảnh Thâm như vậy thì cũng không thể nói được gì.Người người đi qua đi lại bên ngoài cửa phòng cấp cứu, còn Mặc Cảnh Thâm vẫn như pho tượng không quan tâm, không nghe, không nhìn gì khác, chỉ dán mắt vào cửa phòng.

Bác sĩ đi ngang qua, bước đến muốn hỏi cũng không dám đến gần vì khí chất lạnh lẽo đáng sợ của anh.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
688: Bao thuốc trượt theo ống quần nhuốm máu rơi xuống đất


Rạng sáng.Quý Noãn được đưa vào phòng cấp cứu đã tròn năm tiếng.Năm tiếng đồng hồ, các bác sĩ y tá không hề ra ngoài, đèn phòng cấp cứu liên tục sáng cho thấy quá trình cấp cứu vẫn chưa kết thúc.

Nhưng như vậy cũng có thể nói, ít nhất trong năm tiếng này, Quý Noãn vẫn còn sống.Thời gian trôi qua từng phút. sau khi giải quyết được một bộ phận đán người A Đồ Thái, Nam Hành truy lùng mấy tiếng, rốt cuộc cũng khống chế được A Đồ Thái.

Anh không ngừng nghỉ một giây mà vội vàng lao đến bệnh viện.Khi đến nơi, anh nhìn thấy trong hành lang cấp cứu vắng vẻ, bác sĩ y tá muốn nói chuyện lớn tiếng cũng không dám nói to, còn có đám bệnh nhân và người nhà đi tới đi lui.Anh đi đến cửa phòng mổ cấp cứu ở trong cùng thì nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm dính máu khắp người đang ngồi trên băng ghế.Vết máu trên quần áo Mặc Cảnh Thâm đều đã khô đi, màu máu trên tay, trên mặt anh cũng đã thẫm lại, chưa hề được lau rửa.Người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn ung dung bình tĩnh giữ lý trí siêu việt trong mọi hoàn cảnh, bây giờ lại trở nên lạc lõng hoang mang như một người lưu lạc.

Ánh mắt đen như mực của anh không còn chút sinh khí, sâu thẳm như muốn hút người khác vào.

Anh ngồi bất động, yên lặng đến đáng sợ.Dù sao người đang nằm bên trong cũng là Quý Noãn, Nam Hành vốn định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm như vậy thì cũng chỉ có thể đứng cách xa một chút, cau mày nhìn, không bước đến gần.“Lão Đại.”

A K bước đến phía sau anh, hạ giọng: “Vị trí vết thương của bà Mặc có vẻ không ổn, là ở đây này.”

A K nói xong thì chỉ tay vào một điểm trên xương sống sau lưng Nam Hành: “Ở đây…”

Lập tức Nam Hành híp mắt: “M* kiếp, thằng A Đồ Thái ch* chết.”

“Do bà Mặc bất chợt đỡ đạn cho ông Mặc…”

A K khẽ nói: “Bây giờ không nên nhắc đến A Đồ Thái hay đồng bọn trước mặt anh ấy.

Nếu chẳng may bà Mặc thật sự gặp chuyện chẳng lành, thì e rằng ông Mặc sẽ giết người mất…”

“Cậu nghĩ cậu ta chưa từng giết người sao?”

Nam Hành lạnh nhạt nói: “Cậu quên ba năm trước ở Campuchia, phát đạn trí mạng trên trán Dali là ai bắn rồi sao?

Lúc đó cũng vì Quý Noãn mà cậu ta phá vỡ lời thề không để tay nhúng máu với ông cụ Mặc lúc trước.

Bây giờ, cậu tưởng A Đồ Thái sẽ được chết yên ổn sao?

Chỉ sợ là hắn sẽ bị lăng trì cho đến chết mà cậu ta vẫn chưa nguôi hận.”

A K không đáp lại, chỉ lo âu nhìn về bóng đèn phòng cấp cứu.“Báo cho Tần Tư Đình chưa?”

“Tôi đã báo rồi.

Mấy tiếng trước bác sĩ Tần có ca phẫu thuật, sau khi xong thì anh ấy đã đặt chuyến bay thẳng đến Los Angeles, chắc sáng mai là đến nơi.

Mà, tôi cũng báo cho Phong Lăng rồi…”

Nghe đến tên Phong Lăng, nét mặt Nam Hành khẽ khựng lại.

Anh liếc mắt sang, A K vội vàng dời mắt đi không nói tiếp.Nếu là một lý do nào khác thì e rằng Phong Lăng sẽ không quay lại Los Angeles.

Nhưng bây giờ tính mạng Quý Noãn đang như chỉ mành treo chuông, nhất định cô sẽ quay lại.Nam Hành lại đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm một lát rồi cau mày, móc ra một bao thuốc quay người ra ngoài.

Anh đứng ngoài cửa hút thuốc một lúc lâu rồi mới quay cả người đầy mùi thuốc lá vào trong, thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn ngồi im bất động.

Anh bước đến, ném bao thuốc còn một nửa cho anh.

Mặc Cảnh Thâm không bắt, hộp thuốc trượt theo ống quần nhuốm máu của anh rơi xuống đất.Nam Hành nhìn thấy như vậy thì lạnh lẽo nheo mắt lại nói: “Quen cậu nhiều năm thế, đến hôm nay cũng mới được thấy dáng vẻ mất hết bình tĩnh của cậu.

Nhưng cậu đau khổ thì có ích gì?

Trước đây khi từng huynh đệ trong căn cứ XI thi hành nhiệm vụ một đi không trở về, tôi vẫn nói đàn ông không được khóc.

Nhưng trước chuyện sinh tử, không biết mắt tôi đã đỏ bao nhiêu lần, căm hận bao nhiêu lần.

Nhưng dù có oán hận đến đâu đi nữa, thì mỗi con người đều làm bằng xương bằng máu.

Trên đời này vốn không có kỳ tích, có thể giữ được mạng thì tốt, còn nếu không giữ được, kể cả cậu có chọc trời thì người ta vẫn sẽ phải ra đi…”

“Chúng ta đều đã từng đến cửa tử rồi quay trở lại.

Kể từ năm mười mấy tuổi cứu cậu từ sông Los Angeles lên thì cuộc sống của Quý Noãn dường như đã dính chặt với cậu rồi.

Nếu số phận muốn cô ấy sống êm ả yên bình thì sao lại để cô ấy gặp được cậu?

Chấp nhận hay không chấp nhận, tôi thấy cô ấy đã hiểu được.

Nếu không phải vì yêu cậu đến như vậy, thì không ai có can đảm đi đỡ đạn cho cậu cả.

Hai người chia tay nhau mấy năm nay nhưng tình cảm của cô ấy dành cho cậu vẫn không vơi đi.

Trước đây, tôi thấy cậu rất bình tĩnh khi trơ mắt nhìn Mr.

Vincent đưa Quý Noãn sang Luân Đôn.

Vậy mà bây giờ cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cậu cũng thừa nhận mình biết đau lòng sao?”

Mặc Cảnh Thâm vẫn ngồi bất động, từ từ nhắm mắt lại.

Nam Hành ngồi ở băng ghế đối diện, đưa mắt nhìn cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn một lát rồi nói tiếp: “Được đưa đến bệnh viện lâu như vậy rồi mà vẫn có thể chống chọi được thì có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục kiên trì thêm chút nữa.

Một ngày, hai ngày, chỉ cần cô ấy vượt qua được một khoảng thời gian nhất định nào đó thì có lẽ vẫn có thể cứu được.

Bình thường người ta bị thương ở vị trí đó thì sẽ mất mạng ngay lập tức, nhưng có lẽ chỉ vì một phân sai lệch mà đã mang lại cho cô ấy một cơ hội sống mong manh.

Thời điểm này tôi cũng chẳng có lời an ủi động viên nào dành cho cậu, nhưng tôi tin Quý Noãn sẽ không dễ dàng ra đi.

Cô ấy sẽ không cam lòng bỏ cuộc đâu.”

Mặc Cảnh Thâm mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn xuống cánh tay buông thõng giữa hai chân và vô vàn vết máu bên trên đã thẫm đi rất nhiều.Bên tai anh vang vọng giọng nói đọng máu của Quý Noãn.

Chỉ có mình anh nguyện chịu đựng mọi thứ vì em sao…

Anh tưởng… chỉ mình anh biết yêu thôi sao…Anh tưởng, chỉ mình anh biết yêu thôi sao?Câu nói này cứ vọng mãi trong đầu Mặc Cảnh Thâm làm đầu anh ù lên.

Anh máy móc chậm rãi giơ tay lên nhìn vết máu bên trên.Cảm ơn anh đã yêu em cả kiếp trước và kiếp này.

Cảm ơn anh chưa bao giờ thật sự rời bỏ em.Cảm ơn anh vẫn còn cần em.Những lời này cho thấy tình yêu của cô có bao nhiêu dè dặt, có bao nhiêu lo âu.

Cô sợ anh giận dữ lại ra đi mười năm không trở lại, sợ chỉ xoay người bước đi thì đã là sinh ly tử biệt.Ngoài mặt cô tỏ ra cố chấp không rung động, nhưng vẻ mặt của cô khi bị anh từng bước đẩy ra xa, rồi khi anh mở miệng nói mình đã chết vì muốn cô rời đi khảm sâu vào tâm trí anh không thể bứt ra được.Cô luôn luôn sợ hãi.Vậy mà thời điểm cô cảm thấy nom nớp lo sợ nhất thì anh lại sắt đá đẩy cô đi.Vì muốn níu kéo anh, thậm chí cô đã bất chấp cả sự tôn nghiêm của mình, liều mạng ôm lấy anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh đẩy ra.Anh nhớ, sau khi ký đơn ly hôn, cô không hề có ý định gặp lại anh mà bay thẳng sang Anh.Anh nhớ, khi nằm trong lòng anh, máu trào ra từ khóe miệng mà cô vẫn nói chưa bao giờ hết yêu anh.

Câu nói yếu ớt sau cùng của cô làm anh đau quá…Đúng vậy…Đau quá.Trái tim Mặc Cảnh Thâm như bị ngàn mũi dao đâm vào, đau đến muốn vỡ ra.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 4
689: Đây có tính là đền mạng cho cậu không?


Đâu chỉ có năm tiếng.Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng cho đến tám giờ sáng ngày hôm sau.

Tần Tư Đình bay cả đêm đến nơi mà Quý Noãn vẫn chưa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.“Vào bao lâu rồi?”

Trước khi đến Tần Tư Đình cũng đã tìm hiểu tình hình qua A K, nên không hỏi thêm gì cả.

Thấy cuộc phẫu thuật cấp cứu vẫn chưa kết thúc thì anh chỉ hỏi câu này.Nam Hành cầm điếu thuốc trong tay nhưng ngồi bên trong không hút, chờ suốt đêm.

Anh đưa mắt nhìn Tần Tư Đình, lạnh nhạt nói: “Hơn mười hai tiếng rồi.”

Tần Tư Đình không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là gì, anh chỉ khẽ gật đầu rồi nói: “Trước đây khi tôi còn ở Los Angeles cũng từng cùng Bác sĩ Wendel cứu cái mạng của cậu.

Tay nghề và kỹ thuật mổ gắp đạn từ những vị trí nguy hiểm của Bác sĩ Wendel vô cùng khéo léo.

Hồi đó tôi cũng chỉ phối hợp hỗ trợ ông ấy chút ít trong phòng phẫu thuật, bây giờ tôi không có ở trong đó nhưng vẫn tin tưởng Bác sĩ Wendel đủ năng lực cứu Quý Noãn.

Dù sao cũng đã qua một thời gian dài như vậy mà chưa tuyên bố bỏ cuộc thì cứ chờ thêm chút nữa.”

“Bây giờ người sốt ruột là tôi sao?”

Nam Hành giơ tay chỉ vào “tảng đá” đang ngồi trên ghế băng bên ngoài cửa phòng cấp cứu.Tần Tư Đình nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm rồi bước đến, đứng từ trên cao nhìn xuống: “Coi như là thời thế thay đổi.

Trước Quý Noãn vừa sẩy thai xong thì ngày nào cũng vô vọng ngồi bên ngoài chờ cậu tỉnh dậy.

Tâm trạng lo lắng sợ hãi đó chắc cũng không khác cảm giác bây giờ là bao đâu?

Hay thậm chí còn đau hơn cậu bây giờ?”

Chỉ qua một đêm mà râu đã nhú lên quanh cằm Mặc Cảnh Thâm.

Vết máu khô trên người và dáng vẻ này của anh khiến cho cả Tần Tư Đình cũng dường như không nhận ra anh.Dù sao cũng là anh em, chuyện thế nào cũng không thể đứng im nhìn, nhưng trong tình huống này, ngoại trừ dùng những lời lẽ khích tướng để Mặc Cảnh Thâm không suy sụp thì Tần Tư Đình có nói bất cứ điều gì cũng đều vô dụng.Đúng lúc này, đèn đỏ trên phòng cấp cứu cũng đã chuyển sang xanh.

Tần Tư Đình là người nhanh nhất phát hiện đèn phòng cấp cứu đổi màu.

Dù sao anh cũng quá quen thuộc với ý nghĩa của chiếc đèn này, nên nhìn lướt qua bóng đèn trước cửa rồi nói: “Hẳn là sống rồi.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn về cửa phòng cấp cứu, đồng thời liếc nhìn màu ánh đèn, đứng bật dậy bước nhanh đến.Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra.

Những bác sĩ tay nghề cao nhất Los Angeles và Bác sĩ Wendel mà Tần Tư Đình vừa nhắc đến bước ra.

Trải qua hơn mười hai giờ cấp cứu, mắt các bác sĩ đều lộ vẻ mệt mỏi, nhưng Bác sĩ Wendel vẫn có vẻ tỉnh táo nhất, tâm trạng xem ra cũng không tệ.

Nói cách khác, Quý Noãn không tử vong trong ca phẫu thuật của ông.Tuy nhiên Quý Noãn vẫn chưa được đẩy ra, mà chỉ có bác sĩ và y tá từ phòng phẫu thuật bước ra ngoài.Ngay khi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, Bác sĩ Wendel lịch sự gật đầu chào anh.

Nhìn thấy có mấy người quen bên ngoài, ông mới tháo khẩu trang xuống rồi nói bằng tiếng Anh: “Đạn trong người cô Quý đã được lấy ra, nhưng viên đạn làm tổn thương trung khu thần kinh cột sống, hơn nữa cũng bị thương do va đập từ trước.

Tôi thấy trên đầu cô ấy có vài vết sưng đỏ và vết rách da không hề nhẹ.

Trong quá trình giải phẫu, nhịp tim và hô hấp còn ngưng đột ngột mấy lần, khó khăn lắm mới hồi sức để tim cô ấy đập trở lại nhưng vẫn rất yếu.

Chúng tôi đã chuyển cô ấy từ phòng phẫu thuật đến phòng hồi sức cấp cứu.

Mấy ngày tới, ngoại trừ bác sĩ, y tá ra thì không được để ai lại gần cô ấy.

Thời gian theo dõi và giai đoạn nguy hiểm sẽ không ngắn, tất cả còn phải chờ xem khả năng tự phục hồi của cô Quý.

Trước mắt, tuy cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng có thể giữ được mạng hay không thì thật sự chỉ phụ thuộc vào chính bản thân cô ấy, chứ chúng tôi không thể bảo đảm hoàn toàn.”

“Đã chuyển vào phòng hồi sức cấp cứu rồi sao?”

Mặc Cảnh Thâm hỏi, giọng nói cất lên đã gần như khản đặc.Bác sĩ Wendel gật đầu: “Tình trạng của cô ấy bây giờ là cả xương sống và nội tạng đều bị viên đạn làm tổn thương, nhất định phải đưa vào môi trường vô khuẩn, nếu không thì nội tạng sẽ dễ bị nhiễm trùng.

Ông Mặc yên tâm, chỉ cần vợ cậu còn một con đường sống thì chúng tôi sẽ không bỏ cuộc.

Chắc chắn sẽ có bác sĩ lành nghề nhất theo dõi cô ấy 24/24, không lơi là một phút.”

“Đầu và trung khu thần kinh cột sống bị chấn thương sao?”

Tần Tư Đình đứng bên cạnh khẽ nói: “Sẽ không ảnh hưởng đến chức năng của não bộ chứ?

Trí nhớ, tư duy, trí tuệ…?”

Bác sĩ Wendel khẽ nói: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định được, cần phải qua giai đoạn nguy kịch này rồi mới quan sát tiếp.

Bác sĩ Tần cũng hiểu rõ, vị trí vết thương của cô Quý rất nguy hiểm, có thể chịu đựng được thời gian cấp cứu lâu như vậy mà vẫn giữ được tính mạng đã là rất gian nan rồi.

Còn về những chuyện khác, chỉ có thể từ từ theo dõi thêm.”

Tần Tư Đình gật đầu rồi không hỏi thêm nữa.“Ông Mặc, tôi đi thay đồ, ở trong phòng vô khuẩn hơn mười tiếng rất khó chịu.

Đợi tôi thay đồ xong sẽ quay trở lại nói cụ thể về tình trạng của cô Quý cho ông.”

Wendel lại lịch sự khách sáo nói với Mặc Cảnh Thâm.

Sau khi anh lặng lẽ gật đầu, ông ta cùng với các bác sĩ khác quay đi thay đồ.Đèn phòng cấp cứu tắt, Nam Hành nghe nói Quý Noãn đã giữ được tính mạng thì quay sang ra chỉ thị cho A K xử lý vụ A Đồ Thái.Tần Tư Đình đứng đút tay túi quần, nhìn Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng khẽ nhíu mày vì không được tận mắt nhìn Quý Noãn bình yên vô sự: “Cô ấy cũng bị chấn thương trung khu thần kinh cột sống như cậu bị tai nạn xe năm đó.

Đây có tính là cô ấy đã đền cho cậu một cái mạng không?”

Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm xa xôi, lặng lẽ nghe mà không đáp lại.***Nam Hành vẫn luôn chờ Phong Lăng xuất hiện, nhưng đợi lâu mà vẫn không thấy người đến bệnh viện.

Căn cứ XI liên tục gọi sang mấy lần vì cần phải xử lý vụ A Đồ Thái.

Không hề có chuyện trễ chuyến, rõ ràng anh nhận được tin tức chính xác, sáng sớm hôm nay Phong Lăng gần như hạ cánh xuống Los Angeles cùng lúc với Tần Tư Đình.Nhưng bây giờ cô vẫn chưa xuất hiện.Trụ sở căn cứ lại gọi điện thúc giục nên Nam Hành đành phải rời khỏi bệnh viện.

Anh ra khỏi bệnh viện chưa được năm phút đồng hồ thì một bóng người yểu điệu mảnh mai mặc chiếc váy bó màu đen xuất hiện trước cửa bệnh viện.

Nhìn thấy Nam Hành đi rồi thì cô mới đi vào trong.A K cũng vừa nhận được điện thoại, đang chuẩn bị ra ngoài thì chợt nhìn thấy trước cửa bệnh viện có một cô gái đeo kính đen, tóc dài chớm vai, ăn mặc rất nữ tính.

Anh vốn không quá để ý, dù sao Los Angeles cũng đầy rẫy người đẹp xinh xắn duyên dáng như vậy.Nhưng khi vừa đi qua người cô gái ấy thì bước chân anh chợt khựng lại.

Rồi giống như bị sét đánh, anh cứng nhắc quay người nhìn bóng lưng cô gái vừa xa lạ vừa vô cùng quen thuộc kia, thảng thốt gọi: “Phong Lăng?”

Phong Lăng quay lại khẽ cười với A K.

A K lập tức buột miệng chửi “Con m* nó”, mắt suýt nữa thì lồi hẳn ra ngoài.
 
Back
Top Bottom