Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
460: Cúp Điện Tối Om, Mặc Cảnh Thâm Cưỡng Hôn (7)


Đến cuối buổi chiều, bà Từ hài lòng tươi cười chào tạm biệt hai người.Quý Mộng Nhiên đứng trên con phố của trung tâm thương mại, quay người lại dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua Quý Noãn.

Cơn phẫn nộ trào lên khiến lồng ngực cô ta nghẹn lại, sắc mặt cũng tức giận đến trắng bệch ra.Vừa rồi, trước khi ra về, bà Từ không nói với Quý Mộng Nhiên nhiều, mà luôn khoác cánh tay Quý Noãn trò chuyện.

Từ nội dung câu chuyện của họ có thể kết luận rằng, chắc chắn bà Từ đã có ý định trao khoản đầu tư này cho Tập đoàn MN rồi.“Quý Noãn, cô học cách thức bỏ bùa người khác ở đâu thế, sao chỉ vài câu nói thôi mà đã thu hút toàn bộ sự chú ý của bà Từ rồi?”

Quý Mộng Nhiên hậm hực chất vấn.

Quý Noãn cũng bước đến ven đường, vừa đứng chờ vừa lạnh nhạt cất tiếng: “Thật ra lúc mới đầu bà Từ đã muốn giúp đỡ cho phòng giao dịch của cô.

Chẳng lẽ cô không nhận ra, bà Từ có ấn tượng rất tốt đẹp về cô từ khi còn bé, trong khi Tập đoàn MN thật sự không thiếu tiền, cho nên bà ấy vốn dĩ muốn giúp đỡ cô sao?”

Quý Mộng Nhiên thoáng sửng sốt.

Quả thật lúc đầu thái độ của bà Từ với cô ta không hề tệ, nhưng về sau thì…“Chỉ trách chính cô không hiểu chuyện.

Cô tự biết khoản đầu tư này quan trọng với mình đến thế nào, vậy mà không biết đường đi tìm hiểu học hỏi cho kỹ càng, đến cả chuyện bà Từ thích cái gì nhất mà cũng không biết.”

Quý Noãn mím môi nói: “Trước kia bà ấy cùng với chồng mở công ty tài chính, nhưng mấy năm trước chồng bà ấy mất mạng trong một vụ án kinh hoàng trong giới sưu tầm cổ vật nên bà Từ đặc biệt dị ứng với mấy thứ thư pháp đồ cổ.

Mặt khác, tự bà ấy quản lý công ty đầu tư bao nhiêu năm nay, cô thử động não xem, bà ấy thiếu một cái đồng hồ đeo tay của cô sao?

Cô đưa quà như thế này vừa vô nghĩa vừa khiến người ta nhận ra cô chỉ là kẻ thực dụng, khiến cho người ta không thấy vui vẻ trong lòng.”

“Hơn nữa…”

Quý Noãn lại liếc qua trang phục trên người Quý Mộng Nhiên: “Tuy rằng tôi biết hiện tại cô không hề thiếu tiền, vì dù sao cô cũng được Thịnh Dịch Hàn bao nuôi.

Nhưng cô cũng không cần thiết phải thể hiện khoa trương như vậy trước mặt bà Từ, cố tình ăn diện như vậy thì có tác dụng gì chứ?

Bà ấy nhận thấy tình hình phòng giao dịch của cô bây giờ thật sự rất cần tiền nên mới muốn giúp cô, vậy mà cô lại ở đây phô trương lộ liễu hào khí của bản thân.

Chính vì điều này, cô đã tự tay làm mất đi lòng trắc ẩn mà bà ấy đã dành cho mình.”

Nghe Quý Noãn phân tích, Quý Mộng Nhiên nhìn Quý Noãn chằm chằm, cực kỳ không cam lòng: “Sao cô có thể chắc chắn lúc đó bà Từ đang nghĩ gì?”

Quý Noãn nghe thấy vậy thì khẽ nhếch môi, nghiêng đầu cười nhưng ánh mắt không chút vui vẻ: “Dĩ nhiên tôi không biết được bà ấy đang nghĩ gì.

Nhưng đã lăn lộn lâu như vậy rồi, tôi cũng biết các nguyên tắc gây thiện cảm, tặng quà thì ai mà không biết.

Không thấy tôi cũng tặng quà đó sao?”

“Tặng cái thứ như đồ bỏ đi ấy hả?”

Quý Mộng Nhiên khịt mũi khinh bỉ.“Đồ bỏ đi?”

Quý Noãn lạnh lùng liếc xéo cô ta: “Đồ bỏ đi hay rách nát cũng không đến lượt cô phán xét.

Nói cô không chịu tìm hiểu đúng là không chịu tìm hiểu thật.

Không chỉ cô không hề biết chuyện gì về bà Từ, mà đến cả sở thích của bà ấy cô cũng không rõ.

Cô không biết bà Từ đơn chiếc không có con sao?

Bà ấy vốn rất yêu mến trẻ con, vì vậy rất hay làm từ thiện, giúp đỡ các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn.

Từ thiện là việc bà ấy thích làm nhất.

Trong khi đó, Tập đoàn MN mấy năm nay cũng hoạt động thiện nguyện như bà ấy, vì vậy giữa chúng tôi có tiếng nói chung, đây chính là chỗ cô không thể nào xen vào được.”

Quý Mộng Nhiên siết chặt nắm tay, khớp ngón tay gồ hẳn lên.

Cô ta khó khăn lắm mới giữ cho mình bình tĩnh không tức giận to tiếng ở giữa đường.

Quý Noãn nói: “Hơn nữa, điều cơ bản nhất là bà Từ tin vào Phật.

Bà ấy thường niệm Phật tại gia, ngay trong nhà của bà ấy cũng dành một không gian để xây Phật đường riêng, có thể thấy bà ấy rất hết lòng vào đức tin Phật.

Những đồ tôi tặng cũng không hề đắt đỏ, thậm chí còn chưa đến năm mươi đồng, so với chiếc đồng hồ bạc triệu của cô thì còn kém xa.

Nhưng có điều, tôi tốn năm mươi đồng mà lại có thể gây được thiện cảm, sao hả, cô không phục sao?”

Dứt lời, Quý Noãn cũng không thèm nhìn vẻ mặt không tin nổi của Quý Mộng Nhiên mà bước xuống mở cửa chiếc taxi vừa dừng trước mặt.

Cô phất tay một cái rồi bước lên xe, không để lại chút dấu vết.Quý Mộng Nhiên đứng sững như Từ Hải.***Mấy hôm sau, Tập đoàn MN nhận được công văn của bên chính quyền.Dù sao thì ngành bất động sản cũng liên quan đến rất nhiều cơ quan chính quyền, cũng có quan hệ với các phòng quy hoạch và cải tạo.

Tập đoàn MN khi còn ở nước ngoài thì khá tự do, nhưng nếu dời trụ sở về nước, nhất là thời gian đầu mới về, thì phía chính quyền chỉ bên nào thì họ phải đi bên đó, bảo họ cải tạo ở đâu thì phải cải tạo ở đấy, bảo yêu cầu tham gia dự án nào thì phải tham dự dự án đó.Quý Noãn đọc công văn mới chuyển đến rồi trầm tư suy nghĩ.Địa vị của Tập đoàn Shine USA ở Hải Thành thì không cần phải bàn.

Tập đoàn MN hiện nay tuy không phải là kém, nhưng so với Tập đoàn Shine thì còn cách quá xa.

Vậy mà lãnh đạo lại yêu cầu Tập đoàn MN và Tập đoàn Shine cùng đầu tư vào cải tạo sân vận động của Hải Thành, mục tiêu là xây dựng sân vận động Hải Thành trở thành sân vận động cấp tỉnh lớn nhất cả nước.Ý tứ của lãnh đạo cấp trên rất rõ ràng.

Họ không khống chế được Tập đoàn Shine, cũng không dễ dàng gây sức ép với Tập đoàn MN.

Muốn chấn chỉnh quan hệ của hai công ty này với bên chính quyền chỉ trong một thời gian nhất định thì buộc phải tìm biện pháp để hai tập đoàn này sát cánh mà kiềm chân lẫn nhau.Đây chính là một cơ hội để hai tập đoàn giữ chân nhau.Nhưng lãnh đạo hoàn toàn không biết, cứ coi như Tập đoàn Shine đã đến trình độ không ai có thể khống chế, thì chính bản thân Quý Noãn cũng không muốn động đến họ, càng không muốn có một cơ hội để cản bước nhau.

Cô chỉ cần bảo vệ cho công ty của mình là đủ rồi.Nhưng lãnh đạo chính quyền lại không nghĩ thế.

Tất nhiên họ không hề mong muốn có ai đó quá nổi bật trong quần chúng.Nhất là nhà họ Mặc và Tập đoàn Shine, họ chỉ cần tùy ý giậm chân một cái là có thể làm rung chấn đến cả các thành phố duyên hải ở quanh Hải Thành.

Lãnh đạo cấp trên luôn lo lắng nên vẫn ngấm ngầm muốn hạn chế lại một chút nhưng không dám hành động quá lộ liễu.

Vì vậy họ mới đẩy mục tiêu này lên Tập đoàn MN, coi Tập đoàn MN là tay sai của mình.Quý Noãn biết rõ mục đích của lãnh đạo, nhưng nếu muốn Tập đoàn MN có được sự yểm trợ thuận lợi ở Hải Thành thì cô không thể từ chối việc này.Hai hôm nay Hạ Điềm đã về nhà chờ sinh con, không đến công ty.

Tiểu Bát đứng trong phòng làm việc nhận thấy nét mặt Quý Noãn trầm mặc không để lộ cảm xúc sau khi nhận được công văn thì cẩn trọng bước đến, muốn biết bây giờ cô đang nghĩ gì.Nhưng sắc mặt Quý Noãn vẫn bình thường, không có vẻ tức giận hay như thế nào, nhưng từ hành động quăng công văn lên bàn làm việc thì cũng có nhìn ra được tâm trạng của cô bây giờ cũng chẳng thoải mái gì.Không tính đến chuyện bị bên chính quyền xem như là tay sai, chỉ xét đến chuyện đối tác là Tập đoàn Shine thì không biết họ sẽ làm gì với Tập đoàn MN nữa.Nhưng nếu đối tác là Tập đoàn Shine thì đây lại là vấn đề lớn đối với Quý Noãn.Dù cho những chuyện như thế này không cần Mặc Cảnh Thâm lộ diện, nhưng dù sao họ cũng đều là người đứng đầu của hai tập đoàn lớn nên tóm lại cũng sẽ có những lúc ngẩng đầu không gặp nhưng cúi đầu sẽ vẫn thấy.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
461: Phiền Quý Tổng Đến Phòng Tổng Giám Đốc Mặc Một Lát (1)


Tiểu Bát ngấm ngầm nghĩ thầm: lãnh đạo chính quyền rõ ràng cưỡng ép con cừu nhỏ Quý Noãn nhốt vào trong chuồng của sói xám Mặc Cảnh Thâm.Từ khi chị Đại đọc công văn xong thì vẫn chưa nổi điên, chứng tỏ bây giờ khả năng kiềm chế của chị Đại không hề tầm thường.“Chị Đại, chuyện với Tập đoàn Shine… chị có dự định thế nào?”

Quý Noãn giữ sắc mặt bình thản cầm công văn lên đọc lần nữa rồi đặt xuống, lật những tài liệu xếp chồng trên bàn, thản nhiên nói: “Chị mất nhiều công sức như vậy mới có thể chuyển trụ sở về nước, bây giờ có nghĩ đến chuyện bỏ cuộc trước cuộc chiến thì cũng không phải đơn giản mà thoát được.

Nếu lãnh đạo đã tính toán như vậy thì chị cũng không từ chối được.

Công văn đã gửi đến rồi, ngoại trừ đồng ý thì chúng ta còn có thể làm thế nào?”

“Vậy cũng đúng.”

Tiểu Bát thích thú nhìn dáng vẻ bình thản như đã lường được từ trước của Quý Noãn: “Vậy trong lòng Chị Đại bây giờ có tính toán gì không vậy?”

Quý Noãn lập tức cầm bút ký duyệt tài liệu, không trả lời.Từ ngày chung cư bị mất điện, cô bị Mặc Cảnh Thâm chặn ở hành lang cầu thang đến bây giờ cũng đã nửa tháng.

Thời gian này cô quá bận rộn với chuyện của công ty nên cũng không nghe thấy tin tức gì của Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên cô cũng không cố tình tìm hiểu.Chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô xem như là chưa từng xảy ra.Vốn là cô có thể hoàn toàn không nhắc đến, không nhớ đến, nhưng bất chợt lại có dịp hợp tác với Tập đoàn Shine như thế này, hơn nữa dự án này lại là một hạng mục công trình rất lớn, cũng phải mất một vài năm mới xây xong.

Huống hồ bọn họ còn phải thường xuyên đi họp ở trong tỉnh và thành phố.

Nếu Tập đoàn Shine không từ chối dự án hợp tác lần này thì nhất định Mặc Cảnh Thâm sẽ tự mình lộ diện.“Trước hết cứ sắp xếp chỉn chu cho dự án, chuẩn bị sẵn vài phương án kế hoạch.

Sau đó chị và bên Tập đoàn Shine sẽ lên kế hoạch gặp mặt, tìm thời gian cùng lên tỉnh họp bàn để thỏa thuận lựa chọn phương án.”

Quý Noãn nói rồi lập tức vùi đầu vào công việc, không có ý định tiếp tục đề tài này nữa.***Hai hôm sau, phương án của hai công ty cũng được hoàn thành.

Nhân viên trong công ty trình kế hoạch để họ lựa chọn và xét duyệt.

Cuối cùng, sau khi lựa chọn được phương án cải tạo thì hai công ty liên hệ với nhau, ấn định thời gian đến tỉnh họp.Sau khi đến địa điểm họp bên chính quyền chỉ định, Quý Noãn xuống xe đi vào, làm theo hướng dẫn của lễ tân tiến vào phòng họp.Cô vừa bước vào đã nhìn thấy lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố, và cán bộ phòng quy hoạch đã có mặt đông đủ.

Mọi người đang ngồi trên ghế sofa quanh phòng họp sang trọng, vừa uống trà vừa nói chuyện.Đồng thời cô cũng bất chợt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế sofa bằng da thật bên tay phải.Mặc Cảnh Thâm lẳng lặng ngồi đó.

Hôm nay anh không mặc mặc cả cây đồ đen mà mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lơ thoải mái.

Dáng người anh vẫn cao lớn rắn rỏi, đường nét khuôn mặt anh tuấn như tuyệt phẩm Thượng đế tạo thành.

Cặp mắt của anh sắc sảo đen láy như tỏa ra hơi lạnh xa cách.

Anh ngồi đó yên tĩnh lạnh lùng mà kiêu ngạo, khẩu khí lạnh nhạt khiêm tốn nhưng lại khiến người khác phải chú ý đến.Ký ức khi bị anh ghì chặt trong hàng lang bỗng chốc lóe lên ngay trước mắt.

Sự tê dại dường như còn vương lại trên đôi môi gợi nhớ nụ hôn hôm đó mạnh mẽ dữ dội cỡ nào.Quý Noãn liếc mắt nhìn sang thì thấy Mặc Cảnh Thâm cũng không nhìn về phía cô mà đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông có vẻ như là một quan chức ngồi bên cạnh.Khi Quý Noãn đi vào trong rồi thì anh mới chậm rãi quay mặt sang, khóe miệng còn lưu lại nụ cười chưa phai đi, nhưng cảm xúc trong cặp mắt đen sâu thẳm vẫn buốt giá như băng.Có lẽ vì ở đây có mặt rất nhiều vị lãnh đạo và người đứng đầu các công ty không quá hiểu rõ về quan hệ của hai người, hoặc cũng có thể trong hoàn cảnh này thì đương nhiên phải khách sáo, cho nên anh khẽ mỉm cười với cô.

Chỉ có điều nụ cười này rất lãnh đạm, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo trắng xóa, không khác gì hai ngôi sao sáng đang ẩn trong bầu trời đêm.Tiểu Bát đứng sau lưng Quý Noãn, lặng lẽ liếc mắt về phía Mặc Cảnh Thâm.

Đứng từ góc độ của người ngoài cuộc mà đánh giá thì quả nhiên cô tiên đoán không hề sai.Ánh mắt của Tổng Giám đốc Mặc rõ ràng là – cuối cùng con cừu nhỏ đã được dâng lên trước miệng sói xám rồi…Tiểu Bát vô cùng xấu xa trộm suy đoán trong lòng, hoặc cũng có thể vì khó lắm mới được nhìn Mặc Cảnh Thâm ở khoảng cách gần như vậy nên cảm thấy rất phấn chấn.Nhớ lại, lần đầu tiên cô gặp Tổng Giám đốc Mặc là qua màn hình máy tính.

Lúc đó Tổng Giám đốc Mặc còn đàng hoàng đút cho các cô một mồm đầy thức ăn cho chó.Khi ấy tình cảm của chị Đại và Tổng Giám đốc Mặc rất tốt.

Buổi tối mà Tổng Giám đốc Mặc còn tự mình mang sữa ấm đến cho chị Đại, còn vô cùng dịu dàng giúp chị Đại giải quyết các tài liệu trong máy tính.Thế mà bây giờ…Tiểu Bát vô cùng thiểu não nhìn bóng lưng Quý Noãn.Quý Noãn đã thu lại ánh mắt, đồng thời gói ghém cảm xúc lại, không để lộ tâm trạng mà lên tiếng chào các vị lãnh đạo, sau đó ngồi lên một chiếc sofa hơi xa chỗ ngồi của Mặc Cảnh Thâm.Cảnh tượng đông đủ nhân tài từ giới kinh doanh và chính trị ngồi nói chuyện với nhau giống như cao thủ so chiêu, thần tiên tranh tài, khí thế của các bên không ai thua ai.Kết quả nghiên cứu sau cùng chính là phương án của Tập đoàn MN được phê duyệt.Quý Noãn khá bất ngờ trước kết quả này.

Dù sao các cơ quan và các công ty tham gia cũng trình bày đề xuất phương án của mình, mặc dù tiêu chuẩn thì cũng tương đương, nhưng cô rất hiểu phòng kế hoạch của Tập đoàn Shine.

Chỉ cần nhìn thoáng qua phương án lần này của Tập đoàn Shine thì cũng có thể nhận ra lần này họ làm qua quýt cho có lệ, rõ ràng đây là kế hoạch của một thực tập sinh mới vào làm việc, còn chưa quá thuần thục với nghiệp vụ của công ty.Nói cách khác, Quý Noãn thắng lần này không khác gì ăn may, tuy rằng có thực lực, nhưng vẫn là ăn may.Xét từ hiểu biết của Quý Noãn về Tập đoàn Shine thì không khó nhìn ra được Tập đoàn Shine đang nhường lợi thế cho Tập đoàn MN.Nhưng sao phải nhường cô?Khi công bố phương án của Tập đoàn MN được phê duyệt, Quý Noãn đăm chiêu liếc về phía Mặc Cảnh Thâm.***Vào giờ giải lao giữa cuộc họp, Quý Noãn đứng lên đi ra ngoài gọi điện thoại.Sau khi nghe điện thoại xong, cô quay lại định đi vào nhà vệ sinh, nhưng mới bước đến cửa thì đã nghe thấy hai thư ký hành chính của bên chính quyền đang tranh thủ thời gian giải lao để buôn chuyện bên trong.“Tổng Giám đốc Mặc thật là đẹp trai.

Lúc trước khi anh ấy còn là Tổng Giám đốc Mặc của Tập đoàn Mặc thị cũng đã nổi tiếng lẫy lừng nhờ vào dung mạo của mình.

Nhưng sau đó truyền thông không dám đăng những tin tức liên quan đến nhà họ Mặc hoặc là ảnh trực diện của Tổng Giám đốc Mặc nữa.

Thật sự hôm nay mới là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bằng xương bằng thịt, thật không ngờ ở tầng lớp cao này lại có một người đàn ông ưa nhìn, dáng dấp đẹp như vậy.

Nhìn một lượt các vị lãnh đạo đến dự họp mà xem, không phải hói đầu thì cũng là bụng bia, hoặc là có dáng vẻ quan to, mặt đỏ bừng, suốt ngày nhậu nhẹt hát ca.

Thế mà Tổng Giám đốc Mặc lại điềm nhiên như mây gió, cũng không biết thật sự Tổng Giám đốc Mặc bao nhiêu tuổi rồi…”

“Chắc chưa đến ba mươi tuổi chứ?

Lúc trước tôi đi nghe ngóng thì nghe nói sang năm Mặc Cảnh Thâm mới được ba mươi.

Nói vậy thì năm nay anh ấy cũng chỉ mới hai chín tuổi thôi phải không?

Nhìn anh ấy trẻ thật, tuy khiêm tốn trầm ổn nhưng nhìn kỹ thì cũng chỉ như hai lăm tuổi thôi.

Thật là, nhìn thế nào cũng thấy hấp dẫn, ôi sao lại có người đàn ông đẹp trai như thế chứ.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
462: Phiền Quý Tổng Đến Phòng Tổng Giám Đốc Mặc Một Lát (2)


“Haiz, càng nói càng mê, không biết người phụ nữ như thế nào mới có thể chinh phục được người đàn ông như Tổng Giám đốc Mặc.

Thật là đẹp trai quá đi!

Không biết anh ấy đã kết hôn chưa!”

“Gia đình tôi sống ở Hải Thành, mấy năm trước, hồi còn đi học, tôi cũng nhớ có tin loáng thoáng là Tổng Giám đốc Mặc đã kết hôn rồi.”

“Sao có chuyện đó được, điều kiện của Tổng Giám đốc Mặc như vậy, đừng nói là ở Hải Thành rộng lớn này, mà kể cả có tìm kiếm trong cả nước cũng không có được một người phụ nữ tương xứng, sao anh ấy có thể kết hôn sớm như vậy được…”

“Tôi nhớ hình như có năm nào đó có nghe nói.

Hình như là khi anh ấy còn chưa tiếp quản Tập đoàn Shine thì đã kết hôn ở Hải Thành, với con gái của một trong bốn đại gia tộc ở Hải Thành.

Tôi quên mất tên, cũng không nhớ rõ lắm…”

“Thật sự là đã từng kết hôn sao?

Trời ơi, rốt cuộc mẫu phụ nữ như thế nào mới được Mặc Cảnh Thâm coi trọng, chắc hẳn là kiếp trước đi tu rồi.”

Đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, người kiếp trước có lẽ thật sự đã từng đi tu giơ tay lên ôm mũi, suýt nữa thì hắt xì.“Nhưng mà gần đây cũng không thấy có tin tức gì của vợ anh ấy, có khi đã ly hôn rồi cũng nên.”

“Chắc là ly hôn rồi.

Nghe nói hôn nhân trong các gia đình quyền thế cũng không được yên ổn cho lắm…”

“Nhưng mà Tổng Giám đốc Mặc thật là quá đẹp trai đi!

Vừa rồi lúc tôi đi đến rót trà, anh ấy cũng có liếc tôi một cái rồi còn cười với tôi nữa, khiến cho hồn vía tôi bay lên mây luôn.”

“Làm gì có chuyện đó?

Lúc cô đi qua đó tôi vẫn để mắt nhìn không rời, rõ ràng là Tổng Giám đốc Mặc không hề cười.”

“Cười mà, đúng là cười với tôi.”

“…

Cô nằm mơ đi.

Tổng Giám đốc Mặc là người nghiêm túc không dễ nói cười, kể cả với lãnh đạo tỉnh còn không cười, cô mong anh ấy cười với cô sao?

Chẳng lẽ mặt cô nở hoa à?

Anh ấy mà lại cười với cô sao?”

“Này, rõ ràng là có cười, cô không tin thì thôi.

Nhưng mà nói thật, chẳng có mấy người Hoa trong ngoài nước có thể đối kháng với Tập đoàn Shine, đừng nói là kết hôn, cho dù quan hệ bạn bè thân thiết bình thường thôi cũng có thể thuận lợi thông dòng bến giọt.

Dù sao cũng là núp dưới bóng cây to hưởng gió mát, Mặc Cảnh Thâm chính là một thân cây không ai có thể xô ngã nổi…”

“Cũng phải, dù sao Tập đoàn Shine cũng là ông trùm trong các tập đoàn người Hoa, huống hồ nhà họ Mặc vẫn còn ở Hải Thành.

Tôi thật mong Tổng Giám đốc Mặc lúc nào cũng có thể ở lại Hải Thành, không cần phải quay về Mỹ.

Lúc trước chính quyền bên mình nhiều lần đề nghị hợp tác với Tập đoàn Shine nhưng đều bị từ chối, không ngờ lần này Tập đoàn Shine lại phá lệ đồng ý hợp tác với Tập đoàn MN cùng xây sân vận động.

Rõ ràng các đề xuất dự án dành riêng cho Tập đoàn Shine mà bên chính quyền đề nghị hợp tác hay hơn dự án này nhiều, thế mà lần này Tập đoàn Shine lại đồng ý hợp tác với phía chính quyền, lại còn có cả Tập đoàn MN chen chân vào.”

“Đúng vậy, lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy Tổng Giám đốc Mặc thân chinh đến cơ quan chính quyền để họp.

Lần đầu được nhìn thấy anh ấy bằng da bằng thịt, thật là hạnh phúc chết đi được…”

Quý Noãn vốn muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng nghe thấy cuộc nói chuyện này thì lại suy nghĩ một chút, cuối cùng quay người đi đến nhà vệ sinh ở một tầng khác.Sau đó cô quay về phòng, tiếp tục họp.Đến tối, bên chính quyền mời mọi người đi đến một khách sạn gần đây để ăn tối, họ đã đặt trước phòng VIP và hai bàn ăn với rượu và món ăn rất phong phú.Lúc đầu Quý Noãn cũng đi cùng họ ăn uống, nhưng sau vì có đại diện của một công ty đối tác ở gần đó nên nhân dịp lúc lãnh đạo còn đang khách sáo chào hỏi nhau thì cô mượn cớ đi ra ngoài làm việc mà chạy ra khỏi khách sạn, đến chỗ khách hàng cùng ăn vài món nhẹ.Thời gian cô gặp đối tác cũng không phải là quá lâu, chỉ là trò chuyện tán gẫu vài câu.

Hai tiếng sau cô để Tiểu Bát đi về trước, còn mình lại vội vãi chạy về khách sạn.Không khí trong phòng VIP rất náo nhiệt, đã hết ba tuần rượu, một vị lãnh đạo đã cao hứng hát hò.Quý Noãn nhìn quanh một vòng, thấy chưa có chỗ nên cũng chưa vội đi vào, chỉ đứng ở cửa cùng mấy người còn có vẻ tỉnh táo tươi cười nói qua lại vài câu.Cô nói chuyện một lát mới phát hiện hình như trong phòng VIP thiếu đi vài người, hỏi ra thì mới biết có mấy người đi sang phòng bên cạnh đánh bài.Mặc Cảnh Thâm cũng không có trong phòng, không lẽ anh cũng đi sang phòng bên cạnh đánh bài sao?Chẳng mấy phút sau, có người ở phòng bên cạnh quay lại, người đẩy cửa bước vào chính là Thẩm Mục.

Cậu ta vội vàng gọi những người khác cũng đi sang đánh bài tiếp, cái gì mà có ba chân rồi còn thiếu một chân.Khi đi đến gần Quý Noãn thì Thẩm Mục cười hỏi: “Quý tổng, có muốn sang đánh bài cùng không, chỉ chơi mạt chược thôi, hẳn là cô cũng biết chứ?”

“Mạt chược thì thôi, tôi không rành lắm.

Vừa rồi cậu ở phòng bên cạnh đánh bài sao?”

Quý Noãn hỏi.Thẩm Mục gật đầu, rồi lại niềm nở chào hỏi một vị lãnh đạo đi ngang qua, sau đó quay sang Quý Noãn: “Cô muốn hỏi Tổng Giám đốc Mặc đi đâu phải không?”

“Không.”

Thế nhưng trong lúc phòng VIP đang ồn ào, Thẩm Mục như không nghe thấy hai tiếng này của Quý Noãn, cúi đầu ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Gần đây Tổng Giám đốc Mặc làm thêm giờ ở công ty, thường xuyên thức đêm.

Vừa rồi anh ấy uống mấy ly rượu nên phải sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Nhưng hai ba năm nay, Tổng Giám đốc Mặc thường xuyên mất ngủ, mà có lẽ ở đây cũng không được yên tĩnh lắm.

Nếu Quý tổng không bận gì thì giúp tôi đến hiệu thuốc gần đây mua ít thuốc an thần rồi đưa Tổng Giám đốc Mặc giúp tôi với.”

Nói rồi Thẩm Mục liền lấy thẻ phòng ra giúi vào tay Quý Noãn, sau đó cũng không màng sắc mặt cô, lập tức cười nói chào hỏi mấy vị lãnh đạo đang chuẩn bị cùng sang chơi bài.Quý Noãn rất muốn nói loại chuyện như thế này không cần phải nhờ cô giúp.

Nhưng hiện giờ Thẩm Mục cũng có chút hơi men, lại đang hăng hái nhiệt tình chào mời mấy vị lãnh đạo sang chơi bài.

Hiển nhiên cậu ta thấy người duy nhất mình tin tưởng để đi vào phòng Mặc Cảnh Thâm trong đám đông này chỉ có mình Quý Noãn, vì vậy mới không nghĩ ngợi gì mà đưa thẻ phòng cho cô.Hơn nữa lại còn nhờ cô đi mua thuốc an thần cho Mặc Cảnh Thâm.Thẩm Mục không chỉ gọi thêm được một chân để ghép cùng với ba người kia, mà thậm chí còn lập thêm được một bàn nữa.

Cậu ta đang định bước ra khỏi phòng VIP thì mới sực nhớ ra Quý Noãn, quay sang thì đã thấy Quý Noãn vẫn ngồi nguyên một chỗ, không hề có ý định giúp đỡ.Cậu ta vội vàng chắp hai tay trước ngực, khom lưng cúi đầu hạ giọng nói với Quý Noãn: “Tổ tông à, giúp tôi đi mà, bây giờ tôi đang bận tiếp mấy vị lãnh đạo chơi bài, thật sự không thể phân thân được, giúp tôi đi mà…”

Sau đó Thẩm Mục tha thiết năn nỉ cười với cô, rồi quay người nhiệt tình đi theo mấy vị lãnh đạo sang phòng bên chơi bài.Quý Noãn chán chường nhìn theo bóng lưng dường như đã say của Thẩm Mục, rồi lại nhìn chìa khóa phòng màu vàng kim trong tay.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
463: Chị Đại Noãn Ngủ Với Boss Mặc Sao? (1)


“Quý tổng, cô không sang chơi bài sao?”

Bên cạnh có người hỏi.Quý Noãn cười lắc đầu rồi nói chuyện phiếm một lát với một vị tổng giám đốc trang phục chỉnh tề.Vị tổng giám đốc chú ý thấy chiếc thẻ phòng trong tay cô bèn hỏi thăm xem có chuyện gì.Cô tiện tay đặt thẻ phòng lên bàn: “Không có chuyện gì, một người bạn nhờ tôi giữ hộ.”

Thẩm Mục đã rời đi được hai mươi phút, Quý Noãn hoàn toàn không có ý định đứng dậy.Hai mươi phút sau, Thẩm Mục gọi điện thoại đến.

Quý Noãn liếc qua số điện thoại gọi đến, cầm túi và thẻ phòng ở trên bàn đứng dậy đi ra ngoài.Ra đến cửa cô mới nghe máy, âm thanh từ đầu dây bên kia của Thẩm Mục vang đến rất huyên náo, quả thật là đang chơi bài, liên tục có người giục cậu ta mau chóng ra bài.“Quý tổng, cô đi qua chưa?”

Thẩm Mục vội vã tranh thủ thời gian hỏi một câu.“Chưa, thẻ phòng vẫn còn đang ở chỗ tôi.

Một lát nữa trước khi về tôi sẽ gửi cho nhân viên khách sạn, anh qua đó mà lấy.”

Phía bên kia đầu dây im lặng một lát rồi chợt nghe thấy tiếng người chơi bài nhao nhao lên: “Ôi chao, sao Tiểu Thẩm lại đứng lên rồi, không chơi nữa à?

Chơi tiếp đi chứ, chưa xong được đâu, cậu thắng liên tiếp nửa ngày rồi thì đi làm sao được, mau mau tiếp tục đi…”

“Vậy không phiền Quý tổng nữa, để tự tôi đi ra hiệu thuốc mua.”

Thẩm Mục không nói nhiều, nghe như đang chuẩn bị bỏ bài xuống để đi ra ngoài.Nhưng những vị lãnh đạo xung quanh cứ quấn lấy không cho đi.

Cậu ta vừa mới thắng liên tục nửa ngày mà đi vào lúc này thì đúng là không tiện, làm cho tất cả mọi người đều bất mãn.Quý Noãn nghe thấy tiếng nói bên kia đầu dây, lại nghe thấy tiếng Thẩm Mục quả thật như đang đứng dậy mở cửa, cô liếc nhìn vào cánh cửa căn phòng bên cạnh, yên lặng một lúc rồi mới nói: “Thôi, anh đánh bài tiếp đi.

Anh gánh không nổi mấy mấy vị lãnh đạo trên chiếu bài đâu.”

Cô nói xong thì cũng không chờ Thẩm Mục trả lời mà ngắt máy luôn.Quý Noãn ra khỏi khách sạn, tìm mãi mới thấy một hiệu thuốc.

Cô đi vào định mua ít thuốc an thần, nhưng người trong hiệu thuốc lại nói tốt nhất nên hạn chế uống loại thuốc này, mà đề nghị cô thử lấy trà thuốc và hương xông giúp an thần.

Hiện nay có một số người chạy theo xu thế mới, thường để chút tinh dầu xông trong phòng.

Hơn nữa dù sao đây cũng là khách sạn sáu sao, thường sẽ có các vị tổng giám đốc có thú vui tao nhã đến ở, nên chắc sẽ có đèn đốt tinh dầu hiện đại này.Còn về thuốc an thần thì phải đi đun nước nóng.

Không tính đến chuyện bây giờ đã rất khuya, mà căn phòng ở bên cạnh phòng VIP cũng chỉ là một phòng nghỉ tạm, không phải loại phòng có sẵn bếp bên trong, nên có lấy thang thuốc này thì cũng không tiện.Quý Noãn lựa chọn một lúc, nhất thời không xác định được Thẩm Mục nói Mặc Cảnh Thâm vài năm nay mất ngủ thì nghiêm trọng đến mức độ nào.

Thuốc không thể tùy tiện uống, nên cuối cùng cô mua một hộp tinh dầu đốt an thần trở về.Đề phòng trong phòng nghỉ không có đèn đốt tinh dầu, cô đi đến quầy lễ tân mượn một chiếc đèn xông tinh dầu nhỏ màu bạc.

Quả nhiên bây giờ có rất nhiều người có thú vui tao nhã, ở khách sạn cũng sử dụng đèn xông tinh dầu, mà chiếc đèn này lại còn rất tinh xảo.Bước đến cửa phòng Mặc Cảnh Thâm, Quý Noãn gõ cửa nhưng thấy bên trong không có động tĩnh gì thì đoán có lẽ Mặc Cảnh Thâm đã ngủ rồi, nên cô dùng thẻ phòng mở cửa ra.Cô đẩy cửa đi vào, nhưng không thấy cảnh tượng Mặc Cảnh Thâm đang ngủ thiếp đi như cô nghĩ.Anh đang ngồi trên sofa, một tay day trán như thể không ngủ được mà còn bị đau đầu.

Anh nghe thấy tiếng cửa thì bình thản ngước mắt lên, Cúc sơ mi đã bị cởi ra, đường nét gương mặt lộ rõ vẻ yên tĩnh lạnh nhạt hờ hững.

Anh khẽ nhướng mi mắt, lãnh đạm nhìn cô.Rõ ràng anh không ngờ người đi vào lại là Quý Noãn.

Mời vừa rồi nghe thấy tiếng gõ cửa anh còn tưởng là Thẩm Mục, biết cậu ta có thẻ phòng nên Mặc Cảnh Thâm cũng không buồn để ý.

Vậy mà ngay khi ngước mắt lên thì anh lại nhìn Quý Noãn cầm theo một túi nhỏ đi vào.Trong một giây cả bốn mắt chạm nhau, Quý Noãn bình tĩnh cụp mắt xuống, dáng vẻ lạnh nhạt cầm chiếc túi mua ở hiệu thuốc về và chiếc đèn xông tinh dầu trên tay đi vào.“Thẩm Mục mới nhờ tôi mua chút thuốc an thần giúp dễ ngủ gì đó cho anh.

Tôi không mua thuốc, chỉ mua chút hương đốt tinh dầu, anh thử xem có ngủ được không.”

Quý Noãn không nhìn anh, vừa nói chuyện vừa đi vào, nhanh nhẹn đặt hết đồ lên khay trà, rồi lại nhanh chóng đặt viên thơm lên đèn xông tinh dầu.

Cô tìm thấy mấy que diêm dài có sẵn trong hộp tinh dầu đốt lên, rồi nhẹ nhàng vẩy tắt que diêm, đặt toàn bộ đồ lên bàn trà.Làm xong xuôi mọi việc, cô vẫn không nhìn vào mắt Mặc Cảnh Thâm mà lùi ra sau hai bước, mắt không hề ngước lên: “Mặc Tổng nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không quấy rầy nữa.”

“Quý Noãn.”

Tiếng anh gọi tên cô trầm thấp trong trẻo lạnh lùng, vang lên rất rõ trong gian phòng yên tĩnh.Quý Noãn không thèm quay đầu mà tiếp tục bước ra cửa.Thế nhưng cô chưa kịp mở cửa phòng ra thì chẳng biết anh đã bước đến gần từ lúc nào, duỗi cánh tay dài ngăn cản động tác mở cửa của cô, sập mạnh cánh cửa trước mặt.Cô dừng tay lại, liếc nhìn về phía anh.Dường như đúng là hôm nay anh cảm thấy trong người khó chịu nên mới đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Lọn tóc đen ngắn của anh rủ xuống khi anh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng tạo thành một bóng nhàn nhạt giữa cặp chân mày.

Ánh đèn sáng trong phòng hắt từng tia ấm áp lên gò má anh, cặp mắt sâu thẳm đen láy khẽ đóng khẽ mở làm dịu đi vẻ lạnh lùng uy nghiêm thường ngày.

Ánh mắt anh như hóa thành một luồng sáng cứ chiếu vào cô.Cho dù anh không quá áp sát vào cô, nhưng động tác chống một cánh tay lên cửa cũng đã giam Quý Noãn ở giữa anh và cánh cửa.

Quý Noãn khẽ dán sát người vào cửa phòng, đảo mắt, đối mặt với ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh: “Mặc Tổng, hôm nay lại say rượu sao?

Phải giữ chừng mực như thế nào, không cần tôi nhắc nhở anh chứ?”

“Như thế nào là có chừng mực?”

Dường như anh đang cười, cụp mắt nhìn vào đôi mắt trong suốt không chút hơi ấm của cô: “Sau khi về nước gặp nhau mà còn không thèm chào hỏi, như vậy là có chừng mực sao?”

Chân mày Quý Noãn dãn ra, cô bình tĩnh nói: “Tuy rằng vị thế của Tập đoàn MN hiện nay không tồi, nhưng dù sao cũng đặt nền móng ở bên Anh trước rồi vừa mới quay về Hải Thành.

Trong mắt các vị lãnh đạo thành phố này thì Tập đoàn MN không khác gì một con nghé mới sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể búng tay như hất văng một con châu chấu.

Nếu tôi làm việc không có chừng mực, không nắm rõ tình hình, thì chắc vừa quay về nước đã không có chỗ chôn thân rồi.

Tôi có chừng mực với Mặc Tổng, cũng giống như với những người khác.”

Mặc Cảnh Thâm chộp lấy mặt cô, một tay bóp cằm cô nhưng không quá mạnh, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Chẳng phải em đi Anh rồi không có ý định trở về sao, sao lại quay về?

Hử?”

Cảm xúc trong mắt Quý Noãn vô cùng lạnh lùng lãnh đạm: “Hạ Điềm mang thai sắp sinh con rồi, cũng cần phải có người cầm trịch quay về.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
464: Chị Đại Noãn Ngủ Với Boss Mặc Sao? (2)


“Có nghĩa là, nếu Hạ Điềm còn có thể tiếp tục hỗ trợ em ở Hải Thành thì em định một đi không trở lại, vĩnh viễn không bao giờ quay về phải không?”

Anh cụp mắt xuống, cặp mắt trong vắt nhìn cô, nhìn qua không có vẻ chất vấn nhưng cứ giữ tư thế gần gũi mập mờ giam hãm như thế này.

Tất cả đều làm nổi bật sự chênh lệch rõ rệt về vóc dáng cơ thể cũng như khí phách của hai người.Dù hôm nay anh không khỏe trong người nhưng chỉ cần anh cố tình không cho cô đi thì cô cũng không thể qua được cánh cửa này.Quý Noãn chợt bật cười, nhìn Mặc Cảnh Thâm rồi nghiêng người dựa vào cánh cửa, đôi môi đỏ mọng quyến rũ khẽ thở nhẹ ra một hơi tinh tế nóng bỏng.

Hơi thở mang theo mùi hương nước hoa thoang thoảng thanh nhã đặc thù chỉ thuộc về riêng cô phả khẽ bên tai anh.

Khi cặp mắt đen thẫm sâu thẳm của anh khẽ lay động thì cô cong khóe môi lên cười, nói: “Đâu chỉ là một đi không trở lại, mà thậm chí đời này chúng ta cũng không cần thiết phải gặp lại nhau, không phải sao?”

Vừa nói chuyện cô vừa giơ tay lên khẽ nắm lấy cổ áo anh, tựa như quyến rũ, tựa như lạnh lùng ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói phảng phất ý cười, nhưng nụ cười kia không chút chân thành: “Mặc Cảnh Thâm, ngày ký đơn ly hôn tôi cũng đã nói qua điện thoại rồi, tôi sẽ không quay về nữa.”

Ngón tay cô nhẹ nhàng chọc vào vị trí trái tim của anh, đuôi mắt khẽ nheo lại, cười mà không cười, nói rành mạch từng tiếng, tôi sẽ không quay về nữa đâu.Cô sẽ không quay về, không phải là không quay về Ngự viên, cũng không phải là thành phố này, mà chính là không quay về nơi mà ngón tay cô đang chỉ vào.Anh nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trước ngực mình, đẩy người cô vào cánh cửa, vững vàng đè lên cơ thể ẩn dưới bộ váy dài mùa hè của cô, cất giọng trầm thấp: “Quả thật bây giờ Quý tổng có thể hô mưa gọi gió, đã quyết tâm thì đến cả đàn ông cũng phải tự ti, chia tay là lập tức trở thành người xa lạ, cực kỳ tuyệt tình.”

Quý Noãn nhướng mày, trong giọng nói không chút ấm ức cũng không hề miễn cưỡng, thẳng thắn hỏi vặn lại: “Nói đến tuyệt tình, Mặc tổng có nhớ trước đây luôn miệng nói mình đã chết không.

Lấy danh nghĩa cái chết ra để chia tay, e rằng trên đời này không ai có thể hơn được anh.

Tôi nào dám cạnh tranh với anh về mặt này, nhưng mà dù sao cũng đã nhắc đến, cứ cho là tôi thật sự tuyệt tình, vậy, Mặc tổng, sao anh lại quản tôi?”

Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, trong chớp mắt mi tâm anh nhíu lại.

Quý Noãn không bỏ lỡ cử chỉ này của anh, ánh mắt cô vẫn sắc sảo nhìn anh không hề e ngại.Anh bất ngờ thu cánh tay đang chống vào cánh cửa sau lưng lại, lãnh đạm nói: “Được rồi, em đi đi.”

Quý Noãn đứng bất động ở cửa, nhưng cũng nhìn rõ được dường như anh không thoải mái.

Cô cũng không có lòng tốt mà chăm sóc anh, chỉ rút điện thoại từ trong túi ra vừa tìm danh bạ vừa nói: “Bây giờ Tần Tư Đình có ở Hải Thành không?

Sức khỏe anh không tốt, để tôi gọi điện cho anh ấy đến đây, hoặc tìm một bác sĩ mà anh có thể tin tưởng được…”

Cô còn chưa dứt lời thì người đàn ông mới chuẩn bị tránh đi bất chợt quay người lại, Quý Noãn chưa kịp phản ứng thì anh đã chộp lấy cổ tay cô khiến cho bàn tay cô không còn sức lực, điện thoại di động rơi xuống thảm sàn ở cạnh cửa.

Cánh tay kia của anh ghì cô vào ngực, anh không nói một lời mà lập tức cúi đầu xuống.Đầu óc Quý Noãn thoáng mụ mị, trong giây phút bị cánh tay mạnh mẽ của anh siết vào ngực, cô vội vàng lùi lại về phía sau, dùng cả tay cả chân đẩy anh ra.

Nhưng cô lại sợ giày cao gót giẫm lên điện thoại ở dưới sàn nên chỉ có thể loạng choạng rồi bị anh ôm gọn vào lòng.

Mọi dây thần kinh trong đầu cô như đứt phựt vì nụ hôn vừa mãnh liệt vừa nặng nề này, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

Lần này không giống như đêm anh chặn cô lại ở trước cầu thang hôn cô triền miên miệt mài một lúc lâu, mà anh đi sâu vào nếm lưỡi cô, không buông tha một tấc nào trong khoang miệng.“Ưm…”

“Mặc Cảnh…

Ưm…”

“Không…

Ưm…”

Quý Noãn giận dữ tàn nhẫn đấm đá lên người anh nhưng vẫn bị anh xoay người đẩy cô ngã xuống chiếc sofa ở gần sau họ.

Anh ghì cô xuống sofa cho đến khi cô quyết tâm cắn ngược lại, làm anh phải ngừng lại một thoáng vì quá đau.

Chính vào giây phút này Quý Noãn liền giơ tay lên gắng sức đẩy cánh tay anh ra một chút, mắt cô lạnh như băng, nghiến răng cất tiếng nói: “Mặc Cảnh Thâm, anh không muốn trồng hoa cảnh mà muốn trồng hoa dại phải không.

Khi tôi là vợ của anh thì anh sống chết muốn xua đuổi tôi, đến bây giờ chúng ta đã ly hôn rồi mà anh lại còn như thế này là không biết xấu hổ sao!”

Vậy mà anh cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nhưng nét tăm tối trong ánh mắt không hề dịu đi.

Anh chộp cằm cô một lần nữa rồi cúi xuống hôn, ngăn chặn toàn bộ hơi thở của cô.Rõ ràng anh muốn chứng minh cái tiếng xấu không biết xấu hổ này.Hai người giãy giụa như đọ sức, nhưng sức nam nữ chênh lệch quá lớn, thắng thua đã rõ.Quý Noãn vừa thở hổn hển vừa quay đầu đi tránh né: “Cưỡng bức trong hôn nhân đã làm phạm pháp rồi chứ đừng nói là cưỡng bức sau khi ly hôn.

Mặc Cảnh Thâm, anh đừng có quá đáng!”

Người phụ nữ vẫn luôn dịu dàng xinh đẹp chỉ trong vài phút bỗng trở nên dữ dằn xa cách.

Sự lạnh lùng vô tình ngập tràn trong đôi mắt lấp lánh nước trong suốt của cô.Mặc Cảnh Thâm không tiếp tục hôn cô mà chỉ đè cô xuống sofa, không có ý định để cô đứng dậy.

Cánh tay dài của anh ôm trọn cô vào lòng, không màng đến sự vẫy vùng của Quý Noãn, cứ ôm ghì cô như vậy.

Trong lúc Quý Noãn mấy lần định cố gắng lên tiếng mắng mỏ, hơi thở còn đang nghẹn trong lồng ngực thì anh cất giọng khàn khàn trĩu nặng: “Đừng động đậy.”

“Mặc Cảnh Thâm!”

Người đàn ông đang gục trên người cô không lên tiếng, trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của hai người thì chỉ còn có hơi khói không màu đang tỏa ra từ chiếc đèn xông tinh dầu nhỏ trên bàn trà.

Viên xông an thần có mùi thuốc bắc nhàn nhạt lẫn với hương thơm của hoa oải hương.Hơi thở của Mặc Cảnh Thâm chậm rãi lắng xuống, anh không đứng lên ngay mà vẫn ôm cô, giam cô trong vòng tay, vuốt ve lòng bàn tay cô, rồi lại tách ngón tay cô ra luồn vào nắm chặt lấy rồi mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy ngụ ý: “Mọi con đường khó đi đã qua hết rồi, những gì cần chấm dứt thì đã chấm dứt, em không còn là Quý Noãn trước kia nữa.”

Không biết Quý Noãn nghe có hiểu hay không, nhưng cô chỉ ngưng lại vài giây rồi cười lạnh: “Tất nhiên tôi không còn là Quý Noãn trước kia nữa!”

Mặc Cảnh Thâm không trả lời, thậm chí còn không nói tiếp đề tài này nữa.“Mặc Cảnh Thâm, anh đừng đè tôi nữa có được không, giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, anh như vậy thì chỉ càng…”

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói đều đều của anh ngắt lời cô.“…”

Quý Noãn có chút mất kiên nhẫn nhắm mắt lại, nhưng ba năm vừa rồi đã rèn luyện cho cô khả năng kiểm soát cảm xúc bất mãn.

Cô nén cơn giận, không nói thêm gì nữa, không nhắc lại cũng không phản kháng, chỉ nằm chờ tự anh thả mình ra.Vậy mà cô không thể ngờ, sau khi Mặc Cảnh Thâm không nói gì nữa thì cơ thể cao lớn của anh cứ đè lên người cô như vậy.

Lúc đầu cơ thể anh còn căng thẳng khó chịu, bây giờ thì hơi thở của anh đã chậm lại một chút.Chờ một lúc nữa thì Quý Noãn mới phát hiện ra, anh vậy mà cứ nằm như vậy ngủ thiếp đi?
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
465: Chị Đại Noãn Ngủ Với Boss Mặc Sao? (3)


Mặc Cảnh Thâm cứ nằm gục trên người cô mà ngủ thiếp đi sao?Trước tình thế không thể lường trước này, theo phản xạ, Quý Noãn muốn đưa tay hất người đàn ông đang đè lên người mình xuống.Nhưng tay cô mới chạm vào tóc anh thì cô đột nhiên nhớ tới sắc mặt khẽ nhăn nhó của anh lúc nãy, còn có mấy lời Thẩm Mục đã nói mấy năm nay anh thường xuyên mất ngủ, lâu lắm rồi chưa có được một giấc ngủ say.Có nên mềm lòng không?Cô không cần suy nghĩ, trong lòng lập tức cự tuyệt, không được mềm lòng.Vậy mà Quý Noãn trầm tĩnh trong chốc lát, cảm nhận hơi thở vững vàng khẽ phả vào cổ.

Cô chỉ có thể tiếp tục nằm trên sofa như vậy, nhìn ánh đèn thủy tinh sáng trưng trong phòng.Thôi vậy, cứ để cho anh ngủ vài phút.Dù sao cô mới quay về Hải Thành, vị thế của Tập đoàn MN ở Hải Thành cũng chưa quá vững chắc, quan hệ của cô với Mặc Cảnh Thâm bây giờ cũng không giống như vợ chồng mới ly dị bình thường, tình cảm đã không còn, có nhiều chuyện không nên nói đi nói lại.Nhưng vì đã tính toán từ nay trở đi có gặp anh thì cũng xem như người xa lạ, cô cũng nên xem anh như bố già của Hải Thành.

Dù sao nếu cô thật sự đắc tội với anh, chọc phải cái vảy ngược nào của anh thì có lẽ những ngày sau này của cô ở Hải Thành cũng không thuận lợi gì.Nể tình địa vị và thể diện của người có thân phận như Mặc Cảnh Thâm, cô không nên đắc tội với anh.Vậy thì cho anh năm phút vậy.Chỉ năm phút thôi.Tay cô chậm rãi buông tóc anh ra, sau đó có chút gượng gạo cố sức khép tay lại để sát hai bên người.Tuy Mặc Cảnh Thâm đè lên người khiến cô không cách nào rời đi được nhưng ngoại trừ vừa rồi anh ngang ngược hôn cô thì bây giờ cũng không có hành động nào khác.

Thậm chí sau khi anh ngủ say thì rất ngoan ngoãn, cánh tay chỉ vòng quanh eo cô mà thôi.Điện thoại di động của Quý Noãn rơi xuống mặt đất sát cửa, tay cô trống không, từng phút từng giây của năm phút đồng hồ kéo dài như cả năm.

Mới phút đầu tiên thì cô còn định bụng một lát nữa ra khỏi phòng thì nhất định đừng để các vị lãnh đạo hay vị tổng giám đốc nào đó bắt gặp.

Nếu bị bắt gặp thì cô cũng không biết họ sẽ suy diễn thế nào khi chuyện trăng gió gặp dịp thì chơi ở trong giới kinh doanh này vô cùng phổ biến.Nếu nói rằng trước khi ly hôn, cuộc sống của cô đều xoay quanh Mặc Cảnh Thâm, nếu nói rằng tất cả con người cô, kể cả việc làm ở phòng giao dịch cũng đều núp dưới bóng của Mặc Cảnh Thâm, thì sau khi ly hôn, dường như cô lập tức hoàn toàn thoát khỏi anh.Khi ở Anh, cô có ân sư, cũng có bạn thân, quý nhân, bạn bè.

Ba năm này tự cô dò dẫm từng bước, hoàn toàn không dựa dẫm vào Mặc Cảnh Thâm chút nào.Cho nên cô đương nhiên không vui vẻ gì khi bị bắt gặp rồi bị ngờ vực có phải cô ăn nằm với Mặc Cảnh Thâm không, hoài nghi có phải cô dựa hơi đại gia mà thăng tiến hay không.Không ai muốn bị người khác đánh giá như vậy, vì như vậy là phủ nhận toàn bộ tất cả nỗ lực và cố gắng của bản thân.Huống hồ sau khi ly hôn một thời gian, đúng như lời của Mặc Cảnh Thâm đã nói, để cuộc đời cô quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó.Khởi điểm gì, quỹ đạo gì không quan trọng, nhưng ly hôn đúng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô.Phút thứ hai cô vẫn còn đang nghĩ đến những chuyện này.Cho đến ba bốn phút sau, đèn xông trên bàn trà vẫn tỏa ra làn khói vương vất, nhưng mí mắt Quý Noãn dần dần trĩu nặng không chống đỡ được.

Sau vài lần chớp mắt, cô tự nhắc nhở mình nhiều lần không được ngủ như vậy.

Nhưng chưa hết năm phút đồng hồ thì mí mắt cô đã hoàn toàn không mở ra nổi, hơi thở của cô từ từ đều đặn.***Qua một đêm.Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.Cửa phòng bất chợt vang lên tiếng gõ cửa vừa vội vàng lại vừa có vẻ dè dặt.Tiểu Bát đứng ở ngoài gõ cửa khoảng hai phút thì cửa phòng bật mở.

Rèm cửa sổ bên trong phòng gian phòng đã được kéo ra, ánh nắng từ phía sau chiếu vào.

Người đàn ông gần như để trần, vóc dáng thon gọn rắn rỏi hoàn hảo, khăn tắm trắng quấn ngang hông, tay còn đang cầm tạm chiếc áo choàng tắm, mái tóc còn ướt nước nên đen như mực, nhưng quan trọng là anh quá đẹp trai.Nhìn thấy người bên ngoài là phụ nữ, Mặc Cảnh Thâm mới khoác áo choàng lên người, vừa thắt đai áo tắm vừa lạnh lùng hỏi: “Cô tìm Quý Noãn à?”

Tiểu Bát đứng trước cửa đã sợ đến choáng váng.

Vừa rồi cô đã kịp giơ tay lên che mắt ôm mặt theo bản năng nhưng vẫn khó tránh khỏi đỏ bừng mặt.

Cô dè dặt hé ngón tay ra, nhìn thấy đại boss Mặc đã khoác xong áo choàng tắm rồi thì mới thả tay xuống.Cô nhướng mắt nhìn vào bên trong thấy túi và điện thoại của Quý Noãn rơi trên sàn.

Trên sofa vẫn còn áo choàng chống nắng của Quý Noãn, và cả dây buộc tóc mà Quý Noãn hay dùng.Tiểu Bát nuốt ực một cái, không cần phải nghĩ cũng biết tối qua ở đây có thể đã xảy ra chuyện gì.Đây chính là Mặc Cảnh Thâm đấy…Nếu quả thật chị Đại ngủ cùng với boss Mặc thì cũng chẳng ai dám nói gì, dù sao trước kia người ta cũng đã từng là vợ chồng.Nhưng tối qua rõ ràng Quý Noãn không hề có chút dấu hiệu gì là muốn kết nối với Mặc Cảnh Thâm, thế nào mà sáng sớm cô ấy tìm đến thì lại thấy… cảnh này?“Mặc, Mặc Tổng, Tổng Giám đốc Quý của chúng tôi quả thật…

đang ở đây sao?”

Tiểu Bát đỏ mặt ấp a ấp úng hỏi, không dám nhìn thẳng vào mặt Mặc Cảnh Thâm: “Tôi gọi điện nhưng chị ấy không nghe máy, nên mới đánh liều đến đây tìm.

Vừa rồi tôi gặp Trợ lý Thẩm, anh ta nhìn như thức trắng cả đêm chơi bài.

Sau đó anh ta nói nếu Tổng giám đốc Quý chưa về nhà thì có thể là đang ở trong phòng này.

Tôi, tôi không ngờ Mặc tổng cũng ở đây…

Tôi… tôi… thật xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền ngài, tôi chỉ muốn đến tìm Tổng Giám đốc Quý…”

Mặc Cảnh Thâm không chút bối rối, không nhanh không chậm thắt đai lưng áo choàng, ánh mắt bình thản liếc về phía phòng ngủ: “Cô ấy còn đang ngủ.”

Chỉ một câu như vậy thôi là cũng có thể chứng minh được đêm qua giữa anh và Quý Noãn đã xảy ra chuyện gì rồi.Nếu đây không phải là Mặc Cảnh Thâm thì bây giờ Tiểu Bát đã giơ túi nhảy bổ vào mắng chửi đồ dê xồm rồi cứu Quý Noãn ra ngoài.

Nhưng dù sao người ta cũng là Mặc Cảnh Thâm, hơn nữa nhìn ở khoảng cách gần như thế này trông anh đẹp trai kinh khủng.

Cô nàng “a” một tiếng rồi đỏ mặt lùi về phía sau một bước, khẽ nói: “Vậy phiền ngài, khi nào Tổng Giám đốc Quý tỉnh dậy thì nhắn chị ấy gọi điện cho tôi, tôi chờ chị ấy ở sảnh khách sạn.”

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng không đáp lại, Tiểu Bát tiếp tục bước lùi ra đằng sau, cửa phòng đóng sầm một cái ngay trước mặt cô.Tiểu Bát dựa vào tường ở ngoài hành lang, nhịp tim đập như trống trận.Lần này không chỉ là nhìn qua màn hình vi tính, cũng không phải đứng xa vài mét nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm bằng xương bằng thịt, mà tình cờ thế nào, ngay cả tranh tắm của boss Mặc trong truyền thuyết cô cũng được nhìn thấy, lại còn trong khoảng cách chưa đầy một mét.Vô cùng đẹp trai.A…!

Chị Đại Noãn thế mà ngủ lại với Tổng Giám đốc Mặc sao?

Vậy có phải sau này bọn họ có thể tự do tung hoành ở Hải Thành rồi không?***Khi Quý Noãn mở mắt ra thì có chút mông lung.Chuyện gì đây?Sao cô lại ngủ thiếp đi chứ?Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.Lúc chợt phát hiện ra mình đang nằm trên giường thì cô bật người dậy, vén chăn lên nhìn quần áo trên người mình.Trừ chiếc áo khoác chống nắng ra thì quần áo cô vẫn nguyên vẹn.Cô lại nhìn xung quanh một chút, xác định đây là phòng ngủ bên trong phòng khách sạn, nhưng sao đêm qua cô lại ngủ thiếp đi được?
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
466: Chị Đại Noãn Thật Sự Ngủ Với Boss Mặc? (4)


Quan trọng hơn là, cô ngủ kiểu gì mà lại leo được lên giường?Quý Noãn vuốt mái tóc rối, đứng dậy bước xuống giường, đi đến phòng khách thì nhìn thấy ngay Mặc Cảnh Thâm đã thay sang bộ quần áo khác.Cô dừng lại, có lẽ anh vừa tắm gội xong.

Có vẻ vì đêm qua ngủ rất ngon mà bây giờ trạng thái tinh thần anh trông rất tốt.Cô nhìn quần áo trên người mình theo phản xạ, chắc chắn tối qua không phát sinh chuyện gì.

Có lẽ chẳng qua cô được anh bế về giường ngủ mà thôi.Cô nghĩ đến đêm ở Quốc tế Oran trước khi ly hôn, cô đau bụng nằm ngủ trên sofa, có lẽ sau đó chính Mặc Cảnh Thâm đã bế cô vào phòng ngủ nằm.

Dù sao trên đời này, người có thể khiến cô mất cảnh giác trong khi ngủ đến độ có người bế mình lên cũng không phát hiện ra thì cũng chỉ có anh.Quý Noãn liếc mắt nhìn chiếc đèn xông tinh dầu đã cháy hết, cũng đoán ra được nguyên nhân vì sao tối qua cô chỉ mất vài phút mà đã ngủ thiếp đi.Đây đúng là tình huống ngoài dự tính.Cô không lên tiếng, những gì cần nói thì tối qua cô cũng đã nói rồi.

Cô bước đến sofa cầm áo khoác mặc lên người.

Thấy Mặc Cảnh Thâm đã nhặt điện thoại di động rơi dưới đất và túi xách tay của cô đặt lên hộc tủ trước cửa, cô bước thẳng đến xách túi lên, không nói tiếng nào mà mở cửa ra ngay.Ngay khi mở cửa ra, cô đảo mắt liếc về phía người đàn ông đang không hề có ý định ngăn cô lại.

Ánh nắng ban mai rơi trên người anh, chiếc áo sơ mi xanh sáng ngày hôm qua đã không còn nữa, thay vào đó là một bộ đồ màu đen thâm trầm.Cô nhìn anh: “Mặc tổng, tôi với anh đều là người có địa vị, nên làm gì, không nên làm gì, trong lòng anh đều hiểu rõ.

Dù sao cũng đã qua ba năm rồi, những chuyện trước kia, coi như là chưa từng xảy ra, có được không?”

Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nhìn cô, không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ nói một câu: “Không tắm rửa qua một chút sao?”

“Không cần, tôi đi về tắm.”

Vừa dứt lời thì cô cũng mở cửa quay người bước đi.Tiếng giày cao gót ở ngoài cửa càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng bị thay bằng tiếng thang máy báo hiệu cô đã đi.Gian phòng yên tĩnh trở lại.Mặc Cảnh Thâm nhìn lại cánh cửa đã đóng, rồi quay đầu nhìn ra ngoài trời.

Ánh mặt trời đang dần lên cao, tỏa ánh nắng như tắm lên bầu trời trong xanh bao la, rực rỡ như cuộc đời của Quý Noãn hiện tại, tràn đầy tự tin và sức sống.Khóe mắt anh nhìn thấy chiếc dây buộc tóc của nữ giới nằm trong góc sofa.Anh bước đến, nhặt chiếc dây lên.***Sau khi Quý Noãn ra khỏi phòng thì không bị ai bắt gặp.

Cô cũng không đi tìm Thẩm Mục mà đi xuống tầng một, lại bất chợt nhìn thấy Tiểu Bát đang đứng chờ ở sảnh.

Tiểu Bát nhìn thấy Quý Noãn thì vội vàng bước đến cười hì hì hỏi: “Chị Đại, chị dậy rồi sao, tối qua ngủ ngon không?”

Quý Noãn lập tức lườm cô: “Em đến đây từ bao giờ?”

“Từ nửa tiếng trước rồi.

Trợ lý Thẩm nói chị đang trong phòng Tổng Giám đốc Mặc, lúc em đến gọi cửa thì Tổng Giám đốc Mặc nói chị vẫn đang ngủ, em đoán chắc là đêm qua chị mệt muốn chết rồi…”

Đôi mắt Tiểu Bát sáng rỡ lên, cô cười hì hì.Bước chân của Quý Noãn thoáng khựng lại, cô đứng cứng ngắc rồi chợt nhìn về phía Tiểu Bát: “Chuyện tối qua không giống như em nghĩ đâu.”

“Vâng, gặp lại sau bao xa cách, chuyện tình cũ không rủ cũng tới này em chưa từng trải qua, chắc chắn là có chút khác biệt so với trí tưởng tượng nghèo nàn của em.

Em biết, em biết mà!”

Tiểu Bát vẫn cười hì hì.Quý Noãn: “…”

Cô không giải thích thêm mà bước thẳng ra ngoài.Cô định lái xe nhưng Tiểu Bát tha thiết năn nỉ cô ngồi sau.

Quý Noãn cũng không từ chối, chỉ nói mình muốn về nhà tắm trước, vì vậy Tiểu Bát lái xe đưa cô về nhà.Trên đường đi, trong xe rất yên tĩnh.

Tiểu Bát thấy nét mặt Quý Noãn vẫn còn cực kỳ nghiêm nghị đáng sợ nên cũng không dám hỏi loạn lên nữa, chỉ lặng lẽ lái xe.Quý Noãn ngồi ở ghế sau suy nghĩ một lúc lâu rồi mới cầm điện thoại di động lên gọi cho Tần Tư Đình.Hơn ba năm không hề liên lạc, cô cũng không biết Tần Tư Đình còn ở Hải Thành nữa không, cũng không biết số điện thoại của anh ta có thay đổi gì không.Lúc trước Quý Noãn đã xóa toàn bộ những số liên hệ có liên quan đến Mặc Cảnh Thâm, nhưng thật ra cô vẫn giữ lại số điện thoại của Tần Tư Đình.

Dù sao Tần Tư Đình cũng đã giúp đỡ cô không ít chuyện nên lúc đó cô vẫn do dự.

Mặc dù chấm dứt là hết, nhưng cũng không thể trở thành người vô ơn được.Điện thoại chưa thông được bao lâu thì có người bắt máy, giọng nói của Tần Tư Đình vẫn trong trẻo hấp dẫn như trước kia: “Alo?

Xin chào.”

Quý Noãn nhớ ra số điện thoại của mình đã không còn giống số của ba năm trước nữa, nên mới cất tiếng giới thiệu ngay: “Bác sĩ Tần, đã lâu không gặp, lâu nay anh vẫn còn ở Hải Thành chứ?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu rồi mới có tiếng hỏi lại: “Quý Noãn?”

“Đúng, là tôi đây.”

Quý Noãn bình tĩnh nói: “Sau khi về nước tôi vẫn chưa đi gặp Bác sĩ Tần được, lại còn gọi điện quấy rầy anh, thật ngại quá.”

“Tôi có nghe tin cô về nước rồi, cần gì phải khách sáo với tôi.”

Quý Noãn không tiếp tục hỏi thăm mà nói thẳng: “Nghe Thẩm Mục nói, mấy năm nay Mặc Cảnh Thâm có tật mất ngủ, như vậy là sao?”

Rõ ràng Tần Tư Đình không ngờ Quý Noãn vừa lên tiếng thì đã nhắc đến chuyện của Mặc Cảnh Thâm.

Anh im lặng trong giây lát rồi cũng không hỏi han nhiều mà chỉ trả lời: “Ba năm nay đúng là cậu ta có mắc cái bệnh này, nhưng cũng không nghiêm trọng như Thẩm Mục nói đâu.

Chuyện cậu ta thường xuyên mất ngủ vào ban đêm là có thật, nhưng bệnh này cũng không kéo dài lắm.

Chủ yếu là vì cậu ta thường xuyên thức đêm, còn đi gặp gỡ tiếp khách.

Bây giờ trong giới kinh doanh loại người nào cũng có, xã giao trong xã hội thượng lưu thì không thể thiếu tiệc rượu, vì vậy có lẽ cơ thể của cậu ta chưa thích ứng.

Chính xác mà nói thì vì cậu ta ngủ không sâu, công việc lại vất vả, phải tiếp khách quá nhiều, nên thi thoảng cũng bị đau đầu, chỉ cần một giấc ngủ ngon thì lại không sao hết.”

“Vậy ra chỉ từ nguyên nhân không được nghỉ ngơi đủ thôi sao?”

“Đúng vậy, kể từ sau khi hai người ly hôn…”

Tần Tư Đình ngừng lại một chút: “Từ ba năm trước trở lại đây thì cậu ta thường xuyên làm việc như muốn bỏ mạng, ít khi nghe người khác khuyên nhủ mà về nghỉ ngơi.

Cơ bản cậu ta còn trẻ tuổi, chứ nếu là một người bốn năm chục tuổi mà phá sức như cậu ta thì chắc mất mạng từ lâu rồi.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn Bác sĩ Tần.”

“Sao tự nhiên cô lại tìm hiểu chuyện của cậu ta, có phải giữa cô và cậu ta vẫn còn…”

“Không có gì đâu, đừng hiểu lầm.

Chẳng là tối qua có chạm mặt nhau, tôi nghe Thẩm Mục kể chuyện này.

Hơn nữa sau khi về nước tôi cũng chưa đến chào Bác sĩ Tần, hôm nay sực nhớ đến mới gọi điện cho anh, thì cũng nhân tiện hỏi thôi.”

Tần Tư Đình cười, không nói nữa mà chỉ hỏi: “Được, hôm nào có thời gian thì sẽ gặp nhau, nhưng bây giờ cô bận rộn như vậy, tôi e là lại làm phiền cô.”

“Bác sĩ Tần khách sáo quá.

Anh là người cầm dao phẫu thuật chữa bệnh cứu người, tôi chỉ lăn lộn học hỏi trong giới kinh doanh được vài mánh lới thủ đoạn, cũng chỉ thành con buôn mà thôi, sao dám so sánh với Bác sĩ Tần.”

“Được đấy, mấy năm không gặp mà kiểu nói lẫy này vẫn không hề thay đổi.”

Quý Noãn cười, tiện thể tán gẫu thêm vài câu rồi mới ngắt điện thoại, không nói thêm nhiều.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
467: Bắt Trộm Phải Bắt Tận Tay, Bắt Gian Phải Bắt Tận Giường (1)


“Chị Đại!

Xảy ra chuyện rồi!”

Tại phòng làm việc của Tập đoàn MN, Quý Noãn vừa gặp đối tác về, chưa kịp ngồi xuống đã thấy Tiểu Bát cầm một tờ báo không biết lấy từ đâu ra hớt hơ hớt hải chạy vào.“Em làm gì vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi, trải qua mấy năm ở Anh thì cũng nên điềm tĩnh hơn chứ, sao làm việc vẫn còn hấp tấp bộp chộp như vậy?”

“Ai da, thật sự xảy ra chuyện rồi!”

Tiểu Bát ném tờ báo lên bàn làm việc: “Chị xem, lần trước chị đi họp và dùng bữa với mấy vị lãnh đạo thành phố, có phải tối đó trên bàn cơm có ông Tổng Giám đốc Trương của công ty Minh Hải ‘thả dê’ chị không?

Không biết tấm ảnh ông ta sờ tay chị bị ai chụp được rồi bán cho bên báo chí, bây giờ tin tức kinh tế tài chính sắp bị tin tức lá cải này công phá rồi.

Tất cả mọi người đều nói chị nhờ quan hệ lên giường để tiến thân, trong giới đều đang bàn tán chuyện của chị kìa.

Đoán chừng chẳng bao lâu nữa chuyện trước đây chị từng kết hôn với Tổng Giám đốc Mặc sẽ bị khui ra mất…”

Lúc này, Quý Noãn mới cầm tờ báo lên.“Tấm ảnh này rõ ràng cố ý chọn góc chụp.

Đúng là lúc ấy Tổng Giám đốc Trương ngồi ngay bên cạnh chị, nhưng khi đó ông ta nhờ chị lấy giúp tăm xỉa răng mà thôi.

Tăm xỉa răng thì nhỏ, lại còn khuất sau ngón tay nên không thể thấy rõ.

Động tác này thoạt nhìn giống như chị chủ động nắm tay ông ta, chỉ là do vấn đề góc chụp mà thôi.”

Quý Noãn lãnh đạm nói.“Em biết vấn đề là do góc chụp, cũng biết chuyện chị từ chối rất nhiều đàn ông.

Tuy rằng bình thường trong cuộc xã giao, chị rất dễ nói chuyện, nhưng trước giờ chưa từng thật sự bị người khác chiếm lợi.

Chắc chắn tấm ảnh này là do những công ty ghen đỏ mắt với Tập đoàn MN chúng ta, cố ý nhắm vào chị.

Nhưng mà em nghe nói vợ Tổng Giám đốc Trương nổi tiếng là bà chằn, vì trước đây gia đình bà ta làm nghề cho vay, vô cùng ngang ngược.

Hiện giờ chúng ta còn có thể chi chút tiền cho phía truyền thông để đè chuyện này xuống, không để bọn họ tiếp tục loan truyền tin tức giả này.

Nhưng phía vợ của Tổng Giám đốc Trương lại rất khó đối phó…

Vừa rồi em nghe bảo vệ nói có một nhóm người chạy đến dưới lầu công ty chúng ta giội hai xô máu chó, đứng ở ngoài mắng chị là hồ ly tinh…”

“Vậy sao?

Đông vui thế à?”

Khác hẳn gương mặt lo sốt vó của Tiểu Bát, Quý Noãn cong môi, xoay người bước tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.“Bây giờ chị không thấy ai nữa đâu.

Bảo vệ dỗ đám người đó đi rồi, nhưng phỏng chừng những kẻ chạy tới đây gây sự đều đã bị những kẻ nhiều chuyện chụp hình lại.

Em sẽ đánh tiếng với bên truyền thông, nhưng chỉ sợ vợ Tổng Giám đốc Trương còn để ý ngờ vực, tiếp tục làm lớn chuyện.

Nếu thế thì cho dù phía truyền thông xem như gió thoảng qua tai thì mọi chuyện vẫn không thể lắng xuống được.”

“Vợ của Tổng Giám đốc Trương hung dữ vậy à?”

“Đâu chỉ hung dữ, nghe nói hai năm trước, Tổng Giám đốc Trương đã từng ngoại tình thật.

Nhưng ông ta chỉ là đi công tác về cùng thư ký mới ở công ty, sau đó ôm vài cái mờ ám ở trong xe, kết quả bị bà vợ phát hiện.

Em nghe nói lúc thư ký của Tổng Giám đốc Trương đang đi làm thì bị bà vợ ông ta lôi vào công ty, lột sạch quần áo trước mặt mọi người, rồi lấy roi quất cô ta một trận.

Nghe nói bởi vì lúc đó cô ta trần truồng cho nên ngực và da thịt đều bị đánh rách.

Lúc sau có không ít cảnh sát đến nên chuyện này mới dừng lại, nếu không phỏng chừng thư ký kia đã chết tại chỗ rồi.”

Nghe đến đó, Quý Noãn dường như nhướng mày suy tư.Xem ra đúng là loại người lòng dạ ác độc, ỷ vào chỗ dựa lớn nên không ai dám trêu vào.

Nếu cô không xóa tan loại hiểu lầm này, về sau mỗi bước đi ở Hải Thành đều khó tránh phải cẩn thận.“Gần đây không phải Phong Lăng ở bên Mỹ rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao, hay là gọi cô ấy trở về ở cạnh chị vài tháng nhé?”

Tiểu Bát hỏi.“Không cần, hiện giờ cô ấy bị Nam Hành trông coi kỹ lưỡng, không thể đến đây được.

Hơn nữa chúng ta cũng không cần vì chút xíu nguy hiểm mà đã vội tìm cô ấy.”

“Vậy phải làm sao đây?

Hay là mình thuê thêm vài vệ sĩ đi theo chị nhé?”

Quý Noãn nhìn Tiểu Bát cười, rồi lại cầm tờ báo lên nhìn.

Quả thật động tác trong hình giống như cô chủ động nắm tay Tổng Giám đốc Trương.

Nhìn từ một bên, Quý Noãn đang cười hết sức xán lạn, hơn nữa còn ngồi rất gần Tổng Giám đốc Trương, nhìn sơ qua vô cùng mờ ám.Cô đặt tờ báo xuống, nói: “Tối nay em hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị, bảo rằng chị chờ ông ta ở tiệm karaoke gần lầu dưới công ty chúng ta.”

Mặt Tiểu Bát nghệch ra, cô nhìn Quý Noãn: “Đây là lúc nào rồi, không phải chuyện quan trọng nhất là hai người phải tránh bị hiềm nghi sao?

Vậy mà chị còn bảo em đi hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị?

Lại còn muốn đích thân gặp mặt?

Lại còn hẹn ở nơi như karaoke?”

Quý Noãn lườm cô nàng một cái: “Em cũng không biết gọi mấy người khác của công ty đi chung à.

Quan hệ đối tác giữa công ty Minh Hải và chúng ta rất ổn định.

Thứ nhất, chị không thể để mình mất danh tiếng.

Thứ hai, chúng ta không thể hủy bỏ hợp đồng giữa hai công ty, không thể trở mặt với họ được.”

“Vậy tại sao chị lại…”

“Em đừng hỏi nhiều, cứ làm y những gì chị bảo.”

Tiểu Bát bĩu môi: “Nếu như em hẹn Tổng Giám đốc Trương giúp chị, thế nào ông ta cũng sẽ đến.

Còn lâu ông ta mới để ý nhiều chuyện như vậy.

Dù cho ông ta có ngoại tình thật, vợ của ông ta cũng chỉ dạy dỗ kẻ khác, đâu làm gì ông ta chứ.

Em thấy Tổng Giám đốc Trương đã thèm nhỏ dãi chị từ lâu, nếu có thể có chuyện mờ ám với chị, cho dù mạo hiểm lớn cỡ nào thì ông ta cũng vui vẻ đồng ý.”

“Ông ta đồng ý là tốt, giản lược được nhiều phiền phức.”

Quý Noãn tiện tay vứt tờ báo trên bàn vào sọt rác: “Em làm theo lời chị nói, tối nay chúng ta đi karaoke với Tổng Giám đốc Trương.

Em hẹn người ta xong là được rồi, trở về làm việc đi, đừng bị những chuyện thế này ảnh hưởng.”

Quả thật Tiểu Bát không rõ rốt cuộc Quý Noãn muốn làm chuyện gì.

Nhưng từ trước đến nay cô đều biết bình thường Quý Noãn rất ít khi chịu thiệt.

Hơn nữa ngày thường vì gương mặt xinh đẹp này mà Quý Noãn chuốc lấy không ít đố kỵ của phụ nữ.

Đừng nói là phụ nữ trong nước, dù là lúc ở nước ngoài cũng thường xuyên có người bàn tán bịa đặt bôi nhọ sau lưng.Người quá xuất chúng sẽ rất dễ bị ghen tỵ, nên cô có địa vị cao lại xinh đẹp thì khó tránh kẻ có lòng cố tình khiêu khích trực diện.“Vậy tối nay em gọi thêm vài vệ sĩ, rồi lại phái thêm vài nhân viên nam đến, cộng thêm cả em và mấy trợ lý khác đi cùng với chị.”

“Không cần phải như vậy, gọi những người bình thường hay có mặt lúc chúng ta bàn chuyện hợp tác với Tổng Giám đốc Trương là được.

Trọng điểm là phải tự nhiên một chút, đừng làm giống như đi đánh lộn.”

“…Vâng.”

Chẳng lẽ không phải đi đánh lộn sao?Tiểu Bát gãi đầu, nhìn thấy túi chườm nóng mà Quý Noãn đặt trên ghế sofa trong phòng làm việc, cô bước đến cầm lên: “Chị Đại, hôm nay lại đến tháng à?

Đau bụng không?

Có cần em giúp chị pha nước đường đỏ không?”

“Ừ.”

“Túi chườm nóng nặng lắm, chị có thể dùng miếng dán giữ nhiệt chỗ em này.”

Quý Noãn khoát tay: “Em đi làm việc trước đi.

Bây giờ chị đã không còn sợ lạnh như trước nữa, cũng không đau mấy, uống chút nước ấm là ổn thôi.”

Tiểu Bát không nhiều lời, bỏ miếng dán giữ nhiệt vừa định lấy ra trở về chỗ cũ, rồi lại nhặt túi chườm nóng ra ngoài, đi pha nước đường đỏ cho cô.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
468: Bắt Trộm Phải Bắt Tận Tay, Bắt Gian Phải Bắt Tận Giường (2)


Tối đó, dưới lầu Tập đoàn MN tụ tập không ít bảo vệ, nhưng Quý Noãn chẳng hề mang theo một người.

Giống như yêu cầu ngay từ đầu, cô chỉ dẫn theo những thư ký trợ lý thường theo cô xã giao khắp nơi, bao gồm cả Tiểu Bát.Lúc đến quán karaoke, Tổng Giám đốc Trương đã ở đó từ sớm.

Có điều hôm nay ông ta còn đặc biệt mang theo hai vệ sĩ đứng gác bên ngoài quán.Vừa nhìn thấy Quý Noãn đến, cặp mắt Tổng Giám đốc Trương lập tức sáng lên.

Ông ta bước đến, vươn tay như muốn kéo tay Quý Noãn.Quý Noãn kín đáo tránh né, cười nói: “Trương tổng, trong quán karaoke người qua kẻ lại, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Lời nói của cô dường như có chút mờ ám, ngay lập tức Tổng Giám đốc Trương vừa gật gù vừa đưa tay mời Quý Noãn vào trong: “Thật ngại quá Quý tổng, không ngờ hôm đó tôi nhờ cô lấy giúp tăm xỉa răng thôi mà lại gây ra chuyện như vậy.

Cô đừng xem những tin tức đó là thật, một lát nữa tôi sẽ giải thích rõ với bên báo chí.”

“Ông có giải thích hay không cũng không quan trọng.

Những người như chúng ta, lúc đối diện với những tin tức bịa đặt này đều có thủ đoạn giống nhau là dùng tiền mua truyền thông trấn áp truyền thông.

Xóa tan dư luận truyền thông chẳng phải chuyện khó, quan trọng là quan hệ giữa tôi và Trương tổng không bị loại chuyện này ảnh hưởng là được.”

Quý Noãn vừa nói vừa cười, nháy mắt với Tổng Giám đốc Trương, sau đó bước thẳng vào trong.Tổng Giám đốc Trương không ngờ Quý Noãn lại “hiểu chuyện” như vậy.

Sau khi đẩy cửa phòng karaoke ra, ông ta mỉm cười mời cô vào.

Thấy người đi theo cô toàn là trợ lý thư ký mà bình thường vẫn hay đi cùng khi bàn chuyện hợp tác, cũng không mang theo người lạ thì ông ta liền tin tưởng cô thật sự chỉ đơn thuần muốn tiếp tục bàn chuyện hợp tác dự án, nhân tiện hàn huyên một chút.Nhưng lần này là do Quý Noãn chủ động hẹn gặp, hơn nữa bên báo chí lại đang loan truyền mấy tin tức tình cảm đó, nên Tổng Giám đốc Trương bất giác cảm thấy có lẽ Quý Noãn cũng có ý với ông ta.Sau khi ngồi xuống, Tổng Giám đốc Trương liền mở bình rượu, đặt xuống trước mặt Quý Noãn, chủ động sáp lại gần: “Không giấu gì cô, lúc tôi thấy tấm ảnh trên báo cũng hết hồn.

Không ngờ trong giới kinh doanh của chúng ta hiện nay có nhiều tiểu nhân hèn hạ như vậy.

Rõ ràng là quan hệ giữa hai chúng ta rất trong sạch, vậy mà bọn họ còn cố ý chụp một tấm ảnh khiến người khác hiểu lầm, hại danh dự Quý tổng bị ảnh hưởng, thật là có lỗi.”

Quý Noãn nhìn rượu trên bàn trà, không nhấc lên uống, lẳng lặng tránh né hành động từ từ nhích đến gần của Tổng Giám đốc Trương, trên mặt vẫn tươi cười thản nhiên: “Chỉ là chuyện lấy giúp tăm xỉa răng thôi mà, Trương tổng đừng để trong lòng.

Không phải lần trước ăn cơm, chúng ta đang bàn tới vấn đề hợp tác tiếp theo hay sao?

E rằng ông là quý nhân hay quên, đã ném chuyện này ra sau đầu rồi chăng?”

“Không đâu, làm sao tôi quên được lời giao hẹn với Quý tổng.

Chẳng phải đã nói lợi nhuận của dự án hợp tác cho Tập đoàn MN sẽ tăng lên 10% sao.

Được, được, lúc đó tôi cũng đã đồng ý rồi, Quý tổng có mang hợp đồng theo không?”

“Không chỉ là 10%, mấy ngày nay tôi đã tính toán rồi.

Trong dự án này, Tập đoàn MN đã bỏ ra nhân lực và năng lực hơn một nửa, ý tôi là muốn tăng lên 25%, tức là tăng thêm 15% so với 10% ban đầu mà hôm trước ông đã đồng ý.”

Nói đến đây, Quý Noãn mỉm cười, nhìn biểu hiện sửng sốt của Tổng Giám đốc Trương: “Trương tổng, không phải chúng tôi tham lam.

Ông cũng biết rồi đấy, nếu dự án này không có Tập đoàn MN lập kế hoạch và nhân viên chủ chốt có năng lực của chúng tôi thì không thể hoàn thành được.

Tôi muốn nâng phần trăm lợi nhuận cũng là hợp lý.”

“Chuyện này…”

Tổng Giám đốc Trương do dự.

Sau khi Tiểu Bát ân cần chuyển bản hợp đồng qua, ông ta cầm lên đọc vài lần.Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng hôm nay Quý Noãn mời ông ta đến là muốn nói chuyện về tin đồn tình cảm kia.

Ông ta vẫn đang suy nghĩ có nên nhân dịp này mà thổ lộ với cô rằng quả thật ông ta có ý với cô hay không, rằng ông ta hi vọng sau này bọn họ có cơ hội gặp mặt nhiều hơn một chút, hoặc là phát triển thành một mối quan hệ sâu sắc hơn.Không ngờ vừa rồi vừa mới tới, Quý Noãn còn nở nụ cười quyến rũ khiến người khác dễ hiểu lầm ở trước cửa, vậy mà sau khi vào phòng lại nghiêm túc chỉ bàn chuyện giá cả.Nhưng quả thật tai tiếng lần này là phiền phức do ông ta mang đến cho Quý Noãn, hơn nữa những thứ Quý Noãn yêu cầu đều thuộc phạm vi hợp lý.

Trước đó ông ta vẫn không muốn nâng giá lên trên 10%, dù sao nếu tính theo 25% thì lợi nhuận chênh lệch sẽ vượt mức ba trăm triệu.

Chỉ có điều, đây là dự án có thể làm trong vài tháng, tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng Tập đoàn MN cũng biết kiếm tiền quá mức trong chuyện này rồi đấy.“Trương tổng cảm thấy không hài lòng với mức thỏa thuận này sao?

Đúng lúc đôi bên chúng ta còn chưa chính thức hợp tác, trước khi hai bên còn chưa điều nhân viên liên quan qua, các phương diện như thời gian gì đó còn chưa bị chiếm dụng, bây giờ vẫn có thể dừng hợp tác.

Gần đây tôi cũng vướng bận vài chuyện vụn vặt, không có thời gian đàm phán chuyện này.

Nếu như hôm nay không thể đàm phán xong, sau này tôi không có thời gian rảnh, chỉ đành điều trợ lý và thư ký ra mặt.

Bọn họ chỉ nghe lệnh làm việc, lại không dễ mặc cả.

Với lại còn có tình cảm giữa tôi và Trương tổng ở đây nữa, nếu như đổi thành người khác đến đàm phán với ông thì cũng không tiện thương lượng lại phải không?”

Tổng Giám đốc Trương trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Quý Noãn, trong lòng thầm mắng tiếng b* m* nó.Thoạt nhìn người phụ nữ này xinh đẹp vô hại như thỏ trắng nhỏ, sao bên trong xương cốt lại tinh ranh như vậy?Thảo nào Tập đoàn MN nằm trong tay một người phụ nữ trẻ tuổi, nhưng lại có thể phát triển thần tốc, xem ra cô đúng là có bản lĩnh.Thừa cơ hội này, ông ta không thể buông tay dự án hợp tác.

Nếu không, đến lúc đó mất đi không chỉ là ba trăm triệu, mà là chắp tay nhường toàn bộ lợi nhuận cho những đối tác khác.Nếu như không xảy ra tin đồn tình cảm, có lẽ ông ta còn có thể bày mặt lạnh mà kéo dài thời gian, giữ lại được bao nhiêu lợi nhuận thì hay bấy nhiêu.Nhưng lại kẹt ngay tại thời điểm này, rõ ràng Quý Noãn cũng không định kiên trì hợp tác với ông ta nữa, tựa như thật sự rất để ý chuyện gặp mặt với ông ta.

Nếu như sau này không còn cơ hội gặp mặt, ông ta cũng không có cách nào tỏ thái độ tự cao tự đại cố chấp giữ lại phần trăm lợi nhuận này.Hiện giờ Quý Noãn cho ông ta một lựa chọn, cũng nói thẳng cho ông ta biết, đây là lần gặp mặt cuối cùng trước khi xác định dự án.

Nếu có thể thỏa thuận thì tiếp tục hợp tác, nếu không thể thỏa thuận thì đường ai nấy đi, không gặp lại nữa, đúng lúc tránh bị hiềm nghi.Tất cả mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, khiến người khác không thể bắt bẻ được.Tổng Giám đốc Trương cười, lại nhìn bản hợp đồng tên tay, có chút dao động, nhưng ngoài miệng vẫn không vui, hỏi: “Quý tổng thật lợi hại, chẳng lẽ tấm ảnh đó là do Quý tổng bảo người khác chụp?”

Quý Noãn nhướng mày, cười ẩn ý với ông ta một tiếng: “Trương tổng đùa gì thế?

Ai chẳng biết tính nết phu nhân nhà ông.

Tôi có cần vì chút lợi nhỏ này mà tự mình chọc vào ổ kiến lửa không?”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
469: Bắt Trộm Phải Bắt Tận Tay, Bắt Gian Phải Bắt Tận Giường (3)


Được lắm, cô đã nói như vậy thì xem ra đã vạch trần hết gốc gác của ông ta rồi.Có vẻ Quý Noãn đã biết hết chuyện trước đây ông ta từng mập mờ với thư ký, bị vợ tìm đến tận cửa.

Cho nên có thể nói Quý Noãn hoàn toàn không có hứng thú với ông ta.

Từ đầu chí cuối cô chỉ vì bản hợp đồng thôi, mục đích là lợi dụng cơ hội này để đàm phán giá cả.Lại thêm vừa rồi ở ngoài quán karaoke, cô cười như thế với ông ta khiến người bên ngoài nhìn vào dễ hiểu lầm có gì mờ ám.Nếu như Quý Noãn đã cố tình làm vậy, đoán chừng vợ ông ta đang trên đường đánh đến nơi rồi.Cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ người cố ý tiết lộ tin tức này cho vợ ông ta cũng là Quý Noãn.Đồng nghĩa với việc người bây giờ có thể bảo vệ ông ta chỉ có Quý Noãn mà thôi.Nói cách khác, hai người bọn họ chỉ có thể bảo vệ lẫn nhau.

Một khi cô vung tay mặc kệ không giải thích, phỏng chừng hôm nay nơi này sẽ bị vợ ông ta san thành bình địa.Nhưng Quý Noãn nói không sai, đối với Tập đoàn MN mà nói, lợi nhuận ba trăm triệu chỉ là con số nhỏ, cũng chẳng phải thứ gì quý giá.Quả thật cô không cần thiết phải sử dụng phương thức rước tiếng xấu vào người chỉ để tăng thêm 15%.Tổng Giám đốc Trương lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, lần đầu bị một cô nàng hai mươi bốn tuổi gài bẫy, kết quả lại không thể nổi giận, chỉ đành nuốt nghẹn vào trong, bày ra nụ cười niềm nở trên mặt.“Tôi xem lại bản hợp đồng rồi tính toán một chút, nếu được thì chúng ta lại bàn bạc tiếp.”

Tổng Giám đốc Trương nhường một bước, cũng không từ chối thẳng.Quý Noãn đặt hợp đồng trên bàn trà: “Ok, ông cứ xem hợp đồng trước, xong rồi thì gọi tôi, hoặc là nói với trợ lý của tôi một tiếng.

Tôi vào nhà vệ sinh trước.”

“Được, được, mời Quý tổng.”

Quý Noãn đứng dậy, Tiểu Bát và những trợ lý thư ký khác vẫn ngồi yên trên ghế sofa.

Bọn họ không biết rốt cuộc hôm nay Quý Noãn có ý định gì, nhưng bọn họ cứ thấy sau lưng rét căm căm, cảm giác vợ Tổng Giám đốc Trương có thể xông vào đây chém giết bất cứ lúc nào.“Tiểu Bát, đưa gói đồ đây.”

Quý Noãn nói.Tiểu Bát vội vàng giao gói đồ cho cô, sau đó nhìn Quý Noãn với tư thái thủng thẳng cầm gói đồ như chẳng hề có một chút khẩn trương bước vào nhà vệ sinh trong phòng.Cửa phòng vệ sinh bên này vừa đóng, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo.

Tiểu Bát và những thư ký khác ngồi trên sofa liếc mắt nhìn nhau.Tổng Giám đốc Trương nghe thấy âm thanh bên ngoài thì cũng nhíu mày, vội vàng đứng dậy, vẻ mặt như có tật giật mình, lặng lẽ mở hé cửa ra, nhìn bảo vệ đang vội vàng đập cửa ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Người gây sự bên ngoài là vợ tôi, đừng để bà ấy biết tôi ở đây.

Nếu như tìm đến đây, các người cứ nói thẳng là tôi vừa mới rời khỏi rồi!”

Bảo vệ đần mặt ra, gật đầu một cái, âm thanh nhốn nháo bên ngoài ngày một lớn.

Tổng Giám đốc Trương vừa nghĩ tới chuyện hôm nay bị Quý Noãn tính kế thì càng giận nghiến răng.

Vốn dĩ ông ta định thừa dịp hiện giờ Tập đoàn MN còn chưa đứng vững gót chân ở Hải Thành thì kiếm chác một ít, hòng tăng thêm lợi nhuận.

Kết quả tính tới tính lui, không chỉ không kiếm chác được gì, mà còn bị Quý Noãn mượn vụ tai tiếng tình cảm phản kích lại.“Chồng tao đâu?

Không phải vừa rồi có người chụp được hình ông ta và con hồ ly tinh họ Quý liếc mắt đưa tình bên ngoài quán karaoke sao?

Người đâu rồi?

Bảo bọn họ cút ra đây cho tao!”

Bà Trương ở bên ngoài vừa quát bằng giọng khàn khàn, vừa vượt qua vòng vây ngăn cản của bảo vệ.Nghe thấy âm thanh quát nạt vang dội, hai đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tiểu Bát vội vàng ngồi sát vào nhau, mặt mày lo lắng, ghé vào sau lưng Tiểu Bát hỏi: “Làm sao đây, hình như hung dữ lắm đó…”

Tiểu Bát đảo mắt nhìn về hướng phòng vệ sinh, nhỏ tiếng đáp: “Chắc chắn Tổng Giám đốc Quý có cách, trước tiên chúng ta im lặng quan sát tình hình đã.”

Tuy rằng cô cũng rất khẩn trương nhưng vừa nhớ tới dáng vẻ như tiên đoán trước mọi việc của chị Đại thì cô có cảm giác hôm nay ở đây sẽ chẳng xảy ra chuyện gì to tát.Bà Trương vẫn đứng bên ngoài gào thét, liên tục có bảo vệ muốn bước lên ngăn cản, nhưng ai ngờ bà Trương lại dẫn theo một đám người đến đây, có cả nam lẫn nữ, ai nấy đều vừa tục tằng vừa có bản lĩnh, hết người này đến người kia cản không nổi, chỉ nghe thấy bà ta vừa xông vào trong vừa gầm rống:“Họ Trương kia!

Ông lăn ra đây cho tôi!

Dám nuôi vợ bé trước mặt tôi hả, không xem bà đây ra gì đúng không, lại còn dám hẹn hò ở nơi như quán karaoke!”

“Trương Đạt Hồng!

Mau cút ra đây!“Bà Trương, bà Trương đừng kích động.

Hiện giờ Tổng Giám đốc Trương thật sự không có ở đây, vừa rồi ông ấy mới đi khỏi.

Bà có chạy tới đây tìm cũng không tìm được người đâu.

Tổng Giám đốc Trương đã…”

“Biến!

B* m* nó, mày là cái thá gì, dám nói láo trước mặt bà hả!

Rõ ràng tao thấy xe ông ta ở bên ngoài!”

“Tổng Giám đốc Trương uống rượu nên đã ngồi xe người khác đi rồi.

Bà Trương đừng đi vào trong nữa, các phòng khác trong quán chúng tôi còn có khách.

Bà làm như vậy ảnh hưởng chuyện làm ăn của chúng tôi lắm!”

“Biến!”

“Bà Trương…

Bà…”

“Tao bảo chúng mày biến, đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!

Biến!”

“Ai da, bà Trương, sao bà lại đánh người…”

“Cút!

Nếu không bà đây bẻ giò mày!”

Đám bảo vệ bên ngoài lập tức im re, mặt hai đồng nghiệp ngồi hai bên Tiểu Bát rúm ró.Quả nhiên là người đàn bà đanh đá.Chỉ cần nhìn thấy Tổng Giám đốc Trương gấp gáp đi qua đi lại trong phòng cũng đủ để thấy ông ta sợ vợ đến mức nào.

Hèn gì mặc dù ông ta có vẻ háo sắc, cứ dán mắt lên người Tổng Giám đốc Quý nhưng chỉ có gan nghĩ mà không có gan làm.

Hôm nay ông ta bị Tổng Giám đốc Quý dụ dỗ kéo lá gan ra, kết quả là kéo luôn bà vợ người ta tới.“Chị Tiểu Bát, có khi nào xảy ra án mạng không?”

Tiểu Bát không lên tiếng, cúi đầu cầm chắc di động đã chuẩn bị sẵn trong túi xách.

Cô tính toán hay là báo cảnh sát trước, lỡ như lát nữa đánh nhau thật thì cảnh sát còn ập đến kịp thời.Kết quả vừa mới mở túi xách ra, đột nhiên cô nhìn thấy miếng dán giữ nhiệt chuẩn bị cho Quý Noãn lúc trước ở bên trong.Một tia sáng lóe lên trong đầu Tiểu Bát, dường như cô đã hiểu được ý của Quý Noãn.Cô không lấy di động ra nữa mà ung dung đóng túi xách lại, sau đó nhìn về phía Tổng Giám đốc Trương: “Trương tổng, nghe tiếng có vẻ vợ ông rất lợi hại đấy.”

Vẻ mặt Tổng Giám đốc Trương lập tức sa sầm, lườm Tiểu Bát, nói đầy ẩn ý: “Tổng Giám đốc Quý của các cô cũng lợi hại không kém.”

Lúc nói chuyện, ông ta giơ ngón tay cái lên, nhưng động tác có chút mạnh bạo, còn nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng vừa tức vừa vội sắp phát điên rồi.Tiểu Bát híp mắt cười, không nói nữa.“Trương Đạt Hồng!

Còn không mau cút ra đây.

Đừng để bà đây đốt sạch công ty ông!

Ra đây!”

Lúc này bà Trương đã đuổi tới phòng bên cạnh.

Nghe thấy âm thanh đến gần, cho dù biết trước hôm nay không xảy ra chuyện gì nhưng Tiểu Bát vẫn nhịn không được mà nổi da gà da vịt.

Tổng Giám đốc Trương bỗng nhiên xoay người lùi về sau hai bước, nhìn trái nhìn phải, giống như bị hoảng sợ, muốn tìm nơi ẩn núp tạm thời.
 
Back
Top Bottom