Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
450: Vừa Rồi Ông Mặc Ngồi Ở Trên Kia (3)


Tiểu Bát lại vừa mới báo cảnh sát, kết quả là cảnh sát còn chưa tới, thì khi cô chạy tới phòng khách thì đã thấy Tổng Giám đốc của Hằng Thành tức giận mặt mày đỏ bừng đi thẳng một nước.Tiểu Bát vô cùng kinh ngạc đứng ngoài cửa nhìn một lúc.

Đợi khi những người kia đều rời đi, cô vội bước vào phòng, nhìn thấy Quý Noãn ngồi giữa phòng khách, vẻ mặt bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.“Chị Đại, chị không sao chứ?”

“Không sao, em báo cảnh sát à?”

“Dạ, em thấy chị và mọi người ở trong đó không ra, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì, nên báo cảnh sát…”

Quý Noãn gật đầu: “Được, đến lúc đó để họ tới đồn cảnh sát ghi lời khai cũng tốt, để người ở trên đều biết, cũng là ra oai phủ đầu họ.

Sau này họ cũng không dám trở lại Tập đoàn MN giở thói ngang ngược nữa đâu.”

Tiểu Bát nghe cô nói nửa hiểu nửa không, nhưng thấy dường như Quý Noãn không hề hoảng sợ, lại nghĩ tới mấy năm nay Quý Noãn đã từng gặp không ít chuyện ở Luân Đôn mà vẫn có thể xử lý ổn thỏa, xem ra là mình lo lắng dư thừa rồi.Hai ngày sau, quả nhiên Tổng Giám đốc của Hằng Thành đến gặp phía chính quyền cầu tình, cũng đương nhiên là không dám tiếp tục cố ý nhằm vào Tập đoàn MN nữa.

Chưa tới hai ngày, thế lực các nơi của Tập đoàn Hằng Thành ở Hải Thành đều bị tan rã.

Ngay cả Tổng Giám đốc của Hằng Thành cũng không dám lộ diện.

Những người khác càng không dám tiếp tục giở trò.

Phía Tập đoàn MN rốt cuộc cũng trở lại yên ổn.***Cuối tuần, ban ngày Quý Noãn không đến công ty, ở nhà một mình quét dọn nhà cửa, rồi đến siêu thị mua một một ít thức ăn, làm một bữa cơm trưa ngon lành.Buổi chiều, Quý Noãn lại dành một tiếng đồng hồ tập yoga.

Cô đang quỳ rạp trên mặt đất thực hiện động tác cuối cùng thì đột nhiên có cuộc gọi đến.

Cô lăn một vòng trên thảm đến bên sofa, rồi ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động trên bàn.“A lô?”

“Cô Quý, tôi là Vinse.”

Tiếng một người đàn ông truyền ra từ điện thoại, giọng không nhanh không chậm: “Tôi đã đặt chỗ trước ở nhà hàng tối nay rồi, buổi chiều không có việc, nên đến sớm đón cô luôn.”

Lúc này Quý Noãn mới cầm điện thoại di động đứng dậy, đi tới cửa sổ nhìn xuống.

Quả nhiên cô nhìn thấy xe của Mr.

Vinse đã đậu ở dưới lầu khu nhà.“Chẳng phải đã nói là năm giờ chiều sao?

Bây giờ mới hơn ba giờ thôi.”

Quý Noãn nhìn đồng hồ.“Cô về nước cũng chưa bao lâu, trước khi về nước chẳng phải cô đã nói trở về nghỉ ngơi một thời gian sẽ dọn nhà sao?

Tôi đến xem cô có đồ vật gì cần chuyển không.”

Mr.

Vinse nói qua quýt: “Tôi có thể lên nhà ngồi không?”

Từ rất xa, Quý Noãn nhìn thấy cửa xe mở ra, Mr.

Vinse mặc âu phục từ trong xe bước xuống, nhưng không đi vào cửa, mà nhìn lên vài lần, như đang tìm xem nhà Quý Noãn ở phía nào.“Vậy anh chờ tôi một lát, tôi sẽ đi xuống.”

Nghe ra cô không có ý mời mình vào nhà, Mr.

Vinse cười buồn: “Ban ngày ban mặt tôi không thể làm được gì cho cô, chỉ muốn xem trong nhà cô có đồ vật gì cần chuyển, rốt cuộc cô lại rất dứt khoát, không muốn để tôi vào nhà.”

“Trong nhà tôi rất lộn xộn, lúc này không tiện tiếp đãi.”

Quý Noãn nói qua loa, rồi dứt khoát cúp điện thoại.Thấy cô cự tuyệt dứt khoát như vậy, Mr.

Vinse cười buồn, bỏ điện thoại di động vào túi áo.Khoảng mười phút sau, Quý Noãn đi xuống lầu.Cô đã thay quần áo, mái tóc ngang vai bị gió thổi ra sau đầu.

Cô không cần trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp tự nhiên.

Gương mặt trắng trẻo ngước lên, trông xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái trang điểm khéo léo trên đường.“Những cô gái cùng tuổi với cô đều nhân dịp cuối tuần ra ngoài hẹn hò ăn cơm, hoặc là xem phim.

Cô thì ngược lại, thời tiết đẹp như thế này lại giam mình ở trong nhà!

Cả ngày nay bây giờ cô mới xuống lầu phải không?”

Khi mở cửa xe, Mr.

Vinse cười hỏi.“Không, hồi sáng tôi tới siêu thị, nhưng cũng chỉ mua vài thứ rồi về.”

Quý Noãn ngồi vào trong xe, lại nói: “Nhà hàng mà anh đặt, hẳn là năm giờ chiều mới có thể đến.

Anh đến sớm thế này, trong nhà tôi cũng chưa thu dọn, ngổn ngang lộn xộn nên không tiện mời anh vào ngồi chơi.

Còn mấy tiếng đồng hồ nữa, chúng ta cũng không thể cứ ngồi trò chuyện trong xe vậy chứ?”

Mr.

Vinse mỉm cười nhìn cô: “Nếu cô đồng ý, thật ra tôi rất thích trò chuyện với cô trong không gian nhỏ hẹp như thế này, trò chuyện bao lâu cũng được.”

Quý Noãn nhìn anh ta rồi thu hồi ánh mắt: “Dù sao thì tối nay tôi cũng muốn đến phố thương mại.

Tôi biết bên kia có quán cà phê không tệ.

Trước đây khi còn mở phòng giao dịch, tôi từng mua cà phê ở đó, mùi vị rất nguyên bản, hay là mình vào đó ngồi một lúc?”

“Được.”

“Ok, vậy thì đi thôi.”

Quý Noãn tiện tay thắt dây an toàn.Thấy dáng vẻ phấn chấn của cô, Mr.

Vinse mỉm cười, đánh vô lăng đưa xe rời khỏi khu nhà ở, hỏi: “Cô đã nghĩ ra nơi nào để chuyển chỗ ở chưa?

Đến khu vực gần công ty ở Thành Tây hay là một nơi có phong cảnh đẹp và không khí trong lành?”

“Gần đây tôi không có thời gian suy nghĩ về chuyện này, dù sao thì hiện giờ tạm thời có một chỗ ở là đủ rồi.

Thường ngày tôi còn dành thời gian về nhà thăm ba tôi.

Về chuyện dọn nhà, tuy ban đầu tôi định như vậy, nhưng bây giờ tôi đã bỏ ý định đó rồi, thật sự không có thời gian lựa chọn nhà.”

“Mười mấy căn biệt thự của Tập đoàn BGY ở khu xây dựng ngoại ô cũng không tệ, tôi giúp cô dọn sang một căn có cảnh vật đẹp nhất nhé?”

“Không cần đâu.

Nhà do công ty anh xây chiếm diện tích quá lớn, phần lớn xoay quanh vùng ngoại ô.

Tuy ở đó không khí tốt lành, thích hợp người giàu có sinh sống, nhưng đối với người mà đôi khi ngay cả lái xe cũng lười như tôi, thì chỉ thích hợp ở khu vực gần công ty.”

“Tôi có mấy căn nhà ở khu Thành Tây đã được lắp đặt thiết bị, có một căn rất gần công ty cô.

Nếu bây giờ cô còn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên chuyển đi đâu, thì có thể chuyển đến đó.”

“Thật sự là không cần đâu.”

“Tôi lại không thu tiền thuê nhà.

Nếu cô ở, tất cả thẻ khóa phòng đều giao cho cô, tôi không thể tùy tiện xông vào nhà, cô sợ cái gì?”

Quý Noãn bậm môi: “Tôi nghe nói, anh vì công việc ở BGY mới tới Hải Thành.

Trước đây anh cũng không phải là người Hải Thành, bây giờ lại có nhiều nhà ở đây như vậy.

Chỉ là khu Thành Tây hơi hẻo lánh, sao anh cũng có nhà ở đó?”

“Nếu tôi nói thật lòng, chỉ sợ cô sẽ càng né tránh tôi.”

“…

Vậy à?”

Nhân lúc đèn đỏ, Mr.

Vinse dừng xe lại liếc nhìn cô: “Trước kia, lúc cô còn ở nước Anh, tôi đã biết sớm muộn gì cô cũng sẽ trở về.

Thấy công ty cô ở khu Thành Tây, tôi cũng suy nghĩ sẽ có một ngày cô sẽ tới ở vùng phụ cận công ty, nên tôi đã mua mấy căn nhà ở gần công ty cô.

Đơn giản là tôi hi vọng khi cô ở đó, tôi cũng đến ở, hàng ngày đều có thể có cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt cô.

Rồi thời gian càng lâu về sau, cô sẽ càng quen với sự tồn tại của tôi.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
451: Vừa Rồi Ông Mặc Ngồi Ở Trên Kia (4)


Thì ra Mr.

Vinse không chỉ mua mấy căn nhà, mà mua rất nhiều nhà ở gần công ty cô.

Hễ căn nhà nào có khả năng cô sẽ tới ở, là anh ta mua.Quý Noãn cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá gì.

Cho dù cô không chấp nhận tình cảm của Mr.

Vinse, nhưng trong lòng thật sự có một chút cảm động và áy náy trước tấm lòng của anh ta.Dù sao ba năm nay, bất cứ lúc nào Mr.

Vinse cũng tìm cơ hội công tác ở Anh, và thường xuyên đi Luân Đôn giúp cô.

Mấy năm nay, cô có thể tiến hành mọi việc một cách thuận lợi đều là vì có nhiều “quý nhân” giúp đỡ.

Mặc dù thời gian Mr.

Vinse ở Luân Đôn cũng không lâu lắm, nhưng anh ta đã giúp cô rất nhiều việc.“Hôm nay tôi mời anh ly cà phê.”

Quý Noãn trầm ngâm một lát, rồi cất tiếng: “Mỗi lần tôi muốn cảm ơn anh, tôi đều nói muốn thiết đãi anh, nhưng lần nào anh cũng đều giành trả tiền.

Giữa hai chúng ta, số tiền đó cũng không đáng kể, nhưng về mặt khác, tôi thật sự mắc nợ anh rất nhiều.

Dù sao anh cũng phải để tôi tìm một cách đơn giản nhất để trả lại.”

Mr.

Vinse lặng im trong giây lát rồi khẽ cười: “Nếu như cô có thể không tiếp tục nói chuyện khách sáo như vậy với tôi nữa thì cũng xem như đã trả hết nợ cho tôi rồi.”

“Việc nào ra việc nấy chứ, không thể tính như vậy được.

Tối nay anh mời tôi ăn cơm, buổi chiều tôi mời anh uống cà phê, như thế là có qua có lại.”

“Có qua có lại?”

Mr.

Vinse bỗng dừng xe lại, quay đầu sang nhìn Quý Noãn ngồi bên cạnh: “Cô Quý thân mến, tôi hi vọng cách thức có qua có lại này có chiều sâu hơn một chút.”

Quý Noãn nhếch môi, vẻ mặt tươi cười, nhưng cuối cùng cũng không trả lời.Mr.

Vinse tiếp tục lái xe.

Sau khi tìm được chỗ đỗ xe ở khu lân cận phố buôn bán, anh ta nói: “Lần trước tặng vòng đeo tay cho cô, cô không nhận, hại tôi để ở nhà, bị mẹ tôi đột nhiên về nước nhìn thấy.

Bà liên tục gặng hỏi có phải tôi thích cô gái nhà nào rồi, muốn tôi giới thiệu với bà.

Nếu tôi không cho bà gặp cô gái mà tôi sắp kết hôn, bà sẽ không chịu đi.

Cô nói có phải tôi đã thật sự lớn tuổi rồi không, nếu không kết hôn, ba mẹ tôi đều sẽ buồn đến mức bạc tóc?”

Từ lời nói của Mr.

Vinse, dường như Quý Noãn mơ hồ nghe ra điều gì đó, cô liếc nhìn anh ta: “Tối nay anh cố ý mời tôi đi ăn, không phải là muốn tôi gặp mẹ của anh đó chứ?”

Mr.

Vinse có phần buồn bã, anh ta day mi tâm: “Quả thật là tôi có ý định này, nhưng không dám thực hiện.

Chưa được cô đồng ý, làm sao tôi dám dùng cách này ép cô?”

“Vậy mẹ anh còn ở Hải Thành không?”

“Còn, bà cũng biết tối nay tôi mời cô đi ăn, cứ nói muốn đến gặp cô, nhưng tôi ngăn cản.

Tuy tôi không nói rõ quan hệ giữa tôi và cô, nhưng bà vẫn khăng khăng cho rằng tôi có bạn gái mà không cho người trong nhà biết.

Lớn tuổi rồi, bà bắt đầu bận tâm lo nghĩ cho con cái, bây giờ lại càng đặc biệt quan tâm chuyện kết hôn của con cái, tôi thật sự không lay chuyển được bà.”

Mr.

Vinse vừa nói vừa ra hiệu Quý Noãn có thể xuống xe.Sau khi xuống xe, Quý Noãn đưa mắt nhìn quán cà phê cách đó không xa, lại mỉm cười nhìn Mr.

Vinse vừa xuống xe, rồi chỉ về phía quán cà phê kia, ý nói đó là quán cà phê mà cô nhắc tới lúc nãy.Quý Noãn xoay người đi thẳng tới, không chú ý đến chiếc Bugatti màu đen đỗ ở bãi đỗ xe và chiếc Ghost màu đen mà chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay ở phía sau.Sau khi vào quán cà phê, hai người ngồi xuống một chỗ trống gần quầy rượu ở lầu một.

Quý Noãn gọi một ly cà phê kiểu Mỹ, Mr.

Vinse nói muốn uống giống như cô.Chẳng qua là một cuộc dạo chơi buổi chiều, Quý Noãn nhắc tới một số chuyện thú vị xảy ra ở Luân Đôn mà Mr.

Vinse cũng tham dự.

Hai người càng trò chuyện càng vui vẻ.

Bỗng nhiên từ gần đó, có một người phụ nữ đứng tuổi ăn mặc hợp thời trang đi tới.

Mr.

Vinse đang cười cười nói nói liền khựng lại trong thoáng chốc, nhìn người phụ nữ kia một chút rồi lại nhìn Quý Noãn đang có vẻ ngờ vực.Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đưa mắt ra hiệu với Mr.

Vinse, rồi lại nhìn Quý Noãn một chút, sau đó hỏi với vẻ không chắc chắn: “Chính là cô gái này phải không con?”

Quý Noãn liếc nhìn người phụ nữ kia, thấy ánh mắt vừa tha thiết vừa phấn khởi của bà ta thì đại khái đã hiểu ra.

Cô lễ phép gật đầu với người phụ nữ kia: “Cháu chào dì.”

Trong nháy mắt Mr.

Vinse liền trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày trước mặt cô.

Dường như hơi bất đắc dĩ, anh ta ho một tiếng, đặt ly cà phê xuống, vẻ mặt hơi trách cứ nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia: “Mẹ, làm thế nào mẹ tới đây được?”

Quý Noãn: “…”

Quả nhiên cô đoán không sai, thật sự là bà ấy lặng lẽ tới đây.Người phụ nữ kia mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Mr.

Vinse, rồi cười tủm tỉm nhìn Quý Noãn: “Cô gái, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Quý Noãn: “…

Dạ hai mươi bốn ạ.”

“Hai mươi bốn tuổi?

Ái chà, nhỏ hơn con dì mười tuổi.

Con trai dì đã quen quanh năm sống tự lập ở bên ngoài, hơn ba mươi tuổi rồi mà tới bây giờ cũng chưa nói sẽ lấy vợ hoặc đưa bạn gái về nhà.

Dì và ba nó luôn ở nước ngoài, cũng không có thời gian chăm sóc nó.

Khó khăn lắm dì mới phát hiện nó có dấu hiệu yêu đương, vậy mà nó vẫn cố giấu giếm dì.

May mà hôm nay lúc nó ra cửa, dì phát hiện dáng vẻ của nó không giống như đi làm, nên mới len lén đón xe chạy theo.

Dì thấy nó đi đón cháu, sau đó hai người lại tới đây uống cà phê…

Rốt cuộc thì dì có thể gặp con dâu tương lai của mình rồi!”

“Khụ khụ.”

Nghe mấy tiếng “con dâu tương lai”, Quý Noãn giật mình nuốt nước bọt, trong nước bọt còn lẫn vị cà phê.

Vị đắng đột ngột khiến cô ho mấy tiếng liên tiếp, ho đến mức mặt hơi đỏ lên.Người phụ nữ xinh đẹp kia thấy cô đỏ mặt, càng bất chấp Mr.

Vinse bên cạnh, đưa tay kéo tay Quý Noãn, cười tủm tỉm hỏi: “Cô gái, cháu họ gì vậy?”

“Thưa dì, có lẽ dì hiểu lầm rồi, quan hệ giữa cháu và Mr.

Vinse không như dì nghĩ đâu…”

“Ối dào, không cần giải thích với dì.

Dì biết những người trẻ tuổi các cháu muốn tự lập, yêu đương thì muốn giấu giếm trong nhà, khi kết hôn cũng chơi trò “kết hôn bí mật” gì đó, thật ra là đều sợ trong nhà giục sinh con chứ gì?

Nếu cháu không muốn sinh, dì cũng không hối thúc.

Nhưng nếu nó đã có bạn gái rồi mà vẫn không chịu dẫn về gặp hai vợ chồng dì, thì quá đáng rồi!”

Người phụ nữ xinh đẹp kia vừa nói vừa kéo tay Quý Noãn, giọng rất tha thiết: “Tuy thằng bé nhà dì đã ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng vẫn chưa từng qua lại với những cô gái không ra gì.

Dì có thể vỗ ngực cam đoan tư cách của nó.

Nếu hai đứa có tình cảm với nhau thì kết hôn sớm một chút đi!

Dì và ba nó ở nước ngoài cũng có thể yên tâm, không phải lúc nào cũng bận tâm đến việc hôn nhân của nó.

Nhưng cho tới bây giờ, thằng bé này không hề để lộ chút tin đồn nào.

May là hôm đó dì nhìn thấy vòng tay đặt trên sofa trong nhà…”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
452: Vừa Rồi Ông Mặc Ngồi Ở Trên Kia (5)


Nếu biết trước vì cái vòng tay kia mà xảy ra tình thế hôm nay thì lúc đó cho dù có làm chuyện trái lòng, Quý Noãn cũng đã nhận nó cho rồi.Tuy nhiên qua chuyện này có thể nhận thấy, hẳn là có rất ít phụ nữ xuất hiện trong nhà của Mr.

Vinse, nếu không thì mẹ anh ta sẽ không chỉ vì một cái vòng tay mà liên tưởng ra nhiều chuyện như vậy.

Điều này cũng có nghĩa rằng, thường ngày anh ta cũng rất chừng mực trong quan hệ nam nữ.Hạ Điềm luôn nói bên cạnh cô nên có một người như thế.

Mặc dù hiện tại cô thờ ơ đối với chuyện tình cảm, nhưng Mr.

Vinse thật sự rất tốt.Thấy vẻ mặt như xấu hổ lại như muốn cười của Quý Noãn, Mr.

Vinse nói: “Cô Quý là Tổng Giám đốc tài chính của Tập đoàn MN.

Cô ấy mới từ nước Anh trở về.

Tuy bọn con thường xuyên qua lại, nhưng không giống như mẹ nghĩ đâu ạ!”

“Sao lại không phải như mẹ nghĩ?

Nếu là người khác, mẹ còn không dám xác định như vậy đâu!”

Thấy vẻ mặt Quý Noãn hơi ngượng ngùng, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp kia liền rút tay lại, nhìn về phía Mr.

Vinse, nói: “Nhưng vòng đeo tay của con lại khắc mấy chữ cái ‘JI-NUAN’*!

Vừa rồi con gọi cô ấy là “cô Quý”, chẳng phải là muốn tặng cho cô ấy sao?”(*) Tên Quý Noãn phiên âm ra tiếng Trung là Jì nuǎn.Mr.

Vinse dở khóc dở cười: “Mẹ hiểu lầm rồi!”

“Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm?

Con sợ nói chuyện bạn gái ra thì ba con sẽ suốt ngày hỏi con chứ gì?

Con yên tâm đi, từ ngày mai trở đi, mẹ tuyệt đối không hỏi tới.

Thế nhưng nếu đã gặp nhau rồi, dù sao cũng phải để mẹ hỏi thăm cô Quý đây một chút chứ.”

Người phụ nữ kia mỉm cười nhìn Quý Noãn: “Cháu Quý, dì nói đúng không?”

Quý Noãn hơi mím môi: “Dì ơi, dì thật sự hiểu lầm rồi!”

Người phụ nữ kia chậc lưỡi: “Hai đứa đã ngầm thỏa thuận trả lời như thế chứ gì!

Cho tới bây giờ, con trai dì thường không mất thời gian và công sức cho phụ nữ.

Vòng tay kia khắc tên cháu, cho thấy nó thật sự rất quan tâm cháu.

Hơn nữa hai người đều là người thành đạt, có thể giúp đỡ lẫn nhau, đây là chuyện tốt!

Con trai dì hơn cháu mười tuổi cũng sẽ càng yêu thương chiều chuộng cháu.

Trai đẹp gái xinh, hai đứa rất xứng đôi!”

Nói rồi, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cởi chiếc vòng tay xanh biếc khỏi cổ tay, rồi nắm tay Quý Noãn định đeo vào tay cô: “Lần đầu tiên dì gặp cháu, vì vội vàng nên không chuẩn bị quà gặp mặt.

Vòng phỉ thúy này là dì mới mua được từ một người bạn chơi đồ cổ cách đây không lâu.

Dì thấy trên tay cháu không đeo trang sức gì, vòng này tạm xem là lễ vật ngày gặp mặt nhé!

Lần sau khi cháu tới chơi nhà, dì sẽ chuẩn bị quà tặng chu đáo cho cháu!”

“Dì à, như thế không được!

Cháu và Mr.

Vinse chỉ có quan hệ hợp tác làm ăn, cùng lắm thì chỉ là quan hệ bạn bè…”

Quý Noãn vội rút tay lại, nhưng không ngờ mẹ của Mr.

Vinse không những biết cách ăn mặc, trang điểm rất trẻ trung, mà còn rất khỏe, bà lập tức đeo chiếc vòng vào cổ tay cô.Mr.

Vinse có thể ngăn cản, nhưng anh ta vẫn ngồi yên.

Thấy sự việc đã đi tới mức độ này, dường như anh ta biết thời biết thế không nhiều lời nữa, chỉ nhìn Quý Noãn.“Nếu mẹ tôi đã tặng quà cho cô, cô hãy nhận lấy đi.

Đây là một chiếc vòng bình thường, cũng không phải là vòng tay gia truyền gì đó, cô đeo vào trông rất đẹp.”

Mr.

Vinse nhìn chiếc vòng tay xanh biếc trên cổ tay thon nhỏ trắng nõn của Quý Noãn, khẽ cười nói.

“Đúng vậy, dì chưa thấy cô gái trẻ nào đeo loại vòng tay phỉ thúy này hợp như cháu.

Cháu Quý, da của cháu trắng thật đó, đeo vào thật sự rất đẹp.”

Mẹ Mr.

Vinse nói, khuôn mặt tràn ngập vẻ khen ngợi, giống như chiếc vòng tay này đã cột được nàng dâu tương lai lại cho bà vậy.Cổ tay Quý Noãn rất nhỏ, đeo vào cởi ra rất dễ dàng.Cô cởi chiếc vòng ra, đặt trên bàn.“Dì à.”

Ánh mắt Quý Noãn ấm áp điềm tĩnh, giọng nói của cô cũng không hề có ý chấp nhận đã trót thì phải trét: “Thật sự là quan hệ giữa cháu và Mr.

Vinse rất bình thường, nếu như dì một mực muốn như vậy, e là cháu cũng không thể tiếp tục ngồi đây uống cà phê.

Dù sao thì chúng cháu là bạn làm ăn, về sau sẽ thường xuyên gặp gỡ trên thương trường, để cho quan hệ trở nên lộn xộn thế này thật sự là rất bất tiện.”

Thấy dáng vẻ của Quý Noãn không hề có ý đùa cợt, người phụ nữ xinh đẹp kia nhìn chiếc vòng tay mà cô đặt lên bàn, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc và nhẫn nại giải thích của cô, rồi quay sang nhìn Mr.

Vinse.“Chuyện này…”

Mr.

Vinse lại đưa tay day mi tâm, không biết là bởi vì Quý Noãn cự tuyệt quá thẳng thắn khiến anh ta đau đầu, hay đau đầu vì mẹ của mình, chỉ nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói một lời thật lòng nhé!

Đúng là con định tặng chiếc vòng tay kia cho cô ấy, nhưng muốn cô ấy trở thành bạn gái của con, thì con cũng phải theo đuổi tới tay mới được.

Con vẫn đang theo đuổi cô ấy, nhưng đáng tiếc là chưa thành công.

Cô Quý chỉ là đối tác làm ăn, chứ không phải là bạn gái của con.”

Lúc này người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp mới giật mình: “Vẫn… vẫn còn chưa thành công sao?”

Mr.

Vinse ngửa hai tay ra với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sức quyến rũ của con trai mẹ không có tác dụng với cô ấy.”

Vốn chỉ là một buổi hẹn uống cà phê với Mr.

Vinse, rốt cuộc lại rơi vào tình cảnh thế này, Quý Noãn cũng thật cảm thấy lúng túng.“Dì, Mr.

Vinse, hai người nói chuyện nhé!

Cháu xin phép vào phòng vệ sinh một lát.”

Quý Noãn lễ độ nói, rồi cầm lấy túi trên bàn, đứng dậy đi về bên hông quán cà phê.Quý Noãn nghĩ, khi mình từ phòng vệ sinh ra thì Mr.

Vinse và mẹ anh ta đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi.

Lúc đó cô chỉ cần nói vài câu qua loa là xong, hẳn là sẽ không quá khó xử.Khi Quý Noãn định đi, thì bỗng nhiên cô thấy một bóng người từ lầu hai đi xuống, theo sau còn có hai nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực tài chính.Sao lại trùng hợp gặp Mặc Cảnh Thâm ở đây thế này?Đứng bên vách kính, Quý Noãn không đi ra ngoài.

Cô nhìn theo bóng lưng của Mặc Cảnh Thâm và hai người kia, thấy họ rời khỏi quán cà phê.

Đến lúc họ đi tới bãi đỗ xe, cô mới nhìn thấy Thẩm Mục đã chờ sẵn ở đó.Cũng trong khoảnh khắc đó, cô mới thoáng nhìn thấy ở một chỗ bóng râm hơi khó thấy trong bãi đỗ xe có một chiếc Ghost màu đen và một chiếc Bugatti màu đen quen mắt.Thì ra họ đã ở chỗ này lâu rồi, chỉ là cô không phát hiện mà thôi.Lúc nãy họ ở trên lầu, cô ở dưới lầu, hẳn là Mặc Cảnh Thâm không nhìn thấy cô chứ?Từ sau vách tường kính, Quý Noãn bước ra ngoài.

Thật ra cô không cố ý né tránh Mặc Cảnh Thâm, chỉ là bất ngờ chạm mặt anh ở quán cà phê này, thật sự là cô cảm thấy không chuẩn bị sẵn sàng, huống chi tình thế lúc nãy cũng rất khó xử.Cô lại liếc nhìn bãi đỗ xe và hai chiếc xe bên ngoài, rồi kéo một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, hỏi: “Anh cho hỏi, mấy người vừa rồi ngồi ở chỗ nào?”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
453: Vừa Rồi Ông Mặc Ngồi Ở Trên Kia (6)


Cô lại liếc nhìn bãi đỗ xe và hai chiếc xe bên ngoài, rồi kéo một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, hỏi: “Anh cho hỏi, mấy người vừa rồi ngồi ở chỗ nào?”

Nam phục vụ bàn quan sát cô vài lần: “À, cô muốn hỏi về ông Mặc phải không?”

Quý Noãn liếc nhìn nhân viên phục vụ với vẻ hơi đăm chiêu: “Anh nhận ra anh ấy?”

“Mấy năm nay ông Mặc và bạn bè hoặc nhân vật nổi tiếng gặp gỡ bàn công việc, thường chọn đến nơi này.

Chỉ cần ông Mặc tới, tất cả phòng ở lầu hai đều không mở cửa đón khách khác.

Vừa rồi ông Mặc ngồi ở gần lan can trên lầu hai và ở đó rất lâu, cũng vừa mới rời đi thôi.”

Nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Cô phát hiện quá muộn rồi.

Nếu muốn chào hỏi ông Mặc, cô tới trước đây mười phút thì còn được, chứ bây giờ thì ông ấy đi rồi.”

Nghe cách anh ta nói như vậy, Quý Noãn cảm thấy thường ngày khi Mặc Cảnh Thâm tới đây, luôn có người tìm cách đến bắt chuyện hoặc tự giới thiệu, nên đối với việc cô hỏi thăm ông Mặc, anh ta thấy quen rồi.Nhưng lúc này Quý Noãn cũng không nói gì, chỉ nhìn theo hướng nhân viên phục vụ vừa mới chỉ.Vị trí gần lan can lầu hai, chẳng phải là ở ngay phía trên chỗ ngồi của cô lúc nãy?

Hơn nữa cách thiết kế và trang trí trong quán cà phê cũng không hoàn toàn theo kiểu khép kín, từ ban công lầu hai có thể nhìn thấy rõ ràng khách ở lầu một và mọi động thái của họ.

Mà lúc nãy cô ngồi ngay phía dưới chỗ ngồi của Mặc Cảnh Thâm, không những mọi hành động của cô đều bị anh nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa có lẽ ngay cả nội dung cuộc nói chuyện cũng đã bị anh nghe được.Như vậy Mặc Cảnh Thâm đều đã nghe thấy tất cả những gì cô vừa nói với Mr.

Vinse và mẹ anh ta?Quý Noãn lại nhìn ra bên ngoài một chút, thấy xe của Mặc Cảnh Thâm đã rời đi thì mới trở lại ngồi đối diện Mr.

Vinse.Có lẽ mẹ của Mr.

Vinse cảm thấy hành động lúc nãy của mình thật sự quá đường đột, nên nhân lúc Quý Noãn vào phòng vệ sinh, bà cũng rời đi rồi, nhưng chiếc vòng tay vẫn để trên bàn.“Rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi.”

Khi Quý Noãn ngồi xuống, Mr.

Vinse khẽ cười, nói: “Tuy là ban đầu tôi cũng định thuận thế đẩy thuyền, nhưng cũng may là cô không trở mặt tại chỗ.”

Nghe anh ta nói như vậy, Quý Noãn cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ nhếch môi: “Dì ấy cũng rất thú vị.

Tuy nhiên đúng là anh cũng đã đến tuổi nên kết hôn rồi.”

“Cô nói như vậy có nghĩa là trước nay cô không hề xem mình là mục tiêu kết hôn của tôi?”

Những gì cần nói, Quý Noãn cũng đã nói rõ rang, nhưng vào lúc này, cô nghĩ mình cần phải nhắc lại một cách cương quyết hơn.

“Anh đã biết rồi đấy, mấy năm nay tôi cũng không có ý định suy xét đến chuyện này.

Mr.

Vinse, chúng ta đã ngồi ở đây nói tới chuyện này, thì hãy nói cho thấu đáo.

Làm bạn hợp tác làm ăn cũng có thể, làm bạn bè cũng được, nhưng đối với quan hệ gần gũi hơn, thì tôi không thể.

Xin anh hãy tìm đối tượng khác, đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa.”

Mr.

Vinse nhìn cô một lát, rồi khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho cô cất vòng tay phỉ thúy trên bàn: “Chiếc vòng tay này mẹ tôi đã quyết định tặng cho cô, tôi không thể lấy lại được.

Cô nhận lấy đi, coi như là bạn bè, thỉnh thoảng tặng cho tôi chút quà là được rồi.”

“Ngay cả vòng đeo tay của anh, tôi còn không nhận.

Huống chi đây là vòng đeo tay của mẹ anh.

Anh cất vào đi, sau này tặng cho người nên tặng.”

“Cô thật là!

Trước sau cũng vẫn là cái tính này.

Ba năm nay tôi ở Luân Đôn, đã vài ba lần muốn tìm cơ hội gần gũi cô hơn một chút, nhưng hết lần này tới lần khác, tôi tiến một bước là cô lui một bước, nếu tôi lại gấp gáp tiến tới, hẳn là cô sẽ càng tránh xa hơn.”

Anh ta nhìn vào mặt cô: “Quý Noãn, cô cần gì phải làm như vậy?

Năm đó cô ly hôn rồi mới đến nước Anh, cũng đã cho thấy tình cảm và cuộc hôn nhân trước đó đều đã là quá khứ.

Rốt cuộc vì sao cô cứ phải để trái tim mình trống trải như vậy?

Nếu tôi không phải tuýp người cô thích, tôi cũng đành chấp nhận, nhưng cô một mực từ chối tất cả đàn ông tới gần như vậy thì làm sao tôi có thể cam tâm?”

“Anh cam tâm cũng được mà không cam tâm cũng được.”

Vẻ mặt Quý Noãn thản nhiên, cô nhìn anh ta: “Nếu anh muốn bữa cơm tối nay vẫn tiếp tục, tôi khuyên anh hãy xem tôi như một người bạn tốt.

Nói cách khác, tôi sợ là còn chưa tới giờ hẹn ăn cơm năm giờ chiều, tôi đã phải rút lui rồi.”

Không phải Mr.

Vinse không biết tính tình của Quý Noãn.

Anh ta từng bị cô từ chối không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên cũng quen với thái độ “xù lông nhím” của cô mỗi khi đối mặt với vấn đề này.

Lúc này thấy Quý Noãn quả quyết và dứt khoát như vậy, anh ta nhìn vào mắt cô, mỉm cười xem như là hiểu rõ nguyên nhân cô từ chối thẳng thừng như vậy.Thật ra Quý Noãn vốn cũng muốn nhẹ nhàng khéo léo nói với Mr.

Vinse về chuyện này.

Mấy năm nay, Vinse đối xử với cô cũng rất tốt, cô cũng không muốn tuyệt tình với một người có tình cảm với mình.Nhưng có lẽ là hôm nay mẹ của Mr.

Vinse khiến Quý Noãn nhận rõ hơn tình cảm từ đáy lòng mình.

Thật sự là cô không thể chấp nhận tình cảm của Mr.

Vinse.Bởi vậy cô thấy mình cũng không cần phải giữ lại tình trạng quan hệ mập mờ này giữa hai người.Lúc hai người rời quán cà phê, thì đã sắp năm giờ chiều.

Quý Noãn đi tới bãi đỗ xe trước, theo phản xạ, cô lại quay đầu nhìn quán cà phê sau lưng.Cô nhớ rõ là Mặc Cảnh Thâm không thích uống cà phê.

Thật ra, bản thân cô cũng không thích uống cà phê lắm.

Chỉ là sau này hàng ngày đến phòng làm việc, đi ngang qua chỗ này, cô đều ghé lại mua một ít cà phê cho các đồng nghiệp, từ đó cũng dần quen việc tới nơi này uống vài ly, rồi thành khách quen ở đây.Thế nhưng mấy năm gần đây, vì sao Mặc Cảnh Thâm lại thường xuyên tới nơi này?***Sau bữa cơm tối ở nhà hàng Ý, Mr.

Vinse mời Quý Noãn đi xem phim.Cũng không phải cô không nhìn ra mục đích hôm nay của Mr.

Vinse là muốn thúc đẩy quan hệ với cô.

Nhưng kết quả là anh ta bị cô từ chối, khiến bầu không khí giữa hai người trở nên rất gượng gạo.

Tuy nhiên kế hoạch thì vẫn phải thực hiện, hơn nữa rạp chiếu phim đã được bao trước rồi, nếu như cô không đi, thì sẽ rất áy náy trước lòng tốt của Mr.

Vinse.Dù sao thì chuyện gì nên nói, cô cũng đã nói xong.

Đối với chuyện đi xem phim cô cũng không từ chối.Trong đại sảnh chiếu phim dành riêng cho khách VIP ở trung tâm thành phố Hải Thành, chỉ có hai người.

Có lẽ Mr.

Vinse đã hỏi Thư ký Dương về cách thức, lúc vào cửa, anh ta còn giúp Quý Noãn mua bỏng ngô và Coca Cola.Quý Noãn mỉm cười cảm ơn.

Sau khi vào trong, cô luôn tập trung xem phim.

Hai người ai ngồi chỗ nấy, không trò chuyện với nhau.Đây là một bộ phim bom tấn của Hollywood, dài mấy tiếng đồng hồ.

Khi phim kết thúc, hai người rời rạp chiếu phim thì đã mười giờ tối.Mr.

Vinse lái xe đưa cô về.

Trên xe, anh ta hỏi: “Vốn hôm nay tôi cố ý chuẩn bị một ngày hẹn hò với cô, nhưng kết quả là ngay cả một nụ hôn đầy cảm xúc tôi cũng không nhận được, mà còn phải luôn luôn giữ khoảng cách kẻo làm cô tức giận rồi không để ý tới tôi nữa.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
454: Cúp Điện Tối Om, Mặc Cảnh Thâm Cưỡng Hôn (1)


“Vì một nụ hôn, mà anh phải bắt chước người ta cách hẹn đi ăn, đi xem phim như thế này sao?

Kiểu hẹn hò của những người trẻ đã không còn thích hợp với người có địa vị như anh.

Tôi ngẫm nghĩ mà không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Tổng Giám đốc của Tập đoàn BGY trị giá hàng trăm triệu, lại cầm hai hộp bỏng ngô và Coca Cola vào phòng chiếu phim.”

Quý Noãn vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra xem giờ.

Trong lúc vô tình, ngón tay cô chạm phải album ảnh trên điện thoại.Đó là bức ảnh chụp cái thẻ xăm được gọi là “viên mãn” mà cô chụp bằng điện thoại di động trong lần đi cùng Quý Hoằng Văn viếng ngôi miếu kia.Vòng tròn vành vạnh màu vàng kia hiện ra trước ánh mắt cô.Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa rõ ý nghĩa của cụm từ “quỹ đạo cuộc sống vốn có” và “quỹ đạo hoàn toàn mới” có nghĩa là gì.

Nhưng bởi vì vị sư thầy giải xăm đã giải thích ý nghĩa hai chữ “viên mãn” này, cô nghĩ đó là một thẻ xăm rất tốt.

Bởi vậy trước khi ra về, cô đã chụp ảnh thẻ xăm đó, vốn định sau này có thời gian đi hỏi người biết giải xăm khác.

Nhưng chụp xong rồi cô lại quên khuấy đi.

Đến bây giờ vô tình chạm tay vào album ảnh trên điện thoại di động, cô mới nhớ đến chuyện này.Không thấy Quý Noãn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động, Mr.

Vinse vừa lái xe vừa cười buồn: “Mấu chốt là cho tới bây giờ, cô đều không nhận những món quà đắt tiền mà tôi tặng.

Tôi đã nghĩ phải chăng trái tim cô ở một nơi nào đó rất xa.

Tôi đã tìm mọi biện pháp để tấn công cô, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là không hiệu quả.”

“Rất chán nản phải không?”

Quý Noãn vừa lướt xem hình ảnh trong album ảnh trên điện thoại vừa cười, hỏi.“Đúng vậy, rất chán nản.”

Lúc này Mr.

Vinse đã dừng xe dưới lầu khu nhà ở của cô, đưa mắt nhìn sang Quý Noãn, thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô sáng lên bởi ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, anh ta tùy ý đặt tay lên vô lăng, hỏi như trêu chọc: “Vậy thì cô có muốn ban cho tôi một phần thưởng an ủi không?”

Suy nghĩ của Quý Noãn vẫn đang tập trung vào tấm ảnh trên điện thoại di động, trong lúc nhất thời cô không có phản ứng, chỉ vô thức cảm nhận là hình như mình đã về đến nhà rồi.Quý Noãn rời mắt khỏi điện thoại di động, nhìn sang Mr.

Vinse: “Phần thưởng an ủi là phần thưởng gì?”

Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài một chút: “Nhưng mà tôi thật sự cần phải cảm ơn anh ngày hôm nay đã thịnh tình khoản đãi.

Anh đối xử chu đáo xe đón xe đưa như thế khiến tôi thật sự cảm thấy ngại ngùng…”

Quý Noãn còn chưa nói xong, bỗng nhiên có cảm giác má mình chợt ấm lên.Cô khựng người, ánh sáng từ màn hình điện thoại di động chiếu lên gương mặt cô càng thêm rõ ràng.

Cô lập tức xoay đầu lại, thì thấy Mr.

Vinse đã lui trở lại, ngồi ở vị trí lái xe, tay đặt trên vô lăng, nét cười thản nhiên, lại ra vẻ ga-lăng nói: “Kiểu hôn má này là rất bình thường ở các nước phương Tây.

Khi cô ở Luân Đôn, cũng không phải là chưa từng gặp phải.

Tôi không yêu cầu gì nhiều, hơn nữa tôi cũng không yêu cầu cô đáp lễ lại tôi theo cùng một cách đó.

Tôi nghĩ ‘phần thưởng an ủi’ này cũng không phải quá đáng.”

Đáy mắt Quý Noãn thoáng lóe lên một tia sắc lạnh khó nhận biết.

Trong phút chốc, cô tắt màn hình điện thoại di động, cơn tức giận dâng lên trong lòng, nhưng lại được che giấu bằng vẻ mặt rất bình tĩnh.Cũng đúng, lúc ở Anh, trong những dịp tiệc tùng, Quý Noãn cũng gặp phải tình cảnh bị đàn ông đi tới đột nhiên hôn lên má mình, nhưng đó chỉ là cách đàn ông nước ngoài biểu đạt phép xã giao và yêu thích đơn thuần của mình.Mặc dù trong lúc sơ ý bị Mr.

Vinse “chiếm tiện nghi”, nhưng Quý Noãn suy nghĩ một chút, hiểu anh ta làm như vậy chỉ vì muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người họ, nên rốt cuộc cô cũng không nói gì.Cô cất điện thoại di động vào trong túi, coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, mở cửa xe.

Trước khi bước xuống xe, cô nói một câu: “Ngày hôm nay, rất cảm ơn anh.”

Vừa dứt lời, cô liền xuống xe, đóng cửa lại.Cửa sổ xe chợt hạ xuống, từ trong xe, Mr.

Vinse nhìn khuôn mặt không đoán được cảm xúc của Quý Noãn: “Cô tức giận à?”

Quý Noãn đáp: “Quả thật tôi có chút tức giận.

Nhưng dù sao chúng ta đều là người trưởng thành, một nụ hôn lên má, cũng không tính là chiếm tiện nghi gì.

Tôi cũng không thể vì chuyện đó mà giận anh.

Dù sao thì mấy năm nay ở Luân Đôn, anh đã giúp tôi khá nhiều.

Cho dù không phải là tình cảm sâu đậm, nhưng cũng có một chút cảm xúc.”

Nghe ra thái độ trong giọng nói của cô như muốn trở mặt nhưng lại có ý kiềm chế, Mr.

Vinse liền xuống xe, đi tới trước mặt cô: “Xin lỗi, chỉ là hôm nay cô từ chối quá dứt khoát.

Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một loại khát vọng chinh phục.

Cô càng phản kháng mạnh mẽ, tôi càng muốn tới gần hơn theo bản năng.

Vừa rồi là do tôi quá đường đột.”

“Không sao.

Nhưng hôm nay tôi đã nói đến thế rồi.

Sau này, ngoại trừ liên lạc vì công việc, tốt hơn là chúng ta nên ít gặp mặt.”

Mr.

Vinse lại xin lỗi: “Sorry, tôi mong là rồi cô sẽ dần nguôi giận.

Thế nhưng, bên cạnh công việc, tôi vẫn mong có thể duy trì tình bạn vốn có.

Sau này chuyện như vừa rồi sẽ không xảy ra nữa.”

“Đã khuya rồi, anh nên về sớm một chút đi.”

Quý Noãn không nhiều lời, mà thẳng thừng đuổi khách.Mr.

Vinse biết không phải Quý Noãn muốn chuyện bé xé ra to.

Chỉ là trên phương diện này, cô quá nguyên tắc và có chừng mực.

Nếu ai cũng có thể dễ dàng đến gần thì ba năm nay, e là cô đã bị vô số đàn ông vây quanh rồi.Suốt ba năm, Mr.

Vinse luôn cẩn thận không vượt quá giới hạn.

Có lẽ là vì sao trời tối nay quá đẹp, hoặc có lẽ chỉ vì một phút kích động mà vừa rồi ở trong xe, anh ta liền muốn hôn cô, không hề ngờ tới sẽ bị cô lạnh nhạt như thế này.“Được.”

Mr.

Vinse không nói nữa, để cô có thời gian nguôi giận và bình tĩnh lại.

Trước khi xoay người trở lại trên xe, anh ta suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Quý Noãn đã xoay người bước đi, đang muốn nói thêm điều gì đó, thì Quý Noãn đã đi xa không quay đầu lại.Mr.

Vinse cười buồn, nhìn theo bóng lưng cô.Một phụ nữ bởi vì hôn nhân thất bại mà rời xa đất nước, lại khép chặt trái tim mình, thì thật sự rất khó chinh phục.Nhưng con người vốn không tự trọng như vậy đó, đã biết rõ có lẽ sẽ không có kết quả tốt, mà càng không chinh phục được lại càng thích.Mr.

Vinse lái xe rời đi.

Ở dưới lầu khu nhà, Quý Noãn đi ngang qua bãi cỏ và khu vườn đầy cây xanh được trang trí đẹp đẽ.

Cô nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ đêm rồi.Thảo nào lúc này bốn bề vắng lặng.

Nghe tiếng xe của Mr.

Vinse đã chạy xa, cô mới quay đầu lại nhìn.

Cô thoáng nhìn thấy ở bãi đỗ xe dưới lầu khu nhà có mấy chiếc xe đang đỗ.

Nhưng đêm tối nên cô không thấy rõ hình dáng và biển số.

Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét của một chiếc xe dường như quen thuộc, nhưng cũng không để ý, xoay người đi vào cầu thang khu nhà.Vừa bước vào, cô mới phát hiện bên trong hoàn toàn tối đen, cả thang máy cũng không hoạt động.Cô nhớ lại vừa rồi cũng không nhìn thấy ánh đèn trong khu nhà, thảo nào khắp nơi đều tối om.Quý Noãn đứng trước cửa cầu thang, lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho quản lý khu nhà, mới biết được nguyên nhân cúp điện.

Thì ra cách đó không xa có một công trường xây dựng, trong lúc thi công, công nhân đã sơ ý làm đứt dây cáp điện ở khu vực lân cận, khiến khu vực xung quanh khu nhà bị cúp điện đột ngột.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
455: Cúp Điện Tối Om, Mặc Cảnh Thâm Cưỡng Hôn (2)


Người của văn phòng bất động sản báo lại người xử lý sự cố khẩn cấp đã đến, dự tính trong khoảng một tiếng là có thể sửa xong.

Quý Noãn nghe vậy mới tắt điện thoại.Nếu có thể sửa xong trong một tiếng thì Quý Noãn định đợi sửa điện xong rồi mới lên phòng.Nhưng bây giờ đã là mười một giờ đêm, bốn phía trống trải vắng người, điện thoại di động của cô không còn đến mười phần trăm pin, không thể kéo dài được một tiếng.Phòng cô ở tầng mười lăm, đi cầu thang bộ cũng không phải không thể, nhưng chắc chắn sẽ mệt đến nhũn cả chân.

Đứng một chỗ cân nhắc thiệt hơn trong chốc lát, rốt cuộc Quý Noãn cũng lấy điện thoại ra, bật đèn pin trên điện thoại lên, mượn ánh sáng và mấy phần trăm pin cuối cùng đi lên cầu thang bộ.May là hôm nay cô không đi giày cao gót, cô bò được lên đến tầng tám thì đứng tại chỗ thở hồng hộc một lát.

Nhưng leo cầu thang bộ cao thì tuyệt đối không được dừng lại nghỉ ngơi, vì càng dừng lại càng không cách nào đi tiếp được.

Cô tựa vào tay vịn của cầu thang thở hổn hển nửa ngày rồi mới nặng nề lê chân tiếp tục bước lên.Đến tầng thứ mười ba, Quý Noãn đã cảm thấy lồng ngực mình bỏng rát muốn nổ tung, cảm giác leo thêm hai tầng nữa thì cô sẽ chết mất.Cô cắn răng lết lên, vật vã leo lên đến tầng thứ mười lăm, mệt đến bắp chân run lẩy bẩy.

Cả người cô không còn sức lực lảo đảo loạng choạng mò mẫm trong bóng tối đến trước cửa phòng.Vừa rồi điện thoại di động còn chút ít pin lại bị sử dụng liên tục ở cường độ cao nên đã tắt ngóm từ lúc ở tầng mười.

Các tầng sau đó cô cứ mò mẫm trong bóng tối mà leo lên.Không có điện, khóa vân tay hay thẻ từ cũng không ích gì.

Cô đút điện thoại di động vào túi xách rồi lục lọi nửa ngày mới tìm thấy cái chìa khóa nằm ở trong ngăn túi ít khi dùng đến.

Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa thì bất chợt ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt đâu đây.Cánh tay đang nắm chìa khóa của cô sững lại.

Trong màn đêm tối mù mịt, cô quay sang nhìn về phía hành lang cầu thang bộ theo bản năng, chỉ thấy một đốm đỏ sáng lên trên đầu ngón tay của ai đó.

Không ngờ lại có người hơn nửa đêm đứng ở đây hút thuốc.Ở đây quá tối, không nhìn thấy được gì, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi từ đoạn giữa thang bộ từ tầng mười sáu và tầng mười lăm, bước từng bước về phía cô.Quý Noãn theo bản năng siết chặt chìa khóa, không thể nhìn thấy rõ cái gì trong bóng tối.

Nhưng không phải cô chưa từng nghe nói đến tình hình cướp bóc hay giết người cướp của ở trong nước bao năm nay.

Muộn thế này, tối tăm thế này, cô mở cửa ra thì không khác gì mời trộm vào nhà.Hiện tại chưa có điện nên thang máy không hoạt động, cả cầu thang tối đen một mảng.

Căn hộ của cô là loại một căn hộ một thang máy, mỗi tầng chỉ có một nhà, không có hàng xóm ở bên cạnh hay ở dãy đối diện.

Nếu cô xảy ra chuyện gì ở đây thì đúng là kêu trời cũng không thấu.“Ai đấy?”

Quý Noãn lạnh giọng cất tiếng, thể hiện mình cũng không phải người dễ trêu chọc.Nhưng kẻ gian kia không hề tỏ ra bị cô dọa sợ chút nào.

Thậm chí cô còn nghe tiếng cười ngắn rất khẽ bật ra từ lồng ngực hắn.Cô siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, suy nghĩ một chút, đang định hỏi hắn đến đây là có mục đích gì.

Nếu muốn tiền thì cô có thể dí cho hắn ít tiền, dù sao bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng hơn cả.

Sống ở trên đời này mà phô trương làm càn mới là người dại, muốn báo cảnh sát thì cũng phải chờ giữ được cái mạng rồi mới tính tiếp.Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy gã đàn ông tiện tay vứt mẩu thuốc xuống đất, chấm đỏ bị hắn giẫm lên.

Trong lối đi hành lang cầu thang trống trải an tĩnh bỗng “xì” một tiếng khiến cho người ta run rẩy theo.Trong một thoáng Quý Noãn còn đang nghĩ không biết người kia có phải hàng xóm nào đó để quên chìa khóa hay là ai khác.

Cô còn đang do dự có nên hỏi hắn có phải đến cướp tiền hay không, để tránh xảy ra chuyện hiểu lầm.

Thế nhưng trong chớp mắt người đàn ông đã đến gần, theo bản năng tóc gáy cô dựng đứng cả lên.

Cô vội vã định hét lên kêu cứu thì lập tức hắn đã đè mạnh cô vào cánh cửa.“Anh làm gì vậy… cứu tôi…

ưm…”

Cơ thể cô lập tức bị giam cầm ở cánh cửa, cô còn chưa kịp phát ra tiếng kêu và uy lực thì đã bị nụ hôn của hắn che lấp lại.

Chỉ trong phút chốc mùi thuốc lá xen lẫn trong hơi thở thanh mát sạch sẽ đã bịt kín đôi môi cô.Đầu óc Quý Noãn đờ đẫn, cô vừa bò hết mười lăm tầng cầu thang, bây giờ cả người vẫn còn trì trệ, chỉ trong một giây hai chân cô càng nhũn ra run lẩy bẩy.

Theo bản năng cô muốn giơ tay lên hòng đẩy người ra thì lại càng bị ép vào mạnh hơn.Đôi môi hôn xuống xâm chiếm hoàn toàn khiến cô nhất thời không nhận ra, trái tim cũng run rẩy lãnh liệt.

Cô đang định vận dụng chiêu tự vệ mà Phong Lăng dạy để đối phó, nhưng tay vừa nâng lên thì gã đàn ông như đoán trước được, ngay lập tức siết chặt cổ tay cô, rồi ghì cả hai tay sát bên người cô.

Hắn vẫn triền miên mãnh liệt hôn lên đôi môi cô, tận dụng khi cả người Quý Noãn không còn sức lực sau khi leo cầu thang mà dễ dàng cạy mở môi lưỡi cô.Nụ hôn của hắn càng thêm nóng bỏng chiếm đoạt hơn, nhưng lại khiến Quý Noãn đang ra sức phản kháng bỗng dần bình tĩnh lại.

Cô yếu ớt dựa vào cửa, giờ phút này không chỉ đôi chân cô mệt mỏi mà đến cả máu trong người cô cũng run rẩy theo.Vừa rồi cô quá thảng thốt, không kịp nhận ra người đàn ông trước mặt là ai.

Nhưng cho dù mùi thuốc lá ảnh hưởng khả năng phân biệt, song nụ hôn triền miên đó, hơi thở đó lại không có gì xa lạ với cô.Cô chết trân cứng đờ dựa vào cánh cửa không động đậy.

So với lúc cô giãy giụa phản kháng, bây giờ anh còn hôn cô mãnh liệt hơn, như chỉ hận không thể cắn nuốt tàn phá đôi môi cô, như chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào bụng để nụ hôn được sâu hơn nữa.Quý Noãn vốn mệt mỏi đến nỗi chỉ thở thôi cũng cảm thấy lồng ngực bỏng rát, bây giờ lại còn bị tước đoạt không khí, cô bị hôn đến nỗi mắt nổ đom đóm, cứ dựa vào cửa vì không đứng vững.Anh thấy cô không giãy giụa nữa thì như đóng đinh cô vào cánh cửa, một tay ghì chặt eo cô, tay kia giữ cố định gương mặt không cho cô né tránh.

Anh cứ thoải mái hôn cô như thể hận không thể dùng một giờ một phút này mà bù đắp cho toàn bộ ba năm vừa qua.Cho đến khi anh ngửi thấy mùi máu không biết do lưỡi của anh bị cô cắn phá, hay do cánh môi của cô bị anh mút mát đến rách da, trong khoảnh khắc vị máu tràn ngập trong miệng hai người, nụ hôn của anh dịu đi, vừa như xót xa vừa như không thể nào kiềm chế được ham muốn hút lấy chất ngọt từ miệng cô, cho dù có vị máu thì anh vẫn hạnh phúc cam chịu.Quý Noãn bị hôn đến ngẩn ngơ, cho đến khi anh buông môi cô ra, tựa trán lên trán cô như đang cố tự kiềm chế, dựa vào người cô để bình ổn hơi thở.Môi cô ngấm dần không khí lạnh lẽo trong hành lang đen tối.Cuối cùng cô đã có thể hít thở.Quý Noãn hít vào một hơi thật sâu, cánh tay đang dán lên cánh cửa dần dần siết lại thành nắm đấm, khàn giọng lạnh lẽo nói: “Mặc Tổng, anh làm vậy là có ý gì?”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
456: Cúp Điện Tối Om, Mặc Cảnh Thâm Cưỡng Hôn (3)


Trên người anh không chỉ có mùi thuốc lá, mà còn có mùi rượu thoang thoảng, tuy không nồng nhưng vẫn rõ.Dường như anh không để ý cô có nhận ra mình hay không, anh giam hãm cơ thể cô, khoảng cách gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn nặng nề vang lên: “Em gọi anh là gì?”

Quý Noãn ép người ra phía sau: “Mặc tổng.”

Anh đè lên trán cô, mũi dán lên mũi cô, đôi môi cũng gần như kề sát môi cô, nhưng vì Quý Noãn ép người ra sau nên còn cách một chút.Anh không áp sát lại gần hơn, ánh đèn trong hành lang cũng bất chợt lóe sáng lên.

Quý Noãn khẽ nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng với ánh đèn bất chợt lóe sáng, nhưng trong giây phút này cô đã nhìn rõ người đàn ông trước mặt.Mặc Cảnh Thâm mặc âu phục, nhưng cổ áo sơ mi phanh ra vài cúc áo.

Lúc ở quán cà phê ban sáng, anh vẫn ra vẻ đạo mạo đàng hoàng.

Ai mà ngờ đường đường Tổng Giám đốc của Tập đoàn Shine bị gán mác thanh tâm quả dục mà nửa đêm lại chạy đến nhà vợ cũ, nhân lúc mất điện mà hôn vợ cũ đến nhũn cả chân.Nhưng quan trọng đây chính là người vợ bị anh hắt hủi.Quý Noãn buồn cười, cũng thật sự bật cười trước mặt anh, nhưng cô lạnh lùng thờ ơ không chút ấm áp.

Dù môi cô bây giờ còn sưng đỏ nóng rát, nhìn qua vô cùng hấp dẫn quyễn rũ, nhưng nụ cười lại xa lánh hờ hững, nét giễu cợt hằn trong ánh mắt.Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh là Mặc tổng.Trong dịp hội chợ triển lãm, ở khu nghỉ mát, cô cũng đã lên tiếng chào một tiếng Mặc tổng rất tự nhiên và trôi chảy.Mặc Cảnh Thâm nhìn vào đôi mắt như ngọc đen óng ánh nước trong hang tối tĩnh lạnh của cô, lóng lánh lóe sáng rồi lập tức buốt lạnh.

Cặp lông mi của cô chậm rãi chấp chới dưới ánh đèn như biết làm thế nào để khơi gợi cảm xúc của người khác.Anh buông cô ra, bước lùi về phía sau, trở lại với dáng vẻ đạo mạo kiểm soát tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, nhìn Quý Noãn cứ phải bám dựa vào tường mới đứng vững được rồi chậm rãi lên tiếng: “Gọi lại lần nữa xem.”

Quý Noãn lên tiếng: “Mặc tổng, anh uống chút rượu vào rồi chạy đến chỗ tôi giả điên giả khùng sao?

Tửu lượng của anh không người bình thường nào đọ được.

Mùi rượu trên người anh nhạt như vậy mà anh lại say đến mức độ không còn phân biệt được thực tế nữa?

Về tình về lý, xét chuyện công chuyện tư, tôi đều nên gọi anh là Mặc tổng, anh hi vọng tôi gọi anh là gì?”

Cô thoáng dừng lại rồi chợt cười lạnh: “Ông Mặc à?”

Ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm của Mặc Cảnh Thâm đau đáu nhìn cô: “Không gọi bằng kính ngữ, chỉ gọi tên họ thôi không được sao?”

Quý Noãn khẽ cười: “Không thích hợp.”

Anh lạnh lùng híp mắt lại: “Không thích hợp chỗ nào?”

Cô đáp: “Thế nào cũng không thích hợp.”

Anh từ từ đút một tay vào túi quần, đứng cách cô nửa mét, có thể thu toàn bộ hình ảnh của cô vào trong mắt.

Anh nhìn cô nửa lạnh nửa không: “Với người khác thì thích hợp sao?”

Có vẻ như hôm nay anh đã nhìn thấy hết tình huống trong quán cà phê cô bị người ta gọi là con dâu, rồi buổi tối lại bị ép hôn trong xe.Chẳng trách.Xe của anh đỗ dưới nhà nhưng cô không nhận ra.

Rõ ràng là chiếc Ghost, nhưng vì mất điện, đèn tắt nên cô không thể nhận ra được.Quý Noãn vững vàng hít thở dựa vào cửa, ánh mắt khép hờ không nhìn đến anh, chỉ biếng nhác như đang ôn chuyện với bạn cũ, cũng không hề có cảm giác nguy cơ khi người đàn ông tìm đến tận cửa nhà: “Mặc tổng nói gì, tôi nghe mà không hiểu.”

Cô liếc mắt nhìn tàn thuốc trên sàn: “Đường đường là Mặc tổng thì cũng nên biết như thế nào gọi là khu vực cấm hút thuốc.

Nhân lúc chỗ chúng tôi bị cúp điện mà đứng trước cửa nhà tôi hút thuốc, không có điện nên không kích hoạt được hệ thống báo cháy, anh lại còn vứt mẩu thuốc hút rồi trước cửa nhà tôi thoải mái thế này nữa hả.”

Nói rồi cô cúi xuống lục lại chìa khóa từ trong túi.

Hai chân ô vẫn không có chút sức lực nên cô vẫn dựa vào cửa, vừa đút chìa vào ổ xoay mở vừa nói: “Tôi mới leo mười lăm tầng cầu thang, đến giờ không còn hơi sức gì nữa.

Nếu Mặc tổng xấu xa đến mức muốn gây sự gì ở đây thì e rằng đúng là tôi không thể cản được.”

Chật vật mở cửa xong thì cô sực nhớ ra là đã có điện, bấm mật mã là có thể vào nhà.Cô thoáng khựng lại, thôi bỏ đi, mở cửa kiểu này để anh khỏi phải nhìn thấy mật mã vào cửa.

Nếu không sau này sợ là cô cũng không thể ở đây được nữa.Vừa mở cửa phòng ra, Quý Noãn lê đôi chân mềm nhũn vào, giơ tay bật đèn sáng.

Cô nhìn thấy anh đứng ngoài cửa, không có ý định đi vào thì mới đứng ở cửa lạnh lùng cười một tiếng: “Mặc tổng, thế này gọi là hôn xong tỉnh rượu sao?

Biết vừa rồi mình làm gì không?”

Nói rồi cô đóng cửa rầm một cái, ngăn cách tầm mắt của hai người.Sau khi vào nhà, Quý Noãn mệt mỏi quăng túi ra sàn, vừa cúi xuống xoa bóp chân vừa loạng choạng bước đến ngồi xuống ghế sofa.M* nó, người bình thường thật sự không thể leo nổi mười lăm tầng cầu thang được, thật là muốn lấy mạng người mà.Nghỉ ngơi trong chốc lát, chân vẫn tê dại, Quý Noãn cứ mở mắt trân trân ngồi tựa vào sofa.

Cô chợt nhớ ra gì đó bèn lấy di động từ trong túi ra, thả lên bàn trà sạc pin.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại vài phút thì mí mắt díp lại, cứ thế dựa người vào ghế sofa nhanh chóng chợp mắt.Đến khi điện thoại di động bị rơi xuống thì Quý Noãn mới chợt bừng tỉnh, mụ mị nhìn quanh phòng khách trống vắng rồi lại nhìn đồng hồ.

Thế mà cô đã dựa vào sofa ngủ một tiếng rồi.Cô ngồi trên ghế sofa nghĩ miên man một lúc, cuối cùng vẫn để điện thoại di động xuống rồi đứng dậy bước đến cửa phòng, ghé vào mắt thần trên cửa nhìn ra ngoài.Bây giờ bên ngoài đã không còn bóng người.Vừa rồi cô ngủ có chút mơ hồ, lúc chợt thức dậy thì đầu óc cũng lơ mơ, thậm chí có khoảnh khắc cô nghi ngờ không biết Mặc Cảnh Thâm xuất hiện ở hành lang nhà cô là thật hay mơ.Bắp chân cô bây giờ vẫn còn tê dại, đúng là cô đã bò hết mười lăm tầng cầu thang.Quý Noãn hé cửa nhìn ra ngoài, cầu thang vắng lặng không một bóng người, kể cả tàn thuốc trên sàn cũng không còn nữa.Cô băn khoăn nhìn hành lang vắng vẻ, dừng lại một lúc rồi đưa tay lên khẽ day Thái dương, quay người chuẩn bị đóng cửa lại.Thế nhưng bước chân chợt khựng lại, cô nhìn hành lang vắng vẻ.Người đi, tàn thuốc cũng bị lấy đi, nhưng mùi thuốc lá như có như không vẫn còn lởn vởn trong không khí.

Mùi thuốc lá rất nhạt, nhưng dù sao đây cũng là khu vực cấm hút thuốc, bình thường không có ai dám hút thuốc ở đây.Vì vậy.Là thật.Ngay lúc này, đầu Quý Noãn chợt nhói lên, cô đóng cửa lại, lập tức đưa hai tay lên day mạnh vào Thái dương rồi quay lại ghế sofa ngồi xuống.

Có lẽ do cô đột ngột vận động mạnh, leo tận mười lăm tầng, cả người cảm thấy khó chịu, chân đau, đầu cũng đau.

Một lúc lâu sau cô mới nghĩ đến chuyện đi vào phòng tắm ngâm cả người và chân vào bồn nước ấm để xua đi mệt mỏi.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
457: Cúp Điện Tối Om, Mặc Cảnh Thâm Cưỡng Hôn (4)


Gần đây Tập đoàn MN có một dự án cần huy động vốn.

Tuy rằng tài chính trong nội bộ công ty vẫn đủ nhưng Quý Noãn lại bắt buộc phải có được khoản đầu tư này.Vì Thịnh Dịch Hàn giúp Quý Mộng Nhiên mở phòng giao dịch bất động sản mà gần đây cô ta cũng đang nhăm nhe tìm đến trung tâm tài chính hàng đầu là KW để huy động một khoản tiền lớn.

Hiện tại ngành bất động sản ở Hải Thành không ngừng tăng trưởng, nếu Quý Mộng Nhiên có thể có được khoản vốn này thì đúng là chỉ trong thời gian ngắn cũng có được chút tư cách để có thể đối phó với Tập đoàn MN, ít nhất là có thể kiếm được ít lợi nhuận trong ngành địa ốc.Vì Quý Mộng Nhiên thèm thuồng nên Quý Noãn cũng không định bỏ qua khoản vốn này.

Một tuần sau, bà Từ, người phụ trách của trung tâm tài chính KW đến Hải Thành.

Quý Mộng Nhiên nhận được tin báo từ Thịnh Dịch Hàn liền nhân danh Tập đoàn Thịnh thị hẹn gặp bà Từ để trò chuyện xem có thể bàn đến chuyện huy động khoản vốn đầu tư này không.Nhưng Quý Mộng Nhiên không ngờ khi còn ở nước ngoài thì bà Từ cũng đã thông báo cho Tập đoàn MN, hẹn gặp Quý Noãn.

Khi biết được Quý Mộng Nhiên và Quý Noãn là chị em ruột, bà Từ lại tiện thể xếp lịch cho cả ba người cùng gặp nhau tại World Trade Center ở Hải Thành.Bà Từ là một phụ nữ trạc năm mươi tuổi, cũng được xem là một nữ doanh nhân thành công khá nổi tiếng trong giới tài chính.

Bà hẹn hai cô gái trẻ tuổi cùng nhau đi shopping tất nhiên đều do bản tính trời sinh của phái nữ.

Dù có bao nhiêu tuổi thì đi dạo phố shopping cũng là cách phụ nữ tâm sự nói chuyện tốt nhất.Khi còn ở Luân Đôn, Quý Noãn và bà Từ đã từng gặp nhau, xem như cũng có chút quen biết.

Sau khi biết được bà Từ mời Quý Mộng Nhiên cùng đi shopping, Quý Noãn cũng nhận ra bà ta muốn đánh giá xem giữa hai chị em rốt cuộc khác nhau như thế nào.

Chắc có lẽ bà ta muốn xem thử xem ai được lòng bà ta hơn.

Dù sao đi nữa hai chị em họ cũng đều là những người đầu tư kinh doanh trong cùng một ngành, chỉ cần có tiền thì rót vốn cho bên nào cũng được.

Huống hồ Quý Noãn cũng không hề thiếu nhà đầu tư, nên bà Tư vẫn còn chút băn khoăn.Quý Mộng Nhiên thì ngược lại, khi cô ta biết bà Từ lại mời cả Quý Noãn đi dạo phố thì vô cùng tức giận.

Hơn nữa vì cô ta phải chịu sức ép từ Quý Noãn quá lâu, lại thêm vừa rồi bị mất mặt nhiều lần ở khu nghỉ mát, lần này cô ta thật sự không muốn bị hào quang của Quý Noãn làm lu mờ, nên đã cố tình diện trang phục thật lộng lẫy, quyết tâm chiếm ưu thế.Quý Mộng Nhiên sợ mình đi muộn nên cố tình đến World Trade Center sớm một tiếng.

Nhân lúc bà Từ chưa đến thì cô quyết định đi vào trong dạo một vòng, mua được một chiếc đồng hồ hơn một triệu, định bụng tặng cho bà Từ.Cuối cùng cũng đến giờ hẹn, Quý Mộng Nhiên đứng đợi ở cửa World Trade Center thì nhìn thấy Quý Noãn và bà Từ cùng nhau từ trên xe bước xuống.

Rõ ràng Quý Noãn là người tìm đến bà Từ để xin vốn đầu tư, vậy mà giờ lại ngồi trên xe bà Từ.Quý Mộng Nhiên hít vào một hơi thật mạnh, khi Quý Noãn và bà Từ cùng xuống xe thì vội vàng tươi cười bước đến đón: “Bà Từ, xin chào, tôi là Quý Mộng Nhiên, người phụ trách Phòng giao dịch Bất động sản trực thuộc Thịnh thị.

Lần đầu gặp mặt nên tôi đến sớm một chút để chờ, không ngờ bà Từ cực kỳ đúng giờ.”

Bà Từ nhìn cô ta rồi thân thiện cười, liếc nhìn Quý Noãn đang bước đến từ phía sau: “Buổi sáng tôi đi họp ở Sở Tài chính thành phố, trong ngờ lại gặp Tổng Giám đốc Quý.

May nhờ Tổng Giám đốc Quý nhắc nhở cái hẹn chiều nay rồi cùng đến đây với tôi.

Nếu không, với trí nhớ của tôi thì chắc hai cô còn đang phải đứng đây đợi lâu đấy.”

Quý Mộng Nhiên vẫn giữ nụ cười tươi: “Vậy sao?

Tôi cứ thắc mắc sao Tổng Giám đốc Quý lại ngồi cùng xe với bà Từ mà không tự lái xe đi…”

Quý Noãn không có ý định quanh quẩn bên cạnh bà Từ.

Sau khi bước lên bậc thang cẩm thạch trước cửa trung tâm thương mại, cô nhìn Quý Mộng Nhiên diện toàn trang phục thương hiệu lớn thì mới buông một câu: “Mộng Nhiên, cô đắp hết của cải trong nhà lên người mình đấy à?

Hôm nay trời rất nóng, cô còn phải mặc cả áo khoác lửng của Channel sao?

Có phải cô hiểu lầm gì đó với cái thời tiết ba lăm độ này không?”

Bà Từ cũng mỉm cười nhìn Quý Mộng Nhiên.

Dù sao bà ta cũng không hiểu tính tình Quý Mộng Nhiên thế nào, chỉ cho là hai chị em đang chòng ghẹo nhau, nên nói như bắc một bậc thang cho Quý Mộng Nhiên đi xuống: “Có phải Mộng Nhiên sợ ánh nắng không?

Vì da cô mẫn cảm với tia UV nên trời nóng như vậy mà vẫn phải mặc áo khoác?”

Quý Mộng Nhiên nhìn thấy bậc thang thì lập tức tranh thủ leo xuống: “Đúng là tôi rất sợ bị nắng chiếu vào, không dám lộ liễu như Tổng Giám đốc Quý.

Trước kia tôi phơi nắng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên cứ đến thời tiết này là tôi sẽ mặc nhiều một chút.”

Bà Từ gật đầu, tươi cười mời hai cô gái cùng đi vào trung tâm thương mại: “Vậy chúng ta vào trong đi, bên ngoài này nóng quá, vào trong có máy điều hòa thì còn thoải mái hơn được một chút.”

Quý Noãn mím môi, nở nụ cười nhạt.Quý Mộng Nhiên đứng một bên kéo cánh tay bà Từ bước vào trong cửa nói: “Đây là lần đầu tiên bà Từ đến Hải Thành sao?”

“Không phải.

Lúc còn trẻ tôi đã đến đây một lần rồi.

Sở dĩ tôi nhận lời mời của hai chị em cô là vì lúc còn trẻ, tôi cũng từng có chút quan hệ làm ăn với Chủ tịch Quý, ba của hai cô.

Chủ tịch Quý là người rất tốt, hồi đó trên phương diện hợp tác, tôi được ông ấy giúp đỡ nhiều.

Vì vậy đến Hải Thành dịp này, tôi đồng thời nhận được lời mời của cả hai người, nhân tiện tôi cũng muốn gặp cả hai cô xem thế nào.

Ngày trước cả hai chị em đều còn rất nhỏ, chắc cũng không nhớ tôi.”

Bà Từ vừa nói vừa quay sang nhìn Quý Noãn: “Quý tổng này, vừa rồi chúng ta cũng mới hàn thuyên trên xe đấy, tôi thật sự không ngờ một đại tiểu thư bốc đồng ương ngạnh ngày trước bây giờ lại là một nhân tài trong giới kinh doanh.

Hôm nay gặp lại cô ở Sở Tài chính tôi khá là ngạc nhiên, phải thốt lên đúng là dấu ấn của thời gian đã biến đổi con người biết bao nhiêu.”

Quý Noãn khẽ cười tươi: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Trước kia tôi bốc đồng ngang ngạnh cũng vì tôi còn quá trẻ, bây giờ cũng được xem là trưởng thành một chút.

Huống chi tôi cũng được tôi luyện trong thương trường, nên dĩ nhiên cũng thay đổi không ít.”

“Phải phải, đúng là như vậy.”

Bà Từ vừa nói vừa níu cánh tay Quý Noãn, hạ thấp giọng như muốn nói thầm: “Trước đây tôi còn cảm thấy Mộng Nhiên rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, triển vọng tương lai rất xán lạn.

Thế mà không ngờ cô lại còn vượt xa hơn cả dự đoán, đến bây giờ thật sự là một bông hoa tươi rực rỡ.

Một cô gái tuổi còn trẻ mà đã có được thành tựu như vậy thì không một ai có thể sánh được.”

Tuy bà Từ nói rất khẽ nhưng Quý Mộng Nhiên ở bên cạnh vẫn nghe thấy được, nét mặt không còn dễ chịu khi nhìn hai người kia nữa, cô ta tiếp tục chủ động níu cánh tay bà Từ, ngọt ngào nói: “Bà Từ, bây giờ tôi cũng rất thành công mà.

Dù sao hiện giờ bất động sản cũng là một ngành có lợi nhuận rất lớn.

Công ty của chị tôi không chỉ hoạt động riêng trong lĩnh vực này, chị ấy cũng không thiếu khoản tiền kia đâu.

Còn tôi, tuy mới thành lập phòng giao dịch nhưng cũng nắm trong tay không ít tiềm năng, chỉ cần có khoản vốn đầu tư này thì tuyệt đối sẽ không làm bà thất vọng.”
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
458: Cúp Điện Tối Om, Mặc Cảnh Thâm Cưỡng Hôn (5)


Thấy Quý Mộng Nhiên trực tiếp chuyển đề tài đến chuyện đầu tư, bà Từ bật cười nhìn cô ta một cái: “Nếu đã cùng làm trong ngành, sao cô không cùng chị mình gánh vác Tập đoàn MN luôn đi?

À mà, Chủ tịch Quý cũng đã lớn tuổi rồi, sớm muộn gì hai chị em cô cũng sẽ quay về kế tục gia sản.

Hiện tại Tổng Giám đốc Quý đã có Tập đoàn MN, hẳn là không thể phân thân được.

Vậy chắc Tập đoàn Quý thị sau này cũng sẽ đặt lên vai cô rồi phải không?”

Nếu Quý Hoằng Văn thật sự có ý định giao toàn bộ nhà họ Quý cho Quý Mộng Nhiên thì cô ta đã không cần phải ngày ngày lẽo đẽo bên cạnh Thịnh Dịch Hàn, cũng không cần chạy đôn chạy đáo đi tìm vốn đầu tư.Quan trọng là, sau một năm mất tích trở về, tuy Quý Hoằng Văn vẫn nhận cô ta là con gái mình nhưng cũng vô cùng tức giận vì cô ta cố tình biến mất.

Hơn nữa cô ta từng làm khó dễ Quý Noãn nên ông giận dữ nói rằng sau này thà rằng tài sản của Quý thị bị chia năm xẻ bảy chứ cũng nhất định không để cô ta phá hoại uổng phí.Có lẽ Quý Hoằng Văn còn định giao Quý thị cho Quý Noãn quản lý.

Hiện giờ Tập đoàn MN đã lớn mạnh như vậy rồi, lại thêm một Quý thị nữa, thì e rằng Quý Noãn lại càng vênh váo đến tận mây xanh.Nghĩ đến chuyện này Quý Mộng Nhiên cũng không vui vẻ gì, nhưng hiện tại cô ta cũng bất lực với Quý Hoằng Văn.

Dù sao Quý thị vẫn còn đó, sức khỏe Quý Hoằng Văn cũng không có vấn đề gì.

Đợi đến khi thân phận chính thức của Quý Noãn bị phơi bày thì có lẽ Quý Noãn muốn tiếp quản Quý thị thì cũng không phải là chuyện đơn giản.“Bà Từ, bây giờ ba tôi cũng mới hơn năm mươi tuổi, tuy cũng rất bận rộn với mấy việc lặt vặt ở Quý thị nhưng sức khỏe của ba tôi cũng còn có thể gánh vác công ty đến mười, hai mươi năm nữa, bây giờ nói đến chuyện kế nghiệp gia sản thì vẫn còn hơi sớm.

Hơn nữa, có muốn kế thừa gia nghiệp thì vẫn phải dựa vào bản lĩnh, phải lăn lộn học hỏi rèn luyện trong thương trường vài năm mới được.”

Quý Mộng Nhiên lại nói tiếp: “Vậy nên tôi mới nghĩ đến chuyện một phòng giao dịch để mình rèn luyện cho thật tốt, sau này tiếp nhận Quý thị thì cũng không quá bỡ ngỡ.”

Bà Từ gật đầu: “Không tệ, cô nghĩ vậy cũng đúng.

Tuy nhìn qua thì Quý thị không còn huy hoàng như trước nữa, nhưng dù sao nền móng kinh doanh ở các thành phố thương mại trong nước vẫn ổn định.

Việc phát triển ùn ùn chồng chéo lên nhau cũng không phải dễ phán đoán, rèn luyện trong thương trường nhiều cũng rất có ích.”

Nói đến đây, bà Từ lại quay sang nhìn Quý Noãn vẫn đang lặng lẽ không tham gia vào câu chuyện: “Quý tổng ít nói nhỉ?

Hiện tại cô cũng có thể coi là người xứng đáng nhất để gánh vác nhà họ Quý, vậy mà không có gì để nói sao?”

Môi Quý Noãn khẽ mím lại, nét mặt lãnh đạm: “Tôi nghe bà và Mộng Nhiên hàn huyên là được rồi.

Đúng như bà nói, Tập đoàn MN mà tôi đang quản lý hiện nay cũng đủ tạo nên biết bao áp lực rồi.

Đừng nói đến chuyện có rèn luyện trong thương trường hay không, cho dù tôi đây xem như đã có đủ cơ hội tôi luyện thì chỉ sợ không phân thân được, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện của Quý thị.

Dù sao hiện nay Tập đoàn MN cũng hoạt động ở nhiều lĩnh vực, trước mắt đều là những ngành kinh tế ổn định nhất cả trong và ngoài nước.

Nếu đến lúc đó Mộng Nhiên phải sống nhờ vào Quý thị thì nhất định tôi sẽ không giành với cô ta.”

Lời nói của Quý Noãn thoạt nghe thì có vẻ như cô đang nhường Quý Mộng Nhiên, nhưng ngẫm kỹ lại thì rõ ràng có thể cảm thấy sự coi thường ẩn sau câu chữ.Phải sống nhờ Quý thị, có nghĩa là công việc hiện tại của phòng giao dịch không tính lâu dài, cơ bản sẽ không thể phát triển lớn được, sau này Quý Mộng Nhiên sẽ vẫn phải quay về nhà họ Quý để sống nhờ vào tài sản của Quý thị sao?

Bà Từ nghe như vậy thì khẽ cười nói: “Trong mấy năm gần đây, Tập đoàn MN đúng là phát triển một cách bất ngờ trong giới kinh doanh người Hoa.

Mấy năm vừa rồi Quý tổng tiên phong trong lĩnh vực khoa học công nghệ, Internet, rồi cả bất động sản.

Rõ ràng mắt nhìn cơ hội kinh doanh của cô vô cùng chính xác, tôi rất tin tưởng Tập đoàn MN.”

Quý Mộng Nhiên vừa nghe thấy vậy thì bỗng thấy chột dạ, vội vã lấy một chiếc hộp tinh xảo từ trong chiếc túi xách tay cầu kỳ, híp mắt cười nói: “Bà Từ, vừa rồi mải lo nói chuyện phiếm, thiếu chút nữa tôi quên mất.

Đây là món quà tôi thay mặt phòng giao dịch gửi tặng bà.”

“Ồ?

Còn có quà sao?”

Bà Từ trìu mến nhìn Quý Mộng Nhiên: “Con bé này cũng khách sao quá, tặng quà cho tôi làm gì?”

Bà Từ vừa dứt lời, Quý Mộng Nhiên đã mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay tinh tế sang trọng của hãng Patek Philippe mới được tung ra thị trường.Bà Từ chỉ nhìn mà không đưa tay ra nhận.

Sau đó bà lại nhìn sang trang phục và chiếc túi mấy trăm nghìn trên người Quý Mộng Nhiên rồi cười nhạt: “Mộng Nhiên thật là quá hào phòng, chiếc đồng hồ này không hề rẻ chút nào.”

“Cũng không phải là quá đắt, tôi chỉ muốn trao quà gặp mặt cho bà Từ, hi vọng bà không chê cười.”

Bà Từ dịu dàng nhìn cô ta, sau đó đưa tay ra, nhẹ nhàng đóng nắp chiếc hộp lại không nhận, rồi quay sang nhìn Quý Noãn: “Hôm nay cả hai cô đều hẹn gặp tôi để nói chuyện đầu tư, vậy mà tôi lại cứ chỉ ôn lại chuyện cũ.

Chúng ta đi dạo một vòng đi, nhân tiện hai cô cũng trao đổi cụ thể hơn một chút.”

Quý Noãn gật đầu, giơ tay ra hiệu mời bà Từ bước vào thang máy.Thấy bà Từ không có ý định nhận quà, Quý Mộng Nhiên vội vàng bước theo vào thang máy, dè dặt hỏi: “Bà Từ không thích chiếc đồng hồ này sao?

Hay là bà không thích đeo đồng hồ?

Vậy tôi cũng có thể tặng bà quà khác, bà thích tranh thư pháp hay quà gì…”

Bà Từ nhìn cô mỉm cười nói: “Tôi không nhận quà gì hết, chỉ vì nể tình Chủ tịch Quý mà muốn đến gặp hai cô bé này thôi.

Còn chuyện đầu tư, tự tôi sẽ có quyết định, cô cũng không cần dùng quà tặng để lấy lòng tôi.

Nếu phòng giao dịch của cô đang thiếu vốn đầu tư như vậy thì nên trả lại chiếc đồng hồ giá cả triệu đồng này đi, không cần phải hào phóng như thế, tội gì mà tự mình làm khó mình.”

Nét mặt Quý Mộng Nhiên sững lại.Quý Noãn nhìn cô ta lạnh nhạt nói: “Ý bà Từ nói rất đúng, cô thay mặt phòng giao dịch đi xin vốn thì phải trình bày thực lực của công ty cho thật cụ thể.

Cô cho rằng bà Từ thiếu một chiếc đồng hồ Patek Philippe hay một bức thư pháp?

Với tài lực của bà Từ thì thích gì cũng đã mua rồi, đương nhiên cũng sẽ không có đồ gì đó yêu thích quá đặc biệt.

Cô không cần phải phí sức vào chuyện này.”

Quý Mộng Nhiên lập tức trừng mắt với Quý Noãn.

Quý Noãn cũng lạnh nhạt liếc cô ta, nụ cười lãnh đạm khách sáo vẫn giữ trên môi, không nhìn ra nét gai góc nào cả.Quý Mộng Nhiên nhận thấy bà Từ không hề phản bác lại Quý Noãn thì bất giác siết chặt chiếc túi trong tay, chậm rãi hạ tay xuống, từ bỏ ý định tặng quà.Thang máy dừng lại ở tầng sáu trung tâm thương mại, cả ba người phụ nữ đều bước ra ngoài.

Quý Mộng Nhiên đi đằng sau vẫn luôn miệng nói chuyện về phòng giao dịch của mình, Quý Noãn thì chỉ lẳng lặng mỉm cười lắng nghe, không hề xen vào một câu, cũng không hề tranh thủ nói đến công ty mình.

Chẳng qua cô như đang nghe chuyện cười, vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc nhìn các cửa hàng đi ngang qua.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 3
459: Cúp Điện Tối Om, Mặc Cảnh Thâm Cưỡng Hôn (6)


Đến khi bà Từ cuối cùng cũng nghe đến chán tai, nụ cười trên khuôn mặt không còn kiên nhẫn nữa, Quý Noãn mới vừa vặn lên tiếng: “Bà Từ, Tập đoàn MN đang tài trợ cho hai trường Tiểu học Hi Vọng trong tỉnh.

Nếu ngày mai bà có thời gian, tôi sẽ dẫn bà đến thăm các em trong Trường Tiểu học Hi Vọng nhé!”

Ngay lập tức, bà Từ kinh ngạc nhìn Quý Noãn: “Công ty của cô còn làm từ thiện sao?”

Quý Noãn khẽ cười: “Tuy rằng đúng như bà đã nói, Tập đoàn MN hùng cứ được một mảnh giang sơn trong các ngành mũi nhọn, nhưng từ thiện thì không phải ai cũng có thể làm được.

Vậy nhưng Tập đoàn MN vẫn quyết tâm làm thử, khi còn ở nước ngoài thì cũng đã giúp đỡ nhiều em nhỏ.

Trong hai năm nay Tập đoàn MN cũng xây dựng không ít Trường Tiểu học Hi Vọng trong nước dưới danh nghĩa của Tập đoàn.

Có điều không phải tất cả trường học chỉ ở Hải Thành mà chúng tôi có đơn vị từ thiện riêng, nằm rải rác khắp cả nước.”

Lúc này sự vui vẻ mới trở lại trong mắt bà Từ, bà gật đầu cười: “Không tệ không tệ.”

Quý Mộng Nhiên thấy đề tài lại bị chuyển hướng thì lạnh lùng cười nói: “Nếu Tập đoàn MN còn có cả tiền làm từ thiện thì chắc chắn không hề thiếu khoản vốn đầu tư này đâu.”

Quý Noãn liếc cô ta: “Xét đến khả năng kinh tế, Mộng Nhiên cô phất tay là đã có thể mua được một chiếc đồng hồ cỡ một triệu, cộng dồn trang phục trên người cũng hơn một triệu, thì có thể thấy phòng giao dịch của cô cũng không hề thiếu vốn đầu tư đến mức này, ai cũng giống nhau thôi.”

Rõ ràng ưu thế của Tập đoàn MN là ở điểm này, vậy mà Quý Noãn lại cố tình khiêm tốn nhắc đi nhắc lại.Ẩn ý châm biếm của cô không cần nói ra cũng hiểu.Bà Từ không nhìn Quý Mộng Nhiên mà lại vô cùng hứng thú nhìn Quý Noãn: “Làm từ thiện là chuyện tốt, nhưng giống như Mộng Nhiên nói, công ty của cô không thiếu tiền, sao lại cần đến vốn đầu tư của chúng tôi?”

Quý Noãn liếc mắt nhìn tập tài liệu trong tay bà Từ mới được Quý Mộng Nhiên lấy ra trong lúc ba người nói chuyện vừa rồi.

Trên đó tràn ngập đủ loại tương lai triển vọng cùng với chí hướng cao cả của công ty mà cấp dưới của cô ta chuẩn bị sẵn, khiến cho người ta mới nhìn vào đã thấy phòng giao dịch này có tiềm lực phát triển, đáng để đầu tư.Nhưng vừa rồi bà Từ cũng chỉ thuận tay giở qua rồi cũng không có hứng thú đọc tiếp.Quý Noãn không lấy ra tài liệu gì, song cũng đúng lúc họ đi ngang qua khu vực cửa hàng đã ký hợp đồng bán vài sản phẩm điện tử của Tập đoàn MN, tận mắt thấy toàn bộ nhân viên của Tập đoàn MN đều ở trong trạng thái hăng say làm việc, các sản phẩm điện tử của họ cũng có không ít khách hàng so với các thương hiệu phổ biến khác.

Có thể thấy triển vọng phát triển kinh doanh của Tập đoàn MN rất phong phú, đúng là không thiếu tiền, cũng không thiếu cơ hội kinh doanh.Bà Từ nhìn ngắm cảnh tượng này một chút rồi thầm nhẩm tính trong đầu, lại đảo mắt nhìn Quý Noãn.Quý Noãn cũng nhìn sang bà Từ, trong mắt không chất chứa bất kỳ tia hi vọng nào vào khoản đầu tư này mà chỉ khách sáo tươi cười nói chuyện: “Tiền là thứ có càng nhiều càng tốt.

Càng có nhiều vốn đầu tư thì chúng ta mới có thể cùng có lợi ích.

Tôi không cần nói nhiều đến thực lực của Tập đoàn MN hiện nay thì bà cũng đã thấy rõ.

Đương nhiên bà cũng hiểu rõ hơn tôi, rót vốn vào đâu thì có thể nhận lại được lợi nhuận dồi dào hơn.

Dù sao là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, bà cũng xét đến đường dài.

Tôi sẽ không làm ảnh hưởng phán đoán của bà.

Đúng là chúng tôi không đến nỗi thiếu thốn khoản đầu tư này.

Tuy nhiên trong nước cũng có rất nhiều công ty chưa thật sự ổn định, dù muốn nhưng không phải ai cũng có thể thực hiện những hợp tác đôi bên cùng có lợi như thế này, song Tập đoàn MN thì nhất định có thể.”

Bà Từ nở nụ cười không đáp lại, Quý Noãn cũng không tiếp tục dông dài.

Đều là thương nhân, ai có thể mang lại lợi nhuận nhiều hơn cho mình, đương nhiên bà Từ hiểu rất rõ.Quý Mộng Nhiên không phục, lôi kéo bà Từ hỏi có phải bà đã mệt rồi không, định kéo bà Từ xuống nhà hàng Âu ở tầng dưới ngồi một lát thì lại bị bà Từ từ chối.Nhưng bây giờ cũng đã là buổi trưa, khi đi đến khu ẩm thực trong trung tâm thương mại thì Quý Noãn nhìn thấy một nhà hàng chay ở bên trong, bèn khẽ hỏi: “Nhà hàng chay thì sao ạ?”

Bà Từ gật đầu: “Được.”

Quý Mộng Nhiên: “…”

Sau khi vào gọi mấy món ăn thanh đạm, bà Từ không quan tâm đến Quý Mộng Nhiên nữa mà chỉ chăm chăm trao đổi với Quý Noãn về tình hình kinh doanh và biến động của Tập đoàn MN trong mấy năm vừa rồi, hiển nhiên trong lòng đã nghiêng về Tập đoàn MN.Quý Mộng Nhiên mấy lần cố bắt chuyện nhưng không xen vào được, chỉ còn cách ngồi bên cạnh giương mắt nhìn.Trước khi đồ ăn được đưa lên thì phục vụ mang nước chanh phục vụ tới.

Quý Noãn đang nói chuyện với bà Từ, nhận lấy ly nước chanh rồi cười nói: “Đúng rồi, nói đến quà tặng, thật thì tôi cũng chuẩn bị hai món quà cho bà Từ.”

“Ồ?

Cô cũng có quà sao?”

Bà Từ mỉm cười nhìn Quý Noãn.Nghe Quý Noãn cũng mang quà đến, Quý Mộng Nhiên ngồi bên cạnh tỏ ra khinh bỉ.

Mới vừa rồi chị ta còn ra vẻ coi thường mình, chẳng phải bây giờ cũng dùng quà để lấy lòng bà Từ sao?Quý Noãn lấy từ trong túi ra mấy phong thư có vẻ rất cũ và cũng hơi ố vàng, đặt trước mặt bà Từ.“Ngoài việc quyên tiền dựng nhiều trường học tình nghĩa, hàng tháng Tập đoàn MN còn tài trợ một khoản tiền cố định để giúp đỡ gia đình các em có hoàn cảnh khó khăn.

Đây là những bức thư cảm ơn mà các em được hỗ trợ tự tay viết, mới gửi đến trước đây không lâu.

Gia đình các em rất khốn khó, bì thư, giấy viết đều không phải loại tốt.

Tôi tin là cả bút viết cũng vậy, chữ viết còn nguệch ngoạc, nhưng mỗi câu mỗi từ đều chan chứa lòng biết ơn và niềm hi vọng.

Sau khi nhận được thư, tôi vẫn luôn cất giữ cẩn thận.”

Nói đến đây, Quý Noãn lại lấy ra một tràng hạt thoạt nhìn rất bình thường đặt bên cạnh bì thư.“Chuỗi tràng hạt này được mài từ gỗ cây đào rất tầm thường, tôi cũng không hề mời sư phụ nhà chùa nào trì chú.

Tuy đây chỉ là một chuỗi tràng hạt thô ráp tầm thường, nhưng đây là gốc cây đào không phải nghìn năm thì ít nhất cũng mấy trăm năm tuổi mọc sau núi chùa Nam Phạn của Hải Thành, được hương khói của nhà chùa hun đúc nên rất thiêng.

Gần đây họ cải tạo chùa nên có một số cây ở sau núi bị chặt đi, tôi xin họ được một ít gỗ đào, mài thành tràng hạt.”

Quý Mộng Nhiên thấy Quý Noãn lấy ra hai món quà không ra tấm ra món gì thì nghi ngờ cô đang nói đùa.Chị ta lấy những thứ đồ rách rưới này tặng cho người có tài sản hàng chục tỷ, điên rồi sao?Vậy mà bà Từ nhìn thấy Quý Noãn lấy hai đồ vật này ra thì cặp mắt sáng rực, ngước mắt lên nghiêm nghị nhìn Quý Noãn rồi nở nụ cười: “Quý tổng thật có lòng, được nhận hai món quà này, tôi rất vui.”

Quý Mộng Nhiên bối rối, không dám tin bà Từ nhận được món quà như thế này mà lại cười vui vẻ đến như vậy.Quý Noãn không chút xao động, duyên dáng cong khóe môi điềm đạm cười: “Bà thích là tốt rồi.”

Quý Mộng Nhiên ngồi bên cạnh vô cùng khó chịu, rất muốn hỏi bà Từ sao lại vui vẻ nhận mấy thứ đồ rách rưới này, nhưng lại không dám mở miệng.
 
Back
Top Bottom