Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
170. Hai cậu không ngủ được nên đến đây vây xem tôi à?


Mặc Cảnh Thâm bước đến cửa sổ sàn, nhướng mắt nhìn ra ngoài.

Hướng mà Tần Tư Đình đứng ở đây nhìn chính là ngôi biệt thự cách đó không xa.

Căn biệt thự tối đen không ánh sáng, từ tối đến giờ vẫn không có ai quay về.

Cánh cửa màu đen chạm trổ hoa yên tĩnh cả đêm.

Phía bên ngoài cửa sổ sát đất ở bên này chỉ có một ngọn đèn.

Dưới ánh sáng mờ ảo, xung quanh không có tiếng người, chỉ có sự yên tĩnh trong khoảnh khắc.

Dường như cả thế giới đều yên lặng.

Bên ngoài biệt thự đối diện có một con mèo trắng nhảy ra từ bức tường cao, thỉnh thoảng kêu meo meo trong bóng đêm.

Mặc Cảnh Thâm đút một tay vào túi quần, giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng lại to rõ khác thường dưới ánh sáng mờ mờ: "Lúc đầu thì yêu đến bất chấp, sau thì lại hận muốn sống muốn chết.

Người ta quay về, cậu lại trốn tránh không gặp.

Rõ ràng tối nay vẫn muốn tiếp tục xem nhau như người lạ, bây giờ cậu còn đứng đây nhìn cái gì?

Cả đêm cô ấy không quay về thì cậu định đứng đây chờ nguyên một đêm luôn sao?"

Tần Tư Đình đứng thiền ở đây bao lâu rồi, bây giờ mới có động tĩnh.

Nhưng anh cũng chỉ liếc sang nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái: "Con m* nó cậu nói tôi đứng đây là vì muốn nhìn cô ta à?"

Sự kiềm chế bình tĩnh dồn cả một đêm dường như bị đập tan, trán Tần Tư Đình tràn ngập băng lạnh: "Cậu thấy tôi giống người có thể vì loại phụ nữ này mà canh chừng đến tận sáng sao?"

Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt nói: "Cô ấy bỏ hoang căn biệt thự này bao nhiêu năm thì cậu chuyển đến biệt thự đối diện từng ấy năm.

Cậu ngắm cái biệt thự bỏ hoang này lâu vậy rồi, bây giờ vất vả lắm người ta mới quay về, sợ là cô ấy còn không biết nhà cậu ở đối diện.

Tổng cộng cậu đứng đây bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm rồi, trong lòng cậu không tính ra được sao?"

Tần Tư Đình: "..."

Tần Tư Đình chợt xoay người bước đến cạnh sofa, cầm điếu thuốc Nam Hành vừa quăng lên bàn châm lửa hút.

Anh hít vài hơi cho tỉnh táo rồi mới lạnh lùng lên tiếng: "Đến đây ở cũng là quyết định của tuổi trẻ dại dột còn đang đắm chìm trong vòng yêu hận luẩn quẩn.

Bây giờ tôi đã không còn cảm giác nữa rồi.

Chẳng qua ở đây là vì thói quen, ngại phải chuyển nhà đi thôi."

Nam Hành ở bên cạnh rít thuốc rồi nhả khói mù mịt, cười lạnh: "Là trẻ người dại dột à?

Hay là con m* cậu chỉ động lòng với một người con gái sau hai mươi mấy năm làm người.

Đến bây giờ cả đám đàn bà con gái chạy theo mông tán tỉnh cậu, vẫn cứ nghĩ cậu không có hứng thú với phụ nữ.

Thế nhưng nào ai biết trái tim ngây thơ của chàng trai trẻ đã sớm bị một người con gái làm tan vỡ đến giờ vẫn chưa lành hẳn?"

Mặt Tần Tư Đình không cảm xúc: "Hai người hơn nửa đêm đến nhà này là để cười nhạo quá khứ đầu đời ngu xuẩn của ông đây đấy à?"

Nam Hành cười: "Đúng là tôi có ý này, cũng không biết muộn thế này sao cậu ta lại nói đến là đến.

Tôi đoán cậu ta bị Quý Noãn đạp ra khỏi giường mà cậu ta không nhận."

Nam Hành vừa nói vừa nhìn Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm hờ hững nói: "Tôi không ngủ được, đến xem lão Tần không vui đến mức nào.

Cậu ta nói ra có khi tôi còn có thể vui vẻ một chút."

Tần Tư Đình: "..."

"Không ngủ được?"

Tần Tư Đình cười nhạt, hít vài hơi điếu thuốc kẹp ở tay rồi dụi tắt đi: "Hai người không ngủ được thì đến tận đây vây xem tôi sao?"

Nam Hành ngậm điếu thuốc bật cười.

Mặc Cảnh Thâm thờ ơ lạnh lùng nhướng mày.

Đúng là không ngủ được.

Anh không bị đạp xuống giường, hai người họ cũng không cãi nhau.

Chỉ là cô gái của anh muốn đến thành phố T để học, từ bà Mặc trở thành sinh viên khoa Kinh doanh Đại học T.

Tuy rằng thời gian học tập cũng chỉ vỏn vẹn vài tháng, nhưng cũng xem như tạm thời cách xa anh.

Rõ ràng cô mới quyết định chuyện này sau buổi tiệc hôm đó.

Cô gái nhỏ hiển nhiên phải mượn men rượu mới dám nói ra quyết định này.

Anh có thể từ chối sao?

Anh có thể, nhưng thật sự không nỡ.

Anh cảm nhận rất rõ mấy tháng sau khi Quý Noãn thay đổi tính tình, dù bên ngoài nhìn cô điềm tĩnh chín chắn, nhưng bên trong vẫn ẩn giấu sự nhạy cảm yếu đuối khó tránh khỏi.

Cô rất sợ đối mặt với chuyện sinh ly tử biệt, lại càng sợ mình không thể tự kiểm soát cuộc sống của mình.

Cô cố chấp từ trong máu, dù rất kiên định muốn cái gì đó nhưng lại che giấu rất kỹ.

***

Khi Mặc Cảnh Thâm trở về thì đã gần rạng sáng.

Sắc trời vẫn còn nhá nhem tối, nhưng cũng khá sáng.

Anh cho rằng Quý Noãn còn đang ngủ, nhưng cô gái nhỏ lăn đi lăn lại trên giường rõ ràng là không ngủ ngon.

Cho đến khi anh nằm bên cạnh thì khuôn mặt đang cau mày ngủ mới chui vào lòng anh, dần yên tĩnh lại.

Mặc Cảnh Thâm vuốt vuốt tóc cô: "Đau đầu sao?"

Quý Noãn nhắm mắt gật đầu trong lòng anh, nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng không lên tiếng.

Mặc Cảnh Thâm rút cánh tay đang luồn trong tóc cô ra, xoa bóp nhè nhẹ trên trán cô.

Cô không nhúc nhích, để mặc anh từ từ giúp mình làm dịu cơn đau.

Cô gái nhỏ mặc áo ngủ mềm mại, mái tóc dài xõa lên gối, cả người ngan ngát hương thơm.

Cô mềm nhũn người tựa vào lòng anh, mắt vẫn nhắm nghiền, không hỏi anh đi đâu, chỉ theo phản xạ rúc vào người anh không chừa phân nào.

***

Tại Phòng giao dịch Mặc Noãn.

Màn hình máy tính không ngừng hiển thị tin tức mà Hạ Điềm gửi cho cô qua tin nhắn MSN.

Bây giờ Hạ Điềm đã có thể chống gậy đi lại bình thường, nhưng vẫn cần ba tháng để bình phục.

Nếu muốn đến phòng giao dịch để hỗ trợ thì cô ấy không tiện đi quá xa.

Nhưng dù sao Hạ Điềm và cô cũng từng cùng nhau học Đại học Kinh tế Tài Chính ở Mỹ, chuyên về phân tích tài chính.

Bây giờ vị trí Quản lý tài chính ở phòng giao dịch còn trống, vừa khéo Hạ Điềm thu xếp đến giúp được, thì Quý Noãn cũng có thể bớt được không ít tâm sức.

Hai người đang nhiệt tình nói chuyện thì điện thoại nội bộ trên bàn vang lên.

Quý Noãn duỗi tay bấm nhận: "Alo?"

"Quý tổng, chào cô.

Ở đây có một món bưu kiện chuyển phát nhanh gửi cho cô."

Điện thoại từ phòng văn thư ở lầu một cao ốc Kim Lâm, Quý Noãn nhìn số điện thoại gọi đến rồi nói: "Được, chờ chút tôi xuống ngay."

Quý Noãn cúp điện thoại, gõ gõ mấy chữ trên máy tính: "Cậu sợ xuất viện có quá nhiều đồ nên gửi đồ đạc đến phòng giao dịch của mình đấy à?"

Hạ Điềm trả lời: "Làm gì có.

Mình có bao nhiêu đồ đâu chứ.

Lúc đi mình xách cái vali đến chỗ ở là được rồi."

Quý Noãn khẽ nhíu cặp chân mày.

Vậy thì lạ quá.

Sao lại có hàng chuyển phát nhanh gửi cho cô?

Cho đến đầu năm nay thì thương mại điện thử trong nước cũng mới bắt đầu hoạt động.

Quý Noãn cũng không có thói quen mua sắm trên mạng.

Bình thường cô cũng rất ít khi gửi đồ qua lại cho người khác qua bưu điện.

Hơn nữa nếu trong công việc cần nhận văn bản hoặc bản fax các loại thì đều có Tiểu Bát hoặc thư ký đảm nhận.

Sao lại có đồ chuyển phát nhanh gửi thẳng cho cô?

Quý Noãn tự mình đi xuống lầu.

Đến phòng văn thư ở lầu một, người bên trong đưa cho một hộp hình vuông không lớn lắm.

Quý Noãn thấy chiếc hộp được đóng gói rất kỹ càng, không đoán được đây là cái gì.

Mà trên địa chỉ nhận chỉ có tên cô, không viết địa chỉ và tên người gửi.

"Ai gửi cái này đến đây?"

Quý Noãn không suy đoán nữa, hỏi thêm một câu.

"Tôi cũng không rõ.

Vừa rồi tôi dọn dẹp lại đống thùng này thì nhìn thấy nó."

Sau khi nghe xong, Quý Noãn lắc lắc chiếc hộp trong tay cũng không nghe thấy bên trong có tiếng động gì.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
171. Trò đùa ác ôn này là của ai


Quý Noãn cầm bưu phẩm chuyển phát nhanh quay người vào thang máy.

Cô vừa quay về trước cửa phòng làm việc thì Phong Lăng nhìn thấy cái hộp trong tay cô: "Đây là cái gì vậy?"

"Bưu phẩm chuyển phát nhanh vừa lấy lên, không biết bên trong là cái gì."

Quý Noãn vừa nói vừa định đi vào.

Sắc mặt nghiêm nghị của Phong Lăng bỗng dưng cảnh giác lên, chợt xoay người đi vào phòng làm việc cùng Quý Noãn.

Vừa đi cô vừa nói: "Để tôi giúp cô mở, cô đứng xa ra một chút."

Quý Noãn dừng lại, định nói không sao, chỉ là bưu phẩm chuyển phát nhanh thôi.

Nhưng cô đã nhìn thấy Phong Lăng nhanh nhẹn ôm lấy cái hộp bước đến bên bàn làm việc.

Cô biết bình thường Phong Lăng rất cẩn thận và có trách nhiệm với công việc nên cô cười trêu chọc: "Được thôi.

Vậy cô mở ra đi.

Cẩn thận đấy, đừng bảo có bom gì gì đó ở bên trong đấy nhé."

Quý Noãn đang nói chuyện thì Phong Lăng đã mở lớp bọc chống nước bên ngoài ra rồi mở nắp hộp.

Sau khi nhìn vào đồ vật ở bên trong, Phong Lăng ngừng một lát rồi quay đầu lại nhìn Quý Noãn.

"Cái gì vậy?"

Quý Noãn bước đến, cúi đầu nhìn thấy bên trong hộp là một con búp bê không quá lớn cũng không phải nhỏ.

Con búp bê rất xinh đẹp đáng yêu trong bộ váy cưới màu trắng.

"Ô!

Sao lại là búp bê?

Ai tặng loại quà này cho tôi nhỉ?...

A!"

Quý Noãn duỗi tay nâng con búp bê lên.

Thế nhưng tay cô vừa đụng vào búp bê thì lòng bàn tay đau nhói khủng khiếp.

Cô thốt lên một tiếng kêu khẽ, máu cũng từ lòng bàn tay chảy từng giọt từng giọt vào bộ váy cưới của búp bê.

"Cẩn thận!"

Phong Lăng nhanh mắt nhìn thấy vội vàng kéo cánh tay Quý Noãn ra, rồi lại đạp chiếc hộp văng xuống đất.

Quý Noãn đảo mắt, khiếp sợ nhìn con búp bê chỉ trong nháy mắt tách ra thành từng khúc nằm trên mặt đất.

Cô không để ý đến lòng bàn tay đau đớn, chỉ nhìn chòng chọc con búp bê hình như đã bị cắt ra từng khúc rồi ghép vào, đặt trong hộp.

Hơn nữa những lưỡi dao còn rơi đầy ra đất...

Áo cưới trên người con búp bê nhuộm đỏ máu, đầu và tay chân tách rời, thoáng nhìn qua đã thấy đáng sợ!

"Cô không sao chứ?"

Phong Lăng lạnh mắt nhìn con búp bê đáng yêu bỗng trở nên đáng sợ nằm dưới sàn, kéo cánh tay Quý Noãn lại.

Phong Lăng nhìn thấy ngón tay và lòng bàn tay Quý Noãn bị lưỡi dao cắt vào, chỗ bị thương nông sâu khác nhau.

"Không sao đâu."

Quý Noãn lắc đầu.

Tay cô không quá đau, chẳng qua lưỡi dao cứa vào hơi sâu nên máu chảy cũng khá nhiều.

Cô lại liếc mắt nhìn con búp bê nằm dưới sàn, đuôi lông mày khẽ nhướng, rơi vào trầm tư.

Trò đùa ác ôn này là của ai?

Hay là ai đó có ý đồ khác?

Phong Lăng kéo Quý Noãn lùi về phía sau một bước, phòng trường hợp trên người con búp bê lại còn có vấn đề khác.

Sau khi chắc chắn Quý Noãn đã đứng ở khoảng cách khá an toàn, cô mới bước đến cúi người xuống, cởi chiếc váy nhuốm máu trên người búp bê ra.

Bây giờ cô mới nhìn thấy cả người búp bê đều bị cắm lưỡi dao, lớp trong của váy cưới giấu không ít lưỡi dao rất nhỏ, rất sắc.

Quý Noãn nhìn chằm chằm đống lưỡi dao kia rồi lại tư lự nhìn xuống tay mình.

Phong Lăng kiểm tra xong thì đứng dậy nói: "Chỗ bị cắt trên tay cô rất sâu, trước tiên chúng ta vào viện cầm máu băng lại đã."

Quý Noãn gật đầu rồi lại quay đầu liếc nhìn hộp bưu phẩm chuyển phát nhanh.

Phong Lăng như rất hiểu ý cô, bước đến giật tờ biên lai chuyển phát nhanh ra.

Hai người đi ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc Tiểu Bát đi ngang qua nhìn thấy tay Quý Noãn thì lập tức kêu lên: "Mẹ ơi, chị Đại Noãn, tay chị bị sao thế?

Sao nhiều máu thế này?"

Quý Noãn ra hiệu cho Phong Lăng đưa tờ biên lai chuyển phát nhanh cho Tiểu Bát: "Em đi đến công ty chuyển phát nhanh điều tra, yêu cầu họ tra xem bưu phẩm chuyển phát này từ đâu đến.

Nếu họ không cho điều tra thì gọi điện thoại tố cáo họ ngay."

Tiểu Bát hơi ngẩn người cầm lấy rồi gật đầu: "Được.

Nhưng chị Đại Noãn, tay chị..."

"Không sao đâu, chỉ chảy máu thôi, đừng để lộ ra ngoài."

Quý Noãn không nói nhiều, đi thẳng ra ngoài.

"Chúng ta đến bệnh viện của Bác sĩ Tần, cách đây không xa."

Phong Lăng nói lúc đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Quý Noãn vẫn đang mải mê nghĩ nguyên nhân chuyện con búp bê mặc váy cưới nên không nhiều lời.

Khi lên xe, Quý Noãn thấy nét mặt nghiêm túc của Phong Lăng liền suy nghĩ một chút rồi nói: "Là tại tôi không cẩn thận, mà đây cũng chỉ là vết thương ngoài da.

Cô đừng báo cho Cảnh Thâm, kẻo anh ấy lại lo lắng."

Phong Lăng đang lái xe quay đầu sang nhìn cô: "Là lỗi của tôi, tôi không nên mất cảnh giác khi nhìn thấy trong hộp chỉ là một con búp bê.

Sớm muộn gì ông Mặc cũng sẽ biết chuyện này, chúng ta muốn giấu cũng không giấu được."

"Chúng ta đến bệnh viện trước đã, chờ Tiểu Bát kiểm tra kết quả bên kia thế nào rồi tính tiếp."

Quý Noãn cúi xuống nhìn tay mình.

Phong Lăng không trả lời, xoay người lái xe tiếp.

***

Tại bệnh viện.

Tần Tư Đình vừa giúp Quý Noãn bôi thuốc vừa giễu cợt lạnh nhạt nói: "Các cô thật sự xem tôi là bác sĩ vạn năng đấy à?

Tôi là bác sĩ nội khoa, bị thương thế này lại chạy đến đây xử lý.

Đang yên ổn trong phòng làm việc sao cô lại bị thế này?

Rốt cuộc vì sao cô lại bị thương?"

Phong Lăng đứng cạnh Quý Noãn không nói lời nào.

Từ lúc mới bước vào thấy Tần Tư Đình thì cuối cùng Quý Noãn mới bứt khỏi những suy nghĩ kia, đặc biệt để ý kỹ ánh mắt của anh trong chốc lát.

Cái bộ mặt cười cợt như hồ ly thế này khiến cô cứ tưởng chuyện ở câu lạc bộ Tử Tinh Thành như chưa từng diễn ra.

"Ôi, anh nhẹ tay chút đi!"

Lòng bàn tay Quý Noãn chợt đau nhói khiến cô kêu lên: "Anh muốn nhét cồn sát khuẩn vào trong vết thương của tôi đấy à?

Anh không thấy hai vết cắt trong lòng bàn tay tôi rất sâu sao?

Nhẹ tay một chút có được không..."

Tần Tư Đình cười khúc khích nói: "Chịu khó chút."

Quý Noãn: "..."

Cô chợt ngước mắt lên nhìn Phong Lăng.

Vừa rồi cô đã nói đến khoa ngoại tìm bác sĩ sát trùng rồi băng bó cho cô là được.

Nhưng Phong Lăng kiên trì dẫn cô đến tìm Bác sĩ Tần, như thể ngoài Bác sĩ Tần ra thì không có ai khác đáng tin cậy cả.

"Cô đừng nhìn Phong Lăng làm gì.

Lúc ở Mỹ cô ấy bị thương nặng khi làm nhiệm vụ, suýt nữa thì không giữ được cái mạng nhỏ kia.

Lúc đó tôi cướp cô ấy từ Quỷ Môn Quan trở về.

Suy nghĩ của cô ấy rất bảo thủ.

Cả đời này e rằng ngoài tôi ra thì trong mắt cô ấy không có ai gánh nổi hai chữ bác sĩ này đâu."

Tần Tư Đình ôn hòa nói rồi lại dùng cồn sát khuẩn lau ngón tay của Quý Noãn.

Khi thấy cô đau đến cắn chặt răng lại thì lãnh đạm hỏi: "Đau như vậy sao?"

"Tay tôi lúc mới bị thương còn không thấy đau lắm.

Hay trong cồn của anh có cả muối...

Xót muốn chết..."

Quý Noãn vừa nói vừa định rụt tay lại: "Xong chưa?

Không nặng lắm, không cần phải băng bó."

"Vết thương trong lòng bàn tay khá nặng, nhất định phải băng bó lại.

Ngón tay thì không sao, khử trùng rồi bôi thuốc lên là được."

Giọng Tần Tư Đình nhàn nhạt: "Mấy hôm nữa cô giữ gìn không để tay đụng nước, tránh bị nhiễm trùng."

Quý Noãn gật đầu.

Tần Tư Đình cầm chai cồn sát khuẩn đặt lên giá, rồi liếc xéo cô: "Tay bị thương thế này, cô đã báo cho chồng cô chưa?"

"Buổi tối về nhà tôi sẽ nói cho anh ấy."

"Cũng được."

Tần Tư Đình nói xong thì xoay người gõ hai cái vào máy tính, rồi quay sang nhìn Phong Lăng: "Tôi kê đơn thuốc cho cô ấy.

Cô xuống nhà thuốc bệnh viện dưới tầng ba lấy thuốc về.

Mỗi ngày bôi hai lần cho cô ấy vào buổi sáng và buổi tối."
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
172. Làm việc gì trái với lương tâm sao?


Đến khi Phong Lăng đi rồi, Quý Noãn mới liếc sang nhìn Tần Tư Đình: "Chẳng phải cô ấy cũng là người của mình hay sao?

Sao anh lại bảo cô ấy đi ra ngoài?"

"Cô muốn có thêm người biết chuyện nhà họ Quý các cô sao?"

Tần Tư Đình thờ ơ liếc cô rồi lấy ra một bản báo cáo phân tích thành phần thuốc còn dày hơn lần trước đưa cho cô.

Quý Noãn vừa định đưa tay ra cầm thì Tần Tư Đình khựng lại, thả báo cáo bên cạnh cô: "Bỏ đi, cô đừng dùng tay."

Quý Noãn cúi đầu đọc kết quả rồi lại ngước mắt nhìn anh: "Kết quả thế nào?"

"Không khác với phán đoán của cô.

Xét về thuốc bồi bổ sức khỏe xách tay từ nước ngoài về thì kết quả kiểm tra riêng rẽ từng loại thuốc không nhận thấy có thành phần độc tính.

Điều này cho thấy đối phương hành động rất kín kẽ thận trọng.

Nhưng nếu uống mấy loại thuốc này cùng lúc thì giống như thuốc độc dần dần gây bệnh suy thận mãn tính."

Ngữ điệu Tần Tư Đình lạnh nhạt.

Quý Noãn trầm tư trong chốc lát.

Cô đã sớm tiên đoán chuyện này, cho nên khi nghe được kết quả cũng không thấy bất ngờ.

"Loại thuốc này ba tôi mới dùng.

Tôi nhìn thuốc trong ngăn kéo thì thấy thỉnh thoảng ba tôi mới nhớ ra rồi lấy uống.

Vậy sức khỏe ba tôi bây giờ đã bị ảnh hưởng chưa?"

"Cái này còn phải xem bình thường ba cô uống liều lượng như thế nào đã.

Loại thuốc này được điều chế để từ từ trở thành chất độc gây bệnh mãn tính nên rất khó bị phát giác.

Nếu ba cô uống chưa lâu thì cùng lắm cũng chỉ làm giảm sức đề kháng đi một chút, triệu chứng là người nóng dễ bị ốm.

Như vậy chỉ cần kê đơn uống thuốc, bồi bổ nghỉ ngơi nhiều một chút, giải được độc thì sẽ không sao.

Nhưng nếu ông ấy đã dùng thời gian quá lâu thì dược tính cũng như nước ấm nung thịt ếch, vô hình chung ngấm vào máu, ngấm vào xương tủy, cuối cùng không cách nào cứu vãn được."

Quý Noãn nhìn anh chăm chú, nét mặt nghiêm nghị lạnh lẽo.

Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi thấp giọng nói: "Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi, Bác sĩ Tần."

Tần Tư Đình mỉm cười rồi lại liếc mắt nhìn báo cáo phân tích đặt bên cạnh tay cô: "Cô phát hiện ra chuyện này bây giờ cũng là chuyện tốt.

Có thể thấy rõ đối phương là một người tính toán cực kỳ tinh vi và thận trọng.

Nếu cô muốn lật tẩy chuyện này thì phải suy nghĩ cho kỹ.

Nếu không ngược lại cô sẽ dễ dàng bị trúng bẫy của đối phương, tự đào hố chôn mình."

Quý Noãn gật đầu không đáp lại.

Tần Tư Đình cũng không can thiệp thêm, để cô ngồi bên cạnh chờ Phong Lăng lấy thuốc về.

Khoảng hai phút sau, Tần Tư Đình đang ngồi ở bàn làm việc, uống một hớp nước rồi đột nhiên hỏi: "Chồng trước của mẹ kế cô là con ma bệnh chết sớm của nhà họ Thịnh phải không?"

Quý Noãn cũng có điều tra qua chuyện của Thẩm Hách Như.

Nhưng cô không ngờ Tần Tư Đình cũng biết chuyện này.

"Bác sĩ Tần muốn hỏi chuyện gì?"

Tần Tư Đình ngoái đầu liếc cô: "Thịnh Dịch Hàn là con trai bà ta.

Cứ cho là nhiều năm trước hai mẹ con họ đoạn tuyệt với nhau vì quan hệ với nhà họ Quý, nhưng dù sao mẹ kế của cô cũng từng sống nhờ vào nhà họ Thịnh.

Thật sự bà ta và đứa con trai này có hoàn toàn đoạn tuyệt hay không thì vẫn là ẩn số."

Quý Noãn nhìn anh ta: "Ý anh là, Thịnh Dịch Hàn có liên quan đến chuyện mang những thứ thuốc này về cho ba tôi sao?"

Tần Tư Đình khẽ cười: "Không có gì là không thể.

Nhưng Thịnh Dịch Hàn là người thủ đoạn, lại rất giỏi che giấu.

Mới nhìn qua tôi đã thấy người này không biết sợ là gì, nên khó mà suy đoán.

Dù sao mẹ kế cô cũng chỉ là một người phụ nữ đã năm mươi tuổi.

Kiểu phụ nữ ít khi xuất đầu lộ diện bên ngoài xã hội như bà ta thì rất thích hợp sống bình lặng ở nhà họ Quý.

Quyền lực nhà họ Quý có rơi vào tay bà ta thì cũng không có tác dụng gì lớn, trừ phi, có người đứng sau."

Không cần nói cũng biết, tuy Thẩm Hách Như thông minh nhưng không đủ để dựng nên một màn cẩn thận chặt chẽ đến mức này.

Tần Tư Đình không nói thêm gì nữa, có nói thì cũng chỉ ngắt quãng rồi dừng lại.

Khi Phong Lăng quay về thì cũng là lúc Tần Tư Đình phải tham gia một cuộc hội chẩn chuyên môn.

Sau khi dặn dò vài câu về vết thương của Quý Noãn thì anh đi luôn.

Trong phòng khám chỉ còn lại hai người các cô.

Quý Noãn đang chuẩn bị rời bệnh viện thì điện thoại di động vang lên.

"Alo, chị Đại Noãn, em tra được rồi.

Bưu phẩm chuyển từ Los Angeles ở Mỹ về.

Nhưng chỉ có thể tra ra đến địa điểm gửi đi thôi, không ghi tên người gửi.

Những thông tin khác cũng không có."

"Không có chút thông tin gì về người gửi sao?"

"Vâng, không có thông tin gì cả, không tra ra được.

Người của công ty chuyển phát nhanh nói có rất nhiều người không ghi địa chỉ của mình khi gửi bưu phẩm, chỉ lưu tên và số điện thoại.

Không biết bưu phẩm này có vấn đề gì mà họ tên và số điện thoại cũng không có.

Họ cũng cảm thấy kỳ lạ."

Nước Mỹ à?

Sao gần đây cô lại cảm thấy mình liên quan rất nhiều đến nước Mỹ như vậy?

Nhưng cô không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Quý Noãn chắc chắn là mình hề bị mất trí nhớ.

Cô nhớ hết tất cả những chuyện từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Vài năm trước, cô chỉ trải qua mấy năm học ở Los Angeles mà thôi.

Trong thời gian này, thật sự đã có chuyện gì xảy ra mà cô không hề biết?

Người ta gửi đến cho cô một con búp bê mặc váy cưới, lại còn là một con búp bê bị cắt rời.

Mục đích là gì thì đã vô cùng rõ ràng.

Nhưng nếu là từ nước Mỹ gửi đến thì không liên quan gì đến Quý Mộng Nhiên.

Tuy An Thư Ngôn đã về Mỹ được mấy hôm, với tính cách tiểu thư tự cao tự đại của An Thư Ngôn, xem ra cũng rất khôn khéo thông minh và có chút thủ đoạn, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không làm những chuyện như thế này.

Nếu An Thư Ngôn là kiểu người bạo lực hung ác nham hiểm thì sẽ có lúc bị lộ ra khi còn ở trong nước.

Mà nếu cô ta là người như thế thì cô ta đã không dễ dàng quay về Mỹ như vậy.

Ba của Mặc Cảnh Thâm lại càng không làm ra loại thủ đoạn này.

Phương thức này rõ ràng là của phụ nữ.

Vậy rốt cuộc là ai?

***

Buổi tối, Phong Lăng đưa Quý Noãn về Ngự Viên.

Nhưng cô không ngờ hôm nay tự nhiên Mặc Cảnh Thâm lại về gần như cùng lúc với cô.

Cô mới vừa xuống xe thì xe của anh cũng dừng ở cửa Ngự Viên.

Quý Noãn xuống xe, theo bản năng đưa tay giấu ra sau lưng, đảo mắt nhìn chiếc Ghost màu đen.

Cô không đợi Mặc Cảnh Thâm xuống xe mà đi thẳng vào trong biệt thự.

Mặc Cảnh Thâm đang nghe điện thoại trong xe, nhìn thấy Quý Noãn có vẻ lén lén lút lút liền ngắt điện thoại, đóng cửa xe đi đến chỗ cô.

Quý Noãn đi quá nhanh nên khi đến trước cửa biệt thự thì không biết làm thế nào để nâng bàn tay băng bó lên để mở cửa.

Thêm vào đó cô còn cảm giác được Mặc Cảnh Thâm đã đến gần, da đầu cô lập tức tê dại.

"Làm việc gì trái với lương tâm sao?

Đến đầu cũng không dám ngẩng lên?"

Giọng Mặc Cảnh Thâm vang lên từ đỉnh đầu Quý Noãn.

Quý Noãn đang đứng trước mặt anh vội lui một bước đến bên cạnh: "Không có gì đâu, hôm nay em hơi mệt thôi.

Sao còn sớm như vậy mà anh đã về rồi?

Tối nay không có tiệc xã giao à?"

Quý Noãn vừa nói vừa tỉnh bơ dựa bên cạnh cửa.

Vừa dứt câu thì chị Trần nghe thấy tiếng đã mở cửa từ bên trong.

Cô thấy chỉ vài bước nữa là có thể chạy được vào trong, nhưng đáng tiếc lại không như cô mong muốn.

Chồng cô như có năng lực kỳ diệu, có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô.

Chẳng cần biết biểu hiện của Quý Noãn tự nhiên thế nào, bình thường ra sao, anh chỉ thong thả ung dung buông hai chữ: "Đứng lại."
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
173. Cặp mắt trầm tĩnh thờ ơ của Mặc Cảnh Thâm bất chợt...


Quý Noãn khựng lại ngay tại chỗ.

Tiếng đôi giày Ý cao cấp đặt riêng vang lên mạnh mẽ trên mặt đất, dội vào tai Quý Noãn như điềm báo tin xấu.

Cô mới điều chỉnh nét mặt để cười ra vẻ mình chẳng có vấn đề gì thì đã cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo chỉ trên vai mình.

"Đưa tay đây."

Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh nói.

".."

Quý Noãn đứng im nhìn anh, không nhúc nhích.

Nét mặt anh dần lạnh đi.

Anh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu rồi bất chợt cười lạnh một tiếng: "Em nghĩ là mình có thể giấu được bao lâu?"

Quý Noãn than thầm một tiếng thật to trong lòng.

Cô thật sự không muốn nói cho anh biết chuyện mình sơ suất không cẩn thận mà tự rước họa vào thân.

Thật sự là quá mất mặt.

Theo bản năng cô bước lùi một bước vào trong cửa, muốn nhân cơ hội chị Trần đang đứng trước cửa mà định đi vào trước.

"Lại đây."

Giọng Mặc Cảnh Thâm trở nên nặng nề.

Quý Noãn bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cúi đầu bước đến.

Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô.

Cô dừng lại một chút, rồi liếc thấy Phong Lăng vẫn còn bên ngoài cửa Ngự Viên.

Đoán chừng không thể nào tiếp tục giấu giếm chuyện này, cô đành đưa đôi tay đang giấu sau lưng ra.

Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn lòng bàn tay bị cuốn băng và mấy ngón tay hơi sưng đỏ thì đã túm cổ tay cô sải bước vào trong nhà.

Chị Trần thấy sắc mặt ông chủ lạnh ngắt thì không dám bước đến nói chuyện.

Quý Noãn cứ như vậy bị anh kéo thẳng lên lầu đi vào phòng.

"Em chỉ bị thương ngoài da thôi.

Vì em sợ anh lo lắng nên mới không cho Phong Lăng báo cho anh biết.

Mà em cũng đã đến bệnh viện xử lý rồi.

Mấy hôm nữa không đụng vào nước là sẽ không sao.

Anh đừng..."

Quý Noãn biết rõ bây giờ anh trầm tĩnh như thế này chính là bình yên trước cơn bão.

Vì vậy cô đành tóm lấy bất kỳ cơ hội nào có thể làm dịu tâm trạng của anh, không ngừng thanh minh.

Mặc Cảnh Thâm không đáp lại, đẩy cửa phòng ngủ kéo cô vào: "Đi vào trong!

Bây giờ tâm trạng anh đang rất xấu, đừng để anh phải nói lại lần thứ hai."

Quý Noãn có trăm nghìn lời nói thì cũng bị đầu lưỡi ngăn lại, cô đành bước vào phòng ngủ.

Cửa vừa mới đóng, cô quay lại thì thấy đúng là nét mặt của Mặc Cảnh Thâm không thể coi thường.

"Giải thích đi."

Anh thốt ra ba chữ lạnh như băng.

"Em phải nói trước, anh đừng trách Phong Lăng.

Cô ấy rất tận tâm với công việc.

Tất cả đều là sơ suất của mình em, cũng là em không cho cô ấy nói cho anh biết."

Quý Noãn miễn cưỡng nói.

Mặc Cảnh Thâm cởi áo khoác ném sang một bên, động tác không chút nhẹ nhàng cởi khuy cổ áo.

Anh quay sang Quý Noãn trầm giọng nói: "Em đừng vội biện hộ thay người khác.

Nếu em bảo cô ấy giấu anh, vậy thì tự em nói cho rõ ràng đi.

Tại sao ở phòng giao dịch không đến mười tiếng mà tay đã bị thương như thế này?"

Quý Noãn đành kể chi tiết câu chuyện ngày hôm nay cho anh nghe.

Cô thấy khi nghe đến đoạn con búp bê mặc váy cưới bị cắt thành từng khúc thì ánh mắt anh lại thêm gợn sóng.

Cô nói rất nhanh đến đoạn được Phong Lăng mang đến bệnh viện, kể chuyện gặp Tần Tư Đình để băng bó vết thương.

Mục đích của cô là muốn cho anh biết, Phong Lăng rất có trách nhiệm với cô, mong anh đừng vì chút chuyện nhỏ này mà giận cá chém thớt với cô ấy.

"Em điều tra nguồn gốc bưu phẩm chưa?"

Ngữ điệu Mặc Cảnh Thâm dịu đi.

Có thể dịu giọng đi vì chuyện này, chi bằng nói có hiểm họa mơ hồ nào đó đang tiềm ẩn đâu đây: "Bây giờ Phong Lăng nghe lời em như vậy, chuyện như thế này cũng dám giấu anh.

Xem ra anh nên đổi người bên cạnh em lần nữa rồi."

"Đừng mà!

Anh không thể trách cô ấy chuyện này.

Cô ấy biết buổi tối em cũng sẽ về nhà, sớm muộn gì anh cũng biết.

Em chỉ để cô ấy giấu giếm anh có vài tiếng mà thôi, vì em không muốn anh bị phân tâm."

Quý Noãn giải thích.

Thấy Quý Noãn vội vàng bảo vệ Phong Lăng, lại sốt ruột lo lắng đến chuyện anh ở công ty có bị phân tâm hay không, duy nhất chỉ không quá để ý đến an toàn của bản thân mình, Mặc Cảnh Thâm giống như đang cười, nhưng Quý Noãn không biết chắc chắn anh cười thật hay cười lạnh.

Cô chỉ có thể đoán từ giọng của anh mà thấy anh không hề vui vẻ.

Anh lại còn chê cười cô không ngừng lo sợ Phong Lăng có bị phạt vì chuyện này hay không.

"Em tự lo cho chính mình trước đi."

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, giọng nói rất lạnh.

Quý Noãn khẽ sững lại, không thể làm gì hơn được, đành nói: "Đó là bưu phẩm chuyển phát nhanh quốc tế.

Tất cả thông tin của người gửi đều bị giấu kín."

"Số biên lai đâu?"

"Trong album ảnh điện thoại di động.

Em có chụp."

Mặc Cảnh Thâm cầm điện thoại của cô lên mở ra xem, chuyển ảnh biên lai gửi sang điện thoại của mình.

"Em ngồi xuống đi đã."

Mặc Cảnh Thâm liếc cô một cái.

Quý Noãn thấy nét mặt này của anh thì không khỏi nghĩ thầm, tốt nhất đừng nên đắc tội với anh.

Cô vâng lời anh đến bên giường ngồi xuống.

Thấy cô nghe lời, sắc mặt Mặc Cảnh Thâm mới miễn cưỡng dịu đi một chút rồi đóng cửa đi ra ngoài.

***

Nửa tiếng sau, Thẩm Mục gọi điện thoại lại cho Mặc Cảnh Thâm: "Mặc tổng, đã điều tra ra rồi.

Số biên lai bưu phẩm quốc tế đúng là cố ý bị giấu đi.

Chắc hẳn người gửi đã cho bưu cục bên Los Angeles không ít tiền.

Bưu phẩm từ Mỹ gửi về nước cũng không bị hải quan ở Mỹ kiểm tra quá ngặt nghèo.

Thêm vào đó lại còn do người ta cố ý nên mới có thể thuận lợi gửi về nước.

"Nếu bị người ta giấu đi thì tra rõ vẫn có thể biết được."

Mặc Cảnh Thâm lạnh giọng nói.

"Vâng.

Tôi đã liên lạc với người bên Los Angeles, sau khi điều tra đặc biệt thì cuối cùng cũng chỉ biết được họ của người gửi bưu phẩm."

"Họ gì?"

"Tô."

Nghe đến tên họ này, cặp mắt trầm tĩnh thờ ơ của Mặc Cảnh Thâm bất chợt trở nên rét lạnh dưới ánh đèn.

***

Tay bị thương thế này hóa ra lại cũng có chút hay ho.

Ví dụ như Tần Tư Đình dặn dò trong hai ngày cô không được phép co tay, trong vòng năm ngày không được dính nước.

Nên lúc Quý Noãn ăn cơm tối thì chị Trần làm xong hết rồi đưa lên bàn.

Cô ngồi ở bàn, còn Mặc Cảnh Thâm đút cho cô ăn.

"Há nào."

"A."

"Há nào."

"A..."

Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy tay cô bị thương đến như vậy mà lúc ăn cơm vẫn nháy mắt cười như thể rất đắc ý vì được anh xúc cho ăn.

Anh đặt đũa xuống bàn rồi cầm thìa lên đút canh cho cô.

Quý Noãn dẩu môi lanh lợi húp canh.

Cô thấy dáng vẻ Mặc Cảnh Thâm nghiêm túc đút cho cô ăn, thậm chí còn như sợ cô bị nóng nên lúc cô húp canh anh cứ quan sát miệng cô.

Mặc dù anh đã thổi canh rồi, không nóng chút nào, nhưng anh vẫn quá mức cẩn thận.

Quý Noãn mỉm cười, suýt nữa bật cười thành tiếng, ngồi ở bàn đặt hai tay lên đùi, y hệt học sinh tiểu học ngoan ngoãn chờ boss Mặc mớm cho.

"Em còn cười được à?

Chưa bị bom trong bưu phẩm nổ tung cho tàn phế luôn phải không?"

Mặc Cảnh Thâm lại đút cho cô thêm một thìa canh nữa.

"Em lại thấy được anh đút ăn rất là vui vẻ đấy.

Được chồng yêu như vậy, có ai mà không vui vẻ chứ?"

Tâm trạng Quý Noãn vô cùng vui vẻ.

Mặc Cảnh Thâm cười nhẹ không đáp lại, tiếp tục đút cơm cho cô.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
174. Chúng ta vẫn còn đang tân hôn, không cần nhờ đến tiểu biệt


Quý Noãn bị anh nhồi cho một miếng trứng gà.

Cô nhai nhồm nhoàm nói: "Trải nghiệm này hiếm khi mới có được.

Anh cảm thấy thế nào?"

"Chẳng ra cái gì.

Anh cảm thấy mình như có thêm một đứa con gái."

Mặc Cảnh Thâm gắp cho cô ít rau, không chờ cô nói lại đã đút luôn vào miệng cô.

"

Sau này nếu chúng ta có con gái thì sợ là anh sẽ cưng chiều con đến tận trời mất."

Cặp mắt tuấn tú của Mặc Cảnh Thâm hơi nhướng lên: "Hay là bây giờ sinh luôn đi?"

Quý Noãn húp thìa canh anh đút rồi nói: "Chờ em từ thành phố T quay về rồi cân nhắc thêm."

Nhắc đến thành phố T, Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: "Giáo sư của Đại học T mà ba em giới thiệu đúng là có bề dày kinh nghiệm.

Hơn nữa ông ấy còn là giáo viên đào tạo ra rất nhiều chủ doanh nghiệp, cũng có rất nhiều học sinh hâm mộ tiếng tăm tìm đến.

Khóa học mở rộng của trường Đại học T có đến bốn năm chục sinh viên một lớp.

Em chắc chắn có thể quen với kiểu học này chứ?"

Quý Noãn cũng không biết anh điều tra vị giáo sư kia từ bao giờ.

Cô ngước mắt lên: "Đến cả giáo sư anh cũng muốn điều tra, là vì anh không tin tưởng em sao?"

"Thành phố T không gần Hải Thành.

Nếu cả tình hình cụ thể ở đó anh cũng không tìm hiểu cho thấu đáo thì sao có thể yên tâm để em đi?"

Mặc Cảnh Thâm thấy cô đã ăn no thì thuận tay đặt đồ ăn xuống, cầm khăn ăn lau miệng cho cô.

"Vậy xem như anh đã đồng ý rồi hả?

Có phải chỉ chờ mấy hôm nữa khóa học của giáo sư ở trường Đại học T khai giảng là em có thể đi rồi đúng không?"

Nét mặt Quý Noãn háo hức.

Mặc Cảnh Thâm liếc cô: "Anh có thể mời giáo sư ưu tú trong ngoài nước đến Hải Thành bồi dưỡng cho em một tháng, nếu không đủ thì hai tháng cũng được.

Ở nhà học cũng không khác gì."

Quý Noãn cũng biết Mặc Cảnh Thâm sẽ không dễ gì đồng ý cho cô đến thành phố T.

"Giáo sư trong ngoài nước ưu tú cỡ nào đi chăng nữa mà chỉ giảng cho một mình em thì cảm giác cũng không được tốt lắm.

Với tuổi em bây giờ, nếu không phải trước đây đã đi Mỹ du học thì thật ra bây giờ em cũng mới đến tuổi đi học đại học.

Đại học T là đại học kinh doanh hạng nhất hạng nhì trong nước.

Môi trường học tập ở đấy khá tốt."

"Mỗi khóa học của vị giáo sư kia đều kéo dài ít nhất ba tháng.

Em chắc chắn đi ba tháng không về Hải Thành sao?"

Giọng nói Mặc Cảnh Thâm rất lãnh đạm.

"Chỉ ba tháng thôi mà.

Anh cứ xem như cử em đến Đại học T để đào tạo chuyên sâu.

Không phải công ty anh vẫn thường có người cần đi nước ngoài học thêm để bổ sung kiến thức kỹ năng toàn diện sao?

Ba tháng thì chỉ chớp mắt một cái là qua rồi.

Huống hồ chẳng phải mấy năm nay đang thịnh hành trào lưu yêu xa sao?

Trước khi kết hôn chúng ta còn chưa kịp nếm trải mùi vị ngọt bùi cay đắng của yêu xa mà, vừa đúng lần này có thể trải nghiệm được rồi."

Quý Noãn hứng thú cười.

Mặc Cảnh Thâm cũng cười lạnh: "Ai yêu xa với em?

Ngọt bùi cay đắng à?

Em nghĩ nhiều quá đấy!"

Quý Noãn: "...

Anh thật chẳng lãng mạn chút nào!

Tiểu biệt thắng tân hôn mà."

Mặc Cảnh Thâm không thay đổi nét mặt: "Trong mắt anh chúng ta vẫn còn đang tân hôn, không cần nhờ đến tiểu biệt."

Quý Noãn sững lại một chút, đang định cãi lại thì Mặc Cảnh Thâm đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Mắt anh ra hiệu cho cô đứng lên: "Em đứng lên trước đi.

Mới vừa ăn cơm xong không tốt cho tiêu hóa.

Em vào phòng đi lại một chút đi, anh đi xả nước cho em tắm."

Anh nói xong liền xoay người bước vào phòng tắm.

Quý Noãn: "..."

Cô cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, chuyện Mặc Cảnh Thâm chăm sóc cho cô ngày càng dễ như trở bàn tay.

***

Sau cuộc tranh luận buổi tối, không, cũng không hẳn là tranh luận, ít ra thái độ Mặc Cảnh Thâm vẫn còn mập mờ lấp lửng, không biết chắc có cho cô đi không, nhưng anh luôn thờ ơ với chuyện này.

Trên tay Quý Noãn quấn băng, khi ngồi vào bồn tắm thì quần áo đã bị lột sạch sẽ.

Mặc Cảnh Thâm nửa đỡ nửa ôm cô ngồi trong bồn nước.

Cả ngày cô bận tối tăm mặt mũi ở văn phòng, buổi chiều thì bị một phen hoảng sợ vì chuyện bưu phẩm chuyển phát nhanh, nên tinh thần cũng bị căng thẳng quá mức.

Vì vậy khi cô vừa ngồi vào trong bồn nước ấm áp liền không kiểm soát được, mí trên mí dưới đánh nhau muốn ngủ.

Sau đó cô cũng không hiểu sao lại ngồi trong bồn tắm ngủ thiếp đi.

Nhưng thi thoảng nước cứ hắt lên người làm cho cô ngủ không yên.

Cô thỉnh thoảng hé mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trước mặt, cảm giác quá an toàn khi ở bên Mặc Cảnh Thâm khiến cho cô cứ nhắm mắt tịt mắt lại.

Mặc Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt cô ửng lên vì nước ấm, vừa trắng vừa hồng, trong sáng nhu mì thì trái tim đã mềm nhũn không tả nổi, khóe miệng cũng cong lên như vành trăng khuyết.

"Đừng ngủ, ngủ trong nước rất dễ bị cảm."

Mặc Cảnh Thâm nhéo má cô, không định để cô nằm trong bồn ngủ như vậy.

Quý Noãn nhăn mặt đẩy tay anh ra, kiên quyết tựa đầu nhích ra ngoài bồn tắm ghé đầu lên vai anh.

Mặc Cảnh Thâm không thúc giục cô nữa.

Anh tắm cho cô, lấy khăn trùm lên người rồi bế cô ra khỏi bồn tắm, sải bước dài ra khỏi phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ của người phụ nữ trong lòng mình thì anh nhíu mày: "Em mệt đến thế này thì mai đừng đến phòng giao dịch nữa.

Tay em bị thương cũng phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày.

Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh."

Quý Noãn cọ tới cọ lui trong lòng anh, mơ màng nói: "Không được...

Phòng giao dịch bây giờ đang thiếu người làm...

Em không đến thì mọi người lại càng bận rộn..."

"Biết phòng giao dịch thiếu người làm mà em còn định bỏ đến thành phố T?"

"Chuyện đó khác...

Nếu em đi thật thì Hạ Điềm sẽ đến giúp em."

Quý Noãn cọ cọ tựa đầu vào ngực anh, thấp giọng lười biếng nói: "Em thật sự rất muốn đi."

"Anh còn chưa nói không cho em đi.

Em chăm sóc vết thương ở tay cho tốt đi đã."

Mặc Cảnh Thâm bế cô đến giường.

Quý Noãn vẫn không mở mắt, cứ dính vào ngực anh như vậy, giọng nói nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng: "Em sẽ cố gắng, cố gắng hơn trước kia."

Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Cảnh Thâm chăm chú nhìn cô nhóc trong lòng, anh đặt cô lên giường.

Vừa chạm xuống giường, Quý Noãn đã rất tự giác tìm vị trí nằm thoải mái rồi lại nâng cánh tay lên mũi hít một cái, nịnh nọt anh: "Cảm ơn ông xã đã tắm cho em, cả người thơm ngào ngạt luôn này..."

Vì muốn anh đồng ý mà cô nhóc này thật sự không lúc nào không tìm cách quyến rũ anh.

Mặc Cảnh Thâm cười khẩy, giũ chăn đắp lên người cô: "Tay đừng ngọ nguậy, để yên rồi ngủ mau đi."

Quý Noãn thật sự buồn ngủ, hai cánh tay ôm chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau, Quý Noãn vừa tỉnh giấc đã nhận ra mình ngủ dậy muộn, làm lỡ toàn bộ kế hoạch làm việc bận rộn của mình.

Cô gọi điện mới biết Mặc Cảnh Thâm cử người ở công ty anh đến giúp cô sắp xếp từng việc trong phòng giao dịch.

Khi đã chắc chắn mọi công việc đều được bố trí xong xuôi không bị chậm trễ thì lúc này Quý Noãn mới nhẹ cả người nằm xuống giường.

Người đàn ông Mặc Cảnh Thâm này, bình thường không bao giờ nói nhiều nhưng cái gì cũng làm xong.

Cứ chuyện gì liên quan đến cô thì anh luôn xử lý cực kỳ ổn thỏa.

Cô nằm một lát, định ngồi dậy nên dùng tay ấn xuống giường một cái.

Kết quả cơn đau đột ngột truyền đến khiến cô phải giơ tay lên.

Cô nhìn bàn tay quấn băng gạc và vết cắt nhỏ trên ngón tay thì nhớ đến con búp bê mặc váy cưới ngày hôm qua.

Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
175. Mặc Cảnh Thâm vốn là của cậu


Anh muốn cô nghỉ ngơi, vậy thì nghỉ ngơi thôi.

Quý Noãn lập tức đến bệnh viện đón Hạ Điềm xuất viện.

Nhưng vì bây giờ tay cô không thể cầm xách đồ, Hạ Điềm lườm cô trắng mắt.

"Cậu thì được cái tích sự gì chứ!"

Quý Noãn đã sớm tìm chỗ ở gần phòng giao dịch cho Hạ Điềm.

Dù sao Hạ Điềm cũng đến giúp không công, không nhận bất cứ đãi ngộ gì.

Mặc dù cô tiểu thư nhà họ Hạ này trốn nhà đi xa nhưng trong tay không hề thiếu tiền.

Việc Quý Noãn có thể làm chỉ là chuẩn bị chu đáo giúp cô, tránh để chân cô bị hành hạ quá mức trong giai đoạn bình phục.

Trên xe đi về chỗ ở mới, Hạ Điềm không ngừng quở trách: "Cậu nói xem, cầm một món đồ mà còn có thể làm cho tay bị như thế này.

Mặc Cảnh Thâm nhà cậu không xót à?"

"Xót thì làm được gì chứ, thật sự chỉ trách mình quá sơ suất."

Quý Noãn nhớ ngày hôm qua Tần Tư Đình dặn chỉ cần quấn băng một ngày, sau đó đều đặn bôi thuốc hàng ngày là được.

Vì vậy cô vừa từ từ cố hết sức cởi băng gạc ra vừa kể tóm tắt chuyện bưu phẩm chuyển phát nhanh ngày hôm qua cho Hạ Điềm nghe.

Hạ Điềm nghe một lúc, vì bây giờ ngồi trong xe taxi có người ngoài nên cô không lên tiếng.

Đến khi xuống xe, Hạ Điềm gọi người mang hành lý lên trước rồi mới đứng ngoài nhìn Quý Noãn hỏi: "Chuyện bưu phẩm này cho thấy rõ ràng có tình địch đang cố tình đe dọa cậu đấy!

Ai vậy, dám to gan gửi thứ này đến phòng giao dịch cậu?

Đây chẳng phải là trắng trợn khiêu khích không kiêng dè gì sao?"

Hạ Điềm nói xong thì nghiêm nghị quay người lại nhìn Quý Noãn: "Tình địch của cậu, trừ An Thư Ngôn ra, cậu còn biết ai nữa?"

Chuyện to lên thành hai chữ tình địch này khiến Quý Noãn không thể không suy nghĩ sâu xa.

"Nếu là bưu phẩm chuyển từ Mỹ về thì không liên quan đến Quý Mộng Nhiên...

Còn bên Mỹ..."

Quý Noãn thoáng do dự: "Ngoại trừ An Thư Ngôn, mình thật sự cũng không biết còn có thể là ai..."

Hạ Điềm ra vẻ chỉ tiếc không rèn sắt thành thép: "Có người dòm ngó miếng mồi ngon là chồng cậu mà cậu không biết hả?"

"..."

"Rốt cuộc cậu có biết Mặc Cảnh Thâm có người phụ nữ khác ở trong nước và nước ngoài không vậy?"

"Mình không rõ lắm, chỉ nói bóng nói gió nên không thể xác định là thật hay giả."

Hạ Điềm đảo mắt lên trời: "Loại chuyện này mà cũng không biết?!

Noãn Noãn, cậu thật sự tin tưởng anh ta đến mức nào hả?

Đàn ông cực phẩm có thể nhìn chứ không được sờ như Mặc Cảnh Thâm thì có biết bao nhiêu phụ nữ muốn được ngủ cùng?

Chuyện này cậu cũng không thèm để ý à?"

"Nhưng mình tin anh ấy mà."

"Tin tưởng thì được cái khỉ khô gì!

Bây giờ tình địch đã mang dao quăng trước mặt cậu rồi.

Con búp bê bị tách rời lại còn găm dao lần này chính là để đe dọa nguyền rủa cậu đấy!

Lần sau còn không biết là cái gì nữa đây!

Chuyện này cậu phải điều tra cho rõ.

Mặc Cảnh Thâm ở Mỹ lâu như vậy, với anh ta mà nói, An Thư Ngôn cũng chỉ là người phụ nữ môn đăng hộ đối mà ba anh ta ngấm ngầm áp đặt mà thôi.

Coi như anh ta không đồng ý nghiêm túc với An Thư Ngôn, nhưng chẳng lẽ anh ta chưa từng có người phụ nữ nào khác sao?

Hoặc là những phụ nữ hau háu nhìn anh ta nữa thì sao!

Gửi con búp bê mặc váy cưới đến chứng tỏ người đó đang ôm mối hận sâu sắc vì cuộc hôn nhân của hai người!

Đây chẳng phải tình địch khiêu chiến thì còn có thể là cái gì chứ?"

"Được rồi được rồi, vào nhà đã, cậu nói làm mình nổi hết cả da gà lên rồi đây này..."

Hạ Điềm không chịu đi vào, tiếp tục đứng ngoài cửa nói: "Mặc Cảnh Thâm có đối xử tốt với cậu như thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là một người đàn ông trưởng thành.

Trước khi hai người hết hôn, không thể nào có chuyện anh ấy không có đến cả một mối tình đầu chứ?"

"...

Không biết."

Hạ Điềm cũng bị cô chọc giận: "Noãn Noãn, mình nói với cậu rồi.

Nếu cậu còn cứ rộng lượng như thế thì sau này có phụ nữ sáp đến giường anh ta cậu cũng không biết đâu!

Mặc Cảnh Thâm chính là nam thần của vô số thiếu nữ chưa chồng ở Hải Thành, thậm chí ở trong nước.

Bây giờ anh ta là Tổng Giám đốc Mặc thị, là trưởng tôn nhà họ Mặc.

Sau này nếu anh ta về Mỹ tiếp nhận Shine thì càng có nhiều phụ nữ lao vào anh ta như cá diếc thấy mồi.

Đến lúc đó cậu có giơ vợt đánh ruồi ra thì cũng không ngăn được đám phụ nữ trước mặt anh ấy đâu!"

Quý Noãn: "..."

"Trước kia trong lòng cậu vẫn còn có khúc mắc với cuộc hôn nhân này, nhưng dù sao đó cũng là trước kia.

Bây giờ cậu đã muốn vui vẻ ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm thì phải hiểu rõ toàn bộ quá khứ của anh ấy.

Nếu không lại xảy ra chuyện như vừa rồi thì cậu phải làm gì?

Tình địch cũng đã gửi đồ như vậy đến để đánh tiếng, mà cậu thậm chí còn không biết đối phương là ai.

Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, như vậy sẽ mất lợi thế rất nhiều!"

Hạ Điềm lôi kéo cô khuyên bảo hết nước hết cái.

Quý Noãn vừa kéo Hạ Điềm vào nhà vừa nói: "Mình đã biết từ lâu rồi.

Phụ nữ thích anh ấy không phải là ít.

Đừng nói là ở Mỹ, kể cả ở Hải Thành thôi cũng đã có biết bao nhiêu thiên kim danh giá không ưa gì mình, không ít người chỉ ước mình mau chóng biến mất đi."

"Nhưng người dám trắng trợn đe dọa cậu không kiêng dè thì tuyệt đối có quan hệ không đơn giản với anh ta!

Mình biết Mặc Cảnh Thâm vẫn rất chiều chuộng cậu.

Mà nhắc đến chứ, quan hệ tình dục của hai người hòa hợp chứ?"

Hạ Điềm đột nhiên hỏi.

Khóe miệng Quý Noãn méo xệch.

"Ôi trời.

Xem ra tuy tay cậu bị thương nhưng mặt vẫn ửng hồng thế này, chắc chắn là kiểu được tưới đẫm nước.

Mình thấy Mặc Cảnh Thâm vô cùng thật lòng với cậu.

Đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào thèm muốn Mặc Cảnh Thâm cũng phải nổi máu ghen ngút trời, tức muốn điên.

Đáng đời!

Dám ôm mộng dòm ngó đến cả người đã có vợ thì có ngày tự ngược thôi!"

"Noãn Noãn, cậu nhất định phải nhớ cho kỹ.

Bây giờ Mặc Cảnh Thâm vẫn là của cậu.

Nhưng có quá nhiều người muốn tha miếng mồi béo bở này, cậu nhất định phải nắm anh ta thật chặt, đừng để mất anh ta."

Quý Noãn liếc cô một cái: "Mình tốt đẹp hoàn hảo thế này, sao cậu phải lo chứ?"

"Đấy là mình cảnh báo cậu!

Không cẩn thận thì mồi của mình bị sói tha đi đâu mất cũng không biết!"

"..."

***

Ba ngày sau, vết thương trên tay Quý Noãn đã khép lại.

Chỉ trừ hai vết thương sâu trong lòng bàn tay không thể dính nước ra thì bây giờ tay cô đã có thể cử động bình thường.

Chỉ có lớp da trong lòng bàn tay vẫn cần thời gian để hồi phục.

Tuần sau giáo sư ở Đại học T sẽ khai giảng khóa học.

Trước tiên Quý Noãn về nhà giải quyết chuyện của Thẩm Hách Như trước.

Kiếp trước cô không thể ngăn cản chuyện ba vì sức khỏe suy kiệt mà qua đời, kiếp này cô nhất định không để cho âm mưu của Thẩm Hách Như được như ý.

Quý Noãn gọi điện thoại cho Quý Hoằng Văn báo mình sẽ về nhà trước.

Thế nhưng buổi tối cô mới về đến nhà họ Quý thì đã nhìn thấy Quý Mộng Nhiên đang sửng cồ đứng ở phòng khách.

Hai chị em đối mặt với nhau, Quý Noãn rất bình tĩnh, chỉ có Quý Mộng Nhiên tức giận, thậm chí còn kích động bất chợt bước ra cản đường Quý Noãn: "Quý Noãn!

Chị còn có gan quay về nhà họ Quý à!

Chị có ý gì, lần trước chị quẳng tôi lại ở cái nơi quỷ quái kia, hại tôi suýt nữa mất nửa cái mạng!

Chị nham hiểm ác độc như vậy, bây giờ muốn chạy đến trước mặt ba giả vờ làm người tốt sao?

Loại người hai mặt như chị sao lại ác độc như vậy?"

"Hai mặt à?"

Quý Noãn nhìn thẳng ánh mắt tràn ngập oán hận và chỉ trích của Quý Mộng Nhiên mà bật cười: "Cô chắc là không phải đang tự nói mình đấy chứ?"
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
176. Cô tưởng cả thế giới vây quanh cô à?


"Nham hiểm ác độc, cô nói ai vậy?

So với cô, tôi làm sao xứng được với mấy từ này?

Mua chuộc bác sĩ tâm lý để kê đơn thuốc làm suy nhược tinh thần của chị gái mình, ai có thể nham hiểm hơn cô?

Thừa dịp tâm trạng tôi không ổn định mà ngày ngày xúi bẩy tôi ly hôn, thậm chí xúi giục tôi dùng đến cách tự tử để ép Mặc Cảnh Thâm, còn ai có thể độc ác hơn cô?"

Quý Noãn phản bác lại không chút nể nang, lại càng vì Quý Hoằng Văn đã đứng sau lưng Quý Mộng Nhiên từ bao giờ mà nghiến từng chữ, trách mắng cô ta, không giữ gìn chút nào.

Quả nhiên nghe thấy những lời này, mặt Quý Mộng Nhiên trắng bệch nhưng vẫn lập tức hùng hồn: "Chị vô duyên vô cớ sao lại đổ những chuyện này lên đầu tôi?

Tôi làm sao biết bác sĩ kê đơn thuốc gì cho chị.

Chị mới là người có bệnh, không phải tôi!

Ai biết có phải đầu óc chị phát rồ nên mắc bệnh ảo tưởng hay không!"

Quý Mộng Nhiên nổi giận đùng đùng nói tiếp: "Hơn nữa chị có tự tử đâu, tôi xúi giục chị lúc nào?

Chị có bằng chứng không?

Đều là chuyện chị tự tưởng tượng ra, đừng có vu oan cho tôi!"

Nhớ đến kiếp trước mình ngồi trong bồn tắm vì mất quá nhiều máu mà kiệt sức không đứng dậy nổi, Quý Noãn chỉ hận không thể tát một bạt tai nữa lên mặt Quý Mộng Nhiên.

Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng: "Tôi không muốn phí lời với cô.

Cút ngay!

Chó ngoan không chặn cửa."

"Chị chửi ai đấy?"

"Lần trước ở nhà họ Mặc, vì giữ thể diện cho ba mà tôi không trở mặt với cô ngay trước mặt mọi người.

Bây giờ tôi không có tâm trạng cãi cọ với cô.

Tránh ra!"

Quý Mộng Nhiên đứng chặn trước cửa: "Chị còn muốn ra tay đánh tôi à?

Đây là nhà họ Quý, không có Mặc Cảnh Thâm làm chỗ dựa, tôi xem chị có dám đánh..."

"Chát" một tiếng, Quý Noãn không chút do dự dang thẳng tay tát cô ta.

Quý Mộng Nhiên sững sờ một thoáng, trong nháy mắt rúm ró đưa tay muốn túm tóc Quý Noãn.

Quý Noãn nghiêng người tránh ra.

Nếu không phải tay cô bị thương thì vừa rồi cô còn có thể tát mạnh hơn.

Nhìn thấy Quý Mộng Nhiên như muốn phát điên đánh nhau với Quý Noãn, Quý Hoằng Văn đứng nghe đã lâu chợt lạnh lùng nói: "Đủ rồi!

Trước cửa nhà mà gây sự cái gì?"

Quý Mộng Nhiên chợt cứng đờ, quay lại nhìn thấy ánh mắt Quý Hoằng Văn liền hoảng hốt: "Ba... là Quý Noãn... chị ta..."

Quý Hoằng Văn cũng không nhìn cô ta, chỉ nhìn Quý Noãn: "Con vào nhà trước đi."

Sau khi vào nhà rồi Quý Hoằng Văn mới hỏi: "Tóm lại là có chuyện gì?

Con và Mộng Nhiên gần đây nóng nảy bất thường.

Lần trước chuyện nó làm đúng là quá đáng, nhưng những chuyện con vừa nói là sự thật sao?"

"Ba, là Quý Noãn vu oan cho con.

Ba đừng nghe chị ta nói bậy..."

Quý Mộng Nhiên cuống quýt giải thích: "Hôm đó con về nhà như thế nào ba cũng nhìn thấy rồi.

Con ở bên ngoài bị dính mưa cả đêm, vừa lạnh vừa nhếch nhác, suýt nữa thì chết ngoài đường!

Rõ ràng bây giờ chị ta bắt đầu ra tay tàn nhẫn với em gái mình rồi..."

"Con câm miệng lại đi."

Quý Hoằng Văn giận dữ lạnh lùng nhìn cô ta, không chịu nổi cái giọng la hét này.

Quý Mộng Nhiên ấm ức nghiến chặt răng, đứng một chỗ trừng Quý Noãn.

Hiển nhiên đêm hôm đó cô ta thật sự bị dọa không hề nhẹ.

Quý Noãn lãnh đạm liếc cô ta một cái: "Cô cũng không cần phải có tật giật mình.

Cô đã gây ra chuyện gì, tôi thật sự sẽ kể chi tiết từng chuyện cho ba nghe.

Cô muốn trốn cũng không trốn được đâu."

"Tôi thật sự không làm gì hết!

Chị đừng ngậm máu phun người!"

Quý Noãn không tranh cãi thêm với cô ta, chỉ bình tĩnh nói: "Ba, hôm nay con về là có chuyện muốn nói với ba.

Chuyện của Mộng Nhiên để nói sau, chúng ta bàn chuyện chính trước đã."

Quý Hoằng Văn nhíu mày, thấy nét mặt Quý Noãn nghiêm túc như vậy liền hỏi: "Sao vậy?

Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ba con mình vào phòng sách nói chuyện đi."

Quý Noãn nói rồi định đi lên lầu.

"Quý Noãn, có chuyện gì thì chị nói luôn ở đây đi.

Chị đừng hòng đẩy tôi ra để nói xấu tôi với ba!

Chuyện tôi làm tôi sẽ nhận.

Chuyện tôi không làm chị không được vu oan hãm hại tôi!"

Quý Mộng Nhiên chợt vươn tay đẩy Quý Noãn.

Hiện giờ Quý Noãn không đặt nặng chuyện của Quý Mộng Nhiên.

Cô bị đẩy cũng không lùi lại, còn giơ tay lên túm cổ tay Quý Mộng Nhiên hất văng sang một bên, đảo mắt nhìn cô ta: "Cô cho là cả thế giới vây quanh cô sao?

Tôi nói chuyện riêng với ba thì nhất định là nói về cô à?

Cô tưởng mình là ai chứ?

Dán mấy lớp cao lên mặt thì tưởng mình là da chó thật sao hả?"

Thẩm Hách Như nghe thấy động tĩnh đi từ bên trong ra.

Nhìn thấy Quý Noãn bỗng dưng sắc bén như vậy bà ta liền bước đến cười như không cười: "Noãn Noãn, sao cô mới về nhà mà đã nổi cáu như vậy hả?

Điện thoại của Mộng Nhiên bị đập hôm trước là do cô sao?

Cô làm chị mà chẳng hiểu chuyện gì hết.

Cô bây giờ là bà Mặc, thật có bản lĩnh, ngang ngược giở trò với em gái mình, tính khí muốn cáu là cáu.

Nếu quả như nhà họ Quý không chứa chấp cô thì cũng không ai cầu cô trở lại.

Làm cái gì mà mới về đã cãi nhau đến thế này?

Nhà họ Quý bình thường rất yên tĩnh, cô vừa bước vào cửa đã ồn như cái chợ!"

Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng xa cách, không thèm để ý đến Thẩm Hách Như vẫn cố chấp không biết bây giờ ốc đã không mang nổi mình ốc lại còn làm cọc cho rêu.

Cô hờ hững nhìn Quý Mộng Nhiên: "Cái dáng vẻ hiền lành đáng thương này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt trong nhà thôi.

Đừng có làm trò ghê tởm trước mặt tôi.

Cô còn không rõ vì sao điện thoại của cô bị đập à?

Cô lượn hơn nửa thành phố này để theo dõi tôi.

Vệ sĩ của tôi làm đúng phận sự của mình, tưởng cô có ý đồ xấu với tôi, chỉ đập điện thoại của cô chứ không đả động gì đến người cô là xem như còn nể cô mang họ Quý.

Vậy mà cô còn muốn ở trong nhà làm loạn với tôi à?"

Quý Noãn nói những chuyện này ngay trước mặt Quý Hoằng Văn và Thẩm Hách Như.

Trong nháy mắt Quý Mộng Nhiên như gặp phải ma, mắt không giấu được nét hoảng hốt: "Hôm đó tôi chỉ thuận đường thôi, sao chị lại quy kết là tôi theo dõi chị?

Rõ ràng chị ngứa mắt với tôi nên mới cố tình cho vệ sĩ đe dọa tôi!

Nếu vệ sĩ của chị dám đụng đến người tôi, tôi không kiện cả nhà cô ta thì tôi không phải người họ Quý!"

Quý Noãn cười lạnh: "Xem nét mặt của cô bây giờ đúng là có tật giật mình.

Mồm thì la hét nhưng ánh mắt của cô tự bán đứng mình rồi."

Quý Hoằng Văn vẫn không lên tiếng, mặt mày nhăn nhó tức giận nhìn con gái thứ hai của mình.

Nhận ra ánh mắt của ba, lúc này Quý Mộng Nhiên mới kiềm chế một chút.

Đêm hôm đó cô ta thật sự bị Quý Noãn khiêu khích, chỉ hận không giết được cô.

Bây giờ nhìn thấy Quý Noãn thì oán hận của cô ta chỉ bốc cao ngút trời không chút suy giảm.

Từ đầu đến giờ Quý Noãn vẫn lạnh nhạt, đến cả nét mặt khách sáo lúc trước cũng không còn.

Cô rõ ràng muốn thể hiện lập trường muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.

"Ba, ba đừng tin chị ta."

Quý Mộng Nhiên hạ thấp giọng xuống.

"Sau chuyện ở nhà họ Mặc lần trước, có phải ba đã cảnh cáo con, hoặc là cút ra nước ngoài học, hoặc là ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm mấy tháng, không được ra khỏi cửa.

Vậy mà con không được cho phép đã đến gặp Quý Noãn gây phiền phức!

Con xem lời của ba là gió thoảng bên tai có phải không?"

Quý Hoằng Văn cầm tách trà Thẩm Hách Như vừa bê tới, bất ngờ đập mạnh tách trà xuống dưới chân Quý Mộng Nhiên.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
177. Nhà họ Quý không có loại con gái như mày!


Tiếng tách trà khiến Quý Mộng Nhiên hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau một bước.

Nước trà nóng hổi thấm ướt chiếc dép lê trên chân cô ta, chiếc tách vỡ tan thành một đống hỗn độn trên đất.

Quý Mộng Nhiên không dám tin, cô ta ngước mắt lên nhìn ba: "Ba chỉ nghe một phía từ Quý Noãn, mà không chịu nghe con giải thích sao?"

"Còn cần phải giải thích hả?"

Quý Hoằng Văn lạnh mặt nói: "Mày là con tao, chẳng lẽ tao không biết tính tình mày thế nào?

Lúc trước, vì Quý Noãn được gả cho Mặc Cảnh Thâm mà mày làm mình làm mẩy.

Từ lúc đó tao đã biết mày tơ tưởng đến anh rể rồi!

Tao nghĩ mày là con gái ruột nên giữ thể diện cho mày, không nói toạc ra, vậy mà bây giờ mày dám làm loạn!

Mày đừng than trời trách đất nữa!"

Quý Mộng Nhiên tựa như nghe được chuyện cười: "Nếu ba đã biết con nghĩ gì thì tại sao vẫn đẩy tất cả những thứ con thích cho Quý Noãn!

Ba có thấy ba thiên vị không?"

Ngay lập tức, Quý Hoằng Văn nổi giận: "Từ nhỏ đến lớn, cái mày thích, hoặc là Quý Noãn thích, chỉ cần mày mở miệng một câu thì bất cứ giá nào nó cũng sẽ nhường cho mày!

Hai chị em đều bị tao chiều hư.

Tuy bên ngoài tính tình nó kiêu ngạo bị người đời chỉ trích, nhưng nó chỉ nhường nhịn một mình đứa em gái là mày thôi!

Mày muốn gì nó cũng cho!

Bây giờ mày còn muốn thế nào nữa?

Do đã quen cướp mọi thứ từ tay Quý Noãn, cho nên bây giờ nó không chịu nhường người chồng hợp pháp của mình cho mày, thế là mày quyết không đội trời chung với nó phải không?"

Dứt lời, Quý Hoằng Văn tức giận, chỉ vào gương mặt trắng bệch của Quý Mộng Nhiên: "Mày còn không biết xấu hổ mà đứng đây la hét hả?

Đồ bất hiếu!

Quỳ xuống cho tao!"

"Con?

Quỳ xuống?"

Quý Mộng Nhiên đỏ mắt nhìn ba chằm chằm.

"Quỳ xuống!"

Mặt Quý Hoằng Văn vẫn kiên định giữ vẻ tức giận.

Chứng kiến quan hệ giữa Quý Mộng Nhiên và Quý Noãn bây giờ trở nên căng thẳng như vậy, ông giận đến tim phổi đều đau.

"Ông à, ông bớt giận đi.

Mộng Nhiên vẫn còn nhỏ, ông nói với nó những chuyện này làm gì?

Ai cũng có quyền thích một người, nó cũng đâu làm chuyện gì quá đáng.

Một cô gái thích và muốn theo đuổi một người đàn ông cũng là chuyện bình thường, huống chi chẳng phải Quý Noãn vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Hách Như thấy Quý Hoằng Văn nổi giận thì đứng bên cạnh giơ tay vuốt ngực ông hai cái.

Sắc mặt Quý Hoằng Văn vô cùng khó coi.

Ông không thèm để ý đến Thẩm Hách Như, mà vẫn nhìn chằm chằm Quý Mộng Nhiên đang cắn răng, sống chết không chịu quỳ: "Tao bảo mày quỳ xuống!

Mày điếc à?

Không nghe hả?"

"Con không quỳ!

Dựa vào cái gì mà con phải quỳ?"

Quý Mộng Nhiên nổi giận, quát lớn, xoay người chạy bình bịch lên lầu.

Thấy Quý Hoằng Văn lạnh mặt muốn chạy theo tóm Quý Mộng Nhiên lại, Thẩm Hách Như vội vã kéo ông: "Ông đừng có giận như vậy, Quý Noãn vẫn còn ở đây mà.

Trong nhà đang yên đang lành, nó về một cái là ầm ĩ cả lên.

Ông cũng đừng đổ hết trách nhiệm lên người Mộng Nhiên..."

"Bà câm miệng cho tôi!"

Quý Hoằng Văn bỗng liếc mắt nhìn bà ta một cái: "Bà vừa mới nói cái gì?

Quý Noãn là con gái tôi, sao nó lại không được về nhà hả?"

Thẩm Hách Như đột ngột bị giận cá chém thớt.

Bà ta không vui, rút tay khỏi cánh tay ông, mặt mày khó chịu: "Tôi thấy ông cứ trách Mộng Nhiên mãi, tôi thương nó nên mới nói giúp mấy câu thôi.

Ông giỏi lắm, bây giờ trong mắt ông, ngoại trừ đứa con Quý Noãn này ra thì không ai được nói nhiều thêm một câu đúng không?"

Quý Hoằng Văn nhíu mày, hiển nhiên không định bày sắc mặt dễ chịu với bà ta.

Thẩm Hách Như tức nghẹn họng, ngước mắt nhìn về phía Quý Noãn.

Thấy thái độ thờ ơ bàng quan của cô, bà ta lại càng ứa gan.

Cái con ranh này, lúc trước về nhà còn biết kiêng nể, bây giờ chẳng thèm dè chừng gì nữa, vừa trở về đã lập tức khai chiến.

Hôm nay đâu phải ngày lễ ngày Tết gì đâu, đột nhiên trở về nhà họ Quý đánh đánh giết giết như vậy là có ý gì?

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân thình thịch, Quý Mộng Nhiên xách vali chạy nhanh xuống lầu.

Quý Noãn thấy cảnh này thì không nói gì, chỉ lạnh lùng nhướng mày.

Quý Hoằng Văn nheo mắt lại, giận dữ quát: "Mày đi đúng không?

Được, hôm nay mày dám cầm vali ra khỏi nhà thì sau này đừng trở về nữa!

Cút khỏi đây!

Nhà họ Quý chúng tao không có loại con gái như mày!"

Bước chân Quý Mộng Nhiên cứng đờ, nhưng vẫn không nhìn ai, tiếp tục lôi vali xuống lầu.

Cuối cùng cô ta liếc mắt nhìn Quý Noãn một cái, rồi tung cửa bỏ đi.

"Ôi trời, con bé này, đi gì mà đi chứ."

Thẩm Hách Như lẩm bẩm, rồi lại nhìn về phía Quý Noãn, thấp giọng oán trách: "Có ai làm chị như con không?

Ít nhất Mộng Nhiên cũng chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn hại người, vậy mà con chẳng biết nhường nhịn em mình.

Con muốn ép nó bỏ đi mới chịu sao?

Có phải nhìn thấy Mộng Nhiên đoạn tuyệt quan hệ với gia đình thì con mới hài lòng không?

Con thấy cửa nát nhà tan thì mới hả dạ à?"

"Bà ít nói vài câu thì sẽ chết hả?"

Quý Hoằng Văn liếc mắt, cáu gắt nhìn bà ta.

Thẩm Hách Như vừa định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Quý Noãn: "Tôi trở về nhà họ Quý thì làm sao lại tan cửa nát nhà.

Ngược lại, nếu dì Thẩm đây tiếp tục ở lại nhà họ Quý thì còn chưa biết thế nào."

Đầu mày Thẩm Hách Như cau chặt, nhìn Quý Noãn: "Noãn Noãn, lời này của con là có ý gì?"

Quý Noãn thoáng nở một nụ cười lạnh nhạt.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, cô xoay người bước ra, không giải thích thêm gì nữa.

Quý Mộng Nhiên lái chiếc xe từ trong gara nhà họ Quý ra, còn chưa kịp chạy đi thì cô ta đã nhìn thấy Quý Noãn đứng ở sân trước.

Nếu không phải có ba ở đây, Quý Mộng Nhiên thật sự chỉ muốn giẫm chân ga đâm chết cô.

Không được!

Cô ta phải nhịn!

Cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng dâng hết mọi thứ cho Quý Noãn, tuyệt đối không thể bị chị ta dắt mũi.

Nhất định sẽ có cách khống chế chị ta!

Quý Mộng Nhiên ấn mạnh còi, mở cửa sổ xe, quát: "Không muốn chết thì cút đi!"

Dường như Quý Noãn nhìn thấu nội tâm của cô ta, cô chỉ đứng yên bất động, hờ hững lạnh lùng nhìn Quý Mộng Nhiên.

Quý Mộng Nhiên tức giận xuống xe, đóng sầm cửa lại đi về phía cô: "Chị thật sự cho rằng có ba chống lưng thì có thể lớn lối như thế sao?

Quý Noãn, tôi nói cho chị biết..."

"Cô muốn đi đâu?"

Quý Noãn như cười như không, làm như không nghe thấy lời cô ta nói, nhìn khuôn mặt bùng lửa giận ngập trời của Quý Mộng Nhiên.

Thấy vẻ mặt này của Quý Noãn, Quý Mộng Nhiên gần như phát cuồng, nghiến răng trừng cô: "Nhà họ Quý không chứa tôi, đương nhiên sẽ có nơi chứa chấp tôi!"

Quý Noãn mỉm cười.

Vốn dĩ cô cao hơn Quý Mộng Nhiên một chút, nên khi cô khom người ra trước, Quý Mộng Nhiên không khỏi có cảm giác áp lực mà lùi bước về sau.

Quý Noãn nói nhỏ bên tai cô ta, rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ: "Cô đi tìm đám bạn hư hỏng của mình trong quán bar hắc ám ở Hải Thành kia à?

Bảo bọn chúng nghĩ cách bắt cóc tôi, dụ tôi uống rượu, dụ tôi hút ma túy, bảo bọn chúng hủy hoại tôi giúp cô, hử?"
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
178. Dì ở nhà họ Quý ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chắc cũng mệt lắm nhỉ?


Tim Quý Mộng Nhiên bỗng chốc nặng trĩu, cô ta lùi về sau một bước, chân như nhũn ra, tựa như đứng không vững, phải dựa vào chiếc xe phía sau để giữ mình không khuỵu xuống.

Mặt cô ta trắng bệch, vừa chột dạ vừa khó tin nhìn nụ cười giả tạo của Quý Noãn.

Làm sao chị ta biết được?

Sao ngay cả đám bạn cô ta từng giao tiếp mà Quý Noãn cũng biết?

Tại sao bây giờ ngay cả suy nghĩ của cô ta mà chị ta cũng biết?

Chẳng lẽ Quý Noãn bị ma quỷ nhập hồn?

Vì vậy mới có khả năng biết trước tương lai?

Không!

Không thể nào!

Nhất định là có vấn đề!

Cô ta đoán không chừng Quý Noãn đã điều tra mình, cho nên mới biết đám bạn mà cô ta quen, từ đó đoán ra chuyện này.

Chắc chắn là như thế!

Nhưng cho dù là nghĩ vậy, Quý Mộng Nhiên vẫn sợ hãi nhìn Quý Noãn, không hiểu tại sao bây giờ chị ta lại trở nên khó nắm bắt như vậy...

Cả người Quý Mộng Nhiên đều căng cứng, Quý Noãn chỉ nhìn cô ta, nở nụ cười như có như không, mà chẳng hề có hành động nào khác.

Quý Noãn vươn tay, vỗ lên vai cô ta: "Mộng Nhiên à, làm người phải nên an phận một chút, đừng nên có tư tưởng thái quá.

Nếu muốn hủy hoại một người, trước tiên cô phải chắc chắn sẽ không hủy hoại chính bản thân mình..."

Quý Mộng Nhiên tựa vào sườn xe, mặt mày như hóa đá, cả người như sắp trượt từ cửa xe xuống.

Cô ta giơ tay hất mạnh tay Quý Noãn ra, tránh không cho cô chạm vào.

Vốn dĩ Quý Mộng Nhiên không sợ những lời này, nhưng vừa rồi trong ánh mắt của Quý Noãn dường như ẩn chứa sự thù hận chôn giấu bao nhiêu năm và cả nghìn lời muốn nói.

Quý Mộng Nhiên nhìn mà không hiểu, chỉ biết sợ hãi.

Không hiểu vì sao, nhận ra tia lạnh lẽo phát ra ánh mắt của Quý Noãn, Quý Mộng Nhiên run sợ đến tận xương tủy, đó là cái lạnh thấu xương không hình dung nổi...

Chuyện đã đến nước này, bây giờ Quý Noãn đã không còn muốn úp mở với Quý Mộng Nhiên nữa.

"Cô tự mình thu xếp ổn thỏa đi."

Ánh mắt Quý Noãn quét qua mặt cô ta, hơn nữa còn nhướng lên một cái khiến Quý Mộng Nhiên muốn vươn tay xé nát cái dáng vẻ tươi cười này của cô.

Quý Noãn thản nhiên lãnh đạm xoay người bước vào trong nhà.

Quý Mộng Nhiên vẫn đứng chết sững bên cạnh cửa xe.

Sau khi nghe tiếng mở, đóng cửa, xác định Quý Noãn đã vào nhà thì cô ta mới từ từ thở phào.

Quý Mộng Nhiên hít một hơi, cầm điện thoại vừa mới mua, mở video quay lén Quý Noãn trước kia trong email ra.

Trong đoạn video, Quý Noãn cao ngạo như khổng tước, không xem ai ra gì, luôn miệng nói móc châm chọc, rất dễ bị cô ta nắm đằng đuôi.

Đây đều là clip video mà lúc trước cô ta muốn cho Mặc Cảnh Thâm xem, để anh thấy được thường ngày Quý Noãn bị chiều hư đến mức nào.

Quý Mộng Nhiên xem lại đoạn video này lần nữa, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi.

Chỉ trong một đêm Quý Noãn đã biến đổi khôn lường, lại còn giỏi bày mưu tính kế.

Thoạt nhìn trông cô rất đơn thuần, nhưng thực tế lại đen tối đến đáng sợ.

Thậm chí, Quý Noãn có thể biết được chính xác những chuyện cô ta còn chưa làm, nhìn thấu hết những suy tính trong lòng cô ta, không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội phản kích nào.

Cô ta giống như luôn bị Quý Noãn dắt mũi vậy.

Cho dù có thay đổi thế nào, thì một người cũng không thể biến thành như vậy.

Chỉ trong một đêm, Quý Noãn có thể suy đoán ra được toàn bộ mục đích của cô ta, thậm chí còn biết luôn cả những chuyện chưa xảy ra, khiến tất cả suy nghĩ và kế hoạch của cô ta đều phơi bày ra hết.

Có phải Quý Noãn đang che giấu bí mật gì không?

Nhất định là có.

Nếu không, sao có thể như vậy được...

Tất cả đều quá không hợp lý!

Tất cả đều xoay vần trong lòng bàn tay của Quý Noãn!

Chuyện này không hợp lý!

***

Sau khi Quý Noãn đi vào, bên trong đã sớm khôi phục sự bình yên vốn có bởi vì bộ dạng làm bộ làm tịch của Thẩm Hách Như.

"Mộng Nhiên đi thật rồi sao?"

Thấy Quý Noãn trở vào một mình, Thẩm Hách Như nhíu mày hỏi.

Quý Noãn thờ ơ liếc bà ta: "Dì Thẩm, tôi đúng là không hiểu được loại người như dì.

Lúc trước vì để được sống yên ổn tại nhà họ Quý, dì nói cắt đứt quan hệ là đoạn tuyệt với con mình ngay.

Dì lạnh lùng vô tình đến mức ấy mà bây giờ lại đi quan tâm đứa con ghẻ của mình như vậy à?"

"Noãn Noãn, con nói gì vậy.

Tuy rằng vừa rồi dì có hơi cao giọng nhưng cũng chẳng phải vì muốn tốt cho hai chị em các con sao?"

Thẩm Hách Như vừa cười, vừa vén tóc trên gò má ra sau tai, giả vờ làm vợ tốt mẹ hiền: "Chuyện năm đó con còn nhắc lại làm gì.

Mấy năm qua chỉ có con và Mộng Nhiên ở lại bên cạnh dì, thân sơ thế nào dì cũng biết rõ mà."

Quý Noãn cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

Cô nhìn về phía Quý Hoằng Văn, bây giờ vẻ mặt ông vẫn còn rất khó coi: "Ba nói chuyện với con một chút nhé?"

Từ lúc Quý Noãn vừa bước vào nhà, Quý Hoằng Văn đã biết chắc chắn hôm nay cô về là có chuyện muốn nói.

Ông bảo: "Đến phòng sách chờ ba."

"Con bé này, còn bí mật gì chứ.

Dì đã gả vào nhà họ Quý nhiều năm rồi, đâu phải người ngoài, có gì là không thể nói trước mặt dì đây?"

Thẩm Hách Như cố nén nhẫn nhịn, tuy nhiên giọng điệu vẫn có chút kỳ quái.

Quý Noãn đang định lên lầu, nhưng khi đi ngang qua Thẩm Hách Như thì cô như vô ý ngừng bước, hạ thấp giọng nói chỉ có bà ta nghe được: "Dì Thẩm, tôi còn chưa tính với dì món nợ năm đó mà Thịnh Dịch Hàn nợ tôi.

Dì đừng tưởng rằng lúc trước dì cắt đứt quan hệ mẹ con là có thể bảo vệ được anh ta.

Dì ở nhà họ Quý ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chắc cũng mệt lắm nhỉ?"

Vẻ mặt Thẩm Hách Như cứng đờ, bà ta liếc mắt nhìn về phía cô.

Quý Noãn khẽ mỉm cười với bà ta: "Tôi khuyên dì sau này ở nhà họ Quý đừng tiếp tục đeo mặt nạ mà sống nữa, mệt mỏi lắm."

Dứt lời, cô không đợi Thẩm Hách Như phản ứng mà đã đi thẳng lên lầu.

Vào phòng chưa bao lâu, Quý Hoằng Văn đã bước vào: "Đột nhiên con gấp gáp trở về như vậy là có gì muốn nói?"

"Ba, dì Thẩm đã gả cho ba rất nhiều năm.

Con biết trước đây con không hiểu chuyện, lúc ở nhà cũng không cho dì ta sắc mặt tốt, nhưng con chưa từng gây khó dễ hay nhắm vào dì ta.

Chuyện này chắc ba cũng rõ."

Quý Noãn mở miệng, chậm rãi nói.

Quý Hoằng Văn gật đầu: "Ừ."

"Khoảng thời gian trước, con mang vài viên thuốc thực phẩm chức năng mà bà ta mua từ nước ngoài về, đưa cho chuyên gia phân tích thành phần thuốc."

Dứt lời, Quý Noãn cầm một xấp giấy từ trong túi ra, đặt lên bàn: "Đây là kết quả kiểm tra, ba xem thử đi."

Quý Hoằng Văn bước đến cạnh bàn, đeo mắt kính vào, đọc kỹ báo cáo phân tích thành phần thuốc.

Sau khi xem xong, Quý Hoằng Văn không nổi giận đùng đùng như Quý Noãn nghĩ.

Ông nheo mắt đứng đó im lặng một lát, rồi nói: "Trước tiên, con đừng để chuyển này lộ ra ngoài.

Con là con gái ba, ba vô cùng tin tưởng con.

Nhưng chuyện này không thể kết luận dễ dàng như vậy, ba cần phải xác nhận trước khi xử lý chuyện này."

Quý Noãn vừa định nói tiếp, nhưng đột nhiên khựng lại.

Cô đảo mắt nhìn về cánh cửa phía sau.

Ngoài cửa có một bóng người trốn ở đó, dường như sợ bị phát hiện nên đứng im như tượng, chỉ lộ ra cái bóng.

Nếu như không phải Quý Noãn đứng gần cửa, lại có giác quan nhạy bén thì chắc cô sẽ không phát hiện ra được.

Cô nhìn hướng đó, rồi lại dời mắt về phía Quý Hoằng Văn, chậm rãi nhếch môi.

Cũng vì ánh mắt của Quý Noãn cho nên Quý Hoằng Văn mới chú ý đến người đang ẩn úp ngoài cửa, bất giác sắc mặt ông tối sầm lại.
 
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình 1
179. Giả?


Quý Noãn cũng không định hạ thấp giọng, chỉ cười nói: "Ba, ba còn nhớ khi còn bé, con có một bài tập, đó là đặt câu với hai cụm từ tai vách mạch rừng và có tật giật mình không.

Lúc đó con còn chưa biết phải đặt thế nào, nhưng bây giờ nghĩ lại cuối cùng con cũng đã biết phải đặt thế nào rồi."

Hiển nhiên người bên ngoài nghe ra ẩn ý trong lời nói của Quý Noãn.

Bà ta nấp ngoài cửa định đi nhưng khi biết đã bị phát hiện, bà ta đờ người đứng bên ngoài một lúc rồi đột ngột đẩy cửa vào phòng.

"Noãn Noãn, con không thể nói vậy được.

Đúng là tai vách mạch rừng nhưng không hề liên quan đến có tật giật mình.

Vừa rồi dì định chuẩn bị trở về phòng lấy đồ, nghe con và ba ở trong phòng sách nói chuyện, nhất thời tò mò nên mới nghe thử vài câu.

Không ngờ lại nghe thấy con ở đây vu cáo hãm hại dì!"

Thẩm Hách Như bày ra vẻ mặt oan uổng nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của Quý Hoằng Văn: "Ông à, Noãn Noãn đúng là con gái ông, nhưng bây giờ nó nói gì hay làm gì đều có mục đích rõ ràng.

Đầu tiên, nó đuổi Mộng Nhiên đi, bây giờ lại quay qua đối phó tôi!"

Thẩm Hách Như giả vờ oan ức, Quý Noãn cũng giả bộ theo.

Cô dời mắt nhìn về phía Quý Hoằng Văn, nụ cười trên môi như ẩn giấu sự khổ sở: "Ba, ba có thể không tin con, nhưng không thể không tin báo cáo phân tích thành phần thuốc này.

Con là con gái ba, dù sao cũng không bỏ thuốc ba như người ngoài.

Con gái chỉ hi vọng ba sống lâu trăm tuổi, nhưng có người lại không muốn vậy."

Mí mắt Thẩm Hách Như giật giật.

Quý Noãn bây giờ quả là cứng mềm đều chơi, giả vờ ấm ức nhượng bộ nhưng rõ ràng lại đang ép buộc Quý Hoằng Văn xem trọng chuyện này.

Chặn đường lui của người khác mà có thể hiểm ác như vậy, đúng là không thể xem thường cô!

"Ba, nếu như ba nghĩ đến tình nghĩa xưa cũ với dì Thẩm, muốn đóng cửa giải quyết riêng chứ không muốn làm lớn chuyện thì con sẽ không nói nữa.

Ba muốn giải quyết thế nào, con cũng sẽ không can thiệp."

Quý Noãn lại nhượng bộ lần nữa.

Nghe thì có vẻ là nhượng bộ nhưng thực chất cô không hề có ý định chuyện lớn hóa nhỏ.

Thẩm Hách Như nhận ra chủ ý của Quý Noãn, bà ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn không thể không gượng cười: "Noãn Noãn, con nói vậy là không đúng rồi.

Rõ ràng dì chẳng làm gì cả, bây giờ con lại nói cứ như ba con đang bao che dì vậy.

Ông ấy là ba con, nhưng cũng là chồng dì, ai lại giở thủ đoạn hại chết chồng mình chứ?"

Nhịn, bà ta phải nhịn.

Nếu không, Quý Noãn sẽ tiếp tục bày ra thủ đoạn gì đó khiến bà ta trở tay không kịp.

Thần sắc Quý Hoằng Văn hơi u ám mờ mịt, rõ ràng ông cũng định làm như lời Quý Noãn nói.

Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông cũng không định làm lớn chuyện.

Việc kinh doanh của nhà họ Quý ngày càng sa sút.

Mỗi ngày ông đều hao tâm tổn trí, làm gì còn lòng dạ trông nom chuyện trong nhà.

Vì vậy, ông đều giao tất cả cho Thẩm Hách Như quản lý.

Nhưng nếu quả thật mọi chuyện giống như lời Quý Noãn nói, hiện giờ, vì để giữ mặt mũi bản thân, ông không thể làm lớn chuyện được.

"Noãn Noãn, trước tiên con trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Đột nhiên Quý Hoằng Văn lên tiếng.

Ông không hề nhắc nửa chữ về chuyện thuốc thang.

Đầu tiên Quý Noãn mím môi không lên tiếng, sau lại mỉm cười: "Vâng."

Sau khi Quý Noãn trở lại phòng ngủ của mình, cô vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt.

Trầm ngâm chốc lát, cô cũng hiểu được đại khái trong lòng ba đang suy nghĩ gì.

Cô cầm điện thoại lên, tùy ý lướt vài cái.

Tiếp đó, Quý Noãn mở phần mềm cài đặt camera quay lén trong điện thoại ra, bật xem lại đoạn video mà camera quay được.

Khi nhìn thấy hình ảnh mình muốn, khóe miệng cô bất giác cong lên, rồi lại lặng lẽ cất điện thoại vào túi.

Lúc này, trong phòng sách.

Thẩm Hách Như không đoán ra trong đầu Quý Hoằng Văn đang nghĩ gì.

Không khí bức bối trong phòng sách khiến bà ta hơi chột dạ, bước lại gần ông, cười nói: "Ông à, trước kia khi ông mới cưới tôi, Quý Noãn đã chẳng thích tôi, nhưng ít ra nó không quậy cả nhà ầm ĩ cả lên.

Bây giờ, chắc nó thấy tôi hiền quá nên coi thường, vì vậy mới..."

Quý Hoằng Văn bất chợt giơ tay lên tát vào mặt bà ta một cái, giận dữ quát: "Đừng cho rằng tôi bao che bà là vì tôi tin câu chuyện hoang đường kia!

Lúc mẹ con bà cắt đứt quan hệ, tôi vẫn chưa quên được ánh mắt nó khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Quý đâu!

Cho dù bà và nó có cắt đứt hoàn toàn hay không, mẹ con các người đã sớm chực chờ rình rập nhà họ Quý chúng tôi rồi đúng không?"

Thẩm Hách Như run lên, bà ta cứng đờ người hết nửa ngày mới vội vàng vươn tay ra kéo cánh tay ông: "Ông à, ông đừng bị lời nói của Quý Noãn lừa gạt!

Tôi thật sự chưa từng làm chuyện như vậy!

Ông cũng biết ban đầu tôi phải hạ quyết tâm nhường nào mới có thể cắt đứt quan hệ mẹ con mà.

Ông có biết bao nhiêu năm qua, chỉ cần có người nhắc đến tên nó thì tôi đều cảm thấy không tự nhiên.

Trong lòng người làm mẹ như tôi vẫn luôn thấy khó chịu, nhưng hai người không thể lại nghi ngờ tôi vì chuyện của nó!

Tôi thừa nhận, bây giờ Dịch Hàn đã trở về nhà họ Thịnh.

Chuyện năm đó là do nó không đúng, nhưng đây đều là chuyện đã qua!

Tôi xin thề những chuyện Dịch Hàn làm sau khi trở về nhà họ Thịnh đều không liên quan đến tôi!

Cho dù là Thịnh Dịch Hàn hay nhà họ Thịnh đều không liên quan đến tôi nữa!"

Quý Hoằng Văn cười khẩy: "Thật sao?"

"Trời đất chứng giám!

Nhiều năm nay, tôi ở nhà họ Quý đều một lòng một dạ chăm sóc cái nhà này giúp ông..."

Mắt Thẩm Hách Như đỏ ửng.

Quý Hoằng Văn cười ra tiếng: "Chuyện thuốc này là thế nào?

Cho dù Quý Noãn chưa bao giờ thích bà, nhưng nếu không có chứng cớ thì nó sẽ không bao giờ ăn nói lung tung như thế!

Bản báo cáo phân tích thành phần thuốc cũng ở đây, bà còn gì giải thích?"

Thẩm Hách Như lập tức cãi lại: "Bản báo cáo phân tích này là giả!"

"Giả?"

Quý Hoằng Văn lạnh mắt nhìn bà ta: "Bà có thể dùng cái gì để chứng minh đây là giả?"

"Chẳng phải là mang thuốc đi kiểm tra sao, vậy thì chúng ta kiểm tra lại lần nữa đi!

Chúng ta kiểm tra ngay trước mặt mọi người luôn!

Tôi không tin, ngay trước mặt mọi người chúng ta mà nó lại có thể động tay động chân.

Quý Noãn lấy bản báo cáo này là muốn hãm hại tôi, không chừng nó lấy thuốc từ chỗ nào đó để làm báo cáo giả!"

Quý Hoằng Văn im lặng nhìn bà ta mấy lần, nhưng vẻ mặt vẫn không vui.

Thẩm Hách Như tựa như vô cùng oan ức: "Ông xem, bây giờ chân tướng thế nào còn chưa biết, chỉ vì mấy câu nói của Quý Noãn mà ông đã không tin tôi, lại còn cái mặt hầm hầm này nữa.

Bây giờ con gái ông thông minh quá mà, còn biết cách để ly gián vợ chồng chúng ta rồi."

Quý Hoằng Văn đang ngấm ngầm lửa giận, nghe thấy những lời này thì vẻ mặt càng thêm khó coi.

Ông không nói tiếng nào đã bước nhanh ra khỏi phòng sách.

Thẩm Hách Như thấy thế thì mắt sáng rỡ, xoay người đi theo: "Ông à, ông nhất định phải kiểm tra lại thuốc này, giúp tôi tẩy sạch tiếng oan.

Nếu không làm sao tôi có thể sống tiếp trong cái nhà này được..."

Quý Hoằng Văn đang muốn đi về phòng mình, Thẩm Hách Như lẽo đẽo theo sau.

Nhưng khi hai người đi ngang qua trước cửa phòng Quý Noãn thì cô đã đứng đấy từ bao giờ.

Quý Noãn đứng trước cửa, nghịch chiếc điện thoại trên tay.

Rõ ràng cô đã nghe hết lời nói vừa rồi của Thẩm Hách Như, trong mắt ẩn nụ cười đùa cợt lại như có phần nhìn thấu bà ta.

Nụ cười kia thật thản nhiên nhưng đầy ý tứ khiến người ta khó lòng suy đoán.
 
Back
Top Bottom