Kỳ nghỉ đông đã tới trong khoảng vài ngày sau sinh nhật của Ayase-san, và có vẻ thời gian trôi nhanh hơn kể từ lúc đó.
Trước khi tôi kịp nhận ra, thì đã đến cuối năm rồi.Cuối cùng cũng đã tới ngày mà phụ huynh của chúng tôi—ông già và Akiko-san—đến thăm gia đình Ayase.Ngay khi trời vừa sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng động nhỏ.Tôi thực sự còn nhiều bài chưa học xong vào đêm qua, trong khi suy nghĩ một cách lảo đảo, tâm trí của tôi vẫn còn chậm chạp khi bản thân lo lắng về sự hiện diện mập mờ của kì kiểm tra—hiện tại chỉ còn ít hơn một tháng nữa thôi.Lăn lộn một hồi, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ.9:30...?Sự hoảng loạn đã bật dậy tôi.
Tôi đã ngủ quên—cũng kha khá đấy.Tôi tuyệt vọng thở dài.
Buổi học tối qua của tôi hoàn toàn không hiệu quả.
Nhưng, thay vì làm cho nó ngắn hơn, tôi ngoan cố đòi hoàn thành khối công việc đã được lên kế hoạch đó.
Nó kéo đến đêm khuya, và bây giờ... như này đây.Sau khi vội vàng thay quần áo, tôi bước đến phòng khách, ngay lập tức tôi gặp ông già và Akiko-san trong lúc họ khởi hành đầy hỗn loạn."
Oh, chào buổi sáng, Yuuta."
ông già chào tôi khi đang chật vật ép cho cái hành lý đóng lại, đè nó xuống với tất cả sức của ông ấy.Cái chốt khoá (vali) như thể sắp bung ra vậy..."
Chào buổi sáng." tôi đáp lại.
"Hai người vẫn chưa rời đi sao?"
Tôi cho rằng họ sẽ khởi hành từ sớm, xem xét tình trạng kẹt xe thường diễn ra trong dịp lễ.Nhắc đến việc này, ông già tôi giải thích rằng giờ cao điểm sẽ nằm trong khoảng ngày 29, và thường thì trong ngày 31 cũng không đến nỗi tệ."
Không phải là bố mẹ sẽ dừng chân giữa đường đâu.
Quan trọng là đến nơi trước khi trời tối.
Cứ nghĩ đơn thuần chỉ là một buổi lái xe thôi.Một chuyến đi dài cho đôi vợ chồng mới cưới hả?Khoan, giờ nghĩ lại mới thấy, họ thậm chí còn chả có nổi cái đám cưới đàng hoàng.
Họ cũng hiếm khi đi với nhau, chắc họ không muốn bỏ tôi và Ayase-san ở nhà quá lâu.Một chuyến đi xa hiếm hoi cho riêng họ.
Hay nói cách khác là thời gian riêng tư cho một đôi vợ chồng.Nếu có động cơ gì đó sau chuyện này, thì quyết định của tôi và Ayase-san càng được củng cố.Khi tôi nói chuyện với ông già trong lúc ông ta đang hoàn toàn việc dọn hành lý, Akiko-san ngồi ở bàn đang loay hoay với đống trang điểm của dì ấy dù đã ăn mặc xong xuôi được khá lâu rồi.Xem người phụ nữ trung niên từng bước đắp phấn lên mặt trước gương khiến tôi thấy không quen thuộc với tôi—một nam sinh ít khi để tâm tới những thứ này.
Nó khiến tôi hơi già đi, nên liền ngoảnh đi chỗ khác.Ayase-san không bao giờ trang điểm trước mặt người khác, nên nó thực sự không giống như những gì tôi từng thấy trước kia.Nhắc mới nhớ, Akiko-san cũng rất hay làm vậy trong phòng ngủ của dì ấy.Akiko-san hỏi khiến tôi quay đầu lại "Hm, sao vậy Yuuta-kun?"
"À không, ừm thì Aya-Saki...đã ăn sáng rồi phải không ạ?"
Dì khẽ gật đầu đáp lại tôi, tay đang cầm bút kẻ lông mày dừng lại một chút.
Dù sao thì cũng không thể vừa gật đầu vừa kẻ lông mày được.Akiko-san nói thêm "Dì để dành nó cho con đấy Yuuta-kun.
Bây giờ con ăn thì để dì hâm lại cho nhé?", có lẽ vì cho rằng chỉ với một cái gật đầu thì chưa đủ để trả lời cho câu hỏi của tôi..Dì ấy dừng trang điểm lại, với lấy tấm bọc nhựa rồi đặt vào chỗ tôi hay ngồi.
Rồi dì ấy ra chỗ lò vi sóng, làm nóng lại súp Miso được đặt trên bếp từ.Khoan, dì đã trang điểm ở đây để dì có thể biết khi nào mình sẽ thức dậy sao?"
À thôi, để con tự làm." tôi nói với dì ấy."
Không phải khách sáo, dì sẽ xong ngay đây."
Nếu dùng bữa vào giờ này thì có nghĩa là tôi sẽ ăn trưa luôn, và thật lòng mà nói, khi nãy tôi còn nghĩ đến chuyện bỏ bữa sáng.
Nhưng vì dì đã bắt đầu hâm nóng lại mọi thứ nên giờ đành phải ăn thôi.Khi đang đợi cho thức ăn được hâm nóng lại, ông già tôi cầm điện thoại của ông lên và bắt đầu một cuộc gọi."
Xin chào, Asamura đây.
Vâng, đúng vậy, cả hai dự định sẽ khởi hành ngay bây giờ...
Ừm, để xem nào."
Nghe có vẻ như ông ấy đang gọi cho gia đình Ayase để thông báo rằng khi nào họ sẽ khởi hành, ít nhất từ những đoạn mà tôi tình cờ nghe được.Tôi xúc cơm vào trong bát của tôi trong khi Akiko-san đang bày ra bữa sáng đã được hâm lại, bật chiếc ấm đun nước lên để pha một ít trà.
Nhanh chóng nhìn xung quanh bếp một cái, tôi kiểm tra tủ thức ăn được chế biến sẵnSoba cho năm mới và cả một phần lẩu kèm với nước dùng dashi..."
Nước dùng đã sẵn sàng rồi đấy—con chỉ cần đun nó lên và thêm soba vào."
Akiko-san lên tiếng, chú ý đến ánh nhìn của tôi."
À vâng.
Cảm ơn dì."
"Dì cũng đã làm đông cơm trộn Nhật Bản rồi, nên con chỉ cần quay lò vi sóng khi con muốn ăn chúng.
Còn cái nồi bên kia có một ít mực và khoai môn sôi liu riu nữa."
Dì đã cố gắng hết sức để làm tất cả những thứ này sao?
Mặc dù bọn mình đã có nhiều osechi, soba, và cả mochi nữa..."
Này, Yuuta-kun, con có biết cách khác để nói 'mực và khoai môn sôi liu riu' không?"
"...Sao ạ?"
"Đó là một mẫu người mẹ của dì thường sẽ làm mọi lúc, vậy nên điều đó quen thuộc với dì.
Nhưng giờ khi nghĩ lại về nó, dì thật ra không biết nó được gói gọn trong một từ gì."...Đúng vậy, dì nhắc đến thì mình mới chợt nhận ra.Tôi vừa nhận ra việc Akiko-san đôi lúc đề cập đến các món hầm như các món "sôi liu riu""Để xem nào... mực môn hầm [1] à hay thế nào nhỉ?" dì ấy gợi ý với một biểu cảm nghiêm túc[1]: Tóm gọn là thế này"里芋の煮物" (satoimo no nimono, nghĩa đen là "khoai môn luộc") là món ăn nói đến khoai môn nấu trong dashi, saki, nước tương, mirin và đường, với phần "煮物" (nimono) nghĩa là "đun sôi".
Điều kỳ lạ ở đây là Akiko thường sử dụng "煮っ転がし" thay thế (nikkogorashi, nghĩa đen là "nấu sôi lăn tăn"), đây thực sự không phải là cách nói phổ biến (mặc dù cũng đúng).Vấn đề là, món ăn dì ấy chuẩn bị không chỉ là khoai môn hầm; mà là mực với khoai môn hầm, "イカと里芋の煮っ転がし" ("ika to satoimo no nikkorogashi"), với "イカ" (ika) nghĩa là mực.
Vì "mực với khoai môn hầm" không thực sự là tên của một món ăn, mà chỉ là một món ăn có sẵn với một thứ gì đó khác được thêm vào, Akiko tự hỏi liệu có tên thực sự nào cho nó không (ví dụ, bạn không gọi "sukiyaki" là "thịt bò hầm với rau và nấm", bạn chỉ gọi là "sukiyaki").Vì vậy, Akiko cố gắng kết hợp các từ "ika to satoimo no nikkorogashi" thành một từ, "ikamokkorogashi", trong đó "ika" bắt nguồn từ "ika" (mực), "mo" bắt nguồn từ "nimono" (khoai môn), và "kkorogashi" bắt nguồn từ "nikkorogashi" (sốt hầm).Bản Eng Glucose để là Squidaro, còn mình để Mực môn hầm... (cố lắm rồi đấy...)"Gì cơ ạ...?"
"Nghe có vẻ vui tai nhỉ?"
"À vậng ạ..."
Đồng ý là vui tai thật, nhưng nói thế thì lại quên mất những thành phần chính có trong món ăn mất."
Dù sao thì món nào cũng ngon miễn là hầm chúng là được" Akiko-san nói.Nghe có vẻ tuyệt đối quá nhỉ."
Nói đến các món hầm, con biết jibuni [2] chứ?
Món này cũng tính mà phải không?"[2]: Một món vịt hầm truyền thống hoặc món gà từ Kanazawa ở quận Ishikawa (quê nhà của Akiko)."
Jibuni?
Không ạ..."
"Đó là một món ăn địa phương ở Kanazawa.
Ngon lắm.
Nó thường được làm bằng thịt gà hoặc vịt nên khá thanh, và kèm theo một loại nước sốt đặc ngon nữa.
Và nó cũng có nhiều rau củ nên cũng khá lành mạnh.
Dì sẽ nấu cho con vào lúc nào đó."
"Cảm ơn dì.
Thật ra thì..."
Trước khi tôi kịp nói xong, Akiko-san đã đặt một đĩa đồ ăn vừa được hâm nóng xuống trước mặt tôi với tiếng cạch nhẹ.
Tôi theo phản xạ chắp tay lại.
Ở dưới lớp màng bọc nhựa là vài lát thịt xông khói và một phần trứng chiên lòng đào."
Itadakimasu."
"Đây, chúc ngon miệng."
Khi tôi bắt đầu ăn, Akiko-san quay lại để hoàn thiện lớp trang điểm của dì ấy.
Chỉ mất chưa đầy năm phút trước khi dì bàn đến việc nên mang quà gì cùng với ông già.Ngay lúc tôi vừa ăn xong và đi rửa bát, hai người họ đã bắt đầu xách hành lý của họ ra cửa trước.Đúng lúc tôi nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, và Ayase-san bước ra khỏi phòng của em ấy."
Họ chuẩn bị đi rồi đó."
"Ừm, nên em mới đi ra đây."
Bọn tôi cùng giúp họ mang nốt số hành lý còn lại ra cửa.
Vì họ chỉ ở lại trong ba ngày hai đêm, nên họ cũng không có nhiều đồ.
Dù vậy, cả ông già và Akiko-san đều đã xách đầy tay.
Tôi đề nghị cho ít nhất vài túi xuống bãi đậu xe, nhưng ông già cứ khăng khăng rằng ông sẽ lo được.Mình mà cứ nài nỉ nữa thì ông sẽ tự ái mất; thôi thì để ông tự xách vậyGiờ thì tôi có vẻ hơi lo lắng, nhưng ông có thể gọi điện cầu cứu nếu có sự cố gì đó."
Dù thế đi nữa, mẹ vẫn thấy cô đơn chút khi gia đình ta không thể đón năm mới cùng nhau."
Akiko-san nói thêm sau lời tạm biệt của dì ấy."
Vâng, thôi thì từ giờ năm nào chúng ta cũng sẽ như vậy mà." tôi đáp lại khi cùng Ayase-san tiễn họ đi.Akiko-san mở to mắt ngạc nhiên trong một thoáng, rồi mỉm cười."
Đúng là vậy thật." dì gật đầu.Chúng tôi nhìn theo bóng họ đi về phía thang máy.
Sau khi đóng cánh cửa phía sau bọn tôi lại, tôi và Ayase-san trao nhau một ánh nhìn.Mọi chuyện sẽ ổn thôi–cả hai chúng tôi đều hiểu rõ rằng bọn tôi từ giờ là học sinh ôn thi."
Được rồi, hãy cùng cố gắng nào."
"Vâng."
Không nói thêm gì cả, bọn tôi mỗi người trở về phòng của mình.Giờ là lúc tập trung.
Tập trung nào.Tôi ngồi vào bàn và thu hẹp tầm nhìn của tôi vào cuốn sách tham khảo bao gồm đề thi cũ và sổ tay.Mình phải cố gắng tiến bộ càng nhiều càng tốt trong buổi sáng này.Hoặc là tôi đã nghĩ vậy, sự tập trung của tôi bị phá vỡ ngay lập tức.Điện thoại tôi reo lên với một thông báo."
Ayase-san...?"
Em ấy gửi một tin nhắn cho tôi.Saki: [Anh muốn ăn trưa vào khi nào?]"Nhưng mình vừa ăn sáng xong mà..."
Không, không, mình vẫn nên trả lời lại.Yuuta: [Anh vừa ăn sáng xong, nên anh nghĩ chắc tầm hai giờ chiều đi.]Saki: [Thế em cũng vậy.]Tôi lập tức đặt một cái báo thức vào lúc hai giờ chiều và cuối cùng thì tập trung vào việc học.
Tập trung nào, Yuuta.Ngay lúc tôi vừa ngước lên nhìn, thì cái báo thức của tôi đã vang lên, và tôi ngay lập tức hoảng loạn.Không thể nào, lần này mình đã quá tập trung rồi sao?Tôi mở tin nhắn lên, thấy duy nhất một dòng tin nhắn đơn giản từ Ayase-san.
Saki: [Bữa trưa đã sẵn sàng.]Chỉ một dòng tin nhắn.
Mình đã làm em ấy lo lắng sao?Không, tôi nghĩ mình sẽ cảm thấy nản như nhau khi mà tôi bị xao nhãng hay tập trung quá mức.
Cân bằng giữa việc làm một học sinh và làm một người bạn trai đúng là khó hơn mình tưởng...Bữa trưa đã được chuẩn bị xong ngay khi tôi bước vào phòng ăn, và tôi lập tức xin lỗi vì đã không thể giúp được gì .Sau bữa trưa muộn ấy, bọn tôi lại quay về phòng mình một lần nữa.***Một âm thanh mờ nhạt vang lên trong căn nhà yên tĩnh của chúng tôi, ngay lập tức khiến sự tập trung của tôi tan vỡ.Thình.
Cạch cạch cạch...
Thịch.
Bịch bịch bịch.
Lạch cạch.Tôi ngạc nhiên nhận ra người đang di chuyển xung quanh, điều mà tôi đã quen sau khi lắng nghe những tiếng chân và âm thanh hàng ngày mà họ tạo ra ngày qua ngày.Những bước đi vững chắc–chỉ để vội vàng, dừng lại để kiểm tra thứ gì đó, trước khi tiếp tục bước đi.
Tựa một thói quen ưa thích của họ.Nhưng lần này, tôi không cần phải suy nghĩ về nó.
Dù gì đi nữa thì ở nhà lúc này chỉ có mỗi Ayase-san thôi mà.Khi âm thanh chạm đến tai tôi, làm tôi bị phân tâm, đôi mắt của tôi lướt qua chiếc điện thoại của tôi ở trên bàn học.19:58Đã tối rồi sao.Cũng là lúc tôi nhận ra những tiếng động khi nãy là tiếng lách cách của bát đĩa chạm vào nhau."
Ah.
Đã gần tới giờ ăn tối rồi."
Tôi kẹp một cái bookmark (dấu sách) trong cuốn sách tham khảo của tôi trước khi giãn cơ và bước ra khỏi phòng.Khi tôi mở cánh cửa đến phòng ăn, tôi đã nhìn thấy chính xác những gì tôi đã nghĩ—Ayase-san đang chuẩn bị bữa tối một mình.Có vẻ như lần này mình đã kịp rồi."
Phiền em rồi.
Để anh phụ cho." tôi nói, bước vào nhà bếp.Trông như em ấy đang chuẩn bị dở món soba năm mới.
Có một chiếc nồi nước đang được đun ở trên bếp, và những chiếc hộp osechi được chồng lên nhau được lấy ra khỏi chiếc tủ lạnh và hiện tại đã được đặt sẵn trên bàn nữa.Đúng rồi, chúng ta cần thêm đĩa.
Khoan đã, tôi nên lau qua cái bàn đã."
Một mình là em ổn rồi.
Anh cứ học tiếp đi.
Lúc nào xong em gọi."
Ayase-san, người đang mặc một cái tạp dề, quay lại với tôi."
Buổi trưa em đã làm rồi.
Anh không thể cứ tiếp tục học bài khi em đang làm mọi việc được." tôi mở lời, biết rằng chỉ nói như thế sẽ không thuyết phục em ấy được.Đối với ai đó như Ayase-san..."
Với lại, không phải là em muốn nhân nhượng trong cuộc thi này của chúng ta."
Em ấy trả lời tôi với cái bĩu môi.
Được rồi, có vẻ như đã trúng tim đenGiờ thì, chỉ cần—"Đó không phải điều em—""Ý em là một cuộc thi, đúng chứ?" tôi nhắc em ấy."
V-Vâng.
Đương nhiên."
"Vậy thì, chúng phải công bằng, em có nghĩ thế không?"
"V-Vâng."
"Được rồi, đã nói vậy thì, chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.
Chúng ta sẽ hâm nóng cái nào đầu tiên đây?"
Thay vì tỏ vẻ miễn cưỡng, Ayase-san cuối cùng cũng đã hướng dẫn tôi."
Vâng.
Đầu tiên thì lau bàn.
Còn lại thì chỉ cần bày biện ra thôi."
"Đã rõ."
Cầm lấy chiếc khăn lau bát, tôi với tới cái chồng hộp osechi ở giữa bàn để di chuyển chúng sang một bên.
Uầy, nó nặng hơn mình nghĩ.Có thể bởi vì Akiko-san đã có thêm thời gian để làm việc nhà với "ca làm đặc biệt" của dì, nhưng dì thực sự xếp bỏ thức ăn vào hộp chật ních thế này luôn rồi."
Em có nghĩ rằng chúng ta sẽ ăn hết nhiêu đấy chứ?"
Chắc chắn rồi, ưu điểm của các món osechi là chúng có thể bảo quản trong một thời gian dài, nhưng giới trẻ ngày nay như chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn sử dụng nó để ăn chúng."
Đừng lo lắng.
Em vừa kiểm tra cái dưới cùng.
Đó là một kiểu osechi của mẹ.
Rồi anh sẽ hiểu ý của em."
Kiểu osechi của Akiko-san?
Nó có nghĩa là gì thế?Tôi nghiêng đầu trong sự khó hiểu, rồi nhấc những chiếc hộp osechi lên và ngó vào bên trong chiếc ở dưới cùng."...
Tất cả đều là gà chiên."
Với những lá xà lách nguyên vẹn, chưa được cắt, được dùng để trang trí cho món ăn, những chiếc hộp osechi được chất lên cao–à không được chất chặt đến mọi góc–không có gì ngoài gà chiên.
Những lát chanh, cắt thành những hình lưỡi liềm–hình như được gọi là kushikiri–đồng thời cũng được đặt tại mỗi góc như những cánh hoa.Ý tôi là...
ừm, đúng thật, thậm chí tôi có thể ăn nhiều là khác.
Nhưng vẫn..."
Tầng thứ hai cũng nhiều giống vậy."
"Ý em là sao..?
Ồ, anh hiểu rồi."
Tầng thứ hai đơn giản là bento khổng lồ.
Nó được lấp đầy với những món ăn kèm mua ở cửa hàng thường xuyên được Akiko-san xếp vào bữa trưa của chúng tôi; những món như kamaboko, cá kho, mơ muối–gượm đã, đây có thật sự là osechi không thế? –cùng với trứng cuộn nhà làm, tất cả được sắp xếp gọn gàng trong các khu vực.Tất cả món ở đây đều là những món mà tôi thường ăn ngon lành, nên việc thưởng thức chúng không phải là vấn đề.Dù họ sẽ không giữ nó lâu như osechi truyền thống..."
Thay vì osechi, thì đây chỉ là một phần bento khổng lồ..."
Những hộp osechi chồng lên nhau đã bắt đầu trông giống chiếc dokaben [3] to lớn trong mắt tôi.[3]: "ドカ弁 " (dokaben) xuất phát từ việc ghép hai từ " どかた " (dokata, nghĩa là "công nhân xây dựng") và " 弁当 " (bento, nghĩa là hộp cơm trưa), để chỉ những hộp bento lớn mà công nhân xây dựng thường sẽ mang đi làm cho bữa trưa của họ."
Mẹ không làm theo một công thức cụ thể nào đâu."
"Theo anh thấy thì, sẽ chẳng có gì để phàn nàn khi biết rằng mình sẽ chén sạch và chẳng để lại miếng nào cả."
"Kiểm tra chiếc phía trên cùng nếu anh muốn đồ truyền thống."
Mở nắp của chiếc hộp trên cùng, tôi tìm thấy tất cả những món thường thấy trong osechi–như tôm và kuri kinton [4].[4]: " 栗きんとん " (kuri kinton) chỉ một món ăn truyền gồm thống hạt dẻ ngào đường và khoai lang.Đúng vậy.
Trông cỡ này thì có vẻ vừa sức rồi."
Ý anh là, em biết đấy, mục đích chính của osechi là để tránh việc phải nấu ăn trong mùa Tết bận rộn.
Vì chúng ta chỉ ăn nó trong khi ông già và Akiko-san đi vắng, nó không thực sự cần để lâu.
Vậy nên nói một cách logic, có thể nói rằng món này vẫn gần như là osechi, phải không?"
"Gọi nó là 'osechi nhà làm' nghe cũng hài hước đấy."
Ayase-san nhẹ nhàng cười thầm.
"Nhưng đúng vậy, nhìn vào món này là biết mẹ làm liền."
"Đúng vậy..."
Xét về sự thật rằng Akiko-san làm ở quầy thức ăn ở quán bar–và nói chung là dì giỏi ở khoảng làm việc nhà–tôi chắc chắn dì có thể làm thứ gì đó truyền thống hơn nếu dì ấy muốn.
Dì ấy chỉ chua muốn làm thôi.Đây chính xác là việc mà một người bà ở vùng quê sẽ làm cho những đứa cháu của mình, dù nó không phải thứ mà tôi có thể nói ra."
Ăn đi, ăn đi, còn nhiều món chưa được mang ra đâu." tôi gần như có thể nghe thấy nó ngay bây giờ."
Em thực sự đã nói với mẹ về điều đó."
Ayase-san đột nhiên giải thích.
"Em đã nói về việc osechi không phải thứ mà người bà sẽ cho cháu của họ ăn khi chúng về quê để thăm họ.
Chắc chắn, anh là một đứa con trai cao trung đang trải qua tuổi dậy thì, Asamura-kun à, nhưng nó không có nghĩa là anh cần số lượng nhiều hơn chất lượng, ít nhất là với mức độ này."
Hả?
Em vừa đọc suy nghĩ của anh đấy à"Nó ổn mà. chừng này thì anh vẫn ăn hết được""Họ nói rằng 'ăn cho đến khi no được 80% sẽ tránh gặp bác sĩ.'[5], phải không?"
Kỳ thi của chúng ta đang đến gần, vậy nên anh đừng cố ép bản thân mình.
Hiểu chưa?
Chúng ta vẫn còn soba và một chút mochi thừa nữa."[5]: " 腹八分目には医者いらず " với cụm riêng " 腹八分目 " (hara hachi bu) chỉ tập quán chỉ ăn đến khi no được 80% của người Nhật.Ồ, đúng thật...Thật ra thì, ngay từ đầu vốn đã không có chuyện bọn tôi phải ăn hết mọi thứ trong vòng hai ngày.
Vậy mà sao tôi đang nói như đúng rồi thế nhỉ?"
Món soba đã sẵn sàng."
Ayase-san thông báo khi em đang gắp mì ra khỏi nồi, rồi rửa chúng trong cái rây lọc dưới dòng nước lạnh."
Đã rõ."
Để lại cho em xử lý, tôi lấy chén ra cho phần sốt chấm, rồi một tuýp mù tạt, và bắt đầu thái một ít hành lá từ tủ lạnh.
Sau đó tôi bày biện đũa, đĩa, và mọi thứ lên trên bàn.Ngay khi tôi vừa làm xong, em cũng đã chuẩn bị.
Bọn tôi sau đó ngồi đối diện với nhau.Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dành bữa tối cuối cùng trong năm như thế này–chỉ có đôi ta.Bọn tôi cùng nhau chắp tay."
"Itadakimasu."
" ***Khi bắt đầu ăn, mất không lâu để tôi nhận ra Ayase-san có gì đó không ổn.Em cũng đang cố gắng che giấu nó khỏi tôi nữa.
Và việc em ấy đang che giấu nó có nghĩa là em sẽ không trả lời nếu tôi thẳng thừng tra hỏi.Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục ăn, giả vờ như không chú ý đến, trong khi im lặng quan sát em ấy.Chắc chắn là có thứ gì đã xảy ra.
Thứ mà tôi cho rằng là không ổn.Em có vẻ im lặng hơn mọi khi.
Tư thế của em ấy vừa hoàn hảo và cứng nhắc một cách ngượng ngùng, và lặng lẽ với gắp những món ăn một cách nhất quán.
Dù sao đi nữa, ánh nhìn của em sẽ thỉnh thoảng hướng đi, như rằng em đang bận tâm với điều gì đó.Có lẽ bởi vì tôi bị đắm chìm trong những suy nghĩ này, nhưng tôi vô tình đụng phải đôi đũa ở trên đồ gác đũa xuống vào thời điểm đó, làm chúng lăn vòng trên sàn nhà.
Tôi vội vã cúi xuống để nhặt chúng lên–Và đó là khi tôi để ý.Ayase-san đang nhẹ nhàng cọ xát hai chân lại với nhau ở dưới chiếc bàn, như đang cố gắng làm ấm chúng vậyTôi rửa qua đôi đũa ở trong bồn rửa trước khi trở về chỗ ngồi của tôi."
Em lạnh à?"
Dù máy sưởi vẫn đang hoạt động, nhưng tôi vẫn cảm thấy một chút hơi lạnh trong không khí.Có lẽ mình nên tăng nhiệt độ lên.Hoặc là–"Em có muốn qua chỗ kia để ăn không?" tôi hỏi, cử chỉ với ánh mắt hướng đến khu vực đặc biệt đó–nơi chiếc bàn thấp đã ở đó cho đến tuần trước.Nói cách khác, chính là chiếc kotatsu ở trong phòng khách.Nó là thứ mà Ayase-san đã né tránh trong một vài tuần vì những lí do nào đó.
Thậm chí khi em ấy học đến mệt mỏi ở trong phòng, tôi sẽ chỉ thấy em ấy trải sách vở ra ở trên bàn ăn.Em ấy luôn luôn bỏ qua nó với câu "Cảm giác cứ sai sai thế nào vậy"Tôi chưa bao giờ hiểu được.Và ngay cả bây giờ, em ấy vẫn lắc đầu."
Ở đây được rồi."
Em có chắc rằng mình không ép bản thân ngồi ở đây chứ?"
Chân của em đang lạnh dần, đúng chứ?
Bù lại thì hơi ấm từ máy sưởi sẽ sưởi ấm nhanh lắm đấy."
Các mẫu thiết kế mới hơn ngày nay quảng cáo cách chúng có thể sưởi ấm sàn nhà đúng cách, nhưng cái máy sưởi và máy lạnh ở trong phòng khách của chúng tôi là mẫu cũ hơn chúng–thật ra là đã hơn 10 năm rồi.
Thậm chí đã bị hư vào mùa hè trước và cần phải được sửa chữa."
Nhưng..."
"Kỳ thi đang đến rồi, Saki-chan.
Đừng để bị cảm nhé?"
"...Anh đang nhại em đấy à?"
Em cau mày, trông như đang hờn dỗi.
Tôi nhanh chóng chuyển biểu cảm của tôi lại thành nghiêm túc."
Bọn mình đang thi đấu một cách công bằng, nhớ chứ?
Anh chỉ không muốn em bị cảm thôi."
"Hừ..."
"Hay em muốn nói về chuyện đó?
Anh sẽ không ép em vào trong nếu em thực sự không thích vào kotatsu, nhưng anh ít nhất muốn biết tại sao thôi""Không phải là em ghét nó...
Chỉ là, em không thể nói ra lí do.
Em không muốn." em ấy giải thích với cái môi đang mím chặt, nhẹ nhàng nhìn lên tôi, sắp giận dỗi.Nào, em nên nói ra lúc này thay vì làm vẻ mặt kia đấy...Nhưng nghĩ lại thì, tôi không thể ép buộc em nếu em ấy không muốn.Tuy nhiên, tôi không thể cứ phớt lờ nếu em ấy vẫn ngồi đây co ro như thế này."
Dù sao thì, nếu em không ghét nó thì hãy ăn hết phần còn lại tại chiếc kotatsu nhé.
Không muốn bị cảm lạnh mà, anh nói đúng chứ?"
"...Được"Bọn tôi mang phần soba và osechi còn lại đến chiếc kotatsu ở trong phòng khách.
Tôi lau nó lại lần nữa để đảm bảo an toàn, và gói lại phần osechi còn thừa mà bọn tôi sẽ không đụng đến nó trong hôm nay nữa và bỏ chúng vào tủ lạnh.Bây giờ thì, bọn mình nên ngồi như thế nào nhỉ?"
Xem phim nhé?"
"Vâng...
Có lẽ em cũng muốn thư giãn một chút...
ít nhất là vào khoảnh khắc năm mới đến.Có vẻ như em đã hoàn thành với những gì mà em ấy đã lên kế hoạch cho việc học vào hôm nay.Tôi cũng cảm thấy y như vậy, nên bọn tôi đã quyết định ngồi cạnh nhau ở cạnh dài của chiếc kotatsu để dễ xem TV với nhau hơn."
Em muốn xem gì nào?"
Tôi hỏi trong khi đã giữ chiếc điều khiển trong tay, lướt qua mấy kênh mà gia đình bọn tôi đã đăng ký.
Tôi đọc to một số tiêu đề–những cái thu hút sự chú ý của tôi và những cái tôi nghĩ Ayase-san sẽ thích.Em ấy theo dõi với đôi mắt của em ấy, thì thầm một vài cái, "Hmm" là khi em ấy cân nhắc xem chúng."
Ồ, có một chương trình kinh dị đặc biệt vào giữa mùa đông.
Hả, The Thing đang được chiếu trên này.
Khoan đã, chẳng phải phim đó lấy bối cảnh vào mùa đông à?
Ồ, phải rồi, bởi vì nó được quay tại Nam Cực.
Gremlins...
ừ, chắc chắn cái đó lấy bối cảnh vào mùa đông.
Phải, ở đây có một vài bộ phim cổ điển."
"Tuyệt đối không được là kinh dị."
Ayase-san mạnh mẽ lắc đầu."
Sợ à?"
"Không có sợ."
Thật hiếm khi Ayase-san nói một cách thẳng thừng như vậy....Điều đó có nghĩa là em ấy sợ."
Hiểu rồi, không kinh dị."
"Em không có sợ đâu."
"Chắc chắn là không rồi.
Không sợ mà, phải không?
Vậy cái này thì sao, về động vật này?"
Chí ít khi lướt qua phần tóm tắt, có vẻ nó nói về câu chuyện của một con chó được chuyển sinh thì phải."
Dễ thương đấy."
"Vậy thì hãy xem bộ này đi."
Ayase-san nói với vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Nhưng mà Yuuta-niisan, anh không cần phải luôn dựa trên những gì em muốn để chọn,.
Anh cũng nên xem những thứ mà anh thích nữa...
Miễn là nó không phải kinh dị là được."
"Mà, nếu đây là sách thì anh sẽ chọn thứ mà anh thích.
Nhưng thật lòng mà nói thì, khi chọn phim anh xem cái nào cũng được cả."
"Thật sao?"
"Anh không hiểu biết nhiều về phim ảnh, nên thường anh có khuynh hướng sẽ chọn theo những gì mà người khác thích."
Tôi chắc chắn sẽ chẳng biết phải chọn gì nếu tôi cứ khăng khăng chỉ xem thứ mà tôi thích.Sau khi chọn chương trình để xem, bọn tôi ngồi cạnh nhau trong cái ấm của chiếc kotatsu, xem bộ phim trong khi xử lý đồ thừa trong bữa ăn.Câu chuyện mở đầu hệt như phần tóm tắt đã tiết lộ—một câu chuyện ấm lòng về một chú chó được tái sinh lặp đi lặp lại, cố gắng để đoàn tụ với người chủ của mình.Có vẻ bật lên để có tí âm thanh cũng ổn đấy chứ.
"Không biết phim này có được chuyển thể từ tiểu thuyết không nhỉ""Anh vừa xem xong cả bộ phim, vậy mà anh vẫn muốn đọc sách?"
Ayase-san nói với cái nhìn bất ngờ đầu tiên, trước khi em ấy ngộ ra thứ gì đó.
"...À, phải rồi.
Anh là loại người đó mà, Asamura-kun."
Vì một số lý do nào đó, đã lâu rồi mới nghe thấy em ấy gọi tôi là Asamura cảm giác thật hoài niệm.
Cho dù bọn tôi luôn ở trong nhà cùng nhau mọi lúc từ khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, nhưng em ấy thường chỉ gọi tôi là Yuuta-niisan."
Sao cơ?"
"Chỉ là lâu rồi em mới gọi anh là Asamura-kun."
"...Yuuta-niisan."
"Anh lo rằng bố mẹ của chúng ta sẽ đột nhiên quay về bất cứ lúc nào và trở về ngay bây giờ mà không báo trước thôi."
"Không.
Chỉ là nếu ngay lúc này em hạ cảnh giác xuống một chút thì...
Mhmm, fuaaah." em ấy bắt đầu giải thích, trước khi ngáp ra một tiếng, chắc chắn là vì em đang cảm thấy no bụng."
Chúng ta cần phải dọn dẹp... nhưng em không ra khỏi đây đươc... cảm giác như em sẽ tan chảy mất.
Ấm quá đi." em nói, đôi mắt ấy hướng thẳng xuống bữa tối còn sót lại ở trên bàn, song lúc em ấy càng nói, cánh tay của em càng lún sâu hơn vào trong chiếc kotatsu.
"Ấm quá...em không thể...ra khỏi đây mất..."
Ayase-san đã hoàn toàn hòa làm một với chiếc kotatsu."
Chà, thôi thì tối nay chỉ cần thế này là 'ấm' rồi nhỉ."
Cả hai bọn tôi đã dốc hết sức tập trung vào việc học trong vài tuần qua—chỉ cho phép bản thân rời khỏi nhà cho việc đi chợ, gần như dành hầu hết thời gian của bọn tôi chỉ để chuẩn bị cho kỳ thi.
Giống như là bọn tôi đang chạy nước rút qua mười mét cuối cùng của một cuộc đua ngắn, giữ chặt hơi thở của mình trong suốt chặng đường vậy.Dù sao đi nữa, ít nhất chỉ cho lúc này thôi—ít nhất là khi vừa bước sang năm mới—thì nghỉ ngơi một chút cũng chẳng hại gì"Để anh dọn cho." tôi nói, rồi tự kéo mình ra khỏi chiếc kotatsu, cầm lên những cái đĩa không và hộp osechi."
Không, để em giúp."
Tách mình ra trong khi đang hòa vào chiếc kotatsu ấy, Ayase-san với lấy những chiếc đĩa còn lại và theo tôi vào nhà bếp.Chúng tôi đứng bên cạnh nhau, cùng nhau rửa chén.Tôi pha cho bọn tôi một ít trà sau khi cả hai xong việc, và bọn tôi quay lại với chiếc kotatsu lần nữa."
Em nghĩ mình nên học thêm chút nữa."
"Anh nghĩ, ừm..."
Nhưng nói thế xong cả hai cũng chẳng ai buồn đứng dậy."
Ấm quá đi..."
"Chiếc kotatsu nguy hiểm thật đấy.
Đã vào rồi thì không ra được..."
Và có lẽ đó là lý do tại sao Ayase-san lại kiên quyết tránh nó—em thừa biết sức hấp dẫn không thể cưỡng lại của hơi ấm đó.Khi tôi đang lơ đãng xem cảnh cuối của bộ phim, Ayase-san đột nhiên lên tiếng."
À, anh biết đấy..."
"Hả?"
"Ừm... chuyện là..."
Có thể em đang thú nhận về điều mình đã đề cập trước đó—là lý do cô ấy không thích chiếc kotatsu chăng?Ít nhất thì đó là suy đoán của mình..."
Ừm anh nghe đây.
Có chuyện gì thế?''"Có vẻ... lúc này... em hơi đổ mồ hôi chút.
Em có bốc mùi hay gì không?"
"Hả?...
Không hẳn thế.
Không đâu," tôi trả lời, mặc dù gần như ngay lập tức hối hận về phản ứng theo phản xạ của mình.Giờ nghĩ lại thì đây là một điều kỳ quặc đi kèm với kotatsu.
Bạn chỉ thực sự hiểu được bản thân mình khi bạn lặn xuống dưới nó đến tận vai và tăng nhiệt độ lên cao, nhưng thực tế là nó khá nóng.
Ý tôi là, việc đổ mồ hôi là điều hiển nhiên màNhưng đó không phải vấn đề lúc này.
Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng phụ nữ thường chú ý đến mùi hương hơn nam giới.
Giờ thì tôi thừa nhận rằng mình đã không đích thân tìm hiểu thông qua các bài báo học thuật mới nhất hoặc thực sự xem xét bất kỳ dữ liệu đáng tin cậy nào, nên đây chỉ là điều tôi thực tế đã nghe được.
Tuy nhiên, nếu điều đó là sự thật, thì vấn đề thực sự của Ayase-san không chỉ là hơi ấm—mà là đổ mồ hôi vì nó."
Anh chắc không?"
Ừm, rõ là em đang lo về điều đó.
Ấy vậy mà, vừa nãy tôi lại trả lời vô tư chỉ bằng một câu "không hẳn" kia.
Tôi tự hỏi liệu điều đó có khiến em lo lắng không..."
Ừmmm... chắc mà, không có gì hết.
Anh không để ý thấy gì đâu.
Thành lòng mà nói, thấy em lo làm anh lo theo luôn đấy."
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ayase-san chắc chắn chú ý đến mùi hương hơn tôi.Em nhìn tôi với đôi mắt hơi mở to trước câu trả lời của tôi, như thể em bị bất ngờ khi bản thân không ngờ tôi sẽ nói như vậy.Khoan đã, thực ra đó cũng là cách mình phản ứng với em ấy..."
Không hẳn..." em nói, rồi hơi nghiêng người, nhắm mắt lại, có lẽ là vô thức và không suy nghĩ nhiều.
Mũi em giật giật khi hít hà không khí.
"...
Ừm.
Không có gì đặc biệt."
"V-Vậy à?"
"Anh có sử dụng thứ gì không, Asamura-kun?"
"Hả?
Ý em mấy thứ như nước hoa à?"
"Kiểu như, bạn biết đấy, chất khử mùi hoặc chất chống mồ hôi, những thứ đại loại thế."
"Khoan đã... chất khử mùi và chất ngăn mồ hôi không phải đều là một sao?"
"Hả?"
Ayase-san thốt lên một giọng điệu bối rối, chớp mắt mở ra với vẻ mặt khó hiểu.
"Đúng là vậy thật mà.
Chất khử mùi là thứ gì đó để che giấu hoặc loại bỏ mùi hôi, trong khi chất chống mồ hôi là để ngăn mồ hôi."
"Hiểu rồi.
Nhưng không, đúng là anh không thật sự dùng cái nào cả"__________________________"Ể?"
Ayase-san bất ngờ nói, em ấy nhắm mắt lại trong khi đưa mặt mình lại gần hơn.
"Vậy nếu chúng không phải thứ anh dùng thì... chả lẽ là dầu gội sao...?"[6][6]: Có lẽ Yuuta mang kiểu gen lặn đồng hợp tử thuộc gen ABCC11, mã hóa cho sự mất mát của một chức năng đột biến dẫn đến mồ hôi có mùi rất nhẹ, hoặc có thể là không có mùi, mồ hôi.
Đây là kiểu gen mà 80-95% người Đông Á mang, chủ yếu là người Nhật, người Hàn, và người Hán Trung Quốc (trans: là gần như không bị viêm cánh đấy quý vị, đa phần người Nhật đều như vậy đấy vjp chưa)Đôi lông mi dài của em ấy tiến một cách nguy hiểm đến gần cổ của tôi, và tôi phải chống lại bản năng ấy để né tránh nó.
"C-Có lẽ là vậy chăng...?
Hoặc là, cũng có thể là mùi nước giặt của anh nữa...?"
"Àaa...
Đúng vậy, đó cũng là một trong những khả năng nhỉ..." em lẩm bẩm, trước khi đột ngột lùi lại như thể em ấy đang tách ra khỏi cơn mê, vội vàng mở to mắt.
"Xin lỗi, như vậy là không công bằng."
"Hử?"
"Kiểu như... em đã ngửi mùi của anh mà không nghĩ ngợi gì cả."
"Mà, anh thật sự không phiền đâu."
Được rồi, tim tôi giờ đang loạn nhịp đến nỗi gần như chẳng thể thở nổi, nhưng nó chỉ là một phản xạ sinh lý thôi—làm ơn hãy tha cho anh đi mà.Nếu có gì đó, xét đến việc chúng tôi đang ngồi sát bên nhau trong chiếc kotatsu, gần như chạm vào nhau—và việc tôi đã nhận thức rằng em ấy là bạn gái của mình ngay lúc này, thì lẽ ra tôi đã phải bối rối hơn rất nhiều.Ấy vậy mà, bọn tôi đã dành quá nhiều thời gian để cố gắng hành xử như người thân trong gia đình.
Cái cảm giác kiềm chế đó—cái ý nghĩ rằng chúng tôi không nên nhìn nhau theo kiểu đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến.Không phải vấn đề nằm ở việc bọn tôi là một cặp.
Thay vào đó, sâu thẳm bên trong, tôi nghĩ thứ tôi sợ nhất là nếu bọn tôi chia tay—như ông già và mẹ ruột của tôi thì mọi thứ sẽ sụp đổ.
Cụ thể, về việc bọn tôi có lẽ sẽ không thể giữ cảm giác thoải mái như một gia đình nữa.
Đương nhiên, tôi đã nghe về việc người yêu cũ vẫn ở lại làm bạn, như tôi không thể hình dung nó xảy ra với bọn tôi.
Nếu như có bất kỳ trải nghiệm thực tế nào mà Ayase-san và tôi có, thì đó là cảm giác cay đắng khi một gia đình tan rã.Nỗi sợ ấy cứ âm ỉ.Vậy mà thậm chí ngay bây giờ, ngồi gần nhau, chạm vào nhau như vậy; mà trong sâu thẳm, vẫn còn cảm giác này—"Nhưng mà, em vẫn nghĩ rằng nó thực sự không công bằng."
Ayase-san nhận xét, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.Tôi đã từng được nhắc nhở bởi Ayase-san về việc em ấy không thích mình ở trong một mối quan hệ mà một bên có lợi và một bên mất mát, kể cả khi đó là với gia đình, bạn bè, hoặc người yêu.Em đặc biệt ghét nhận được thứ gì đó một cách dễ dàng.
Nếu em ấy phải ở trong một mối quan hệ cho và nhận, em ấy thích cho nhiều hơn là nhận.
Một số người sẽ thấy thái độ đó là quá nghiêm túc, nhưng đối với tôi, thì sự tận tâm đó là thứ mà tôi chỉ biết ngưỡng mộ ở em ấy.Mà, mọi việc thường vượt khỏi tầm kiểm soát khi em ấy đi quá xa với suy nghĩ ấy.Và ngay bây giờ, tôi có một cảm giác bất an về cách mà chuyện này tiếp diễn."
Em không cần phải lo lắng về nó đâu.
Kiểu, ngay cả khi em nói vậy, anh thậm chí còn không biết chúng ta phải làm cách nào để khiến nó 'công bằng' nữa."
Nghe được câu trả lời của tôi, Ayase-san nhìn tôi và phát ra một tiếng "Hmph"."
Hiểu rồi.
Vậy thì–"Em ấy nhẹ nhàng vén những sợi tóc dài đang che phần bên trái khuôn mặt của em ấy."
Mời anh."____________________________________Không, không, khoan đã.
Chậm lại một chút, Ayase-san."
Em thật sự không cần phải tự ếp mình chỉ để làm nó 'công bằng' đâu mà."
"Dù anh đã nói rằng anh không phiền trước đó sao?"
"Đ-Đúng vậy."
"Vậy thì ổn mà.
Mời anh."
"Hảaaaa...?"
Thật không dễ để thay đổi suy nghĩ của em ấy một khi đã quyết.Và nếu bây giờ tôi từ chối, thì sẽ có một xác suất rằng em ấy sẽ hiểu sai ý của tôi là em ấy có bốc mùi."
Mời anh." em ấy nói, tỏ ra một áp lực rất lớn."
Đ-Được rồi, được rồi."
Nghiêng vào một cách rụt rè, tôi đưa mặt mình gần hơn vào gáy ở cổ của em, nơi em ấy đã chải tóc sang một bên.
Ánh nhìn của tôi vô thức hướng xuống–gần như đã thoáng nhìn thấy khe ngực của em ấy–nên tôi đã nhanh chóng nhắm mắt lại.Nhưng với cái tầm nhìn bị chặn hiện tại của tôi, thì các gian quan khác của tôi có cảm giác nhạy bén hơn.Chìm đắm trong cuộc chiến nội tâm, đúng lúc nhạc nền cuối cùng của bộ phim đang chạy.Chắc là mình đã vừa bỏ lỡ đoạn kết.Và như tôi dự đoán rằng em ấy không có chút mùi khó chịu nào–Nếu có gì đó thì–Đó là một mùi hương nhẹ nhàng, dịu dàng lướt qua mũi của tôi.Có lẽ là mùi đến từ sữa gội đầu của em ấy, hoặc là mùi hương còn đọng lại của nước xả vải trên bộ đồ của em ấy.
Tôi không chắc chắn lắm, nhưng dù là gì đi nữa, thì nó vẫn rất là dễ chịu."
Anh thực sự không ngửi thấy được gì khiến em phải bận tâm cả..." tôi chậm chạp lùi lại khi tôi nói."
Em hiểu rồi."
"Ừm."
Trước khi tôi kịp nhận ra, bộ phim đang chiếu trên TV đã bắt đầu chạy phần giới thiệu kết thúc dài dòng."
Chúng ta đã bỏ lỡ phần kết rồi."
"Ừm, dù sao thì nó cũng là một bộ phim có kết đẹp mà""Ừm...
Với em thì thế là đủ rồi."
Tuy nhiên, tôi có cảm giác chúng tôi sẽ khiến các nhà làm phim tức giận nếu nói điều đó trước mặt họ.Ayase-san sau đó quay lại TV trước khi hơi nghiêng người về phía tôi, vai trái của em chạm nhẹ vào vai phải của tôi.
Cảm thấy trọng lượng nhẹ của cô ấy đè lên mình, tôi với tay lấy điều khiển."
Bây giờ thì sao?
Em còn muốn xem gì nữa không?"
Tôi hỏi."
Nếu dài quá thì có lẽ em sẽ không xem nổi đâu...
Em sẽ ngủ quên mất."
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Đã quá 11h đêm rồi.Đúng thật, cả hai sẽ thức đến quá nửa đêm nếu chọn một bộ phim dài hai giờ ngay lúc này mất"Thế thì Chương trình âm nhạc mừng năm mới thì sao?"
"Thế có hơi ồn không...?"
"Vậy thì có lẽ nên chọn một chương trình có ít người dẫn chương trình trò chuyện và nhiều nhạc hơn chăng?"
Tôi gợi ý, và em gật đầu ngay lập tức tỏ vẻ hài lòng.Tôi lướt qua các kênh cho đến khi tìm thấy một chương trình tập trung vào nhạc J-pop thập niên 80.
Chương trình này có sự góp mặt của một số nghệ sĩ hiện tại biểu diễn các bài hát yêu thích của họ từ thập niên 80—lần lượt từng bài mà hầu như không có bình luận nào ở giữa.Thật tình cờ, hoặc thậm chí là cố ý, hầu hết các bài hát được chọn đều có giai điệu êm dịu, nhẹ nhàng.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lặng lẽ lắng nghe dòng nhạc từ màn hình.Đêm muộn, ngày 31 tháng 12Chỉ có một vài âm thanh vọng lên tới căn hộ tầng ba của chúng tôi.
Ngoài tiếng nhạc phát ra từ TV, chỉ có tiếng tích tắc yếu ớt của chiếc đồng hồ chạy bằng pin trên tường đánh dấu từng phút trôi qua, tiếng ù ù thỉnh thoảng của máy điều hòa khi nó thổi luồng khí ấm để bù lại nhiệt độ giảm xuống, và tiếng thở đều đặn, nhẹ nhàng của Ayase-san ngay bên cạnh tôi.Độ ấm của kotatsu vừa phải, và nó dần xóa tan mọi căng thẳng trong cơ thể tôi.
Thời gian trôi chậm lại như rùa bò.Ngày mai sẽ lại tiếp tục với những thói quen thường ngày—một ngày nữa chìm đắm trong việc chuẩn bị cho kỳ thi.Nhưng tối nay, ít nhất là lúc này, tôi nghĩ không làm gì cả và chỉ thư giãn cũng không thành vấn đề gì.Khi tôi cảm nhận được sức nặng từ đầu Ayase-san tựa vào vai phải mình, suy nghĩ của tôi lại hướng về tương lai.Đến nửa cuối tháng 2, là thời gian cả hai đều đã hoàn thành kỳ thi tuyển sinh.
Lễ tốt nghiệp cao trung của chúng tôi được ấn định vào ngày 1 tháng 3, và khoảng mười ngày sau, kết quả kỳ thi chung của trường đại học sẽ được công bố.
Đến lúc đó, mọi thứ sẽ rõ ràng.Cảm giác lo lắng đang dần xuất hiện trở lại trong tôi.Liệu tôi có thật sự sẽ đỗ nguyện vọng 1 không?Tôi phải làm gì nếu tôi không trúng tuyển vào bất kỳ trường đại học nào mà tôi đã ứng tuyển chứ?Cả hai đều là những nỗi lo mà tôi đã từng trải qua khi tôi đang thi tuyển sinh cao trung, nhưng bằng cách nào đó, chúng lại có vẻ áp đảo hơn nhiều lần này.
Giống như toàn bộ tương lai của tôi sẽ bị tô đen vậy.Về mặt logic, tôi thừa biết điều đó.
Tôi biết rằng trượt kỳ thi tuyển sinh không có nghĩa là tận thế.
Suy cho cùng, nó phổ biến đến mức hầu hết mọi người vẫn có thể tự nuôi sống bản thân về mặt tài chính trong khi dành một năm nghỉ ngơi để thử lại.
Những người khác thậm chí còn chọn cách trực tiếp tham gia thị trường lao động.Tuy nhiên, logic và cảm xúc không phải lúc nào cũng song hành.
Và thời gian vẫn tiếp tục trôi.Chúng ta không thể lấy lại quá khứ, năng lượng entropy của một hệ cô lập sẽ chỉ tăng lên, và bạn không thể chuyển đổi hoàn toàn năng lượng nhiệt trở lại bất kỳ dạng nào khác.
Định luật thứ hai của nhiệt động lực học đã đảm bảo điều đó.
Nhân tiện, định luật đầu tiên nói về bảo toàn năng lượng, và luôn xuất hiện trong các kỳ thi-Mà thôi.
Trong vài tiếng nữa hãy không nghĩ đến những chuyện như thế này..."
Ồ, tiếng chuông," Ayase-san khẽ nói khi tiếng chuông xa xa vọng đến căn hộ tầng ba của chúng tôi—-có lẽ là tiếng chuông đền thờ năm mới.Bài hát trên TV kết thúc đúng vào lúc đó, và màn hình đột ngột chuyển sang chương trình phát sóng trực tiếp của ngôi đền, với người dẫn chương trình thông báo rằng năm mới chỉ còn vài phút nữa là đến.Một tiếng chuông sâu lắng, trang nghiêm vang lên từ bản tin, rõ hơn nhiều so với tiếng chuông xa xăm mà chúng tôi vừa nghe.
Khi máy quay lướt qua một tháp chuông tối tăm, chúng tôi có thể thấy một đám đông dày đặc vây quanh nó, đang xếp hàng chờ xem nghi lễ.Sau đó, máy quay phóng to vào một nhà sư đầu trọc mặc áo choàng Phật giáo màu đỏ và tím."
Đầu ông ta trông đẹp thật đấy", Ayase-san nhận xét.Hả?
Đó là điều đầu tiên em nghĩ đến khi xem một nhà sư đánh chuông Đêm giao thừa sao?Với một cú vung mạnh, nhà sư vung khúc gỗ lớn—dày hơn cả khuôn mặt một người - đập vào chiếc chuông lớn.Tiếng chuông nặng nề, vang vọng một lần nữa vang lên từ TV khi cả hai chúng tôi ngồi im lặng, theo dõi cảnh tượng diễn ra trong khi lắng nghe âm thanh lấp đầy bầu không khí.*Booooooong**Booooooong*Máy ảnh chuyển đổi giữa các góc và chụp các phần khác nhau của khuôn viên đền thờ.
Có vẻ như đó là một ngôi đền cổ ở vùng nông thôn, với những con đường được thắp đuốc và đèn lồng.
Bản tin đã hiển thị tên và vị trí của ngôi đền trước đó, nhưng chúng tôi đã bỏ lỡ nó.Có lẽ nó ở đâu đó phía Bắc.Một trận tuyết rơi nhẹ phủ kín những mái nhà lợp ngói đen.Hơi thở của đám đông tụ tập bốc lên thành từng đám khói trắng hòa vào không khí lạnh lẽo của đêm.Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy lạnh, khiến cho hơi ấm từ chiếc kotatsu càng trở nên quý giá hơn.Màn hình sau đó chuyển về phòng thu, và người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược, với ca sĩ trên sân khấu cất giọng để hòa cùng sự phấn khích dâng cao.
Khi đếm ngược diễn ra, màn hình lại chuyển về tháp chuông đền thờ một lần nữa.
Ngay khi tiếng chuông sâu, vang vọng tiếp theo vang lên, những chữ cái in đậm đánh vần "Chúc mừng năm mới" nhảy múa trên màn hình.
Sau đó, máy quay chuyển sang cảnh mọi người trong đám đông nhận được amazake [7] ngay sau đó - má họ ửng đỏ vì lạnh khi họ vùi mình trong khăn quàng cổ, ôm đồ uống ấm trong tay trong khi thở ra những hơi thở trắng khi họ mỉm cười và nhấp một ngụm.[7]: Một loại đồ uống truyền thống có nồng độ cồn thấp được làm từ gạo lên men.Sức nặng bên cạnh giờ đây đã được trút khỏi vai tôi.
Khi tôi quay sang bên cạnh, tôi thấy Ayase-san cũng làm vậy, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau đúng vào khoảnh khắc đó."
Chúc mừng năm mới", cả hai chúng tôi đồng thanh nói.
"Mong rằng Năm mới được dành thêm nhiều thời gian với em", tôi nói thêm khi em nở một nụ cười dịu dàng, ấm áp."
Em cũng vậy.
Xin hãy chăm sóc em trong năm nay nữa nhé."
Chúng tôi đặt tay lên thảm—tay phải của tôi đặt lên tay trái của Ayase-san.
Sau đó, giống như trước, em tựa đầu vào vai phải của tôi.Cảm giác như khoảng cách giữa chúng ta đã ngày càng thu hẹp hơn nữa.Ôm chặt lấy nhau, vai kề vai, chúng tôi lại lắng nghe tiếng chuông chùa trang nghiêm vang lên từ màn hình.
Căng thẳng của kỳ thi, khiến thần kinh tôi căng thẳng, dường như tan biến—chỉ trong khoảnh khắc này.Ngắm nhìn quang cảnh tuyết phủ phía xa trên TV, đắm mình trong hơi ấm của chiếc kotatsu, và hơn hết thảy, cảm nhận hơi ấm dễ chịu của người bên cạnh khiến mọi điều bất định trong tương lai dường như bớt đi phần nào áp lực.Mí mắt tôi trở nên nặng trĩu.Ayase-san ngáp một cái bên cạnh tôi, và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi cũng ngáp theo.Cảm giác được em tựa vào người tôi thật sự rất thoải mái.Đồng thời, tôi cũng cảm thấy em đang cho tôi dựa vào nữa.Khi chúng tôi nép sát vào nhau, dựa vào nhau dưới chiếc kotatsu, ý thức của tôi bắt đầu trôi đi mất.Không ổn rồi.Người ta sẽ nghĩ gì nếu họ thấy chúng tôi như thế này—co cụm lại với nhau, nửa ngủ nửa tỉnh dưới kotatsu?
Chắc chắn không ai tỉnh táo sẽ tin rằng chúng tôi chỉ là những anh chị em thân thiết khác thường.Nhưng thành thật mà nói... lúc này mình chẳng quan tâm nữa.Một ý nghĩ mơ hồ rằng có lẽ mọi chuyện đều ổn đã xuất hiện đâu đó trong tâm trí tôi.
Thay vì lo lắng về việc chúng tôi trông như thế nào trong mắt người khác, điều quan trọng là trân trọng mối quan hệ của chúng tôi.Tôi không muốn giả vờ như khoảnh khắc này chưa từng xảy ra.Khoảng thời gian tôi dành cho Ayase-san và Saki thật quý giá.Nếu thay đổi là một phần tất yếu của cuộc sống, thì tôi muốn trân trọng khoảnh khắc này như tựa một vùng ký ức không bao giờ có thể lặp lại.Và nếu điều gì đó thực sự quý giá, thì ngay cả khi nó thay đổi, tôi vẫn muốn nó thay đổi theo hướng tốt hơn.Từ người lạ đến anh em kếTừ anh em kế đến những người thân thiết đến lạ thường.Đó là cách mối quan hệ của chúng tôi phát triển.Không lâu sau, sức nặng trên người tôi trở nên nặng hơn khi tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, sâu và đều đặn của Saki.À...
Em ấy ngủ mất rồi.Chuyện này đã từng xảy ra rồi nhỉ?
Tôi nghĩ khi một ký ức mờ nhạt bắt đầu trỗi dậy từ sâu thẳm tâm trí tôi.Đó là chuyến tàu về nhà sau chuyến đi dã ngoại của trường, chúng tôi ngồi cạnh nhau, cứ như thế này.
Hồi đó em cũng ngủ trước tôi.
Lúc đó tôi vẫn thức, cố gắng hết sức để đỡ em khi đnag dựa vào tôi.Nhưng lần này...Mí mắt tôi từ từ khép lại.Kể cả khi bố mẹ chúng tôi về nhà vào lúc này, và thậm chí nếu họ nhìn thấy chúng tôi như thế này và mối quan hệ gia đình chúng tôi thay đổi vì điều đó, tôi cũng không muốn sợ hãi.Rốt cuộc, thay đổi không phải lúc nào cũng có nghĩa là mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn.Khi mí mắt tôi cuối cùng cũng khép lại hoàn toàn, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
***Trong giấc mơ đầu tiên của năm mới, tôi thấy mình đang lái xe.Mặc dù khi đó tôi thậm chí còn chưa có giấy phép lái xe, nhưng tôi đã ngồi sau tay lái của một chiếc xe tải nhỏ.Nhưng bằng cách nào đó, tôi không thấy điều đó có gì lạ cả.À, mình đang mơ, tôi nghĩ với một cảm giác mơ hồ khi tôi bình tĩnh lái chiếc xe lớn về phía trước.
Góc nhìn của tôi ở trên cao, và tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt hơi già của mình từ hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trên kính chắn gió.Ngay cả khi không quay lại, tôi vẫn biết chính xác ai đang ở trong xe cùng tôi.Bởi vì, dù sao thì, đây là mơ mà.Ngồi ở ghế hành khách là Saki, trông cũng đứng tuổi hơn một chút.
Ngồi ở phía sau là hai đứa trẻ—một trai và một gái.
Tôi biết chắc chắn chúng là ai, nhưng khuôn mặt chúng lại mờ nhạt, bị che khuất bởi một lớp sương mù.Chúng tôi là cha mẹ và các con—một trai và một gái.
Một gia đình bốn người.Quang cảnh đột nhiên mở rộng khi chiếc xe tải nhỏ của chúng tôi ra khỏi con đường núi."
Wooooah!" bọn trẻ ở phía sau reo lên.Biển.
Một vùng xanh mênh mông trải dài về phía bên trái.Một bài hát J-Pop cũ của thập niên 80 bắt đầu phát ra từ loa xe tải nhỏ, và tôi không thể không nghĩ về việc mình thiếu trí tưởng tượng đến thế nào, đặc biệt là khi tôi vừa nghe bài hát đó trên chương trình ca nhạc mừng năm mới mà chúng tôi đã xem trước đó.Chiếc xe nhỏ chạy dọc theo bờ biển trong khi biển xanh bất tận trôi theo chúng tôi.Không lâu sau, bốn dấu chân in dài vô tận trên cát, trong khi bọn trẻ chạy dọc bãi biển, vừa chạy vừa cười đùa.Những đám mây tích mưa dày đặc hiện ra trên đường chân trời ở đằng xa, và phía dưới chúng, một số con tàu lớn căng buồm trôi dạt trên biển.Khi mặt trời từ từ lặn xuống đường chân trời, gió đột ngột dừng lại.Một khoảnh khắc tĩnh lặng tuyệt đối—một khoảng lặng của biển.Đất hấp thụ và giải phóng nhiệt nhanh hơn biển, vì vậy vào ban ngày, đất ấm lên do mặt trời tạo ra luồng khí bốc lên làm giảm áp suất không khí và hút gió biển vào.
Vào ban đêm, đất nguội đi nhanh chóng trong khi biển vẫn ấm hơn, khiến gió đảo ngược và thổi từ đất ra biển - gió đất.Khoảng dừng ngắn ngủi này trong quá trình chuyển hướng được gọi là thời gian gió lặng.Khi gió đã ngừng thổi, cái nóng còn sót lại của mùa hè khiến da tôi ướt đẫm mồ hôi."
Đến giờ phải về rồi", tôi gọi với theo bọn trẻ khi chúng đang chơi đùa bên bờ sóng.Đêm sẽ buông xuống khi gió đất nổi lên—chúng tôi cần phải rời đi trước lúc đó.Dù sao thì gió lặng cũng ngắn ngủi.
Chẳng mấy chốc, một cơn gió mới sẽ bắt đầu thổi.Khi lái xe về nhà, tôi liếc nhìn bọn trẻ, chúng đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức vì chơi đùa.Sau đó tôi quay sang Saki và nói gì đó.Lúc đầu em có vẻ ngạc nhiên, sau đó mỉm cười và gật đầu.Tuy nhiên, tôi không thể nghe được những gì mình đã nói, mặc dù chính tôi đã nói ra những lời đó.Tôi thức dậy.À...
Đúng thật là mơ thôi nhỉ.Vì tôi ngủ trong tư thế chui toàn bộ cơ thể vào dưới chiếc kotatsu nên tôi bắt đầu đổ mồ hôi.Cảm thấy ngại ngùng, tôi đưa vai lại gần mũi và hít một hơi; nhưng tất nhiên, tôi không thể biết mình có ngửi thấy hay không.Tôi quay lại nhìn Saki, em vẫn đang ngủ bên cạnh tôi.Đôi môi em khẽ mấp máy khi lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu.Từ nét mặt thanh thản ấy, tôi có thể biết rằng không phải em đang gặp ác mộng.Có lẽ may mắn là chúng ta chưa xem một bộ phim kinh dị nào cả.Dù vậy...Tôi không khỏi thắc mắc—phiên bản trong mơ của tôi đã nói gì với Saki nhỉ?Chiếc TV vẫn còn bật lúc này đang chiếu những cảnh ăn mừng năm mới ở một đất nước xa lạ, với giọng nói bình tĩnh của người dẫn chương trình mô tả khuôn mặt của mọi người chào đón năm mới với sự phấn khích.Tôi ước gì khoảnh khắc yên bình này có thể kéo dài mãi mãi, tôi nghĩ vậy khi tận hưởng không khí năm mới.Nhưng tôi biết điều đó là không thể.Liệu một tương lai như trong mơ của tôi—một tương lai với gia đình bốn người—có bao giờ trở thành hiện thực không?Tôi sẽ phải tập trung cao độ vào kỳ thi để làm được điều đó.Sự yên lặng của biển đã kết thúc.Một mùa mới với những luồng gió mới sắp bắt đầu.(trans: xin lũi rất rất rất nhiều vì 2 tháng vừa qua mình đang bận làm báo cáo thực tập để tốt nghiệp, thời gian này mình comeback dồi đây