Lãng Mạn Giáo sư bá đạo

Giáo Sư Bá Đạo
Chương 20: Lâm Tuân trở về


Tâm trí Ngọc Vy như rơi vào một đống dây tơ hỗn độn, đầu óc cứ quay mòng, không biết nên trả lời đối phương thế nào cho phải.Nhỡ đâu đây chỉ là một lời nói đùa thì sao, huống chi đối phương cũng không hề chỉ rõ đích danh.Tốt nhất cô không nên manh động, lấy bất biến ứng vạn biến!

Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách!Đang dự định gửi đến thầy Lương một câu chúc ngủ ngon rồi chuồn thật nhanh thì một dòng tin nhắn chợt hiện lên khiến mắt cô chợt cay xè.

Từng dòng nước mắt cô cứ như chuỗi hạt đứt dây không ngừng rơi, trái tim mong manh đau nhói dữ dội, không thở được."

Ngọc Vy, anh nhớ em!"

Cô từng nghĩ nếu một ngày anh quay về, cô sẽ chạy đến ôm chầm lấy anh, gào khóc cho thỏa nỗi nhớ.

Nhưng không... giờ phút này, tất cả chỉ còn là cay đắng.

Có những vết thương, càng gỡ càng rỉ máu.Tại sao?

Tại sao anh lại xuất hiện ngay giờ phút này?Lời nói ấy sao anh lại dễ dàng đến thế?Tựa như giữa hai người chưa hề xảy ra điều gì, anh thật sự quá tàn nhẫn.Cô lại nhớ đến tấm ảnh anh ôm ấp ai kia, lồng ngực chợt quặn thắt cả lên, cô bất lực đưa tay nắm chặt lấy trái tim đang rỉ máu của mình, nhưng không kịp nữa, nó vỡ rồi...Quả thật trong những phút giây đầu tiên cô rất xúc động, vì những ngày qua, không đêm nào cô không nhớ về kỷ niệm giữa hai người rồi lặng lẽ khóc.

Cô đã chờ đợi, rồi thất vọng, đến cuối cùng chấp nhận rời xa anh thì anh lại quay về.

Giờ đây, chính sự tự nhiên ấy của anh làm cô căm phẫn trăm phần.Nếu anh đã quyết định làm ra chuyện như vậy, tại sao còn nói với cô lời như vậy?Rốt cuộc anh xem cô là cái gì?

Là bạn gái cũ hay người tình của anh đây?Tại sao những lúc cô đang cố vượt qua bản thân, anh lại xuất hiện?

Tại sao lại gieo rắc thêm cho cô nỗi đau?Phải chăng khi rạch nát trái tim này, anh mới hả dạ đúng không Lâm Tuân.Cô im lặng, không trả lời tin nhắn của anh.

Vì cô không có dũng khí để trả lời, càng không có dũng khí để đối mặt tiếp mối tình này.

Thay vì cứ dây dưa níu kéo, cô chọn dứt khoát một lần trong nỗi đau này, thà một lần cứ đau ngắn còn hơn mãi không dứt được.Đêm đó, sau bao nhiêu đợt dằn vặt bản thân, cạn khô nước mắt, cô cũng chịu tắt máy, tự khóa luôn cả facebook để anh không còn liên lạc được với cô nữa.

Cô biết, một ngày cô còn liên hệ với anh, thì ngày đó cô mãi mãi không thể buông bỏ mối tình này.

Giờ đây cô không còn muốn nghĩ ngợi gì nữa, cô đã quá mệt mỏi rồi, cô không muốn còn bất cứ liên hệ với anh nữa.Trái tim cô không còn đủ chỗ để anh tiếp tục làm tổn thương nữa!

Cô thật sự rất đau rồi!Sáng hôm sau, đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm, cô cứ lặng lẽ lang thang quanh trường, không hiểu vì sao mình lại muốn gặp một người.

Là vô thức, hay là trái tim đang tự tìm lối thoát?Nhưng cô đâu ngờ, ngoài anh ta ra, nãy giờ vẫn có một chàng trai, luôn thấp thỏm túc trực trước máy tính để chờ câu trả lời của cô.

Chàng trai ấy cứ đợi mãi đợi mãi, đến lúc trên màn hình chỉ còn dòng chữ "Người dùng không khả dụng".Nỗi thất vọng chợt tràn ngập trong đáy mắt anh, từ tâm trạng bình thản bỗng trở nên trầm lặng một cách kì lạ."

Ngọc Vy à Ngọc Vy!

Em có cần thẳng thắn đến mức tàn nhẫn như vậy không?"

Dường như mải đắm chìm trong nỗi đau của mình, cô quên mất việc còn nợ ai đó câu trả lời, mà dù cho có nhớ,chắc cô cũng không biết phải trả lời như thế nào trong trường hợp đó.Thôi thì cứ giả vờ coi như không có gì thì tốt hơn.Cũng kể từ ngày đó, hơn một tuần cô cắt đứt mọi liên lạc với anh, thầy Lương cũng trở nên bặt vô âm tính, hai con người đó đều biến mất tựa như chưa hề xuất hiện.

Đôi lúc cô thật sự cảm thấy rất cô đơn, cảm giác rất mất mát và thiếu thốn, nhưng lại không rõ mình đang nghĩ gì, tại sao lại cảm thấy như vậy?***Cả ngày hôm nay, cô cứ đi quanh trường, muốn gặp được một người mà thậm chí bản thân cô chưa từng dám nghĩ.Muốn một lần tình cờ, muốn một lần gặp mặt người đó.Cứ lang thang theo dòng cảm xúc, chẳng biết từ lúc nào bước chân cô đã dừng lại trước của phòng học tiết thầy Lương.

Then cửa vẫn nằm khóa im lìm, bên trong không một bóng người, khiến cô cảm giác rất hụt hẫng.Tuy nhiên "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng", dù cho ở cùng một không gian, chỉ cần một người không muốn gặp thì tự khắc sẽ không gặp được."

Ing...

Ing."

"Alo, cho hỏi ai vậy?" – Ngọc Vy bắt máy, giọng nói mệt mỏi, chán chường."

Ngọc Vy..."

Vừa nghe thấy giọng nói thân quen ấy, cả người cô bỗng như mềm nhũn hẳn ra, đôi tay run run cố nắm chặt lấy điện thoại."

Đừng tắt máy!

Anh có chuyện muốn nói với em..." – Lâm Tuân nài nỉ, giọng nói gấp gáp và đầy lo lắng."

Cạch!"

Giữa góc cây sân trường, cô co rút mình lại, ôm mặt khóc như một đứa trẻ bị thất lạc mẹ.Lâm Tuân đã về đây!Anh về đây để tìm cô?Tìm cô nối lại tình xưa, hay về đây cùng người con gái đó?Dù là vì gì đi nữa, giữa cô và anh đã kết thúc rồi!

Chấm hết thật rồi!Cô lau đi những giọt nước mắt, mạnh mẽ đứng dậy, bước thật nhanh ra cổng trường.

Giờ phút này, cô chỉ muốn về nhà, muốn tìm một nơi riêng tĩnh lặng, chỉ thuộc về mình.Vừa đi một đoạn, cánh tay cô đã bị một vật thể cứng rắn níu lại, cả thân hình nhỏ bé bị anh ôm gọn vào lòng.

Không cần nhìn, chỉ cần cảm nhận độ ấm, hơi thở đó, cô cũng đủ nhận ra đối phương là ai.

Vẫn ấm áp và vững chắc như xưa, chỉ có đều lòng đã thay đổi, cảm giác cũng thay đổi.Trong giây phút đó, từ xa hai vị giáo sư đang luyên thuyên bàn luận về buổi họp đi ngang.

Ánh mắt chàng trai trẻ chợt dừng lại trước đôi nam nữ đang ôm lấy nhau."

Tạch!"

"Giáo sư Lương, sao lại bất cẩn làm rơi giáo án thế này?" – Dường như cảm nhận được sự bất thường, đối phương cũng dần chuyển mắt về đôi nam nữ, khẽ thở dài trách móc. – "Tuổi trẻ thời nay thật là không biết giữ ý tứ, trước cổng trường lại ôm ấp nhau thế kia, còn ra thể thống gì!"

Lời nói đó như ngọn gió, thổi bừng ngọn lửa hừng hực trong lòng anh.Phan Thành Lương cười khẩy một cái, nhưng ánh mắt lại trĩu nặng.

Anh không trách cô, chỉ trách bản thân đã quan tâm quá nhiều, để rồi chẳng là gì trong mắt người ta.

Chẳng ai trách một người không thuộc về mình.Phan Thành Lương khẽ nắm chặt bàn tay, lông mày khẽ chau lại, lần đầu tiên lộ rõ nét ưu buồn, phẫn nộ đầy sát khí.Một lúc sau, thầy Lương nhặt đống tài liệu vung vãi dưới đất, lạnh lùng bỏ đi.Vương Ngọc Vy!

Mới mấy ngày không gặp, em đã ở bên người khác rồi ư?Thì ra sự lạnh lùng của em, là vì người đó...

Em có cần thực tế như vậy không?Lâm Tuân ôm siết lấy thân hình cứng ngắt bất động của cô, giọng thì thào."

Ngọc Vy, em đừng lẫn tránh anh nữa được không?"

Câu nói đó như đánh thức cô trở về thực tại, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấy.

Anh càng ôm siết, cô càng phản kháng dữ dội hơn."

Chát!"

"Anh...

Anh đang làm trò gì thế?" – Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. – "Anh xem em là gì?"

Lâm Tuân một tay đưa lên ôm khuôn mặt đỏ hững, một tay vẫn giữ lấy tay cô, như cố níu giữ chút tình cảm còn xót lại trong cô."

Ngọc Vy!

Em nghe anh giải thích!"

Cô cắn răng, nén chặt những giọt nước trong lòng, ấm ức gào thét trong điên dại."

Nghe anh giải thích?

Còn gì để giải thích sao?

Hành động của anh đã rõ ràng thế còn gì?"

"Anh biết em thấy tấm ảnh hôm đó...

Nhưng thật ra, anh buộc phải làm vậy.

Đó là một cuộc hôn nhân giả để anh có thể giữ được quyền ở lại, chỉ có vậy.

Anh thề... ngoài những gì em thấy, giữa anh và cô ấy không có gì cả."

Kết hôn giả!Là giả hay thật sự lòng anh đã thay đổi rồi?

Anh đúng là diễn quá nhập tâm rồi đó!Anh thật sự muốn ở đất nước xa lạ đó, vì phồn vinh đô thị xa lạ đó mà phát điên rồi!Những tháng ngày qua, không một dòng tin nhắn, không một lời giải thích, giờ anh lại nói ra chuyện này, có quá trễ rồi không?Anh đã chọn buông tay cô, hà cớ sao lại quay về?"

Em bình tĩnh nghe anh nói được không?"

"Không!

Em rất bình tĩnh!

Chúng ta kết thúc rồi!

Anh đừng nói thêm một lời nào nữa." – Cô mãnh liệt rút tay ra khỏi tay anh, bịt tai lại. – "Tôi không muốn nghe."

Anh đưa tay lau đi những giọt thủy tinh trên mắt cô, ánh mắt đầy chân thành, xót xa."

Em thật sự không muốn tha thứ cho anh như vậy sao?"

Anh hiểu cô, những lúc này không phải là lúc thích hợp để anh nói rõ mọi chuyện, vì càng gượng ép, chỉ làm cô bỏ trốn càng xa mà thôi."

Được rồi!

Anh đi!

Em đừng khóc nữa." – Anh đưa bàn tay ấm áp xoa đầu cô, rồi từ biệt.Khoảnh khắc đó, cả bầu trời trong cô bỗng tối sầm lại, mọi cảm xúc chợt vỡ òa, đôi chân bất lực ngã khuỵu giữa mặt đường, cả tinh thần và thể chất đều sụp đổ cả rồi.Tại sao anh không để cô được yên?Cô rất hối hận, hối hận vì trước đó đã cho anh cơ hội, để anh hết lần này đến lần khác tổn thương cô.Kết thúc rồi!

Kết thúc thật rồi!Xin anh, đừng quay về để làm cô đau lòng thêm nữa.***"Tình yêu tôi như gió lặng, chạm khẽ thôi rồi bay xa, những rung động chẳng ai hay.

Em trao nụ cười như ánh sáng, mà lòng tôi mãi trong màn đêm."

"Cuộc tình ba người, chẳng có tôi.

Chỉ là thoáng qua như mây trôi.

Đổi cả trái tim, nhận gì em ơi?

Một chỗ đứng, cũng không thuộc về tôi.

Lời chưa nói đã tan biến, mắt nhìn em chẳng dám lâu.

Bởi em đâu...

Đâu là của tôi."

"Em là nắng, tôi là mưa.

Gặp nhau chỉ để vội vã thương.

Người đến sau, chẳng ai nhớ tên, chỉ lặng lẽ giữ nỗi buồn riêng.

Cuộc tình ba người, chẳng có tôi.

Chỉ là thoáng qua như mây trôi.

Đổi cả trái tim, nhận gì em ơi?

Một chỗ đứng, cũng không thuộc về tôi."

Buổi chiếu hôm ấy, tại một quán café sang trọng, ấm áp, tiếng nhạc du dương vang vọng trong không gian, từng chữ từng chữ như chạm đến tận tâm can của ai đó.Ngón tay đang chăm chú lật từng trang tài liệu bỗng dừng lại, thần sắc hết phức tạp.

Nãy giờ, anh không thể tập trung chút nào vào công việc, trong đầu cứ mãi tua đi tua lại hình ảnh một nam một nữ quấn quýt ôm nhau trước cổng trường.Anh ghét bản thân mình, ghét sự lý trí thái quá đã khiến anh đứng yên, nhìn người con gái ấy ngã vào vòng tay người khác.

Nhưng nếu ngay cả ánh mắt cô cũng không giữ lại chút cảm xúc cho anh... thì liệu, anh còn nên bước tới?© Tác phẩm "Giáo sư bá đạo" – Bản quyền thuộc về Zieny.

Nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa hoặc reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép.

Mọi vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật.Nếu bạn thấy truyện thú vị, hãy like, comment cho mình biết cảm nghĩ của bạn và đừng quên follow để không bỏ lỡ những chương tiếp theo nhé!
 
Giáo Sư Bá Đạo
Chương 21: Hiểu lầm


Ngọc Vy mang theo mình một tâm trạng rối bời, cả người ướt đẫm nặng nhọc lê từng bước về nhà.Từng cơn gió lạnh buốt thổi vào lòng cô, dòng mưa ào ạt như trút hết giận dữ tát thẳng lên mặt cô, hòa lẫn cùng những giọt nước mắt trong suốt.Cô thích mưa.

Vì trong cơn mưa, chẳng ai nhận ra được nước mắt.

Nhưng chính vì thế... cô thấy mình yếu đuối nhất."

Ngọc Vy!

Sao mình bà lại ướt hết vậy?"

"Sao bà lại ở đây?"

Mẹ cô bước ra, thấy con gái bé nhỏ của mình thân hình ướt sũng, ánh mắt vô hồn đỏ hoe, bà khẽ lắc đầu, trách móc đầy sốt sắng."

Sao lại dầm mưa thế kia?

Kẻo bệnh thì làm sao?

Lớn rồi sao cứ để người khác phải lo như thế!"

Thấy con gái vẫn đứng im bất động, bà tức giận giục."

Mau!

Mau vào thay đồ đi!"

Mỹ Lệ đỡ lấy cô vào phòng, im lặng nhìn Ngọc Vy, dường như đã nhận ra được điều gì đang diễn ra, chỉ là kết quả hình như không như cô nghĩ.Cô nhẹ nhàng đón lấy chiếc khăn bông từ mẹ, chậm rãi lau đi những giọt nước mưa còn vương trên tóc."

Bà biết Lâm Tuân trở về rồi đúng không?"

Mỹ Lệ ngập ngừng đôi phút rồi thẳng thắn trả lời."

Ừ...

Hôm trước cậu ấy có liên lạc với tôi để tìm bà.

Nhưng tôi không nghĩ... sẽ ra nông nỗi này..."

Mỹ Lệ chợt vòng tay ôm choàng lấy cô, vỗ vỗ vai an ủi."

Tôi xin lỗi!

Bà đừng như thế nữa!"

"Ừ, không sao." – cô xoay mặt đi, lãnh đạm trả lời.Lâm Tuân đã đến tìm Mỹ Lệ.

Tại sao lúc nào người cuối cùng biết mọi thứ vẫn mãi mãi là cô?

Người đầu tiên anh nhớ đến mãi mãi vẫn không phải là cô?Vì cô luôn là người giữ im lặng đến phút cuối.

Vì anh chưa bao giờ nghĩ, có một người con gái ở nơi xa, chỉ cần một tin nhắn cũng đủ giữ lại hy vọng.Mỹ Lệ nhìn cô lòng đầy xót xa, thóang hiện lên vẻ khó xử."

Cứ ngỡ rằng sau khi nói rõ mọi hiểu lầm, hai người sẽ có thể lại như xưa...

Tại sao lại trở nên như vậy?"

Đúng vậy!

Nếu một tháng trước, anh nói với cô sự thật, có lẽ cô sẽ mềm lòng tha thứ cho anh.Nhưng giờ đây, quá trễ rồi?Quá trễ khi cô thức tỉnh, nhận ra sự thật, cô vốn không hề quan trọng với anh chút nào."

Ngọc Vy, bà sao vậy?

Có phải bà đã thay lòng rồi không?"

Cô ngạc nhìn đối phương, đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy, tức giận trong lòng."

Bà nói vậy là sao?

Tôi thay lòng với ai được chứ?"

"Thật ra, tôi cảm nhận được, đừng tự lừa dối mình nữa... bà đã động lòng với thầy Lương rồi!"

Lời nói ấy như một ngòi lửa châm lên quả bom hẹn giờ trong lòng cô."

Đùng!"

Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra như mớ tơ rối, vướng lấy tâm trí cô.Cô thật sự đã thay lòng rồi ư?

Đối với thầy Lương sao?

Sao lại có thể như vậy?Nhưng rõ ràng, dạo này trái tim cô đã vì ai đó mà trở nên trống rỗng.

Rõ ràng...cô đã cố gắng tìm kiếm hình bóng ai đó trong sân trường, chủ đề nói chuyện gần đây cũng chỉ xoay quanh người đó!Những biểu hiện này, thật sự cho thấy cô đã động lòng sao?Cô không biết nên vui hay buồn.

Vì trong lòng, một phần cô vẫn chưa thể buông bỏ Lâm Tuân.

Nhưng rõ ràng... mỗi lần thấy thầy Lương biến mất, tim cô lại hụt hẫng một cách lạ lùng.Nếu không có sự xuất hiện của thầy Lương...

Có khi nào cô sẽ dễ dàng tha thứ cho Lâm Tuân hơn không?

***Tối hôm đó, cô đã trằn trọc với hàng vạn màn đối đáp với chính mình, chính cô cũng không rõ rốt cuộc mình cảm thấy như thế nào, tại sao lại như vậy.Có thể vì chàng trai đó, đã cùng cô vượt qua khoảng thời gian cô đơn nhất.Cũng có thể vì một chút quan tâm, một chút ấm áp, một chút chín chắn, lạnh lùng, đúng chuẩn mực mà cô cần.Nhưng dù như thế thì sao?Người đó là thầy Lương, cô vốn chẳng thể với tới được, hà tất chi phải tự làm khó mình."

Nếu em thật sự ế, không cần tìm đâu xa, trước mắt đây đã có một soái ca chân chính."

Cô cứ dán mắt chăm chú nhìn mãi dòng tin nhắn ấy, đến giờ này thầy Lương vẫn chưa ngủ, chắc lại bận rộn công việc đây.

Ngón tay phản chủ bất giác gõ luyên thuyên trên điện thoại, giờ đây cô thật sự muốn nhắn tin cho thầy Lương, muốn tâm sự những ưu buồn trong lòng mình."

Sáng nay em đi nhầm sang lớp cũ."

Ở trường đại học A, đi lộn lớp là việc hết sức bình thường, có bạn đi lộn lớp học đến nửa tiết mới nhận ra, có bạn đến cả nửa khóa mới nhận ra.Không bắt cô đợi chờ lâu, thầy Lương đã trả lời, giọng có chút lãnh đạm."

Ừ, vậy sao?"

"Nhưng lớp chẳng có ai, đèn tắt, cửa đóng."

"Hôm nay thầy đi họp."

"Ồ, thì ra là vậy.

Vậy mà em cứ tưởng sẽ gặp lại thầy."

"Ừ."

Cả hai im lặng một lúc lâu, dường như đều cảm nhận được sự khác lạ, xa cách lạnh lùng của đối phương.Giờ phút này, mặc dù rất muốn tâm sự nhưng cô không còn biết phải nói gì thêm nữa."

Em có thể cho thầy một chút ý kiến không?"

Ngọc Vy ngạc nhiên nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, nhanh chóng trả lời."

Dạ, có chuyện gì thầy cứ hỏi, em sẵn lòng góp ý ạ."

"Chuyện là thế này.

Có một dân chài đi câu cá, đến lúc cá mắc câu, người đó lại muốn phóng sinh.

Nếu em là con cá đó, em sẽ cảm thấy như thế nào?"

Ngọc Vy thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn.Đột nhiên sao thầy Lương lạ hỏi cô vấn đề này?Câu chuyện đó nghe giống như câu chuyện về "Ông lão đánh cá và con cá vàng".

Nếu vậy thì nó chẳng phải chủ yếu ca ngợi lòng biết ơn đối với những người nhân hậu, tốt tính sao?Ngọc Vy suy nghĩ một lúc lâu, cảm khái một câu."

Em sẽ cảm thấy...

Người đó quả là một người tốt!"

Anh nhìn dòng tin nhắn của cô, tay siết chặt điện thoại.

Đôi khi, một câu trả lời vô tâm cũng giống như một nhát dao, nhẹ, nhưng đau.Anh im lặng khá lâu, đợi đến nỗi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay."

Thầy không nghĩ như vậy.

Nếu con cá ấy đã dính câu, trái tim nó đã đi theo người dân chài mất rồi!

Có phóng sinh cũng vô ích!"

Phía bên kia màn hình, Phan Thành Lương ngồi thẫn thờ giữa ánh đèn vàng lặng lẽ.

Không gian im lìm, chỉ còn lại anh và những dòng tin nhắn chưa bao giờ được đáp lại đúng nghĩa.Mọi thứ dường như chìm vào một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, đối diện chiếc máy tính vô tri vô giác, trong lòng anh bỗng chứa đựng cảm xúc rất kì lạ, một sự đau nhói khó tả.Ngọc Vy, sao lúc nào em cũng có thể vô tâm, vô tư như vậy?Rốt cuộc em đang nghĩ gì?Người con trai đó em thật sự yêu nhiều đến như vậy sao?Có lẽ anh đã sai...

Sai vì tưởng rằng mình đủ kiên nhẫn.

Nhưng hóa ra, thứ duy nhất anh thiếu là dũng khí.

Mà khi anh vừa muốn bước tới, thì cô lại bước lùi.Tiếng nhạc trầm buồn dữ dương cứ văng vẳng bên tai, như khắc khoải một nỗi tương tư, trầm lắng."

Dù tôi có ấm áp bao nhiêu, sự lạnh nhạt em gieo từng chiều.

Như gió đông thổi qua tim, hơi thở hóa mây chìm.

Anh có phải người em thương, em trả lời đi.

Sao tình yêu này chẳng thấy lối về gì.

Trái tim vẽ vội trên kính mờ sương, còn rõ hơn những lời em nói thương."

"Tôi tìm hoài trong mắt em, một chút ánh sáng, một chút dịu êm.

Nhưng chỉ thấy bóng mình, phản chiếu trong sự lặng thinh.

Mọi cố gắng dường như là vô nghĩa.

Tình yêu ta chỉ là cơn gió lạ."

"Anh có phải người em thương, em trả lời đi.

Sao tình yêu này chẳng thấy lối về gì.

Trái tim vẽ vội trên kính mờ sương, còn rõ hơn những lời em nói thương."***Như mọi ngày, cô vẫn đều đặn đến trường nhưng hôm nay tâm trạng đặc biệt hỗn độn.Hôm ấy chợt thức giấc giữa cơn ác mộng, dòng nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt, điều đầu tiên cô nghĩ đến là thầy Lương.

Cô nhanh chóng gửi cho đối phương vô vàn lời xin lỗi và giải thích nhưng đều vô ích, đối phương dường như chẳng màn bận tâm, không seen, cũng không hề hồi âm một lời.Dường như thầy Lương giận thật rồi!Ngọc Vy đưa mắt nhìn căn phòng phía hành lang đối diện, căn phòng hôm nay đã sáng đèn, hư thắp lê trong lòng cô một tia hy vọng thầy Lương đang ở đó.Đôi chân cô bất giác dừng trước cửa phòng, đôi mắt cứ chăm chú dán lên thân hình hào hoa phong nhã trên bục giảng.

Cô len lén núp sau cánh cửa, tựa đầu vào tường chờ đợi."

Reng...

Reng!"

Tiếng chuông ngân vang trong không gian, như hồi chuông đánh thẳng vào tâm trí cô khiến từng nhịp tim, nhịp thở như chậm lại."

Thầy Lương!" – Cô cúi đầu chào kính cẩn.Đối phương chậm rãi đi qua, thoáng nhìn qua cô một cái rồi lướt qua một cách lạnh lùng.Giây phút ấy, cô như chết trân tại chỗ, trái tim như bị sự lạnh lùng của ai đó đóng băng mất rồi.Cô đã từng nghĩ, chỉ cần không trả lời, không thừa nhận, thì sẽ không có gì thay đổi.

Nhưng khoảnh khắc ấy khi ánh mắt anh nhìn xuyên qua cô như người dưng, cô mới hiểu, có những thứ dù không nói thành lời... vẫn khiến người ta tổn thương đến tận cùng.Thật sự rất lạnh, lạnh buốt như băng!Cô đã từng nghĩ, nếu thầy Lương im lặng, cô sẽ nhẹ lòng.

Nhưng khi anh thật sự im lặng, thì trái tim cô lại đau... như mất đi một điều gì rất quan trọng.© Tác phẩm "Giáo sư bá đạo" – Bản quyền thuộc về Zieny.

Nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa hoặc reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép.

Mọi vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật.Nếu bạn thấy truyện thú vị, hãy like, comment cho mình biết cảm nghĩ của bạn và đừng quên follow để không bỏ lỡ những chương tiếp theo nhé!
 
Giáo Sư Bá Đạo
Chương 22: Tỏ tình


Bầu không khí trong khán đài bỗng trở nên trầm lặng một cách lạ thường.

Buổi talkshow hôm đó như một lời thú tội được đóng khung giữa ánh đèn và tiếng cười...

Cô MC nghiêm túc nhìn Phan Thành Lương tỏ vẻ hơi thất vọng: "Vậy lúc đó em quyết định từ bỏ cô ấy?"

Anh vẫn giữ nguyên tư thái ung dung, thong thả như mọi khi, thẳng thắn trả lời: "Chỉ là từng nghĩ đến."

Ngọc Vy ngơ ngác nhìn hai người, đến giờ phút này cô mới biết lý do vì sao lúc ấy anh lại trở nên lạnh lùng như vậy.

Thì ra bấy lâu nay anh vẫn luôn âm thầm cất giấu nhiều chuyện, vậy mà cô đến một tí ti vẫn không hề hay biết.Cô vờ buồn rầu, chấm chấm nước mắt, lườm anh kể lể: "Lúc đó, đột nhiên anh ấy trở nên rất lạnh lùng.

Sau ngày hôm ấy, tụi em cắt đứt mọi liên lạc với nhau.

Cho đến một ngày anh ấy đăng một status với bài hát..."***"Hoàng hôn rơi xuống, tím ngát trời, tà áo bay nhẹ mơ hồ trôi.

Lưới tình oan trái, ai gỡ nổi?

Nỗi sầu này, ai thấu được tôi."

"Trên lầu ai đứng, vai tựa vai.

Lẻ loi tương tư, lòng khắc hoài.

Mộng say chẳng nồng, tan như khói, tỉnh rồi lại nhớ, lại trông ai."

"Mây che khuất lối, gió lạnh lùng.

Hồn như phiêu lạc, giữa mông lung.

Trông mong một kẻ, người phong lưu.

Lại chẳng thành, tình mãi ngại ngùng."

"Đêm dài rơi xuống, ánh trăng phai.

Lòng như sóng vỗ, chẳng thể nguôi.

Ai là tri kỷ, ai là mộng.

Chỉ mình ta, giữ nỗi chơi vơi."

Ngọc Vy tựa đầu nhìn làn mưa lớt phớt trên khung cửa kính, bầu không khí hôm nay lành lạnh diệu kỳ.

Cái thời tiết này, như phảng phất đâu đó trong tâm trí cô khuôn mặt lạnh lẽo của thầy Lương hôm trước.Cô lướt newsfeed, bất giác thẫn thờ trước dòng status của ai đó, miệng lẩm bẩm đọc theo từng lời, từng chữ.

Dường như mọi ý từ trong câu đều mang một vẻ buồn trách, thương tâm.Cô tự hỏi, phải chăng thầy đang trách ai đó?

Hay trách chính mình đã không đủ dứt khoát?

Hay...

đang trách cô, vì cứ mãi lặng im mà không chịu bước tới?Hai câu này như một chuỗi câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí cô, từng câu cứ quanh quẩn lặp đi lặp lại.Thật ra, có lúc cô cũng từng tự hỏi lòng mình hàng trăm hàng vạn lần câu hỏi này, nhưng cuối cùng vẫn là một bài toán chưa giải được.Thầy Lương là một người tài giỏi như vậy, sao lại có thể...Cô đấu tranh đắn đo rất nhiều lần mới dám bấm gửi tin nhắn đi."

Hôm nay sao thầy tâm trạng vậy?"

Đợi đến tối đối phương vẫn chưa trả lời, cô buồn rầu chống cằm nhìn xa xăm qua khung cửa tối mịch.Xem ra lần này thầy Lương giận cô thật rồi!

Liệu có liên quan đến dòng status đó không nhỉ?Đương lúc đó, Phan Thành Lương đang luyên thuyên đánh máy, trong lòng vẫn cứ rối bời không yên.

Không phải anh không thấy tin nhắn của cô, chỉ là anh không muốn trả lời.Giờ phút này, anh cũng đang đấu tranh nội tâm dữ lắm mới kìm lòng không đọc tin nhắn.

Nhưng thật ra kể từ lúc âm thanh "Tít...tít" quen thuộc vang lên, tâm trí anh đã trôi lạc theo mất rồi.Một lúc lâu, anh cố gắng tập trung nhưng mãi vẫn không được, cuối cùng lí trí vẫn không chiến thắng nổi trái tim mình, vội gửi tin nhắn đi."

Chỉ là có chút buồn phiền thôi."

"Thầy Lương..."

"Sao?"

"Có phải thầy buồn lòng em việc gì không?"

Hàng lông mày thanh tú của anh bỗng chau lại, khuôn mặt lộ rõ nét u ám.Chẳng phải vì em mà anh khổ sở như vậy sao?Thật lòng muốn trách mắng cô rất nhiều, nhưng anh lại không biết nên với tư cách gì."

Hôm ấy, em mệt quá nên ngủ quên...

Em xin lỗi ạ!"

"Không sao đâu, dạo này tâm trạng thầy không tốt, em đừng bận tâm."

"Không sao đâu" câu nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô thấy như mình vừa bị đẩy lùi thêm vài bước.

Có lẽ, đôi khi lạnh lùng chính là cách người ta che giấu cảm xúc sâu nhất.***Cô lườm lấy anh một cái, giọng đầy giận dỗi: "Sau đó cho dù em có gửi bao nhiêu tin nhắn anh ấy cũng không thèm trả lời nữa." – Cô bĩu môi trách móc. – "Đúng là đồ nhỏ nhen!"

"Chẳng phải vì hạnh phúc của em sao?"

Hai vị MC nghe vậy bèn phì cười, tiếp tục câu chuyện: "Thế bao lâu thì hai em đến với nhau?"

Cô ngại ngùng thú nhận một cách thành thật.***Khoảng thời gian sau đó, tâm trí Ngọc Vy như bị đánh cắp mất, mỗi đêm lại cứ trằn trọc không yên vì thầy Lương.

Không biết cô đã đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn đó biết bao nhiêu lần, tự cười với màn hình vô tri vô giác ấy và phải đấu tranh nội tâm bao nhiêu lần, để rồi lại bất giác chạnh lòng khi nhận ra đến giờ đối phương vẫn lạnh lùng không hồi âm lấy một lời.Ngày hôm ấy, trong lúc đang mải tám chuyện với các bạn học trong lớp, tình cờ cô nghe được một chuyện rất là kinh dị a!"

Thầy Lương thất tình?

Sao có thể được?"

"Rốt cuộc là ai có bản lĩnh đến nỗi khiến thầy Lương nhà mình thất tình vậy?"

"Ôi thầy Lương!

Người con gái đó không cần thầy, thầy hãy về đội của bọn em đi!"

"Dù thế nào đi nữa, cô gái đó quả thật quá đáng mà!"

Câu chuyện ngày một đi xa hơn, trở thành vấn đề bàn tán xôn xao khắp trường.

Ngọc Vy chỉ biết im lặng, từng lời nói của mọi người như mũi tên đâm trúng vào tim đen của cô.

Không hiểu vì sao, đột nhiên cô có cảm giác như mình là tên thủ phạm đang bị nhắc đến.Trong đầu cô chợt xuất hiện rất nhiều đoạn đối thoại giữa hai người, dường như mỗi câu, mỗi từ đều chứa đựng nhiều ý tứ sâu xa.Sao đột nhiên cô cảm thấy mình đang là người dân chài trong câu chuyện con cá vàng của thầy Lương a?Nhưng thầy Lương đã nói rõ ràng là sẽ không yêu sinh viên của mình mà?Sao có thể như vậy được?Cô cố bình tĩnh trấn an bản thân nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô ích, dường như cả thề giới trong cô thật sự lẫn lộn mất rồi!"

Ngọc Vy!"

Cô hoàn hồn, ngơ ngác nhìn đối phương, cảm xúc chợt tuột dốc đến tận cùng."

Anh...

Tại sao?...

Tại sao lại đến đây?"

Cô nhanh tay bước ra, kéo Lâm Tuân ra phía hành lang.

Sau bao nhiêu đêm trằn trọc suy nghĩ, khô cạn nước mắt vì anh, giờ đây cô đã không còn chút vấn vương gì mối tình này nữa."

Chẳng phải tôi đã nói rõ mọi thứ đã kết thúc rồi sao?"

"Anh xin lỗi...

Em đừng như vậy!

Anh biết em còn tình cảm với anh...

Cho anh một cơ hội nữa được không?"

"Xin lỗi...

Tình cảm đó đã sớm bị anh phá tan mất rồi!

Anh đi đi, tôi với anh không còn là gì cả!"

Lâm Tuân vẫn nhất quyết không buông cô ra, anh choàng tay ôm siết cô lại mỗi lúc một chặt hơn như sợ sẽ đánh mất cả thế giới."

Anh không tin em đã hết tình cảm với anh rồi?"

Cô cố vùng vẫy, nhưng cuối cùng cũng vô ích, nước mắt lại chợt lăn dài trên khóe mi.

Cô cắn răng thốt ra những lời yếu ớt."

Anh...

Buông tôi ra!"

"Choảng!"

Âm thanh tan vỡ của chiếc cốc, nghe thật não lòng, hệt như tiếng vỡ trong lòng cô vậy.Lâm Tuân bị âm thanh đó làm cho giật mình, bất giác buông cô ra, thững thờ nhìn cô.Trong phút chốc, cả không gian như chợt đứng lại, bao trùm lên hai người một không khí mờ ám, ngại ngùng.Ngọc Vy thoáng nhìn thấy bóng hình thân quen của ai đó bỏ đi, tim chợt đau như cắt, ruột gan cô rối bù cả lên.

Cô nhìn theo bóng lưng thầy, như một bức tượng lạnh lẽo đang dần khuất sau đám đông.

Dù không nói gì, nhưng sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn ngàn lời trách móc.Cô nhanh chóng đẩy mạnh anh ra, lấy tay quệt hàng nước mắt, cứng rắn thốt lên."

Kết thúc rồi!"

Nói rồi cô vội nhanh chân đuổi theo, nhưng bàn tay đã bị ai kia nắm lại.

Lần này, cô mạnh mẽ hất tay anh ra, thốt lên những lời cuối cùng."

Đừng đến tìm tôi nữa!"***Cô chạy thật nhanh, cố gắng đuổi theo hình bóng thầy Lương đi xa dần, mỗi bước một nhanh hơn.Chắc có lẽ, nếu hôm nay không gặp nhau trong tình cảnh này, cô sẽ không mạnh mẽ dứt khoát đến như vậy.

Nếu nhưng không nhìn thấy ánh mắt đau thương của thầy Lương, chắc hẳn cô vẫn còn si mê bất ngộ trong mối tình tan vỡ đó này, và mãi mãi cũng không dám khẳng định rằng cô đã thích một người... một người cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.Nhưng giờ đây, trong cảnh tượng như vậy, người đó có hiểu lầm cô không?

Cô phải giải thích làm sao đây?"

Thầy Lương!"

Thầy Lương dự bước đi, sau đó chợt ngưng lại, ánh mắt sâu thẳm tựa muốn hỏi "Em còn đuổi theo làm gì?"

"Không phải như những gì thầy nghĩ đâu." – Cô lúng túng giải thích."

Thầy nghĩ gì?

Tại sao em phải bận tâm thầy nghĩ những gì?"

"Thầy đừng hiểu lầm...

Bọn em... không phải..."

Cô chợt khựng lại, cô thật sự rất muốn nói với thầy Lương họ không phải như vậy, nhưng rõ ràng mối quan hệ giữa hai người là người yêu cũ của nhau, cô đâu có tư cách để thanh minh điều đó.Phan Thành Lương tiến lại gần cô, ngữ điệu như mang một nỗi buồn sâu lắng, lay động đến lòng người."

Em sợ thầy hiểu lầm sao?"

"Vâng...

Từ lúc nhìn thấy bóng dáng thầy ngoảnh đi, trái tim em rất đau...

Em sợ thầy hiểu lầm...

Thật ra..."

Thầy Lương cố xoay người lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng như mọi ngày, cất giọng trầm ấm nhưng ngữ điệu lạnh lẽo vô cùng."

Em không cần giải thích với tôi đâu."

Lời nói đó như một nhát dao sắc nhọn cứa vào vết thương đang âm ỉ rỉ máu của cô.

Đau lắm... nhưng cô biết... lúc này không phải là lúc để cô yếu đuối nữa.

Người đàn ông tốt như vậy, nếu cô còn bỏ lỡ nhất định sẽ hối hận cả đời.Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ chủ động nói ra trước.

Nhưng nếu hôm nay không nói, cô sợ sẽ chẳng còn cơ hội nữa.Cô cố nén nỗi đau vào trong, nhắm nghiền mắt, gom hết dũng khí bộc bạch với đối phương."

Thầy Lương...

Em thích thầy!"

Một bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai, đến giờ phút này cô vẫn không đủ can đảm mở mắt ra, trái tim cứ hồi hộp, nhói lên từng đợt.Vài phút sau mới cảm nhận được một hơi ấm đang tiến đến gần, một bàn tay săn chắc khẽ nâng cằm cô.

Bờ môi hồng xinh xắn của cô bất giác bị một vật thể mềm mại như cánh hoa lướt qua. sự ấm áp ấy quấn quýt lấy môi cô , chuyển động nhẹ nhàng, uyển chuyển, chậm rãi tách miệng cô.Giờ đây, cô cảm giác như toàn thân mềm nhũn, nhịp tim, hơi thở ngưng động mất hai phút.

Trong óc bỗng nổ một tiếng "đoàng!" rồi không còn nghĩ ngợi được gì nữa.Cô chưa bao giờ nghĩ, chỉ một câu nói ngắn ngủi lại khiến thế giới mình thay đổi đến vậy...Một lúc lâu anh mới dừng lại, nhẹ nhàng vuốt cằm cô, mỉm cười mãn nguyện."

Thật ra, em vốn dĩ không cần giải thích."

"Em..."

"Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn âm thầm đứng quan sát, dõi theo em... anh chỉ muốn đến giúp em giải vây, không ngờ như thế lại khiến em nói ra lời trong lòng mình."

Anh vẫn luôn tự dặn lòng, chỉ cần đứng phía sau dõi theo là đủ.

Nhưng khoảnh khắc thấy cô rơi nước mắt vì người khác... anh biết mình không thể chờ thêm nữa.Cô mơ màng thoát khỏi cơn mê mẩn, dòng điện từ như vẫn đang chảy khắp mình khiến hai má cô đỏ bừng."

Hóa ra từ trước đến giờ, anh không phải là yêu đơn phương."

Trước sự giễu cợt của ai đó, Ngọc Vy xấu hổ, bẽn lẽn định bỏ trốn.

Ngay lúc này, cô chỉ muốn tìm một lỗ sâu để chui xuống cho xong.

Nhưng chẳng may bị ai kia bắt kịp.

Cả thân hình nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay ấm áp, săn chắc của anh.

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình cảm của thầy Lương một cách chân thật đến vậy.Cô áp mặt vào lòng anh, lắng nghe từng nhịp tim của đối phương.

Nhịp tim có vẻ hơi nhanh, nếu không vì vậy chắc chẳng bao giờ cô biết được một người cao cao tại thượng như anh cũng có lúc sẽ bối rối.

Nhưng thật đáng ghét là dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, sắc mặt anh vẫn không hề biểu lộ một chút biểu cảm khác thường.

Cô khẽ cọ nguậy, ai dè liền bị đối phương giữ chặt hơn."

Định chạy đi đâu?

Tỏ tình thì tỏ tình rồi, hôn cũng hôn rồi, em phải chịu trách nhiệm đi chứ!"

Trời về chiều, sân trường dần vắng.

Chỉ còn lại tiếng lá rơi xào xạc và ánh nắng cuối ngày vắt nghiêng trên bậc thềm.Ngọc Vy đứng nép bên khóm hoa giấy gần dãy lớp học cũ.

Trái tim cô vẫn đập rộn từ buổi trưa đến giờ, khi anh khẽ nói ba chữ "Anh thích em."

Cô vẫn chưa dám tin là thật.

Cũng chẳng biết nên vui, nên lo, hay nên chạy trốn.Bỗng từ phía hành lang, anh chậm rãi bước lại gần, tay đút túi quần, ánh mắt dịu dàng như thể cả thế giới đều chậm lại khi nhìn cô.Em trốn ở đây làm gì vậy?"

Em không trốn...

Chỉ là... chưa biết phải đối diện thế nào thôi." – Cô lí nhí.Anh khẽ thở ra một tiếng, rồi đứng kế bên cô, không nói gì.

Gió nhẹ luồn qua hàng cây khiến vạt áo thầy Lương khẽ bay."

Em sợ không giữ được bí mật?" – Anh nhẹ giọng hỏi."

Em sợ mình không đủ bản lĩnh để bước tiếp... nếu mọi chuyện bị phát hiện."

Anh im lặng giây lát, rồi chậm rãi giơ bàn tay ra, lòng bàn tay mở ngửa giữa không trung:"Vậy thì... cứ nắm lấy tay anh.

Không cần nói gì, không cần hứa gì.

Chỉ cần... nếu em thấy tin tưởng, thì đừng buông."

Cô ngập ngừng nhìn bàn tay ấy.

Rồi bằng một động tác nhỏ thôi, khẽ đặt tay mình vào đó.

Một bàn tay nhỏ run rẩy, một bàn tay lớn ấm áp siết lại.Có những thứ, không cần nói thêm lời nào nữa.

Chỉ cần là người ấy... thì mọi nỗi sợ, tự dưng cũng vơi đi.***Cả hai vị MC đều nở trọn vẹn nụ cười trên môi, tấm tắc: "Ôi!

Anh chàng này thật bá đạo!"

Phan Thành Lương mỉm cười đắc ý nhìn cô: "Từ giây phút đó, trong lòng em đã xác định, dù cho cô ấy là hoa có chậu, chỉ cần người đó không biết trân trọng.

Em sẽ đập chậu, cướp hoa!"

Cô ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.

Có lẽ... mùa xuân của cô thật sự bắt đầu từ ngày hôm ấy.© Tác phẩm "Giáo sư bá đạo" – Bản quyền thuộc về Zieny.

Nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa hoặc reup dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép.

Mọi vi phạm sẽ bị xử lý theo pháp luật.Nếu bạn thấy truyện thú vị, hãy like, comment cho mình biết cảm nghĩ của bạn và đừng quên follow để không bỏ lỡ những chương tiếp theo nhé!
 
Back
Top Bottom