Siêu Nhiên Giăng trận và lật tẩy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
337127539-256-k43605.jpg

Giăng Trận Và Lật Tẩy
Tác giả: paeon0107
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

GIĂNG TRẬN VÀ LẬT TẨY.
(Bìa: by me)
-

Thể loại: đam mỹ hiện đại, xuyên không, tâm lý, phá án (...)
-

Tác giả: Paeon.

- Couple chính: Lê Minh Khánh x Lý Đông.

-

Văn án:
Chẳng rõ tự bao giờ, có lẽ thời thế thay đổi, mọi thứ dần trở nên thông thoáng hơn, ngoại trừ con người.

Đối mặt với khó khăn, hắn chọn cách buông bỏ.

Đối mặt với khó khăn, cậu yếu đuối bỏ chạy.

Bọn họ đụng mặt, cùng khóc cùng cười.
***
Mình sẽ cố gắng phác họa tâm lý nhân vật như cách mình đã viết trên văn án;-;
Kinh nghiệm viết về các vụ án không nhiều, lần đầu viết theo kiểu này, mong mọi người ủng hộ.​
 
Giăng Trận Và Lật Tẩy
#0


Cậu mở mắt, xung quanh một mảng trắng mơ hồ."

Tỉnh rồi à?"

Từ xa, lần mò trong bóng tối, cậu vớ được chút hi vọng.

Chẳng biết tự bao giờ, cảm giác thất thần tuyệt nhiên cứ vây lấy cậu mà chẳng lý do.

À, nhưng tia hi vọng ấy là gì?"

Cứ nằm im một chỗ, bất động ở đó chờ chết, cậu không thấy ngán ngẩm cuộc sống này quá rồi sao?"

Lại nữa.Hình như cậu biết hi vọng đấy từ đâu mà có rồi.

Giọng nói kia cứ ong ong trong đầu cậu, kéo chút ý thức còn xót lại khỏi đóng bùn lầy đang từ từ nhấm chìm cậu xuống.

Ai biết được sâu thẩm dưới chiếc hố đen ấy là gì?Mọi thứ im bặt.

"..."

"Đây là đâu?"

Cậu định thần, cổ họng hồi lâu mới thốt nên lời.

Thật ra chính là đang sợ hãi, nhưng có vẻ cảm giác không lớn lắm."

Bản tính cậu có vẻ cứng rắn nhỉ?

Cứng đến nỗi tự làm mình nứt toác ra"Ừ thì, có một chút...

Cậu thầm nghĩ."

Anh là ai?"

Cậu lần nữa đi vào vấn đề chính.

Thứ âm thanh kia cứ vòng vo mãi, khiến cậu vô cùng đau đầu nhức óc."

Nhìn xem?"

Chẳng hình chẳng bóng, cũng không biết hắn muốn cậu nhìn gì, nhưng bất giác đôi mắt ấy lại lia xuống dưới chân.

Đóng bùn lầy kia biến mất rồi..."

Anh muốn nói gì?"

Cậu căng thẳng, dường như âm thanh kia biết cậu đang nghĩ gì.

Có lẽ nơi sâu thẩm nhất trong tâm hồn cậu đã được hé mở."

Cậu biết rõ hơn ai hết, rằng tôi là ai, cậu là ai, chúng ta là ai."..."

Và đâu là nơi cậu thuộc về."...Giọng nói ấy nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất, bỏ cậu chơ vơ giữa khoảng không vô định.

Không biết là gì, không rõ như thế nào, cảm giác bất lực cứ thế bủa vây lấy thể xác cậu, linh hồn rung động kịch liệt...Cậu đang sợ hãi!Thứ cảm xúc đáng lẽ không nên sở hữu dần dần từng chút một chiếm trọn toàn bộ những gì cậu đang có, bao gồm cả lý trí.

Bất an, bi ai, đau thương, tuyệt vọng đến cùng cực.

Những cảm xúc tiêu cực nhất từ từ hiện ra trước mắt, rõ mồn một.Cậu là ai?

Tại sao cậu lại ở nơi này?Giờ thì tất cả đã rõ.Đây chính là nội tâm, nơi sâu nhất tính từ thể xác cho đến linh hồn của một con người.

Và cậu - hằn trên mình cái mác cứng rắn như sỏi đá, đã "bị" đá vào và tự nhốt mình trong chính cơ thể này.

Thế giới mơ hồ xung quanh chính là minh chứng rõ nhất.Giờ thì có lẽ đã thông suốt rồi.Tưởng chừng như mọi thứ là không thể, nhưng cuối cùng con người cậu cũng buông xuôi, lộ ra vẻ yếu đuối nhất.

Nỗi ám ảnh với sự cô đơn và mạnh mẽ đã tạo nên vỏ bọc vô hình, ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài.

Có lẽ chính cậu cũng không rõ, vì sao giọng nói kia (tức là tiềm thức...

Có lẽ vậy) khi nói chuyện với bản thân lại tự tạo nên một tia hi vọng nhỏ nhoi.

Hoặc là cậu vẫn luyến tiếc, hoặc là vẫn chưa thể khuất phục, hoặc đấu tranh hơn chính là chưa muốn chết.Mọi thứ đều như đang cố gắng mách bảo với cậu rằng: này, đừng bỏ chạy!Nhưng dù sao đi chăng nữa, "cậu" đã tái sinh.
 
Giăng Trận Và Lật Tẩy
#1 - gặp mặt


Tiếng ồn xung quanh mỗi lúc một lớn, đánh thức giấc ngủ dài của cậu.

Tay chân lúc này cứng nhắc, thân thể nhức mỏi vô cùng.Lý Đông mở mắt, choàng tỉnh."

Ê bây ơi, thằng Đông nó tỉnh rồi nè!"

Cậu chưa hoàn hồn, giấc mơ vừa rồi vẫn còn ám ảnh.

Đầu óc xoay mồng, chưa minh mẫn hoàn toàn, chỉ cảm giác trong đầu một cơn đau dữ dội truyền đến.

Lý Đông đảo mắt một vòng, cố gắng định hình."

Đây..."

Miệng lưỡi khô khóc, cổ họng rát như lửa thiêu đốt, cậu khó khăn bật ra một chữ."

Đông ơi, Đông, mày sao rồi?"

Nhờ câu nói này, Lý Đông cuối cùng cũng xem như bừng tỉnh.Khung cảnh xung quanh dần hiện rõ hơn vừa rồi, có máy thở, các thiết bị y tế, tay cậu bị ghim bởi một cây kim nối với túi dịch phía trên, trong như phòng bệnh.

Có vẻ cậu đang ở bệnh viện."

Nè, uống nước đi."

Lý Đông cực nhọc ngồi lên, may mắn vẫn có một đám người lạ vây quanh đỡ lấy cậu.

Nhận ly từ tay cô gái nọ, cậu hớp một ngụm.

Đợi đến khi đã bình ổn, Lý Đông cảnh giác ngó nghiêng, nhìn toáng người xung quanh đánh giá một lượt.Tổng cộng bảy người, đã tính thêm hai "bạn" vừa chạy đi kia, có vẻ là tìm bác sĩ.

Cả bọn gồm bốn nam ba nữ, hình như là bạn bè thân thiết, tuổi tác khoảng chừng 17 - 18, còn khá trẻ.Lý Đông hít nhẹ một hơi, không do dự, buông lời."

Các người là ai?"

Vừa lúc này hai bạn kia cũng đến nơi, bên cạnh còn dẫn theo vị bác sĩ trẻ tuổi.

Bỗng mọi thứ im bặt, chỉ còn mỗi tiếng thở hồng hộc từ vị trí ngoài cửa đang dần tiến vào.Lý Đông nhìn vẻ bối rối của mọi người, trong lòng thở dài một tiếng.

Cậu biết thật khó khi phải nói như vậy, vì nhìn chung tất cả đều đang lo lắng cho cậu.

Nhưng thú thật, ngoài chiếc tên "Lý Đông" này ra cậu chẳng còn nhớ gì cả.Lý Đông vắt óc, đến một mảnh kí ức cũng chẳng có.

Lúc này cậu đang sử dụng 100% não bộ để không phải khó xử trong hoàn cảnh này.Mà khoan đã, hình như cậu là nạn nhân cơ mà?

"Do va đập mạnh nên có ảnh hưởng đến trí nhớ, tịnh dưỡng một thời gian sẽ có thể bình phục.

Ngoại trừ vấn đề này thì mọi thứ đều bình thường, vết thương trên đầu và cơ thể cậu sẽ sớm lành lại thôi."

Vị bác sĩ kia như đọc được suy nghĩ cậu mà giải vây, sau khi kiểm tra một lượt liền lên tiếng.

Trông vào thì có vẻ đúng vai trò nhưng thật ra lại đang ngầm nhắc nhở cậu rằng đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Khuôn mặt chàng ta từ đầu chí cuối vẫn lạnh tanh."

Cảm ơn bác sĩ."

Lời cô gái trẻ vừa dứt anh chàng mặt lạnh ấy cũng quay người rời đi, để lại một cái gật đầu lấy lệ."

Mày không nhớ ra gì thật à?"

Cậu nhìn ngước mắt nhìn chàng trai vừa đặt câu hỏi, cảm giác như đang đối mặt với một đứa trẻ.

Nói trắng ra, Lý Đông rõ ràng nhận thấy mình già dặn hơn đám nhóc nhốn nháo trước mặt (già hơn cả cơ thể của chính mình).

Cậu tặc lưỡi một cái, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu, lặp lại câu hỏi một lần nữa.Đám nhóc này dai dẳng thật, quá ồn ào đối với cơ thể này."

Các cậu là ai?"

Chàng trai nọ tỏ vẻ thất vọng, quay lưng rời khỏi phòng.

Hành động ấy quá nhanh, Lý Đông không kịp thấy rõ vẻ mặt.

Bỗng từ sau lại một thiếu niên khác bước lên, đuổi hết mọi người ra ngoài.

Khi chỉ còn mỗi hai người Lý Đông mới cất lời."

Cậu muốn gì?"

Từ đầu chí cuối, tính từ khi có được ý thức Lý Đông chỉ nói mỗi câu nhiều nhất bốn từ.

Không phải cậu mệt, mà là đang cảnh giác.

Hình như trong đám người này, có kẻ không cam tâm khi thấy cậu chưa chết...

Nhưng cũng có lý do khác, chính là vì cậu chẳng có bất cứ kí ức hay hiểu biết nào, một cảm giác chơi vơi đến lạ thường."

Đông, mày nhớ được những gì?"

Lý Đông cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Mặt mày sáng sủa, đẹp trai đấy.

Cơ thể cao ráo, có thể xem như là một người cơ bắp.

Nhìn vào liền thấy rõ sức hút của cậu ta, bộ dạng này như một học bá kiêm vị trí lớn nào đấy trong trường hoặc được lòng các thầy cô khó tính.

Cậu đoán có thể người này chắc nằm trong bộ phận lãnh đạo của nhóm vừa rồi, không thể nào với khí thế bức người như thế lại có cuộc sống tầm thường được.

Mày cậu ta khẽ nhướng lên, đuôi mắt sắc lẹm lia qua ánh nhín Lý Đông.

Cậu ta đoán được bản thân bị đánh giá, một bên mép đồng thời cũng bắt đầu đá lên.

Cái vẻ mê hoặc này thật sự không thể đùa!Lý Đông nhìn theo bước chân cậu trai đang đi về phía chiếc ghế cạnh giường, ngồi xuống bắt chéo một chân.

Lý Đông nhìn vẻ mặt hứng thú của cậu ta, càng thêm cảnh giác."

Ngoài cái tên 'Lý Đông' này ra thì chẳng còn gì, kể cả những gì bản thân từng trải qua."

"Được rồi, so với trước kia thì tao có đánh giá cao về mày đấy.

Cách nhìn của mày khiến tao cảm thấy thú vị, sau lần này có vẻ mày sẽ bùng nổ, đúng là một sự thay đổi lớn."

Nói xong cậu ta cười lớn, Lý Đông mắng thầm: đúng là tên điên.Như đọc được suy nghĩ của Lý Đông, cậu ta xoa mắt một cái, nghiêm túc nhìn người trước mặt nhắn nhủ."

Nói văn vở thì xem như mày đã 'tái sinh', tao hy vọng mày sẽ sống một cuộc sống khác với trước kia."

Cậu ta chống cằm, khẽ nghiêng đầu cười lên một tiếng, tự giới thiệu "lại"."

Giới thiệu lại với mày, tao là Lê Minh Khánh."

"Phiền cậu đổi xưng hô."

Lý Đông chưa kịp đợi cậu ta tiếp câu thứ hai đã ngắt lời.

Cậu biết hiện tại Minh Khánh vô cùng khó chịu, nhưng so với việc xưng hô kiểu thân thiết như thế này với người mình 'gặp lần đầu' còn khiến cậu khó chịu hơn."

Được được, tôi nghe lời cậu."

Trái với suy đoán, Minh Khánh không tức giận thậm chí còn vô cùng đáp ứng Lý Đông.

Cậu có chút ngạc nhiên, nhưng vì thế mà thiện cảm trong lòng khi trước còn âm hiện tại trở về con số không."

Cậu bảo so với trước kia tôi của hiện tại rất khác, vậy tôi của trước kia là người như thế nào?"

Lý Đông nới lỏng một chút phần cảnh giác, cậu không biết vì sao nhưng cơ thể cậu tự ý muốn như thế.

Đối với Lý Đông, Minh Khánh đem lại một khuấy động lạ thường."

Lý Đông với tôi không có nhiều sự việc đặc biệt, nhưng tôi có thể thuật lại tin đồn về cậu, thế nào?"

"Cũng được..."

Trong phút chốc, Lý Đông có chút thất vọng.

Nhưng phải đính chính lại, đây thật sự không phải cảm xúc của cậu!"

Lý Đông hiền lành, thánh thiện.Lý Đông rất có phong cách, đẹp trai, học giỏi, rất được lòng các bạn nam lẫn nữ.Lý Đông tốt bụng, hòa đồng, vui vẻ, rất biết pha trò, thường giúp đỡ bạn bè lẫn thầy cô trong mọi trường hợp.

Lý Đông học giỏi, thường xuyên được vinh danh trên bảng vàng.Lý Đông nổi tiếng với tính tình nhẹ nhàng, ấm áp, rất biết quan tâm.Ngoại trừ những gì Lý Đông thể hiện thì các mối quan hệ của cậu là một ẩn số.

Gia đình, người thương hay bạn bè thân thiết đều không có.Lý Đông kết thân với nhóm Lê Minh Khánh, cảm thấy bọn họ là một tập thể hoàn hảo vô cùng.

Nhưng vẫn còn một số cảm thấy Lý Đông chỉ đang tham gia lấy lệ, không hề đặt tâm.Lý Đông hoàn hảo."

Nói tóm lại, Lý Đông là một thành phần ưu tú.Cậu nghe xong, không thấy tự hào chút nào, chỉ tồn tại một thứ cảm giác nặng nề vô cùng."

Vậy...

So với trước kia thật sự tôi có cảm giác mình thay đổi rất nhiều."

"Đúng vậy, đấy là điều tôi vừa nói."

Lý Đông im lặng, cúi đầu chẳng thèm ngó ngàng gì đến xung quanh.

Mặc kệ Minh Khánh vẫn nhìn cậu đăm đăm, trong lòng có tự vị gì cũng chẳng rõ.

Qua một lúc lâu, cậu ta lại lần nữa cất lời."

Tôi không biết trước kia cậu như thế nào, nhưng từ giờ về sau kề cạnh cậu sẽ luôn có Minh Khánh tôi."

Minh Khánh chắc nịch, kéo dòng suy nghĩ miên man của cậu quay về.

Lý Đông mơ hồ vừa mừng vừa lo.

Vừa rồi cậu nghĩ, cảm giác bất an cảnh giác của cậu trong vô thức chính là vì người này.

Minh Khánh với Lý Đông mà nói, vừa gần vừa xa, khó nắm bắt vô cùng."

Vì sao?"

Cậu hơi nghiêng đầu."

Để chuộc tội."

Minh Khánh vươn tay lên, xoa lấy đầu Lý Đông.

Lòng tự tôn của cậu không thể bộc lộ trước hành động thân mật này.

Ánh mắt cậu lườm gương mặt đang tươi cười kia, ngoài mặt thể hiện cái nhìn khó chịu nhưng bên trong lại dâng lên một cỗ ấm áp lạ thường."

Vừa rồi bác sĩ nói gì chắc cậu cũng hiểu ý rồi."

Minh Khánh vừa nói, đồng thời cũng đỡ cậu nằm xuống giường.

Thân thể Lý Đông hiện tại khá yếu, lại đau nhức vô cùng nhưng cậu ta có thể hành động nhẹ nhàng như thế cũng xem như có chút quan tâm."

Mau nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đuổi đám người ngoài kia đi."

Nói rồi Minh Khánh rời khỏi phòng, tới lúc mở cửa không quên quay đầu một cái.

Tuy hành động nhỏ nhưng cũng khiến Lý Đông cảm thấy có chút an ủi.Hình như sự cô đơn cậu vơi đi rồi...Hình như thiện cảm cũng được +1 rồi?Hình như cậu có chút mong chờ...Hình như đây là lần gặp đầu tiên.
 
Giăng Trận Và Lật Tẩy
#2 - phát triển


Chớp mắt đã qua một tuần, Lý Đông cũng vừa vặn thích nghi được với "thế giới" này.

Ngoại trừ nhóm bạn chốc chốc rảnh rang lại vào thăm thì không còn ai.

Lý Đông chẳng buồn để tâm, vì vốn dĩ cơ thể cậu đã quen với sự cô đơn.

Hơn hết, cậu còn phải tốn sức vào quá trình trị liệu hồi phục của bản thân.Sáng sớm, hơi thở sự sống lan khắp phòng.

Dù ban đêm yên tĩnh đến đâu, cảm giác kì quái cũng không thể tồn tại khi có người ra vào bệnh viện lúc trời sớm thế này.Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ, theo âm thanh, đầu Lý Đông khẽ ngẩng.

À, hóa ra là vị bác sĩ phụ trách điều trị cho cậu mấy ngày nay, cũng là vị bác sĩ lạnh lùng gặp lần đầu ngay sau khi cậu vừa tỉnh.

Anh ta ấy vậy mà không vào, đứng ngoài cửa, hình như đang ngại lắm.

Đùa thôi, với dáng vẻ lạnh băng kia mà làm hành động đó thì có chút ngược đời.Lý Đông nhìn một lúc bỗng thấy buồn cười, cái con người này không còn bá đạo như những lần trước nữa, cứ đứng đấy chờ được cho phép bước vào trong.

Cậu lười nghĩ, cũng lười phải nể mặt ai liền dứt khoát châm chọc một câu."

Bác sĩ, anh không vào đi còn đứng ngoài đấy làm gì?

Tôi nhớ lần đầu mình gặp anh còn nhanh chân hơn bây giờ nữa."

Nhanh chân bỏ chạy.

"Không dám thưa thiếu gia".Anh ta chẳng nói thêm gì, cứ thế bước đến nơi Lý Đông đang nằm, kiểm tra một lượt.

Thao tác thuần thục khiến cậu an tâm.

Nhưng không hiểu vì sao khi nghe hai tiếng "thiếu gia" này cậu lại thấy rùng mình.

Anh ta đang tôn trọng hay đang móc mỉa mình thế?"

Nhật Trường, anh đừng dùng giọng điệu như thế nói với tôi nữa, nghe sợ chết đi được!"

Lý Đông vừa đưa tay cho anh Trường xoa bóp, vừa nhìn anh ta cảnh cáo.

Với cậu mà nói, chức danh "thiếu gia" này thật sự không dám nhận, vì bản thân luôn có cảm giác mình vốn dĩ không thuộc về thế giới này.

Lý Đông bỗng chốc có chút sợ hãi, tim nhói lên một cái.Bỏ qua cảm giác từ hư vô chạy đến này, ta tìm hiểu chút về bác sĩ phụ trách tình trạng sức khỏe của Lý Đông.Có thể vô tâm một cách thái quá cũng là kĩ năng đặc biệt của anh ta - Phạm Nhật Trường - bác sĩ trẻ tuổi tài năng.Anh nổi tiếng không chỉ vì ngoại hình điển trai, dáng vẻ tri thức mà còn do những thành tựu đã đạt được trong nhiều năm qua.

Nói cũng đúng, Nhật Trường vừa đạt ngưỡng ba mươi vào năm ngoái, nhưng so ra thì tri thức của anh vượt quá sự hiểu biết của một bác sĩ trẻ đáng nhẽ phải có.Hơn nữa, gia thế đồ sộ cũng khối tài sản kếch xù cũng là một trong những lợi thế rất lớn trên con đường thăng tiến của Nhật Trường, vì vậy tai tiếng theo đó mà lần lượt ghé thăm.Cụ thể, nhà tổ của anh sỡ hữu nhiều bệnh viện lớn, và gia đình anh hiện tại cũng có cho mình "kha khá" phòng khám tư và bệnh viện (nghe thiên hạ đồn do bố anh là con thứ hai hay thứ ba trong gia đình nên được trao quyền quản lý).

Đúng vào dịp sinh nhật năm rồi của Trường, báo chí truyền thông ồ ạt đưa tin: gia đình anh bỏ bê người bệnh, chỉ chăm chú vào "bữa tiếc sinh nhật" khiến nhiều bệnh nhân mất mạng.

Có người nhân cơ hội đó còn mang cả chiếc bụng lớn đến nhà để đòi lại công bằng, bảo anh là cha đứa bé.Tất nhiên, rùm beng một lúc cũng nên êm xuống, tuy vậy vẫn tồn tại những thành phần bất hảo mang chuyện cũ ra nói.

Và điều đó thuận buồm xuôi gió, luôn trở thành vấn đề được bàn tán sôi nổi trên mạng xã hội.Nói đi cũng phải nói lại, Lý Đông chẳng hiểu sao khi đó anh Trường không hề hé lộ một chút thông tin nào.

Dù cho có bị oan đi chẳng nữa vẫn kín như bưng, không biện minh giải thích hay kêu gọi tiếng nói, đòi công bằng lần nào cả.Ngẩn người một lúc, cậu bỗng cảm thấy đau nhói nơi cánh tay truyền đến.

Lực đạo này không nhẹ..."

Đông, nghĩ cái gì đấy?"

"A!

Anh muốn giết người à?

Sao mạnh tay thế, máu be bét hết rồi này".Lý Đông nhíu chặt đôi mày, đảo mắt sang hướng khác.

Mũi kim kia đâm lệch khỏi quỹ đạo cần đi, tạo nên một chiếc lỗ be bé."

Lại nói quá, tôi đang mang hồn cậu về thôi.

Cậu đang nghĩ gì đấy?"

Nhật Trường chẳng buồn nhìn lên, cứ như cũ thành thạo sử dụng mũi kim tiếp tục lấy máu người.

Cái con người này vậy mà quá cao ngạo rồi, không xem ai ra gì cả.

Đáng ghét!"

Không, tôi nghĩ người như anh sao có thể nhận điều trị cho tôi được thôi.

Với cả, hôm nay không điều trị vật lý sao?"

Không phải Lý Đông ngụy biện cho qua chuyện, mà là đang thắc mắc thật.

Gia thế của cậu khủng bố đến mức nào mà phải khiến người như anh Trường khuất phục làm việc ngày đêm cho cậu.Nhưng nếu như là thật, thì tư bản quả thật đáng sợ quá rồi."

Xuất viện rồi cậu sẽ biết, không cần thắc mắc.

Hôm nay không điều trị, chỉ cần kiểm tra máu xem cậu có ổn không thôi".Lý Đông mừng thầm, không phải chịu hành hạ về thể xác nữa."

Với cả thể chất cậu không tồi, hồi phục rất nhanh, chớp mắt đã gần nữa rồi".Nhật Trường hút xong máu liền thu gom dụng cụ, chuẩn bị rời đi."

Cảm ơn, anh Trường đi cẩn thận".Nhật Trường gật đầu một cái, tỏ ý đã rõ.Cùng lúc phía ngoài phòng lại có tiếng gõ cửa, dường như có người ghé thăm.

Lý Đông không cần đoán cũng biết rõ là ai.Bác sĩ vừa rời khỏi, Minh Khánh bên ngoài cũng vừa vặn bước vào, ngả lưng bên chiếc ghế cạnh giường bệnh."

Hôm nay cậu không đi học à Khánh?"

Lý Đông vờ quan tâm, hỏi han có lệ.

Tay vẫn cầm quyển sách, chẳng buồn liếc lấy một cái.

Ngày nào cũng gặp, quả thật có chút phiền."

Không, tôi nhớ Đông nên mới ghé qua đó thôi.

Đông không chào đón tôi sao...?"

Minh Khánh ủ rũ, trong như bé cún bị chủ bỏ lâu ngày, mặc dù chỉ không gặp mới được một lúc.Ừ thì, cụ thể là mười hai giờ đồng hồ.Gương mặt cậu ta hơi hướng lên, dáng vẻ dè dặt, như sợ nói bạ một câu sẽ bị đuổi về.

Hai mắt cụp xuống ướt át.

Làm nũng với người khác bằng gương mặt đẹp trai này quả thực hơi khó đối phó.

Nếu đổi lại Lý Đông là một cô thiếu nữ có lẽ đã xỉu cái đùng, mất vài lít máu."

Cậu, thu lại hào quang sáng lóa đấy giúp tôi".Lý Đông buông quyển sách, nhẹ đặt xuống bàn.

Cậu quay về phía Minh Khánh, tiếp chiêu.Ánh mắt Lý Đông sắc sảo, mang theo một tia mị lực liếc nhìn.

Đáy mắt ngược lại in hằn chữ "phiền" thấy rõ.

Khóe miệng vẽ nên đường cong mềm mại, ý cười như có như không.

Cánh môi tinh tế của cậu mấp máy mấy lời, thanh âm trầm ấm vừa lúc thoát ra."

Nếu không việc gì xin rời đi giúp, tôi bận mệt rồi, Khánh ạ".Lời nói ra khiến người ta cứng họng.Nụ cười trên môi Minh Khánh thoáng chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh cậu ta đã lấy lại tinh thần.

Hắng giọng, Khánh nghiêm túc hẳn, đi thẳng vào đề bài."

Cậu còn nhớ cậu chuyện "búp bê gỗ" ta điều tra khi trước chứ?"

"Cậu biết tôi thế nào rồi còn gì?

Hỏi thừa".Nói là vậy, nhưng trong đầu Lý Đông lại chợt lóe lên một tia kí ức.Động tác cậu khựng lại, hai mắt dại ra.

Thần sắc nhợt nhạt, nhìn thảm vô cùng!Lý Đông ngã thẳng xuống đệm, ôm đầu đau như búa bổ, quằn quại trên giường bệnh.

Minh Khánh hoảng hốt, vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ.Thoáng chốc căn phòng yên tĩnh bỗng náo loạn vô cùng, kinh động cả chức cao tại bệnh viện.Cuối cùng danh tính gia đình Lý Đông cũng lộ diện rồi.Tuy vậy, việc quan trọng nhất tại thời điểm này là giải cứu chính mình.

Cậu đã mắc kẹt trong cơ thể của mình, tự mình trải qua hàng loạt những kí ức lạ lẫm...Nắng trời vừa rồi còn rất đẹp bỗng chốc đã hóa mây mù.

Gió rít từng cơn xé lòng như nỗi tuyệt vọng, nặng nề và không lối thoát.
 
Back
Top Bottom