Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Thắng Hàn - Nhất Chỉ Khí Thủy Hùng

Giang Thắng Hàn - Nhất Chỉ Khí Thủy Hùng
Chương 10



Nhưng nhớ lại chuyện xưa, khi trước hắn hay ho đêm vì phổi nóng, đích thực là do ta thường mang trà rót nước cho hắn.

Vì vậy, thấy ta uống cạn chén trà không chút do dự, hắn cũng do dự trong chốc lát, rồi ngửa đầu uống hết.

Sau đó ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng:

“Phụ thân ta là người quân tử chính trực, tuyệt đối không thể làm ra những chuyện đó.”

“Ngược lại là ngươi, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây, không sợ bị Thế tử Thẩm phát hiện, làm hắn mất hứng à?”

“Nói cho ngươi biết, Giang Thắng Hàn, ta từng cho ngươi cơ hội rồi, dù giờ ngươi có hối hận cũng đã muộn—”

Thấy hắn lại muốn kéo câu chuyện sang nam nữ tình trường, ta lập tức cắt ngang:

“Tần Phóng, ngươi có biết mấy năm nay ta ở Nhung Nguyệt thành đã làm gì không?”

Hắn dĩ nhiên biết được đôi chút.

Nhưng lại không nắm được toàn cục.

Càng không hiểu tại sao ta vào lúc này, lại đột nhiên hỏi đến chuyện đó.

Chân mày hắn bất giác nhíu lại.

Ta cũng không vòng vo, tốt bụng mà giải thích cho hắn rõ.

“Những năm qua, ta ngoài việc kháng địch, g.i.ế.c địch, còn nhiều lần đến Lộc Nhi Lĩnh, điều tra vụ án cũ của Xích Tiêu quân.”

“Kẻ thám báo dâng trạng tố cáo phụ thân ngươi, chính là do ta bỏ công sức tìm ra.”

Không rõ là bởi giọng ta quá đỗi bình thản, hay lời ta quá đỗi chấn động, mà hơi thở của Tần Phóng khựng lại.

Hắn sững sờ nhìn ta rất lâu, mãi đến khi cuối cùng cũng hiểu được ta đang nói gì, đôi mắt lập tức ngập tràn kinh hoảng.

“Ý ngươi là gì?”

“Ngươi là hậu nhân của nhà họ Dư? Ngươi muốn rửa oan cho nhà họ Dư?”

Lần này cuối cùng hắn cũng thông minh được một lần.

Nhưng lại đoán sai.

“Ai nói ta đến là để rửa oan cho nhà họ Dư?”

Ta nhìn chằm chằm hắn, lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch.

“Các ngươi đã g.i.ế.c mẫu thân ta, ta đến… là để báo thù.”

22

Năm đó, vì muốn điều tra chân tướng, rửa oan cho nhà họ Dư, mẫu thân ta từng cải danh đổi họ, làm thiếp của Tần Hạc Quy.

Bà đủ nhan sắc, nhưng không đủ thông minh.

Ẩn nhẫn hơn một năm, chẳng những không tra ra chân tướng, mà còn bị phu nhân Hầu phủ vu cho tội “tư thông với người ngoài”, chịu phạt trượng rồi bị vứt vào bãi tha ma.

Đám sơn tặc kia nhặt bà từ đống xác về, vốn chỉ định dùng để giải quyết d*c v*ng, nào có ý định trị thương cho bà.

Mãi đến khi phát hiện bà mang thai, mới miễn cưỡng mời một lang trung về chữa trị.

Có lẽ bà vốn không muốn sinh ta ra đời.

Bởi mấy năm bị nhốt cùng nhau trong căn phòng chứa củi, bà luôn nhìn ta mà khóc.

Bà khóc vì ta là nữ nhi: “Sớm biết ngươi là con gái, thì không nên sinh ngươi ra. Chí ít cũng tránh được cảnh sau này bị bọn súc sinh ấy giày vò…”

Lúc đám sơn tặc muốn mang ta đi, bà cũng khóc.

“Nó mới có năm tuổi, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, các ngươi là lũ súc sinh!”

Sau đó, mẫu thân ta che chở thân thể ta dưới mình, bị đám sơn tặc đánh đập đến chết, bà vẫn khóc.

“Con ơi, con phải sống, sống cho thật tốt…”

Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt ta đúng vào khoảnh khắc ấy.

Ta đã nghĩ, những kẻ từng làm hại bà, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.

Thế là ta thừa lúc bọn sơn tặc say rượu, châm lửa đốt sạch hầm rượu, thiêu c.h.ế.t tất cả bọn chúng.

Sau đó, ta lang thang ăn xin mấy tháng, mới đến được kinh thành.

“Năm đó mẫu thân ngươi vu oan cho mẫu thân ta thông dâm với người ngoài, phụ thân ngươi chẳng phân trắng đen đã đánh roi xử phạt, suýt lấy mạng bà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bọn họ... c.h.ế.t cũng đáng.”

Ta mỉm cười, giọng điệu thản nhiên như đang kể một chuyện vụn vặt trong nhà.

Ta thừa nhận, bản thân mình không phải người tốt.

Vì vậy khi đối diện ánh mắt kinh hãi của Tần Phóng, ta chẳng có chút hổ thẹn nào.

Hắn th* d*c, dường như chợt nhớ ra điều gì đó.

Nhớ đến năm ta được đưa về phủ, mẫu thân hắn mấy đêm liền gặp ác mộng không rõ nguyên do, giữa tiết trời giá rét đã ngã xuống hồ, nhiễm hàn bệnh nằm liệt giường mấy tháng rồi qua đời.

Hắn còn nhớ lại dáng vẻ phụ thân hắn thân thể suy kiệt từng ngày.

Nhớ đến năm năm trước, phụ thân hắn vì cơn đau đầu vô cớ, khi đi săn hộ giá không kịp khiến hoàng thượng suýt mất mạng, nên bị tước mất binh quyền.

Nhớ đến trong vòng hai năm ngắn ngủi, phụ thân hắn già đi hàng chục tuổi, cuối cùng bệnh c.h.ế.t trên giường.

Sắc mặt hắn dần dần tái nhợt.

Nhưng hắn vẫn lắc đầu.

“Ta không tin, ta không tin…”

Nói được một nửa, chợt nghẹn lại, cúi đầu nhìn chén trà trên bàn.

Có lẽ dược hiệu bắt đầu phát tác, sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch.

Ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Nhất Phiến Băng Tâm

“Giang Thắng Hàn… ngươi đã làm gì ta?”

23

Làm gì hắn ư?

Cũng chẳng có gì to tát.

Chẳng qua là khi ta lần thứ hai đỡ kiếm thay hắn, đúng lúc hắn động tâm sâu sắc nhất, đã để Chu Hí Vi nhắc đến Nhung Nguyệt thành bên tai hắn, giúp ta thuận lợi rời khỏi kinh thành.

Đương nhiên, câu nói “chẳng lẽ không nên cho Giang Thắng Hàn một danh phận?” tỏ ra như không dung chứa ta, khiến Tần Phóng lấy ta ra làm cược cũng là việc do ta và nàng ta thương lượng trước.

Chiếc chén trà vừa rồi hắn dùng để uống, ta cũng đã hạ độc.

Chỉ là, những điều này, ta không muốn nói.

Hắn cũng chẳng còn tâm trí để nghe.

Bởi vì, lời vừa dứt, hắn liền rút d.a.o ra lần nữa, nhắm thẳng về phía ta.

Có lẽ trong lòng nghĩ, dù c.h.ế.t cũng phải kéo ta c.h.ế.t cùng.

Sắc mặt hắn đột ngột trở nên hung ác.

Nhưng khi còn khỏe mạnh, hắn đã chẳng phải là đối thủ của ta.

Giờ phút này trúng độc nặng, đau đớn khiến cử động cũng khó khăn, thì làm sao có thể đả thương ta được?

Ta nhẹ nhàng né người, tránh khỏi mũi d.a.o của hắn.

Thấy hắn lại lao tới, ta đang định nhấc chân đá thì…

Cửa phòng đột ngột bị người đẩy ra.

Ngay sau đó, con d.a.o trong tay Tần Phóng bị đá bay đi, cả người cũng bị đá ngã xuống đất.

“Thắng Hàn, nàng không sao chứ? Có bị thương không?”

Là Thẩm Tiệm Sơn.

Thấy hắn, ta không hề bất ngờ.

Mặc kệ hắn nắm lấy vai ta, từ trên xuống dưới cẩn thận dò xét.

Mãi đến khi xác nhận ta không bị thương, hắn mới lấy tay che lại vết thương nhỏ bị d.a.o sượt qua trên cánh tay, mỉm cười dịu dàng nói nhỏ:

“Ta không sao, không đau.”

Ta: …

Ta không tiếp lời.
 
Giang Thắng Hàn - Nhất Chỉ Khí Thủy Hùng
Chương 11



Ta chỉ cúi đầu, nhìn Tần Phóng dưới đất đang phun một ngụm m.á.u đen, cố gắng bò ra ngoài.

“Người… người… đâu rồi…”

Hắn muốn gọi người.

Nhưng người là do hắn tự sai đi.

Nhất Phiến Băng Tâm

Lúc này hắn yếu ớt, giọng nói chẳng còn sức, hoàn toàn không ai tới cứu hắn.

Bò đến tận cửa, nhìn ra sân viện tối đen không một bóng người.

Cuối cùng, hắn từ bỏ rồi.

Tựa như dốc hết sức lực, quay đầu nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn nuốt sống ta.

“Giang Thắng Hàn, ta chưa từng hại nàng, vì… vì sao…”

Vì sao ư?

“Cha, con thấy rồi, con thấy di nương ôm lấy mã phu, di nương còn nói muốn sinh con cho hắn, cho hắn mang họ…”

“Nhớ ra chưa? Nếu không phải ngươi nói những lời này, cha ngươi sao có thể không điều tra mà lập tức trừng phạt mẫu thân ta?”

“Tần Phóng, ta đã cứu ngươi hai lần, cái mạng này, ngươi nên trả lại rồi...”

Hắn có nhớ ra không, ta cũng không nghe được câu trả lời.

Bởi vì hắn đã chết.

Mắt trợn to, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Vốn tưởng hôm nay muốn g.i.ế.c hắn sẽ phải tốn không ít công sức.

Không ngờ lại c.h.ế.t nhanh như vậy, xem ra cũng khá suôn sẻ.

Ta không vội rời đi.

Bước đến bàn thư án ở gian ngoài, đặt thứ đã chuẩn bị sẵn vào chiếc hộp gấm trên bàn.

Sau đó, ta trải giấy, mài mực.

Tuy cầm kỳ thư họa đều không thông, nhưng suốt mười năm bắt chước nét chữ của Tần Hạc Quy và Tần Phóng, cuối cùng cũng có thành quả.

Đến khi một phong thư nhận tội viết dưới danh nghĩa Tần Phóng hoàn tất, ta mới ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt hiếm hoi nghiêm túc và phức tạp của Thẩm Tiệm Sơn.

“Ba năm ở thành Nhung Nguyệt, ta quả thực đã tìm được trinh sát còn sống sót của quân Xích Tiêu. Nhưng hắn bị bắt quá lâu, chịu nhiều cực hình, còn chưa kịp đưa về Nhung Nguyệt thì đã c.h.ế.t rồi.”

“Nhân chứng đã chết, chứng cứ năm xưa Tần Hạc Quy thông địch với nước Tề cũng đã bị hắn hủy từ lâu…”

Mẫu thân ta thật ngốc, khổ sở tìm chứng cứ, mong một mình có thể khiến chân tướng rõ ràng giữa thiên hạ.

Nhưng ta thì không như vậy.

Không có chứng cứ, ta sẽ tự tạo ra.

“Thẩm thế tử, không phải ngài từng nói, để ta tận tình lợi dụng ngài sao?”

Ánh mắt ta không rời mắt Thẩm Tiệm Sơn.

Ta khẽ nhướng mày.

“Thế nào? Bây giờ là muốn tố cáo ta, hay là… giúp ta?”

24

Dù sao cũng là thế tử phủ Hoài Vương từ nhỏ đã chứng kiến đủ loại âm mưu quỷ kế, không ngu ngốc.

Từ lúc rời phủ Tấn Viễn Hầu, hăn đã đoán ra đêm nay là ta cố ý dẫn hắn tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giúp ta?

Hay tố cáo ta?

Hắn đã chọn vế trước.

Thậm chí còn không hỏi một câu, việc đầu tiên sau khi hồi phủ chính là triệu gọi tâm phúc.

Hắn hành động rất nhanh.

Khi trời còn chưa sáng rõ, tin tức Tần Phóng c.h.ế.t trong phủ đã lan khắp ngoài.

Mọi người đều đồn rằng, hắn phát hiện được ấn tín năm xưa phụ thân hắn dùng để làm giả chứng cứ vu cáo thủ lĩnh quân Xích Tiêu thông địch phản quốc.

Vì tự thấy có lỗi với ân vua, hắn đã tự uống độc kết thúc mạng sống.

Lại còn đồn rằng, người quản gia già của Tần phủ phát hiện t.h.i t.h.ể đầu tiên đã định giấu giếm mọi chuyện.

Là một nha hoàn liều c.h.ế.t ôm lấy chứng cứ và thư nhận tội chạy tới Đại Lý Tự, cầu xin đổi lấy một con đường sống.

Nha hoàn đó ta đã gặp qua.

Chính là người trong ngày đầu tiên ta hồi kinh đã dẫn ta đến thủy tạ Uyển Trì, nhắc nhở ta phải “cẩn thận”.

Nàng là người của Thẩm Tiệm Sơn — chuyện này thì ta không ngờ tới.

Nhưng cũng không quan trọng.

Bởi vì Tần Phóng đã “nhận tội”, cộng thêm Thẩm Tiệm Sơn âm thầm xoay chuyển sau màn, vụ án này rất nhanh đã có kết luận.

Tần gia bị tước bỏ tước vị, tru di tam tộc.

Tất cả những người nằm trong cửu tộc đều bị tịch thu gia sản và đày đi biên ải.

Ngay cả đám nô tài trong phủ đã ký tử khế, cũng không có một ai thoát được.

Còn thống lĩnh quân Xích Tiêu năm đó – Dư tướng quân – được truy phong làm Trung Dũng hầu.

Phu nhân của người, cùng với nữ nhi của người, cũng được truy phong thành cáo mệnh phu nhân và huyện chủ.

Dư gia ra sao, chẳng liên quan gì đến ta.

Ta chưa từng để lộ thân phận.

Ngày phán quyết được ban ra, ta tìm đến Thẩm Tiệm Sơn, đưa ra tờ hòa ly thư mà ta đã chuẩn bị từ sớm.

Hắn là người thông minh, hẳn đã sớm đoán được ta sẽ làm vậy.

Cho nên mấy ngày qua vẫn luôn cố ý tránh mặt ta.

Nhìn thấy tờ hòa ly thư ta đã soạn sẵn, hắn cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc chút nào.

Chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một tia chua chát.

“Ta thật sự chưa từng khiến nàng động lòng dù chỉ một chút sao? Ta thật sự không có lấy một cơ hội nào ư?”

Không có.

Thậm chí, hôm đó khi rời khỏi Tần phủ, nếu hắn có một khắc do dự...

Ta sẽ không ngần ngại mà g.i.ế.c hắn ngay.

Bây giờ hòa ly, đã là kết cục tốt nhất, cũng là yên ổn nhất rồi.

Dĩ nhiên, những lời này hắn hẳn là chẳng muốn nghe.

Vì vậy, ta không nói.

Chỉ lặng lẽ nhìn hắn, nhìn ánh mắt nóng rực dần dần trở nên ảm đạm, khóe môi lại khẽ cong lên đầy cay đắng.

“Không trách nàng, là ta tự mình cưỡng cầu.”
 
Giang Thắng Hàn - Nhất Chỉ Khí Thủy Hùng
Chương 12



25

Hắn cũng thật sảng khoái, lập tức ký tên vào hòa ly thư.

Chỉ là, ngày ta rời khỏi kinh thành, ánh mắt quen thuộc kia lại không kiêng nể gì mà dính chặt sau lưng ta.

Hắn theo dõi một cách đường hoàng, chẳng buồn giấu diếm.

Thay ra thường phục đi đường, dắt theo một con ngựa, vác bọc hành lý một mình, cứ không gần không xa mà bám theo.

Sự che giấu vụng về ấy, đến cả Chu Hí Vi đi tiễn ta cũng nhìn ra.

“Thế tử gia… định cùng tỷ lên đường sao?”

Thấy ta cũng nhức đầu, nàng khẽ cười, gò má ửng hồng, nhẹ giọng níu kéo.

“Thật sự không ở lại thêm vài ngày nữa sao? Đợi sang lập thu rồi đi cũng chưa muộn mà…”

Ta cũng mỉm cười: “Không được, Trân Nương viết cho ta biết bao nhiêu thư hối thúc, nếu còn không về, e là nàng ấy sẽ lật tung cả nóc nhà lên mất.”

Tạm biệt nhau không dài.

Thế nhưng vừa ra khỏi thành, đi được mấy chục dặm đường, thế mà Thẩm Tiệm Sơn vẫn cứ không gần không xa mà theo sát.

Cuối cùng, ta vẫn là không nhịn được.

Khi đi ngang một khu rừng, ta cố ý đợi, chặn hắn lại.

“Thế tử gia, ngài định đi theo ta đến bao giờ?”

Không đoán ra được hắn đang toan tính điều gì, trong lòng ta hiếm khi nổi lên một tia bực dọc.

Vậy mà Thẩm Tiệm Sơn lại nở nụ cười ôn hòa.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách nhìn ta lấp lánh rạng rỡ.

Rất dịu dàng.

Không đưa ra thời hạn, hắn chỉ đáp: “Rất lâu.”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, lại khiến ta nghẹn lời.

Hiếm hoi không biết phải phản bác ra sao.

“Cô nương muốn làm gì thì cứ làm.”

“Là ta đơn phương thích nàng, nàng không cần để tâm đến ta.”

Cách xưng hô với ta, hắn đã đổi lại thành “cô nương” như trước kia.

Sau cách gọi khách khí và kiềm chế đó, lại là lời tỏ tình táo bạo mà nồng nhiệt.

Khiến người ta cảm thấy xa lạ, có chút không kịp thích ứng.

Ta vẫn cứ ngỡ, năm xưa hắn muốn cưới ta, chẳng qua chỉ là một lần rung động thoáng qua sau ân cứu mạng.

Ta vốn không cho rằng hắn sẽ rung động được bao lâu.

Ta chưa từng tin vào nhân tính, cũng chưa từng nghi ngờ trực giác của bản thân.

Thế nhưng, nhìn nam nhân đang cưỡi ngựa, mày mắt cong cong mang theo ý cười kia...

Ta vẫn không nhịn được mà khẽ thở dài một tiếng.

Thôi vậy.

Chuyến đi này núi cao đường xa, cứ chờ xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.

---

Ngoại truyện – Phiên bản Thẩm Tiệm Sơn

1

Từ nhỏ, Thẩm Tiệm Sơn đã biết bản thân không phải là bậc quân tử như người đời vẫn nói.

Vì vậy, khi biết được người con gái cứu mạng mình lại là kỹ nữ được Tần phủ dưỡng nuôi, thậm chí còn bị Tần Phóng đẩy đến Nhung Nguyệt thành…

Hắn chẳng hề áy náy, liền theo chân nàng mà đến đó.

Nhất Phiến Băng Tâm

Hắn nhìn nàng vất vả lắm mới dưỡng thương lành lặn.

Nhìn nàng gia nhập vào đội nữ binh nghiêm khắc quân kỷ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhìn nàng g.i.ế.c địch, cứu người.

Nhìn nàng mỗi ngày một thêm rạng rỡ, sinh động.

Lồng n.g.ự.c hắn dường như cũng bị mây trắng lấp đầy.

Vừa ngọt ngào lại vừa nghẹn ngào, đầy ắp thỏa mãn.

Ngay cả khi tình cờ theo nàng lên Lộc Nhi lĩnh, chạm mặt với bí mật mà nàng che giấu...

Khoảnh khắc đó, nơi đáy lòng hắn dâng lên một niềm vui âm thầm, khó nói.

Thật tốt.

Từ nay về sau, hắn và Giang cô nương đã có một bí mật chung.

Nhưng lúc này hắn vẫn chưa thể hành động l* m*ng.

Chưa đến lúc.

Sẽ dọa nàng sợ mất.

2

Duyên phận với Giang Thắng Hàn, là do Thẩm Tiệm Sơn tranh giành lấy.

Những chuyện như thế này, hắn thật ra không hiểu cho lắm.

Nhưng phụ thân của hắn thì rất rành những chuyện này.

Phụ thân hắn từng nói:

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiểu rõ tình địch, mới có thể đánh bại tình địch.”

Vì thế, hắn bắt đầu tham gia đủ loại yến tiệc, làm thân với đám người như Tần Phóng.

Phụ thân hắn còn dạy rằng:

“Muốn cưới được vợ, thể diện là thứ đầu tiên phải bỏ. Bất kể nàng có thích ngươi hay không, cưới về trước rồi tính tiếp.”

Cho nên, sau khi biết Tần Phóng vì vị hôn thê để tâm mà làm khó Giang Thắng Hàn, hắn chủ động tìm đến Tần Phóng:

“Ta có thể giúp ngươi.”

“Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng cả.”

Phụ thân hắn còn nói thêm:

“Phải thành thật.”

“Phải táo bạo.”

“Phải khiến đối phương thấy yên lòng.”

“Phải biết tiến lui đúng lúc.”

Vì vậy, hắn thẳng thắn thừa nhận mình biết bí mật của nàng.

Hắn âm thầm chuẩn bị hôn lễ đã lâu, lại cố ý đẩy nhanh ngày thành thân.

Trong ngày đại hôn, hắn cố tình uống say, cố tình giả vờ hôn mê, đem sinh mệnh của mình giao vào tay nàng.

Sau một tháng trăng mật vụng trộm hạnh phúc, khi nàng đề nghị hòa ly, hắn liền đáp ứng.

Dù sao thì nàng cũng chưa từng nói: hòa ly rồi thì không thể tái hợp.

Quả nhiên, mới chỉ theo nàng một ngày, nàng đã chủ động mở miệng hỏi hắn:

“Thế tử gia, chàng định theo ta đến bao giờ?”

Giọng nói của nàng thật dễ nghe.

Dễ nghe hệt như hôm đó tại thủy tạ Uyển Trì, khi nàng nói ba ngày sau bảo hắn đến đón nàng vậy.

Hắn rất vui.

“Rất lâu.”

Rất lâu rất lâu.

Cho đến khi nàng bằng lòng quay đầu lại nhìn hắn.

(End)
 
Back
Top Bottom