Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Thâm

Giang Thâm
Chương 20



Tôi từng bảo vệ A Yến rất tốt, bất luận kẻ nào có mổ t.h.i t.h.ể tôi ra, cũng không thể tìm được tung tích của A Yến.

Thế nhưng, A Yến vẫn chết.

Cô sống lại trong một phòng tắm nho nhỏ, giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ, giấu que thử thai vào thùng rác, định tự mình đối mặt với tất cả.

Tại sao lại như vậy?

Mãi mà tôi không nghĩ ra.

Nhưng có một con đường khác để đi, hy vọng không quá muộn.

A Yến không nhúc nhích.

Tôi rất muốn ôm cô ấy nhưng tôi đã kìm nén được.

Tôi không thể cho cô ấy một chút hy vọng nào.

Những bức tường tuyệt vọng sẽ trở thành thứ bảo vệ cô ấy sau này.

Kỳ thật tôi cũng rất luyến tiếc, sinh nhật 24 tuổi của A Yến sắp tới rồi, kiếp trước bởi vì tôi có nhiệm vụ đặc biệt nên đã bỏ lỡ sinh nhật của cô ấy, sau đó cô ấy giận dỗi với tôi khoảng một tuần, không chịu nói chuyện với tôi.

Thời gian của tôi với cô ấy ngày càng ít đi và lần này tôi không muốn như vậy nữa.

Vì thế khi nhiệm vụ kết thúc, tôi nói với Trình Văn: “Hôm qua là sinh nhật A Yến.”

“Vậy tổ chức bù đi.” Trình Văn tẩy trang, mặc áo khoác da lão Phương nhà cô ta tặng: “Trên phố Văn Tam có tiệm bánh ngọt bán bánh khá ngon.”

“Lần trước sinh nhật tôi, lão Phương đã mua bánh ở đó.”

Dạo gần đây Trình Văn chuẩn bị có con, cho nên chuẩn bị lui về tuyến hai, dù sao thì hậu phương sẽ an toàn hơn một chút.

Tôi chần chừ một lát, nói: “Tôi dẫn cô đi gặp A Yến, sau này phiền cô chiếu cố nhiều hơn.”

Trình Văn nhìn tôi một cái, cười nói: “Anh biết nói lời này rất xui xẻo không? Giống như dặn dò chuyện hậu sự vậy.”

Hôm đó, A Yến không ở nhà.

Tôi biết cô ấy đã đến bệnh viện.

Mỗi ngày chờ đợi cô phá thai đều là một sự dày vò.

Giống như một con d.a.o phay treo trên đầu, biết chắc nó sẽ rơi xuống nhưng không biết là khi nào.

Buổi tối, cảm xúc của A Yến không thích hợp cho lắm.

Cô ấy không muốn gặp tôi.

Thật ra như vậy rất tốt, tốt nhất là tôi đạp một cước, không chút lưu luyến rời đi. Nhưng mới nghĩ đến đây, tôi cảm thấy bản thân như bị dìm trong nước, không thể thở được.

Trình Văn nhìn chằm chằm bánh ngọt một lát: “Hả? Ông chủ quấn ruy băng cho anh sao?”

“Làm sao vậy?”

“Ông chủ chỉ cho khách nữ thôi.”

Tôi suy nghĩ: “À, lúc đi quá vội, ông chủ không có thời gian làm cái mới nên mới bán bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn cho tôi.”

Trình Văn lườm tôi một cái: “Đúng là đàn ông… chẳng so đo, tính toán gì.”

“Anh phải suy nghĩ thật kỹ kế hoạch kế tiếp của chúng ta.”

Bước cuối cùng chỉ là thu lưới, rất nguy hiểm, bứt dây động rừng.

Kiếp trước, cho dù tôi đã giăng lưới bắt hết bọn họ nhưng vẫn bị trả thù thê thảm.

Lần này, tôi đã có thêm manh mối.

“Ừm, tôi biết.” Rượu ở trong miệng hơi cay, có chút chua xót: “Cô ấy…”

Tôi chỉ cửa phòng ngủ khép kín, thở dài.

“Không nỡ?” Trình Văn cười khẽ: “Chỉ lần này thôi, sau này sẽ khá hơn.”

Cũng đúng, từ từ sẽ đến, A Yến sẽ khá hơn.

Trình Văn đi rồi, hôm nay tâm trạng của cô ta cũng không tốt.

Nghe nói lão Phương nhà cô ta gần đây bị thương.

Đám đồng nghiệp luôn cười nhạo hai người bọn họ, một người bên phòng chống m* t**, một người bên cảnh sát hình sự, vợ chồng Smith ở trong giới cảnh sát thế này.

Tôi đang suy nghĩ chuyện kế tiếp thì cửa phòng ngủ mở ra, A Yến đi ra.

Đêm nay cô ấy không ăn được bao nhiêu, trong ấn tượng của tôi, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều là bộ dáng rất khổ sở.
 
Giang Thâm
Chương 21



Đêm nay cô ấy không ăn được bao nhiêu, trong ấn tượng của tôi, mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều là bộ dáng rất khổ sở.

Dường như con gái rất nhạy cảm với hai chữ ly biệt.

Tôi muốn tổ chức sinh nhật cuối cùng cho cô ấy.

Lời chúc phúc còn chưa nói ra, tôi muốn chúc cô ấy sống lâu trăm tuổi.

Sau đó, tôi sẽ đi.

Nhìn xem, giống như một tên cặn bã hay làm.

Nhưng không đợi đến khi tôi thắp nến, A Yến đã bùng nổ.

Cô ấy đã theo dõi tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với A Yến.

Cô ấy có biết hay không, bởi vì con trai ông Trương gọi ông một tiếng bố trên đường mà cả nhà đã gặp nguy hiểm.

Sao cô ấy dám!

Tôi trịnh trọng cảnh cáo cô ấy, lần sau không được như vậy, A Yến gạt đổ chiếc bánh ngọt, hét vào mặt tôi.

Không phải lỗi của cô ấy.

Từ góc độ của một người bình thường, hành vi này chắc chắn sẽ thuộc về mấy tên đàn ông cặn bã nhất.

Sự tình hỏng bét đến mức không có biện pháp vãn hồi, tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, còn cần vãn hồi cái gì đây?

Là nói chân tướng cho cô ấy biết, để A Yến mang theo đứa nhỏ bốn tháng tuổi của chúng tôi cùng đi tìm cái c.h.ế.t sao?

Tôi chậm rãi đặt tờ giấy khám thai lên bàn, nói: “...Anh không thể cưới em.”

Thật ra mỗi chữ trên tờ giấy kia, tôi đều thuộc nằm lòng.

Tôi đã từng vào phòng cô ấy lúc đêm khuya, lật đi lật lại vô số lần, nhắm hai mắt lại cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng của đứa nhỏ.

A Yến chịu tổn thương rất lớn, cô ấy đứng ở cửa, tay xách hành lý: “Giang Thâm, tôi chịu báo ứng đủ rồi, chúng ta... chia tay đi.”

Sau khi cô ấy đi rồi, tôi ngồi trên bậc thang trước tòa nhà, châm điếu thuốc.

Mùi vị cay nồng rót vào trong phổi, dễ chịu hơn rất nhiều.

Tôi có lòng tin, A Yến sẽ sống rất tốt.

Lúc trước mẹ tôi mang theo tôi gả cho bố của A Yến, hai người bọn họ cũng yêu đến c.h.ế.t đi sống lại.

Sau đó mẹ tôi hi sinh vì nhiệm vụ, ba năm sau, bố của A Yến đã ở cùng với người khác, lúc này mới có A Yến.

Quả thật trong lòng tôi đã từng xuất hiện sự không cam lòng, tôi muốn nhìn xem, rõ ràng một người yêu mẹ tôi như vậy, sau đó vì sao lại có con với người khác. Tôi ở dưới lầu tiểu khu, nhìn một nhà ba người bọn họ sống vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.

Bấy giờ tôi mới hiểu được, con người luôn đi đến nơi có ánh sáng.

Đúng vậy.

Bố của A Yến đã làm thế.

Tương lai của A Yến cũng sẽ như vậy.

Tôi theo dõi A Yến hai tuần.

Cuối cùng cũng đợi được ngày cô ấy đến bệnh viện.

Nghe Trình Văn nói, phụ nữ phá thai sẽ gây tổn thương rất lớn tới cơ thể, tôi lo lắng, đi qua đi lại bên ngoài bệnh viện. Trước kia lúc tôi cùng A Yến khám thai, cô ấy từng cười tôi: “Bây giờ mà anh đã lo lắng thành như vậy, sau này em sinh con thì chắc anh sẽ bị dọa c.h.ế.t mất.”

Tôi mặc áo gió A Yến mua cho tôi, trên người còn có mùi nước giặt quần áo cô ấy mua, cô ấy nói nhãn hiệu này là Tiểu Thương Lan.

Đợi liên tiếp mấy ngày, cô ấy đã nằm viện.

Tôi vô cùng hoảng hốt, nghe nói phá thai cũng có nguy hiểm.

Nếu A Yến xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?

Sau đó, tôi nhìn thấy A Yến.

Sắc mặt cô ấy rất trắng, không có một chút huyết sắc.

Thân thể gầy gò, dường như gió vừa thổi qua là có thể thổi bay cô ấy đi vậy.

A Yến đi tới, nhét tờ báo cáo vào tay tôi, nghẹn ngào nói: “Tôi phá thai rồi.”
 
Giang Thâm
Chương 22



Cảm giác này cứ như thể có người dùng d.a.o cứa lên người tôi, từng nhát, từng nhát một.

Tôi nắm chặt tờ báo cáo, cúi đầu, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.

Sau khi tôi bảo cô ấy đừng liên lạc với tôi nữa.

Tốt lắm, A Yến không vương vấn nữa, nên như vậy, cô ấy không nên quay đầu lại nữa.

Cuối cùng Trình Văn cũng có một đứa con với lão Phương, cô ta vui mừng ra mặt, lúc gặp tôi còn hưng phấn nói chuyện.

Tôi đè nén cảm xúc trong lòng: “Trở về đi.”

Lúc đi qua khúc cua, tôi đợi cho đến khi A Yến được người đỡ lên xe, mới xoay người.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Trình Văn: “Có phải anh có bệnh không?”

“Tôi còn có lựa chọn nào khác sao?” Tôi hỏi ngược lại: “Chuyện chúng ta làm, một chữ cũng không thể nói ra, chẳng lẽ tôi phải nói cho cô ấy biết mình bị ung thư sao?”

Môi Trình Văn hơi giật giật, vô lực phản bác: “Ung thư còn tốt hơn tra tấn cô ấy như vậy!”

“Cô ấy mới 24 tuổi mà thôi.” Tôi nửa sống nửa c.h.ế.t nói: “Không để cô ấy hết hy vọng thì nửa đời sau, cô ấy mang theo đứa con không có bố sẽ phải sống thế nào?”

Trình Văn không nói nữa.

Cô ta không muốn lúc nào cũng nói chữ ‘chết’ ngoài miệng.

Tôi cũng không muốn.

Nhưng khi tôi thực sự đã mất mạng trong vụ ‘tai nạn’ kia, khoảnh khắc cuối cùng còn mở mắt, tôi mới biết thì ra việc chưa bao giờ quen biết A Yến là nguyện vọng lớn nhất của tôi.

Rất nhanh đã đến cuối tháng 11, gần đây tôi hay nằm mơ thấy A Yến.

Mơ thấy cô ấy đã kết hôn và có một gia đình hạnh phúc.

Có thể trời lạnh nên tôi mới hay mơ mộng lung tung, chắc như thế mới có thể chịu đựng được thời tiết giá rét ở thành phố Nam.

Đêm đó, tôi mơ thấy một gốc cây cát cát bên cửa sổ.

Là lúc đi ngang qua cửa hàng hoa thuận tay mua, lúc trời lạnh sẽ chuyển nó vào nhà kính.

Cho dù có chăm sóc kỹ như thế nào thì nó cũng không sống nổi.

Đường viền hoa đã vàng úa, héo rũ.

Ngày mai là ngày chúng tôi định kết hôn.

Tôi đặt lại chỗ cũ, tiếp tục sử dụng bản thiết kế của A Yến, cũng mua chiếc nhẫn cô ấy rất thích.

Tôi thật sự rất muốn cưới cô ấy.

Nếu ngày đó không có gì bất ngờ xảy ra, bây giờ cô ấy đã trở thành vợ của tôi.

Chúng tôi cũng có một đứa con bốn tháng tuổi.

Tôi gọi điện thoại cho A Yến.

Bên kia ống nghe truyền đến giọng nói khàn khàn: “Giang Thâm?”

Tôi lẳng lặng nghe tiếng thở của cô ấy, cuối cùng cúp điện thoại.

Ngày 29 tháng 11.

Tôi đã đến đám cưới.

Đây là lần đầu tiên tôi mặc một bộ đồ trang trọng, băng qua hành lang, đi về phía cuối.

Tôi chưa từng thấy bộ dạng A Yến mặc áo cưới, cô ấy nói muốn cho tôi một bất ngờ.

Cho nên hiện tại, tôi chỉ có thể dựa vào sự tưởng tượng của mình.

Hộp đựng nhẫn trong túi vẫn được tôi nắm chặt, có nhiệt độ cơ thể, tôi và A Yến đã ở bên nhau 5 năm, cuối cùng ngay cả nhẫn cũng không thể đeo cho cô ấy, thật sự có chút tiếc nuối.

Thật ra tôi rất muốn nói thêm vài câu nhưng đột nhiên tôi nhận được điện thoại, hóa ra lão Phương đã hy sinh.

Nghe nói là bọn họ muốn trả thù Trình Văn, trực tiếp động thủ với lão Phương và mấy anh em của lão, muốn dụ dỗ Trình Văn ra ngoài.

Hành động có thay đổi, phải nhanh hơn một bước.

Trước khi đi, hình như tôi đột nhiên nghe thấy A Yến đang khóc nhưng lại giống như ảo giác.

Lần này đi, có lẽ sẽ không thể trở về được.
 
Giang Thâm
Chương 23



Ngày 30 tháng 11.

Ngày thực hiện giao dịch.

Bọn buôn m* t** khó chơi hơn chúng tôi tưởng, bọn chúng còn bắt tôi thử m* t**.

Tôi thử một chút đã co giật khắp người, sùi cả bọt mép.

Thật ra tôi sợ nhất cái này…

Ngày 1 tháng 12.

Bọn chúng đã mất cảnh giác, kế hoạch diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Ngày 2 tháng 12.

Có gì đó không ổn.

Tôi đã bị lộ.

Có hơi thái quá nhưng mấy loại cực hình thời cổ đại vẫn còn xuất hiện thời hiện đại này.

Ngày 4 tháng 12.

Không có thịt ngon, bọn chúng tra tấn tôi, nhiều lần hỏi người nhà tôi ở đâu, đồng nghiệp ở đâu.

Tôi không nói gì cả.

A Yến, lại càng không thể nghĩ.

Có lẽ cô ấy vẫn còn đang học, học cho tốt nhé A Yến, tôi còn muốn cô ấy thành công đỗ thạc sĩ nữa.

Ngày 6 tháng 12.

Có lẽ tôi sắp c.h.ế.t rồi.

Máu chảy đầy đất, cả người phát run, cũng không có độ ấm nào.

A Yến à, em nhớ mặc ấm một chút, anh đoán ngoại trừ việc cơ thể mang tính hàn thì nó cũng có liên quan đến thời tiết nữa.

Buổi tối lúc bọn họ xem TV, anh nghe thấy ngày mai có mưa.

Em nhớ mang theo dù.

Ngày 9 tháng 12.

Chắc là ngày mùng 9 rồi nhỉ…

Tôi cũng không biết nữa.

Người đối diện cầm con d.a.o chơi đùa, chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, miệng thằng cơm này cũng cứng phết, vẫn còn ngoan cố lắm.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn cầm d.a.o đi tới.

A Yến…

Ai…

Ngày 12 tháng 12…

Tôi đã bị mù, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Ngược lại, lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt của A Yến.

Năm A Yến 22 tuổi, cô ấy muốn trữ hàng.

Hình như tôi nghe thấy cô ấy cằn nhằn với tôi về việc bán phá giá băng vệ sinh, mua đủ 300 giảm 40?

Cô ấy thích mua nhiều để được giảm giá một chút, nhưng dù sao cũng không được đúng cho lắm.

Tôi muốn nói, mua nhiều như vậy có thẻ dùng hết sao?

Đừng đặt hai món đồ đắt tiền lại với nhau, không có tí lời nào.

Thật phiền phức nhưng tôi phải đi rồi, trước khi đi, tôi muốn nói lời tạm biệt với A Yến.

Cô ấy khóc lóc, dường như muốn cái gì đó.

Chỉ là một người đàn ông mà thôi, không cần thiết.

“Lại đây, để anh ôm một cái.” Tôi nói.

A Yến nhào tới, mang theo tiếng khóc nức nở: “Em không cho anh đi.”

“Khóc sẽ không đẹp, lúc A Yến cười là đẹp nhất.”

“Vậy nếu em cười, anh sẽ không đi nữa sao? Anh xem, em không khóc nữa… Em cười rồi mà…”

“A Yến…” Tôi tiếc nuối sờ mặt cô ấy: “Sinh nhật, còn chưa kịp tổ chức cho em, chắc hiện tại không còn kịp rồi... Anh muốn chúc em sinh nhật một trăm tuổi vui vẻ trước.”

“Không muốn… Không muốn một trăm tuổi, em không muốn sống đến một trăm tuổi…”

Tôi rất muốn nói những lời này cho cô ấy biết: “Thật xin lỗi, A Yến. Anh là cảnh sát.”

Đáng tiếc, cô ấy đã không nghe được nữa, tôi cũng hy vọng cô ấy vĩnh viễn không nghe được lời nói đó, ngoan ngoãn làm một người bình thường.

Tôi không sợ chết, tôi chỉ sợ A Yến không có tôi bên cạnh sẽ phải sống như thế nào.

Tôi ôm cô ấy, cuối cùng còn sờ đầu cô ấy, dặn dò: “Ngoan, gả cho người khác.”

Ngày 13 tháng 12.

Đồng nghiệp của tôi đến rồi.

Bọn chúng đẩy tôi lên, chĩa s.ú.n.g vào tôi.

Gió biển tanh mặn, tiếng s.ú.n.g truyền đến.

Giây phút cuối cùng, dường như tôi nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, sạch sẽ như làn váy của A Yến.

Con mẹ nó chứ! Bọn buôn m* t** sẽ không được c.h.ế.t tử tế!
 
Giang Thâm
Chương 24



14. Bốn mươi năm sau

Tiểu Vi là hộ lý của một viện dưỡng lão ở ven biển thành phố Nam.

Sau khi tốt nghiệp, vất vả lắm cô ấy mới thi vào được đây, mới vừa đi làm nửa tháng, cô ấy đã thuộc làu làu quy định và chế độ của viện.

Viện trưởng nói nơi này là nơi ở của các cụ già phải sống cô độc.

Không có con cái, các cơ quan liên quan sẽ đưa người đến đây để đảm bảo họ có thể an hưởng tuổi già.

Trong đó, phải đặc biệt chú ý bà cụ ở phòng 101 tòa nhà B.

Bà cụ bị trầm cảm, nghe nói lúc còn trẻ chồng đã chết, vốn từng có một đứa con nhưng đã bị sảy thai.

Bà cụ đã sống cô độc suốt hơn 40 năm, không hề tái hôn.

Khi các cơ quan liên quan phái người tới, tìm hiểu họ tên bà cụ thì bà chỉ nói mình là “A Yến”, không có họ.

Tiểu Vi còn từng thấy bà cụ dùng một chuỗi mã số thay tên mình, cô ấy cũng không thể hỏi nhiều mấy người có lai lịch khác thường này.

Tiểu Vi gõ cửa phòng 101, nhẹ giọng nói: “Bà A Yến ơi, bà dậy chưa?”

Cánh cửa mở ra từ bên trong, bà cụ ngồi trên xe lăn im lặng ngồi sát gần cửa, đôi mắt đen nhánh ẩn giấu sau làn da nhăn nheo, dường như đã trải qua không ít sương gió.

Trong phòng bà A Yến có trồng rất nhiều hoa cỏ, lúc nói chuyện với người khác, bà cụ còn cười tươi, không nói chắc chẳng ai biết bà cụ bị trầm cảm.

Tiểu Vi lại chú ý tới chiếc nhẫn trên tay bà cụ, hiện tại nhìn vào chiếc nhẫn có hơi cũ kỹ, lỗi thời nhưng từ bốn mươi năm trước, chắc hẳn đây là kiểu dáng thời thượng nhất, vô cùng xa xỉ.

A Yến nhường chỗ để Tiểu Vi vào nhà.

Cô ấy rất cẩn thận, ngay cả nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bà cụ A Yến.

Bởi vì trước đó không lâu, người ta phát hiện bà cụ A Yến có khối u não.

U nguyên bào thần kinh đệm, giai đoạn bốn.

Cực kỳ ác tính.

Có cắt bỏ thì nó cũng sẽ tái phát trong khoảng thời gian ngắn.

Bệnh nhân sẽ càng ngày càng ngốc nghếch, trí nhớ cũng càng ngày càng kém.

Bà cụ không có con cái, không ai ký tên thay bà cụ. Thế nên từ mấy năm trước khi bà cụ còn tỉnh táo, bà đã tự tay ký tên vào bản thỏa thuận từ chối cấp cứu và điều trị.

Tiểu Vi nhớ rõ vẻ mặt viện trưởng khi nói lời này: “Bà ấy còn sống thật ra là đang chịu khổ đau.”

Theo lý thuyết, nếu không trải qua cuộc trị liệu thì bệnh trầm cảm sẽ càng thêm nghiêm trọng, nhưng bà A Yến vẫn sống rất tốt.

Tiểu Vi nghĩ mãi mà không hiểu vì sao.

Bà cụ từng kể cho cô ấy nghe về người bạn trai đã ở bên bà suốt năm năm, sau đó bởi vì kế hoạch khác biệt mà mỗi người mỗi ngả.

Kể lại chuyện tình cảm của bản thân tựa như chuyện thần thoại cổ xưa.

Thần thoại, chính là chuyện không hề tồn tại.

Lúc Tiểu Vi thu dọn đồ đạc, phát hiện một chiếc máy cũ kỹ có thể vào mạng ở trong ngăn kéo bàn.

Hiện giờ đã không thể vận hành được nữa.

Trang web từ hơn 40 năm trước có thể mở ra cũng không quá nhiều.

Thế mà vẫn còn giữ được đến nay.

Cô ấy biết mình không nên xem đồ riêng tư của bà cụ.

Nhưng do không cẩn thận lỡ nhấn sáng màn hình nên đã nhìn thấy.

Trí nhớ của tôi càng ngày càng kém, anh J và tôi đã dọn vào ở viện dưỡng lão, mỗi ngày ông ấy đều dẫn tôi đi ngắm biển. Chúng tôi đã cùng nhau ngắm biển được hơn 40 năm rồi.

Phía dưới còn có người đang bình luận, có vẻ là người trẻ tuổi.
 
Giang Thâm
Chương 25



“Con cái bất hiếu thế, sao lại đưa hai cụ vào viện dưỡng lão vậy?”

“Ai da…. Bà cụ thật sự rất đáng thương.”

Bài post gần đây nhất mới được đăng vài phút trước.

“Hôm nay tôi mặc bộ đồ rất xinh đẹp để đi gặp anh J.”

Tiểu Vi cảm thấy rất kỳ quái nhưng nói không nên lời…

Lúc cô quay đầu lại, phát hiện trong phòng đã trống không.

Mồ hôi lạnh lập tức đổ ra!

Theo quy định thứ nhất: “Nhất định không được để đối tượng chăm sóc rời khỏi tầm mắt.”

Tiểu Vi lảo đảo chạy ra khỏi phòng, hoảng hốt gọi điện thoại cho đồng nghiệp.

Sự việc kinh động đến cả viện trưởng.

Lập tức điều chỉnh camera theo dõi, phát hiện bà A Yến đã tự mình điều khiển xe lăn đi men theo con đường đá nhỏ từ cửa sau, chạy thẳng đến chỗ biển rộng phía sau viện dưỡng lão.

Có những vách đá dốc đứng ở đó.

Mọi người chen chúc ra đó.

Từ lúc bà A Yến trốn đi đã được nửa giờ.

Trong lòng viện trưởng đã sớm nghĩ đến việc viết đơn từ chức như thế nào nhưng cũng may... trong nhà bà A Yến không có người thân, sẽ không yêu cầu bồi thường.

Cuối tháng 6, cái nóng oi bức của mùa hè còn chưa hoàn toàn lấp kín bờ biển.

Gió lạnh từ ngoài biển thổi tới, mặt trời chói chang, quả là một ngày đẹp trời.

Tiểu Vi chạy đầu tiên, nhìn thấy một chiếc xe lăn nho nhỏ đứng trên vách núi hoang tàn, mặt hướng ra biển rộng.

Bà A Yến lẳng lặng ngồi đó, đôi bông tai bằng ngọc trai phát ra ánh sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Bà cụ mặc bộ đồ rất đẹp, hơi giống phong cách ăn mặc phổ biến của thập niên 2020.

Cánh tay gầy gò từ trong tay áo lá sen khẽ lộ ra, như khoác theo cả thể diện lên người.

Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm tới: “Bà A Yến à! Sau này bà ra ngoài nhất định phải nói cho cháu biết đấy!”

Cô ấy đến gần mới phát hiện bà A Yến vẫn nhìn về phía trước, không để ý tới mình.

Trước kia, tuy bà A Yến có bệnh, phản ứng chậm chạp nhưng lúc gọi tên, bà vẫn sẽ hưởng ứng lại.

Tiểu Vi chậm rãi dừng bước, một giây kia, không biết vì sao lúc nhìn bờ biển rộng lớn vô ngần kia, cô ấy có chút rưng rưng.

Cô ấy chậm rãi đặt tay lên vai bà cụ.

Thân thể đã hơi lạnh rồi.

Tiểu Vi đã từng chứng kiến rất nhiều cụ già qua đời.

Bà A Yến đã ra đi vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, mặt hướng ra biển rộng.

Năm nay, bà cụ đã tròn 64 tuổi.

Chết vì ung thư.

Đám người viện trưởng đi theo phía sau, cảm giác được chuyện gì nên chậm rãi dừng bước.

Sau lưng bọn họ, trên tầng cao nhất của khu nhà màu vàng đất bốn tầng kia vẫn còn tấm biểu ngữ vừa mới dán xong ngày hôm qua:

“26/06 - Ngày Quốc tế phòng chống m* t**, mong người dân hãy trân trọng cuộc sống, tránh xa m* t** để vinh danh tất cả các cảnh sát phòng chống m* t** đang chiến đấu ở tuyến đầu.”

Viện trưởng đột nhiên nhớ tới ngày bà Yến đến đây, khi đó bà cụ đã hỏi người mới nhậm chức được ba năm rằng: “Hôm nay là ngày quốc tế phòng chống m* t** đấy, cậu có thể dán biểu ngữ được không?”

Chương 15: Hồi ức của A Yến

Mấy tháng sau khi Giang Thâm qua đời, tôi bị Trình Văn kéo từ trên lầu xuống.

Cô ta hét lớn: “Cô điên rồi! Nếu cô c.h.ế.t đi thì tôi ăn nói thế nào với Giang Thâm đây!”

Tôi ngồi phịch xuống đất, nói: “Trước khi anh ấy chết, anh ấy đã từng tới gặp tôi.”

Trình Văn nói: “Ban ngày nhớ nhung thì đến đêm ắt sẽ nằm mộng, nhưng người đã không còn ở đây nữa, cô phải nhìn về phía trước, phải sống thật tốt…”

Dường như tôi không nghe thấy điều gì, tiếp tục nói: “Anh ấy ở trên boong tàu, tay trái bị thương…”
 
Giang Thâm
Chương 26



Một câu nói thôi đã khiến Trình Văn bật khóc.

Tôi biết tôi đã nói đúng.

Lúc tôi nhìn thấy Giang Thâm, thứ duy nhất còn lại chỉ có một hộp tro cốt.

Chỉ sợ ngay cả di thể hoàn chỉnh cũng không tìm thấy.

Cho nên ngày đó, Giang Thâm đã thật sự đến chào tạm biệt tôi.

Tâm tình tôi rất bình tĩnh, nói với cô ta: “Trình Văn, cô có tin trên thế giới này có linh hồn hay không.”

Trình Văn nghẹn ngào: “Tôi hy vọng là có.”

Bởi vì chồng của cô ta cũng c.h.ế.t trong năm nay.

Cô ta nói: “Tôi có sứ mệnh của mình nên tôi không thể chết. A Yến, cô phải tự đi tìm sứ mệnh của mình.”

Phải, tôi sẽ tìm ra sứ mệnh của mình.

Ngoài cái c.h.ế.t ra, còn nhiều việc có ý nghĩa hơn.

Từ đó trở đi, tôi từ bỏ ý niệm phải chết, gia nhập một tổ chức tuyên truyền.

Một lần chính là ba mươi năm.

Giang Thâm nhất định đang nhìn tôi.

Tôi không thể để sự vất vả của hắn trở thành chuyện vô ích.

Bố mẹ tôi cứ thúc giục tôi kết hôn rất nhiều lần, thậm chí còn cố gắng lấy đi chiếc nhẫn trên tay tôi.

Trong lúc tranh cãi, tôi đã đập vỡ đầu.

Máu chảy tràn lan.

Bố tức giận hét lên: “Người c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t rồi, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống! Con tự xem con đã biến thành cái dạng gì đi?”

Tôi đã trở thành cái dạng gì?

Tôi khỏe mạnh, tính tình ôn hòa, là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

Chỉ là tôi không muốn yêu người khác nữa, có gì sai sao?

Tôi không muốn bọn họ hiểu tôi và cũng không muốn họ hiểu tôi.

Thế là bố mẹ tiếp tục thúc giục tôi thêm mấy chục năm nữa, dần dần người già cũng không thể thúc giục được tôi nữa.

Sau đó, họ qua đời, chỉ còn lại một mình tôi.

Thật yên lặng.

Tôi vẫn thường xuyên post bài nhưng người xem lại càng ngày càng ít.

Người trẻ tuổi thích tình yêu ấm áp, phóng khoáng lại ngắn ngủi, có chút giống chúng tôi năm đó.

Bài post của tôi chỉ đăng nửa đời sau hạnh phúc mỹ mãn của tôi và Giang Thâm.

Con cháu đầu gối, quốc gia an bình.

Có lúc tôi nhìn chiếc nhẫn, không ngừng nhớ tới mùa đông năm đó khi Giang Thâm đứng ở hiện trường hôn lễ, nói với tôi.

Kiếp trước tôi đã chờ rất lâu, đời này Giang Thâm đã cầm nhẫn đến, đeo vào ngón áp út cho tôi.

Như vậy cũng được tính là kết hôn rồi chứ?

Tôi sống thêm ba mươi năm nữa, vào một buổi sáng sớm, lúc xuống lầu mua đồ ăn, tôi ngã từ trên cầu thang xuống, bị gãy chân.

Sau khi phẫu thuật đã không thể đi lại.

Sau đó, bọn họ đưa tôi đến viện dưỡng lão.

Gần biển.

Người ta hay nói các cụ trong viện dưỡng lão rất đáng thương, lẻ loi không nơi nương tựa nhưng tôi không hề cảm thấy như vậy.

Đây là nơi tôi đến gần Giang Thâm nhất.

Từ khi bị ung thư não, trí nhớ của tôi càng ngày càng kém nhưng duy chỉ có khuôn mặt của Giang Thâm lại dần dần trở nên rõ ràng.

Hắn thường ngồi bên cạnh tôi, nói chuyện phiếm với tôi: “A Yến, em không thể trồng hoa như vậy, em xem em lười chăm sóc cây cối như vậy, chắc hoa cũng sớm héo tàn trong tay em thôi.”

Tôi oán hận nhìn hắn: “Anh ngắm hoa thì ngắm đi, đừng nói chuyện nữa.”

Hoặc là lúc tôi ăn cơm, hắn lại bắt đầu lẩm bẩm: “Em ăn chút thịt đi, đừng kén ăn nữa, thân thể vốn đã không tốt rồi.”

Có đôi khi quá phiền phức, tôi còn cãi nhau với hắn một trận.

Thỉnh thoảng lúc tỉnh táo, tôi mới hiểu được, những thứ kia chỉ là ký ức về cuộc sống trước kia của tôi và hắn mà thôi.

Năm nay, tôi 64 tuổi.

Từ năm 24 tuổi, sau khi Giang Thâm chết, tôi đã cố gắng sống thêm 40 năm nữa.

Làm rất nhiều việc có ý nghĩa.

Sáng nay, hiếm khi nào đầu óc tôi được thanh tỉnh như vậy.

Gió biển ngoài cửa sổ thổi vào, tôi có chút nhớ hắn.

Tiểu Vi đưa lưng về phía tôi, thu dọn đồ đạc.

Tôi sẽ đi ngắm biển.

Xuyên qua con đường đá nhỏ, tôi dùng sức đẩy xe lăn đến nỗi đổ mồ hôi ròng ròng,

Lên đến đỉnh núi, mặt trời ấm áp treo cao.

Biển xanh bao la và rộng lớn.

Tôi há miệng th* d*c, gọi một cái tên hơn 40 năm chưa từng gọi: “Giang Thâm.”

Hắn xuất hiện, vẫn là dáng vẻ lúc còn trẻ, tóc đen được cắt ngắn, ánh mắt ôn nhu, lúc cười rộ lên, trong mắt đều là hình bóng của tôi.

“A Yến, đến đây, để anh ôm một cái.”

Hắn nắm lấy bàn tay gầy gò của tôi, ngồi xổm trước xe lăn, dang rộng cánh tay. Tôi cười: “Hôm nay em có xinh đẹp không?”

“Rất đẹp.”

Thân thể đột nhiên trở nên rất nhẹ nhàng, tôi đứng lên từ trên xe lăn, cánh tay trắng nõn tinh tế khoác lấy cánh tay Giang Thâm, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út trơn bóng như lúc ban đầu.

Tôi xách váy cưới, cười thật tươi: “Em đi giày cao gót thì anh nhất định phải đỡ lấy em đấy.”

“Được.” Giang Thâm nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.

Hải âu bay về phía xa, Giang Thâm và tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, dường như chúng tôi sắp được trở về lễ đường tổ chức đám cưới, hướng về ánh mặt trời ấm áp.

“A Yến, chúng ta về nhà nào.”

Hết.
 
Back
Top Bottom