Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Thâm

Giang Thâm
Chương 10



Tôi nắm chặt cây bút trong tay: “Giang Thâm?”

Bên kia truyền đến tiếng gió gào thét, rất nhanh đã cúp máy.

Tôi biết đó là hắn.

Nhìn màn hình điện thoại di động tối sầm, tôi ngây người thật lâu.

Nguyệt Nguyệt ở phía sau ngủ đến nỗi ngã chổng vó, lầu bầu trở mình.

Tôi gọi lại, bên kia đã tắt máy.

Lịch điện tử trên bàn hiện ngày 29 tháng 11.

Là ngày cưới của chúng tôi ở kiếp trước.

Thời gian trôi nhanh quá.

Đã ba tháng kể từ khi chia tay.

Mặc dù việc thoát khỏi một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm là rất khó nhưng cũng may, tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng khá tốt.

Tôi đang nghiêm túc cố gắng đây.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ.

Nguyệt Nguyệt kéo tôi đến lễ đường Hoa Viên bởi vì tháng sau cô ấy sẽ kết hôn, muốn khảo sát thử nơi này.

Lễ đường Hoa Viên.

Hình như đã lâu lắm rồi tôi không nhớ tới nơi này.

Kiếp trước, tôi đã bị Giang Thâm bỏ lại ở chính nơi này, trong bụng mang đứa nhỏ đã được bốn tháng phải chịu đựng ánh mắt châm chọc của mọi người, không chỗ ẩn náu.

Không thể không nói, lễ đường Hoa Viên là nơi mà các cặp vợ chồng trẻ rất yêu thích.

Tổ chức ngoài trời theo phong cách Tây Âu.

Mùa hè rực rỡ sắc màu của các loài hoa, mùa đông thì đổi thành từng chậu hoa được vận chuyển từ nhà kính.

Lãng mạn mà thời thượng.

Nguyệt Nguyệt đang đặt ngày với người phụ trách lễ đường.

Người phụ trách lắc đầu: “Không được rồi thưa cô, chúng tôi đã sắp xếp đủ lịch, thật sự không có cách nào đặt sớm hơn đâu ạ.”

Nguyệt Nguyệt bất mãn chỉ vào lễ đường trống rỗng: “Rõ ràng hôm nay không có ai mà, không phải anh định ép giá tôi đấy chứ!”

Người phụ trách xấu hổ nói: “Hôm nay cũng có người đặt trước rồi ạ.”

“Nói dối, đã mười giờ rồi, người đâu?”

“Tôi cũng không biết…”

Tôi ngồi dưới giàn hoa, mặc chiếc áo lông vũ, ngẩn người nhìn khoảng sân trước mắt.

Kiếp trước, để có được địa điểm tổ chức hôn lễ, lúc tôi và Giang Thâm vừa biết mình mang thai, đã vội vàng đặt cọc trước một đôi tình nhân khác.

Lúc ấy công ty tổ chức hôn lễ còn đặc biệt dựa theo sở thích của tôi, đo đạc bố trí hiện trường hôn lễ. Hiện tại xem ra đây chỉ là khuôn mẫu dành cho mục đích thương mại, vì khung cảnh trước mắt y hệt như đám cưới kiếp trước của tôi.

Không có chút lòng thành nào.

Tôi thở ra một hơi trắng xóa, nhẹ chà xát lòng bàn tay vào với nhau.

Trợ lý đang xì xào bàn tán với người phụ trách: “Anh Giang nói hôm nay không có cô dâu, anh ấy tự đến thôi ạ.”

Tôi chậm rãi dừng lại, nhìn về phía người đang nói chuyện.

Anh Giang?

“Đi thôi, A Yến, chúng ta đổi nhà khác!” Nguyệt Nguyệt kéo tôi lên, dáng vẻ ảo não vô cùng.

Người phụ trách vẫn còn đang nói chuyện với cậu trợ lý: “Quái lạ, không có cô dâu thì thuê nơi này làm gì?”

Tôi mang theo tâm sự nặng nề đứng lên, bị Nguyệt Nguyệt kéo đi vài bước, đột nhiên tôi dừng lại: “Tớ muốn ngồi ở đây một lát, hay là cậu đi trước đi.”

“Cậu không thoải mái?” Nguyệt Nguyệt lo lắng: “Vậy tớ đưa cậu về nhà trước.”

“Không phải.” Tôi cười cười: “Tình cờ gặp người quen, tớ qua chỗ đó chào hỏi đã.”

Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vậy lát nữa nhớ liên lạc với tớ.”

Người phụ trách kia đã đi xa, tôi ngồi xuống một góc khuất giống như một thám tử tư, ánh mắt không chớp nhìn lễ đường kia.

Nửa giờ sau, tôi nhìn thấy Giang Thâm xuất hiện.

Hắn đã gầy đi một chút, quầng thâm mắt đen kịt.

Trên người là bộ âu phục giày da, trên cổ còn thắt nơ kiểu chú rể.

Trong đầu tôi chợt vang lên ‘ầm’ một tiếng.
 
Giang Thâm
Chương 11



Tôi đứng dậy, chậm rãi bước về phía trước.

Hắn mặc bộ y phục do tự tay tôi thiết kế kiếp trước.

Đến cả nút áo cũng giống nhau.

Đứng ở cuối hành lang, nhìn về phía điểm cuối xa xa.

Như một chú rể đến muộn.

Trong nháy mắt, tôi hoảng hốt nhìn thấy mình giơ điện thoại di động lên, bản thân luống cuống đứng ở nơi ánh mắt hắn có thể nhìn thấy, gọi tên Giang Thâm.

Cuối cùng hai khung cảnh cũng tụ hợp lại.

Giang Thâm lấy nhẫn ra, giơ lên.

“A Yến, em nguyện ý gả cho anh không?”

Cơn gió đột nhiên im lặng.

Cảm giác đau đớn đột nhiên chui ra từ trong trái tim, đụng vào lồng n.g.ự.c tôi, càng ngày càng trở nên kịch liệt.

Tôi đứng phía sau Giang Thâm, nhìn hắn thì thầm tự lẩm bẩm.

Hắn vẫn không phát hiện ra tôi, bàn tay giơ nhẫn lên, lộ vẻ mặt mờ mịt.

Hắn còn chờ gì nữa?

Chờ tôi sao?

Giang Thâm giơ lên một lúc, cuối cùng hắn bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài.

“Anh muốn tự tay đeo chiếc nhẫn này cho em, kết quả đến lúc c.h.ế.t cũng không thể thực hiện được, em mang theo đứa nhỏ được bốn tháng tuổi rời đi, chắc là rất khổ sở phải không.”

Tôi chợt bắt được sợi dây leo dùng để trang trí, thân thể bất chợt run lên.

Giang Thâm…

Cũng trọng sinh trở lại?

Hay là, hắn đã từng c.h.ế.t một lần rồi?

Không khí lạnh lẽo tràn vào xoang mũi, tôi như rơi vào hầm băng, nghe giọng hắn run rẩy: “Thật xin lỗi, A Yến, anh…”

Hắn khóc, cúi đầu lau nước mắt.

Tôi mới đi được hai bước đã phải há miệng th* d*c, ngay sau đó, trong túi áo vest của Giang Thâm truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.

Hắn nhận điện thoại, khẽ xoa mặt, âm thanh khàn khàn: “Được, tôi lập tức về đơn vị ngay.”

Tôi bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, cảm giác co rút bắt đầu từ cổ họng, dần dần lan đến lồng ngực.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể nhìn hắn cẩn thận cất chiếc nhẫn vào trong ngực, xoay người rời đi, một câu cũng không thể nói ra thành lời.

Tôi ra khỏi lễ đường Hoa Viên, trên đường lỡ đụng phải mấy người khác.

Bọn họ thuận miệng mắng vài câu: “Không có mắt à! Đụng người khác mà không biết xin lỗi nữa.”

Giờ cao điểm đúng lúc tan tầm, ngựa xe như nước.

Đèn xanh đèn đỏ lóa mắt, tiếng còi xe vang lên chói tai dần dần biến thành ảo giác, lẫn lộn thành một mảnh hỗn hợp kỳ quái, cuối cùng chỉ còn lại ù tai.

Trên màn hình lớn ở giao lộ đang phát một đoạn tin tức.

Tôi đờ đẫn ngẩng đầu lên, mẩu tin in sâu trong mắt.

Trong thành phố xảy ra một sự kiện khiến cảnh sát bị thương nặng, có ba cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ.

Một người là ông chú mặt vuông, một người là anh chàng da ngăm đen khá cao, một người là cậu thanh niên còn rất trẻ.

Còn có cả họ tên đàng hoàng: Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng.

Tôi nhìn chằm chằm một hồi rồi ‘bịch’ một tiếng, hai chân mềm nhũn ngã xuống ven đường, không nghe thấy bất kỳ cái gì nữa.

9. Cuộc hôn nhân kiếp trước

Hôm nay, lúc Giang Thâm về đến nhà, trên bàn đã bày rất nhiều ảnh chụp.

A Yến ngồi trên thảm nhung bên cạnh bàn trà, chớp mắt nhìn quanh: “Anh nhìn xem, nơi này có rất nhiều ảnh chụp của anh đó, ai bảo anh không có bạn bè chứ.”

Giang Thâm treo áo khoác lông trên kệ, tháo cà vạt, ngồi xuống bên cạnh A Yến rồi ôm chầm lấy cô: “Đều là chuyện trước kia cả, không đáng xem.”

A Yến yên tâm thoải mái nằm trong lòng Giang Thâm.

“Sao anh không nhớ đến tình bạn cũ một chút nào vậy!”

Cô rút ra một tấm ảnh: “Thế chú này và cậu thanh niên nhỏ tuổi là ai đây?”
 
Giang Thâm
Chương 12



Giang Thâm im lặng: “Đều là anh em cùng nhau gây dựng sự nghiệp.”

A Yến tỏ vẻ đau thương thở dài: “Người ta hay nói thương nhân trọng lợi, chẳng lẽ lỡ cãi nhau một lần là không thể làm anh em được nữa hay sao?”

“Không phải.” Giang Thâm cười: “Là hướng đi của mỗi người khác nhau. Nếu công ty xảy ra hỗn loạn, xảy ra vấn đề thì anh còn phải kéo bọn họ xuống nước ấy chứ.”

A Yến cảm thấy lý do này rất buồn cười: “Bộ anh là xã hội đen sao? Vậy là bọn anh không qua lại nữa?”

“Tốt nhất là không nên qua lại.”

Cô thực sự không hiểu được logic của Giang Thâm, khoanh tay lẩm bẩm: “Sao anh không đáng tin cậy như vậy chứ, à mà anh kéo anh em của mình xuống như thế, liệu anh có kéo bạn gái anh xuống cùng không đấy?”

Sắc mặt Giang Thâm trở nên căng thẳng: “Sẽ không.”

A Yến mỉm cười ngồi trên đùi Giang Thâm, ôm cổ hắn, mềm mại làm nũng: “Anh trai à, anh yêu em như vậy sao?”

Hai tai Giang Thâm đỏ lên, nghiêm túc thu gọn hình ảnh A Yến vào trong mắt, bàn tay sờ đầu cô, lặp lại: “Anh vĩnh viễn sẽ không kéo A Yến cùng xuống nước.”

A Yến đột nhiên nảy ra ý tưởng, ghé sát vào người hắn: “Lỡ như, ý em là, lỡ như em gặp chuyện xui xẻo…”

Giang Thâm nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Vậy sẽ không qua lại nữa.”

Đây là lần đầu tiên A Yến tức giận nhất từ khi bọn họ yêu nhau tới nay.

Cô nhéo cánh tay Giang Thâm, tức giận mắng: “Đồ cứng đầu nhà anh, cũng không phải chuyện sống c.h.ế.t gì mà anh cứ phải đoạn tuyệt quan hệ với em sao?”

Giang Thâm bị mắng đến mức sửng sốt, hắn khẽ nhếch khóe môi muốn hôn cô nhưng lại bị A Yến tức giận né tránh, tiếp tục mắng: “Anh càng đoạn tuyệt quan hệ với em thì em càng dính lấy anh đó! Trừ khi anh không còn yêu em nữa.”

Giang Thâm bị cô chọc cười: “Chỉ cần nói câu này là được?”

“Nhưng tiền đề là em phải tin anh đã…” A Yến nắm lấy vành tai Giang Thâm, chưa hết giận cắn một cái: “Anh trai yêu em như vậy, trong mắt đều là yêu đương, làm sao có thể nói câu đó được chứ?”

Giang Thâm không nói gì, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào ảnh chụp chung của bốn người.

Bức ảnh đó lẳng lặng nằm trên bàn.

Bắt đầu từ bên trái là: Giang Thâm, Lý Hiểu Văn, Phương Vũ và Triệu Lăng còn đang học đại học.

10.

Tôi được Nguyệt Nguyệt mang về từ đồn cảnh sát giao thông.

Bởi vì tôi đột nhiên ngồi phịch ở ven đường suốt nửa giờ đồng hồ giữa ánh đèn xanh đỏ của cột đèn giao thông, giống như một kẻ ngốc, không nhúc nhích tí gì.

Nguyệt Nguyệt ở bên ngoài xin lỗi cảnh sát giao thông xong, sau đó mới lên xe.

“A Yến, rốt cuộc hôm nay cậu bị làm sao vậy!” Cô ấy thắt dây an toàn cho tôi: “Giang Thâm lại đến thao túng tâm lý cậu đó à?”

Trên mặt tôi còn in dấu bùn đất, cả người bẩn thỉu, giống như bị người ta rút hết sức lực, dựa vào cửa sổ kính: “Anh họ cậu, có biết người của học viện cảnh sát không?”

“Có quen biết đấy, làm sao vậy?”

“Giúp tớ hỏi thăm về Giang Thâm một chút đi.”

Trong gương chiếu hậu, mặt tôi trắng bệch cả đi.

Bàn tay Nguyệt Nguyệt đang thắt dây an toàn chợt dừng lại, tựa hồ cũng ý thức được cái gì, sắc mặt thay đổi.

“Được…”

Lúc này đây, là anh họ Nguyệt Nguyệt đích thân gọi điện thoại tới cho tôi, anh ấy biết tôi và Giang Thâm có quan hệ vô cùng đặc biệt.

Câu đầu tiên chính là: “Đừng hỏi nữa.”

Tôi nắm chặt di động, cơn đau đầu ập đến: “Là không có tin tức hay là đừng hỏi.”
 
Giang Thâm
Chương 13



Anh họ dừng một lúc, để lại một câu cuối cùng: “Bọn họ biết em nên bảo anh chuyển lời: Đừng hỏi nữa.”

Lồng n.g.ự.c của tôi giống như bị người ta đào khoét, trống rỗng.

Rõ ràng trước đó không lâu tôi vừa cãi nhau với Giang Thâm xong mà tôi lại không nhớ rõ, bây giờ thì ký ức kiếp trước đã hiện ra vô cùng rõ ràng.

Anh sẽ không bao giờ kéo A Yến xuống nước.

Những lời này, cuối cùng đã xé mở một lỗ hổng trong lòng tôi rồi lại rắc muối lên miệng vết thương.

Tôi đã từng đi ngược lại với trực giác, đã bị xé tan nát thành từng mảnh.

Cho đến giờ phút này, rốt cuộc tôi đã tìm được đáp án.

Bí mật ẩn giấu phía sau Giang Thâm kia.

“Lỡ như, ý em là, lỡ như em gặp chuyện xui xẻo…”

“Vậy sẽ không qua lại nữa.”

Một số chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng.

Kiếp trước, Giang Thâm đã bỏ mạng trên đường đến buổi hôn lễ, lần này hắn đã trở lại.

Hắn biết rõ kết cục, cho nên lần này, hắn không mềm lòng với tôi nữa.

11.

“A Yến, tớ cảm thấy cậu thay đổi rồi.”

Nguyệt Nguyệt chống tay trên bàn, trước mặt là cốc sữa đậu nành.

Từ khi nhận được cuộc điện thoại đó, tôi trở nên vô cùng bình tĩnh.

Tôi thường ngồi một mình ngẩn người ra ngoài cửa sổ hoặc là cầm thìa, không di chuyển suốt cả nửa ngày.

“Nguyệt Nguyệt, dạo gần đây tớ muốn dọn ra ngoài.”

“Cái gì? Nhà tớ không tốt sao?”

Cô ấy nhíu mày, quên cả việc ăn quả trứng luộc trên tay: “Hay là cậu lại làm hòa với Giang Thâm rồi!”

“Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ chỉ muốn an tâm học tập thôi.” Tôi chậm rãi uống một ngụm sữa đậu nành lạnh ngắt, mỉm cười: “Gần đây việc học tập có hơi nặng, có lẽ tớ sẽ không liên lạc với mọi người một thời gian, cậu có thể giúp tớ chăm sóc bố mẹ tớ một chút được không?”

“Nghe cậu nói kìa, chúng ta quen biết nhau lâu như thế, cậu còn khách khí cái gì.” Cô ấy phẩy tay: “Cậu ấy à, phải thành công đỗ thạc sĩ nghe chưa, để Giang Thâm tức c.h.ế.t thì thôi.”

Không lâu sau, tôi chuyển đến một căn hộ khoảng 50 mét vuông, vừa đủ cho một người ở.

Nồi niêu xoong chảo đều là do tôi tự mình đặt mua.

Một món làm hai phần, giống như lúc trước khi tôi còn ở chung với Giang Thâm.

Tôi thích đứng trước cửa sổ nhìn dòng người, đến đêm khuya tôi thích mở tin nhắn trò chuyện giữa tôi và Giang Thâm, nhìn thật lâu.

Tôi cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì.

Một tuần lặng lẽ trôi qua.

Dường như thời gian đã dừng lại.

Cuối cùng tôi bước vào đồn cảnh sát.

Vào một buổi chiều thứ tư, khi gần đến giờ tan tầm, một cậu cảnh sát trẻ tuổi đi tới tiếp đón tôi.

“Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

Tôi cúi đầu, viết biển số xe lên giấy: “Phiền các anh điều tra chủ nhân chiếc xe này.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cậu ta nhận lấy, nhìn một lát rồi hỏi: “Gây chuyện bỏ chạy sao?”

Tôi ngồi trước mặt cảnh sát, nắm chặt tay: “Tôi không biết, có thể là tội phạm, có thể là kẻ buôn m* t**, cũng có thể... không có gì cả…”

Đây là chuyện xảy ra kiếp trước trước khi tôi chết, đó là chiếc xe tải đã xông qua lan can, đụng c.h.ế.t tôi.

Lúc đó tôi đã cố né tránh hai, ba lần nhưng đều bị gã tài xế cố tình đ.â.m trúng.

Giống như... đang nhắm về phía tôi vậy.

Chắc cậu cảnh sát kia coi tôi là một người có tinh thần không được bình thường, cậu ta tỉ mỉ đánh giá tôi trong chốc lát: “Hẳn là cô biết cái giá phải trả khi khai báo tin giả cho cảnh sát.”

Tôi gật đầu: “Làm ơn đi.”

Cậu ta đi vào, một lát sau có người tới: “Cô đi theo chúng tôi.”
 
Giang Thâm
Chương 14



Mấy tháng ngắn ngủi, tôi lại gặp Trình Văn một lần nữa.

Bụng cô ta đã lớn một chút, cô ta tự mình rót cho tôi cốc nước nóng, sau đó mới ngồi xuống đối diện với tôi: “Cô biết đến biển số xe này từ đâu?”

“Tôi không thể nói.”

Trình Văn thu dọn đồ đạc: “Được, tôi biết rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô mau về đi.”

Tôi ngồi im không nhúc nhích.

“Tôi biết cô muốn hỏi cái gì nhưng cô và Giang Thâm đã chia tay.” Cô ta cân nhắc một chút, nhắc nhở tôi: “Lo cho bản thân thật tốt, hiểu chưa?”

Tôi cong môi cười, hốc mắt có chút chua xót: “Tôi hiểu, tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa, nếu như sau này…”

Tôi còn chưa nói xong, đôi mắt đã trông mong nhìn Trình Văn.

Dù sao thì người cũng phải sống sót trở về chứ?

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô ta nhanh chóng hạ mắt xuống, lấy ly nước của tôi đi.

“Thời gian không còn sớm, mau trở về đi.”

Dường như tôi đã rơi vào một cái giếng cạn không đáy, không ngừng rơi xuống…

Trước khi rời đi, tôi chỉ vào bụng của cô ta.

Trình Văn ‘a’ một tiếng, hốc mắt hơi phiếm hồng: “Không phải của anh ấy, bố đứa nhỏ là người cô đã nhìn thấy trên bản tin cơ.”

Không khí tháng 12 lại lạnh hơn một chút.

Trên đường thành phố Nam, không có mấy người đi bộ bên ngoài.

Mấy cái túi nilon bị nước mưa quấn lấy dính trên mặt đất, bị xe cộ qua lại đè lên y hệt như con tôm chiên giòn bị nghiền nát.

Tôi lại nghĩ tới món tôm chiên của Giang Thâm.

Hắn thích dùng dầu đậu nành để chiên bởi vì tôi thích mùi đậu nành, mà mỗi lần Giang Thâm đều trêu chọc lúc nào người tôi cũng có mùi đậu nành.

Rõ ràng đây chính là khẩu vị xảo quyệt của hắn.

Tôi còn nói, đứa nhỏ đừng đi theo hắn nữa, đỡ khó nuôi.

Bầu trời xám xịt.

Tôi ngẩng đầu há miệng, hà hơi phả lên bầu trời, muốn dùng cách này để kìm nén lệ nóng sắp lăn ra khỏi hốc mắt.

Có lẽ bởi vì buồn cười, tiếng cười nhạo của mấy đứa trẻ ven đường vang lên.

Tôi không thể tìm thấy Giang Thâm, cũng không thể gọi điện thoại cho hắn.

Giống như trước kia khi hắn đến công ty, tôi không thể đến thăm hắn mà chỉ lẳng lặng chờ là được rồi.

Lúc nhàn rỗi, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm, cho nên tối hôm nay, tôi nằm dài trên sô pha, mở ra bài post năm đó.

‘Cuộc sống hàng ngày của tôi với anh J.’

Tôi và anh J gặp mặt nhau ở rạp chiếu phim.

Còn nhớ bộ phim đó tên là “Hành động dọc sông Mê Kông”, lúc ra khỏi rạp chiếu phim, tôi đã khóc lóc rất thảm thương, thậm chí còn hắt xì một cái, nước mũi phun lên cổ người phía trước.

Ha ha ha, mọi người đoán không sai, người đó chính là anh J.

Lúc ấy thật sự rất xấu hổ…

Lần đầu tiên tôi hắt xì quên che miệng, không phải do tôi vụng về hay gì.

Lúc ấy trên mặt anh J có biểu tình muốn cười lại không thể cười, lấy ra một gói khăn giấy.

“Đừng khóc nữa, lau nước mũi đi.”

Hắn thật sự rất đẹp trai, còn cao hơn tôi rất nhiều, hắn mặc áo khoác da màu nâu sẫm, tóc đen cắt ngắn.

Đúng là sự nguy hiểm của xã hội.

Tôi lau nước mũi xong, lại lén nhìn hắn vài lần.

Tôi cảm giác hắn không có bạn gái, nếu không sao hắn lại kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ tôi lau xong cơ chứ.

Mặc dù tôi rất sợ nhưng đây là lần đầu tiên tôi dũng cảm xin WeChat người lạ.

Kỳ diệu hơn là hắn lại đồng ý cho tôi!

Anh J là người rất khó trêu chọc, tôi nói ba câu thì hắn chỉ trả lời đúng một câu.
 
Giang Thâm
Chương 15



Ha ha ha, nhưng từ nhỏ tôi đã cố chấp như thế đấy, mỗi ngày đều tìm hắn, sau đó anh J còn đánh giá hành vi của tôi lúc đó, gọi là: lì lợm la l**m.

Tôi vặn lại: Thế sao anh lại thích bộ dáng này?

Anh J không nói lại được nữa.

Ha ha ha các chị em đừng hiểu lầm, không phải hắn không thích ta mà chỉ là mạnh miệng thôi.



Đường phân chia.

Tôi lại tới nữa đây, tôi và anh J ở cùng với nhau được khoảng một tuần thì nảy sinh tranh cãi.

Nguyên nhân là hắn đột nhiên biến mất ba ngày, không trả lời tin nhắn của tôi.

Tôi có cảm giác không an toàn, giống y như lúc còn bé có được cái gì là bị người ta cướp mất, cảm xúc lúc đó cũng tương tự như này.

Mấy lần ở chung với bạn trai trước không thuận lợi, cuối cùng lại vì một số nguyên nhân m.á.u chó mà rời xa tôi: ví dụ như nữ thần trở lại, ví dụ như anh ấy không thích phụ nữ... Tóm lại trong chuyện tình cảm của tôi, nhất định sẽ xuất hiện người thứ ba.

Cho nên anh J đột nhiên biến mất ba ngày, tôi tự động chia tay với hắn.

Hôm đó khi tôi thu dọn đồ đạc, hắn đã quay lại! Đã quay lại rồi!

Lúc đó tôi cảm thấy người đàn ông này có bệnh.

Tôi không để ý đến hắn nữa.

Anh J vào bếp, nghe ngóng động tĩnh rồi nấu cơm.

Tôi xin thề là tôi không cẩn thận lỡ liếc hắn một cái mà thôi chứ tôi thèm vào, người này đáng bị đánh lắm.

Tạm thời không thể tha thứ được nhưng cái miệng của tôi lại không có tội tình gì.

Anh J nói anh ấy gặp một ít phiền toái vì mới mở công ty, sự nghiệp vừa mới khởi sắc nên gặp chút chuyện cũng là bình thường.

Tôi hỏi anh ấy vì sao không trả lời tin nhắn của tôi, anh J nói điện thoại di động bị người ta ném vỡ nát nên không nhận được.

Trời ơi, rốt cuộc anh ấy làm nghề gì vậy?

Không phải là nghề bất hợp pháp đấy chứ?



Đường phân chia.

Cảm ơn lời đề nghị của chị em, anh J đã nhớ kỹ số điện thoại của tôi rồi.

Cho dù sau này điện thoại di động của tôi có bị ném đến Thái Bình Dương thì anh ấy vẫn có thể liên lạc với tôi.

Thời buổi này, người trẻ tuổi muốn gây dựng sự nghiệp cũng chẳng dễ dàng gì, lúc nào cũng có chuyện cần giải quyết, còn không được gặp mặt nhau nữa chứ.

Nghiêm túc nhắc nhở các chị em: Ai cũng có thể tìm kiếm chòm sao Kim Ngưu nhưng sự nghiệp thì rất khó tìm đó…

A a a a, tức quá!

Tuần sau sẽ đến sinh nhật của anh J rồi, phải chuẩn bị một bất ngờ lớn mới được!

Hy vọng anh ấy khỏe mạnh! Sống lâu trăm tuổi!



Đường phân chia

Tin sốc cho các chị em đây!

Anh J đưa tôi đi hóng gió đó! Đường bờ biển đẹp quá, lát nữa tôi sẽ đăng ảnh cho các bạn xem…



Đường phân chia

Thật xin lỗi vì đã biến mất lâu như vậy.

Chúng tôi gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại vẫn còn ở trong bệnh viện, sau khi chúng tôi khỏe lại sẽ tiếp tục cập nhật.

Về chuyện bãi biển, ai da, thôi không nhắc tới nữa.

Hu hu, một chiếc xe đắt tiền đã đi tong rồi…



Đường phân chia

Chúng tôi không chia tay, đừng đoán mò nữa.

Tình cảm rất tốt.

Anh J là một người đàn ông vô cùng ấm áp, tuy mặt lạnh nhưng trái tim nóng, trước kia tôi không hề tin tưởng vào tình yêu nhưng hiện tại đã gặp được tình yêu chân chính rồi.

Làm sao bây giờ, tôi rất muốn kết hôn nhưng hình như anh ấy không có ý này…



Đường phân chia

Ha ha ha, thật ngại quá, lâu như vậy mới online lại, đã gần hai năm rồi phải không?
 
Giang Thâm
Chương 16



Ừm, tình cảm rất ổn định.

Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.

Chủ yếu là do cuộc sống sinh hoạt của đôi tình nhân có mấy chuyện hơi xấu hổ, viết ra sợ bị người ta đánh giá.

Tôi chỉ có thể nói, anh J cực kỳ mạnh mẽ! Hình như anh ấy đã lén tập thể hình hay sao ấy.

Người ta thường nói nam Kim Ngưu sẽ rất yêu vợ mình, gần đây tôi đã cảm nhận được việc này rồi…

Dạo này tôi hơi lười, có lẽ sẽ không thường xuyên cập nhật được nữa, chúng ta hữu duyên sẽ gặp lại.



Thời gian dừng lại ở một năm trước, phía dưới có rất nhiều người thúc giục.

“Lót dép hóng đây.”

“Chúc chị may mắn!”

“Lâu chủ chính là cá chép hóa rồng! Mong mọi người chia sẻ bài post này sẽ được ở cùng với người mình thích.”

Thì ra tôi và Giang Thâm có nhiều kỷ niệm như vậy.

Sau một năm, tôi lại bắt đầu cập nhật.

Tôi đã kết hôn với anh J rồi.

Phụng Tử thành hôn ha ha ha, chơi hơi lớn xíu.

Dạo gần đây anh J hay đi công tác, mỗi ngày đều gọi điện thoại báo bình an cho tôi.

Hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng trở về.

Phía dưới lập tức xuất hiện rất nhiều bình luận: “Người mất tích đã trở về!”

“Hu hu, rốt cuộc thì CP tôi đu đã tu thành chính quả rồi.

“Muốn ăn đường!”

“Em bé mấy tháng rồi nhỉ?”

Đầu ngón tay tôi dừng lại trên màn hình trong chốc lát, chậm rãi gõ xuống: “Bốn tháng.”

“Chúc mừng, chúc mừng, tôi cũng mang thai được bốn tháng rồi!”

Khu bình luận tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, tôi ngồi trong bóng tối, trong nháy mắt, dường như tôi đã trở thành người trong bài post kia.

Tôi nhận được một tin nhắn riêng.

“Lâu chủ phải hạnh phúc đấy nhé.”

“Cảm ơn, cô cũng vậy.”

“Ha ha, tuần trước anh ấy vừa rời đi, cho nên tôi có chút hâm mộ cô đấy.”

“Vừa rời đi?”

“Ừm, lên thiên đường rồi…”

Tôi chần chờ thật lâu, gõ xuống mấy chữ: “Nén bi thương.”

Sau đó tôi hoảng loạn tắt màn hình.

Tối hôm đó, tôi có một giấc mơ.

Trên đại dương, từng đợt sóng biển ập tới, gió biển nhẹ thổi dịu dàng.

Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu lên người, vô cùng ấm áp.

Tôi lại mơ thấy cảnh tượng tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t lần đó, kết quả vừa quay đầu đã trông thấy Giang Thâm đứng trên boong tàu, vẫy tay với tôi.

Tôi có chút xấu hổ bởi vì tôi nhớ rõ mình đã chia tay với hắn, câu nói đầu tiên nên là gì đây?

Dù sao thì…

Dù sao cũng phải nói một câu chứ.

“Anh…”

“A Yến, anh phải đi rồi.”

Lời nói của tôi bị chặn lại ở trong cổ họng, mất vài phút, tôi mới hiểu được Giang Thâm đang nói cái gì.

“Anh đi đâu cơ?”

Giang Thâm không nói gì, chỉ giang cánh tay ra: “Lại đây, để anh ôm một cái.”

Tôi sững sờ, cảm thấy có gì đó không ổn, ngay sau đó một nỗi sợ hãi rất lớn lập tức quét qua người tôi.

Còn chưa nói ra thành lời, tôi đã bắt đầu khóc.

Mũi tôi cay cay, nhào vào lòng Giang Thâm, khóc nức nở: “Em không cho anh đi.”

Giang Thâm hôn tôi: “Khóc sẽ không đẹp, lúc A Yến cười là đẹp nhất.”

Tôi gắt gao ôm chặt lấy hắn: “Vậy nếu em cười, anh sẽ không đi nữa sao?”

Tôi vừa khóc vừa cười, liều mạng lau đi nước mắt.

“Anh xem, em không khóc nữa… Em cười rồi mà…”

“A Yến…” Giang Thâm tiếc nuối sờ mặt tôi: “Sinh nhật, còn chưa kịp tổ chức cho em, chắc hiện tại không còn kịp rồi... Anh muốn chúc em sinh nhật một trăm tuổi vui vẻ trước.”

“Không muốn…” Tôi nức nở: “Không muốn một trăm tuổi, em không muốn sống đến một trăm tuổi…”

Miệng Giang Thâm giật giật, đột nhiên rơi một giọt nước mắt.

“Thật xin lỗi, A Yến.”
 
Giang Thâm
Chương 17



Một giọt m.á.u bắt đầu xuất hiện từ vai trái của hắn, dần dần nhuộm ra.

Mấy đóa liên tiếp xuất hiện, lan rộng ra thành chùm giống như hoa hải đường khắp núi đồi.

Dần dần, tầm mắt của tôi bắt đầu mờ đi.

Gió biển thổi tới hơi nước mặn tanh, tôi như một người bị mù hai mắt, gắt gao ôm lấy tất cả những gì có thể cảm nhận được.

Hắn đang dần biến mất.

Tôi phát ra tiếng khóc tuyệt vọng, hai cánh tay ôm càng chặt hơn.

Cuối cùng, chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng ghé vào tai tôi dỗ dành: “Ngoan, gả cho người khác.”

Bình minh đã gần kề, tôi ngồi trong bóng tối như kẻ c.h.ế.t đuối, điên cuồng gõ chữ vào màn hình điện thoại.

Nước mắt rơi trên màn hình, chữ bắt đầu nhòe đi.

“Vừa rồi anh J gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nói ngày mai sẽ trở lại!”

“Tôi gặp ác mộng nên bị dọa tỉnh, người ta nói cơn ác mộng sẽ ngược lại với hiện thực, mọi việc rồi sẽ tốt thôi…”

“Tôi muốn chuẩn bị cho anh ấy một bất ngờ, các chị em có đề nghị gì không?”



Đêm dài chậm rãi qua đi, mọi người đều ngủ hết rồi.

Đáp lại tôi chỉ có sự yên tĩnh.

Cho đến khi bình minh phía đông ló rạng, tôi giống như một con rối kéo dây, máy móc mặc quần áo, đi đến đồn cảnh sát.

Còn quá sớm.

Đèn đường vẫn chưa tắt.

Tôi hứng cơn gió lạnh đứng ở cửa, lạnh đến nỗi tay chân cứng đờ.

Thật ra đến tôi cũng không biết tôi đang chờ cái gì, chỉ biết mình phải chờ.

Không chừng một giây sau, Giang Thâm sẽ xuất hiện ở góc đường.

Tôi nhớ tới ngày đó ở lễ đường Hoa Viên, nếu lúc ấy tôi gọi hắn một tiếng, nói thêm với hắn một câu thì có phải tôi sẽ không cần chờ lâu như vậy hay không?

Tôi lấy điện thoại ra, tìm bài viết “Làm sao để quay lại với bạn trai cũ?”

“Gửi tin nhắn trước đã.”

Nhưng tôi không dám gửi.

Tôi soạn một đoạn văn bản: Anh đang làm gì vậy? Em nhớ anh.

Cuối cùng ngón tay dừng lại ở nút gửi, không thể ấn xuống. Hay là chờ một chút nữa đi, chắc giờ này Giang Thâm còn phải ngủ, chờ đến hừng đông thì tôi sẽ gửi.

Bình minh đang đến gần.

Lúc đèn đường tắt đi, một chiếc xe đen từ giao lộ quẹo qua.

Bánh xe nghiền nát đường đá, kẽo kẹt rung động.

Tôi nắm chặt điện thoại di động, bất động nhìn chằm chằm vào nó.

Ô tô chậm rãi dừng lại trước cửa cục cảnh sát, trong xe có bốn người đàn ông bước xuống.

Trời sắp sáng rõ, bốn người xuyên qua bóng đêm đi về phía tôi.

Đều là những khuôn mặt xa lạ, bước đi chỉnh tề.

Tôi nắm chặt tay, hô hấp dồn dập, cánh môi run rẩy, nhiệt huyết đụng vào màng nhĩ, gần như hít thở không thông.

Bọn họ đi tới trước người tôi, đồng thời cúi đầu.

Điện thoại rơi bộp xuống đất, màn hình vỡ tan tành.

Tin nhắn kia, cuối cùng cũng không được gửi đi.

Rạng sáng ngày 13 tháng 12 năm 2021 là thời khắc lạnh nhất của mùa đông năm nay.

Tôi quỳ trên mặt đất phủ đầy sương trắng, thất thanh khóc rống.

Giang Thâm, hắn đã bỏ tôi mà đi.

12.

Trên bia mộ của Giang Thâm, không có tên.

Ngày lễ truy điệu, tuyết rơi trắng xóa.

Tôi đi tới từ cổng chính, đất dưới chân lầy lội khiến đôi giày đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi vẫn luôn khóc, dường như tất cả nước mắt của kiếp này đã chảy khô.

Kết thúc lễ truy điệu, Trình Văn gọi tôi lại.

“Anh ấy không có người thân. Có vài thứ, tôi cảm thấy vẫn nên giao cho cô thì hơn.”

Bụng Trình Văn đã lớn hơn không ít, cô ta cố hết sức mở cốp xe ra, bên trong đều là những thứ có liên quan đến tôi mà Giang Thâm đã giấu đi.
 
Giang Thâm
Chương 18



“Anh ấy giấu rất kín, đám người kia... không tra được cô.” Trình Văn kéo đồ đã được thu dọn xong ra: “Hiện tại vật về nguyên chủ.”

Giọng tôi khàn khàn nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận đồ đạc.

“Còn có một chuyện…” Trình Văn móc trong túi ra một chiếc nhẫn cưới: “Đây là đồ được phát hiện trên người anh ấy.”

Là lần cuối cùng tôi gặp Giang Thâm, hắn đã cầm chiếc nhẫn trong tay.

Tôi lấy chiếc nhẫn ra, đeo nó vào ngón áp út.

Rất vừa vặn.

Trình Văn muốn nói lại thôi: “Cô có thể tìm người khác…”

Tôi giơ mu bàn tay lên: “Tôi đã gả rồi, không cần tìm nữa.”

Lời nói của cô ta nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng đành thở dài: “Thật ra tôi cảm thấy anh ấy rất nhẫn tâm, mấy tháng nay, anh ấy như phát điên muốn vạch rõ giới hạn với cô. Có đôi khi…” Cô ta hơi chần chừ: “Tôi hoài nghi nếu anh ấy không làm như vậy thì cô sẽ chết.”

Tôi đứng trong gió lạnh, không nói một lời.

Trình Văn nhíu mày: “Biển số xe cô đưa lần trước rất chính xác, không có cô thì cảnh sát chúng tôi đã phải hy sinh rồi. Còn có lần đầu tiên, khi tôi và anh ấy làm nhiệm vụ, giả bộ thành tình nhân, sao cô lại xuất hiện ở đó... Nếu cô biết chuyện thì nhất định phải nói cho…”

“Cô có tin vào chuyện trọng sinh không?”

Tôi ngắt lời cô ta.

Trình Văn nghẹn họng, hiển nhiên không tin.

Tôi tự nói.

“Ngay từ đầu, tôi cảm giác như đây là cơ hội được làm lại một lần nữa, là ông trời ban ân cho tôi. Chắc khi đó, Giang Thâm cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng tôi hành động vì chính bản thân mình, còn anh ấy là vì tôi. Trình Văn, tôi chưa từng cảm thấy mình đê tiện như thế. Vì sao ký ức của con người lại trở nên đặc biệt rõ ràng chỉ vào một khoảnh khắc nào đó cơ chứ? Ngày phá thai, dường như Giang Thâm đã khóc. Một ngày trước khi kết hôn, anh ấy gọi điện thoại cho tôi. Ngày hôm sau, anh ấy đứng ở hiện trường hôn lễ, thổ lộ với không khí. Cô nói nếu lúc đó, tôi có thể đứng ra giữ anh ấy lại, có phải anh ấy sẽ không c.h.ế.t hay không? Nhưng tôi không dám, tôi đoán được anh ấy là người như thế nào, tôi sợ sẽ phá hủy kế hoạch của anh ấy, tôi luôn nghĩ... về sau sẽ có cơ hội, tôi thật sự rất chờ mong, chờ đến lúc tôi có thể nói hết mọi chuyện, để chúng tôi còn có thể ở bên cạnh nhau. Dù sao tôi đã chờ nhiều lần như vậy, tôi chờ thêm một lần nữa thì cũng có sao. Tôi sẽ không làm ầm ĩ, sẽ không gọi điện thoại cho Giang Thâm, tôi cảm thấy anh ấy nhất định sẽ thành công, sẽ làm lại một lần nữa, sao có thể đấu không lại người ta chứ? Trình Văn, vừa rồi tôi đứng trước bia mộ của anh ấy, tôi không thể nào hiểu nổi, tôi phải làm thế nào thì mới có thể thay đổi kết cục này. Nếu cái c.h.ế.t có thể thay đổi mọi thứ thì tôi sẽ thử.”

Trình Văn vỗ bả vai tôi, ánh mắt có chút nghiêm túc:

“Không phải là lỗi của cô, Giang Thâm nói chỉ sợ cô phải chịu đựng sự áy náy. Có một số việc, anh ấy lựa chọn không cho cô biết thì cô không có cách nào biết được. A Yến, cô nghĩ thoáng một chút, qua vài ngày nữa, tôi sẽ dẫn cô đến khoa tâm lý. Nhất định phải điều trị.”

Vừa mới mở ra một chút lỗ hổng, đột nhiên đóng lại.

Tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đúng vậy, Giang Thâm đã chết, trên thế giới này đã không còn ai hiểu tôi nữa.

“Được rồi.” Tôi sờ nhẫn: “Tôi còn muốn hỏi một chút, anh ấy… lúc đi…”

Trình Văn nuốt nước miếng: “Rất... rất dễ chịu, không phải chịu khổ.”

Cô ta vội vàng cụp mắt xuống: “Tôi còn có việc, đi trước.”
 
Giang Thâm
Chương 19



Tôi ôm hộp di vật của Giang Thâm, ngơ ngác nhìn phương hướng cô ta rời đi, hai mắt sưng đỏ, rốt cuộc không thể khóc nổi một giọt nước mắt.

Xoay người, bố mẹ che dù, đứng ở bên ngoài chờ tôi.

Trong tay bố ôm một bó hoa, đặt ở bên cạnh Giang Thâm: “Mẹ con đoàn viên, Tiểu Hòa, lần này có người đến với em rồi.”

Trên bia mộ Tiểu Hòa kia cũng không có tên.

Mẹ đứng ở phía sau, xoa đôi mắt đỏ bừng: “Chị Hòa Hòa, thật xin lỗi, bây giờ em mới biết nó là con của chị.”

Người này chính là vợ trước của bố.

Giang Thâm là đứa bé do Tiểu Hòa mang đến.

Trời càng ngày càng âm u, trận tuyết đầu tiên của mùa đông cuối cùng đã tới.

Tôi ngửa đầu nhìn tuyết rơi lả tả, đột nhiên nhớ tới mùa đông năm ngoái, khi trận tuyết đầu tiên rơi, Giang Thâm đứng dưới lầu nặn người tuyết cho tôi.

“Chất đống thành ba cái sao?”

Giang Thâm ừ một tiếng: “Hai cái lớn, một cái nhỏ.”

Tôi đỏ mặt, đuổi theo đánh hắn: “Anh được lắm! Giang Thâm, anh không biết xấu hổ!”

Giang Thâm bị tôi nhéo lỗ tai, nở nụ cười cầu xin tha thứ: “Được rồi, anh không nói nữa, tất cả đều nghe theo A Yến.”

Tôi ngồi xổm trước bia mộ của Giang Thâm, cầm tuyết nặn thành ba người tuyết.

Hai cái lớn, một cái nhỏ.

Tôi chỉ vào ba người bọn họ: “Giang Thâm anh xem, đó là anh, em và đứa nhỏ.”

Bố mẹ đang đợi tôi ngoài cửa.

“A Yến, đi thôi.”

Tôi lau nước mắt, một lần nữa sờ lên bia mộ: “Sau này em không thể thường xuyên đến đây được nhưng anh yên tâm, em sẽ mãi giữ hình ảnh của anh trong tim.”

13. Độc thoại của Giang Thâm

Từ khi nào tôi biết A Yến cũng trở lại?

Có lẽ chính là lúc cô núp trong góc, giấu que thử thai trong thùng rác.

Tôi vẫn luôn lo lắng rằng cô ấy sẽ bị trả thù.

Bởi vậy sau nhiều năm ẩn núp, giành được toàn thắng thì tôi mới quyết định kết hôn với cô ấy.

Nhưng loại chuyện này không phải cứ c.h.ế.t một nhóm người thì thiên hạ sẽ thái bình.

Có cá lọt lưới, xuống tay với tôi và A Yến.

Tôi c.h.ế.t trên đường đến đám cưới.

Một thanh thép xuyên qua, đóng đinh tôi vào xe.

Lúc ấy tôi cách hiện trường hôn lễ chỉ một cây số.

Lúc chết, thậm chí tôi còn không dám nhìn về phía A Yến, sợ bọn họ đánh hơi được điều gì, tìm được A Yến đang chờ ở lễ đường kết hôn.

Tôi vẫn cho rằng mình sống lại một lần đã là sự ban ân của ông trời.

Ông trời đã dùng cái c.h.ế.t để nhắc nhở tôi phải sớm nghĩ đường lui cho A Yến.

Hồi sinh, tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh.

Hôm nay ký ức của tôi vẫn còn mới mẻ, bởi vì vài phút sau, A Yến sẽ vui mừng khôn xiết chạy ra từ bên trong, nói cho tôi biết cô ấy đã mang thai.

Trong mấy phút này, tôi đã chuẩn bị tốt để nói lời tạm biệt với A Yến, thậm chí còn nghĩ ra lý do thoái thác khuyên cô ấy bỏ đứa bé.

Những lời này sẽ giống như d.a.o găm, đ.â.m vào trong lòng cô.

Giống như kiếp trước, tôi mới chỉ do dự một chút thì cô ấy đã không vui.

Bây giờ tôi nói cô ấy phá thai đi thì tôi có bị đánh không nhỉ?

Ba phút mà dài như cả năm trời, thoáng qua rồi biến mất, bên trong im ắng, không có động tĩnh.

“Làm sao vậy?”

Tôi đột nhiên có loại dự cảm không tốt, đẩy cửa đi vào, thấy A Yến núp trong góc. Trong nháy mắt khi hai ánh mắt giao nhau, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng tan vỡ.

Trong lòng căng thẳng, trong nháy mắt da đầu tôi tê dại cả đi.

Bọn họ tìm được A Yến rồi.
 
Back
Top Bottom