Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Tầm Noãn

Giang Tầm Noãn
Chương 10: Chương 10



15

Giang Tụ Bạch biến mất một thời gian.

Đến khi hắn trở về, ta nghe nói trong doanh trại có một phó quan bị c.h.é.m đầu.

Tội thông đồng với giặc phản quốc, bằng chứng không thể chối cãi.

“Chuyện bên Đại tỷ hơi khó giải quyết, dù sao cũng là người của Hoàng hậu.” Giang Tụ Bạch day day trán, rồi an ủi ta: “Nhưng nàng yên tâm, ta cũng sẽ để ý nhiều hơn đến bên Đại tỷ.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

“Mộc Đầu, là nàng đã cứu chúng ta.”

Giang Tụ Bạch cười, đôi mắt sáng lấp lánh.

Nhìn hắn, ta hiếm khi cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Sau đó, hắn bắt đầu bận rộn hơn, lại không muốn dẫn ta theo.

Thế là nhị tỷ tỷ của Giang Tụ Bạch dẫn ta ra khỏi phủ đi chơi.

Rồi ta nhìn thấy Tô Uyên.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ta sau khi sống lại.

Ký ức về vị Hoàng hậu tân triều được ngàn chiều vạn sủng, cao sang quyền quý kia dần phai nhạt, Tô Uyên của hiện tại toàn thân toát ra vẻ âm u.

Nàng ta nhìn thấy ta, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người.

Nhưng lần này ta không về cùng Thẩm Thời Quý, Tô Uyên không lý nào nhận ra ta.

Không hiểu sao, tim ta bỗng đập loạn xạ.

Còn Tô Uyên thì đột nhiên cười rộ lên.

Nàng ta đứng đó, từng chữ từng chữ không tiếng động làm khẩu hình miệng:

“Thì ra là ngươi.”

16

Đêm đó, ta có một giấc mơ.

Chính xác mà nói, đây không nên chỉ là một giấc mơ.

Ta thấy Thẩm Thời Quý quay lại đống xác chết, không ngừng tìm kiếm t.h.i t.h.ể của ta.

Hắn tìm rất lâu, tìm đến mức hai tay đẫm m.á.u cũng không dừng lại.

Mãi đến khi Tô Uyên đến tìm hắn, hỏi hắn tìm gì.

Thẩm Thời Quý im lặng rất lâu.

Vị thái phó trẻ tuổi dáng người cao ráo thẳng tắp, ống tay áo dính đầy bùn đất, m.á.u tươi từ lòng bàn tay từ từ chảy xuống.

“Không có gì,” một lúc lâu sau, hắn khẽ nói, “Ta hình như vô ý làm mất một thứ gì đó.”

“Mất rồi thì thôi.”

Tô Uyên nghe vậy thở phào một hơi.

Nàng ta muốn kéo Thẩm Thời Quý, nhưng lại bị mùi trên người hắn làm cho chùn bước, chỉ có thể cười duyên nói: “Vi Chi ca ca muốn gì, A Uyên đều sẽ tìm về cho huynh.”

Thẩm Thời Quý nói “Được”.

Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy sự căm hận cuộn trào mà bị đè nén trong đáy mắt hắn.

Hắn đang hận ai?

Sau đó ta mới biết, Thẩm Thời Quý hận Tô Uyên.

Nhưng càng hận chính mình hơn.

Hắn từng bước tính kế Tô Uyên, khiến nàng ta từ một Hoàng hậu cao cao tại thượng trở thành kỹ nữ vạn người cưỡi.

Rồi khi Tô Uyên tràn đầy hy vọng chờ đợi hắn xuất hiện, hắn lại nhẫn tâm đẩy nàng ta vào tuyệt vọng một lần nữa.

Hắn chặt đứt tay chân Tô Uyên, nhốt nàng ta vào ngục tối không thấy ánh mặt trời.

Đó là những gì Thẩm Thời Quý từng làm với ta, giờ đây đều lần lượt trút lên người Tô Uyên.

Tô Uyên ban đầu còn cầu xin hắn, nói rằng mình có nỗi khổ riêng, đến sau này thì điên cuồng chửi rủa.

Nàng ta chế giễu Thẩm Thời Quý: “Ngươi bây giờ đang trả thù cho ả ta sao? Nhưng Thẩm Thời Quý, cho dù ban đầu ta có tính kế ngươi, chẳng lẽ ngươi không sai sao?

Chính ngươi đã phụng mệnh cẩu hoàng đế đi tìm ả, rồi đưa ả vào hoàng cung! Chính ngươi đã khiến ả trở thành dược nhân của cẩu hoàng đế, để bảo toàn địa vị của ngươi trong Hầu phủ!

Thẩm Thời Quý, ta chỉ đưa cho ngươi một con dao, nhưng người thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t ả chính là ngươi! Bây giờ ngươi lại nói ngươi yêu mến ả, đến kẻ ngốc nghe thấy cũng thấy buồn nôn!”

Ta lặng lẽ lắng nghe, rồi bừng tỉnh ngộ.

Thì ra, Thẩm Thời Quý vẫn luôn biết thân phận của ta.

Chẳng trách lúc đó hắn hỏi ta: “A Cửu sau này cũng sẽ giúp ta như vậy, đúng không?”

Thẩm Thời Quý chỉ im lặng lắng nghe.

Chỉ khi nghe thấy từ “buồn nôn”, sắc mặt hắn mới đột nhiên tái nhợt.

“A Cửu sẽ không thấy buồn nôn đâu.” Hắn khẽ nói, cũng không biết là nói cho ai nghe, “Nàng ấy không biết gì cả, ta cũng sẽ không để nàng ấy biết–”

“Nhưng ả đã c.h.ế.t rồi!” Tô Uyên hét lên, “Là ngươi đã tự tay g.i.ế.c ả! Thậm chí còn khiến ả không còn toàn thây!”

“Phải.”

Thẩm Thời Quý bỗng cười phá lên.

Hắn cúi đầu, giọng cực khẽ: “Cho nên, ta cũng sẽ không tha cho chính mình.”

Thẩm Thời Quý điên rồi.

Ta chợt nhớ lại lời nói bị ta cắt ngang của Thẩm Thời Quý ngày đó, muộn màng nhận ra.

Ồ, thì ra hắn muốn ta nhìn thấy những thứ này.

17

Giang Tụ Bạch trở về rồi.

Rõ ràng chỉ mới xa nhau một thời gian, vậy mà ta lại cảm thấy như đã rất lâu.

Ta cứ lẽo đẽo theo sau hắn, đến nỗi Giang Tụ Bạch phải trêu chọc hỏi: “Nàng không phải là thích ta rồi đấy chứ?”

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Giang Tụ Bạch.

Nhìn nụ cười trên mặt hắn từ từ tắt ngấm, trên gương mặt rám nắng bỗng ửng hồng.

Hắn gãi đầu, lắp bắp nói: “Nàng… nàng thật sự thích ta rồi à?”
 
Giang Tầm Noãn
Chương 11: Chương 11



18

Giống như Giang Tụ Bạch, thuở nhỏ ta cũng suýt không sống nổi.

Nhưng ta không may mắn được như hắn.

Chỉ vì ta sinh vào ngày mười chín tháng Chạp, nên mẹ cứ thế gọi bừa ta là “Thập Cửu”.

Đến cả tên cũng không thèm đặt.

Bởi vì bà ấy thấy ta không sống được bao lâu, cũng chẳng cần phải đặt tên làm gì.

Sau này ta vào cung.

Vốn dĩ chỉ là một đứa con gái được tìm về để làm dược nhân cho hoàng đế, càng không cần tốn công nghĩ ngợi đặt cho một cái tên.

Thế là ta tên Thời Cửu.

Từ đầu đến cuối, ta chưa từng có một cái tên nào thuộc về riêng mình.

Giang Tụ Bạch ngẩn ra, dường như không hiểu tại sao ta lại nói điều này.

Mãi đến khi ta lại dè dặt hỏi hắn: “Vậy Giang Tụ Bạch, ngươi có thể đặt cho ta một cái tên được không?”

Hắn mở miệng định nói.

Ta lại tự mình nói tiếp: “Thật ra ta thấy họ Giang rất hay.”

Ta nhìn Giang Tụ Bạch, trong giọng nói mang theo một tia hy vọng mà chính ta cũng không nhận ra.

“Được không?”

Giang Tụ Bạch hít sâu một hơi.

Hắn đứng thẳng người, trêu chọc: “Nàng nghĩ kỹ chưa? Nếu mang họ của tiểu gia ta, thì chính là người của tiểu gia ta rồi đấy!”

Hắn dường như đã quay lại vẻ cà lơ phất phơ như trước, nhưng giọng nói lại khẽ run.

Ta ngơ ngác: “Chẳng lẽ ta không phải hộ vệ của ngươi sao?”

Hộ vệ chẳng lẽ không phải là người của hắn sao?

“Đúng là đồ Mộc Đầu!”

Giang Tụ Bạch nghẹn thở, một lúc sau mới khẽ cười mắng một câu.

Thế là chàng xoa đầu ta, dỗ dành: "Được rồi, việc này tiểu gia ta nhận lời. Nhưng đặt tên là chuyện hệ trọng, ta phải bàn bạc với cha mẹ và tỷ tỷ một chút, dù sao sau này chúng ta cũng thành người một nhà rồi."

Người một nhà?

Mắt ta sáng rực lên, rồi mím môi cười.

Ta đã có nhà.

Cũng đã đợi được người đón ta về nhà rồi.

19

Vậy mà ta vẫn không đợi được cái tên Giang Tụ Bạch đặt cho mình.

Một tờ thánh chỉ truyền vào phủ tướng quân, còn ta thì bị đưa vào hoàng cung.

Hoàng đế rơi vài giọt nước mắt, nắm lấy tay ta giả vờ xót xa nói rằng bao năm qua đã để ta chịu tủi thân.

Mọi thứ dường như lại quay về kiếp trước.

Thế nhưng rõ ràng, ta đã cố gắng hết sức để né tránh rồi.

Ta bị nhốt trong hoàng cung, rồi bắt đầu uống những thứ thuốc đắng đến c.h.ế.t người.

Hoàng đế đương triều theo đuổi sự trường sinh.

Lão ta sợ chết, nên cần một người thử thuốc.

Tên thuật sĩ đó nói điều kiện của người thử thuốc vô cùng hà khắc, lại còn phải là huyết mạch của lão.

Cả hoàng cung đầy hoàng tử công chúa, vậy mà chỉ riêng ta mới là người thử thuốc thích hợp nhất.

Thế là ta được gọi là Thời Cửu.

Nhưng rõ ràng, ta chỉ còn một chút nữa là có được cái tên của riêng mình rồi.

Giang Quý Phi đến thăm ta.

Nàng và Giang Tụ Bạch giống nhau như tạc, nhất là ở khoản vỗ béo ta.

"Chao ôi, chút thịt nhà ta khó khăn lắm mới vỗ béo cho ngươi được thế này mà lại bị tên khốn kiếp kia hành hạ cho ra nông nỗi này!"

Giang Quý Phi véo má ta, nghiến răng nghiến lợi trong giây lát rồi lại xót xa dỗ dành: "Ăn thêm miếng nữa đi, ngươi xem ngươi gầy thành cái dạng gì rồi kìa."

Nàng không hề biết chuyện thử thuốc, chỉ nghĩ rằng ta không quen với cuộc sống trong cung.

Lại an ủi ta: "Đợi ít hôm nữa phủ công chúa của ngươi được định xong, ta sẽ cho Thanh Tước nhi đến ở cùng ngươi."

Có lẽ lo sợ sinh chuyện, hoàng đế sai người canh chừng ta rất nghiêm ngặt, ngay cả Giang Quý Phi cũng chỉ thỉnh thoảng mới vào thăm ta được vài lần.

Thế là ta mỉm cười với Giang Quý Phi, gật đầu: "Vâng ạ."

Đợi thêm chút nữa.

Ta tự nhủ.

Đợi đến khi ra khỏi cung là ổn thôi.
Kiếp trước cũng đã trải qua như vậy rồi, cố chịu đựng thêm chút nữa là được.

Ta nghĩ thầm như thế, nhưng lại không kìm được cảm thấy những vị thuốc kia đắng ngắt khó nuốt.

Rõ ràng ta đáng lẽ phải quen rồi mới phải.

Nhưng ta lại nhớ đến những viên thuốc giấu trong đồ ăn.

Nhớ đến túi mứt mà Giang Tụ Bạch luôn mang theo bên mình.

Ta nghĩ, ta vẫn nhớ Giang Tụ Bạch.

Rất nhớ, rất nhớ.

20

Ta đếm từng ngày được ra khỏi cung.

Nhưng ngày qua ngày, hoàng đế vẫn không hề có ý định cho ta đến phủ công chúa.

Mà Giang Quý Phi cũng bị giam lỏng trong Toái Giang điện, không được ra ngoài.

Lượng thuốc đưa đến mỗi ngày cũng ngày một nhiều hơn.

Hoàng đế dường như ngày càng gấp gáp.

Sự thay đổi này khiến ta bất an.

Mãi cho đến khi trong hậu cung có thêm một vị Tô Quý Nhân đang độ được sủng ái, ta mới biết được nguồn cơn của sự bất an này.

Là Tô Uyên.
 
Giang Tầm Noãn
Chương 12: Chương 12



Thế là ta muộn màng nhận ra, Tô Uyên hẳn là biết thân phận của ta.

Dù sao thì, nàng ta từng là người Thẩm Thời Quý tin tưởng nhất.

Ngày Tô Uyên đến gặp ta, ta vừa bị ép uống hai bát thuốc, toàn thân đau đớn dữ dội.

"Thật đáng thương."

Nàng ta nhìn ta, đáy mắt ánh lên một tia thương hại mà ta không tài nào hiểu nổi: "Thẩm Thời Quý không đến tìm ngươi, vị tiểu công tử của phủ tướng quân kia cũng không vào được. Ngươi thấy đó, đàn ông đều không đáng tin. Con người ta, vẫn là phải dựa vào chính mình."

Ta không muốn bận tâm đến Tô Uyên.

Nhưng ta phải thừa nhận, câu cuối cùng của nàng ta nói rất đúng.

Thế là ta đập vỡ chiếc bát, dùng mảnh sứ đ.â.m thẳng vào tim Tô Uyên.

"Ta đúng là phải dựa vào chính mình."

Ta thì thầm: "Cho nên mối thù này, ta phải tự tay báo."

Nhưng thuốc kia làm tổn hại cơ thể.

Thế là ta dùng hết sức lực, cũng chỉ khiến Tô Uyên bị thương ngoài da, chảy một chút máu.

"Ngươi là đồ điên!"

Nàng ta đau đớn hét lên.

Cung nhân vội vàng kéo ta ra.

Ta nghiêng đầu nhìn Tô Uyên tóc tai bù xù, dáng vẻ tả tơi, hoàn toàn không còn vẻ cao cao tại thượng như trước, bỗng bật cười.

Ta nghĩ quả nhiên vẫn là vì Giang Tụ Bạch.

Giờ đây lá gan của ta cũng lớn hơn không ít.

Như vậy cũng rất tốt mà nhỉ.

21

Hoàng cung loạn rồi.

Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng, ngôi vị thái tử bỏ trống đã lâu, mấy vị hoàng tử ngấm ngầm tranh giành vị trí đó.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở kiếp trước.

Không lâu sau, Tam hoàng tử ép cung.

Ngày cung biến, Thẩm Thời Quý tìm được ta.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn kể từ khi vào kinh.

Vị Thẩm tiểu Hầu gia xưa nay luôn nho nhã lịch thiệp, giờ đây toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy ta lại đột nhiên chuyển thành nụ cười dịu dàng quen thuộc.

"A Cửu," hắn chìa tay về phía ta, cẩn trọng, "ta đến đưa nàng đi."

Ta ngồi đó, lặng lẽ nhìn Thẩm Thời Quý.

Nhìn ngón tay hắn khẽ rụt lại, rồi bối rối gọi ta "A Cửu".

"Nơi này không an toàn," giọng Thẩm Thời Quý khản đặc, vành mắt đỏ hoe, "ta đưa nàng đi trước. Đợi chuyện này qua đi, ta sẽ đưa nàng về."

Hắn ngừng một chút, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng khó khăn: "——Tùy nàng muốn đi đâu."

"Nhưng ta không muốn đi cùng ngươi."

Ta lắc đầu, rồi nói: "Giang Tụ Bạch đã nói, chàng sẽ đón ta về nhà. Ta tin chàng, nên ta phải đợi chàng."

"Nhưng rõ ràng lần này là ta tìm thấy nàng trước mà!" Thẩm Thời Quý tiến lên vài bước, giọng nghẹn ngào, "A Cửu, ai cũng có lúc phạm sai lầm. Nàng không thể nào ngay cả một cơ hội để ta bù đắp cũng không cho chứ? Điều này đối với ta tàn nhẫn biết bao!"

Thế là ta nghĩ, những lời Giang Tụ Bạch nói trước đây quả thật có lý.

Chàng sẽ không vì phạm lỗi lầm mà làm tổn thương ta.

"Nhưng nếu Giang Tụ Bạch không tìm được ta, thì đối với chàng ấy tàn nhẫn biết bao."

Thân thể Thẩm Thời Quý đột ngột cứng đờ.

Ta lại mỉm cười với hắn: "Ngươi đừng gọi ta là A Cửu nữa. Ta không tên Thời Cửu, ta có tên của riêng mình rồi!"

"Tên?"

Thẩm Thời Quý khẽ hỏi.

"Đúng vậy, ta tên là——"

Lời nói đến nửa chừng bỗng dưng ngừng lại.

Ta bực bội nhớ ra, trước khi vào cung, Giang Tụ Bạch vẫn chưa nói cho ta biết tên.

Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói mang theo ý cười đã tiếp lời ta.

"Tầm Noãn.

"Nàng ấy tên là Giang Tầm Noãn."

22

Giang Tụ Bạch quả nhiên đến đón ta.

"Ta chẳng qua chỉ đi lấy thuốc giải, không ngờ lại bị ngươi nhanh chân hơn một bước."

Giang Tụ Bạch nhướng mày, hất cằm về phía ta:

"Ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau qua đây?"

Thế là ta gần như vui sướng chạy lon ton về phía chàng, nhưng lại bị Thẩm Thời Quý giữ lại.

Ta theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng Thẩm Thời Quý nắm rất chặt.

"A Cửu."

Hắn cố chấp gọi cái tên đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào ta: "Đến cả nàng cũng không cần ta nữa sao?"

Mang theo sự van xin bi ai.

Trên người hắn cũng có vết thương, nghiêm trọng đến tận xương.

Ta cảm thấy mình nên hận Thẩm Thời Quý.

Nhưng lúc này ta lại thấy hắn vô cùng đáng thương.

Thế là ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nghe nói, ngươi yêu ta."

Thân thể Thẩm Thời Quý cứng lại, bàn tay nắm lấy ta khẽ nới lỏng một chút.

Ta lại nói: "Nhưng lại có người nói với ta, nếu ngay cả bản thân ta cũng không cảm nhận được tấm chân tình đó, thì chẳng qua là ngươi không thật sự yêu ta. Ngươi đã cứu ta, cho dù ban đầu ngươi cứu ta cũng là vì chính bản thân ngươi. Nhưng ngươi đã để ta sống sót, còn cho ta học võ. Ít nhất trong khoảng thời gian đó, ta đã từng rất vui vẻ. Nhưng Thẩm Thời Quý, ta vẫn muốn g.i.ế.c ngươi."
 
Giang Tầm Noãn
Chương 13: Chương 13



"Nhưng ngươi không g.i.ế.c được hắn đâu, dù sao thì bây giờ hắn cũng là hồng nhân bên cạnh Nhị hoàng tử."

Tam hoàng tử ép cung tạo phản, Nhị hoàng tử cứu giá có công.

Một màn kịch lớn.

Giang Tụ Bạch cười bước tới, nắm chặt lấy tay Thẩm Thời Quý, buộc hắn phải buông ra.

Ta nghe thấy tiếng xương gãy.

Thẩm Thời Quý khẽ rên một tiếng, cuối cùng cánh tay buông thõng xuống một cách yếu ớt.

Ta tiếc nuối: "Vậy thì thôi vậy."

"Ta sắp c.h.ế.t rồi." Lúc này Thẩm Thời Quý đã bình tĩnh lại.

Hắn nhìn ta thật sâu, đột nhiên nở nụ cười: "Sẽ không làm bẩn tay nàng."

Thế là ta lại có chút hoang mang.

Sao hắn lại sắp c.h.ế.t nữa rồi?

"Hắn thay Nhị hoàng tử đỡ một mũi tên. Mũi tên đó tẩm độc, không có thuốc giải."

Giang Tụ Bạch véo nhẹ tay ta, rồi cúi xuống nhìn ta: "Tuy rất không muốn nói, nhưng ta phải nói cho nàng biết, hắn dùng mạng này để cầu xin Nhị hoàng tử cho nàng một đời bình an vui vẻ."

"Ta tưởng ngươi sẽ không nói."

Thẩm Thời Quý nhếch mép.

Giang Tụ Bạch cười lạnh, ánh mắt lộ vẻ khiêu khích: "Ta và ngươi không giống nhau."

Lần này đến lượt Thẩm Thời Quý im lặng.

"Nhưng ta sẽ không cảm kích ngươi."

Ta quay đầu nhìn Thẩm Thời Quý, khẽ nói: "Tuy ngươi đã cứu ta, nhưng ngươi cũng đã g.i.ế.c ta. Ta sợ đau, nhưng ngươi vẫn luôn làm ta đau."

"Như vậy là tốt rồi——"

Thẩm Thời Quý ho dữ dội, ống tay áo che miệng toàn những vết m.á.u loang lổ.

Hắn ngẩn ngơ nhìn ta cười: "Như vậy là rất tốt rồi."

Ta quay mặt đi, kéo kéo tay áo Giang Tụ Bạch định đi ra ngoài.

Lại hỏi chàng: "Thuốc giải mà chàng nói lúc nãy là gì?"

"Đúng là đồ gỗ mục!"

Giang Tụ Bạch tức đến mức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ nhẹ vào đầu ta một cái, rồi đưa cho ta một cái bình sứ: "Nàng bị thử thuốc lâu như vậy, không biết đã uống bao nhiêu độc dược vào người rồi, chẳng lẽ không cần thuốc giải sao? Này, uống đi."

Ta "Ồ" một tiếng.

Không có vị đắng như tưởng tượng, thuốc giải ngọt ngào, giống như kẹo viên vậy.

Đây là thứ ngọt ngào nhất ta được ăn trong suốt thời gian qua, thế là ta lại không kìm được tham lam thêm một chút.

"Còn không?"

Ta quay đầu hỏi Giang Tụ Bạch, nhưng đập vào mắt lại là một màu đỏ.

Ta ngẩn người cúi đầu, lúc này mới phát hiện trên chiếc bình sứ kia cũng có vết m.á.u sẫm màu.

Chỉ là vết m.á.u và màu sắc của chiếc bình gần giống nhau, nên nhất thời ta không để ý.

"Sao lại tham ăn thế này? Mèo gỗ biến thành mèo tham ăn rồi à?"

Giang Tụ Bạch vẫn cười, nhưng m.á.u không ngừng trào ra từ miệng và mũi chàng.

Ta đứng sững tại chỗ, một cơn lạnh lẽo đột ngột dâng lên trong lòng.

"Giang Tụ Bạch."

Giọng ta run rẩy, tầm nhìn trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Ta hỏi chàng: "Tại sao chàng lại chảy máu?"

23

Giang Tụ Bạch nói là do trời nóng khô hanh nên bị nóng trong người.

Chàng lau vội vết m.á.u trên mặt, an ủi ta: "Không sao, đợi ta về ăn chút đồ thanh nhiệt giải độc là ổn thôi."

"Tên thuật sĩ đó không có thuốc giải." Thẩm Thời Quý từ trong điện bước ra.

Hắn nhìn Giang Tụ Bạch, rồi cụp mắt xuống: "Chẳng qua là hắn tự mình thử từng chút một, rồi bào chế lại thuốc giải cho nàng thôi."

"Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu." Giang Tụ Bạch trợn mắt lườm một cái, rồi lại dịu giọng khi cúi xuống nhìn ta, "Nàng đừng khóc, ta lại không c.h.ế.t được. Với lại, ta đã bào chế thuốc giải một lần rồi, thì vẫn có thể bào chế lần thứ hai mà!"

Chàng muốn lau nước mắt cho ta, nhưng khi nhìn thấy bàn tay đầy m.á.u của mình thì đành ngượng ngùng rụt tay lại.

Cuối cùng luống cuống dỗ dành ta: "Đừng khóc nữa, khóc làm tim ta tan nát mất."

Nhưng lần này Thẩm Thời Quý chỉ nhìn Giang Tụ Bạch với ánh mắt phức tạp, chứ không lên tiếng.

"Chàng nói dối."

Toàn thân ta run rẩy, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay mới có đủ sức để nói tiếp: "Nếu chàng có thể bào chế lần thứ hai, vậy tại sao chàng không uống trước đi?"

Giang Tụ Bạch cứng họng.

Một lúc lâu sau, chàng như thở dài bất lực, rồi lại cười:

"Ngày thường thấy nàng ngơ ngác như khúc gỗ, sao bây giờ đầu óc lại lanh lợi thế này?

"Được rồi."

Ta muốn lên tiếng, nhưng bị chàng ngắt lời.

Giang Tụ Bạch nắm tay ta đi về phía trước: "Ta đưa nàng ra ngoài trước đã.

"Yên tâm, kẻ gây họa sống ngàn năm, ta còn chưa c.h.ế.t được đâu.

"Với lại sống lâu như vậy, ta sớm đã chán ngấy rồi!"

Câu cuối cùng, Giang Tụ Bạch nói rất nhỏ.

24

Nhưng Giang Tụ Bạch vẫn lừa ta.

Chàng bị trúng tên.

Để nhanh chóng bào chế thuốc giải cho ta, Giang Tụ Bạch thậm chí còn tăng liều lượng.

Bây giờ vết thương do tên b.ắ.n cộng thêm độc phát tác.
 
Giang Tầm Noãn
Chương 14: Chương 14



Khi đến gần cửa cung, một toán lớn thị vệ ùa lên.

Số lượng đông hơn hẳn số người Giang Tụ Bạch mang theo.

Đó là người của Tam hoàng tử.

Không biết ai đã mật báo, nhưng cũng chẳng sao nữa rồi.

Những người này bao vây chúng ta, chỉ cần một mệnh lệnh.

"Tuy rất không cam lòng, nhưng có lẽ ta phải thất hứa rồi." Giang Tụ Bạch khẽ th* d*c, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, "Nhưng may mà sắp đến nơi rồi, nàng chỉ cần tự mình đi nốt bước cuối cùng thôi."

Ta không nói nên lời, chỉ hết lần này đến lần khác lau m.á.u trên người chàng.

"Được rồi." Giang Tụ Bạch nắm lấy tay ta, cười một cách hài hước, "Cô nương xinh đẹp sắp thành mèo lem luốc rồi kìa."

Bây giờ ngay cả nói chuyện chàng cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Giang Tụ Bạch đẩy ta ra xa một chút, rồi dỗ dành: "Nàng đi trước đi, lát nữa ta đến tìm nàng."

Nhưng lần này, ta không tin lời Giang Tụ Bạch nữa.

Chàng có lẽ cũng nhận ra điều gì đó, thở dài một tiếng nặng nề.

"Thôi được rồi, cũng không uổng công tiểu gia ta đối tốt với nàng trước đây. Mấy ngàn lượng bạc đó tiêu cũng đáng thật!"

Đến lúc này rồi mà người này vẫn còn tâm trạng đùa cợt:

"Người ta nói hồn về cố hương, ta có thể về nhà rồi, nàng không vui cho ta sao?"

Ta biết "về nhà" mà Giang Tụ Bạch nói có nghĩa là gì.

Thế là ta không nói một lời, lại muốn kéo chàng dậy.

"Nói chuyện với ta một chút đi."

Giang Tụ Bạch giữ ta lại, ánh mắt cầu xin nhìn ta, mang theo chút ý nũng nịu: "Lâu rồi không gặp nàng, nhân lúc bây giờ cũng không có ai, chúng ta nói chuyện một lát."

Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, vậy mà người này lại cứ khăng khăng nói không có ai.

Sống mũi ta cay xè, giọng không kìm được nghẹn ngào:

"Chàng muốn nghe gì?"

Mắt Giang Tụ Bạch sáng lên, vẻ mặt cũng vui vẻ hẳn.

"Gì cũng được. Ví dụ như nàng có bị ai bắt nạt không? Bị bắt nạt thì cứ nói với ta, ta đi báo thù cho nàng. Hoặc là đại tỷ của ta có nói gì với nàng không? Con người tỷ ấy xấu tính lắm, toàn thích vạch tội ta thôi..."

Không biết ai là người xông lên trước.

Giang Tụ Bạch không g.i.ế.c người.

Nhưng bây giờ thanh đao của chàng đã nhuốm đầy máu.

Chàng vẫn đang nói.

Nhưng nói rồi nói, giọng của Giang Tụ Bạch ngày càng nhỏ dần.

Thế là nhân lúc chàng th* d*c, ta nhanh chóng cõng Giang Tụ Bạch lên lưng, rồi dùng dây buộc chặt chúng ta lại với nhau.

"Đúng là một cô nương thô lỗ."

Giang Tụ Bạch đã không còn cầm nổi đao nữa.

Chàng nhắm mắt cười, khẽ lẩm bẩm: "Nhưng biết làm sao được, ta lại chỉ thích mỗi người này thôi."

"Giang Tụ Bạch," ta sợ chàng ngủ mất, nên tìm chuyện để nói, "rốt cuộc chàng muốn nghe ta nói gì?"

Nếu ta không phải đang g.i.ế.c người, thì đây có lẽ sẽ là một cơ hội rất tốt.

"Muốn nghe gì à?"

Giang Tụ Bạch cố gắng gượng dậy tinh thần.

Thế là chàng ghé sát vào tai ta, nói cực khẽ: "Muốn nghe xem A Noãn có thích ta không."

Ta g.i.ế.c một kẻ định xông lên làm hại Giang Tụ Bạch, đáp một câu chẳng ăn nhập gì: "Giang Tụ Bạch, ta đã hoàn thành việc chàng muốn ta làm rồi."

Rất lâu rất lâu về trước, Giang Tụ Bạch đã nhờ ta làm một việc.

"Vậy thì nàng hãy nói cho ta biết, lý do tại sao nàng lại cố gắng sống sót đến như vậy."

"Được."

Ta vẫn luôn tìm kiếm lý do đó.

Bây giờ ta đã tìm thấy rồi.

Thế là ta nói từng chữ một:

"Ta muốn đi từ Nam ra Bắc, đi khắp nơi để ngắm nhìn."

Lâu hơn nữa, Giang Quý Phi từng nói rằng nàng có một người đệ đệ nghịch ngợm không chịu nổi.

"Thằng nhóc trời đánh đó một khắc cũng không chịu ngồi yên, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ra ngoài, còn luôn miệng đòi đi từ Nam ra Bắc, đi khắp nơi để ngắm nhìn."

Miệng Giang Quý Phi thì nói ghét bỏ, nhưng đáy mắt lại ngập tràn ý cười.

Nàng nói rất nhiều chuyện nàng biết đều là nghe từ đệ đệ mình.

Thế là ta đã ghi nhớ.

"Nhưng ta nhát gan lắm, ta cần có người đi cùng. Ta lại còn đỏng đảnh, người đi cùng ta nhất định phải là Giang Tụ Bạch——chỉ có thể là Giang Tụ Bạch. Giang Tụ Bạch, ta rất sợ chết. Nhưng ta càng sợ chàng c.h.ế.t trước."

Giang Tụ Bạch sững người, rồi bật cười khùng khục:

"Nghe hay đấy, là câu trả lời ta thích. Nhưng này gỗ mục, nàng nói sai một điều rồi——

"Chúng ta sẽ không c.h.ế.t đâu."

Ta khẽ "Ừm" một tiếng.

Lưỡi đao trong tay đã cùn, thế là ta lại đổi một thanh khác.

Từng tốp từng tốp người xông lên, rồi từng tốp từng tốp người ngã xuống.

Ta cũng không biết mình đã g.i.ế.c bao nhiêu người.

Ta chỉ cõng Giang Tụ Bạch, từng chút từng chút một di chuyển ra ngoài cửa cung.
 
Giang Tầm Noãn
Chương 15: Chương 15



Giang Tụ Bạch nói, chàng vốn dĩ là một cánh diều giấy trôi nổi bên ngoài thế giới này.

Là ta đã từng để chàng nhìn thấy hướng của sợi dây.

Lời này của chàng nói quá huyền ảo, ta không hiểu.

Nhưng ta biết ta là hộ vệ nợ Giang Tụ Bạch rất nhiều rất nhiều bạc.

Ta phải đưa chàng về nhà.

Trời dần sáng.

Ta loáng thoáng nghe tiếng viện binh kéo đến, còn có người sốt sắng hỏi han tình hình của ta.

Nhưng trước mắt ta đã bị m.á.u che mờ, nhìn chẳng rõ gì sất.

Mãi đến khi có thứ gì đó cứng cứng chọc nhẹ vào má.

Theo phản xạ, ta nghiêng đầu nhìn.

Lần này thì ta thấy rõ rồi—

Đó là một đóa hoa nở rộ giữa biển máu.

Một đóa hoa được tạc từ gỗ.

«Gỗ nở hoa rồi.»

Giọng Giang Tụ Bạch thì thào, gần như chẳng thể nghe rõ, nhưng vẫn phảng phất ý cười:

«A Noãn, chúng ta về nhà thôi.»

【Vĩ thanh】

Giang Tụ Bạch đã được sư phụ của chàng đón đi.

Đó là một vị đạo sĩ vân du tứ hải, nghe nói cũng chính là người đã giúp Giang Tụ Bạch giữ lại hồn phách khi chàng còn thơ bé.

Khi thấy ta, vị đạo sĩ kia bỗng phá lên cười ha hả:

«Giờ hắn đã là Thái phó của tân triều, g.i.ế.c một vị công chúa tiền triều không được sủng ái là chuyện dễ như trở bàn tay.»

Ta hiểu những lời của vị đạo sĩ, trong lòng mơ hồ có một suy đoán táo bạo.

Nhưng ta muốn nghe chính miệng Giang Tụ Bạch nói.

«Khi nào con có thể gặp lại chàng?»

«Cớ sao lại muốn gặp nó?» Lão đạo sĩ cười tủm tỉm hỏi.

Lần này ta đáp dứt khoát: «Con thích chàng.»

«Vậy nếu là cả đời thì sao?»

«Vậy con sẽ đợi chàng cả đời.»

Nghe vậy, lão đạo sĩ cười càng lớn hơn: «Vậy thì cứ chờ đi!»

Lão đạo sĩ đưa Giang Tụ Bạch đi mất, chẳng biết đã đi về đâu.

Người nhà họ Giang an ủi ta, bảo cứ coi như chàng lại đi chơi đâu đó một thời gian.

Thế là ta đợi, xuân qua thu tới.

Đợi đến khi ta trở thành người của Giang gia, rồi lại thay Giang Tụ Bạch trở thành nữ tướng quân bách chiến bách thắng nơi sa trường.

Cuối xuân năm sau, ta tìm đến ngoại thành Vĩnh Châu.

Nơi đó từng là một bãi tha ma, giờ đây đã hóa thành đồng ruộng tốt tươi bạt ngàn.

Ta ngồi đó chống cằm lặng ngắm, nào ngờ bị một đứa trẻ chơi đùa gần đó làm b.ắ.n đầy bùn lên người.

Người nhà đứa trẻ đó sợ sệt rối rít xin lỗi ta.

Ta xua tay bảo không sao, nhưng đợi họ đi rồi thì không nhịn được mà nhíu mày.

Bộ y phục này là do chính tay Giang Tụ Bạch lựa cho ta, chàng bảo ta mặc vào trông rất hợp với chàng.

Xem ra phải về sớm thay đồ rồi.

Ta thở dài, vừa quay người định bụng rời đi thì chợt sững sờ.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn mang theo ý cười:

«Mèo con lấm lem ở đâu ra thế này, trông cũng tội nghiệp ghê.»

«Cản đường người khác là không ngoan, hay là theo tiểu gia về nhà nhé?»

Hết
 
Back
Top Bottom