Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Tầm Noãn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,146
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNLuoYsCi_IOuNB_8agHR9Hb4qAMfcMFSyj6qKJDV6ZVaInhQrN8evSSv3Y1HqS3_HfdKsFYOCdO4ZZf3AxQSN3h6865xwpwC-1WoC4HK8ZqlWGcXgvzA3SbsUmI2e-nAsqSJObrOeBVP7feQgoaMw1=w215-h322-s-no-gm

Giang Tầm Noãn
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta từng được Thẩm Thời Quý cứu về từ một đống xác chếc.

Trước khi được hoàng cung đón về, hắn dạy ta đọc chữ, luyện võ, dịu dàng hết mực.

Cho đến khi ta bị vu oan giếc chếc nữ tử mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm.

Để trả thù cho nàng ta, Thẩm Thời Quý trở thành phò mã của ta.

Hắn dùng nhiều năm bày mưu tính kế khiến ta thân bại danh liệt, dày vò ta đủ đường rồi ném ta trở lại đống xác chếc năm ấy.

Thẩm Thời Quý nói, điều hắn hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ta.

Thế là một sớm trùng sinh, ta tự mình lồm cồm bò ra khỏi đống xác chếc trước cho nhanh.

Sau này nghe nói, hôm ấy mưa rất lớn.

Vị Thẩm tiểu Hầu gia vốn luôn cao cao tại thượng lại chẳng hề đoái hoài đến bùn đất dơ bẩn, quỳ gối giữa đống xác chếc, đào bới đến mức hai tay đẫm máu.

Chỉ để tìm một đứa bé ăn mày.​
 
Giang Tầm Noãn
Chương 1: Chương 1



Ta từng được Thẩm Thời Quý cứu về từ một đống xác chếc.

Trước khi được hoàng cung đón về, hắn dạy ta đọc chữ, luyện võ, dịu dàng hết mực.

Cho đến khi ta bị vu oan giếc chếc nữ tử mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm.

Để trả thù cho nàng ta, Thẩm Thời Quý trở thành phò mã của ta.

Hắn dùng nhiều năm bày mưu tính kế khiến ta thân bại danh liệt, dày vò ta đủ đường rồi ném ta trở lại đống xác chếc năm ấy.

Thẩm Thời Quý nói, điều hắn hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ta.

Thế là một sớm trùng sinh, ta tự mình lồm cồm bò ra khỏi đống xác chếc trước cho nhanh.

Sau này nghe nói, hôm ấy mưa rất lớn.

Vị Thẩm tiểu Hầu gia vốn luôn cao cao tại thượng lại chẳng hề đoái hoài đến bùn đất dơ bẩn, quỳ gối giữa đống xác chếc, đào bới đến mức hai tay đẫm máu.

Chỉ để tìm một đứa bé ăn mày.

1

Thẩm Thời Quý vẫn giếc ta.

Vào ngày giỗ của Tô Uyên.

Hắn dùng chính con d.a.o găm đã nhuốm m.á.u Tô Uyên, đ//âm từng nhát, từng nhát một vào người ta.

Rồi như thể vẫn chưa đủ tàn nhẫn, hắn còn xoáy mạnh vào da thịt ta, đáy mắt đỏ ngầu, giọng đầy căm hận: "Tại sao ngươi lại giếc A Uyên?"

Câu hỏi này Thẩm Thời Quý đã hỏi rất nhiều lần.

Ta cũng đã trả lời.

Ta nói ta không làm, nhưng Thẩm Thời Quý không tin.

Suy cho cùng, ai mà chẳng biết vị công chúa được tìm về từ dân gian này một lòng si mê Thẩm tiểu Hầu gia.

Ép Tiểu Hầu gia làm phò mã không thành, lại vì yêu quá hóa hận mà giếc chếc người con gái Tiểu Hầu gia yêu mến.

Còn bây giờ Thẩm Thời Quý hỏi câu này, chẳng qua chỉ là muốn tìm một cái cớ để hắn có thể nắm chặt con d.a.o găm hơn mà thôi.

Tay hắn run lên dữ dội.

Run đến mức cả ta cũng nhận ra.

Ấy vậy mà rõ ràng trước đây, khi ch//ặt đứt tay chân ta, dày vò ta đủ kiểu, hắn chưa từng mềm lòng.

Thế là ta lại cười với Thẩm Thời Quý: "Thẩm Thời Quý, ngươi đang sợ cái gì vậy?"

Giờ đây hắn đường đường là Thái phó tân triều, giếc một vị công chúa thất thế của tiền triều thì dễ như trở bàn tay.

Và tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là sự chuẩn bị của hắn để trả thù cho Tô Uyên.

Thẩm Thời Quý mím chặt môi, đột nhiên buông tay.

Hắn mặc kệ ta ngã vào đống xác chếc đó, gương mặt lại trở nên vô cảm.

"Thời Cửu."

Thẩm Thời Quý gọi tên ta, giọng kẻ cả từ trên cao nhìn xuống:

"Điều ta hối hận nhất, chính là năm đó đã cứu ngươi."

2

Ta chếc rồi, nhưng hình như vẫn chưa chếc hẳn.

Thế là ta thấy Thẩm Thời Quý sau khi trở về đã phóng hỏa đốt trụi Phủ công chúa vốn là của ta.

Ai ai cũng ca ngợi Thẩm Thời Quý đại nghĩa diệt thân, nói rằng tàn dư của tiền triều chếc thật đáng đời.

Thẩm Thời Quý vẫn luôn rất bình tĩnh.

Cho đến khi hắn nhìn thấy vị Hoàng hậu bên cạnh tân Hoàng đế.

"Vi Chi ca ca."

Tô Uyên sống lại gọi hắn, vẫn thân mật như thuở nào.

Thẩm Thời Quý nhìn nàng, hiếm khi nào lại ngẩn người lâu đến vậy.

Ta nghe Tô Uyên giọng đầy áy náy giải thích với Thẩm Thời Quý, nói rằng phế đế tiền triều hoang dâ//m vô đạo, dân chúng lầm than.

Nàng cũng là bất đắc dĩ mới phải bày kế để Thẩm Thời Quý rơi vào bẫy.

Suy cho cùng, hắn tài năng xuất chúng, mà tân Hoàng đế vốn đã có ý muốn chiêu mộ hắn.

Nhưng Thẩm gia nhiều đời hưởng tước bá, nào có dễ dàng phản quốc như vậy?

Thế nên nàng mới phóng một mồi lửa.

"Chuyện này là A Uyên có lỗi với Vi Chi ca ca."

Tô Uyên nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Thời Quý, đôi mắt hạnh ngấn lệ, trông đến là đáng thương:

"Sau này Vi Chi ca ca muốn gì, A Uyên cũng sẽ bù đắp cho huynh."

Lời này nói ra có chút mập mờ.

Ta nhìn Thẩm Thời Quý im lặng hồi lâu.

Một lúc sau, hắn khàn giọng đáp một tiếng "Được".

Thế là Tô Uyên lập tức nín khóc mỉm cười, giọng ngọt ngào nói: "Vi Chi ca ca thật tốt".

Vi Chi ca ca đúng là tốt thật.

Ta không khỏi nghĩ, thì ra Thẩm Thời Quý thích Tô Uyên đến nhường này.

Hắn vốn cực kỳ ghét sự lừa dối.

Ta từng lừa hắn một lần vào ngày sinh nhật của hắn, chỉ để tạo cho hắn một bất ngờ.

Nhưng hôm đó Thẩm Thời Quý mặt lạnh như tiền, khiến ta đến cả quà sinh nhật cũng không tặng được.

Thì ra Thẩm Thời Quý cũng có thể nhượng bộ.

Chỉ là không phải với ta mà thôi…..

Nhưng trời xanh thương xót, ta trọng sinh rồi!!!
 
Giang Tầm Noãn
Chương 2: Chương 2



3

Lẽ ra ta đã c.h.ế.t rồi.

Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ta lại thấy mình đang nằm trong đống xác c.h.ế.t ấy.

Mùi hôi thối của xác c.h.ế.t hòa cùng mùi m.á.u tanh nồng nặc, k*ch th*ch đến mức phải một lúc sau ta mới định thần lại được.

Giờ đây ta lại trở thành tiểu ăn mày Thập Cửu, chứ không phải công chúa Thời Cửu sau này nữa.

"Thập Cửu, điều ta hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ngươi."

Giọng nói vẫn còn mang theo sự căm hận của Thẩm Thời Quý vang lên bên tai.

Thế là ta cố gắng gượng một lúc, rồi nén cơn đau toàn thân mà bò ra khỏi đống xác chết.

Tự mình bò ra rồi, thì sẽ không còn nợ Thẩm Thời Quý gì nữa.

Thật ra ta rất sợ đau.

Nhưng dường như ta lúc nào cũng đau.

Phía Bắc chiến loạn không ngừng, lại gặp phải đại nạn, giặc cướp nổi lên khắp nơi, lão bộc chăm sóc ta trước khi c.h.ế.t đã giấu ta vào đống xác c.h.ế.t này.

Nhưng ai ngờ đám giặc cướp này lại cẩn thận quá mức, muốn phóng hỏa thiêu trụi hết xác chết.

Kiếp trước, lúc ta hoảng hốt bỏ chạy đã bị đám giặc cướp phát hiện.

Chính Thẩm Thời Quý đã cứu ta.

Hắn cứu ta, rồi cuối cùng lại g.i.ế.c ta.

Còn ta chỉ muốn sống sót.

Thế là ta cắn răng, cẩn thận bò qua từng cái xác một.

Nhưng vận may của ta quả thực có chút không tốt.

Ta trốn được đám giặc cướp, tránh được Thẩm Thời Quý, lại đụng phải Giang Tụ Bạch –

Kẻ tử thù của Thẩm Thời Quý, cũng là đại ma đầu có tiếng ở kinh đô này.

"Ở đây lại có một con mèo hoang bẩn thỉu trốn này."

Thiếu niên áo gấm ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ kẻ cả, nghịch ngợm cây roi da trong tay, cười như không cười.

Nhưng chính vào khoảnh khắc nhìn thấy Giang Tụ Bạch, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ đột nhiên vang lên.

"Dù sao cũng là một cô nương, các ngươi hãy chôn cất tử tế, tuyệt đối không được chậm trễ."

Vị thiếu niên tướng quân cởi chiếc áo choàng đỏ thẫm, đắp lên thân thể tả tơi của ta.

Chàng đắp mộ cho ta, để ta có một nơi yên nghỉ.

Đó là cảnh tượng sau khi ta chết.

Năm đó vì Thẩm Thời Quý, ta đã không ít lần gây khó dễ cho Giang Tụ Bạch.

Vậy mà cuối cùng, chỉ có người này giữ lại cho ta chút tôn nghiêm cuối cùng.

Thế nên ta lại cảm thấy, dường như mình cũng có lúc gặp may hiếm hoi.

Bởi vì người ta gặp là Giang Tụ Bạch.

"Đúng là gan chuột nhắt, chẳng được tích sự gì."

Thấy ta ngẩn người nhìn hắn, Giang Tụ Bạch có vẻ nghĩ rằng ta bị dọa sợ, lại giơ roi lên dọa ta.

Nhưng bên chân ta lại có thêm một túi bạc.

"Cầm tiền rồi biến, đừng cản đường tiểu gia!"

Cơn đau toàn thân khiến ta gần như không đứng vững nổi, thế là ta quyết định đánh cược một phen.

Vạt áo choàng đỏ thẫm rủ xuống từ yên ngựa, ta liền nắm chặt lấy vạt áo đó.

Giang Tụ Bạch theo phản xạ thu roi lại.

"Cứu ta, cầu xin ngươi..."

Giọng nói khản đặc, gần như là thì thầm.

Ta chỉ còn đủ sức để nói câu đó.

Nhưng ta thật sự muốn sống.

Trước khi ngất đi, ta mơ hồ nghe thấy Giang Tụ Bạch hét lên một tiếng "Oái" như sấm dậy:

"Cái này là tiểu gia bỏ ra cả ngàn lạng bạc mua đó!"

Ngàn lạng bạc?

Vậy thì hắn bị lừa rồi, loại vải này không đáng giá nhiều đến thế đâu.

Ta không nhịn được mà mơ màng nghĩ.

4

Cuối cùng Giang Tụ Bạch cũng nhặt ta về.

Theo lời hắn nói, ta đã làm bẩn bộ quần áo hắn bỏ ra cả ngàn lạng bạc mua.

Phải đền.

Thế là ta trở thành một nha hoàn tạp vụ bên cạnh hắn.

Nhưng thực ra điều quan trọng hơn là, Giang Tụ Bạch nghi ngờ ta có quan hệ với Thẩm Thời Quý.

Nghe nói hôm đó sau này mưa rất lớn.

Vị Thẩm tiểu Hầu gia vốn luôn cao cao tại thượng lại chẳng màng bùn đất dơ bẩn, quỳ gối giữa đống xác chết, đào bới đến mức hai tay đẫm máu.

Lại còn tự tay b.ắ.n c.h.ế.t đám giặc cướp đó.

Chỉ để tìm một đứa bé ăn mày.

Lúc Giang Tụ Bạch kể cho ta nghe những chuyện này, hắn không khỏi xoa cằm nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt.

Rồi hỏi thẳng: "Hắn ta đang tìm ngươi à?"

Tuy là hỏi ta, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Suy cho cùng, trong đống xác c.h.ế.t đó chỉ có mình ta sống sót.

Nhưng ta sẽ không thừa nhận.

Ta chỉ cười một cách yếu ớt, với vẻ mặt cam chịu kiểu "đã c.h.ế.t rồi còn sợ gì nước sôi": "Ta không biết."

Thế là Giang Tụ Bạch khó chịu "Chậc" một tiếng.

Nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm nữa.
 
Giang Tầm Noãn
Chương 3: Chương 3



5

Ta trở thành hộ vệ của Giang Tụ Bạch.

Bởi vì ta phát hiện tiền công của hộ vệ cao hơn nha hoàn, mà ta thì cần trả nợ.

Giang Tụ Bạch ban đầu không tin ta biết võ.

Theo lời hắn thì: "Cái thứ bé như mèo con, gió thổi là bay, giỏi lắm cũng chỉ đ.ấ.m vào n.g.ự.c đá vào chân người ta thôi, có khi đến con gà cũng chẳng dám giết."

Cho đến khi ta đè Giang Tụ Bạch xuống đất, kề d.a.o vào cổ hắn, giọng cực kỳ nghiêm túc nói với hắn:

"Ta đánh nhau rất giỏi, ngươi thuê ta không thiệt đâu."

Thế là Giang Tụ Bạch nằm trên đất bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Thật ra kiếp trước sau khi được Thẩm Thời Quý nhặt về, ta đã được phát hiện là có tố chất luyện võ.

Thẩm Thời Quý cũng từng nói, ta sẽ là một con d.a.o rất hữu dụng.

Nếu không phải sau này được nhận lại về hoàng cung, có lẽ ta đã được huấn luyện thành ám vệ của Hầu phủ rồi.

Đầu óc ta không được lanh lợi cho lắm.

Đọc chữ khó khăn, nữ công không biết, chỉ có học võ là chịu khó bỏ công sức.

Khi đó ta muốn bảo vệ Thẩm Thời Quý.

Nhưng Thẩm Thời Quý lại muốn ta đi bảo vệ một người khác.

Ta nhìn con d.a.o trong tay, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Nhưng lại không nhịn được mà lạc quan nghĩ, bây giờ cũng tốt lắm rồi.

Ít nhất ta cũng có thể lựa chọn người mình muốn bảo vệ.

Lúc Giang Tụ Bạch đứng dậy thì luôn miệng chửi bới.

Hắn đánh không lại ta, thế là chỉ có thể dựa vào thân phận để bắt nạt ta:

"Tiểu gia ngày thường cho ngươi ăn bao nhiêu thứ ngon vật lạ, đi đâu hết rồi? Nuôi mãi mà vẫn gầy như mèo hoang, chẳng thấy béo lên tí nào. Người không biết còn tưởng tiểu gia ngày thường ngược đãi—"

Lời còn chưa nói hết, Giang Tụ Bạch đã nheo mắt, bật người dậy.

Rồi vô cùng đau đớn nói: "Nói, có phải ngươi cố tình muốn người ta hiểu lầm tiểu gia ngược đãi ngươi không? Hay lắm, nhìn thì có vẻ là một con bé ngơ ngơ như khúc gỗ, kết quả bên trong lại toàn mưu mô xảo quyệt, lắm mưu nhiều kế!"

Ta chớp mắt, một lúc lâu sau mới theo kịp dòng suy nghĩ của Giang Tụ Bạch.

Thế là lại rất nghiêm túc giải thích với hắn: "Không phải, là do ta ăn không béo được."

Rất nhiều lần ta đều giải thích, nhưng không ai tin ta.

Nhưng ta vẫn muốn nói – biết đâu ngày nào đó có người tin thì sao?

Giang Tụ Bạch sững người.

Hắn vốn quen miệng nói năng lung tung.

Có lẽ không ngờ lại có người thật sự giải thích vì những lời rõ ràng là hắn nói bừa.

Giang Tụ Bạch khựng lại một chút, vẻ mặt phức tạp:

"Ngươi tin à?"

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Có lẽ là vì ân tình chôn cất ở kiếp trước, ta theo bản năng không muốn Giang Tụ Bạch hiểu lầm mình.

Thế là Giang Tụ Bạch nhìn ta gãi đầu, sau một hồi thở dài thườn thượt thì tỏ vẻ hơi rầu rĩ.

"Toi rồi, sao mình lại nhặt về một đứa ngốc thế này?"

Ta đính chính: "Ta chỉ không thích nói dối thôi."

Giang Tụ Bạch gật đầu qua loa, tỏ vẻ đã biết.

6

Nhưng kể từ đó, trong thức ăn của ta luôn thoang thoảng vị đắng của thuốc.

Ta không rành về dược lý.

Nhưng kiếp trước ở trong cung cũng từng nghe nói một số gia tộc lớn để khống chế hộ vệ của mình sẽ cho họ uống thuốc.

Chắc là Giang Tụ Bạch cũng không tin ta.

Thật ra ta cũng không quá buồn.

Thôi được rồi, cũng có chút thất vọng.

Nhưng ta không dám thất vọng nhiều.

Cho đến một thời gian sau, ta phát hiện cơ thể mình không có gì bất thường.

Thậm chí rất ít khi bị cảm lạnh.

Ta đi hỏi Giang Tụ Bạch.

"Ngươi còn dám hỏi à?"

Giang Tụ Bạch ban đầu còn giả câm giả điếc.

Bị ta hỏi đến phát bực thì không nhịn được mà trừng mắt lườm ta một cái.

Rồi lại ghét bỏ quay đi chỗ khác: "Mấy thứ thuốc quý của tiểu gia mà cho chó ăn thì cũng thành heo béo ú rồi. Còn ngươi thì hay đấy, nuôi lâu như vậy mà vẫn gầy như đứa ăn mày ven đường, chẳng khác gì!"

Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ.

Nhưng tai ta rất thính.

Thế là ta biết, ồ, thì ra những thứ thuốc đó là để bồi bổ cơ thể cho ta.

Ta mím môi, nghiêm túc nói với Giang Tụ Bạch: "Những thứ thuốc đó dùng cho ta thì lãng phí lắm."

Ta chỉ muốn tìm cơ hội trả ơn Giang Tụ Bạch, nhưng hình như ta lại càng nợ nhiều hơn.

Ta không muốn quay về cái hoàng cung ăn thịt người đó.

Nhưng ta cũng không có tiền để trả những dược liệu này.

Giang Tụ Bạch không thích nghe những lời này.

Thế là hắn trừng mắt với ta: "Cái gì gọi là lãng phí? Lúc ta mới nhặt ngươi về, ba ngày hai bữa ngươi lại ốm. Giờ ngươi một mình đánh lại bốn hộ vệ của ta. Điều đó chứng tỏ tiểu gia nuôi người rất giỏi, về nhà cũng có thể khoe với cha mẹ, rằng tiểu gia đây cũng có bản lĩnh!"
 
Giang Tầm Noãn
Chương 4: Chương 4



Ta không nói gì, trong lòng đang tính toán xem làm thế nào mới có thể trả được món nợ này.

Giang Tụ Bạch có lẽ cũng đoán được.

Thế là hắn "Chậc" một tiếng: "Ngươi không phải đang nghĩ ta là một kẻ khờ dễ dụ đấy chứ?"

Ta ngẩng đầu nhìn Giang Tụ Bạch, gật đầu.

Vị công tử nhà họ Giang này nổi tiếng khắp Vĩnh Châu là một kẻ dễ bị lừa.

Ví dụ như chiếc áo choàng hắn bỏ ra cả ngàn lạng mua, thực chất là của một bà thợ thêu nghèo đến mức không trả nổi tiền khám bệnh, lại chẳng có mấy danh tiếng.

Giang Tụ Bạch tức đến bật cười.

"Đến cả việc thầm chửi chủ nhà trong bụng mà cũng không biết nói dối, ngươi đúng là đồ gỗ đá."

Tuy là đang mắng, nhưng đáy mắt hắn lại ngập tràn ý cười.

Cho đến khi ta lại nói: "Mạng của ta không đáng giá, số bạc đó có thể mua được rất nhiều người giống như ta."

Kiếp trước sau khi Thẩm Thời Quý đưa ta về, cũng từng tìm đại phu xem bệnh cho ta.

Nên ta biết hắn đã tốn rất nhiều bạc.

Ta muốn sống, nhưng ta không thể nợ người khác quá nhiều.

Khi những thứ mình nợ vượt quá khả năng chi trả, việc sống sót sẽ trở thành một điều xa xỉ.

Đặc biệt là những điều tốt đẹp Thẩm Thời Quý dành cho ta đều có giá của nó.

Ta đã từng nếm trải thiệt thòi rồi.

Rồi ta thấy ý cười trên mặt Giang Tụ Bạch từ từ biến mất.

Một lúc sau, hắn nhếch mép.

Giọng khẽ khàng như tự giễu: "Cho nên ta mới càng ghét cái thế đạo coi mạng người như cỏ rác này."

Thế đạo này vốn dĩ mạng người như cỏ rác.

Giết chóc diễn ra khắp nơi, tính mạng là thứ rẻ mạt nhất.

Ta lặng lẽ nhìn Giang Tụ Bạch, chỉ cảm thấy con người này có một sự lương thiện không hề phù hợp với thế đạo này.

Đây không phải là chuyện tốt.

Nhưng không sao, dù sao thì ta cũng sẽ bảo vệ Giang Tụ Bạch.

Hắn không dám g.i.ế.c người, vậy thì ta sẽ thay hắn giết.

Giang Tụ Bạch vốn cũng không định đợi ta đáp lại.

Hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên cười nói: "Nếu ngươi đã muốn trả nợ đến vậy, thì giúp ta làm một việc đi."

"Được."

Ta đồng ý ngay.

Thế là Giang Tụ Bạch lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Khoảnh khắc nặng nề ban nãy dường như chỉ là ảo giác của ta.

7

Giang Tụ Bạch vốn đến Vĩnh Châu để thăm ông ngoại.

Và lần nữa gặp lại Thẩm Thời Quý là trên đường trở về kinh đô.

Hai đoàn người ngựa gặp nhau, lẽ ra ta nên tránh mặt hắn.

Cho đến khi có đám lính tráng cản đường, lại có thích khách áo đen chặn lại.

Giang Tụ Bạch luôn miệng chửi bới: "Chắc chắn là do tên Thẩm Thời Quý này dẫn tới!"

Giang Tụ Bạch luôn tin rằng mình rất được lòng người, ở kinh đô hay Vĩnh Châu đều không ai ra tay với hắn.

Hắn lại bảo ta cứ ở yên trong xe ngựa đừng cử động lung tung, nói một cô nương đánh đ.ấ.m không hay.

Ta không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt con d.a.o trong tay.

Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị.

Giang Tụ Bạch miệng thì chửi Thẩm Thời Quý, nhưng lại chạy đi cứu hắn.

Một thanh trường kiếm đ.â.m về phía Giang Tụ Bạch.

Thẩm Thời Quý được Giang Tụ Bạch che chở rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng chỉ thờ ơ đứng đó không hề lên tiếng nhắc nhở.

Cho đến khi ta chắn trước mặt Giang Tụ Bạch.

Trường kiếm đ.â.m vào vai, nhưng đầu của tên thích khách cũng bị ta c.h.é.m lìa.

Đây là cách đơn giản và hiệu quả nhất.

Nhưng m.á.u vẫn b.ắ.n lên người Giang Tụ Bạch.

Nghe nói bộ quần áo này cũng khá đắt tiền.

Ta nhìn gương mặt đột nhiên sa sầm của Giang Tụ Bạch, theo phản xạ rụt cổ lại, lắp bắp: "Thật ra... ta muốn bảo vệ ngươi mà."

"Ai dạy ngươi cái kiểu bảo vệ người khác bằng cách 'giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm' thế hả?"

Giang Tụ Bạch kéo ta lại, giọng gần như nghiến răng nghiến lợi.

Hắn dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói gấp gáp của Thẩm Thời Quý cắt ngang.

"A Cửu!"

Giọng Thẩm Thời Quý run rẩy, mắt nhìn ta không chớp, mang theo niềm vui sướng như tìm lại được thứ đã mất.

8

Thẩm Thời Quý rất ít khi để lộ cảm xúc thẳng thắn như vậy trước mặt ta.

Trong xương cốt của con người này luôn có sự thanh cao của con cháu thế gia, dù ngày thường hắn có ngụy trang giỏi đến đâu.

Đối với hắn, ta chỉ là một đứa bé ăn mày được hắn cứu về từ đống xác chết.

Thế nên Thẩm Thời Quý trước giờ vẫn luôn hà tiện niềm tin với ta.

Nhưng giờ đây, Thẩm Thời Quý đang đứng ngay trước mặt ta.

Hốc mắt đỏ hoe, giọng nói cố nén cảm xúc:

「Ta tìm được nàng rồi.」
 
Giang Tầm Noãn
Chương 5: Chương 5



Hắn thật sự không hề che giấu sự khác thường của mình.

Vị Thẩm tiểu Hầu gia trước nay luôn cao cao tại thượng vốn không nên cố tình đi tìm một đứa ăn mày nhỏ bé ngoài thành Vĩnh Châu;

Bậc quân tử được người người ở kinh đô ca tụng cũng không thể thờ ơ làm ngơ khi ân nhân cứu mạng của mình gặp nguy hiểm.

Chỉ có sau này, vị Thẩm thái phó nhẫn nhục chịu đựng trở thành phò mã, lại giúp tân đế lật đổ triều cũ.

Ta bỗng nhớ lại tiếng "được" mà Thẩm Thời Quý đáp lại Tô Uyên.

Thế là ta bất giác lùi lại nửa bước, vừa hay lại bị Giang Tụ Bạch chắn mất.

Thẩm Thời Quý người cứng đờ một thoáng: 「Ta là——」

「Muốn nhận người thân thì lát nữa hẵng nói.」 Giang Tụ Bạch đột nhiên ngắt lời, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.

Hắn kéo ta về phía xe ngựa, vai huých mạnh vào Thẩm Thời Quý đang chắn đường, rồi buông một câu nhẹ bẫng: 「Thù oán gì lớn lắm à, mà phải chặn đường thế này, người không biết còn tưởng tiểu Hầu gia cố tình cản đường, phạt tiểu cô nương này chịu thêm chút khổ cực nữa chứ!」

Giọng điệu cà lơ phất phơ.

Nhưng khi ta nhìn Giang Tụ Bạch, lại thấy hắn mím chặt môi, đáy mắt lộ vẻ hung tợn mà ta chưa từng thấy.

Trong khoảnh khắc đó, ta như thấy được vị tiểu tướng quân sát thần bách chiến bách thắng trên chiến trường sau này.

Thẩm Thời Quý bị huých đến loạng choạng.

Chẳng biết chữ nào của Giang Tụ Bạch đã chạm đúng chỗ nhạy cảm của hắn.

Mặt hắn bỗng chốc mất hết sắc máu, trông còn tái nhợt yếu ớt hơn cả một kẻ bị thương như ta.

Cuối cùng, hắn ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ta, môi mấp máy mấy lần rồi khẽ giải thích: 「Ta không có…」

Nhưng lời này quả thực chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Ta không nhịn được liếc nhìn Thẩm Thời Quý, thầm nghĩ người này giỏi giả vờ thật.

Rõ ràng ghét ta đến cực điểm, giờ lại làm ra vẻ vô cùng lo lắng cho ta.

Nhưng hắn đến tìm ta làm gì chứ?

Ta cũng đâu còn nợ hắn gì nữa.

「Nhìn trúng tên mặt trắng đó rồi à?」

Giang Tụ Bạch đột nhiên buông lời kinh người.

Hắn cười khẩy: 「Mắt nhìn tệ thật đấy.」

Thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, Giang Tụ Bạch càng bực bội vò trán, cuối cùng đẩy ta vào xe ngựa.

Lại còn mắng ta: 「Lát nữa tìm ngươi tính sổ!」

Trước khi vào xe, khóe mắt ta liếc thấy hắn cúi đầu nhìn lại thân mình một lượt, lộ vẻ hài lòng rồi mới khẽ nói:

「Cái thân hình yếu ớt đó, tiểu gia ta đ.ấ.m một phát là ngất xỉu, không biết nhìn trúng hắn ở điểm nào.

「Đúng là đồ gỗ không biết gì!」

Giọng điệu hung hăng.

Ta đâu có nhìn trúng Thẩm Thời Quý.

Ta khẽ đáp trong lòng.

Ta ấy à, chỉ cần sống sót là được rồi.

9

Thẩm Thời Quý nói, hắn nhận lời mẹ ta đến tìm ta.

Vẻ thất thần khi gặp ta hôm đó như thể chỉ là ảo giác.

Hắn thu lại mọi cảm xúc, dịu dàng cười với ta: 「A Cửu, ta đến đón nàng về nhà.」

Ta nhìn Thẩm Thời Quý, bất giác nhớ lại kiếp trước ta dường như vẫn luôn chờ đợi câu nói này.

Ta ở Thẩm phủ một năm rưỡi, sau đó được đưa vào hoàng cung.

Nhưng hoàng tử công chúa trong cung quá nhiều, ta chỉ là người mờ nhạt nhất.

Hoàng cung đó nuốt người, phủ công chúa thì lạnh lẽo, ta cứ nghĩ mãi không biết bao giờ Thẩm Thời Quý mới đón ta về.

Nhưng ta đợi rất lâu, rất lâu, lại chỉ đợi được Thẩm Thời Quý cầm đao xông vào phủ công chúa của ta, mắt long lên sòng sọc chất vấn:

「Nàng tại sao lại g.i.ế.c A Uyên?」

Ngày đó, ta suýt c.h.ế.t dưới lưỡi đao của một người không biết võ.

Ta không có nhà.

Cũng không đợi được người đón ta về nhà.

Giang Tụ Bạch không nói gì.

Chính xác mà nói, từ ngày ta bị thương, Giang Tụ Bạch không hề nói chuyện với ta.

Nhưng sự im lặng của hắn lúc này lại khiến ta hoảng sợ.

Thế là ta bất giác níu lấy tay áo Giang Tụ Bạch.

Giống như ngày đầu gặp gỡ, ta níu chặt một góc áo choàng của hắn.

Ngơ ngác hỏi hắn: 「Ngươi… không cần ta nữa sao?」

Lời vừa nói ra lại cảm thấy không đúng.

Thế là ta l.i.ế.m đôi môi khô khốc, vội vàng bổ sung: 「Tiền ta nợ ngươi vẫn chưa trả, còn những dược liệu đó nữa… còn, còn chuyện ngươi nhờ ta làm trước đó ta vẫn chưa hoàn thành…」

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, ta chợt nhận ra một điều.

Tuy nói là muốn báo đáp Giang Tụ Bạch, nhưng hình như ta vẫn luôn làm phiền người này.

Giang Tụ Bạch ngẩn người nhìn ta.

Một lúc lâu sau, hắn quay mặt đi, khẽ chửi một tiếng, rồi không nhịn được đưa tay lên che mắt.

「Đúng là đồ gỗ c.h.ế.t tiệt.」

Giang Tụ Bạch nói rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy.

Ta nhìn vành tai hắn ẩn dưới mái tóc đen dần ửng đỏ, cuối cùng lại giả vờ ho khan một tiếng ra vẻ bình thản
 
Giang Tầm Noãn
Chương 6: Chương 6



「Nàng không muốn đi cùng ngươi.」

Vẻ mặt lại thoáng chút tự hào.

Ta vốn tưởng Thẩm Thời Quý sẽ dây dưa đôi chút.

Nhưng người này chỉ nhìn chằm chằm vào tay ta đang níu áo Giang Tụ Bạch, ánh sáng trong mắt dần lụi tắt.

Cuối cùng khàn giọng nói: 「Được.」

Điều này hoàn toàn không giống tính cách của Thẩm Thời Quý.

Ta bất giác cảm thấy Thẩm Thời Quý chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Bởi vì hắn cần một phần thưởng.

Một phần thưởng cho việc tìm lại được huyết mạch hoàng tộc.

Thẩm Hầu gia nổi tiếng sủng thiếp diệt thê.

Thẩm Thời Quý tuy là tiểu Hầu gia, nhưng trong Hầu phủ có biết bao nhiêu cặp mắt công khai hay ngấm ngầm đều nhòm ngó vị trí của hắn.

Mà Thẩm Thời Quý kiếp trước chính là nhờ phần thưởng này mà củng cố vị trí của mình, lại suýt nữa cưới được người trong mộng.

Nay làm lại từ đầu, hắn chỉ càng thành thạo hơn.

Thế là ta cảnh giác hẳn lên.

Thẩm Thời Quý nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt ta.

Thân hình như sắp đứng không vững của hắn khẽ chao đảo, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Cuối cùng, tấm lưng vốn luôn thẳng tắp kiêu ngạo gần như bị đè cong xuống.

Hắn ho sù sụ, lại cố gắng nở một nụ cười dịu dàng với ta: 「A Cửu vui là được.」

Nhưng hốc mắt lại đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.

10

Thẩm Thời Quý ngã bệnh.

Giang Tụ Bạch vốn không muốn đi cùng đường, nhưng biết làm sao được khi Thẩm Thời Quý dù mang bệnh cũng phải thúc ngựa đuổi theo.

Cuối cùng, người hầu cận bên cạnh hắn đến cầu xin Giang Tụ Bạch.

Giang Tụ Bạch biết hắn làm vậy là vì ta, nên cho người đến hỏi ý kiến ta.

Người này vẫn còn giận ta, ngay cả nói chuyện cũng phải nhờ người khác truyền đạt.

Ta nghĩ ngợi, rồi nhân lúc nghỉ ngơi, lân la đến bên cạnh hắn.

Mở miệng liền là một câu thành thật: 「Ta sai rồi.」

「Ha,」 Giang Tụ Bạch cười như không cười, 「Hiếm thấy nha, cuối cùng cũng nhận ra tội lỗi mình gây ra vào khoảng giờ Mùi ngày mùng hai bốn hôm trước rồi à?」

Ta muộn màng nhận ra đó là lúc ta bị thương.

Thế là ta xoa xoa bờ vai vẫn còn đau âm ỉ, khẽ "ừm" một tiếng.

「Nói xem nào?」

「Ta không nên để mình bị thương.」

Rồi Giang Tụ Bạch thở dài một hơi.

「Thôi vậy,」 hắn tự lẩm bẩm, 「Ta chấp nhặt gì với một khúc gỗ chứ?」

Giang Tụ Bạch vươn vai.

Hắn lười biếng dựa vào gốc cây, nghiêng đầu nhìn ta cười.

Lại nói: 「Nhưng mà, tiểu gia ta lúc nào cũng có cách khiến khúc gỗ này nở hoa.」

Khúc gỗ không nở hoa được.

Ta muốn phản bác.

Nhưng khoảnh khắc đó, ta lại tin lời Giang Tụ Bạch.

Thế là ta hỏi hắn: 「Ngươi đối xử tốt với tất cả mọi người như vậy sao?」

Thời gian ở bên cạnh Giang Tụ Bạch, ta phát hiện hắn thực sự khác biệt với những người ở kinh đô.

Hắn dường như có thể hòa hợp với bất cứ ai.

Sĩ nông công thương, thậm chí cả những tên ăn mày ven đường cũng có thể nói chuyện với hắn đôi ba câu.

Giang Tụ Bạch bị ta hỏi đến ngẩn người.

Hắn ra vẻ suy nghĩ một lúc, cuối cùng mày chau lại giãn ra: 「Tất nhiên, nếu không ngươi nghĩ tại sao ta lại bốn bể đều là bạn bè? Có cho đi mới có nhận lại chứ!」

Lời tuy nói vậy, nhưng khoảnh khắc đó ta lại cảm nhận được sự cô độc nồng đậm mà bi thương từ Giang Tụ Bạch.

Đó là một sự cô độc tách biệt khỏi tất cả mọi người.

Thật kỳ lạ.

Nhưng hắn nhanh chóng chuyển chủ đề: 「Khúc gỗ à, ta đột nhiên nhớ nhà rồi.」

「Nhà ở kinh đô?」

Giang Tụ Bạch khựng lại, cười: 「Tất nhiên.」

Nhưng ta mơ hồ cảm thấy, hắn nói dối.

11

Ngày chia tay, Thẩm Thời Quý đến tìm ta.

「A Cửu.」

Hắn gọi ta, rồi lại ho sù sụ.

Người này bệnh nặng, khuôn mặt trắng bệch hiện lên hai vệt hồng bệnh tật.

Gọi ta xong, Thẩm Thời Quý lại không nói gì.

Chỉ lặng lẽ nhìn ta, đáy mắt mang một tia mong đợi dễ dàng nhận thấy.

Thân thể Thẩm Thời Quý bị những chuyện bẩn thỉu trong nội trạch Hầu phủ làm cho suy nhược.

Hắn tìm người chữa khỏi bệnh cho ta, ta cũng nghĩ cách giải độc cho hắn.

Ta từng leo lên vách núi hái một cây thuốc cho hắn, dù gãy tay cũng phải vui vẻ tự mình mang đến.

Nhưng lúc đó Thẩm Thời Quý lại trách ta không theo sát Tô Uyên, khiến nàng ta bị thương.

Sau này, cây thuốc được cho là có thể cải tử hoàn sinh đó lại được Tô Uyên uống.

Dù nàng ta chỉ bị một vết thương ngoài da rất nhẹ.

Thẩm Thời Quý thật sự yêu Tô Uyên đến cực điểm.

Ta nghĩ vậy, rồi mặt không đổi sắc đi ngang qua Thẩm Thời Quý.

Nhưng ngay khoảnh khắc đi qua, giọng nói khàn đặc của Thẩm Thời Quý vang lên.

Như đang cố gắng kìm nén sự run rẩy, lại như đang lặng lẽ chờ đợi một hình phạt đã biết trước:

「Nàng cũng trở về rồi, đúng không?」
 
Giang Tầm Noãn
Chương 7: Chương 7



12

Lời Thẩm Thời Quý vừa dứt, ta gần như theo phản xạ chạm vào con d.a.o bên hông.

Xung quanh không một bóng người.

Thẩm Thời Quý như không phát hiện hành động của ta, tự mình khẽ nói tiếp: 「Thập Cửu là một cô nương rất lương thiện. Nàng không dám g.i.ế.c người, nên ta cố tình để mình rơi vào hiểm cảnh, ép Thập Cửu rút dao. Đêm đầu tiên g.i.ế.c người, Thập Cửu sợ đến không ngủ được. Là ta ép nàng phải quen dần.

「Thập Cửu rất sợ đau. Khi ta đưa nàng về, một vết thương nhỏ cũng khiến nàng không chịu nổi mà nhíu mày. Là ta ép nàng học cách chịu đựng, khiến nàng đau đến mấy cũng không dám kêu một tiếng.

「Thập Cửu rất mềm lòng. Nếu nàng thấy ta như thế này, chắc chắn sẽ nghĩ cách chọc ta vui. Cũng chính ta đã tự tay cắt đứt ý nghĩ đó của nàng, khiến nàng hận ta đến cực điểm.

「Nhưng đó đều là Thời Cửu của sau này——

「Cho nên A Cửu, là nàng trở về rồi, đúng không?」

Hơi thở Thẩm Thời Quý trở nên gấp gáp.

Hắn dường như đang mong chờ điều gì đó, nhưng sâu trong đáy mắt lại là một sự tuyệt vọng chói mắt.

Đáp lại Thẩm Thời Quý là lưỡi d.a.o kề ngang cổ hắn.

Ta mặt không cảm xúc: 「Ta chỉ muốn sống.」

Tất cả mọi người đều muốn ta chết.

Nhưng ta muốn sống mà thôi.

Khi mới trùng sinh, ta cả ngày bất an, sợ bị người ta nói là yêu ma rồi dùng lửa thiêu chết;

Khi biết Thẩm Thời Quý cũng giống ta, ta ngay cả ban đêm cũng không dám dễ dàng ngủ, sợ mình vừa tỉnh dậy hoặc là bị Thẩm Thời Quý giết, hoặc là bị ép đưa vào hoàng cung ăn thịt người đó.

Hắn muốn đối phó với ta, dễ như trở bàn tay.

Tuy là trùng sinh, nhưng người vẫn là người của kiếp trước.

Tính ta khù khờ, không có mưu kế gì hay, không vào hoàng cung thì chỉ là một đứa ăn mày thân phận thấp hèn.

Ta biết võ công, nhưng bên cạnh Thẩm Thời Quý có vô số hộ vệ võ công cao cường.

Châu chấu không lay chuyển được cây lớn.

Ta, người chỉ muốn sống sót, không nắm nổi con d.a.o báo thù.

Lưỡi d.a.o sắc bén cắt rách da Thẩm Thời Quý, m.á.u đỏ chói mắt.

Ta hoàn hồn, bất giác định thu d.a.o lại.

Lại bị Thẩm Thời Quý nắm lấy thân dao, rồi từ từ đ.â.m vào vai trái hắn.

Khuôn mặt vốn đã không còn chút m.á.u của người này giờ càng trắng bệch như ma.

「Là vì hắn tìm thấy nàng trước sao?」

Thẩm Thời Quý rõ ràng đang cười, nhưng trông lại như sắp khóc.

Hắn cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói: 「Nhưng rõ ràng ngày đó ta cũng đi tìm nàng. Ta muốn đón A Cửu về—— ta đã hứa với nàng, sẽ đón nàng về nhà.

「Nhưng ta không tìm thấy nàng… Ta tìm rất lâu, rất lâu, ta thậm chí đã g.i.ế.c những người đó, nhưng họ đều không biết A Cửu của ta ở đâu.」

Thẩm Thời Quý như bị ma ám.

Hắn tiến lại gần ta, tay nắm chặt thân dao, m.á.u tươi nhỏ giọt.

Ta mặt không cảm xúc buông tay cầm dao, rồi lùi lại mấy bước tránh bàn tay đang vươn tới của người này.

Thẩm Thời Quý cứng đờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau, hắn mang theo chút tủi thân, nhưng lại nhiều hơn là vẻ mờ mịt, khẽ hỏi ta: 「A Cửu, tại sao nàng không đợi ta?」

Câu hỏi này thật kỳ lạ.

Thế là ta nhìn Thẩm Thời Quý: 「Là ngài nói với ta, điều ngài hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ta. Cho nên ta liều mạng cũng phải tự mình bò ra khỏi đống xác c.h.ế.t đó. Thẩm Thời Quý, ta không còn nợ ngài gì nữa.」

Thẩm Thời Quý mấp máy môi, cuối cùng vô cùng khó khăn mới thốt ra được ba chữ "xin lỗi nàng".

Ta lắc đầu: 「Thật ra ngài không cần phải giả vờ như vậy trước mặt ta đâu. Lúc đó ta chưa c.h.ế.t hẳn, ta nhìn thấy Tô Uyên rồi, ta cũng nghe thấy những lời nàng ta nói với ngài rồi. Tuy nàng ta lừa ngài, nhưng ngài cũng đã tha thứ cho nàng ta——」

Thẩm Thời Quý có lẽ không ngờ ta lại có cơ duyên như vậy.

Hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề, nhưng ánh sáng trong mắt lại đang từ từ được thắp lên.

Gần như khẩn thiết: 「Vậy sau đó thì sao? Nàng có thấy được sau đó không? Ta thật ra——」

「Tại sao lại có sau đó?」 Ta khó hiểu ngắt lời, 「Những điều này chẳng phải đã đủ rồi sao? Ngài đốt phủ công chúa của ta, trở thành Thẩm thái phó được người người ca tụng, Tô Uyên là hoàng hậu đương triều lại sẽ hết lòng bù đắp cho ngài… Đó chính là những gì ta thấy.」

Thế là những tia sáng đó lại từ từ lụi tắt, gần như c.h.ế.t lặng.

「Thì ra đây chính là hình phạt của ta sao? Tàn nhẫn đến nhường nào, tàn nhẫn đến nhường nào…」

Thẩm Thời Quý như khóc như không, giọng nghẹn ngào.

Xa xa có người đang gọi tên ta.

Ta liếc nhìn Thẩm Thời Quý gần như không đứng vững, nghĩ ngợi rồi lại nói:

「Thật ra ta muốn g.i.ế.c ngài.

「Nhưng ta sợ c.h.ế.t hơn.」
 
Giang Tầm Noãn
Chương 8: Chương 8



Ta không biết Thẩm Thời Quý có nghe thấy không.

Bởi vì người này chỉ cúi đầu tự hành hạ mình bằng cách đ.â.m d.a.o vào vai trái, rồi ngẩng đầu cười với ta:

「A Cửu cũng bị thương rồi, như vậy mới xứng đôi hơn.」

Hắn dường như còn khẽ nói một câu "Ta yêu nàng".

Nhưng ta cảm thấy Thẩm Thời Quý điên rồi.

13

Giang Tụ Bạch đưa ta về phủ tướng quân.

Thật ra, thú nhận với Thẩm Thời Quý không phải là hành động khôn ngoan.

Nhưng ta tự buông thả nghĩ, nếu cuối cùng thật sự vẫn phải bị đưa về cung, vậy thà để phần thưởng đó cho Giang Tụ Bạch.

Biết đâu còn có thể trừ bớt chút nợ.

Nhưng ta ở phủ tướng quân đợi hết ngày này qua ngày khác.

Không đợi được người trong cung đến, ngược lại lại nghe nói vị tiểu Hầu gia nhà họ Thẩm đã cắt đứt quan hệ với người thanh mai trúc mã mà mình vốn yêu mến.

Lại nghe nói không lâu sau đó, tình nhân nhỏ của người thanh mai đó bị điều tra ra tội mưu phản.

Làm lại từ đầu, Thẩm Thời Quý lại đẩy Tô Uyên vào đường cùng.

「Nghe nói tiểu thư Tô gia đó cầu xin bên ngoài Hầu phủ rất lâu, nhưng Thẩm Thời Quý lại không thèm gặp nàng ta một lần.」

Khi Giang Tụ Bạch nói những điều này, ánh mắt không ngừng liếc về phía ta.

Rồi lại dạy dỗ ta: 「Khúc gỗ, sau này ngươi chọn đàn ông phải sáng mắt lên, không thể chỉ nhìn mặt mũi đẹp trai được. Tính cách, phẩm hạnh, dáng người… đều phải xem xét kỹ lưỡng.」

Ta chậm rãi gật đầu, thầm nghĩ Giang Tụ Bạch nói rất đúng.

Hoàn toàn không cảm thấy lời của người này đối với một cô nương bình thường có bao nhiêu kinh thiên động địa.

Tóm lại Giang Tụ Bạch nói gì, ta đều tin nấy.

Và rõ ràng, điều này khiến hắn rất vui.

Cho đến khi giọng nói bực bội của nhị tỷ tỷ nhà họ Giang đột nhiên vang lên: 「Thanh Tước nhi, ngươi lại dạy hư A Cửu rồi!」

Thanh Tước nhi là tên húy của Giang Tụ Bạch.

Nghe nói Giang Tụ Bạch lúc nhỏ mới sinh ra chỉ bằng con chim sẻ, lại yếu ớt vô cùng, mấy lần suýt nữa mất mạng.

Có lẽ là nghe theo câu nói dân gian "tên xấu dễ nuôi", thế là tướng quân phu nhân gọi Giang Tụ Bạch là "Thanh Tước nhi" mấy năm liền, chỉ mong hắn sống sót.

Mà Giang Tụ Bạch nghe thấy tên húy này liền nhảy dựng lên, tức giận la lối: 「Ta đã nói không được gọi tên này nữa mà?」

Giang Tụ Bạch thấy cái tên này y như con gái, chả hợp với vẻ ngoài đẹp trai cao ráo của hắn tí nào.

Nhị tỷ tỷ của Giang Tụ Bạch cười khẩy một tiếng, véo tai Giang Tụ Bạch, rồi quay đầu nói với ta: “Cái thằng này miệng lưỡi lúc nào cũng chẳng đứng đắn, muội cứ nghe cho biết vậy thôi, đừng có mà học thói xấu của nó.”

Ta liếc nhìn Giang Tụ Bạch, tuy đang nhe răng trợn mắt nhưng đáy mắt rõ ràng ngập ý cười, rồi gật đầu.

Nhưng khi nhị tỷ tỷ không thấy, ta lại lặng lẽ làm khẩu hình miệng với Giang Tụ Bạch:

“Ta biết rồi!”

Thế là nhị tỷ tỷ xoa đầu ta, khen: “A Cửu ngoan thật.”

Còn Giang Tụ Bạch thì khoái chí ra mặt.

Người trong phủ Tướng quân đối xử với ta rất tốt.

Ta đoán chắc là Giang Tụ Bạch đã nói gì đó hoặc làm gì đó.

Nhưng Giang Tụ Bạch lại bảo không có.

Hắn vặn lại: “Sao không thể đơn giản là vì nàng rất tốt?

Cha nói nàng có khiếu võ lại chăm chỉ, là một hạt giống tốt hiếm có. Mẹ nói nàng ngoan ngoãn nghe lời, trong phủ mẹ không tìm được ai để tâm sự, chỉ có nàng là chịu khó lắng nghe mẹ nói. Từ khi nàng vào phủ, mẹ đã vui vẻ hơn nhiều. Nhị tỷ tỷ cũng nói, nếu tỷ ấy có con gái, nhất định phải giống như nàng–

Vậy nên, đầu gỗ à, sao không thể là vì nàng xứng đáng chứ?”

Ta không trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu ta thật sự tốt như vậy, tại sao kiếp trước lại chẳng có ai thích ta?

Không, có lẽ cũng có một người.

Đại tỷ tỷ của Giang Tụ Bạch, Giang Quý Phi hiện giờ.

Nàng là người duy nhất từng che chở ta trong cung.

Cũng chính nàng đã nói với ta: “Tiểu A Cửu, nếu có thể trốn, hãy mau trốn khỏi cái hoàng cung ăn thịt người này đi.”

Nhưng ta đã không trốn thoát được, Giang Quý Phi cũng vậy.

Vị đích nữ từng anh dũng hiên ngang của phủ Tướng quân đã c.h.ế.t trong cái hậu cung nhơ bẩn đó.

Nàng c.h.ế.t dưới những tội danh bịa đặt – phủ Tướng quân thông đồng với giặc phản quốc, Giang Quý Phi làm ô uế hậu cung.

Sau này, phủ Tướng quân được minh oan, hoàng đế rơi vài giọt nước mắt, rồi ban thêm đủ loại thưởng hiệu, chuyện này cứ thế chìm vào quên lãng.

Nghĩ đến đây, người ta cứng đờ.

Những chuyện kiếp trước không hiểu sao đã bị lãng quên bỗng dưng ùa về, ta nhất thời như rơi vào hầm băng.

Lúc này, Giang Tụ Bạch đang cúi đầu hỏi ta: “Đại tỷ không thể ra khỏi cung, nên đã cho người mang ít đồ chơi nhỏ và vải vóc đến phủ. Giờ đã đưa đến viện của ta rồi, ta đưa nàng đi xem–”

“Giang Tụ Bạch!”

Ta đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, nhưng lời đến bên miệng lại không sao nói ra được.
 
Giang Tầm Noãn
Chương 9: Chương 9



Ta sợ.

Sợ rằng sau khi nói ra những lời đó, ta sẽ bị coi là yêu ma –

Ta từng thấy một người trong làng c.h.ế.t đi sống lại bị người khác trói lại thiêu sống.

Nhưng thực chất, cái gọi là c.h.ế.t đi sống lại đó chẳng qua chỉ là do thầy lang chẩn đoán sai.

“Sao vậy?” Giang Tụ Bạch nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi.

Thế là ta bỗng dưng im lặng.

Ta tự nhủ, đây là Giang Tụ Bạch mà mình nợ rất nhiều ân tình.

Đây là phủ Tướng quân đối xử với mình cực kỳ, cực kỳ tốt.

Rồi ta nghe thấy mình cất lời, giọng hơi khàn đặc:

“Ta… ta từng có một giấc mơ.”

14

Ta vẫn không dám nói với Giang Tụ Bạch rằng mình là người c.h.ế.t đi sống lại.

Ta chỉ có thể bịa ra một giấc mơ, rồi vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Nguyên nhân là một phó quan dưới trướng Giang tướng quân tạo phản, vu cáo phủ Tướng quân thông đồng với giặc phản quốc.

Giang Quý Phi được sủng ái không suy giảm, Giang tướng quân nắm trong tay binh lực hùng hậu lại được lòng dân, phủ Tướng quân công cao át chủ, sớm đã là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của kẻ khác.

Sự suy tàn của phủ Tướng quân là điều tất yếu.

Đây là lời một lão ma ma sắp c.h.ế.t nói với ta.

Viên phó quan đó còn do chính Thẩm Thời Quý đích thân trói lại giải đi.

Lúc đó, để được gặp Thẩm Thời Quý, ta đã nhìn thấy hắn từ xa.

“Người đó, người đó má trái có một vết sẹo, cằm có một nốt ruồi đen rất to. Hắn họ Trương.”

Ta cố gắng miêu tả giấc mơ kia chi tiết hơn: “Còn thị nữ tên Liên Tâm bên cạnh Giang Quý Phi, ả không phải người tốt. Ả là người của Hoàng hậu, sau này còn vu khống Giang Quý Phi tư thông với người khác…”

Nói được nửa chừng, ta bỗng khựng lại.

Hình như ta nói nhiều quá rồi, nói đến mức không còn giống một giấc mơ nữa.

Thế là ta mím môi, dè dặt ngẩng đầu nhìn Giang Tụ Bạch: “Tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng ta cảm thấy… ta cảm thấy nó như sắp xảy ra vậy…”

Giọng ta hơi run.

Ta không biết Giang Tụ Bạch có tin mình không.

Thế là ta miên man suy nghĩ, nếu Giang Tụ Bạch không tin ta, ta phải làm sao để giải quyết nguy cơ sắp tới đây.

“Ta biết rồi.”

Nhưng Giang Tụ Bạch chỉ “ừm” một tiếng, rồi đưa tay xoa đầu ta: “Ta sẽ đi điều tra những người này, nàng cứ ở trong phủ đợi tin của ta là được.”

Lần này đến lượt ta ngẩn người: “Ngươi… ngươi tin ta?”

“Ta đương nhiên tin nàng.”

Giang Tụ Bạch bỗng cười rộ lên, rồi lại thở dài như nói đùa: “Nếu ta không tin nàng, thì nàng sẽ vất vả lắm đấy.”

Chỉ một câu nói ấy lại khiến ta bất giác đỏ hoe mắt.

Có một khoảnh khắc, ta nghĩ giá như kiếp trước người đầu tiên ta gặp là Giang Tụ Bạch thì tốt biết mấy.

Hắn sẽ tin ta.

Và ta cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như vậy.

“Sao lại khóc rồi?”

Giang Tụ Bạch bỗng luống cuống tay chân.

Hắn cuống quýt tìm khăn tay, rồi bối rối giải thích với ta: “Ta… ta chỉ nói vậy thôi, nếu nàng không thích nghe thì ta không nói nữa.”

Giọng hắn càng lúc càng nhỏ.

Cuối cùng, Giang Tụ Bạch dứt khoát ngậm miệng, lấy ra túi đồ ăn vặt mang theo bên mình, cẩn thận hỏi ta:

“Ăn không?”

Không biết từ bao giờ, Giang Tụ Bạch bắt đầu mang theo một ít đồ ăn ngọt bên mình.

Hắn nói, hộ vệ đi theo bên cạnh gầy gò nhỏ bé, đến nỗi chủ nhân như hắn cũng bị người ta coi thường lây.

Ta gật đầu, nhưng mắt vẫn đỏ hoe.

Nhất thời cũng không rõ là vì sợ bị phát hiện, hay là vì câu nói kia của Giang Tụ Bạch.

Nhưng Giang Tụ Bạch lại thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nằm trên ghế tựa, hai tay gối sau đầu, yên lặng ngắm nhìn bầu trời.

Đến khi ta ăn xong chỗ đồ ăn đó, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, không hề thay đổi.

“Mộc Đầu,” hắn gọi ta, lúc nghiêng đầu nhìn ta, đáy mắt tràn ngập ý cười vụn vặt: “Thật ra ta cũng muốn về nhà lắm.”

“Ngươi đang ở phủ Tướng quân mà.”

“Không phải nhà ở đây.”

Giang Tụ Bạch cười, chỉ lên trời: “Nhà của ta ở một nơi rất xa, rất xa, có lẽ cả đời này ta cũng không về được.”

Ta ngẩn ra, buột miệng nói một câu: “Chẳng lẽ ngươi là tiên nhân?”

Giang Tụ Bạch bị ta chọc cho ôm bụng cười ngặt nghẽo.

“Nói vậy cũng không sai,” hắn nghiêng đầu: “Dù sao thì người ở chỗ bọn ta có thể lên trời xuống biển, đối với các ngươi quả thực cũng xem như tiên nhân.”

“Chúng ta giống nhau.”

Giang Tụ Bạch đứng dậy.

Hắn dường như muốn véo má ta, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, ngón tay khẽ co lại.

Cuối cùng chỉ cúi người xuống, dùng mu bàn tay lành lạnh chạm nhẹ vào má ta để an ủi.

Rồi hắn nhìn ta chăm chú, giọng cực khẽ:

“Vậy nên, Mèo con, đừng sợ.”

Giang Tụ Bạch luôn nói ta là một con mèo nhỏ.

Một con mèo gầy yếu nhát gan, nhưng thực ra lại cực kỳ mỏng manh dễ vỡ.

Lại còn làm bằng gỗ nữa chứ.
 
Back
Top Bottom