Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Sơn Vị Nguyệt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,349
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM3gcxB4nStsdr9FxDWvu9Be7qn0LWTdrBk83sF7JTrj-feQfscePn8pzcG82mZHMgs2a8x7xNY3SeT-jkdRd6xyiJuHxPjEp9sAXVPSESv1Oqv8XZMqGNbdiD1bf9403zicYPaH4k8lOXGr9iPV6kS=w215-h322-s-no-gm

Giang Sơn Vị Nguyệt
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ngày đại hôn, ta cùng một nữ tử chốn thanh lâu bị đánh tráo kiệu hoa.

Lúc phát hiện có điều bất ổn, vừa muốn vén khăn voan, trước mắt bỗng hiện ra hàng loạt dòng chữ kỳ quái:

【Nữ phụ á/c đ/ộ/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính cố ý đổi đâu nhỉ!】

【Ta thấy nàng cũng thật đáng thương, vốn dĩ nên là thế tử phi phủ hầu gia, thế nhưng vị hôn phu lại vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến nàng trở thành thê tử của một thương nhân.】

【Đừng vội thương hại nàng, nam nữ chính đã động phòng, vậy mà nàng còn ép nam chính đưa nữ chính về lại thanh lâu. Nam chính không chịu, nàng liền điên cuồng báo thù, thật sự đ/ộ/c á/c!】

【Đáng đời! Nàng chắc hẳn không ngờ được, nữ chính thực ra là công chúa thất lạc của hoàng đế. Chính nàng ép bức, lại vô tình giúp bọn họ nhận nhau, cuối cùng còn khiến cả nhà mình chịu họa d/i/ệ/t môn!】

Ta nhướng mày—Công chúa lưu lạc dân gian?

Hay lắm, hiện tại, thân phận này là của ta!​
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 1



1

“Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!”

“Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.”

Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên.

“Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!”

Giang? Hoa khôi?

Vừa tỉnh lại, ta liền cảm thấy có điều không ổn.

Thanh âm xa lạ, họ tên xa lạ, từ ngữ xa lạ, cùng với cách bài trí đơn sơ hiện ra mờ mờ qua tấm khăn hồng che đầu.

Đang định xem xét, bỗng một màn sáng lấp lánh chữ hiện ra trước mắt.

【Nữ phụ đ/ộ/c á/c còn chưa biết kiệu hoa là do nam chính bỏ thuốc mê rồi cố ý tráo đổi, cũng thật đáng thương, vị hôn phu vì người trong lòng mà tráo kiệu, khiến thiên kim Thái úy đường đường chính chính lại lỡ gả làm thiếp cho con nhà thương nhân.】

【Thương gì mà thương, nữ chính và Dạ Lân đã động phòng rồi, nàng ta còn ỷ vào thân phận ép nữ chính quay về Hoa Lâu, Hoa Lâu là chốn thế nào chứ, Dạ Lân không chịu, nàng lại đè nén trả thù bọn họ, thật sự đáng giận vô cùng.】

【Nhưng mà nữ phụ mới là vị hôn thê của Dạ Lân mà, nữ chính rõ ràng là kẻ chen chân, nữ phụ đối phó với nàng cũng đâu sai?】

【Không được yêu mới gọi là kẻ chen chân, trước đó nữ phụ không biết thì thôi, sau khi tráo hôn, nam chính đã giải thích với nàng là hai người yêu nhau, nàng còn ngang ngược làm càn, tự tìm đường c/h/ế/t thì thật buồn nôn.】

Dạ Lân!

Nam chính? Tráo kiệu hoa?

Lẽ nào là như ta đang nghĩ?

Ta siết chặt ngón tay, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý.

Chữ trên màn sáng vẫn không ngừng hiện ra:

【Đừng tức, đừng tức, nữ chính là công chúa lưu lạc dân gian của lão hoàng đế, nữ phụ giở thủ đoạn ức h**p nữ chính, ngược lại lại giúp nàng nhận lại phụ hoàng. Nàng ta toan tính không thành, còn rước họa vào thân, cuối cùng cả nhà bị vùi trong bãi tha ma.】

【Đúng vậy đúng vậy, tác dụng của nữ phụ đ/ộ/c á/c chính là giúp nữ chính sớm ngày nhận lại thân phận thật, thúc đẩy tình cảm giữa nam chính và nữ chính. Tất cả thủ đoạn đ/ộ/c á/c của nàng ta đều bị nam nữ chính trả lại gấp mười, gấp trăm lần.】

【Kỳ thực nữ phụ mà ngoan ngoãn chấp nhận số phận, làm tiểu thiếp của nam phụ, chưa chắc đã không có kết cục tốt.】

【Nam phụ bề ngoài chỉ là con nhà thương nhân, ai ngờ sau này lại là thủ lĩnh nghĩa quân, đánh chiếm nửa giang sơn, sánh vai với nam chủ. Nhưng nữ phụ cái tính thích trèo cao bám quyền, sao có thể để mắt tới hắn.】

【Ta thật hiếu kỳ, nếu nữ phụ biết được thành tựu sau này của nam phụ, liệu có ra sức lấy lòng hắn để cầu con đường sống hay không.】

【Tới rồi tới rồi, nam phụ sắp tiến vào, chuẩn bị chứng kiến màn nữ phụ sỉ nhục nam phụ, tự chuốc lấy họa d/i/ệ/t thân.】

Còn chưa kịp lý giải hết những thông tin từ quang màn, cửa phòng đã vang lên tiếng mở rồi đóng lại.

Ta khẽ nhíu mày, dứt khoát vén khăn hồng, liền chạm phải ánh mắt đầy sát khí của nam nhân kia.

Nam nhân này tuy có diện mạo anh tuấn, kiếm mi rậm, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, nhưng trên mặt lại đầy sát khí, trông dữ tợn vô cùng.

Thân hình hắn cũng cao lớn, lưng thẳng như tùng, quả thật có vài phần dáng dấp thủ lĩnh nghĩa quân.

Hắn hờ hững liếc ta một cái, lạnh lùng nói:

“Ngươi là Bích Oanh phải không, đã bước chân vào phủ thì từ nay về sau ngoan ngoãn ở yên trong hậu viện, đừng có vọng tưởng những thứ không nên nghĩ.”

Ta vơ lấy chiếc gối, ném thẳng vào mặt hắn không chút lưu tình:

“Ngươi bị mù sao, lại dám coi bản tiểu thư là kỹ nữ Hoa Lâu!”

Giang Hựu nhanh nhẹn bắt lấy gối, giận dữ quát:

“Ngươi điên rồi—”

Ta đột ngột đứng dậy, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng hiện rõ dưới ánh nến.

Hắn ngẩn người, giọng nói chợt vỡ vụn:

“Ngươi là… yêu tinh phương nào???”
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 2



2

Màn sáng khựng lại trong chốc lát, rồi bất ngờ tuôn ra một loạt chữ như sóng trào.

【Ha ha ha, “Ngươi là… yêu tinh phương nào???” là cái quỷ gì thế, nam phụ đang diễn trò dễ thương đấy à?】

【Không đúng, ai nói với ta là nữ phụ đ/ộ/c á/c lại đẹp đến vậy chứ!】

【Nhìn kỹ thì hoa khôi – nữ chính ấy, đúng là có phần nhạt nhòa thật! Nam chính đúng là không biết thưởng thức.】

【Ôi ôi mỹ nhân tỷ tỷ lại gần đây! Ta phát cuồng rồi, hôn hôn hôn hôn!】

【Các ngươi sao thế, định phản bội à? Dù có đẹp cũng là nữ phụ đ/ộ/c á/c, vừa mở miệng đã nổi giận với Giang Hựu, đợi mà xem, hắn đã ngấm ngầm ghi hận rồi.】

【Tỷ… tỷ muội, ánh mắt Giang Hựu kia không giống ghi hận đâu, lại như nhìn đến ngây dại thì đúng hơn!】

Ta liếc nhìn Giang Hựu một cách kỳ quái.

Quả nhiên, ánh mắt hắn dán chặt vào mặt ta, không hề chớp, trong con ngươi còn ẩn ẩn ý vị khó dò.

Ta lập tức nhướng mày, tức giận ném luôn khăn che đầu vào mặt hắn:

“Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám nhìn, bản tiểu thư m/ó/c mắt chó của ngươi ra!”

Tấm khăn đỏ vừa rơi xuống, một luồng hương thơm cũng lan tỏa, phả thẳng vào mặt. Giang Hựu vô thức hít nhẹ mấy hơi, gương mặt sậm màu như mật ong lập tức ửng đỏ thêm một phần.

【Không thể nào, không thể nào, Giang Hựu… yêu rồi sao?】

【Ha ha, hắn chịu nổi không đấy, mới là khăn che đầu thôi, nếu đổi thành yếm hay áo nhỏ, chẳng phải khiến hắn sướng đến ngất ngây hay sao!】

Ta càng thêm tức giận.

Cái gì mà nam phụ, cái gì mà thủ lĩnh nghĩa quân, rõ ràng là một tên lưu manh hạ tiện!

Ta tìm quanh tay bất cứ thứ gì, chộp lấy liền ném thẳng về phía hắn, không thèm đắn đo.

Giang Hựu sực tỉnh, né được đòn, hai ba bước đã áp sát, chế trụ ta ngay.

“Ngươi không thể yên lặng mà nói chuyện sao!”

Ta chẳng thèm để tâm, một mực giãy giụa, nhất quyết thoát khỏi tay hắn.

Hắn tay lớn như kìm sắt, chỉ cần một tay đã nắm chặt hai tay ta, sức lực mạnh đến kinh người.

Không thể vùng ra, ta liền vung chân đá hắn, vừa đá vừa lớn tiếng đe dọa:

“D/â/m tặc! Lưu manh hạ tiện!”

“Buông ta ra, bằng không ta để phụ thân ta tống cả nhà ngươi vào ngục!”

【Oa, nữ phụ thật gan, dám uy h**p Giang Hựu, hắn trời sinh không chịu cúi đầu ai, dọa thế mà hắn sợ chắc?.】

【Gan đâu mà gan, chỉ là vừa độc vừa n/g/u thôi! Quen làm đại tiểu thư rồi, tưởng ai cũng phải nhường nhịn nàng ta.】

Nắm tay trắng nõn như mưa rơi không ngừng lên người hắn, chẳng đau nhưng vô cùng phiền phức.

Giang Hựu khẽ rủa một tiếng, dứt khoát siết ta vào lòng, lạnh giọng quát:

“Im ngay! Tin không, lão tử bây giờ lập tức thị tẩm ngươi!”

Thân thể ta đột ngột khựng lại, hoảng hốt nhìn hắn.

Giang Hựu không được tự nhiên, l**m nhẹ khóe môi, tiếp tục giả vờ hầm hầm giọng:

“Giờ chịu nói chuyện tử tế chưa?”

Đạn chữ đều nói ta là nữ phụ đ/ộ/c á/c, ta lại là kẻ dễ bị uy h**p hay sao?

Mắt ta đảo một vòng, môi khẽ mím, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống từng dòng, ướt đẫm đôi má.

Giang Hựu lập tức cuống quýt thả ta ra, hai tay giơ lên như đầu hàng:

“Đừng khóc mà! Khóc gì chứ? Ta chỉ nói đùa thôi, không có ý ức h**p ngươi.”

“Ngươi… ngươi đừng sợ.”

Ta nín khóc, tay lau nước mắt dần hạ xuống, chỉ để lộ đôi mắt đẫm lệ, ngấn ngấn nhìn hắn:

“Thật không?”

C/h/ế/t tiệt! Đáng yêu muốn xỉu!

Giang Hựu giật mình, ánh mắt hoảng hốt rời đi, tựa như sợ bị thiêu cháy, thô giọng nói:

“Thật, thật, thật! Ta dám không thật sao?”

Nói rồi còn lẩm bẩm:

“Ngươi ném ta như mưa rào, ta còn chưa khóc đấy!”

【Má ơi má ơi, nữ phụ khóc như vậy, ai mà chịu nổi chứ!】

【Ta có một ý tưởng…】

【Ta cũng thế, đại tiểu thư kiêu ngạo mỹ lệ vs cục súc trung khuyển thủ lĩnh nghĩa quân】

【Đúng là trời sinh một đôi, hí hí!】
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 3



3

Sau khi tính sổ xong, Giang Hựu cũng bình tĩnh lại, tia nóng bỏng thoáng hiện trong mắt hắn lập tức tan biến.

Hắn không chút do dự:

“Đi thôi, ta đưa ngươi đến Hầu phủ.”

Vô ích thôi, chuyện gì sẽ xảy ra ở Hầu phủ, đám bình luận trên màn sáng đã nói rõ ràng từng chữ.

Lúc này, vị hôn phu tốt đẹp của ta – Dạ Lân – chỉ e đã cùng nữ chính kia bắt đầu động phòng rồi.
Chờ ta hối hả đến Hầu phủ, hắn sẽ mặt dày vô sỉ ép ta nhận sai làm đúng, chấp nhận chuyện tráo kiệu.

Còn ta không đồng ý, liền lập tức làm ầm ĩ một trận. Tối hôm đó, cả kinh thành đều biết chuyện ta đi nhầm kiệu hoa, lỡ gả vào phủ thương nhân.

Giữa lúc người người ngưỡng mộ một kỹ nữ Hoa Lâu lại có thể làm thế tử phi, cũng là lúc bọn họ đua nhau chỉ trích ta không giữ nữ đạo, nên an phận nhận mệnh, gả cho Giang Hựu.

Dạ Lân, thật giỏi tính toán.

Ta siết chặt đôi tay vẫn còn chút tê dại vì mê dược, ánh mắt lạnh dần:

“Vẫn nên đưa ta về phủ Thái úy đi.”

Trong truyện, ta vì bị trì hoãn ở Hầu phủ, nên lúc dược lực tan hết, không phát hiện ra ai đã tráo kiệu hoa, lại tự mất luôn cớ để đối phó Dạ Lân.

Lần này, ta muốn xem hắn làm sao giữ được thanh danh mà quang minh chính đại bên nữ nhân trong lòng.

【Ủa? Nữ phụ sao không đi đúng kịch bản?】

【Mấy người phía trước không hiểu rồi phải không? Sau khi truyện hóa thành thế giới thật, nhân vật đôi lúc có hành vi lệch khỏi kịch bản, chuyện thường thôi.】

Chạm phải ánh mắt đầy nghi hoặc của Giang Hựu, ta ủy khuất cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Danh tiết nữ tử quan trọng biết bao, nay lại ầm ĩ tìm đến cửa, tất sẽ khiến thiên hạ đều biết.”

“Thay vì trở thành đề tài cho kẻ khác đàm tiếu, chi bằng về phủ Thái úy, để phụ mẫu ta ra mặt, lặng lẽ thu xếp mọi chuyện.”

Trong mắt Giang Hựu thoáng qua một tia thương tiếc:

“Quả nhiên là ngươi suy nghĩ chu toàn.”

Hắn mở lời cam đoan:

“Ngươi cứ yên tâm, chuyện tối nay tuyệt đối sẽ không lọt ra từ Giang phủ.”

【Nam phụ đúng là chính nhân quân tử, rõ ràng có thể nhân cơ hội giữ nữ phụ lại, vậy mà lại chọn đưa nàng về.】

【Đúng đó đúng đó, thật ra mối hôn sự với nữ chính là do Giang lão gia định, lúc này Giang Hựu còn có thành kiến với nữ chính, bị tráo kiệu lại như nhặt được lợi lộc trên trời rơi xuống.】

【Nữ phụ cũng thông minh, chẳng ngốc nghếch như trong sách viết.】

【Nhưng cũng vô ích thôi, nam chính đâu dễ để nàng toại nguyện.】

Ta liếc nhìn màn sáng, cụp mắt giấu đi ý cười nơi đáy mắt.

Ta đương nhiên biết, thế là chưa đủ. Nhưng mục đích thực sự của ta… đâu phải chỉ có vậy.

Ta làm sao có thể quên lời người xem từng nói – về thân phận thật sự của nữ chính.

Công chúa lưu lạc nhân gian?

Thân phận này không tệ, đã cướp vị hôn phu của ta, thì lấy thân phận ấy mà bồi thường đi.
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 4



4

Theo như lời đám bình luận tiết lộ.

Mười sáu năm trước, Vương mỹ nhân mang thai, theo Thánh thượng giá lâm Giang Nam, giữa đường gặp phải phản tặc tạo phản, loạn quân nổi lên, Vương mỹ nhân và hoàng đế thất lạc, bên người chỉ còn lại vài tên thị vệ và cung nữ thân cận tên là Nhập Họa.

Phản tặc truy s/á/t, giao tranh ác liệt với thị vệ, Vương mỹ nhân kinh sợ mà sinh non, buộc phải dừng lại tại một ngôi miếu đổ nát. Để bảo vệ chủ tử, cung nữ Nhập Họa mặc y phục của Vương mỹ nhân, dụ địch rời đi, để lại nàng một mình trong miếu sinh nở.

May mắn thay, giữa đường Nhập Họa gặp được cấm quân do hoàng đế phái tới. Cấm quân nhanh chóng dẹp loạn, men theo đường cũ tìm được ngôi miếu, nhưng khi đến nơi chỉ còn t/h/i t/h/ể của Vương mỹ nhân do khó sinh mà m/ấ/t m/ạ/n/g, còn đứa trẻ trong bụng lại bặt vô âm tín.

Mãi đến khi chuyện ta và nữ chính tráo kiệu hoa gây xôn xao khắp kinh thành, mới khiến hoàng đế chú ý.

Hoàng đế triệu Dạ Lân và nữ chính vào cung diện thánh, cung nữ Nhập Họa vừa nhìn thấy nữ chính liền cảm thấy nàng rất giống Vương mỹ nhân năm xưa. Nghĩ đến đứa trẻ năm ấy, nữ chính liền được nhận thân, từ kỹ nữ Hoa Lâu một bước hóa thân thành cao quý tôn quý Trường công chúa.

Còn ta – nữ phụ đ/ộ/c á/c – chỉ vì bất mãn chuyện tráo hôn mà chèn ép nữ chính, tranh đoạt trượng phu, cuối cùng bị hoàng đế hạ chỉ, tru di cả nhà, t/h/i t/h/ể còn bị vứt nơi bãi hoang, làm mồi cho dã thú.

Đọc đến đây, ta chỉ lạnh lùng cười khẩy trong lòng.

Nam chính, nữ chính thì sao chứ.

Nếu bọn họ đã không chừa cho ta đường sống, nhất quyết muốn đẩy ta thành nữ phụ đ/ộ/c á/c, vậy thì ta sẽ làm những việc mà nữ phụ đ/ộ/c á/c nên làm.

Phụ mẫu ta xưa nay thương ta như châu ngọc, thấy ta một thân một mình được Giang Hựu đưa về phủ, lập tức nổi giận, vừa kinh hãi vừa tức tối.

Ngay trước mặt Giang Hựu, ta cho mời phủ y tới bắt mạch, quả nhiên tra ra trong người ta có dấu vết đã trúng mê hương. Lại sai người điều tra Hầu phủ, nơi cũng vừa bị tráo tân nương nhưng đến giờ vẫn không có chút động tĩnh nào.

Kẻ đã hạ mê hương, lập tức có đối tượng khả nghi.

Ta buồn bã cúi đầu, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến người nhìn phải xót lòng, tim thắt lại từng hồi.

Trong tầm mắt, sắc mặt Giang Hựu vẫn không đổi, nhưng ánh mắt lại trầm đến đáng sợ.

Tay hắn khẽ động, dưới lớp da tái xanh, huyết mạch cuồn cuộn, như có ngọn lửa bạo tàn đang gầm gừ, thôi thúc hắn hành động.

Thế là đủ rồi.

Khóe môi ta khẽ nhếch, lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt đượm buồn song không mất kiên cường:

“Giang công tử, việc này chỉ e có điều bất thường. Nếu công tử tin ta, xin giao lại chuyện này cho phủ Thái úy. Ta nhất định tra rõ ngọn ngành, cho công tử và ta một lời công đạo.”

Giang Hựu khẽ mấp máy môi, đè nén cơn phẫn nộ, cất giọng:

“Cần ta làm gì?”

“Quay về Giang phủ, trấn an phụ mẫu của công tử, sau đó chờ tin tức.”

Ta điềm tĩnh đáp.

Giang Hựu nhìn ta chăm chú một lát, rồi gật đầu: “Được.”

Sau khi Giang Hựu rời đi, phụ thân lập tức hỏi ta:

“Nguyệt nhi, rốt cuộc là chuyện gì? Với tính tình của con, xảy ra chuyện tráo kiệu hoa thế này, sao có thể bình tĩnh như thế?”

Tuy chưa rõ ngọn ngành, nhưng phụ thân nhìn ra được ta đang diễn một màn kịch, có điều là diễn cho ai xem.

Chính vì vậy, ông lại càng thắc mắc hơn.

Chẳng lẽ, nữ nhi ông chỉ mới đến Giang phủ một chuyến, đã để mắt tới tên tiểu tử Giang Hựu ấy rồi sao?

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái bộ dạng thô kệch đó sao?

Ta dịu giọng trấn an phụ mẫu:

“Phụ thân, mẫu thân, có một số chuyện lúc này khó mà giải thích rõ, sau này con sẽ từ từ kể lại. Hiện tại, con cần phụ thân giúp con một việc.”

Phụ thân gắng sức nén giận: “Việc gì?”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đổ dài in trên tường, ánh mắt lạnh lẽo, khẽ cười khẩy:

“Mang binh đến Hầu phủ. Con muốn đôi cẩu nam nữ đó phải trả giá.”
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 5



5

Phủ Thái úy chẳng thiếu thứ gì, chỉ có điều nắm trong tay binh mã kinh sư.

Chức Thái úy triều ta là chức thực quyền thật sự, điều động đại quân tuy phải được Hoàng thượng phê chuẩn, nhưng trong phạm vi nhỏ, điều vài người lo việc, hạ cấp tướng lĩnh vẫn sẵn lòng nể mặt phủ Thái úy.

Chỉ trong thời gian một nén hương, chúng ta đã vây kín phủ Ung hầu, không để lọt một kẽ hở.

Lão Ung hầu giận dữ mắng mỏ, hùng hổ bước ra từ hậu đường:

“Các ngươi là người phủ nào? Dám cả gan tấn công phủ đệ quan viên triều đình!”

“Bổn hầu nhất định tấu lên thánh thượng, trị tội các ngươi.”

Lời còn chưa dứt, lão đột ngột nghẹn lại, sững người, ánh mắt ngờ vực nhìn ta đang đứng cạnh phụ thân, lại vô thức liếc về phía viện của Dạ Lân.

“Thân gia, các ngươi đây là?”

“Còn Nguyệt nhi, sao con lại ở đây? Không phải lẽ ra nên ở…”

Phụ thân lạnh lùng hừ một tiếng, ngắt lời hắn:

“Bổn quan không dám nhận tiếng ‘thân gia’ của ngươi!”

“Nguyệt nhi vì sao lại ở đây, ngươi không biết thì đi mà hỏi ‘n/g/h/i/ệ/t tử’ tốt của ngươi!”

Lão Ung hầu không biết đã nghĩ lệch hướng nào, quay sang nhìn ta, dò hỏi:

“Lẽ nào nghịch tử nhà ta làm chuyện gì hỗn láo?”

Nói đoạn, hắn cao giọng hô:

“Người đâu, mau gọi tên nghịch tử Dạ Lân đến gặp ta!”

Ta nhàn nhạt cất lời:

“Không cần, phụ thân ta đã sai người mời phu thê bọn họ qua rồi.”

Hai chữ “phu thê” ta cố ý nhấn mạnh, rành rọt, rõ ràng.

Dạ Lân và Bích Oanh đâu thể bỗng dưng sinh tình, là phụ thân, chẳng lẽ lão thật sự hoàn toàn không hay biết gì?

Đồng tử lão Ung hầu co lại, hiển nhiên đã đoán ra phần nào.

Ta quay sang nhìn phụ thân:

“Phụ thân, có thể phiền người cùng lão hầu gia dời bước, để nữ nhi tự mình nói chuyện với hắn một phen.”

Phụ thân hiểu ta từ nhỏ đã biết cân nhắc, tự nhiên sẵn lòng phối hợp.

Lão Ung hầu trong lòng không vững, bị phụ thân kéo đi, tuy mặt mày uất ức xấu hổ nhưng lại không hề lộ vẻ lo lắng, chắc hẳn vẫn nghĩ ta không dám làm điều gì vượt khuôn phép.

Ngay cả màn sáng cũng tràn đầy bầu không khí nhẹ nhàng.

【Trời ơi má ơi, nữ phụ đúng là nghịch thiên rồi! Ở phủ Hầu gia mà dám đuổi cả Thái úy lẫn lão Hầu gia ra ngoài.】

【Toang rồi toang rồi, nàng ta không định đ/á/n/h nữ chính của ta đấy chứ!】

【Yên tâm đi, có nam chính ở đó, nữ chính nhất định không sao.】

Chẳng bao lâu sau, ngoài đại sảnh đã vang lên tiếng ồn ào.

“To gan! Các ngươi là ai, có biết đây là đâu không!”

“Hu hu, ca ca Lân, muội sợ quá!”

“Đừng sợ, đây là phủ Ung hầu, không ai dám làm hại muội.”

Tiếng quát lạnh của nam nhân, xen lẫn lời cầu cứu yếu ớt của nữ tử, cùng tiếng giày quân trên đá xanh rắn chắc, rầm rập tiến vào.

Hai thân ảnh một nam một nữ, chỉ mặc nội y, bị binh lính áp giải vào, vừa bước chân vào đại sảnh, màn sáng lập tức nổ tung.

【Tỷ muội ơi, ta tuyên bố: nam nữ chính đúng là ngọt sâu răng luôn!】

【A a a a nam chính yêu nữ bảo đến mức này, ta thật sự ghen tỵ c/h/ế/t mất!】
【Nữ phụ đ/ộ/c á/c có thể c/h/ế/t được chưa! Còn dám dẫn người đến phá hỏng đêm động phòng hoa chúc của nam nữ chính.】
【Ha ha, đáng tiếc là đã muộn rồi, nam chính sớm đã cùng nữ bảo chúng ta “hì hì hì” rồi!】

Màn sáng tràn ngập lời ca tụng tình yêu tuyệt mỹ giữa Dạ Lân và Bích Oanh, đồng thời không tiếc lời chửi rủa, chỉ trích ta.

Ta nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo rơi xuống đôi nam nữ vừa bị dẫn vào.

Nữ tử quỳ dưới đất, khuôn mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, dáng vẻ yếu đuối khiến người nhìn không khỏi sinh lòng thương hại.

Nàng gần như không dám ngẩng đầu nhìn ta, chỉ cúi rạp cổ, để lộ những vết bầm tím xanh đỏ lốm đốm phía sau gáy.

Hiển nhiên, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần liếc qua cũng đủ rõ.

Ta thu lại ánh mắt, chuyển sang nam nhân bên cạnh.

Hắn quả thực anh tuấn, dù chỉ khoác y phục ngủ, bị binh lính áp chế dưới đất, chật vật không chịu nổi, nhưng phong thái kia vẫn khó che lấp.

Ta chăm chú quan sát vị vị hôn phu cũ mà đời trước chỉ gặp đôi ba lần, khó mà tưởng tượng được dưới lớp vỏ ngoài tinh anh này, hắn lại có thể làm ra chuyện tráo kiệu hoa n/g/u xuẩn đến vậy.

Nếu không có việc Bích Oanh nhận thân với hoàng đế, hắn dựa vào đâu mà nghĩ, tráo kiệu cưới Thái úy thiên kim thành kỹ nữ Hoa Lâu, rồi vẫn có thể bình an vô sự?
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 6



6

Dạ Lân sa sầm nét mặt:

“Tư Khinh Nguyệt, ngươi điên rồi sao?”

“Ngươi nghĩ mình là ai, dám điều binh mã, ban đêm xông vào Hầu phủ?”

Ta không nhịn được bật cười, cúi người nâng cằm hắn lên, tay còn lại nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, đầu ngón tay ngọc trắng khẽ v**t v* quanh khóe mắt, động tác mềm mại, triền miên như có tình ý.

Hắn sững người, không rõ vì vừa rồi giãy giụa hay vì điều gì khác, hơi thở dần trở nên gấp gáp, nóng rực.

【A a a dừng lại! Nữ phụ buông tha nam chính đi, để ta đến!】

【Nam chính thuộc về nữ chính, nhưng ta có thể thay thế hắn, để ta hy sinh!】

【Ta cũng được, xin buông tha nam chính, ta nguyện bị nữ phụ đ/ộ/c á/c đối xử thế này thế kia!】

Bích Oanh tái mặt, giọng sắc nhọn vang lên:

“Ca ca Lân!”

Dạ Lân chợt bừng tỉnh, trong mắt xẹt qua tia chán ghét.

Hắn mạnh mẽ quay đầu, tránh khỏi tay ta, cổ họng khẽ động, nuốt xuống cơn bức bối:

“Tư Khinh Nguyệt, ngươi đang làm gì vậy?”

Ta khẽ cười rạng rỡ, ánh mắt chân thành mà vô tội:

“Ta chỉ muốn xem mắt ngươi có vấn đề không thôi.”

“Dù sao ta thật sự tò mò, ngươi làm sao có thể tráo tân nương mà vẫn thản nhiên bước vào động phòng?”

“Trừ phi… chính ngươi là kẻ đã tráo kiệu hoa!”

Chột dạ, lúng túng, và cả cơn phẫn nộ khi bị vạch trần, tất cả lướt qua ánh mắt hắn.

Hắn lạnh mặt, trầm giọng:

“Đã vậy rồi, ta cũng chẳng cần giấu nữa.”

Hắn dịu dàng nhìn Bích Oanh, nàng ta cũng ngấn lệ nhìn hắn, mắt mũi đỏ hoe.

“Ta và Oanh nhi sớm đã tình sâu nghĩa nặng, nguyện thề bên nhau trọn đời. Chỉ là song thân không chấp thuận, ta mới phải dùng hạ sách này. Mong Tư tiểu thư rộng lòng, thành toàn cho chúng ta.”

“Tất cả tổn thất của Tư tiểu thư, ta nguyện bồi thường chu toàn.”

【Hu hu cảm động quá, lời tỏ tình chân thành của nam chính, khiến người ta muốn khóc.】

【Núi không lở, trời đất hợp, mới dám cùng chàng chia ly. Đó là lời thề của họ.】

【Nữ phụ, ngươi thấy chưa? Xin hãy buông tha họ, ngươi nỡ phá hủy một mối tình tuyệt mỹ thế sao?】

Cảm động sao?

Ta đưa tay áp nhẹ ngực, lòng dạ… hoàn toàn không gợn sóng.

Xem ra, ta quả nhiên là nữ phụ đ/ộ/c á/c rồi.

Ta nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười mang theo hàm ý khó dò:

“Được thôi, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Trong mắt Dạ Lân vừa lóe lên một tia mừng rỡ, thì đã nghe ta thản nhiên hạ lệnh:

“Đưa đ/a/o đây.”

Gì cơ?

Ý nghĩ vừa lướt qua đầu, ánh sáng lạnh lẽo của bảo đao đã lướt qua trước mắt hắn.

Chớp mắt, tiếng thét thê lương của Bích Oanh vang lên chói tai.

Cổ tay ta dứt khoát vung lên, từng nhát đ/a/o x/é t/o/ạ/c khuôn mặt nàng ta, m/á/u tươi chảy ra như suối, từng vết thương chồng chất nối tiếp nhau.

Dạ Lân mắt đỏ như m/á/u, gào lên:

“Dừng tay! Oanh nhi——”

Hắn điên cuồng giãy giụa, mấy binh lính suýt nữa không thể khống chế được.

Cho đến khi gương mặt Bích Oanh đã t/h/ị/t n/á/t m/á/u me, ta mới buông đ/a/o, thong thả nhìn “tác phẩm” của mình, vẻ mặt th/ỏ/a m/ã/n.

Hai mắt Dạ Lân đỏ ngầu, mạch m/á/u nổi lên cuồn cuộn khắp mặt, từng đường gân xanh uốn lượn như rắn độc, quằn quại dữ dội.

Hắn trừng mắt nhìn ta, từng chữ nghiến răng nghiến lợi vang lên:

“Tư… Khinh… Nguyệt! Ta phải g/i/ế/t ngươi!”

Ta khẽ bật cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt hắn, ánh mắt khinh thường:

“Vị hôn phu cũ à, hôm nay ta dạy ngươi một đạo lý.”

“Khi bản thân ở thế yếu, đừng mở miệng hung hăng với kẻ địch, chỉ làm lộ rõ sự n/g/u xuẩn của ngươi mà thôi.”

Ta đứng dậy, trong tiếng gào khóc thảm thiết của Bích Oanh, nhàn nhạt ra lệnh:

“Đ/á/n/h n/á/t miệng hắn, ta không muốn thấy thế tử Dạ gia còn sót lại một cái răng nào.”

Màn sáng lập tức nổ tung, bình luận điên cuồng tràn ngập tầm mắt:

【Ta vừa thấy gì vậy??? Nữ chính bị hủy dung, nam chính còn sắp bị nhổ hết răng, chuyện này đúng sao?】

【Là ta phát điên hay cả thế giới này điên rồi, có phải ta đang xem một bản đồng nhân nữ phụ đ/ộ/c á/c không?】

【Chắc là… nữ phụ trọng sinh rồi hóa điên?】

【Trước có kẻ nói tình tiết lệch khỏi nguyên tác là bình thường, ngươi nhìn xem cái này bình thường chỗ nào! Nam nữ chính sắp bị nữ phụ chỉnh cho phát cuồng rồi!】

【Ta choáng quá, xem đến tức nổ phổi, nữ phụ c/h/ế/c đi c/h/ế/c đi c/h/ếc đi!】

【Đây là thể loại rác gì vậy, hoàn t/i/ề/n cho ta!】

【Đừng hoảng, nam chính có ánh sáng hào quang của nhân vật chính mà, a a a mau có người tới cứu đi!】

Có lẽ đúng như màn sáng nói, Dạ Lân thật sự có hào quang nam chính.

Khi binh lính vừa rút tới chiếc răng thứ hai, ngoài đại sảnh liền vang lên một tiếng quát lớn.

“Dừng tay hết cho ta!”

Lão Ung hầu giận dữ lao vào, vừa trông thấy Dạ Lân miệng đầy m/á/u tươi liền đau lòng khôn xiết:

“Lân nhi!”

Xem ra đêm nay chẳng thể nhổ hết răng rồi. Ta tiếc nuối lắc đầu:

“Thu quân, hồi phủ.”

Ta vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng gào giận phía sau của lão Ung hầu:

“Tư Khinh Nguyệt, ngày mai bổn hầu nhất định sẽ tâu rõ lên Thánh thượng, khiến phủ Thái úy các ngươi thân bại danh liệt, sống không yên ổn!”
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 7



7

Về tới phủ Thái úy, mẫu thân vẫn còn ngồi trong thư phòng, sốt ruột chờ đợi.

Ta biết, đã đến lúc phải cho họ một lời giải thích.

Sau khi cho lui hết hạ nhân, trong phòng chỉ còn lại ba người chúng ta, ngay cả các ca ca cũng bị phụ thân đuổi về nghỉ ngơi.

Ta khẽ nhấp một ngụm trà, làm ấm cổ họng, rồi chậm rãi mở lời:

“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi… không phải cốt nhục ruột thịt của hai người.”

Phụ thân lập tức nổi giận, mặt đỏ bừng:

“Sao lại nói thế! Cái gì mà không phải cốt nhục!”

Mẫu thân cũng chau mày, lo lắng nhìn ta:

“Nguyệt nhi, con nghe ai nói lời hồ đồ vậy? Sao có thể không phải là con ruột của chúng ta chứ!”

“Con quên rồi sao? Mẫu thân từng nói, ngày con ra đời, bà đỡ còn chưa tới, con đã vội vàng chui ra khỏi bụng mẹ, phụ thân con tận mắt nhìn thấy con chào đời!”

Ta vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng vỗ về tay mẫu thân, trấn an.

“Con biết… nhưng con nghĩ, con cũng có thể là con gái ruột của Thánh thượng.”

Một câu nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang, khiến phụ mẫu ta ngơ ngác, đầu óc choáng váng.

Màn sáng cũng tức khắc bùng nổ.

【Ý gì đây? Nữ phụ đang nói nhảm gì thế? Con gái Thánh thượng chẳng phải là nữ chính sao!】

【Nàng ta điên rồi? Hay là hoang tưởng nặng rồi?】

【Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, nữ phụ quả nhiên là trọng sinh! Nên nàng mới biết mình trúng mê hương, mới dám đêm khuya xông vào Hầu phủ huỷ dung nữ chính, chính là để lấy thân phận thay thế!】

【Nghĩ kỹ mà thấy r/ợ/n người… Ta thấy ý kiến phía trên rất chuẩn.】

【C/h/ế/c tiệt! Thế giới này lỗi hệ thống rồi!】

Phụ thân ta – từ một kẻ xuất thân nông gia hàn vi, trèo lên địa vị hiện tại – tất nhiên là người cực kỳ thông tuệ. Trong khoảnh khắc, ông đã liên tưởng đến chuyện mười sáu năm trước Thánh thượng thất lạc con.

Hiện nay, Thánh thượng đã tới tuổi tri thiên mệnh, nhưng lại không có hoàng tử hay công chúa, dân gian đồn đãi rằng ngài tu tiên thành mê, không gần nữ sắc, không muốn truyền thừa hương hỏa.

Nhưng với tư cách là cận thần bên cạnh thiên tử, Tư Phong Niên (phụ thân ta) biết rõ—Thánh thượng vì năm xưa gặp phản tặc, bị thương thân thể, nên từ đó không thể có con. Cũng vì vậy mà ngài say mê tu tiên cầu đạo, bỏ bê triều chính.

Giờ đây, Thánh thượng mãi không chịu từ tông thất nhận con nuôi, khiến triều đình bất an, lòng người rung chuyển. Nhiều kẻ đã ngấm ngầm chọn phe, tranh giành nâng đỡ hậu duệ tông thất mà mình coi trọng.

Nếu đứa trẻ thất lạc mười sáu năm trước còn sống, dù là nữ nhi, toàn bộ triều đình cũng sẽ long trời lở đất, thế cục thay đổi hoàn toàn.

Phụ thân ánh mắt ngưng trọng, nghiêm giọng hỏi:

“Nguyệt nhi, con hãy nói thật với cha, phải chăng con biết được điều gì bí mật?”

Ta khẽ gật đầu, nắm lấy tay phụ thân, trịnh trọng nói:

“Phụ thân, mẫu thân, hài nhi cần hai người giúp con một tay.”

Màn sáng lập tức sôi sục.

【Nữ phụ đ/ộ/c á/c đúng là vọng tưởng điên rồ, nghĩ muốn mạo nhận thân phận dễ thế sao? Nữ chính được nhận thân là vì nàng ấy giống Vương mỹ nhân như đúc, còn nữ phụ có cái gì? Ngoài cùng tuổi ra, còn gì nữa không?】

【Đúng vậy! Hoàng đế muốn nhận con gái, đâu phải mở miệng nói là xong!】

【Nhưng nữ phụ đã trọng sinh, biết không ít chuyện hậu trường, lỡ đâu thật sự làm được thì sao?】

【Muốn thay thế nữ chính, nữ phụ ít nhất phải giải quyết hai vấn đề: dung mạo và tín vật.】

【Về dung mạo thì không khó. Nữ phụ không giống hoàng đế hay Vương mỹ nhân, nhưng cũng không hề giống phụ mẫu hiện tại.】

【Tín vật cũng không thành vấn đề. Tên thị vệ câm kia chẳng phải đang quét dọn nhà xí trong phủ Thái úy sao? Nữ phụ chắc chắn sẽ tìm được hắn, lấy được kim tỏa Vương mỹ nhân để lại.】

【Thị vệ câm? Ta bỏ lỡ chi tiết gì rồi sao?】

【Là thị vệ từng hộ tống Vương mỹ nhân năm xưa. Hắn là người duy nhất còn sống, lúc tìm thấy Vương mỹ nhân thì nàng đã c/h/ế/c, còn nữ chính đã bị người khác bế đi. Hắn sợ bị truy tội, liền lấy kim tỏa trên người Vương mỹ nhân bỏ trốn.】

【Hắn cũng là kẻ tàn nhẫn, trên đường chạy trốn bị g/ã/y chân, thấy quân lính truy bắt, liền tự c/ắ/t lưỡi, rạch mặt, ẩn danh đổi họ, cuối cùng cơ duyên đưa đẩy, vào phủ Thái úy làm sai dịch.】

【Nhưng mà… các ngươi quên điều quan trọng rồi. Chẳng phải còn phải qua ải “nhỏ m/á/u nhận thân” sao? Cổ nhân đâu biết nước pha phèn chua sẽ khiến m/á/u hòa lẫn.】

Giờ thì ta biết rồi.

Tín vật, còn có nhỏ m/á/u nhận thân.

Ta khẽ cụp mắt, che đi ý cười đang lan đầy nơi đáy mắt, càng thêm ưa thích đám khán giả trên màn sáng này.

“Trong phủ có một thị vệ câm, mặt mũi hủy hoại, xin phụ thân tìm hắn cho ta. Trên người hắn có thứ ta cần.”

Dứt lời, mỗi người bắt đầu hành động.

Phụ mẫu vừa bước ra khỏi phòng, ta chợt nghĩ, liền cất tiếng gọi với theo:

“Phải rồi, nữ nhi từng nghe nói, năm xưa Vương mỹ nhân mang long thai, Thánh thượng đã mời Thái y bắt mạch. Thái y chuẩn đoán, trong bụng nàng là một hoàng nữ.”

Nghe vậy, sắc mặt phụ thân vẫn không đổi, bình thản như nước, nhưng mẫu thân thì rõ ràng sững người, trong mắt ánh lên một tia khác thường.

【Lời này của nữ phụ… thật thú vị đấy!】

【Ý gì vậy? Ta chưa hiểu rõ…】

Màn sáng rộn ràng bàn tán, nhưng tâm tư ta đã không còn đặt ở đó.

Lòng người khó dò, ta không muốn đoán, nhưng cũng không thể không đoán.

Bàn tay có ngón dài ngón ngắn, dẫu đều là m/á/u mủ, thịt lòng bàn tay vẫn quý hơn mu bàn tay.

Phụ mẫu yêu thương ta hết mực, nhưng ta còn có huynh trưởng cùng mẹ sinh ra, ai dám chắc bọn họ sẽ không vì đại ca mà tính toán thêm một phần?
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 8



8

Phụ thân hành sự cực kỳ nhanh gọn, chưa đến nửa canh giờ, chiếc kim tỏa đã nằm gọn trong tay ta.

Ngay đêm đó, trong phủ Thái úy, một gia đinh bị hủy dung, câm điếc đột ngột lâm bệnh qua đời. Để tránh phạm vào vận rủi, hắn bị quấn sơ bằng chiếu rách rồi ném vào bãi tha ma không kèn không trống.

Cùng lúc đó, lão Ung hầu trong buổi thiết triều dâng tấu cáo trạng, tố Thái úy cùng nữ nhi dẫn binh đêm khuya xông vào Hầu phủ, có ý đồ hành hung.

Phụ thân cũng đồng thời quỳ tấu, tố cáo thế tử Hầu phủ hạ mê hương tân nương, tự ý tráo kiệu hoa, bất nhân bất nghĩa.

Một bên đại diện cho công thần khai quốc, một bên là trụ cột của thanh lưu danh thần, triều đường lập tức dậy sóng, tranh luận kịch liệt, cãi vã không ngớt.

Trên điện, lão hoàng đế ngồi ở thượng vị, thân khoác đạo bào, sắc mặt u ám, chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cuối cùng đập bàn quát lớn, thẳng tay xử phạt cả hai phe:

“Thái úy Tư Phong Niên, tự tiện điều động binh mã, áp giải vào Tông nhân phủ chờ thẩm xét.”

“Nữ nhi Thái úy, Tư Khinh Nguyệt, đêm khuya xông vào Hầu phủ h/à/n/h h/u/n/g, nguyên do có thể cảm thông, lòng dạ đáng xét, áp giải vào Tông nhân phủ chờ thẩm xét.”

“Thế tử Hầu phủ Dạ Lân, tráo kiệu hoa, vô tình vô nghĩa vô tín, đ/á/n/h hai mươi trượng, áp giải vào Tông nhân phủ.”

“Kỹ nữ Hoa Lâu Bích Oanh, biết rõ thế tử hành vi bất chính, vẫn mưu đồ tráo thân phận, gả vào Hầu phủ, tội không thể tha, ban lụa trắng một tấm, rượu độc một chung.”

Khi thánh chỉ truyền đến, ta đang hạ bút viết tên Bích Oanh lên tờ giấy trắng.

Ánh mắt không kìm được liếc nhìn nét chữ kia, trong lòng thoáng nghĩ—
Cái gọi là hào quang nữ chính, liệu có thể bảo vệ nổi nàng ta không?
Nếu không, bị phụ thân ruột ban c/h/ế/c, chẳng phải quá đỗi hoang đường sao?

【Điên rồi điên rồi, thế giới này loạn rồi! Nữ phụ đ/ộ/c á/c đúng là đại s/á/t tứ phương!】

【Thật lòng mà nói, ta bắt đầu quen rồi, cứ coi như đang đọc một bản đồng nhân đi. Nữ phụ… nữ phụ cũng không tệ, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại có lợi thế trọng sinh, nam nữ chính làm sao đấu lại nàng ta!】

【Đắng quá! Không lẽ Dạ Oanh cp của ta cứ thế BE rồi sao?】

【Không sao không sao, chắc chắn sẽ có biến cố xoay chuyển thôi!】

Ta cũng muốn biết, diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.

Màn sáng vẫn đang bàn tán nhốn nháo.
Có người chạy sang phía Dạ Lân, xem cảnh hắn bị hành hình.
Có người thì lo lắng trông chừng Bích Oanh, xem tình hình thế nào.

Dẫu chân đã bước vào Tông nhân phủ, nhưng ta lại hiểu rất rõ động tĩnh của nam nữ chính.

【Vừa chuyển cảnh từ chỗ nữ chính, nổ tung rồi! Quá sốc! Nam phụ thế mà lại chạy đi cứu nữ chính!】

【Nữ chính bình an vô sự, cảm tạ tỷ muội phía trên! Ta cũng không dám tự mình chuyển cảnh xem luôn đó!】

【Loạn rồi, thật sự loạn rồi, tình tiết rối như canh hẹ, giờ ta không dám tưởng tượng nổi sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì!】

Ngoài dự liệu, nhưng lại có phần hợp lẽ.

Ta đoán được Bích Oanh sẽ không sao, không phải vì tin vào cái gọi là hào quang nữ chính, mà là tin vào Dạ Lân.

Người yêu bị hủy dung ngay trước mắt, đổi lại là bất kỳ nam nhân nào, huống hồ hắn lại kiêu ngạo tự phụ, ắt hẳn không thể chịu nổi.

Sau đêm qua, Dạ Lân tất sẽ để lại đường sống cho Bích Oanh.

Không ngờ, người đi cứu Bích Oanh, lại là Giang Hựu.

Không phải đã bảo hắn ngoan ngoãn ở lại Giang phủ chờ tin sao?

Thật là không nghe lời!

Mắt ta phủ một tầng u tối.
 
Giang Sơn Vị Nguyệt
Chương 9



9

Không biết có phải thú vui ác ý của hoàng đế hay không mà Tông nhân phủ lại xếp ta và Dạ Lân vào hai phòng liền kề.

Ta là tự mình bước vào, còn hắn thì bị ngục tốt khiêng vào.

Lúc này hắn mặt mũi không còn giọt m/á/u, mồ hôi ướt đẫm, nằm vật trên đống rơm khô, chẳng còn chút phong thái tuấn nhã ngày nào.

Ta vốn không định để ý đến hắn, nhưng hắn lại như thể hận ta thấu xương.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đầy tia m/á/u h/u/n/g á/c nhìn chằm chằm ta, như muốn l/ộ/t da r/ó/c xương ta ngay tại chỗ.

Chậc!

Ta bực bội bước qua, từng bước thong thả, đứng trước hắn, từ trên cao nhìn xuống.

Hồi lâu, khóe môi ta cong lên, lộ nụ cười tàn nhẫn:

“Dạ thế tử, giờ nhìn ngươi chẳng khác nào một con chó.”

Dạ Lân ngây người, ánh mắt không tin nổi.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn vặn vẹo dữ tợn, ngón tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, răng nghiến chặt, thân thể cứng đờ, run rẩy như dã thú bị dồn đến đường cùng.

Cứ như thể, chỉ cần ta tiến thêm một bước, hắn sẽ lao tới bóp c/h/ế/c ta ngay tức khắc.

Thế nhưng—hắn lại cười.

Từ trầm thấp đến cuồng dại, tiếng cười lan dần như vọng từ vực sâu, ánh mắt hắn nhìn ta, chất chứa vô vàn cảm xúc.

Khinh bỉ, oán hận, chế nhạo, đắc ý, kiêu căng.

Ta cau mày khó hiểu, không nhịn được hỏi:

“Ngươi điên rồi sao?”

Khóe miệng hắn càng cong lên dữ dội, bật ra một câu khiến người nghe lạnh gáy:

“Tư Khinh Nguyệt, ta biết ngươi yêu ta.”

Đồng tử ta co rút kịch liệt.

Xác định rồi. Hắn thật sự bị ta kích đến phát điên.

Màn sáng lập tức nổ tung với một loạt dấu hỏi.

【??? Nam chính suy luận kiểu gì mà ra kết luận nữ phụ yêu hắn?】

【Khó bình thật, nhổ răng hắn là yêu? Chửi hắn như chó là yêu?】

【Không hổ danh là nam chính, tự tin như thế, cả trời đất này không ai địch nổi.】

Thấy ta im lặng không đáp, Dạ Lân càng thêm đắc ý:

“Lần đầu tại yến hội du xuân, ngươi và ta mới gặp thoáng qua một lần, vậy mà ngươi liền nhất kiến chung tình, về phủ, ngươi còn để phụ thân ngầm tỏ ý, mong ta sớm tới cửa cầu thân.”

“Ta ở phủ ngươi, chỉ lướt mắt nhìn bức họa mãng xà quấn tùng, ngươi lập tức sai người đưa tặng.”

“Ngươi và ta giao tiếp chẳng bao nhiêu, vậy mà ngươi biết ta thích ăn củ cải, rau tề, ghét ngọt, kỵ mật, biết ta yêu thích nghiên mực Liễu Châu, giấy Tuyên Châu, bút lông Thông Châu. Mỗi lần đưa quà đều hợp ý ta đến không thể chê vào đâu được.”

Càng nghe, ta càng nghẹn lời, đến cuối cùng, cơn tức trong lòng cũng tiêu tan sạch, chỉ còn lại một trận buồn cười đến nực cười.

Chỉ vì mấy thứ đó?

Sinh ra trong phủ Thái úy, ta từ nhỏ đã hiểu rõ phụ thân có bao nhiêu khó khăn, hiểu được nhà họ Tư không giống như những thế gia công thần khác, xuất thân hào quý.

Tư gia có phụ thân là một vị Thái úy quyền cao chức trọng, nhưng cũng chỉ có một người là phụ thân.

Ngay từ đầu, ta đã chuẩn bị dâng hiến bản thân vì Tư gia.

Thân là nữ nhi, ta không thể như huynh trưởng ra ngoài lập công danh, thành tựu sự nghiệp, việc duy nhất ta có thể làm chính là kết thân qua hôn nhân.

Dạ Lân, đúng là do chính ta chọn làm vị hôn phu.

Tổ tiên hắn là công thần khai quốc, bên ngoại còn có huyết mạch hoàng thất, dung mạo cũng không tệ, trong mắt ta, là lựa chọn thích hợp nhất để kết thân.

Ta xem trọng huyết thống vinh hiển của Hầu phủ, Hầu phủ xem trọng thế lực hiển hách của phụ thân, hai bên vừa khéo ăn ý.

Không ngờ, những thứ ta làm để khiến cuộc hôn sự thuận lợi, phu thê hòa thuận – thái độ mềm mỏng, khéo léo, cung kính với hắn – trong mắt hắn lại trở thành bằng chứng chắc chắn ta si mê hắn?

Thật đúng là hoang đường đến nực cười.

Hoang đường, nực cười!

Ta bật cười đầy châm chọc, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, sắc bén:

“Vậy nên, vì ta yêu mến ngươi, ngươi liền có thể giẫm đạp tấm chân tình của ta xuống đất, tùy ý trêu đùa, ghét bỏ?”

“Ngày đại hôn tráo kiệu hoa, để ta trở thành trò cười cho cả kinh thành?”

Trên mặt Dạ Lân cuối cùng cũng hiện ra một tia hối hận:

“Nếu ta sớm biết ngươi phản ứng dữ dội đến vậy, ta nhất định sẽ không…”

Hắn hối hận vì chưa nắm trọn quyền thế trong tay đã trở mặt với ta, hối hận vì đánh giá sai lầm cách ta hành sự, khiến mọi chuyện đến nước này.

Nhưng hắn chưa từng hối hận vì đã tráo kiệu hoa.

Vô phương cứu chữa!

Ta lạnh lùng nhếch môi, trong lòng trống rỗng, không còn chút hứng thú:

“Vừa rồi ta nói sai rồi. Ngươi không giống chó, mà giống như một con giòi trong hố xí.”

Cả người thối hoắc, còn tưởng mình hương thơm ngào ngạt.

Ta bỗng không thể chịu nổi việc ở gần hắn thêm chút nào, không khí quanh hắn như làm người ta phát buồn nôn.

Ta lập tức gõ mạnh vào lan can gỗ, gọi ngục tốt tới:

“Làm phiền chuyển Dạ thế tử ra xa một chút, mùi trên người hắn khiến ta buồn nôn muốn c/h/ế/c.”

【Phụt! Nữ phụ đ/ộ/c miệng quá, cười c/h/ế/c mất!】

【Quá đỉnh! Không chỉ nam chính, mà cả nữ phụ cũng khiến người ta phải tán thán.】

【Ta thấy nữ phụ nói có lý. Nam chính đúng là cặn bã nhân gian. Vì muốn được bên nữ chính mà đẩy nữ phụ vào cảnh này. Thời cổ đại nữ tử mất danh tiết là cả đời coi như hủy hoại, hắn làm vậy khác gì hủy cả đời nàng.】

【Nghĩ lại, nếu ta là nữ phụ, ta sẽ làm còn đ/ộ/c hơn nàng ấy!】
 
Back
Top Bottom