Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Sơn Vạn Dặm

Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 20



Năm nàng bảy tuổi vào phủ, khi chọn người làm nha hoàn thân cận, giữa bao đứa nhỏ tuổi đời non nớt nhưng sớm già dặn, chỉ mình nàng ngẩng đầu nhìn ta.

Đôi mắt to tròn của nàng xoay tròn quan sát, thấy ta nhìn qua, nàng nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

Thanh Thương là một cô gái vừa mạnh mẽ vừa ngây thơ, đến từ Ô Trấn nơi Tây Bắc hào sảng.

Nàng thường kể mình từng thành thân, đang đợi tướng công đến đón.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng sau khi huynh ta tử trận, Tây Bắc lần lượt thất thủ, Ô Trấn là nơi đầu tiên bị quân giặc đồ sát.

Từ đó, nàng không bao giờ nhắc đến tướng công của mình nữa.

Lúc ta thổ huyết cận kề cái chết, nàng chẳng chút do dự mà đ.â.m d.a.o vào tim mình.

Máu từ lồng n.g.ự.c nàng ồ ạt chảy ra, nàng nhìn ta cười:

"Tiểu thư, tướng công của ta đã mất, người cũng sắp đi rồi, ta chẳng còn gì để lưu luyến nữa."

"Thay vì chịu nhục dưới tay quân thù, thà c.h.ế.t một cách sảng khoái."

"Dù gì, ta cũng là người của tướng quân phủ."

"Không có tài bảo vệ đất nước, chí ít cũng nên có khí tiết c.h.ế.t vì nước."

Trong cơn mê man sắp lìa đời, ta cố muốn giơ tay, muốn mở miệng.

Nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn nàng ra đi.

Bây giờ thì tốt rồi.

Hiện tại, cuối cùng cũng thật tốt đẹp.

46

Vào giữa tháng Giêng, Hạ Thiện Khanh lâm bồn, sinh được một bé trai kháu khỉnh.

Vợ chồng Nhậm Cẩn hầu như chưa kịp ủ ấm đứa bé đã vội đưa nó cùng nhũ mẫu tới biệt viện.

Ta không muốn gặp bọn họ, nhưng cũng không nỡ đuổi đứa cháu nhỏ của mình đi.

Nó và ta, một đứa trẻ mới chào đời, một người sắp từ giã cõi trần, vậy mà lại tìm được sự cân bằng trong góc sân nhỏ này.

Ngày tháng cuối cùng của ta rốt cuộc cũng có chút ý nghĩa.

Nhũ mẫu thường nói nó giống ta, nhưng ta chỉ cười nhạo:

"Da nhăn nhúm thế kia, xấu như vậy."

Nhũ mẫu có kinh nghiệm, đáp lời ngay:

"Hiện tại còn nhỏ, lớn lên sẽ nở nang, tiểu công tử giống tiểu thư, chắc chắn sẽ đẹp lắm!"

Ta cười:

"Làm sao giống ta được? Ta đâu có xấu thế này?"

Chọc nhũ mẫu đến nghẹn lời, nhưng sau đó ta vẫn nghiêm túc hỏi lại một lần nữa:

"Thật sự giống ta sao?"

Được cho cơ hội gỡ rối, bà vẫn khăng khăng, gật đầu chắc nịch:

"Giống, giống lắm!"

À, thì ra thật sự giống ta.

Nó rất khỏe mạnh, sau này cũng sẽ sống bình an.

Khi tuyết sắp tan hết, ta đã có thể xuống giường.

Ban ngày thích bế đứa nhỏ ra sân phơi nắng.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, khiến người ta thấy dễ chịu.

Đứa trẻ chơi đùa một lúc, miệng nhỏ há ra ngáp một cái dài.

Cái miệng hồng hào, trống trơn không một chiếc răng, ta không nhịn được bật cười:

"Trông như ông cụ non vậy."

Vừa dứt lời, ta bỗng thấy cổ họng ngòn ngọt, liền ngoảnh đầu phun ra một ngụm máu.

Dù đã cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn làm bẩn tã lót.

Thanh Thương hoảng hốt lao tới.

Ta không để ý tới nàng, chỉ lấy tay áo lau tã lót, nhưng rồi chợt không còn chút sức lực.

Cố gắng lắm mới bảo nhũ mẫu bế đứa trẻ đi.

Ta bỗng nhận ra rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.

Thanh Thương vừa khóc vừa gọi ta, còn ta thì thẫn thờ hỏi nàng:

"Thanh Thương, vẫn chưa đến xuân sao?"

Ta đã chờ đợi lâu như vậy, vẫn chưa đến xuân sao?

Đầu óc ta bắt đầu mụ mị, ký ức cứ lần lượt lướt qua trong tâm trí.

Mọi chuyện trên thế gian vốn đều là nhân quả bù trừ.

Đoạn Hồn Hương không g.i.ế.c được Tống Miêu Miêu.

Ta đã khơi động nhân, tất nhiên phải tự gánh lấy quả.

Thật ra tất cả đều là ý trời, nhưng ta không hối hận.

Cả hai kiếp đời ta dường như phần lớn đều xoay quanh người tên Tiêu Thuật ấy.

Vệ sư phụ luôn nói chúng ta là một đôi trời sinh, giờ nghĩ lại quả đúng vậy.

Chưa từng có ai thích hợp hơn ta để làm cánh bướm nhỏ vỗ đôi cánh yếu ớt, nhưng đủ sức xoay chuyển càn khôn này.

47

Ta nhớ lại lần đầu gặp mặt. Gió nhẹ thổi qua đình nghỉ chân.

Hắn nói ta giống một con chim cút, cười khiến ta tỉnh giấc, sau đó khoanh tay bước ra cạnh đình.

Trong ao, lá sen xanh mướt, những đóa hoa sen hé nở một nửa.

Ta len lén ngước mắt quan sát hắn.

Hắn thật ra lớn hơn ta không bao nhiêu, làm thái tử được năm năm, cũng chỉ mới hai mươi hai.

Nỗi hận chất chứa bao năm với hắn, ta từng nghĩ sẽ tự mình đối diện xem người này là yêu ma quỷ quái gì.

Tự tay đặt trọn hận ý lên hắn.

Nhưng nay khi gặp được vị thái tử này.

Hắn không có ba đầu sáu tay, cũng chẳng phải mình đồng da sắt.

Chỉ là một phàm nhân có dung mạo đẹp đến mức quá đáng.

Phàm nhân như thế… làm sao chống đỡ được ngần ấy hận thù?

Trên người hắn phảng phất một vẻ trầm lặng, như mang theo sự bất đắc dĩ nặng nề gần như bi thương.

Một con người như vậy, ta thậm chí không thể gắn hắn với những từ ngữ như "kẻ vong ân bội nghĩa", "tận cùng tội ác".
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 21



Chỉ cảm thấy có chút thương hại không hiểu vì sao.

"Nhìn ngắm kỹ đến vậy sao?"

Đang mải suy nghĩ, Tiêu Thuật bỗng nghiêng đầu, hơi cúi mắt nhìn ta, khóe môi nhếch lên hỏi một câu như thế.

Ta mỉm cười.

"Đúng là rất đẹp."

Ký ức hỗn độn, nhưng ta bám lấy mấu chốt.

Bỗng nhớ lại câu mà Tống Miểu Miểu từng nói khi chịu thua.

"Muội chẳng phải đã hỏi ta vì sao lại là muội sao?"

"Sơ Hi, hắn nhận ra muội."

"Lúc ta mới vào cung không lâu, từng vô tình mở được ngăn bí mật trong tẩm điện của hắn."

"Bên trong có một bức họa của muội."

"Vệ đại nhân là tri kỷ của cha muội."

"Ta nghĩ, muội hẳn đã sớm hiểu ra rồi."

Ta khẽ nở một nụ cười. Thật ra Tống Miểu Miểu nói không sai.

Ta hiểu rõ.

Lão đầu đó chẳng giấu được chuyện gì, còn thích khoe khoang đồ đệ khắp nơi.

Nghe bao năm những lời về Tiêu Thuật, làm sao Tiêu Thuật lại không biết đến ta?

Chỉ là người đi cùng một hướng, nhưng bước trên hai con đường khác nhau mà thôi.

Ta đưa tay vào trong ống tay áo, chạm đến góc bức tranh vẽ mình.

Lòng bỗng trở nên bình thản lạ thường.

Lâm đại phu bị kéo vội tới trước mặt ta, vừa nhìn đã thấy không ổn.

Thanh Thương khóc lóc đòi đi gọi thái tử điện hạ.

Mọi vật trước mắt ta dần chìm vào tăm tối.

Giữa bóng đêm, ta tùy tiện níu lấy một người, nói một câu.

Lời nói gì chính ta không nghe rõ, vừa thốt ra cũng lập tức quên mất.

48

Năm Tư Dật thứ 18, ngày 16 tháng 2, thái tử lương đệ qua đời, được an táng tại An Lĩnh Vô Phong Lăng.

Năm Tư Dật thứ 20, ngày 5 tháng 5, Hoàng đế Lương quốc băng hà, hưởng thọ 42 tuổi, miếu hiệu Cao Tông, an táng tại Triều Lăng, cả nước đồng bi ai.

Thái tử Tiêu Thuật lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Lập Hân, truy phong lương đệ Nhâm thị làm Hoàng quý phi, thụy hiệu Ninh An.

Năm Lập Hân nguyên niên, tân đế ban chiếu chỉ "chỉnh đốn kỷ cương, làm trong sạch bộ máy quan lại", mở đại án điều tra th*m nh*ng.

Dưới sự chủ trì của Hộ bộ Thượng thư Nhậm Hưởng, một số quan viên bị buộc tội tham ô hàng chục triệu lượng bạc, bị áp giải bằng cũi, xử tử ngoài chợ.

Triều đình gần nửa số quan viên bị giam, nhiều quan chức địa phương bị cách chức.

Tân đế liên tiếp ban bố các pháp lệnh nghiêm trị th*m nh*ng:

- "Quan tham ô từ trăm lượng trở lên giáng chức, từ nghìn lượng trở lên xử ngục, từ vạn lượng trở lên xử trảm."

- "Con cháu quan tham ô không được phép tham gia khoa cử."

- "Quan lại lơ là không báo cáo th*m nh*ng với số tiền từ ba trăm nghìn lượng trở lên sẽ bị quy tội bao che."

Cùng năm, mở kỳ thi ân khoa lớn, tuyển chọn hiền tài, trong đó 90% sĩ tử xuất thân từ hàn môn.

Năm Lập Hân thứ hai, Hoàng hậu Tống thị có thai.

Cùng năm, Trung thư thị lang Mạnh Yểm chủ trì biến pháp, Hữu tướng Tống Toàn làm trợ tá.

Các cải cách bao gồm:

- Cải tổ khoa cử, chấn hưng học đường.

- Xóa bỏ pháp luật hà khắc, giảm thuế má sưu dịch.

- Quy chuẩn thước đo, trọng nông thúc thương.

- Cắt giảm biên chế quan lại, chỉnh đốn phòng thủ biên cương.

Năm Lập Hân thứ ba, Hoàng hậu Tống thị hạ sinh một hoàng tử, được Hoàng đế sủng ái, phong làm Thái tử.

49

Năm Lập Hân thứ tám, vị Cửu vương gia nổi tiếng phong lưu cuối cùng cũng quyết định thành thân.

Người mà ngài chọn kết duyên chính là Thẩm Thiển Nguyệt, con gái của Công bộ Thị lang Thẩm Phương.

Vốn luôn bị Hoàng đế Tiêu Thuật dùng câu "Ta là ca ca ngươi! Ngươi là đệ đệ ta!" để kiềm chế, lần này Cửu vương gia lại khiến Hoàng đế hiếm thấy nổi trận lôi đình.

Tiêu Thuật tức giận ném thẳng tấu chương xin cưới vào đầu Tiêu Tầm, quát lớn:

"Ngươi nào phải thật lòng muốn cưới, ngươi chính là vì thấy..."

"Thần đệ chính là vì thấy nàng giống như người ấy."

Tiêu Tầm tiếp lời không chút chần chừ, mặc kệ vết bầm tím hiện rõ trên trán do bị ném trúng, nói thẳng đầy quả quyết:

"Thần đệ từ lâu đã nói rõ với Thẩm tiểu thư, là nàng nói nguyện chờ, cũng là nàng nói nguyện gả."

Tiêu Tầm nhặt tấu chương mà Tiêu Thuật ném xuống, cung kính đặt lại trước mặt Hoàng đế.

"Ta là ca ca ngươi! Ngươi là đệ đệ ta!"

Tiêu Thuật vẫn còn tức giận:

"Đừng nghĩ nói câu đó là được!"

Ai ngờ Tiêu Tầm bỗng nở nụ cười, đôi mắt cong cong lấp lánh vẻ thuần khiết đến tận cùng.

"Câu này là nàng dạy ta."

Tiêu Thuật sững người tại chỗ.

Cuối năm Lập Hân thứ tám, Hoàng đế ban chỉ, chuẩn y hôn sự.

50

Năm Lập Hân thứ mười bốn, trong triều chỉ còn lại Tả thừa tướng Mạnh Yểm một tay che trời.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mạnh Yểm vốn giỏi việc, am hiểu thánh ý, lại ưa xu nịnh và xung phong đi đầu.

Những việc mà nhiều năm nay Tiêu Thuật không thể nói, những người không tiện động tới, đều được Mạnh Yểm nhanh chóng thay ông giải quyết.

Nhờ vậy, Mạnh Yểm từ một Hàn Lâm Viện Thị giảng học sĩ, từng bước thăng tiến đến chức Tả thừa tướng.
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 22



Nhưng dùng đến cực hạn, đến lúc nhận ra thì ngay cả Tiêu Thuật cũng không thể tìm ra yếu điểm của lão hồ ly này.

Ông cần một cơ hội để hạ bệ Mạnh Yểm, nhưng cơ hội đó lại đặc biệt khó tìm.

Vì vậy, mái tóc Tiêu Thuật bạc đi không ít vì phiền muộn.

Dù đã từng lăn lộn triều chính nhiều năm, ông vẫn khó lòng chịu đựng cơn bức bối không thể tháo gỡ.

Không biết bao lâu rồi, Tiêu Thuật lại một lần nữa giữa đêm khuya leo vào Nghi Thu Cung – nơi đã bỏ trống nhiều năm.

Nghi Thu Cung tuy không còn người ở, nhưng ông vẫn sai người quét dọn, mỗi tối thắp lên vài ngọn nến.

Có khi Tiêu Thuật đứng từ xa nhìn ánh lửa lập lòe, lòng dấy lên cảm giác như nơi đây vẫn có người.

Nhưng ảo giác thì mãi chỉ là ảo giác.

Ông đẩy cửa Bạch Lê Điện bước vào, vừa đi vài bước đã nhận ra điều gì đó không đúng.

Tiêu Thuật cẩn thận đi hết một vòng trong điện, rồi mới dừng chân đứng lặng, không biết ngẩn ngơ bao lâu.

Cuối cùng, ông khẽ nói một câu, giọng nói quanh quẩn trong điện vắng:

"Hương thuốc tản mất rồi."

Câu nói ấy, cũng như hương thuốc đã tan từ bao giờ, chỉ văng vẳng trong điện một hồi rồi lặng lẽ tan biến vào hư vô.

Trên gương mặt Tiêu Thuật hiện lên vẻ trống rỗng cực độ.

Sự trống trải tựa như vực thẳm kéo ông rơi xuống, khiến dòng m.á.u trong cơ thể cuồn cuộn dồn cả lên ngực, như muốn nhấn chìm ông trong đó.

Lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ, Tiêu Thuật bỏ buổi chầu sáng, khiến một vị quan trẻ kinh hoàng không ít.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Một vị lão thần đã lăn lộn an toàn trên triều hơn hai mươi năm vỗ vai trấn an y:

"Đừng lo lắng, hồi còn là Thái tử, bệ hạ chưa bao giờ vắng chầu."

"Vậy mà có lần người nghỉ liền tám ngày, đến cả lão đây cũng sợ c.h.ế.t khiếp."

"Không ngờ tám ngày sau người lại trở về, từ đó đến giờ không hề nghỉ buổi nào nữa."

"Cứ bình tĩnh ~ Hoàng thượng của chúng ta, nhất định là đang có việc quan trọng thôi ~"

Tiêu Thuật thúc ngựa nhanh như gió, không dừng chân nửa khắc, đi thẳng đến Vô Phong Lăng.

Lăng mộ chưa bị niêm phong, ông để lòng dẫn lối, đi mãi rồi vẫn vòng về ngôi mộ ấy.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng nơi đầu mũi ông dường như thoảng qua một làn hương thuốc nhàn nhạt.

Bôn ba lâu ngày, gió cát đã làm cổ họng ông khô rát.

Giọng nói vì vậy mà khàn đục, nhưng điều đó không hề gì.

Bằng giọng khàn khàn, ông chỉ nói một câu:

"Bên ngoài ồn quá, ta tới đây né chút."

51

Tháng Ba, năm Lập Hân thứ mười bốn, Đại lý tự khanh Giang Bành cùng phu nhân vào cung.

Tại điện lớn, thị nữ thân cận của Nhậm Sơ Hi – Thanh Thương, khóc lóc đến đau lòng thấu trời.

Nàng dâng lời buộc tội Tả thừa tướng Mạnh Yểm, nói rằng năm xưa ông ta đã dung túng con gái mình hạ độc Thái tử phi và Nhậm lương đệ.

Cả triều đình và kinh thành nhất thời náo động như sấm vang chớp giật.

Cha con nhà họ Nhậm quỳ trước long tọa, khẩn cầu bệ hạ thay con gái mình phân xử.

Chuyện này vừa tra đã chạm phải một cơn địa chấn.

Hóa ra năm ấy, Mạnh Thụy – con gái Mạnh Yểm – đã lén đưa Đoạn Hồn Hương vào cung, đặt trong các cung điện của Nhậm lương đệ và Thái tử phi.

Điều này dẫn đến việc hai người lần lượt lâm bệnh.

Nhậm lương đệ thậm chí còn tổn thương gốc rễ, để rồi cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.

Thái y Hà Minh, người đã từ quan từ lâu, cũng quay về kinh với một thân thể tiều tụy và mang theo mạch án năm xưa.

Thị nữ cung đình từng chuyển hoa chu đỉnh hồng, các cung nữ trong Dĩnh Xuân cung biết rõ nội tình, Lâm Giản – hương y từng chăm sóc Nhậm lương đệ – tất cả đều được triệu tới ngự điện.

Thanh Thương thậm chí còn xuất trình được những cánh hoa đã khô vẫn còn giữ độc, và cả một phong thư có nét bút của hai cha con Mạnh Yểm, Mạnh Thụy.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ!

Mặc dù đây là chuyện cũ từ hơn mười năm trước, nhưng hiện tại, hoàng hậu đương triều lại chính là người bị hại, Hữu tướng Tống Toàn dốc sức đòi xử phạt nghiêm khắc.

Gia tộc họ Nhậm là dòng dõi trung lương đời đời, Nhậm Khúc và Nhậm Cẩn quỳ trên đại điện, dập đầu trình bày từng sự thật.

Nhậm lão tướng quân càng nói càng đau, đến mức phun ra một ngụm m.á.u tươi ngay tại chỗ.

Hoàng đế long nhan đại nộ, ngay lập tức tống Mạnh Yểm vào ngục.

Như một tảng đá rơi xuống khơi dậy ngàn cơn sóng dữ, chỉ cần có một cớ khởi đầu, Mạnh Yểm lập tức bị vạn dân nguyền rủa.

Lời kêu gọi xử trảm Mạnh Yểm vang lên như sấm nổ.

Các bộ ngành trong triều thi nhau ra sức điều tra, đến mức Hình bộ thẩm tra ra được cả mấy chục trang tội trạng chi tiết dày đặc.

Kết cục, Mạnh Yểm bị phán xử lập tức c.h.é.m đầu.

Còn về Mạnh Thụy, vốn đã là một bệnh nhân thoi thóp qua ngày, khi nghe chuyện bại lộ, biết cha mình sắp bị hành quyết.

Chưa đợi ai đến bắt, nàng đã thở hắt một hơi cuối cùng mà qua đời.

Mọi chuyện ngã ngũ, tại hậu cung, hoàng hậu Tống Miểu Miểu nghe tường tận mọi sự.

Nàng chợt nhớ tới bông hoa chu đỉnh hồng năm xưa Nhậm Sơ Hi xin từ tay mình, chén trà trong tay bất giác rơi xuống đất.

Lệ nàng tuôn như mưa, chẳng rõ là đang khóc hay đang cười.

Trong đôi mắt nhòe lệ, nàng bất chợt nhớ lại lần gặp gỡ cuối cùng với Nhậm Sơ Hi.
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 23



Người phụ nữ ấy với gương mặt tiều tụy, hơi thở yếu ớt, nằm trên giường bệnh.

Vậy mà trên môi vẫn là nụ cười bình thản:

“Rồi sẽ tốt thôi, mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.”

Hiện giờ, Đại Lương đã mạnh mẽ chấn chỉnh bốn phương, uy chấn bốn cõi, bách tính an cư lạc nghiệp.

Ai nấy đều sống tốt cả.

Ai lại không sống tốt được chứ?

52

Sau khi mọi chuyện đã kết thúc, Tiêu Thuật triệu tập Lâm Giản vào cung.

Hai người mật đàm suốt một canh giờ, sau đó Lâm Giản rời đi, còn Tiêu Thuật thì tự giam mình trong ngự thư phòng cả đêm.

Lâm Giản kể lại tường tận bệnh tình của Nhậm Sơ Hi từ đầu đến cuối, cuối cùng chỉ thở dài nói:

"Nương nương không muốn khiến bệ hạ lo lắng."

Tiêu Thuật chợt nhớ đến ba chữ "khiên thuẫn" mà nàng từng viết trong bút ký, môi thoáng hiện lên nụ cười khổ.

Hóa ra, ngay từ trước đó, nàng đã biết hắn sẽ trọng dụng Mạnh Yểm.

Hóa ra, nàng đã che giấu tội lỗi của Mạnh Yểm, thay hắn giữ lại một lối thoát, thậm chí còn để lại một cơ hội để hắn sau này có thể giải quyết.

Tiêu Thuật cẩn thận lấy ra những trang bút ký mà nàng từng viết.

Từ đại sự quốc gia cho đến những việc nhỏ như hạt vừng, tất cả đều được ghi chép tỉ mỉ.

Mặc dù bị bó hẹp trong cung cấm, nàng vẫn có thể nhìn thấu thế sự như thể nàng có tài tiên tri.

Trong những năm sau đó, từng lời, từng chữ của nàng đều ứng nghiệm.

Hắn ngỡ đã đọc hết tâm ý của nàng, vậy mà cuối cùng nàng vẫn xuất hiện, giải quyết hoàn toàn mối họa Mạnh Diễm.

Đến đây, triều đình thanh sạch, thiên hạ thái bình.

Nàng phải hiểu hắn đến mức nào, mới có thể trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà nhìn thấu mười năm sau, sắp đặt chu toàn cho những biến cố tương lai.

Nhưng, chính hắn là người đã chọn Mạnh Yểm.

Chính hắn đã đồng ý cho nữ nhi của hắn nhập cung.

Nước cờ này, cuối cùng lại cướp đi mạng sống của nàng.

Tiêu Thuật chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đau đến mức phải liên tục đập đầu vào tường để xoa dịu.

Năm ấy, nàng nói với hắn: "Ngài hãy đi đi."

Vậy mà hắn đi đến hôm nay, lần đầu tiên cảm thấy kiệt quệ đến tận cùng.

Tiêu Thuật nằm thiếp đi trên nền đất lạnh của ngự thư phòng.

Trong giấc mơ, hắn thấy rất nhiều hình ảnh hỗn loạn:

- Thầy giáo vỗ chòm râu, kiêu hãnh khoe về tiểu cô nương nhà họ Nhậm.

"Trong đám đệ tử của ta, nàng là nhất, ngươi chỉ là hạng hai, ngươi không xứng!"

Nhưng ông lại dùng nửa tháng bổng lộc tìm danh họa vẽ tranh nàng rồi đưa cho hắn.

- Lần đầu gặp nàng, nàng giả vờ ngủ, nhíu mũi, hé mắt một chút mà ánh mắt đã xoay tròn tinh nghịch.

- Nàng đứng dưới bức tường, ánh mắt cười rạng rỡ, hỏi hắn: "Thế nào là náo nhiệt quá mức?"

- Những lần nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giọng nói dịu dàng nhưng vững vàng: "Ta cũng vậy."

- Nàng kéo cung b.ắ.n hươu, ánh mắt rực rỡ như ánh mặt trời trong ngày đông giá.

- Nàng viết lên giấy từng câu chữ lớn lao, trong lòng là chí hướng nhưng thân thể yếu ớt không thực hiện được.

- Năm ấy, dưới trời tuyết, nàng đứng ở xa, cả người tỏa sáng, trên xe ngựa vươn tay về phía chàng, nụ cười rạng rỡ như thái bình thịnh thế.

Cuối cùng, nàng hỏi hắn:

"Điện hạ, ngài yêu ta không?"

Hắn đã trả lời thế nào?

Hắn đã nói gì?

À, dường như lúc đó hắn đã nghĩ đến điều gì.

Hắn nghĩ đến gì?

Hắn nhớ tới đỉnh núi trong buổi săn bắn, nơi nàng đứng ngắm nhìn xa sơn, câu đáp của nàng:

"Tâm ta cũng tựa như ngài."

Nhớ đến Tiêu Tầm với những lời thẳng thắn, lúc hắn suýt mất bình tĩnh, nàng chỉ bình thản nhắc:

"Điện hạ, sơ tâm còn vẹn chăng?"

Nhớ đến lần tranh luận với Tống Miểu Miểu, câu nàng cương quyết nói ra:

"Dù sao đi nữa, ta muốn ngài và Tiêu Thuật phải sống thật tốt."

Nhớ đến dáng vẻ nàng yếu ớt nằm trên giường, hơi thở mong manh, vẫn cố hỏi:

"Điện hạ, ngài không sợ sao?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

53

Hắn sao có thể không sợ, hắn sợ đến c.h.ế.t đi được.

Năm ấy, mẫu phi của hắn cũng nằm trên giường như thế, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn hắn mà chất vấn:

"Ngươi làm sao có thể?!"

"Vệ đại nhân… ông ấy là ân sư của ngươi!"

"Đặng Thế Trác đã g.i.ế.c ngoại tổ phụ của ngươi!"

"Ngươi… làm sao có thể trở thành người như thế này?"

Nhưng hắn chẳng thể nói gì, cũng chẳng thể làm gì.

Khi đối diện với bệnh tình của nàng, cảm giác sợ hãi ấy lại dâng trào.

Hắn sợ đến chết, bởi con đường hắn đã bước đi, từng bước đều giẫm lên xương m.á.u của bao người.

Hắn xoay chuyển trong triều đình như cá gặp nước, nhưng không còn đủ sức gánh chịu thêm bất kỳ điều gì nữa.

Thế mà nàng, hết lần này đến lần khác, cùng hắn vẽ nên bức họa giang sơn.

Hết lần này đến lần khác, củng cố trái tim sơ nguyên của hắn.

Hết lần này đến lần khác, buộc hắn phải bước tiếp.

Hắn chợt nhớ lại năm ấy, giữa đống xác c.h.ế.t la liệt vì ôn dịch, thầy hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

Đó là lần đầu tiên phá bỏ lễ giáo, gọi thẳng tên hắn:

"Thuật nhi, ta biết chuyện này nhất định do con người gây ra.

Tiền cứu trợ đã đến đây chẳng còn lại bao nhiêu."

"Chúng ép bạo loạn, lại còn nhân cơ hội mà vơ vét của cải!"

Khi đó, hắn vẫn là thiếu niên mang nhiệt huyết, dù đã học cách giả vờ trưởng thành.

Rời xa triều đình, trái tim hắn vẫn nguyên sơ, tràn đầy hy vọng:

"Thầy, chúng ta thu thập chứng cứ, dâng tấu lên phụ hoàng!"
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 24



Nhưng đối diện với hắn, người thầy già nua chỉ lắc đầu nặng nề:

"Vô dụng thôi, con còn chưa nhìn rõ Hoàng thượng là người thế nào sao?"

"Chỉ cần lửa chưa cháy đến chân, ngài ấy sẽ an tâm sống trong giấc mộng đẹp của những kẻ kia."

"Đặng Thế Trác căn cơ vững chắc, giờ chưa thể lật đổ được hắn."

"Hắn đã muốn g.i.ế.c ta từ lâu, làm sao bỏ qua cơ hội này!"

"Hắn bẫy c.h.ế.t ba vạn tướng sĩ, biết ta đến đây lại cố tình để một người quay về."

"Bộ Hình nằm trong tay hắn, hắn nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, để kéo ta xuống!"

Thầy hắn siết chặt tay:

"Nhưng nếu ta không đến đây, chỉ sợ một đồng cứu trợ cũng chẳng đến được tay bách tính!"

"Ôn dịch này hung hiểm, thêm một đồng là thêm một mạng người, Thuật nhi…"

"Nay hắn đã nghi ngờ con, kết cục đã định, con phải tận dụng cái mạng này của ta!"

"Cứ xem như ta đã c.h.ế.t trong trận ôn dịch này rồi…"

Hắn ong ong trong đầu, không muốn hiểu thầy mình đang nói gì.

Nhưng đồng thời, hắn lại hiểu rất rõ.

Chỉ biết vừa khóc vừa khuyên can bằng những lời vô dụng:

"Thầy, thầy có biết không, nếu con thua, thầy sẽ mang tiếng xấu muôn đời!"

Vệ Khâm lại cười, nụ cười già nua thấm đẫm đau thương:

"Bách tính đều c.h.ế.t cả, ta cần danh tiếng làm gì?"

Đôi tay già cỗi đặt lên đầu thiếu niên mười lăm tuổi, nước mắt chảy dài:

"Con khổ rồi, sau này… thật sự sẽ khổ lắm đấy…"

Vậy là thiếu niên cưỡi ngựa quay về kinh, đứng trước kẻ điều khiển triều chính kia, cười nhạt hành lễ:

"Á phụ, ở Giang Nam phát hiện một chuyện thú vị."

"Nhớ á phụ sẽ thích, đặc biệt đến dâng một kế."

Dưới sự bảo vệ của những người ấy, hắn thuận lợi ngồi lên vị trí Thái tử.

Đau đáu toan tính nhiều năm, cuối cùng giẫm lên đầu Đặng Thế Trác.

Nhưng khi ấy, hắn chợt bối rối, ngây ngô hỏi một câu:

"Á phụ, người nói xem, tại sao con người ta mãi chẳng biết đủ?"

Người quyền thần phủ phục dưới đất bật cười to, đối diện thắng bại một cách bình thản:

"Thuật nhi, ngày đầu nhập quan, ta cũng muốn cứu lấy thiên hạ."

"Nhưng khi ngươi bước vào con đường này, ngươi sẽ hiểu rằng không thể quay đầu, nói gì đến dừng lại."

Đúng vậy, không thể quay đầu, làm sao dừng lại được?

54

Hắn nhìn người đã từng khiến bản thân có thể hiếm hoi được thở một hơi bình yên.

Người từng chịu đựng đau đớn giày vò, từng khiến hắn có vô số ý niệm muốn cùng nàng chấm dứt tất cả.

Nhưng giang sơn vẫn chao đảo, dân sinh vẫn điêu đứng.

Thầy hắn, vì giữ cho hắn sự trong sạch chính trị, vẫn phải mang trên lưng vết nhơ hại trời hại đất.

Hắn biết rằng, nếu chính mình nói ra chữ ấy, thậm chí mạng này cũng không còn giữ được.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhưng còn Nhậm Khúc, Tống Toàn, Nhậm Cẩn và Tống Miểu Miểu, cả Tiêu Tầm nữa.

Họ vẫn còn ở đây, cùng nhau gánh vác, nâng đỡ hắn.

Hắn đã đi đến bước này, không thể quay đầu, cũng chẳng thể dừng lại.

Hắn phải sống, vì tất cả mọi người.

Vậy nên, hắn đáp:

"Ta xưa nay luôn kính phục lương đệ."

Kính phục chí khí hùng vĩ được chứa đựng trong thân xác nhỏ bé của nàng.

Kính phục sự lý trí tỉnh táo đến mức cực đoan của nàng.

Kính phục việc nàng từ đầu đến cuối chưa từng nói với hắn một lời nào về tình yêu.

"Nàng từng yêu ta chưa?" Tiêu Thuật tự hỏi.

Hắn không dám khẳng định rằng bản thân sẽ không d.a.o động nếu nàng chỉ cần nói một chữ "yêu".

Vậy nên, hắn lại càng kính phục nàng, vì đến tận cuối cùng, nàng cũng không nói ra câu trả lời đó.

55

Lập Hân năm thứ ba mươi ba, Lương Ninh Đế Tiêu Thuật tự tay viết chiếu thư tạ tội.

Trong chiếu, người bày tỏ sự hối lỗi, liệt kê hơn mười điều tội trạng, bao gồm: cấu kết gian thần, hãm hại sư trưởng, đồng môn.

Đồng thời, khôi phục danh dự cho tiền triều Hàn Lâm học sĩ Vệ Cần, nhận trách nhiệm, nhường ngôi cho Thái tử.

Triều đình lẫn dân gian đều chấn động!

Sự thật về vụ án ôn dịch ở Giang Nam được phơi bày ra ánh sáng.

Công trạng của Vệ Cần được lưu truyền khắp chốn, ghi vào quốc sử.

Bách tính ca tụng khôn nguôi, tôn xưng ông là "Thiên cổ hiền thần".

56

Lập Hân năm thứ ba mươi tư, Tống Miểu Miểu và Tiêu Thuật cuối cùng cũng già đến mức chẳng còn hơi sức để cãi vã.

Hai người mới có thể ngồi xuống, hòa nhã ôn lại chuyện xưa.

Tống Miểu Miểu nghịch ngợm đến mức không kiêng nể, vỗ một cái lên vai Tiêu Thuật:

"Ngài đó, năm xưa hại ta thua cược, mà thua rồi còn thấy không cam lòng!"

Tiêu Thuật nhếch môi, chế nhạo lại:

"Đáng đời. Ai bảo nàng suốt ngày chọc giận ta."

"Ngài không muốn biết ta đã cược chuyện gì à?"

Tiêu Thuật im lặng, chẳng buồn hỏi. Kết quả, hắn lại nhận thêm một cái vỗ nữa.

"May mà ta không yêu ngài, nghĩ mà xem, đáng thương biết bao."

"Nếu mà yêu ngài, thật sự quá đáng thương!"

Nói xong, nàng lại thở dài:

"Kỳ thực khi ấy, ta cũng không chắc chắn điều gì."

"Nhưng về sau, khi ca ca nàng thành hôn, ngài lại chủ động đưa lệnh bài cho ta."

"Ta chợt nhận ra, ta hiểu rõ ngài mà."

"Ngài là người thế nào chứ, làm gì có chuyện tốt lành nào không lý do!"
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 25



Tống Miểu Miểu cười giễu:

"Khi Mạnh tặc chết, ngài bỗng dưng có thể yên ổn mà ngủ bên cạnh ta."

"Phải chăng lúc đó ngài nghĩ, nếu có một ngày ta g.i.ế.c ngài."

"Ngài cũng chẳng trách mình vì không muốn sống nữa?"

Tiêu Thuật rơi vào một thoáng trầm tư, lâu thật lâu sau mới khẽ cất giọng, đầy nghiêm túc:

"Nhưng không phải. Ta đã sống thật tốt đến ngày hôm nay."

"Tống Miểu Miểu, có lúc ta căm hận… căm hận vì hiện tại, trăm họ an cư lạc nghiệp."

Tống Miểu Miểu lặng người nhìn hắn, đôi mắt dần đỏ hoe.

Nàng không dám tưởng tượng, vị quân vương cần cù tận tụy suốt một đời này, đã phải trải qua bao đêm trường đau khổ, mới có thể nói ra câu: *căm hận trăm họ an cư lạc nghiệp*.

Nhưng ai mà không khổ chứ, ai mà không khổ?

Tiêu Thuật đã mệt, nàng cũng mệt, mọi người đều mệt cả rồi.

Nàng đã không còn đủ sức để dò xét nỗi khổ của Tiêu Thuật nữa.

Vì vậy, nàng phất tay, mỉm cười nhạt nhẽo:

"Đi thôi, Điện hạ, ngài đi đi."

Nàng gọi hắn là Điện hạ, cũng là lần cuối cùng bảo hắn rời đi.

Lời nói ấy vang lên như vọng về từ nhiều năm trước.

Như thể nàng đang nói với chàng Thái tử năm nào:

“Ngài đi đi, đi đi, rời khỏi nơi này. Hãy sống cuộc đời ngài mong muốn, yêu người ngài muốn yêu.”

Tiêu Thuật bỗng nghe văng vẳng bên tai một giọng nói mềm mại nhưng kiên cường.

Giọng của người năm xưa cũng từng nói:

"Điện hạ, ngài đi đi."

Khi ấy, nàng đã bảo hắn bước tới; giờ đây, cuối cùng cũng có người bảo hắn trở về.

Hắn đã có lý do để quay lại rồi.

Đang xuất thần, Tiêu Thuật đứng dậy, bước ra khỏi điện.

Đi được vài bước, bỗng dưng chân hắn chùn lại, ngã xuống.

Lập Hân năm thứ ba mươi tư, Thái Thượng Hoàng Tiêu Thuật băng hà.

Theo di chiếu, ngài được an táng tại Vô Phong lăng.

Con đường ấy, cuối cùng ngài cũng đi đến tận cùng.

57

Thanh Thương cả đời là một mệnh khổ vì lao lực.

Trước khi xuất giá, nàng bận rộn vì tiểu thư nhà mình; sau khi gả đi, nàng lại vì nhà chồng mà hao tâm tổn sức. Đến khi con cái đều yên bề gia thất, nàng mới chịu ngừng tay mà nghỉ ngơi.

Giang Bằng là trạng nguyên bậc thám hoa năm Lập Hân nguyên niên, đồng hương của nàng, cũng được coi là thanh mai trúc mã. Thậm chí hai người còn hồ đồ mà bái đường thành thân từ thuở bé.

Sau này, Thanh Thương vào kinh, làm nha hoàn ở Nhậm phủ. Tuy miệng vẫn hay nhắc đến tiểu phu quân của mình, nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp lại hắn.

Ngỡ rằng cả đời này cứ thế trôi qua.

Ai ngờ hắn lại tranh khí đến vậy. Ngày yết bảng ân khoa, Giang Bằng từ tình duyên đứt đoạn mà tái hợp với nàng.

Giang Bằng làm ở Đại Lý Tự hơn mười năm, ngày ngày lo điều tra án oan. Bằng mái đầu bạc dần, hắn từ Thiếu khanh trở thành Đại Lý Tự khanh.

Hắn dốc lòng tận tụy đến mức Thanh Thương thật sự lo hắn sẽ sớm kiệt sức mà qua đời.

May sao hiện tại nàng chẳng còn điều gì phải lao tâm khổ tứ nữa. Hằng ngày, nàng cầu thần bái Phật, mong Bồ Tát phù hộ cho hắn sống lâu thêm vài năm.

Còn Tống Miểu Miểu, người năm xưa dẫn cung nhân đi bắt chim mò cá, giờ cũng đã già.

Khi còn trẻ, nàng rất nổi tiếng, đã từng gây ra không ít chuyện động trời. Trong đó, chuyện được người đời ca tụng nhất chính là việc sắp xếp chỗ nghỉ đêm cho Hoàng thượng.

Cung phi được mưa móc đều khắp, ai ai cũng có tên trong danh sách.

Hoàng đế tuy thường xuyên cãi vã với nàng, nhưng lại thật lòng chấp nhận sự sắp xếp này dù có phần nực cười.

Vì thế, các cung phi đều cảm kích Tống hoàng hậu vô cùng, đến mức muốn lập đền thờ sống cho nàng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giữ quan hệ tốt khi còn trẻ thật sự rất quan trọng.

Nhờ vậy, giờ đây khi đã già, Tống Miểu Miểu vẫn có thể phân công việc quản lý hậu cung cho các tỷ muội, còn mình thì trốn đi hưởng nhàn.

Nhậm Cẩn về sau sinh được một ái nữ, gả cho con trai của Tống Miểu Miểu, trở thành Thái tử phi.

Tiểu cô nương ấy có bảy tám phần giống Nhậm Sơ Hi, khiến Tống Miểu Miểu quý mến không ngừng.

Thanh Thương thì được Nhậm phủ nhận làm nghĩa nữ, cũng coi như có chút quan hệ thân thích.

Vì thế, Tống Miểu Miểu thường xuyên triệu Thanh Thương vào cung hàn huyên, từ chuyện gia đình đến những điều vụn vặt.

Không biết bằng cách nào, câu chuyện lại xoay về những người đàn ông của họ.

Thanh Thương thuận miệng kể về mái tóc thưa dần của Giang Bằng, rồi lan sang chuyện sống lâu c.h.ế.t yểu, cuối cùng nói đến ngôi chùa nào linh thiêng để cầu duyên.

Tống Miểu Miểu liền bảo:

"Ta nghe mấy mệnh phụ trong cung đồn về một ngôi chùa."

"Nghe nói đã tồn tại nhiều năm, linh nghiệm vô cùng."

"Chỉ là cách kinh thành hơi xa, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải mất bảy tám ngày, đi xe ngựa thì còn lâu hơn nữa."

Nhưng Thanh Thương hiện tại không thiếu thời gian.

Vì muốn kéo dài chút mệnh cho Giang Bằng, nàng quyết định thử xem sao.
 
Giang Sơn Vạn Dặm
Chương 26: Hoàn



Tống Miểu Miểu thấy ánh mắt nàng kiên định, không khỏi lo lắng rằng thân thể già nua của nàng sẽ không chịu nổi đường xa.

Vẫn không nhịn được khuyên:

"Hầy, thật ra cũng không cần nhọc lòng đến vậy."

"Giờ mấy nam nhân đều không tin mấy chuyện này nữa rồi. Ngươi nhìn Hoàng thượng mà xem."

"Ngài ấy trước giờ toàn coi mấy thứ này là trò cười!"

Mặc dù thế, Thanh Thương vẫn quyết định lên đường.

Nàng dẫn theo con dâu, xe ngựa xóc nảy suốt bảy tám ngày mới đến được ngôi chùa mà Tống Miểu Miểu nhắc đến.

Có lẽ vì quá nổi tiếng, nơi này hương khói nghi ngút, người đến xin xăm nối dài không dứt.

Trong đám đông ồn ào, thỉnh thoảng còn vọng lên những câu rõ mồn một.

Đằng kia có người kêu:

"Ê ê, sao lại chen hàng, không xếp hàng thì không thành tâm đâu, không linh nghiệm được đâu!"

Chỗ này lại có tiếng phàn nàn:

"Không được, không được, để hạ nhân thay mình xếp hàng thì không tính đâu."

"Tự mình xếp mới tính là thành tâm, những điều này vẫn phải kiêng kỵ đấy!"

...

Nghe những lời đó, Thanh Thương hoàn toàn từ bỏ ý định tìm cách rút ngắn thời gian, ngoan ngoãn cùng con dâu xếp hàng.

Dân thường áo vải và vương công quý tộc trong ngôi chùa nhỏ này bất ngờ bình đẳng đến lạ.

Xếp từ sáng đến tối, rồi từ tối đến sáng. Ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải thay phiên nhau, chỉ sợ không cẩn thận bị chiếm mất chỗ, quay lại sẽ bị mắng là chen hàng, không thành tâm.

Dẫu bản thân ngay thẳng, nhưng những người đến đây ai mà không sợ bị nói những lời xui xẻo như thế?

Sau tám canh giờ dài đằng đẵng, Thanh Thương cuối cùng cũng lê thân xác già nua mệt mỏi, quỳ xuống tấm bồ đoàn.

Nàng dâng hương, bái thần Phật, thành tâm khấn nguyện.

Nghe nói họ đến cầu cho người nhà bình an trường thọ, một vị lão hòa thượng nhanh chóng bước tới.

“Thí chủ, chùa nhỏ chúng tôi có phù bình an đã khai quang.”

“Linh nghiệm vô cùng, không biết hai vị thí chủ có cần không?”

Cần thì tất nhiên là cần rồi, hai người vội hỏi giá bao nhiêu.

Hòa thượng niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, từ tốn đáp:

“Ở đây không nói chuyện bạc tiền, chỉ cầu thành tâm, bao nhiêu là tùy ý thí chủ.”

Lời này nói khéo, nhưng vào lúc này, trong lòng những người lặn lội đường xa đến đây, tiền bạc chẳng phải cũng là một cách thể hiện thành tâm sao?

Vì thế, hai người chỉ để lại chút lộ phí về nhà, quyết đoán dâng hết số còn lại vào hòm công đức.

Lão hòa thượng mỉm cười, đưa phù bình an cho họ.

Thanh Thương nhìn tấm phù, cảm giác có chút quen thuộc.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ thì một tiểu hòa thượng hoạt bát đã chen đến, nhiệt tình nói:

“Thí chủ, cách dùng phù bình an của chùa chúng tôi khác với bình thường, để tôi chỉ cho hai vị, phải làm thế này…”

Thanh Thương và con dâu cảm kích không ngừng, quay lưng rời đi.

Đi được vài bước, bất chợt nghe thấy tiểu hòa thượng phía sau hạ giọng, thì thầm với lão hòa thượng:

“Sư phụ, con thấy trong số khách mua phù bình an, nhiều lắm cũng chỉ dâng vài trăm lượng bạc.”

“Ngài nói trước đây có người tùy tiện dâng vạn lượng, chẳng lẽ là lừa con sao?”

Hai người đã đi xa, không nghe được lão hòa thượng trả lời ra sao.

Cầu xong phù, họ cũng không nán lại lâu, vội vã lên đường trở về kinh thành.

Cuối cùng, vào đêm ngày thứ bảy, họ về tới nhà.

Giang Bằng vốn sinh hoạt rất có quy củ, đến giờ là lên giường nghỉ ngơi, vì thế lúc Thanh Thương về đến nơi, hắn đã ngủ.

Cũng tốt.

Thanh Thương nhớ lại lời tiểu hòa thượng, khẽ khàng bước đến bên giường.

Nhìn mái tóc lưa thưa của Giang Bằng, nàng xót xa thở dài.

Rồi thật cẩn thận, nàng nhấc một góc gối đầu của hắn, lặng lẽ nhét phù bình an vào trong.

Có lẽ động tĩnh làm hắn thức giấc, Giang Bằng mơ màng lẩm bẩm:

“A Thương, ta muốn nàng ôm ta ngủ.”

Thanh Thương bật cười, lặng lẽ thu tay lại, bàn tay vốn định đập mạnh lên đầu hắn giờ chỉ vỗ nhẹ lên vai.

Đêm khuya tĩnh mịch, an lành.

Nàng thành kính thì thầm một câu:

“Giang Bằng, trường mệnh bách tuế.”

58

Dưới sự thành tâm cầu khấn thần Phật mỗi ngày của hiền thê Thanh Thương, Giang Bằng vinh dự sống khỏe mạnh đến khi cáo lão hồi hưu.

Hưu quan rồi, thời gian nhàn rỗi nhiều hơn, ông bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.

Nhớ lại mới nhận ra cả đời bận bịu với công vụ, từ sau khi thành thân dường như chưa từng nghiêm túc hẹn hò với Thanh Thương lần nào.

May thay, vẫn còn chưa muộn.

Ông lén lút gọi các con trai, con dâu lại mở một cuộc tranh luận kéo dài suốt một canh giờ.

Cuối cùng quyết định địa điểm, định dẫn Thanh Thương đến thành Khê Lâm ngoài kinh thành.

Đầu xuân, thành Khê Lâm ngoài kinh tràn ngập sắc hồng của những đóa hoa đào đang bung nở.

Dòng người thưởng hoa qua lại nhộn nhịp, đa phần là những cặp phu thê hạnh phúc.

Giang Bằng nắm tay Thanh Thương, chỗ này ngắm, chỗ kia chạm, lòng bỗng nhiên rung động bởi một ý tưởng lãng mạn.

Ông kéo nàng đến dưới một cây đào, bất chấp tuổi tác, dùng đôi chân không còn linh hoạt để tạo ra một cơn mưa cánh đào.

Thanh Xương ban đầu định trách ông một câu “đồ già không đứng đắn”.

Nhưng giữa lúc cánh đào rơi lả tả, như bừng tỉnh điều gì đó, nàng chậm rãi thốt lên:

"Tiểu thư, xuân đã về rồi."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

59

Họ dạo chơi ngắm cảnh cả một ngày, lúc đi lúc dừng, thong thả hưởng thụ vẻ đẹp.

Thanh Thương đôi lúc vẫn không quên lo toan chuyện đời thường:

"Vài ngày nữa là ngày giỗ của đại phu Lâm Giản."

"Nhân lúc ông cũng nhàn rỗi, chúng ta cùng đến thắp hương đi."

Nhắc đến Lâm Giản, một sợi dây tám chuyện trong đầu Giang Bằng lại rung lên.

Ngày trước làm quan, ông luôn phải giữ mình liêm chính, nhiều chuyện muốn hỏi nhưng chẳng tiện.

Nhưng giờ đã cáo lão hồi hưu, cần gì phải câu nệ nữa!

Thế là ông hướng về Thanh Thương bắt đầu lải nhải:

"Có một việc ta đã tò mò mấy chục năm nay."

"Hồi đó, khi điều tra vụ án g.i.ế.c c.h.ế.t Mạnh lão tặc, tiên hoàng từng triệu Lâm đại phu vào mật đàm một lần."

"Từ đó về sau, ta luôn cảm thấy tiên hoàng có gì đó khác lạ."

"Nói sao nhỉ... giống như ngài ấy có chút muốn chết."

Thấy Thanh Thương nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quặc, Giang Bằng tưởng nàng không tin, vội vàng giải thích:

"Thật đấy, đó chỉ là trực giác thôi!"

"Nàng biết mà, ta làm án ở Đại Lý Tự, trực giác lúc nào cũng chuẩn!"

Thanh Thương thoáng gật đầu đầy ẩn ý, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch khó lường.

Biểu cảm của nàng khiến Giang Bằng cảm thấy nàng dường như biết điều gì đó, liền vội vã truy hỏi.

Nhưng Thanh Thương phớt lờ, quay đầu bước đi, lòng vô thức chìm vào ký ức ngày xưa.

Với nàng, chuyện của tiểu thư lúc nào cũng khiến nàng bận lòng hơn cả.

Ngày ấy, ngay khi Lâm đại phu vừa rời cung, nàng đã lập tức tìm ông để hỏi cho ra việc Tiên Hoàng đã nói những gì.

Lâm đại phu đáp rằng, hầu hết đều là chuyện điều dưỡng bệnh tình, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng đến cuối cùng, ông lại thêm một câu:

"À đúng rồi, bệ hạ còn hỏi ta, liệu nương nương trước lúc lâm chung có để lại lời nào không."

Thanh Thương vội vàng hỏi tiếp:

"Thế ông trả lời sao?"

Ánh mắt Lâm đại phu bỗng xa xăm, như đang nhìn về ngày xa xưa hai mươi năm trước.

"Ta nói, lương đệ nương nương đã nắm lấy tay áo của ta."

"Nói một câu mà ta chẳng hiểu được."

Dường như nhớ lại cảnh tượng ngày ấy, vị thiên tử đã hai bên tóc mai điểm sương bạc, gần như sốt ruột hỏi:

"Là câu gì?"

Lâm Giản vốn không nghĩ câu nói ấy có gì đặc biệt, nên chỉ khom người bái chào rồi thuật lại:

"Nàng nói..."

"'Ta biết ta đã thua, ta tâm phục khẩu phục.'"

60

Thanh Thương thu hồi dòng suy nghĩ, khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt.

Trời xanh như được gột rửa, bất chợt một cánh chim ưng xé ngang tầng không, xuyên qua mây trắng, bay về phương trời vạn dặm.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom