Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi

Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 10



Hắn là bậc quân vương, gánh vác giang sơn xã tắc, vậy mà lại liều lĩnh đỡ một kiếm cho nàng.

“Thánh thượng, người hành động quá nhanh.” Phạm Tư Thuần nói.

“Liên quan đến ngươi, làm sao trẫm có thể bình tĩnh được, dù sao ngươi cũng là ái tướng trẫm coi trọng nhất.” Tần Húc Kiêu nói.

Ánh mắt hắn rực cháy, như thể trong đáy mắt có ngọn lửa đang bừng cháy.

Phạm Tư Thuần chạm vào ánh mắt của hắn, hiện lên trong đầu lại là âm thanh ân ái vụng trộm của hạ nhân trong phủ, nhất thời tim đập nhanh.

Cảm giác rung động đó.

Không thể phớt lờ.

Phạm Tư Thuần hơi cúi đầu, vành tai đỏ ửng, vẻ ngượng ngùng e ấp đó lại có một vẻ đẹp khác, đẹp đến mức khiến hắn quên mất nàng là nam nhân.

Không khí trong ngôi miếu hoang vắng cũng trở nên ái muội hơn, Phạm Tư Thuần đứng dậy: “Hoàng thượng, thần đi tìm chút thuốc cầm m.á.u cho người.”

Phạm Tư Thuần không ngờ, khi nàng quay lại, Tần Húc Kiêu đã ngất đi.

Nàng đành phải giúp hắn rút thanh kiếm ra, bôi thuốc thảo dược, rồi xé áo mình băng bó cho hắn. Xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, quan sát kỹ lưỡng, lại phát hiện người hắn lạnh toát.

Ban đêm ở ngoại ô gió lớn lại lạnh, tuy rằng bọn họ tạm thời có ngôi miếu hoang che chắn, nhưng chung quy vẫn bị gió lùa.

Phạm Tư Thuần ngồi bên cạnh hắn, rồi cẩn thận ôm hắn vào lòng, muốn cho hắn chút hơi ấm.

Không biết là vì Phạm Tư Thuần hay vì thuốc, Tần Húc Kiêu cũng tỉnh táo lại đôi chút.

Hơi ấm cùng hương thơm dịu dàng kia khiến Tần Húc Kiêu vô cùng thích thú, vốn là nàng ôm hắn, cuối cùng lại biến thành hắn ôm chặt nàng vào lòng.

Chỉ là, xúc cảm này hình như hơi khác lạ.

“Hoàng thượng…”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào từ trong lòng vang lên, khiến Tần Húc Kiêu càng thêm sôi máu.

“Trẫm đang nằm mơ sao?” Tần Húc Kiêu cười khổ: “Nếu không, ái tướng của trẫm sao lại biến thành nữ nhân.”

Phạm Tư Thuần nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc này ngay trước mắt, giống hệt người mà nàng ngày đêm nhung nhớ.

“Phải, người đang nằm mơ.”

“Nếu là mơ, trẫm không muốn tỉnh lại.” Tần Húc Kiêu nói rồi hôn lên môi nàng, dịu dàng mà tinh tế, chiếm hữu tất cả của nàng.

Phạm Tư Thuần cảm thấy mình cũng đang nằm mơ.

Trong mơ ân ái mây mưa với người không thể nào đến được.

Giải tỏa tất cả những nhung nhớ bấy lâu.

Đêm nay dài đằng đẵng, mãi đến khi trời gần sáng, bên ngoài miếu hoang truyền đến tiếng cấm vệ quân, hai người quấn quýt si mê mới giật mình tỉnh giấc.

10

“Thánh thượng?”

“Thánh thượng, thuộc hạ cứu giá đến muộn, xin Thánh thượng trách phạt!”

Thị vệ và thái giám thân cận đều quỳ trong miếu hoang, Tần Húc Kiêu hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.

Hắn nhìn xung quanh, nhưng không thấy người mình muốn gặp, tâm trạng càng thêm tệ: “Phạm tướng quân đâu?”

“Phạm tướng quân báo cho chúng thần biết nơi ở của Thánh thượng rồi liền hồi phủ.”

“Hắn cứ thế bỏ trẫm ở đây?”

Tần Húc Kiêu bất mãn trong lòng, không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.

Thái giám vội vàng nói: “Thánh thượng, hình như Phạm tướng quân vì chăm sóc Thánh thượng nên bị bệnh. Vì vậy, sau khi thông báo cho cấm vệ quân thì đã hồi phủ.”

“Hắn bị bệnh? Vậy còn ngây ra đó làm gì, mau đến tướng quân phủ!” Tần Húc Kiêu vừa đứng dậy, trước mắt liền tối sầm.

Thái giám và những người khác sợ hãi vội vàng đỡ lấy hắn, khẩn cầu: “Xin Thánh thượng hồi cung!”

Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất, cầu xin hắn hồi cung.

Thái giám biết tính tình của Hoàng thượng, chỉ đành nhỏ nhẹ nói: “Thánh thượng, vẫn nên hồi cung trước đã, đám người đó là nhằm vào Thánh thượng, nếu lúc này Thánh thượng trên đường lại gặp nguy hiểm gì, há chẳng phải phụ lòng tướng quân chăm sóc suốt đêm. Lão tướng quân và những người khác nếu biết Thánh thượng cùng thiếu tướng quân xảy ra chuyện, nhất định sẽ trách cứ thiếu tướng quân.”

Tần Húc Kiêu hơi nhíu mày, hùng hổ đến tướng quân phủ như vậy, quả thật không hay.

Hắn khẽ gật đầu, lúc này mới đồng ý hồi cung.

Bọn họ vừa đi, Phạm Tư Thuần liền từ phía sau bàn thờ đi ra, nhìn theo bọn họ rời đi.

Chia tay lần này, e là vĩnh viễn rồi.

Rõ ràng lúc này cơn đau thể xác mới là đau nhất, nhưng bây giờ lòng nàng càng thêm đau đớn.

Nàng trở về nhà, mấy ngày nay đều thất thần, hồn bay phách lạc, khiến Phạm lão tướng quân giật mình.

Nàng như một cái xác không hồn.

Cho đến khi bà mối mặt mày hớn hở chạy đến báo cho nàng biết có một vị thế tử chưa cưới vợ, cha nàng đã ấn định ngày cưới, nàng không thể nào kìm nén được nữa.

“Cha, con không muốn lấy chồng.” Phạm Tư Thuần khóc lớn.

Phạm lão tướng quân nhìn nàng, vỗ vỗ lưng nàng không nói gì rồi rời đi, thái độ của ông đã quyết.

“Ca.”

Phạm Nhung thấy nàng như vậy, cũng rất khó chịu: “Muội muội, nói thật cho ca ca biết, hôm đó muội và Hoàng thượng ở miếu hoang…”

“Ngài ấy biết muội là nữ nhi rồi. Chỉ là lúc đó trạng thái của ngài ấy không tốt, tưởng là đang nằm mơ.” Phạm Tư Thuần nói.

Phạm Nhung thở dài, hắn cũng đoán được rồi.

Khó trách.

Thánh thượng hôm nay triệu hắn vào cung.

“Sau này lấy chồng rồi thì đoạn tuyệt ý nghĩ này đi.” Phạm Nhung vỗ vai nàng nói.

Phạm Tư Thuần nhìn hắn mặc nhung trang, mắt càng thêm đỏ hoe, đoạn tuyệt ý nghĩ này.

Bảo nàng làm sao đoạn tuyệt được chứ?

Phạm Nhung nói xong liền rời đi.

Hắn vừa đến cửa Ngự thư phòng, Tần Húc Kiêu đã nôn nóng triệu hắn vào.

Không chỉ vậy, Tần Húc Kiêu còn đuổi hết thái giám xung quanh, chỉ giữ lại một mình hắn.

“Trẫm biết ngươi khỏi bệnh rồi, mới gặp ngươi. Còn chuẩn bị cho ngươi chút đồ.” Nói rồi Tần Húc Kiêu lấy cây trâm cài tóc tự tay làm ra.

Phạm Nhung quỳ trên mặt đất, cung kính lạnh nhạt.

“Tạ ơn Thánh thượng ban thưởng, mạt tướng là nam nhi, những cây trâm cài tóc này không thích hợp với mạt tướng.” Phạm Nhung nói.

Tần Húc Kiêu nhíu mày: “Ngươi trách trẫm không đến thăm ngươi ngay sao?”

“Trẫm lo lắng…”

“Đa tạ Thánh thượng quan tâm, bệnh của mạt tướng không đáng nhắc tới.” Phạm Nhung nói.

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt vui mừng của Tần Húc Kiêu cũng trở nên lạnh nhạt.

Hắn nhìn chằm chằm người dưới đất: “Ngươi là bất mãn với trẫm hay là bất mãn với thứ trẫm tặng ngươi?”

“Mạt tướng sao dám bất mãn với Thánh thượng.” Phạm Nhung á khẩu, nhất thời căng thẳng đến nỗi không biết nói gì.

Hắn chỉ nghĩ đến việc làm sao bảo vệ Phạm gia, bảo vệ muội muội.

“Vậy là bất mãn với cây trâm cài tóc trẫm làm cho ngươi.”

“Mạt tướng là nam nhi, nam nhi phải tự cường, sao có thể cài những thứ này.” Phạm Nhung nói.

“Nam nhân? Hừ.” Tần Húc Kiêu cười lạnh: “Ngươi muốn nói với trẫm, hôm đó, trẫm thật sự chỉ nằm mơ thôi sao?”

Phạm Nhung cắn răng đáp: “Mạt tướng không hiểu ý của Thánh thượng.”

“Ngươi không hiểu, sao ngươi lại không hiểu. Được, trẫm bây giờ sẽ cho ngươi hiểu!” Nói rồi, Tần Húc Kiêu kéo hắn dậy, bàn tay đưa ra lại cứng đờ.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 11



11

Sao lại thế này.

Hôm đó rõ ràng là mềm mại, hôm nay sao lại biến thành thế này?

Sờ xuống dưới, Tần Húc Kiêu càng hoảng sợ buông tay.

Là mơ.

Tất cả đều là mơ sao?

“Cút!”

Sắc mặt Tần Húc Kiêu lạnh lẽo, cả người trở nên u ám cáu kỉnh.

“Vi thần cáo lui!” Phạm Nhung khom người hành lễ, rồi lui xuống.

Nam nhân?

Sao nàng lại là nam nhân, tất cả mọi chuyện hôm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn, mấy ngày nay hắn ngày đêm mong nhớ đều là nàng.

Vất vả lắm mới tưởng mình là người bình thường, thích cũng là nữ nhân, còn ân ái mặn nồng.

Nhưng bây giờ, lại bị ném mạnh xuống đất, nói cho hắn biết tất cả đều là giả.

Hắn chỉ là nằm mơ.

Không chỉ vậy, người hắn ái mộ, đối với hắn vẫn lạnh nhạt xa cách.

Thái giám thân cận Tô Phúc Toàn lần đầu tiên thấy Thánh thượng nổi trận lôi đình như vậy, đến nỗi các đại thần muốn cầu kiến Thánh thượng bên ngoài đều bị mắng vô cớ.

“Thánh thượng, long thể vi trọng, xin cẩn thận kẻo vết thương lại nứt ra.” Tô Phúc Toàn bưng một tách trà cho Tần Húc Kiêu.

Tần Húc Kiêu hất đổ tách trà: “Cút! Đều đừng làm phiền trẫm!”

“Thánh thượng, nô tài hầu hạ người đã mười năm. Nếu người có tâm sự gì, cứ nói ra, để nô tài chia sẻ cùng người.” Tô Phúc Toàn nhìn vị thiên tử này với vẻ xót xa.

Tần Húc Kiêu nhắm mắt lại, cả người trông tiều tụy đi nhiều.

Hắn hỏi: “Ngươi đã từng nghe qua Trang Chu mộng Điệp chưa? Trẫm không biết mình là Trang Chu hay là con bướm nữa.”

“Trong mộng, vị tướng quân rõ ràng là nữ tử, dung mạo tuyệt trần, tựa như tiên nữ. Ánh mắt nàng nhìn trẫm cũng chứa chan tình ý, khoảnh khắc xuân tiêu cũng vô cùng say đắm. Nhưng tại sao khi tỉnh mộng, tất cả đều trở thành giả dối?”

Tô Phúc Toàn hiểu ra.

Quả nhiên.

Vẫn là vì Phạm tướng quân.

Người có thể khiến Thánh thượng rối loạn tâm tình như vậy, cũng chỉ có Phạm tướng quân mà thôi.

“À đúng rồi, Thánh thượng. Nô tài có một ý kiến, gần đây phủ tướng quân đang tìm người mai mối cho nhị tiểu thư. Hay là Thánh thượng đón muội muội của Phạm tướng quân vào cung?” Tô Phúc Toàn nói, “Muội muội của Phạm tướng quân giống hệt Phạm tướng quân, ban đầu, nô tài còn tưởng là Phạm tướng quân mặc nữ trang.”

Nghe Tô Phúc Toàn nói, Tần Húc Kiêu sững người.

“Ngươi vừa nói gì?”

“Nô tài cũng là hôm đó cùng Thánh thượng đến phủ tướng quân mới nhìn thấy, hôm đó nô tài thấy muội muội của Phạm tướng quân, mặc một chiếc váy dài thướt tha, giống như tiên nữ, dung mạo còn giống hệt tướng quân. Lão tướng quân nói là long phượng thai, nhưng nhị tiểu thư thân thể yếu ớt nên vẫn luôn lớn lên ở quê…”

Rầm!

Tần Húc Kiêu đ.ấ.m mạnh vào tường, khiến Tô Phúc Toàn sợ hãi lập tức quỳ xuống.

“Tại sao bây giờ ngươi mới nói với trẫm!”

“Nô tài biết tội, xin Thánh thượng trách phạt!” Tô Phúc Toàn sợ đến mặt mày tái mét, cũng không biết mình nói sai chỗ nào.

Tần Húc Kiêu sau cơn thịnh nộ là niềm vui mừng khôn xiết.

“Long phượng thai.”

“Tốt, tốt lắm, long phượng thai!”

“Nếu đã như vậy, mọi chuyện đều có thể giải thích được.”

Khó trách, hắn thường cảm thấy, có lúc nàng rất gần gũi với mình, nhưng có lúc đứng trước mặt lại như một người khác.

Khó trách, rõ ràng hôm đó nàng đ*ng t*nh, quấn quýt si mê, hôm nay lại lạnh nhạt như người dưng, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vị tướng quân này, thật sự mưu trí hơn người, lại hại hắn khổ sở thế này.

Hắn phải trị tội nàng như thế nào đây?

Tô Phúc Toàn nhìn hoàng đế thay đổi cảm xúc thất thường, nhất thời cũng khó đoán, nghe hắn nói, trong đầu cũng lóe lên một suy nghĩ táo bạo.

Thánh thượng nói, Phạm tướng quân khi thì giống một người khác, chẳng lẽ Phạm tướng quân còn có thể giả nam trang gặp Thánh thượng sao?

Vừa nghĩ đến đây, Tô Phúc Toàn đã sợ đến mặt mày tái mét.

Đây chính là tội khi quân, tội đủ tru di cửu tộc!

Đặc biệt là Phạm tướng quân nắm giữ binh quyền, trong triều sớm có nhiều người bất mãn, nếu để bọn họ biết được, hậu quả khó lường!
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 12



12

“Truyền chỉ Thánh thượng, niệm công lao Phạm tướng quân hộ quốc, đặc biệt cho phép đích nữ Phạm gia, Phạm Tư Thuần, tiến cung làm phi.”

Một đạo thánh chỉ ban xuống, cả Phạm phủ đều ngây ngốc.

Sắc mặt Phạm lão tướng quân là khó coi nhất, ông cau mày, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ lo lắng chồng chất: “Tại sao Thánh thượng lại đột nhiên hạ thánh chỉ này? Phạm gia ta rõ ràng đã cống hiến nhiều như vậy cho việc bảo vệ quốc gia, tại sao còn phải đưa Tư Thuần vào chốn thâm cung này?”

Phạm Nhung cũng cau mày, không hiểu là khâu nào đã xảy ra vấn đề.

Hoàng thượng rõ ràng chưa từng gặp muội muội mình…

Liếc nhìn con gái, Phạm lão tướng quân nghiến răng nghiến lợi: “Không được, nếu Tư Thuần vào thâm cung, cả đời coi như hủy hoại, ta sẽ vào cung tìm Thánh thượng, hy vọng ngài ấy nể mặt quân công mà thu hồi thánh chỉ.”

Nói xong, ông liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Phạm Tư Thuần sải bước tới, ngăn Phạm lão tướng quân lại.

“Cha, theo con thấy, vẫn là đừng nên tự tiện vào cung.” Phạm Tư Thuần khẽ nhíu mày rồi dần giãn ra, ánh mắt lại có chút bâng khuâng, “Thánh ý khó cãi, nếu cha tự tiện vào cung, chỉ khiến Hoàng thượng tức giận thêm, e rằng Phạm gia ta sẽ gặp chuyện không hay.”

Những lời nàng nói đều đã được suy nghĩ kỹ càng.

Cha thương con gái, làm việc khó tránh khỏi nóng vội.

Nhưng nàng thì không thể.

Phạm lão tướng quân nắm lấy tay Phạm Tư Thuần, vẻ lo lắng lộ rõ: “Tư Thuần, bao nhiêu năm nay, cha là người hiểu con nhất, nếu vào thâm cung, cả đời sẽ không ra được nữa. Con thật sự muốn vào cung làm phi cho Thánh thượng sao?”

Nói rồi, ông thở dài, nhìn ra ngoài cửa, dường như nhớ tới chuyện gì đó.

Phạm Tư Thuần thẳng thừng từ chối: “Con không muốn.”

Thâm cung chính là nhà tù, nàng hiểu rõ điều đó.

Thấy Phạm lão tướng quân vẫn mang vẻ mặt sầu não, Phạm Tư Thuần mỉm cười: “Cha, chuyện này con sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với huynh trưởng, cha đừng lo lắng nữa, cha cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”

Sau khi được Phạm Tư Thuần hết lời khuyên nhủ, Phạm lão tướng quân mới rời đi.

Trước khi đi, ông vẫn dặn dò nàng phải suy nghĩ kỹ.

Phạm lão tướng quân vừa đi, nụ cười trên mặt Phạm Tư Thuần lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị.

Tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên muốn sắc phong mình làm phi?

Chẳng lẽ, hắn đã phát hiện ra điều gì?

Một bàn tay to lớn đột nhiên đặt lên vai nàng, giọng nói của Phạm Nhung vang lên: “Theo ca ca được biết, Hoàng thượng chưa từng gặp muội, lại vào lúc này sắc phong muội làm phi, nhất định đã xảy ra chuyện gì.”

Lòng vua khó đoán.

Phạm Tư Thuần cũng không hề có ý định vào cung làm phi.

Nàng đã từng nghe nói thâm cung như biển, tranh giành đấu đá, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ rơi vào địa ngục.

Nàng không muốn.

Quyết định xong, Phạm Tư Thuần ánh mắt trầm xuống: “Chuyện này không cần huynh trưởng và cha phải nhọc lòng, muội sẽ tự vào cung, nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

Nàng muốn trực tiếp nói chuyện với Tần Húc Kiêu, thăm dò ý tứ của hắn.

Phạm Nhung suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

“Nếu đã như vậy, muội nhất định phải bảo vệ tốt bản thân. Nếu có chuyện gì xảy ra, huynh trưởng và cha luôn ở phía sau muội.”

“Được.”

Thay một bộ y phục khác, Phạm Tư Thuần chuẩn bị vào cung.

Nào ngờ đội nghi trượng mà Tần Húc Kiêu phái đến còn nhanh hơn cả nàng.

Đứng đầu là Tô Phúc Toàn, hắn ta đang chỉ huy cung nữ thái giám mang quà tặng mà Tần Húc Kiêu gửi đến xuống.

Nhìn thấy Phạm Tư Thuần, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên nịnh nọt.

“Phạm tiểu thư, đây là quà Thánh thượng đặc biệt sai nô tài mang đến, nói là cảm tạ Phạm gia đã nuôi dưỡng một người con gái ưu tú như vậy, xin Phạm phủ nhận lấy.”

Mười mấy cỗ xe chở quà đến, có thể chất đầy cả một căn phòng.

Ngay cả khi Phạm Nhung thắng trận trở về, cũng không có trận tượng lớn như vậy.

Phạm Tư Thuần kìm nén cảm xúc trong mắt, hành lễ: “Đa tạ Thánh thượng ân điển.”

Phạm Nhung nghe tiếng bước ra, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại có chút phức tạp.

Quà Tần Húc Kiêu tặng rất nhanh đã được dỡ xuống.

Tô Phúc Toàn lại hướng Phạm Tư Thuần hành lễ: “Thánh ý đã đến, xin Phạm tiểu thư nhanh chóng lên kiệu hoa, cùng nô tài vào cung. Nếu Thánh thượng nhìn thấy tiểu thư, nhất định sẽ long nhan đại duyệt.”

Giọng điệu của hắn ta, hoàn toàn khác với lần trước gặp nàng.

Điều này khiến trong lòng Phạm Tư Thuần càng thêm bất an.

Đội nghi trượng đã đến, nếu lúc này từ chối, chẳng khác nào tát vào mặt Tần Húc Kiêu.

Nàng đã không còn đường lui, liếc nhìn Phạm Nhung, khóe môi Phạm Tư Thuần khẽ cong lên một nụ cười nhạt: “Vậy muội xin phép vào cung trước, huynh trưởng và cha nhất định phải bảo trọng, khi rảnh rỗi, có thể vào cung thăm muội.” Nói xong, nàng bước lên kiệu hoa.

Phạm Nhung siết chặt nắm đấm, kìm nén nỗi buồn trong lòng.

Vừa lên kiệu, một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi Phạm Tư Thuần.

Nàng, vào cung rồi.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 13



13

“Bẩm nương nương, nữ tử Phạm Tư Thuần kia được Hoàng thượng phong làm Hiền phi, nhưng hôm nay nô tỳ nghe được từ miệng các công công, đội nghi trượng mà Hoàng thượng phái đi đều là nghi thức dành cho quý phi, còn ban thưởng cho Phạm gia mười mấy cỗ xe chở quà.”

Tô Mộc Mộc cau mày, hất mạnh chén nước trên bàn xuống đất.

A hoàn sợ đến mức không dám nói lời nào.

Ánh mắt nàng ta như mũi tên tẩm độc, cười lạnh một tiếng: “Đi điều tra cho ta, Phạm Tư Thuần này rốt cuộc là nhân vật nào, lại được Hoàng thượng coi trọng như vậy!”

Nàng ta không cho phép có người được Hoàng thượng sủng ái hơn mình.

“Nô tỳ… nô tỳ sẽ sai người đi dò hỏi.”

Tô Mộc Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo.

Kẻ nào cản đường nàng ta, chỉ có một con đường chết.



Phạm Tư Thuần biết được những chuyện này khi đang ở trong cung điện của mình.

Vì quanh năm chinh chiến bên ngoài, nàng không hiểu lắm về việc sắc phong và nghi trượng, chỉ nghĩ đây là nghi thức sắc phong bình thường.

Ngày đầu tiên vào cung, nàng không gặp Tần Húc Kiêu.

Hỏi cung nữ bên cạnh, cung nữ cười trêu chọc: “Gần đây triều chính bận rộn, có lẽ Hoàng thượng đang bận xử lý chính sự. Nương nương nhớ Hoàng thượng rồi sao?”

Phạm Tư Thuần mỉm cười, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp Tần Húc Kiêu.

Dù sớm muộn gì cũng phải gặp, nhưng có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.

Chuyện hôm đó, nếu Tần Húc Kiêu hỏi đến, thật sự khó trả lời.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 14



Ban đêm.

Ánh trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo như nước, trong cung điện yên tĩnh không một tiếng động.

Khi cung nữ đến, Phạm Tư Thuần đang ngồi bên bàn đọc sách.

Nàng mỉm cười: “Nương nương, đã khuya rồi, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay y phục nhé.”

Phạm Tư Thuần gật đầu đồng ý.

Vào phòng tắm, bồn tắm đã được đổ đầy nước nóng, trong nước còn rắc đầy cánh hoa hồng đỏ tươi, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Cung nữ mỉm cười nhìn Phạm Tư Thuần, có chút kinh diễm, không nhịn được khen một câu: “Nương nương, người thật xinh đẹp, giống như… giống như tiên nữ hạ phàm, thảo nào Hoàng thượng lại sủng ái người như vậy.”

Phạm Tư Thuần khẽ cười.

Làm sao lại nhìn ra được Tần Húc Kiêu sủng ái nàng?

Nàng bảo cung nữ ra ngoài canh cửa, tự mình tắm rửa bên trong.

Ngâm mình trong làn nước ấm áp, thần kinh căng thẳng của Phạm Tư Thuần cuối cùng cũng được thả lỏng.

Cảm giác thoải mái lan tỏa từ đầu đến chân.



Xử lý xong chính sự cả ngày, trên mặt Tần Húc Kiêu lộ ra vẻ mệt mỏi.

Xoa xoa mi tâm, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Phúc Toàn: “Hôm nay bên Hiền phi có chuyện gì xảy ra không?”

Tô Phúc Toàn lắc đầu, giọng điệu nịnh nọt: “Không có gì đặc biệt. Nghe cung nữ trong điện nói, hôm nay Hiền phi chỉ đi dạo quanh cung điện, không ra ngoài, thời gian còn lại đều yên lặng đọc sách.”

Tần Húc Kiêu nhếch môi, thú vị.

“Khởi giá, tối nay trẫm sẽ đến cung Hiền phi.”

Cung nữ trong cung nhìn thấy Tần Húc Kiêu, vừa định hành lễ, đã bị hắn dùng ánh mắt ngăn lại, hắn hạ giọng: “Hiền phi đang ở đâu?”

“Bẩm Hoàng thượng, Hiền phi đang tắm.”

Tắm?

Ánh mắt Tần Húc Kiêu càng thêm hứng thú, một mình đi đến phòng tắm.

Còn những cung nữ này, ánh mắt đều lộ vẻ khó tin.

Hoàng thượng xưa nay không quan tâm đến chuyện hậu cung, nhưng hôm nay lại…

Nhưng bọn họ cũng không dám bàn tán nhiều.

Xem ra vị Hiền phi này, bọn họ phải hầu hạ cho thật tốt.

Sai cung nữ canh cửa đi chỗ khác, Tần Húc Kiêu lặng bước vào phòng tắm.

Vừa nhìn vào, chính là t*m l*ng tr*ng n*n, mái tóc đen mượt xõa xuống, tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn, càng thêm rung động lòng người, làn sương mờ ảo, cánh hoa hồng đỏ thắm, khiến hắn không thể rời mắt.

Điểm trừ duy nhất là, trên lưng nàng có một vết sẹo dữ tợn.

Điều này khiến Tần Húc Kiêu trực tiếp xác nhận suy đoán trong lòng.

Mọi chuyện trong quá khứ, lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Tất cả những chuyện kỳ lạ, vào khoảnh khắc này dường như đã có lời giải đáp.

Người khiến hắn rung động nhưng lại không dám tiến tới, chính là cô nương trước mặt này.

Ánh mắt Tần Húc Kiêu dần dịu xuống, thay vào đó là sự đau lòng.

Hắn muốn tiến lên, muốn xoa dịu vết sẹo trên lưng nàng.

Phạm Tư Thuần đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Ở trong quân doanh nhiều năm như vậy, nàng có thể cảm nhận được, phía sau mình có người đang lén nhìn mình.

Có người dò la.

Như trở lại quân doanh, Phạm Tư Thuần phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng khoác áo choàng lên người, trực tiếp xông về phía luồng khí đó, áp người đó vào tường.

Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đó, sắc mặt Phạm Tư Thuần lập tức thay đổi.

“Hoàng… Hoàng thượng!”

14

Phạm Tư Thuần sợ đến ngây người.

Tần Húc Kiêu được buông ra, ánh mắt nghiêm nghị hơn vài phần, phủi phủi y phục: “Nàng căng thẳng như vậy làm gì? Chẳng lẽ lo lắng trẫm làm gì nàng sao?”

Phạm Tư Thuần cúi đầu: “Thần thiếp không dám, thần thiếp không biết là Hoàng thượng.”

Không phải nói hôm nay Tần Húc Kiêu không đến sao?

Nói xong, ánh mắt nàng dừng lại trên y phục của Tần Húc Kiêu, m.á.u đỏ tươi thấm ướt y phục. Sắc mặt nàng đại biến, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: “Hoàng thượng, lưng của người bị chảy m.á.u rồi, mau vào phòng ngồi xuống, thần thiếp đi lấy thuốc cho người.”

Nói xong, nàng kéo Tần Húc Kiêu vào tẩm cung của mình.

Để hắn ngồi trên giường, Phạm Tư Thuần đi lấy thuốc cầm m.á.u trong hòm thuốc.

“Hoàng thượng, người đừng cử động, thần thiếp bôi thuốc cho người.”

Phạm Tư Thuần thành thạo kéo áo Tần Húc Kiêu xuống, khi nhìn thấy vết thương dữ tợn trên lưng hắn, tim nàng như bị bóp nghẹt.

Hắn vì cứu nàng mà bị thương.

Ánh mắt hơi lóe lên, Phạm Tư Thuần cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

Tần Húc Kiêu cúi đầu.

Chỉ thấy Phạm Tư Thuần vẻ mặt nghiêm túc, động tác cẩn thận, trên mặt còn mang theo vẻ mặt phức tạp. Lông mi của nàng rất dài và cong, khiến hắn nhớ đến những con bướm mà hắn đã nhìn thấy ở Ngự Uyển Viên, rất đẹp.

Cảm giác quen thuộc này khiến Tần Húc Kiêu nhớ đến nàng ở quân doanh.

Liếc mắt nhìn lại, hắn lại thấy vết thương trên lưng nàng.

Giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Trong lòng rung động, bàn tay to lớn của Tần Húc Kiêu vô thức đặt lên đó.

Cảm giác ấm áp, hơi tê dại, từ sau lưng lan ra khắp cơ thể. Phạm Tư Thuần run lên, tay bôi thuốc cũng run theo, vô tình chạm vào vết thương của hắn.

“Thần thiếp xin lỗi, Hoàng thượng.” Phạm Tư Thuần sợ đến mức sắc mặt hơi thay đổi.

“Không sao.” Vẻ mặt Tần Húc Kiêu không thay đổi gì mấy.

Nhưng tất cả những điều này lại khiến trong lòng Phạm Tư Thuần càng thêm hoảng loạn.

Nàng biết, Tần Húc Kiêu đã nhìn ra thân phận của nàng.

Nhanh chóng bôi thuốc xong cho Tần Húc Kiêu, Phạm Tư Thuần trực tiếp quỳ xuống, vừa kinh hãi vừa sợ sệt, vẻ mặt lo lắng: “Hoàng thượng, chuyện trước kia là thần thiếp sai, thần thiếp không nên thay huynh trưởng ra trận, nhưng thần thiếp xin thề với Hoàng thượng, Phạm gia làm tất cả những chuyện này đều là vì triều đình, tuyệt đối không có ý đồ khác!”

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tần Húc Kiêu.

Ánh mắt hắn rất lạnh nhạt, giống như mặt hồ phẳng lặng dưới ánh mặt trời. Gió nhẹ thoảng qua, cũng không hề gợn sóng.

Điều này khiến trong lòng Phạm Tư Thuần càng thêm kinh hãi.

Chuyện này bị Tần Húc Kiêu biết được, chính là tội khi quân.

Chẳng lẽ Tần Húc Kiêu sẽ lấy cớ này để trị tội Phạm gia?
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 15



Nghĩ đến đây, trong lòng Phạm Tư Thuần càng thêm rối loạn, trên trán cũng rịn ra vài giọt mồ hôi, nàng lo lắng bất an mở miệng: "Kính xin Hoàng thượng bớt giận, Phạm gia làm những việc này không hề có ác ý. Nếu Hoàng thượng muốn trị tội, thì cứ trị tội thần thiếp là được rồi, những chuyện này không liên quan gì đến cha và huynh trưởng."

Nàng rối như tơ vò, không biết nên giải thích thế nào.

Trong mắt Tần Húc Kiêu là vẻ lạnh lùng mà nàng không hiểu nổi.

Phạm Tư Thuần hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho vẻ mặt bình tĩnh, trong thần sắc cũng thêm vài phần nghiêm túc hiếm thấy: "Hoàng thượng, xin người xem xét công lao thần thiếp đã lập bấy lâu nay, tha cho Phạm gia đi!"

Thần sắc của Tần Húc Kiêu vẫn biến ảo khôn lường như vậy.

Phạm Tư Thuần lo lắng đến mức sắp khóc.

"Đứng dậy." Tần Húc Kiêu lạnh lùng nói, đây là vẻ mặt mà Phạm Tư Thuần chưa từng thấy.

Phạm Tư Thuần đứng dậy khỏi mặt đất, thân hình thẳng tắp, ánh mắt trong veo mang theo chút đáng thương, giống như một con nai nhỏ bị kinh hãi, mở miệng: "Hoàng thượng đại ân đại đức, xin Hoàng thượng tha cho chúng thần!"

Nói nhiều như vậy, nhưng không một câu nào là về nàng và hắn.

Câu nào câu nấy cũng không rời khỏi Phạm gia, câu nào cũng là vì người nhà của nàng.

Trong lòng Tần Húc Kiêu dâng lên một tia lạnh lẽo.

Chẳng lẽ tình cảm của hắn và nàng, trong mắt nàng, không là gì cả sao?

Nghĩ vậy, Tần Húc Kiêu trực tiếp phất tay áo rời đi, không hề liếc mắt nhìn lại.

Phạm Tư Thuần đứng im tại chỗ hồi lâu, không biết làm gì.

15

"Cái gì!?"

Chiếc chén rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Tô Mộc Mộc giọng nói có phần the thé, sắc mặt cũng hơi méo mó: "Bây giờ hồ ly tinh nào cũng có thể tiến cung sao? Tại sao ngày đầu tiên nàng ta vào cung, Hoàng thượng đã đến phòng nàng ta? Nàng ta đã cho Hoàng thượng uống bùa mê thuốc lú gì?"

Cung nữ quỳ bên cạnh, run lẩy bẩy, sợ Tô Mộc Mộc giáng tội lên mình.

Tô Mộc Mộc cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía cung nữ: "Ngươi nói xem, Phạm Tư Thuần có phải là hồ ly tinh không? Nàng ta có điểm nào hơn ta?"

Cung nữ chỉ có thể run rẩy mở miệng: "Bẩm... Bẩm nương nương, không ai có thể sánh bằng người, Hoàng thượng sủng ái nhất vẫn là người."

Trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn, ánh mắt Tô Mộc Mộc sắc bén: "Xem ra, phải tìm cơ hội dạy dỗ Phạm Tư Thuần một chút mới được."

Cung nữ chỉ có thể lắp bắp phụ họa theo lời nàng ta.

Hừ lạnh một tiếng, thần sắc Tô Mộc Mộc dần trở nên nghiêm trọng.

Phạm Tư Thuần tiến cung, không chỉ lung lay địa vị của nàng ta trong hậu cung, mà còn tạo thành không ít mối đe dọa cho địa vị thừa tướng của cha nàng ta.

Cha nàng ta tuy là thừa tướng, nhưng trên triều đình, luôn bị Phạm lão tướng quân áp chế.

Nếu Phạm Tư Thuần được Hoàng thượng sủng ái, cha nàng ta sẽ càng khó khăn hơn.

Nghĩ đến đây, Tô Mộc Mộc liền phái tâm phúc của mình bí mật xuất cung, muốn đem tất cả những tin tức hôm nay mình có được nói cho Tô Thần biết.

Mặt khác, thừa tướng phủ đã vì hành động đại phong phi tần của Tần Húc Kiêu mà bàn tán xôn xao.

"Hoàng thượng và Phạm Tư Thuần căn bản không quen biết, lần này đột nhiên đại phong phi tần, chắc là để cân bằng quan hệ trên triều đình, diễn cho chúng ta xem!" Tô Thần vuốt vuốt râu, đôi mắt tinh minh đầy cảnh giác.

Vào thời điểm mấu chốt này, nhất cử nhất động của Tần Húc Kiêu đều rất quan trọng.

Người bên cạnh cũng gật đầu, trên mặt lộ vẻ lo lắng: "Phạm Nhung vừa lập công trở về từ chiến trường, Hoàng thượng liền đại phong muội muội của hắn, xem ra... Ngài ấy có ý muốn lôi kéo Phạm gia! Sau này, triều đình sẽ càng loạn!"

Sắc mặt Tô Thần càng thêm khó coi.

Vốn tưởng rằng để con gái mình gả vào hoàng thất, có thể sinh cho Tần Húc Kiêu một đứa con, nhưng hiện tại lại không có chút tin tức gì.

Điều này làm ông ta lo lắng không thôi, phải để con gái mình nhanh chóng hành động.

...

Tần Húc Kiêu lên ngôi đã vài năm, nhưng trong cung vẫn chưa lập Hoàng hậu.

Mặc dù các đại thần mỗi ngày đều đề nghị, nhưng Tần Húc Kiêu lại không quan tâm đến những chuyện này, mỗi lần đều từ chối ý của các đại thần, mọi người cũng không đoán được ngài ấy rốt cuộc là nghĩ gì.

Như vậy cũng tốt, mình cũng không cần phải đi thỉnh an ai.

Nhưng Phạm Tư Thuần không ngờ, chuyện này lại nhanh chóng rơi xuống đầu mình.

"Hiền phi nương nương, Tô quý phi mời người đến tham gia tiệc ngắm hoa."

"Bản cung mấy ngày nay thân thể hơi khó chịu, không đi được."

Phạm Tư Thuần không cần nghĩ ngợi, liền tìm cớ từ chối buổi tiệc ngắm hoa này.

Nàng còn chưa thích ứng được thân phận của mình, lại còn bày ra trò này, nàng luôn cảm thấy buổi tiệc lần này không đơn giản.

Cung nữ đến mời hiển nhiên đã đoán được suy nghĩ của nàng, khẽ gật đầu, giọng nói có phần kiên trì: "Quý phi nương nương nói, đến lúc đó các vị nương nương trong hậu cung của Hoàng thượng đều sẽ tham gia, coi như là để nương nương làm quen một chút, kính xin nương nương nhất định phải đến đúng giờ."

Xem ra không thể từ chối được.

Phạm Tư Thuần nở một nụ cười: "Được, ta biết rồi."

Cung nữ vừa đi, cung nữ bên cạnh Phạm Tư Thuần liền đứng ngồi không yên, nàng ta có vẻ lo lắng, do dự hồi lâu vẫn mở miệng với Phạm Tư Thuần: "Nương nương, lần này người đi, phải cẩn thận một chút. Hoàng thượng vẫn chưa lập Hoàng hậu, cho nên Tô quý phi là nương nương có địa vị cao nhất trong cung."

Phạm Tư Thuần nhíu mày, hỏi nàng ta: "Chuyện này có gì đáng nói?"

Cung nữ nhìn xung quanh, xác định không có ai khác, mới lại cẩn thận mở miệng: "Hậu cung của Hoàng thượng vốn không có mấy vị nương nương, nương nương lại là người được Hoàng thượng đại phong. Hơn nữa, Hoàng thượng bao nhiêu năm nay rất ít khi đến hậu cung, hôm qua vừa mới sắc phong người, đã đến tẩm cung, đây là điều mà bao nhiêu nương nương đều mong chờ."

Nghe nàng ta nói vậy, Phạm Tư Thuần mới hiểu được ý tứ trong đó.

Tần Húc Kiêu, hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 16



Cất giấu những lo lắng trong lòng, Phạm Tư Thuần sửa soạn một chút, đi đến tiệc ngắm hoa.

Vừa đến nơi, một nữ tử mặc trường bào vân văn màu sắc rực rỡ liền bước tới, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: "Hiền phi nương nương, người cuối cùng cũng đến rồi, để chúng ta phải đợi lâu, mau đến ngồi cùng các tỷ muội uống trà ăn bánh thưởng hoa đi."

Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, dung mạo tinh xảo, trên người tỏa ra vẻ quý phái.

So với những phi tần xung quanh, Phạm Tư Thuần liền biết được thân phận của nàng ta.

Nàng cũng khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười khiêm tốn: "Đa tạ Tô quý phi."

Xuân quang tươi đẹp, hoa trong Ngự Uyển Viên nở đúng lúc, rất đẹp mắt.

Phạm Tư Thuần vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía nàng.

Tô Mộc Mộc đối với nàng đặc biệt thân thiết, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, như một đôi tỷ muội tình thâm, giọng nói cũng tràn đầy vui mừng: "Đã sớm nghe nói muội muội dung mạo khuynh thành, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là khác biệt. Làn da mịn màng, ngũ quan tinh xảo, người không biết còn tưởng là tiên nữ hạ phàm, trách không được Hoàng thượng lại coi trọng như vậy."

Vừa dứt lời, sắc mặt của mấy vị phi tần xung quanh đều thay đổi.

Phạm Tư Thuần có thể cảm nhận được sự ghen ghét và thù địch đang ập đến.

Trong chốc lát, lại cảm thấy có chút đau đầu.

16

Trong ngự thư phòng.

Tần Húc Kiêu trưng ra vẻ mặt phức tạp, nhìn tấu chương trên bàn, cau mày, trong đầu toàn là những lời Phạm Tư Thuần đã nói hôm qua.

Đường đường là Phạm lão tướng quân, tại sao lại để nữ nhi thay ca ca ra chiến trường?

Nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không đúng, vẫn là phái người đi điều tra một phen.

Tuy rằng Phạm lão tướng quân ngày thường hành sự cẩn thận, nhưng nếu điều tra kỹ lưỡng, vẫn có thể tra ra được một vài thứ.

Tần Húc Kiêu cầm tờ chi tiêu trong tay, càng nhíu mày hơn.

Phần lớn chi tiêu của bọn họ đều dùng vào các loại dược liệu, Tần Húc Kiêu vẫn cảm thấy không đúng, liền cho thái y đến xem qua những dược liệu này, mới biết được, những dược liệu này đều là dùng để giải độc.

Tại sao Phạm gia lại cần loại thuốc giải này?

Chẳng lẽ, Phạm gia còn có chuyện mà mình không biết?

Tần Húc Kiêu cảm thấy, mình vẫn phải điều tra kỹ chuyện này.

Ở một nơi khác.

Giữa những phi tần này, trong lòng Phạm Tư Thuần luôn có một cảm giác khó tả, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, ánh mắt của họ luôn mang theo sự thù địch, khiến nàng không biết nên đối mặt như thế nào.

Thà rằng để nàng ở trong quân doanh uống rượu trò chuyện với binh lính.

Phạm Tư Thuần vốn muốn yên lặng ngắm hoa, nhưng Tô Mộc Mộc lại cố tình kéo nàng vào tầm mắt của mọi người, cười nói: "Gần đây trong cung của Hiền phi có thiếu thứ gì không? Có thể xin các tỷ muội, các tỷ muội đều ở trong cung đã lâu, cũng đều là người tốt bụng."

Nàng ta trên mặt luôn mang theo nụ cười, không nhìn ra chút ác ý nào.

Nhưng Phạm Tư Thuần luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nàng chỉ có thể mỉm cười: "Đa tạ Tô quý phi."

"Vì muội muội không có việc gì, vậy thì cùng ta đi ngắm hoa đi."

Nói xong, Tô Mộc Mộc liền kéo Phạm Tư Thuần đến bên cạnh một bụi hoa.

Nàng ta nhìn những bông hoa này, trong mắt vô thức lộ ra một tia ôn nhu, dịu dàng nói: "Còn nhớ lúc ta và Hoàng thượng gặp nhau lần đầu, cũng là thời tiết này, khi đó ta bị người ta vây đánh, may mà Hoàng thượng xuất hiện kịp thời. Chính là lần đó Hoàng thượng liều mạng cứu ta, ta và Hoàng thượng mới nảy sinh tình cảm, mới có câu chuyện về sau."

Nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, hòa vào cảnh xuân tươi đẹp.

Tần Húc Kiêu cũng từng liều mạng cứu nàng ta?

Nghe được những lời này, nụ cười trên mặt Phạm Tư Thuần nhạt đi không ít.

Trước đây, lúc nàng và Tần Húc Kiêu bị ám sát, hắn cũng đã liều mạng cứu nàng. Cho nên, bấy lâu nay đều là nàng đã nghĩ nhiều, trong lòng Tần Húc Kiêu, nàng và những người khác không có gì khác biệt.

Còn cả nụ hôn lần đó, cũng đều là giả...

Từ xưa đế vương đa tình bạc nghĩa, quả nhiên là vậy.

Nhận thấy sắc mặt Phạm Tư Thuần ảm đạm, Tô Mộc Mộc ở góc độ người khác không nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: Đấu với ta? Ngươi, Phạm Tư Thuần là cái thá gì?

Nhưng Tô Mộc Mộc vẫn tiếp tục làm như vô tình nói: "Ta và Hoàng thượng quen biết đã lâu, bao nhiêu năm nay, vì ta, hậu cung của Hoàng thượng mới vắng vẻ như vậy, ta vẫn luôn hiểu rõ tâm tư của Hoàng thượng, có thể có được tình nghĩa như vậy trong thâm cung này, ta thật sự rất cảm động."

Nói xong, lấy khăn tay lau nước mắt không hề tồn tại ở khóe mắt.

Trong lòng Phạm Tư Thuần dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Thấy Tô Mộc Mộc nhìn về phía mình, Phạm Tư Thuần khó khăn nở một nụ cười: "Tỷ tỷ và Hoàng thượng có thể có tình nghĩa như vậy, tự nhiên là điều muội muội hâm mộ không được, mong tỷ tỷ và Hoàng thượng có thể mãi mãi như vậy."

Tô Mộc Mộc nhếch môi: "Đó là điều tất nhiên, đa tạ muội muội quan tâm."

Phạm Tư Thuần lại không sao cười nổi.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 17



17

Trong đầu, những lời của Tô Mộc Mộc như một cây kim thép, đ.â.m sâu vào lòng Phạm Tư Thuần, khiến nàng không còn chút sức lực nào.

Khuôn mặt của Tần Húc Kiêu liên tục hiện lên trước mắt nàng, thần sắc của Tần Húc Kiêu ngày hôm đó, cùng với sự lo lắng của nàng, giống như lưỡi d.a.o sắc bén, từng nhát đ.â.m vào tim.

"Nương nương cẩn thận." Tiểu Lạc lo lắng nhìn chủ tử nhà mình.

Một tiếng kêu kinh hãi làm Phạm Tư Thuần tỉnh giấc, nàng nhanh nhẹn xoay người, tránh được hòn đá, đứng vững lại.

Tô Mộc Mộc đứng sau lưng Phạm Tư Thuần, nhìn hành động của Phạm Tư Thuần, và cánh tay trắng nõn lộ ra theo động tác của Phạm Tư Thuần.

Vết sẹo rõ ràng đó khiến Tô Mộc Mộc giật mình, suýt chút nữa hét lên, nhưng lại nắm chặt cánh tay cung nữ, cố nhịn không kêu ra tiếng.

Phạm Tư Thuần không có tâm trạng dây dưa với Tô Mộc Mộc, sau khi đứng vững liền trực tiếp rời đi, bước chân vội vàng, lại có chút hoảng loạn.

Tô Mộc Mộc nhìn bóng lưng Phạm Tư Thuần, lẩm bẩm, "Vừa rồi... vừa rồi trên người đó là vết sẹo?"

"Một nữ tử, sao lại có vết sẹo?" Tô Mộc Mộc kinh ngạc không thôi, nghĩ đến một khả năng, trợn tròn mắt.

"Đi gọi cung nữ đó đến cho ta." Tô Mộc Mộc nói với cung nữ của mình.

Trong mắt lóe lên sự ghen tị và ác độc, lần này, Phạm Tư Thuần không thể nào lật ngược tình thế được.

"Nô tỳ tham kiến quý phi nương nương." Tiểu Lạc nhìn Tô Mộc Mộc trước mặt, run rẩy không dám nói lời nào.

Tô Mộc Mộc cười, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng, "Ngươi tên là Tiểu Lạc phải không, là người mới được phân đến chỗ Hiền phi?"

"Vâng, nô tỳ là cung nữ mới được phân đến cung Hiền phi." Tiểu Lạc nói, Tô Mộc Mộc nhìn dáng vẻ sợ hãi của Tiểu Lạc, liền biết người này nhất định là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch thành công của mình.

"Vậy ngươi có biết, hậu cung này rốt cuộc là ai nắm quyền?" Tô Mộc Mộc nhìn chằm chằm Tiểu Lạc, ánh mắt có chút lạnh, Tiểu Lạc hoàn toàn không dám nhìn thẳng, thậm chí không dám nói lời nào.

"Nói chuyện đi, ngươi cho rằng chủ tử nhà ngươi có thể tự do tự tại được bao lâu?" Tô Mộc Mộc tiếp tục truy hỏi, Tiểu Lạc sợ hãi lắc đầu.

"Tiểu Lạc à, bản cung cũng không muốn truy cứu ngươi, chỉ là bản cung có một việc cần ngươi làm." Tô Mộc Mộc nhìn Tiểu Lạc, dáng vẻ nhút nhát của Tiểu Lạc này, thật sự rất thú vị.

Nàng ta luôn thích nhìn thấy những người này sợ hãi, như vậy sẽ khiến nàng ta cảm thấy mình mới là người tôn quý nhất trong hoàng cung này.

Tiểu Lạc khó hiểu nhìn Tô Mộc Mộc, Tô quý phi rất xinh đẹp, nhưng lại luôn có một số điểm không hài hòa.

Ví dụ như khóe mắt luôn mang theo chút sắc bén, khiến người ta cảm thấy nàng ta luôn âm hiểm.

Còn chủ tử nhà nàng dường như luôn mang theo chút ngây thơ, trong lòng Tiểu Lạc vẫn có chút so sánh.

"Quý phi nương nương, muốn Tiểu Lạc làm việc gì?" Tiểu Lạc không chịu nổi ánh mắt của Tô Mộc Mộc, chỉ có thể thuận theo lời của Tô Mộc Mộc mà nói tiếp.

"Cũng không phải chuyện gì khó khăn, bản cung chỉ cần ngươi lúc hầu hạ chủ tử nhà ngươi tắm rửa thì xem xem trên người chủ tử nhà ngươi có nhiều vết sẹo hay không." Lời của Tô Mộc Mộc khiến Tiểu Lạc giật mình.

Chủ tử là đích nữ của Phạm lão tướng quân, theo lý mà nói không nên có vết sẹo, nhưng nếu Tô quý phi đã nói như vậy, chắc chắn là có vài phần nắm chắc.

Tiểu Lạc do dự không quyết, Hiền phi đối xử với nàng rất tốt, nàng không muốn phản bội.

Tô Mộc Mộc nhìn ra sự do dự của Tiểu Lạc, chỉ chờ Tiểu Lạc đưa ra quyết định, nhưng Tiểu Lạc bây giờ thật sự không biết nên quyết định như thế nào.

Tô Mộc Mộc nhìn Tiểu Lạc, "Ta nghe nói nhà ngươi còn có mẫu thân và đệ đệ, mà cha ngươi còn cưới vợ hai, cuộc sống của mẹ và đệ đệ ngươi không tốt lắm phải không?"

Tiểu Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Tô Mộc Mộc.

Tô Mộc Mộc trước mắt vẫn là dáng vẻ tươi cười như hoa, nhưng lại luôn khiến người ta cảm thấy có chút khó nhìn thấu, thậm chí có chút đáng sợ.

"Vâng, nhà nô tỳ còn có mẫu thân và đệ đệ." Khoảnh khắc này, Tiểu Lạc biết mình nên lựa chọn như thế nào.

Nàng chỉ là một cung nữ thấp hèn, cuộc đấu tranh của các chủ tử bên trên, nàng không dám nhìn, cũng không thể tham gia, chỉ có thể làm theo lời của chủ tử mà làm tốt những việc này.

Tiểu Lạc nhận được một chiếc vòng tay từ Tô Mộc Mộc, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng biết, lần này là Tô Mộc Mộc nhằm vào Phạm Tư Thuần.

Hiền phi nương nương được thánh sủng, tự nhiên sẽ khiến Tô quý phi ghen tị.

Tiểu Lạc mất hồn mất vía trở về cung của Phạm Tư Thuần, Phạm Tư Thuần nhìn thấy Tiểu Lạc, gọi nàng ta một tiếng, "Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, ngươi đi đâu vậy?"

Phạm Tư Thuần có chút nghi hoặc, rõ ràng lúc trước Tiểu Lạc vẫn còn tốt.

Nàng vừa rồi quả thật bị lời nói của Tô Mộc Mộc ảnh hưởng tâm trạng, nhưng dù sao cũng phải sống tiếp.

Trước đó đã quyết định từ bỏ Tần Húc Kiêu, bây giờ cũng chỉ là buông bỏ lại thôi.

Tiểu Lạc lơ đãng rót nước, nước tràn ra ngoài cũng không hay biết.

“Tiểu Lạc, nước đổ ra rồi.” Nàng cũng đang lơ đãng nên nói.

“Ngươi hôm nay làm sao vậy, cứ có vẻ khác thường?” Nàng nhìn Tiểu Lạc, ánh mắt thẳng thắn.

Tiểu Lạc càng thêm áy náy, “phịch” một tiếng quỳ xuống, “Đa tạ nương nương quan tâm, nô tỳ không sao.”

“Nương nương hôm nay hình như không được vui, có phải vì Tô quý phi không?” Tiểu Lạc hỏi.

Nghe Tiểu Lạc nhắc đến Tô Mộc Mộc, trong lòng nàng vẫn còn chút khó chịu, nhưng không còn cảm giác hụt hẫng như vừa rồi nữa.

Nàng thân là đích nữ Phạm gia, không thể làm mất mặt cha.

Nghĩ vậy, nàng mỉm cười, “Chỉ là thấy Tô quý phi và bệ hạ tình cảm rất tốt thôi.”

Tiểu Lạc mím môi, thứ nàng ta nghe được lại không phải như vậy, ít nhất là trước khi nàng ta tiến cung, bệ hạ chưa từng bước vào hậu cung.

Nhưng thấy Hiền phi dường như không quan tâm đến hoàng thượng lắm, Tiểu Lạc đành im lặng.

Ít nhất bây giờ không thể nói, dù sao nàng ta còn việc quan trọng hơn phải làm.

Nghĩ đến mẫu thân và đệ đệ, Tiểu Lạc càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình, nhưng không hề hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc dù biết mối quan hệ của Tần Húc Kiêu và Tô Mộc Mộc, nàng ta cũng không nói gì, chỉ là tay cầm chén trà khẽ run lên.

“Nương nương!” Nước nóng bỏng tràn ra, Tiểu Lạc nhân lúc tiến lên lau tay cho nàng, tranh thủ liếc nhìn cánh tay.

Nàng không nhận ra, chỉ cảm thấy hơi đau, nhưng cũng không có phản ứng gì quá mức.

Những năm tháng trên chiến trường, nàng đã quen với những cơn đau như thế này rồi.

Nàng cười, nụ cười chua xót khiến Tiểu Lạc không đành lòng, nhưng nàng ta cũng nhìn thấy rõ vết sẹo sâu trên cánh tay nàng.

“Nương nương, nếu người không vui thì cứ nghỉ ngơi đi, Tiểu Lạc vụng về, không biết nói lời hay ý đẹp để an ủi người.”

Nàng phẩy tay, Tiểu Lạc lui ra, nhìn thoáng qua phòng nàng rồi quay người ra khỏi cửa cung.

Một mình trong tẩm điện, nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, nhưng lúc này lại vô cùng trống trải.

“Chúc mừng Hiền phi nương nương, bệ hạ tối nay lật bài tử của người, mời nương nương chuẩn bị.” Công công của Kính Sự Phòng vui vẻ báo tin.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 18



18

Nàng dường như không hề vui mừng, chỉ cảm thấy có chút gánh nặng.

“Nương nương? Nương nương?” Tiểu Lạc gọi nàng đang chìm trong suy nghĩ, có chút lo lắng.

“Đa tạ công công.” Nàng lấy túi tiền thưởng từ trong n.g.ự.c đưa cho thái giám đến báo tin của Kính Sự Phòng, sau đó tiễn hắn ta đi.

“Nương nương, người nên tắm rửa thay y phục rồi.” Tiểu Lạc nghiến răng nói, nhớ lại cảnh vừa gặp Tô quý phi.

Nàng không hề chuẩn bị, chỉ bảo Tiểu Lạc lui xuống.

Tiểu Lạc đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho nàng, nỗi bất an và áy náy lại trào dâng trong lòng.

Còn nàng thì lòng như lửa đốt, rõ ràng mình chẳng làm gì sai, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?

Nàng không muốn gặp Tần Húc Kiêu, nhưng hắn là hoàng đế, không phải muốn gặp là gặp, muốn tránh là tránh được.

“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng the thé của thái giám bên ngoài đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ.

Nàng đứng ở cửa, chờ thánh giá, khi nhìn thấy Tần Húc Kiêu, lòng nàng vẫn không thể bình tĩnh.

Vẫn chỉ nhớ về cảnh tượng ở ngôi miếu đổ nát hôm đó, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

“Đứng dậy đi.” Nhìn nàng khép nép, Tần Húc Kiêu giận sôi máu, nhưng chỉ có thể nhịn.

“Ái phi hôm nay làm gì mà trông mệt mỏi thế?” Tần Húc Kiêu vốn định hỏi han.

Bởi vì sắc mặt nàng thật sự rất kém.

Nhưng nàng lại cảm thấy Tần Húc Kiêu đang tức giận. Lời nói ra tuy là quan tâm, nhưng nàng không cảm nhận được chút quan tâm nào từ hắn.

Cứ như giữa hai người có ngăn cách núi non trùng điệp, “Bệ hạ, thần thiếp không sao, chỉ là đêm qua có lẽ ngủ không ngon.”

Tần Húc Kiêu nhìn nàng với ánh mắt sâu xa, luôn cảm thấy nàng đang xa lánh hắn, không phải ảo giác.

Còn nàng trước mặt Tần Húc Kiêu, căn bản không dám l* m*ng, dù sao bên vua như bên hổ, câu này cha đã dặn dò bên tai nàng cả ngàn vạn lần.

“Đứng dậy đi, dọn bữa.” Tần Húc Kiêu không muốn hai người trở thành người xa lạ, chỉ có thể chuyển chủ đề.

Nào ngờ, nàng bỗng trở nên căng thẳng. Rõ ràng hắn thích người khác, lại cứ quan tâm nàng như vậy.

Nàng chỉ cảm thấy tất cả đều là giả dối, ngay cả việc Tần Húc Kiêu thích nàng khi giả làm huynh trưởng cũng là giả.

Nhưng nàng cũng không thể không tiếp tục giả vờ với hắn.

Nàng có chút chán ghét cảnh tượng này, nhưng lại bất lực.

“Ái phi hình như không chào đón trẫm.” Tần Húc Kiêu nhìn nàng chằm chằm, bóng dáng trước mắt trùng khớp với Phạm tướng quân ngày trước.

Trong lòng dù có giận nàng đến đâu cũng không vạch trần tất cả, dù sao đây cũng chỉ là kế sách bất đắc dĩ.

Trong lòng Tần Húc Kiêu hiểu rõ, thậm chí tội danh khi quân cũng có thể giấu giếm cho nàng.

Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Tần Húc Kiêu là bậc đế vương, nàng không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn, rõ ràng hai người nên là người thân thiết nhất.

Nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy sự giả dối của Tần Húc Kiêu, rõ ràng hắn thích không phải nàng, mà là Tô Mộc Mộc.

“Đi ngủ đi.” Một bữa cơm diễn ra không vui vẻ, sự nhiệt tình của Tần Húc Kiêu cũng nguội lạnh.

Nhưng hắn không rời đi, vẫn luôn không nỡ để người mình yêu phải chịu chút phiền toái.

Nhìn Tần Húc Kiêu cởi áo ngoài, nàng luống cuống tay chân, không dám để hắn nhìn thấy những vết sẹo trên người mình.

Một là lo Tần Húc Kiêu phát hiện ra tội danh giả mạo huynh trưởng tòng quân của mình, hai là vì…

Sợ Tần Húc Kiêu chê những vết sẹo trên người.

Nữ tử bình thường thân thể đều mịn màng, không dính bụi trần, còn nàng ở quân doanh năm năm, sớm đã chi chít vết thương, sao dám để lộ ra trước mặt Tần Húc Kiêu chứ?

“Bệ hạ…” Nàng do dự, không dám lên giường.

Còn Tần Húc Kiêu chỉ nằm trên giường, không hề động đậy.

Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng nằm xuống.

Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, quả thật có chút không quen, nhưng chỉ một lát sau, nàng liền ngủ thiếp đi.

Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, rõ ràng chẳng làm gì, nhưng luôn thấy mệt mỏi trong lòng.

Nàng ngủ say, còn Tần Húc Kiêu bên cạnh lại trơ mắt nhìn nàng, không hề có chút buồn ngủ.

Nàng ấy mới chính là vị Phạm tướng quân mà hắn vẫn luôn yêu thích, cũng là vị thần nữ cùng hắn ở trong ngôi miếu đổ nát hôm đó.

Tần Húc Kiêu không biết tại sao hai người lại trở nên như vậy, nhưng vẫn luôn không lộ ra mục đích của mình.

Dù sao hiện tại vẫn còn Tô thừa tướng và Tả thừa tướng đang nhăm nhe.

Nàng ngủ rất say, cả đêm mộng đẹp.

Nào ngờ hậu cung như biến đổi chỉ sau một đêm, Tô Mộc Mộc khi biết tin tức thậm chí còn đập vỡ một chiếc bình sứ quý giá.

“Ngươi nói đều là thật?” Tô Mộc Mộc nhìn tiểu thái giám báo tin, không dám tin hỏi.

“Bệ hạ thật sự nghỉ lại cung của tiện nhân đó?” Tô Mộc Mộc v**t v* chuỗi vòng tay trên tay, nắm chặt đến mức m.á.u tươi chảy ròng ròng.

Thật không ngờ, người đầu tiên được Tần Húc Kiêu sủng hạnh lại là Phạm Tư Thuần.

Nghĩ đến chuyện hôm qua mới biết, Tiểu Lạc cũng chỉ xác nhận trên cánh tay Phạm Tư Thuần có một vết sẹo rất sâu.

Chỉ cần vậy là đủ rồi, “Ngươi đi truyền tin cho phụ thân ta.”

Ánh mắt Tô Mộc Mộc lộ ra vẻ hung ác, “Phạm Tư Thuần, lần này, ta xem ngươi còn được sủng ái thế nào nữa. Ha ha ha”

Tô Mộc Mộc cười lớn hai tiếng, sau đó tâm trạng liền thoải mái hẳn, lần này thật sự là ông trời ban cho nàng cơ hội tốt.

Phạm Tư Thuần, cho dù ngươi có là hồ ly tinh đi chăng nữa cũng không thoát khỏi tội danh khi quân, thậm chí cả Phạm gia các ngươi, đều sẽ bị ngươi liên lụy.

Tô thừa tướng nhận được tin tức của Tô Mộc Mộc, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười ha hả.

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy.” Tô Thần từ trước đến nay luôn bất hòa với Phạm gia, bây giờ biết được bí mật lớn như vậy của Phạm gia, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Khó trách, Phạm tiểu tướng quân, ở quân doanh chưa bao giờ tắm chung với người khác, thậm chí còn chưa bao giờ bị rám nắng, thì ra là vậy.” Tô Thần được Tô Mộc Mộc nhắc nhở, thậm chí đã sắp xếp toàn bộ âm mưu cho Phạm gia.

“Ngươi tìm người đi truyền tin, để người ở quân doanh truyền ra trước, ta không tin lần này Phạm gia còn có thể lật ngược tình thế.” Tô Thần cười nham hiểm.

Không ngờ chứng cứ quan trọng như vậy lại dễ dàng rơi vào tay hắn ta, thật sự là không tốn chút công sức, lần này còn phải cảm ơn Phạm Tư Thuần.

Thành cũng Phạm Tư Thuần, bại cũng Phạm Tư Thuần.

Tô Thần biết, Tần Húc Kiêu thích Phạm Tư Thuần, lần này, dù thế nào cũng phải ghim c.h.ế.t Phạm Tư Thuần và Phạm gia, để bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu lên được.

Tô Thần cũng biết, đây là một việc rất khó, chỉ dựa vào việc Tần Húc Kiêu thích Phạm Tư Thuần thì đã có chút khó khăn rồi.

Đương nhiên, việc người làm nên, Tô Thần cũng biết, chỉ cần trừ bỏ Phạm gia, Tô Mộc Mộc ở hậu cung cũng sẽ dễ sống hơn nhiều.
 
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 19



19

“Phạm tướng quân, trẫm rất vui mừng, lần này khanh đã khải hoàn.” Tần Húc Kiêu trên triều đường luôn nghiêm nghị, bây giờ cũng vậy.

Cho dù trong lòng có rối ren đến đâu, vẫn là một minh quân.

Phạm Nhung nhìn Tần Húc Kiêu, lại không biết nên nói gì, bản thân căn bản không có công lao gì, tất cả đều là muội muội giành được cho mình.

Nhưng hiện tại muội muội vào cung làm phi, tâm tư của hoàng đế bọn họ đều không đoán được, đây mới là điều Phạm gia lo lắng nhất.

Phạm Nhung mấy lần mở miệng, lại không biết nên nói gì.

“Để thưởng cho Phạm tướng quân, trẫm quyết định ba ngày nữa sẽ đi săn b.ắ.n ở bãi săn, khi đó bá quan cùng nhau chúc mừng.” Tần Húc Kiêu nhìn Phạm Nhung thật sâu, từ lần đầu tiên gặp Phạm Nhung, hắn đã không còn cảm giác đó nữa.

“Vâng, bệ hạ.” Bá quan đồng thanh đáp, Tần Húc Kiêu cũng biết, Phạm Tư Thuần muốn gặp người nhà, đây cũng là một cơ hội.

“Nương nương, có tin tức từ phía trước, ba ngày nữa để chúc mừng Phạm tướng quân chiến thắng trở về, muốn nương nương và Tô quý phi cùng tham gia săn bắn.”

Nhìn vẻ mặt hào hứng của Tiểu Lạc, nàng có chút bất an.

Nàng bảo mọi người ra ngoài, một mình ở trong phòng đọc sách.

Thật ra nàng không thích những thứ này, nhưng đọc sách có thể tĩnh tâm, hôm nay không biết tại sao, luôn có chút bất an.

“Nương nương, bệ hạ đã chuẩn bị y phục cưỡi ngựa cho người, người mau ra xem, thật sự rất đẹp.” Tiểu Lạc ôm bộ y phục cưỡi ngựa do Tần Húc Kiêu đích thân lựa chọn, nàng không hứng thú lắm.

Lần săn b.ắ.n này, nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“Nương nương, người nhất định phải cẩn thận.” Y phục cưỡi ngựa của nàng là màu đỏ, cũng là do Tần Húc Kiêu đặc biệt cho phép.

Y phục cưỡi ngựa của Tô Mộc Mộc là màu tím, nhìn thấy y phục màu đỏ của nàng, Tô Mộc Mộc tức đến mức mắt đỏ hoe.

“Ngươi chỉ là một phi tần, lại dám mặc màu đỏ!” Loại màu đỏ chói này, hiện tại Tô Mộc Mộc cũng không dám thử, không ngờ nàng lại to gan như vậy.

Ban đầu nàng không nghĩ nhiều như vậy, có lẽ là quen ở quân doanh rồi, nên không chú ý.

Tiểu Lạc nhỏ giọng nhắc nhở, nàng mới chợt hiểu ra.

“Quay lại thay bộ khác đi.” Nàng không muốn nổi bật, càng không muốn bị ghét.

“Nhưng nương nương, bây giờ đã không còn kịp nữa, hơn nữa bộ y phục cưỡi ngựa này là do bệ hạ đích thân lựa chọn.” Tiểu Lạc vừa nói xong, liền cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào người mình.

Tiểu Lạc bất giác rụt cổ lại.

Tô Mộc Mộc nghe xong càng nghiến răng ken két, “Chỉ là con gà rừng, lại vọng tưởng bay lên cành cao, biến thành phượng hoàng.”

“Ái phi đến sớm vậy, xuất phát thôi.” Sự xuất hiện của Tần Húc Kiêu khiến nàng thở phào nhẹ nhõm, không có tâm trạng đấu khẩu với Tô Mộc Mộc.

Nhìn Tần Húc Kiêu đi phía trước, nàng biết, mình vĩnh viễn không có cơ hội được hắn yêu thương một mình.

“Cha, ca ca.” Nhìn thấy Phạm lão tướng quân và Phạm Nhung, nàng lập tức rưng rưng nước mắt.

Trước đây ra trận, cũng chưa từng nhớ nhung cha và huynh trưởng như bây giờ, nàng lau nước mắt sắp trào ra.

Chỉ nghe thấy Tô Mộc Mộc đi ngang qua hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt Tô Mộc Mộc lộ vẻ đắc ý, chẳng mấy chốc Phạm gia và Phạm Tư Thuần sẽ thân bại danh liệt, sau này không còn là vật cản đường của nàng ta nữa.

Nàng không hiểu sự thù địch của Tô Mộc Mộc, nhưng Phạm lão tướng quân cũng là người từng trải, có thể nhìn ra Tô Mộc Mộc không có ý tốt.

“Thuần nhi ở trong cung mọi việc phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin tưởng người khác.” Phạm lão tướng quân dặn dò vài câu, liền trở về vị trí của mình.

Nàng cũng biết, mình và cha cùng huynh trưởng không thể cứ đứng ở đây mãi.

“Vui rồi chứ?” Nhìn Phạm lão tướng quân và Phạm Nhung đi xa, nàng ngẩn người, lại bị giọng nói của Tần Húc Kiêu làm giật mình.

“Bệ hạ thứ tội.” Nàng tỉnh táo lại lập tức tạ tội, Tần Húc Kiêu nhíu mày.

Rõ ràng vừa rồi nói chuyện với Phạm lão tướng quân, nàng vui vẻ như vậy, sao nhìn thấy hắn lại trở nên như thế này.

Tần Húc Kiêu không thích nàng như vậy, nhưng lại yêu c.h.ế.t đi được nàng như vậy, thậm chí cảm thấy bản thân có phải hơi mâu thuẫn hay không.

“Trở về đi.” Hắn không định để nàng ở lại lều trại một mình, chỉ có thể cùng nàng, nhưng hiện tại rõ ràng, nàng không hề nghĩ đến.

“Phạm tiểu tướng quân, ngài ở đây à, sao không thấy ngài ra ngoài chơi với chúng tiểu nhân?”

Hai người vừa định quay về lều trại, liền có người tiến lên đón.

Nàng biết, đây là chiến hữu trước đây.

Nhưng nhìn thấy Tần Húc Kiêu bên cạnh, mặt nàng lập tức tái nhợt.

“Phạm tiểu tướng quân, có phải vết thương trên người vẫn chưa lành? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy.” Chiến hữu vô cùng quan tâm.

Tần Húc Kiêu không nói gì, nàng cũng không dám lên tiếng, ba người cứ đứng đó lúng túng.

Mãi đến khi Tần Húc Kiêu ho khan một tiếng, người nọ mới giật mình, bên cạnh lại là hoàng đế.

“Bệ hạ thứ tội.” Vị tướng quân đó quỳ xuống, sợ Tần Húc Kiêu trách phạt.

Tần Húc Kiêu chỉ phẩy tay, “Đứng dậy đi, vị này là muội muội của Phạm tiểu tướng quân, Hiền phi của trẫm, sau này đừng nhận nhầm nữa.”

Lúc này nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về lều trại, không ra ngoài nữa.

Còn người vừa gọi nhầm nàng, lại đầy bụng nghi vấn, rõ ràng đây là Phạm tiểu tướng quân, sao lại biến thành muội muội?

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Lúc này, một người khác đi tới, vỗ vai vị tướng quân vừa rồi.

Người nọ kể lại chuyện vừa rồi, hai người chỉ coi như là thật sự nhận nhầm người.

Nào ngờ, Tô Thần ở phía xa đã nhìn thấy tất cả.

"Phạm Tư Thuần, lần này ngươi chạy không thoát đâu."

Tô Thần nhìn bãi săn trước mắt, quả là một nơi lý tưởng.

Không ngờ hoàng thượng lại giúp hắn một việc lớn như vậy, ban đầu hắn còn chưa biết làm thế nào để Phạm gia lộ ra sơ hở.

Lần này thật sự không cần lo lắng nữa.

Rất nhanh, tin đồn về Phạm gia bay đầy trời, Tô Thần chỉ ngồi yên lặng trong nhà xem sự việc lên men.

"Phạm gia, chẳng mấy chốc sẽ không còn là đối thủ của ta nữa." Ánh mắt Tô Thần điên cuồng, sắp tràn ra ngoài.

Tô Mộc Mộc mỗi ngày đều nghe cung nữ bẩm báo tình hình bên ngoài, trong mắt cũng không khỏi vui mừng.

Cuối cùng... cuối cùng mình cũng sắp trả được mối thù này.

Cho dù Phạm Tư Thuần được sủng ái đến đâu, đến lúc đó cũng không còn cách nào.

Bên phía Tần Húc Kiêu lại là một phen sóng gió tanh mưa m.á.u khác. Bằng chứng mà Tô thừa tướng tìm được đều bày ra trước mắt, các vị ngôn quan vốn bất hòa với Phạm lão tướng quân lúc này đều đồng loạt đứng ra.

"Hoàng thượng, chuyện Phạm gia có con sinh đôi đã là chuyện ai cũng biết, hiện tại chúng thần muốn Phạm Nhung tiểu tướng quân chứng minh mình thật sự đã g.i.ế.c địch trên chiến trường, chứ không phải trốn ở phía sau, mạo danh thay thế."

Sắc mặt Phạm lão tướng quân và Phạm Nhung cực kỳ khó coi, Tô Thần nhìn thấy sắc mặt của hai người thì càng thêm vênh váo.

"Sao vậy, Phạm tiểu tướng quân không dám sao? Chẳng lẽ thật sự là trốn sau lưng nữ nhân mới...?" Tô Thần đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh khó khăn hiện tại của Phạm gia.
 
Back
Top Bottom