Siêu Nhiên Giang Hồ Thời Thiếu Niên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397318952-256-k611741.jpg

Giang Hồ Thời Thiếu Niên
Tác giả: Babyiuuu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

🌪️ GIANG HỒ THỜI THIẾU NIÊN
"Một thương phá trời, một kiếm chấn động cửu châu.

Một đời huynh đệ, một kiếp hồng nhan."

Trần Lý Thiền Phong - thiếu niên không cha không mẹ, được Vô Tâm sư phụ cứu mạng, truyền dạy võ công, trao cho Kim Long Thương và thần ưng hộ thân.

Hắn bước chân vào giang hồ với trái tim nóng, ngạo khí ngất trời, chỉ mong sống một đời bình lặng - nhưng vận mệnh lại ép hắn trở thành truyền kỳ.

Cùng với những người huynh đệ từng cướp dâu cho sư phụ, từng uống rượu trên đỉnh tuyết, từng sống chết trong trăm trận chiến - bọn họ bước qua thanh xuân rực rỡ và đẫm máu, đẩy cánh cửa hỗn loạn của võ lâm vào một thời đại mới.

Nhưng...

Giang hồ không phải mộng.

Anh hùng không thoát nổi chữ "tình".

Khi những tình yêu dang dở, những huynh đệ ngã xuống, và những bí mật động trời giữa ba giáo phái lớn dần lộ diện, thì thứ họ phải gánh, không chỉ là thương kiếm - mà còn là sinh mệnh của thiên hạ.
> 🔥 Ba đại giáo phái tranh giành quyền lực.
💔 Một người yêu chết vì khó sinh.
💔 Một người yêu bị chính phe hắn sát hại.
⚔️ Một trận chiến khiến bao thiếu niên không còn tuổi trẻ.

---
📌

Tác giả: babyiu
✍️ Truyện đã qua chỉnh sửa nội dung với sự hỗ trợ từ ứng dụng ChatGPT.

---
> "Giang hồ vốn không có thật, nhưng thanh xuân của bọn ta thì có."

- Giang Hồ Thời Thiếu Niên Tags: cổtrangcổđạihậnthùkiếmhiệp​
 
Giang Hồ Thời Thiếu Niên
Chương 1 - Giang Hồ Thời Thiếu Niên - Thiền Phong và Vô Tâm sư phụ


Hạ sơn.Hai chữ này với người thường là một bước chuyển đời, nhưng với Trần Lý Thiền Phong, nó là ngọn gió đầu tiên lướt qua mũi thương đã mài ròng mười năm dưới chân Tuyết Phong.Trên vai mang hành trang đơn bạc, tay cầm Kim Long Thương, Thiền Phong sải bước trên con đường đất đỏ dẫn xuống trấn Ái Quốc.

Mắt hắn quét khắp xung quanh, nhìn cây cỏ như lạ, nhìn đá sỏi như mới, thỉnh thoảng lại khụt khịt mũi như ngửi được mùi gì thú vị.Dù gì cũng là lần đầu tiên xuống núi sau mười mấy năm sống cùng chim muông, sớm tối luyện võ, chẳng mấy khi bước khỏi phạm vi sơn môn.

Đến giờ bước chân ra giang hồ, đầu óc Thiền Phong vẫn còn như đang mơ màng trong gió núi sương rừng.Hai thầy trò lững thững bước đi trên con đường dài hun hút, hai bên là đồng hoang gió thổi lồng lộng, xa xa chỉ thấy vài cụm cây hạnh khô xác, không lấy một bóng người, cũng không có lấy một mái nhà.Đi trước là một bóng người áo xám tro, tay chắp sau lưng, bào bạt phất nhẹ trong gió, Vô Tâm — sư phụ của Thiền Phong, người đã nuôi dạy hắn từ thuở còn quấn tã.Vô Tâm vừa đi vừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn đệ tử phía sau, thỉnh thoảng lại khẽ lắc đầu trước dáng đi lò dò, mắt cứ láo liên nhìn đông ngó tây như gà mới nở của hắn.Đi được một đoạn, Vô Tâm bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt hơi nheo lại, ngẩng đầu như đang lắng nghe điều gì đó trong gió.

Phía sau, Thiền Phong đang mãi nhìn con chim sẻ đang sà xuống vạt cỏ nên không chú ý, đâm đầu cái “cốp” vào gáy sư phụ.— Á!

Sao người dừng lại đột ngột vậy chứ… — Thiền Phong lùi lại ôm đầu, nhăn mặt xoa trán — Ui da...

đầu sư phụ đúng là sắt, đụng phát đau muốn rụng trán.Vô Tâm không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu lắng tai, ánh mắt hẹp lại.

Trong khoảnh khắc ấy, lão đã lọc ra âm thanh ngoài tiếng than thở lèm bèm của đệ tử.

Lão quay người lại, giơ tay vả thêm một cái lên trán Thiền Phong, vừa đủ mạnh để kêu "chát", rồi nghiêm giọng:— Ngươi đi đứng kiểu gì thế hả?

Mắt mũi để đâu?

Hay ở trên núi lâu quá thành mù phương hướng rồi?— Con có đi sai đường đâu… — Thiền Phong lầm bầm, tay vẫn xoa trán — Mà người đang đi, tự nhiên đứng lại chi vậy?

Có chuyện gì à?Vô Tâm chưa kịp mở miệng, từ phía dãy núi thấp ở xa, vọng đến một tiếng hét chói tai xé gió:— Cứu... cứu mạng với!Thiền Phong giật mình, ngẩng mặt lên, rồi quay sang nhìn sư phụ mình đầy nghi hoặc:— Ơ?

Sư phụ, con vừa nghe tiếng hét đó…

Bộ dân dưới núi thích kêu “cứu mạng” chơi hả?Bốp!Một cái vả nữa không chệch phát nào rơi ngay giữa trán.— Cứu mạng cái đầu ngươi!

Nghe vậy mà còn đứng đó lèm bèm?

Không mau chạy tới xem sao!Nói dứt lời, Vô Tâm phóng người lao đi như gió, thân pháp lướt nhẹ mà nhanh đến bất ngờ.Thiền Phong đứng nhìn theo, khoanh tay, lắc đầu chép miệng:— Ờ... không ngờ nhìn sư phụ vậy mà khỏe dữ thần…

— Nếu người cứ mạnh thế này thì… chậc, biết chừng nào mình mới lên được chức thay thế sư phụ đây…Hắn nói xong còn cười khẩy một cái, vung nhẹ mũi thương như thể đang tính toán chuyện đại sự.

Thế rồi —— KHÔNG ĐI CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ?! — giọng sư phụ từ xa gầm lên như sấm, vọng xuống cả lòng núi.Thiền Phong giật nảy người, vội ôm thương chạy theo, miệng vẫn không quên lầm rầm:— Sư phụ mà đi thi hét chắc mấy kẻ địch cũng ngất xỉu trước khi giao đấu…---Hai thầy trò chạy đến dưới chân ngọn núi nhỏ, nơi phát ra tiếng hét khi nãy.

Ánh nắng chiều xuyên qua vòm cây chiếu xuống nền đất lốm đốm ánh vàng.Thiền Phong ngẩng đầu nhìn lên, tay đưa lên che mắt, nhíu mày vì nắng lóa, rồi quay sang Vô Tâm:— Sư phụ, người cứ ở đây nghỉ chút, để con lên xem thử.— Được không đấy?

- Vô Tâm hỏi.— Chắc chắn là được rồi!

Người yên tâm, con chỉ lo có một điều...— Điều gì?— Ờ thì... sợ người già rồi, lỡ leo núi xong… trượt chân lăn xuống, nằm thẳng cẳng ra đấy thì… ai lên làm thay cho sư phụ?

Hay… người ký nhường chức cho con trước đi, để lỡ có chuyện còn kịp đổi người!Vô Tâm vừa nghe xong, mắt còn chưa kịp trợn tròn thì... vung tay tát ngay một phát giữa gió.

May cho Thiền Phong, hắn nghiêng đầu né kịp, cười ha hả rồi lao thẳng về phía sườn núi như con rồng nhỏ quẫy gió.Hắn vừa chạy vừa rút Kim Long Thương, ném vút lên không trung, thân thương xoáy tròn ánh vàng rực rỡ như ánh dương xuyên mây.

Một nhịp tung người, hắn bật lên đá tảng, chân đạp vững vàng, thân hình lướt lên từng bậc núi như gió lướt mặt hồ.Bàn tay đưa ra, chụp vững lấy Kim Long Thương giữa không trung.

Ánh nắng xiên qua đầu thương, phản chiếu lên khuôn mặt hắn — một thiếu niên anh khí rạng rỡ, ánh mắt như vẽ gió trời.Thiền Phong đứng trên sườn núi, quay đầu vẫy tay về phía dưới, miệng cười rạng rỡ như ánh xuân, rồi quay người dấn bước vào bụi cây âm u phía trên.Trong bụi rậm rì rào tiếng gió rít, mười tên thổ phỉ vây kín lấy một nữ tử áo lam, thân người nàng run rẩy, hai tay trói ngoặt ra sau, miệng bị nhét giẻ bẩn, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ và bất lực.Áo quần nàng rách bươm, cổ áo bị xé rách, làn da trắng ngần lộ ra dưới ánh chiều tà, mơ hồ ẩn hiện như tuyết lộ đầu xuân.

Một tên trong bọn hạ thể chưa chịu yên, liếm môi tiến sát, tay kéo vai áo nàng xuống lộ cả bờ vai nõn, cười sằng sặc như ác quỷ trong hình hài người.— Nàng à... càng sợ càng khiến lão tử hưng phấn đó nha... hé hé...Tên cầm đầu, miệng nồng nặc rượu, ghé mặt hôn lấy hôn để lên cổ nàng, hơi thở như mùi máu tanh khiến nàng bật khóc, né đầu tránh nhưng bị mấy tên khác giữ chặt.Bọn còn lại thì vỗ tay, hú hét, tiếng cười trộn lẫn mùi dơ bẩn và sát khí.Bất chợt...ẦM!Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên, khiến chim muông quanh đó bay tán loạn, bụi đất tung tóe lên không.

Giữa đám thổ phỉ, một cây thương ánh vàng rực rỡ đã ghim mạnh xuống đất, chấn động mạnh đến nỗi nền đất nứt nẻ, đá văng tung tóe.— Cái quỷ gì thế kia?!

— Không lẽ... trời ban vũ khí cho bọn mình?Một tên lom khom bước tới, nhìn cây thương ánh vàng sắc bén, ánh sáng lấp loáng:— Cây thương này... nhìn một cái đã thấy đáng giá.

Mang về bán chắc được một xe bạc!— Đúng rồi, thứ này chắc là vật quý đấy!Tên khác định bước tới nắm lấy thì...Vút!Một luồng khí cắt ngang, cây thương bỗng bay ngược lên trời, xoáy một vòng tròn lướt qua sát mặt từng tên.

Gió do thân thương xé ra mang theo sát khí lạnh lẽo như đao gió.

Cả bọn kinh hãi, lùi lại, mặt tái nhợt như tro.Cây thương xoáy mạnh một vòng rồi lao thẳng về phía một bóng người đang bước ra từ tán rừng.Người ấy mặc thường phục xanh, tóc búi gọn sau đầu, thắt đai trắng, phía sau áo choàng nhẹ phất theo gió, tay vươn ra chụp lấy cây thương giữa không trung như một tay bắt ánh chớp.Trần Lý Thiền Phong.Gương mặt non trẻ mà ánh mắt lại trầm ổn như nước hồ thu, chân đứng vững như bàn thạch giữa gió rừng.— Các ngươi đúng là có mắt nhìn — cây thương này, không phải vật phàm đâu.— Thằng ranh con!

Ngươi là ai?Thiền Phong ghim mạnh thương xuống đất, ánh mắt lướt qua từng tên, giọng chậm rãi:— Ta chỉ là người đi ngang...

— Nhưng lại thấy mười tên vây một cô nương, định làm chuyện cầm thú.Tên thủ lĩnh gầm lên:— Cút ngay!

Ngươi biết gì mà xen vào?

Hay về bú sữa mẫu thân ngươi đi!— À... ta lại không có mẫu thân.

Vậy thì... các ngươi cho ta chơi chung với mẫu thân của các ngươi được không?— Thằng nhãi chết tiệt!

— Hôm nay tao cho ngươi một đi không trở lại!— Ta từ trước tới giờ đã đi là không quay đầu... thì cần gì trở lại.

— Được, để ta tiễn mười tên các ngươi xuống hoàng tuyền một lượt.

---Thiền Phong lao tới như gió, tay vung thương hạ xuống, thương ánh kim xoáy tít.

Hắn ghim thương xuống đất, mượn lực bật người lên không trung như rồng tung cánh, lộn một vòng trên đầu tên thủ lĩnh.Rút thương xuống bổ mạnh — tên kia vừa kịp đưa đao lên đỡ thì chấn lực quá mạnh khiến gã khuỵu ngay tại chỗ, chân lún sâu vào đất.Thiền Phong nhấc chân đạp mạnh lên đao, khiến tên đó quỳ sụp xuống như tế thần.Hắn nhún chân lộn xuống đất, vung thương về trái, xoay người đá mạnh sang phải, tiếp đà bật lên như chớp lướt gió, chống cán thương nhảy xoay giữa không trung, dang chân đá văng hai tên bên cạnh như hai con rối gỗ.Một tên khác lao lên, Thiền Phong đỡ lấy, vung thương lên trời, miệng niệm chú:— Kim Long Thương – Phá Tỏa – Xuyên Hồn!Thân thương lập tức phát sáng rực rỡ, như có thần long ẩn hiện, lao xuyên qua bụng ba tên cùng lúc, máu vọt tung trời, tiếng gào chết nghẹn lại nơi cổ họng.

---Thiền Phong đáp xuống đất, chụp lại cây thương rơi từ trời, nhẹ nhàng xoay cổ tay, lau máu dính trên thân thương, ánh mắt thản nhiên như vừa giết ruồi.— Còn bảy.Một tên tay run lập cập:— Ngươi... ngươi là ai...

Ngươi không phải kẻ vô danh...— Ta vốn không có tên tuổi.

— Nhờ sư phụ cứu về, người ban cho ta một cái tên... rồi bảo ta:

— “Ta cho ngươi cái tên, nhưng ngươi phải tự mình làm nên tên tuổi ấy.”

Bảy tên nhìn nhau mặt cắt không còn giọt máu, vứt hết của cải, chạy như chó hoang xuống núi.

Thiền Phong giơ thương định đuổi, nhưng rồi nghĩ lại:— Không được.

Sư phụ bảo không nên giết quá nhiều người.

— Hừm… tha cho lũ này một mạng.

---Hắn quay lại, tiến đến nữ tử áo lam.Nàng vẫn rụt người, run run nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc chưa dám tin tưởng.

Thiền Phong nhẹ nhàng cởi áo khoác, đưa tay ra phủ lên người nàng:— Tôi không phải người xấu đâu.Một thương vung lên, dây trói đứt lìa, nàng tháo khăn khỏi miệng, nhưng vẫn e dè lùi về sau.Thiền Phong gãi đầu, nói:— Tôi và sư phụ từ núi xuống, đi ngang qua nghe thấy tiếng kêu cứu nên tới xem.Nghe vậy, nữ tử dần thả lỏng, gật đầu nhỏ nhẹ.— Cô nương là ai?

Sao đi một mình để bọn đó trấn lột?— Tôi… là người trấn Ái Quốc, tên là Tiểu Dư.— À, trùng hợp vậy.

Tôi là Thiền Phong.

Tôi và sư phụ cũng đang định tới trấn Ái Quốc, nếu không chê, cô đi cùng chúng tôi?Tiểu Dư ngần ngừ một chút rồi gật đầu.

Nàng gom lại vài món đồ, rồi theo sau Thiền Phong xuống núi.

---Thiền Phong vẫy tay gọi lớn:— Sư phụ!

Ổn rồi!Vô Tâm sư phụ đứng dưới núi phẩy tay áo, nhìn thấy đệ tử vẫy tay bèn mỉm cười.Thiền Phong quay sang nói:— Thứ lỗi nhé!Nói rồi ôm lấy vai Tiểu Dư, xoay người nhảy thẳng xuống núi, thân hình rơi như lông hồng, chân chạm đất êm như rơi xuống nhung lụa.Tiểu Dư tròn mắt kinh ngạc:— Huynh… lợi hại thật…Thiền Phong cười mỉm:— Ờm… cũng tàm tạm.Vô Tâm nhìn hai người, hỏi:— Không sao chứ?— Không sao đâu sư phụ.

Cô nương này là người Ái Quốc, cổ biết đường.

Mình đi cùng luôn cho tiện.Vô Tâm nhìn sang Tiểu Dư.

Nàng cúi đầu, đáp khẽ:— Xin cứ theo tôi… tới trấn rồi, tiểu nữ sẽ cảm tạ bằng bữa cơm đầy đủ.Thiền Phong gật đầu cười không giấu nổi vẻ hào hứng.

Thế là ba người lại tiếp tục bước đi, dưới ánh chiều tà đỏ như máu — con đường giang hồ đang rộng mở trước mặt.---Ánh mặt trời còn chưa đứng bóng, ba người — Vô Tâm sư phụ, Trần Lý Thiền Phong, cùng cô nương Tiểu Dư — đã đặt chân tới ngoại vi trấn Ái Quốc, một trấn danh tiếng lẫy lừng giữa ba đạo, nơi giang hồ tụ hội tự cổ chí kim, kẻ tới người đi, ân oán thù tình cứ xoay vòng như bánh xe số mệnh.Cổng trấn sừng sững, hai trụ đá xanh cao chạm tới mây, mái ngói lưu ly cong vút như cánh phượng, trên đỉnh gắn hình rồng đá trấn giữ phương vị.

Tấm biển gỗ lim dày nặng khắc ba chữ “Ái Quốc Trấn” rực rỡ sơn son thếp vàng, từng nét uốn lượn như rồng múa phượng bay, khí phách dâng trào.Trước cổng, dòng người chen chúc như mắc cửi, xe ngựa lộc cộc chạy qua, thương nhân rao hàng, người qua kẻ lại, tiếng quát tháo vang vọng, hòa cùng tiếng đàn sáo, trống chiêu binh, tiếng gọi rượu trong tửu lâu tầng cao vọng xuống...

Tất cả quyện thành một bản giao hưởng náo nhiệt đến nghẹt thở — đúng chất trung tâm giang hồ tụ hội.Thiền Phong chống thương đứng nhìn, mắt mở to, mặt sáng rỡ như hài tử lần đầu xuống chợ xuân:— Ồ... náo nhiệt quá trời... sư phụ, đây là trấn mà người nói sao?Vô Tâm chắp tay sau lưng, nhẹ gật đầu, giọng đượm thâm trầm:— Ừ.

Trấn Ái Quốc.

Ngày thường vốn đã không vắng vẻ, dạo này lại có tin ba đại giáo phái sắp mở luận võ hội, nên cao nhân, môn phái lớn nhỏ, bang hội ẩn thế đều rục rịch kéo về, khiến cả vùng rộn ràng như ong vỡ tổ.Trấn này vốn nằm giữa ngã ba giao thương trọng yếu, lại gần biên giới Tây Vực, nên từ lâu đã là nơi tụ họp của tiêu cục, bang phái, ẩn sĩ tu hành, sát thủ giang hồ, vũ kỹ hát rong, kẻ lữ hành tha phương… một thế giới thu nhỏ của võ lâm.Bước qua cổng trấn, bên trái là một bức bảng gỗ lớn dựng thẳng, trên dán kín đủ loại giấy — nào là truy nã giang hồ, thông cáo môn phái, thư mời luận võ, danh đơn chiêu sinh, tìm thầy học nghệ, và cả bảng xếp hạng võ lâm tạm thời.Thiền Phong nhìn mà há hốc mồm:— Sư phụ ơi!

Cái tên “Thiên Linh Tẩu Hỏa Nhân Ma” treo thưởng tới một trăm lượng bạc đó!— Lo nhìn đường đi!

Ngó cái bảng đó hoài có ngày tên ngươi cũng sẽ được treo lên đó đấy! — Vô Tâm lạnh lùng đáp, nhưng khóe miệng khẽ giật — không rõ là cười hay nhăn mặt.Bên phải, một tửu lâu ba tầng mang tên “Phúc Lai Lâu”, biển hiệu mạ đồng lấp lánh dưới nắng, từ trong vọng ra tiếng cụng ly, cười lớn, thi thoảng lại xen tiếng chén bát vỡ cùng tiếng binh khí va nhau chan chát.Một lão già râu bạc đang bưng bình rượu lắc đầu, thở dài:— Hừm… chắc hôm nay lại gãy thêm mấy cái bàn rồi.Cách đó không xa, võ quán Hổ Khiếu Sơn Đường đang treo cờ đỏ chói, bên ngoài dán đầy bảng chiêu sinh:> “Chiêu môn sinh ba ngày!

Ai thắng được đệ tử Hổ Khiếu, sẽ được nhập môn, truyền cho tuyệt kỹ Hổ Báo Cửu Lân!”

Trước cửa, bốn năm thiếu niên mồ hôi đầm đìa, thân hình nhanh nhẹn, đấu tập như thật.

Dưới gốc cây cổ thụ gần đó, vài lão đại hiệp râu rậm áo vải, ngồi hút thuốc bàn chuyện giang hồ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn các thiếu niên tỉ thí, gật gù hoặc cười khẩy.

Bên cạnh còn có gánh rong hát rong, kể về những vụ cướp dâu chấn động, những vụ ám sát huyền bí hay những ân oán chưa giải giữa các giáo phái lâu đời.

---Tiểu Dư kéo tay áo Thiền Phong, nhẹ giọng:— Mình cứ đi mãi vậy sao?

Huynh đói chưa?— Ta đói từ lúc xuống núi tới giờ rồi!

Nhưng mà sư phụ ta dặn phải nhịn cho tiêu hóa khí lực... — Rồi quay sang Vô Tâm, ánh mắt long lanh:— Sư phụ ơi, có được ăn chưa?Vô Tâm liếc hắn một cái:— Ăn được.

---Ba người tiếp tục bước dọc theo đại phố chính.

Mùi bánh hấp, thịt dê nướng, mùi thuốc Bắc từ tiệm lang già, mùi dầu từ tiệm rèn… hòa vào nhau như nỗi nhớ của người xa quê lâu ngày, vừa quen vừa lạ.Hai bên phố là tiệm binh khí, quán trà võ lâm, gian hàng bùa chú, nhà gỗ chuyên luyện khinh công, có cả gánh xiếc giang hồ đi qua, thổi tiêu đánh trống, miệng hát về một đại hiệp tử trận năm xưa, tên còn khắc trong sổ thù chưa rửa.

---Dưới bóng cây đa già trước chùa Nguyệt Giang, nhóm người dân đang tụ họp quanh bàn đá: ông lão râu bạc, bà lão bán bánh trôi, cậu tiểu tử gánh rượu, gã phu xe mặt rỗ, cùng vài khách vãng lai.

Mỗi người một câu, kể chuyện giang hồ mà như thì thầm bí mật triều đình.— Dạo này trấn mình náo nhiệt thiệt... người của ba đại giáo phái đã lộ mặt cả rồi đó... — cậu gánh rượu lên tiếng trước, giọng hạ thấp như sợ có kẻ nghe được.— Ừa...

Thiên Hàn Phái từ phương Bắc mới hạ trại ngoài thành hôm qua, nghe nói đại đệ tử Thiết Mục Long cũng có mặt.

Tên đó đánh một mình ba người Tiêu Kiếm Đường mà không trầy miếng da nào... — ông lão râu bạc gật gù.— Nhưng đừng nói “Địa Mệnh Cung” không tới! — bà lão chen vào — Tối qua ta nghe tiếng sáo lạnh toát sống lưng từ hướng chùa Từ Ân… hừ, chắc chắn là đám mặc áo đen, đi không thấy bóng đó!Cả đám cười rộ, nhưng tiếng cười mau chóng dịu lại khi lão phu xe hạ giọng:— Cười gì, trấn này bây giờ gió ngầm dưới lớp náo nhiệt.

Ai cũng cười, nhưng người chết thật thì chẳng ít.

Từ ngày tin chọn Minh Chủ mới loan đi, ai cũng kéo về — người vì vinh, kẻ vì lợi, mà có người đến để… giết ai đó.— Nói thì hay, nhưng tụ lâu sinh họa... — ông râu bạc trầm giọng — Ái Quốc trấn này e là sắp bước vào phong ba rồi.Một người khác thì thầm:— Nghe đâu trấn thủ đại nhân cũng đau đầu lắm.

Có đứa con trai phá như trâu đi khắp nơi gây chuyện, còn mấy đệ tử giáo phái lượn lờ cả ngày.

Bây giờ giang hồ còn đông hơn dân buôn...---Lúc ấy, Vô Tâm sư phụ và cô nương Tiểu Dư đã ghé vào một quầy hàng nhỏ ven đường, nơi khói bốc nghi ngút từ xửng tre trên bếp than hồng.

Họ mua vài chiếc bánh bao hấp trắng mềm, tay cầm tay ăn tạm để lấy sức đi tiếp đoạn đường tới nhà Tiểu Dư.

Riêng Thiền Phong, vẫn đứng cách đó một đoạn, tay gác Kim Long Thương lên vai, mắt dán chặt vào tấm bảng gỗ lớn trước võ đường.Tấm bảng được dựng kiên cố bằng gỗ liêm, trên dán danh sách mười cao thủ võ lâm đang có mặt tại trấn Ái Quốc, từng tên được ghi bằng mực đen sắc lẹm, có cả tiểu hiệu lẫn môn phái.

Người vây quanh xem bảng đông như kiến, bàn tán rôm rả.Thiền Phong đọc từ trên xuống, miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt thoáng một tia xem thường:— Cũng chỉ là mấy người tầm thường, sao lại được treo tên lên bảng thế?Giọng nói lơ đãng, nhưng trong mắt đã ánh lên chút hứng thú.

Đang định quay đi thì phía con phố bên phải bất ngờ vọng tới tiếng la hét, tiếng chân đạp rầm rập như đám đông đang truy đuổi thứ gì đó.Thiền Phong lập tức quay đầu lại, mắt sắc bén quét một vòng.

Trước mặt hắn là năm sáu tên thanh niên lực lưỡng, tay cầm đao, chạy băng qua dòng người đông đúc, miệng quát tháo.

Bọn chúng đang đuổi theo một ông lão gầy gò, tóc bạc rối tung, khoảng chừng năm mươi tuổi.

Ông vừa chạy vừa lảo đảo, miệng hét to:— Cứu mạng!

Cứu tôi với!Mắt ông đảo quanh, thấy Vô Tâm sư phụ đang đứng gần liền nhào tới, bấu lấy tay áo ông, núp thẳng sau lưng, run như cầy sấy.

Vô Tâm còn chưa hiểu chuyện gì thì đám người kia đã ập đến nơi.Tên cầm đầu tay lăm lăm thanh đao, mặt mày bặm trợn, chỉ thẳng vào ông lão nói:— Mau giao ông già kia ra đây!

Đừng để tụi tao ra tay!Ông lão mặt tái mét, thở không ra hơi, nói lắp bắp:— Đừng...

đừng mà!

Xin các vị cứu tôi... bọn chúng... chúng giết tôi mất!Tiểu Dư lúc này nhận ra mặt mấy kẻ kia, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cô nương lùi lại một bước, mắt nhìn chăm chăm sáu tên thổ phỉ, tay khẽ níu vào tay áo Vô Tâm sư phụ.Nghe vậy, ánh mắt Vô Tâm sư phụ chợt trở nên sắc lạnh như dao, chỉ liếc ông lão một cái rồi nhìn thẳng vào tên cầm đầu.

Không cần dùng chiêu gì cao siêu, chỉ phất nhẹ tay áo, một luồng kình lực vô hình đã đánh bật tên kia lùi lại hai bước.Vô Tâm chắp một tay sau lưng, giọng nói bình đạm nhưng trầm như chuông đồng:— Trấn Ái Quốc là nơi buôn bán tự do, cũng là vùng trung gian giữa ba đạo, các ngươi mang đao kiếm chạy loạn giữa phố thế này... còn ra thể thống gì?Câu nói vừa dứt, không khí quanh đó bỗng như lặng đi một nhịp.

Mọi ánh mắt của dân quanh đó đều đổ dồn về phía sư đồ ba người.

Sáu tên thổ phỉ thoáng khựng lại, rồi tên cầm đầu hừ lạnh:— Lão già này nợ bạc của bọn tao!

Không trả thì phải đánh!

Chẳng lẽ để lão lừa đảo sống nhởn nhơ mãi?Ông lão nghe vậy liền khóc nghẹn:— Tôi... chỉ mượn mấy quan bạc...

đã trả đủ!

Bọn chúng còn tính lãi ngày lãi tháng, giờ lại muốn xiết cả nhà tôi!

Tôi lấy gì mà trả nữa?Vô Tâm sư phụ ánh mắt không đổi, giọng chậm rãi nhưng nặng tựa núi:— Ngươi nói hắn nợ bạc, nhưng kéo cả đám vung đao giữa ban ngày, còn đe dọa giết người.

Vậy chẳng phải là giết người diệt khẩu còn gì?Tên cầm đầu tức điên, nghiến răng rút đao, chỉ vào mặt Vô Tâm:— Lão già!

Một là cút, hai là để ta chém bay đầu, xem ngươi còn ngông nghênh được tới đâu!Vô Tâm vẫn không nhúc nhích, mắt khẽ nheo lại, chân mày nhướng lên như đang chờ đợi.

Đúng lúc đó, tên kia vung đao chém thẳng xuống!— Trần Lý Thiền Phong.Chỉ một tiếng gọi.Ngay khoảnh khắc đao gần chạm cổ áo Vô Tâm, “KENG!” — âm thanh kim loại chát chúa vang lên!Kim Long Thương từ bên cạnh lao vút ra như ánh chớp, chắn ngang đường đao.

Tên kia bị kình lực đánh bật lùi lại mấy bước, cả người run lên.Thiền Phong bước đến, đứng chắn trước mặt sư phụ, xoay thương một vòng, ánh mắt lạnh như băng, gõ mạnh cán thương xuống đất:— Mới nãy gặp nhau đã bị ta đánh chạy thục mạng, giờ lại dám vung đao vào cổ sư phụ ta?

Được... ta muốn xem hôm nay ai cứu nổi các ngươi!Dứt lời, Thiền Phong xoay mạnh thương một vòng, tạo thành luồng gió cuốn cuộn.

Một chiêu tung ra, kình phong đánh thẳng tới đám thổ phỉ, khiến cả sáu tên bị hất văng như bao rơm, đập lưng xuống đất, máu miệng trào ra, đao rơi lả tả.Chúng lồm cồm bò dậy, tên cầm đầu chỉ tay run run:— Ngươi... ngươi là kẻ cầm thương giết ba huynh đệ tao hôm nay ở sườn núi?!Thiền Phong đứng yên trong gió, mặt không đổi sắc:— Chính là ta, Trần Lý Thiền Phong!Sáu tên hoảng loạn quay đầu bỏ chạy, miệng còn hét:— Đợi đó!

Ngươi chỉ là vô danh tiểu tốt, để tao gọi đại ca tới cho ngươi thấy tay!Vô Tâm sư phụ quay đầu, lạnh lùng liếc theo, rồi đột ngột vung tay tán nhẹ vào gáy Thiền Phong:— Tiểu tử!

Để chúng kề đao tới cổ sư phụ rồi mới ra tay, còn ra thể thống gì nữa?Thiền Phong ôm gáy nhăn mặt:— Sư phụ... con xin lỗi mà...Tiểu Dư che miệng cười:— Thiền Phong đúng là lợi hại.

Mới vung thương một cái, sáu tên đó đã bò lăn ra đất!Thiền Phong phổng mũi:— Sời, nhiêu đó chưa là gì.

Ta còn đang mong gặp được kẻ nào xứng làm đối thủ cơ.Vô Tâm không nói gì thêm, quay lại đỡ ông lão đứng dậy:— Mọi chuyện ổn rồi, đừng lo nữa.

Bọn chúng không dám quay lại đâu.Ông lão run run chắp tay, liên tục cúi đầu:— Đa tạ...

đa tạ các vị ân nhân!

Nhưng vị công tử đây vì tôi mà chuốc họa lớn rồi...Thiền Phong nghe vậy, gác thương lên vai, nghiêng đầu hỏi:— Chuốc họa?

Ý lão là sao?— Đại ca của chúng là người trong giáo phái gì đó... võ công cao cường lắm.

Nghe nói còn được ghi tên trên bảng danh sách cao thủ đầu trấn.Thiền Phong bật cười, ánh mắt như có lửa:— Vậy thì càng hay.

Nếu ta sợ, đã không ra tay rồi.

Ta ngồi đây đợi đại ca các ngươi đến.Hắn xông tới, hai thanh đại đao vung chéo như hai luồng thiểm điện cắt ngang không khí, ánh thép vút lên lấp lóa, mỗi nhát chém mang theo sát ý ngút trời, tạo thành luồng kình khí cực mạnh khiến người đứng gần cũng phải rùng mình.Thiền Phong nghiêng người đưa thương lên đỡ!KENG!!Tiếng kim thiết va nhau chát chúa như sấm nổ, tia lửa tóe ra như pháo đêm giao thừa.

Lực va chạm cực đại khiến cánh tay Thiền Phong tê rần, thân hình bị ép trượt lùi về sau ba bước, mũi giày vẽ thành hai rãnh sâu hằn trên mặt đất lát đá.Dã Sơn dừng lại, khoé miệng nhếch lên cười gằn, ánh mắt dữ tợn:— Tên ngươi là gì?

Tao còn phải khắc lên bia đá cho khỏi lầm với mấy kẻ chết vô danh!Thiền Phong nghiến răng, ánh mắt bùng lên lửa giận, hơi thở như phả khói giữa trời nóng:— Đi không đổi họ, sống chẳng cúi đầu - Trần Lý Thiền Phong.

Ta sẽ khiến ngươi chỉ cần nhớ đến một chữ trong tên ta là đủ để ám ảnh cả đời!Dã Sơn gầm lớn, bước chân đạp mạnh văng đá vụn, thân hình to lớn nhảy bật lên không trung, như mãnh hổ vồ mồi.

Hai đao từ trên bổ xuống, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ còn thấy hai luồng sáng xé trời, như thiên lôi giáng đỉnh đập thẳng về phía Thiền Phong.Thiền Phong lập tức lách người, thân hình như gió lướt, tà áo bị lưỡi đao sượt qua rách một đường dài.

Nhưng cậu không lùi mà bật nhảy ngược lên, trong không trung xoay một vòng, Kim Long Thương kéo theo thành vòng tròn sáng như một con rồng uốn lượn giữa trời chiều.Dưới đất, Dã Sơn vừa xoay người lại thì mũi thương đã lao tới như tia chớp, nhắm thẳng ngực mà đâm.

Hắn vội thu hai đao gập chéo lại đỡ, toàn bộ thân hình chấn động bởi lực nặng kinh hồn.

Đôi chân lực lưỡng khuỵu xuống, đầu gối cắm sâu xuống đất, bụi cát tung lên mù mịt.Đám đông hoảng sợ, nhiều người che mặt, lùi sâu vào các hiên nhà, chỉ còn đôi mắt dán chặt vào trận đấu như dán vào sinh tử.Ở rìa đám đông, Vô Tâm sư phụ vừa chen tới, ánh mắt vừa chạm vào cơn cuồng phong trước mặt, vạt áo bị gió thổi tung, ông phải nhíu mắt đưa tay che mặt.

Cơn gió ấy — chính là từ cú xoáy thương vừa rồi của Thiền Phong tạo ra.Giữa tâm bão, Thiền Phong gằn giọng, mũi thương ép thẳng vào khe giữa hai thanh đại đao, từng đường gân xanh trên cánh tay nổi lên vì căng sức:— Còn dám gọi tên ta lần nữa không?Dã Sơn run rẩy chống đỡ, tròng mắt đỏ rực, mồ hôi túa ra như mưa.

Hắn đạp mạnh lùi ra sau, thở dốc, nhưng vẫn ngoác miệng cười lớn:— Tiểu tử!

Với thực lực này, ngươi không thể là kẻ vô danh.

Ngươi là đệ tử giáo phái nào?!

Ai dạy ngươi?!Thiền Phong khựng lại, ánh mắt thoáng chút trống rỗng.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ theo Vô Tâm sư phụ, chưa từng được nhắc tới tên giáo phái, chưa từng có danh phận.Dã Sơn thấy đối phương im lặng thì bật cười như điên:— Thì ra là tên không có phái, không có người dạy, không có xuất xứ!

Một kẻ như vậy, dù có mạnh đến mấy, cũng chỉ là rác rưởi!

— Chết rồi chẳng ai khắc tên, sống cũng chẳng ai nhớ!Thiền Phong siết chặt cán thương, mặt đỏ bừng, đôi mắt như nổ tung, sát khí lan ra theo từng nhịp thở.Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ổn vang lên, âm thanh như chuông đồng gõ giữa chợ đông, vang vọng khắp con phố, khiến ai nấy đều giật mình quay lại:— Trần Lý Thiền Phong là đại đồ đệ của Vô Tâm ta.Mọi ánh mắt đổ dồn về phía giọng nói, dân chúng xôn xao như ong vỡ tổ.Từ trong đám đông, Vô Tâm sư phụ bước ra, tóc bạc như tuyết, áo xám tung bay, thần sắc nghiêm nghị như núi lớn trấn biên cương, ánh mắt quét qua Dã Sơn một lượt.Ông đứng thẳng lưng giữa không gian hỗn loạn ấy, giọng nói vang lên một lần nữa như thiên lôi giáng xuống:— Và ta… là người sáng lập Huyền Minh Giáo.
 
Back
Top Bottom