Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gian Tế

Gian Tế
Chương 10: Chương 10



Ta chợt nhớ lại hình ảnh Tiêu Viêm oai hùng, đao trong tay, ngựa dưới chân, không nhịn được thở dài:

“Thiện Nhi, muội nói xem, ngoài việc trẻ hơn Hầu gia hơn chục tuổi, thì hắn còn có gì hơn nổi chàng không?”

Thiện Nhi cười khúc khích đáp nhỏ:

“Trẻ tuổi thì sao chứ? Không có thể lực của Hầu gia thì cũng vô dụng thôi.”

Nghĩ đến mấy đêm trước âm thanh vang dội khắp phủ khi ta và Tiêu Viêm g*** h**n, mặt ta đỏ bừng.

Ta giơ khăn tay gõ nhẹ Thiện Nhi, chẳng ngờ phòng bên cạnh truyền ra tiếng thì thầm:

“Muốn thu phục lại chín thành Tây Nam ấy à, kiểu này chắc là trận chiến tuyệt mệnh rồi. Chỉ mang có ba vạn binh, Vệ Quốc Hầu tám, chín phần là chẳng thể sống sót trở về…”

11

Gió truyền lời đồn, từ ngày Tiêu Viêm xuất chinh chưa một ngày dứt.

Người người đều nói, trận chiến lần này hung hiểm muôn phần, dù chàng có thần thông quảng đại, dùng binh như thần, cũng khó mà toàn mạng trở về.

Ta thấp thỏm không yên, ăn không vô, ngủ chẳng được.

Tửu lâu, ca phường, cửa hàng tơ lụa… nơi nào nghĩ tới được, ta đều học người đời mở ra, gắng sức kinh thương, chỉ mong vơi bớt tâm tư.

Muốn đến chùa cầu Phật, lại sợ bị kẻ hữu tâm trông thấy, rồi đem ta ra bịa đặt lời ra tiếng vào.

Ít nhất, người nằm gối bên chàng, không nên là kẻ cũng xem nhẹ sinh tử của chàng như vậy.

Vì thế, khi có phu nhân nhà quan quyền đến phủ thăm hỏi, lòng ôm dã tâm nhắc đến chuyện chiến sự, ta vẫn ra vẻ an nhàn bình thản, tuyệt không d.a.o động.

Đặc biệt là phu nhân của Võ Anh tướng quân — một trong số hiếm hoi võ tướng triều ta có tên tuổi, mới được thăng chức nhị phẩm quan — ngôn từ quanh co, ánh mắt châm chọc.

Ta nhìn thẳng nàng, từng chữ rành rọt:

“Thiếp cho rằng, kẻ có thể đánh bại Hầu gia, e rằng… còn chưa ra đời đâu.”

Nàng ngẩn ra hồi lâu mới nhận ra ta mượn gió bẻ măng, mắng bóng mắng gió rằng trượng phu nàng cũng chỉ là phường vô dụng.

Sắc mặt nàng xanh rồi lại đỏ, nhất thời không thể phản bác, đành ngượng ngập lui bước.

Thiện Nhi nói, những nữ nhân này, ngày ngày bị giam cầm trong bốn vách tường sâu kín của nội trạch, chưa từng có ai được phu quân khuyến khích ra ngoài, làm chút việc mình mong muốn như Tiêu Viêm.

Thành ra chỉ biết buông lời gièm pha để giải buồn.

Ta ôm lấy lò sưởi tay, lúc này đã sang cuối đông.

Tuyết rơi lác đác, ta lập tức cho người quét sạch, chỉ sợ đến đêm khuya Tiêu Viêm trở về, tuyết phủ đường trơn, chàng sẽ khó mà đi được.

Ta nhìn khoảng sân trước cửa phủ, tuyết trắng phản chiếu ánh đèn ấm vàng, thầm thì:

“Nói họ đáng thương, lại có bao kẻ đến bữa còn chẳng đủ no. Nói họ không đáng thương, thì lại là những tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay, cả đời lại chẳng gặp nổi người chân tâm.”

“Muốn gặp được người tốt đã khó, lại còn phải lưỡng tình tương duyệt… thì càng hiếm có hơn.”

Thiện Nhi giúp ta khoác thêm áo choàng, khuyên ta sớm trở về phòng nghỉ.

Ta vừa khuyên bản thân vào phòng, lại vừa không nén nổi mà ngoái nhìn màn đêm đen đặc ngoài sân.

Tiêu Viêm đi bộ thật sự rất nhanh.

Mỗi khi chàng còn ở phủ, ta chỉ cần đứng nơi cửa sân, dõi về phía cổng viện, chỉ cần chàng xong việc công vụ, thế nào cũng sẽ đạp gió mà về.

Chớp mắt là từ ngoài viện đã sải bước đến bên khóm hải đường, ba hai bước leo lên bậc đá, ôm ta cả người vào lòng.

Có không ít lần ta tự hỏi, liệu lần sau ta chớp mắt, mở mắt ra, chàng sẽ đứng sừng sững nơi gốc hải đường ấy chăng?

Ta chỉ cầu chàng còn sống trở về.

Dù có mất tay, cụt chân, thiếu tai, mù mắt.

Ta vẫn có thể nuôi chàng cả đời.

Mà kể từ khi chàng xuất chinh đến nay, thời gian đã thấm thoắt bốn tháng lẻ.

Vậy mà vẫn bặt vô âm tín.

Trận chiến lần này tuyệt mật đến mức chẳng có lấy một tin tức chiến sự nào được truyền ra.

Mãi đến đêm trừ tịch, ta cùng Thiện Nhi thức đêm đón giao thừa, khắp trời đều là ánh pháo hoa rực đỏ, mà trong lòng ta lại dấy lên cơn hoảng loạn, chân tay run rẩy không thôi.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Thiện Nhi, cả hàm răng va vào nhau, nói như khóc:

“Thiện Nhi, muội nói xem, cứ bưng bít kín kẽ thế này, liệu có phải… có phải…”

“Có phải là bệ hạ lo sợ nếu tin vị tướng tài của triều ta tử trận truyền ra, sẽ gây chấn động lòng người, nên mới lệnh giữ kín đến thế không?”

Thiện Nhi dù còn trẻ tuổi, nhưng là người do chính Tiêu Viêm dạy dỗ, tâm tính vững vàng, chững chạc chẳng khác gì chàng. Ta có nhiều điều đều trông cậy vào muội ấy.

Vậy mà không ngờ, sau khi nghe xong lời ta nói, muội lấy ại bật khóc.

Thiện Nhi cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, có phần mất bình tĩnh:

“Phu nhân… người nhất định phải trụ vững giữ vững căn nhà này.”

“Nếu… nếu Hầu gia thật sự không thể trở về… phu nhân nhất định phải nâng đỡ Hầu phủ, không để thiên hạ khinh nhờn oai danh Vệ Quốc Hầu.”
 
Gian Tế
Chương 11: Chương 11



Trong bụng ta như bị ai xoắn lấy, đau đến cong người, ngả vào lòng Thiện Nhi, tay chân lạnh cóng đến tê dại.

Nhưng những ngày tháng ta sống trong nơm nớp bất an, cũng chẳng được bình yên lâu.

Vừa sang mùng Bảy tháng Giêng, ta đã bị truyền vào Đông cung.

Triều đình mười sáu mới mở lại buổi chầu, hiện tại trong cung vắng vẻ, rất ít người ra vào.

Lòng ta hoang mang bất ổn, trước khi nhập cung còn phái tâm phúc đi một chuyến đến phủ Tam hoàng tử.

Ta cầu xin Tam điện hạ ra tay tương trợ —

Nếu như thái tử thật sự dám động đến ta…

12

Đông cung, Đông cung — nằm nơi góc đông cùng của Minh Nguyệt cung thành.

Tiểu thái giám truyền lời nói là Thái tử phi thương ta một mình thủ hộ Hầu phủ, lại đúng dịp tháng Giêng lạnh giá, nên mời ta vào cung ở tạm mấy hôm, làm bạn khuây sầu.

Ta chưa từng gặp mặt Thái tử phi, dù có muốn giữ tiếng là hiền đức, lời ấy vẫn thật miễn cưỡng.

Khi bước vào Đông cung, Thiện Nhi dìu ta đến, mà trong điện chỉ có một mình Thái tử, ta lập tức đã hiểu: việc này… có điều bất ổn.

Thái tử nói lời thì đẹp đẽ, rằng nếu Tiêu Viêm chẳng thể trở về, ta là quả phụ, nương nhờ vào hắn là nơi về tốt nhất.

Trên mặt còn có thể mượn cớ vì tình nghĩa mà chiếu cố, lấy được tiếng thơm hiền hậu, để cái c.h.ế.t của Tiêu Viêm cũng thành bàn đạp cho hắn — thật là tham lam mọi đường.

Ta bắt lấy mấu chốt trong lời hắn, cố nén cơn buồn nôn mà hỏi:

“Thái tử điện hạ, ý ngài là… Hầu gia, vẫn chưa chếc?”

Thái tử vỗ vỗ cái bụng béo đầy dầu mỡ của mình, ra vẻ muốn ta buông bỏ vọng tưởng:

“Dù chưa có tin báo tử, nhưng chiến sự vô cùng hung hiểm, lành ít dữ nhiều. Ta chỉ là… lo cho phu nhân.”

Xem bộ dạng hắn, rõ là đang chờ ta tuyệt vọng tới cùng, rồi tự nguyện dâng mình vào lòng hắn.

Ta cười lạnh một tiếng, đứng dậy, liếc nhìn cột trụ bên cạnh:

“Phu nhân? Thần phụ là thê tử của Vệ Quốc Hầu Tiêu Viêm, nào phải gì của Thái tử điện hạ!”

Nói rồi, ta bất ngờ lao mình vào cây cột ấy.

Thiện Nhi hoảng hốt đến mức lăn xả tới đỡ ta.

Máu trên trán chảy ròng ròng, ta bám lấy Thiện Nhi, đầu óc choáng váng ngã ngồi xuống đất, nhìn bóng dáng Thái tử mờ đôi vì hoa mắt, cắn răng chịu đau nói:

“Ta đã sai người thông báo với Tam điện hạ. Nếu hôm nay ta không thể sống mà rời khỏi Đông cung này, lời đồn sẽ lan khắp kinh thành rằng chính Thái tử điện hạ có ý đồ bất chính, bức tử mệnh phụ triều đình.”

Đầu đập cột, nhảy giếng — chỉ cần ngươi dám động vào ta, ta sẽ chếc ngay tại Đông cung này.

Hắn thấy ta thật sự dám liều mạng, vội vàng lùi lại mấy bước.

Đôi tay định vươn ra đỡ ta đành buông thõng hai bên, lời ra miệng toàn là khuyên giải: chớ dại dột, chỉ là đôi ba câu chuyện, tất nhiên sẽ đưa ta bình an hồi phủ.

Thật là ngoài hung trong nhát.

Nhưng ta cũng không thể trở mặt ngay lúc đó, liền gắng sức quỳ xuống, cúi đầu hành lễ:

“Thần phụ phúc bạc, khó khăn lắm mới được vào Đông cung, lại sơ ý trượt chân nơi bậc thềm, va đầu chảy máu, thất lễ với Thái tử điện hạ rồi.”

Hắn thấy gió xoay chiều liền lập tức thay lời như chớp: đổ lỗi do tuyết rơi đường trơn, tiểu thái giám trốn việc không dọn dẹp, còn sai Thái y đi theo về phủ trị thương cho ta, hận không thể lập tức tiễn ta – sao chổi – ra khỏi cung.

Vừa ra tới cửa Đông cung, ta gặp Tam Vương phi.

Nàng nói Thái tử đã bày trận kín bưng, không cho bất kỳ ai vào, nàng đang định đi cầu hoàng hậu hoặc thái hậu, thì vừa khéo trông thấy ta được đưa ra.

Mang danh họ hàng xa, tuy từng học chung tại Triều Huy đường, nhưng ta và nàng chưa từng nói chuyện mấy câu.

Nàng đỡ ta lên kiệu của Vương phi, xua Thiện Nhi về trước để chuẩn bị cơm canh, mặc ta khước từ thế nào, vẫn tự tay lau m.á.u cho ta.

Nàng ghé tai dặn: nếu Tiêu Viêm có thể sống trở về, nhất định phải thêu dệt chuyện này thật đậm, kể hết với chàng.

Tam Vương phi, cũng như Tam hoàng tử, đều dùng gia quyến lưu đày của ta làm uy h**p.

“Nếu chuyện hôm nay bị ém nhẹm đi, liệu Văn đại nhân và phu nhân nơi biên tái nghe được… có đau lòng đến mức nào?”

Những hoàng tử, vương phi ấy, ai ai cũng mang danh hiền đức, nhưng việc họ làm lại bẩn thỉu hơn kẻ chợ.

Ta… lại không kìm được mà nhớ đến Tiêu Viêm.

Chỉ có chàng, khắp thiên hạ đều gọi tên với tiếng xấu, lại là người duy nhất mang chân tâm hiền hậu.

Chỉ tiếc thay, người hiền hậu như vậy, nay lại sống chếc chưa rõ.

Bọn họ mỗi người một tâm kế, tính toán xem nếu Tiêu Viêm trở về thì thế nào, không trở về thì làm sao.

Còn ta… chẳng dám nghĩ tới điều gì.

Nghĩ đến… chỉ thấy ruột gan đứt đoạn.
 
Gian Tế
Chương 12: Chương 12



13

Tin tức truyền đến vào độ xuân tháng Hai.

Lúc ấy ta đang thử ấm trà xuân mới, tay run đến mức làm rơi cả chén ngọc, bạch ngọc vỡ tan đầy đất.

Thiện Nhi vội vã sai hộ vệ trong phủ nói chậm lại, sợ ta bị kinh động:

“Phu nhân! Là hỉ báo! Hỉ báo lớn! Hầu gia toàn thắng trở về, thu phục lại chín thành Tây Nam đã thất thủ suốt ba triều rồi ạ!”

Toàn thân ta run rẩy, vừa cười vừa rơi lệ, như thể trong khoảnh khắc đó, tất cả sức lực đều bị rút cạn, không tự chủ được mà ngã ngồi xuống đất.

Thiện Nhi cuống quýt quỳ xuống kiểm tra tay ta bị mảnh chén vỡ rạch trúng.

Ta túm lấy vai nàng, nhìn nàng cũng đang rưng rưng trong vui sướng, nghẹn ngào nói:

“Thiện Nhi, chàng còn sống… chàng còn sống…”

Như trời đất đảo điên trong phút chốc, cũng như gió tạnh mây tan.

Chân bước chênh vênh, lòng ngổn ngang muôn phần.

Lễ vật từ Thái tử được đưa đến trước tiên, theo cùng là mấy chục rương quà hậu hĩnh.

Xì! Thứ gì chứ.

Ta để nguyên không đụng đến, chất hết ra Tây viện, lại sai người trông cửa dắt con ch.ó lớn ra trông.

“Nhìn xem, đến chó cũng chẳng buồn nhìn.” Ta chỉ con Hoàng Cẩu đang muốn giật đứt xích mà chạy, nói với Thiện Nhi.

Thiện Nhi hỏi ta, định khi nào mới kể với Hầu gia chuyện đã xảy ra.

Ta thực lòng do dự.

Không kể, thì ấm ức trong lòng ta không cam; kể rồi, e rằng cả ta và chàng đều sẽ trở thành quân cờ trong tay Tam hoàng tử. Nếu vì thế mà chàng xung đột với Thái tử… thì sẽ thành đại họa.

Im lặng hồi lâu, ta bảo Thiện Nhi phủ thêm lớp phấn lên vết sẹo trên trán ta, chỉ khẽ nói:

“Đi thôi, Hầu gia chắc cũng vừa tấu xong, ra khỏi cung rồi. Ta nên đi đón chàng về nhà.”

Chắc là vì nhớ thương tích tụ quá lâu, nên thật sự nhìn thấy chàng, ta lại không xúc động như tưởng tượng.

Ánh tà dương như gấm vóc, chàng ngồi trên lưng ngựa cao lớn, áo giáp chưa kịp thay đã phủ kín vết đao kiếm.

Ngựa dừng trước ta, chàng vươn tay về phía ta.

Ánh mắt ấy, vẫn là đôi mắt trong sáng như thuở ban đầu.

Dù khắp mình thương tích, lực tay của chàng vẫn mạnh như xưa.

Chỉ một động tác, đã ôm trọn ta vào lòng, cánh tay lớn vòng qua trước n.g.ự.c ta, cảm giác bình yên quen thuộc lại ùa về.

Ta từng nghĩ rất nhiều lần, lúc gặp lại, sẽ nói gì với chàng.

Nhưng khi tắm trong nắng xuân, cưỡi ngựa bên bờ sông, ta chợt thấy… chẳng cần nói gì cả.

Gió nhẹ lướt qua, cỏ xuân mơn mởn, gần như thật mà lại tựa mộng.

Chàng dừng ngựa ở một triền cỏ tránh gió, bế ta xuống ngựa, kéo ta nằm bên nhau trên lớp cỏ khô, cùng ngắm hoàng hôn cam rực phía chân trời.

Chàng tháo mũ giáp, cả bên má cũng có vết thương.

Nhưng gương mặt lại thong dong, hai tay gối sau đầu, ánh nắng rọi khiến mắt nheo lại.

Chàng nghiêng đầu, mỉm cười nhìn ta:

“Tường nhi, bản hầu có một vị phó tướng, nói từng ăn bánh táo nàng làm trong trà lâu của nàng. Hắn bảo ngon lắm. Bản hầu cũng muốn thử xem thế nào.”

Ta cũng nghiêng đầu, vốn định gối lên lòng chàng, nhưng sợ đụng vào vết thương, nên chỉ dám gối tay mình:

“Là Thiện Nhi làm đấy, thiếp thì không biết đâu.”

“Thế thì thôi, uống canh vịt muối dưa chua vậy. Bản hầu tự nhiên chẳng thèm bánh táo gì nữa rồi.” Chàng xoay chuyển lời, ta cười trêu: “Lòng dạ hệt như cỏ lau vậy.”

Ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng bật cười.

Ta hỏi chàng, thương tích có nhiều không, có đau không?

Chàng chớp mắt — trong ánh chiều mờ, đôi mắt ấy sáng nhất thiên hạ:

“Nếu ta nói lần này chỉ bị mấy chục con muỗi đốt, nàng chắc chắn lại bảo ta gạt nàng.”

Ta ngồi dậy, không khóc lóc như lần trước nữa:

“Không sợ, ngày mai thiếp mở một hiệu thuốc, những gì Hầu gia cần, thiếp đều có thể chuẩn bị sẵn.”

Nghe bụng ta réo lên vì đói, Tiêu Viêm liền bật dậy, bế ta lên ngựa, đưa về phủ.

Chàng nói, có được thê tử như ta, là phúc phần của đời chàng.

Ta cười toe toét, tự khoe:

“Có Tường nhi bên cạnh, Hầu gia cứ yên tâm an hưởng tuổi già.”

“Cũng không cần phải dùng từ đó đâu… Bản hầu mới có ba mươi bảy tuổi thôi mà…”

14

Về đến Hầu phủ, ta phấn khởi chạy vào tiểu trù phòng, tự tay nấu vài món cho chàng.

Chàng thay y phục, rửa mặt chải đầu xong cũng bê chén trà đến ngồi bên bếp cùng ta.

Ta cười nói: “Làm gì có Hầu gia nhất phẩm nào lại vào bếp thế này.”

Chàng cười đáp: “Lại đâu có nữ chủ nhân nào của Hầu phủ tự tay xuống bếp nấu cơm.”

Đang vừa đùa vừa cười, chàng bỗng nghiêm mặt, sải bước tiến tới trước mặt ta.

Ta cầm vá múc canh, ngơ ngác trừng mắt nhìn chàng — chỉ thấy Tiêu Viêm giơ tay, khẽ chạm vào trán ta.

Ta đau đến rụt cổ lại, lúc ấy mới sực nhớ ra: vết thương trên trán, bị chàng phát hiện rồi.

Thấy ta đau, chàng vội rụt tay, đưa cái vá trong tay ta cho ma ma, kéo ta về sảnh trước.
 
Gian Tế
Chương 13: Chương 13



Chàng hỏi: “Sao lại bị thương?”

Ta đảo mắt một vòng, còn chưa kịp nói chữ “ta”, chàng đã cho gọi Thiện Nhi vào.

“Vừa nhìn đã biết phu nhân định bịa chuyện. Thiện Nhi, nói đi, vết thương trên trán phu nhân là do đâu?”

Ánh mắt chàng ánh lên lửa giận — ta biết, là chàng giận ta định giấu.

“Ngồi xuống chiếc ghế tránh gió đằng kia đi.” Trước khi Thiện Nhi trả lời, chàng đã trừng mắt nhìn ta.

“Bản hầu ghét nhất là nàng đứng mà nói chuyện với ta.”

Vâng…

Ta ngoan ngoãn ngồi xuống. Chàng vẫn chưa nguôi giận, còn cởi áo choàng khoác lên chân ta:

“Còn chưa tới Lập Hạ, bản hầu không cho nàng ăn mặc mỏng manh thế này.”

Dạ vâng…

Thiện Nhi là người nghe lời Tiêu Viêm nhất, kể hết mọi chuyện một năm một mười.

Khi nói tới việc Thái tử có tà tâm với ta, mặt Tiêu Viêm đã đen lại.

Lúc nghe ta dùng cách đ.â.m đầu vào cột để bảo toàn trong sạch mà thoát thân, chàng lập tức bật dậy khỏi ghế, sai người mang kiếm tới.

Ta hoảng hốt, chạy đến ôm ngang lấy chàng:

“Hầu gia! Chàng không thể giếc Thái tử! Đó là tội phải mất đầu đấy!”

Tiêu Viêm cũng nóng ruột, nhưng vẫn không nhịn được bật cười vì ta:

“Dù bản hầu thật sự dám lấy mạng đổi mạng, tội diệt cửu tộc thế này, cũng phải cân nhắc đến nàng chứ?”

Kiếm mang đến rồi, ta rụt rè buông tay.

Chàng liếc nhìn ta một cái, chỉ nhẹ giọng nói:

“Yên tâm.”

Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy trong mắt chàng hiện lên sự lạnh lùng và sát khí như lúc đối đầu với kẻ địch nơi sa trường.

Chàng ra ngoài không lâu thì trở lại.

Ta kiểm tra một lượt, xác nhận chàng không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn chưa kịp hỏi gì, chàng đã mở lời:

“Giúp ta thay triều phục.”

Hóa ra là muốn thay đồ lên triều.

Ta càng thêm tò mò, nhưng sợ lại dính líu đến chuyện cơ mật, đành cắn môi không dám hỏi.

Lúc ta giúp chàng buộc đai áo, chàng khẽ gọi một tiếng:

“Tường nhi.”

Ta vừa ngẩng đầu đã bị chàng khẽ hôn một cái.

Trong mắt lóe lên nét gian tà, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm chỉnh:

“Nếu cứ cắn môi như vậy, cắn rách rồi, Tường nhi sẽ thấy xấu, lại chẳng muốn hôn bản hầu nữa.”

Ta “ai da” một tiếng, giơ nắm đ.ấ.m định đ.ấ.m chàng, lại chẳng biết đ.ấ.m chỗ nào không trúng thương tích.

Cuối cùng nắm tay ta bị chàng nắm lấy, kéo đến bên môi, cúi đầu hôn thêm cái nữa.

Ta chỉ cảm thấy nắm tay mình như cũng đỏ ửng lên, giống như nhúng vào nước sôi, cảm giác nóng bỏng dâng thẳng lên mặt.

Bất kể lúc nào, dù đã thân mật đến thế, chàng vẫn khiến tim ta đập loạn như thuở ban đầu.

“Bản hầu vừa triệt hạ ổ tử sĩ tâm phúc mà Thái tử lén nuôi dưỡng, tiện tay tạo thế, khiến người người đều biết.”

Chàng vuốt phẳng phần n.g.ự.c áo, ngọc châu trên đai lưng phát sáng lấp lánh trong bóng đêm.

“Có người được cá quên nơm, chẳng còn nhớ mình làm sao mà ngồi vững được trên chiếc ghế kia. Bản hầu giờ đây chỉ là giúp nhắc nhở một chút, để hắn biết: ghế đó, cũng có thể là của kẻ khác.”

15

Tiêu Viêm trở về vào lúc hửng sáng, mang theo hai đạo thánh chỉ ban xuống cùng lúc —

Một là về Thái tử: tự ý nuôi binh là trọng tội, Thái tử bị phế, phải dọn ra khỏi Đông Cung. Dù có Hoàng hậu cầu xin, hắn vẫn chỉ được phép ở lại kinh thành lập phủ riêng, từ nay vĩnh viễn không còn tư cách kế vị.

Đạo còn lại — lại liên quan đến ta.

Trận chiến này, Tiêu Viêm thu phục lại đất đai đã mất qua ba triều, công lao to lớn như che trời lấp biển. Hoàng đế vốn muốn ban cho chàng trưởng nữ của Hoàng hậu làm chính thê, nhưng chàng lập tức từ chối thẳng thừng, nói rằng mình muốn tự chọn phần thưởng.

Phần thưởng ấy, chính là: xin Hoàng đế đại xá toàn tộc nhà họ Văn, xây phủ ở một thành khí hậu ôn hòa quanh năm, mọi đãi ngộ đều như thời cha ta còn làm Thượng thư Bộ Hộ, để cha mẹ ta có thể an hưởng tuổi già.

Ta thật sự không biết, phải làm gì mới có thể đáp lại tấm chân tình sâu nặng ấy của chàng.

“Hầu gia... Tường nhi không đáng để chàng làm vậy đâu...”

Ta cúi đầu, nhưng gương mặt đã bị chàng nhẹ nhàng nâng lên.

Chàng bắt ta nhìn thẳng vào mắt:

“Tường nhi, nàng là thê tử của ta, sao lại nói là không xứng đáng?”

Ta hỏi chàng, năm đó vì sao lại cưới ta về?

“Ban đầu là vì cảm niệm ơn tri ngộ của phụ thân nàng. Là ông ấy đã tiến cử ta cho Tướng quân Thanh Vân. Sau đó chính ông ấy tìm đến cầu xin ta bảo vệ Tiểu Thất chưa xuất các. Ta mang ơn, thì phải báo đáp.”

Phụ thân ta đã cầu cạnh khắp nơi, từng người một, e rằng chính ông cũng không ngờ, cuối cùng lại là Vệ Quốc Hầu — người chỉ vì một lời tiến cử nơi bàn tiệc mà ra tay tương trợ.

Lúc đó ta mới hiểu: chẳng phải Tam hoàng tử giở trò đưa ta vào Hầu phủ, mà là Tiêu Viêm vốn đã bằng lòng cưới ta.

“Nhưng Tam hoàng tử—”

Ta giật mình, lưỡi líu lại, nhất thời không biết nên nói sao cho rõ.
 
Gian Tế
Chương 14: Chương 14



Chỉ cần ta vừa nhắc đến Tam hoàng tử, Tiêu Viêm liền hiểu:

“Bản hầu xưa nay không gần nữ sắc. Tam điện hạ nghe được tin ta đang để ý một tiểu cô nương, nên mới có ý định đó. Hắn cứu nàng về trước, để nàng gả đi từ phủ Tam vương, coi như nợ bản hầu một nhân tình.”

Tiêu Viêm khẽ nhướng mày:

“Nhân tình của bản hầu, đâu phải muốn là mua được.”

“Đúng là thế thật đấy, Hầu gia của thiếp…”

Ta thuận thế chui vào lòng chàng, cười nói:

“Chàng đáng lẽ nên nói sớm, thì thiếp đâu cần đề phòng chàng suốt bao nhiêu ngày như vậy.”

“Vốn là Tam điện hạ ra tay trước ta một bước, ta chẳng có gì để nói cả.”

Chàng vuốt nhẹ sau gáy ta,

“Những lời kiểu ‘ta vốn định’, ‘suýt chút nữa’ ấy, chỉ là lời hoa mỹ để dỗ dành tiểu cô nương thôi, bản hầu không nói mấy câu đó.”

“Những điều ta thực sự làm được, những điều tốt ta dành cho nàng, nàng tự mình cảm nhận được, mới có thể xua tan hết mọi bất an trong lòng nàng.”

Chàng nâng cằm ta lên, môi đã sát đến gần:

“Chỉ cần nàng từ từ xem nơi này như nhà mình, dù có mất nhiều năm, bản hầu cũng không vội.”

Ngay lúc nụ hôn sắp rơi xuống, ta ranh mãnh đẩy chàng ra, chớp mắt hỏi:

“Hầu gia không vội mà?”

Rõ là thương tích đầy người, vậy mà chẳng hề ảnh hưởng đến… tâm trạng của chàng.

Chàng vừa cởi áo vừa ôm ta vào lòng:

“Tường nhi ngoan, có chuyện vẫn phải vội một chút…”

Trận chiến đại thắng, chỉ cần chàng còn sống, biên cương sẽ thái bình.

Hoàng đế muốn chàng an tâm nhận chức nhàn rỗi ở kinh thành, sống một cuộc đời ung dung.

Mà bản thân chàng, cũng bắt đầu có ước mơ về một gia đình — vợ hiền con thơ, quây quần sớm tối.

Ta phát hiện Tiêu Viêm cũng bắt đầu biết “giả ngoan” rồi, chỉ toàn dùng những lời đường mật để dỗ ta —

“Vi phu thân thể thương tật, tất nhiên mệt mỏi, chỉ là muốn ôm Tường nhi ngủ thôi, đầu hạ vẫn còn lành lạnh, vi phu sợ lạnh…”

“Xem kìa, trời oi nực thế này, Tường nhi cũng không chịu đắp chăn. Nhưng dù gì cũng nên che bụng lại một chút, kẻo nhiễm lạnh. Tay vi phu to, vừa vặn che được, lại còn ấm nữa…”

“Vi phu xông pha chiến trường còn không thấy mệt, tối cùng Tường nhi vận động một chút, sao lại mệt được? Hay là Tường nhi mệt rồi? Nếu nàng mệt thì đừng động nữa, để vi phu…”

Hừ! Tên Vệ Quốc Hầu xấu xa, chỉ toàn nghĩ cách ăn sạch sẽ ta thôi…

16

Tiêu Viêm sinh vào tháng Sáu, ta đã bắt tay chuẩn bị từ sớm.

Chỉ là không hiểu Tần Văn Diễn phát điên gì, trong kinh thành bỗng lan tin đồn rằng hắn tương tư ta đến thành bệnh, suốt ngày ôm cây trâm định tình ta từng tặng, không ăn không ngủ.

Cây trâm đó, khi nhà ta bị tịch biên đã bị tịch thu rồi.

Vì giận quá, ta liền tự tay đặt làm một cây giống hệt như vậy.

Lúc thợ thủ công mang đến, Tiêu Viêm đang cùng ta thưởng trà.

Chàng chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt bỗng trở nên là lạ, lập tức mang kiếm ra sân luyện võ, còn nói là chẳng nhìn thấy gì cả, bảo ta cứ làm việc của mình đi.

Ta chẳng hiểu gì, đầu óc rối như tơ vò, chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ với Tần Văn Diễn, nên trong ngày liền sai người mang cây trâm ấy tới phủ Tần gia, nhắn rằng: từ nay hai bên không nợ nần gì nhau, đừng dây dưa nữa, miễn làm phu quân ta không vui.

Buổi chiều Tiêu Viêm về, vừa hay nghe được chuyện này.

Vậy mà chưa kịp tháo kiếm ra, chàng lại đeo lên lần nữa, hùng hổ rời phủ.

Ta vội vã gọi tiểu đồng thân cận của chàng tới hỏi chuyện, hanứ khó xử đáp:

“Hầu gia cứ tưởng cây trâm phu nhân đặt là quà sinh thần tặng ngài ấy. Ai ngờ… phu nhân lại đưa cho thanh mai trúc mã của mình...”

Thật là... mùi dấm chua nồng đến mức xông thẳng lên trời.

Khi Tiêu Viêm quay lại, gương mặt như vừa uống gió xuân, sảng khoái rạng ngời.

Chẳng bao lâu sau, tin tức từ phủ Tần gia cũng truyền tới tai ta.

Ta không nhịn được, hỏi chàng:

“Nghe nói chàng đánh đến mức Tần công tử bật khóc thật à?”

“Trời đất chứng giám, bản hầu chưa hề động thủ.”

Chàng vừa nghịch ngón tay đeo ngọc, vừa làm bộ vô tội.

Quả thật chàng không động tay.

Chỉ bằng một câu nói nhẹ hẫng, giáng luôn cha của Tần Văn Diễn ba cấp, chỉ thiếu điều liếc mắt thêm lần nữa là đuổi cả công tử nhà người ta ra biên cương.

“Hầu gia, chàng cũng sắp bốn mươi rồi, cần gì so đo với đám hậu sinh tiểu bối—”

Tiêu Viêm vừa cởi giáp, đã đè ta xuống, người cao to rắn chắc vì từng năm chinh chiến, vai rộng eo hẹp.

Chàng mỉm cười như hồ ly:

“Vậy thì bản hầu nên hưởng phúc con cháu rồi nhỉ...”

Vậy là, ban ngày ta phải xem sổ sách khắp nơi, ban đêm lại bị Tiêu Viêm “như hổ đói gặp mồi”, mãi mới giấu được chàng lén may xong bộ giáp mềm thêu chỉ vàng.

Đến tiệc sinh thần chàng, ta bị kéo thẳng đến ngồi vào ghế của chính thê trong Hầu phủ.

Không ai dám dị nghị, đến cả Tam hoàng tử đích thân tới mừng thọ cũng không dám nói gì.
 
Gian Tế
Chương 15: Chương 15



Mỗi lần dính tới chuyện liên quan Tam hoàng tử, lòng ta lại thấp thỏm bất an.

Nhất là khi Tiêu Viêm mặc bộ giáp mềm ta đích thân khâu, cười đến sáng cả gương mặt, còn vui hơn hôm được phong làm Vệ Quốc Hầu, ta lại càng thấy có lỗi chồng chất.

Yến tiệc tàn, chàng biết ta thích pháo hoa, liền dàn cả năm mươi xe pháo suốt dọc phố Nam Hậu, cho ta ngắm trọn đêm không dứt.

Ta bất lực cười hỏi:

“Hôm nay là sinh thần của Hầu gia chứ có phải của thiếp đâu. Cần gì làm lớn thế, lại chiều ý thiếp mọi thứ như vậy?”

“Bản hầu vui lòng!”

Chàng cười rạng rỡ, mắt cong như trăng non.

Thiếu niên mất nhà, một sớm thành tướng quân kiên cường.

Tướng quân có nhà, một đêm lại hóa thành thiếu niên dại khờ trong tình yêu.

Mắt ta bỗng cay xè, nước mắt lăn dài như mưa.

“Hầu gia, thiếp thực sự không xứng với tấm chân tình này của chàng. Thiếp là nội gián của Tam hoàng tử.

Chàng nên hưu thiếp, cưới một cô gái tốt hơn, xứng đôi với chàng hơn.”

Pháo hoa tắt trong khoảnh khắc,

Nụ cười của Tiêu Viêm cũng cứng lại bên môi.

17

Thế nhưng chàng lập tức lại mỉm cười.

Hoặc có thể nói, tựa như buổi sơ ngộ thuở ban đầu — đầu tiên là sửng sốt ngơ ngác, rồi sau đó là một nụ cười nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

“Nàng làm mật thám, đã làm gì bản hầu rồi nào?”

Ta suy nghĩ một lúc, rồi thành thật thú nhận: “Thiếp nghe lời Tam hoàng tử, gả cho Hầu gia, sau đó thì…”

“Sau đó nàng vì ta mà rửa tay nấu canh, vì ta mà nước mắt đầm đìa suốt đêm dài, vì ta mà quán xuyến cả một Hầu phủ to lớn, còn muốn cùng ta con cháu đầy nhà.”

Lần đầu tiên, chàng chẳng màng ta vùng vẫy chống cự, ôm chặt lấy ta không buông.

“Ngày bản hầu dẹp xong đội quân tư binh của Thái tử, hôm sau liền nghe nói nàng hôm đó xuất cung cùng Tam vương phi. Nhưng thì đã sao? Thái tử dám thừa dịp ta gặp nguy mà khi dễ thê tử ta — là thật.

Mà nàng sợ phá hỏng tiền đồ rực rỡ của ta mà ủy khuất chính mình, giấu ta không một lời — cũng là thật.”

“Văn Cẩm Đường, nếu nàng còn dám nhắc đến những lời như ‘không xứng’, ‘không đáng’ thêm lần nào nữa, bản hầu, bản hầu—”

Chàng nắm chặt vai ta, nghĩ mãi không tìm được lời nào thật hung hăng dọa nạt, cuối cùng chỉ mềm mắt mày, dịu giọng hỏi:

“Nếu bản hầu khóc cho nàng xem, thì có ích gì không?”

Câu ấy khiến ta bật cười trong nước mắt, kiễng chân ôm lấy vai chàng.

Tiếng nhạc yến tiệc vừa ngưng, pháo hoa vẫn còn nửa vời trên trời đêm.

“Hầu gia nên biết, chàng nói gì, Cẩm Đường đều tin cả.

Đã như vậy, thì thiếp sẽ phải quấn lấy chàng cả đời thôi…”

Ngày hôm sau, Tiêu Viêm vào cung thỉnh chỉ, sắc phong ta làm chính thất.

Cho đến tận cuối đời, chàng cũng chỉ có một mình ta là vợ.

Chúng ta sinh được ba trai hai gái, tuổi già dắt nhau trở về ngôi nhà cũ của cha mẹ ta ngày trước.

Về sau, Tiêu Viêm toàn tâm lo việc nhà, rút khỏi vòng tranh đấu quyền lực. Cuối cùng, Tam hoàng tử là người đăng cơ xưng đế.

Tam hoàng tử vốn xem trọng thanh danh, đối đãi trọng hậu với các công thần và thân quyến. Con cháu nhà ta cũng được ban thưởng không ít.

Một ngày kia, chân ta trượt khỏi ghế đôn, mà các bà tử và nha hoàn lại chẳng ai tiến lên đỡ lấy.

Đến khi ta bệnh nặng nằm liệt giường, chàng vẫn còn có thể múa một bài “Lưu Phong kiếm” cho ta xem trong sân vắng.

Gió cuối hạ dịu dàng, mưa bụi lất phất rơi.

Thật giống cái mùa hè năm ấy — khi ta gả cho chàng.

“Hầu gia, Cẩm Đường kiệt sức rồi, chẳng thể thay chàng cởi áo nữa.”

Chàng nắm chặt lấy tay ta, đôi mắt ngập đầy nước, nhưng vẫn gắng nở một nụ cười dịu dàng:

“Cẩm Đường… nàng là vì sợ bản hầu, nên không dám gần gũi sao?”

Ánh nhìn ta bắt đầu mờ nhòe, cố dồn chút tàn lực cuối cùng, liên tục lắc đầu.

Trong tiếng gọi “Cẩm Đường” đầy hoảng hốt và lo sợ của chàng, ta dường như nghe thấy có người ở nơi xa xăm cất giọng ngâm một bài từ cổ:

“Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân?

Tử hề tử hề, như thử lương nhân hà…”

Hầu gia đừng khóc.

Được gặp chàng, cả đời này của Cẩm Đường — đã là đủ tốt rồi.

Cẩm Đường xưa nay chẳng cầu thần bái Phật,

Chỉ lúc này, muốn mê tín một lần thôi:

Chỉ nguyện kiếp sau gặp lại,

Thiếp vẫn được làm thê tử của chàng.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom