Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Gian Tế

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
429,351
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNIz0eGv8l-osPfNOHcngxNQRYjllVRNjiomyIsLGm4dq6mQz9FePoeLspEmEumGX8HSIEY0goosfRBneIRKRvuzoDgX4ALA82A_9bNBwj8pY_m86YsD0dRLGPzqp3Qvs4HL07YWoYff6YPt3ijtoNA=w215-h322-s-no-gm

Gian Tế
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm.

Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa.



“Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”



“Trời đất chứng giám, bổn hầu nào có động tay gì đâu.”

Tiêu Viêm vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt vô tội.



Quả thật là không động tay…



Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của chàng đã khiến lão gia nhà họ Tần bị giáng ba cấp quan, suýt chút nữa thì chỉ bằng một ánh mắt là đày tiểu công tử kia đi biên ải.



“Gia, ngài cũng gần bốn mươi rồi, hà tất phải chấp nhặt với đám tiểu bối—”



Tiêu Viêm cởi giáp, cúi người áp sát.

Thân mang võ công, vai rộng eo thon, khí thế bức người.



Giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch:



“Cho nên giờ là lúc bổn hầu nên hưởng phúc… của con cháu rồi phải không?”​
 
Gian Tế
Chương 1: Chương 1



Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm.

Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa.

“Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”

“Trời đất chứng giám, bổn hầu nào có động tay gì đâu.”

Tiêu Viêm v**t v* chiếc nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt vô tội.

Quả thật là không động tay…

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của chàng đã khiến lão gia nhà họ Tần bị giáng ba cấp quan, suýt chút nữa thì chỉ bằng một ánh mắt là đày tiểu công tử kia đi biên ải.

“Gia, ngài cũng gần bốn mươi rồi, hà tất phải chấp nhặt với đám tiểu bối—”

Tiêu Viêm cởi giáp, cúi người áp sát.

Thân mang võ công, vai rộng eo thon, khí thế bức người.

Giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch:

“Cho nên giờ là lúc bổn hầu nên hưởng phúc… của con cháu rồi phải không?”

01

Ngày ta gả cho Tiêu Viêm, lòng như bị ai xé rách, trĩu nặng nỗi đau.

Lại đúng lúc ông trời chẳng thuận, mưa bụi liên miên, trời đất u ám xám xịt một màu.

"Thật xúi quẩy."

Đám ma ma trong phủ Tam vương chẳng hề kiêng dè, phủ khăn hồng qua đầu ta rồi thô lỗ kéo ta lên kiệu hoa.

Chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.

Nếu chẳng phải vì ta có chút quan hệ với Tam vương phi, e là đến cả kiệu hoa ta cũng không có tư cách ngồi.

Ta chỉ có thể theo cửa phụ phủ Hầu mà vào.

Bậc gỗ lên kiệu trơn trượt vì mưa, đám bà tử và nha hoàn không ai buồn đỡ lấy ta.

Quả nhiên, ta trượt chân, người ngã ngựa đổ, may thay có một cánh tay rắn chắc hữu lực đỡ lấy.

“Đám nô tài này đã mắt mù car rồi, tối nay móc sạch tròng mắt cho ta.”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, khiến ta rùng mình, hoảng hốt túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c người ấy—

Đó là dải ngọc đính trân châu sắc sảo, siết đến đau cả tay ta.

Ngọc đai, ngự đai – trong thiên hạ chỉ có vài vị đại thần nhất phẩm mới được mang.

Là Tiêu Viêm.

Phu quân mà ta chưa từng gặp mặt.

Trong trí nhớ của ta, chỉ có duy nhất một chuyện từng liên quan đến hắn:

Năm ta mười tuổi, hắn vừa tròn ba mươi, tổ chức đại tiệc mừng tuổi tại Hầu phủ.

Bởi công lao chiến trận hiển hách, phụ thân ta vô cùng xem trọng, liền mang mẫu thân cùng ba vị huynh trưởng đích xuất đến chúc thọ.

Trong nhà chẳng ai để mắt đến ta, mặc ta rong chơi trong thư các. Không ngờ vô tình làm đuốc cháy rèm hoa, lửa lan ra tận phố Nam.

Phố Nam chính là cổng tây phủ Hầu. Mẫu thân về nhà kể lại, rằng Tiêu Viêm trông thấy ánh lửa rực nửa trời đêm, còn cười bảo:

“Không biết là ai vì bổn hầu mà chúc thọ, trận thế cũng thật quá lớn rồi.”

Chuyện ấy về sau trở thành trò cười ở kinh thành:

Thất tiểu thư phủ Thượng thư Văn đại nhân, xinh đẹp lanh lợi, nhưng tay chân vụng về, đến cả nến cũng chẳng cầm nổi.

Ngay cả thanh mai trúc mã đã định hôn ước với ta khi ấy cũng lấy đó ra trêu chọc.

Một chuyện duy nhất ấy, thực chất chẳng mấy liên quan đến hắn, chẳng qua chỉ vì rơi đúng vào ngày đặc biệt.

Ngoài ra, ta và hắn không hề có giao tình.

Mà hôm nay cũng thật đặc biệt – ngày ta xuất giá, cũng là ngày ta tròn mười sáu.

Trên đường, chỉ có tiếng nô tài khóc lóc cầu xin, bước chân vững chãi của Tiêu Viêm ôm lấy ta, xen lẫn tiếng sáo trúc vui mừng và tiếng mưa tí tách, ồn ào đến choáng váng đầu óc.

Cho tới khi bái đường xong, an vị trong tân phòng, ta vẫn như kẻ trong mộng.

Cách đó chỉ hai ngày, ta mới biết mình phải gả cho Tiêu Viêm.

Hai hôm trước, ta mang tội quỳ gối trong phủ Tam vương.

Bởi phụ thân kết đảng làm bậy, cả nhà bị phán tội lưu đày.

Tam hoàng tử Tề Thận dùng chút thủ đoạn, một mình đưa ta ra khỏi án.

Ta từng gặp hắn đôi lần khi còn theo học tại Triều Huy đường.

Ôn hoà nhã nhặn, luôn nở nụ cười với tất cả.

Tề Thận không nhiều lời, đợi ta dập đầu xong chỉ ngồi yên, đoạn nói thẳng:

“Mẫu thân ngươi là biểu cô của vương phi ta. Ngươi là con gái duy nhất, vương phi không nỡ nhìn ngươi chịu khổ, bản vương mới ra tay.”

Tề Thận có một vị vương phi, nghe đồn thông minh xuất chúng, thường cùng hắn luận chính sự.

Hắn làm vậy, là vì vương phi.

Lòng ta trĩu xuống, trong n.g.ự.c vẫn giấu nửa cái bánh nướng đã ôi thiu nhưng chẳng nỡ ăn.

Khi ta còn đang ngây người, Tề Thận bước đến gần, đứng ngay trước mặt ta, hỏi:

“Thất tiểu thư nhà họ Văn năm nay mười bốn?”

“Khởi bẩm vương gia, tội nữ năm nay mười lăm.”

Ta đáp lí nhí như muỗi, khiến Tề Thận phải ngồi xổm xuống nói chuyện cùng.

Trên người hắn phảng phất hương trầm dịu nhẹ.

“Mười lăm tuổi, cũng đến lúc nên có một gia đình rồi.”

Ta vốn chậm hiểu, nhưng cũng mơ hồ đoán ra.

Chỉ sợ cho dù là làm thiếp, ta cũng phải cam tâm tình nguyện lưu lại trong phủ hắn…
 
Gian Tế
Chương 2: Chương 2



Một sớm rơi xuống từ mây cao, thanh mai trúc mã hủy hôn, thành người dưng nước lã. Những vị triều thần từng được phụ thân ta nâng đỡ, nay cũng đóng chặt cửa phủ, tuyệt tình như chưa từng quen biết.

Chỉ có Tề Thận là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ.

Một vị hoàng tử mà lại ra tay cứu lấy nữ tù nhân hèn mọn như ta, ắt chỉ vì nhất thời mới lạ, mà ta lại chẳng có quyền từ chối.

Ngoài điều đó ra, ta thật chẳng nghĩ ra bản thân còn có giá trị gì.

Vì thế ta chỉ có thể cúi đầu, mắt dán chặt vào vạt áo màu tử sắc của hắn, tay trái bấu chặt lấy tay phải, không biết phải làm gì mới phải.

Nào ngờ Tề Thận lại hỏi:

“Thất tiểu thư có nguyện ý làm một việc cho bổn vương, cũng tiện thể lập một gia thất?”

Ta ngơ ngác ngẩng đầu, ấy là lần ta gần hắn nhất—

Mới phát hiện, hắn cũng chẳng giống lời đồn đức hạnh khoan hậu là bao. Dù diện mạo như ngọc, song nơi đáy mắt lại lóe lên tia giảo hoạt tinh minh.

“Vệ Quốc Hầu Tiêu Viêm bao năm không cưới vợ, Hầu phủ giờ cũng đang thiếu một nữ chủ nhân cao quý mà nhàn nhã.”

“Tiện nữ thân mang tội, sao xứng làm chủ nhân của Hầu phủ?” Ta theo bản năng từ chối, tim đập như trống dồn.

“Cứ đi đi, chẳng phải còn có bổn vương che chở sao? Chỉ cần Thất tiểu thư ghi nhớ chút ân tình này, cũng để cho tộc Văn thị bị lưu đày nơi ngàn dặm có một đường sống sót. Thất tiểu thư, có nguyện ý không?”

Hắn nói nhẹ nhàng như gió thoảng, thậm chí còn có phần dịu dàng.

Nhưng ta nghe mà toát mồ hôi lạnh, bởi ta chẳng còn lối thoát nào khác.

Ta yếu ớt đáp một tiếng “nguyện ý”, rồi cúi đầu thật mạnh, dập trán xuống đất.

Tiêu Viêm là đại tướng trụ cột của Thái tử, ai nấy đều biết rõ.

Mà Tam hoàng tử có dã tâm tranh ngôi, thiên hạ cũng đều tỏ tường.

Việc này, là muốn ta làm tai mắt cho hắn bên gối kẻ địch, ngáng trở tâm phúc của Thái tử.

Ta chỉ thấy Tề Thận quá ngây thơ.

Khi ta còn là đích nữ phủ Thượng thư, Tiêu Viêm cũng chưa từng liếc mắt nhìn tới.

Huống hồ nay thân mang tội, còn có gì để lọt vào mắt hắn?

Đang khi ngồi trong tân phòng, tâm trí rối bời, Tiêu Viêm bước vào.

Trên người hắn mang theo mùi rượu, cùng hương tươi mát của trận mưa cuối hạ.

Ta ngẫm tính, hắn còn lớn hơn tiểu thúc ta một tuổi.

Mà tiểu thúc ta nay đã bụng phệ cằm đôi, mỗi đêm Trung Thu đều say túy lúy trên tháp, ngáy vang như sấm.

Các lão gia quyền quý trong kinh thành phần nhiều đều như vậy.

Thế nên khi hắn đưa tay vén khăn voan, ta bất giác rụt người.

Bàn tay kia khựng lại một chút, lòng bàn tay thô ráp, vết chai rõ ràng hơn cả đốt ngón tay.

Khi khăn voan bị vén lên, ta đã ôm gối co rút nép sát bên mép giường.

Chỉ dám nhìn vào dải ngọc trước n.g.ự.c hắn, chẳng dám thở mạnh một hơi.

“Còn không giúp bổn hầu cởi áo?”

Ta không khỏi ngước mắt dọc theo cánh tay hắn—

Đó là một gương mặt khó đoán buồn vui, lúc này đang chăm chú nhìn ta đầy thích thú.

Không hề già nua như ta tưởng, thậm chí còn có chút anh tuấn hiên ngang.

Chắc bởi chinh chiến nhiều năm, luyện võ không ngừng, nên trông hắn còn trẻ khỏe hơn cả đại ca hai mươi bảy tuổi của ta.

Để râu quai nón, lại tăng thêm vài phần chững chạc.

“Bổn hầu so với tiểu thúc của nàng, còn được coi là phong độ chứ?”

Ta kinh hãi mở to mắt—

Làm sao hắn biết được những lời ta nghĩ trong lòng?

03

Ta với Tiêu Viêm mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu.

Mãi đến khi hắn hơi nghiêng đầu, ra hiệu rằng tay đã mỏi rã rời, ta mới cuống quýt đứng dậy, tiến đến giúp hắn cởi áo.

Ta mím chặt môi, chẳng dám mở lời.

Lần đầu tiên hầu hạ nam nhân thay y phục, đến lớp áo trong cùng ta cũng lóng ngóng vô cùng.

Không dám nhìn thẳng vào hắn, mặt ta đỏ bừng như bị thiêu đốt, đành đứng chính diện hắn, đưa tay vòng ra sau lưng gỡ đai áo.

Không cẩn thận, liền ôm trọn vào lòng—

Không ngờ vai hắn lại rộng đến thế, mà eo thì thon gọn đến vậy…

Ngay lúc ta đang quờ quạng lần mò, cổ tay liền bị hắn nắm chặt.

Ngẩng đầu nhìn, ta mới giật mình nhận ra, thân hình Tiêu Viêm chẳng những vạm vỡ hơn ta gấp đôi, mà vóc người còn cao hơn ta hẳn một cái đầu.

"Tường Nhi Cô nương," Trong mắt hắn phản chiếu bộ dạng luống cuống của ta, dường như bị ta chọc cười, "Nam nhân không mặc yếm đâu..."

Mặt ta càng đỏ hơn, như bị lửa thiêu, gần như bật khỏi lòng hắn.

Đứng thộn ra một hồi, ta mới nhìn rõ, dải áo trong của hắn buộc ở bên hông.

Vừa mới đưa tay ra lần nữa, lại bị hắn giữ lấy—

“Áo lót cứ để đó, trên giường có sẵn tủ thấp. Nàng đã sợ, bản hầu liền không động đến nàng. Một lời đã nói, ắt giữ trọn.”
 
Gian Tế
Chương 3: Chương 3



“Còn chuyện nói năng…” Hắn vòng qua ta, bắt đầu trải chăn gối, “Khi nào nàng dám mở miệng, lúc ấy hẵng nói.”

“Ta sợ hầu gia nhất thời nổi giận, bảo: ‘Đã câm rồi, thì đêm nay cắt luôn lưỡi đi cho xong.’”

Ta cắn môi, nhìn bộ dạng hắn trải chăn gối cẩn thận mà ôn hòa, rốt cuộc cũng dám mở lời.

Tiêu Viêm nghe vậy thì quay đầu lại, đôi mắt kia như chim ưng, sáng quắc hữu thần.

Hắn bật cười, mà khi cười, nơi đuôi mắt lộ ra vài nếp nhăn mờ mờ.

Hắn… đã có tuổi rồi. Ta nghĩ thế, bất giác thấy nhẹ nhõm đôi phần.

Chỉ là vừa yên tâm được chút, lại nghĩ đến việc hắn từng sai người móc mắt mấy kẻ hầu—

Ấy là bọn theo từ phủ Tam Vương gia, vậy mà hắn ném trả cả nhãn cầu về phủ như thể chẳng hề đếm xỉa, khiến lòng ta lại treo lơ lửng.

“Đêm đã khuya, ngủ thôi, Tường nhi.”

Tường nhi là khuê danh của ta, chẳng biết hắn nghe được từ đâu.

Thế là, đêm tân hôn, hai bên chiếc tủ thấp, hắn nằm phía ngoài.

Một đêm nghe mưa, ta nằm nguyên xi không thay y phục, lăn qua lăn lại mãi chẳng thể ngủ yên.

Hắn không hề hay, ta đang sợ điều gì.

Ta không những sợ khí thế của một vị Nhất phẩm quân hầu.

Ta còn sợ hắn – tâm phúc của Thái tử – sẽ phát hiện ta chính là tai mắt của Tam hoàng tử cài bên gối hắn.

“Tường nhi.”

Đêm khuya tĩnh mịch, mưa tạnh gió ngừng, hắn đột ngột lên tiếng.

“Hôm nay gấp gáp, sau này mỗi năm sinh thần của nàng, bản hầu đều sẽ chuẩn bị chu toàn cho nàng.”

Lưng ta cứng đờ, chỉ dám giả vờ ngủ.

Ta cũng lấy làm lạ— làm sao hắn biết được sinh thần của ta?

04

Tiêu Viêm chỉ định một nha hoàn lớn hơn ta hai tuổi đến hầu hạ, tên là “Thiện Nhi”.

Người như tên, mặt mày hiền hậu, dễ khiến người sinh lòng thân thiết, ta liền kéo nàng đến bên cạnh.

Thiện Nhi nhìn sắc mặt Tiêu Viêm mà hành sự, gọi ta là “phu nhân”.

Ma ma ngoài cửa lập tức chỉnh lại, nói ta là tiểu thiếp, không nên xưng hô như vậy.

“Bản hầu chỉ cưới một mình nàng, cả phủ cũng chẳng có thê thiếp linh tinh, sao lại không thể gọi là ‘phu nhân’?”

Tiêu Viêm luyện võ xong buổi sớm, thu kiếm một chiêu, cho vào vỏ.

Ánh sáng lạnh nơi lưỡi kiếm khi tra vào bao, vừa khéo lướt qua mặt ma ma, khiến bà ta lập tức câm như hến.

Hắn bước vào phòng, bước chân mạnh mẽ, một thân cẩm y dưới ánh nắng ban mai như được sưởi ấm.

Ta ngoan ngoãn bước đến múc cháo cho hắn, đêm qua sợ đến không dám nhìn kỹ, lúc này mới len lén ngắm mấy lần.

Trường kỳ chinh chiến, da hắn không trắng, nét mặt góc cạnh, nhuốm bụi phong sương.

Mắt lại tròn, lúc trừng người nhất định rất dọa người.

“Nhìn gì vậy?” Hắn bất chợt nghiêng đầu, nơi khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Ta xem hầu gia có sợi tóc bạc nào chưa.”

Ta nhìn nét mặt hắn, thấy nụ cười càng sâu, liền cũng bật cười theo.

Ta vừa đặt thìa xuống, định quay lại chỗ ngồi, thì bị hắn vòng tay bế đến ngồi cạnh,

“Tóc sợi thì mảnh, nàng phải lại gần mới thấy được.”

Đôi mắt hạnh hẹp lại, tựa hồ ly tinh ranh.

Trước khi ta kịp giãy giụa, hắn đã buông tay, còn dịch ra một khoảng, sợ mạo phạm ta.

Hắn chăm chú ăn cháo, còn ta thì mặt nóng ran, ngồi cứng đờ bên cạnh.

Hừ, hồ ly già…

Thiện Nhi rất biết nhìn sắc mặt, liền dời ghế của ta đến sát bên Tiêu Viêm.

Hắn liếc nhìn Thiện Nhi đầy tán thưởng, rồi lại nhìn ta, “Sau này dùng bữa, nàng cứ ngồi cạnh bản hầu như vậy.”

Hắn mở miệng ăn cháo, đầu lưỡi đỏ hồng chạm vào muỗng sứ trắng muốt…

Tim ta đập thình thịch, chẳng rõ là vì sợ hắn hay vì điều gì khác.

Ta vội dịch sang ghế của mình, ôm lấy bát cơm lùa lia lịa, hòng tránh mùi hương trên người hắn.

Tiêu Viêm không thích đốt hương, vậy mà trên người hắn luôn có một mùi thơm thanh nhã, khiến người ta say mê.

Khi tâm thần lại lần nữa lạc đi, Tiêu Viêm bỗng hỏi:

“Tường nhi có muốn nhận một công việc không?”

Ta chớp mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: *Gả cho ngài chẳng phải chính là công việc của ta rồi sao?*

Không ngờ hắn muốn giao cho ta quản lý một hiệu cầm đồ tư nhân của hắn.

“Phụ thân nàng từng làm Thượng thư bộ Hộ, hẳn cũng dạy nàng được vài phần chứ?”

Tiêu Viêm rất nghiêm túc bàn bạc với ta.

Ta có phần thụ sủng nhược kinh, liền ngồi thẳng dậy, giống như hồi nhỏ nghe cha mẹ dạy bảo:

“Thiếp chỉ từng theo mẫu thân lo sổ sách trong nhà, chuyện hiệu cầm rối rắm phức tạp, sợ là không kham nổi.”

Vị Tiêu Viêm nổi danh quyết đoán, hung hãn trong lời đồn, lúc này lại cười ôn hòa, giọng nói cũng dịu dàng, tựa hồ sợ dọa ta:

“Người hiện tại đang trông hiệu, cũng không phải sinh ra đã biết làm. Nàng cứ học, rồi sẽ quen.”

Hắn nhận lấy khăn tay ta đưa để lau miệng.

Ta vốn nên thuận theo, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Hầu gia, sao ngài lại muốn để thiếp làm việc?”
 
Gian Tế
Chương 4: Chương 4



Nắng hạ xuyên qua song cửa, mắt hắn sáng như sao:

“Có việc làm, nàng sẽ không suốt ngày nghĩ ngợi linh tinh.”

“Không nghĩ nhiều, thì sẽ không sợ bản hầu nữa.”

Thái tử sai người truyền hắn vào Đông cung nghị sự.

Hôm nay giúp hắn thay triều phục, tay ta đã không còn luống cuống như trước—

Tuy vẫn không dám lại quá gần.

“Hầu gia,” hắn không thích ngồi kiệu, tay cầm roi nhảy lên ngựa, ta đứng ở cửa tiễn, chợt hỏi,

“Thiếp kính sợ ngài, chẳng phải là chuyện tốt sao?”

“Không tốt.”

Trước phủ người qua kẻ lại tấp nập, hắn cố ý nâng giọng cao hơn:

“Bản hầu thà để nàng tự nhiên như ở nhà, cho dù lại đốt thêm một lần phố Nam nữa.”

Hắn vốn đã giục ngựa rời đi, lại như chợt nhớ điều gì, liền quay đầu ngựa trở lại.

Tiêu Viêm nhảy xuống ngựa, bước lên bậc đá, mang theo cơn gió mát, dừng trước mặt ta.

Hắn cố ý cúi người, để ngang tầm mắt với ta.

Cự ly gần trong gang tấc, ý cười trong mắt hắn dường như sắp tràn ra:

“Bản hầu chỉ nói đùa một câu, nàng đừng thực sự đốt đấy nhé, Tường nhi.”

Nắng sớm ấm áp, gió nhẹ mơn man, hòa cùng hương thơm lạ lẫm trên người hắn.

“Hầu gia đi nhanh đi, điện hạ chắc đang đợi sốt ruột rồi…”

Ta đẩy mãi không động, đành xoay người bỏ chạy.

Vừa thẹn thùng vừa bước nhanh, đến cửa lại quay đầu nhìn, vô thức ngửi thấy mùi hương hoa mai.

Tận lúc ấy, ta mới thật sự hiểu được câu thơ:

“Vừa e lệ bước đi, vừa quay đầu tựa cửa, lại khẽ ngửi hoa mai.”

05

Mấy ngày sau khi từ Đông cung trở về, thần sắc của Tiêu Viêm vẫn nhuốm vài phần u ám.

Mãi đến khi ta nói bát canh vịt nấu củ cải chua trên bàn là do chính tay ta hầm, hắn mới khẽ giãn mày.

Về sau ta mới hay, thì ra Tiêu Viêm vốn không ưa vị chua.

Thế mà đêm đó, hắn ăn sạch cả bát, đến cả vài hạt kỷ tử dùng để điểm sắc cũng chẳng chừa.

“Cái mùi vị lòng chẳng theo ý mình này… cũng thú vị đấy.”

Hắn đặt bát đũa xuống, bất chợt thốt ra một câu chẳng đầu chẳng cuối.

Bóng đêm dần buông, ánh nến lập lòe phản chiếu thành những tia sáng trong mắt hắn.

“Tường nhi, nàng biết được bao nhiêu chuyện về bổn hầu?”

Tiêu Viêm là vị quyền thần duy nhất trong triều xuất thân thấp kém, không thế lực, không chống lưng, mà vẫn một bước lên mây, nắm đại quyền trong tay.

Ngay cả ta, một tiểu thư khuê các ít khi bước chân ra ngoài, cũng từng nghe người ta kể chuyện hắn mười sáu tuổi lấy một trận đánh nổi danh khắp thiên hạ.

Hai mươi năm trước, Tây Nam dẹp loạn, hắn khi ấy còn là thiếu niên tiên phong, lấy một địch ngàn.

Đại quân của Đại tướng quân Thanh Vân đến nơi thì hắn đã đột kích c.h.ặ.t đ.ầ.u soái địch, giơ cao quân kỳ khải hoàn trở về.

Mười chín tuổi dẹp giặc Đông Nam, hai mươi tư tuổi đẩy lui địch Tây Bắc hàng trăm dặm, hai mươi chín tuổi lại lần nữa dùng ít thắng nhiều, tiêu diệt toàn quân địch vượt biên Tây Nam.

Còn những trận nhỏ hơn, thắng lợi kể không xuể.

Đến nay, hắn mới vừa tròn ba mươi, mà địa vị đã vươn tới đỉnh cao trong hàng văn võ bá quan.

Nhờ công trạng hiển hách nơi sa trường, hắn mới được đặc cách phong làm Vệ Quốc hầu — tước hiệu vốn chỉ dành riêng cho thân vương quý tộc hoàng thất.

Dăm ba năm gần đây, tuy hắn ít ra trận, nhưng lại lĩnh chức Chỉ huy sứ quân doanh Hoàng thành, thường xuyên bận rộn, phải đến giáo trường huấn luyện binh mã.

Ta nghĩ ngợi một chút, thành thật đáp:

“Hầu gia đánh thắng vô số trận lớn nhỏ, thiếp nghe được cũng không ít. Hầu gia là đại tướng tài ba, là vị tướng xuất thân dân thường chưa từng có trong lịch sử.”

“Nếu bổn hầu một lần nữa dẫn binh ra trận thì sao?”

“Thì nhất định vẫn là cờ mở tất thắng.”

Ta buột miệng nói ra, lời từ tận đáy lòng.

Chỉ thấy hắn nhè nhẹ thổi lớp bọt trên mặt trà, chậm rãi uống một ngụm.

Ngoài cửa sổ nhỏ, gió lặng như tờ.

Ta biết hắn có điều muốn nói, nhưng lại chẳng thể đoán được là chuyện gì.

Ta chủ động dời ghế đến bên cạnh hắn.

Chống khuỷu tay lên tay ghế hắn, lòng nghĩ mình so với người như Tiêu Viêm, quả là ngốc nghếch không bằng.

Hắn như cũng nghiêng người qua một chút, để khuỷu tay của hắn khẽ chạm vào tay ta.

“Hầu gia,” ta hơi cúi đầu, giọng khẽ,

“Thiếp từ nhỏ chưa từng trải gió mưa, được cha mẹ nuông chiều mà lớn lên, có nhiều chuyện nếu hầu gia không nói rõ, thiếp sẽ chẳng thể đoán ra, lại khiến hầu gia muộn phiền vì thiếp.”

“Thế nhưng thiếp lại thật lòng muốn biết, hiện giờ hầu gia đang nghĩ gì.”

Lúc này, Tiêu Viêm mới khẽ mỉm cười.

Hắn nghiêng người đến gần, ta lại ngửi thấy hương thơm thanh khiết quen thuộc trên người hắn.

“Bổn hầu thực lòng thích nàng như vậy—mọi cảm xúc đều viết hết lên mặt, không biết thì hỏi, cũng chẳng vòng vo toan tính gì.”

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bên thái dương ta ra sau tai.
 
Gian Tế
Chương 5: Chương 5



Bàn tay ấy dịu dàng đến mức không giống một người từng g.i.ế.c qua người.

“Có lẽ bổn hầu thật sự đã già rồi, một đời chẳng màng phong hoa tuyết nguyệt, lại bị một con thỏ nhỏ trói tay trói chân.”

“Nàng không biết ta thấy thoải mái ra sao khi ở cạnh nàng đâu… mà ta lại quý trọng cái thoải mái ấy nhường nào.”

Lời tỏ bày bất ngờ ấy khiến lòng ta rối bời, còn hắn thì vẫn điềm nhiên như không.

Điềm nhiên như đêm thành hôn, khi hắn vén khăn hồng của ta, thoáng sững người một chút, rồi cười khẽ như gió lướt qua mặt hồ.

Ta chợt nhớ đến lời của Thiện Nhi.

Thiện Nhi lớn lên trong phủ hầu, ta từng hỏi nàng làm sao để không đắc tội với Tiêu Viêm.

Nàng bảo, người như Vệ Quốc hầu—một người đã đạt tới đỉnh cao trong một lĩnh vực—thì điều hắn mong cầu thường rất đơn giản.

Hắn tuyệt đối sẽ không vô cớ ghét bỏ một người thành thật.

Câu ấy khiến lòng ta thắt lại.

Vì ta… là mật thám của Tam hoàng tử, lòng không ngay thẳng.

Tiêu Viêm thu dọn ấm trà, ánh trăng và tuyết rơi nhẹ ngoài cửa sổ.

Lần đầu tiên, hắn kể cho ta nghe về quá khứ của chính mình.

Về những năm tháng trước khi hắn nổi danh thiên hạ, trước khi hắn là Vệ Quốc hầu, trước khi hắn là trụ cột quân đội triều đình—

Chỉ là một người mang tên… Tiêu Viêm.

06

Tiêu Viêm sinh ra tại một thôn làng nghèo nàn hẻo lánh, cha mẹ mất sớm khi hắn còn chưa nói sõi tiếng người.

Hắn là do ông nội nuôi lớn. Nhưng sách mới đọc được nửa chừng, ông nội tuổi già qua đời, không còn ai chăm nom, hắn cứ thế mơ hồ theo quân nhập ngũ.

Làm lính quèn, chí ít cũng có cơm ăn.

Dẫu có phải đánh đổi bằng mạng sống.

“Tường nhi, trên đường lưu đày, nàng từng giấu miếng lương khô ôi thiu nào không?”

Khi hắn hỏi câu ấy, lòng ta dâng lên một cảm giác thật lạ lùng.

Trước mặt ta là Vệ Quốc Hầu uy phong lẫm liệt, sống trong phủ đệ nguy nga, áo gấm cơm ngọc—

Người mà lẽ ra phải xa cách với những tháng năm tận cùng khổ sở của ta nhất, nay lại là người duy nhất bên cạnh, hiểu thấu lòng ta nhất.

Ta khẽ gật đầu, nói từng có một miếng bánh bột nướng, ta giữ khư khư đến tận trước ngày thay cát phục mới nỡ vứt đi.

Vì từng đói đến phát bệnh, nên sau khi thành thân, đôi lúc ta không kìm được mà ăn nhiều mấy miếng thịt, thiếu đi phần hàm súc đoan trang của tiểu thư khuê các.

Thế nhưng hắn chưa từng giận ta vì điều ấy.

Chỉ lẳng lặng bê cả đĩa thức ăn đổ hết vào bát ta, dịu dàng bảo:

“Cứ ăn đi, ăn không hết thì để bổn hầu dọn.”

Ta cảm động đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa nhét từng miếng sườn xào chua ngọt vào miệng.

Hắn vừa cười vừa giúp ta lau nước mắt, bảo ta ăn xong rồi hãy khóc, bằng không sẽ đầy bụng khó chịu.

Ta cố tình bướng bỉnh không nghe, quả nhiên đêm đó bụng quặn lên đau thắt.

Hắn vẫn chẳng hề trách mắng, chỉ ngồi ngoài màn, cách lớp chăn nhẹ nhàng xoa bụng giúp ta.

Ta thiếp đi trong cơn đau, lúc tỉnh dậy, hắn vẫn khoác áo ngồi bên chiếc tủ thấp, không rời nửa bước.

Cách hắn đối đãi với ta, có thể nói là tận tâm đến mức chẳng thể tốt hơn được nữa.

Tiêu Viêm xưa nay không thích ta nhắc đến chuyện những ngày lưu đày.

Nên lúc này, dù trên môi còn mang ý cười, chân mày hắn vẫn khẽ chau, đưa tay xoa nhẹ l*n đ*nh đầu ta.

Lòng bàn tay hắn dày và ấm, như chiếc chăn gấm phủ lên người ta, chở che ta khỏi gió mưa tuyết lạnh nhân gian.

“Sau khi bổn hầu nhập triều nhậm chức, từng đến Tư Thiên Giám bói mệnh một lần. Quan Giám Chính nói, chính bởi bổn hầu mang mệnh cô độc, nên mới đổi được cả đời công danh như thế.”

Hắn nói câu ấy, ánh mắt không nhìn ta mà dõi theo một đốm lửa nhảy nhót sau rèm châu.

Lòng ta chợt nhói lên một cái, đau đến khó tả.

Tỉnh ra thì tay ta đã khẽ nắm lấy bàn tay còn lại của hắn.

“Không có gia đình, mới dám liều mạng ra trận. Nhưng nếu có thể đổi mệnh, ai chẳng muốn đánh đổi cả vinh hoa để cha mẹ được sống lâu, đoàn viên sum họp?

Huống hồ, cái gọi là mệnh cô độc kia, vốn đâu phải do hầu gia cầu xin mà có.

Mười mấy tuổi đã xông pha chiến địa, bất quá chỉ là một đứa trẻ đơn côi, không nơi nương tựa mà thôi.”

“Lại nói, lời Giám Chính kia, chẳng khác nào phủi sạch bao nỗ lực của hầu gia.

Người mang mệnh cô độc trong thiên hạ chẳng phải ít, vậy có mấy ai được lưu danh sử sách như hầu gia đâu?”

Tay phải ta khẽ đặt lên cổ tay hắn, chỉ cảm thấy những vết sẹo gồ ghề ngoằn ngoèo hiện rõ nơi da thịt.

Không biết là vết thương để lại từ trận chiến nào, không biết khi bị c.h.é.m có đau hay không.

E rằng ai nghe được cũng sẽ chê ta khờ dại—ta vậy mà lại đau lòng cho một vị Nhất phẩm quân hầu, người chỉ cần nhấc một ngón tay là có thể lấy mạng ta.
 
Gian Tế
Chương 6: Chương 6



Tiêu Viêm quay đầu lại, nhìn nét mặt ta, ánh mắt như lộ vẻ hoang mang.

Hắn lặng lẽ nhìn ta, môi hé mở, nhưng rồi lại nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên nơi thái dương.

“Hầu gia, chàng lại đang nghĩ gì vậy? Nói cho Tường nhi nghe, được không?”

Ta sốt ruột hỏi, người khẽ nghiêng về phía trước, gần như đã ngả vào lòng hắn.

Bàn tay vốn đang đặt sau đầu ta của hắn bỗng siết lại, ôm lấy bờ vai ta.

Thế là, ta hoàn toàn rơi vào vòng tay hắn.

Người đáng sợ nhất, chính là người vốn không màng thế sự, bỗng có điều luyến lưu.

Kẻ từng xem tình cảm như trò chơi, lại bất chợt sinh lòng trân trọng.

“Tường nhi, nhưng bây giờ… bổn hầu không còn là mệnh cô độc nữa rồi.”

“Giờ ta đã có nhà. Ta đã có nàng.”

“Nếu nàng mạnh mẽ, thủ đoạn sắc sảo, dựa vào ai cũng không bị ức h.i.ế.p thì đã đành. Nhưng nàng lại như vậy…

Bảo ta làm sao dám dễ dàng đem mạng ra đánh cược nữa đây?”

Hắn hỏi khiến ta nghẹn lời.

“Hầu gia…” Ta cố moi trong lòng ra câu nào có thể khiến hắn yên lòng,

“Thiếp… thiếp còn có hiệu cầm đồ của chàng mà. Dù thế nào cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói…”

Lông mày Tiêu Viêm lúc này mới giãn ra, hắn vươn tay khẽ cốc lên chóp mũi ta:

“Phu quân còn chưa c.h.ế.t trận, tiểu nương tử đã tính tới việc chia gia sản rồi à?”

“Thiếp không có—”

Câu nói còn chưa dứt, môi hắn đã phủ xuống như ánh trăng rơi nhẹ.

Nụ hôn dịu dàng đến cực điểm, như sợ dọa ta sợ hãi.

Hiếm khi thấy rõ tâm tư hắn như vậy, ta chủ động đưa tay vòng qua cổ hắn.

Lần này thì đến lượt hắn khẽ rụt lại.

Hắn nhìn ta với vẻ không thể tin nổi, hàng mi hơi run, ánh mắt hoảng hốt tránh đi.

“Tường… Tường nhi…”

Tất cả chân tình trên đời này, đều gói gọn trong hai tiếng hắn khẽ gọi tên ta.

Một Vệ Quốc Hầu hiên ngang lẫm liệt, người từng một mình c.h.é.m tướng địch, giữa trận mạc đao kiếm giao nhau chẳng hề chớp mắt—

Lại sợ một tiểu cô nương như ta đến thế.

Ta không nhịn được bật cười, tay vịn lấy vai hắn, ghé sát bên tai, khẽ nói:

“Hầu gia, tai chàng… đỏ cả lên rồi kìa…”

07

Ta thật không ngờ, khi ta vất vả lắm mới quyết tâm buông bỏ mọi ràng buộc để yêu thương người ấy, thì lại bị Tiêu Viêm từ chối.

Lý do hắn đưa ra là: Nếu thật sự c.h.ế.t trận nơi sa trường, thì ta – một quả phụ ôm con thơ – sẽ khó lòng tái giá.

Ta gượng cười khen một câu: “Hầu gia thật chu đáo.”

Hắn lại tưởng thật, mặt đầy vẻ “vi phu nên làm vậy”, rồi cứ thế nằm nguyên trên giường bên tủ thấp mà ngủ, không thay y phục.

Hừ! Tin không, dù chàng không c.h.ế.t trận, ta cũng sẽ tái giá cho chàng xem...

Đêm hôm ấy, hắn âm thầm lên đường lúc ta còn đang say giấc, chỉ để lại cho Thiện Nhi – tiểu tỳ trông cửa – một câu dặn:

“Phu nhân hay khóc, nếu bổn hầu chờ dùng xong điểm tâm mới đi, nàng nhất định sẽ vừa ăn vừa khóc, rồi lại đau bao tử.”

Khi Thiện Nhi kể lại lời ấy, ta đã khóc đến mức chẳng ra hình dạng gì nữa.

Nỗi buồn khiến ta chẳng còn tâm trí nào ăn sáng.

Khi còn trên đường lưu đày, Tam hoàng tử từng sai người đến đón ta đi, lúc từ biệt ta cũng đã khấu đầu vĩnh biệt cha mẹ và tộc thân.

Khi ấy nhờ có lời hứa bảo hộ của Tam hoàng tử, ta không quá lo lắng.

Nhưng Tiêu Viêm thì khác. Dù hắn từng trăm trận trăm thắng, nhưng nhỡ đâu một lần vạn nhất...

Ta vội vàng lắc đầu, đập nhẹ vào trán để xua đi suy nghĩ chẳng lành, lau khô nước mắt rồi cùng Thiện Nhi đến hiệu cầm đồ.

Hầu gia từng nói: “Nếu nàng bận bịu làm việc, sẽ không có thời gian để suy nghĩ lung tung.”

Nhưng chuyện ở hiệu cầm đồ ta đã nắm rõ hết, rốt cuộc vẫn rảnh rỗi mà ngẩn ngơ.

Thế là ta dứt khoát mở thêm một trà lâu, từ chọn đất, xây cất đến tuyển người, tất cả đều đích thân ta tự tay lo liệu.

Ban ngày mệt rã rời, đêm vừa chạm gối là ngủ say như chết, cũng không còn thời gian nghĩ ngợi linh tinh.

Chớp mắt đã cuối hạ, sang thu, gió cũng bắt đầu mang chút lành lạnh.

Táo xanh đã ngả đỏ, ta hái mấy quả, học Thiện Nhi làm bánh táo.

Thiện Nhi khéo tay lắm, bánh nàng làm còn ngon hơn cả bánh điểm tâm của Trí Lan Trai – hiệu nổi tiếng nhất kinh thành.

Vừa khéo Nam viện của Hầu phủ có cả một vườn táo, ta liền sai gia nhân hái xuống, mời mấy đầu bếp điểm tâm tới học Thiện Nhi làm bánh táo.

Ta nghĩ ra một cách: tuyên bố rằng trăm vị khách đầu tiên ghé trà lâu đều được tặng miễn phí bánh táo do Hầu phủ ban tặng.

Thành ra tạo được tiếng vang, trước Tết Trung Thu cũng kiếm được kha khá.

Những ngày Hầu gia vắng mặt, người trong phủ dần dần tề tựu quanh ta, lời ta nói ai nấy đều nghe theo.
 
Gian Tế
Chương 7: Chương 7



Ta thầm sợ hãi, phát thưởng bạc không ít, chỉ mong đến khi Hầu gia trở về, nhà vẫn là nhà, phủ vẫn còn như xưa.

“Phu nhân, hộp bánh này Thiện Nhi có thêm vài vị thuốc bổ, người hiếm hoi mới chịu ngồi xuống một chút, xem như nể mặt mà ăn vài miếng đi ạ.”

Thiện Nhi nhìn ra ta đã quá lao tâm lao lực, còn hầm một bát cháo nóng cho ta.

“Thiện Nhi, ta thật sự rất sợ...”

Ta ôm bát cháo, hơi nóng ấm trong lòng bàn tay, nhưng vẫn không sánh được hơi ấm nơi lòng hắn.

Thiện Nhi an ủi ta, bảo ta đã làm rất tốt rồi.

Có mấy ai tuổi mới đôi mươi mà đã gánh vác được cả một phủ Hầu lớn thế này?

Chớp mắt đã đến rằm tháng Tám, vầng trăng tròn hiện lên từ sau rặng núi, nhuộm một vòng ánh sáng vàng nhạt.

Chiếc bánh táo Thiện Nhi làm có in hai chữ “Đoàn Viên”, ta vừa nhìn thấy liền cay cay sống mũi.

Ta nhào vào lòng Thiện Nhi òa khóc:

“Nhưng không có Hầu gia trong phủ, thì phủ này còn gọi gì là Hầu phủ nữa chứ?”

“Thiện Nhi, muội nói xem, liệu… chàng có thật sự không quay về nữa không...?”

Thiện Nhi vội vàng dỗ dành ta bằng đủ lời hay ý đẹp, ta khóc mệt, cuối cùng thiếp đi trong lòng nàng.

Trong đêm sâu, thật sâu, ta ngửi thấy mùi hương quen thuộc—hương cỏ dại dìu dịu mà trong veo.

Hương thơm ấy như mang theo cả mùi thuốc bắc, tựa như có một chiếc lò sưởi lớn đang sưởi ấm quanh ta.

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, khiến ta giật mình tỉnh giấc…

08

Vầng trăng Trung Thu vừa tròn vừa sáng, ánh trăng trong vắt rải khắp gian phòng.

Khoảnh khắc ta nhìn rõ đôi mắt phượng ấy, nước mắt ta vỡ òa như vỡ đê, ta bật khỏi chăn lao thẳng về phía hắn.

"Hầu gia! Thiếp… thiếp lại mơ thấy chàng sao? Không được đi! Trước khi Tường Nhi tỉnh lại, chàng không được đi đâu hết!"

Ta sợ chỉ là trong mộng.

Hắn bị ta nhào tới suýt ngã, vỗ nhẹ sau đầu ta, nở nụ cười bất đắc dĩ mà ôn nhu:

"Bổn hầu không đi đâu cả, kể cả khi Tường Nhi tỉnh rồi, cũng không đi."

Lúc này ta mới bật khóc nức nở trong lòng hắn, khiến cả phủ sáng đèn, cứ ngỡ có kẻ trộm đột nhập.

Thiện Nhi vội vã chạy vào, vừa trông thấy liền kêu khẽ một tiếng, lập tức hiểu chuyện, khép cửa rồi lui ra, thông báo cho mọi người giải tán.

Tiêu Viêm ôm ta rất chặt, bàn tay dịu dàng v**t v* mái tóc dài rối bời sau lưng ta, như đang dỗ một con mèo nhỏ.

Rất lâu sau, khi đã khóc mệt, ta mới ngồi lại lên giường.

Thấy hắn châm nến, ta vội lấy tay che mặt, chỉ dám lén nhìn hắn qua kẽ ngón tay.

Hắn gầy đi một chút, da dẻ cũng sạm đen hơn chút ít. Hắn bị ta chọc cười:

“Tường Nhi làm gì thế kia?"

"Thiếp… thiếp khóc sưng cả mắt, xấu lắm…"

Ta kéo khăn gối, tiện tay buộc thành mặt nạ.

Tiêu Viêm bật cười ngả nghiêng, dường như động đến vết thương, hắn vô thức ôm lấy bên sườn trái.

"Hầu gia bị thương sao?"

Ta kéo tay hắn, ép hắn ngồi bên cạnh mình.

Hắn không muốn để ta thấy, nhưng ta cuối cùng cũng học được cách kiên quyết—

Ta nhanh tay mò lấy đai áo lót trong của hắn, hai tay nắm chặt không buông.

“Tường Nhi, mau buông ra, kéo rách bây giờ…"

Vạt áo bị mở ra, lồng n.g.ự.c rắn chắc lộ ra những bắp cơ nổi gân, một vòng băng gạc quấn quanh ngực, nơi sườn trái vẫn còn một vệt m.á.u đỏ dài bằng nửa đốt tay.

Nước mắt vừa ngừng lại liền tuôn ra lần nữa, ta kéo đai áo hắn mà khóc òa lên.

Tiêu Viêm sợ ta va đầu vào tủ thấp, một tay đỡ sau gáy ta, tay còn lại giữ lấy cổ tay ta, nhưng cũng không nỡ dùng sức.

Ta vừa khóc vừa mếu:

"Nếu Hầu gia chê tay Tường Nhi chỉ biết kéo rách y phục, vậy cứ sai người chặt nó đi là được rồi!"

Hắn vô cùng bất lực, cúi người xuống, chỉ khẽ hôn vào mi tâm ta.

"Chẳng học lời hay, toàn học những câu hồ đồ…"

Ta lau nước mắt, cùng hắn ngồi sát vai bên nhau.

Biết chuyến đi này của hắn là chuyện cơ mật, ta không dám hỏi nhiều, chỉ dám khẽ hỏi hắn có đau không.

"Đau một chút, như bị muỗi đốt thôi." Hắn đùa, tay tháo khăn mặt của ta, tiện thể lau nước mũi và nước mắt cho ta.

"Muỗi đốt mà cũng phải băng bó à!"

Ta vừa khóc xong lại nổi giận, vừa tức vừa ấm ức.

"Lúc đi thì lén lút, đến một phong thư cũng không để lại cho thiếp, về cũng lén như ăn trộm, còn gạt thiếp như trẻ con!"

Ta đẩy hắn một cái, hắn kêu "Ái da" rồi ôm lấy vết thương làm bộ bị đau.

"Tiêu Viêm! Thiếp đánh là đánh vào vai, có đụng vào xương sườn đâu!"

"Mười ngón liền tim mà."

Hắn kéo ta vào lòng, đem hết thảy đau đớn và nguy hiểm cất nhẹ đi như không.

Ta cẩn thận tránh vết thương của hắn, từ dưới áo lót ôm lấy tấm lưng rộng lớn ấy.

Ta dụi vào vai hắn, như một con mèo nhỏ vừa khóc mệt, nghe hắn nói:

"Ta chỉ muốn về cùng nàng đón Trung Thu."
 
Gian Tế
Chương 8: Chương 8



"Đây là tiết đoàn viên đầu tiên của hai ta, ta không muốn bỏ lỡ. Ta không còn nhiều người để muốn đoàn tụ nữa."

Ta khóc đến choáng váng cả đầu, lúc này mới thở dài một hơi:

"Vậy giờ Hầu gia có thể yên tâm ở lại đón Tết cùng thiếp rồi chứ?"

Hắn không nói gì, ánh trăng sáng như gương, lá đỏ rụng từng phiến.

Ta cắn môi, hồi lâu mới cất tiếng:

"Còn phải đánh đến bao giờ?"

Hắn trả lời thật:

"Mới chỉ bắt đầu thôi."

09

Ta nghĩ rằng hắn lén quay về chỉ để cùng mình đón Trung Thu. Sau khi chăm sóc cho hắn đi ngủ, ta lại trằn trọc mãi không yên, tự trách đến mất ngủ.

Sáng hôm sau, khi hắn dậy nhìn thấy quầng thâm mắt ta, mới mở lời giải thích:

“Nếu phu quân thật là người chỉ biết lo việc riêng, không màng đại cục, nàng cũng không cần dựa dẫm vào ta làm gì.”

Thì ra hắn vốn phải trở về vào dịp này, chỉ là vì muốn kịp đón Trung Thu với ta nên mới thúc ngựa chạy ngày đêm, về sớm hơn dự định.

Sáng hôm ấy hắn rời phủ một chuyến, ta cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Thiện Nhi đi trông coi ngân trang và trà lâu.

Buổi chiều, một gia nhân đến báo: Tiêu Viêm đã về. Ta vội dặm dò vài câu, rồi lập tức trở về.

Ta gần như nhảy vọt qua cổng phủ, vén váy chạy thẳng đến sảnh chính. Vừa vòng qua bức bình phong, gọi to một tiếng “Hầu gia về rồi à!”, thì liền bị mấy thị vệ lạ mặt rút đao chặn lại.

“Đừng dọa nàng ấy!” Giọng Tiêu Viêm từ chính sảnh vọng ra. Hắn bước ra, nói rằng có quý nhân tới phủ, bảo ta tạm lui về hậu viện đợi.

Hắn thuận tay lườm mấy thị vệ kia, có lẽ vì danh tiếng của hắn vốn lẫy lừng, khiến bọn họ lập tức hoảng hốt quỳ xuống tạ lỗi với ta.

“Chậm đã.”

Một giọng nam lạ vang lên. Một người đàn ông bước ra, đứng chắn trước Tiêu Viêm, từ xa nhìn về phía ta.

“Bảo sao Hầu gia phải vội vã quay về kịp Trung Thu, thì ra là đêm xuân khó nhịn.”

Dù chỉ mặc thường phục, nhưng từ y phục quý giá cùng giọng điệu lấn át cả Tiêu Viêm, ta lập tức đoán ra thân phận hắn.

Ta vội cúi người hành lễ:

“Thần phụ thất lễ, xin điện hạ thứ tội.”

Là Thái tử.

Nhưng người to béo phệ nệ, hoàn toàn không có khí độ như Tam hoàng tử.

Thái tử khen ta thông minh, rồi đem ta ra so sánh với các thê thiếp trong phủ hắn.

Ta cảm thấy rất khó chịu, thừa lúc Tiêu Viêm nói chuyện, lặng lẽ rút lui.

Tối hôm đó, Tiêu Viêm mới về hậu viện. Hắn liếc qua mâm cơm đã nguội trên bàn, chỉ nhẹ giọng hỏi:

“Không phải đã bảo người truyền lời cho nàng cứ ăn trước rồi sao? Sao còn đợi bổn hầu?”

Ta siết chặt khăn tay, cúi đầu nói:

“Thiếp… thiếp sai rồi… không nên quấy rầy Hầu gia nghị sự, còn giả vờ lanh lợi, khiến Thái tử điện hạ nói năng như vậy…”

Hắn không đáp lời hồi lâu, ta mới rụt rè ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy Tiêu Viêm thần sắc bình thản, hỏi ngược lại ta:

“Tại sao Thái tử nói năng vô lễ, nàng lại thấy đó là lỗi của mình?”

Ta sững người, hắn nhẹ nắm lấy tay ta, nói:

“Tin đồn nổi lên, rằng Vệ Quốc Hầu Tiêu Viêm sủng ái một thiếp thất tuyệt sắc, yêu thương như trân bảo, khiến cây sắt cũng trổ hoa.”

“Hôm nay ta đã nói thẳng với Thái tử: lời đồn là thật. Ta thực sự coi trọng nàng, không thể nhìn nàng bị ủy khuất.”

Vì vậy, hắn đã từ chối lời mời ta cùng dự tiệc của Thái tử, chỉ bảo ta yên tâm dùng bữa trong phòng.

Không phải chưa từng có quan viên vì muốn lấy lòng Thái tử mà âm thầm dâng thê thiếp của mình vào Đông cung.

Dù sao ai chẳng biết Thái tử háo sắc, bao kẻ vô danh tiểu tốt vì thế mà lên như diều gặp gió.

Nhưng Tiêu Viêm không làm thế.

Nếu sau này Thái tử đăng cơ, ta nghĩ những lời ca ngợi dành cho Tiêu Viêm trong sử sách sẽ còn nhiều hơn cả vị đế vương đương triều ấy.

“Tường Nhi, sai là Thái tử, không phải nàng. Nàng không cần xin lỗi ta.”

Nghe vậy, ta liền nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào thổ lộ:

“Hôm xuất giá, Tường Nhi đã không cam lòng thế nào, thì hôm nay lại cảm thấy may mắn thế ấy.”

“Hầu gia, Tường Nhi thật sự… đã lấy được người chồng rất tốt, rất rất tốt.”

Đêm đó, chính là ta chủ động cởi áo hắn, kéo màn lại.

Ta ôm cổ hắn, dùng nụ hôn để bịt kín miệng hắn.

“Thiếp không sợ cảnh quả phụ bế con. Trà lâu và ngân trang thiếp gây dựng đủ để sống yên ổn cả đời, Hầu gia nên tin thiếp.”

Vừa nói, ta vừa cởi áo ngoài của mình:

“Tường Nhi đã được Hầu gia dạy dỗ rất tốt, không còn chỉ biết khóc nhè nữa. Tường Nhi không cần dựa vào bất kỳ người đàn ông nào, dù có bế con, cũng sống được rất tốt.”

Cách nhau chỉ một gang, hơi thở hắn trở nên gấp gáp hẳn.

Ta kéo tay hắn, đặt lên nút thắt yếm sau lưng mình.

Trời thu se lạnh, nhưng ta chỉ thấy cả người nóng hầm hập.

“Hầu gia… giúp Tường Nhi cởi y phục đi…”

Lời vừa dứt, tia lý trí cuối cùng trong mắt Tiêu Viêm cũng tan biến. Cổ tay khẽ lật, lớp áo cuối cùng trên người ta rơi xuống.

Da kề da, môi quấn môi.

Đó là chiến trường giữa ta và vị nhất phẩm quân hầu của Đại Hạ.
 
Gian Tế
Chương 9: Chương 9



10

Tiêu Viêm rời phủ lần nữa sau ba ngày.

Chỉ là lần này khác biệt hoàn toàn — hắn nhận lệnh điều binh, mang theo ba vạn binh mã xuất chinh.

Trên đại lộ dài của đế đô, người người chen chúc, đều là đến tiễn đưa tướng sĩ.

Vẫn là đến Tây Nam, chiến trường từng nhiều lần giúp hắn lập nên chiến công hiển hách.

Ta đoán lần trước hắn chỉ là đi thăm dò hư thực, nắm rõ tình hình địch rồi mới dẫn quân xuất trận.

Ta chỉ đứng tiễn hắn nơi cổng phủ Hầu, hắn suốt dọc đường không hề ngoảnh đầu.

"Đừng ăn cua nữa, đêm nay đau bụng sẽ không có bản hầu xoa cho đâu."

— Đó là câu nói cuối cùng hắn để lại trước khi đi.

Ta đã hứa sẽ không khóc, đứng bên cổng cắn chặt môi đến bật máu.

Mãi cho đến khi bóng dáng binh lính cuối cùng khuất hẳn nơi cuối phố, nước mắt ta mới không kiềm được rơi lã chã.

Ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày ta nhung nhớ một người đến vậy.

Ngay lúc ta sắp quay về phủ, ta bắt gặp một chiếc kiệu quen thuộc.

Kiệu quan màu đỏ thẫm, gắn chuông bạc, trên rèm thêu một đóa hải đường.

Đó là chiếc kiệu mà Tần Văn Diễn từng cầu xin từ tay phụ thân hắn — Tần Thái phó — chỉ vì hoa hải đường trùng với chữ “Đường” trong tên ta, để ta có thể vừa nhìn là nhận ra.

Nếu không nhờ cha hắn, hắn nào có tư cách ngồi kiệu quan.

Cũng nào giống được như Tiêu Viêm, mọi thứ muốn có đều do tự tay tranh lấy.

Khi thấy khuôn mặt quen thuộc giờ đã xa lạ ấy bước đến gần, ta bất chợt cảm thấy buồn cười.

Buồn cười cho chính mình khi xưa cái gì cũng không hiểu, lại từng xem trọng một thư sinh yếu đuối chỉ biết hoa nguyệt gió trăng.

Hắn thấy ta, liền hành lễ trước, ánh mắt thoáng động, nói muốn nói chuyện với ta.

Ta mời hắn đến trà lâu nhà mình, bày tiệc trong sảnh lớn, gia nhân đứng hầu bốn phía, cửa sổ mở toang, ta hỏi hắn muốn nói gì.

Có thể thấy Tần Văn Diễn thật sự lo lắng cho ta, hắn hỏi gần đây ta sống thế nào, Tiêu Viêm có ngược đãi ta không.

Thiện Nhi thấy ta chẳng buồn đáp cái câu mà ai nhìn vào cũng biết đáp án, liền hiểu ý rót trà nói:

“Phu nhân, mời dùng trà.”

“Phu nhân?” Tần Văn Diễn ngơ ngác nhắc lại.

Thiện Nhi không nhanh không chậm, lặp lại y nguyên lời hôm đó Tiêu Viêm nói với ma ma cho Tần Văn Diễn nghe.

Tần Văn Diễn nhìn Thiện Nhi, lại nhìn ta.

Hắn vẫn còn trẻ, da dẻ trắng trẻo, so với Tiêu Viêm chỉ càng thêm yếu ớt.

Da mỏng, không chịu được va đập, chỉ mới hàn huyên được vài câu, giọng đã bắt đầu run:

“Tiểu Đường, nàng… nàng có hận ta vì đã bỏ rơi nàng hôm đó không?”

“Dĩ nhiên là hận,” ta thẳng thắn, chưa bao giờ có thể quên được vẻ mặt tuyệt vọng của cha ta sau khi từ phủ Tần Thái phó trở về.

Ta là con gái út trong nhà, chưa từng xuất giá, với Tần Văn Diễn lại là thanh mai trúc mã, còn có hôn ước từ trong bụng mẹ.

Hai năm trước, Tần Thái phó còn từng đùa bảo ta cứ gọi ông ta là "cha Tần" cũng được.

Một người từng xem ta như trẻ con, từng nhờ vả nhà ta bao năm, nói không nhận là liền không nhận.

Mà cha ta kỳ thực cũng không đòi hỏi gì quá đáng, chỉ mong nhà họ Tần thu nhận ta, dù làm thiếp hay làm tỳ nữ cũng được, miễn là để ta tránh khỏi nạn bị làm nhục khi lưu đày.

Thế nhưng Tần Thái phó không giúp, Tần Văn Diễn cũng chẳng nói một lời.

Thậm chí đến khi biết ta quay về kinh làm thiếp cho người khác, hắn cũng chỉ dám đến gặp khi Tiêu Viêm đã đi rồi.

"Đã nhát gan đến vậy, sao trước kia còn dám hứa cho ta một đời bình an?"

"Hay là miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nói lời dễ nghe, hoàn toàn chẳng có chút thật lòng?"

Ta hỏi hắn, trong lòng chẳng có chút tủi thân, chỉ thấy nực cười.

Hắn chắc chẳng thể tưởng tượng được ta giờ đã trở thành thế này, càng không ngờ ta lại nói ra những lời như vậy với hắn.

Gương mặt đầy kinh ngạc, hắn sẽ chẳng bao giờ có được câu "ta tha thứ" hay "ta còn nhớ chàng" từ ta nữa.

Cô gái ngây ngô từng say mê lời ngọt đã trưởng thành rồi.

Phu quân nàng đã dạy nàng: phải nhìn người ta làm gì, chứ không chỉ nghe người ta nói gì.

Tuyệt đối đừng đem cả đời đặt vào những điều vô nghĩa.

Tần Văn Diễn rốt cuộc cũng nói một lời xin lỗi.

“Nhưng ngược lại ta phải cảm ơn nhà họ Tần đã cự tuyệt,” ta đặt chén trà rỗng xuống, ra lệnh đuổi khách.

“Nếu không thì ta đã không thể gả cho Vệ Quốc Hầu, càng không thể có cuộc sống tốt đẹp hôm nay.”

Thấy Tần Văn Diễn vẻ mặt không thể chấp nhận nổi, ta bồi thêm một câu:

“Nếu nói Hầu gia chỉ hơn ngươi mười vạn lần, e là còn đang hạ thấp chàng ấy. Hiểu chưa?”

Hắn hồn bay phách lạc mà bước ra khỏi cửa, trượt chân té gãy chân ngay bậc thềm tam cấp.
 
Back
Top Bottom