Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]

Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 10: Chó lớn


Chu Vũ giặt đồ cho cả hai xong đã đến tầm trưa, hắn vội vàng phơi đồ bên ngoài cho nhanh khô, còn phải vào bếp chuẩn bị bữa tối cho Hàn Nghi mới được.

Hắn chính là sợ cô sẽ đói, khi cả hai lăn giường cô lại mệt mà ngất đi, không đáp ứng nhu cần của hắn...Chu Vũ vào bếp đã thấy Hàn Nghi ở trong đó sẵn, trên bếp có mấy cái nồi đang nấu gì đấy khiến khói bốc lên nghi ngút thơm lừng.

Hắn nhíu mày liền đi đến bên cạnh Hàn Nghi, vừa nhìn vào cái nồi đang nấu canh vừa lên tiếng hỏi cô..."

Lần sau không cần vào bếp, nếu đói thì gọi tôi..."

Hàn Nghi có chút buồn cười nhưng cũng không để Chu Vũ thấy được, cô dùng đũa khuấy đều nồi canh, tiện miệng trả lời hắn..."

Mấy việc này em làm được mà, huống chi chị Tế Thông vừa nãy có mang cho em một khứa cá rất ngon, chị ấy sợ em không ăn quen thịt đấy..."

Hàn Nghi càng dịu dàng bao nhiêu càng khiến Chu Vũ vui mừng bấy nhiêu, hắn cảm giác được bản thân đang trải qua những ngày tháng hôn nhân tuyệt nhất trong cuộc đời mình với một người vợ xinh đẹp, không những thế còn rất quyến rũ..."

Em không thích ăn thịt à...?"

Hàn Nghi nhìn về phía Chu Vũ, không do dự liền nhanh chóng gật đầu..."

Đúng rồi, em không ăn được thịt mỡ, nhưng thịt lạt thì em ăn được...em cũng rất kén ăn..."

Chu Vũ gật đầu liền ra bên ngoài chờ Hàn Nghi dọn cơm cho hắn thưởng thức, hắn nghĩ sau này nếu có giết mổ động vật chắc chắn phải chừa ra phần thịt bắp ngon nhất cho vợ mình.

Bản thân hắn cũng phải đổi thói quen ăn uống lại sao cho phù hợp với Hàn Nghi mới được...Chừng mười phút sau, Hàn Nghi bày biện mâm cơm ngon mắt ra trước mặt Chu Vũ, cô để ý hắn phải làm công việc nặng nên không thể ăn mỗi món canh cá mà sống được, nên cô cố tình kho thêm một nồi thịt cho hắn ăn cùng với cơm.

Dù sao tên này cũng thích ăn thịt như vậy, cô vẫn nên chiều hắn một chút..."

Anh ăn ngon miệng nhé...!"

Chu Vũ cư nhiên gắp thịt cho vào bát liền và vào miệng cả cơm lẫn thịt, hắn tự nhận xét tay nghề của bản thân cũng không quá tệ, cho đến khi hắn được ăn món Hàn Nghi nấu...thì tay nghề của hắn so với cô chỉ là cám heo mà thôi...Chu Vũ ăn chừng sáu bát cơm, hết sạch nồi thịt kho, hắn ăn thêm hai bát canh nữa mới kết thúc bữa trưa.

Sức ăn của Chu Vũ thật sự khiến Hàn Nghi mở rộng tầm mắt, nhưng cũng may là cô nấu nhiều cơm nên không thiếu...Hàn Nghi để ý thấy Chu Vũ ăn rất nhiều, nhưng bụng hắn là không có một chút mỡ nào, hay thậm chí cả cơ thể hắn to lớn như vậy đều là cơ bắp cứng nhắc.

Có khi do công việc hắn có phần cực nhọc, nên dù ăn nhiều bao nhiêu đi chăng nữa cũng không bị béo...Nói đi cũng phải nói lại, chả bù cho cô chỉ cần ăn như hắn chắc chắn cô sẽ trở thành con lợn to tròn mũm mĩm rồi.

Hàn Nghi vô thức thở dài, đột nhiên phía sau có một thân hình cao lớn ôm trọn lấy cô..."

Tôi phải đi làm rồi...!"

Hàn Nghi ừm nhẹ một tiếng, cô bỗng cảm nhận được bàn tay hư hỏng của ai kia đang dần dần di chuyển lên ngực mình xoa nhẹ..."

Đừng...em đang rửa bát mà...!!"

Chu Vũ như bỏ ngoài tai lời Hàn Nghi nói, hắn luồn tay vào trong xoa xoa bầu ngực căng tròn của cô, cả cơ thể cao lớn hơn cúi xuống rúc vào hõm cổ cô cố tình hít ngửi hương thơm ngọt ngào..."

Ha...tôi muốn đè em ra làm chuyện đó, muốn nghe em rên rỉ...!!"

Hàn Nghi không tin được mấy lời vô sỉ phát ra từ miệng tên này, cô rửa xong cái bát cuối cùng liền xoay người đáp lại hắn..."

Anh đi làm việc đi, khi khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé...!"

Chu Vũ có chút không đành lòng, hắn đỡ lấy eo Hàn Nghi liền cúi xuống hôn sâu với cô.

Tiếng môi lưỡi dây dưa liên tục một lúc đã bị Hàn Nghi nhẫn tâm đẩy hắn ra..."

Ngoan nào...!"

Chu Vũ như một con chó lớn gật đầu nghe lời, hắn ra khỏi cửa đã thấy Trác Ca đứng bên ngoài chờ sẵn, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ đểu cáng liền khoái vai Chu Vũ cùng ra ruộng..."

Biết gì không, cái cô hoa khôi của làng bên cạnh vừa chuyển xuống làng chúng ta sống đấy...cô ấy rất xinh đẹp...!"

Chu Vũ cư nhiên không hứng thú mấy đối với lời nói của Trác Ca, dù sao đầu óc của hắn vẫn đang ở chỗ nụ hôn sâu ban nãy..."

Này Chu Vũ, cậu có vợ rồi nhưng vẫn có thể lấy thêm vài cô nàng xinh tươi khác đấy, dù sao vợ của cậu cũng không đáp ứng nổi nhu cầu của cậu đâu...!"

Thật ra nam giới ở làng đồ tể đều có quyền lấy thêm mấy cô vợ nữa cũng được, dù sao mục đích chính cũng là để sinh con.

Nhưng người phụ nữ chỉ có thể chung thủy với một người đến cuối đời.

Tuy đối với giới khác có vẻ không thỏa đáng, nhưng đây là giới đồ tể, quy tắc và phong tục cũng là do bọn họ lập ra rồi tuân theo...Nhưng Chu Vũ cư nhiên không có nhu cầu lấy thêm vợ, hắn bây giờ chỉ cần mỗi Hàn Nghi là vợ hắn...
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 11: Cơm này không nuốt nổi


Chu Vũ trở về nhà liền thấy Hàn Nghi đã bày một mâm cơm thịnh soạn để đón tiếp hắn, khiến tâm trạng nam nhân liền từ khó ở chuyển sang vui vẻ hẳn.

Hắn định tiến đến chỗ Hàn Nghi để hôn cô một cái nhưng chợt nhớ ra cả cơ thể hắn đầy mồ hôi nên đành đi tắm trước...Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khiến Hàn Nghi có chút đề phòng, nhưng cô lại nghĩ chắc người đến là chị Tế Thông nhà bên cạnh nên vui vẻ ra mở cửa..."

Cô là...?"

Tiểu Đồng khó hiểu nhìn chằm chằm Hàn Nghi liền biết cô không phải người thuộc địa phương này, nhưng cô ta cũng không quản được nhiều chuyện đến vậy, chủ yếu là tìm Chu Vũ có chút chuyện..."

Tôi là Tiểu Đồng, mới chuyển đến được hai hôm...mà cô là ai, sao lại ở trong nhà anh ấy...?"

Hàn Nghi nghĩ thầm có thể đây là người bạn thời thơ ấu của Chu Vũ nên vô cùng vui vẻ tiếp đón, cô mời Tiểu Đồng vào nhà tiện thể giới thiệu bản thân..."

Tôi là Hàn Nghi, vợ của Chu Vũ...không biết cô tìm anh ấy có chuyện gì...?"

Tiểu Đồng càng lúc càng trở nên khó chịu nhưng đều bị cô ta ém trong lòng, tuy buổi chiều có nghe cái tên Trác Ca kia nói rằng Chu Vũ đã có vợ rồi nhưng cô ta hoàn toàn không tin.

Rõ ràng khi trước cả hai gia đình đã đính ước cho hai người rồi cơ mà..."

Vợ sao...?

Vậy mà tôi lại không biết cơ đấy, tôi cứ tưởng anh ấy vẫn còn nhớ đến tôi cơ chứ...!"

Hàn Nghi không hiểu ý của Tiểu Đồng cho lắm nhưng lời cô ta nói khiến cô không cảm thấy vui vẻ gì.

Huống chi cô chưa từng nghe Chu Vũ kể về chuyện của hắn, hay nói đúng hơn là hắn rất ít khi nói chuyện vớ vẩn với cô...Chu Vũ tắm xong chỉ mặc mỗi cái quần để ra ngoài dùng cơm, hắn hơi cau mày nhìn về phía Tiểu Đồng cũng đang ngồi sẵn ở đó..."

Tại sao cô lại ở trong nhà tôi...?"

Hàn Nghi để ý thấy giọng nói của Chu Vũ vang lên liền từ từ tiến về phía hắn.

Vì Chu Vũ rất cao nên cô chỉ đành kéo tay hắn xuống để thì thầm gì đó..."

Cô ấy là Tiểu Đồng, bạn của anh không phải sao...?"

Chu Vũ trầm mặc không đáp, hắn ngồi xuống bàn ăn cơm liền đưa bát cho Hàn Nghi xới..."

Nếu cô muốn dùng cơm thì ở lại dùng cùng gia đình tôi, còn không thì ra khỏi đây ngay...!"

Hàn Nghi cười trừ liền tiến đến xới cơm cho Tiểu Đồng, cô nhanh chóng lên tiếng xua tan bầu không khí khó nhằng này..."

Dù sao cũng là bạn cũ, chắc cô cũng biết tính tình anh ấy không được tốt...!"

Tiểu Đồng không quan tâm đến lời Hàn Nghi nói, ánh mắt cô ta chỉ chứa đựng một mình Chu Vũ ngồi đối diện..."

Anh này, chắc anh chỉ dùng cô ta để thỏa mãn phương diện tình dục thôi đúng không...còn hôn ước khi trước của chúng ta nữa đấy...!"

Hàn Nghi nghe xong liền đánh rơi đũa xuống đấy, những chuyện khác cô không hiểu thì có thể nhẫn nhịn cho qua, nhưng chuyện này thì phải nói cho ra nhẽ..."

Cô có ý gì...?"

Tiểu Đồng vẫn giữ nguyên bộ mặt bình thản, cô ta chỉ biết Chu Vũ không lên tiếng có lẽ đang ngầm đồng ý..."

Nhìn cô xem, cái bộ dạng rất thích hợp để cho đàn ông chơi còn gì, nhưng mấy loại người đến từ nơi khác như cô chỉ để cho đàn ông nơi này chơi chán thì bỏ thôi...dù sao sau này người anh ấy đường đường chính chính lấy về cũng là Tiểu Đồng tôi đây...!"

Hàn Nghi nở nụ cười khinh miệt, thì ra người đến không phải là khách thì cũng là thù, hay cô cho cô ta một cái bạt tai cho tỉnh ngộ nhỉ...?"

Vậy phiền cô ăn xong rồi cút ra khỏi đây nhanh một chút, hay cô muốn ở lại để thưởng thức cảnh xuân của chúng tôi đây...?"

Chu Vũ đột nhiên ôm lấy Hàn Nghi để cô ngồi trên người hắn, bàn tay hư hỏng kia lại không lựa lúc luồn vào bên trong áo của cô.

Giọng hắn khàn đặc lên tiếng..."

Cút khỏi đây đi, cơm này có nhét vào mồm thì cô cũng không nuốt nổi đâu...!"

Tiểu Đồng tức giận không nói được gì, vậy cô ta sẽ trở về để nghĩ thêm cách đuổi khuất con ả lảng lơ này đi, người đàn ông kia chỉ có thể là của một mình cô mà thôi...Sau khi Tiểu Đồng bỏ đi, Hàn Nghi liền xoay người lại ngồi đối diện vào Chu Vũ, hai tay cô ôm lấy cổ hắn sợ ngã..."

Nói miệng được rồi, anh luồn cái tay đi đâu đấy hả...?"

Chu Vũ cười cười liền úp mặt vào ngực Hàn Nghi hít ngửi mùi hương của cô, tay hắn cư nhiên không yên phận liền vén cái áo cô đang mặc lên cao, lộ ra bầu ngực trần trắng mịn không hề bị gò bó bởi lớp bra chật cứng..."

Đuổi cô ta đi rồi, vậy thưởng cho tôi đi, cho tôi cái gì đó đi...!"

Hàn Nghi cởi hẳn cái áo đang mặc ra, cô dùng ánh mắt kiều mị nhìn chằm chằm về phía Chu Vũ như đang mê hoặc hắn..."

Anh muốn gì thì lấy cái đó đi, dù sao cũng không cản được...!"
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 12: Mang thai [H+]


Xem full tại linkhttps://truyenhdx.com/truyen/ep-cuoi-giam-cam-tuyet-doi/(Có gắn trên tường của tác giả)
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 13: Không tiễn nổi


Hàn Nghi mơ hồ tỉnh dậy, cô không biết bản thân đã bị Chu Vũ treo lên như thế này mấy ngày rồi, thậm chí phía dưới bị hắn làm đến rách hay chảy máu bao nhiêu rồi.

Cô không biết bản thân có thể chết ở đây không, nhưng cô có thể biết được cái thai vừa hình thành trong bụng mình đã sớm mất...sau những lần hắn cường bạo cô rồi...Chu Vũ về nhà nhìn thấy Hàn Nghi thì máu điên trong người lại nổi lên, hắn hạ sợi dây xuống để cô ngã nằm ra sàn, tiếp tục hành động giao hoan đồi trụy với người còn chút hơi tàn như cô.

Tuy cô không rên tỉ, không nói, chỉ biết khóc đến khô cả mắt vẫn có thể làm hắn nảy sinh thú tính được...Hàn Nghi cứ nghe đi nghe lại cái câu hắn gọi cô là con điếm chỉ biết diễn kịch, dám lừa hắn lâu như thế, ngoài ra cô không hề nghe thêm một câu nào khác có thể sưởi ấm được trái tim mình, hay câu nào đó cho rằng cô là người có lỗi khi lừa hắn...Xong việc, Chu Vũ ra sân sau tắm rửa, để lại Hàn Nghi nằm sõng soài trên đất với đôi chân dang sang hai bên, hoa huyệt co bóp liên tục như muốn ép tinh dịch của người đàn ông ra bên ngoài...Hàn Nghi cứ nằm như thế cho đến khi Chu Vũ bước ra, hắn vào trong bếp lấy một cốc nước cùng bát cháo loãng mang ra bên ngoài.

Hành động lặp đi lặp lại chính là bóp miệng cô ép nuốt hết cho bằng sạch...Hàn Nghi nghĩ lại cô cũng từng nghe hắn nói, nếu không ăn hết mà phun ra, hắn sẽ cho cô ăn tinh dịch của hắn thay thứ này.

Còn nếu cô ngoan ngoãn ăn, hắn sẽ đút no phía dưới của cô bằng tinh dịch của hắn, dù sao đấy cũng là thứ mà một con điếm như cô thích nhất...Chu Vũ cho Hàn Nghi ăn xong liền rời đi làm việc của hắn, dù sao hắn cũng phải phạt cô thêm vài ngày nữa cho cô biết thế nào là lễ độ.

Hắn đã yêu chiều cô như thế, cung phụng cô hết lòng mà cô dám lừa dối hắn, dám nhẫn tâm bỏ hắn đi sao...!!Đến tầm tối muộn, Chu Vũ mới xách theo bình rượu trở về nhà, hắn nhìn chằm chằm về phía Hàn Nghi đang ngồi tự vào giường với cô thể trần như nhộng, lộ rõ vết xanh xanh tím tím hoan ái, có nơi vẫn còn chảy máu do trận đòn dã man hôm trước..."

Muốn trốn chứ gì...hahaha...mày nằm mơ đi con điếm...!!"

Chu Vũ lôi cái còng sắt nặng gần mười kg ra còng vào chân Hàn Nghi, nối với góc nhà không cho cô chạy.

Nhưng với tình hình sức khỏe hiện tại, cô không chết đã là may mắn rồi..."

Này...có ai ở nhà không, mau mở cửa ra xem nào...!!"

Chu Vũ nhíu mày khi nghe giọng lạ, hắn trước giờ chưa từng mời người lạ về nhà, huống chi còn là lúc tối muộn như thế này.

Nhưng tiếng gọi cửa càng lớn khiến hắn không thể không mở..."

Bà là ai...?"

Mẹ Hàn Nghi xách theo một túi đồ đi thăm con gái, dạo này bà và chồng có vay mượn được ít tiền mua đất, vừa bán được với giá cao nên tiền bạc cũng có thể thoải mái hơn trước rất nhiều.

Đột nhiên bà nhớ đến Hàn nghi nên bèn mua chút quà sang thăm cô cùng chồng..."

Tôi là mẹ Hàn Nghi, cậu chắc là chồng con bé nhỉ...!"

Bà nhìn người đàn ông cao to trước mặt cũng có chút sợ hãi, huống chi bà còn ngửi được mùi rượu đang bốc lên từ cơ thể hắn, đúng là con gái bà chịu khổ rồi..."

Tránh ra đi, tôi vào xem con gái tôi...!"

Bà Hàn đẩy Chu Vũ ra liền bước vào bên trong, hai túi đồ trên tay rơi xuống ngay lập tức khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của con gái bà.

Dường như nó đã gầy đi rất nhiều so với lúc trước, trên cơ thể toàn dấu vết bị đánh đập nghiêm trọng, thậm chí giữa hai chân có vết máu khô đọng lại không được rửa sạch..."

Trời ơi...con tôi...thằng khốn nạn, mày làm gì con tao đấy hả...mày muốn giết nó đấy à...sao mày ác thế...!!"

Bà Hàn vừa khóc vừa nghẹn ngào hướng phía Chu Vũ đánh xuống, nhưng hắn chỉ cần một lực nhẹ cũng có thể đẩy bà ra được..."

Phiền phức...!"

Bà Hàn muốn đánh tên điên kia thêm mấy cái nhưng hắn đã bỏ đi mất, bà nhanh chóng quay lại xem tình hình của con gái.

Trước hết là gỡ sợi dây thừng đang trói chặt tay cô, sau đó vào bên trong mang ra một xô nước lau người sơ cho cô..."

Sao lại khổ thế hả con, sao lại để nó đánh thành ra thế nào hả...?"

Bà Hàn cứ liên tục nói nhưng không nhận được bất kì câu trả lời nào của Hàn Nghi, cho đến khi bà lau đến nơi tư mật của cô chợt khựng lại, ánh mắt nhòe đi vì bật khóc..."

Sảy thai đúng không...thằng điên đó đánh con đến mức sảy thai rồi à, vậy...vậy mà nó còn...còn dám làm chuyện đồi bại với con...!!"

Bà Hàn lau đi vết máu giúp Hàn Nghi, bà cứ liên tục khóc nức nở cho đến khi nghe thấy giọng nói của cô..."

Mẹ...mẹ...quên rồi à...con...con là vợ hắn mà...dù hắn có đối xử thô bạo với con như thế nào...thì con cũng là vợ của hắn mà...chẳng phải...mẹ gả con cho hắn sao...!"

Hàn Nghi bình thản nói chuyện nhưng lại khiến tâm trạng mẹ cô chùng xuống, lời cô nói ra dường như đang âm thầm trách móc bà..."

Xin lỗi...xin lỗi...ta không biết sẽ thành ra thế nào...ta...ta xin lỗi..."

Hàn Nghi không cần lời xin lỗi đó, thứ cô muốn nghe chính là mẹ cô muốn mang cô trở về, không biết cô ở đây chịu thiệt thòi thêm nữa..."

Mẹ...hay...hay mẹ đưa con về nhà được không, con ở đây sợ lắm...mẹ đưa con theo với...!"

Bà Hàn hơi khựng lại, trên gương mặt hiện lên nét do dự rõ ràng, bà nhanh chóng dùng lời lẽ cẩn thận khuyên răn con cái..."

Vợ chồng mà, sẽ có lúc cãi vã...ta sẽ khuyên chồng con đối xử tốt với con được không, dù sao con gái gả đi, bây giờ bị trả về...cũng không còn mặt mũi.

Mà con còn trông đợi gì nữa, cái tên họ Đổng kia lấy vợ rồi, vợ nó còn thuộc giới trung lưu cơ...!"

Hàn Nghi cười khẩy, nước mắt tủi thân, uất ức cứ như vậy lăn dài trên gương mặt.

Thì ra trước giờ đều là cô hi vọng quá nhiều vào đám người này, đều là cô vọng tưởng nếu bỏ trốn thành công thì họ sẽ chứa chấp cô..."

Vậy à...tốt thật đấy...!"

Hàn Nghi chống đỡ thân thể đứng dậy, mặc dù hai chân cô đã run lên cầm cập, cô liền đi về phía cửa để tránh đối diện với ánh mắt lảng tránh của mẹ cô..."

Mẹ...mẹ muốn nghỉ ngơi ở đây một đêm không, mai con tiễn mẹ về...chứ hiện tại con đau quá, không đi được...!"

Hàn Nghi dựa người vào tường, cô đưa mắt nhìn Chu Vũ đang xách theo một túi đồ ăn vừa mua từ bên ngoài về, nhưng tâm cô lại dấy lên một tia đau đớn kinh hoàng..."

À...hay để chồng con đưa mẹ về...nơi này chồng con thông thạo hơn con, anh ấy đi lại cũng tiện..."

Bà Hàn nghe Hàn Nghi nói chuyện như muốn đuổi khéo bà, nhưng dù không đuổi thì bà vẫn có thể tự về nhà được.

Bà hoàn toàn không muốn ở lại cái nơi dơ bẩn này thêm một lúc nào nữa..."

Thôi ta tự về được, nhưng ta dặn con, làm vợ người ta thì phải biết nhẫn nhịn, đừng hở tí lại giận dỗi cãi lại, chỉ rước họa vào người thôi đấy...!"
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 14: Vợ lẽ


Bà Hàn lại quay sang nhìn Chu Vũ, tông giọng nói được nâng lên như muốn ra uy với hắn..."

Nó là vợ anh, nếu nó sai thì anh có thể dạy nó, nhưng lần sau đừng đánh nó mạnh như thế...!!"

Hàn Nghi quay đầu vào bên trong không nhìn bóng dáng mẹ mình khuất xa dần, cả cơ thể nhẹ nhõm lại dần trượt xuống tựa vào tường..."

Đúng là rước họa vào thân...sao mẹ lại nói như thế cơ chứ...sao lại tàn nhẫn với con như thế...rõ ràng...rõ ràng...mẹ bán con mà...!!"

Hàn Nghi nhìn về phía Chu Vũ, ánh mắt của cô lại lần nữa rơi vào vô định, giọng nói vang lên hời hợt nhưng nghẹn ngào đáng thương..."

Bà ấy bảo tôi làm vợ người ta rồi thì phải nhẫn nhịn...nếu anh không yêu thương gì tôi cũng được, anh đánh tôi, giết tôi cũng được...nhưng lần sau bà ấy đến, thì đừng để tôi gặp bà ấy..."

Chu Vũ nhíu mày không biết giữa Hàn Nghi và mẹ cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cô khóc đau lòng như thế...khóc đến nỗi đôi mắt sưng lên nhưng vẫn cố nhịn không cho bản thân gục ngã...Hắn từng thấy cô khóc lóc cầu xin tha vì đau đớn, cô khóc vì tủi thân hay uất ức một việc gì đó mà không muốn nói ra.

Nhưng lần này có vẻ cô muốn buông bỏ thứ gì đó nên mới buông thả cho bản thân khóc một trận đau lòng như thế...Chu Vũ bế Hàn Nghi đặt trên giường, hắn mang chậu nước mới đến lau người cho cô, giọng nói so với trước dịu đi vài phần..."

Em khóc xong đi, rồi tôi rót nước cho em uống...!"

Hàn Nghi im lặng không nói, tâm trí cô đã bị tổn thương nghiêm trọng từ mấy lời kinh hoàng của Chu Vũ, huống chi trong lúc cô vừa xảy thai vừa nghe mấy lời đó.

Bây giờ bảo cô buông bỏ là chuyện không thể nào...Hàn Nghi nhân lúc Chu Vũ đi rót nước liền quay trở lại nằm trên giường, cô dùng chăn che kín gương mặt của mình không cho người khác nhìn thấy.

Lúc Chu Vũ trở ra tưởng cô mệt nên đã ngủ rồi, hắn cũng không nói gì liền nằm xuống bên cạnh cô chợp mắt một lúc...Đến sáng Chu Vũ theo thói quen thức dậy sớm để làm việc, hắn quay sang nhìn Hàn Nghi vẫn nằm im cũng không đả động gì đến cô, thầm nghĩ cô vì chuyện hôm qua khóc quá nhiều nên vẫn còn mệt...Gần mười giờ sáng, Hàn Nghi mới từ tưg mở mắt nhưng không hề có ý định ngồi dậy, cô cứ nằm như vậy được thêm một lúc cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng Tế Thông gọi mình..."

Hàn Nghi ơi, tôi mang cho cô ít bánh nếp ngon lắm, mới mua hồi sáng này..."

Hàn Nghi chống người ngồi dậy, cô tìm đại trong nhà có cái áo nào lành lặn khoác đại vào người, che đi mấy dấu vết không đáng xem, nhanh chóng ra mở cửa cho Tế Thông..."

Tôi...ngủ quên nên không nghe thấy, xin lỗi cô...!"

Tế Thông thấy sắc mặt Hàn Nghi có vẻ không được tốt cho lắm, nhưng cô cũng không hỏi nhiều vì sợ người khác cảm thấy phiền phức..."

À không sao, tôi có ít bánh nếp cho cô này, nhớ ăn nhé...!"

Tế Thông đưa cho Hàn Nghi hai cái bánh nếp lớn, không nói không rằng liền đi ra bên ngoài ruộng tiếp tục mấy công việc hằng ngày.

Dù sao phụ nữ ở đây ai chả phải làm việc, nào có ai được sung sướng như cô...Trước kia Hàn Nghi có nghe mấy người phụ nữ nói cô được chồng yêu chiều, cơm bưng nước rót tận miệng không cần phải đi làm vất vả.

Đến cuối cùng không có giá trị lợi dụng cũng sẽ bị vứt bỏ mà thôi.

Lúc đó cô còn có chút gì đó cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ cô bắt buộc phải thừa nhận rằng họ đã nói đúng hoàn toàn...Hàn Nghi ngồi trước cửa, cô bóc cái bánh nếp ra ăn cho đỡ đói, dù sao trước giờ đều là Chu Vũ đi mua đồ ăn sáng cho cô, bây giờ không có hắn thì cô có khả năng sẽ chết đói trước khi chết vì bị đánh đập mất...Không biết Chu Vũ đi đâu mà đến tận chiều tối hắn không về, nhưng Hàn Nghi cũng chẳng quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì, dù sao cô đối với hắn ngày càng thêm nguội lạnh...Đến tầm hơn mười giờ tối, Chu Vũ xách theo bốn con gà to trở về, hắn thả mấy con gà ra phía sau liền tắm rửa sạch sẽ trước khi vào nhà.

Do hắn có chút việc nên về trễ, cũng quên mất chưa mua đồ ăn tối cho Hàn Nghi..."

Ăn tối chưa, cần tôi nấu cho thứ gì không...?"

Hàn Nghi lắc đầu tỏ ý không cần thiết, cô cũng không hỏi hắn đã làm gì, chỉ lặng lẽ đi về phía giường chuẩn bị ngủ một giấc.

Nhưng Chu Vũ nào cho cô đạt được ý nguyện..."

Hôm nay cha của Tiểu Đồng mời tôi qua nhà dùng bữa, ông ấy bị bệnh có lẽ không sống được thêm mấy năm nữa, nên nhờ tôi chăm sóc con gái của ông, tiện thể ông nhắc về hôn ước giữa chúng tôi, nhưng tôi không đồng ý...!"

Hàn Nghi không biết Chu Vũ kể cho cô nghe những chuyện này để làm gì, chẳng phải trước đó cô cũng biết hắn không có tình cảm với Tiểu Đồng hay sao...?"

Ban đầu tôi không đồng ý, nhưng ông ấy sống chết nhắc lại chuyện đã từng cứu tôi năm xưa ra...vì sợ ông ấy phiền lòng, cũng để báo đáp ân tình xưa nên tôi đã đồng ý lấy Tiểu Đồng...!"

"Tôi xin lỗi nhưng tôi phải nói điều này cho em biết, vì tôi và em chưa hề đăng kí kết hôn...ban đầu do tôi cần một người vợ nên mới mua em về, nên nếu tôi lấy tiểu đồng...thì thiệt thòi cho em rồi...!"

Hàn Nghi nhớ lại chuyện Tiểu Đồng nói Chu Vũ chỉ dùng cô để thỏa mãn phương diện kia của hắn, lúc đấy còn tức giận, bây giờ thì đúng là thật rồi.

Vậy hóa ra chỉ do cô tưởng bở nhiều thứ mà thôi..."

Vậy nếu anh lấy Tiểu Đồng, tôi sẽ chuyển đến chỗ khác sống..."

Chu Vũ siết tay Hàn Nghi càng chặt hơn, hắn xoay mặt cô về phía mình liền đưa tay nắm lấy vai cô..."

Không cần thiết, tuy Tiểu Đồng là vợ chính thức, nhưng em cũng là vợ lẽ của tôi, phải sống cùng với tôi...!"

Hàn Nghi khó hiểu nhìn Chu Vũ, dù cô có gả cho người khác đi chăng nữa, tuyệt đối không bao giờ làm vợ lẽ phá hoại hạnh phúc gia địn người ta.

Vậy mà người đàn ông này lại muốn cô làm vợ lẽ của hắn sao...!"

Không bao giờ, tôi dù có bị anh hành hạ đến chết đi chăng nữa, tuyệt đối không làm vợ lẽ...!"
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 15: Cướp chồng


Chu Vũ càng thêm tức giận, hắn chỉ muốn cho Tiểu Đồng một cái thân phận hư vô để cô ta thỏa mãn, còn Hàn Nghi vẫn vĩnh viễn là người hắn yêu nhất.

Vậy mà giờ đây cô lại không chịu..."

Em không muốn làm vợ lẽ cũng được, vậy chúng ta cứ sống như bây giờ, đừng quan tâm đến sự hiện diện của Tiểu Đồng là được...!"

Hàn Nghi gạt phăng tay của Chu Vũ ra, cô mang đống quần áo nằm bên ngoài xếp gọn vào vali định rời đi ngay trong đêm.

Tuy không biết cô sẽ đi về đâu, nhưng cô muốn rời khỏi tên đàn ông ích kỉ đáng khinh này..."

Mẹ nó...em muốn đi đâu...!"

Chu Vũ tức càng thêm tức liền kéo Hàn Nghi ra chỗ khác, hắn thô bạo đẩy cô lên giường liền lấy cơ thể mình đè chặt lấy..."

Em chưa sinh con cho tôi, lại muốn bỏ trốn à...?"

Hàn Nghi thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, cô hơi hướng ánh mắt xuống phía dưới chuẩn bị rơm rớm nước mắt.

Bàn tay nắm chặt lấy bờ vai rộng của Chu Vũ lên tiếng..."

Trốn đi đâu được cơ chứ, nhưng tôi sẽ không làm vợ lẽ của anh đâu..."

Chu Vũ nhìn chằm chằm Hàn Nghi liền đỡ cô ngồi dậy, giọng nói cất lên có vẻ thiếu kiên nhẫn..."

Vậy em muốn cái gì...?"

Hàn Nghi cư nhiên muốn sống, cô cũng muốn trả lại tất cả những đau khổ về thể xác và tinh thần mà Chu Vũ đã ban tặng cho cô.

Cư nhiên cô sẽ khiến hắn vì cô mà trở nên đau đớn triệt để..."

Anh đừng kết hôn với Tiểu Đồng, cứ đón cô ta về đây sống cùng chúng ta như anh nói cũng được, tôi không bận tâm...!"

Chu Vũ nghe ý này cũng được, hắn có thể dùng lời lẽ khuyên Tiểu Đồng sống thử như vậy trước khi kết hôn, nhằm kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu.

Dù sao bố của Tiểu Đồng cũng bệnh tật ốm yếu sắp đến thời hạn rồi..."

Nếu cô ta có làm gì em thì nói với tôi, tôi sẽ dạy bảo lại cô ta..."

Hàn Nghi không nói gì, cô đặt mình trở lại giường chuẩn bị vào giấc ngủ, dù sao cô cũng muốn xem xem Tiểu Đồng định giở trò gì và cách Chu Vũ đối với cô ngoài tình dục ra thì có gì khác...Đúng sáu giờ tối, Chu Vũ liền xách theo túi hành lí của Tiểu Đồng về nhà, hắn có chút không vui nhìn bàn ăn tươm tất đã được Hàn Nghi chuẩn bị sẵn, thậm chí trên gương mặt cô còn nở một nụ cười vui vẻ..."

Anh và Tiểu Đồng về rồi à, mau lại đây ăn cơm đi...!"

Tiểu Đồng nhìn Hàn Nghi ra vẻ khiêu khích, cô ta nhanh chóng ôm lấy cánh tay Chu Vũ nũng nịu..."

Chồng à...liệu những thứ này có ăn được không, hay em nấu cho anh những món khác nhé...!"

Chu Vũ không nói gì, hắn để túi đồ của Tiểu Đồng lên ghế liền ra sân sau tắm trước, trên gian nhà chính chỉ còn mỗi Tiểu Đồng và Hàn Nghi ngồi đối diện với nhau..."

Tôi nghĩ tối nay cô nên kiếm cái góc nào ngủ đi, kẻo lại nghe thấy vài âm thanh ám muội...!"

Hàn Nghi nhìn nụ cười đắc ý của cô ta cũng không mảy may dao động, cô chờ đến khi Chu Vũ tắm xong ra bên ngoài liền lên tiếng với hắn..."

Em không với tay ra sau lưng được, bôi thuốc giúp em đi...!"

Chu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, hắn lấy tuýp thuốc mỡ trong ngăn kéo ra, đặt Hàn Nghi ngồi trên giường liền vén áo lên bôi cho cô trước sự ghen tức của ai đó..."

Hàn Nghi này, cô nhờ tôi cũng được mà, nhờ chồng tôi không thấy ngại hay sao...?"

Hàn Nghi ra vẻ đáng thương tựa vào người Chu Vũ để hắn đỡ lấy cô, khuôn miệng hơi nhếch lên khích lại..."

Chồng cô cũng là chồng tôi mà, bổn phận của chúng ta chẳng phải cùng chăm sóc anh ấy sao...tại sao cô nói cứ như việc tôi đang cướp chồng cô vậy...?"

Chu Vũ siết eo Hàn Nghi càng chặt khiến cô cau mày, ra vẻ trách móc hắn..."

Đau em...thả em ra để chúng ta cùng ăn tối nào...!"

Chu Vũ cũng không rảnh chen vào cuộc phân bua của hai người phụ nữ nên hắn không nói gì mà bắt đầu dùng bữa.

Hôm nay Hàn Nghi làm món thịt kho rất ngon, canh xương hầm và củ cải muối vẫn còn.

Tất cả đều đúng với sở thích của Chu Vũ...Chu Vũ gắp miếng thịt bỏ vào bát mình, hắn dùng kéo cắt phần mỡ cho hắn, còn phần lạc bỏ vào bát Hàn Nghi.

Cứ thế hắn cắt cho cô được bảy, tám miếng để cô ăn cùng với cơm..."

Trời ơi, sao cô khó ăn vậy, không thấy phiền anh ấy à...?"

Tiểu Đồng thấy chướng mắt nên không kiềm được lên tiếng, nhưng Hàn Nghi cũng nhanh chóng đáp lại..."

Trước giờ anh ấy đều làm vậy, tôi thấy chuyện này rất bình thường mà...!"

Tiểu Đồng lườm Hàn Nghi nhưng vẫn ăn hết phần cơm của mình, đến khi Hàn Nghi đi rửa bát, cô ta liền sán gần đến chỗ Chu Vũ đang ngồi..."

Anh à, khi nào anh đuổi cô ta đi vậy, em không thích có người phụ nữ khác chung nhà với em đâu...!"

Chu Vũ không nhìn Tiểu Đồng, hắn chỉ lạnh nhạt đáp lại cô một câu..."

Cô ấy cũng là vợ tôi, đương nhiên vẫn sẽ ở đây với tôi...!"

Chu Vũ nói xong cũng đứng lên bỏ vào bếp, hắn nhìn thấy Hàn Nghi đang rửa bát liền lao đến ôm lấy cô..."

Anh đi sắp xếp chỗ ngủ cho Tiểu Đồng đi, dạo này hơi lạnh nên cho cô ấy cái chăn ấm ấm vào...!"

Chu Vũ gật đầu liền nghe theo Hàn Nghi đi sắp xếp chỗ ngủ ở ngay góc bếp vô cùng ấm áp.

Nhưng Tiểu Đồng lại tưởng chỗ đó là của Hàn Nghi nên vội vàng đi tắm rửa cho thơm tho trước...
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 16: Xin lỗi


Hàn Nghi rửa bát ra đã thấy Chu Vũ đang ở bên ngoài soạn hàng hóa cho ngày mai, cô không gọi hắn nhưng liền ra sân sau len lén cầm quần áo của Tiểu Đồng ném vào xô nước ướt sũng, thay thế bộ quần áo bằng cái khăn tắm mỏng dính...Tiếp đến Hàn Nghi liền nói Chu Vũ muốn sang nhà Tế Thông cho cô ít bánh gạo để đáp lễ hai cái bánh nếp, nên hắn liền đồng ý cho cô đi...Gần ba mươi phút sau, đúng như Hàn Nghi dự đoán, cô vừa mở cửa bước vào nhà đã thấy Tiểu Đồng đang muốn trèo lên người Chu Vũ rồi.

Thậm chí khuôn mặt của hắn ta cũng không cho thấy sự phản kháng nào..."

Làm phiền rồi...!"

Tiểu Đồng thấy Hàn Nghi thong thả bước qua mà không hề tỏ ra chút ghen tuông nào, cô ta nghĩ đến chuyện Hàn Nghi dám vứt quần áo của mình vào xô nước, liền tức giận đứng dậy cho cô một bạt tai đau điếng..."

Cô dám ném quần áo của tôi vào xô nước à, muốn gây sự đúng không...?"

Chu Vũ bắt đầu tỏ thái độ khó chịu ra mặt, hắn đẩy Tiểu Đồng ra liền tiến đến đỡ Hàn Nghi dựa vào người mình, giọng nói tức giận vang lớn..."

Quỳ xuống...NGAY LẬP TỨC...!"

Tiểu Đồng sợ đến mức run rẩy, cô ta nhanh chóng quỳ xuống liền ngước đôi mắt quỷ khuất lên nhìn chằm chằm Chu Vũ, giọng nói nghẹn ngào đến đáng thương..."

Anh...anh biết rõ cô ta bày trò mà, tại sao lại bênh vực người đàn bà độc ác này chứ...!"

Chu Vũ nâng gương mặt của Hàn Nghi lên xem xét, vết đánh trước còn chưa khỏi hẳn, bây giờ lại thêm một vết nữa khiến mặt cô sưng tấy đau đớn.

Ngay cả hắn nhìn mà cũng vô cùng xót vợ..."

Hàn Nghi bày trò thì sao, cô ấy đã tát cô cái nào chưa hả?

Tôi nói cho cô biết, vợ tôi thì tôi tự dạy...nếu cô không chịu được thì biến về nhà mà ở...!!"

Hàn Nghi cười thầm trong lòng, cô hơi kéo tay Chu Vũ liền lên tiếng khuyên hắn thôi giận..."

Em không sao đâu, nhưng Tiểu Đồng đánh em một lần thì sẽ có lần hai, anh định sẽ làm như thế nào...?"

Chu Vũ ôm Hàn Nghi trở về giường, hắn không thèm liếc mắt nhìn Tiểu Đồng đã lạnh nhạt ra lệnh..."

Quỳ đến một giờ sáng, nếu tôi phát hiện cô dám làm trái lời tôi, đừng trách ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô...!"

Tiểu Đồng tức giận đến mức bật khóc, ngay cả khi còn ở nhà thì cha mẹ cô cũng không nỡ bắt cô đứng chứ đừng nói là quỳ nhục nhã như thế này.

Nhưng cô ta thật sự rất thích Chu Vũ, thích đến mức điên cuồng muốn hắn trở thành người đàn ông duy nhất của mình.

Thậm chí có thể vì hắn mà loại bỏ hết những kẻ chướng tai gai mắt...Chu Vũ để Hàn Nghi nằm ở bên trong liền kéo chăn đắp lên cho cô, hắn theo thói quen định luồn tay vào trong áo cô sờ mó nhưng bị Hàn Nghi cản lại ngay lập tức..."

Nằm xích ra chỗ khác, anh đụng vào vết thương của em rất đau...!"

Chu Vũ biết bản thân có lỗi nên cũng nằm nhích ra ngoài, cách Hàn Nghi chừng mười phân.

Tuy nhu cầu về chuyện kia của hắn rất cao, nhưng hắn cũng không thể vì bản thân mình mà làm Hàn Nghi bị đau được...dù sao hắn chính là xót cô vô cùng...Sau lần nhìn Hàn Nghi khóc đến đau lòng, trên cơ thể đầy rẫy vết thương cứ run lên từng đợt khiến tim hắn như thắt lại.

Lúc trước hắn chỉ cần cô như một công cụ xinh xắn có thể sinh con, thì bây giờ hắn cần cô...chỉ đơn giản là vì hắn không thể sống thiếu cô được...Bản tính của Chu Vũ từ bé đến giờ đều không được gọi là quá tốt, thứ hắn nỗ lực giành lấy thì chỉ thuộc về hắn, tuyệt đối không có khái niệm chia sẻ cho người khác.

Ngay cả Hàn Nghi cũng vậy, cả đời này của cô dù sống hay chết cũng phải trói chặt một chỗ với hắn...Chu Vũ quay sang nhìn bóng lưng của Hàn Nghi, hắn thực sự muốn lao đến ôm chầm lấy cô như lúc trước, muốn cảm nhận cơ thể nhỏ bé kia dựa vào người mình mà ngủ một giấc ngon lành đến sáng...hôm sau lại vui vẻ cười với hắn một cái..."

Hàn Nghi...tôi...tôi xin lỗi em...lần sau tuyệt đối sẽ không đánh em như vậy nữa đâu..."

Hàn Nghi nghe thấy tiếng nói lí nhí của Chu Vũ nhưng cũng không phản ứng gì, hay nói đúng hơn thì một lời nói suông đối với cô cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Dù sao hắn cũng sẽ như cũ mà ra tay thô bạo với cô khi cô làm trái lời hắn mà thôi...Đúng một giờ sáng, Tiểu Đồng quỳ đến hai chân run rẩy bò về phía cái nệm được đặt ở góc bếp, cô ta đưa đôi mắt uất hận nhìn về phía Hàn Nghi đang ngủ say bên cạnh Chu Vũ.

Dù sao đối với cô ta, việc kết liễu Hàn Nghi dễ như trở bàn tay mà thôi...
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 17: Chiều chuộng


Một tuần bình yêu hơn Chu Vũ tưởng đã trôi qua nhanh chóng, tuy Tiểu Đồng còn ghen tị với Hàn Nghi từng chút một nhưng cũng không làm gì quá đáng.

Dường như Chu Vũ cũng không quan tâm đến Tiểu Đồng cho lắm, vì đa số hắn đều dành thời gian sáp lại gần Hàn Nghi để làm hòa với cô..."

Vợ...em muốn ăn gì không...?"

Hàn Nghi bây giờ cũng nhận được công việc may vá thêu thùa do Tế Thông giới thiệu.

Ban đầu mấy người phụ nữ trong làng đều thấy hoa văn trên quần áo của cô rất tinh xảo, lại cực kì đẹp mắt nên muốn thuê cô làm giúp bọn họ.

Công việc đến bất chợt khiến Hàn Nghi vô cùng vui mừng, cô thêu một hoa văn sẽ lấy một đồng vàng, thêu bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu...Số lượng người đặt hoa văn trên váy áo ngày càng nhiều, mới có ba ngày trôi qua mà cô đã nhận được hơn hai mươi bông hoa văn cần thêu rồi.

Vì công việc có chút bận rộn gấp gáp nên mọi bữa ăn trong ngày đều do Chu Vũ chuẩn bị giúp cô..."

Mua cho em một phần bún cá nhé, anh hỏi Tiểu Đồng có muốn ăn không thì mua cho cô ấy luôn...!"

Chu Vũ không quan tâm liền ra ngoài mua thức ăn sáng giúp Hàn Nghi, còn về Tiểu Đồng có tay chân đầy đủ có thể tự đi mua được.Hàn Nghi thêu xong hai bông hoa cũng là lúc Chu Vũ trở về, hắn đổ bún ra tô, tiện thể vắt nước cam đâu đấy liền mang đến trước mặt cô..."

Em ăn đi, chốc nữa rồi làm...!"

Hàn Nghi bỏ cái áo vào bịch liền nhận lấy tô bún nóng hổi, cô chỉ tay về phía bọc hàng đã được thêu xong liền nói với Chu Vũ..."

Anh mang bọc hàng này giao cho bà Lý giúp em, nhớ lấy ba đồng nhé...!"

Chu Vũ gật đầu liền mang hàng đi giao, dù sao công việc của hắn cũng đã hoàn thành xong nên có thể giúp cô được cái gì thì hay cái nấy.

Ngoài mấy giờ làm việc bận rộn ra, thì bây giờ hắn thích nhất là được ngồi xem Hàn Nghi thêu thùa.

Phải công nhận vợ hắn chính là người rất giỏi...Đúng giữa trưa Tiểu Đồng cũng trở về, cô ta vừa đi làm bên ngoài trời nắng nóng đến phát điên, còn Hàn Nghi thì ngồi trong nhà được Chu Vũ quạt cho mát lạnh.

Tính ghen tị của cô ta bắt đầu nổi lên..."

Cô ta ở nhà cả ngày thì nóng cái gì cơ chứ, anh quạt cho cô ta làm gì...?"

Hàn Nghi ngước mặt lên nhìn cái vẻ đỏng đảnh của Tiểu Đồng chẳng ra làm sao, cô lại càng không thèm chấp với cái người trẻ con như cô ta..."

Cô bớt trẻ con lại đi, suốt ngày ghen tức không biết mệt à...chứ tôi là mệt lắm rồi đấy...!"

Tiểu Đồng giận ra mặt, cô ta tiến đến ngồi xuống bên cạnh Chu Vũ định nắm lấy cánh tay hắn nhưng bị gạt ra nhanh chóng..."

Đừng động vào tôi, bẩn chết đi được..."

Chu Vũ tắm rửa sạch sẽ mới dám ngồi gần Hàn Nghi, hắn đâu có ngu mà để Tiểu Đồng chạm vào làm dơ người hắn.

Với lại kể cả cô ta có sạch sẽ dâng tận miệng thì hắn còn đánh cho thêm.

Sau khi đuổi Tiểu Đồng đi, Chu Vũ liền hướng đến Hàn Nghi nói chuyện nhẹ nhàng hơn hẳn..."

Trưa nay em muốn ăn gì...tôi nấu cho em ăn nhé...!"

Hàn Nghi mỉm cười hiền lành nhìn Chu Vũ, cô cũng cảm nhận được người đàn ông này cả tuần nay tính tình thay đổi rất nhiều.

Ngay cả khi hắn nói chuyện với cô cũng không phải cái giọng ra lệnh như lúc trước..."

Kho tôm đi, lâu rồi em chưa ăn món đó nên thèm lắm...!"

Chu Vũ hơi đanh mặt lại nhưng vẫn đứng dậy đi mua tôm về kho cho Hàn Nghi ăn.

Hắn manh vào bếp chế biến đơn giản chừng nửa tiếng đã dọn được bữa cơm thịnh soạn ra bàn..."

Em mau ăn ăn cho nóng...!"

Hàn Nghi chưa thấy Tiểu Đồng giặt đồ xong nên có dặn Chu Vũ phần cô ta một ít, chỉ cần cô ta không đụng đến cô thì cô cũng không bạc đãi cô ta quá mức.

Với tình cảnh như hiện tại thì cô chỉ mong Tiểu Đồng biết khó mà lui..."

Anh ăn nhiều vào, tôm có nhiều dinh dưỡng lắm đấy...!"

Hàn Nghi gắp đồ ăn vào bát Chu Vũ, cô lại vui vẻ ăn nưng bát cơm hắn bới cho cô thì cùng lúc Tiểu Đồng cũng trở ra.

Cô ta cau mày nhìn về phía Chu Vũ liền nhanh chóng tiến lại, hất bát cơm của hắn rơi xuống đất..."

Trời ơi, cô bị điên à Hàn Nghi, anh ấy bị dị ứng với tôm mà...!!"

Tiểu Đồng cầm tay Chu Vũ lên đã thấy nổi ít mẩn đỏ, nhưng hắn nhanh chóng gạt ra ý bảo không phải chuyện của cô ta nên đừng quản nhiều..."

Sao...sao anh không nói cho em biết vậy, trời ạ...nổi mẩn rồi...!"

Hàn Nghi cũng không có tâm trạng để ăn cơm, cô vội vàng cầm tay hắn lên xem xét thì đúng là bị dị ứng.

Tuy hiện tại thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng chốc nữa hắn sẽ sốt cho xem..."

Anh đợi em một chút, em qua hỏi Tế Thông có cách nào giảm mẩn đỏ không nhé...!"

Chu Vũ nắm tay Hàn Nghi kéo lại tỏ ý không sao, nhiêu đây không nhằm nhò gì với hắn.

Nhưng tâm trạng Hàn Nghi hiện tại đã rối hơn tơ vò rồi..."

Cô ở đây đi, tôi ra hiệu thuốc mua ít thảo dược với thuốc về sắc..."

Tuy Tiểu Đồng không thích việc hai người này ở riêng với nhau, nhưng cô ta chính là yêu Chu Vũ đến phát điên nên tuyệt đối sẽ không để anh gặp nguy hiểm.

Có thể lần này Chu Vũ hồi tâm chuyển ý nhận ra tình cảm thật lòng của cô ta cũng tốt...
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 18: Suy nghĩ bậy bạ [H+]


Xem full tại linkhttps://truyenhdx.com/truyen/ep-cuoi-giam-cam-tuyet-doi/(Có gắn trên tường của tác giả)
 
Giam Cầm Tuyệt Đối [H+]
Chương 19: Tôi yêu em [H+]


Xem full tại linkhttps://truyenhdx.com/truyen/ep-cuoi-giam-cam-tuyet-doi/(Có gắn trên tường của tác giả)
 
Back
Top Bottom