Đô Thị  Giam Cầm Trong Đêm Dài - Mạch Hương Kê Ni

Giam Cầm Trong Đêm Dài - Mạch Hương Kê Ni
Chương 80: Tuỳ tình hình




Ánh mặt trời ngày một nắng hơn, chiếu xuống từ trên đỉnh đầu và rơi lên lông mi, cắt ra vô số vụn ánh sáng vàng nhạt trong tầm mắt.

Soạt— Toàn bộ sách trông tay đều rơi xuống đất, Lý Khinh Vãn buông thõng tay xuống, hoảng hốt và sững sờ nhìn omega mặt đầy nước mắt đang bước từng bước một đi về phía mình.

Đoạn đường ngắn như vậy mà lại mất trọn mười tám năm để đi qua, hơn nữa còn bị chắn ngang bởi tin tức về cái chết.

Đứa trẻ từng gầy yếu và nhút nhát bên trong hàng rào của cô nhi viện tồi tàn đã cao hơn bà rất nhiều, không còn yếu đuối và cô độc nữa. Đây chính là cảnh tượng xuất hiện vô số lần trong mơ mà bà chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ trở thành hiện thực.

Bà còn tưởng rằng lần sau gặp lại sẽ là ở thiên đường sau khi đi đến cuối cuộc đời.

Nước mắt làm tầm nhìn mờ đi rồi lại cuốn trôi sự mơ hồ, Ôn Nhiên nhìn rõ được từng chút một, nhìn rõ những nếp nhăn trên mặt Lý Khinh Vãn, nhìn rõ đôi mắt đỏ hoe của bà và nhìn rõ niềm vui khó tin trong mắt bà.

Đó là ánh mắt của mẹ, là mẹ của cậu.

Ôn Nhiên gần như không thể đứng vững, trái cổ nghẹn ngào lăn xuống, cúi đầu ôm lấy bà ngay khi Lý Khinh Vãn đưa tay về phía cậu.

"Mẹ... Mẹ ơi..."

Cách gọi vốn dĩ phải được nói ra vào lúc bi bô tập nói lại đến muộn nhiều năm, cuối cùng đã chân thật lọt vào trong tai, Lý Khinh Vãn ôm Ôn Nhiên thật chặt, nước mắt rơi trên vai cậu.

Ngô Nhân đứng trong cổng nhìn hai mẹ con ôm chặt nhau trong tuyết trắng, mỉm cười vừa vui mừng vừa cảm động nhưng lại không kiềm được nước mắt.

Lý Khinh Vãn sống ở gần một nhà thờ yên tĩnh, xung quanh là quảng trường trống trải và con đường rợp bóng cây.

Một tay bà dắt Ngô Nhân, một tay nắm tay Ôn Nhiên, Lý Khinh Vãn chậm rãi dẫn bọn họ đến trước cửa nhà mình, nhà bà là một ngôi nhà hai tầng có mái nhọn, có sân và hàng rào thấp.

Lý Khinh Vãn đẩy cánh cửa gỗ nhỏ cao ngang thắt lưng ra, con đường nhỏ dẫn từ sân vào trong nhà không có tuyết, có lẽ là trước khi ra khỏi nhà bà đã từng quét dọn qua. Ôn Nhiên nghiêm túc đi dọc theo con đường đến trước cửa, quay lại với chóp mũi đỏ ửng rồi nói: "Đến nhà mẹ rồi."

Lý Khinh Vãn vẫn luôn mỉm cười nhìn chằm chằm cậu, không nỡ rời mắt đi: "Đây cũng là nhà của con."

"Nhà của con." Ôn Nhiên lặp lại, cậu lập tức nhớ tới Cố Quân Trì, tự nhủ rất khẽ: "Con có hai mái nhà rồi."

Sau khi vào nhà, Lý Khinh Vãn rót nước cho bọn họ, Ôn Nhiên và Ngô Nhân mỗi người cầm một ly nước nóng đi theo Lý Khinh Vãn lên lầu. Ngôi nhà không lớn nhưng được dọn dẹp rất ấm cúng và ngăn nắp. Lý Khinh Vãn mở một cánh cửa phòng ngủ ra, đó là một căn phòng có cấu trúc gác xép với cửa sổ nghiêng rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ, không có bất kỳ đồ linh tinh nào khác mà chỉ để một tủ quần áo, bàn làm việc và một chiếc giường nhỏ.

"Thỉnh thoảng sẽ có học sinh ở lại qua đêm nên mới đặc biệt dọn phòng này ra." Lý Khinh Vãn nhìn Ôn Nhiên nói: "Tiểu Thụ, buổi tối con ngủ ở đây được không?"

"Vâng." Ôn Nhiên gật đầu, đi vào ngồi lên mép giường.

Cậu ngẩng đầu lên, Lý Khinh Vãn sờ lên mặt cậu rồi lại sờ lên đầu cậu, khi đầu ngón tay chạm vào sau gáy, động tác của Lý Khinh Vãn hơi khựng lại, bà dịu dàng nói: "Mẹ và cô Ngô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, con nghỉ ngơi ở đây một lát hoặc đi dạo xung quanh xem thế nào."

"Vâng." Ôn Nhiên đột nhiên gọi bà: "Mẹ ơi."

"Ừm, sao vậy con?"

"Không có gì." Ôn Nhiên ngã người xuống giường, dang rộng hai tay, hai mắt đỏ hoe mỉm cười hạnh phúc: "Chỉ muốn gọi một tiếng thôi."

Lý Khinh Vãn nở nụ cười trên môi, giúp cậu vuốt nhẹ vạt áo rồi mới ra khỏi phòng.

Ôn Nhiên nằm trên chiếc giường nhỏ êm ái, ánh mặt trời từ cửa sổ nghiêng chiếu vào rơi xuống cẳng chân, cậu lặng lẽ nhìn trần nhà, đột nhiên nhắm mắt lại, mấy giây sau lại mở ra.

Vẫn là trần nhà này, không tỉnh lại, đây không phải là mơ.

Lồng ngực cậu tràn đầy đến mức sinh ra một cảm giác căng phồng lấp kín, thật sự sắp sửa tuôn trào. Ôn Nhiên cười ngây ngô mấy tiếng một cách khó hiểu, nóng lòng muốn lấy điện thoại ra gọi cho Cố Quân Trì nhưng lại lo hắn đang bận nên đã chuyển sang nhắn tin.

Lúc xẩm tối, trong Bệnh viện 195 ở thủ đô.

Hạ Uý đang đeo mặt nạ oxy nằm lặng lẽ trên giường bệnh, liếc nhìn Cố Quân Trì đang khoanh tay và Lục Hách Dương đang đút hai tay vào túi quần một cái, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ dị.

"Chúc mừng tôi đi." Hắn nói: "Tiểu Trì sẽ không kết hôn với bác sĩ Hứa nữa."

"Có nói là sẽ kết hôn với cậu không?" Cố Quân Trì lười không thèm nhấc mí mắt lên hỏi.

"Thế thì không, nhưng tôi nghĩ đây là lẽ đương nhiên, chắc là sẽ sớm thôi."

"Có phải là hôn mê lâu quá nên nằm mơ hơi nhiều..." Lục Hách Dương quan tâm hỏi: "Dẫn đến thần kinh xảy ra chút vấn đề không."

"Hai cậu không hiểu." Hạ Uý vốn dĩ định mỉa mai cười khinh một tiếng, kết quả là lực bất tòng tâm, thay vào đó là bắt đầu ho liên tục: "Tiểu Trì... khụ khụ khụ... Cậu ấy để tâm tới tôi, không có tôi là không được."

"Thông báo cho Khoa Thần kinh đi." Cố Quân Trì không muốn nghe nữa, lấy máy liên lạc ra đọc tin nhắn.

"Bỏ đi, hôn nhân sắp đặt sao mà hiểu được tình cảm xuất phát từ hai phía." Hạ Uý nặng nề lắc đầu mỉm cười: "Thượng tá Cố, cậu nói xem khi nào thì mình đính hôn trước đã."

"Bảy năm trước không phải đã đính hôn rồi à." Cố Quân Trì nhìn máy liên lạc không buồn ngẩng đầu lên: "Cậu không tham dự sao?"

"Có tham dự, còn ăn uống khá là vui nữa." Hạ Uý hít thở một hơi thật sâu: "Nhưng xin hỏi cậu Cố này, cậu có tham dự chắc mà còn không biết ngượng gọi đó là đính hôn?"

Mặc dù vẫn chưa lấy lại được trí nhớ nhưng Lục Hách Dương cũng cảm thấy chuyện này hơi hoang đường: "Có vẻ như không hợp lý lắm nhỉ, Thượng tá Cố."

"Nghe nói kỳ mẫn cảm lần trước cậu làm bác sĩ Hứa bị thương ở xương quai xanh." Cố Quân Trì nhìn anh: "Có vẻ như cũng chẳng hợp lý được bao nhiêu."

"Có cả chuyện này nữa à?" Hạ Uý hơi kinh ngạc: "Tôi bảo sao mà mấy lần trước thấy bầu không khí giữa bác sĩ Hứa và cậu cứ kỳ kỳ, cậu làm một alpha bị thương trong kỳ mẫn cảm là sao đây? Hách Dương à, không phải tôi dí cậu đâu, Thượng tá Cố ít nhiều gì cũng xem như đính hôn một nửa rồi, tôi và Tiểu Trì cũng đang trong tình yêu cuồng nhiệt, chỉ còn mỗi cậu thôi đấy. Phải làm sao đây anh em của tôi ơi, hay là cậu và bác sĩ Hứa bảo ban nhau lên trang web xem mắt cao cấp coi thử đi nhỉ?"

Lục Hách Dương không trả lời mà lại dùng ánh mắt lịch sự nhưng thương hại nhìn hắn.

"Đừng đau lòng cho tôi, anh em à." Hạ Uý dùng ngón tay đang kẹp máy cảm biến giơ dấu ✌🏻: "Tôi nói nhiều như vậy không thấy mệt chút nào đâu, đừng lo lắng."

Biết rõ IQ và EQ của người này đã hết đường cứu vãn, Cố Quân Trì không muốn nhìn thêm nữa mà hỏi Lục Hách Dương: "Ngày mai đón năm mới ở căn cứ à?"

"Ừm, buổi tối phải tuần tra trên không, những ngày lễ quan trọng luôn là thời điểm nhạy cảm mà." Lục Hách Dương nói: "Cậu thì sao, đón năm mới cùng gấu con nổi tiếng toàn quân khu trong buổi lễ lần trước à?"

"Tuỳ tình hình." Cố Quân Trì thờ ơ nói: "Cũng không đến mức nhất định phải đón cùng nhau, gấu con đi tìm mẹ rồi."

Cho dù có nghe thế nào thì độ đáng tin của ba chữ 'Tùy tình hình' này cũng hơi thấp, Lục Hách Dương mỉm cười: "Vậy sao."

Điện thoại vang lên mấy tiếng, Cố Quân Trì mở ra đọc, phát hiện Ôn Nhiên gửi qua một lần gần mười tin nhắn.

Ôn Nhiên: 😭😭😭😭😭😭😭😭😭

Ôn Nhiên: Cố Quân Trì, tôi thật sự đã gặp được mẹ rồi, giống như đang nằm mơ vậy 😭😭

Ôn Nhiên: Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm mẹ, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến trước mặt mẹ 😭😭

Ôn Nhiên: Bây giờ tôi đang nằm trên chiếc giường nhỏ do mẹ trải, tôi thật sự rất hạnh phúc 😭😭

Ôn Nhiên: [Hình ảnh]

Ảnh gửi kèm là hình tự sướng một khuôn mặt đang nằm trên giường, để lộ ra một chút ga trải giường dưới đầu. Mắt và mũi Ôn Nhiên đỏ ửng, miệng mím chặt, má phồng lên, lông mày nhíu lại, dáng vẻ trông như vừa khóc vừa cười.

(Cre: Artist @锅锅努力画画)

Ôn Nhiên: Cố Quân Trì, bây giờ tôi cực kỳ cực kỳ cực kỳ vui, lúc vui thì người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu 😭

Ôn Nhiên: Cậu sẽ đến đây chứ? Tôi muốn gặp cậu 😭

Ôn Nhiên: Năn nỉ cậu đó Cố Quân Trì, nếu rảnh thì đến nha, được không? 🥺 🙏🏻

Ôn Nhiên: Tôi muốn trịnh trọng giới thiệu cậu với mẹ 🥺

Đọc tin nhắn xong, Cố Quân Trì không có biểu cảm gì cất điện thoại đi. Sau khi im lặng ba giây dưới cái nhìn chằm chằm của Lục Hách Dương và Hạ Uý, hắn lên tiếng: "Tôi đi trước đây."

"Tuỳ tình hình lẹ dữ vậy à?" Lục Hách Dương cười nhạt nói.

Sau khi cùng nhau tạm biệt Hạ Uý, hai người cùng bước ra khỏi phòng bệnh, vừa mở cửa ra thì đụng phải Trì Gia Hàn với mặt mày dài thượt. Cố Quân Trì và Lục Hách Dương trao đổi ánh mắt trong một chốc ngắn ngủi, ngầm hiểu nhường đường ra, tách sang hai bên trái phải của Trì Gia Hàn.

Ôn Nhiên đi lên đi xuống lầu dạo một vòng, bất kể là nhìn thứ gì, chỉ cần nghĩ đó là đồ của mẹ thôi là cậu đã vui vẻ một cách phấn khích, cầm điện thoại chụp trái chụp phải, cuối cùng chọn ra chín tấm ảnh đẹp gửi vào nhóm cho 339, Châu Chước, Ôn Duệ, Đào Tô Tô và Tống Thư Ngang với dòng chữ đi kèm: Ở nhà mẹ 🌹☀️😊

339: Mẹ... Mẹ ư... Bé cưng tìm được mẹ rồi... Mừng cho cậu 😢... Hãy gửi thêm nhiều ảnh hơn nhé!

Châu Chước: ? Đậu má, xin giáo trình tìm người

Ôn Duệ: Có phải phẫu thuật mở hộp sọ của cậu để lại di chứng không?

Đào Tô Tô: Hả! Aaaaaaaa!!!!

Tống Thư Ngang: Chúc mừng 🤗 Muốn gì được nấy, cầu gì có đó, tin vào kỳ tích ☀️

Ôn Nhiên nhìn điện thoại cười ngây ngô hồi lâu, sau đó quay lại khung chat với Cố Quân Trì. Đống tin nhắn spam mà cậu gửi cho hắn kia vẫn chưa được trả lời, có lẽ Cố Quân Trì đang bận.

Ôn Nhiên lại đi tham quan thêm một lúc lâu, có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, Ôn Nhiên chạy ra khỏi bếp, còn chưa kịp nhìn rõ thì Lý Khinh Vãn đã nhanh chân bước xuống lầu ôm chầm lấy cậu.

Bên tai vang lên tiếng nức nở trầm lắng bi thương và đau lòng, Ôn Nhiên ngây người nghĩ, may mà cô Ngô cũng ở đây, nếu không thì mình phải đích thân kể lại cho mẹ những trải nghiệm đó, cậu không chắc rằng mình có kể được trọn vẹn hay không.

"Con không sao đâu." Ôn Nhiên vỗ vỗ lưng Lý Khinh Vãn: "Mẹ ơi."

"Là mẹ không tốt, đã không bảo vệ được con." Lý Khinh Vãn ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng ôm lấy mặt Ôn Nhiên, như thể lại nhìn thấy beta yên tĩnh bên trong cô nhi viện gần hai mươi năm trước, bà không dám tưởng tượng rốt cuộc cậu đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ đau để trưởng thành cho đến ngày hôm nay.

Nếu như biết con trai mình được nhà họ Ôn nhận nuôi thì có thế nào bà cũng sẽ đi tìm, chỉ là lúc xác nhận thông tin này thì đã là sau vụ nổ trên biển. Lúc nhìn thấy tấm ảnh mơ hồ trên tin tức, Lý Khinh Vãn có dạo đã tuyệt vọng đến mức suy sụp, không thể tin rằng đứa nhỏ mà mình đã tìm suốt nhiều năm lại trở thành nạn nhân và vật hy sinh trong ván cờ của tầng lớp trên.

Tất cả mọi người đều bị trừng phạt, nhà họ Nguỵ, nhà họ Đường, Cố Sùng Trạch, Trần Thư Hồi, ngay cả đường báo thù cũng chưa từng chừa lại cho bà, đứa trẻ tên 'Tiểu Thụ' cũng không thể trở lại được nữa.

Vì vậy, cho dù không còn mối đe dọa nào nữa thì bà vẫn không trở lại thủ đô với thân phận thật sự và xuất hiện trước mặt thầy xưa bạn cũ. Cuộc sống đã thay đổi đến long trời lở đất từ lâu, trong lòng cũng không còn vướng bận, Lý Khinh Vãn lặng lẽ bám rễ ở thị trấn nhỏ này, dành phần đời còn lại trong ngôi trường được người yêu quyên tặng, sống một cuộc đời vô vị ngày qua ngày.

Lý Khinh Vãn dùng lòng bàn tay che phủ lên tuyến thể sau gáy Ôn Nhiên, bả vai run run khẽ nức nở: "Mẹ có lỗi với con."

Người không có lỗi lại không ngừng xin lỗi, thế giới này dường như luôn như vậy. Ôn Nhiên cảm thấy vừa buồn vừa khó hiểu: "Mẹ ơi, người nên nói xin lỗi không phải là mẹ, đừng tự trách mình."

Thế là Lý Khinh Vãn cố gắng nở một nụ cười trong nước mắt, bà nhìn vào mắt Ôn Nhiên, nói: "Tiểu Thụ, sao con lại giỏi như vậy, đã tự mình nỗ lực trưởng thành rồi."

Ôn Nhiên sụt sịt mũi, cũng mỉm cười theo: "Phải nhỉ, con rất giỏi."

Sống tiếp rất giỏi, tiến về phía trước rất giỏi nên mới gặp lại Cố Quân Trì và tìm được mẹ— Duyên phận trên đời này thật ra là hết mắt xích này nối liền với mắt xích khác.

Suốt buổi chiều, ba người dọn dẹp nhà cửa một lần rồi ra ngoài mua nguyên liệu và vài bó hoa. Bữa tối do Lý Khinh Vãn nấu, đều là những món ăn thường ngày tươi ngon, Ôn Nhiên ăn miếng đầu tiên đã cảm thấy sống mũi cay cay, vội vàng cúi đầu và mấy miếng cơm để kìm lại nước mắt.

Ăn cơm xong, Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân tựa vào nhau xem TV, Ôn Nhiên chen vào bên cạnh Lý Khinh Vãn ngồi với bà một lúc. Cậu nhìn tuyết dày trong sân qua cửa sổ kính sát đất, trong lòng hơi ngứa ngáy, nói một câu 'Mẹ ơi, con đi đắp người tuyết đây' rồi hăng hái chạy ra ngoài. Lý Khinh Vãn gọi cậu lại, giúp cậu mặc áo lông vũ và đeo găng tay.

Lăn quả cầu tuyết tốn rất nhiều sức lực, Ôn Nhiên lăn được một nửa thì đã mệt, quay đầu nhìn cửa sổ sát đất. Ánh đèn trong phòng khách rất ấm áp, Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân ngồi trên ghế sofa, không xem TV mà đang nhìn cậu.

Lý Khinh Vãn nói một câu gì đó, nhìn khẩu hình thì hình như đang hỏi cậu: "Có lạnh không?"

Ôn Nhiên lắc đầu, lớn tiếng nói 'Không lạnh' rồi ra sức lăn quả cầu tuyết hơn nữa.

Sau khi chồng hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ lên nhau, Ôn Nhiên chạy vào bếp lấy đậu đen và cà rốt để gắn mắt và mũi cho người tuyết, cuối cùng cắn găng tay rút tay phải ra, lấy điện thoại ra.

Lúc này cậu mới nhìn thấy tin nhắn trả lời mà Cố Quân Trì cuối cùng cũng gửi tới cách đây mười phút, chỉ có ba chữ đơn giản: Tùy tình hình

Ngón tay Ôn Nhiên cứng đờ nỗ lực gõ chữ: Thế khi nào mới xem xét tình hình xong vậy ⁉️

Sau đó cậu còn chụp một bức ảnh người tuyết gửi đi: Hàng handmade, độc nhất vô nhị, ngày mai là tan mất rồi, nếu như muốn ngắm thì vui lòng đến sớm nhất có thể [chắp tay]

Cố Quân Trì: Xấu

Ôn Nhiên: Cậu nói bậy, tôi không tin đâu 🫤

Sau đó lại trả lời: Vậy nếu như cậu đến thì tôi sẽ đắp cho cậu một người tuyết đẹp hơn 🥺

Tuyết trên trời bắt đầu rơi, Ôn Nhiên cất điện thoại đi rồi chạy vào nhà lại.

Ba người đều không cảm thấy buồn ngủ vì quá vui mừng và phấn khích, gần mười một giờ, Lý Khinh Vãn đề xuất nấu mì ăn, Ngô Nhân không quan tâm đến việc dưỡng sinh mà còn gật đầu đồng ý, Ôn Nhiên lại càng được cổ vũ, lập tức nói là bụng mình đói lắm rồi cực kỳ muốn ăn.

Đây là món mì cán bằng tay, trong lúc đợi bột nghỉ, Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân đi rửa và xắt rau. Ôn Nhiên đi qua đi lại làm phụ tá, mãi cho đến khi điện thoại reo lên, cậu vội lau tay rồi lấy ra xem.

Cố Quân Trì: Tuyết rơi rồi

Ôn Nhiên: Cậu nói thủ đô hả? 339 cũng nói với tôi là tuyết rơi rồi ❄️

Cố Quân Trì: Chưa ngủ nữa à

Ôn Nhiên: Không ngủ được, mẹ sắp làm bữa khuya cho bọn tôi ăn 🕺🕺

Cố Quân Trì: Làm thêm một bát nữa

Ôn Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại thì lại có một tin nhắn mới hiện lên.

Cố Quân Trì: Ra đây

Ôn Nhiên ngẩn người tại chỗ hai giây, sau đó mới bỏ điện thoại xuống lao ra ngoài.

Mở cửa ra, những bông tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, cách làn tuyết trắng bay lả tả, Ôn Nhiên nhìn thấy Cố Quân Trì đứng bên ngoài cửa gỗ nhỏ của sân nhà. Những bông tuyết rơi đầy trên tóc và vai hắn, trông như những chú bướm trắng nhảy múa rồi đậu lại dưới ánh đèn đường.

Cảm giác căng phồng đó lại dâng lên trong lồng ngực lần nữa, kèm theo tiếng tim đập dữ dội. Ôn Nhiên bước xuống bậc thềm để lại hàng loạt dấu chân trên đường nhỏ, chạy như bay về phía đó và dang hai tay ra, bổ nhào vào người Cố Quân Trì cách một cánh cửa gỗ thấp và ôm hắn thật chặt.

Mùi tuyết lạnh lẽo trộn lẫn với mùi pheromone nhàn nhạt đọng lại trên chóp mũi, Ôn Nhiên dụi lên cổ Cố Quân Trì, thật ra mới xa nhau chưa đầy một ngày nhưng cậu lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi.

Cố Quân Trì ôm Ôn Nhiên bằng một tay, nói: "Lạnh muốn chết."

"Ai bảo cậu không đeo khăn quàng cổ với găng tay làm chi? Nơi này lạnh hơn thủ đô nữa." Ôn Nhiên buông hắn ra, xoa hai tay vào nhau để giúp Cố Quân Trì ủ ấm tai và mặt, cứ ủ như vậy rồi lại không nhịn được lại gần hôn hắn: "Buổi tối cực kỳ lạnh, ban ngày ấm hơn một chút."

Hai người hôn nhau trong làn tuyết tĩnh lặng, sau khi kết thúc, Ôn Nhiên lại ôm Cố Quân Trì, cuối cùng mới nhớ ra: "Ò! Mau vào trong đi, tôi còn không mặc cả áo khoác, cũng sắp lạnh muốn chết rồi."

Cậu mở cánh cửa gỗ nhỏ ra để Cố Quân Trì đi vào, sau đó vừa xoay người lại, ngẩng đầu lên thì thấy Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân đang đứng bên cạnh cửa.

Ôn Nhiên cứng đờ một lát, đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, lảo đảo đi đến bên cạnh người tuyết rồi duỗi chân ra đạp một cái, lẩm bẩm: "Hơi xấu tí, ngày mai đắp lại cái khác."

Sau đó cậu lại quay trở lại con đường nhỏ, bước lên bậc thêm cùng Cố Quân Trì.

Nhìn nụ cười của Lý Khinh Vãn, tâm trí Ôn Nhiên đã rời rạc đến mức không thể ghép lại, lời giới thiệu trịnh trọng mà cậu đã hứa chỉ còn lại một câu khô khan: "Mẹ ơi, đây là Cố Quân Trì."

Cố Quân Trì nhìn cậu một cái, nói một câu 'Chào cô Ngô' với Ngô Nhân, sau đó gật đầu với Lý Khinh Vãn: "Dì ạ."

"Vào nhà trước đi, bên ngoài lạnh lắm." Lý Khinh Vãn cười nói.

Sau khi vào phòng khách, Cố Quân Trì đưa hộp đàn trong tay cho bà: "Thầy Chương đặc biệt nhờ con lấy từ phòng đàn của thầy ấy, bảo con mang đến cho người."

"Là cây đàn mà trước đây em hay dùng." Ngô Nhân vừa nhìn là nhận ra ngay: "Lão Chương luôn giữ gìn rất kỹ, chưa từng cho ai chạm vào."

Lý Khinh Vãn đặt hộp đàn lên bàn trà, mở ra, gỗ vân sam màu nâu đậm dưới ánh đèn toát ra một cảm giác u sầu vừa dày vừa nặng. Bà ch*m r** v**t v* nó, hơi thất thần, vành mắt nhanh chóng đỏ lên, ngẩng đầu lên nói: "Cô ơi, cảm ơn hai người."

"Cũng cảm ơn Quân Trì đã mang nó đến cho dì." Lý Khinh Vãn mỉm cười: "Còn chăm sóc Tiểu Thụ rất tốt nữa."

Ôn Nhiên đứng ngay bên cạnh, mu bàn tay của hai người chạm vào nhau, Cố Quân Trì không hề thay đổi sắc mặt nắm lấy lòng bàn tay cậu. Ôn Nhiên lập tức sững sờ trợn to hai mắt, cơ thể cũng gồng lên trông cực kỳ căng thẳng.

Thấy "kẻ phạm tội" gian díu mập mờ ngày trước đã ngoan ngoãn hơn, Cố Quân Trì trêu cậu xong thì buông tay ra.

Ai ngờ chưa được bao lâu, Ôn Nhiên lại lén lút kéo tay hắn, cẩn thận nắm chặt rồi đưa ra sau người, trên mặt còn cố gắng giữ biểu cảm bình thường.

Lý Khinh Vãn nhẹ nhàng đóng hộp đàn lại, đi lấy khăn cho Cố Quân Trì lau tuyết trên đầu: "Ngồi xuống sưởi ấm trước đã, mì sắp sửa nấu xong rồi."

"Cảm ơn dì ạ."

Đợi Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân đi vào bếp, Ôn Nhiên học theo giọng điệu của Cố Quân Trì, hạ giọng bắt chước theo: "Cảm ơn dì ạ."

"..." Cố Quân Trì vừa lau đầu vừa liếc cậu: "Kỹ năng bắt chước không tệ, cây cao lớn nhỉ."

Ôn Nhiên mới đắc ý chưa được hai giây thì mặt bỗng nhiên đỏ bừng, không làm gì được trừng hắn một cái, quay đầu chạy rầm rầm vào bếp.

Cố Quân Trì nghe thấy Ôn Nhiên to giọng nói với Lý Khinh Vãn: "Mẹ ơi! Cho tô của Cố Quân Trì ít thịt thôi!"

Bốn người ngồi quây quần trong hơi nóng vấn vít của mì quanh chiếc bàn ăn không lớn lắm, sôi nổi ăn bữa khuya.

Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, trong nhà ấm áp và sáng sủa, Ôn Nhiên lại cảm thấy như đang nằm mơ, hai mái nhà của cậu thế mà lại chồng lên nhau ở nơi này. Quá hạnh phúc và quá vui vẻ, Ôn Nhiên không nhịn được vừa ăn mì vừa duỗi mũi chân ra bên dưới bàn, chạm vào chân Cố Quân Trì như muốn tìm kiếm sự chú ý nhưng lại vì tìm không đúng vị trí nên chạm vào những mấy lần.

Cố Quân Trì cụp mắt nhìn xuống, thấy bàn chân gần như dụi một đường từ cẳng chân cho đến bên trong đầu gối mình đang mang vớ san hô mắt lác môi xúc xích, trong giây lát chưa thể xác nhận được có phải Ôn Nhiên đang thực hiện hành động tán tỉnh vụng về nào đó hay không. Sau đó hắn lại ngước mắt lên nhìn khuôn mặt kia, đối phương cũng đang hút mì và nhìn hắn bằng ánh mắt chân thành

(Vớ san hô mắt lác môi xúc xích)

(Cre: Artist @狗尾巴真的草了)

Cố Quân Trì: "..."

Ăn mì xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, Ngô Nhân đến phòng làm việc bật máy tính và kết nối từ xa với buổi diễn tập của dàn nhạc, Cố Quân Trì thì ra phòng khách nghe điện thoại. Ôn Nhiên đứng bên cạnh bàn nhìn bóng lưng Lý Khinh Vãn gọt trái cây, đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, ba con là ai vậy ạ?"

Lúc hỏi ra câu này, Ôn Nhiên hỏi rất bình tĩnh và thản nhiên, cậu của lúc này đã có được nhiều lắm rồi, bất kể là câu trả lời thế nào thì cậu đều có thể chấp nhận và đối mặt được.

Lý Khinh Vãn khựng lại một lát, đặt dao gọt trái cây xuống, xoay người lại mỉm cười dịu dàng dưới ánh đèn, bà nói: "Ba con là quân nhân đấy, ông ấy tên là Ninh Cẩm Khiên, đã hy sinh vì hòa bình của liên minh, là một chiến sĩ rất giỏi."

Ôn Nhiên bất động ngẩn người một lúc, sau đó quay đầu lại theo bản năng, muốn tìm kiếm thứ gì đó thì đã nhìn thấy Cố Quân Trì đang dựa người vào cửa bếp.

Ánh mắt hai người giao nhau, cậu mỉm cười với Cố Quân Trì, trong mắt có ánh nước sáng ngời.

"Cố Quân Trì, cậu có nghe thấy không? Ba tôi tên là Ninh Cẩm Khiên, là một quân nhân."

Cố Quân Trì giơ tay đón lấy omega lao vào lòng mình, 'Ừm' một tiếng.

"Nghe thấy rồi."



Kể từ nay về sau, mỗi khi Nhiên đắc ý thì sẽ có một câu 'cây cao lớn' đang đợi cậu ấy.
 
Giam Cầm Trong Đêm Dài - Mạch Hương Kê Ni
Chương 81: Cực quang (Hoàn truyện chính)




Khoảng hơn một giờ sáng, mọi người lên lầu đi ngủ. Hai người lớn ngủ cùng nhau ở phòng ngủ chính, Ngô Nhân đi đánh răng rửa mặt trước, Lý Khinh Vãn thì ôm một chiếc chăn dày hỏi Ôn Nhiên: "Tiểu Thụ, con và Quân Trì ngủ ở đây không vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì đâu mẹ." Ôn Nhiên đang xem dự báo thời tiết, không buồn suy nghĩ đã thuận miệng nói: "Con với Cố Quân Trì toàn ngủ cùng nhau thôi."

Nói xong mới nhận ra là mình nói hớ, Ôn Nhiên không cả dám quay đầu lại mà cứ đứng đơ trước cửa sổ như vậy.

"Vậy à?" Trong giọng nói của Lý Khinh Vãn mang theo ý cười: "Nhưng chiếc giường này hơi nhỏ, hai đứa phải chen chúc một chút đấy."

Trước đây đã từng chen chúc trên một chiếc giường nhỏ với Cố Quân Trì ở làng chài nhỏ rồi mà... đương nhiên câu này tuyệt đối không thể nói ra khỏi miệng nữa. Ôn Nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm: "Vâng vâng, không sao đâu ạ."

Sau khi chúc nhau ngủ ngon thì Lý Khinh Vãn rời đi, một lúc sau, Cố Quân Trì tắm xong đi vào phòng, thấy Ôn Nhiên đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời thì hỏi cậu: "Đợi phi thuyền đón cậu về hành tinh mẹ hả?"

"Trái đất là nhà của tôi." Ôn Nhiên xoay người lại phản bác, sau đó lại nhìn cửa một cái, xác định đã đóng thì mới đi tới leo lên giường, hạ thấp giọng nói: "Tôi vô tình nói với mẹ chuyện tôi ngủ cùng cậu mất tiêu rồi. "

Cố Quân Trì muốn hỏi Ôn Nhiên "ngủ" theo ý cậu là ngủ theo nghĩa đen hay là gì khác, sau đó lại nghĩ chắc là Ôn Nhiên sẽ không đến nỗi ph*ng đ*ng như vậy trước mặt mẹ nên nói: "Vẫn đỡ hơn là cậu hôn tôi trước mặt bà ấy."

"Cậu không biết an ủi thì khỏi an ủi đi cho rồi." Ôn Nhiên trùm chăn lên đầu, vừa nghĩ tới cảnh tượng lúc đó đã xấu hổ đến mức vặn vẹo trong chăn vài cái, bực dọc nói: "Tôi quyết định sẽ cai hôn trong một tháng."

Cố Quân Trì không có ý kiến gì với việc này mà kéo chăn xuống, giữ lấy đầu Ôn Nhiên: "Xem vết thương tí nào."

Ôn Nhiên không động đậy nữa mà ngoan ngoãn để hắn vuốt tóc nhìn qua nhìn lại, căng thẳng hỏi: "Thế nào? Vết sẹo có rộng không? Có bị lộ hói không?"

"Đường may khá đẹp, không còn nhìn thấy nữa rồi." Bàn tay Cố Quân Trì di chuyển xuống theo mặt Ôn Nhiên, nhẹ nhàng giữ lấy một bên cổ cậu, dùng mặt trong ngón tay cái v**t v* trái cổ của cậu.

Ực—— Ôn Nhiên nhìn hắn, cổ họng vô thức nuốt xuống.

Ngọn đèn đầu giường màu vàng ấm áp nửa sáng nửa tối chiếu lên ngũ quan lạnh lùng và sắc sảo của Cố Quân Trì, tạo ra một cảm giác mâu thuẫn. Ôn Nhiên ngẫm nghĩ, cậu cảm thấy hắn giống như tuyết vậy, cực kỳ lạnh lùng nhưng lại rất đẹp, bảo sao mà cậu lại bị Cố Quân Trì và tuyết cùng hấp dẫn.

Khi bị đôi mắt đen sâu thẳm kia nhìn chằm chằm, suy nghĩ nên chạy trốn hay nhìn nhau cũng không ngừng đánh nhau trong đầu cậu. Bàn tay đang ôm cổ cậu vừa lớn vừa mát lạnh, Ôn Nhiên nhanh chóng bại trận, ngẩng đầu lên lại gần hôn Cố Quân Trì.

Kết quả là bị tránh đi.

Trong ánh mắt mờ mịt của Ôn Nhiên, Cố Quân Trì buông tay ra, tắt đèn rồi nằm xuống nói: "Tôn trọng quyết định cai hôn của cậu."

Ôn Nhiên: ?

Cậu nghiến răng nghiến lợi nằm xuống, nhanh chóng đọc thầm định nghĩa và công thức số Mach (*) để thoát khỏi những tạp niệm trong đầu.

(*) số Mach: là một đại lượng vật lý biểu hiện tỉ số giữa vận tốc chuyển động của vật thể trong một môi trường nhất định (hoặc vận tốc tương đối của dòng vật chất) đối với vận tốc âm thanh trong môi trường đó. Trong khí động lực học, số Mach đặc trưng cho mức độ chịu nén của dòng chất khí chuyển động.

Ngoài cửa sổ rất sáng do có phản chiếu của tuyết, đồng thời những bông tuyết không ngừng rơi trên cửa sổ nghiêng phát ra những âm thanh rất khẽ. Im lặng hồi lâu, Ôn Nhiên cuối cùng cũng không còn tạp niệm gì nữa mà cất tiếng nói: "Mẹ kể với tôi là năm đó bà ấy vừa về thủ đô, chưa ra khỏi sân bay đã phát hiện có người theo dõi, vậy nên đã lập tức mua một tấm vé xe đi thành phố khác nhưng không lên xe mà bỏ trốn ở bến xe rồi rời đi bằng thuyền."

"Cũng có nghĩa là thật ra Cố Sùng Trạch không bắt được mẹ tôi mà lại lừa cậu bảo là bà ấy đã bị giết, sao ông ta có thể xấu xa như vậy, cố ý nói dối để chế nhạo cậu mà chẳng nhận được gì."

"Không cần để tâm đến suy nghĩ của người chết." Cố Quân Trì nói: "Trong lòng ông ta thừa biết rốt cuộc ai mới là người chẳng nhận được gì."

"Cậu nói đúng." Ôn Nhiên cảm thán: "Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể bình tĩnh được như cậu."

"Muốn bình tĩnh như vậy để làm gì?" Cố Quân Trì nhìn cậu một cái: "Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, cậu cũng đâu phải là tay bắn tỉa."

Nói cũng đúng, Ôn Nhiên cười khì hai tiếng, trở mình ôm hắn. Để giữ gìn hình ảnh cai hôn, Ôn Nhiên chỉ dụi lên mặt Cố Quân Trì, nói vào tai hắn: "Cả ngày hôm nay tôi cực kỳ vui luôn, gặp được mẹ, nghịch tuyết, lại còn được đón năm mới cùng cậu."

"Cố Quân Trì, tôi và cậu chính thức gặp mẹ vào cùng một ngày, mẹ nói với tôi là sau này hai đứa mình đều là con của bà ấy."

Ngày hôm sau, lúc Ôn Nhiên tỉnh dậy thì bên cạnh không có ai, cậu ngồi dậy 'soạt' một tiếng, nhìn điện thoại thì đã mười giờ rưỡi.

Ôn Nhiên cấp tốc thay quần áo đi đánh răng rửa mặt rồi vội vàng xuống lầu, thấy Cố Quân Trì đang quét tuyết trong sân, hình như Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân đã ra khỏi nhà.

Cậu mở cửa ra, ánh nắng chói chang chiếu vào người, Ôn Nhiên gọi một tiếng: "Cố Quân Trì!"

Cậu nhảy xuống bậc thềm, giật lấy cây chổi trong tay Cố Quân Trì rồi vội vàng quét sân vài cái mới hỏi: "Sao cậu không gọi tôi dậy? Làm tôi ngủ dậy muộn như vậy, lỡ như mẹ nghĩ tôi là một đứa lười biếng thì sao."

"Lười biếng hay không khoan hẵng nói." Cố Quân Trì khoanh tay lại: "Nhưng thích đổi trắng thay đen thì có đó."

"Cái gì cơ?" Ôn Nhiên giả vờ không nghe thấy, hỏi: "Mẹ và cô Ngô đi đâu rồi?"

"Mua đồ ăn."

Mới quét chưa được nửa phút mà sự chú ý của Ôn Nhiên đã bị thu hút đi nơi khác, cậu cầm chổi đi tới trước mặt người tuyết, mũi cà rốt của nó đã rơi xuống đất, Ôn Nhiên tiếc nuối nói: "Mặt trời lên rồi, người tuyết của tôi sắp tan mất rồi."

"Đồ xấu như vậy tan thì cứ tan thôi."

Bị toxic đến mức không còn gì để nói, Ôn Nhiên ngẩng đầu lên thở dài một hơi.

Khoảng mười một giờ, Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân xách đồ ăn về nhà và làm một bữa trưa đơn giản. Vừa ăn xong, Ôn Nhiên đã giục Cố Quân Trì cùng nhau ra đường.

Vào ngày cuối cùng của năm nay, đường phố cực kỳ náo nhiệt, nghe nói buổi tối còn có diễu hành đón năm mới. Ôn Nhiên mua một ly cà phê nóng vừa đi vừa uống, sau đó lại lén lấy điện thoại ra mở camera trước. Những bức ảnh tự sướng của cậu từ trước đến nay luôn ở mức 'chỉ cần đảm bảo mặt nằm trong ảnh' là đủ. Cậu cúi đầu xuống canh góc chết từ dưới lên, sau đó chụp một bức ảnh có đủ nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài khăn quàng cổ của mình và góc nghiêng của Cố Quân Trì để kỷ niệm lần đầu cùng đi dạo phố.

"Uống không ngon." Ôn Nhiên chụp xong thì đưa cà phê cho Cố Quân Trì: "Không ngon bằng 339 làm."

Cố Quân Trì uống một ngụm rồi đưa ra nhận xét: "Nước vo gạo."

Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ trang sức với phong cách xưa cũ, Ôn Nhiên kéo Cố Quân Trì đi vào. Đồ trang sức trong cửa hàng trông có vẻ hơi cũ kỹ, Ôn Nhiên nhoài người lên quầy kính trong suốt ngắm nghía, ánh mắt đột nhiên dừng lại rồi chỉ vào một vị trí nào đó, nói với chủ tiệm đang gõ gõ đập đập chế tác đồ trang sức bằng bạc: "Xin chào, tôi có thể xem cái này được không ạ?"

"Được chứ, cậu cứ tuỳ ý."

Ôn Nhiên cẩn thận lấy mặt dây chuyền đó ra, đó là một viên đá opal hình bầu dục tròn trịa, được bao quanh bởi dây đồng mạ vàng quấn thành hình ngôi sao phát ra những tia sáng dài ngắn khác nhau.

Khi xoay nhẹ, bên trong viên đá opal biến đổi từ màu xanh lá đậm sang màu xanh tím, trông như cực quang hòa quyện với biển, ở một vài góc độ nhất định thậm chí còn loé lên chút màu đỏ cam chói mắt.

(Cre: Artist @小盒装鬼奇煜记)

"Đẹp quá đi, như màu của vũ trụ vậy." Ôn Nhiên giơ tay đỡ nó lên, đưa cho Cố Quân Trì xem: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Thay vì nhận xét vật thì không bằng nhận xét người thẳng luôn, Cố Quân Trì nói: "Mắt thẩm mỹ không tệ."

"Viên đó là đá opal đen tự nhiên." Chủ tiệm vừa làm việc vừa nói: "Nếu cậu lấy thì có thể xỏ một sợi dây da bò mỏng vào, mùa đông đeo bên ngoài cổ áo sẽ rất đẹp."

"Bao nhiêu tiền vậy ạ?" Ôn Nhiên đã rung động lắm rồi, lập tức hỏi.

"Bạn tôi làm đá thô nên giá lấy hàng cũng khá rẻ, không thu phí gia công luôn, 3999 thôi."

(3999 tệ ≈ 14 triệu VND)

Ôn Nhiên hít một hơi khí lạnh, đặt mặt dây chuyền về lại, xoay người ra khỏi cửa mà không buồn quay đầu lại.

Cố Quân Trì điềm tĩnh dựa vào quầy, nhìn Ôn Nhiên đang đứng ngoài cửa ngẩng cái đầu hạt dẻ lên nhìn trời, bóng lưng cô đơn như tuyết. Hắn cảm thấy nếu như Ôn Nhiên biết hút thuốc thì lúc này chắc là sẽ làm một điếu.

Sau khi nhìn trời một lúc, Ôn Nhiên lại lấy điện thoại ra, có lẽ là đang xác nhận số dư, cuối cùng cậu sụp vai xuống, dường như đã hạ quyết tâm, xoay người lại mở cửa tiệm ra lần nữa.

Hai tay cậu vào túi áo khoác, Ôn Nhiên bước vào với vẻ mặt trịnh trọng, dùng giọng điệu của đại gia cất tiếng nói: "Tôi lấy, gói lại đi."

"Hai cậu đến đây du lịch hả?" Chủ tiệm xỏ mặt dây chuyền xong thì gắn khoá cài vào dây da bò: "Năm nay có rất nhiều người trẻ đến xem cực quang."

Ôn Nhiên trả tiền xong thì hơi choáng váng vịn lên bàn làm việc, nghe vậy lại mở to mắt: "Cực quang ạ?"

"Phải đấy, trong mấy ngày này này, ở chỗ núi tuyết ấy, lái xe qua đó mất hai tiếng."

"Tôi chưa từng nhìn thấy cực quang." Ôn Nhiên chậm rãi quay sang Cố Quân Trì, ánh mắt sáng lên từng chút một, lặp lại: "Cố Quân Trì, tôi chưa từng nhìn thấy cực quang."

"Nghe thấy rồi, không có điếc." Cố Quân Trì nói: "Đón năm mới xong thì đi."

Sau khi đi dạo từ đầu đến cuối, Ôn Nhiên đã thoả mãn hoàn thành nguyện vọng đi dạo hết con đường chính một lần với Cố Quân Trì. Mới hơn năm giờ mà trời đã tối hẳn, hai người băng qua đường lớn được ánh đèn đủ màu sắc chiếu sáng và chậm rãi đi bộ về nhà.

"Mẹ ơi, bọn con về rồi ạ." Còn chưa kéo cửa ra Ôn Nhiên đã kêu lên.

Giọng nói của Lý Khinh Vãn từ trong bếp truyền ra: "Về rồi à? Trên bàn trà có trái cây, ăn một ít trước đi, mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối thôi."

Ôn Nhiên đáp lại một tiếng rồi chạy đến bàn trà tìm trái cây ăn, đang định gọi Cố Quân Trì đi cùng nhưng vừa quay đầu lại thì thấy hắn đang cởi áo khoác, xắn tay áo lên đi về phía phòng bếp.

Việc cậu chủ lớn biến thành cậu con trai hiếu thảo làm cho Ôn Nhiên kinh hãi, lập tức đặt trái cây xuống, không chịu thua kém mà cũng nhanh chóng quăng áo khoác đi vào bếp.

Bốn người bận rộn gần hai tiếng đồng hồ, trên bàn ăn bày đầy những món ăn thịnh soạn, Ôn Nhiên cầm điện thoại điện cuồng chụp mấy chục tấm ảnh rồi mới hài lòng ngồi xuống.

Bữa ăn này Cố Quân Trì không ngồi đối diện cậu nên cực kỳ tiện cho Ôn Nhiên quấy rối hắn, thỉnh thoảng sẽ giẫm lên chân Cố Quân Trì, mỗi lần uống nước trái cây đều sẽ cụng ly với Cố Quân Trì.

Nhân lúc Lý Khinh Vãn và Ngô Nhân đang trò chuyện, Cố Quân Trì lại gần Ôn Nhiên hơn một chút, Ôn Nhiên ngầm hiểu lập tức đưa tai lại gần, vừa căng thẳng lại vừa phấn khích.

Cậu nghe thấy Cố Quân Trì nói vào tai mình với giọng nói trầm thấp dễ nghe: "Qua Tết đưa cậu đi chữa ADHD (*)."

Ôn Nhiên: ?

(*) Rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD) là một hội chứng bao gồm không chú ý, hiếu động thái quá và hấp tấp, bốc đồng. 3 dạng ADHD chủ yếu là giảm chú ý, tăng động/bốc đồng, và kết hợp cả hai dạng trên.

Đây có lẽ là bữa cơm ăn no nhất trong năm nay, Ôn Nhiên cảm giác như mình đã no đến tận não, dựa lưng vào tủ lạnh ngơ ngác nhìn Cố Quân Trì đi tới, nói với hắn: "Cậu sờ bụng tôi đi."

Cậu nắm lấy tay Cố Quân Trì đặt lên bụng mình, còn hỏi: "Có phải là to lên nhiều lắm không?"

Cố Quân Trì ấn lên bụng dưới của Ôn Nhiên mà không nói gì, Ôn Nhiên hơi khó hiểu nhìn hắn, sau khi nhìn nhau một lúc thì đột nhiên nhận ra gì đó, cậu bước sang một bên để tránh, hơi lắp bắp đổi chủ đề: "Ầy, không nói nữa, diễu hành sắp bắt đầu rồi, bọn mình ra ngoài thôi."

Cậu nói xong thì lập tức chạy đi tìm Lý Khinh Vãn, Cố Quân Trì đứng ở chỗ cũ nghiêng đầu nhìn bóng lưng cậu.

Lúc bọn họ chính thức ra khỏi nhà đã là hơn mười giờ, buổi diễu hành vừa mới bắt đầu, Ôn Nhiên kéo Cố Quân Trì chen vào đám người, Lý Khinh Vãn dắt tay Ngô Nhân đi theo sau bọn họ.

Đó là một buổi diễu hành theo phong cách cổ tích vô cùng mộng mơ, còn có không ít thú cưng được ăn diện rất đáng yêu hoà lẫn trong đó. Lúc mới đầu Ôn Nhiên khá là hưng phấn nhưng khoảng nửa tiếng sau thì cậu lại rút lui khỏi tiền tuyến, ngoan ngoãn nắm chặt tay Cố Quân Trì và đứng sát bên cạnh hắn.

"Mới đó mà đã mệt rồi à." Tiếng người xung quanh quá ồn ào, Cố Quân Trì cúi đầu lại gần bên tai hỏi Ôn Nhiên.

"Không phải." Ôn Nhiên uất ức nói: "Tôi bị giẫm những mười hai lần."

Vừa đáng thương vừa buồn cười, Cố Quân Trì nghĩ, có lẽ phải buộc một tấm biển với nội dung 'Giữ gìn cây cối, nghiêm cấm giẫm đạp' lên người Ôn Nhiên mới được.

Nhóm diễu hành gần như đi qua toàn bộ thị trấn nhỏ, cuối cùng mọi người tập trung tại quảng trường trước nhà thờ, chuẩn bị bắt đầu đếm ngược đến năm mới.

"5, 4, 3, 2—"

Keng——

Trong nhà thờ, tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên, thảnh thơi vang vọng trong đêm tuyết náo nhiệt.

Phút đầu tiên của năm mới, dưới gốc cây phủ đầy tuyết bên ngoài đám đông, trong lúc mọi người cao giọng hét lên "Chúc mừng năm mới", Ôn Nhiên lấy sợi dây chuyền đá opal đó ra: "Quà mừng năm mới!"

Đối với Ôn Nhiên mà nói, việc mua một viên đá giá 3999 cho mình chẳng khác nào đốt tiền, không khác gì phạm tội cả nhưng sau khi do dự và chần chừ thì cậu đã mua cho Cố Quân Trì— Cố Quân Trì nhìn cậu không hề bất ngờ.

Ôn Nhiên bị nhìn đến mức xấu hổ, giục Cố Quân Trì cúi đầu xuống rồi đeo sợi dây chuyền lên cổ hắn.

Sau khi đeo xong, Ôn Nhiên cầm mặt dây chuyền lên nhìn: "Thật sự rất đẹp."

Cậu mím môi: "Cậu, chắc là cậu đã nhận được món quà sinh nhật trước đó tôi làm cho cậu rồi nhỉ? Khi đó không có tiền nên chỉ có thể dùng vật liệu tổng hợp để làm cực quang, cho nên hôm nay khi nhìn thấy mặt dây chuyền này mới muốn mua tặng cậu."

Thật ra lúc này rất thích hợp để hôn nhưng dù sao cũng có giới luật do chính mình đặt ra nên Ôn Nhiên đã nhịn lại, cậu đang định dùng một cái ôm thay cho hôn thì mặt đã bị một đôi bàn tay giữ lấy.

Cố Quân Trì cúi đầu xuống, ghé sát môi Ôn Nhiên, nói với cậu: "Cảm ơn kỹ sư Lý, tôi thích lắm."

Vào phút thứ ba của năm mới, tuyết mỏng bắt đầu rơi từ trên trời xuống, hoạt động cai hôn của Ôn Nhiên chưa duy trì nổi một ngày đã tuyên bố thất bại, lén lút hôn một nụ hôn rất dài với Cố Quân Trì bên dưới gốc cây trắng muốt.

Sau khi đón năm mới về đến nhà không bao lâu, Ôn Nhiên và Cố Quân Trì đã chuẩn bị bước lên hành trình đuổi theo cực quang.

"Thấy cực quang xong thì về nhà ngủ, đừng chơi mệt quá nhé." Lý Khinh Vãn dúi cho mỗi người một bao lì xì đỏ: "Trên đường chú ý an toàn, có biết chưa?"

"Vâng, con biết rồi." Ôn Nhiên ôm bà: "Mẹ ơi mẹ nghỉ ngơi sớm đi, bọn con sẽ về sớm thôi."

Cậu cất bao lì xì đi rồi chạy ra khỏi cổng, nhanh như chớp chui vào chiếc xe đậu bên đường rồi thắt dây an toàn lại.

Đợi một lúc không thấy Cố Quân Trì đi tới, Ôn Nhiên quay đầu nhìn vào trong nhà, qua cửa sổ kính sát đất, cậu nhìn thấy Cố Quân Trì đứng trong phòng khách nói vài câu với Lý Khinh Vãn.

Không biết là đã nói gì mà sau khi nghe xong dường như Lý Khinh Vãn đã sửng sốt một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Ngô Nhân, sau đó vui vẻ mỉm cười gật đầu. Bà vuốt tóc Cố Quân Trì, tay còn lại thì vỗ vai hắn.

Đợi đến khi Cố Quân Trì lên xe, Ôn Nhiên nhìn Lý Khinh Vãn đã đi ra ngoài cửa và đang mỉm cười với bọn họ, đột nhiên hạ cửa kính xuống, lớn tiếng nói: "Hẹn gặp lại mẹ!"

Lý Khinh Vãn vẫy tay: "Đi đường cẩn thận, mau về nhé."

"Đi thôi." Cố Quân Trì nhắc nhở cậu một tiếng rồi khởi động xe.

Sột soạt, bánh xe nghiền lên nền tuyết và lái về phía chân ngọn núi tuyết.

Sau khi lái ra khỏi nội thành, trên đường càng ngày càng im ắng và tối hơn, tuyết cũng lớn hơn rất nhiều, bay phấp phới trên kính chắn gió như những chiếc lông vũ không trọng lượng.

Lái xe liên tục hơn hai tiếng mà vẫn chưa ra khỏi tuyến đường vòng quanh chân núi, Ôn Nhiên nằm bò lên cửa sổ xe ngước nhìn núi tuyết, đột nhiên hỏi: "Cố Quân Trì, lúc đó khi nhìn thấy quà sinh nhật và thư tôi để lại cho cậu, trong lòng cậu nghĩ gì?"

Cố Quân Trì im lặng một lát, nói: "Mệt."

Khi mất đi một phần ý nghĩa quan trọng nhưng biết rõ rằng sẽ không bao giờ lấy lại được, ngay cả khả năng đau khổ cũng sẽ biến mất mà chỉ còn lại sự kiệt sức đầy bất lực. Nếu như bảo hắn miêu tả khoảng thời gian sau khi Ôn Nhiên ra đi thì có lẽ chỉ có một từ này.

"Vậy sau này cậu... có nhớ đến tôi không?"

"Có nghĩ đến khi bị thương và nằm mơ."

"Mơ thấy gì về tôi?"

"Mơ thấy cậu nói là phải đi."

Ôn Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, dụi mắt: "Không có giấc mơ nào đỡ hơn một chút sao?"

"Vậy thì có lẽ sẽ chết trong mơ không thể tỉnh lại."

Ôn Nhiên lập tức quay đầu lại nhìn hắn, sau đó lại cụp mắt xuống nói: "Hình như tôi có thể hiểu được một chút."

"Có lần tôi cũng mơ một giấc mơ rất đẹp, sau khi tỉnh dậy cảm thấy cực kỳ buồn."

"Mơ thấy gì?"

"Tôi mơ thấy buổi tối đính hôn hồi cấp ba, cậu cũng đến." Ôn Nhiên tựa lưng vào ghế: "Cậu ngồi bên cạnh tôi, nói với tôi rằng đính hôn là thật, sau này chúng ta sẽ kết hôn."

Không biết tuyết đã ngừng rơi từ khi nào, ngoài xe gió lạnh rít gào, mỗi một nơi được ánh đèn chiếu sáng đều trắng xoá, chỉ có mỗi không gian nhỏ bé này mới ấm cúng chứa chấp bọn họ.

Cố Quân Trì nhìn con đường phía trước, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Là thật."

Soạt—— Tầm nhìn bên phải vốn đang bị núi cao che khuất hơn hai tiếng đồng hồ đột nhiên mở ra, gió lạnh từ vùng hoang vu ập đến, bọn họ cuối cùng cũng vòng qua núi tuyết và tiến vào cánh đồng tuyết vô tận này.

Ôn Nhiên căng thẳng nhìn về phía bên kia bầu trời: "Hình như có một chút màu xanh lá cây."

Xe vẫn đang không ngừng tiến về phía trước, Ôn Nhiên nhìn chằm chằm bầu trời, xác nhận mảng màu xanh đó dần đậm hơn và lan rộng hơn thì ngồi thẳng dậy, vui vẻ nói: "Là cực quang!"

Cố Quân Trì đánh tay lái một vòng, lái xe đến bên bờ của một hồ nước và rừng thông, mười phút sau chiếc xe dừng lại. Ôn Nhiên không chờ được mở cửa chạy xuống, suýt nữa thì bị vấp ngã vì đống tuyết cao đến cẳng chân.

"Là cực quang thật này, nhìn thấy rồi!" Cậu chỉ lên bầu trời và nói với Cố Quân Trì: "Đẹp quá đi mất!"

Cố Quân Trì nắm lấy tay cậu giúp cậu đeo găng tay vào, Ôn Nhiên chỉ quan tâm đến việc nhìn bầu trời, phấn khích đến mức đứng không nổi và cũng không cảm thấy lạnh, miệng không ngừng xuýt xoa nên không hề chú ý đến cổ tay và động tác của Cố Quân Trì hơi run, phải mất một lúc mới giúp cậu đeo găng tay vào được.

Nơi này giống như một không gian không thuộc về thế giới thực, một mảng cực quang màu xanh lá rộng lớn phủ kín bầu trời, hơn nữa còn hiển hiện trong một hình thái bùng nổ hiếm thấy, nhảy múa và biến đổi nhanh chóng trông như tà váy đung đưa dưới những vì sao lấp lánh, lại tựa như một cơn gió màu xanh đậm thổi qua chân trời và vùng hoang vu.

Khuôn mặt của Ôn Nhiên được cực quang chiếu sáng, mắt và miệng đều mở to không khép lại được, ngắm nhìn say đắm hồi lâu thì cuối cùng cũng nhớ ra là phải chụp ảnh lại. Cậu vội vàng lấy điện thoại ra dúi cho Cố Quân Trì: "Chụp ảnh giúp tôi với, phải chụp cả cực quang vào nữa!"

Mặc dù rất tích cực chụp ảnh nhưng động tác của Ôn Nhiên lại không theo kịp sự hào hứng, hai tay đan lại trước người trông như người gác cửa khách sạn.

"Đổi dáng khác." Cố Quân Trì thật sự không nhìn nổi nữa.

"Ò ò!" Ôn Nhiên gấp rút tìm kiếm dáng chụp trong bộ não cằn cỗi của mình, cuối cùng đã chọn tháo một bên găng tay ra làm động tác giơ dấu ✌🏻 rất quê.

Cố Quân Trì nhìn bàn tay giơ dấu ✌🏻của cậu, hiếm khi không lên tiếng chế nhạo.

Một lúc lâu sau, tay bị gió thổi lạnh cóng, Ôn Nhiên đang định hỏi Cố Quân Trì chụp xong chưa thì chợt liếc sang hai ngón tay đang giơ lên của mình.

Cậu ngơ ngác cúi đầu xuống, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của mình.

Chiếc nhẫn có hình dạng cành lá tinh xảo, mỗi chiếc lá đều được điểm xuyết một viên kim cương, bề mặt của chiếc nhẫn được khảm xung quanh bởi những viên kim cương màu xanh lá cây nho nhỏ, ngay chính giữa là một viên kim cương nước D với độ tinh khiết rất cao hình bầu dục, lúc này đang phản chiếu cực quang màu xanh lá, lấp lánh chiếu ra sắc lửa chói mắt.

(Cre: Artist @小盒装鬼奇煜记)

Lúc cúi đầu vẻ mặt cậu vẫn còn sững sờ, đến khi ngẩng đầu lên lại thì mắt Ôn Nhiên đã đỏ hoe: "Sao cậu có thể lén đeo nhẫn trong lúc đeo găng tay cho tôi chứ..."

"Cầu hôn, cầu hôn không phải nên nói chút gì đó sao...?"

Cậu còn chưa nói được hai câu đã bắt đầu khóc, mắt mũi đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống, rơi lên mặt và bị gió thổi qua làm cho nhức nhối.

Cố Quân Trì tắt điện thoại đi bước tới trước mặt cậu, một tay chắn gió, một tay giúp cậu lau nước mắt.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ buổi đính hôn đó là giả, chiếc nhẫn này chỉ đến muộn mà thôi." Cố Quân Trì ôm lấy khuôn mặt đã khóc đến dúm dó của Ôn Nhiên: "Giấc mơ em mơ là thật, đính hôn là thật, muốn kết hôn cũng là thật."

Từ góc nhìn của Cố Quân Trì, hai chữ "kết hôn" xuất hiện còn sớm hơn những gì hắn tính trước rất nhiều, thế mà lại ở tuổi mười bảy.

Hắn là người cực kỳ khinh thường ảo tưởng, càng không thể tưởng tượng ra được mình và một omega sẽ có một tương lai như thế nào. Khi quyết định làm bản kế hoạch đó, hắn chắc chắn rằng mình đang rất lý trí, lý trí trong việc lên kế hoạch và thực hiện mọi thứ chứ không phải là ảo tưởng hay bốc đồng.

Nhưng vào lần đầu tiên nhìn thấy bản dự thảo kế hoạch, nhìn thấy những nội dung chỉ liên quan đến hai người là Cố Quân Trì và Ôn Nhiên, hắn vẫn không khỏi nghĩ đến tương lai.

Hắn nghĩ đến hình ảnh mình đến thăm Ôn Nhiên đang vô tư vô lo theo học chuyên ngành mà mình yêu thích trong kỳ nghỉ ít ỏi đến đáng thương ở trường quân đội.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến việc đầu tiên Ôn Nhiên làm sẽ là ôm hắn khi bọn họ gặp nhau.

Nhưng cho dù đã nghĩ đến bước này, Cố Quân Trì vẫn cho rằng mình chỉ mở rộng suy nghĩ một cách thích hợp về nội dung của kế hoạch thôi, nhìn chung thì lý trí vẫn lớn hơn tình cảm.

Mãi cho đến sau này khi xem lại tài liệu đó, Cố Quân Trì mới nhận ra, hoặc nên gọi là thừa nhận, rằng hắn muốn ở bên Ôn Nhiên mãi mãi.

Nhưng mà—

"Mãi mãi quá xa vời." Cố Quân Trì nói: "Hãy ở bên nhau đến hết cuộc đời đi vậy."

Nước mắt bỗng nhiên chảy ra dữ dội hơn, Ôn Nhiên khóc thút thít, suýt nữa thì thở ra cả bong bóng nước mũi.

Tưởng rằng trên đời chỉ có mình mình để tâm và tưởng niệm ngày đính hôn đó nhưng hóa ra lại không phải vậy.

Chưa kịp đến kiếp sau, cũng chưa trở thành một đứa trẻ khỏe mạnh trong một gia đình hạnh phúc mà chỉ vật vờ từ Ôn Nhiên trưởng thành thành Lý Thuật— Nhưng không sao cả, đời này đã sắp sửa sẽ ở bên Cố Quân Trì mãi mãi.

"Vậy thì em hy vọng cả đời... có thể dài hơn một chút..." Ôn Nhiên khóc đến mức nói năng không lưu loát: "Em muốn ở bên anh thật lâu, thật lâu."

Cậu ôm chầm lấy Cố Quân Trì, vùi mặt vào lồng ngực hắn: "Anh có biết không, hôm qua em nằm mơ một giấc mơ."

"Em mơ thấy mình đang tưới nước cho một cây non nhỏ, nó nói với em là bây giờ nó rất khoẻ... Bảo bọn mình đừng buồn và đau lòng cho nó nữa... Nó nói rằng đợi khi nào khỏe hơn thì có lẽ sẽ có cơ hội trở thành người một nhà lần nữa."

"Mặc dù có hơi mê tín... nhưng anh miễn cưỡng tin một chút đi."

Cố Quân Trì ôm cậu chặt hơn từng chút một, khàn giọng 'Ừm' một tiếng.

"Không phải mê tín." Hắn nói.

Cực quang vẫn nhảy múa và biến đổi trên đỉnh đầu, trên nền tuyết không một bóng người tựa như tận cùng của thế giới, lễ đính hôn long trọng nhưng cô độc bảy năm trước cuối cùng đã trở nên trọn vẹn nơi đồng bằng trắng xóa chỉ có mình bọn họ này.

Sau khi khóc đủ rồi, Ôn Nhiên rời khỏi vòng tay Cố Quân Trì rồi lại im lặng nhìn chiếc nhẫn trên tay, mang theo giọng mũi nói: "Em muốn gọi video cho 339."

Cố Quân Trì đưa điện thoại cho cậu, Ôn Nhiên sụt sịt mũi, run rẩy mở khung chat với 339 lên.

Video được kết nối chỉ trong vài giây, 339 đứng trước ống kính, nhìn thấy Ôn Nhiên và Cố Quân Trì ở cạnh nhau thì thở phào một hơi: "Tôi còn tưởng có chuyện gì gấp xảy ra chứ!"

"Đón năm mới xong thì bọn tôi đi xem cực quang." Ôn Nhiên giơ tay trái lên để lộ ra chiếc nhẫn, cười với đôi mắt đỏ hoe: "Cậu nhìn này!"

"Nhẫn... nhẫn kìa!" Nước mắt chảy ra từ đôi mắt trông như trứng ốp la của 339: "Tôi, tôi đợi được ngày này rồi... cậu chủ... cậu chủ cầu hôn rồi...!"

Nó phấn khích đến mức xoay tròn mấy vòng trong phòng khách, làm đổ bình hoa cũng không buồn quan tâm mà vội lao về trước màn hình lại: "Vậy khi nào thì định kết hôn vậy! Khi nào sẽ có em bé vậy!"

Cố Quân Trì nói: "Dựng bình hoa lên."

339 hoàn toàn không nghe thấy mà còn bắt đầu phát hành khúc đám cưới, kiên định cúi chào một cái: "Tôi đang có 999+ kế hoạch và phương án làm đám cưới ở đây, xin Tiểu Thụ và cậu chủ cứ yên tâm!"

"Vẫn còn sớm mà!" Ôn Nhiên nhấc điện thoại lên một chút, để 339 cũng có thể nhìn thấy cực quang, cậu mỉm cười lớn tiếng nói: "Bọn tôi bắt được cực quang rồi, sắp sửa đến điểm dừng tiếp theo, tạm biệt 339!"

(Cre: Artist @锅锅努力画画)

339 rưng rưng nước mắt nhìn màn hình, thấy Ôn Nhiên và Cố Quân Trì mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt nó trong video.

Tút— Cuộc gọi kết thúc, 339 rơi nước mắt, xúc động hồi lâu mới quay lại trước màn hình lớn trong phòng khách.

Màn hình được chia ra làm hai, một bên là Ôn Nhiên được ánh nắng chiếu rọi đang chơi "Đêm vùng cực ngày 19" bảy năm trước, một bên là Cố Quân Trì đang im lặng lắng nghe bản piano từ món quà sinh nhật của mình trong cảnh chiều ảm đạm.

Cùng với tiếng bánh răng vang lên cót két, hai bài "Đêm vùng cực ngày 19" trong hai video chồng lên nhau, nhẹ nhàng vang vọng trong căn phòng khách trống trải và yên tĩnh.

339 chăm chú nhìn màn hình, nó cảm thấy vị trí đang hít nam châm tủ lạnh ở ngực trái dường như trở nên ấm nóng, đã không còn đau đớn nữa.

Nó mỉm cười hạnh phúc và mong đợi, sau đó mới chợt nhớ ra hình như vừa rồi mình đã quên nói lời tạm biệt bọn họ, điều này không tuân theo nguyên tắc lịch sự trong chương trình của nó.

"Tạm biệt, Tiểu Thụ."

"Tạm biệt, cậu chủ."

— END —

Nhiên: Viên đá 3999 tệ đổi lấy nhẫn kim cương xa xỉ, quá là đáng đi!

Chia sẻ của tác giả: Đang nghỉ lễ nhưng vẫn rất bận, ngay cả cảm nhận khi kết thúc truyện vẫn chưa kịp viết, tóm lại là rất hạnh phúc vì có mọi người đồng hành cùng tôi lôi kéo hai đứa con cùng trưởng thành, cực kỳ cực kỳ cảm ơn 🌹Truyện chính đã kết thúc nhưng câu chuyện thì không, dù thế nào cũng sẽ gặp lại.

Vẫn như cũ thì ngoại truyện sẽ không viết trên Trường Bội mà đăng trên Weibo tuỳ thời gian, sau đó vào những dịp lễ Tết sẽ viết một vài trích đoạn ngắn đại loại vậy.

Không còn gì khác nữa rồi, hẹn gặp lại mọi người!

Gin: Và cuối cùng sau 9 tháng đồng hành cùng nhau (01/01/2024 – 04/10/2024) thì truyện của anh Cố và em Nhiên cũng đã đi đến hồi kết rồi 🥲 rưng rưng nhiều chút vì mỗi khi mần xong một bộ truyện là tui có nhiều cảm xúc dữ lắm, vừa tiếc nuối vì một bộ truyện hay đã kết thúc, vừa cảm thấy thành tựu khi mình đã gõ xong nhiều chữ như z mà lại còn thường xuyên đúng target hôm trước có bản raw hôm sau có bản edit dù lượng chữ ít hay nhiều nữa =))) Đây cũng là bộ truyện đầu tiên (và có thể là duy nhất) tui đu ngang raw nữa, cái cảm giác k biết trước tình tiết gì sẽ xảy đến và cùng những độc giả khác suy luận cho đến khi suy luận được chứng thực (hoặc đoán sai) thật sự nó thú vị kinh khủng luôn =))) Cũng trộm vía một xíu là bộ này cũng được kha khá bạn đọc recommend nên được nhiều bạn biết đến đi, nên là tui hong còn phải cô đơn khi bày tỏ vài dòng cảm nhận nho nhỏ cuối chương mà k có ai đáp lại như mấy bộ khác nữa hehe 😆

Một chút cảm nhận về truyện thì tui cảm thấy rất là trọn vẹn nha, kiểu như những điều mà tui nói riêng và độc giả bên Trung nói chung cảm thấy tiếc nuối khi Mạch không viết ở LMNTCĐ gần như đều được viết trong bộ này, chứng tỏ rằng Mạch Mạch có lắng nghe những góp ý của độc giả và cải thiện hơn ở GCTĐD và còn viết chắc tay hơn rất nhiều nữa. Cá nhân tui cảm thấy quyết định ngừng đăng truyện một tháng để sửa lại cho hợp lý hơn của Mạch rất đúng đắn luôn vì thật sự cảm nhận được ở bản sửa lại, hai đứa đến với nhau chỉ từ tình cảm thuần tuý và hoá giải hiểu lầm hơn là dùng t*nh d*c để giải quyết ấy, có như vậy thì tình cảm mới càng thăng hoa hơn nữa. Bên cạnh đó thì đến bây giờ vẫn cảm thấy lối viết truyện của Mạch rất là hay ho, kiểu như trong sự nghiêm túc thì sẽ luôn luôn pha chút gì đó lém lỉnh hài hước á nên lúc đang buồn tự nhiên lại mắc cười nó cũng làm giảm áp lực đi phần nào =)))) Bà Mạch cũng là một trong những tác giả tui thấy viết truyện chắc tay, diễn đạt hay và đặc biệt là không sai chính tả nha trời ơiiii bả đỉnk =)))) Nếu như trong tương lai gần mà bả có dự định viết một bộ nào đó mới mà nó k dính vào lôi của tui thì có khả năng cao tui vẫn sẽ thầu nữa vì thật sự kiếm được một tác giả viết tốt hội tụ nhiều yếu tố vậy cũng hong dễ đâu, mong là khi đó vẫn sẽ được cùng mọi người đồng hành trên chặng đường đoáaa =)))) Chia sẻ cụ thể hơn chắc là tui sẽ viết trong post FB về chương này luôn vì trên đó tui thấy mọi người siêng gõ bình luận hơn trên Wattpad một tí, mọi người có thể lên đọc để chiêm nghiệm cả cảm nhận của những độc giả khác nữa nhennnn (nhưng vẫn hy vọng mọi người để lại comment trên Wattpad nữa, dài cũng được vì tui thích đọc lắm) 😚 Cảm ơn cả nhà nhiều vì đã đi cùng tui trong một hành trình dài như z 💞🙆🏻‍♀️
 
Back
Top Bottom